1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ vợ kế - Uyển Tiểu Uyển (TS, gia đấu) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyendo

      huyendo New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      4
      Có bà mẹ vậy cụng tức ói máu wá

    2. Tăm Bông

      Tăm Bông Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      17
      truyện này giống mô típ độc sủng lắm. tự nhiên lại để cho nữ phụ xơi nam chính. haizz là mất hay.....

    3. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      ko biết nam 9 có xơi k???? mình nghĩ là k tại ngủ giấc tỉnh dậy mà........nếu chê bẩn ảnh từ đầu sạch đâu

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 77

      Editor: Cẩm Tú

      Khuôn mặt Trần Linh Nhi dĩ nhiên rất nôn nóng, theo bản năng đưa tay che bụng mình, màn này tự nhiên vẫn bị Lưu Uyển Thanh thầm quan sát nàng ta nhìn thấy, hé mắt. . . . . .

      Lộ Vương phi thấy Lộ Vương lên tiếng, thầm nắm quyền, ngay sau đó mở miệng : "Lời Uyển Thanh vẫn có mấy phần đạo lý, bên kia cứ chuẩn bị trước , dù sao đồ cưới sính lễ cũng phải chuẩn bị đầy đủ hết, chờ vài ngày nữa thân thể Trần Hoàng Hậu bình phục, chúng ta liền làm việc." xong còn cười híp mắt vỗ tay Trần Linh Nhi: "Đứa bé ngoan, uất ức con."

      Lưu Uyển Thanh thấy vậy cũng nhiều lời nữa, khóe miệng lại nhếch lên, hi vọng càng cao thất vọng càng lớn, phải sao? . . . . . .

      Mấy ngày sau

      "Chủ tử, tra được." Thúy Nhi thầm bên tai Lưu Uyển Thanh mấy câu.

      Lưu Uyển Thanh khẽ cau mày, ngay sau đó gật đầu mà tiếng "biết", Thúy Nhi sửng sốt chút, lập tức giọng hỏi: "Chủ tử, lúc này chẳng lẽ ra sao? Đây chính là chuyện lớn đó."

      Lưu Uyển Thanh nhìn Thúy Nhi cái, : "Ban đầu Trần Linh Nhi này vẫn ở trong hoàng cung." Thúy Nhi nghe chút liền hiểu , khỏi há hốc mồm. . . . . .: "Chẳng lẽ là. . . . . ." Ngón tay chỉ chỉ lên trời.

      Lưu Uyển Thanh để ly trà trong tay xuống, lắc đầu cái: "Sợ là phải, nếu là , ngài ấy cũng cần quan tâm đến vấn đề bối phận."

      Vậy là ai chứ? Thúy Nhi nghi ngờ nhíu mày cái, nội viện hoàng cung trừ thái giám ra còn có thể có. . . . . . Thái tử! khỏi mở to hai mắt nhìn chủ tử nhà mình.

      khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nhếch lên: "Cũng có thể, chỉ là, lấy thân phận của nhìn trúng Trần Linh Nhi đâu, huống chi Trần Hoàng Hậu như thế nên càng muốn nhìn thấy phải sao. Tốt lắm, chuyện này ngươi cứ đơn giản xem như biết gì là được, những thứ khác chỉ cần nhìn ngó chút thôi."

      Hé mắt, nếu như trong bụng nàng là máu mủ của thái tử, chuyện kia cũng đơn giản như vậy, tối thiểu nàng ta cũng thể bước vào cung thái tử. Mặc dù nàng hiểu nổi vì sao Trần Hoàng Hậu đồng ý gả nàng ta cho con trai mình, dù sao nhìn Trần Hoàng Hậu vẫn còn rất thương Trần Linh Nhi, nhưng nếu đồng ý, lúc này sợ là Trần Linh Nhi sớm mẫu bằng tử quý rồi, cũng cần diễn tuồng "tiên nhân khiêu" với Vương phi để hãm hại Thế tử gia.

      Vốn dĩ nhân phẩm của thái tử phải kiểu dám làm dám chịu, có lẽ trong đó vẫn còn có tình, những điều này nàng thể biết được. Sống cuộc sống này lâu, nàng nghĩ việc gài tang vật sợ vu cáo cũng thể làm. Đến lúc đó, vì giữ được máu mủ trong bụng, chắc hẳn nàng ta , khi đó biết vẻ mặt của Lộ Vương phi mắt cao ấy như thế nào.

      Sợ là đối với thái tử cũng dùng chiêu giống nhau, khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nhếch lên.

      Trong Trình Dương các

      Sắc mặt Lục An có chút tốt, nhất là sau khi nhìn thấy Lục Khang. Nắm ly rượu trong tay, ngửa đầu liền uống hết hớp. Lục Khang thấy vậy đoạt lấy bầu rượu: "Bây giờ vốn là ngươi tới đây giải sầu với ta, bây giờ ngược lại rồi hả?"

      Lục An sửng sốt chút, ngay sau đó lắc đầu cái. . . . . .

      "Vô , chỉ là gần đây mẫu hậu, bà. . . . . . Còn có Trần Linh Nhi."

      "Dừng lại!" Lục Khang khoát khoát tay: "Chúng ta đừng nhắc tới những thứ này, bị mẹ ruột tính toán chiêu "tiên nhân khiêu", sợ rằng Lục Khang ta là người đầu tiên từ cổ chí kim rồi, vốn muốn để cho nàng phải chịu uất ức, lại thể che chở được, ha ha ha. . . . . . Lúc này xem ra, Lục Khang ta đúng là kẻ vô dụng!"

      xong liền ngửa đầu uống ly. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lục An 'buồn rầu' ngồi đối diện, hơi nheo mắt lại, cũng rót tiếp cho ly: "Lý quý phi là người có con cháu, ngươi cần lo lắng, chắc hẳn bao lâu sau, phượng thể của hoàng hậu nương nương khỏi!"

      Lục An thở dài: "Ngược lại ta hi vọng mẫu hậu có thể bệnh thêm mấy ngày, như vậy cũng có thể nghỉ ngơi nhiều chút, cả ngày mưu tính hại nhau, ta nhìn thấy cũng mệt mỏi, ngươi xem, làm sao nữ tử lại bao giờ biết thỏa mãn chứ?"

      "Ha ha? Lúc nào Thái Tử Gia của chúng ta cũng muốn thay đổi khẩu vị, thích những nữ tử dính khói bụi trần gian chứ? phải ngươi rất thích nhìn bộ dáng của các nữ tử tranh giành người tình sao, cứ xem như dựng lên sân khấu kịch hả ? Hả?"

      Lục An lắc ly rượu trong tay, khóe miệng chứa tia trào phúng: "Nữ tử dính khói bụi trần gian sao? Đó là nữ quỷ! Nhưng mà cũng chỉ là làm bộ thôi." đến đây dừng chút, nhìn về phía Lục Khang: "Ngược lại Thế tử phi của ngươi rất thú vị. Huynh đệ có phúc lớn."

      Lục Khang ngửa đầu uống ly, thấy trong bầu rượu hết, Lục An thấy vậy liền gọi người đưa rượu lên, lại bị Lục Khang ngăn lại: " còn sớm nữa, ta cần phải trở về. . . . . . Uyển Nhi vẫn chờ ta, muốn uống nữa ngươi uống mình ."

      xong liền say lảo đảo ra ngoài, Tiểu Mễ tử ngoài cửa chờ đợi vội vàng tiến lên đỡ lấy Lục Khang.

      Lục An nhìn về phía cửa gỗ đóng lại, cau mày. . . . . . Sợ là phải thiếu ngươi đại nhân tình.

      . . . . . .

      "Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!" Lưu Nhân Phúc đánh quyền vào cột gỗ. Lưu Nhân Quý thấy vậy khỏi lắc đầu cái, trong mắt cũng đều là vẻ buồn rầu.

      "Đại ca, chuyện này huynh cũng đừng lo lắng, giao cho đệ đệ , bây giờ cho dù bất cứ giá nào ta cũng phải hỏi chút xem, Thế tử gia hình như ức hiếp muội muội ta phải , coi Lưu gia chúng ta là người dễ ăn hiếp sao? Đại ca, đệ đệ phải câu, huynh nhất định phải nắm cho chặt bên chỗ đại tẩu đó, xem ra Tiền gia muốn bỏ qua."

      Trong đầu Lưu Nhân Quý ra hình ảnh đơn bạc, ánh mắt ảm đạm phai mờ, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, khỏi có chút tự giễu, mỗi ngày nàng chờ đợi , đứng ở nhà đưa tay ra chờ , lại thèm để ý chút nào, thậm chí nhục mạ, lên tiếng để mặc cho những thứ ác nô kia khi dễ nàng,. . . . . . Nàng vì uất ức, vì lợi ích toàn cục nhiều năm, mà rốt cuộc lại khốn kiếp như vậy, hôm nay chân tướng . . . . . . Tự muốn đưa tay ra, nàng lại có ở đây cho cơ hội, đạo lý quý trọng người trước mắt dễ hiểu như vậy, nhưng lại ràng, hôm nay hối hận rồi có thể làm sao đây?

      Tay nắm thành quyền, ! thể bỏ qua như vậy, chính cả đời này sợ là cũng thể gặp được nữ tử huệ tâm lan chất như vậy, nàng có thể đợi tự nhiều năm, vậy cũng có thể! "Đại ca, huynh nghĩ cái gì chứ ? Nghe hiểu được lời đệ đệ rồi hả?" Lưu Nhân Phúc vỗ vào Lưu Nhân Quý ngẩn người.


      Lưu Nhân Quý lấy lại tinh thần, đáp lại quyền: “Lúc này ngươi cần càn rỡ, ngươi nghĩ Nhị muội muội cũng ngu ngốc như ngươi sao? Huống chi nàng cũng truyền tin qua, chúng ta nên nhúng tay vào, ngươi đó, chỉ cần luyện quyền cho tốt! Chờ cưới vợ thôi.”


      “Sao được? Nhị muội muội vốn là người thiện tâm, Trần Linh Nhi này chính là kẻ đơn giản, đến lúc Nhị muội muội bị thua thiệt trễ mất! Hay sao! Trần Linh Nhi này thể gả vào Lộ Vương phủ, nếu trong lòng Nhị muội muội nhất định thích.”


      Lưu Nhân Quý kéo Lưu Nhân Phúc muốn xông ra ngoài lại: “Binh pháp Tôn Tử học đâu hết rồi!”


      “Chuyện này liên quan gì tới Tôn Tử chứ?”


      “Ngươi đấy, đúng là kẻ Lăng Đầu Thanh*.”


      “Đại ca, lời này ngươi phải cho ràng.”


      ……


      “Con biết đâu, đại ca con vất vả lắm mới khuyên ngăn được nhị ca con tới gây chuyện, tính khí của đứa bé kia từ trực tiếp, lớn lên trong quân doanh, càng thêm khó lường, ôi… Con lớn nghe mẹ.”

      Lại vỗ sau lưng Lưu Uyển Thanh: “Bây giờ nương ngàn hối hận vạn hối hận mà! Ban đầu nên liều chết cản lại, thể gả con vào Vương phủ chịu tội, chỉ tiếc…… Cuối cùng là nương có lỗi, làm hại con hôm nay phải đối mặt với nhiều chuyện phiền lòng như vậy, bây giờ con vừa là phụ nữ có thai, nương e ngại quy củ của Vương phủ cũng thể thường xuyên đến thăm con. Ôi……”


      Lưu Uyển Thanh cười: “Nương, nữ nhi rất tốt, trong lòng Thế tử gia biết là uất ức con, đối xử với con tốt hơn so với trước kia, mọi chuyện cũng theo con.”


      “Nhưng Trần Linh Nhi kia……”


      “Đó là vì Thế tử gia trúng ‘tiên nhân khiêu’ mà thôi, trong lòng vốn cũng vui, con cần gì phải náo loạn, lại dính phải danh tiếng đố phụ chứ? Dù sao cũng chỉ là người được sủng ái, Vương phi hi vọng nàng gả vào cửa cứ gả vào cửa . Nhưng mà bây giờ dù Vương phi nguyện ý, Thế tử gia nguyện ý, nhưng quy củ này…… nữ tử thân phận, toạc ra cũng chỉ có thể làm thiếp trước , danh phận trắc thê vẫn chỉ có thể tưởng tượng. Huống chi Thế tử gia vui, dù Vương phi và nàng ta có sốt ruột trông nom có tác dụng gì? Cũng thể mỗi lần đều dùng biện pháp ‘tiên nhân khiêu’ tính toán Thế tử gia vào phòng mình.”


      Lưu Đại phu nhân vừa nghe, nâng khăn che miệng cười: “Con đó, tính tình này ngược lại cởi mở ít. Chỉ là, như vậy cũng tốt, như vậy mới thể bị người khác bắt nạt, dù sao bởi vì chuyện kia mà con bị uất ức. Dù là Vương phủ cũng thể khinh người quá đáng như vậy, hôm nay con lại là phụ nữ có thai, mặc kệ cái thai này là nam hay nữ, chỉ cần bình an sinh ra, vị trí Thế tử phi này liền ổn định thôi.”


      “Tốt lắm, nương, đừng với nữ nhi những chuyện phiền lòng này, chút chuyện tốt , hôn của nhị ca cùng Trịnh Vương Tiểu quận chúa như thế nào rồi? Nữ nhi nghe bởi vì chuyện của nữ nhi mà thiếu chút nữa liền……”

      Lưu Đại phu nhân hừ tiếng: “Phủ Trịnh Vương này dĩ nhiên là vui, chỉ là thể lay chuyển được việc Tiểu quận chúa cam tâm tình nguyện đó, mặc dù nhị ca của con là người đánh đấm dữ tợn, nhưng cả Kinh Thành này có bao nhiêu người ở độ tuổi này có thể so sánh mà vượt qua tiền đồ của nhị ca con chứ? Hơn nữa con là bị oan uổng, hoàng thượng cũng tự mình ra mặt hạ chỉ xử Lưu Uyển Nguyệt cực hình rồi, còn ai dám ở tước thiệt đầu căn tử (xuyên tạc, bậy)? Phủ Trịnh Vương liền phái người tới đưa tin, bảo ý lúc trước kia chỉ đều là hiểu lầm, Hừ!”


      Lưu Uyển Thanh tất nhiên biết Lưu Đại phu nhân trong lòng rất vui mừng, chỉ là mấy câu ngoài miệng cho sảng khoái, liền kéo tay bà : “Nương, là phủ Trịnh Vương thông minh, nhị ca nhưng là người rất nổi tiếng đấy, hơn hết là Trịnh Vương Tiểu quận chúa này, nữ nhi rất thích, nương cũng đừng……”


      Lưu Đại phu nhân cười : “Nương cũng chỉ muốn sảng khoái da miệng ở nơi này chút thôi, trước nàng có phải là người vừa ý , chỉ bằng thân phận Tiểu quận chúa của nàng, nương còn có thể để nàng chịu uất ức hay sao? Huống chi lại đúng như lời con , là người khéo léo lanh lợi, tính tình cũng rất thích hợp với nhị ca con, quan trọng nhất là trong lòng nhị ca của con thích! Gia hoà mọi ninh (yên tĩnh), nhưng nương cũng chịu được chuyện của đại ca con nữa rồi.”


      “Tiền gia bên kia vẫn chưa chịu buông tha sao?”


      “Ôi… Chuyện này làm sao có thể trách được Tiền gia người ta chứ? Tất cả đều do đại ca con làm bậy! Đại tẩu con người tốt, nữ tử như vậy sợ là thể thấy nhiều, thôi…… Con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của đại ca con, nó với ta rồi, cầu xin ta được nhúng tay vào, ta cũng liền mặc kệ, huống chi là chúng ta bạc đãi nữ nhi nhà người ta, ta cũng còn mặt mũi gì.”

      Lưu Uyển Thanh gật đầu cái: “Nương, đại ca dĩ nhiên có thể đến đón đại tẩu trở về.”


      “Như vậy tự nhiên là tốt, hai ngày này nãi nãi con cũng nhớ lắm đấy.”


      Lưu Uyển Thanh nghĩ đến nãi nãi luôn thương nàng, mặt toát ra lo lắng: “Thân thể bà nội khoẻ hơn chút nào chưa?”


      “Yên tâm , đại phu đều uống thêm chút thuốc nữa để cũng cố liền có thể khỏi.” Nhìn ra ý tứ của Lưu Uyển Thanh, Lưu Đại phu nhân vẫn quên : “Bây giờ con là phụ nữ có thai, nãi nãi của con bị bệnh nhưng tuyệt đối con thể thăm, nếu nhỡ va chạm phải hối hận cũng kịp, chờ thân thể bà nội con tốt lên rồi, thân thể con sợ là cũng còn bất tiện, con đó! An tâm dưỡng thai mới phải, cần quan tâm những chuyện khác.”


      Lưu Uyển Thanh mím môi gật đầu cái.


      Lăng Đầu Thanh [*]

      Lăng Đầu Thanh là từ chúng ta thường dùng trong đời sống, về người nào đó làm việc có đầu óc, hoặc động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của việc hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của việc, cuối cùng vấn đề đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

      [Nghe đồn là do] : Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long là quái vật khó thấy trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm.

      […]

      Có điều nó là vì màu sắc cơ thể cùng với cái tên Lăng Đầu Thanh do tập tính thấy người là cắn lại được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, phân biệt phải trái.
      Last edited by a moderator: 31/5/15
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, tart_trung11 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 78

      Editor: Cẩm Tú

      Cuộc sống ngày ngày trôi qua, dĩ nhiên Trần Linh Nhi càng lúc càng là thiếu kiên nhẫn, mà bụng của Lưu Uyển Thanh lại càng giống quả cầu tuyết, càng ngày càng lớn nhanh, điều này khỏi hù Lục Khang sợ hãi, vội vàng mời Lý Thái y.

      Sau khi Lý Thái y chẩn mạch xong lại bảo là song thai! Cả hoàng gia này đều chưa từng có trường hợp song thai nào xuất , ngay cả hoàng thượng cũng hỏi tới, song thai khó sinh, huống chi còn là thai đầu nên khó càng thêm khó, Lưu Uyển Thanh có chút nhíu nhíu mày, ngay sau đó sờ vào cái bụng bầu căng tròn của mình: con à, nhất định nương bảo vệ các con.

      Trần Linh Nhi cũng có chút ngồi yên, hé mắt rỉ tai với bà vú bên cạnh mình phen, nhìn gương mặt Trần ma ma là người hiền lành dễ thân, nhưng dù sao Trần gia cũng là nơi tạo ra hoàng hậu, là ngoại thích hoàng gia, cái bình nước như thế làm sao có thể đơn giản được. Có thể làm bà vú của dòng chính nữ Trần gia, sau lưng tự nhiên phải có phen thế lực, chắc hẳn con người cũng phải khó đối phó, chỉ thấy đôi mắt có chút vẩn đục thoáng qua tia tàn nhẫn, gật đầu: "Chủ tử nghĩ như vậy là được rồi, thai này của thế tử phi là đầu tiên, nữ tử thai đầu dễ dàng gặp chuyện may nhất, dù là chăm sóc nuôi dưỡng tốt, có ai có động tác gì nữa, nhưng lúc sinh sản cơ vận chỉ là nửa mà thôi, trong dân gian chuyện chết vì sinh thai đầu còn thiếu sao?"

      . . . . . .

      Trần Linh Nhi nắm quả đấm: ", ma ma hiểu ý của ta, ta chính là muốn nàng sinh ra!" đến đây lại là sờ xuống vòng hông dù chưa nổi lên nhưng có chút mập của mình: "Con ta vốn nên đạt được thiên hạ này, chỉ bởi vì ta mang họ Trần, hoàng gia cho ngoại thích kiêu ngạo, nhưng ai có thể ngờ tiên hoàng để lại mật chỉ kia! Nếu như Hoàng đế có nhi tử phải nhận con của huynh đệ làm con thừa tự, cũng thể cho hai nữ tử của cùng nhà vào cung làm phi làm hậu!

      Nếu phải là tiên hoàng ra mật chỉ như thế, hôm nay ta đầu cần phải uất ức ở chỗ này chứ! Dù đứa bé của ta có được thiên hạ hay , danh phận thế tử gia này cũng thể bớt, bây giờ nàng ta là Thế tử phi, ngộ nhỡ sinh ra con trai, mặc dù nàng ta còn, đứa bé này cũng là đá chắn đường cho nhi tử của ta!"

      Trần ma ma sửng sốt chút, ngay sau đó con ngươi lòng vòng: "Chuyện này. . . . . . Dù sao hôm nay Thế tử gia rất quan tâm Thế tử phi, bên chỗ Thế tử phi phòng thủ có thể là giọt nước lọt, sợ là hành động được đâu, nhưng đứa bé sinh ra, cách lúc lớn lên còn rất xa, chúng ta có nhiều thời gian, huống chi phải vẫn còn Thư Nhi sao. . . . . ."

      "Ma ma, Thư Nhi vốn là kẻ ngu, tại mặc dù là tốt rồi, nhưng ai biết tốt hay chỉ là giả tốt lên, ai biết ngày nào lại biến thành kẻ ngu nữa chứ! Vả lại còn có Lỗ vương phủ, sợ là trong lòng Thế tử gia cũng có cái gai ! Huống chi nếu hôm nay nàng xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên là điềm xấu, cho dù danh tiếng là xung hỉ, ta cũng phải mau sớm gả cho Thế tử, nếu ta có thể chờ, nhưng đợi được đâu!"

      "Cũng được! Chuyện này người giao cho lão nô làm là được."

      Đôi mắt Trần Linh Nhi phiếm hồng hồng, kéo tay Trần ma ma: "Ma ma, bên cạnh ta chỉ còn có ngươi, ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi giúp thôi, người khác đều là những kẻ biết mặt biết tâm đó!."

      "Có những lời này của chủ tử, dù bất cứ giá nào lão nô cũng liều cái mạng này mà giúp ngài ."

      "Dạ." Trần Linh Nhi giọng, đợi sau khi Trần ma ma xuống, nàng nhìn hai ngọn nến bàn, trong mắt lộ ra tia ghen ghét: à! Ngươi hại thảm ta rồi, nếu ban đầu ngươi sớm cho ta biết chuyện bí mật này, ta cũng cần phải thiết kế thái tử, trực tiếp gả cho Lục Khang là được, đâu cần phải kém bậc như bây giờ chứ? Cả thân phận cũng bị mất! Hừ! Đứa bé là của thái tử, tương lai thái tử kế vị rồi, ta cũng tin thái tử quản khỉ gió giì máu mủ của ! Chỉ cần ta có thể sinh ra con trai! ! Nhất định là con trai! Con trai à, ngươi được thua kém đâu!

      Tất cả mọi người cho rằng đây là thai đầu của Lưu Uyển Thanh, nhưng dù sao kiếp trước Lưu Uyển Thanh cũng an toàn sinh ra Tuấn Ca Nhi rồi, khi đó nàng có thể thoát khỏi tính toán của Lưu Uyển Nguyệt mà sinh hạ Tuấn Ca Nhi bình an, tự nhiên phải có chút bản lãnh.

      khóe miệng Lưu Uyển Thanh hàm chứa ý lạnh, nhìn cây hoa trúc đào mới được chuyển vào đặt bệ cửa sổ, Oanh Ca miệng ngừng càu nhàu: "Chủ tử, đây chính là đồ chơi hiếm lắm đấy, nghe là từ hải ngoại, dáng vẻ rất giống hoa đào của chúng ta, gọi là hoa trúc đào! Cả Vương phủ, trừ phòng của Vương phi ra chỉ có phòng của người mới có thứ này đấy, nô tỳ nghe , Trần gia tiểu thư muốn phái người nhà ấm trồng hoa lại gặp trắc trở !"

      Tầm mắt Lưu Uyển Thanh
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :