1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TỔNG GIÁM ĐỐC RẤT SỦNG CỤC CƯNG BÉ


      Tác giả: Vũ Nương

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Dung Sa


      Giới Thiệu:

      Bọn họ, ngay từ khi bắt đầu vốn là em thương thân thiết trong mắt mọi người, thấu hiểu lẫn nhau, lại cùng có bí mật thể lộ ra trước người khác.

      Bọn họ, bởi vì tình mà đến gần nhau, nhưng cũng bởi vì thù hận mà tách rời. . . .

      --- ---------

      “Chúng ta là em”

      Hiển nhiên lúc này Lạc Mật Mật vẫn bị vây trong trạng thái hỗn độn như cũ, chút ý muốn trả lời Lạc Thiểu Trạch. Thế nhưng thân thể khô nóng làm cho thể nào nhẫn nại được nữa, liền điên cuồng xé rách y phục của mình để xoa dịu nóng nảy trong lòng.

      Áo khoác màu đen, áo thun ôm màu trắng, áo nịt ngực màu trắng, tất chân màu đen….Toàn bộ sạch sành sanh nhanh chóng rơi lả tả mặt Lạc Thiểu Trạch.

      Bất kỳ người đàn ông nào gặp phải tình huống này cũng thể khống chế mình được nữa, huống chi lúc này trước mắt vốn phải em của , bọn họ có thể…

      --- ------ -----

      Là vận mệnh an bài câu truyện cười, hay là thiên mệnh tác hợp tình duyên được định trước, để cho chúng ta thể chia lìa nhau, hành hạ lẫn nhau….

      Điên cuồng đoạt lấy chỉ muốn cho em biết, em là của ! Mà em, hiểu ?

      Em mực đợi ở đây, thấy được sao? Lúc nào cả hai mới có thể thoát khỏi khổ sở, hoàn toàn đến với nhau…

      Thế nhưng, duyên phận do trời định, thời điểm hai người khởi đầu hạnh phúc cũng là lúc rối rắm bắt đầu…
      thienthannho88, Phong Vũ Yên, dunggg2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Ngủ chính là ngủ

      Mùa hè lúc về đêm cũng thoát khỏi khô nóng, những cánh hoa tung bay lả tả tại hàng cây xanh. Cùng lúc này, cách đó xa là trận trận sóng biển tập kích vào bờ, cũng làm dịu bớt cơn gió khô hanh. Tọa lạc tại bờ biển Lục Thụ Viễn Sơn là ngôi biệt thự màu trắng nổi tiếng gần xa của Lạc gia, giữa thời điểm này những ngọn đèn màu trắng chói mắt kia như trình diễn tiết mục thần bí.

      Lạc Thiểu Trạch cầm khăn lông thấm nước lạnh, nhàng lau chùi gương mặt Lạc Mật Mật.

      Lạc Mật Mật nằm chiếc giường lớn màu trắng, gương mặt đỏ ửng, mồ hôi ngừng chảy. Khăn lông ướt lạnh mặt làm sao có thể xoa dịu được nhiệt độ nóng bỏng trong thân thể Lạc Mật Mật lúc này, nó chỉ càng làm cho cảm thấy khó chịu.

      biết phải người tốt hay sao? Vậy mà chút phòng bị cũng có!” Nhìn Lạc Mật Mật vẫn còn mơ mơ màng màng, Lạc Thiểu Trạch đau lòng dứt, vừa nhàng lau mặt cho , vừa ngừng khiển trách.

      Chợt, cái tay đột nhiên bắt lấy cánh tay Lạc Thiểu Trạch, giờ phút này Lạc Mật Mật ngồi dậy. Lúc này đôi mắt híp lại dường như tỉnh táo, tràn đầy thâm tình nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch.

      em sao?” Lạc Mật Mật tay nhàng lướt qua mái tóc của mình, tay từ từ khoác lên vai Lạc Thiểu Trạch.

      Lạc Thiểu Trạch vừa bị hỏi như vậy, nhất thời biết cái gì cho phải, nhúc nhích vẫn ngồi ở bên giường như cũ.

      Gương mặt ửng đỏ tản ra hơi thở mê người, Lạc Mật Mật từ từ cúi đầu khẽ cười quyến rũ, con ngươi trong suốt lúc này tản ra sức quyến rũ động lòng người, dưới ánh đèn màu vàng nhạt đôi môi khêu gợi nhàng mím lại, chậm rãi di chuyển đến gần đôi môi của Lạc Thiểu Trạch.

      Hai đôi môi sắp chạm vào nhau…

      Bỗng nhiên tách ra, tay Lạc Mật Mật kéo Lạc Thiểu Trạch đè xuống giường, cúi đầu chui vào cổ của Lạc Thiểu Trạch hôn cách mãnh liệt.

      nên như vậy, Mật Mật!” Lạc Thiểu Trạch đẩy Lạc Mật Mật ra sau đó ngồi dậy.
      Cảm giác mềm mại đột nhiên biến mất, Lạc Thiểu Trạch chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng, khó chịu vô cùng…

      “Chúng ta là em!” Lạc Thiểu Trạch hết sức khống chế bản thân, la lớn. thanh này là để nhắc nhở Lạc Mật Mật trong cơn mê loạn, đồng thời cũng là để cảnh cáo chính mình.

      Hiển nhiên lúc này Lạc Mật Mật vẫn bị vây trong trạng thái hỗn độn như cũ, chút ý muốn trả lời Lạc Thiểu Trạch. Thế nhưng thân thể khô nóng làm cho thể nào nhẫn nại được nữa, liền điên cuồng xé rách y phục của mình để xoa dịu nóng nảy trong lòng.

      Áo khoác màu đen, áo thun ôm màu trắng, áo nịt ngực màu trắng, tất chân màu đen….Toàn bộ sạch sành sanh nhanh chóng rơi lả tả mặt Lạc Thiểu Trạch.
      Bất kỳ người đàn ông nào gặp phải tình huống này cũng thể khống chế mình được nữa, huống chi lúc này trước mắt vốn phải em của , bọn họ có thể…

      Lạc Thiểu Trạch dường như cũng mê loạn, vươn tay kéo Lạc Mật Mật đè giường, quần áo hỗn độn bị vén lên, môi mỏng mềm mại thuận thế đặt lên đôi môi Lạc Mật Mật điên cuồng thỏa thích mút, giống như kẻ ngang ngược ngừng tấn công vào hàm răng của Lạc Mật Mật, mãi cho đến lúc nó mở ra, cả hai cùng hòa vào nhau, dây dưa cùng chỗ.

      Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, Lạc Mật Mật nhất thời biết làm như thế nào cho phải, nhưng dưới tác dụng của thuốc cho phép mình suy nghĩ nhiều nữa, liền vươn tay vuốt ve mái tóc của Lạc Thiểu Trạch, kìm nén được mà phối hợp với

      Đầu ngón tay lướt qua mép tóc, giống như từng dòng nước trong suốt lạnh lẽo đánh vào lòng của Lạc Thiểu Trạch, thể khống chế bản thân mình được nữa, đôi môi dùng sức hút từng tấc da thịt trơn mịn, bàn tay thon dài từ từ lướt qua eo của Lạc Mật Mật, về phía quần lót…

      “Thiểu Trạch, em!” Lạc Mật Mật khép hờ hai mắt, gương mặt ngừng nóng lên.

      Đột nhiên, Lạc Thiểu Trạch trợn to hai mắt, giống như là nghĩ tới điều gì, cố gắng dùng sức khắc chế lửa nóng trong người.

      được, tại sao mình lại kìm lòng nổi, danh nghĩa Lạc Mật Mật vẫn là em mình, được, được…

      Lúc này Lạc Mật Mật tỉnh hơn nửa, mở to mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch, vui mừng cười cười.

      “Chúng ta cuối cùng là phải ở bên nhau.”

      "Mật Mật, . . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta thể!" Lạc Thiểu Trạch chống tay lên muốn đứng dậy.

      Lạc Mật Mật vội vàng đưa tay ôm cổ của , dùng sức hôn mấy cái lên bờ môi khêu gợi của Lạc Thiểu Trạch, vẻ mặt vừa lo lắng vừa xen lẫn đau thương.

      "Ngủ chính là ngủ, có cái gì mà phải khẩn trương. . . . . ."
      Phong Vũ Yên, Chrisdunggg thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Hôm nay bị đùa giỡn?

      "Ngủ chính là ngủ, có cái gì mà phải khẩn trương. Còn có cái gì thể, biết , chúng ta phải em ruột, chúng ta có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, em biết cũng thích em, chỉ còn thiếu chút, chút xíu nữa, là chúng ta có thể. . . . . ."

      "Đừng nữa." Lạc Thiểu Trạch ra sức đứng dậy, tiếp theo ngồi ở bên giường, cúi đầu xuống mang dáng vẻ ưu thương bất đắc dĩ.

      " xin lỗi, Mật Mật, đây chỉ là hiểu lầm, đêm nay nên đối với em như vậy . . . . ."

      "Chờ chút, đừng như vậy có được , . . . . . . cảm thấy tối nay chỉ là hiểu lầm thôi sao? Tại sao là do thể kìm chế được nữa? Tại sao muốn đối mặt với tình cảm của trái tim mình?" Lạc Mật Mật ngồi dậy, đưa tay nắm lấy ga giường che thân thể của mình, sau đó bất lực nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch.

      Lạc Thiểu Trạch khom người xuống, từ từ nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất lên để mặc, sau đó chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời , "Mật Mật, coi như tối nay chỉ là giấc mộng được ?"

      Nước mắt trong suốt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, kìm lại được, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

      Lạc Mật Mật mím chặt đôi môi, dùng sức ổn định hơi thở của mình, loại chuyện như vậy đối với loại tổn thương rất lớn, huống chi chỉ là sinh viên đại học vừa mới hai mươi tuổi, cũng phải là hạng bán thân rẻ tiền, nếu như trước mắt phải là người đàn ông mình thương, làm sao có thể chủ động đến như vậy?

      Nhưng mà, bị người ta cự tuyệt chẳng lẽ còn muốn mặt dày mày dạn trách móc người ta nữa hay sao?

      Tính khí đại tiểu thư nổi lên, lúc này Lạc Mật Mật muốn lấy lại tôn nghiêm của mình, vì vậy ngẩng đầu lên quật cường nhìn Lạc Thiểu Trạch, dùng sức cười tiếng, “Lạc Thiểu Trạch, đây chẳng qua chỉ là trò chơi thôi? Giống như khi còn bé chúng ta từng chơi qua ở nhà vậy. Nếu như muốn, vậy mang theo quần áo của về phòng !”

      Nghe những lời lẽ như thế, trong đầu Lạc Thiểu Trạch như có trận mơ hồ, trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật.

      “Thế nào? Chẳng lẽ tưởng là ?” Lạc Mật Mật nghiêng đầu, trong ánh mắt lúc này hoàn toàn nhìn ra là suy nghĩ cái gì.

      Cằm dùng sức rũ xuống, Lạc Thiểu Trạch quét mắt nhìn dưới đất, gương mặt cường ngạnh cố nặn ra vẻ tươi cười, ngẩng đầu lên muốn gì đó, đột nhiên lại bị Lạc Mật Mật chặn trở về.

      Trước kia mình chơi đùa vô số phụ nữ, chẳng lẽ hôm nay lại bị đùa giỡn?

      vẫn là nhanh lên chút về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đến công ty, em cũng phải đến trường học để báo danh!” Lạc Mật Mật quay đầu , nhìn Lạc Thiểu Trạch nữa.

      Giống như đứa trẻ bối rối, Lạc Thiểu Trạch từ từ nhặt quần áo của mình lên, quay đầu từng bước từ từ rời .

      Xoay đầu lại, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống theo bóng lưng dần dần biến mất, “Lạc Thiểu Trạch, em chờ , cho đến khi chân chính đối mặt với tình cảm của mình.”

      Lạc Thiểu Trạch biết chính mình trở về phòng như thế nào, vẫn mất hồn cầm quần áo ném sang bên, nặng nề ngồi ở giường.

      Mình thích con bé ngốc này rồi sao? Chẳng lẽ có thể quên hết quá khứ, quên tất cả sao? Lần này muốn đối mặt sao?

      Lạc Thiểu Trạch cảm thấy trong lòng khó chịu, vì vậy cầm lên điếu xì gà, từ từ lấy ra cái bật lửa nhàng đốt, ngọn lửa màu xanh dương lộ ra vẻ mê người, ánh lửa sáng bóng chậm rãi gặm nhấm màu nâu đậm của điếu xì gà, theo đó từng đợt từng đợt khói tản ra mang theo mùi hương thơm mát.

      Mình lại bắt đầu rối rắm rồi, phải mình vẫn luôn xem Lạc Mật Mật là em sao? Cho dù từng có ý nghĩ như vậy, phải thuyết phục chính mình nên suy nghĩ nhiều nữa sao?

      Ban đầu, chính là muốn đem lòng mình chôn giấu, mới có thể nghĩ hết các biện pháp để lựa chọn tình cảm khác, nhưng ai ngờ khi mình chân chính rơi vào tình người kia lại rời khỏi mình để đến nước Pháp, từng nghĩ hết tất cả biện pháp níu kéo người ấy quay trở về nhưng cũng ăn thua gì, kể từ đó về sau, tự mình phong tỏa nội tâm của chính mình, chẳng thà ăn chơi đàng điếm, thay người như thay áo, chứ muốn vướng vào thứ tình cảm đương như vậy lần nào nữa.

      Nhưng mà tại sao? Về đến nhà nhìn thấy Lạc Mật Mật lần nữa trái tim kia, làm sao có thể…..

      được, tuyệt đối được!

      Lạc Thiểu Trạch bóp mạnh điếu xì gà, chôn đầu vào cái gối. --- ------ -----

      Hình ảnh mấy tháng trước diễn ra tại sân bay lại ùa về.

      “Lạc Thiểu Trạch, chờ em chút!” Bánh xe của chiếc vali hành lý hiệu Hermes xoay tròn nhanh, nữ chủ nhân điên cuồng lôi kéo chiếc vali, bất chấp mọi thứ xung quanh liều mạng chạy về phía trước….
      Phong Vũ Yên, Chrisdunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Nick name sóng gió

      "Lạc Thiểu Trạch, chờ em chút!"

      Bánh xe của chiếc vali hành lý hiệu Hermes xoay tròn nhanh, nữ chủ nhân điên cuồng lôi kéo chiếc vali, bất chấp mọi thứ xung quanh liều mạng chạy về phía trước…

      Lạc Mật Mật người mặc chiếc áo cánh dơi màu hồng, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được uốn gợn sóng bồng bềnh, đôi mắt to trong suốt vô cùng mê người, ở giữa là chiếc mũi cao thon cùng đôi môi hồng hào nhắn…

      Người con đáng kia lúc này giống như chú chim nổi giận, tay cầm vé máy bay, tay lôi chiếc vali giương nanh múa vuốt chạy về phía trước.

      Mà ở phía trước là bóng lưng quyến rũ của người đàn ông có thể làm cho bất cứ người phụ nữ nào khi nhìn thấy cũng chết mê chết mệt, bóng dáng cao to lộ ra khí thế mê hoặc lòng người, gương mặt tuấn hơi nghiêng về phía sau, chân mày nhàng cau lại.

      "Lạc Mật Mật, gọi hai."

      “Em mới cần, gọi hai là lúc ở nước Mỹ, bây giờ trở về quê nhà rồi, đây là Trung Quốc, đừng mơ tưởng em gọi hai!”

      Nhìn Lạc Mật Mật bày ra bộ mặt phục tùng, Lạc Thiểu Trạch gì.

      nhóc này rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Từ lúc vừa lên máy bay liền giống như viên kẹo cao su, đụng đến đâu là dính đến đó, còn chết sống phải sửa đổi nick name, chẳng lẽ định đùa giỡn mưu ma chước quỷ gì đây?

      Lạc Thiểu Trạch nhếch miệng, giương mắt nhìn về phía cửa ra sân bay, bất đắc dĩ , “Được rồi, em muốn làm gì làm ! rất bận.”

      Lạc Mật Mật nhìn gương mặt như đóng ngàn lớp băng kia bằng nửa con mắt.

      “Thôi , suốt ngày chỉ biết lấy lý do bận rộn hết cái này đến cái kia để tránh mặt em, tưởng bổn tiểu thư là đứa ngốc sao, trâu già làm việc cũng có lúc buồn ngủ chứ? Buổi tối nhớ về nhà trước bảy giờ, em có chuyện quan trọng muốn tuyên bố! Lạc Băng Nhân!”

      “Có ý gì? Mới vừa rồi ở máy bay còn gọi tên , tại sao bây giờ lại đổi thành ‘bánh nướng áp chảo’ ? vậy, còn muốn về nhà trước bảy giờ, tiểu Mật Mật, đầu óc em có vấn đề gì chứ?”

      (ban đầu gọi là Lạc Băng Nhân sau thành Lạc Bính Nhân( bánh nướng áp chảo) vì hai từ đó đọc gần giống nhau)
      Liếc mắt ngó nghiêng cái, Lạc Mật Mật cắn môi trừng mắt kiêu ngạo

      cho biết nên gọi em tiểu Mật, thấy ánh mắt của mọi người xung quanh sao? Gọi như vậy khó nghe!” (tiểu mật=bồ nhí ^^)

      có gọi em tiểu Mật, gọi là tiểu Mật Mật. Hơn nữa, em cũng biết…. khó nghe!”

      Nhìn Lạc Thiểu Trạch né tránh ánh mắt của mọi người, Lạc Mật Mật phì cười cái, vươn tay xoa xoa gương mặt đỏ ửng vì thẹn thùng.

      “Tùy thôi…,dù sao chỉ có mới có thể gọi như vậy, người khác có phúc phận này đâu!”

      Lạc Thiểu Trạch đổ mồ hôi hột, đưa tay sờ sờ cái trán Lạc Mật Mật, sau đó yên tâm thở phào nhõm.

      “Em cũng có phát sốt, làm sao lại bất thường như vậy? Được rồi, với em nữa, bọn người Mạc Triết Hiên có lẽ nhanh đến thôi, chúng ta tới cửa xem .”

      Nhìn cái miệng nhắn của Lạc Mật Mật trề xuống, Lạc Thiểu Trạch vẻ mặt đau khổ.

      Mình đúng là mệnh khổ, nghe lời ba tới Trung Quốc quản lý chi nhánh công ty, còn phải mang theo tiểu ma nữ này để làm chi? Cũng là, nhóc cố tình lựa ngay thời điểm này để du học Trung Quốc, biết trong đầu rốt cuộc tính toán mưu gì đây?

      Tuy ràng lắm nhưng tại vấn đề cực kỳ mấu chốt là cùng về đây, cho nên ngàn vạn lần được giống như lúc ở Mỹ, cả ngày chơi đùa lêu lỏng khắp nơi nhìn thấy bóng dáng đâu, ở Trung Quốc, cũng hy vọng ở dưới mi mắt của biến mất hay xảy ra chuyện…

      "Lạc Mật Mật, em nghe lời, mau!"

      "Em , , còn chưa đồng ý với em ! , có thể về nhà trước bảy giờ hay ?”

      Lạc Mật Mật khom người xuống ôm lấy vali hành lý, mặc cho Lạc Thiểu Trạch lôi kéo như thế nào cũng nhất quyết đứng lên, nhắm chặt cặp mắt lớn tiếng la hét.

      về nhà, em liền đem hình nude chụp tối qua phát tán mạng, để tất cả mọi người đều nhìn thấy!”

      “Đại ca, đến rồi!”

      TM, đúng là quá khéo, lúc này Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch vừa đúng xuất trước mặt hai người, cả hai đều cười như cười nhìn Lạc Thiểu Trạch.
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Là Của Em
      ***, như thế nào lại xuất lúc này!

      Lạc Thiểu Trạch lập tức đứng thẳng người, hai tay ôm ngực nhìn lên trời khinh thường.

      “Hai người các cậu, phụ trách đem con nhóc này lên xe .”

      xong, Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu ưỡn ngực ra cửa, lưu chút dấu vết nào.

      “Bánh nướng áp chảo, đúng là trâu bò, dám bỏ mặc em mà à.” Đứng ở sau lưng Lạc Mật Mật hung hăng rống to.

      Thôi , người ta có đàn em, còn mình đơn thân độc mã.

      “Tiểu thư, chúng ta nên thôi!” Đứng ở bên Tô Trạch mở to đôi mắt ngây thơ, cười tủm tỉm .

      Lạc Mật Mật từ từ xoay mặt lại, kìm nén tức giận uất ức trong lòng, hung hăng đem vali hành lý trong tay ném tới tay Tô Trạch.

      kêu ai là tiểu thư? Cầm cái vali! Bánh nướng áp chảo, đứng lại đó cho em, là của em!”

      Tô Trạch còn chưa kịp phản ứng, Lạc Mật Mật biến mất ở trong đám người.

      “Nhị ca, ấy là ai? Lại dám cùng đại ca chuyện như vậy, khí thế còn mạnh như vậy, em đoán ra!” Tô Trạch vẻ mặt lờ mờ nhìn Mạc Triết Hiên.

      Mạc Triết Hiên đẩy đẩy mắt kiếng, nhìn chằm chằm về phía trước, mặt chút thay đổi.

      “Đoán ra cũng sao, quan trọng là nên đụng vào! ấy là em của đại ca, về sau cung kính chút, nếu đại ca để yên cho cái mạng của cậu đâu!”

      Tô Trạch nuốt ngụm nước miếng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

      Rốt cuộc đuổi theo hai em nhà họ Lạc.

      Tô Trạch đem cái vali hành lý cất vào bên trong buồng xe phía sau, vội vàng chạy đến phía trước mở cửa xe, mỉm cười ý bảo Lạc Mật Mật ngồi vào .

      Lạc Mật Mật híp mắt cười, cúi người chui vào bên trong xe, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh cười ha hả nhìn Lạc Thiểu Trạch.

      “Bánh nướng áp chảo, ngồi chỗ này… em với chuyện.”

      Lạc Thiểu Trạch đứng yên tại chỗ, gương mặt lạnh lẽo đen như cái đít nồi, vươn tay mở cửa xe kế bên tài xế ngồi vào.

      “Tô Trạch, cậu ngồi phía sau!”

      Tô Trạch sợ hãi nhìn Lạc Mật Mật chút, lại nhìn Lạc Thiểu Trạch chút, người nào đó cũng dám đắc tội, chỉ có thể đứng yên tại chỗ dám nhúc nhích.

      Lạc Thiểu Trạch hai tay ôm ngực, cả khuôn mặt lạnh lẽo dường như có thể đem tất cả sinh vật đóng băng trong nháy mắt.

      Mạc Triết Hiên thấy tình thế ổn, len lén nháy mắt với Tô Trạch, sau đó liền nhanh nhẹn ngồi vào ghế tài xế.

      “TMĐ, thôi kệ… đành phải đắc tội với vị tiểu thư này vậy, chứ đắc tội với lão đại thế nào mình cũng chết toàn thây!”

      Tô Trạch nhắm mắt, kiên quyết ngồi xuống.

      Bỗng nhiên, cánh tay bị người ta hung hăng nhéo, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đau…

      Tô Trạch vội vàng mở mắt, phát cánh tay mình bị Lạc Mật Mật dùng cái kìm hung hăng kẹp, liền ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu định cầu cứu lão đại.

      Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng kia theo bản băng vội vàng che miệng, dám phát ra thanh nào.

      Lạc Mật Mật tức giận nhìn Lạc Thiểu Trạch ngồi ở vị trí phụ lái, khuôn mặt nhắn sung huyết đỏ bừng, bỗng nhiên cười tiếng, hướng về Tô Trạch phía bên cạnh làm vẻ mặt là lạ.

      thể nào, đây quả thực là tiểu ma nữ, đừng có lấy tôi ra trút giận nữa có được hay ? Nếu đánh tôi chết tôi cũng chết rất thê thảm trong tay lão đại…

      “Haiz, người em, cho xem thứ này! Đây là tuyệt phẩm của lão đại các người…”

      “Khụ, Lạc Mật Mật, nên , nên …”

      Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật trong kính chiếu hậu trừng mắt hốt hoảng lên tiếng. Chợt Lạc Mật Mật ngẩng đầu liếc mắt cái, ngay tức khắc ánh mắt của Lạc Thiểu Trạch liền dịu xuống.

      nên …. ít chút!”

      “Vậy là sao, cứ ngồi ở vị trí phụ lái cho tốt , cần quản cũng cần lo chuyện khác, trông nom em làm cái gì, chuyện với em để làm cái gì? Đúng , người em?”

      Nhìn Lạc Mật Mật quăng ánh mắt tới, Tô Trạch nhất thời hoảng hồn.

      TNND, ngay cả lão đại còn phải nhìn sắc mặt của ấy, mình nên làm thế nào đây”

      “Người em, tối ngày hôm qua… lão đại của các …” Lạc Mật Mật vừa chậm rãi chuyện , vừa chú ý sắc mặt của Lạc Thiểu Trạch trong kính chiếu hậu.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :