1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghề Làm Phi - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (FULL 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      20.2

      Tháng Ba qua, hoa đào tàn hết, tiết trời ấm trở lại, nhưng chư vị chủ tử trong cung ai cảm nhận được ấm áp này, thậm chí còn thấy lạnh lẽo hơn trước.

      Chiêu hiền dung của cung Hi Hòa thiếu chút nữa bị kẻ xấu hại chết, Hoàng đế giận dữ, tầng tầng kiểm tra, kẻ làm nô tài cũng nơm nớp lo sợ bỗng dưng gặp tai bay vạ gió.

      Thời gian gần đây, người duy nhất có thể buông lỏng tâm tình có lẽ là Trang Lạc Yên dưỡng thương trong cung Hi Hòa mà thôi. Nàng nửa nằm nửa ngồi tháp mềm, thưởng thức cung hoa do điện Trung Tỉnh đưa tới.

      “Nương nương, trà này…” Thính Trúc cầm hộp trà, “Còn giữ lại ạ?”

      “Chẳng phải điện Trung Tỉnh đưa Bích Loa Xuân và Bích Đàm Tuyết mới tới sao?” Trang Lạc Yên liếc nhìn hộp trà, “Vùi xuống bồn tùng la hán ấy, coi như giúp nó hoàn tất giá trị của mình.”

      Nàng thích uống trà lắm, trà mới năm nay tất nhiên cũng chưa dùng hết, dù điện Trung Tỉnh tháng đưa trà mới tới vẫn đủ dùng, nhưng nếu nàng phải chịu thiệt sao có thể để những kẻ ở điện Trung Tỉnh đó dễ chịu được. Hoàng đế tới, nếm thử tách trà cũ năm ngoái cũng hay, phải ?

      “Nô tì nghe hôm qua Cao công công cho ít người của điện Trung Tỉnh tới Thượng Y cục làm nô tài chuyên việc nặng.” Thính Trúc cẩn thận vùi lá trà xuống bên dưới lớp đất của bồn tùng rồi sửa sang lại khiến người ta nhìn ra bất cứ dấu vết khác lạ nào, tiếp, “Còn có Từ chiêu dung của Sướng Thiên lâu bị bệnh, đại cung nữ hầu cận của nàng ấy quỳ nửa ngày trước cung Kiền Chính, Hoàng thượng vẫn tới thăm.”

      Trang Lạc Yên cười nhạo tiếng: “Trước đó vài ngày nàng ta chẳng phải thiếu người sai sử sao, hôm nay bị bệnh cần người sai sử e là càng thiếu hơn rồi.”

      Thính Trúc cũng cười cười: “Nương nương người còn chưa biết, hôm nay mặc dù Hoàng thượng tới Sướng Thiên lâu nhưng lại hạ ý chỉ, Từ chiêu dung bị bệnh trong người, cần tĩnh dưỡng, liền giảm số nô tài của Sướng Thiên lâu.”

      Nghe Thính Trúc vậy, Trang Lạc Yên cười thành tiếng, Hoàng đế vốn bắt đầu chán vẻ giả bộ thanh tao của Từ chiêu dung, nay lại phát nàng ta ỷ thế hiếp người, tất nhiên càng thêm chán ghét. Nam nhân thường thương xót những nữ tử yếu đuối song lại cực kỳ ghét những nữ tử vờ yếu đuối.

      Làm điệu làm bộ chốc là tình thú, mà làm bộ lâu dài lại thành kệch cỡm vô vị. Từ lúc cung nữ của Thiến quý nhân bị đòn oan dẫn tới chuyện Từ chiêu dung bị Hoàng đế trách phạt, nàng đoán được, Hoàng đế chán ngấy Từ chiêu dung rồi.

      Lạnh nhạt chốc lát của Hoàng đế làm cho nàng nhìn người nào cực kỳ ghét mình, thậm chí chẳng cần lưu giữ đường sống liền bắt đầu gây chuyện. Nhu phi ỷ vào nhan sắc hơn người nên được sủng ái, Tô tu nghi ỷ vào việc có nàng chị họ được lòng Hoàng đế, còn Yên quý tần lại dựa vào thế lực nào mà dám làm vậy?

      Thảo nào, dù chiếu theo đúng đường của Thục quý phi để lên mà vẫn chỉ là quý tần, lời và cử chỉ kém xa Thục quý phi.

      “Bẩm nương nương, Hòa Ngọc của cung Cảnh Ương tới.” Vân Tịch vào, “Bên ngoài nắng đẹp, lại có gió, nương nương có muốn ra phơi nắng chút ?”

      Trang Lạc Yên vịn tay nàng đứng lên: “Cả ngày nằm trong phòng cũng khó chịu , em bảo người kê cái bàn trong sân, mời Hòa Ngọc vào sân truyền lời .”

      Hòa Ngọc đứng trong sân, ánh dương dìu dịu và ấm áp trải lên người, làm cho nàng có cảm giác biếng nhác. Từ sau đêm Chiêu hiền dung bị tập kích, nàng chưa từng gặp lại vị này, nay hơn hai mươi ngày trôi qua, cung Hi Hòa ngày ngày nhận ban thưởng ngừng, ai cũng có thể nhận ra, Hoàng thượng hề chán ghét Chiêu hiền dung mà càng cho nàng ta nhiều vinh sủng hơn trước.

      miên man nghĩ ngợi, nàng thấy vị Chiêu hiền dung này vịn tay cung nữ ra, nàng ta chưa vấn tóc lên, mái tóc đen nhánh xõa tung sau lưng, áo choàng màu đỏ người hơi rộng, nhìn vào khiến người ta cảm nhận được hương vị khó thành lời.

      “Nô tì Hòa Ngọc xin ra mắt Chiêu hiền dung nương nương.” Hòa Ngọc bước tới hành lễ thỉnh an, nay ai còn dám sơ sẩy trước mặt Chiêu hiền dung, muốn sống nữa sao? nàng, ngay cả Hoàng hậu nương nương giờ đây cũng phải khách khí vài phần với vị Chiêu hiền dung này.

      “Hòa Ngọc cần đa lễ, Hoàng hậu nương nương có chuyện gì quan trọng phái nàng tới đây?” Trang Lạc Yên cười cười với Hòa Ngọc rồi mới chậm rãi ngồi xuống tháp.

      “Bẩm nương nương, Hoàng hậu nương nương có chuyện gì quan trọng cần thông báo, chỉ sai nô tì đưa đến cho người ít dược liệu bổ huyết thôi ạ.” Hòa Ngọc xong, ra hiệu cho cung nữ phía sau đưa dược liệu cho nô tài cung Hi Hòa, “Hoàng hậu nương nương còn , xin nương nương cần lo lắng, nếu có cần gì chỉ tới báo lại cho cung Cảnh Ương là được.”

      “Đa tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương.” Trang Lạc Yên gật đầu, “Ta gặp chút chuyện lại làm phiền đến Hoàng hậu nương nương rồi, vốn tính tự mình tới cảm tạ nương nương nhưng sức khỏe cho phép, mong nương nương thứ lỗi.”

      “Chiêu hiền dung nương nương quá lời,” Hòa Ngọc nghe vậy vội , “Nay người người có thương tích đâu có thể chịu được khổ, tấm lòng của người, nương nương nhất định hiểu, nương nương , chỉ cần người dưỡng thương tốt là chuyện vui mừng lớn nhất đối với nương nương rồi.”

      “Nương nương nhân hậu, tần thiếp thực cảm kích.” Giọng Trang Lạc Yên dần uể oải, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt .

      Hòa Ngọc thấy vậy, nhanh nhẹn : “Xin Chiêu hiền dung nương nương an tâm dưỡng thương, nô tì xin quay về phục mệnh với Hoàng hậu nương nương.”

      thong thả.” Trang Lạc Yên mỉm cười nhìn theo khi Hòa Ngọc khỏi, nụ cười ấy vẫn nhạt xuống ngay cả khi bóng Hòa Ngọc khuất sau cửa, nàng chỉ dựa vào tháp và nhắm mắt dưỡng thần, ánh nắng ấm áp bao phủ quanh người như lúc này rất thích hợp cho giấc trưa.

      Thính Trúc thấy Trang Lạc Yên khép mắt im lặng bèn cùng Vân Tịch lùi lại phía sau, nhường lại khung cảnh yên tĩnh cho chủ tử của mình.

      Phúc Bảo vào sân, thấy chủ tử nằm phơi nắng liền vẫy tay ra hiệu với Thính Trúc.

      “Chuyện gì thế?” Thính Trúc tới gần, hạ giọng hỏi khẽ.

      “Thính Trúc, nàng có nghe chưa, Cao công công điều tra nô tài các cung, tất cả những người từng ngang qua cung chúng ta vào ngày chủ tử bị thương đều bị gọi tới hỏi.” Phúc Bảo cũng thấp giọng thào, “Ta nghe có mấy người bị phạt trượng đến chết đấy.”

      “Có lòng bất chính nên mới mất mạng thôi,” Thính Trúc quay đầu nhìn chủ tử còn nhắm mắt nằm, “Loại tin tức này cần báo lại cho nương nương, kẻo làm nương nương mất hứng.”

      Trang Lạc Yên mở mắt, thấy Phúc Bảo và Thính Trúc đứng góc thào gì đó với nhau, nàng tò mò nhiều, chỉ đổi tư thế khác tiếp tục dưỡng thần, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

      Lần thứ hai mở mắt, vạt vàng sáng ánh vào mắt, nàng hơi ngẩng đầu, thấy Hoàng đế ngồi ở cạnh tháp mềm, tay cầm quyển sách, yên lặng đọc.

      “Hoàng thượng?” Trang Lạc Yên còn chưa đứng dậy, Hoàng đế đặt sách xuống, đè vai nàng lại, “Mấy ngày trước vết thương còn đau đến nỗi ngủ được, nay mới có dịp nghỉ ngơi chút, cần đa lễ trước mặt trẫm.”

      Trang Lạc Yên thuận thế nằm lại tháp, ánh mắt thoáng dời : “Thiếp chỉ ngờ Hoàng thượng lại đến.”

      “Hôm nay trẫm rảnh rỗi, tới thăm nàng chút.” Phong Cẩn nhận lấy áo choàng Thính Trúc đưa tới, đắp lên người Trang Lạc Yên, “Thấy nàng ngủ ngon nên đánh thức nàng.”

      “Thiếp cũng ngủ được lúc lâu rồi.” Trang Lạc Yên sờ sờ đôi má bị phơi nắng hơi hồng lên, “Hay là Hoàng thượng vào phòng trong với thiếp thôi, đọc sách dưới mặt trời tốt cho mắt đâu.”

      Phong Cẩn cười cười, đột nhiên cúi người, bế bổng Trang Lạc Yên lên: “Ái phi muốn vào trong, trẫm tất nhiên nghe theo rồi.”

      “Hoàng thượng!” Trang Lạc Yên giật mình kêu khẽ, tay vội choàng lên cổ Hoàng đế, “Thế này…”

      Đặc quyền được ôm kiểu công chúa của nhân vật nữ chính trong ngôn tình nay đến lượt nàng được hưởng rồi, cảm giác này quả là quá tốt.

      Phong Cẩn nhàng đặt Trang Lạc Yên lên ghế quý phi, lại choàng áo khoác lên cho nàng: “Trong phòng có ánh nắng, đừng để bị lạnh, bây giờ nàng còn yếu lắm, được để mắc thêm bệnh nữa.”

      “Hoàng thượng cứ luôn khẩn trương như vậy, thiếp đâu có yếu đuối đến thế.” Giọng Trang Lạc Yên hơi oán giận, tay lại nhè nắm lấy áo choàng, “Hoàng thượng bận rộn chính , cần ngày ngày quan tâm đến sức khỏe của thiếp đâu.”

      “Trước đây nàng từng , trẫm là tất cả của nàng, vì vậy khi nàng được khỏe, tất nhiên trẫm nên quan tâm.” Phong Cẩn vuốt ve mái tóc đen óng xõa vai Trang Lạc Yên, “Gần đây trong triều cũng có chuyện gì quan trọng, trẫm khá rảnh rỗi, nàng cần lo lắng điều này.”

      Trang Lạc Yên còn muốn thêm gì đó, chợt thấy Lục Y khệ nệ bê bồn tùng la hán vừa mang ra phơi nắng vào phòng, bồn tùng tuy nặng lắm nhưng nữ tử bê vẫn hơi cố sức.

      “Mấy việc này giao cho các thái giám làm, ngươi là cung nữ, làm việc nặng này sao được, nếu cẩn thận vấp té sao,” Phong Cẩn thấy đó là bồn tùng mình ban cho Trang Lạc Yên lại thêm, “Trẫm thấy nương nương các ngươi rất thích bồn tùng này đấy.”

      “Bẩm Hoàng thượng, nô tì bê được ạ, thường ngày đều là nô tì chăm sóc bồn tùng này.” Lục Y quỳ xuống thi lễ, dung mạo nàng ta khá xinh đẹp, cử chỉ lúc này lại mang theo chút gì đó trong sáng thoải mái của thiếu nữ.

      Trang Lạc Yên điềm tĩnh nhìn Lục Y, nàng cung nữ này vốn cũng là đại cung nữ hầu cận của nàng, có điều từ khi đến đây, nàng thích Vân Tịch và Thính Trúc hầu hạ, xa cách Lục Y này hơn trước, hôm nay nhìn điệu bộ Lục Y, nàng cảm thấy hơi buồn cười.

      Chuyển lúc nào chuyển, sao lại chọn đúng lúc này mà chuyển cây vào?

      “Ngươi có thể chăm sóc bồn cây tùng này rất tốt, có điều là cung nữ, trước khi vào phòng biết thỉnh an sao?” Phong Cẩn lại như thể thấy được ưu điểm mà Lục Y cố gắng biểu , chỉ lạnh nhạt , “Ngươi là cung nữ của Chiêu hiền dung, trẫm tiện phạt ngươi, ra ngoài quỳ .”

      “Nô tì cảm tạ ân điển của Hoàng thượng.” Lục Y xám mặt cúi người thi lễ, lui ra ngoài, đầu dám nâng lên lần nữa.

      Sau khi nàng ta lui ra, Trang Lạc Yên nghe thấy tiếng Thính Trúc bên ngoài vọng vào.

      “Bẩm Hoàng thượng, nương nương, nô tì dâng trà ạ.”

      “Vào .” Phong Cẩn kéo lại áo choàng đắp người Trang Lạc Yên, sau đó mới quay sang nhìn Thính Trúc, , “Ngươi là nô tài tận tâm, thưởng hai đĩnh vàng, sau này phải cẩn thận hầu hạ nương nương nhà các ngươi.”

      “Nô tì cảm tạ ân điển của Hoàng thượng.” Thính Trúc vội quỳ xuống tạ ơn.

      Trang Lạc Yên cười nhè , ánh mắt rơi vào bồn tùng la hán, như có điều suy tư.

      Phong Cẩn nhìn Trang Lạc Yên, : “Trẫm biết nàng tốt tính, nhưng nếu nô tài hầu hạ bên cạnh được việc đuổi thôi, nếu lại thêm phiền toái cho chủ tử đấy.”

      “Lục Y được phái đến hầu hạ thiếp từ khi thiếp chuyển cung đến nay,” Trang Lạc Yên thở dài, “Tính tình nàng ta nhanh nhảu, vì vậy thường ngày thiếp ít khi mang theo ra ngoài, Hoàng thượng, người cũng đừng trách nàng ấy quá nặng.”

      “Quy củ của cung nữ đều có ma ma chuyên môn dạy bảo, nếu đúng quy củ phải biết mà là để tâm,” Phong Cẩn vỗ mu bàn tay Trang Lạc Yên, “ nô tài hầu hạ chủ tử lại để tâm, giữ lại có khi thành tai họa.”

      Trang Lạc Yên do dự lát, thở dài: “Hoàng thượng có lý, là thiếp quá ngu dốt rồi.”

      phải nàng ngu dốt, chỉ là nghĩ đến mà thôi.” Phong Cẩn chuyển thành nắm tay Trang Lạc Yên, động tác rất dịu dàng.

      Thính Trúc thấy khí giữa hai người chuyển sang tâm tình riêng tư bèn thận trọng lui ra ngoài, đến phòng ngoài, thấy Lục Y quỳ sàn, nàng hơi cau mày, đó là nô tài hầu hạ để tâm mà Hoàng thượng vừa phải. Vừa rồi nàng thấy Lục Y bê bồn tùng la hán vào, chẳng lẽ có điều gì mờ ám?

      nô tài muốn lựa thế chủ tử để được thánh sủng? Nếu nô tài kia phải thuộc hàng quốc sắc thiên hương chính là tìm đường chết rồi.

      Nhưng nếu quốc sắc thiên hương, đâu cần phải mượn thế người khác mới được Hoàng thượng phát ?

      ***
      lananhtran51, Xing Bairongtrạch nữ thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      20.3

      Trang Lạc Yên dùng bữa cùng Hoàng đế xong tiễn về cung, sau đó ngồi ở tháp mỹ nhân để cung nữ đấm chân cho mình.

      “Vân Tịch, cho Lục Y vào đây .” Trang Lạc Yên ngáp cái, chậm rãi .

      Lục Y quỳ gần hai canh giờ, bước chân hơi run rẩy, nhìn thấy Trang Lạc Yên tựa mình tháp lại càng run hơn, nàng ta quỳ phịch xuống trước mặt chủ tử mình: “Cầu nương nương thứ tội.”

      “Khi bổn cung còn ở Đào Ngọc các cũng từng có đại cung nữ tên là Lục Y, ngươi biết hôm nay nàng ta ở đâu ?” Trang Lạc Yên chầm chậm mở mắt, liếc nhìn gương mặt xinh xắn của Lục Y, “Ngươi được phân tới đây hầu hạ từ khi bổn cung vào cung Hi Hòa này, vậy nên mới đặt tên này cho ngươi. Nào ngờ ngươi dùng tên này, lại cũng nảy sinh tâm tư bất chính như Lục Y trước đó.”

      “Nương nương, nô tì dám nữa.” Lục Y trắng nhợt cả mặt, nàng ta đương nhiên biết trước đây nương nương từng có cung nữ tên là Lục Y, sau đó vì sao lại bị đuổi tới Thượng Y cục, nghe giờ đây sống được dễ chịu gì, tại nương nương lại như vậy, là muốn ám chỉ nàng ta còn tệ hơn cả người trước sao?

      “Ngươi còn cái gì dám?” Thính Trúc hừ lạnh, “Lúc Hoàng thượng và nương nương chuyện, ngươi khoe khoang nhan sắc cho ai xem?! Còn cố ý ôm bồn tùng la hán?”

      Thính Trúc bước lại gần bới lớp đất trong bồn tùng, dưới lớp đất là ít lá trà: “Ta biết, chỉ cần tưới ít nước có thể ngửi được mùi lá trà, ngươi giỏi đấy.”

      “Thính Trúc nương gì, tôi hiểu.” Lục Y tỏ vẻ oan uổng nhìn Thính Trúc, như thể hoàn toàn hiểu ý đối phương.

      “Giúp đỡ tiếp ứng người của Từ chiêu dung đặt vòng cỏ nước ngươi biết chứ, giúp đỡ người khác đưa thi thể cung nữ kia tới hồ sen ngươi biết chứ, ám hại chủ tử còn cố ý thả trâm hoa của cung nữ cung Cảnh Ương lại trường ngươi biết chứ gì?” Thính Trúc lấy cây trâm trong tay áo ra, đây là trâm do Hoàng hậu nương nương thưởng cho các cung nhân trong cung mình trước đó lâu.

      Thấy Lục Y xám xịt mặt mày, Thính Trúc mỉm cười ngắm cây trâm trong tay: “ vậy, mấy ngày trước ngươi mực nghi hoặc cây trâm mình cố tình để lại bên hồ đâu mất rồi, tại biết rồi ?”

      Lục Y cắn môi, căm hận nhìn Thính Trúc: “Thính Trúc muốn đổ hết việc này lên đầu nô tì, nô tì cũng biết gì hơn, dù sao Thính Trúc cũng là người tài giỏi từng theo và vị chủ tử kia mà.”

      “Ta đúng là từng theo vài vị chủ tử nhưng vẫn là nô tài trung thành với chủ tử mình, còn hơn loại nô tài như ngươi, theo chủ tử, lòng lại hướng về chủ tử khác.” Thính Trúc đặt trâm vào cái khay, cười nửa miệng, “Ngươi đừng có cứng miệng làm gì, nếu phải ta cố ý chôn trà ở dưới gốc tùng do ngươi chăm sóc, e là ngươi vội vã nhảy ra đâu nhỉ?”

      Lục Y trắng nhợt cả mặt, đến bây giờ nàng ta vẫn ngờ được, bí mật mình ngẫu nhiên phát lại do Chiêu hiền dung cố tình bày ra. Nay Chiêu hiền dung bị thương, mặc dù Hoàng thượng thường tới thăm nhưng có vài việc vẫn thể làm, vì vậy nếu lúc này nàng ta nương thế chủ tử bò lên cũng đáng bị lên án.

      Chiêu hiền dung đối xử với các nô tài hà khắc gì, tuyệt giống như lời đồn trong dĩ vãng, song nhìn vị này phải người có tâm kế sâu xa, chẳng hiểu vì sao lại biết mọi việc như thế, lẽ nào… Sắc mặt nàng ta thoắt biến đổi, đột nhiên nhìn về phía Trang Lạc Yên lười nhác ngồi tháp mỹ nhân.

      Chẳng lẽ vị Chiêu hiền dung xưa nay có nhiều tâm kế trong mắt nàng ta thực tế lại là con hổ đội lốt con thỏ, nhìn đơn thuần vô hại nhưng bản chất lại là người thủ đoạn vô cùng?

      Chú ý tới ánh mắt của Lục Y, Trang Lạc Yên cũng mở mắt đối diện với nàng ta, buồn né tránh, cũng chút tâm tình dư thừa, lại khiến Lục Y chợt lạnh cả lòng.

      “Đưa cây trâm này sang chỗ Hoàng hậu nương nương .” Trang Lạc Yên rũ mí mắt, “Tin rằng Hoàng hậu nương nương tự có cách của mình, còn về Lục Y, tạm thời giam lại.”

      Lục Y cam lòng, ràng rất nhiều chuyện đều làm vô cùng bí mật, sao Chiêu hiền dung có thể biết được, nàng ta trợn mắt nhìn Trang Lạc Yên: “Nương nương, nô tì , vì sao người cảm thấy tất cả những chuyện đó đều có liên quan tới nô tì?”

      Trang Lạc Yên như cười như nhìn Lục Y, chậm rãi đứng lên, quay người tới trước cửa sổ, ngắm cảnh xuân bên ngoài: “Ngươi biết nhanh thôi.” Nàng quay đầu, nhìn vẻ kinh ngạc gương mặt Lục Y, “Cả kẻ đứng sau lưng ngươi nữa, tính kế hại ta nhiều lần như vậy, cuối cùng ta trả cho nàng ta vài thứ.”

      Thấy kinh ngạc mặt Lục Y dần biến thành kinh sợ, Trang Lạc Yên nhướng mày, nở nụ cười đẹp như hoa.

      Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu mở hộp trang sức mạ vàng khảm đá mắt mèo ngay trước mặt Thính Trúc, bên trong phải vật gì quý giá, chỉ có cây trâm khiến sắc mặt Hoàng hậu biến đổi nhanh chóng: “Cây trâm này, nương nương nhà ngươi từ đâu mà có được?”

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương, cây trâm này nô tì nhặt được ở cạnh hồ sen ngày chủ tử bị tấn công, lúc đó chủ tử bị thương, nô tì luống cuống chân tay nên quên mất việc này. Hôm nay nô tì chợt nhớ tới, lại với nương nương được cung nữ hầu cận của nương nương nhắc nhở nên mới biết chiếc trâm này là của Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho các cung nữ của cung Cảnh Ương, vì vậy nương nương liền sai nô tì đưa nó về lại đây.”

      Hoàng hậu khép hộp lại, cười : “Nương nương nhà các ngươi có lòng.” xong, sai người đưa cho Thính Trúc túi tiền thưởng rồi mới để Thính Trúc quay về.

      “Nương nương, Chiêu hiền dung làm vậy là có ý gì?” Hòa Ngọc nhíu mày, “Đây là trâm thiết kế riêng cho cung nữ trong cung chúng ta, sao lại rơi ở cung Hi Hòa, lại còn nhặt được đúng vào…” Lại còn nhặt được đúng vào đêm Chiêu hiền dung bị tấn công.

      “Chiêu hiền dung làm vậy là muốn cho bổn cung, trong cung này có gian tế, đồng thời muốn bổn cung tin tưởng, nàng ta rất tín nhiệm bổn cung, chuyện nàng ta bị tập kích phải do bổn cung gây nên.” Hoàng hậu đặt chiếc hộp sang bên, “Bổn cung muốn biết, kẻ nào muốn bắn mũi tên trúng hai đích hãm hại cả bổn cung.”

      “Vậy vì sao Chiêu hiền dung lúc này mới cho đem tới đây?” Hòa Ngọc nghi ngờ nhìn chiếc hộp, “Sao nàng ta nhẫn nhịn được lâu như vậy mà luôn cho Hoàng thượng biết?”

      “Nàng ta cũng muốn xem, trâm này do người ta cố tình để lại hay là tình cờ làm rơi.” Hoàng hậu cười nhạo, “Lúc này, bổn cung lại nợ nàng ta món, trước đây đúng là coi thường nàng ta rồi.”

      Hòa Ngọc nghĩ đến gần đây Hoàng thượng thường xuyên đến cung Hi Hòa, lại ngập ngừng : “Nương nương, dạo này Hoàng thượng thường tới chỗ Chiêu hiền dung, vị Thiến quý nhân mới vào cung lại bị xao lãng.”

      “Thiến quý nhân tuy có dung nhan tuyệt sắc nhưng tính tình kiêu ngạo, Hoàng thượng phải như người thường, đâu có thể vì chút ngạo mạn của nàng ta mà vắt óc tìm hiểu.” Hoàng hậu cười nhạt, “Ở nơi này dạng người gì mà có, chút xíu ngạo khí ấy tính là gì, chẳng qua chỉ thêm chuyện đáng cười mà thôi. Còn về cung Hi Hòa, tận lực tôn kính và tránh xa, bổn cung muốn xem vị ở cung An Thanh kia có thể nhẫn nhịn được đến bao giờ.”

      Hòa Ngọc nghe vậy, gì thêm, chỉ nhìn Hoàng hậu lại mở hộp trang sức ra, giật viên ngọc đính trâm xuống.

      ***

      Sau khi cây trâm được đưa đến cung Hoàng hậu, Hoàng hậu truyền lại lời nào, ngày hôm sau, cung Hi Hòa nhận được ít đồ ban thưởng từ chính cung.

      Trang Lạc Yên nhìn đống gấm vóc, châu báu, dược liệu quý được trình lên, mặt lộ nét tươi cười, lần này Hoàng hậu thực nổi giận rồi, cần biết lập trường của đối phương thế nào, chí ít trong chuyện này, mức độ tức giận của Hoàng hậu tuyệt dưới mình.

      Nếu lập trường của Hoàng hậu cũng tương đồng với mình giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

      “Nương nương, mấy ngày nữa là tiết Hàn Thực, nô tì nghe hôm đó còn có tiết mục đánh đu, múa đu dây…” Ý tứ trong lời của Vân Tịch rất ràng, nàng ấy lo lắng cho Trang Lạc Yên.

      Ở dân gian, tiết Hàn Thực có rất nhiều hoạt động, nhưng với những người trong thâm cung, vừa thể ra ngoài đạp thanh, vừa thể chơi đá cầu, lại càng thể chơi trò mất hình tượng như kéo co, vì vậy, trò đánh đu trong tiết Hàn Thực trở thành thủ đoạn hấp dẫn ánh mắt Đế vương hiệu quả nhất của các phi tần. Nay vết thương Trang Lạc Yên chưa lành, chẳng gì đến đánh đu, e là có thể gắng gượng chống đỡ được xong thủ tục hướng về phía đế lăng dập đầu và dâng hương là tốt lắm rồi.

      “Thưởng thức màn kịch bán tiên cũng có cái hay, cần gì cứ nhất định phải làm bán tiên mới được?” Trang Lạc Yên lấy quả tì bà lột vỏ gỡ hột đĩa bỏ vào miệng. “ bàn đu dây có cái đẹp của bàn đu dây, mà bên dưới bàn đu cũng có nét độc đáo riêng.”

      Tiết Hàn Thực có hai chữ “hàn thực”, tất nhiên cả ngày đều được nổi lửa, sáng hôm đó Trang Lạc Yên ăn vài miếng bánh ngọt nguội, uống vài hớp nước trái cây được phòng bếp chuẩn bị sẵn, cảm thấy ngây ngấy trong miệng, bèn súc miệng rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm.

      Từ sau khi bị thương, nàng chưa từng tới cung Hoàng hậu, thứ nhất là vì lần này nàng mất máu khá nhiều, thứ hai là vì nàng tới thấy đau đầu, muốn nhập bọn với đám người kia để đầu càng đau thêm.

      Nhìn Vân Tịch lưu loát vấn cho mình kiểu thập tự, Trang Lạc Yên ngáp dài, uể oải chống cằm, đến khi trán đột nhiên cảm thấy lành lạnh mới mở mắt ra, thấy được hình ảnh mình trong gương, trán đeo món văn sức, chính giữa có viên hồng ngọc bằng ngón út rũ xuống giữa chân mày, gắn nền làn da trắng sứ, trông vô cùng bắt mắt.

      Hôm nay phục sức và điểm trang của nàng tuy hoa mỹ mà quá diễm lệ, khá phù hợp với thân phận tại của nàng lúc này, đây là lần đầu tái xuất trước mặt đông đảo mọi người sau kiện con diều, quá khiêm nhường hay quá lộng lẫy đều thích hợp.



      “Trong ngự hoa viên hôm nay có đông các chủ tử lắm, chắc là mấy vị chủ tử mới bị Hoàng thượng răn dạy cũng tới đó.” Vân Tịch cài cây trâm vàng gắn ngọc trai, thu tay về, cười cười cúi người, “Cung chúc nương nương lấy lại vinh sủng.”

      Trang Lạc Yên lại chọn chiếc vòng ngọc đeo vào tay, đứng lên mỉm cười: “Chỉ có em là ngọt nhất.”

      Làm phi tần có tư cách đứng riêng lẻ dâng hương dập đầu trước lăng các tiên đế, chỉ được xếp hàng theo phân vị cùng tiến đến dâng hương dập đầu mà thôi. Dâng hương xong là đến màn đánh đu mà các phi tần ao ước lâu.

      Vịn tay Vân Tịch và Thính Trúc chậm rãi bước trong ngự hoa viên, Trang Lạc Yên thấy rất nhiều phi tần nhún mình bàn đu, người lớn mật đu cao, người chỉ nhàng lay động, song tất cả đều là váy áo bay phấp phới trong gió, tươi cười như hoa.



      Trang Lạc Yên ngồi góc, nhìn ngắm các mĩ nữ mỗi người mỗi vẻ vui vẻ tung mình trong trung, trông cũng đẹp mắt.

      “Cao nữa, cao thêm chút nữa, thấp quá!”

      thanh trong trẻo kèm tiếng cười giòn tan khiến Trang Lạc Yên tò mò nhìn qua, đó là nữ tử mặc bộ váy lụa hồng nhạt, đu lên rất cao vẫn còn kêu nô tài đẩy bàn đu mạnh thêm, nữ tử này trông rất quen mắt.

      “Bẩm nương nương, đó là Hoa tài nhân đấy ạ.” Vân Tịch bắt gặp ánh mắt tìm tòi của Trang Lạc Yên bèn lên tiếng, “Trước đó người có gặp rồi.”

      “Ta nghĩ trông quen lắm mà.” Trang Lạc Yên vẫn nhìn nữ tử ấy, “Lá gan của nàng ta cũng lớn ghê.”

      Vân Tịch trầm ngâm lên tiếng, nàng biết nương nương lá gan lớn là ám chỉ điều gì.

      Phong Cẩn cùng Hoàng hậu tới ngự hoa viên xem người ta chơi đánh đu, từ xa thấy bóng người nhún mình bàn đu dây được đẩy lên rất cao: “Đó là ai?”

      Cao Đức Trung phía sau ngẩng đầu nhìn rồi đáp: “Bẩm Hoàng thượng, đó là Hoa tài nhân ở Đào Ngọc các ạ.”

      “Đào Ngọc các?” Đuôi mày Phong Cẩn khẽ nhúc nhích, tính điều gì, ánh mắt quét qua, lại bắt gặp bóng người lẻ loi ngồi góc. Hôm nay ngự hoa viên rất náo nhiệt, ngay cả Thục quý phi, Ninh phi đều ngồi lên bàn đu nhàng đưa đẩy, mà Trang Lạc Yên chỉ có thể ngồi chỗ nếm những thứ bánh trái nguội lạnh.

      Thấy Hoàng đế nhìn lượt các vị chủ tử khắp ngự hoa viên, thái giám đứng sau Cao Đức Trung mới lên tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”

      Lúc này các phi tần bàn đu vội vàng bước xuống, cúi người hành lễ, chỉ có Hoa tài nhân vì đẩy lên quá cao nên xuống chậm hơn người khác nhịp, nổi bật hẳn trong đám người.

      Trong này ai phải thành tinh, dáng vẻ luống cuống tay chân của Hoa tài nhân chẳng đáng để vào mắt.

      Phong Cẩn nhìn nàng Hoa tài nhân quỳ trước mặt mình như thể con thỏ bị kinh sợ, chân hơi dừng lại, sau đó rẽ sang cẩn thận đỡ Trang Lạc Yên dậy: “Sao ái phi cũng ra đây, tuy hôm nay nắng ấm nhưng vẫn còn gió, phải cẩn thận chút chứ.”

      “Bẩm Hoàng thượng, thiếp sao, gần đây chỉ ngồi trong phòng, cảm thấy hơi khó chịu. Hôm nay là tiết Hàn Thực, nếu vẫn cứ ở lì trong cung, thiếp thành ngốc luôn mất.” Trang Lạc Yên đứng thẳng người theo động tác của Hoàng đế, cười trộm liếc nhìn cái.

      “Trẫm xem nàng cũng quá thông minh rồi.” Hoàng đế vỗ lên tay Trang Lạc Yên rồi mới buông ra, “Miệng vết thương của nàng chưa lành, thể chơi đánh đu, lát nữa có người biểu diễn múa bàn đu, nàng xem chút cũng có điểm thú vị đấy.”

      “Vậy thiếp nhất định phải xem kĩ mới được.” Trang Lạc Yên cười cười, đưa mắt nhìn Hoa tài nhân đứng bên cạnh, sau đó theo Đế Hậu tới bên đài biểu diễn, đài có kê bàn đu dây, bốn phía quanh đài bày biện mấy bàn hoa quả và điểm tâm.

      Tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, phía Trang Lạc Yên vẫn là Từ chiêu dung, có điều nhìn nàng ta khá tiều tụy, xem ra tin Từ chiêu dung bị bệnh phải chơi.

      Phát Trang Lạc Yên nhìn mình, Từ chiêu dung lạnh nhạt liếc mắt về phía đó cái rồi nhanh chóng dời .

      “Khí sắc của Từ chiêu dung tỉ tỉ được tốt, mấy hôm trước ban đêm có mưa, tỉ tỉ bị cảm lạnh sao?” Trang Lạc Yên tủm tỉm cười hỏi.

      “Chiêu hiền dung quá lo lắng rồi, bổn cung rất khỏe.” Từ chiêu dung nhìn về phía Trang Lạc Yên, ngoài miệng vẫn cười nhưng ý cười lên được đến mắt, “Muội bị thương ở đầu, phải dưỡng thương cẩn thận đấy.”

      Vốn quen Từ chiêu dung mềm mỏng đa tài, nay đột nhiên vị này trở lại bình thường, Trang Lạc Yên qu lắm. Song, rốt cuộc cái gì khiến vị này đột ngột từ bỏ ưu nhã sầu bi để thành như bây giờ?

      Ngay vào lúc ấy, màn biểu diễn múa bàn đu dây bắt đầu rồi. nữ tử váy đỏ, tóc vấn kiểu phi thiên nhàng bước lên đài diễn, cúi người hành lễ với những vị chủ tử ngồi đây rồi lên bàn đu.

      Bàn đu được đẩy lên cao dần, nữ tử áo đỏ đứng kệ bắt đầu múa, từng động tác tay chân rất mềm mại uyển chuyển mà linh hoạt, như thể đứng múa mặt đất vậy.

      Trang Lạc Yên kinh ngạc thưởng thức màn biểu diễn này, khi bàn đu đẩy lên cao nhất, vũ cơ này liền xoay ngược người, bàn đu hạ xuống lại nhanh nhẹn xoay về phía trước, Trang Lạc Yên suýt buột miệng hô lên.

      “A!”
      lananhtran51, Nhược VânTôm Thỏ thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      20.4

      Nàng còn chưa lên tiếng nghe có người hô to. Người vừa kêu lên là vị Hoa tài nhân ngây thơ kia. Hình như nhận ra mình thất thố, vị Hoa tài nhân này bèn lập tức đỏ mặt.

      Chẳng biết ai đó khinh thường cười tiếng, thanh lớn nhưng cũng đủ để mọi người đều nghe thấy.

      Trong hậu cung kiếm đâu ra người ngây thơ hồn nhiên , chiêu này của Hoa tài nhân thực chẳng đáng gì. Ánh mắt Trang Lạc Yên lần thứ hai chuyển lên người vũ cơ bàn đu, đến khi vũ điệu kết thúc, nàng mới thán phục: “ đúng là cái đẹp và nguy hiểm cùng kết hợp, ta xem mà toát mồ hôi lạnh rồi.”

      “Bổn cung sớm đoán được muội thích màn diễn này, quả đúng như vậy.” Hoàng hậu ngạc nhiên trước màn múa này lắm, hằng năm trong cung đều có những vũ cơ nhảy các điệu múa đặc biệt khiến người ta kinh ngạc, xem mãi thành quen, mấy thứ này từ lâu còn khiến nàng bất ngờ.

      “Tần thiếp khiến nương nương chế giễu rồi.” Trang Lạc Yên hơi mất tự nhiên ho tiếng, “Ngay cả Hoàng hậu nương nương đều nhận ra tần thiếp thích màn múa này, tần thiếp phải dẫn đầu thưởng cho bọn họ mới được, thưởng .”

      “Chiêu hiền dung là hào phóng.” Từ chiêu dung lạnh nhạt nhìn Trang Lạc Yên và Hoàng hậu thân cận, “Có điều nàng vào cung muộn nên biết, màn múa đu dây này cũng coi là đặc sắc nhất.”

      “Nương nương vào cung sớm hơn tần thiếp, tất nhiên hiểu biết nhiều hơn rồi ạ.” Trang Lạc Yên cười nhìn Từ chiêu dung, “Tần thiếp vào cung muộn, khó tránh khỏi cảm thấy ngạc nhiên trước vài thứ mới lạ.”

      Từ chiêu dung còn muốn thêm, Hoàng đế ngồi phía lên tiếng: “Nếu Chiêu hiền dung đầu ban thưởng, trẫm cũng thêm chút, thưởng .”

      Hoàng hậu thấy thế, cũng theo thưởng cho vũ cơ.

      Từ chiêu dung lập tức tái nhợt mặt, Hoàng thượng làm vậy là muốn che chở Trang Lạc Yên đây mà.

      “Tần thiếp cũng nghĩ điệu múa bàn đu này mạo hiểm, nhìn thực khiến người ta sợ hãi.” Hoa tài nhân rụt rè đưa mắt nhìn về phía Hoàng đế rồi lại dời mắt nhanh, “ lo lắng vũ cơ này ngã xuống mất.”

      Nghiêm tài nhân ngồi bên nàng ta thoáng nhìn sang cái, lại trầm mặc nhìn đĩa điểm tâm trước mặt.

      đúng là Hoa tài nhân thiện lương ngây thơ hiền lành.

      Trang Lạc Yên điềm đạm nhìn Hoa tài nhân cái: “Ở vị trí nào chuyên chú nghề nghiệp ấy. Hoa tài nhân lá gan tuy , tâm lại nghĩ nhiều quá.” Bày ra bộ dáng ngây thơ khờ khạo ấy cho ai xem.

      Phong Cẩn nghe Trang Lạc Yên vậy, bèn quay về phía Hoa tài nhân, hơi dừng chút mới : “Đây là phi tần trong cung nào, biết quy củ, ở đây có chỗ cho nàng ta chen lời?”

      “Bẩm Hoàng thượng, đây là Hoa tài nhân mới vào cung, người trăm công nghìn việc, chắc là nhớ .” Hoàng hậu cười nào.

      “Thảo nào biết lễ nghi như vậy, Chiêu hiền dung chuyện cũng dám tranh luận.” Phong Cẩn buồn nhìn Hoa tài nhân trắng nhợt mặt thêm lần, “Triệt thẻ bài của nàng ta , sau này trẫm cần nàng ta hầu hạ.”

      Vì vậy, Hoa tài nhân trở thành chuyện cười trong hậu cung, Trang Lạc Yên cũng thoải mái hơn khi thấy món hàng mô phỏng mình bị ném vào lãnh cung.

      Sau đây, đến lúc nàng nên thanh toán với vài người nào đó rồi.

      ***

      Thưởng thức xong mấy điệu múa bàn đu dây là gần trưa, yến tiệc tiết Hàn Thực được bày lên, tuy các món đều được nấu bằng lửa nhưng đội ngũ ngự trù vẫn có bản lĩnh khiến cho những thứ này vẹn toàn cả sắc, hương và vị.

      Vừa dùng bữa vừa thưởng thức cảnh mĩ nhân ngồi bàn đu thổi sáo, tiếng sáo uyển chuyển du dương, dù sành sỏi lắm nhưng Trang Lạc Yên vẫn cưỡng lại được, nghiêng tai lắng nghe. Những người khác ngược lại, dường như quen lắm rồi, hoàn toàn hề chú ý tới giai nhân thổi sáo.

      Có lẽ thấy nhiều, nghe quen, từng tham dự những kiện hoành tráng hơn nên kiểu tình huống này gây được nhiều kinh ngạc. Trang Lạc Yên bưng cốc rượu nhấp ngụm , ở nơi như thế này, địa vị chính là thứ đại diện cho số mệnh.

      “Chiêu hiền dung thích khúc này sao?” Hoàng hậu đột nhiên mở miệng, cười nhìn Trang Lạc Yên, “Đây đều là những linh nhân(*) được nuôi dạy trong cung, muội là người đứng đầu cung, nếu thích, cứ cho gọi tới cung của nàng để họ biểu diễn.”

      (*) Linh nhân: Từ chỉ đào kép, diễn viên thời xưa.

      “Tần thiếp nghe khúc này là xuất sắc nên hơi phân tâm, khiến nương nương chê cười rồi.” Trang Lạc Yên đặt cốc rượu xuống, quay sang cung kính cười với Hoàng hậu.

      “Khúc này tên là ‘Bách hoa túy’, làn điệu quả thực uyển chuyển ưu mĩ, muội vào cung muộn nên biết, năm ấy Nhu phi hát từ khúc này mới được coi là tiếng trời, tiếng sáo này tuy rất hay nhưng so với khúc hát năm xưa của Nhu phi còn kém xa lắm.” Hoàng hậu đến đây, quay sang nhìn Hoàng đế, “Phải rằng, trong cung người nào có giọng đẹp như Nhu phi, Hoàng thượng người có phải ?”

      “Tiếng hát của Nhu phi đúng là thanh của trời,” Phong Cẩn dường như phát dụng ý khác trong lời Hoàng hậu, “Chẳng riêng Chiêu hiền dung, ngay cả trẫm cũng lâu chưa được nghe Nhu phi hát rồi.”

      Nhu phi đứng dậy gượng gạo cười : “Tạ ơn Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương khen ngợi, tần thiếp dám nhận.”

      Trước đó, vì từng “mượn” nô tài của cung Hi Hòa, nàng vẫn bị Hoàng đế lạnh nhạt, hôm nay tuy Hoàng hậu ví nàng với ca cơ nhưng ít nhiều cũng tạo cơ hội để Hoàng đế nhìn nàng cái, vì vậy lúc này Nhu phi biết nên cao hứng hay buồn bực.

      Phong Cẩn nhìn dáng vẻ yểu điệu nhút nhát của Nhu phi, bình luận gì thêm, chỉ vào hai món trước mặt: “Trẫm nhớ là Thục quý phi thích đồ ngọt, món này đưa qua cho Thục quý phi . Món ‘Kim thạch thúy ngân hoa’ này Chiêu hiền dung thích ăn, đưa qua cho nàng ấy.”

      Kim thạch thúy ngân hoa kỳ thực là món trứng muối và ớt xanh, Trang Lạc Yên đứng dậy cảm tạ rồi ngồi xuống gắp miếng bỏ tọt vào miệng, chẳng buồn tỏ vẻ nhã nhặn làm gì.

      Thục quý phi lại tao nhã hơn Trang Lạc Yên nhiều, nay Tô tu nghi bị Hoàng đế trách cứ chỉ vì Trang Lạc Yên, Thục quý phi là chị họ của Tô tu nghi, lại thêm chuyện người nhà Thục quý phi từng dâng tấu tố cáo đại huynh Trang Lạc Yên, vì vậy dù ngoài mặt hai người tỏ ra thế nào nữa bên trong hợp nhau rồi.

      Hai người này đều được lòng Hoàng đế nhất nay, ai cũng dám gây chuyện với họ, tất cả chỉ đều chống mắt xem họ đấu với nhau thôi.

      “Mùi vị quả thực thơm ngọt, thiếp tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.” Thục quý phi nếm miếng, lại mỉm cười dịu dàng, đứng dậy cảm tạ Hoàng đế.

      “Ái phi nếu thích dùng nhiều chút.” Phong Cẩn cười , ánh mắt lại chuyển sang bên, nhìn Trang Lạc Yên vùi đầu ăn ba, bốn miếng, bèn mở miệng , “Chiêu hiền dung, món ‘Kim thạch thúy ngân hoa’ này tuy ngon nhưng vết thương của nàng chưa lành, vẫn đừng quá tham ăn.”

      Hơi luyến tiếc nhìn đĩa trứng muối với ớt xanh, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, đứng lên thi lễ, thanh lại hơn lúc tạ ơn: “Vâng, thưa Hoàng thượng, thiếp thất lễ.”

      Phong Cẩn còn muốn thêm mấy câu, nhìn gương mặt nhợt nhạt do mất máu của Trang Lạc Yên, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “ tại sức khỏe của nàng chưa tốt, cần đa lễ như vậy, mau ngồi xuống .”

      “Tạ ơn Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên nghe lời ngồi xuống, nhìn ánh mắt ước ao và ghen tỵ của các phi tần từ bốn phía bắn tới, ngón trỏ lướt qua chân cốc rượu, bỗng nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Thục quý phi gửi tới.

      Gửi lại Thục quý phi nụ cười , Trang Lạc Yên nâng cốc rượu, chậm rãi uống, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng dời .

      “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay thời tiết sáng sủa dễ chịu, chi bằng dùng bữa xong mọi người cùng nhau vẽ bức tranh xuân, coi như thêm đôi phần nhã hứng?” Thục quý phi nhìn về phía Hoàng đế, nở nụ cười tươi tắn.

      Phong Cẩn nghe vậy cũng gật đầu: “Thời tiết hôm nay đúng là sáng sủa hiếm có, cùng các ái phi ngâm thơ vẽ tranh, xem như trộm thảnh thơi nửa ngày.”

      Mọi người đều ngầm hiểu, Thục quý phi làm như vậy là muốn Chiêu hiền dung mất mặt đây, trong cung ai biết kỹ thuật vẽ tranh của Chiêu hiền dung rất tệ, ngay cả Hoàng thượng cũng từng quá khó coi.

      Lúc này tất cả đều nhìn về phía Chiêu hiền dung, chỉ thấy vị này vẫn bình thản dùng bữa, mặt hề nửa phần tức tối, ít người cảm khái trong lòng, vị Chiêu hiền dung này quả là biết nhẫn nhịn.

      Dùng bữa xong, cung thị chuẩn bị đầy đủ bàn ghế và giấy bút cùng với các loại bút màu, chỉ còn chờ các vị chủ tử tới vẽ tranh làm thơ.

      Thường , tranh cũng như người, vì vậy trong suy nghĩ của đại đa số những người am hiểu hội họa đều có đôi phần thánh khiết thanh tao hơn kẻ bình thường. Phi tần trong cung phần lớn đều xuất thân từ những gia tộc lớn, tất nhiên đều từng học cầm kỳ thi họa, mặc dù tinh thông cũng hiểu chút như là thú vui tao nhã.

      Mà những người xuất thân thấp, phân vị đương nhiên cao, cho nên bọn họ có biết vẽ tranh hay cũng quan trọng. Trong số các phi tần phân vị cao, khả năng hội họa được tốt chỉ có Chiêu hiền dung và Yên quý tần.

      Yên quý tần xuất thân cao, Chiêu hiền dung lại thuộc hàng thực am hiểu khía cạnh này, vì thế, nhiều người ở đây chờ xem cả hai xấu mặt.

      Trang Lạc Yên để ý đến suy tính của người khác, nhấc bút phác họa lên tấm lụa trắng trước mặt, hoàn toàn còn dáng vẻ vụng về như ngày xưa.

      Ánh mắt Thục quý phi thoáng đảo qua Trang Lạc Yên, cúi đầu như cười như , tỉ mỉ phác lên đóa ngọc lan.

      Phong Cẩn là Hoàng đế, cầm kỳ thi họa đối với chẳng qua chỉ là thú tiêu khiển nên say mê lắm, chỉ đơn giản phác họa tảng đá, bên tảng đá mọc bụi hoa lan hé nở.

      Hoàng đế vẽ xong lâu, những phi tần đều lục tục dừng bút, cùng xem tác phẩm của nhau.

      Bức tranh của Hoàng hậu khá đơn giản, bức mẫu đơn thể đầy đủ khí khái tôn quý, cho thấy phong phạm vượt trội. Phong Cẩn khen vài câu rồi tiếp tục xem tranh của các phi tần khác.

      Thục quý phi là sủng phi nổi bật lâu dài nhất hậu cung, ngoại trừ vũ kỹ siêu phàm, cầm kỳ thi họa cũng là hơn người.

      Trang Lạc Yên gác bút, liếc nhìn đám phi tần vây xung quanh Thục quý phi khen ngợi lấy lòng, khóe miệng lộ nụ cười.

      Tương quý tần nhìn qua bức tranh trước mặt Trang Lạc Yên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng cười : “Họa kỹ của nương nương làm cho người ta thán phục.”

      “Chỉ cầu mất mặt.” Trang Lạc Yên cong cong khóe môi, nữ tử trong hậu cung đôi khi nên coi mình như chậu nước, có cái gì đều đổ ra hết lượt. Thứ gọi là kinh ngạc, phải được thể trong tình huống đối phương hoàn toàn dự liệu được mới có hiệu quả, phải sao?

      Hoàng đế tới trước bàn của Trang Lạc Yên, vốn hề có bất kỳ hi vọng gì với khả năng hội họa của nàng lại bị bất ngờ trước bức tranh này. tấm lụa bạch, chỉ có bụi hải đường hồng, khối đá nứt và con bướm, chỗ trống bên cạnh còn đề đôi câu từ của Âu Dương Tu(*), họa kỹ tuy còn thua xa Ninh phi nhưng bức tranh lại mang hàm ý rất khó thành lời.

      (*) Âu Dương Tu: Hiệu Túy Ông, trong số tám nhà thơ nổi tiếng nhất thời Tống Đường.

      “Năm nay hoa thắm sắc hồng.

      Chỉ tiếc sang năm hoa càng đẹp,

      Lại biết ai cùng?(*)”

      (*) Trích trong từ phẩm Lãng đào sa.

      Phong Cẩn chậm rãi đọc đề từ lên, nhìn Trang Lạc Yên sâu, sau đó cười : “Tranh của ái phi dù coi là hạng nhất nhưng hàm ý lại hiếm có. Ngày này sang năm, biết họa kỹ có tiến bộ bao nhiêu ?”

      “Thiếp tự biết tài vẽ tranh bằng người, chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.” Trang Lạc Yên cười cười.

      Thục quý phi đứng bên cạnh lại cảm thấy khó chịu, Hoàng thượng cố ý nhắc tới sang năm là ý gì? Chỉ vì Trang Lạc Yên đề câu từ chẳng ra sao liền cho nàng ta lời hứa hẹn?

      Đây là lời đáp trả cho “hoa nào tươi tắn được trăm ngày” của mình hồi đó?

      Hoàng hậu hình như rất tình nguyện thấy Thục quý phi mất mặt, lập tức theo: “Bổn cung thấy bức tranh này của Chiêu hiền dung quả thanh thoát đẹp đẽ, chỉ nhìn qua thôi thấy mát mắt, vậy là hồi ấy Chiêu hiền dung vẽ đèn lồng dốc hết tài rồi.”

      “Nương nương khen trật rồi ạ, tần thiếp thích vẽ những bức họa tròn trịa mập mạp ấy, lại thêm họa kỹ chẳng bằng người, cho nên ngày ấy mới vẽ bức đèn như vậy đấy ạ.” Trang Lạc Yên cười , “Khiến mọi người chê cười rồi.”

      “Chiêu hiền dung quả là biết giấu tài.” Thục quý phi cũng cười nhàn nhạt, , “Nếu phải hôm nay mọi người cùng vẽ tranh, chỉ e ngay cả Hoàng thượng cũng biết họa kỹ của nàng tốt đến vậy.”

      “Nương nương quá lời, họa kỹ chẳng ra gì của tần thiếp thực dám khoe ra làm ô uế mắt Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên nhìn về phía Hoàng đế, “Tần thiếp phải người thích hội họa, tất nhiên Hoàng thượng chưa từng thấy tranh của tần thiếp.”

      “Lời này đúng là .” Phong Cẩn ngẩng đầu nhìn Thục quý phi, “Trẫm thấy nàng ấy lười đến mức có thể ngồi nhất định đứng, loại chuyện như vẽ tranh này, làm khó nàng ấy rồi.”

      Nụ cười mặt Thục quý phi lại nhạt vài phần: “Nhưng Hoàng thượng chẳng phải cũng thích tính tình lười nhác của Chiêu hiền dung muội muội đó sao?”

      Phong Cẩn nghe thấy vậy, chỉ cười chứ tiếp, quay đầu về phía Ninh phi.

      Mọi người cũng theo Hoàng đế bước lại, thấy tấm lụa của Ninh phi là bức họa thúy trúc, chỉ vài nét rời rạc phác ra hình thái và hơi thở rất riêng của trúc, ngay cả người thường như Trang Lạc Yên cũng nhận ra kỹ thuật hội họa của Ninh phi quả hơn hẳn người khác.

      Tất nhiên lại đợt tán dương, Thục quý phi : “Họa kỹ của Ninh phi, chúng ta đây đều bằng, ta nhớ hai năm trước Ninh phi mô phỏng giống hệt bức ‘Lạc thần phú đồ’ của Cố Khải Chi, khả năng vẽ mô phỏng này xuất sắc đến độ ngoại trừ Cố Khải Chiái thế, e rằng ai có khả năng phân biệt được giả.”

      “Quý phi nương nương quá lời rồi, tần thiếp chẳng qua nhàn rỗi có việc gì bắt chước thử mà thôi, đâu có lợi hại được như vậy.” Ninh phi mỉm cười, ánh mắt điềm đạm, hề tỏ ra đắc ý.

      “Ninh phi cần khiêm tốn như vậy đâu.” Thục quý phi dừng lại lát, đột nhiên lại , “ đề cập tới chuyện này thiếp cũng quên mất, Hoàng thượng, Ninh phi vừa có tài hội họa vừa có tài vẽ mô phỏng, chi bằng để nàng ấy nhìn xem, bức tranh khổng tước kia rốt cuộc là do ai vẽ lại để hãm hại Chiêu hiền dung.”

      Chuyện qua gần tháng, Hoàng đế và Hoàng hậu ngầm thừa nhận Chiêu hiền dung bị người khác hãm hại, Thục quý phi lại đột ngột nhắc lại việc này, là muốn Chiêu hiền dung phải bị người đổ tội hay là còn có ý khác?

      Chân mày Phong Cẩn thoáng động đậy, lần thứ hai nhìn về phía Thục quý phi, ngón trỏ nhàng gõ lên bức tranh của Ninh phi, thấy Ninh phi cung kính gác lại cây bút tay, bèn thu tay lại, với Ninh phi: “Thục quý phi nhắc trẫm mới nhớ, trẫm cũng muốn khanh nhìn lần thử xem. Hoàng hậu, cho người đưa đoạn đuôi khổng tước kia lên.” đến đây, Phong Cẩn chợt dừng lại chốc lát rồi tiếp, “Thực ra, lúc đó Chiêu hiền dung thả diều cùng trẫm, con diều bay là do chính tay trẫm cắt dây.”

      Hoàng đế vừa dứt lời, mấy người có mặt ở đó chợt biến sắc, Hoàng thượng vậy chẳng phải cho thấy, ngày ấy tìm diều nhất định phải Chiêu hiền dung, bởi vì là diều Hoàng thượng tự tay thả , Chiêu hiền dung đâu đến nỗi thiếu đầu óc mà lại tìm về?

      Vậy , trước đó Hoàng thượng im lặng là vì điều gì?

      Những phi tần lúc đó thừa cơ gây khó dễ cho Trang Lạc Yên giờ đây càng nghĩ càng sợ, sắc mặt dần dần tái , ngự hoa viên vốn náo nhiệt đột nhiên trở nên yên ắng đến ngột ngạt.

      Trang Lạc Yên ngờ Hoàng đế lại ra câu như vậy, mí mắt nàng hơi giật giật, ánh nhìn tiếp tục rơi xuống bức họa thúy trúc của Ninh phi.

      ---------------------------------------------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 21

      21.1

      Trong suy nghĩ của mọi người, khổng tước tuy tôn quý, lộng lẫy như phượng hoàng nhưng cũng coi là xinh đẹp, vì vậy, các phi tần dám dùng hoa văn phượng hoàng để trang trí nhưng thường dùng hình ảnh khổng tước để thay thế.

      Bức họa đuôi khổng tước trình lên trông rất diễm lệ, bút pháp mặc dù khá quái dị nhưng lại khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp rực rỡ khác thường, nét vẽ đường viền ràng, những đường cong khoa trương, rất khác so với phong cách vẽ tranh của các phi tần khác, mà người duy nhất biết dùng thủ pháp vẽ tranh kì dị này chỉ có Chiêu hiền dung của cung Hi Hòa.

      “Hoàng thượng, bức họa đuôi khổng tước này vẽ loại gấm tốt nhất của vùng Thục, là loại tháng Mười năm ngoái mới nhập cung. Thiếp điều tra, chỉ có tám vị phi tần trong cung có loại gấm này, ngoại trừ Nhu phi, Từ chiêu dung, Ninh phi còn nguyên vẹn, các cung khác đều có hao tổn.” Hoàng hậu bình tĩnh nhìn đuôi khổng tước được đưa đến trước mặt Ninh phi, “Chỉ căn cứ vào vải vóc tra được gì hơn.”

      Lúc này mọi người kịp phản ứng, Hoàng hậu muốn nhân cơ hội hôm nay để tra lại chuyện này, mà bọn họ - những người có mặt ở đây, ai cũng thoát được.

      Hoàng đế nhíu nhíu mày: “Nếu từ vải vóc tra được gì nữa bắt đầu tra từ manh mối khác .” xong, nhìn về phía Ninh phi, “Ninh phi, khanh nhìn bức tranh này xem.”

      “Hoàng thượng…” Ninh phi do dự cầm mảnh vải lên, tỉ mỉ xem xét lúc, hơi cau mày bối rối , “Thiếp thực biết, tranh này là do ai vẽ, nhưng nhìn bút pháp có thể hề khác bút pháp của Chiêu hiền dung.”

      Thục quý phi nhìn đuôi khổng tước, nửa cười nửa : “Ninh phi cũng biết bút pháp vẽ tranh của Chiêu hiền dung như thế nào?”

      “Trong tiết Nguyên Tiêu, Chiêu hiền dung tự tay vẽ bức họa đèn lồng, lúc đó tần thiếp cũng có mặt, cho nên có nhìn qua.” Ninh phi buông đuôi khổng tước, quay sang đối diện với Thục quý phi, “Chẳng lẽ Thục quý phi nương nương quên?”

      Thục quý phi cười cười, thêm gì.

      “Thị lực và trí nhớ của nương nương phi thường, tần thiếp bằng.” Trang Lạc Yên vươn tay cầm lấy mảnh vải đuôi khổng tước, “Bức họa đuôi khổng tước này dùng màu vẽ và chất vải giống con diều của tần thiếp, nếu phải bức họa diều là do tần thiếp tự tay vẽ, có lẽ tần thiếp cũng nhận ra được giả.”

      “Hoàng thượng, lần này kẻ hãm hại tần thiếp bụng dạ độc ác khó lường, chỉ hại tính mạng Diệp quý nhân mà còn khiến thiếp vô duyên vô cớ hàm oan, xin Hoàng thượng lấy lại công bằng cho tần thiếp.” Viền mắt Trang Lạc Yên ửng đỏ, “Tần thiếp sợ bị người hãm hại, chỉ sợ Hoàng thượng tin vào mưu kế của kẻ có tâm tư ác độc. Nếu như vậy, nếu như vậy…” đến đây, nàng nghẹn ngào thành lời.

      Phong Cẩn bước đến cầm bàn tay lành lạnh của nàng: “Trẫm hiểu nàng, mấy ngày nay trẫm cho tra xét việc này, để nàng gánh chịu oan khuất cách vô ích.”

      Thục quý phi chứng kiến màn kia, thoáng dời mắt, ý cười mặt phai nhạt dần, miệng lại : “Trước kia chỉ biết họa kỹ của Ninh phi tầm thường, hôm nay mới biết thị lực của Ninh phi cũng phi thường, dịp tết Nguyên Tiêu đứng cách đèn của Chiêu hiền dung mấy bước mà vẫn có thể nhìn ra bút pháp của Chiêu hiền dung, là hiếm có đấy.”

      Ninh phi vẫn hề biến sắc: ”Tần thiếp hiểu quý phi nương nương có ý gì?”

      “Bổn cung cũng có ý gì,” Thục quý phi nhìn Ninh phi, chỉ cúi người với Hoàng đế, “Hoàng thượng, vừa rồi thiếp thất lễ.”

      sao.” Phong Cẩn nắm tay Trang Lạc Yên, nhìn Thục quý phi, “Nàng chẳng qua chỉ vô tình vậy, chưa làm gì sai.”

      “Thục quý phi vẫn luôn cẩn trọng lo nghĩ nhiều như thế, ngày xưa Nhu phi và Lâm tần cũng từng vì vài câu vô tâm mà tranh chấp, nay chẳng phải vẫn là tỉ muội thân thiết đó sao.” Hoàng hậu đột nhiên nhắc tới Nhu phi và vị Viện phi bị giáng xuống làm Lâm tần, “Nhu phi, muội xem có phải thế ?”

      Nhu phi cúi người thi lễ, cười , : “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp và Lâm tần đều là tỉ muội tốt ở hậu cung, sao có thể vì lời hợp mà sinh hiềm khích trong lòng. Muội có phải , Lâm tần?”

      Lâm tần ngoài miệng cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, nghiêng người: “Nhu phi nương nương phải ạ.”

      Phong Cẩn hình như vừa nhớ lại điều gì, nhìn về phía Ninh phi: “Trẫm còn nhớ Lâm tần ngày trước thường cùng khanh uống trà, chơi cờ.”

      “Hoàng thượng vẫn nhớ mấy việc vặt của bọn tần thiếp.” Ninh phi cười , “Cung Nguyễn Minh trước đây Lâm tần ở có hoa hải đường thiếp thích, vì vậy những lúc rảnh rỗi thường tới đó chơi. Kỳ nghệ của Lâm tần lại tốt, thiếp đánh cờ cùng muội ấy, mười ván có chín ván thua.”

      “Quả đúng như vậy, kỳ nghệ của Lâm tần, trẫm cũng bằng.” Phong Cẩn kéo Trang Lạc Yên ngồi xuống, lực chú ý vẫn đặt lên Ninh phi và Lâm tần, “Lại , trẫm cũng nhiều ngày chưa chơi ván cờ nào với Lâm tần.”

      Ninh phi cười cười: “Gần đây thiếp được lệnh giúp đỡ Hoàng hậu nương nương giải quyết cung vụ, cũng nhiều ngày chưa có dịp chơi cờ cùng Lâm tần muội muội rồi.”

      Trang Lạc Yên ngồi nghe Ninh phi và Hoàng đế ôn chuyện cũ, cúi thấp đầu nhìn bàn tay mình bị giữ trong tay Hoàng đế, sau đó khống chế cho tay run nhè , lập tức cảm thấy Hoàng đế tăng thêm lực nắm tay mình.

      Câu chuyện ngoặt sang lối khác cách bất ngờ, ràng tra vụ đuôi khổng tước, vì sao lại biến thành cùng ôn lại hồi ức ngày xưa thế này?

      Thục quý phi thờ ơ nhìn màn diễn trước mắt, Ninh phi xưa nay luôn đóng vai tri tâm tri kỷ trước mặt Hoàng thượng, vì thế Hoàng thượng cũng thích tâm với Ninh phi, còn về phần Ninh phi có thực quan tâm săn sóc như vẫn thể mặt chỉ có bản thân nàng ta biết.

      Còn Lâm tần, từ sau khi bị giáng vị, Hoàng đế còn lật thẻ bài của nàng ta nữa, hôm nay đột nhiên lại được Hoàng đế chú ý tới, nét mặt nàng ta sinh vài nét vui mừng, nhưng khi nhìn đến bàn tay Hoàng đế nắm chặt, ý mừng trong mắt lập tức tiêu tan. Phi tần nào cũng thích nổi đối thủ khiến mình bị giáng vị.

      Trang Lạc Yên chú ý tới ánh mắt của Lâm tần bèn cong khóe miệng mỉm cười với nàng ta, sau đó dời mắt, như thể nhìn ra đám mây u ám trong mắt đối phương.

      chuyện với Ninh phi trẫm luôn cảm thấy thoải mái như vậy.” Phong Cẩn cười, vỗ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, như muốn dừng câu chuyện lại. “Ngày thường trẫm cũng thích trò chuyện cùng khanh.”

      “Có thể giúp Hoàng thượng thêm chút ít nhõm thoải mái là vinh hạnh của tần thiếp.” Ninh phi mỉm cười .

      “Trẫm cũng từng nghĩ như vậy, cho nên mới cho khanh ít chuyện, tỉ như vài trò ảo thuật từng xem thuở , tỉ như… dùng bột lân tạo ngọn lửa xanh, hay như là chuyện con diều bay là do Chiêu hiền dung tự tay vẽ.” Phong Cẩn bình tĩnh thả tay Trang Lạc Yên ra, nhấc tách trà bàn, nhấp ngụm, “ tại ngẫm lại, trẫm cho rằng trò chuyện với khanh cũng phải là điều thoải mái.”

      “Hoàng thượng,” Ninh phi biến sắc, “Người nghi ngờ thiếp ư?”

      Phong Cẩn nhìn Ninh phi, đặt tách trà xuống: “Người đâu, đưa Lục Y tới đây.”

      Lục Y bị lôi tới, Phong Cẩn lạnh lùng hỏi: “Trẫm nhớ Ninh phi từng xin tha cho cung nữ làm trẫm mất hứng, là kẻ này phải ?”

      “Hoàng thượng, chuyện xảy ra lâu, thiếp thực nhớ được.” Ninh phi bình tĩnh nhìn Hoàng đế, “Nếu Hoàng thượng hoài nghi thiếp, thiếp có gì để , nhưng xin Hoàng thượng nên định tội thiếp chỉ vì cung nữ thiếp nhớ được.”

      “Ninh phi giỏi hội họa, thuốc màu và bút vẽ, trong cung khanh cái nào cũng thuộc hàng thượng đẳng, toàn bộ đều do trẫm bảo điện Trung Tỉnh lựa chọn cho khanh.” Phong Cẩn hơi nhấc chân mày nhìn về phía Ninh phi, “Nếu phải hôm nay chúng phi cùng nhau vẽ tranh, trẫm cũng nhớ đến việc này. Nếu khanh mình vô tội, vậy để người kiểm tra lượt, trả lại trong sạch cho khanh.” Dứt lời, chờ Ninh phi phản bác, Phong Cẩn cho gọi họa sĩ tới kiểm tra.

      Thuốc màu trong cung Ninh phi được đưa tới, đặt bên cạnh bức họa đuôi khổng tước, họa sĩ cung đình xem xét nhanh chóng và đưa ra kết luận, thuốc màu dùng vẽ đuôi khổng tước cùng loại với thuốc màu của Ninh phi.

      Ninh phi mở to mắt như dám tin: “Hoàng thượng, thiếp hề biết việc này, thuốc màu trong cung thiếp cũng quản lý chặt chẽ, nhất định là có người cố ý trộm thuốc màu rồi làm ra việc đó…”

      “Ngay cả ngươi cũng biết thuốc màu này do trẫm đặc biệt sai chuẩn bị riêng cho ngươi, người khác làm sao biết được?” Giọng Phong Cẩn lạnh xuống, “Ngươi thân thiết với Lâm tần, Lâm tần có hiềm khích với Nhu phi, lại có thù cũ với Chiêu hiền dung, cho nên ngày ấy cung nữ chết dưới hồ sen cung Hi Hòa mới là người trong cung Nhu phi.”

      Ninh phi nhũn chân ra, ngã xuống làm đổ cả đống thuốc màu, những loại nước màu sặc sỡ đổ cả lên người nàng ta, nàng lại như phát , chỉ nhìn chăm chăm vào Hoàng đế: “Hoàng thượng chỉ bằng những thứ này định tội thiếp sao?”

      “Có phải do ngươi làm hay , chắc hẳn ngươi hơn trẫm.” Hoàng đế nhìn bộ dạng thảm hại của Ninh phi, nét mặt hề có tia cảm tình dư thừa, “Thục quý phi rất đúng, trong hậu cung liệu ai có khả năng vẽ bắt chước hơn ngươi được?”

      Nghe Hoàng đế vậy, Ninh phi đột nhiên nở nụ cười châm chọc, nàng ngẩng đầu, mặt nhạt nhòa nước mắt: “Đúng vậy, trong cung liệu còn ai vẽ đẹp hơn thiếp, nhưng dù vậy, Hoàng thượng vẫn giữ chiếc đèn lồng chẳng ra gì của Chiêu hiền dung đấy thôi!”

      Trang Lạc Yên như thể bị tiếng quát của Ninh phi dọa giật mình, tay hơi run lên, Phong Cẩn thấy thế bèn cầm lấy tay nàng lần nữa: “Chỗ trẫm giữ lại ít đèn, chỉ có của Chiêu hiền dung.”

      “Hoàng thượng tất nhiên chỉ có đèn của Chiêu hiền dung, còn có đèn của Thục quý phi, Nhu phi và còn nhiều phi tần khác.” Ninh phi vừa khóc vừa cười, “Hoàng thượng từng nhắc đến rất nhiều các phi tần khác trước mặt thiếp, Thục quý phi, Nhu phi, Tô tu nghi, Yên quý tần, Chiêu hiền dung, thậm chí cả Thiến quý nhân, bọn họ người nọ càng trẻ trung hơn người kia, càng tươi mới hơn người kia. Thiếp nhìn Hoàng thượng sủng hạnh người lại người, ngày lại ngày ngóng trông Hoàng thượng đến, nhưng người đến rồi, trong miệng vẫn chỉ về người khác.”

      Trang Lạc Yên nghe những lời đứt ruột này, lòng lặng lẽ thở dài, Ninh phi chọn con đường làm bạn tâm giao, có lẽ thực sinh tình cảm với Hoàng đế, vì vậy đố kỵ, phẫn nộ, cuối cùng oán hận dâng lên, hãm hại mình, hãm hại Nhu phi, thậm chàtính kế cả Hoàng hậu.

      người con vốn ưu nhã thanh tao cũng vì tình cảm mà đố kỵ, bởi vì rốt cuộc nàng ta phải thánh nhân.

      Khi Lục Y khai ra Lâm tần, Trang Lạc Yên cảm thấy đáng ngờ, Lâm tần mặc dù từng làm Viện phi nhưng nay chỉ là “tần” nho , tại nơi như trong hậu cung này, liệu có bao nhiêu người cam tâm bán mạng cho cung phi đứng ở vị trí “tần”?

      Ngày trước, quan hệ giữa Lâm tần và Nhu phi rất tệ, đây là điều ai cũng biết, vì vậy người chết dưới hồ sen là cung nữ trong cung Nhu phi cũng hiểu được, nhưng nàng ta thể chỉ dựa vào mình Lục Y là có thể đưa thi thể tới ném ở hồ sen mà bị ai phát . Vậy nên, việc này mặc dù có liên quan tới Lâm tần nhưng chắc chắn chỉ có mình nàng ta, chí ít muốn làm được như vậy, người kia phải có địa vị khá lớn trong cung.

      kiện con diều lại càng có nhiều điểm đáng ngờ. Liệu phi tần bình thường nào có được mánh khóe thông thiên phái người đến gây với Diệp quý nhân mà ai phát ra? Diệp quý nhân nay dù bị Hoàng đế bỏ qua nhưng sau lưng còn có Thái hậu che chở, dù cũng từng phải chịu đối xử hà khắc và lạnh nhạt nhưng đến mức bị thái giám chỉ vào mặt mắng mà mọi người trong cung ai nghe được bất cứ tin tức gì. Có thể làm được việc này, chỉ có mấy người quản lý cung vụ.
      lananhtran51, Xing BairongTôm Thỏ thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      21.2

      Hoàng hậu nhất định làm loại chuyện có hại cho bản thân như vậy, Hiền quý phi tạm thời thuộc phe Hoàng hậu, khả năng gây ra chuyện này lớn, còn lại chỉ có Ninh phi và Thục quý phi. Nhưng nếu đứng sau chuyện này là Thục quý phi, nàng ta chắc chắn quản chặt Tô tu nghi, để nàng ta trắng trợn làm nhục người của cung Hi Hòa sau khi việc xảy ra để tránh bị hoài nghi. Cuối cùng chỉ còn lại vị Ninh phi ôn hòa mấy va chạm với nàng, lại thêm chuyện Ninh phi giỏi hội họa, nghi ngờ trong lòng Trang Lạc Yên càng nhiều thêm.

      Vốn nàng cũng dễ chuyển lòng hoài nghi tới Ninh phi, cho đến mấy hôm trước tình cờ qua cung Nguyễn Minh, phát nơi đó có rất nhiều hải đường, nàng vẫn còn nhớ trong yến hội ngắm hoa, Ninh phi từng thích hải đường, vì vậy nghi ngờ chuyển hẳn sang vị này.

      Nay xác định là Ninh phi và Lâm tần hợp mưu, Trang Lạc Yên chẳng cảm thấy có gì đáng mừng, thân ở nơi này, người tính kế ta, ta tính kế người, chưa được đến vị trí cao nhất, vĩnh viễn đều thể thả lỏng mà sống. Ninh phi làm ra loại chuyện này chẳng qua chỉ vì thoát nổi chữ “Tình”, người nhìn như thông thấu mọi điều lại làm chuyện thiếu lí trí nhất.

      Ninh phi nhìn về phía Trang Lạc Yên và Thục quý phi, đột nhiên cười : “Các người cũng đừng đắc ý, mặc dù hôm nay các người được sủng ái, ngày mai lại có kẻ càng được sủng ái hơn thay thế các người, loại người thất ý như ta đây, sớm nên cam tâm, là ta sai rồi, sai rồi…”

      Phong Cẩn ngồi bình tĩnh lắng nghe, lúc này đột nhiên nổi giận: “Người đâu, đưa Ninh phi , trông coi chặt, sau này xử lý.”

      ***

      Nhìn Ninh phi bị hai vị ma ma lực lưỡng cường ngạnh hộ tống rời khỏi ngự hoa viên, vài phi tần vẫn còn bàng hoàng, hiểu Ninh phi lại có liên quan gì tới hai vụ việc lần trước. Vài phi tần tâm tư thâm trầm ngoan ngoãn gục đầu sụp mi im lặng, các phi tần từng qua lại thân mật với Ninh phi lại càng ao ước giấu mình sau lưng người khác, chỉ e bị quy chụp mũ “đồng minh” lên đầu.

      Lâm tần vẫn còn sững sờ tại chỗ, mặt cắt còn giọt máu, nàng ta ngờ chuyện mình làm kín đáo đến thế lại vẫn bị Hoàng thượng điều tra ra, càng nghĩ đến Hoàng thượng liên hệ ngay tới Ninh phi. Nàng ta bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, quay ngoắt về phía Thục quý phi, ánh mắt tin nổi.

      Nếu hôm nay người nhắc tới chuyện vẽ tranh là Trang Lạc Yên, nàng ta và Ninh phi cảm thấy khả nghi. Nhưng người đề cập tới lại là đối thủ của Trang Lạc Yên, Thục quý phi, hai người nào ngờ đây là cái bẫy đào sẵn, chỉ chờ bọn họ tự nhảy xuống.

      “Lâm tần, vì sao ngươi phải làm như vậy?” Giữa khí trầm mặc nặng nề, Hoàng hậu lên tiếng, “Trước đây ngươi ghen tị vô cớ trách phạt Chiêu hiền dung, Hoàng thượng nhân từ, chỉ giáng phân vị của ngươi. Nay ngươi lại cố tình làm hại tính mệnh nô tài trong cung Nhu phi, hãm hại Chiêu hiền dung, lại cùng Ninh phi tính đẩy Chiêu hiền dung vào chỗ chết. kẻ tâm cơ hiểm ác như thế, thực làm người ta kinh sợ. Ngươi cũng là người hầu hạ Hoàng thượng lâu năm, vì sao phải cùng Ninh phi làm ra loại chuyện này?”

      Lâm tần nhìn Hoàng hậu tỏ vẻ chính nghĩa, cười cười: “Ở nơi này, người nào chẳng ghen tị đố kị kẻ khác, Hoàng hậu nương nương bây giờ chỉ trích ta, lẽ nào quên năm ấy khi tần thiếp mới được phong phi, Hoàng thượng nghỉ lại cung của ta ba ngày liên tiếp, ngày thứ tư người liền tùy tiện tìm lý do, bắt ta quỳ ngoài cung Cảnh Ương tròn ba canh giờ. Điều ta từng làm với Trang Lạc Yên, chẳng phải chính là cách mà nương nương từng đối xử với ta năm xưa hay sao?”

      “Láo xược, năm ấy bổn cung phạt ngươi quỳ ngoài cung Cảnh Ương vì ngươi hà khắc với cung nhân.” Hoàng hậu lạnh lẽo nhìn Lâm tần, “Bổn cung là Hoàng hậu cung, có quyền trách phạt thói xấu này của ngươi. Lúc đó ngươi chỉ là người đứng ở phân vị ‘phi’, lấy lý do Chiêu hiền dung làm rơi vỡ cây trâm của mình để bắt nàng ấy quỳ vài canh giờ, chẳng phải là biết quy củ lại thêm ghen tị đố kị người khác? Ngươi làm như thế, khiến Lâm gia mất mặt.”

      Lâm tần vốn còn muốn cãi lại đôi câu, nghe được Hoàng hậu nhắc tới Lâm gia, sắc mặt lại biến đổi. Nàng ta có thể nhanh miệng háo thắng độc địa vài lời, nhưng xong rồi ra sao, nay Lâm gia còn như xưa, nếu nàng ta còn cố tình làm Hoàng thượng tức giận hay cãi cọ với Hoàng hậu dù Hoàng thượng có bỏ qua cho Lâm gia, Triệu gia phía sau Hoàng hậu cũng để người nhà nàng ta sống dễ chịu.

      Thấy Lâm tần im lặng, Nhu phi tiến lên hành lễ với Phong Cẩn: “Hoàng thượng, xin người trả cho thiếp và Chiêu hiền dung công bằng. Thiếp vốn tưởng rằng người trong cung mình bị Chiêu hiền dung làm hại nên mới sinh lòng oán hận, vi phạm cung quy, nay chân tướng ràng, thiếp mới biết mình nghĩ oan cho muội muội, là có lỗi với Chiêu hiền dung.”

      “Nhu phi nương nương quá lời,” Trang Lạc Yên đoán trước Nhu phi làm như vậy, chỉ treo nụ cười xã giao mặt, , “Việc này nương nương cũng hay biết, thiếpao dám nhận lời xin lỗi của nương nương.”

      “Thôi, lần này nàng gặp phải nạn lớn như vậy, cần hao tổn tinh thần vì việc đó nữa.” Phong Cẩn cắt đứt lời Nhu phi muốn , thờ ơ liếc nhìn Hoàng hậu và Lâm tần, “Lâm tần vốn là người hầu hạ bên trẫm lâu, vì vậy trước đây mặc dù sinh lòng đố kỵ người khác, trẫm vẫn giữ lại đôi phần tôn quý cho ngươi, nay ngươi lại làm ra loại chuyện này, trẫm thực thể nhân nhượng. Truyền ý chỉ của trẫm, Lâm tần tính tình thô bạo, phẩm hạnh đoan trang, ban thưởng ba thước lụa bạch.”

      “Hoàng thượng,” Trang Lạc Yên thoáng biến sắc, vội vàng lên tiếng, “Hoàng thượng, thiếp cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lâm tần lại từng hầu hạ người nhiều năm, hình phạt này liệu có quá nặng chăng.” Dứt lời, nàng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.

      “Cầu Hoàng thượng tha cho Lâm tần mạng, Lâm đại nhân tuy còn làm quan trong triều nhưng từng đảm nhận chức vị thượng thư hai triều, nay tuổi tác ông ấy cao, thực chịu nổi nỗi đau mất con đâu ạ.”

      Phong Cẩn thầm hiểu, Trang Lạc Yên lo làm như vậy khiến cựu thần lạnh tâm, cúi xuống đỡ nữ tử quỳ trước mặt dậy, thấy nôn nóng và lo âu trong mắt nàng. Có thể nàng , Lâm gia nay còn lực ảnh hưởng triều, nhưng tấm lòng này đáng cảm động.

      “Nếu Chiêu hiền dung xin giúp, vậy tha cho Lâm thị mạng, có điều tội này thể bỏ qua, nay thu lại tần vị, giáng xuống làm mạt đẳng canh y, chuyển sang Tĩnh Thu các, triệt thẻ bài, vĩnh viễn cần thị tẩm.” Phong Cẩn nhìn Lâm tần thêm lần, “Lâm canh y quỳ đó .”

      mạt cửu đẳng canh y tại nơi này chỉ như bùn đất dưới chân người, đến cả cung nữ, thái giám có thân phận cao chút cũng có thể coi thường, cuộc sống thực đúng như câu “sống bằng chết”. Phải chuyển đến Tĩnh Thu các, nơi vừa có người thiệt mạng lâu, lúc này Lâm canh y tới đó ở, liệu có còn hi vọng gì để sống?

      Nhu phi lùi qua bên, cúi đầu cười nhạt, chiêu này của Trang Lạc Yên độc, khiến người ta sống bằng chết còn đáng thương hơn là được chết cách có tôn nghiêm ở phân vị “tần”, ấy thế mà nàng ta vẫn bày ra bộ dáng thiện lương nhân hậu.

      Lâm thị bị xử lý xong, Hoàng hậu chủ động nhắc tới Ninh phi. Ninh phi giống Lâm thị, mấy năm nay dù được sủng ái như Thục quý phi nhưng Hoàng thượng vẫn thích tới chỗ nàng ta, dĩ nhiên tình cảm dành cho nàng ta cũng như những phi tần bình thường. Hôm nay mặc dù ra loại chuyện này nhưng biết đâu Hoàng thượng lại nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, nàng muốn đứng ra đóng vai phản diện.

      Trang Lạc Yên dĩ nhiên cũng cố ý nhắc tới Ninh phi, sau khi được Hoàng đế nâng dậy, nàng ngay ngắn ngồi bên, vẻ mặt dịu hiền nhìn Lâm thị dần dần biến sắc, đôi mắt sáng long lanh mở to vô tội mà bất lực, cẩn thận nghiêng đầu nhìn, chợt bắt gặp ánh mắt Hoàng đế. Sau đó nàng phát , ánh mắt Hoàng đế trở nên khá phức tạp, tiếc rằng nàng có năng lực phân tích tâm trạng của người dựa ánh mắt.

      “Ninh phi… giáng xuống trắc tứ phẩm Hồ tần, chuyển đến trắc điện cung Nguyễn Minh, triệt thẻ bài.” Phong Cẩn đứng lên, vỗ mu bàn tay Trang Lạc Yên, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi quay sang điềm tĩnh , “Tất cả giải tán .” Dứt lời, nhìn đến phản ứng của mọi người, quay lưng trước.

      “Cung tiễn Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên cúi thấp đầu, hơi nheo mắt lại, cung Nguyễn Minh là nơi ở của Hiền quý phi, Hoàng đế để Hồ Thải Huyên chuyển tới đó, đúng là khiến người ta khó chịu. Trước hôm nay, hai người còn cùng nhau giải quyết cung vụ, nay thành người ngồi chủ vị, người chịu quản lý rồi.

      Song, nếu nàng nhớ lầm, vị hoàng tử nào đó của Hoàng đế được gửi nuôi ở chỗ Hồ Thải Huyên, nay Hồ Thải Huyên chuyển tới cung Nguyễn Minh, vậy chẳng phải hoàng tử này cũng được giao cho chủ vị cung Nguyễn Minh là Hiền quý phi đó sao?

      Rốt cuộc Hoàng đế thích Hiền quý phi nuôi con của người khác đến cỡ nào đây? Đứa nọ nối đuôi đứa kia đưa tới, cứ như thế, Hiền quý phi đúng là gánh nổi chữ “Hiền” này.

      Có điều, so với kết cục của Lâm Chi Khê, Hoàng đế đối xử với Hồ Thải Huyên còn khá lưu tình, có lẽ cũng có vài phần tình ý với nàng ta.

      “Vết thương của Chiêu hiền dung lành rồi nhỉ,” Nhu phi nhàng bước đến trước mặt Trang Lạc Yên, ôn hòa , “Vết thương ấy phải điều dưỡng tốt đấy, đừng để lại sẹo mới được.”

      Trang Lạc Yên cúi người: “Tạ nương nương quan tâm, tần thiếp có vấn đề gì rồi.”

      Nhu phi cười gật đầu: “ việc gì tốt.” xong, vịn tay cung nữ thong dong mất.

      Nhìn theo bóng dáng Nhu phi lát, Trang Lạc Yên mới chậm rãi rũ mắt, dù Hoàng đế từng có bao nhiêu tình ý với Hồ Thải Huyên, đến nước này, Hồ Thải Huyên thể leo lên được nữa. Nàng ta là người từng hầu hạ Hoàng đế lâu năm, thể lấy nhan sắc để tranh đoạt chủ ý của Hoàng đế, nay làm ra việc này, cuối cùng phá vỡ tín nhiệm của Hoàng đế với nàng ta, vai trò bạn tâm giao cũng làm nổi nữa. Vì tình cảm khi xưa, Hoàng đế đành lòng khiến nàng ta rơi vào kết cục quá thảm, nhưng cũng vì tình cảm khi xưa, Hoàng đế muốn thấy nàng ta thêm nữa, bởi muốn nhớ đến phi tần từng lợi dụng tín nhiệm của mình tính kế hãm hại phi tần khác.

      Đối với Hồ Thải Huyên rung động trước Hoàng đế mà , rơi vào kết cục như vậy chính là nỗi bi ai lớn nhất.

      Tiết Hàn Thực kết thúc như thế, phi tần các cung cũng đều tản , nhận thức về cấp độ được sủng ái của cung Hi Hòa lại được nâng lên.

      con đường lát đá, Thục quý phi vịn tay Lăng Sa chậm rãi bước , mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.

      “Nương nương, vì sao người lại muốn giúp Chiêu hiền dung tay?” Lăng Sa khó hiểu, “Chiêu hiền dung bị hại có liên quan gì tới chúng ta đâu.”

      “Chuyện nàng ta bị hại tất nhiên liên quan đến chúng ta, nhưng từ sau khi nàng ta bị tập kích, ai ai cũng biết nàng ta bị người hãm hại, lại thêm những chuyện nàng em họ quý hóa của bổn cung gây ra, e là bổn cung cũng bị người ta hoài nghi.” Thục quý phi dừng bước, ánh nhìn rơi vào đóa hải đường, “Bổn cung cùng nàng ta hợp tác diễn vở kịch, rửa sạch hiềm nghi cho bổn cung, lại diệt trừ được đối thủ, sao lại làm?” Hồ Thải Huyên theo Hoàng thượng nhiều năm mà vẫn có thể chiếm được ít thánh sủng, có thể thấy thủ đoạn rất cao. Theo như những lời nàng ta hôm nay, e là sớm sinh lòng ghen ghét mình. Nay thiếu đối thủ lợi hại, người cùng giải quyết cung vụ cũng ít , đối với nàng chỉ là chuyện có lợi hại.



      Mọi người trong cung đều muốn xem nàng và Trang Lạc Yên đấu đá nhau, nhưng những người này ngờ được rằng, có những khi, vì lợi ích đôi bên, người ta có thể bắt tay hợp tác với cả đối thủ của mình.

      Ngắt đóa hải đường vứt xuống đất dưới chân, Thục quý phi thoáng cong môi: “Dù hải đường có thể nở bốn mùa sao, theo như bổn cung thấy, loại hải đường này chỉ nở được mùa mà thôi.”

      Ngồi phía , Trang Lạc Yên hơi buồn ngủ theo nhịp đong đưa dặt dìu của chiếc kiệu, nàng chống tay vào tay vịn, uể oải nhìn hoa cỏ hai bên đường, mắt hơi nheo lại.

      “Nương nương, chúng ta về tới cung rồi.”

      Trang Lạc Yên mở mắt, thấy được cổng lớn của cung Hi Hòa, đợi kiệu hạ xuống, nàng vịn tay Vân Tịch bước ra, đặt chân lên bậc thềm bằng đá, quay đầu nhìn về phía sau, ráng chiều chiếu đỏ toàn bộ tòa cung điện.

      Chầm chậm buông tay Vân Tịch, nàng yên tâm ngã xuống.

      “Nương nương!” Vân Tịch kinh hoàng kêu lên.

      “Mau gọi thái y, nương nương té xỉu rồi.”

      Có thể lúc này Hoàng đế cảm thấy hơi thương cảm và luyến tiếc đối với Hồ Thải Huyên, cũng có thể bắt đầu hoài niệm chuyện cũ, thế nhưng, nếu Trang Lạc Yên bị nàng ta làm hại té xỉu lần thứ hai sao?

      Trong hậu cung này, người cũ luôn bằng người mới.

      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :