1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. betrang

      betrang Active Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      147
      Chương 3: Trừng trị ác nha hoàn

      Tiểu Đào sửng sốt, cảm giác được Âu Dương Noãn khác biệt so với trước kia : “Đại tiểu thư, ta…”

      “Im miệng.” Âu Dương Noãn quát to, tiểu Đào đánh liều lộ ra nụ cười mà Âu Dương Noãn thích nhất.

      “Ta bảo ngươi quỳ xuống được sao?”

      Âu Dương Noãn đối đãi với mọi người luôn lương thiện ôn hòa, chưa từng có thái độ giận dữ và cách ăn như vậy, tiểu Đào “phù phù” tiếng quỳ xuống, lệ dâng đầy trong mắt: “Đại tiểu thư, nô tì chính là nóng vội, lo lắng thuốc nguội, sợ ngươi uống vào sau đó thoải mái, tuyệt phải cố ý quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.”

      Trong phòng Phương ma ma, Hồng Ngọc cùng tiểu Đào, còn lại hai gã đại a đầu, bốn gã nhị đẳng, tám gã tam đẳng, bốn bà mụ mụ, lúc này toàn bộ cúi đầu đứng ở ngoài cửa, bọn họ đều có chút kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn, biết nàng muốn làm gì.

      thanh của Âu Dương Noãn lạnh lùng: “Chưa được cho phép của ta, ai dám xông vào phòng của ta, tiểu Đào, ngươi từ nơi đâu học được loại quy củ này!”

      “Người đâu.”

      “Xin Đại tiểu thư phân phó.”

      Âu Dương Noãn tóc như thác nước rối tung lên, mặt tuy vẫn bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên nhiều phần tàn nhẫn.

      “Tự tiện xông vào phòng tiểu thư, châm chọc ma ma, còn dám xảo biện thanh minh cho bản thân, đưa ra ngoài đánh năm mươi côn.”

      Hồng Ngọc cũng hoảng sợ, nhanh chóng vì tiểu Đào cầu tình: “Đại tiểu thư, tiểu Đào chỉ là nhất thời lỗ mãng mới có thể xúc phạm ngài, nếu như bị đánh năm mươi bản còn mạng a!”

      Mất mạng?

      Âu Dương Noãn thoáng bày ra nét cười nhạt, cái này cũng được, lưu trữ tiểu Đào lại còn chỗ hữu dụng: “Nếu Hồng Ngọc vì ngươi xin tha, vậy đánh trước ba mươi côn, còn lại hai mươi côn ráng mà nhớ lấy, đánh xong tạm giam ba ngày, chỉ cho phép uống nước, được phép ăn cơm.”

      “Đại tiểu thư…” Tiểu Đào hoàn toàn mở ta hai mắt, liền bị những gã sai vặt mạnh mẽ chút nương tay kéo ra ngoài. Xa xa chỉ nghe tiếng nàng kêu rên : “Tiểu thư! Tiểu thư, ta sai rồi… Ta sai rồi… Tha ta… Tha ta a…”

      Hồng Ngọc nghe thấy tâm đành lòng, Âu Dương Noãn giọng : “Ta mệt mỏi.”

      Trong lòng Phương ma ma đối với cách xử lý tiểu Đào như vậy của Âu Dương Noãn tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng rất hài lòng, nha đầu kia quả rất phép tắc, cứ như vậy nghe tiểu thư răn dạy và quở mắng đây! Cho nên Phương ma ma nhanh chóng đỡ Âu Dương Noãn nằm xuống, Hồng Ngọc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Âu Dương Noãn, cũng nuốt luôn lời cầu xin tha xuống bụng, xoay người dọn dẹp những mảnh vụn đất.

      Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Hồng Ngọc, dưới đáy lòng thở dài, tiểu Đào từ trước đến nay ỷ vào bản thân mình được sủng ái, sau lưng khi dễ ít người, Hồng Ngọc lại vẫn muốn giúp đỡ nàng ta, là tâm địa thiện lương. Nhưng muốn đối phó với những người đó, lòng của nàng quá mềm yếu rồi.

      đến nửa canh giờ, người canh gác ở bên ngoài vào bẩm báo : “Kế phu nhân tới.”

      Lâm thị —— Âu Dương Noãn khóe miệng nhếch lên, tin tức truyền là mau, nàng vừa mới ra tay đánh cẩu, cẩu chủ nhân liền đến, xem chừng trong viện tử (cái sân) này phải dọn dẹp sạch rồi.

      Hồng Ngọc liền lui ra phía sau, tới chính là mỹ nhân rực rỡ, tóc được búi cao, thân mặc vải tơ dệt kim màu sắc hồng, gấu tay áo lại nhiều màu sắc, phía dưới là cái váy rất nhiều hoa văn, nàng ta có đôi mắt giống như lưu ba, khóe môi lại càng mang theo ý cười ấm ấp. Âu Dương Noãn nheo mắt lại nhìn người tới, nhưng trong lòng lại trận ngẩn ngơ, nương nàng mất sớm, Lâm thị cùng nàng có năm phần giống nhau, nguyên nhân chính là tự mình vừa thấy mặt cũng rất thích nàng.

      Âu Dương Noãn mỉm cười sau đó ngồi dậy hành lễ, Lâm thị vội vàng ngăn cản lại, trong ánh mắt mang theo lo lắng nồng đậm, lôi kéo tay nàng cực kỳ thân mật, hoàn toàn giống giả bộ: “Đừng, hài tử ngốc, để nương nhìn xem trán của ngươi.”

      Nghe được xưng hô bằng ” nương “, Âu Dương Noãn là ghê tởm muốn ói ra, nữ nhân này quá dối trá, giả bộ làm từ mẫu nhiều năm như vậy, nàng thể bội phục.

      Lâm thị cẩn thận nhìn miệng vết thương, lúc sau mặt mới lộ ra nụ cười yên tâm, nới lỏng ngụm khí tức cùng dạng. Nàng ta nhận thấy được ánh mắt lạnh băng của Âu Dương Noãn, vẫn mang theo nụ cười thân thiết, ôn nhu an ủi: “Cũng may bị thương nặng. Noãn nhi, để ngươi chịu khổ. Ta vừa mới đến nhà của ngoại tổ mẫu, liền nhận được tin tức của ngươi, trà ta cũng chưa kịp uống lấy ngụm liền nhanh chóng quay trở về, nha đầu của ngươii rất bướng bỉnh, khi nào trở lại ta phải hảo hảo trừng trị nha đầu đó phen!”

      “Nương, nên trách muội muội, nàng tuổi còn .” Là tuổi rất , nhưng cũng rất cay độc, Âu Dương Noãn cười hết sức ôn nhu.

      “Nàng như thế nào so ra đều kém với ngươi lúc còn , cho nên nương mới thương ngươi như vậy. Noãn nhi, ngươi cái trán tuy rằng bị thương là nặng, nhưng có thể lưu lại vết sẹo, phải làm thế nào đây!” Lâm thị tràn ngập ánh mắt trìu mến nhìn ở trán Âu Dương Noãn rời, rốt cục : “Đúng rồi, nương có hộp thuốc mỡ sinh cơ lưu thông máu thượng đẳng, chút nữa người đưa tới cho ngươi.”

      bên Phương ma ma lo lắng nhìn lên, chỉ sợ bản thân tiểu thư lại bị miệng lưỡi khẩu phật tâm xà của phu nhân lừa gạt, nhưng vì trở ngại thân phận nên Phương ma ma dám điều gì.

      Âu Dương Noãn trong lòng cười lạnh, trán của nàng cũng chỉ là vết thương , vậy mà Lâm thị này lại tìm tới cái gọi là thuốc tốt, sau khi dùng mặt ngoài của miệng vết thương khép lại vô cùng mau, nhưng lưu lại vết sẹo cả đời khó quên, nàng chỉ có thể lấy cái lược dày Lưu Hải che khuất, thậm chí cả ánh mắt cũng bị che lấp, nàng vĩnh viễn cũng thể quên được cái yến hội nàng vô tình tham dự, biết bao ánh mắt thương hại cùng cười nhạo, lại còn vẻ mặt dám tin của các thiên kim tiểu thư.

      Vì thân sinh nữ nhi (con ruột) là Âu Dương Khả, mẹ kế lại có mưu đồ với con kế, nhưng bản thân nàng làm sai cái gì? Âu Dương Noãn trong lòng hiểu được, lỗi sai lớn nhất của nàng chính là cháu ngoại ruột thịt của trấn quốc Hầu phủ, vị trí trong Âu Dương phủ chính là Đại tiểu thư, nếu mình vĩnh viễn còn đời Âu Dương Khả bị ném ra xa.

      Âu Dương Khả khi sinh ra có gương mặt xinh đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nhưng chỉ cần có Âu Dương Noãn ở đây, cho dù nàng có sắc đẹp cũng chỉ là Âu Dương gia Nhị tiểu thư. Nhưng dù sao nương của nàng bất quá chỉ là thứ nữ ở Hầu phủ, ở nơi này cực kỳ chú trọng dòng dõi của các đời, xuất thân của Âu Dương Khả là vết thương trí mệnh. Cho nên kiếp trước, Âu Dương Khả cho dù có sắc đẹp, các hào môn thế gia cũng chân chính đến cưới nàng, cho nên nàng mới nhìn chăm chú thượng đẳng nhất phú thương Tô gia.

      “Tiểu Đào, sau khi thuốc được đưa tới nhớ phải đắp cho tiểu thư ngày ba lần, rất nhanh hồi phục. Di, nha đầu tiểu Đào kia đâu rồi? Thế nhưng lại vắng hầu hạ…”

      Quả nhiên đến đây —— Âu Dương Noãn cố ý lộ ra biểu cảm tức giận “Nương, đừng nhắc đến nàng ta nữa, vừa rồi ta ở nghỉ ngơi, nàng hỏi ai liền xông vào, ta nhớ khi đó nàng mới rời chỗ Khả Nhi lâu, lại quên hết phép tắc học được từ chỗ muội muội, cái đầu gỗ. Cho nên mới cho người đánh nàng ta mấy côn, muốn cho nàng ta nhớ, lần sau có gặp lại loại tình huống này cũng biết ai là chủ ai là nô tài!”

      Lời này nửa nửa giả, tránh nặng tìm , ngay cả Lâm thị cũng chỉ có chút nghi ngờ, cũng sinh ra nhiều hoài nghi, lập tức vỗ vỗ tay của Âu Dương Noãn: “Nha đầu ngốc, tỷ muội tình thâm, tình cảm của ngươi cùng Khả Nhi là thân nhau, nương nhìn thấy các ngươi như vậy cũng yên lòng.” Quả nhiên, nàng ta nhắc lại chuyện của tiểu Đào, lòng dặn dò Hồng Ngọc cần phải bôi thuốc cho tiểu thư đúng giờ.

      Nàng tâm niệm (luôn tập trung nghĩ về việc), chính là dung mạo của mình bị hủy, Âu Dương Noãn muốn mang gương mặt này, trong lòng từng trận cười lạnh. Lâm thị, ngươi nên biết, tiểu nương mười hai tuổi trước mặt người sớm thay đổi lòng dạ, ngươi nên biết, linh hồn bên trong cơ thể này hận người thấu xương, ngươi nên biết, tương lai kết cục như thế nào chờ đợi ngươi ….

      Qua canh giờ, từ mẫu Lâm thị lải nhải xong mới rời , Âu Dương Noãn dựa lên gối lẳng lặng suy nghĩ.

      Chuyện trả thù thời gian còn dài, tại, chuyện này cũng phải là quan trọng nhất ——

      Nàng mơ hồ có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng bị lãng quên, là cái gì, rốt cuộc là cái gì? !

      Là đệ đệ của nàng !

      Nàng trọng sinh ở mười hai tuổi, là năm cái trán nàng bị thương, cũng là năm đệ đệ nàng bỏ mình ở dưới nước! Âu Dương Noãn lập tức từ giường nhảy dựng lên, phát bắt được cánh tay Hồng Ngọc: “Đệ đệ đâu! ở đâu!”

      Last edited by a moderator: 24/9/16
      Hale205, hoadaoanh, song ngư3 others thích bài này.

    2. betrang

      betrang Active Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      147
      Chương 4 : Đệ đệ thể chết


      “Đại thiếu gia? Thiếu gia tại học…” Hồng Ngọc vừa mới xong, Thần sắc Âu dương Noãn liền đại biến rồi lao thẳng ra ngoài.

      Trán nàng bị thương nên đóng cửa dưỡng thương, Tước nhi học ngang qua hoa viên ngoài ý muốn rơi xuống nước!

      Là ngày hôm nay!

      Nàng nhớ , Tước nhi bị chìm nước mà chết chính là ngày hôm nay!

      Lúc trước nàng nghĩ đến tất cả đều là ngoài ý muốn, nhưng căn bản lại phải như vậy! Trong hoa viên từ trước đến nay đều có người đến người , vì cái gì trong thời gian đó lại có lấy bóng người. Bên cạnh Tước nhi ràng có người theo bảo hộ, vì cái gì bọn lại có bên cạnh lúc đó? !

      “Đại tiểu thư!” Phương ma ma hoảng sợ, la lớn : “Còn đứng ngây đó làm gì, mau đuổi theo tiểu thư!”

      Trong phòng tất cả ma ma nha đầu đều chạy theo ra ngoài.

      Âu Dương Noãn chưa từng có chạy nhanh như vậy qua, ngay cả trái tim cũng nhanh chóng muốn nhảy ra.

      Tước nhi, ngươi ngàn vạn lần thể có việc gì!

      Vừa chạy tới hoa viên, chợt nghe “Bùm” tiếng, lòng của nàng trầm xuống nhanh chóng! Hồ nhân tạo của hoa viên nhìn như rất cạn, nhưng thực tế, đừng đến tiểu hài tử mười tuổi, cho dù là người lớn cũng có thể chết đuối!

      “Tước nhi!” Âu Dương Noãn quát to tiếng!

      Ở phía sau hòn non bộ có thân ảnh nhanh như chớp xuất ngăn cản nàng lại : “Đại tiểu thư, thân thể của ngài là cao quý! Hãy để cho ta xuống nước cứu đại thiếu gia !”

      Âu Dương Noãn mạnh mẽ hạ xuống cái tát quát lớn: “Cút ngay!”

      Người kia bị đánh đến lệch sang bên, nhất thời choáng váng, nhưng sau lại phản ứng ngăn lại, Âu Dương Noãn nghiêm mặt quát lớn bốn ma ma vội vàng chạy theo ở phía sau: “Bắt lấy !”

      Bốn ma ma đều kinh hãi, nhất thời đều bị lãnh khí người Âu Dương Noãn tỏa ra làm cho kinh sợ, theo lời nhào lên, phen bấm chặt lấy áo xám gã sai vặt còn giãy dụa!

      Đúng lúc này, cả người Tước nhi chìm ngập ở phía dưới đấy hồ nước, Âu Dương Noãn nghĩ cũng dám suy nghĩ nữa, rất nhanh liền nhảy vào trong hồ!

      “Đại tiểu thư!” Phía sau mảnh tiếng thét chói tai.

      Hồ nước lạnh lẽo, ký ức thê thảm kiếp trước toàn bộ lập tức nảy lên trong đầu nàng. Bây giờ phải là thời điểm phân tâm! Âu Dương Noãn dùng sức lắc đầu, vứt bỏ toàn bộ tạp niệm, cái gì cũng nghĩ đến, liều mạng ở dưới nước khắp nơi tìm Âu Dương Tước.

      Nhưng mà trong nước trừ bỏ bèo rong trôi lơ lửng mặt nước, mảnh bụi nước ( sương mù trong hồ nước nhân tạo phun ra ) mênh mông, cái gì cũng nhìn thấy.

      Rốt cuộc ở nơi nào?

      Đột nhiên, nàng nhìn thấy mảnh góc áo! Trong lòng lập tức dâng lên hi vọng mãnh liệt… Là Tước nhi! là đệ ấy!

      Bản thân Âu Dương Noãn bất quá cũng chỉ là tiểu hài tử mười hai tuổi, nhưng vẫn muốn cố sức kéo Tước nhi hôn mê vào lại bờ, suýt nữa mất hết lực. bờ lúc này ma ma cùng nha đầu đều chạy lên giúp đỡ Âu Dương Noãn đem người kéo lên bờ. Cả người nàng đều dính bẩn, nhưng nàng căn bản quan tâm đến chính mình, vội vàng đem nước trong bụng của Tước nhi đẩy ra ngoài. Qua lúc lâu, Tước nhi mê mang mở mắt ra, thấy người bên cạnh sắc mặt trắng bệch, theo bản năng kêu lên tiếng: “Tỷ…”

      Âu Dương Noãn vui sướng ôm chặt : “Cám ơn trời đất!”

      “Đại tiểu thư, ngươi có khỏe ?” Hồng Ngọc chạy đuổi kịp Âu Dương Noãn liền thở hồng hộc, thấy Đại tiểu thư nhảy xuống nước nàng cảm giác tim ngừng đập, lúc này thấy hai người đều bình an mới yên lòng, nàng lấy ra cái khăn ở trong tay áo, cẩn thận lau nước ở mặt Âu Dương Noãn.

      Nhìn thấy Âu Dương Tước tỉnh lại, trong lòng Âu Dương Noãn mới được thả lỏng, định ngẩng đầu lên cho Hồng Ngọc biết chính mình có việc gì đột nhiên trước mặt tối sầm, nàng ngất , trong hoa viên ngay lập tức rối loạn cả lên…

      Trước mặt Âu Dương Noãn là mảnh hắc ám, tay chân thể nhúc nhích, dường như cơ thể mình chỉ còn lại miệng và lỗ tai.

      Tuy rằng thể chuyện, nhưng lại có thể cảm giác được thuốc cùng các lọai nước canh ngừng đưa vào miệng nàng, nàng biết mình như thế nào lại có thể chịu đựng ở dưới nước. Khoảng khắc bị chìm xuống dưới sông thỉnh thoảng ở ra trong đầu nàng, cũng may từng tiếng kêu gọi bên ngoài lôi nàng ra khỏi cơn ác mộng.

      “Tỷ, ngươi tỉnh lại …”

      “Tỷ, nên bỏ lại đệ mình…”

      “Đệ bao giờ … bướng bỉnh nữa, tỷ bảo đệ làm cái gì cũng được…”

      “Phương ma ma, đều là lỗi của ta, nếu phải vì cứu ta, tỷ bị thương thành như vậy…”

      “Đệ có nương, tỷ nên bỏ lại đệ mình!”

      Từng tiếng kêu gọi quá ràng, Âu Dương Noãn biết thanh xa xôi kia chính là của đệ đệ mình.

      Tước nhi! Nàng nhiều năm thấy mặt của ! Nàng muốn nhìn chút!

      Lần đầu tiên cảm giác được ngón tay động ngón tay mất nhiều thời gian như vậy, Âu Dương Noãn mơ hồ chút do dự cố gắng mở mắt ra, động đậy cái cổ. Dần dần, khiến cho thân thể khôi phục, kiểm sóat từng điểm cơ thể. Khoảnh khắc nàng mở mắt ra, nàng nén nổi tình cảm phát ra tiếng thở .

      Trước mắt là tiểu nam hài, lông mi đen đậm, ánh mắt đen láy, khóe miệng cong cong, kinh hỉ ( kinh ngạc mừng rỡ ) tươi cười, đây là hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ, đệ đệ cùng nàng huyết mạch tương liên!

      “Tỷ, ngươi tỉnh!”

      Âu Dương Tước vừa mừng vừa sợ, cuối cùng là cao hứng lập tức nhảy lên giường, gắt gao ôm cổ của nàng, vừa cười vừa : “Đệ liền biết tỷ có chuyện gì, đệ biết là tỷ chắc chắn có chuyện gì…”

      thanh trong phòng ồn ào, liền quay đầu lại hét lớn tiếng : “Đứng trong này làm gì, mau, nhanh pha trà nóng!”

      Lúc này, là đêm khuya.

      Âu Dương Tước thấy tỷ tỷ tỉnh vô cùng mừng rỡ, Phương ma ma miệng niệm a di đà phật đến nửa ngày, nước mắt cũng vui mừng rơi xuống. Hồng Ngọc đứng bên cạnh nhắc nhở : “Đại tiểu thư, Lão phu nhân sai người đến thăm hồi lâu rồi quay về, lão gia tự mình đến thăm, lại luôn đứng lại nơi này, phu nhân kế mới khuyên người trở về, phu nhân kế lúc còn chờ ngươi tỉnh lại lập tức gọi người.”

      Nội tổ mẫu phái người tới hỏi cũng kỳ quái, trái lại phụ thân có thể trong lúc bận trăm việc rút ra khoảng thời gian đến thăm mình, chuyện này đúng là làm lớn. Bất quá, người phẫn nộ lúc này chính là Lâm thị, nàng trăm phương ngàn kế muốn hại chết Tước nhi thế nhưng vì mình ” cước đá văng cửa ” mà làm mưu thất bại, cái này… còn hận chết mình. Hiếm thấy nàng ta có thể giả bộ làm ra bộ dạng từ mẫu đứng ở chỗ này đến nửa đêm, dễ dàng, Âu Dương Noãn giễu cợt cười tiếng, lười biếng muốn lên tiếng, Âu Dương Tước nhanh mồm nhanh miệng : “Kêu bà ta làm gì, mèo khóc chuột giả từ bi!”

      Âu Dương Noãn nghe vậy trong lòng tuôn ra luồng ấm áp, tiểu hài tử này thay đổi, vẫn giống như trước đều luôn chán ghét Lâm thị, hoàn toàn mặc kệ kế mẫu Lâm thị này tốt đến bao nhiêu, chỉ là trực giác chán ghét người nữ nhân này thay thế mẹ ruột ,so sánh mà , mình chính là trì độn, hiền như khúc gỗ, hậu tri hậu giác với người.

      Nàng vỗ vỗ tay Tước nhi làm yên lòng, nhìn Hồng Ngọc thờ ơ : “Lúc này muộn, cần quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, sáng mai rồi sau.”

      Sau đó, Âu Dương Noãn ôm lấy gối, nửa nằm ở giường, nghe Âu Dương Tước hoa chân múa tay, ở trong phòng nhìn về phía ma ma, nha hoàn giảng thuật lại tích chói lóa, tỷ tỷ mình dũng nhảy xuống hồ cứu , khỏi bật cười.

      Nàng nhàng ho khan tiếng, “Tước nhi, đệ lại đây.”

      Âu Dương Tước lập tức ngừng , chạy đến bên giường, hai mắt lấp lánh nhìn giống như tiểu Cẩu muốn lấy lòng nàng.

      “Tỷ tỷ hỏi đệ, có thấy ai đẩy đệ xuống nước ?”

      Last edited by a moderator: 24/9/16
      Hale205, hoadaoanh, Nguyên Nguyễn5 others thích bài này.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,259
      @banglangtrang123 bé Lăng, truyện này có phải của LQD ko? nghe chủ nhà là yeutinhcac muốn nhờ mod xóa giúp.

      Em kiểm tra lại, chị check ko thấy có LQD, nếu em kiểm tra đúng mình đưa vào thùng rác nhé.
      Hale205 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, . 005 Đến lúc đó hãy công đạo!

      “Đệ thấy ! Hừ, nếu để ta bắt được lột da của ngươi!.”Âu Dương Tước căm hận , ánh mắt đen láy tràn ngập phẫn nộ.

      Âu Dương Noãn suy nghĩ lát, lại hỏi: "Hộ vệ bên người đệ đâu?"

      “Hôm nay bên người đệ chỉ mang theo Thanh Phong cùng hai hộ vệ, nhưng dọc đường lại nhớ ra để quên đồ ở học viện, liền phái Thanh Phong quay lại lấy, đường trở về gặp phải kẻ say xỉn dám đệ đụng trúng rồi quấn lấy cho , đệ liền để lại tên hộ vệ, còn mình cùng người nữa vòng qua đường khác để .”Âu Dương Tước đến đây, thấy sắc mặt tỷ tỷ càng ngày càng khó coi,”Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

      Âu Dương Noãn trả lời, ngược lại hỏi Hồng Ngọc bên: "Gã sai vặt áo xám mà hồi nãy bắt lại đâu?”

      Hồng Ngọc sửng sốt chút, chạy nhanh trả lời: "Đại tiểu thư, phu nhân hồi nãy rời đem người luôn, giáo huấn chút.”

      Giáo huấn, chỉ sợ giết người giệt khẩu có! Bất quá cũng sao, Lâm thị nếu dám ra tay tất nhiên cũng hủy hết chứng cứ, kiếp trước đệ đệ đột nhiên rơi xuống nước bỏ mình, tổ mẫu cũng phái người oanh oanh liệt liệt tra xét phen, cuối cùng kết quả cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, có thể thấy được Lâm thị xử lý khá sạch , lần này nếu phải bị mình giữa đường đột nhiên xuất , gã sai vặt kia cũng vì vậy mà lộ ra dấu vết để mình nắm được. Cứ như nới này sắp xếp cho người qua lại, có ai tận mắt chứng kiến càng có chứng cứ xác thực, căn bản là thể ảnh hưởng đến Lâm thị.

      Nghe được người bị Lâm thị dẫn , Âu Dương Tước hừ lạnh tiếng, Âu Dương Noãn bật cười:”Đệ làm sao vậy?”

      “Hừ! Bà ta cùng mẫu thân có cách nào so sánh được, đúng là xui xẻo làm khí chất gia đình ta giảm nửa, che dấu được bản chất nhà giàu mới nổi, đệ nhìn thấy liền chán ghét! Tỷ, trăm ngàn lần đừng để bà ta lừa!”

      Khí chất gia đình kém 1 nửa, dấu được bản chất của nhà giàu mới nổi, ha, lời này rất hình tượng, bất quá nơi này nhiều nha đầu, mama như vậy, trong đó còn có tai mắt của Lâm thị, bây giờ phải là thời điểm chuyện kiêng nể Âu Dương Noãn giọng trách cứ:”Đừng như vậy, đệ cụng mệt mỏi cả ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi !”

      cần! Đệ muốn ở lại đây với tỷ, đệ sợ vừa mở mắt lại thấy tỷ” Âu Dương Tước kiên trì, mắt to hằn lên những tia máu, lại hàm chứa ý tứ muốn rời xa. Âu Dương Noãn đau lòng, nắm lấy tay :”Hài tử ngốc, tỷ vẫn ở đây, vẫn che chở cho đệ, về sau_cái gì cũng cần sợ!”
      Những lời này đầy thâm ý, nhưng Âu Dương Tước còn , nghe ra bên trong cất giấu những thâm tình hậu ý gì.

      “Hồng Ngọc, ngươi dẫn hai mama thắp đèn lồng đưa đại thiếu gia trở về, đưa tới cửa rồi mới được quay lại!” Âu Dương Noãn chậm rãi , Âu Dương Tước nghe vậy lập tức kháng nghị:”Tỷ tỷ, đệ trưởng thành, cần xem đệ như tiểu hài tử! Về sau ta bảo vệ tỷ”

      Âu Dương Noãn mỉm cười, sờ sờ đầu giọng :”Được, tỷ tỷ chờ đến ngày đó.”

      Nhìn Hồng Ngọc đưa Âu Dương Tước rời , Phương mama giọng khuyên nhủ:”Đại tiểu thư, trời còn chưa sáng, tiểu thư nghỉ thêm chút nữa ak!”
      Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, vẫn nửa nằm ở giường, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài cửa, biết đợi cái gì. Thẳng đến nửa canh giờ sau, Hồng Ngọc trở về bẩm báo với nàng đưa thiếu gia về Tùng trúc viện, Âu Dương Noãn mới thuận thế nằm xuống.

      Âu Dương Noãn nằm ở giường, người phủ cái chăn gấm, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm đỉnh màn thêu hoa. Đầu tiên là xử lý Tiểu Đào, tiếp đến lại cứu Tước nhi, trước mắt Âu thị hoài nghi nàng, chính bản thân nàng cũng hoài nghi, cũng nghĩ đến mình lại được sống lại lần nữa.

      Trời tờ mờ sáng, gian ngoài liền truyền đến tiếng bước chân cùng thanh trò chuyện, giống như có đoàn người bước vào. Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Hồng Ngọc ngủ gà ngủ gật chiếc ghế con bên giường, vốn định mở miệng cuối cùng lại lên tiếng. Chốc lát sau, nàng thấy rèm cửa được vén lên, tiếp đến là tiếng ho khan, vì thế nàng nhắm hai mắt giả bộ ngủ.

      “A, phu nhân”

      Hồng Ngọc nghe được thanh, giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy người mới tới nhất thời hoảng sợ kêu lên tiếng liền cuống quýt hành lễ nhất thời đụng ngã chiếc làm nó ngã lăn ra, bối rối đứng nép qua bên. Lâm thị mở miệng, tâm phúc Vương mama đứng bên cạnh tức giận quát:”Kêu ngươi trông coi đại tiểu thư, kết quả ngươi lại vụng trộm nằm ngủ, tay chân vụng về như vậy, làm sao hầu hạ tiểu thư tốt được đây!”

      Nghe thấy thanh càng ngày càng cao, Âu Dương Noãn lật thân mình liền nghe thấy thanh thập phần lo lắng:”Vương mama, muốn dạy bảo nha đầu cũng đừng đứng ở trong phòng, nếu làm phiền đến Noãn nhi, ngay cả ngươi ta cũng hỏi tội”

      “Dạ, phu nhân phải ak”

      Âu Dương Noãn mở to mắt, nhìn đến người trước mặt quả là Lâm thị. Lâm thị thấy nàng mở mắt, mặt liền lộ ra vui mừng tiến lên cẩn thận đem nàng nâng dậy, sau đó lấy cái gối dựa vào sau lưng nàng.

      Vương mama cười :”Đại tiểu thư, trời còn chưa sáng phu nhân muốn qua thăm người, lão nô phải khuyên người tiểu thư còn chưa tỉnh ngủ người mới chịu hoãn lại”

      cổ tay Vương mama mang vòng vàng, tóc cài châu sa, chỉ sợ tơ lụa người đủ thẳng, đúng là bày ra bộ dáng đoan trang khí phái, Âu Dương Noãn khỏi nghĩ đến câu ngày hôm qua của Tước nhi “Làm kém nửa khí chất thế gia, dấu nổi bộ dáng nhà giàu mới nổi”, quả nhiên là chủ tử ra sao nô tài liền như thế. Nụ cười mặt nàng thêm vài phần ôn nhu, ngoài mặt đúng là bị Lâm thị làm cho cảm động.

      “Noãn nhi, con đỡ nhiều chưa?”

      “Dạ, đỡ hơn nhiều rồi”

      “Sao sắc mặt vẫn còn tái nhợt như vậy?” Sắc mặt Lâm thị trầm xuống, lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Hồng Ngọc vừa cùng Phương mama từ bên ngoài bước vào:”Lão phu nhân nhiều lần phái người tới hỏi thăm như vậy, phải các ngươi đại phu đều bảo là sao, tại sao sắc mặt tiểu thư vẫn còn tái nhợt như vậy? Đại thiếu gia tuổi còn làm gì, chẳng lẽ các người cũng hồ đồ rồi sao? Cho dù là các người hồ đồ nhưng còn có Phương mama, ta phái người đến thăm hỏi mấy lần, các ngươi lại còn bẩm báo, tại sao lại chậm trễ như vậy?”

      Bắt đầu chỉ trích mama bên người mình, xem ra Lâm thị là muốn ra uy ở viện này, Âu Dương Noãn ôn nhu cười cười, làm ra bộ dáng yếu đuối :”Mẫu thân đừng trách bọn họ, thực ra Hồng Ngọc muốn bẩm báo nhưng là con ngăn nó lại, sợ quấy rầy người nghỉ ngơi. Phương mama dù sao tuổi cũng lớn, con cho về nghỉ ngơi trước. Nhưng, Hồng Ngọc, ngày thường ta dạy ngươi như thế nào, tại sao lại học thói hư hiểu quy củ của Tiểu Đào, mẫu thân ta tới thời gian lâu như vậy cũng biết mời người ngồi sao?”

      Hồng Ngọc vội vàng mang ghế lót đệm gấm cho Lâm thị, bên đại nha đầu Tú Văn mang trà tiến vào. Lâm thị ngẩn người, trong lòng cả kinh, mặt lại lộ ra biểu cảm bất thường nào mà thay vào đó là vẻ mặt thân thiết, bà ta dịu dàng nhìn Âu Dương Noãn trong chốc lát, liền thở dài:”Noãn nhi, mẫu thân biết con nóng vội muốn cứu Tước nhi, nhưng mà con cũng thể liều cả tính mạng như vậy, nhìn con bị thương thế này mẫu thân đau lòng, hận thể thay con chịu đựng, nếu con may xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn với tỷ tỷ đây?”

      Âu Dương Noãn tươi cười càng thêm chân thành:”Mẫu thân, người đối với Noãn nhi tốt!”

      Ăn ? Sớm muộn gì cũng có ngày ta tự tay đưa ngươi gặp mẫu thân ta, đến lúc đó hãy lời công đạo !


      ☆, . 006 bất động thanh sắc giao phong


      Việc Âu Dương Noãn bị thương vì rơi xuống nước gây huyên náo khá lớn, riêng gì Lâm thị, ngay cả Âu Dương Trì cũng đến xem hồi. Đối với phụ thân này, tâm tình của Âu Dương Noãn thập phần phức tạp, lúc trước Phương mama tìm mọi cách cầu cứu, đối với nữ nhi thân sinh lại chẳng quan tâm, ở trong lòng nữ nhi này đối với Âu Dương gia là sỉ nhục, hận thể làm nàng lập tức biến mất. Bất quá điều này cũng kỳ quái, Lâm thị dấu vết tìm mọi cách ly gián, bản thân chưa từng thân cận phụ thân, nếu có cũng chỉ là bất hòa cùng sợ hãi.

      “Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, lại để người phải tự mình đến thăm!” Âu Dương Noãn mỉm cười, bộ dáng nhu thuận đáng .

      Âu Dương Trì nhìn đại nữ nhi, chỉ thấy mặt nàng cùng mẫu thân nàng giống nhau như đúc, mắt trong như nước núi cao, lờ mờ qua nàng nhìn thấy thê tử trước khi mất. Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, khi nàng mới ra đời, chính mình cũng từng ôm lấy nàng vỗ về, nhưng từ sau khi thê tử qua đời, phu nhân mới vào cửa, nữ nhi này lại cùng mình quá thân thiết, lớn lên liền xa lánh thậm chỉ cảm thấy nàng còn bằng Khả nhi hoạt bát lanh lợi. Nay thấy Âu Dương Noãn đổ bệnh, thân thể yếu ớt đáng thương, rốt cục cũng là cốt nhục thân sinh, lại cứu trưởng tử của mình, trong lòng sinh ra cỗ thương, liền hòa ái mỉm cười:” Nha đầu ngốc này, biết con nóng vội cứu Tước nhi, nhưng cũng phải quan tâm đến bản thân mình, con bị bệnh, mẫu thân con lo lắng đến phát cuồng luôn rồi.”

      Âu Dương Noãn cười càng dịu dàng:”Là do nữ nhi lỗ mãng, khi đó con vốn suy nghĩ nhiều, chỉ lòng muốn cứu đệ đệ. biết lại làm nháo loạn lớn như vậy, mời đại phu đến xem, còn để phụ thân phí công…”

      Âu Dương Trì nghe xong lời này nhất thời cảm thấy nàng rất hiểu chuyện, giọng điệu càng thêm ôn hòa:” Còn đau đầu ?”

      Âu Dương Noãn hít hít mũi, thanh bất tri bất giác còn mang theo chút làm nũng:”Đau”. Dừng chút, nước mắt liền rơi xuống.

      Âu Dương Trì đau lòng đem nàng ôm vào trong ngực, dỗ :” Về sau đừng lỗ mãng như vậy, mạng đệ đệ con là quý giá, nhưng nếu con xảy ra chuyện gì, phụ thân cũng đau lòng, hiểu chưa?”

      Âu Dương Noãn vùi mặt vào lòng phụ thân, dùng sức gật đầu:”Vâng ak!”
      Mười phần nhu thuận, mười phần đáng , mười phần làm cho người ta thích, Âu Dương Trì sau khi được làm từ phụ, cảm thấy mỹ mãn rời , nữ nhi tĩnh dưỡng ở nơi này cũng tốt, thê tử lại còn vì nữ nhi mà lo lắng, thân làm phụ thân cũng phải an ủi chút mới tốt.

      Nhìn bóng lưng ông rời , khóe miệng Âu Dương Noãn gợi lên_rất nhanh, nàng làm cho ông cùng Lâm thị trở mặt thành thù.

      Nghỉ ngơi ở trong phòng 3 ngày, thuốc bổ nhiều như nước được Lâm thị mang đến bên ngoài đều Lâm thị rộng lượng, đối xử tốt với con phu nhân trước, Phương mama đối với chuyện này thập phần tức giận với Âu Dương Noãn, nàng đều mỉm cười để ý.

      Ngày thứ tư, Âu Dương Noãn có thể xuống giường, nàng chỉ ăn mặc đơn giản, liền :”Nên đến vấn an tổ mẫu rồi”

      Hồng Ngọc có chút chần chừ, khuyên nhủ:”Tiểu thư vẫn chưa khỏi hẳn, lão thái thái có thể vấn an”

      Âu Dương Noãn nhàng cười, tổ mẫu Lý thị này là nước cờ rất quan trọng, thể xem .

      “Nha đầu ngươi đúng là hiểu chuyện, đại tiểu thư nên tới chỗ lão phu nhân nhiều hơn, được để cho mấy người tiểu nhân kia…”Phương mama được nửa, nghĩ lại liền im lặng. Bà nhìn Âu Dương Noãn thân thanh nhã, liền đổi đề tài:”Đại tiểu thư, người có muốn khoác áo lông cáo màu đỏ kia ?”

      Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, đáp bâng quơ:”Đem áo choàng tổ mẫu thưởng năm ngoái ra đây!”

      Phương mama rất đồng tình gật đầu, lập tức tới ngăn tủ cẩn thận lấy ra, áo choàng thêu hoa hồng, bên ngoài còn dùng chỉ kim tuyến thêu lên hoa mẫu đơn phú quý, mũ áo mềm mại, càng làm gương mặt nàng thêm trong suốt như ngọc, mày ngài thanh lệ, đúng là rất dễ nhìn.

      Lâm thị, trận chiến rất nhanh được bắt đầu, ta thực chờ mong. Âu Dương Noãn nhìn chính mình trong gương, mỉm cười.

      Tổ mẫu Lý thị ngụ tại An thọ đường, các nha đầu đến vấn an được dẫn xuống phòng phía sau. Ngồi ở ghế là lão phu nhân mặc áo màu thiên thanh thêu ngũ phúc, đầu quấn khăn khảm viên ngọc phỉ thúy ở giữa, cùng mọi người chuyện, thấy Âu Dương Noãn nhàng tiến vào hành lễ liền lộ ra tươi cười.

      Âu Dương Noãn vừa quỳ gối xuống liền bị người ta kéo lên. Lâm thị thập phần ôn nhu cười cười, kéo nàng đến trước mặt Lý thị, cười :”Lão phu nhân, người xem, Noãn nhi tới rồi!”

      “Noãn nhi, mẫu thân con vừa với ta, con mới vừa xuống giường được, giờ lại đến đây, sao nghỉ ngơi thêm vài ngày?” Lý thị khó có lúc ôn hòa như vậy

      Nàng bất quá vừa mới lại được, Lâm thị liền chạy tới đây châm chọc, hiển nhiên mục đích của bà ta là muốn cho lão phu nhân biết mình có thể xuống giường, vừa hay khiến cho người biết nếu nàng có thể lại sao đến thỉnh an tổ mẫu người. Trong lòng Âu Dương Noãn nghĩ cũng may nàng cho Lâm thị có cơ hội ly gián.

      “Nghĩ tới tổ mẫu luôn phái người đến thăm hỏi, trong lòng Noãn nhi rất cảm động, đương nhiên muốn tới cảm ơn người quan tâm con”

      Lâm thị kéo Âu Dương Noãn lại ngồi gần mình, nhìn Lý thị :”Lão phu nhân, nười nhìn xem, khí sắc của Noãn nhi tốt lên rất nhiều, đấy chính là trong họa có phúc đấy!”

      “Cũng phải là do sơn hào hải vị, dược liệu quý mà ngươi đưa đến sao? Có được mẫu thân như ngươi che chở ta cũng yên tâm!” Lý thị cũng đánh giá Âu Dương Noãn phen, gật gật đầu mỉm cười .

      Trong trí nhớ, Âu Dương Noãn đối với tổ mẫu Lý thị này chỉ có kính sợ cùng thân cận, Lý thị đôi với người cháu này cũng chỉ bình thường. Nay Lý thị lại ôn hòa với nàng như vậy, tất nhiên cũng là do mình để ý bản thân liều mình cứu Tước nhi, đối với Lý thị mà đích tôn nữ cũng tính là gì, quan trọng là trưởng tôn có việc gì, trong lòng Âu Dương Noãn rất hiểu điều này.

      “Noãn nhi còn phải tạ ơn mẫu thân!”

      Nghĩ đến đây, liền thể gì mà cười cười:”Đáng tiếc đại phu thân thể con quá hư nhược nên thể dùng thuốc bổ, phần lớn đều dùng đến, là đáng tiếc. Trong đó, có củ nhân sâm ngàn năm hiếm gặp, thường nghe người ta có công dụng kéo dài tuổi thọ, con lại thể dùng được, buổi chiều liền đưa qua cho tổ mẫu.”

      Lý thị hòa ái kéo tay Âu Dương Noãn vỗ vỗ:”Trong nhà khó có người muốn lão thái thái này sống thọ, cũng là nha đầu con có tâm” xong, bà liếc qua Lâm thị cái, tươi cười mang theo lạnh nhạt.

      Lâm thị tươi cười có chút cứng lại, Âu Dương Noãn này từ khi bị thương vì sao lại thay đổi như vậy, mềm mại nhưng lại có gai, trong bông có kim, chuyện bất động thanh sắc nhưng lại đầy sắc bén, mình cố ý đem nhân sâm ngàn năm ban cho Âu Dương Noãn , nếu nàng ăn cũng có tác dụng ngược lại gây hại đến thân thể, khi đó bản thân cũng được mang danh hiền lành rộng rãi. Ai ngờ, nha đầu kia lại nhân cơ hội mượn hoa hiến phật dâng lên cho lão phu nhân, cứ như vậy bản thân phải thành người cố ý giấu đồ tốt dâng lên lão thái thái hay sao? Tay Lâm thị gắt gao nắm chặt, lát sau mới khôi phục lại bình thường.

      “Trong này là náo nhiệt nha!” Mành vừa động, nữ hài tử liền bước đến, nàng ta mặc váy tơ sam nhiều màu, bên ngoài khoác áo lông hồ ly tuyết trắng, tóc cài trâm ngọc lưu ly hồ điệp rực rỡ nhiều màu sắc,kết lên dây châu ngọc dài lay động đung đưa, vẻ đẹp ngọc tuyết đáng , người còn chưa tới, thanh ôn nhu như nước truyền tới, nàng ta chính là Âu Dương Khả.

      Sâu trong đáy lòng, Âu Dương Noãn hận thể đao chém chết người trước mặt, thế nhưng nàng chỉ nâng ánh mắt lên cười hết sức ôn nhu.

      Hồng Ngọc vẫn luôn đứng cạnh Âu Dương Noãn, nhìn đến khuôn mặt tươi cười của nàng tự chủ được rung mình cái.
      Hale205, hoadaoanh, Nguyên Nguyễn2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, . 007 Dọn sạch những thứ dơ bẩn!

      Chỉ nhìn thấy Âu Dương Khả mỉm cười thản nhiên bước lên, từ cái khay trong tay của nha hoàn bên cạnh, mười ngón tay như cánh hoa sen ngọc ngà đón lấy chèn trà, cười :”Tổ mẫu, đây là nước núi Vân sơn do mây mù kết thành, trơn bóng, rất tốt cho yết hầu của người!” xong liền dâng lên Lý thị, Trương mama bên người lão phu nhân liền đón lấy.

      Nàng ta vô cùng tự nhiên tới bên người Âu Dương Noãn ngồi xuống, cười chân thành:”Tách trà này được dùng nước suối từ Ngọc Sơn Tuyền mới được chuyển tới ngày hôm qua, được đun lửa , bên trong cho thêm hoa lài, trộn lẫn vào nhau trong chung trà, vừa có hương trà lại có hương hoa. Tỷ tỷ, lát nữa muội cũng mang qua cho tỷ ít, tỷ muội ta cùng nhau thưởng thức!”

      Thấy nàng ta làm như vậy, Âu Dương Noãn mỉm cười, gật đầu :” Muội muội là có tâm!”. Nếu là trước đây, nàng nhất định cảm thấy Âu Dương Khả là tâm kính trọng tỷ tỷ, chuyện gì cũng suy nghĩ cho nàng. tại qua đời, nàng mới phát người ta căn bản là dụng tâm kín đáo, vừa lấy lòng được Lý thị, lại ở trước mặt mọi người thể tình cảm tỷ muội thân thiết giả dối, tuổi còn nhưng lòng dạ cũng giống Lâm thị, tâm tư sâu xa.

      Quả nhiên, Lý thị uống ngụm trà, mỉm cười :”Xem con kìa, ta cần, con nên , trời lạnh như vậy, đáng thương cho tấm lòng hiếu thuận của con!”

      Trương mama đứng bên cạnh cũng cười : ”Đúng vậy, nhị tiểu thư là hiếu thuận, lão phu nhân chỉ ho tiếng liền đến vỗ lưng, lão phu nhân chau mày tiểu thư liền dâng trà, nô tỳ hầu hạ lão phu nhân cũng nửa đời người, cũng được cẩn thận tỉ mỉ như vậy!”

      Lâm thị vui mừng :”Có thể được hầu hạ lão phu nhân là phúc của nó, chung quy cũng là cháu , mệt tính là gì. Khả nhi, con phải cố gắng hầu hạ lão phu nhân tốt mới được!”

      Âu Dương Khả mỉm cười đáp vâng, nụ cười thân thiết động lòng người, Âu Dương Noãn cũng mỉm cười: “ cũng phải, Khả nhi muội muội thông minh lanh lợi, biết cách làm cho người khác thích, giống như tiểu tử ngốc Tước nhi kia, suốt ngày chỉ biết đọc sách!”

      Lý thị lập tức buông ly trà, mặt lộ ra tươi cười, lại làm ra vẻ mặt tức giận: ” được tôn tử ngoan của ta như vậy, học tập tiến bộ, chăm chỉ đèn sách, mặc dù đến thăm ta nhưng trong lòng ta luôn luôn thương nhớ , tương lai Âu Dương gia còn phải trông cậy vào .”

      Âu Dương Noãn cười đáp vâng, quả nhiên thấy khuôn mặt nhắn của Âu Dương Khả trắng bệch, nàng muốn cho bọn họ biết, trong lòng lão phu nhân đệ đệ mình mới là quan trọng nhất, những người khác tiếp tục ân cần cũng chỉ là uổng công.

      Âu Dương Khả nghĩ nghĩ, cười : ”Trong hoa viên của tổ mẫu đều là cây tùng, nếu trồng thêm ít hồng mai, tuyết trắng xen hồng mai chẳng phải là rất đẹp sao! Ở chỗ con có gốc hồng mai rất tốt, để lát nữa con sai người mang tới cho lão phu nhân.”

      “Muội muội phải, trước đây lão phu nhân toàn dắt tay tỷ cùng Tước nhi xem hồng mai, giờ bày trí trong viện đều theo chỉ dẫn của lão phu nhân lúc trước. Nhất là cây vạn tuế kia, lúc đệ đệ sinh được năm, là tổ mẫu tự mình ra lệnh cho người trồng. tại qua mười năm, mùa đông năm nay là mùa đầu tiên hoa nở.” Âu Dương Noãn thản nhiên tiếp lời, trong giọng mang đầy vẻ hoài niệm.

      Trong mắt Lý thị lập tức tràn đầy ấm áp:”Con vừa hay đến, tại ta cũng muốn thưởng thức!”

      Âu Dương Khả dù sao tuổi cũng còn , tức thở ra hơi, thực là tức chết rồi, nguyên lai nàng ta muốn lấy lòng lão phu nhân lại bị Âu Dương Noãn giành trước. Mẫu thân Lâm thị trước mắt cũng chỉ sinh ra được nữ tử là nàng, cũng chưa có nam hài tử, lão phu nhân vẫn luôn phê bình kín đáo. Hôm nay Âu Dương Noãn câu nào cũng nhắc tới Tước nhi, nàng ta nghe đến đều cảm thấy chói tai, càng cần đến Lâm thị có bao nhiêu nghẹn khuất. Đại tỷ này phải thường ngày đều rất ngốc, thập phần tin tưởng mẫu thân nàng sao? Hôm nay như thế nào lại trở nên như vậy?

      Âu Dương Noãn mỉm cười:”Tổ mẫu, nếu người ngại xem, bằng…”

      “Noãn nhi, con hiểu chuyện, như thế nào lại để tổ mẫu đến nơi ở của tôn tử, huống hồ Tước nhi bây giờ còn đọc sách ở trong viện, ngày mai con cùng với Tước nhi đến thỉnh an lão phu nhân là được rồi.” Lâm thị vội vàng tiếp lời.

      Âu Dương Noãn cười càng thêm ôn hòa:”Mẫu thân, muội muội tự mình đưa trà tốt đến, nhưng thưởng trà cũng phải có phong cảnh cùng tâm tình, họa sĩ tiền triều Đinh đại sư vẽ bức Ngọc xuyên pha trà đồ_trà thất ngay tại đình viện, có bóng râm của rừng trúc, bàn để trà cụ tinh xảo, lò lửa nấu ấm trà. Chỉ là nhìn bức họa thôi mà vẫn thấy có hương trà bay đến trước mặt. Nhìn trong nhà chúng ta, cũng chỉ có Tùng trúc viện của Tước nhi cùng với phong cảnh trong bức họa kia có vài phần giống nhau, nếu tổ mẫu nguyện ý dời bước, chẳng phải là rất cao hứng sao?”

      Lâm thị đánh ánh mắt qua Âu Dương Khả, Âu Dương Khả tuy biết tại sao mẫu thân lại muốn lão phu nhân đến Tùng trúc viện nhưng lập tức hiểu ý. Vừa định gì đó, lão thái thái lên tiếng:”Ta còn chưa đến nỗi nổi. Được! Cùng nhau xem cây vạn tuế kia thôi!”

      Lý thị nghĩ, Cây vạn tuế thích khí hậu ẩm ướt ấm áp, chịu nổi giá lạnh, mùa đông tuyệt đối nở hoa, cảnh lạ như vậy chừng là có điềm tốt.

      Thấy chủ ý của Lý thị định, Lâm thị nháy mắt với tâm phúc Vương mama.
      Tước nhi, tỷ tỷ thay ngươi thanh lý hết những thứ dơ bẩn trong viện. Âu Dương Noãn nghĩ vậy liền mỉm cười tiến lên nắm lấy cánh tay Lâm thị, dấu vết chắn ngang giữa bà ta và Vương mama, trong lúc đó liền :”Mẫu thân, mình nhanh thôi!”

      Trương mama bên người lão phu nhân luôn làm việc rất thỏa đáng, bà đến Tùng trúc viện trước để thông báo với nha hoàn trong viện rằng lão phu nhân muốn tới, muốn bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vừa mới bước vào cửa vài bước, liền thấy nha hoàn lười nhác quét sân, Trương mama thấy nàng ta lạ mặt liền muốn nhìn thêm vài lần, ai ngờ nàng ta ngẩng cao đầu, hừ lạnh tiếng, bộ dáng cao ngạo. Trương mama lập tức nhíu mày, nghĩ rằng tại sao trong Tùng trúc viện lại có hạ nhân hiểu quy củ như vậy? Nghĩ vậy, bà liền trách cứ tiếng, ai ngờ nha đầu kia để vào mắt, uốn éo người buông chổi xuống rồi vào nhà, Trương mama là tâm phúc bên người lão phu nhân, chưa từng có ai nể mặt mũi bà như vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.

      tiếp vào trong viện lý, chỉ thấy nha hoàn mỹ mạo như liễu trong gió dựa vào trụ hành lang nhàng ngâm thơ, còn gã sai vặt đứng bên dùng sức gật đầu :”Tỷ tỷ ngâm thơ hay!”
      Vừa nge được, hóa ra lại là ‘Ta muốn đem tâm cho mặt trăng’, Trương mama nhíu mày cao giọng khiển trách:” làm tốt việc, lại còn ở đây ngâm thơ cái gì?”

      Nha hoàn kia sắc mặt nhất thời trắng bệch, tập tễnh trở về phòng, gã sai vặt bên thấy người vừa tới là Trương mama, nhất thời hậm hực, ha ha cười gượng hai tiếng, liền chạy lên :”Mama tới, nhưng hôm nay công tử đến trường có trong viện, biết mama có thể lần sau…”

      “Lão phu nhân sắp tới, thông báo với quản các ngươi, dọn dẹp trong viện chút, nếu có cái gì tốt, cẩn thận da của ngươi!”

      Hôm nay vừa khéo là người lần trước cùng Tước nhi xuất môn trực, nhất thời sửng sốt, sắc mặt biến đổi, quay đầu chạy chuẩn bị. Chuẩn bị? Người trong viện này ai cũng chây lười, ngay cả tiểu nha đầu chăm lo trà nước cũng biết chạy nơi nào, lúc này lại nghe lão phu nhân tới, nhất thời luống cuống chân tay…


      ☆, . 008 Quấy đục hỗn loạn!


      Lý thị rất nhanh cùng mọi người bước tới, bà vào trong phòng ngồi xuống. Thanh phong trong chốc lát dâng trà cùng điểm tâm lên, quản viện Tín mama đứng bên xấu hổ cười lấy lòng. Trương mama phụ tín nhiệm, nhanh chóng đem hết những tình huống mình thấy rất ràng, Lâm thị nghe xong nhất thời người đổ mồ hôi lạnh. Âu Dương Tước bất quá chỉ là tiểu hài tử, Âu Dương Noãn trước nay đều nghe lời Lâm thị, nay đa số người trong Tùng trúc viện là người của bà ta, hơn nữa còn cố ý hạ lệnh nên những hạ nhân ở đây chỉ có chậm trễ cùng chây lười mà con rất vênh váo, tự đắc. Ngày thường, lão phu nhân ở trong viện căn bản biết được, hôm nay nếu phải tại nha đầu Âu Dương Noãn chết tiệt kia…

      Thần sắc Lý thị lên vẻ bất ngờ, đem ly trà bàn ném xuống mạnh, trầm giọng :”Nha đầu trong viện này chết hết ở đâu rồi, sao lại để gã sai vặt ở đây dâng trà!”

      Việc này càng lúc càng loạn, Tín mama là người phu nhân trước để lại hầu hạ cho con mình, thực cũng rất trung thành và tận tâm, nhưng nay tuổi lớn, lại bị Lâm thị cố ý chèn ép, đại tiểu thư nhu nhược lại tín nhiệm kế phu nhân, đại thiếu gia lại là đứa trẻ nghịch ngợm, bà căn bản cũng quản được, nản lòng thoái chí quyết định mặc kệ, phần lớn thời gian chỉ mắt nhắm mắt mở, Tùng trúc viện nhất thời có quy củ, phía dưới các tiểu nha hoàn học theo, phải chơi cũng đến biệt viện tán gẫu. Tín mama nhìn thấy lão phu nhân tức giận cũng hoảng, vội vàng chạy ra ngoài kêu:”Liễu nhi, Thúy nhi, sao còn chưa lên hầu hạ!”

      Lúc này, nha đầu hồi nãy ngâm thơ nhàng bước từng bước mềm mại lên bậc tam cấp tiến đến, tiếp theo là nha đầu vẻ mang vẻ mặt kiêu ngạo kia cũng bước vào, nàng ta ngờ mama mà mình đụng mặt ngoài kia lại là tâm phúc bên người lão phu nhân, lúc này biết việc hỏng rồi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

      Lý thị nhìn đến mỹ mạo của hai người kia, căn bản nửa điểm cũng giống nha hoàn, nhất thời trong lòng tức giận, Lâm thị tốt lắm, ta xem ngươi thường ngày ra dáng mẫu thân từ bi rộng lượng, nhất thời quản vậy mà ngươi lại dám để hai nha đầu kia đến dụ dỗ tôn tử của ta, ngươi bảo ta yên tâm cái gì!

      Lâm thị nhận thấy ánh mắt sắc bén như dao của lão phu nhân, trong lòng hận Âu Dương Noãn thấu xương.

      “Tín mama, ngươi quản lý nơi này thế nào, lại làm cho lão phu nhân thoải mái!” Âu Dương Noãn đương nhiên biết bây giờ Lâm thị khẳng định là rất hận mình, nàng chỉ nhàng buông ly trà xuống, ôn nhu .
      Tín mama thường ngày nhìn cũng ưa hai nha đầu mị đó, sớm muốn dạy dỗ, nhưng lúc này cũng dám mở miệng cãi lại, chỉ cúi đầu lung túng ra lời.

      Lý thị tức giận ném vỡ ly trà, quát lớn:” mời lão gia đến đây!”

      Lâm thị cùng Âu Dương Khả liếc mắt nhìn nhau, Âu Dương Khả lập tức chạy đến bên người Lý thị:”Tổ mẫu, bọn hạ nhân hiểu chuyện, tùy tiện giáo huấn là được, cần làm lớn chuyện, người đừng tức giận kẻo hại đến thân thể!”

      Lý thị tức giận, liền đẩy tay Âu Dương Khả, quay đầu phân phó hạ nhân:” nhanh!”

      Âu Dương Noãn liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Âu Dương Khả cái, hơi hơi gợi khóe miệng lên nụ cười dễ phát .

      Âu Dương Trì vừa mới tiễn khách nhân về, bên này lão phu nhân phái người đến mời, liền chạy nhanh đến Tùng trúc viện, vừa bước vào cửa liền thấy sắc mặt lão phu nhân tốt, lập tức cẩn thận : ”Lão phu nhân làm sao vậy? Là ai dám chọc người tức giận?” xong, ánh mắt trách cứ nhìn thê tử cùng hai nữ nhi.

      Lý thị chỉ hai nha đầu quỳ gối đằng kia, hờn giận : ”Ngươi hỏi phu nhân tốt của ngươi , Tùng trúc viện này bị đám hạ nhân có quy củ kia nháo loạn, nó là chủ mẫu trong nhà, cũng quản lý tốt!”

      Âu Dương Trì lắp bắp kinh hãi:”Đây là như thế nào? Uyển nhi, nàng xem sao lại thế này?”

      Lâm thị lập tức lấy khăn tay che mặt, bộ dáng như hoa lê trong gió, chân tình ý, bộ dáng thập phần tự trách:”Lão gia, đều là do thiếp tốt, gần đây Noãn nhi bị thương, bên Tước nhi chăm sóc cẩn thận, hạ nhân trong viện bất cẩn làm lão phu nhân tức giận!”

      Âu Dương Noãn cần mở miệng, bên này Lý thị nổi giận trước:”Ý của ngươi là Noãn nhi cần cứu Tước nhi sao? Chỉ vì việc này mà ngươi cũng quản nổi nội viện sao?”

      Trương mama nhìn lão phu nhân tức giận mặt chút huyết sắc, lập tức :”Lão gia, cũng chẳng trách lão phu nhân tức giận như vậy, hôm nay khó có dịp tới đây thưởng cảnh, đều bị bọn hạ nhân kia làm mất hứng. Tín mama, ngươi còn mau hết !”

      Tín mama vốn chán ghét những nha hoàn, gia nô này, dù sao trách nhiệm của mình cũng thể thoát, liền đem hết những tội trạng của bọn họ ra, còn thêm mắm dặm muối: ”Lão gia, những nha đầu kia thường ngày việc gì cũng làm, chỉ lo chơi đùa trong vườn hoa. Sân lo quét dọn, phòng ốc cũng lau chùi, chuyện lớn chuyện đều động tay động chân, còn tụ tập chuyện thị phi, nô tỳ có các nàng vài câu lại bị các nàng cãi lại.”

      Âu Dương Trì có chút hoài nghi liếc nhìn Lâm thị, Âu Dương Noãn ở bên cạnh liền cười :”Tín mama, ngươi được bậy, mẫu thân nhất định lựa chọn những người tốt nhất để hầu hạ đệ đệ, bọ họ trở nên như vậy chắc chắn là do ngươi quản lý tốt!”

      Tín mama bắt đầu gạt nước mắt : ”Đại tiểu thư, nô tỳ bậy, trong viện này từ nha hoàn tới những gã sai vặt ai cũng nhàn tản. Đại thiếu gia tuổi còn , hai nha đầu kia ai cũng kiêu ngạo, ánh mắt cao hơn trời, lại dám dùng dung mạo quyến rũ chủ tử! Nhất là Liễu nhi, lúc trước biết là ai với nàng cho phép nàng lên làm di nương của thiếu gia, nên càng ngày càng xem bản thân mình cao quý…”

      Lý thị vừa nghe liền tức giận đến đỏ cả mắt, thiếu chút nữa là ngất xỉu:”Cái gì? Tước nhi mới bao nhiêu tuổi, đến cả chuyện đó mà bọn ngươi cũng nghĩ ra được!”

      “Lại có chuyện như vậy sao?” Âu Dương Trì kinh ngạc.

      Lâm thị hung hăng nhìn chằm chằm Tín mama, hận thể làm thịt bà ta, nhưng tình hình bây giờ bản thân có gì cũng sai, ngón tay khỏi nắm chặt thành ghế, như là muốn đào cái lỗ để chui xuống.

      Âu Dương Khả bên thầm sốt ruột, lại miễn cưỡng cười : ”Phụ thân đừng nóng vội, bất quá chỉ là chuyện , giáo huấn bọn nha đầu hiểu chuyện này là được, người đừng tức giận! Tín mama cũng là, ngươi là mama quản ở đây, muốn đánh muốn mắng chỉ cần câu, chỉ tại ngươi mềm lòng để bọn nha đầu khi dễ bừa bãi!”

      nhàng mấy câu, liền đem chuyện này bỏ qua, Âu Dương Noãn đứng bên cười lạnh, nàng ta vuốt mông ngựa nhưng lại chụp đến đùi, tổ mẫu chỉ có duy nhất tôn tử, là tâm can bảo bối của người, làm sao để bọn nha đầu kia dám mơ tưởng vị trí di nương, càng cần đến đệ đệ mới mười tuổi nha đầu hầu hạ có loại tư tưởng xấu xa kia, điều đó tương đương với việc trước mặt tổ mẫu cho bạt tai, bà làm sao bỏ qua cho loại ý đồ kia được!

      Lý thị quả nhiên giận dữ, bàn tay đánh mạnh xuống bàn, nâng cao giọng :”Ngươi cái gì mà chuyện ? Điêu nô khinh chủ, chẳng lẽ gia phong Âu Dương gia bị phá hỏng đến tình trang này rồi sao?”

      Âu Dương Trì nhất thời nhíu mày, chất vấn Lâm thị: ”Ngươi xem việc tốt của ngươi ! Viện của Tước nhi lại nháo loạn lớn như vậy, ngươi cũng chẳng quan tâm?”

      Lâm thị ủy khuất :”Thiếp nghĩ Tước nhi lớn, thể chuyện gì cũng nhúng tay…”

      Lời còn chưa xong bị Âu Dương Trì lớn tiếng chắn ngang: ”Cái gì mà lớn? Tước nhi mới mười tuổi, ngươi giúp quản lý bọn nô tài, chỉ đứng bên xem sao?”

      Bên kia phát hỏa, Âu Dương Noãn chỉ lẳng lặng đứng nhìn, biểu lộ ra bất cứ tâm tư nào.
      Hale205, hoadaoanh, Nguyên Nguyễn3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :