1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc - Ân Tầm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Ký ức về ngọc lan


      Tháp gato bảy tầng được đẩy vào đầy lộng lẫy như thế, xuyên qua biển hoa, ngang qua những ánh mắt có thể là kinh ngạc có thể là xem trò vui. Khi tới trước mặt Cố Sơ, có thể ngửi thấy hương ngọc lan, chập chờn mơ hồ lôi kéo thần kinh, dẫn dắt ký ức.



      “Bắc Thâm, Bắc Thâm! Khi nào mới có thể tổ chức cho em bữa tiệc sinh nhật? Em thích buổi tiệc náo nhiệt vui vẻ ấy.”

      “Tiệc sinh nhật? Em thích tổ chức sinh nhật đến vậy à?”

      “Đón sinh nhật mà, năm mới có lần, đông người mới vui chứ.”

      “…”

      “Với cả em cảm thấy bánh sinh nhật nhất định phải tỏa ra mùi hương của hoa ngọc lan.”

      “Nghĩ cũng đủ biết khó ăn cỡ nào.”

      “Em đâu có ăn bánh gato vị ngọc lan, chỉ mong là xung quanh bánh gato bày đầy hoa ngọc lan thôi.”

      phải là hoa hồng à?”

      “Em thích hoa hồng đâu. Ngọc lan tuyệt lắm mà, hương vị đặc biệt, em cũng muốn làm người đặc biệt nhất. Hơn nữa, hình hoa bánh gato tốt nhất cũng nên là hoa ngọc lan, cả những dụng cụ phục vụ việc ăn bánh như dao dĩa gì đó cũng đều phải in hình hoa ngọc lan.”

      “Ăn cái bánh gato thôi mà, cần thiết.”

      đời này việc cần tỉ mỉ nhất chính là ăn uống. Đồ ăn ngon phải kết hợp với dụng cụ đẹp mới xứng với hai chữ ‘phong cách’, ngược lại cũng vậy thôi. Thượng đế ban cho lưỡi của loài người hơn mười ngàn nụ vị giác, mỗi nụ vị giác lại có tới sáu mươi, bảy mươi tế bào vị giác, chính là để chúng ta nếm những thức ăn ngon, phụ lòng thức ăn ngon chính là phụ lòng đầu lưỡi của chúng ta, mà cũng chính là phụ lòng Thượng đế.”



      Tiếng thốt lên kinh ngạc của Tiêu Tiếu Tiếu kéo Cố Sơ trở lại thực: “ là sáng tạo! Toàn là hoa ngọc lan, đẹp quá !”

      Cố Sơ nhìn chằm chằm tháp gato cao cao. Mỗi tầng gato đều khắc hình hoa ngọc lan, còn có chiếc thìa tinh xảo tỏa ánh sáng bạc, chiếc đĩa sứ sáng loáng hình bầu dục cũng được in hình hoa lan, lớp socola nồng nàn vẽ tên , dòng chữ “Happy birthday” điểm xuyết giữa cánh hoa ngọc lan mềm mại, hương thơm khắc sâu trong cốt tủy. Những người trầm trồ xung quanh chỉ mình Tiêu Tiếu Tiếu. Riêng có Lăng Song là ngoảnh mặt làm ngơ.

      Tiếng ồn ào lúc gần lúc xa, đập vào tai , vừa hòa hợp lại rời rạc với những hình ảnh thanh xuân có phần xưa cũ trong ký ức. nhạc tại hội trường được thay đổi phong cách, chủ đạo là đàn violon-cen, thứ nghệ thuật thanh cao lâu gặp chảy dưới tiếng đàn nho nhã. Cố Sơ đứng nguyên tại chỗ, chợt bàng hoàng. Đây là bản đàn violon-cen thích nghe nhất. Bao năm nay, những tưởng mình quên mất những sắc này, thực tế là hình dáng của từng nốt nhạc đều sớm khắc ghi vào hồi ức.

      Đám đông hơi tách ra, sau đó bóng hình cao lớn từng bước, từng bước về phía , khóe môi ngậm nụ cười, ánh mắt như nhuốm cả cái thanh nhã của ngọc lan, lịch thiệp và nhã nhặn. Đôi chân Cố Sơ như bị đóng chặt vào mặt đất, tới tận khi tới trước mặt .

      ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi xinh đẹp phóng to nụ cười của .

      “May I?” Lục Bắc Thần đưa tay về phía , làm động tác mời.

      Nhưng đôi mắt lại khóa chặt gương mặt , câu hỏi thanh tao thốt ra từ bờ môi mỏng vừa điềm tĩnh lại dễ chối từ. Gương mặt này khi mỉm cười ràng là dịu dàng, nhưng Cố Sơ luôn cảm thấy, đằng sau vẻ dịu dàng ấy giấu cương nghị sắc bén khiến người ta thể xem thường. bắt đầu dao động suy nghĩ của mình, cái suy nghĩ trước nay vẫn luôn tin tưởng đây chính là Bắc Thâm dường như có phần tan rã trong hành động này. Bắc Thâm, dù có cao ngạo ngang bướng cỡ nào cũng khó dò như người đàn ông này.

      nhìn vào bàn tay , các khớp xương ràng, từng đường vân tay sắc nét, nhất thời bỗng hơi e dè. Có lẽ bàn tay này chứa đựng sức mạnh có thể phá hủy . Trong lúc còn do dự, Lục Bắc Thần lại làm người chủ động, kéo cổ tay lại, nhàng dẫn . Hai người bèn trở thành nam nữ chính của điệu nhảy đầu tiên…
      susu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Đôi mắt thay đổi gian


      Cố Sơ trở thành tiêu điểm tập trung chú ý của đám đông, nhưng lại thấy mình giống mục tiêu công kích của mọi người hơn, cháy rụi thành tro bụi dưới ánh mắt khinh thường của những đàn chị đó. Tiết tấu của bản nhạc thư thái chậm rãi, giống như thời gian chảy trôi dưới đời người, vội vàng, gấp gáp, cắt được, bỏ chẳng xong.



      Đây là bản đàn trong điệu nhảy đầu tiên từng nhảy với nhau. Họ của ngày ấy tươi trẻ, ngọt ngào. Trong buổi vũ hội tại vườn trường, dưới ánh sáng mờ mờ, theo tiếng nhạc nhàng ôm lấy eo Cố Sơ, ánh mắt như những vì sao lấp lánh, trước sau luôn rọi xuống gương mặt . biết mình đỏ mặt rồi, cho dù dưới ánh sáng ràng, vẫn sợ bị phát ra, bèn giơ tay che hai mắt lại, trái tim đập rất mạnh mẽ, chưa khi nào dữ dội như thế.

      Khóe môi Bắc Thâm hơi cong lên, độ cong rất đẹp. khẽ cười, hỏi: “Làm gì vậy?”

      : “Đừng có nhìn em!”

      “Vì sao?”

      , buông tay vòng qua cổ , nhàng dựa đầu lên ngực . muốn để biết mình xấu hổ. nghe được tiếng trái tim , từng nhịp từng nhịp cũng trùng khít với tần suất của . ra cũng căng thẳng.



      Eo sức mạnh thu chặt.

      Cố Sơ ngước mắt lên, đối diện là ánh mắt của Lục Bắc Thần. Rực rỡ như mặt trời, vừa thân thuộc lại xa lạ đến thế. giơ tay, dẫn dắt nhàng xoay vòng, chiếc váy màu đen hơi tung lên, đôi chân thon với những đường nét đều đặn vẫn đẹp như đôi chân của người cá sau khi trút bỏ chiếc đuôi.

      Lục Bắc Thần lần nữa thu tay về. Cố Sơ bèn bị khẽ khàng kéo vào lòng. tay lại quấn chặt lấy eo , lực mạnh cũng , khiến cảm thấy bó buộc lại có cách nào thoát ra. Qua lớp vải, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay , nóng còn hơi lạnh. Sát gần đến vậy, hơi thở của cũng len lỏi vào hô hấp của , hơi thở mát lạnh riêng mình có.

      Cố có hài lòng với bữa tiệc sinh nhật hôm nay ?” đỉnh đầu vang lên giọng của , nhiệt độ cũng ngang với hơi thở và lòng bàn tay .

      Có chút lạnh lan dần từ vị trí được nhàng vòng qua. Cố Sơ đè nén hơi thở có phần dồn dập, ngước mắt lên. Nhận ra vẫn nhìn mình chằm chằm, ít nhiều có phần hoảng loạn. Mỗi cái nhìn chăm chú đều khiến cảm thấy đôi mắt này chính là Bắc Thâm.

      “Những chi tiết liên quan tới buổi tiệc sinh nhật, tôi chỉ với mình Bắc Thâm.” ra lệnh cho bản thân được né tránh ánh mắt . lượng của câu này tuy nhưng tin nhất định nghe được. Mà với trí thông minh của chắc chắn hiểu được hàm nghĩa trong câu này của .

      Bước nhảy của Lục Bắc Thần tao nhã, tuyệt đẹp thế nên cùng với đó, nụ cười cong lên khóe môi cũng trở nên ung dung, cao quý. Mượn thay đổi của tiết tấu, theo đà kéo lại gần: “Hiếm khi Cố còn nhớ được những lời mình từng . Tôi còn tưởng là người hay quên, sớm vứt hết quá khứ sau gáy rồi.”

      Dưới ép buộc của sức mạnh ấy, Cố Sơ gần như dính sát vào . Cánh tay chống lên vai phải hơi dùng sức để kéo xa khoảng cách của hai người. Dưới lòng bàn tay là khung xương rắn chắc và cơ bắp trơn nhẵn của . có thể cảm nhận được cơ thể này chất chứa sức mạnh mạnh mẽ hơn chàng trai năm đó rất nhiều.

      “Buổi tiệc sinh nhật này rất rầm rộ, tiếc là lợi bất cập hại.” lên tiếng.

      Lục Bắc Thần mỉm cười, khẽ hỏi: “Vì sao?”

      Trái tim Cố Sơ hơi thắt lại: “Nếu là Bắc Thâm nên biết mình giỏi mấy trò giả thần giả quỷ này. Nhưng nếu trai của Bắc Thâm, là giáo sư Lục tiếng tăm vang dội, vậy kiểu châm chọc chế giễu phô trương thanh thế này thực phù hợp với thân phận của . Thứ duy nhất còn sót lại chính là câu chuyện giáo sư Lục vung tiền tổ chức sinh nhật cho bạn cũ của em trai được người ta thêm mắm thêm muối mà thôi.”

      Các bạn học khác cũng tham gia đội ngũ nhảy múa. Có người tiến sát về phía này. Lục Bắc Thần lẳng lặng đưa sang bên, lần này cánh tay chặt thực . Cố Sơ có thể cảm nhận rất ràng mình chợt nghẹt thở bèn ngẩng đầu nhìn .

      Nhưng lại cúi đầu, bờ môi cọ vào vành tai như vô tình lại như cố ý. Mùi nước diệt khuẩn lạnh lẽo ấy hoàn toàn vây hãm lấy .

      muốn tôi đối xử với thế nào, hm?”

      Giọng trầm thấp vọng vào tai, gần đến nỗi như dính lấy trái tim . Câu ấy vừa như khẽ cười lại vừa như căm hận.

      Cố Sơ thở dốc, vô thức muốn đẩy ra. chợt buông ra, gương mặt tuấn tú được thay bằng nụ cười bình thản thoáng qua: “Hy vọng Cố chơi vui vẻ.” Dứt lời, quay người bỏ
      Chương 31: Ánh mắt dõi theo


      Tiếng nhạc kết thúc vừa khít. Cùng với động tác buông tay vừa rồi của Lục Bắc Thần, nốt nhạc cuối cùng cũng rơi xuống. Có vẻ như rất quen thuộc bản nhạc này, biết bắt đầu khi nào và kết thúc ở đâu, cũng giống như vậy. eo còn nhiệt độ của vì bàn tay rất lạnh. Trong hơi thở cũng bớt mùi hương của vì mùi thuốc diệt khuẩn vốn dĩ rất nhạt nhòa, cuối cùng hoàn toàn tan biến giữa tạp nham các loại mùi của các loại nước hoa hoặc của nam hoặc của nữ tại đây.

      Ánh mắt Cố Sơ chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Lục Bắc Thần, cực kỳ bắt mắt trong đám đông. Chẳng qua chỉ quay người cái mà thôi nhưng chẳng mấy chốc cả đám đàn chị vây lấy, cười cười bên cạnh . Tiêu Tiếu Tiếu bê đĩa hoa quả tiến lên, khẽ huých vào người Cố Sơ: “Này! Vừa rồi hai người chuyện gì đấy?”

      “Có gì đâu.” Cố Sơ bỗng cảm thấy lạnh, có lẽ vì hơi mát tỏa ra từ eo. chọn góc khuất, bỗng dưng cũng chẳng còn hứng thú với những món ăn lòe loẹt rực rỡ kia nữa. Tiêu Tiếu Tiếu theo , nhét miếng táo vào miệng, nhai rồm rộp.

      ấy phải Lục Bắc Thâm sao?”

      Cố Sơ lắc đầu, ra cũng mơ màng. Tiêu Tiếu Tiếu lại hiểu lầm ý , nuốt miếng táo xuống rồi lắc đầu: “Bao nhiêu thứ tốt đẹp di truyền vào nhà họ Lục đó hết rồi, người nào người nấy cũng đẹp trai đến mức người thần cùng căm phẫn. Nhìn thấy chưa? Mấy bà chị kia sắp cười đến nỗi mặt nở hoa luôn rồi, dám chắc làm như mới sinh rất thân thiết với ấy vậy. Ấy, ấy, ấy, cậu nhìn Lăng Song kìa, cậu ta đúng là sán lại hết mức luôn, đúng là điển hình cho loại người “miệng nam mô bụng bồ dao găm”. Ban nãy vẫn còn hiên ngang trách mắng cậu cứ như là trừ hại cho dân ấy, cái mặt thối đó chẳng phải cũng dính lấy đến phát ghét đó sao?”

      Cố Sơ nhìn về phía Lục Bắc Thần, ra cần nhìn cũng biết phía đó náo nhiệt cỡ nào. Cánh tay lại bị Tiêu Tiếu Tiếu đập cái, giọng ấy có vẻ mờ ám: “Đừng bảo tớ nhắc nhở cậu nhá! Vị pháp y Lục đó vẫn nhìn cậu đấy, từ lúc ấy ngồi xuống đến giờ cứ nhìn cậu chằm chằm.”

      Cố Sơ vốn định rót cốc nước, nghe Tiêu Tiếu Tiếu vậy, đôi mắt vô thức liếc qua, quả đón được ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn về phía này. ngồi chiếc sofa đen cách đó xa, tuy rằng cười vui vẻ với các đàn chị xung quanh nhưng ràng là từ đầu tới cuối vẫn nhìn rời mắt. Ngón tay chợt run mạnh cái, suýt nữa cầm chắc chiếc cốc mà để rơi xuống đất. vội vàng quay , bình tĩnh lại, nhưng động tác tiếp theo làm gì cũng thấy liền mạch.

      “Có vấn đề.” Tiêu Tiếu Tiếu cực kỳ nhiều chuyện.

      Cố Sơ hơi bực bội lại có chỗ nào để trút ra, càng biết phải với Tiêu Tiếu Tiếu thế nào. Cũng may có bạn học nam bước tới bắt chuyện, coi như gián tiếp giải vây cho . Đó là đàn sinh hoạt cùng câu lạc bộ với hồi đại học, sau khi thấy Cố Sơ vô cùng mừng rỡ, trò chuyện ngớt. Tiêu Tiếu Tiếu thân với ấy, cũng biết điều rút lui tìm các bạn học khác. Cố Sơ giữ nguyên nụ cười mỉm từ đầu chí cuối, trò chuyện câu được câu chăng với ấy nhưng vẫn luôn cảm thấy vô cùng bất an. Lại liếc nhìn về phía chiếc sofa đen, Lục Bắc Thần quả nhiên vẫn nhìn .

      Đôi mắt nhìn như cười mà lại giống cười. Ánh mắt đó cũng né tránh, bạo dạn và trực tiếp. Nhìn từ góc độ của khác gì bị người ta giám sát, vô cùng khó chịu. Có hai đàn chị lại bước tới. quen họ, chính là hai trong số những người chỉ chỉ trỏ trỏ khi vừa mới bước vào hội trường này. Chẳng phải họ muốn chuyện trò gì, chỉ tới cầm ly sâm panh trống chào hỏi Cố Sơ, thái độ có vẻ mấy thân thiện. trong hai người tương đối thẳng thắn: “Cố đại tiểu thư tới tham gia mấy buổi tiệc thế này đúng là tự hạ thấp thân phận cao quý của mình rồi. Hại hết em trai giờ lại muốn hại cả trai? Cố đại tiểu thư à, làm người đừng có quá đáng.”

      thôi, thôi! Hạng người này có gì hay ho mà . Người ta là thiên kim tiểu thư, coi trọng đứa “thường dân” như cậu chắc?”

      Khi hai người đàn chị từ từ xa dần vẫn còn vọng lại câu : Nhớ lại năm đó vì tranh giành Bắc Thâm, nó còn đẩy Tiêu Tuyết ngã gãy chân, lúc đó tất cả mọi người còn tưởng nó Bắc Thâm lắm cơ. Tớ thấy chẳng qua là tức vì có người cướp đồ với nó mà thôi. Bắc Thâm cũng là, bị ma xui quỷ khiến kiểu gì lại đắm đuối nó, càng nghĩ càng thấy tức…

      Nụ cười khóe môi Cố Sơ đờ ra. chàng kia thấy vậy cũng an ủi thêm vài phần. cố gắng ép ra nụ cười: “Xin lỗi, em tiếp chuyện được.”

      phải thôi, sắp thở nổi nữa rồi.

      Bấm bụng xuyên qua đám đông, dường như lại nghe thấy có người xì xào bàn tán: Chưa biết chừng chính nó là hung thủ giết Tiêu Tuyết ấy. Để cướp đàn ông có chuyện gì nó làm được. Hai người họ sớm kết oán lâu rồi. Ai mà biết sau khi tới Quỳnh Châu, Tiêu Tuyết có xảy ra chuyện gì với nó hay

      sofa đen, Lục Bắc Thần dựa vào góc tỏ ra lười biếng, ánh mắt vẫn dõi theo cái bóng như con đà điểu giữa đám đông kia, chiếc ly đế cao trong tay chốc chốc lại đảo cái. Mùi rượu nguyên chất tuyệt hảo cũng ngây ngất bay xa. Tâm tư của đặt vào rượu, nãy giờ chưa uống ngụm nào. Khi Lăng Song bước tới mời rượu, đứng dậy đưa chiếc ly cho người phục vụ, nhìn về phía xa rồi cất giọng vô cùng hờ hững: “Xin lỗi, có việc chút!”
      Chương 32: Đóa hoa màu cam


      Gió biển trong đêm với tiết trời thế này hơi se lạnh. Lướt qua mặt là mùi ẩm ướt quyện chặt lấy hơi thở, còn có chút hương hoa, nhưng chẳng qua cũng chỉ mơ hồ loáng thoáng, chẳng mấy chốc lại náu mình trong làn gió biển. Cố Sơ chọn ra bằng cánh cửa gần nhất, xung quanh là từng bó ô che nắng được gập lại, những chiếc ghế gỗ trắng theo phong cách nghỉ mát được xếp gọn gàng yên lặng đợi khách tới. Xa hơn nữa là mặt biển, tĩnh lặng và rộng lớn nhưng lại khiến người ta nể sợ.

      Cố Sơ rất xa tựa như trốn chạy, đến giữa trời đất, giữa những hàng ghế dài và đường bờ biển mới có thể hít sâu hơi. Mỗi lần hô hấp là lần khí ẩm ướt đó làm dạ dày nở căng đến đau đớn, trái tim theo đó cũng nhói lên. Hai thứ ấy quá gần nhau, thứ khó chịu, thứ kia cũng có thể cảm nhận được.

      Nhìn ra bờ biển mênh mông đen kịt kia, đáy lòng Cố Sơ dâng lên nỗi bi thương khó thành lời, biết là cảm thông cho đại dương đơn dưới trời sao hay thương xót chính mình dẫu đứng giữa đám đông cũng vẫn cảm thấy độc? dốc sức với bản thân, những người ấy, những chuyện đó ra chẳng thể làm tổn thương, đau đớn hơn nữa, cực khổ hơn nữa cũng qua rồi, còn điều gì đáng để xót xa đây? Nhưng lại biết ra mình quan tâm cỡ nào, muốn xông tới cỡ nào với đám người ấy rằng: Các người có tư cách gì để bình phẩm tôi? Các người dựa vào đâu?

      Con người đến với thế gian này bằng nước mắt thế nên đời người định trước khổ đau. Trước đây chưa từng biết tới triết lý này, tới khi bắt buộc phải mình cắn chặt răng bước tiếp cuối cùng mới nhận ra kỳ thực con người sống đời mỏi mệt.

      “Tôi nghĩ có lẽ Cố thích hợp với mấy buổi tiệc rượu mang tính chất thương vụ hơn, ràng là buổi gặp mặt bạn cũ này chỉ khiến cảm thấy nhạt nhẽo.”

      Sau lưng vang lên giọng đàn ông, cũng se lạnh như gió biển, còn có chút châm chọc lộ .

      Xung quanh vốn yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển vọng vào. tiếng động bất ngờ như vậy làm Cố Sơ giật mình. quay đầu. Cách đó xa là người đàn ông bị ánh trăng và ánh đèn bao trùm, bóng bị kéo dài dài, bị lôi dưới quầng sáng.

      biết theo ra ngoài từ lúc nào. Dưới cảnh đêm, ánh mắt đen như đổ mực, cũng thâm sâu khó dò như mặt biển kia.

      Cố Sơ cảm thấy mình vô dụng, vì khi chưa được đáp án chính xác chỉ riêng bóng hình thôi cũng dễ dàng khuấy đảo con tim . muốn nhưng điều kiện tiên quyết là phải ngang qua . Người này tới đây rồi, có đứa ngốc mới tin chỉ định hóng gió.

      được chỉ còn cách đối mặt.

      quay người, nhìn dưới ánh sáng, đáp lại: “Giáo sư Lục coi trọng tôi rồi. Buổi tiệc này tổ chức quá lãng phí tiền của, đáng.”

      “Hân hạnh được mời Cố nhảy điệu, xứng đáng.” Nụ cười nơi khóe môi Lục Bắc Thần khiến người ta thể nắm bắt. tùy ý tìm chiếc ghế gỗ và ngồi xuống, nhàn nhã dựa vào, rút hộp thuốc lá từ trong túi quần, lấy ra điếu, cả quá trình vẫn còn nhìn : “Với nhan sắc của Cố đủ để khiến đàn ông từ bỏ tất cả để có được nụ cười người đẹp.”

      Cố Sơ cảm thấy câu này phải khen ngợi . Với những việc làm của , ý định thực là muốn nhìn thấy ruột gan rối bời thế nào đúng hơn. Thấy ngồi đó, có vẻ như tạm thời chưa muốn rời , muốn thương lượng gì với ràng trong tình hình còn chưa ràng như thế này, lép vế.

      cuộn chặt tay, sau khi buông ra giọng điệu trở nên điềm nhiên: “Với những gì giáo sư Lục có, còn phải xun xoe nịnh nọt người con sao?”

      Lục Bắc Thần tức giận mà chỉ mỉm cười. ngậm điếu thuốc cầm trong tay lên miệng, rút bật lửa ra, châm lên. Ánh lửa đó hơi sáng lên, gương mặt được chiếu sáng rất nét. Sống mũi cao thẳng cùng với chiếc cằm hơi căng ra để lộ nét nghiêm nghị. Tình cảnh này khiến Cố Sơ nhớ tới câu Trương Ái Linh viết trong tác phẩm ‘Chiếc lư hương đầu tiên’: Kiều Kỳ nhìn về phía , nên cũng chẳng nhìn thấy gì nhưng biết chắc chắn là khóc. bàn tay còn nhàn rỗi của mò ra điếu thuốc lá và chiếc bật lửa, ngậm điếu thuốc lên miệng rồi châm lửa. Ánh lửa vừa sáng, trong đêm đông lạnh thấu xương ấy, bờ môi như nở đóa hoa màu cam. Đóa hoa tàn úa trong chốc lát, chỉ còn lại buốt giá cùng u…

      hiểu vì sao mình lại nhớ tới câu này, có lẽ là vì giữa cũng che giấu nỗi đau mơ hồ? Hoặc có lẽ kỳ thực ngay từ ban đầu thừa nhận là người xa lạ…
      Maitransusu thích bài này.

    3. Maitran

      Maitran New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      3
      Mới đọc trang đầu thôi mà thấy hay rồi. Truyện bao nhiêu chương vạy editor?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: tất phải biết


      “Liên tục nhượng bộ giống tác phong của Cố, nghe trước giờ vẫn là người mồm miệng lanh lợi lắm mà.” Lục Bắc Thần tao nhã nhả ra vòng khói, nhìn chăm chăm qua làn khói.

      Cố Sơ thở từng hơi , dùng cách thức này để kiềm chế cảm xúc của bản thân: “Tôi cũng nghe tài ăn của giáo sư Lục trước nay chịu thua kém người khác, thế nên tôi chẳng dám múa rìu qua mắt thợ.”

      Lục Bắc Thần nhìn . Sau lưng là biển lớn, gió thổi tung mái tóc dài của , gương mặt to hơn lòng bàn tay chút ấy càng thêm nhợt nhạt dưới làn tóc đen, chỉ còn chút môi là phớt hồng tự nhiên, mỏng manh như hoa đào. quá yếu đuối, giống như cánh buồm giữa đại dương có thể bị nhấn chìm bất kỳ lúc nào, trái tim chợt nhói đau giây lát.

      “Tôi giống như biến thành mãnh thú phải, sao Cố sợ tôi quá vậy?” thản nhiên nhưng lại thầm nghiến răng.

      Cố Sơ đáp lại.

      Cánh tay kẹp điếu thuốc của Lục Bắc Thần nhấc qua bên, rồi : “Lại đây ngồi!”

      Đương nhiên tới trò chuyện với . Nếu là Lục Bắc Thần với người xa lạ như có đề tài gì để giao lưu. Nếu là Lục Bắc Thâm, càng có tư cách chủ động thân mật. Hai chân vẫn dịch về phía trước. Gần thêm bước, trái tim lại đập mạnh thêm nhịp, vọng vào lỗ tai.

      Thấy tiến tới, khóe môi Lục Bắc Thần khẽ cong lên.

      dừng bước ngay trước mặt , ở vị trí cách khoảng hai, ba bước chân, có thể nhìn ánh lửa nổ tung tận sâu đáy mắt , nhưng lại đủ để nhìn thấu né tránh trong nội tâm . Đây là khoảng cách an toàn. Đối con ốc sên chỉ biết cõng chiếc vỏ mềm của mình bước như Cố Sơ cần khoảng cách an toàn như thế.

      “Rất cảm ơn bữa tiệc sinh nhật tối nay. Làm phiền giáo sư Lục rồi. Cũng còn sớm nữa, nếu ngại tôi xin phép trước.”

      Lục Bắc Thần gì, chỉ ngước mắt nhìn . Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cứ lặng lẽ cháy. Tia lửa yếu ớt chầm chậm gặm nhấm, hệt như trầm mặc của vậy. Cố Sơ tránh né ánh mắt , sau khi dứt lời bèn lịch tỏ ý với rồi rời .

      Trong bóng đêm chỉ còn lại mùi thuốc lá, mùi hương của tan biến dần.

      Lục Bắc Thần dựa ra sau ghế, ngồi im, nụ cười ngậm nơi khóe môi cũng tắt ngấm. Rất lâu sau mới rít hơi thuốc, nhả khói rồi dập tắt mạnh nửa điếu thuốc.

      Giờ này, đèn đường như người gà gật. Tia sáng bị bóng đêm nhấn chìm đến mông lung, có cơn gió thổi qua, thi thoảng chúng lại lóe sáng giữa những kẽ lá cây cọ. Ra khỏi khách sạn, Cố Sơ đứng bên đường bắt xe. Quỳnh Châu là thành phố yên bình thế nên tới buổi tối cũng quá huyên náo, taxi ít đến đáng thương, có chiếc ngang qua cũng chở khách. hơi hối hận, vừa rồi chỉ mải nghĩ tới việc rời mà quên mất bảo nhân viên gọi xe giúp.

      thẳng men theo con đường về nhà. Khi gió sượt qua bả vai cảm giác hơi se lạnh, chân lại đau nhức. Dừng bước, thở dài. Chắc là lâu giày cao gót, chẳng qua chỉ là đôi giày năm, sáu phân mà chân chịu nổi nỗi đau ngụy trang, nhớ lại năm xưa thường xuyên làm bạn với mấy đôi giày cao khoảng tám phân. Suy nghĩ giây lát, cởi hẳn giày cao gót ra, khi nhìn xuống, bàn chân và những ngón chân sưng tấy bị cọ sát đến rách da.

      Cũng may là buổi tối, người bộ đường nhiều, nếu nhất định cảm thấy người xách giày cao gót rồi chân trần đường như kỳ cục.

      chiếc xe công vụ màu đen trượt qua bên cạnh rồi đột ngột dừng lại khi tiến gần tới .

      lặng lẽ của nó khiến Cố Sơ giật mình lần thứ hai.

      Cửa xe hạ xuống, để lộ ra gương mặt nghiêm túc của Lục Bắc Thần. Cố Sơ ngờ lại đuổi theo ra tận ngoài này nên sững người giây lát.

      Lục Bắc Thần quan sát lúc, khi ánh mắt dừng lại đôi chân trần chạm đất của sắc mặt càng thêm trầm lạnh. Nhưng khi mở cửa xe, giọng của nghe bình thản đến còn cảm xúc: “Lên xe.”

      Cố Sơ hoàn hồn lại: “ cần đâu! Tôi…”

      “Tôi đưa về.” Lục Bắc Thần nghe lời .

      Cố Sơ vội vàng xua tay, sau đó chợt nhận ra tay mình vẫn còn xách giày. nhanh chóng đặt xuống. định lên tiếng từ chối Lục Bắc Thần lại thản nhiên buông câu: “Nếu muốn biết chuyện của Bắc Thâm lên xe!”

      Đây là lời dụ dỗ cực kỳ hiệu quả. Đối với Cố Sơ mà , câu này quả thực đủ tư cách khiến thỏa hiệp. mím môi, lại giày, vòng sang bên kia xe. ra cả đều , đây là kết quả tất yếu. chắc chắn phải đạt được mục đích, còn chắc chắn phải biết chân tướng.

      vừa kéo cửa xe phía sau Lục Bắc Thần lên tiếng, giọng có vẻ vui: “Trông tôi giống tài xế lắm à?”

      Cố Sơ thầm hít sâu hơi, đóng cửa lại rồi tới bên ghế lái phụ. Lục Bắc Thần hơi nghiêng người, giơ tay mở cửa cho . cuộn chặt tay lại, bấm bụng ngồi vào trong…
      Chương 34: lâu mới lại hẹn hò


      Chiếc xe thẳng mãi.

      Trong xe rất yên ắng.

      Lục Bắc Thần nhìn về phía trước, nắm vững vô lăng, những đường nét gương mặt nghiêng nghiêng cương nghị mà trầm tĩnh, bờ môi hơi mím lại. , cũng rất khó để người ta đoán được nghĩ gì. Sau khi lên xe, Cố Sơ cũng tạm thời chọn cách im lặng. phải muốn , chỉ biết nên gì.

      Trong xe ngập đầy mùi hương nam tính nhưng thiếu ôn hòa. Là pha trộn giữa mùi nước diệt khuẩn và mùi thuốc lá nhạt nhòa người , thanh lạnh nhưng đầy gợi cảm. Cố Sơ lại cảm thấy mê đắm rồi. Trước kia, mùi hương thích ngửi nhất là mùi vị ngập tràn ánh nắng người Bắc Thâm, giống như mùi xà phòng thơm sạch nhưng vẫn toát lên nét ngông nghênh của chàng trai.

      Lục Bắc Thần mãi chẳng gì. cũng thể im lìm mãi, chí ít chiếc xe cũng thể cứ mãi về phía trước thế này chứ. Cố Sơ lên tiếng: “Rẽ phải ở trước mặt, vào khu thành cũ.”

      nhìn mà hơi đánh tay lái, chiếc xe bèn ngoặt sang phải.

      “Cảm ơn .”

      Lục Bắc Thần chỉ lặng yên.

      Tĩnh lặng đến đáng sợ. Chiếc xe lại được cách cực tốt, tạp bên ngoài lọt được vào, thể phân tán bầu khí tĩnh mịch khiến người ta ngột ngạt này. Rất lâu sau, Cố Sơ mới phá vỡ nó: “Tôi muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”

      Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe giảm tốc, dừng lại.

      Lục Bắc Thần nhìn , bàn tay lớn nắm lấy vô lăng, ánh mắt sâu thẳm, gương mặt trông lại càng u ám. Cố Sơ nhận ra thay đổi nét mặt , sống lưng bắt đầu lạnh toát. sợ lại giống như lần trong thang máy hôm trước, dùng thái độ lạnh nhạt ép liên tiếp lùi bước, sau đó lại phải hoảng hốt bỏ chạy mà tìm ra được .

      Cố Sơ những tưởng câu gì đó, nhưng tới tận khi đèn xanh bật sáng vẫn chữ, chỉ khởi động cho xe tiếp tục chạy thẳng. Cố Sơ chẳng hiểu được rốt cuộc mưu chuyện gì, nếu hỏi được cũng chẳng có ý định truy cùng đuổi tận, bèn chỉ địa chỉ nhà mình. Sau khi tới con đường nhánh vào khu thành cũ, Lục Bắc Thần bất ngờ đổi hướng, chiếc xe rẽ sang khu vực mới náo nhiệt.

      Cố Sơ ngẩn người giây lát, khi tỉnh lại chiếc xe trượt rất xa rồi. bò lên cửa kính nhìn ra rồi quay đầu về phía Lục Bắc Thần: “ sai rồi! Đáng nhẽ phải rẽ vào ở lối ban nãy mới phải.”

      Lục Bắc Thần lên tiếng, chỉ tập trung lái xe.

      “Này… Lục… Giáo sư Lục!” Cố Sơ gấp gáp suýt buột miệng, lập tức sửa lại: “ định đưa tôi đâu?”

      Ai dè, Lục Bắc Thần chỉ trưng ra bộ mặt lạnh nhạt.

      Lái khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng Lục Bắc Thần cũng dừng xe. Cố Sơ ngờ lại đưa mình tới nhà hàng, có phần ngỡ ngàng.

      “Xuống xe.” Sau khi xuống xe, Lục Bắc Thần vòng sang ghế lái phụ mở cửa xe cho , từ tốn .

      Cố Sơ chần chừ nhưng vẫn xuống xe. Sau khi đóng cửa xe lại, Lục Bắc Thần giao chìa khóa xe trong tay cho nhân viên bãi đậu xe rồi thẳng vào trong nhà hàng. Cố Sơ nghĩ chắc là có chuyện muốn nên cũng ngay theo sau.

      Nhà hàng này đông khách, vốn là nhà hàng phải đặt trước và ưu tiên thành viên, thế nên môi trường ăn uống luôn được bảo đảm. Cố Sơ biết nó. Nhà hàng mới mở cửa được khoảng hai năm nhưng vì thức ăn cao cấp và lựa chọn nguyên liệu kỹ càng mà liên tục được lên báo ẩm thực. Rất nhiều lần qua nơi đây, đều dừng bước, lần nào cũng cảnh cáo bản thân, của bây giờ vào nổi mấy nơi như thế này nữa.

      Xem ra đây phải lần đầu tiên Lục Bắc Thần tới đây, sau khi bước vào liền có nhân viên phục vụ chào hỏi : Lục tới ạ! thẳng tới vị trí ngay cạnh cửa sổ, dừng bước, khẽ kéo chiếc ghế rồi quay về phía Cố Sơ, : “Ngồi .”

      Giống như lâu lắm mới lại có lần hẹn hò. Dưới cảnh đêm, người đàn ông lịch thiệp, cao quý, dùng thái độ chu đáo dịu dàng để chăm sóc người . Cố Sơ lập tức xóa bỏ ảo giác này. khẽ cắn môi, bước lên. bèn đẩy ghế ra cho cách cực kỳ vừa vặn. ngồi xuống ghế, hợp thành góc hoàn hảo với góc bàn.

      Còn Lục Bắc Thần ngồi đối diện

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Tìm được đôi giày phù hợp với mình


      Khi thực đơn được mang tới, Lục Bắc Thần với : “Gọi món .”

      Cố Sơ động vào thực đơn: “Lúc ở bữa tiệc, tôi ăn rồi.”

      Lục Bắc Thần liếc nhìn cái, tiếng nào mà cầm thực đơn lên, lật mấy trang rồi gọi mấy món với người phục vụ. Cố Sơ thấy vậy lập tức : “Tôi đói mà, chúng ta…”

      “Tôi cần ăn.” Lục Bắc Thần ngắt lời .

      Cố Sơ lập tức im miệng, nghĩ bụng chắc là lúc ở bữa tiệc chưa ăn uống gì. Những lúc có thể liếc nhìn hình như đều bưng ly rượu trò chuyện hoặc nhìn chằm chằm. Ly rượu đó tựa hồ cũng trở thành vật trang trí, thấy uống. Bụng thầm sôi òng ọc, Cố Sơ đỏ mặt sợ nghe thấy, thấy vẫn nghiêm túc gọi món có phản ứng gì mới yên tâm. ra lúc nãy cũng chẳng ăn uống gì, cùng lắm là bị Tiêu Tiếu Tiếu ép buộc ăn miếng bánh gato và mấy miếng hoa quả.

      Trong hoàn cảnh ấy, chẳng còn tâm trạng ăn uống.

      Trong lúc đợi thức ăn, có người mặc áo đen vào, tiến thẳng về phía bàn họ. Cố Sơ biết họ là người của Lục Bắc Thần. Vị pháp y uy quyền được coi là “bảo vật quốc gia” này đương nhiên phải được bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng điều khiến cảm thấy kỳ lạ là tối nay chẳng thấy có vệ sỹ nào theo Lục Bắc Thần, chỉ thấy người này thôi. Người vệ sỹ tiến tới, đưa chiếc túi trong tay cho Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần gì chỉ gật đầu, ta bèn rời .

      Suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ là xảy ra chuyện gì mà Lục Bắc Thần phải , hoặc là trong túi có khúc xương hay khúc thịt máu me gì đó. ngẫm nghĩ Lục Bắc Thần đẩy chiếc túi về phía .

      “Cái gì đấy?” phản xạ theo bản năng, thanh hơi the thé.

      Phản ứng của Cố Sơ khiến Lục Bắc Thần đờ người giây lát. Còn Cố Sơ cũng nhận thấy mình phản ứng hơi thái quá, vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng: “Đây là thứ gì?”

      Hình như Lục Bắc Thần đoán được ban nãy nghĩ cái gì, khóe môi mơ hồ cong lên, trông có vẻ như muốn cười nhưng cuối cùng vẫn trở về với bình thản, ra hiệu cho : “Mở ra ! phải mấy thứ ảnh hưởng tới khẩu vị của đâu.”

      Cảm giác bị người ta nhìn thấu rất tồi tệ, ít nhất mặt Cố Sơ lại đỏ rần, vội vàng xua tay: “… Tôi nghĩ như thế.”

      Nhưng hình như càng giải thích càng vòng vo, thấy nét mặt Lục Bắc Thần vẫn luôn trong trạng thái như cười như , gì nữa. kéo chiếc túi lại nhìn. Đó là thương hiệu MiuMiu, bên trong là hộp giày. mở ra, đôi giày nữ màu kem lặng lẽ nằm trong đó, kiểu thiết kế đơn giản dễ chịu, còn là loại giày đế bằng thích hợp dạo đường phố. từng nhìn thấy đôi giày này khi qua cửa hàng độc quyền.

      “Thay vào .” Lục Bắc Thần uống hớp nước rồi .

      Cố Sơ vô cùng ngạc nhiên.

      Lục Bắc Thần dựa người ra sau ghế, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại bàn chân : “ khiến tôi nhớ lại nhân vật chị cố gắng nhét cho vừa chân vào đôi giày trong truyện cổ tích.”

      Sắc mặt Cố Sơ càng lúc càng đỏ. bất giác đáp trả: “Tôi phải!”

      “Giày lên chân, có hợp với mình hay chỉ có người mới biết.” Lục Bắc Thần với ý sâu xa.

      Cố Sơ cắn môi, gót chân trong đôi giày cao gót di chuyển cách khó nhọc. Lời của Lục Bắc Thần tuy khó nghe nhưng có lý. Giờ chân đau tưởng chết, chỉ cần giẫm cái cũng cảm nhận được cảm giác nhói buốt khi chân cọ vào lớp da thuộc. Tìm được đôi giày phù hợp với mình là rất quan trọng, vậy mà bao năm nay đánh mất năng lực tìm kiếm.

      “Đôi giày của tôi tốt lắm. Đôi này đắt quá, tôi thể nhận.”

      Lục Bắc Thần nghe xong khẽ nhíu mày, thấp giọng câu: “Phiền phức!” rồi đứng dậy, nhấc đôi giày trong hộp lên.

      Cố Sơ giật mình, vội vàng : “Để tôi tự làm.”

      Lục Bắc Thần đứng trước mặt , nhìn từ xuống dưới, khuôn cằm cứng đờ, vài giây sau mới đưa chiếc giày trong tay cho . Cố Sơ đón lấy, thay giày dưới quan sát của . Cảm giác này rất kỳ lạ, có phần ngượng ngập, còn có chút thiếu tự nhiên.

      Nhưng thể thừa nhận, thay giày xong, đôi chân cũng dễ chịu hơn nhiều…Chương 36: Nỗi sợ hãi lan tỏa


      Lúc này Lục Bắc Thần mới cầm đũa lên, gắp miếng thịt gà, động tác nhai chầm chậm tỏ ra rất nho nhã. Cố Sơ nhìn , bất giác nhớ lại lần đầu tiên cùng Lục Bắc Thâm vào nhà hàng cao cấp ăn cơm. Lúc ấy Lục Bắc Thâm hỏi có thích . Kỳ thực đồ ăn của nhà hàng đó cũng bình thường thôi nhưng vì lòng tốt của Bắc Thâm, bèn vui vẻ rằng rất ngon. Có lẽ Lục Bắc Thâm nhận ra dối lòng liền với : Sau này kiếm được nhiều tiền, đưa em tới nhà hàng ngon hơn. Em muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.

      Bây giờ đối mặt với người đàn ông này, trong nhà hàng thế này, tựa như qua thời gian rất dài mới đợi được bữa tối ấy vậy.

      thích ư?” Lục Bắc Thần khẽ hỏi.

      Cố Sơ trở về thực tại: “, rất ngon.”

      Lục Bắc Thần dừng đũa, nhìn chăm chú, rất lâu sau mới thấp giọng câu: “Thích là tốt rồi.”

      Cố Sơ nghe , ngước mắt nhìn với vẻ nghi hoặc nhưng ánh mắt bình thản như hồ nước, giống như chưa hề gì cả. Sau khi dùng bữa xong, Cố Sơ bèn lấy can đảm hỏi : “ cũng nên cho tôi biết số chuyện rồi chứ?”

      Lục Bắc Thần lấy khăn giấy lau khóe miệng. Đợi cho nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa , bê hoa quả lên, mới lên: “Dáng vẻ của khiến tôi hiểu lầm rằng quan tâm.”

      Cố Sơ nghẹn lời vì câu của .

      Nhưng Lục Bắc Thần cũng định châm chọc thêm mà rút ví tiền từ trong túi ra. Cố Sơ còn tưởng định thanh toán rồi ra về, ai ngờ định lên tiếng thấy rút từ trong ví ra bức ảnh, đẩy tới trước mặt .

      Đập vào mắt đầu tiên là những ngón tay thon dài, sạch của Lục Bắc Thần, sau đó tới người trong bức ảnh, nhấc lên.

      Đó là hai chàng trai, chính xác hơn là hai chàng trai giống nhau y như đúc, ăn mặc cũng giống hệt nhau, nụ cười cũng y tạc, khoác vai nhau, tinh thần phấn chấn. Hai chàng trai trông có vẻ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trong thời niên thiếu phóng khoáng.

      Vậy mà hình ảnh ấy lại khiến đôi mắt Cố Sơ nhói đau, nỗi sợ hãi bất giác lan ra trong cơ thể. Tay run run, bức ảnh trượt từ đầu ngón tay xuống mặt bàn.

      “Hai người…” nhìn người đàn ông đối diện, con tim bắt đầu đập thình thịch.

      “Chúng tôi là em sinh đôi. Tôi là , nó là em, tôi và nó chỉ cách nhau năm phút.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần trầm tĩnh, đôi mắt nhìn Cố Sơ hơi nheo lại.

      …” thể nào.

      ra đây mới là lời Cố Sơ muốn . chưa từng biết Lục Bắc Thâm còn có trai sinh đôi, dẫu rằng mấy ngày nay người đàn ông trước mặt cứ giả thần giả quỷ nhưng tận đáy lòng luôn có thanh với rằng, ra ấy chính là Bắc Thâm. Vậy mà giờ đây, bức ảnh này lại được bày ra trước mặt . Người trong ảnh tuy còn là thiếu niên nhưng tướng mạo có nhiều thay đổi, vừa nhìn có thể nhận ra ngay.

      “Nếu trai của Bắc Thâm, vậy Bắc Thâm sao?” Bàn tay đặt bên của Cố Sơ cuộn chặt lại thành nấm đấm. luôn có cảm giác những lời tiếp theo người đàn ông này chẳng tốt đẹp gì.

      Quả sai, ánh mắt Lục Bắc Thần lạnh , dằn mạnh từng chữ: “Bắc Thâm còn nữa.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :