Chương 50: Sư tỷ của muội rất khỏe
Hoàng thái hậu nghe vậy liền cười : "Ai gia vốn lo lắng An Vân sư phụ cảm thấy trong cung này quen, liền cố ý dặn dò bọn họ nhất định phải thỉnh vị tỷ muội ngày thường có quan hệ tốt nhất với An Vân sư phụ đến đây bầu bạn. Bây giờ nghe An Vân sư phụ như thế, đúng là ai gia nghĩ đủ chu toàn. Như vậy , trước tiên hai người các ngươi ôn chuyện nửa ngày, chờ đến trưa, ai gia cho người hộ tống vị An Lục sư phụ trở về đạo quan. An Vân sư phụ có đồng ý ?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau đồng thời nghiêng người thi lễ với hoàng thái hâu. Tô Thanh Mạt chặp tay niệm Phật hiệu: "A di đà Phật, hoàng thái hậu có tấm lòng Bồ Tát, từ bi chiếu tứ phương. Tin tưởng nhất định có thể ban phước lành cho muôn dân, thân thể an khang. Bần ni đại diện cho các tỷ muội ở đạo quan tạ ơn hoàng thái hậu."
Tiểu Lục đứng bên cạnh nghe vậy, thân thể bất giác run lên, ánh mắt thầm nhìn về phía Tô Thanh Mạt, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Tiểu thư đúng là quá siêu phàm, dáng dấp như vị thế ngoại cao nhân như thế này, đóng kịch còn cao siêu hơn cả lão gia cùng phu nhân ba phần!
Nhìn thấy vị hoàng thái hậu đnag ngồi bên cười đến khép miệng, hiển nhiên trò vỗ mông ngựa này của tiểu thư tương đương thành công.
Khâm phục, khâm phục!
"Vậy chúc lành mượn lời của An Vân sư phụ, chờ sau khi thân thể của ai gia khỏe hẳn, nhất định đích thân đến đạo quan Mạt Yên để trả lễ tạ ơn.”
"Hoàng thái hậu có thể quang lâm đạo quan Mạt Yên, chính là vinh quang vô thượng của đạo quan. Đến lúc đó sư thái chắc chắn cùng với tất cả người trong đạo quan tự mình xuất quan nghênh tiếp hoàng thái hậu."
Hai người cứ ngươi khen ta tán thưởng lúc, Tô Thanh Mạt lúc này mới mang theo tiểu Lục ra khỏi Tiêu Lan điện.
Từ chối cỗ kiệu hoàng thái hậu phái người đưa đến, hai người dự định bộ trở về, thuận tiện còn có thể ở đường câu thông chút.
Khi đến con đường vắng người , tiểu Lục mới vừa mở miệng, bị Tô Thanh Mạt thầm bấm cái. Dùng ánh mắt hướng về nàng ra hiệu, chỗ tối còn có người ở.
Tiểu Lục gật đầu hiểu ý, hai người liền song song về hướng Thanh Trần điện. Vừa chuyện.
"Sư muội, ta hồi quan thời gian dài như vậy, sư thái có sốt ruột ? Có phái các tỷ muội ra ngoài tìm ta ?"
"Thưa sư tỷ, tỷ về đúng hẹn, sư thái đúng là sốt ruột. Ban đầu còn cho rằng tỷ gặp phải thú hoang lúc lên núi, nên có cho các tỷ muội chia nhau tìm kiếm chung quanh núi. May mà sáng sớm hôm nay hoàng thái hậu phải người đến thông báo, sư thái lúc này mới an tâm, mới cho muội theo bọn họ tiến cung, xem thử nơi này của tỷ có cần muội giúp gì . tại nhìn thấy sư tỷ bình an, An Lục có thể yên tâm trở lại thưa cùng sư thái rồi.”
Tô Thanh Mạt gật đầu, nắm chặt tay tiểu Lục: "Sư muội, sư tỷ của muội rất khỏe, cho các vị tỷ muội và sư thái biết, bảo họ cứ yên tâm. Chờ sau khi bệnh tình của hoàng thái hậu ổn định một chút, An Vân tự mình trở về thỉnh tội với sư thái."
Tiểu Lục cúi đầu nhìn đôi tay nắm chặt tay mình, bên trong mi mắt buông xuống có chút đỏ lên, giọng mũi có chút nghẹn ngào gật gật đầu: "Vâng!"
Đợi các nàng trở về Thanh Trần điện, mang theo tiểu Lục trực tiếp trở về nội điện của Ly Thanh, Tô Thanh Mạt ngã vào giường, khác gì con cá chết lầm bầm lầu bầu
Tổ bà nó! Sớm biết từ Tiêu Lan điện đến Thanh Trần điện cần xa như vậy, đánh chết nàng cũng cự tuyệt cỗ kiệu mà lão thái bà kia đưa đến.
Quả nhiên trong mắt nhìn thấy cũng có nghĩa là
Từ cửa Tiêu Lan điện nhìn thấy cách điện Thanh Trần có bao xa, nhưng thực từ đó đến đây, chỉ chuyện rẽ trái lượn phải thôi cũng đủ chết người.
Lần này, chân nàng chắc chắn là phồng rộp cả lên rồi.
nghĩ thầm, đột nhiên cảm nhận được có đôi tay cầm lấy chân của mình bắt đầu cởi giày cho nàng, Tô Thanh Mạt sợ hết hồn, sau khi đứng dậy thấy là tiểu Lục liền thở phào nhõm.
Liếc mắt nhìn bên cạnh nàng biết từ nơi nào xuất chậu nước nóng, chuẩn bị giúp mình ngâm chân, nàng vừa thở phào nhõm đồng thời lại cảm thấy như vậy thoả đáng.
tại thân phận của tiểu Lục là sư muội của nàng, nào có sư muội giúp sư tỷ ngâm chân chứ?
Nếu để cho đám ám vệ của gã kia Quốc Sư biến thái kia nhìn thấy, chắc chắn lại hoài nghi thân thế của mình.
Có điều, nước nóng cũng chuẩn bị xong, vì lãng phí tài nguyên nước nên nàng tạm ngâm chân chút vậy, vừa vặn cũng có thể hóa giải chút uể oải.
Nhưng cũng thể ngồi ngâm chân cho riêng mình.
Tô Thanh Mạt khẽ cười với tiểu Lục: "Ngươi chuyển cái ghế lại đây
ngồi , chúng ta cùng ngâm chân."
Sắc mặt Tiểu Lục có chút trở nên cứng ngắc: "Như vậy hay lắm đâu?"
"Ngươi và ta là sư tỷ muội, cùng ngâm chân có gì là được? Nếu người ta nhìn thấy cũng chỉ có thể cảm tình chúng ta thân thiết mà thôi.”
Tiểu Lục lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thầm mắng mình quá sơ ý, thiếu chút nữa lòi đuôi. Cũng thêm gì nữa vội vã chạy lấy ghế.
Kết quả là, khi Ly Thanh mặt lạnh nhạt bước vào bên trong điện chứng kiến hình ảnh chính là có hai người mặc y phục ni , lộ ra bốn chiếc chân trần ngâm trong chậu gỗ.
sửng sốt chút, dừng bước. lát sau thèm gì, mặt tối sầm lại xoay người ra ngoài.
Ở Thiên triều, chân của nữ nhân há có thể tùy tiện cho nam tử xem, nếu cẩn thận bị nam tử nhìn thấy, nam tử nhất định phải cưới vị nương này.
Nếu , chỉ miệng lưỡi thế gian cũng đủ làm cho người đó chết đuối trong biển nước bọt. Còn nữ tử cuối cùng cũng bởi vì chịu đựng nổi tiềng gièm pha của thế gian mà tìm chết.
Nếu như bên trong chỉ có Tô Thanh Mạt, Ly Thanh cảm thấy, cho dù mình có nhìn chăm chú cũng cần thiết phải cố kỵ cái gì.
Bởi vì nữ nhân này trong lòng sớm còn hình tượng gì đáng giá, những lời nàng ta ra, còn hùng hôn cả nam nhân, hành động của nàng ta, còn hào phóng hơn cả nữ nhân chốn thanh lâu.
Nếu phải điều tra thân phận của nàng, đều tưởng rằng nàng là nữ nhân từ chốn phong trần đó mới bước ra.
Có điều trong này ngoại trừ nàng còn có thêm nữ tử, là quốc sư của nước, vẫn là biết tình thế nặng .
Dù sao thế gian này, có thể xuất nữ nhân như Tô Thanh Mạt là chuyện cá biệt, đương nhiên muốn cưới thêm vị ni nào nữa.
Tiểu Lục đưa lưng về hướng cửa, cho nên nàng cũng biết có người từng bước vào, nhưng Tô Thanh Mạt thấy người kia lần này lại thức thời lảng tránh như vậy, mặt hơi kinh ngạc. Cũng nghĩ sâu xa, nàng chỉ cho rằng, vào cười nhạo mình phen.
Tiểu Lục thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm ở phía sau mình, liền cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhưng hề thấy gì liền quay đầu sang hỏi: "Sao thế?"
" có gì, nước hơi nguội rồi."
"Tiểu… Để muội thay chậu khác.”
Tô Thanh Mạt lắc đầu, đem chân rút lên khỏi châu: " cần, cũng sắp đến giờ dùng cơm trưa, chúng ta mau mau thu dọn, lập tức có người mang vào ngay."
"A? Vậy sao tỷ sớm?" Tiểu Lục vừa nghe vội vàng cũng đem chân nhấc lên, bắt đầu thu dọn.
Quả nhiên, hai người mới vừa thu thập xong bao lâu, Thanh Nhất liền dẫn theo đám nội thị tay bưng thức ăn thong thả bước vào đặt lên bàn.
Nhìn từng món, từng món sơn hào hải vị được bày lên mặt bàn, đứng ở bên, mắt của tiểu Lục sáng lên từ lâu, yết hầu chuyển động, ngừng nuốt nước miếng.