1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nghề Làm Phi - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (FULL 2 tập)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 19

      19.1

      quan tâm Hoàng đế vì cái gì mà tới cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên vẫn như trước sửa sang lại phen, son phấn cần thoa, tóc phải mềm mại mượt mà, váy áo phải thoải mái buông lơi. Dù sao , buổi tối Hoàng đế tới chỗ phi tần là để đắp chăn chuyện phiếm hoặc là diễn tinh đánh nhau, phải để xem người khác tháo trang sức rửa mặt.

      Khiến Hoàng đế kinh diễm là chuyện ban ngày nên làm, buổi tối thích hợp làm việc dành cho buổi tối.

      Phong Cẩn tới cung Hi Hòa, ngạc nhiên khi thấy Trang Lạc Yên đứng ở cửa đợi, xuống kiệu đỡ nàng đứng dậy: “Giờ là dịp rét tháng Ba, ái phi phải cẩn thận bảo vệ mình.”

      “Thiếp mặc ấm lắm, Hoàng thượng cần lo lắng đâu,” Trang Lạc Yên dùng tay kia chà xát bàn tay đan xen với tay mình, “Nhưng Hoàng thượng ấy, sao tay người lại lạnh như vậy, thiếp chuẩn bị canh nóng cho Hoàng thượng rồi, người dùng chút cho ấm thân.”

      Bàn tay kia của Phong Cẩn vỗ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên: “Nàng đừng lo lắng quá, trẫm chỉ gặp gió chút thôi.” Dứt lời, bèn dìu Trang Lạc Yên vào trong.

      Trong cung Hi Hòa xông hương, chỉ có mùi cỏ xanh thoang thoảng ngan ngát, đây cũng là điểm đặc biệt ở chỗ Trang Lạc Yên. Mỗi khi đến nơi này, luôn có cảm giác rất thoải mái và tự nhiên, tỉ như tháng Sáu là hương quả đào, tháng Bảy hương sen, tháng Tm hương bạc hà, tóm lại luôn là thứ khiến người ta sảng khoái tinh thần. Vì vậy, mùa hạ năm ngoái cũng thích đến chỗ Trang Lạc Yên nhất, giữa những ngày nóng nực oi bức, dù trong phòng có đặt băng giảm nhiệt nhưng người nào thích ngửi phải những loại mùi nồng khác.

      Tự tay bưng bát canh khoai sọ ninh với lạc và ý dĩ tới trước mặt Hoàng đế, Trang Lạc Yên cười : “Hoàng thượng, đây là món canh thiếp bảo phòng bếp ninh, người nếm thử .”

      Món canh thơm nồng bốc hơi nóng từ bát sứ xanh ngọc khiến Phong Cẩn vừa mới vượt gió lạnh đêm xuân tới đây nổi hứng thèm ăn, nhận thìa bạc trong tay Trang Lạc Yên múc ít uống thử, hơi ấm của canh dường như thấm tới tận đáy lòng.

      “Vị rất ngon, trẫm cũng chưa từng nếm loại canh này, xem ra phòng bếp của nàng cũng có bản lĩnh đây.” Phong Cẩn lại uống thêm vài hớp mới buông bát, súc miệng xong liền nhìn về phía Trang Lạc Yên, cười , “Sau này nếu trẫm muốn nếm mĩ thực phải tới chỗ ái phi rồi.”

      “Nếu Hoàng thượng thích điều đầu bếp ấy tới thiện phòng là được mà.” Trang Lạc Yên đắc ý cười cười, “Nhưng món này là do thiếp dạy đầu bếp đấy, sau này nếu thiếp lại nghĩ ra món khác bảo người tới dạy đầu bếp làm cho Hoàng thượng nếm thử.”

      “Nếu là do nàng nghĩ ra, trẫm còn muốn đầu bếp kia làm gì, có nàng là được rồi.” Phong Cẩn cười cười, thấy vẻ mặt Trang Lạc Yên thoáng lộ vẻ cảm động, bèn đứng dậy, tay ôm lấy eo nàng, “Cũng muộn rồi, ái phi cùng trẫm nghỉ thôi.”

      Cung nhân phục vụ nghe thấy thế, lập tức có người bước tới gỡ màn che xuống, dành gian riêng cho Hoàng đế và Chiêu hiền dung.

      Bên ngoài lớp màn dày, Cao Đức Trung cùng mấy cung nữ thái giám lẳng lặng đứng hầu, đối diện với ông là hai đại cung nữ của cung Hi Hòa, ông cười , “Mới rồi ta thấy tay Chiêu hiền dung hình như có vài vết hồng hồng, Chiêu hiền dung tự mình xuống bếp làm canh cho Hoàng thượng?”

      “Chuyện này...” Thính Trúc hơi bối rối, “Cao công công, nương nương dặn trước, bọn nô tì được nhiều lời, xin công công đừng làm khó chúng ta.”

      “Ta và các người đều là người hầu hạ chủ tử, ta hiểu.” Cao Đức Trung thở dài tiếng, “Hoàng thượng hiểu được tấm lòng của nương nương.” Rốt cuộc ông cũng hiểu Chiêu hiền dung này chỉ e thực lòng Hoàng thượng, nếu sao phải lén lút làm việc này mà muốn bày ra trước mặt người?

      Vân Tịch nghe vậy bèn cúi người: “Công công nhìn mọi việc, nhưng xin công công đừng chuyện này cho Hoàng thượng, bọn nô tì xin cảm ơn công công trước.”

      Các chủ tử khác bày hết mọi biện pháp để thể trước mặt Hoàng thượng, mà vị Chiêu hiền dung này ngược lại, dám để Hoàng thượng biết được tấm lòng mình, Cao Đức Trung nhìn vẻ rầu rĩ mặt Vân Tịch, gật đầu nhận lời. Ông chủ động , còn Hoàng thượng có hỏi hay , đây phải là vấn đề của ông nữa rồi.

      Xét thấy gần đây Hoàng đế đến hậu cung khá thường xuyên, Trang Lạc Yên còn tưởng chỉ tính đắp chăn chuyện với nàng thôi, ngờ hứng thú của vị này còn cao đến thế, sau hồi mây mưa, Trang Lạc Yên xõa mái tóc đen tì lên ngực Hoàng đế, nhủ thầm trong bụng, chẳng biết liệu tối nay Hoàng đế có gặp ác mộng quỷ đè nhỉ?

      “Bẩm chủ tử, khuya rồi, nghỉ sớm thôi.” Thần Hi phủ lên vai Ninh quý nhân chiếc áo choàng, thấy Ninh quý nhân còn thẫn thờ vuốt ve cây đàn Hoàng thượng mới ban thưởng, “Hôm nay Hoàng thượng tới cung Hi Hòa, tới đây nữa đâu ạ.”

      “Phải rồi, người ấy là Hoàng đế, là Hoàng đế của mọi nữ nhân trong cung này, phải của riêng ta.” Ninh quý nhân cười khổ, đứng lên tới cạnh cửa sổ, nhìn về phía cung Hi Hòa, “Vào cung vốn phải mong muốn của ta, những thương và sủng ái của Hoàng thượng khiến ta quên, nơi này là hậu cung.”

      “Chủ tử, người đừng nên nghĩ như vậy, Hoàng thượng đối đãi với người tốt lắm, Hoa tài nhân và Nghiêm tài nhân cùng vào cung với người đến nay còn chưa từng được sủng hạnh.” Thần Hi cất đàn , “Từ sau khi chủ tử vào cung, Hoàng thượng rất hay tới đây, ban thưởng cũng ngừng. Từ khi đó, các phi tần luôn toan tính này nọ với người, Hoàng thượng sao có thể đến đây mãi được.”

      “Em cần phải khuyên ta,” Ninh quý nhân cười nhạt, “Hậu cung nhiều phi tần như vậy, Hoàng thượng muốn nơi đâu là chuyện của người, huống chi Chiêu hiền dung vốn được sủng ái, Hoàng thượng tới chỗ nàng ấy cũng là bình thường.”

      Nhớ tới lúc chuyện phiếm đôi câu cùng nhau ở ngự hoa viên, Ninh quý nhân dời mắt, nhìn về phía cung Hi Hòa nữa. Chiêu hiền dung mặc dù phải đa tài đa nghệ nhưng tính tình hiền hòa, Hoàng thượng cũng muốn sủng ái đôi chút.

      Buối sáng Phong Cẩn tỉnh dậy, cùng ăn sáng với Trang Lạc Yên, đúng là hiếm có dịp như vậy. Trang Lạc Yên bưng bát cháo gạo trân châu, cảm thán: “Buổi sáng dậy sớm, đúng là thanh bình.”

      “Cái tính lười biếng của nàng là, trước đây nên dậy sớm dạo chút cho khỏe người.” Phong Cẩn gắp miếng bánh xốp bỏ vào bát Trang Lạc Yên, “Ngày thường cũng đừng ở lì trong cung, ra ngoài đây đó chút cho khuây khỏa.”

      “Thiếp cũng có đấy chứ.” Trang Lạc Yên cố biện minh cho tính lười nhác của mình, “Hôm qua còn gặp Ninh phi nương nương và Ninh quý nhân ở ngự hoa viên, hoa hải đường Ninh phi nương nương vẽ là đẹp.”

      “Tài vẽ của Ninh phi ở hậu cung ai bằng, Ninh quý nhân...” Phong Cẩn cau mày, “Tuy Ninh quý nhân họ Ninh nhưng có hơi giống với phong hào của Ninh phi, truyền ý chỉ của trẫm, Ninh thị Sanh Dụ tuy họ Ninh nhưng vì Ninh phi dùng từ này làm phong hào, vậy riêng ban cho Ninh thị Sanh Dụ phong hào ‘Thiến’(*).”

      (*) Thiến: Nghĩa là xinh đẹp.

      Thiến? Cái phong hào này nghe có vẻ hời hợt, kém hàm súc quá nhỉ? Trang Lạc Yên cười cười, “Hoàng thượng vừa đến đó, thiếp cũng cảm thấy khó đọc, sửa lại phong hào làm cho dễ phân biệt hơn.”

      bao lâu, khẩu dụ này của Hoàng đế liền ban phát khắp hậu cung, thoáng chốc, mọi người đều cảm thấy khó hiểu về thái độ của Hoàng thượng đối với Ninh thị, là sủng ái hay là thèm để tâm? để tâm, Hoàng thượng lại lật thẻ bài của Ninh thị nhiều lần. là có ý, vì sao lại lấy lý do họ của Ninh thị đụng chạm tới phong hào của Ninh phi để ban thưởng phong hào “Thiến” này?

      “Thiến quý nhân?” Hoàng hậu nghe xong ý chỉ của Hoàng đế, thoáng cười, khe khẽ đọc:

      “Lầu nam trăng gió chẳng đổi thay

      Sầu hận chia ly khó giãi bày

      Lầu cao vắng bóng người thổi sáo(*)

      Đêm về nằm nghe hoa mai rơi rụng,

      Oán quan san.(**)”

      (*) Nguyên văn “Thiến thùy…” đặt trong tình huống này có nghĩa là “ người (thổi sáo)”.

      (**) Trích trong bài từ “Ngu mỹ nhân” của Án Kỳ Đạo, từ nhân Bắc Tống.

      phong hào hay.”

      “Nhưng Thiến quý nhân này yên lành, vì sao Hoàng thượng lại nhớ tới mà sửa phong hào cho nàng ta?” Điểm Thúy ngập ngừng hỏi, “Nương nương, tối qua Hoàng thượng nghỉ lại cung Hi Hòa, hay là chuyện này có liên quan tới Chiêu hiền dung?”

      cần biết có quan hệ hay , Hoàng thượng ban ý chỉ này, chúng ta chỉ cần sửa lại cách gọi là được.” Nụ cười môi Hoàng hậu biến đổi, ánh mắt lạnh .

      việc này có phải do Trang Lạc Yên làm hay , nhưng trong tình huống Hoàng thượng sủng ái Ninh thị đến thế mà vẫn có thể nhớ tới nàng ta, đủ thấy địa vị của Trang Lạc Yên trong lòng Hoàng thượng quan trọng thế nào. Song, giả như Hoàng thượng sủng ái nàng ta hơn cả Thục quý phi cũng phải chuyện xấu, chí ít vị này lắm mưu nhiều kế như Tô Nhụy Tử.

      Ninh Sanh Dụ nhận được ý chi, thoáng ngây cả người, đụng chạm tới phong hào của Ninh phi? Nàng mới vào cung, có phong hào, lấy họ thay phong hào, như vậy cũng tính là đụng chạm?

      “Chủ tử...” Thần Hi lo lắng nhìn nàng.

      việc gì.” Ninh Sanh Dụ rũ mắt, “Trong cung, có phong hào cũng là ân sủng, phải ?”

      Chỉ có điều, phong hào này có được khó coi, làm cho chữ “Thiến” trở thành đáng cười.

      Phi tần trong cung đều bội phục thủ đoạn của Trang Lạc Yên, cử chỉ vừa có thể lấy lòng Ninh phi lại vừa đánh đòn phủ đầu cho Ninh thị mới vào cung.

      Mọi người còn cảm khái sủng ái của Hoàng thượng dành cho Trang Lạc Yên hậu cung lại xảy ra việc, Diệp quý nhân chết trong giếng cạn phía sau Tĩnh Thu các. Mà giếng cạn này cao, đủ để người ngã chết, vì vậy Hoàng đế giận dữ, hạ lệnh tra chuyện này.

      “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tài tìm thấy vật bên dưới vạt áo của Diệp quý nhân, chắc có lẽ Diệp quý nhân lợi dụng lúc hung thủ để ý, lưu lại cho chúng ta chứng cứ.” Thái giám của điện Trung Tỉnh trình lên miếng vải rách.

      Hoàng hậu nhìn vào khay, thấy miếng vải hình như có vẽ góc đuôi chim khổng tước, chắc là Diệp quý nhân trong lúc vội vàng giật lấy mảnh giấu trong vạt áo.

      Phong Cẩn cùng Hoàng hậu thưởng thức trà cũng nhìn về khay, đôi mày thoáng nhíu lại.

      “Bẩm nương nương, nô tì nhìn đuôi khống tước này có điểm giống con diều khổng tước của Chiêu hiền dung làm mấy ngày trước.” Hòa Ngọc cau mày nhìn kỹ lại, “Chắc là nô tì nhìn lầm thôi.”

      “Bất kể thế nào, việc này cũng phải tra kỹ mới được.” Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế, “Hoàng thượng, người xem việc này...” Nàng biết Trang Lạc Yên được sủng ái, mà ngày ấy thả diều, Hoàng thượng và Chiêu hiền dung ở cùng nhau, vì vậy chỉ khi Hoàng thượng mở miệng, nàng mới yên tâm cho người hỏi Trang Lạc Yên.

      “Nếu trong việc này Chiêu hiền dung bị nghi ngờ cứ cho gọi Chiêu hiền dung tới hỏi .” Phong Cẩn đặt tách trà xuống, “Trẫm cũng muốn biết xem chuyện gì xảy ra.”

      Hoàng hậu nghe vậy bèn gật đầu ra hiệu cho thái giám quản , thái giám quản rón rén lui ra.

      Phong Cẩn lạnh lẽo nhìn tách trà bằng sứ Thanh Hoa vẻ mặt hoàn toàn giống như vừa phát sủng phi của mình lại là hung thủ sát hại phi tần khác.

      ***

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      19.2

      Trang Lạc Yên vùi mình trong tháp quý phi mà ngái ngủ, chợt nghe Vân Tịch hoảng hốt gọi, nàng bèn mở mắt hỏi: “Chuyện gì thế?”

      “Nương nương, có thái giám quản của Hoàng hậu nương nương tới, là Diệp quý nhân vừa , muốn gọi người tới hỏi vài chuyện.” Vân Tịch tiến lại xỏ giầy thêu cho Trang Lạc Yên, “Nghe thái giám quản , lúc này Hoàng thượng cũng ở trong cung Cảnh Ương.”

      Diệp quý nhân mất, cho gọi nàng tới hỏi? Trang Lạc Yên hơi nhíu mày, động tác tay vẫn ngừng lại, ngăn Vân Tịch tính bổ trang cho mình: “Cứ thế thôi.”

      Vân Tịch nhìn bộ váy thêu đàn bướm có đính thêm trân châu mặc vài lần của Trang Lạc Yên, tóc dù được vấn kiểu thập tự bách hợp rất đẹp nhưng chỉ cài bộ diêu bằng ngọc khảm bướm vàng và chiếc trâm vàng gắn hình con bướm, trông có hơi mộc mạc giản dị quá.

      ra phòng ngoài, Trang Lạc Yên thấy thái giám quản của Hoàng hậu còn đứng đợi, biết việc này chỉ sợ có liên lụy đến mình.

      “Nô tài xin thỉnh an Chiêu hiền dung nương nương.” Thái giám quản thấy dung trang của nàng giản đơn, biết nàng vội vã ra ngay kịp sửa sang, “Hoàng hậu nương nương mời Chiêu hiền dung nương nương tới cung Cảnh Ương có vài chuyện cần bàn, xin nương nương nhanh tới.”

      Thái giám quản rất khách khí nhưng lời vẫn mang ý giục giã, Trang Lạc Yên chẳng buồn hỏi y xem có chuyện gì, chỉ lên kiệu tới ngay cung Cảnh Ương.

      Trong cung Cảnh Ương, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi cạnh nhau, Hoàng hậu thỉnh thoảng vẫn lén quan sát vẻ mặt Hoàng đế, thấy vẫn bình tĩnh như trước, hề có ý thăm dò thay Chiêu hiền dung.

      hiểu vì sao, Hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy thương hại Chiêu hiền dung, từng có ít người nhận được sủng ái của Hoàng thượng, Trang Lạc Yên phải người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Vì vậy lúc này Hoàng thượng mới hề lo lắng cho nàng ta, lại càng hề hao tâm tổn sức vì nàng ta.

      “Chiêu hiền dung tới.”

      Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trang Lạc Yên áo váy mộc mạc, trang sức giản dị vội vã vào, bước chân hỗn loạn như thể hoàn toàn ngờ tới việc mới xảy ra.

      “Tần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương,” Trang Lạc Yên bước tới vấn an hai người, dù nàng có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vẻ nghiêm túc suốt dọc đường của thái giám quản có thể hình dung được, chuyện hôm nay tuyệt đối đơn giản.

      “Hoàng hậu, nàng hỏi , trẫm ngồi nghe là được.” Phong Cẩn xong, khép mắt lại dưỡng thần.

      Hoàng hậu đưa mắt nhìn Hoàng đế rồi mới quay sang Trang Lạc Yên, chỉ vào chiếc khay tay thái giám đứng bên rồi hỏi: “Chiêu hiền dung, nàng nhìn xem có nhận ra thứ này ?”

      Trang Lạc Yên nhìn vào chiếc khay, thấy đó có miếng vải nhăn nhúm, miếng vải có vài đường nét như hình đuôi chim khổng tước, khá giống đuôi con khổng tước bỏ trốn cùng thiên mã của nàng hôm nào, song nhìn kỹ chút, nàng nhận ra vài điểm bất đồng.

      ai là nhận ra thứ mình từng vẽ, vì vậy chỉ cần nhìn vài lần là Trang Lạc Yên biết đây chỉ là thứ bắt chước con diều của nàng mà thôi: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, đó hình như là phần đuôi của khổng tước trong bức họa.”

      “Đúng là phần đuôi của bức họa khổng tước, bổn cung thấy bức họa này khá giống bức họa của nàng, khi người ta phát Diệp quý nhân, mảnh vải này được giấu trong vạt áo nàng ấy, nàng xem là vì sao?” Hoàng hậu uống ngụm trà, chờ Trang Lạc Yên giải thích.

      “Bẩm nương nương, bức họa này mặc dù rất giống bức họa con diều tần thiếp thả vài ngày trước, nhưng sau này con diều đó được tần thiếp thả cho bay mất rồi, tần thiếp biết nó rơi ở đâu, hơn nữa bức họa mảnh vải này căn bản phải là bức họa của tần thiếp.” Trang Lạc Yên cảm thấy ngạc nhiên lắm, chẳng lẽ chỉ dựa vào mảnh vải tính đổ bát nước bẩn này lên đầu nàng, Hoàng hậu làm việc có căn cứ đấy.

      Hoàng hậu nhìn Trang Lạc Yên, hề giải thích thêm, chỉ phất phất tay, cung nữ được đưa vào, Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn, đây hình như là trong những cung nữ thân cận của Diệp quý nhân.

      “Nô tì Bích Đàm bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, bái kiến Chiêu hiền dung.”

      “Lúc này cần câu nệ hư lễ, ngươi vẫn hầu hạ bên cạnh Diệp quý nhân, hãy qua về ngày cuối cùng Diệp quý nhân còn sống xem xảy ra chuyện gì.” Hoàng hậu nhấp ngụm trà, giọng bình tĩnh như thể dùng bữa chứ phải về người chết.

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương, mấy ngày trước nô tì có nhặt được con diều trong sân, là của ai. Sau chủ tử nô tì có , được phép thả diều trong cung chắc là vị chủ tử nào đó rồi, bảo nô tì cất con diều đó . Hôm qua thái giám trong cung Chiêu hiền dung nương nương đến, hỏi có nhìn thấy con diều khổng tước , chủ tử liền sai nô tì lấy ra, ai ngờ cánh diều bị chuột gặm thủng vài chỗ, cả đuôi cũng bị cắn rớt. Lúc đó nô tài trong cung Chiêu hiền dung nương nương vui, hậm hực mấy câu, lấy lại con diều bỏ .” Vành mắt Bích Đàm đỏ lên, quay về phía Hoàng hậu, dập đầu mạnh, , “Nô tì ngờ đêm qua chủ từ liền , cầu nương nương tra hung thủ, trả lại công bằng cho chủ tử nô tì.”

      Trang Lạc Yên nghe xong cuộc chuyện, tiếp lời: “Hoàng hậu nương nương minh giám, hôm qua tần thiếp sai bất kỳ ai tìm con diều, huống chi... huống chi diều bay , tần thiếp còn tìm về làm gì. Dù là tần thiếp muốn tìm về, vì sao hỏi ở bất cứ đâu mà chỉ tới Tĩnh Thu các?”

      “Chẳng phải hiền dung nương nương hận chủ tử tôi hại mình mất đứa con hay sao? Nếu vì sao đến cái ăn của Tĩnh Thu các chúng tôi cũng bị Thượng Thực cục cắt xén, nương nương phải muốn tới tìm lại diều mà chỉ muốn làm cho chủ tử tôi mất mặt mà thôi.” Bích Đàm căm hận nhìn Trang Lạc Yên, “Đêm qua nếu phải chủ tử muốn thức thâu đêm vá lại con diều đó làm sao đột nhiên lại bị hại? Nếu việc này hề liên quan tới nương nương, vì sao chủ tử lại phải giấu chặt mảnh vải ấy?”

      Trang Lạc Yên từng làm nghề PR nên đương nhiên có kiến thức về quan sát sắc mặt người khác, mối hận thù của cung nữ Bích Đàm này đối với nàng phải là giả bộ, vậy nô tài tới Tĩnh Thu các ngày hôm qua là người của ai?

      Trang Lạc Yên hợp thời bộc lộ ra nét tái nhợt gương mặt: “Bổn cung mặc dù hận Diệp quý nhân làm hại bổn cung sảy thai nhưng thực có lá gan làm ra việc tày trời này.” Dứt lời, nàng quay sang phía Hoàng đế và Hoàng hậu, “Cầu Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương minh xét.”

      “Hai bên đều cho là mình đúng, bổn cung cũng tự tiện quyết,” Hoàng hậu nhìn Trang Lạc Yên, “Việc này muội có hiềm nghi, nếu có quan hệ gì đến muội muội phải ra được lý do khiến người ta tin phục.”

      Trang Lạc Yên liếc nhìn Hoàng đế nhắm mắt, như thể do dự lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bức họa này phải của tần thiếp, hôm qua tần thiếp cũng phái người tìm diều, là có người muốn hãm hại tần thiếp.”

      Hoàng hậu định , cứ coi như có người muốn hãm hại nàng nàng cũng phải đưa ra được chứng cứ chứ, đột nhiên vị Hoàng đế vẫn nhắm mắt im lặng nãy giờ lại lên tiếng.

      “Nếu Chiêu hiền dung mình bị hãm hại mà cung nữ này lại thái giám trong cung Chiêu hiền dung từng tới hỏi,” Phong Cẩn gõ ngón trỏ lên mặt bàn, “Đưa toàn bộ thái giám của cung Hi Hòa tới bên ngoài viện, để cung nữ này ra nhận người cả.”

      Nếu Hoàng đế vậy, ai dám do dự hay phản đối, ngay sau đó, tất cả các thái giám của cung Hi Hòa đều bị đưa tới sân của cung Cảnh Ương để Bích Đàm tới xác nhận.

      Bích Đàm nhìn kĩ vài lượt, vẫn tìm được hai tên thái giám từng tới, cuối cùng đành bất đắc dĩ , hai thái giám đó có mặt trong số những người này.

      “Hẳn lẽ có người muốn hãm hại Chiêu hiền dung?” Hoàng hậu tỏ vẻ ngạc nhiên.

      “Nương nương, dù đúng là ở đây có nhưng Chiêu hiền dung có dám cam đoan sai thái giám khác làm?” Bích Đàm hướng về phía Hoàng đế và Hoàng hậu, dập đầu mạnh, đến nỗi trán cũng đổ máu, “Chiêu hiền dung nương nương vẫn luôn được Hoàng thượng sủng ái, trong hậu cung biết có bao nhiêu nô tài muốn lấy lòng hiền dung nương nương, nô tì nghĩ ra còn ai muốn tới đòi con diều. Nếu phải Chiêu hiền dung nương nương hại chủ tử nô tì, vì sao trước khi chết, chủ tử lại giấu mảnh đuôi con diều ấy?”

      “Thục quý phi tới, Hiền quý phi tới, Ninh phi tới.”

      Phong Cẩn nghe thái giám truyền báo, mở mắt nhìn Hoàng hậu: “Các nàng ấy sao lại tới đây?”

      “Bẩm Hoàng thượng, thiếp nghĩ ba người này cùng thiếp xử lý mọi chuyện trong cung, việc này là việc lớn, thêm người là thêm chủ ý ạ.” Hoàng hậu cười cười.

      Phong Cẩn gì thêm, khi thấy ba người tiến vào, chỉ lạnh nhạt miễn lễ cho bọn họ rồi tiếp tục trầm ngâm nhìn tình huống trước mắt.

      “Bẩm nương nương, đây là việc rất nghiêm trọng, chi bằng chậm rãi tra lại?” Hiền quý phi lên tiếng, “Chúng ta thể để Chiêu hiền dung gánh tội thay cho hung thủ thực , nhưng cũng thể để Diệp quý nhân chết oan được.”

      “Hoàng thượng, Hiền quý phi cũng có lý, ngài xem...” Hoàng hậu nhìn về phía Hoàng đế, chờ tỏ thái độ.

      “Trẫm sớm , chuyện này do Hoàng hậu khanh xử lý.” Phong Cẩn đưa mắt nhìn Hoàng hậu, sau đó lại nhìn sang gương mặt nhợt nhạt của Trang Lạc Yên đứng giữa phòng, “Nhưng, nhất định phải tra cho chuyện này.”

      Hoàng hậu cúi người thi lễ với Hoàng đế rồi : “Chiêu hiền dung thể hoàn toàn chứng minh mình liên quan tới việc này, mà việc này lại cũng chỉ là có liên quan tới Chiêu hiền dung, vì vậy, trước khi việc này được tra xét ràng, Chiêu hiền dung tạm thời cần hầu hạ Hoàng thượng, đợi đến khi mọi chuyện , nàng lại tiếp tục tận tâm hầu hạ Hoàng thượng . Dẫu sao, nếu trong lòng còn lấn cấn chuyện khác khó có thể chuyên tâm hầu Hoàng thượng cho tốt được.” Dứt lời, Hoàng hậu nhìn về phía ba người Thục, Hiền, Ninh, “Các nàng thấy thế nào?”

      “Hoàng hậu nương nương vậy, tần thiếp tất nhiên có ý kiến gì.” Thục quý phi nhìn sang Trang Lạc Yên, “Chiêu hiền dung từ sau khi bị Diệp quý nhân làm hại sảy thai đến nay, sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, nghỉ ngơi thêm cũng hay.”

      Cần gì cố nhấn mạnh Diệp quý nhân hại nàng sảy thai? Trang Lạc Yên cúi thấp đầu, vậy phải muốn ám chỉ nàng hận Diệp quý nhân nên mới muốn hại người ta sao?

      Phong Cẩn trầm mặc nhìn Hoàng hậu và ba phi tần kia, sau đó dời mắt nhìn sang Trang Lạc Yên, cuối cùng ánh nhìn rơi lên đôi tay hơi sưng đỏ.

      “Chiêu hiền dung nghỉ ngơi vài ngày là chuyện tốt, trẫm thấy nàng như bây giờ cũng thấy đau lòng.” Phong Cẩn đứng lên, “Trẫm về cung, việc này Hoàng hậu khanh nhất định phải tra , cặn kẽ đấy.”

      Hoàng hậu thoáng giật thót tim, cúi người nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, Hoàng thượng vậy là có ý gì?

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      19.3

      Ra khỏi cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên ngồi lên kiệu, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh. Người muốn hãm hại nàng cho là nàng thích con diều cùng Hoàng đế thả nên mới làm ra chuyện hôm nay?

      Tiếc rằng người này nhất định những lời Hoàng đế lúc cắt đứt dây diều, là người “ thầm Hoàng đế”, dĩ nhiên nàng hi vọng thiên mã và khổng tước tự do bên nhau, còn nhặt về làm gì?

      Lúc đó có mặt Hoàng đế, nàng tiện ra lời hôm ấy, vì vậy đành im lặng thể biện minh. Nhưng Hoàng đế cũng im lặng là có ý gì? Nàng tin Hoàng đế nhớ tình cảnh ngày ấy, như vậy vì sao lại im lặng?

      “Nương nương, người đừng lo lắng, lúc Hoàng thượng còn an ủi người mà, nhất định người ấy tin tưởng người.” Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên cúi thấp đầu chẳng chẳng rằng, đành cất mấy lời an ủi suông.

      “Ta biết,” Trang Lạc Yên thở dài hơi, “Có điều chuyện Diệp quý nhân bị hãm hại bị người khác đẩy lên đầu ta, biết Thái hậu nương nương nghĩ gì đây.”

      Nàng vô thức nhìn tường hồng ngói xanh bên đường, rốt cuộc là ai muốn hại nàng?

      Từ chuyện ở Đào Ngọc các năm trước, vụ việc ở hồ sen, và đến bây giờ là chuyện Diệp quý nhân, từng chuyện từng chuyện đều là có người muốn đẩy nàng vào đường cùng, trong hậu cung này, ai hận nàng đến thế?

      ***

      nửa tháng sau khi xảy ra vụ việc Diệp quý nhân bị người hại chết song vẫn chưa có thêm manh mối gì cho việc này, cung Hi Hòa dần trở nên quạnh quẽ, vắng vẻ, thậm chí cung nữ và thái giám trong cung còn thường xuyên bị người của các cung khác gọi hỗ trợ làm việc.

      Chưa đầy nửa tháng thay đổi nhiều như vậy khiến Trang Lạc Yên thể cảm khái, ở nơi như hậu cung, mặt nạ của con người thay đổi quá nhanh, nịnh bợ hay chèn ép người khác đều dùng hết tâm cơ mà làm.

      số việc thích hợp để người ta chủ động xuất kích, đương nhiên càng thích hợp ngồi chờ chết, vì vậy việc tìm lối tắt khác thường cho hiệu quả cao nhất. Trang Lạc Yên chưa bao giờ muốn ngồi chờ chết, cũng phải kiểu người tùy tiện xuất kích mà tính toán, vì vậy khi ra tay vừa đủ mạnh vừa đủ chắc.

      Đêm lạnh như nước, mặt hồ sen tĩnh lặng, ánh trăng vằng vặc soi tận đáy, gió lướt qua, trăng mặt nước theo gió phiêu lãng , cảnh tượng nên thơ. Đúng lúc này, chợt tiếng “bịch” vang lên, ánh trăng xao động kịch liệt, sau đó vỡ thành muôn mảnh màu bạc lấp lánh.

      “Người đâu! Chiêu hiền dung nương nương rơi xuống nước rồi.”

      “Nhanh, nhanh xuống cứu người!”

      nửa đêm, Phong Cẩn nằm giường cạnh Thiến quý nhân thiu thiu ngủ, chợt nghe bên ngoài lao xao, cau mày mở mắt hỏi: “Bên ngoài ồn ào gì thế?”

      “Bẩm Hoàng thượng, bên ngoài có thái giám quản cung Hi Hòa cầu kiến ạ.” Cao Đức Trung đứng ngoài màn che trả lời, “Nô tài thấy thái giám quản có vẻ lo lắng lắm, hình như xảy ra chuyện lớn.”

      Nghe vậy, Phong Cẩn ngồi dậy, Thiến quý nhân nằm bên cũng dậy theo, luống cuống tay chân phủ thêm áo choàng cho : “Hoàng thượng, giờ là giờ tý, hay là cho gọi thái giám quản vào hỏi xem có chuyện gì, bên ngoài lạnh lắm.”

      “Nô tài cung Hi Hòa trẫm biết rất , nếu có việc gì đòi gặp trẫm giữa đêm.” Phong Cẩn đứng dậy vừa để các nô tài thay quần áo cho mình vừa bảo Cao Đức Trung chuẩn bị kiệu.

      Thiến quý nhân nhìn cử chỉ của Hoàng đế, sắc mặt thoáng tối lại, sau đó nhanh chóng tiến lại gần hầu hạ Phong Cẩn mặc quần áo, lại bị xua tay: “Việc này để nô tài làm là được, cần nàng động tay đến đâu.”

      cần nàng động tay làm việc hay là chê nàng hầu hạ được tốt như các nô tài này?

      Nhìn Hoàng đế chỉ trong chớp mắt thay xong áo, Thiến quý nhân hơi do dự, sau đó theo Hoàng đế ra phòng ngoài, tới nơi, chỉ thấy thái giám hơi mập quỳ mặt đất, búi tóc tán loạn, vạt áo còn dính bùn, chắc là vội vã chạy tới đây.

      “Hoàng thượng, nương nương gặp chuyện may rồi, cầu Hoàng thượng giúp nương nương.” Phúc Bảo vừa được vài lời bị Hoàng đế cắt đứt.

      “Có chuyện gì đường tiếp, trẫm thấy phải chuyện đâu.” Bước chân Phong Cẩn chỉ thoáng sững lại lát, lại tiếp tục bước ra ngoài.

      Phúc Bảo hơi sửng sốt, rồi vội vã đứng dậy chạy theo sau.

      , có chuyện gì?” Phong Cẩn ngồi kiệu, trong bóng đêm, gương mặt lạnh lùng chút biểu cảm của trông nghiêm nghị hẳn.

      “Bẩm Hoàng thượng, mấy đêm này nương nương đều thích ra ngồi bên hồ sen lát, tối nay Thính Trúc với Vân Tịch hầu ở đó, nương nương bảo hơi đói, các nương liền làm điểm tâm cho nương nương. Thính Trúc vừa lát, Vân Tịch lại nghe có tiếng rơi vỡ tách trà, cứ tưởng là Thính Trúc nương làm rơi, bèn xem thế nào. Ai ngờ chỉ lát như thế nghe có tiếng người rơi xuống nước, chạy lại xem thấy chủ tử ngã vào hồ rồi.” Phúc Bảo hổn hển kể lại tỉ mỉ.

      “Nếu trẫm nhớ lầm, Chiêu hiền dung biết bơi, có rơi xuống nước cũng sao mới phải chứ?” Phong Cẩn nhíu mày, chẳng lẽ đến Trang Lạc Yên cũng bắt đầu muốn dùng “khổ nhục kế”?

      “Đúng là nương nương có biết bơi ạ, nhưng nương nương bị người ta đánh trúng đầu mới rơi vào hồ, thái y may mà vết thương của nương nương hơi lệch nên mới nguy hiểm đến tính mạng. Chắc là lúc đó nương nương cảm thấy khác thường nên hơi né người, nhưng vẫn tránh thoát được, vậy nên mới...” Phúc Bảo nghẹn ngào , “Lúc các nô tài cứu nương nương lên, nương nương hôn mê rồi, nước hồ đỏ mảng lớn, đến bây giờ nương nương vẫn chưa tỉnh lại.”

      “Kẻ nào lớn mật như vậy?!” Phong Cẩn tái mặt, “Các ngươi làm nô tài, vì sao hầu hạ chủ tử cho tốt?”

      Phúc Bảo hơi biến sắc, cuối cùng chỉ liên tục tạ tội. Cao Đức Trung bên cạnh lại phát điều bất thường, trong cung Hi Hòa xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao Phúc Bảo làm thái giám quản ở lại trong cung chủ trì đại cục mà phải chạy báo tin?

      Đoàn người vội vã tới cung Hi Hòa. Thái giám canh cửa thấy bọn họ, mặt lộ vẻ vui mừng, vội quỳ xuống hành lễ.

      Phong Cẩn xuống kiệu, bước vào trong cung, mày nhíu càng chặt, chỉ mới nửa tháng tới cung Hi Hòa, sao nơi này trở nên vắng lạnh đến thế?

      Vào chính điện, cảm giác này càng ràng hơn, cung Hi Hòa mặc dù phải nơi cung thị thành đàn nhưng cung nữ thái giám cũng ít, hôm nay chủ tử gặp chuyện lớn như vậy, sao chỉ thấy có mấy nô tài qua lại hầu hạ?

      Tiểu thái giám đứng canh ngoài cửa phòng ngủ thấy Hoàng đế tới, lập tức vui mừng truyền báo: “Hoàng thượng giá lâm.”

      Phong Cẩn vào phòng trong, chỉ thấy có Thính Trúc và Vân Tịch hầu hạ bên cạnh giường, mà thái y tới bắt mạch chữa thương chỉ có vị thái y già - Mao thái y, lập tức đen mặt, giận dữ : “Những nô tài khác đều chết cả rồi sao? Chiêu hiền dung gặp chuyện lớn như vậy, vì sao chỉ có thái y tới bắt mạch? Các thái y trực đâu cả rồi?”

      “Nô tì tới Thái y viện hỏi, viện phán các thái y trực hôm nay đều xem mạch cho các chủ tử khác rồi, sau nô tì lại gặp được Mao thái y vừa vào cung, tuy hôm nay phải phiên trực nhưng ngài ấy thấy nô tì gấp quá liền theo nô tì tới bắt mạch cho chủ tử.” Vành mắt Vân Tịch đỏ lên, quỳ xuống đáp lời.

      “Những nô tài khác đâu?” Phong Cẩn ngồi xuống ghế, sờ vào ấm trà bàn, thấy lạnh ngắt, lại giận dữ nện ấm trà xuống đất, mảnh sứ văng khắp sàn.

      “Bẩm Hoàng thượng, thái giám quản mấy cung khác , chủ tử nay cần hầu hạ Hoàng thượng, trong cung cũng có chuyện gì cần làm, mượn vài người rồi.” Giọng Vân Tịch nhuốm thêm căm giận và đau buồn, “Vì vậy bây giờ trong cung chỉ có mấy người bọn nô tì hầu hạ thôi.”

      “Trẫm biết, các cung khác lại thiếu người hầu hạ đấy.” Phong Cẩn quay sang với Cao Đức Trung “Cao Đức Trung, ngươi tự tới Thái y viện mời người, trẫm muốn xem xem các thái y này bận rộn đến đâu!”

      Viện phán của Thái y viện ngờ thái giám tổng quản của Hoàng đế lại đích thân tới Thái y viện vì việc của Chiêu hiền dung, ngay lập tức ông ta biết ổn rồi. Vốn Diệp quý nhân là cháu Thái hậu, bọn họ đâu dám quá thân cận Chiêu hiền dung, ai mà ngờ được, Chiêu hiền dung bị rút thẻ bài lại còn có dính líu tới vụ Diệp quý nhân bị hại mà vẫn được Hoàng thượng coi trọng.

      Nghĩ đến lửa giận của Hoàng đế, viện phán run cả chân, vội vã gọi thái y am hiểu chữa các vết thương xương cốt và vết thương ngoài da của nữ tử còn trực, cùng chạy tới cung Hi Hòa.

      Phong Cẩn lạnh lẽo nhìn mấy thái y quỳ trước mặt mình, tách trà nóng hổi nện xuống cạnh họ: “Còn quỳ ở đó làm gì, nhanh bắt mạch cho Chiêu hiền dung.”

      Các thái y vội tới xem mạch. Nhìn gương mặt trắng bệch của Chiêu hiền dung cùng với vết thương còn chảy máu đầu nàng, tất cả đều hít hơi, hung thủ ràng muốn lấy mạng Chiêu hiền dung đây, may mà vết thương hơi chệch nên vị này mới giữ được mạng trong cơn hiểm nghèo.

      Qua gần nén hương, các thái y nghiêm mặt quỳ xuống bẩm lại với Phong Cẩn: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thương tích của Chiêu hiền dung thực rất hung hiểm, vết thương sau đầu nương nương hẳn là do cú đánh rất mạnh, nếu chệch chút nữa nguy hiếm đến tính mạng ạ”.

      “Trẫm muốn nghe các ngươi những lời vô ích này, nên dùng thuốc gì dùng ,” Phong Cẩn nhận tách trà Cao Đức Trung dâng lên, miễn cưỡng uống ngụm, cau mày hỏi, “Đây là trà gì?”

      Cao Đức Trung nhìn về phía người pha trà - Thính Trúc.

      “Bẩm Hoàng thượng, gần đây bên điện Trung Tỉnh thiếu trà mới, vì vậy chỉ phân trà cũ tới đây thôi.” ThínhTrúc quỳ xuống, “Đây là trà tốt nhất trong cung rồi, cầu Hoàng thượng thứ tội.”

      “Giỏi, giỏi lắm!” Phong Cẩn dằn mạnh tách trà xuống bàn, “Người đâu, mời Hoàng hậu tới đây cho trẫm.”

      Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu vừa nghe tin Chiêu hiền đung bị đánh trọng thương ngã vào hồ sen lập tức cảm thấy ổn, vừa để cung nữ hầu mình thay đồ xong, thái giám truyền lời của Hoàng đế tới.

      Ngồi kiệu, Hoàng hậu băn khoăn suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn sao nghĩ ra cớ gì đột nhiên có người muốn đẩy Chiêu hiền dung vào chỗ chết, nay chẳng cần tra cứu nguyên nhân cái chết của Diệp quý nhân cũng biết, Chiêu hiền dung bị người khác hãm hại.

      “Chiêu hiền dung nay ra sao?” Hoàng hậu nghiêng đầu hỏi thái giám truyền lời bên cạnh kiệu.

      “Bẩm nương nương, vừa rồi thái y có , vết thương vô cùng hung hiểm, nếu phải vị trí vết thương hơi lệch Chiêu hiền dung gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi.”

      Hoàng hậu biến sắc, nếu như vậy, e rằng lúc này Hoàng thượng nổi giận lôi đình.

      Thái giám truyền lời cũng muốn giúp Hoàng hậu phen, vì vậy thêm: “Lúc Hoàng thượng tới cung Hi Hòa, thấy nô tài trong cung chỉ có vài người, thái y tới bắt mạch cũng chỉ có mình Mao thái y, lập tức liền nổi giận, sai Cao công công tự tới Thái y viện mời thái y. Vừa rồi nô tài có nhìn qua, Chiêu hiền dung bị thương rất nghiêm trọng đấy ạ, ngay cả gối chăn cũng dính đầy máu, e rằng lần này vết thương rất nặng.”

      Hoàng hậu gật đầu, hậu cung nâng kẻ cao đạp người thấp là chuyện bình thường, có lẽ những người này thấy Trang Lạc Yên bị rút thẻ bài ngay trước mặt Hoàng thượng đồng nghĩa với việc nàng ta lần thứ hai thất sủng, nào biết rằng Hoàng thượng vẫn còn nhớ thương?

      Đợi tới ngày mai, những kẻ “mượn” nô tài, cắt xén phân lệ của Chiêu hiền dung chờ hứng cơn giận cùa Hoàng thượng thôi.

      “Hòa Ngọc, sai người thăm dò xem, đêm nay có nô tài cung nào từng tới gần cung Hi Hòa, bất luận là người cung nào cũng phải tra ràng.” Hoàng hậu sửa sang lại tâm tình, “Chiêu hiền dung gặp chuyện lớn như vậy, thể để hung thủ nhơn nhơn thoát tội được.”

      “Vâng, thưa nương nương.” Hòa Ngọc vội vã gật đầu, trong lòng lại dấy lên lo lắng, biết Hoàng thượng có vì chuyện này mà giận cá chém thớt lây sang nương nương hay đây?

      ***

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      19.4

      Khi Hoàng hậu tới cung Hi Hòa, đúng lúc thấy cung nữ trông khá quen mắt bưng chậu máu loãng ra, nàng ngừng lại.

      “Nô tì bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Thính Trúc thấy Hoàng hậu, vội cúi người chào, nâng chậu chếch sang bên để tránh cho Hoàng hậu ngửi phải mùi máu tanh.

      cần đa lễ, nương nương nhà các ngươi thế nào rồi?” Hoàng hậu ngờ phát sinh chuyện như thế này, cần biết Trang Lạc Yên có vị trí gì trong lòng Hoàng thượng hay , để loại chuyện này xảy ra, chính là Hoàng hậu nàng đây thất trách.

      “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nương nương tại vẫn hôn mê, thái y may mà nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là mất máu quá nhiều, nhưng lại thể dùng thuốc liều mạnh, chỉ có thể từ từ điều dưỡng thôi ạ.” Vành mắt Thính Trúc đỏ lên, “Cầu Hoàng hậu nương nương nhất định tra ra hung thủ hại người.”

      Hoàng hậu lộ vẻ quan tâm lẫn giận dữ ra mặt: “Bổn cung nhất định trả cho Chiêu hiền dung công bằng, ngươi làm việc .” Thấy Thính Trúc lui ra rồi, sắc mặt Hoàng hậu lại trở nên trầm trọng, trong chậu nhiều máu như vậy, e rằng hung thủ muốn đẩy Trang Lạc Yên vào chỗ chết, có lẽ Trang Lạc Yên phát kịp nên mới thoát chết đây.

      Nhớ tới những chuyện gần đây đều luôn có liên quan tới Trang Lạc Yên, lại thêm chuyện có người ràng muốn hãm hại nàng ta, thậm chí dính dáng đến ít người, khiến người ta hiểu, rốt cuộc là ai có thù hận sâu sắc với Trang Lạc Yên đến thế?

      “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương tới.”

      Phong Cẩn trầm mặt : “Để nàng ấy vào , đồng thời mời hai vị quý phi và Ninh phi tới đấy.”

      Hoàng hậu vừa bước vào phòng trong ngửi thấy mùi thảo dược, lẫn vào đó là mùi máu nhàn nhạt, sau khi hành lễ với Hoàng đế, nàng cẩn thận nhìn Trang Lạc Yên nằm giường, đôi mày thoáng giật giật. Làn da Trang Lạc Yên vốn trắng nõn, nay vì mất máu quá nhiều khiến gương mặt nàng ta trắng bệch như giấy, như thể chỉ cần thở mạnh hơi là đủ khiến nàng ta biến mất.

      “Hoàng thượng, Chiêu hiền dung sao lại đến nông nỗi này?” Hoàng hậu hít hơi lạnh, mở to hai mắt như tin nổi.

      “Khanh biết, trẫm làm sao biết được?” Phong Cẩn đẩy tách trà tay sang bên, hiển nhiên lúc này được dễ chịu trong lòng, “Khanh rút thẻ bài của Chiêu hiền dung để nàng ấy tĩnh dưỡng, gần đây trẫm bận chuyện triều chính, rất ít tới hậu cung, nào ngờ tình lại thành ra thế này. Phân lệ của Chiêu hiền dung đâu? Nô tài trong cung đâu? Lẽ nào trong cung hiền dung chỉ có vài người phục vụ như vậy, thậm chí cả trà cũng phải uống trà cũ năm ngoái?”

      “Hoàng thượng, thiếp thực ngờ nô tài của điện Trung Tỉnh lại dám lén lút làm bậy thế này.” Hoàng hậu cau mày , “Mấy ngày trước thiếp còn lo lắng Chiêu hiền dung sau khi sảy thai vẫn chưa hồi phục thân thể, ban cho vài thứ tới đây, nào ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.”

      “Thục quý phi tới, Hiền quý phi tới, Ninh phi tới.”

      Hoàng hậu nghe báo ba người kia tới, có phản ứng gì khác, chỉ tiếp tục giải thích với Hoàng đế: “Hoàng thượng, số lượng người phục vụ cho hiền dung là có hạn ngạch, thiếp chưa từng cho r bớt bất kì nô tài nào của cung Hi Hòa, việc này thiếp thực biết.”

      Ba vị phi vào đến nơi, thấy Hoàng hậu biện giải điều gì đó, lại nhìn Chiêu hiền dung nằm mê man giường, sinh tử chưa , nhất thời đều nghĩ việc này nan giải đây, ai mà ngờ được vừa tới gặp phải loại chuyện này?

      Ba người hành lễ với Hoàng đế xong, ai dám tùy tiện mở miệng, chỉ đứng nhìn thái y ném xuống bên cạnh từng mảnh vải nhiễm đỏ máu, đầu Trang Lạc Yên còn ghim đầy châm bạc, chắc là để cầm máu.

      “Bẩm Hoàng thượng, cầm được máu cho Chiêu hiền dung, chừng canh giờ nữa, nương nương tỉnh lại.” Viện phán trận trọng , “Thương thế của nương nương vô cùng nghiêm trọng, lại thêm vị trí vết thương ở ngay đầu, vậy nên thời gian tới thể để bị kích thích, nếu nguy hiểm đến tính mạng.”

      “Trẫm hiểu, các ngươi chỉ cần chuyên tâm trị liệu cho Chiêu hiền dung, thiếu thứ gì có người đưa tới cho các ngươi, nếu Chiêu hiền dung có gì bất trắc...” Phong Cẩn lạnh lùng nhìn viện phán, hết câu, nhưng đối phương hiểu được ý .

      “Hoàng hậu là người làm chủ quản lý hậu cung, ba người các khanh cùng giúp Hoàng hậu giải quyết cung vụ, vậy mà lại để phát sinh loại chuyện này.” Phong Cẩn với viện phán xong, mới quay về phía Hoàng hậu và các phi, “Nếu hậu cung thành ra thế này, trẫm còn tâm tư nào xử lý việc triều chính?”

      Lời trách móc này quá nặng nề, hậu cung bất an khiến cho Hoàng đế thể chuyên tâm việc triều chính, đây là lời trách tội nặng nề nhất dành cho Hoàng hậu, nếu Hoàng đế có ý định phế hậu, chỉ câu này là đủ.

      Hoàng hậu hơi lảo đảo, trong lòng dấy lên suy đoán mơ hồ, chuyện lần này e là có người muốn dùng mũi tên bắn trúng hai đích đây, mà ngẫm kỹ lại, chỉ có lần này, còn có lần Trang Lạc Yên sảy thai kia, kẻ bị hại ngoài Trang Lạc Yên còn có nàng.

      Nghĩ vậy, Hoàng hậu nhìn ba người kia, rồi mới quay sang thỉnh tội với Hoàng đế, nàng đúng là thích Trang Lạc Yên nhưng cũng chưa đến nỗi thích người khác lợi dụng Trang Lạc Yên để mưu hại mình, “Hoàng thượng, thiếp nhất định tra việc này.”

      Hoàng đế gật đầu, giọng hòa hoãn hơn: “Trẫm biết khanh quản lý hậu cung vất vả, chỉ cần tra cho chuyện này là được, đừng tự trách mình quá nhiều.”

      Thục quý phi đưa mắt nhìn Đế Hậu hai người, ánh nhìn cuối cùng rơi vào người nằm giường.

      Lúc Trang Lạc Yên tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong óc như có gì đó kêu ong ong đau buốt, vừa động đậy cái khó chịu đến muốn nôn ra.

      “Nương nương, người tỉnh rồi?” Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên động đậy, vội hỏi, “Người đừng nhúc nhích, thái y đầu của người bị thương nặng, được tự ý động đậy đâu.”

      Lời Vân Tịch nhắc Trang Lạc Yên nhớ đến chuyện vừa xảy ra, mấy ngày gần đây nàng phát có người lén lút quan sát mình, cho nên hôm nay mới cố tình dạo ở bờ hồ, để người kia ra mặt hại mình rơi xuống nước. Nàng biết bơi, sợ chuyện bị xô xuống hồ, vậy mà lần này đối phương lại chơi trò đập chết rồi mới đẩy xuống, nếu phải nàng biết có người ở sau lưng, đúng lúc tránh được e là mạng này chơi xong rồi.

      Trong các bộ phim cung đấu, người ta luôn chơi trò đẩy vào nước thôi mà, vì sao đến lượt nàng lại máu me bạo lực thế này? Vậy mới biết, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết nhau đấy, nàng coi như phúc lớn mạng lớn, đến nước này còn nảy ra cái vụ mất trí nhớ hay thành ngu ngốc gì gì đó.

      Quả nhiên, có mệnh làm nhân vật nữ chính ngôn tình đừng có mắc bệnh của nhân vật nữ chính ngôn tình.

      “Ái phi, nàng tỉnh rồi?”

      Trang Lạc Yên vừa định nghiêng đầu, bàn tay ấm áp đè nàng lại: “Đừng cử động, trẫm ngồi ngay đây thôi.”

      Tròng mắt chuyển động trái phải lượt, đập vào mắt là mảng màu vàng sáng, cố gắng nhìn lên thêm chút, liền thấy gương mặt mệt mỏi của Hoàng đế, gặp nàng tỉnh lại bèn nở nụ cười.

      “Hoàng thượng?”

      Phong Cẩn nhìn gương mặt ngây ra của Trang Lạc Yên, biết nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, liền giọng : “Thương tích của nàng rất nặng, mấy ngày này được tùy tiện nhúc nhích.” xong, nhàng vuốt ve gò má nhợt nhạt của Trang Lạc Yên, “Có còn nhớ chuyện gì xảy ra ?”

      “Thiếp nhớ lắm, chỉ cảm thấy phía sau có gì đó bất thường, bèn định quay lại, vừa thấy góc áo nghe vù tiếng...” Trang Lạc Yên nhìn Hoàng đế khó hiểu, “Hoàng thượng, là thiếp nằm mơ hay là có chuyện gì xảy ra?”

      phải nàng nằm mơ, là có người muốn hại nàng.” Phong Cẩn thu tay về, thở dài tiếng, “Có nhớ đó là y phục cung nữ hay thái giám ?”

      “Hình như là cung nữ...” Trang Lạc Yên ngơ ngác nhìn người ngồi bên giường, như thể vẫn chưa dám tin Hoàng đế lại ngồi gần mình thế này.

      cung nữ có thể có khí lực lớn như vậy?” Phong Cẩn cười nhạt, “E là cung nữ giả.”

      “Hoàng thượng, người đêm ngủ, giờ là canh ba...”

      cần nhiều lời, trẫm biết rất bản thân mình,” Phong Cẩn cắt đứt lời khuyên nhủ của Cao Đức Trung, ánh mắt vẫn dán chặt vào vẻ ngây dại của Trang Lạc Yên.

      Hậu cung có rất nhiều nữ tử, thế nhưng có bao nhiêu người đối xử với đơn giản như người đàn ông, người chồng? vẫn biết tình cảm của Trang Lạc Yên, tuy rằng rất kinh ngạc vì có nữ tử ngây thơ đến mức chấp nhận vào cung chỉ vì , nhưng chung quy cũng chỉ có điểm đặc biệt ấy mà thôi.

      Nghĩ tới nghĩ lui, so so lại, người con này phải tốt nhất, dù có sủng ái thêm vài phần cũng đến nỗi thể rời xa được. Nhưng khi biết nàng ấy suýt chết chỉ vì sơ sẩy của mình, mới phát ra, mấy ngày nay muốn nghĩ tới người con trong cung Hi Hòa này là vì mấy phần lưu luyến nỡ ấy.

      Có lẽ là luyến tiếc cảm giác được người chân thành, hoặc là nỡ bỏ qua cảm giác có người con đối xử với như người đàn ông bình thường, vị phu quân bình thường.

      Bất luận là nguyên nhân nào, tóm lại là nỡ để nàng chết , thâm cung tịch liêu, vẫn nên lưu lại nơi cho có thể thả lỏng đôi chút.

      “Thiếp cho rằng Hoàng thượng muốn gặp thiếp nữa.” Trang Lạc Yên ngơ ngác nhìn Hoàng đế, “Hoàng thượng, thiếp hề hại Diệp quý nhân, cũng biết gì về chuyện đó...”

      “Nàng cần nữa, trẫm hiểu.” Phong Cẩn kéo lại chăn cho nàng, “Nàng bị thương rất nặng, cần lo lắng đến những chuyện này, trẫm tin nàng.”

      Hình như chỉ câu “tin tưởng” liền đủ để đối phương sáng bừng hai mắt, lòng Phong Cẩn thoáng mềm ra, giũ bỏ ý định rời , ngồi lại đút thuốc cho Trang Lạc Yên, thấy nàng mê man thiếp mới rời khỏi nơi này ra phòng ngoài.

      “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, bọn nô tài tìm được vật này ở chỗ hòn giả sơn cạnh hồ sen.”

      Phong Cẩn nhìn lại, thấy tên nô tài này cầm tay cây búa lớn, chuôi búa hơi ngắn nhưng thân búa lại rất to, nếu người khỏe mạnh giấu dưới vạt áo đúng là khó lòng phát , e rằng đó cũng là nguyên nhân Trang Lạc Yên thấy góc áo hung thủ giống kiểu váy áo cung nữ.

      Hoàng hậu nhìn cây búa rỉ sét, lại nghĩ tới thân hình mảnh dẻ của Chiêu hiền dung, nếu thứ này đập xuống chuẩn xác hơn, Trang Lạc Yên chắc chắn mất mạng, còn nàng, chỉ e bị Hoàng thượng bất mãn, thậm chí trách phạt.

      Như vậy, hung thủ thực là ai?

      Hoàng hậu chầm chậm nhìn về phía ba người đứng bên.

      -------------------------------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 20

      20.1

      Bầu khí trong căn phòng nặng nề. Hoàng đế lạnh lùng nhìn cây búa, Hoàng hậu đứng bên cạnh, sắc mặt rất xấu, khiến cho nhóm người Thục quý phi dám thở mạnh.

      vụ trong cung phức tạp, trẫm vốn tưởng các khanh chung sức có thể quản lý tốt hậu cung, kết quả lại để những chuyện thế này xảy ra,” Phong Cẩn bực dọc trong lòng, lần thứ hai quẳng tách trà sứ trong tay xuống đất, đứng phắt dậy, nhìn bốn người, sau đó quay sang với Hoàng hậu, “Trẫm cần biết khanh dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm ra độc phụ này cho trẫm, trong hậu cung của trẫm, thể có kẻ như vậy.”

      Hoàng hậu cúi người: “Thiếp nhất định tra chuyện này.” Hoàng thượng giao việc này cho nàng, ít nhất chứng minh nàng liên quan tới nó, còn với những người khác… Ánh mắt Hoàng hậu lạnh xuống, nàng cũng rất muốn biết, rốt cuộc ai là kẻ khiến quyền lực của nàng trong cung bị lung lay.

      “Các khanh lui cả ra .” Phong Cẩn khoát tay, muốn nhìn mấy người này nữa.

      Bốn người hành lễ rồi yên lặng rời khỏi cung Hi Hòa. Hoàng hậu vịn tay Hòa Ngọc, thở dài : “Bổn cung ngờ trong này lại có kẻ tâm tư độc ác đến thế, khiến người ta kinh sợ.”

      chỉ Hoàng hậu nương nương bất ngờ, tần thiếp cũng vô cùng sợ hãi.” Thục quý phi nhàng tiếp lời, “Chỉ thương Chiêu hiền dung vô tội gặp nguy, nếu trước đó nàng ấy bị kẻ xấu hãm hại nên mới bị rút thẻ bài nay có thể tránh được kiếp nạn này.”

      “Chuyện thế gian ai có thể dự liệu được.” Giọng Hiền quý phi còn mang theo tiếc thương, “Có trách chỉ trách kẻ tâm tư ác độc kia lòng dạ muốn hãm hại Chiêu hiền dung, đáng thương cho Chiêu hiền dung tuổi còn trẻ gặp phải nạn lớn như vậy, may mà bảo vệ được tính mạng, nếu … Ai da.”

      Hoàng hậu liếc nhìn Thục quý phi, bước lên kiệu: “Bổn cung chắc chắn tra việc này, hi vọng kẻ xấu đừng nên mong đợi vào may mắn thoát thân.”

      “Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.” Thục quý phi mỉm cười nhìn theo bóng Hoàng hậu, đợi kiệu của Hoàng hậu được đoạn, nụ cười mặt phai nhạt dần, quay đầu nhìn về Hiền quý phi, “Hiền quý phi quả là thương Chiêu hiền dung.” xong, đợi Hiền quý phi đáp lời, lên kiệu luôn.

      Ninh phi trầm mặc nhìn ba người giao tranh quyền lực, đợi cả ba đều xa mới lên kiệu của mình, khi nàng quay lại nhìn cổng lớn của cung Hi Hòa, chiếc đèn lồng hơi lay động trong gió, khiến cho người ta cảm thấy yên ắng đến lạnh lẽo.

      Cung Hi Hòa lần thứ hai chìm vào tĩnh lặng, Phong Cẩn ngồi ở phòng ngoài, cho đến khi tách trà mới dâng lên còn hơi nóng, vẫn động đậy.

      “Hoàng thượng, đêm khuya.” Làm thái giám tổng quản thân cận của Hoàng đế, mặc dù biết trong lòng ngài khó chịu thể dẹp yên nhưng Cao Đức Trung vẫn phải lời khuyên giải.

      “Trẫm biết,” Phong Cẩn đứng lên, ngay khi Cao Đức Trung cho rằng ra về, lại thấy Hoàng đế quay người vào phòng trong.

      Trước đây Cao Đức Trung thường tới nơi này, ngày ấy nơi đây luôn thoang thoảng các loại hương vị, chỉ duy nhất có mùi thuốc, hôm nay vẫn chỗ này, hương vị gì đều còn, duy độc sót lại là mùi thuốc gay mũi. Chậu tùng la hán giá để cây cảnh bên góc tường vẫn còn đầy sức sống mà bồn hoa súng còn tia xanh tốt.

      Vân Tịch đứng bên giường phục vụ, thấy Hoàng đế vào bèn lặng lẽ cúi người thi lễ rồi lùi về phía sau vài bước.

      Phong Cẩn ngồi xuống mép giường, vươn tay nhàng chạm vào gò má tái nhợt, cảm thấy làn da dưới tay mình nóng hổi bất thường, sắc mặt hơi biến đổi: “Sao lại bắt đầu nóng lên rồi?”

      Vân Tịch nhíu chặt mày: “Bẩm Hoàng thượng, thái y , nương nương bị thương quá nặng, tối nay chắc chắn phát sốt, chỉ sợ nhất là sốt cao lùi.”

      “Nếu như vậy, bảo người của Thái y viện đêm nay chờ bên ngoài.” Phong Cẩn nhận lấy chiếc khăn ướt Vân Tịch đưa tới, đặt lên trán Trang Lạc Yên, “Gọi người đưa tới đây bầu rượu mạnh hâm nóng.” nhớ khi còn bé từng sốt cao trận, bà vú khi đó lấy rượu giảm nhiệt cho , tuy đây chỉ là phương pháp của dân gian nhưng rất hữu dụng.

      Rượu được đưa tới, Phong Cẩn chờ bọn người Vân Tịch tiến đến hỗ trợ, tự tay cẩn thận lau trán, lòng bàn tay, lòng bàn chân và cả sau lưng cho Trang Lạc Yên bằng khăn tẩm rượu, sau đó bọc kín người trong chăn rồi mới : “Cẩn thận hầu hạ nương nương nhà các ngươi, có chuyện gì phải lập tức báo lại cho trẫm.”

      gần canh tư, thể ở lại cung Hi Hòa nữa, đành yên lòng dặn dò cung nữ trong cung, phái thêm mấy ma ma có kinh nghiệm tới hầu, sau đó mới yên tâm khỏi.

      Sau khi hạ triều, Phong Cẩn về ngay cung Kiền Chính mà tới thẳng cung Hi Hòa thăm Chiêu hiền dung, thấy người hạ sốt mới tới cung Cảnh Ương gặp Hoàng hậu.

      “Những cung này từng tới mượn nô tài của cung Hi Hòa?” Phong Cẩn lật tờ danh sách tay, nét mặt nhiều biểu cảm.

      Hoàng hậu nghe mấy từ “tới mượn” bị nhấn mạnh, bình tĩnh đáp lời: “Bẩm Hoàng thượng, tất cả đều được liệt kê ở đó.”

      “Sướng Thiên lâu, cung Hòa Nhạc, Lâm Nguyệt hiên, Nghi Mi các…” Phong Cẩn đọc từng cái tên danh sách, sau đó dằn tờ giấy lên chiếc bàn uống trà bên cạnh, “Xem ra Từ chiêu dung, Nhu phi, Yên quý tần, Tô tu nghi còn chưa đủ nô tài để dùng nhỉ, trẫm đúng là quá khắt khe với các nàng ấy rồi.”

      “Cho gọi tất cả bọn họ tới đây, trẫm muốn biết, thực ra trẫm khắt khe với các nàng ấy chỗ nào.” Giọng Phong Cẩn bỗng dưng nặng thêm, “Ngay cả nô tài cũng phải mượn cung khác.”

      Hoàng hậu trầm ngâm chút mới : “Thiếp cũng ngờ các nàng ấy mượn nô tài của cung Hi Hòa.”

      Ngày hôm đó, tin tức truyền khắp cung, Nhu phi bị Hoàng thượng triệt thẻ bài tháng, Yên quý tần và Tô tu nghi bị triệt thẻ bài ba tháng, Từ chiêu dung còn bị Hoàng thượng trách mắng ngay trước mặt nô tài cung Cảnh Ương, chỉ phạt triệt ba tháng thẻ bài mà còn cắt bổng lộc năm, thậm chí trong cơn thịnh nộ, Hoàng thượng còn Từ chiêu dung xứng với vị trí chiêu dung.

      Lần thứ hai Trang Lạc Yên tỉnh lại là buổi trưa, mở mắt nhìn thấy bên cạnh là gương mặt già nua của Mao thái y, nàng chưa kịp gì, Mao thái y kích động quỳ sụp xuống đất, liên miên đại phúc đại cát gì gì đó, lập tức các thái y bên ngoài tràn vào, vừa dập đầu vừa mấy lời may mắn với Trang Lạc Yên.

      “Các vị đứng lên chuyện cả , đầu bổn cung còn đau lắm.” Trang Lạc Yên vừa thốt lên, mới cảm thấy giọng mình vo ve như muỗi, cổ họng cũng ấm ách khô khốc.

      Mấy vị thái y vẫn nghe ra lời Trang Lạc Yên , cả đám đều yên tĩnh lại.

      Gắng gượng uống vài hớp canh táo nấu với long nhãn, Trang Lạc Yên thấy dễ chịu hơn, có điều đầu đau vô cùng, nàng dám lộn xộn, nếu đầu óc có vấn đề gì, e rằng, ở trong hậu cung này chết cũng mất mạng thôi.

      “Nương nương, nô tì sai người báo tin cho Hoàng thượng rồi ạ.” Thính Trúc đưa bát cho cung nữ đứng phía sau, cẩn thận lau mặt cho Trang Lạc Yên, “Sáng nay Hoàng thượng hạ triều liền tới thăm nương nương, nhưng lúc đó nương nương chưa tỉnh, Hoàng thượng ngồi lát mới .”

      “Vậy sao?” mặt Trang Lạc Yên lộ ra ý cười phức tạp, “Ta còn cho rằng Hoàng thượng tới nơi này nữa.”

      “Vì sao trẫm lại tới nữa.” Đúng lúc này, Phong Cẩn bước nhanh đến, nhìn đám người thỉnh an, đè lại Trang Lạc Yên muốn ngồi dậy, “Nàng đừng nên cử động, đầu bị thương nặng như vậy còn cứ nhích tới nhích lui, muốn sống nữa sao?”

      Thấy Trang Lạc Yên cúi thấp đầu, Phong Cẩn mềm giọng : “Mấy ngày nay tới thăm nàng, trẫm biết lòng nàng vui, sau này trẫm làm như vậy nữa, nàng cũng phải sống tốt, đừng để lại xảy ra việc như bây giờ mà dọa trẫm.”

      “Tỉ muội trong cung đông đảo như vậy, dù thiếp có làm sao, Hoàng thượng lại…”

      bậy!” Phong Cẩn trầm giọng, “Người khác là người khác, trẫm muốn là nàng phải chăm sóc bản thân tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

      “Nhưng Hoàng thượng, người biết ràng, thiếp tìm con diều ấy, vì sao người tin thiếp?” Vành mắt Trang Lạc Yên ửng lên, nàng nhìn thẳng Hoàng đế, “Hoàng thượng để cho bọn chúng tự do bên nhau, sao thiếp còn tìm chúng về làm gì.”

      Các thái y, thái giám và cung nữ có mặt ở đây lúc này đều ao ước mình có tai, loại lời oán giận trách móc này Chiêu hiền dung dám , bọn họ dám nghe.

      Phong Cẩn dám nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lên kia, dời ánh nhìn chỗ khác, trầm mặc lát mới : “Là trẫm nghĩ sai rồi, đợi nàng khỏe lên, trẫm đối xử tốt với nàng.”

      Trang Lạc Yên nhắm lại vành mắt đỏ ửng, nước mắt chảy dọc gò má, lạc vào mép tóc.

      Vươn tay lau dòng nước mắt ấm nóng, ngực Phong Cẩn như bị vật gì đè chặt lại, sửa chăn cho Trang Lạc Yên: “Trẫm nhất định tra chuyện này, trông nàng như thế, trẫm cũng đau lòng.”

      Hàng mi nhắm chặt thoáng run rẩy, cuối cùng vẫn mở ra.

      Thở dài tiếng, Phong Cẩn quay lại nhìn những người phía sau, bình thản mở miệng: “Nên hầu hạ Chiêu hiền dung thế nào, các ngươi đều biết, nếu Chiêu hiền dung lại có gì bất trắc, các ngươi cũng cần đứng đây nữa.”

      nhìn vẻ mặt đầy hoảng sợ của những người đó, Phong Cẩn lại quay sang nhìn Trang Lạc Yên lát, tiếc rằng đối phương vẫn chịu mở mắt, đứng đó chốc lát rồi mới khỏi.

      Sau khi Hoàng đế rời , Trang Lạc Yên mở mắt, ràng vẻ mặt đầy bi thương, trong mắt lại tràn ý cười.

      vài thứ, được đến quá dễ dàng, mọi người thường biết trân trọng nó, nhưng khi sắp mất thứ ấy, người ta mới giật mình phát nó đáng quý biết bao, làm cho người ta luyến tiếc biết bao. Tình của người con dành cho người đàn ông cũng vậy, nếu phía chỉ thầm lặng hiến dâng, người đàn ông từ cảm giác hổ thẹn chuyển thành đương nhiên, chỉ khi khiến ta cảm nhận được nguy cơ mất nó, ta mới hiểu được, phần tình cảm này đáng quý đến mức nào.

      Phong Cẩn mặc dù là người đàn ông nhưng lại là Hoàng đế, vì vậy, nữ tử với , có thể giành được cách quá dễ dàng. Tình của bọn họ với có thể đáng quý, nhưng khi chiếm được rồi chẳng còn bao nhiêu giá trị. Chỉ khi tình cảm ấy bị đích thân làm cho tổn thương, mới có thể nhận ra, tình ấy trân quý đến nhường nào. Loại tâm lý này, chẳng phải chính là kiểu thể của chữ “đê tiện” đó sao?

      Ra khỏi cung Hi Hòa, Phong Cẩn sầm mặt xuống, lúc này dễ chịu trong lòng đừng ai nghĩ thoải mái được: “ tra ra người của những cung nào lảng vảng quanh cung Hi Hòa đêm qua chưa?”

      “Bẩm Hoàng thượng, tối qua quanh cung Hi Hòa có rất nhiều nô tài các cung từng đến gần, trong ngày Chiêu hiền dung gặp chuyện may, cung Hoàng hậu nương nương, hai vị quý phi nương nương, Nhu phi, Ninh phi, Từ chiêu dung, Tô tu nghi, Yên quý tần, Tương quý tần, Lâm tần đều có người tới gần cung Hi Hòa.” Cao Đức Trung hơi dừng lại rồi tiếp, “Nô tài phát giác được, nếu chỉ dựa vào điều này thể tra ra người nào ám hại Chiêu hiền dung nương nương.”

      “Đương nhiên tra ra, nếu có dự tính hại người, có thể sai người tới cung Hi Hòa từ sớm núp ở đâu đó, hại người xong cũng nhất định rời khỏi đó ngay, đợi hôm sau chuyện này bị làm ầm lên, thừa dịp hỗn loạn rời khỏi đó mới là thượng sách.” Phong Cẩn cười nhạt, “ nơi như hậu cung này, ai mà có tâm tư ăn thịt người chứ!”

      Cao Đức Trung thoáng giật thót, Hoàng thượng như vậy, thực ra là có ý gì?

      cần biết có bao nhiêu kẻ từng qua đó, phải tra xét tỉ mỉ, trong số bọn họ, kẻ nào trì hoãn công việc, hoặc là mất tích lí do nửa canh giờ, chỉ cần có chút khả nghi, theo dõi chặt cho trẫm.” Phong Cẩn lạnh lùng lên tiếng, “ việc trẫm muốn biết , vậy ai cũng có bản lĩnh giấu giếm.”

      Cao Đức Trung lạnh cả lưng, lần này Hoàng thượng thực nổi giận rồi.

      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :