1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kế hoạch chiếm giữ của chưởng quỹ - Tiếu Giai Nhân (16.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4.1:


      Đường Cảnh Ngọc vận khí tồi, rời trấn lâu liền nhờ được chuyến xe lừa đến huyện Gia Định . Người đánh xe là lão hán khoảng bốn mươi cùng người vợ vô thành bán giỏ trúc, Đường Cảnh Ngọc cản xe họ lại, hai vợ chồng sảng khoái mà dừng lại


      “Tiểu huynh đệ là người từ xa đến sao? Nghe giọng ngươi giống người Tô Châu a.” Đại nương đầu đội mũ rơm hiền lành hỏi.


      Đường Cảnh Ngọc ngồi bên cạnh đại nương, cười khổ :“Đại nương nhĩ lực tốt, con đến Sơn Đông để tìm thân thích nương tựa , đường bị cướp, cha con nương con đều chết, con vừa vừa xin cơm mới đến được đây. Ngày hôm qua có vị đại ca thấy con đáng thương, mới tặng con bộ quần áo mới này, hôm nay lại gặp được đại nương cho con nhờ xe, Tô Châu này có nhiều người tốt nha.”


      Gương mặt nàng vốn thanh tú lời lại thành khẩn, bị nàng khen tới tấp tâm tình đại nương rất tốt, trấn an hai câu, còn hỏi thân thích nàng ở chỗ nào.


      Đường Cảnh Ngọc lại những lời giống như khi nàng với Tiền Tiến, tùy tiện bịa ra câu chuyện, xong nàng giọng cầu xin đại nương:“Đại nương, ngươi xem, lúc trước con chỉ toàn xin cơm ăn thôi, chưa từng tới thành lớn như vậy, lỡ như thủ vệ giữ thành hỏi chuyện con, con......”


      có việc gì có việc gì, tiểu huynh đệ cứ ngồi yên ở xe.” Đại nương đợi Đường Cảnh Ngọc xong liền chen vào ,“Con cứ ngồi yên xe, coi như chúng ta là người nhà, cứ để thúc thúc ngươi chuyện với họ, bên này chúng ta thái bình, kiểm tra nghiêm .”


      Đường Cảnh Ngọc liên tục lời cảm tạ.


      Xe lừa đến cửa thành phía nam của huyện Gia Định là buổi trưa, trời nắng nóng lợi hại , vài quan binh giữ thành chạy đến chỗ có bóng râm hóng mát, Đường Cảnh Ngọc ngồi bên lạnh mắt nhìn thúc kia chạy đến chỗ quan binh chuyện nhân tiện đưa cho họ vài đồng tiền rồi chạy trở lại, tiếp tục đánh lừa .


      Vào thành lâu, Đường Cảnh Ngọc mang theo cảm kích mà cáo biệt với vợ chồng đại nương kia.


      Giang Nam giàu có và đông đúc, dân chúng trong thành ăn mặc tốt hơn nhiều so với ít thành trấn ở phương bắc, Đường Cảnh Ngọc dạo loanh quanh mục đích mới dừng lại, rất khát, liền tìm quán trà ngồi nghỉ. Tiểu nhị quán trà mời nàng vào bên trong ngồi, Đường Cảnh Ngọc biết ngồi bên trong giá cao hơn nên trực tiếp ngồi ở bên ngoài, cùng ngồi với hai hán tử thô lỗ phía trước, hai văn tiền bình trà.


      Trà được mang lên, Đường Cảnh Ngọc rót đầy tràn chén, ùng ục ùng ục uống hết hơi, buông bát “khà” hơi thoả mãn.


      Ngồi ở bên cạnh nàng hán tử cao to cường tráng nhìn nàng, tò mò hỏi:“Tiểu huynh đệ vừa mới vào thành phải ? Nhìn ngươi phơi nắng đến nỗi mặt đỏ bừng kìa .”
      Đường Cảnh Ngọc gật gật đầu, cũng bắt chuyện với :“Đúng vậy, hôm nay là nóng, khát muốn chết, đại ca là người trong thành hả, tại sao lại ra ngoài giữa trời ban trưa như vầy?”


      “Làm công chuyện lặt vặt cho chủ nhân, chủ nhân có lệnh, cho dù trời nắng nóng cũng phải a.” Hán tử cao tráng (cao to + cường tráng) cũng uống bình trà, nhìn nhìn nàng, thử hỏi:“Thấy tiểu huynh đệ tuổi tác còn , hẳn là đến Tống gia bái thầy phải ?” Đầu tháng nay từ có tin tức Tống chưởng quỹ muốn thu nhận đồ đệ, thiếu niên từ mười đến mười lăm tuổi biết đọc biết viết đều có thể đến báo danh cho nên gần đây cũng có vài hộ nông dân mang đứa đến đây.


      Tống chưởng quỹ a......


      Đường Cảnh Ngọc trong lòng vừa động:“Huynh là Tống Thù Tống chưởng quỹ?”
      Hán tử cao tráng nở nụ cười:“ phải là ai? Toàn bộ Tô Châu phủ hễ nhắc tới Tống chưởng quỹ, trước hết đều nghĩ tới vị Tống chưởng quỹ này, chẳng lẽ tiểu huynh đệ phải đến bái sư ?”


      Đường Cảnh Ngọc nhức đầu, xấu hổ cười :“Cha ta để cho ta tới , lão nhân gia cũng biết nghe ai Tống chưởng quỹ muốn nhận đồ đệ, thấy có tiền đồ nên cho ta tới đây, kỳ Tống chưởng quỹ rốt cuộc làm gì cũng biết, đại ca huynh có việc gì gấp ? Nếu vội ta mời huynh uống trà, đại ca cho ta nghe chút về chuyện của Tống chưởng quỹ ?”


      Hán tử này cũng gấp, vừa nghe có trà uống miễn phí, liền kiên nhẫn ngồi chuyện.


      Đường Cảnh Ngọc bên vừa uống trà vừa nghe chuyện, càng nghe càng khiếp sợ.
      Nàng chỉ biết Tống Thù là tân khoa Trạng Nguyên năm đó, cũng biết là sủng thần của tân đế, chuyện này ai ai phố cũng đều biết mà chuyện này nàng chưa từng chủ động hỏi thăm. Nếu phải Tống Thù dung mạo bất phàm, bốn năm qua chỉ sợ ngay cả nhớ nàng cũng có chút ấn tượng nào về thiên kiêu chi sủng ( tức là đứa con nhận hết mọi sủng ái của trời ).


      Nguyên lai tổ tiên Tống gia là làm đèn lồng mà còn làm đặc biệt tốt.


      Cái gọi là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Dựa vào nghiên cứu đời đời của Tống gia, đèn lồng Tống gia ở Tô Châu phủ là số , từng nhiều lần ở Nguyên Tiêu, hội hoa đăng Trung thu giành giải nhất. Tân Tri Phủ mới nhậm chức năm trước khen ngợi đèn lồng Tống gia được làm tỉ mỉ, tinh xảo, cho nên Nguyên Tiêu năm thứ năm nhậm chức bèn đem cặp đèn lồng làm cống phẩm.


      Thánh Thượng nghe có quan viên đưa đèn lồng làm cống phẩm, trong lòng tò mò, nhưng khi thấy đèn lồng Tống gia được tỉ mỉ chế tác, mặt rồng đại duyệt, hạ chỉ ngay lập tức, lệnh Tống gia Nguyên Tiêu hàng năm đều phải thượng cống cặp lồng đèn .


      Từ đó, Tống gia nổi danh, quan to quý phụ nối nhau đặt đèn lồng của Tống gia dứt.


      Tống gia cũng có bởi vậy mà dương dương tự đắc, vẫn như trước sinh sống ở tiểu thị trấn Gia Định này, trong nhà cũng chỉ mướn bốn năm học việc, mà tộc nhân Tống gia mỗi tháng chỉ làm ba cặp lồng đèn , làm xong , ai tới mua đặt tháng sau lấy, theo trình tự tiếp tục đan.


      Học đồ được gia chủ Tống gia chỉ điểm, tay nghề cũng là thượng thừa, làm đèn lồng cũng có hạn chế số lượng, bình thường người phú quý bởi vì muốn chờ thời gian quá dài, liền ở tiệm lồng đèn Tống gia chọn cái lồng đèn hợp ý về, dù sao cũng mang danh là lồng đèn Tống gia làm, đều rất thể diện. Như thế tiệm lồng đèn Tống gia tuy nhưng làm ăn khấm khá.


      Đến thế hệ Tống Thù, phụ thân sớm mất, Tống lão ông tay nuôi lớn hai cháu trai. Trưởng tôn Tống Khải Hưng tiếp quản gia nghiệp, thứ tôn Tống Thù bẩm sinh thông minh, bái Đại danh nho viện trưởng Nam Sơn thư viện Trang Dần làm thầy, năm vừa mới mười tám liền liên tiếp giành được các giải Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, vanh danh thiên hạ, sau lại tùy giá thân chinh (theo vua đánh giặc), đánh bại người Hồ. Nhưng khi Tống Thù khải hoàn trở về sắp thăng quan phong tước nghe tin huynh trưởng bạo bệnh. Tống Thù lúc này cầu Thánh Thượng từ quan, về nhà thay huynh giữ đạo hiếu, kế tục tổ nghiệp.



      Kế tục tổ nghiệp, cũng chính là làm đèn lồng.


      Đường đường Trạng Nguyên lang lại về nhà làm đèn lồng, Thánh Thượng muốn để phí người tài, luôn giữ lại mãi. Tống Thù lí giải nhân tài triều đình thiếu người như Tống Thù , nhưng làm lồng đèn là nghề tổ truyền của Tống gia, nên thất truyền khi đến đời , lời khẩn thiết. Thánh Thượng tán thưởng mảnh hiếu tâm lại nhân thưởng thức thi họa của Tống Thù, liền lệnh cho Tống Thù sau khi học thành, Tống gia tiến cống đèn lồng mà Tống Thù làm, ban thưởng danh “Trạng Nguyên đăng”.
      Hoaithao, B.Cat, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4.2:

      Tống Thù từ quan về quê, chỉ cần năm liền học hết tổ truyền của Tống gia, đôi Trạng Nguyên đăng đầu tiên được trình lên càng thêm văn nhân phong nhã.


      Cứ ba năm lại cống lên đôi hoa đăng vào cung, Thánh Thượng khen ngớt, danh Tống Thù càng vang xa. Tuy là mới bước chân vào nghề nhưng với dung mạo tựa Phan An lại được thánh tâm, ít danh môn khuê tú đều có ý gả cho , cũng có ít người ngưỡng mộ muốn bái làm thầy.


      Tống Thù đứng trước mọi người mà tuyên bố muốn lập gia đình chỉ muốn lòng chế đăng, uyển chuyển từ chối những danh môn khuê tú muốn kết uyên ương với . Về phần thu đồ đệ, năm nay là năm đầu tiên tuyển học đồ, mà người đến báo danh muốn đạp nát cửa tiệm, vì tính công bằng, Tống Thù quyết định thông qua ba vòng thi để chọn được người tài năng bái làm học đồ của .


      hết hơi, hán tử cao tráng uống hơi hết bình trà, vỗ vỗ bả vai Đường Cảnh Ngọc :“Ta phải rồi, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, tiểu huynh đệ vẫn là nên sớm chút , lỡ như may mắn được Tống chưởng quỹ chọn, sau này chỉ cần làm cái lồng đèn cũng bán hơn chục lượng bạc, sống cũng uổng a.”


      Đường Cảnh Ngọc vẫn ngơ ngác ngồi đó.


      Nàng cảm thấy đầu óc Tống Thù chắc chắn có vấn đề, cho dù làm đèn lồng nổi tiếng như thế nào, làm sao so sánh với quan to lộc hậu? Thế nhưng vì cái gọi là tổ nghiệp lại buông ta cho tiền đồ vô lượng? Đổi thành nàng chắc chắn nàng trở về làm lồng đèn đâu.


      Bất quá, làm đồ đệ Tống Thù cái lồng đèn cũng có thể bán hơn mười lượng bạc, quý như vậy sao, chẳng lẽ đèn lồng của Tống gia là làm bằng bạc?


      Đường Cảnh Ngọc muốn nhìn đèn lồng do
      [​IMG]
      Hoaithao, B.Cat, Trâu2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 5.1:

      Tiệm lồng đèn Tống gia ở thành đông đường Vạn An, khi Đường Cảnh Ngọc đầu đầy mồ hôi chạy đến đó, liếc mắt thấy đoàn người đứng dài, chiếm gần nửa con phố.


      Nàng có chút thể tin vào hai mắt!


      phải hôm nay là ngày cuối cùng để đến báo danh sao, tại sao còn nhiều người đứng xếp hàng như vậy? Hơn nữa bên Tô Châu này mọi người đều có tiền, có phải cho bọn đọc sách phải tốt hơn sao? Tống Thù cầu đồ đệ phải biết đọc sách viết chữ a!


      Đường Cảnh Ngọc chậm rãi về phía trước , ánh mắt liếc nhanh về cặp vợ chồng nông dân mặc quần áo vải thô đứng cùng đứa có khuôn mặt nhắn. phải nàng xem thường họ, nàng cũng có tư cách khinh thường người khác.


      Nàng lăn lộn bốn năm với khất cái, đời này tùy tiện lôi ra người nào đó so với đứa có người thân như nàng còn mạnh hơn nhiều, nhưng đọc sách chính là chuyện cần tốn rất nhiều bạc mà trong nhà họ ngay cả cơm đều đủ ăn làm sao có đủ tiền cho đứa đọc sách được? Cho dù Giang Nam giàu có và đông đúc, nhưng phải ai cũng vậy.


      Trời bắt đầu tối, nếu nàng ngoan ngoãn xếp hàng đợi báo danh dù nàng đợi tới đêm khuya cũng chưa chắc tới lượt nàng, Đường Cảnh Ngọc tới đầu hàng xem xét tình hình.


      Cửa hàng lồng đèn Tống gia có ba mặt, hai tiểu nhị đặt cái bàn đăng kí phía trước cửa, người ngồi trước bàn làm thủ tục đăng kí có thí sinh, người có vóc dáng cao gầy đứng bên cạnh quản lí đội ngũ xếp hàng để họ quấy rối, làm ồn nếu cần khảo hạch mà đuổi về thẳng.


      Đường Cảnh Ngọc đảo mắt liếc nhanh vào bên trong cửa hàng, mơ hồ thấy được các loại đèn lồng, ngoài ra còn có bóng dáng của hai tiểu nhị sóng vai đứng xem náo nhiệt nhưng lại thấy bóng dáng của Tiền Tiến.


      Có thể theo Tống Thù xuất môn, đại khái Tiền Tiến cũng có chút địa vị trong này ?
      Đường Cảnh Ngọc yên lặng thu hồi tầm mắt, tò mò nhìn về đội ngũ phía trước.


      Tiểu nhị mặt tròn ngồi tại bàn đăng kí liếc mắt đánh giá thí sinh đứng trước , đánh giá độ tuổi của có thích hợp , từ bàn tuỳ tiện lấy quyển sách lật trang đưa cho , để thiếu niên đọc to hàng chữ trong đó.


      Thiếu niên cúi thấp đầu đọc sách, cau mày lắp bắp đọc to:“...... thả điểu, ở hà tri châu......” (đoạn thơ này là quan quan thư cưu, tại hà tri châu)


      Còn chưa kịp đọc xong, tiểu nhị mặt tròn kia khoát tay ý bảo cha dẫn người , lão hán tiến đến vỗ vào ót con mình, tiểu nhị nghiên mình nhìn về đội ngũ xếp hàng, cao giọng: “Người đằng sau lên, ta lặp lại lần nữa, người mà chúng ta chưởng quầy có thể đọc có thể viết , phải giống như thi tú tài, ít nhất có thể đọc được chữ, viết được thất thất bát bát, chữ viết tinh tế, nếu các ngươi chỉ nhận được mười mặt chữ hoặc chỉ viết được tên mình thừa dịp trời chưa khuya chạy về nhà , đừng làm chậm trễ công việc của người khác!”


      Tiếng vừa dứt, bên trong đội ngũ ồn ào hẳn lên, những người đứng phía trước thấy mọi chuyện ràng, đại khái cũng biết năng lực thực của con mình, nhìn lại sắc trời, ủ rũ dẫn đứa rời , nhưng vẫn có người vẫn ráng ở lại thử vận may của con mình, còn những người ở phía sau thấy được chuyện gì liền lại càng nguyện ý rời , họ chính là do đứa của nhà đó quá ngốc mới qua được, mà con mình giống vậy.


      Cứ như vậy, đội ngũ chậm rãi tiến lên.


      Đường Cảnh Ngọc tiếp tục nhìn lát, thêm năm người qua được vòng này xuống , nàng cười cười lắc đầu, tiến đến trước cửa hàng hướng cái tiểu nhị cười cười,“Ta quen Tiền đại ca, có ở đây ?”


      Tiểu nhị ngẩn người, liếc mắt đánh giá nàng cái:“Ngươi quen Tiền quản sao?”


      Trong cửa hàng lồng đèn Tống gia có hai Tiền quản , người là Tiền lão nhân gia Tiền quản , ông ấy là trung phó (người hầu trung thành) của lão thái gia, rất được nể trọng. Tiền Tiến là cháu trai của Tiền lão nhân, sau khi chưởng quầy dẫn Tiền Tiến kinh thành về vẫn thường để phục vụ bên cạnh nên cũng có gì bất ngờ nếu sau này tiếp nhận vị trí của Tiền lão, bởi vậy toàn bộ người làm trong tiệm đều lấy lòng , đều gọi ba tiếng Tiền quản .


      Đường Cảnh Ngọc vừa nghe xưng hô này trong lòng liền vui vẻ, Tiền Tiến có địa vị khi chuyện mới có phân lượng, chuyện của nàng dễ dàng hơn. Nàng cười cười gật đầu:“Đúng là , sáng nay ta nhờ xe ngựa Tống chưởng quỹ vào thành, Tiền đại ca ta có việc cứ tới đây tìm , nhờ vị đại ca này chuyển lời giúp tiểu đệ, tiểu đệ vô cùng cảm kích.”


      Nàng quần áo đơn giản, chuyện thấp hèn cũng cao ngạo, trật tự mạch lạc ràng, tiểu nhị kia nghĩ nghĩ, liền để nàng chờ, xoay người vào bên trong.


      Đường Cảnh Ngọc cười cười với tiểu nhị khác, xoay người đến dãy hoa đăng treo phía trước.


      Đèn cung đình có chao đèn làm bằng vải lụa, đèn được xếp loại rồi treo dây, lớn đồng nhất, cùng với những lồng đèn mà Đường Cảnh Ngọc thấy trước đây hoàn toàn khác biệt.


      mặt ngoài của đèn được vẽ cảnh sắc núi sông hoặc thác nước, hoặc là câu thơ nổi tiếng của danh nhân nào đó, hoặc là chữ viết rồng bay phượng múa hoặc là chữ viết xinh đẹp, làm cho người ta nhịn được mà dừng chân thưởng thức.


      Đường Cảnh Ngọc vừa vừa nhìn, càng ngày càng khiếp sợ, nàng từ ba tuổi bắt đầu luyện viết chữ, cho dù thời gian luyện được liên tục nhưng làm giảm khả năng thưởng thức chữ của nàng. Dựa vào những chữ viết mặt lồng đèn này, nàng có thể nhìn ra trình độ của người viết như thế nào a.


      Lồng đèn này làm sao làm a, ràng đây chỉ là đèn lồng mà giống như tranh chữ đánh giá trân phẩm (vật quý), trách được có thể bán với giá cao như thế.
      Hoaithao, B.Cat, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 5.2:

      Nếu vậy lồng đèn mà Tống Thù làm có tư thái như thế nào đây?

      Đường Cảnh Ngọc tự chủ được quét mắt qua những lồng đèn khác, ý đồ tìm được lồng đèn mà Tống Thù làm.

      “Tiểu huynh đệ?” Tiền Tiến theo tiểu nhị tới, phía trước thấy bóng lưng đơn bạc của thiếu niên, nhìn kỹ lại thân xiêm y kia, vừa mừng vừa sợ hỏi.

      Đường Cảnh Ngọc nghe liền tiếng xoay người.

      Tiền Tiến bước nhanh chút, cười sang sảng :“Tiểu huynh đệ ngươi sửa sọan chút ta thiếu chút nữa nhận ra rồi.”

      Kỳ mỗi ngày theo chưởng quầy nhà mình, cho nên dù có chuyện gì cũng khiến quá bất ngờ, bất quá vị tiểu huynh đệ này lúc trước quá mức lôi thôi, nay sửa soạn lại chút, ngũ quan đoan chính mặt mày thanh tú, tương phản này quá lớn a.

      Đường Cảnh Ngọc biết bản thân có bao nhiêu cân lượng, biết khen tình lại thấy Tiền Tiến nhìn mình chằm chằm, nàng ngượng ngùng mở miệng:“Ít nhiều cũng nhờ Tiền đại ca hỗ trợ đệ mới có thể trở lại hình người như thế này, chứ lúc trước đến ăn còn chưa no làm gì có tâm tư sửa soạn cho bản thân.”

      Tiền Tiến gật gật đầu, ý bảo tiểu nhị đứng bên xem náo nhiệt tiếp tục làm việc , đỡ bả vai Đường Cảnh Ngọc về phía trước vài bước, thấp giọng hỏi nàng:“Thế nào, đệ tìm được thân thích rồi sao?”

      Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt nhất thời tối xuống, quay đầu nhìn , nước mắt liền rơi xuống , cúi đầu thút tha thút thít :

      có, buổi trưa đệ vào thành, vòng vòng vài con phố ở thành tây mà thấy nhà nhị cữu cữu đâu, vài lão bá nơi này có thợ rèn nào họ Tần...... Tiền đại ca, kỳ đệ căn bản cũng nhớ nhị cữu rốt cuộc là ở chỗ nào, lúc đệ theo cha nương đến là lúc đệ còn , sợ là đệ nhớ lầm rồi...... Tiền đại ca huynh giúp đệ lần nữa được , cho đệ chỗ làm việc, đệ sợ khổ, việc nào đệ cũng có thể làm, đệ muốn ăn xin nữa. Tiền đại ca......”

      Đường Cảnh Ngọc bổ nhào vào trong lòng Tiền Tiến, ô ô khóc rống lên.

      Thiếu niên khóc hề hề trông đáng thương, Tiền Tiến muốn đau đầu, thấy tiểu nhị ngoài cửa châu đầu lại xem lén, hung hăng trừng mắt liếc đối phương cái, vội vàng đem Đường Cảnh Ngọc đứng lên:“Ngươi đừng khóc nữa, có chuyện , ngươi cũng đừng sốt ruột, bên này ta hiểu hơn ngươi, ngươi đem chuyện nhà nhị cữu ngươi hết cho ta, ngày mai ta tìm giúp ngươi.”

      “Lỡ như đệ nhớ lầm địa phương làm sao bây giờ?” Đường Cảnh Ngọc bên vừa thút thít vừa hỏi, nước mắt ngừng rơi.

      đứa như vậy, lại quen nhìn trẻ con khóc, Tiền Tiến thấy nàng vẫn dùng tay áo gạt lệ, đưa khăn tay của mình cho nàng, cân nhắc chuyện với nàng như thế nào Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ vào đội ngũ bên ngoài hỏi :“Tiền đại ca, cửa hàng huynh muốn tuyển người làm công sao ? Huynh thấy đệ được ? Đệ cần tiền công, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở là được”.

      xong dùng mắt ngấn lệ, lòe lòe mở to vô cùng, chờ mong nhìn .

      Tiền tiến trong lòng vừa động,“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi ? Đọc sách chưa?” Chưởng quầy thu muốn nhận đồ đệ, nếu tiểu huynh đệ có đọc qua sách có thể thử xem.

      Đường Cảnh Ngọc gật đầu:“Đệ mười bốn , trong nhà gặp hoạ, lúc còn cha nương có mời thầy dạy học cho đệ,[ luận ngữ ][ mạnh tử ] đều xem qua......”

      Tiền Tiến chấn động, khó tin nhìn nàng:“Ngươi đọc qua sách sao?”

      Đường Cảnh Ngọc lại gật đầu, có chút ủy khuất :“Tiền đại ca tin sao? Vậy đệ đọc cho huynh nghe nha.” Nàng thực đọc lại luận ngữ.

      Mẫu thân nàng xuất từ dòng dõi thư hương, lúc trước tự mình dạy nàng học, chỉ là mấy năm nay Đường Cảnh Ngọc linh linh hướng nam , ban đêm khi sợ hãi yên lặng ngâm nga đọc lại thư, bởi vậy nàng nhớ ràng rành mạch.

      Lúc này là hoàng hôn, bên trong cửa hàng hết khách nhân, trong phòng trống trải là thanh réo rắt đọc thơ của thiếu niên, ngay cả đội ngũ ồn ào bên ngoài cũng từ từ yên tĩnh xuống, nhướng cổ cố nhìn vào bên trong.

      Tiền tiến có nghiêm túc đọc qua sách, nhưng cho dù đọc qua, nhưng khi nghe Đường Cảnh Ngọc đọc lưu loát ràng, cũng có thể biết lời của nàng phải là giả. Vừa định vỗ vỗ bả vai của Đường Cảnh Ngọc ý bảo nàng cần đọc nữa, mắt thoáng thấy bóng người từ hậu viện tới, đúng là ông chủ chưởng quầy của .

      “Các ngươi làm cái gì vạy?” Tống Thù đảo mắt liếc Tiền Tiến cái, ánh mắt dừng lại ở người Đường Cảnh Ngọc.

      Đường Cảnh Ngọc khẩn trương đứng lên. Đối mặt Tiền Tiến, nàng có thể trợn tròn mắt dối, nhưng đối với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tống Thù, nàng có cảm giác nhìn thấu những tư tâm của nàng.

      Nếu muốn tiến vào tiệm lồng đèn Tống gia, cần phải có thói quen giao tiếp với Tống Thù.

      Đường Cảnh Ngọc hít sâu hơi, lau quệt nước mắt bước lại hai bước trước Tống Thù, dánh vẻ muốn lại thôi:“Tống chưởng quỹ, ta hy vọng được làm việc ở tiệm lồng đèn của ngươi, vừa rồi Tiền đại ca kiểm tra học vấn của ta, ta đọc qua sách, ngươi nhận ta được ? Ta nhất định cố gắng làm việc .”

      Tống Thù mặt chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm, tầm mắt dần dần hạ xuống, khi nhìn đến bàn tay của nàng, móng tay kia thực sạch , ràng vừa mới cắt lâu. Tống Thù có trả lời nàng, giương mắt đối Tiền Tiến :“Đem tên ghi vào danh sách còn ngươi theo ta đến.”

      xong bước .

      Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, quay đầu nhìn về phía Tiền Tiến, Ttiền Tiến cũng cao hứng, kêu tiểu nhị đến để tiểu nhị đăng kí tên cho , vội vã đuổi theo Tống Thù , dừng lại khoá hậu viện rồi quay đầu lại dặn Đường Cảnh Ngọc:“Ngày mai có nhiều người, ngươi nhớ nên đến sớm chút nha!”

      “Tiền đại ca......”

      Đường Cảnh Ngọc muốn giữ lại để thêm hai câu, đáng tiếc Tiền Tiến sợ Tống Thù đợi lâu, nhanh chân bỏ chạy , chỉ để lại cho nàng bóng lưng thôi.
      Đường Cảnh Ngọc ảo não cắn răng, nàng còn chưa cùng Tiền Tiến giải quyết vấn đề ăn ở đâu!
      Hoaithao, B.Cat, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 6.1:
      Edit :Mây

      Tiền Tiến vào, tiểu nhị của cửa hàng dẫn Đường Cảnh Ngọc ra cửa đăng kí tên tuổi.



      Bất quá bọn họ khéo, tiểu nhị mặt tròn vẫn còn bận rộn. nhìn đội ngũ mấy chục người đứng phía sau, có chút áy náy đối Đường Cảnh Ngọc :“Tiểu huynh đệ ngươi nhìn thấy đấy, những người từ rất xa mà chạy đến đây, dù trời gần tối mà vẫn đứng đợi , dù sao tiểu huynh đệ người được chưởng quầy chúng ta coi trọng, ngươi ngồi ở trong chờ chút nha, chút nữa ngươi lại tên cho ta, để ta nhớ kỹ là được rồi”



      chuyện thực khách khí , tâm địa cũng tốt.



      Đường Cảnh Ngọc cũng có chuyện gì để làm cũng có nơi nào để , cười để tiếp tục, nàng ngồi bên xem náo nhiệt.



      Có lẽ là do tâm tình tốt hơn lúc nãy nên Đường Cảnh Ngọc phát tốc độ di chuyển của đội ngũ rất là nhanh , bởi vì đại đa số người bị loại nửa ở cửa nhận mặt chữ này, chuyện chân chính tốn công là viết tên họ tuổi tác, quê quán, người thân cho người đăng kí, rồi họ được phát cái thẻ trúc, để ngày mai tham gia lựa chọn có bằng chứng minh thân phận là .



      Đại khái có khoảng hai mươi người được đăng kí thẻ trúc.



      Đường Cảnh Ngọc bên nhìn bên nghe rất nhàn rỗi nên chuyện với hai tiểu nhị ngồi bên cạnh, biết được rất nhiều chuyện.



      Lần này mặc dù Tống Thù thông báo ra bên ngoài là tuyển đồ đệ, kỳ là tuyển người làm. Người được chọn vào bái làm thầy, năm đầu tiên truyền thụ những cách cơ bản làm lồng đèn.



      Làm đồ đệ ở Tống gia cần trả tiền ăn ở, năm bốn mùa còn được phát hai bộ quần áo. Tống Thù giao cho bọn họ làm cái gì bọn họ phải làm cái đó, làm tốt tùy thời có thể bị đuổi. Người cuối cùng được lưu lại , nếu muốn tiếp tục học làm đèn lồng, phải khế ước làm công hai mươi năm với Tống Thù.



      Đèn lồng mà đồ đệ làm được có thể bán ở cửa hàng, đãi ngộ cùng trước kia giống nhau, nếu đèn lồng bán được có thể lấy sáu phần, Tống gia lấy bốn phần giá. Nếu hết khế ước hai mươi năm, đồ đệ có thể lựa chọn tiếp tục ở lại làm việc trong này hoặc là ra ngoài làm mình.



      tiểu nhị hất hất mặt về phía sau, đối Đường Cảnh Ngọc :“Những đồ đệ mà lúc trước Tống gia tuyển hầu hết rời nơi này . Ngươi ngẫm lại , tên cửa hiệu Tống gia lừng lẫy như vậy, bọn họ ở trong này làm cái đèn lồng giá sáu lượng được ba lượng rồi, nếu rời nơi này , có thể bán được hai lượng là cao. Đèn lồng mà thiếu cái danh của Tống gia, cho dù giống nhau giá cũng là trời so với dưới đất.”



      Đường Cảnh Ngọc gật đầu đồng ý với , nàng có chút hiểu lí do có nhiều người đứng xếp hàng như vậy. Những người khổ , ở đây nếu nhà nào có chút điều kiện hầu hết đều cho con đọc sách thi tú tài, thi tú tài phải vì làm quan sao, làm quan có chỗ tốt gì a, cũng đều vì kiếm tiền, cái gì vì thương dân chúng muốn giúp đỡ dân chúng thoát nghèo, tất cả đều là giả dối. Nhà giàu người ta làm quan là vì quyền thế, nhà nghèo người ta làm quan hơn phân nửa đều là vì tiền.



      tại bỗng có cơ hội kiếm tiền xuất trước mắt, tuy rằng địa vị truyền ra dễ nghe nhưng lại có lợi ích thực tế, hơn nữa lỡ như được chọn, còn có thể tiếp tục đọc sách, hơn nữa, tại Tống gia xem như là nhã thương, phía trước còn có danh Trạng Nguyên gia, thanh danh cũng phải đặc biệt khó nghe.



      Đúng lúc đó, Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời.



      Cũng là đôi vợ chồng già dẫn đứa tiến lên nhưng người thiếu niên này lại mặc quần áo tơ lụa thượng hàng. Người nọ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mi dài mắt phượng, hai má gầy, vừa gặp có cảm giác trong trẻo lạnh lùng, chỉ là khi nhìn kỹ lại, dễ dàng phát ánh mắt của thiếu niên hơi dại ra, nhất là khi mở miệng , cảm giác này liền ràng hơn.



      “Ta muốn làm đèn lồng.” Thiếu niên nhìn tiểu nhị mặt tròn .



      Tiểu nhị mặt tròn có Đường Cảnh Ngọc rảnh rỗi để tinh tế đánh giá thiếu niên trước mắt, liếc mắt qua tơ lụa mặc người cầm sách chỉ trang để đọc theo.



      Chu Thọ có đọc tiếp, mờ mịt nhìn về phía người lão bộc Vương thúc.



      Vương thúc thở dài, giọng nhắc nhở :“Tam thiếu gia, ngài đọc hết đoạn thơ này mới được học làm đèn lồng.”



      Chu Thọ run sợ chút, mắt lướt nhìn qua nội dung trong sách, bình tĩnh đứng lên đọc, thanh trong sáng dễ nghe.



      còn chưa đọc xong, tiểu nhị mặt tròn liền đưa giấy bút cho viết địa chỉ tên tuổi quê quán của mình, Chu Thọ nghe theo. Đường Cảnh Ngọc nhướng cổ xem qua, chỉ thấy tờ giấy nét chữ thanh tuyền phiêu dật.


      Đường Cảnh Ngọc tâm sinh tò mò, phía sau có hơn hai mươi người tiến tới, nàng bước sang bên cạnh vài bước, chờ chủ tớ hai người tới tiến lên chào hỏi:“Hẳn là Chu công tử ? là khéo, ta gọi là Đường Ngũ, hôm nay cũng vừa báo danh , cuộc thi ngày mai còn nhờ Chu công tử chỉ dẫn nhiều hơn a.”


      Chu Thọ ngơ ngác nhìn nàng.


      Đường Cảnh Ngọc hoang mang nhìn về phía Vương thúc.


      Vương thúc ảm đạm đáp lời:“Đường công tử khách khí, đây là tam thiếu gia của nhà ta, năm kia trượt chân ngã từ núi giả xuống, sau đó lại liền như vậy...... Nghe khi Tống chưởng quỹ chọn lựa đồ đệ cho ngoại nhân vào phòng thi, ngày mai nhờ Đường công tử hỗ trợ chiếu cố thiếu gia nhà ta chút.”



      “Nguyên lai là như vậy, ai, Chu công tử tướng mạo đường đường, là đáng tiếc . Lão bá yên tâm, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, ta từ nan”. Đường Cảnh Ngọc rất là sảng khoái , sau đó lại đè thấp thanh xuống,“Lão bá, kỳ ta có chỗ suy nghĩ ra a, theo cách ăn mặ của Chu công tử hẳn là người quý phủ, tại sao cũng đến bái sư ?”



      đến dài a.” Vương thúc kìm lòng đậu tùy Đường Cảnh Ngọc kéo tới đường cái bên cạnh, nhìn Chu Thọ ngoan ngoãn theo, lại thở dài hơi:“ dám đấu diếm, lão gia chúng ta là vị viên ngoại huyện gần đây, trong nhà có ruộng đất có cửa hàng, cơm no áo ấm. Tam thiếu gia của chúng ta là thứ xuất, lão gia sau khi mẹ đẻ tam thiếu gia mất cũng bệnh mà theo. Phu nhân thích tam thiếu gia, vừa lúc tam thiếu gia bị té hỏng đầu liền bắt tam thiếu gia làm việc chân tay, lần này Tống chưởng quỹ thu đồ đệ đệ, phu nhân sai ta dẫn tam thiếu gia đến thử xem.”


      Lúc về chuyện đăng kí thành nên cũng sợ đắc tội đương gia phu nhân, tự nhiên có cái gì cái đó.



      Đường Cảnh Ngọc lòng đầy căm phẫn:“Tại sao lại có chủ mẫu độc ác như vậy, nàng sợ người bên ngoài sao?”



      Vương thúc cười lạnh:“Nếu nàng sợ làm ra loại tình này . Đúng rồi, nghe khẩu ngươi giống người ở đây, cũng là từ phương xa đến đây hả? Có tìm được khách sạn ngủ lại chưa? Nếu chúng ta gặp lại như thế nào, thiếu gia chúng ta sợ người lạ, hai người làm quen trước , ngày mai ta có thể yên tâm.”
      Hoaithao, B.Cat, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :