1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh sủng - Trúc Mộng Hề (92.1/171) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      BỆNH SỦNG


      ♣♣♣


      Tác giả: Trúc Mộng Hề


      ♣♣♣


      Thể loại: Sủng văn, đại, chuyên tình, phúc hắc, HE


      ♣♣♣


      Edit: Nguyệt Sắc


      ♣♣♣


      Nguồn: vongnguyetvien.com



      Cảnh báo: Hố này siêu sâu a~ Mọi người nên cẩn thận trước khi nhảy vô hố ;)


      Văn án


      Bệnh sủng thường gọi: Bệnh trạng sủng ái!


      Giản Chính Dương phức tạp, dùng lời bác sĩ mà chính là:


      Thân thể có bệnh, có bệnh là tâm lý.


      phải loại bệnh, mà là vài loại bệnh hỗn hợp cùng chỗ.


      Xét ở mặt ngoài, trừ bỏ so với người bên ngoài có điểm quái gở, cố chấp, có gì khác là mấy.


      Giản Chính Dương dễ dàng , người con được thương, là hạnh phúc cũng là bất hạnh.


      Bạch Tiểu Thỏ thực buồn rầu, Giản Chính Dương ràng như vậy, vì sao luôn biểu có cảm giác an toàn?


      Thẳng đến có ngày, biết Giản Chính Dương bệnh...


      Đoạn trích 1


      Từ cục cảnh sát ra, Bạch Tiểu Thỏ tức giận oán giận Giản Chính Dương: " êm đẹp, đánh người khác làm gì?"


      Giản Chính Dương vẻ mặt vẻ lo lắng: "Ai làm cho cái tên kia sờ tay em."


      Bạch Tiểu Thỏ gì: "Vậy cũng nên đem người ta đánh cho gần tàn a." Tuy rằng tên hỗn đản nào đó nên đánh...


      Đoạn trích 2


      : "Bạch Tiểu Thỏ, nếu cho em là ma quỷ, em còn dám sao?"


      Bạch Tiểu Thỏ : "Chỉ cần phụ em, em tất phụ ."


      Nửa ngày, Giản Chính Dương nở nụ cười, : "Bạch Tiểu Thỏ, nhớ kỹ lời em hôm nay, kiếp này, dù chết, em cũng phải muốn cùng chết cùng chỗ."​
      Last edited: 20/5/15
      Linh Di, Chris, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 001

      Edit: Nguyệt Sắc

      Lúc chuông cửa vang lên, Giản Chính Dương mới phát giác chính mình bảo trì lâu lắm tư thế, toàn thân đều có chút cứng ngắc, dù chính là như vậy, vẫn luyến tiếc buông kính viễn vọng, đơn giản là màn ảnh có thân ảnh người.

      Đáng tiếc cái chuông cửa vẫn vang ngừng, dường như có người ra mở cửa vẫn vang mãi mãi như vậy, Giản Chính Dương trong mắt lên chán ghét, nổi giận đùng đùng mở cửa, đứng ở cửa là quen biết.



      là ai?”

      Giản Chính Dương ngữ khí đặc biệt kém hỏi.

      “Xin chào.” ngờ mở cửa là nam nhân…xinh đẹp như thế, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, làn da, ngũ quan xinh xắn, chính là phát giận, nhìn thế nào cũng đẹp, nữ nhân ở cửa nhất thời trở nên háo sắc.

      Thấy thế, Giản Chính Dương chút nào che dấu chán ghét, ghét nhất bị người khác dùng ánh mắt kinh diễm như vậy nhìn mình, ngữ khí cực kì tốt hỏi lại.

      là ai? Vì sao ấn chuông cửa nhà tôi?”

      “A, xin chào, xin hỏi là Giản Chính Dương tiên sinh sao?” Bị Giản Chính Dương dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm, hoàn hồn, có chút bối rối.

      “Tôi gọi là Tô Á, là nhân viên trong cửa hàng của mẹ , mẹ có việc nên nhờ tôi đưa đồ đến.”

      Giản Chính Dương chán ghét thứ gì đó trong tay Tô Á, “Chẳng lẽ mẹ tôi cho , tôi thích người lạ chạm vào đồ của tôi sao, cần, cầm ném xuống.”

      xong, chút do dự đóng cửa, trở lại phòng ngủ cầm lấy kính viễn vọng tiếp tục xem phong cảnh của mình.

      Ngoài cửa, Tô Á sắc mặt tốt lắm, tốt xấu cũng là hoa khôi trong thẩm mĩ viện, từ đến lớn bởi vì bề ngoài xuất sắc mà nam nhân có hảo cảm với mình đều có thể xếp hàng đến Thái Bình Dương , nhưng là tâm cao khí ngạo cho tới bây giờ đều chướng mắt người khác, muốn chồng mình, chẳng những phải có gia thế, thân mình còn muốn bộ dạng suất.

      biết bà chủ có con trai, bà chủ bộ dạng xinh đẹp như vậy, hi vọng con trai khẳng định cũng kém, cho nên sau khi vào thẩm mỹ viện, bên lấy năng lực nghiệp vụ mạnh làm cho bà chủ đối với mình nhìn với cặp mắt khác xưa, bên cũng lặng lẽ hỏi thăm gia đình bà chủ, trải qua cố gắng của mình, rốt cục chiếm được thưởng thức của bà chủ, cũng biết tình trạng gia đình bà chủ, bà chủ có kết hôn qua, nhưng có con trai hai lăm tuổi, nghe bà chủ con trai đối với thẩm mỹ viện của mình có hứng thú, cho nên về sau thẩm mỹ viện chỉ có thể giao cho con dâu quản lý.

      Biết điều này, Tô Á liền thầm thề nhất định phải trở thành con dâu bà chủ, đáng tiếc con trai bà đến bây giờ xuất ở thẩm mỹ viện, căn bản là có cơ hội nhìn thấy , tự nhiên có cách nào khác làm cho đối phương thích mình.

      Bà chủ là người tinh tường, bình thường cố ý vô tình hỏi thăm tin tức, khẳng định biết chính có mục đích gì, bất quá, tựa hồ cũng để ý, thậm chí vẫn tiếp tục hỏi thăm như vậy.

      Hôm nay bà chủ mua cho con trai bộ quần áo, bản thân có việc rảnh vì thế nhờ đưa lại đây, đây phải là cơ hội sao?

      Bà chủ đây có phải là thừa nhận ? Nghĩ đến đây, Tô Á liền kích động, đến phía trước cố ý trang điểm, lần nữa sửa sang lại trang phục, tranh thủ để lại ấn tượng tốt với con trai bà chủ, nhưng là ngờ lại cư nhiên đối xử như vậy với mình.



      Bất quá, ngờ con bà chủ lại đẹp như thế, càng làm cho Tô Á hạ quyết tâm theo đuổi , mặc kệ là vì gia thế hay là vì bản thân , đều làm cho cảm thấy hứng thú.

      Thời gian trôi qua, nhìn qua cửa phòng, Tô Á thầm thề, con trai bà chủ là muốn làm khó , càng cảm thấy hứng thú, cũng tin ai có thể tránh được mị lực của mình.

      Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, thể làm cho đối phương lưu lại ấn tượng quá kém, Tô Á quyết định về trước, lần sau chuẩn bị tốt lại đến.

      Đối với hoạt động tâm lý của Tô Á, Giản Chính Dương mực biết, trong mắt tại chỉ có bóng dáng xinh.

      Kính viễn vọng nhìn phương hướng là tiểu khu đối diện, nhà buôn bán hai mươi tư giờ, mà màn ảnh của , vẫn di chuyển theo nhân viên thu ngân.

      biết tên của , nhưng là biết thích ăn đại bạch thỏ nãi đường (1 loại bánh), biết thích cười, tựa hồ chưa từng gặp qua biểu tình khác của , nụ cười của , thực ấm lòng người, nhìn cười, liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cũng tưởng muốn cười.

      Là thời điểm nào bắt đầu chú ý đến này, vẫn biết đối diện siêu thị buôn bán hai mươi bốn giờ, cho nên vào lúc mẹ đưa cho mình quà tặng là kính viễn vọng, liền đem màn ảnh hướng đến siêu thị, sau đó liền thấy được , lúc ấy, cười, cười đến thực vui vẻ, rất kỳ quái, tình gì có thể cho cười vui vẻ đến thế.

      Ngũ quan của tinh xảo, nhưng là khi cười lên, dường như ngũ quan đều cười, biết có phải hay do cười quá nhiều, ngay cả lúc cười, khóe miệng cũng hơi hơi gợn lên.

      Đây là lần đầu tiên đối người khác cảm thấy hứng thú, vì thế, ban đầu nhìn kia chỉ vì hiếu kì, đến bây giờ ngày xem liền cả người thoải mái, mỗi lần trong lòng hề thoải mái, chỉ cần nhìn cười cái, giống như tâm tình lập tức tốt lên.

      chuyện kì quái, Giản Chính Dương có chút khó hiểu bản thân mình vì sao lại như vậy, nhưng là chỉ biết, mỗi ngày nhìn lén , là chuyện khiến bản thân vui vẻ nhất.

      lấy trong túi ra cái đại bạch thỏ nãi đường ăn, Giản Chính Dương tay cũng lấy cái đại bạch thỏ ăn, nhưng phát tủ đầu giường, vội vàng mở ra tủ đầu giường, bên trong cũng có, đại bạch thỏ bị ăn sạch.

      Làm sao bây giờ, muốn ăn đại bạch thỏ, cùng ăn với , giống như ở bên cạnh , làm cho cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.

      Giản Chính Dương lập tức lấy ra cái điện thoại mấy trăm năm gọi, bên kia vừa tiếp, lập tức lên đường, “Mẹ, con ăn xong đại bạch thỏ rồi, con muốn ăn đại bạch thỏ, mẹ giúp con mua.”

      Bà Giản lúc đó ngồi ở thẩm mỹ viện nghe Tô Á xong ủy khuất của mình, trong lòng có chút phiền, nghe được con như vậy, ngữ khí cũng khách khí.



      “Con cũng chỉ có lúc cần này nọ mới gọi cho mẹ sao, tiểu khu đối diện phải có siêu thị sao, nơi đó hẳn là có bán đại bạch thỏ nãi đường, chính con mua, cần suốt ngày đem bản thân nhốt tại nhà, nếu con , vậy cần ăn.”

      xong, nổi giận đùng đùng treo điện thoại.

      Tô Á nghe được bà Giản như vậy, cảm thấy là cơ hội, “Chị Giản, cần tức giận, nếu , tôi mua .”

      Bà Giản xem liếc mắt cái Tô Á, này rất được, năng lực cũng tốt lắm, chính là, bà biết tư tâm của , đáng tiếc con phải mình có thể nắm trong tay, nếu đánh bại con, có chuyện, hôm nay thực ràng, con đối có hảo cảm.

      Bất quá, con luôn luôn có tính bài xích người ngoài, tại nếu Tô Á buông tay, chừng có thể đả động con, nghĩ đến đây, bà Giản phóng hoãn ngữ khí.

      “Con ta có chút quái gở, cho nên tính khí thích người ngoài, nếu nó biết là mua, khẳng định muốn.”

      Tô Á cười cười, “Kia bà cho ta phải là được sao.”

      Bà Giản ngẫm lại, cũng được, cười , “Được rồi, mua , trong chốc lát ta đưa về cho nó.”

      Tuy rằng miệng mắng con, nhưng đây là đứa con bảo bối mình thương nhất, muốn gì đó, bà nhất định chuẩn bị.

      Điện thoại bên này, nghe mẹ xong, Giản Chính Dương sửng sốt hồi lâu, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên mở ra tủ quần áo của mình ra, bên trong tràn đầy quần áo, rất nhiều ngay cả nhãn cũng chưa mở ra, bởi vì cũng ra ngoài, bình thường đều mặc áo ngủ ở nhà.

      Nên mặc thế nào mới tốt đây? Nhìn quần áo tràn đầy, Giản Chính Dương giống tiểu hài tử, nếu là bình thường là mẹ chuẩn bị cho ra ngoài, khẳng định thèm quan tâm đến lý lẽ, nhưng là vừa nãy mẹ nhắc đến siêu thị đối diện, tim lập tức đập rối loạn, trước tiên nghĩ làm thế nào có bộ dáng đẹp nhất xuất trước mặt ……

      Đem tất cả quần áo lấy ra, chọn lựa bộ mình thích, mặc ở người soi gương, cảm thấy phải thực vừa lòng, vì thế lại đổi bộ khác, đến khi tất cả quần áo đổi xong, rốt cục tìm được bộ quần áo làm mình hơi vừa lòng, buồng vệ sinh, rửa mặt, chải đầu, chút chòm râu, bắt nó biến thành sạch , người còn phun chút nước hoa, cho đến khi cảm thấy toàn thân còn nơi nào có thể sửa sang mới đến phòng khách thay tất mới, giày mới.

      Bộ dạng này của , giống như là siêu thị mua này nọ, ngược lại như là tham gia yến tiệc rất quan trọng.

      —Hết chương 1—
      Last edited: 20/5/15
      KhaiDoanh_347, Chris, Thanh Nhã4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 002 – Quên mang tiền

      Edit: Nguyệt Sắc

      Lúc Giản Chính Dương vào siêu thị, Bạch Tiểu Thỏ liền phen kinh ngạc, mẹ ta a, người đàn ông này đẹp, nhìn đến ta, những nam ngôi sao xinh đẹp coi tivi trước kia nhất thời đều đúng lắm.



      Lớn như vậy, Giản Chính Dương vẫn là lần đầu tiên mua đồ, vốn biết mình muốn mua thứ gì ở đâu, nhận thấy được ánh mắt Bạch Tiểu Thỏ, nhất thời càng thêm bối rối, tay chân cũng biết nên để đâu.

      Bạch Tiểu Thỏ nhìn thấy bộ dạng bối rối của Giản Chính Dương, gương mặt trắng như ngọc còn đỏ ửng lập tức liền có hảo cảm với .

      “Xin chào, xin hỏi muốn mua cái gì?”

      Gặp Bạch Tiểu Thỏ đứng ở quầy thu ngân với mình, Giản Chính Dương trong đầu chỉ có hai ý niệm: ấy cười với mình, thanh của , nghe hay a.

      Giản Chính Dương đầu óc trống rỗng, hoàn toàn biết mình nên đối mặt với Bạch Tiểu Thỏ như thế nào, gương mặt hồng hồng cứ đứng thẳng tại chỗ giống như khúc gỗ.

      Bạch Tiểu Thỏ cùng Lạc Ca liếc nhau, người này phải có vấn đề gì chứ!

      Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Bạch Tiểu Thỏ lại cười cái, “Tiên sinh, cần mua cái gì sao?”

      “Tôi, tôi muốn đại bạch thỏ.” Giản Chính Dương lắp bắp .

      “Nha, đại bạch thỏ nãi đường phải ?” Cư nhiên là mua đại bạch thỏ nãi đường mà mình thích nhất, hảo cảm của Bạch Tiểu Thỏ đối với Bạch Chính Dương lại tăng thêm bậc, rất nhiệt tình từ quầy thu ngân ra.

      “Đại bạch thỏ nãi đường ở bên cạnh nha, theo tôi đến.”

      Giản Chính Dương cứ như vậy lăng lăng theo bước chân Bạch Tiểu Thỏ, cái gì căn bản cũng nghe , chỉ cảm thấy bộ dáng cười rộ của lúc này so với khi nhìn qua kính viễn vọng đẹp hơn gấp mười lần, còn có thanh của , tựa như, tựa như cơn gió mùa xuân, chậm rãi chảy qua tâm hồn , cảm thấy linh hồn của mình rời khỏi bay phiêu phiêu, ràng nghe ràng gì, nhưng là thanh lại cắm rễ ngay trong đầu mình.

      Bạch Tiểu Thỏ đến gian hàng bày đại bạch thỏ nãi, cười cười nhìn Giản Chính Dương, “Tiên sinh là muốn cái này sao?”

      Giản Chính Dương ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thỏ, cười rộ lên bộ dáng đáng , còn có đôi mắt sâu, còn có gương mặt của nhìn , giống con thỏ con, làn da của nhìn bóng loáng biết cảm giác chạm vào thế nào.

      Nghĩ như vậy, Giản Chính Dương liền vươn tay đến, kinh ngạc phát rằng mặt của còn hơn cả tay mình, và làn da quả nhiên bóng loáng, chạm vào thoải mái, Giản Chính Dương khỏi nhắm mắt, vẻ mặt say mê.

      Bạch Tiểu Thỏ hóa đá, vốn là thấy xinh đẹp như vậy lại có thể đỏ mặt, bộ dạng đáng , nghĩ rằng người đàn ông đơn thuần như đứa trẻ nên rất có cảm tình, ai biết đảo mắt liền ăn đậu hủ của mình, nửa ngày sau mới hoàn hồn liền vội vàng chụp lấy tay .

      “Sắc lang!”

      Bởi vì chú ý, tay bị vỗ gạt ra, còn cảm giác được làn da trơn láng như sữa ấy, giảng Chính Dương bĩu môi mất hứng, tay lại muốn đưa lên sờ mặt Bạch Tiểu Thỏ. Lúc này Bạch Tiểu Thỏ có chuẩn bị, vội vàng thối lui, nhưng nhanh nhẹn bằng Giản Chính Dương, liền bị ôm vào lòng. Thân thể mềm mại làm cho Giản Chính Dương ngẩn ra, tình cảm kịch liệt xa lạ nảy lên trong lòng, theo bản năng ôm lấy Bạch Tiểu Thỏ càng nhanh.



      Lần này Bạch Tiểu Thỏ lúc này hóa đá như trước, chỉ cảm thấy chính mình bị chiếm tiện nghi, vội vàng cầu cứu, “Lạc Ca cứu mạng a.”

      “Buông ấy ra.” Lạc Ca xem tình hình đúng vội vàng lại đây kéo Giản Chính Dương.

      Đáng tiếc Giản Chính Dương lúc bời vì bộ dạng xinh đẹp từng bị bắt cóc tống tiền suýt nữa cứu trở về được, sau này được mẹ cố ý mời người đến dạy võ thuật phòng thân, đừng nhìn tính tình quái gở như vậy nhưng thân thủ rất giỏi. Lạc Ca là người đàn ông trung niên bình thường đương nhiên phải là đối thủ của .

      bàn tay ôm Bạch Tiểu Thỏ, bàn tay tiếp được Lạc Ca vung quyền tới, thoải mái vung tay, Lạc Ca bị ném đến trước trông thập phần chật vật.

      Bạch Tiểu Thỏ vừa thấy lập tức nóng nảy, “Lạc Ca ~”

      Thấy Bạch Tiểu Thỏ quan tâm Lạc Ca như vậy, Giản Chính Dương nhất thời thực mất hứng, nhớ khi mình dùng kính viễn vọng nhìn , Bạch Tiểu Thỏ luôn cùng người này giỡn, cảm giác vật sở hữu của mình bị người khác xâm phạm nảy lên trong lòng, Giản Chính Dương thập phần nguy hiểm nhìn Bạch Tiểu Thỏ.

      thích ?”

      Bạch Tiểu Thỏ tự dưng nhìn ra ý cảnh cáo bên trong, thề nếu chính mình gật đầu, Giản Chính Dương khẳng định lập tức phế Lạc Ca, nhưng càng tức giận hơn.

      gì, Lạc Ca tuổi đáng làm cha tôi, tuy rằng chúng tôi là cùng làm việc, nhưng tôi vẫn xem là trưởng bối mà cư xử.”

      xong mới cảm thấy buồn bực, như thế nào giải thích với ta nhiều như vậy a.

      Bạch Tiểu Thỏ trả lời làm cho Giản Chính Dương thập phần vừa lòng, buông tha cho ý niệm tấn công Lạc Ca trong đầu, đương nhiên trước tiên là Lạc Ca tấn công mình .

      Đáng tiếc Lạc Ca thấy Bạch Tiểu Thỏ bị người khác chiếm tiện nghi làm sao có thể mặc kệ, lập tức đứng lên công kích lại bị Giản Chính Dương hất ngã xuống đất.

      chỉ như thế, Giản Chính Dương còn dùng ngữ khí khinh miệt với , “ phải đối thủ của tôi, cần đánh, bằng tôi đối với khách khí.”

      Việc này quả thực là tai bay vạ gió, Bạch Tiểu Thỏ cảm thấy nếu phải người đàn ông này có bệnh chắc là mình nằm mơ. Thấy Lạc Ca chật vật ngã xuống như vậy muốn cầu cứu ta miễn cho ta bị liên lụy, vội vàng :

      “Lạc Ca, đừng lại đây, để tôi chuyện với ta.”

      Lạc Ca gật đầu, ta phải là đối thủ của Giản Chính Dương, nhưng nếu Giản Chính Dương dám bắt buộc Bạch Tiểu Thỏ, ta chính là liều mạng cũng bảo hộ Bạch Tiểu Thỏ.



      “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chúng ta có phải hay có hiểu lầm, xem chúng ta trước đây chưa từng gặp qua, tới nơi này cũng là vì mua đường, như thế nào lại thành như vậy, có thể buông ra hay ?”

      Cứng rắn được, Bạch Tiểu Thỏ quyết định mềm mỏng, buông xuống vẻ mặt giận dữ có chút lấy lòng với Giản Chính Dương.

      “Tôi quả là tới mua đường.” Giản Chính Dương gật đầu, bất quá khi Bạch Tiểu Thỏ chuyện chưa gặp trước đây liền tiếp tục , “ cũng là lần đầu tiên gặp tôi, bất quá tôi phải lần đầu tiên gặp , tôi ở tại tiểu khu đối diện, gọi là Giản Chính Dương, năm nay 25 tuổi, chưa kết hôn.”

      Bạch Tiểu Thỏ khóe miệng có chút run rẩy, việc này với có quan hệ gì, đợi chuyện, Giản Chính Dương còn câu, trực tiếp đem đánh chết.

      “Tôi rất thích .”

      Hơn nữa ngày Bạch Tiểu Thỏ mới tìm được lại thanh của mình, “ rất thích tôi, cho nên lần đầu tiên gặp mặt liền trực tiếp ăn đậu hủ của tôi?”

      Trong giọng che dấu tức giận.

      “Ăn đậu hủ của ?” Giản Chính Dương hiển nhiên đối với những từ ngữ thông dụng hiểu lắm.

      trước tiên buông ra được ?” Bạch Tiểu Thỏ sắc mặt tốt lắm, “Cho dù thích tôi, cũng phải hỏi tôi có thích chứ, đừng tôi tại phải bạn của , cho dù tôi là bạn , cũng thể ôm liền ôm, sờ liền sờ, tôi là người, có quyền lợi riêng của mình.”

      Gặp Bạch Tiểu Thỏ muốn thoát ra khỏi vòng tay của mình, Giản Chính Dương lại duỗi tay đem gắt gao kéo vào trong lòng. Ban đầu muốn đến đây mua đường là sai, nhưng sau khi chạm vào Bạch Tiểu Thỏ phát bản thân rất thích cảm giác này, tại, muốn buông ra, chút cũng muốn.

      Đối với phẫn nộ của Bạch Tiểu Thỏ, chút cũng bị ảnh hưởng, chính là chờ khi hết giận, thực bình tĩnh hỏi, “Như vậy, người nào của tôi mới có thể tùy tiện cho tôi ôm?”

      “Đương nhiên là vợ của a.” Bạch Tiểu Thỏ nghĩ cũng nghĩ .

      “Vợ?” Giản Chính Dương chỉ do dự chút, gật đầu, “Được rồi, tôi muốn làm vợ của tôi, nguyện ý sao?”



      —Hết chương 2—

      KhaiDoanh_347, Tiểu Mê Mê, Chris6 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 003: Bạch Tiểu Thỏ phát điên

      Edit: Nguyệt Sắc

      Bạch Tiểu Thỏ quả thực biết gì cùng Lạc Ca liếc nhau, xem như , bọn họ gặp bệnh thần kinh.

      Từ đến lớn có bị người khác phái ôm như vậy, tuy rằng người này bộ dáng rất suất (đẹp trai), lần đầu tiên nhìn phải kinh ngạc phen, nhưng đẹp thế này mà lại bị thần kinh lãng mạn quái gì a, đều là mây bay.



      tại Bạch Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cả người được tự nhiên, thầm nghĩ muốn thoát khỏi ôm ấp của người đàn ông này nhanh chút, mẹ nó, ôm nhanh như vậy, tưởng là con nít sao.

      Bạch Tiểu Thỏ hiền lành cũng muốn mạnh miệng, “Lạc Ca, sửa sang mấy gian hàng trước , tôi chuyện cùng ta.”

      “Tốt.” Lạc Ca gật đầu, cảnh giác nhìn Giản Chính Dương, chỉ cần ta có động tác gì liền xông lên cứu Tiểu Thỏ, nếu nhắm chừng cứu được liền lập tức kêu cứu.

      Bạch Tiểu Thỏ chỉ hơi di chuyển ra bên ngoài chút liền bị Giản Chính Dương ôm chặt. Điều này làm cho xấu hổ phen, “Ai, cái kia, chúng ta đến bên kia ngồi chút, cùng nhau chuyện .”

      Nhìn thân thủ Giản Chính Dương, Bạch Tiểu Thỏ cảm thấy dùng võ thể thực được, chỉ có thể dùng văn, hy vọng cùng ta trao đổi thông suốt chủ động buông tay.

      Giản Chính Dương nhìn theo hướng Bạch Tiểu Thỏ chỉ, ở góc sáng sủa có cái bàn , là nơi dành cho khách đến siêu thị mua mỳ ăn liền dùng.

      Giản Chính Dương gật đầu, ôm Bạch Tiểu Thỏ đến bàn kia. Bên cạnh bàn có hai chiếc ghế dựa, Bạch Tiểu Thỏ nghĩ rằng có thể tách ra vừa vặn mỗi người ngồi chiếc. Kết quả Giản Chính Dương thực quyết đoán đem suy nghĩ đó trong đầu đá văng , chính mình ngồi xuống sau đó rất tự nhiên đem ôm ngồi đùi mình.

      A a a, là muốn nhịn cũng thể nhịn được mà, Bạch Tiểu Thỏ oán hận trừng mắt Giản Chính Dương, “ bình thường gặp nữ nhân liền ôm sao?”

      Giản Chính Dương nhìn thà , “Trừ bỏ mẹ tôi, là người phụ nữ đầu tiên tôi ôm a.”

      Bạch Tiểu Thỏ tuyệt chịu thừa nhận khi nghe như vậy trong lòng nhảy lên chút, đùi dưới mông rắn chắc, nóng, làm cho thấy rất bất an.

      “Cái kia, ôm tôi như vậy làm tôi cảm thấy thoải mái, tôi có thể ngồi cái ghế kia được …Như vậy chúng ta chuyện cũng thuận lợi hơn chút.”

      Bạch Tiểu Thỏ ở trong đầu ngừng nhắc nhở mình phải dùng ngữ khí ôn nhu để giải quyết vấn đề, nên động võ, bởi vì Lạc Ca đánh lại ta, dùng vũ lực là vô nghĩa. Hơn nữa đây là siêu thị, cũng hy vọng ngày mai ông chủ gọi điện tới đuổi việc mình.

      Giản Chính Dương do dự chút, đáy mắt xuất giãy dụa, “Tôi ôm , thoải mái?”

      “Ân ân, hơn nữa quá dùng sức làm thắt lưng của tôi bị đau.” Bạch Tiểu Thỏ vội vàng dùng ánh mắt lưng tròng nước mắt nhìn Giản Chính Dương.

      Giản Chính Dương quả nhiên mắc mưu, vừa thấy Bạch Tiểu Thỏ muốn khóc, vội vàng buông ra, “Tôi phải cố ý, ngồi .”

      Lần đầu cảm thấy ghế dựa đáng , Bạch Tiểu Thỏ ngồi ở ghế, vội vàng đem ghế dời , Giản Chính Dương thấy thế thực mất hứng, trực tiếp đem ghế theo bám sát Bạch Tiểu Thỏ.

      Bạch Tiểu Thỏ mặc đồng phục của siêu thị, phía dưới váy chỉ dài đến gối, cũng có mặc tất chân, ngồi sát như vậy cảm giác được toàn bộ nhiệt lượng của đối phương, mặt lập tức nóng lên.

      “Khụ, cái kia, chúng ta hảo hảo chuyện, có thể cần ngồi sát tôi như vậy được ?”

      cần.” Giản Chính Dương dùng biểu tình hồn nhiên , làm cho người khác phải đỏ mặt, “Tôi thích ngồi gần .”

      Được rồi, vấn đề quan trọng phải cái này, Bạch Tiểu Thỏ quyết định nhìn, cật lực , “Cái kia, tôi còn biết tên là gì.”

      Giản Chính Dương vừa nghe, nhướng mày biểu đạt bản thân có chút hờn giận, “Tôi vừa mới cho , tôi gọi là Giản Chính Dương, 25 tuổi, chưa kết hôn, ở tiểu khu đối diện.”

      “Nha, đúng đúng, tôi, tôi vừa mới chú ý nghe.” Bạch Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười, làm sao nghe ta cái gì a, chỉ ước gì buông mình ra nhanh chút.

      quan hệ, bất quá, phải bị trừng phạt.” Giản Chính Dương thản nhiên .

      “Cái gì trừng phạt?”

      Bạch Tiểu Thỏ nghi hoặc hỏi lại, vừa hỏi xong chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Giản Chính Dương hướng lại gần mình, bàn tay to gắt gao cố định cổ cho hoạt động, nụ hôn nhiệt tình mà trúc trắc hạ xuống.

      ta, ta, ta, Bạch Tiểu Thỏ thể tin trừng lớn ánh mắt, hôn ngây ngô như vậy, chẳng lẽ là nụ hôn đầu tiên?

      Được rồi, kỳ hi vọng, đoán người kia có thể là nụ hôn đầu tiên, lòng của lên tia thỏa mãn, tuy rằng người này thần kinh có bệnh, nhưng tuấn tú như vậy, nụ hôn đầu tiên cho mình, cũng thiệt.

      Lạc Ca tay rớt cái gì đó cũng biết, tối hôm nay xảy ra chuyện gì, từ khi người đàn ông này bước vào, đến khi Tiểu Thỏ bị chiếm tiện nghi, rồi bản thân mình bị đánh, lại đến chiếm tiện nghi Tiểu Thỏ, nhìn bộ dáng kích tình như vậy của bọn họ, nên xông lên bảo vệ trong sạch của Tiểu Thỏ hay là cầu cứu đây? rối rắm a.

      Giản Chính Dương hôn Bạch Tiểu Thỏ, chỉ là tự nhiên làm theo ý nghĩ trong lòng, nghĩ rằng hôn được liền buông ra. Nhưng khi hôn “tiểu đệ đệ” (hừm hừm, cái này chắc ai cũng biết *đỏ mặt*) chưa từng cứng rắn của lại cứng lên a.

      Hoàn hảo là có tự chủ tốt, ở chỗ này phải là nơi thích hợp, nếu có thể nghĩ lập tức lôi kéo Bạch Tiểu Thỏ về nhà, ân, làm cái kia cái kia, người trưởng thành đều biết.

      Bạch Tiểu Thỏ hung hăng lau môi mình chút, có chút tức giận trừng mắt Giản Chính Dương, vừa nãy ta cắn môi bây giờ môi vẫn thấy nóng.

      “Ai cho hôn tôi, biết là trừ bỏ người mình thích thể tùy tiện hôn môi sao?”

      Giản Chính Dương hí mắt, hờn giận Bạch Tiểu Thỏ ở trước mặt lau miệng, “Tôi vừa mới , tôi thích , tôi muốn làm vợ của tôi”



      Bạch Tiểu Thỏ trừng lớn mắt, “Nhưng là tôi có đồng ý được , hành vi tại của so với bắt buộc có gì khác nhau?”

      Giản Chính Dương nghiêng đầu, “ vì sao thích tôi?”

      “Tôi vì sao phải thích ?”

      vì sao thích tôi?”

      “Tôi vì sao phải thích ?”

      ……

      Hai người tiến hành cuộc đối thoại nhàm chán, Lạc Ca ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, quyết định xem náo nhiệt, vốn là người phi lễ người khác, nhưng xem ra tại, giống như thành hai người liếc mắt đưa tình, Tiểu Thỏ dù sao cũng có bạn trai, người ta cũng rồi, muốn cho làm lão bà của ta, tuy rằng này người xuất có chút kỳ quái, bất quá xét theo bề ngoài mà , vẫn rất được, để Tiểu Thỏ chính mình giải quyết .

      Phát chính mình cùng Giản Chính Dương tiến hành tranh chấp vô vị, Bạch Tiểu Thỏ dừng lại trước, phát bản thân mình đối với người này có biện pháp a.

      “Quên , phải đến mua kẹo sao, mua nhanh .”

      Giản Chính Dương dừng chút, quả thực mua bao đại bạch thỏ, bất quá, rời mà trực tiếp đứng ở quầy thu ngân xé mở bao, lấy ra viên kẹo đưa đến bên miệng Bạch Tiểu Thỏ, vì muốn đuổi , Bạch Tiểu Thỏ chút do dự hé miệng nuốt xuống.

      thuận theo hành động của mình làm cho Giản Chính Dương cao hứng, cũng lấy ra viên bỏ vào trong miệng, ôn nhu nhìn Bạch Tiểu Thỏ.



      —Hết chương 3—

      Chương 004: Giản Chính Dương vô lại

      Edit: Nguyệt Sắc

      Bị Giản Chính Dương nhìn có chút được tự nhiên, Bạch Tiểu Thỏ thử cùng thương lượng, “Tôi tại phải làm, có thể hay rời , cứ như vậy có khách hàng khác tiến vào ảnh hưởng tốt.”

      Giản Chính Dương tự hỏi chút, nhìn Bạch Tiểu Thỏ khẩn cầu, “Được rồi, tôi quấy rầy .”

      Nghe như vậy, Bạch Tiểu Thỏ nhõm thở dài hơi, chờ mong nhìn , kết quả xoay người đến góc, bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh ăn kẹo.

      Bạch Tiểu Thỏ:……

      Được rồi, ta ngồi ở đó làm sao cũng đến phiền , cũng tính quấy rầy , Bạch Tiểu Thỏ khóe miệng khẽ nhếch, ít nhất so với khi ta ôm mình hoặc đứng bất động ở quầy thu ngân còn tốt hơn.

      Lạc Ca nhìn Bạch Tiểu Thỏ rối rắm, lại nhìn đến ánh mắt tràn đầy nhiệt tình của Giản Chính Dương nhìn Bạch Tiểu Thỏ, nhịn được trong lòng cảm thấy kì lạ liền đến chuyện.

      “Tiểu Thỏ xác định nhận biết ta sao?”

      nhận biết.”



      “Tuy rằng chiếm tiện nghi của , nhưng là nhìn ngôn hành cử chỉ của ta giống như là người có bệnh a.” Lạc Ca đoán, “ thành thừa nhận , có phải hay ở nơi nào gặp qua?”

      Bạch Tiểu Thỏ đau đầu, “Tôi có gặp qua, Lạc Ca đừng đùa tôi, xem ta tuấn tú như vậy, nếu tôi thấy, làm sao có thể có ấn tượng.”

      cũng đúng a, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng giống như đối với nhất kiến chung tình a.” Lạc Ca , “Đúng rồi, lúc trước ta có qua đây phải lần đầu tiên gặp .”

      Nghe được Lạc Ca như vậy, Bạch Tiểu Thỏ cẩn thận nghĩ nghĩ, giống như qua, là lần đầu tiên thấy , nhưng phải lần đầu tiên thấy .

      “Ai, Tiểu Thỏ, ta ở tại tiểu khu đối diện.” Lạc Ca có sức tưởng tượng cực kì phong phú, khi còn trẻ có mơ ước thành nhà văn, bất quá do vài nguyên nhân mà thành, đầu óc vừa chuyển Lạc Ca bắt đầu tìm cảm giác.

      , ta ở nơi nào a, có thể hay ngẫu nhiên nhìn qua cửa sổ thấy , sau đó bắt đầu nhìn chăm chú, sau đó liền dần dần thích ?”

      “Lạc Ca cho là cả tám giờ tôi làm ở đâu?” Bạch Tiểu Thỏ tức giận trừng Lạc Ca liếc mắt cái.

      Lạc Ca nhìn bộ dáng rối rắm của Tiểu Thỏ, hướng cười, “Muốn tôi giúp đến hỏi ta hay ?”

      Bạch Tiểu Thỏ vốn nghĩ để ý tới, nhưng nghĩ chính mình cùng có cách nào câu thông, nếu có thể biết ràng nguyên nhân trong lời của cũng tốt vì thế gật đầu.

      “Tốt.”

      “Xem Lạc Ca.” Tuy rằng bị quăng ngã hai lần, nhưng Lạc Ca quyết định rộng lượng tha thứ tiểu tử này, “Hi, cái kia, Giản Chính Dương, gọi là Tiểu Giản a.”

      Giản Chính Dương liếc Lạc Ca cái, thèm quan tâm, tiếp tục xem công chúa của mình.

      “……” đám quạ đen bay qua đầu, Lạc Ca bi phẫn.

      ngừng cố gắng là loại tốt phẩm chất, Lạc Ca quyết định so đo với tiểu tử bất bình thường này, ngồi vào bên cạnh, trực tiếp : “Có muốn biết chuyện của Tiểu Thỏ hay ?”

      Rốt cục, Giản Chính Dương cũng chú ý đến, “ ấy tên là Tiểu Thỏ?”

      Muốn làm đến bây giờ, quên hỏi tên , bất quá với , thích là , chỉ cần là , những điều khác đều sao cả.

      “Phải, ấy họ Bạch, Bạch Tiểu Thỏ.”

      “Bạch Tiểu Thỏ ~” Giản Chính Dương niệm lần, nhìn Bạch Tiểu Thỏ, trong mắt toát ra ôn nhu, ngay cả tên đều đáng như vậy, thực khiến người ta thích.

      Đều là nam nhân, Lạc Ca có thể nhìn ra ý tứ trong mắt Giản Chính, nên địch ý trong mắt đối với Giản Chính Dương có chút giảm, “Cậu thực thích Tiểu Thỏ?”

      “Ân.”

      “Cậu khi nào bắt đầu thích ấy?”



      Giản Chính Dương nghĩ nghĩ, “ biết.”

      Dù sao chờ đến khi phát được, có thói quen mỗi ngày nhìn Tiểu Thỏ, như vậy chính là thích . Trước đó, chưa từng có ý nghĩ thổ lộ với , chính là hôm nay khi giáp mặt trò chuyện cùng , lại bị hấp dẫn ngoài sức tưởng tượng, kết quả khống chế được, đem tay chạm vào mặt , lúc ấy quyết định buông tha cho .

      Mắt thấy tình ý trong mắt Giản Chính Dương càng ngày càng đậm, Lạc Ca có chút chịu nổi, chịu đựng buồn nôn, “Vậy cậu biết Tiểu Thỏ nhà chúng tôi bao lâu a?”

      ánh mắt tràn ngập sát ý lập tức quay lại, “Tiểu Thỏ nhà các người!”

      “Ách, đừng hiểu lầm a, phải nhà chúng tôi, là nhà cậu.” lấy lòng trong lời cơ hồ quá xa, xong mới phản ứng lại, mình sống hơn phân nửa đời lại bị tiểu hài tử uy hiếp.

      Bất quá, ngay khi Lạc Ca xong câu đó, Giản Chính Dương liền thu sát ý trở về, khỏi làm cho Lạc Ca cảm thán, bị người đàn ông có dục chiếm hữu mạnh mẽ như vậy coi trọng cũng biết là may mắn hay bất hạnh cho Tiểu Thỏ đây.

      “Tôi biết ấy hơn năm.” Thu hồi sát ý, Giản Chính Dương mới trả lời vấn đề của Lạc Ca, “Từ cửa sổ nhà tôi có thể trực tiếp nhìn thấy siêu thị này.”

      Lạc Ca nhìn tiểu khu đối diện, “ ra là như vậy, thị lực của cậu tồi đâu.”

      “Ân.” Thị lực quả thực tồi, bất quá cho Lạc Ca, ở nhà mẹ đưa cho mình kính viễn vọng, liền nhìn chằm chằm siêu thị này.

      “Nha, tôi đoán đúng rồi, cậu ở nhà nhìn thấy nhà chúng tôi, phải, nhìn đến Tiểu Thỏ nhà cậu, sau đó bị ấy hấp dẫn, liền thích ấy phải ?”

      “Ân.”

      cư nhiên biết chân tướng, nghe được Giản Chính Dương khẳng định, Lạc Ca thực kích động.

      “Tiểu Thỏ làm sao hấp dẫn cậu?”

      Làm sao hấp dẫn? Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thỏ thu tiền ở quầy hề để ý đến mình, “ ấy cười lên nhìn rất đẹp.”

      “Ngô, rất nhiều khách hàng đều như vậy, Tiểu Thỏ cười rộ lên đặc biệt cuốn hút người khác, nhìn ấy cười tâm tình cũng tốt hơn.” Lạc Ca gật đầu,

      “Còn có cái gì khác ?”

      “Thanh của ấy nghe rất êm tai.”

      “Còn có sao?”

      liên quan đến .”

      “Ách……”

      Xem ra hỏi thêm được gì, Lạc Ca nghĩ đứng dậy cho Tiểu Thỏ, kết quả bị Giản Chính Dương gọi lại, “ còn chưa có cho tôi biết chuyện Tiểu Thỏ đâu.”

      “Ách……” Lạc Ca cười cười, “Tôi chỉ biết Tiểu Thỏ thực cười, có bạn trai, năm nay 22 tuổi, tốt nghiệp trung học, thích nhất ăn đại bạch thỏ nãi đường, còn lại cũng ràng, cậu nếu muốn biết có thể trực tiếp hỏi ấy thôi.”



      Giản Chính Dương gật đầu, “Tôi biết.”

      Ngay cả câu cám ơn đều có, Lạc Ca buồn bực nhìn Giản Chính Dương, tại tiểu hài tử đều lễ phép như vậy sao?

      Đối với Giản Chính Dương mà , những cái khác cũng trọng yếu, khi nghe được Tiểu Thỏ có bạn trai liền thấy hạnh phúc.

      “Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ ~”

      “Lạc Ca?”

      “Tôi giúp hỏi thăm, nguyên lai a, tôi đoán đúng rồi.” Lạc Ca đắc ý nhìn Tiểu Thỏ.

      “Cái gì?”

      “Chính là Giản Chính Dương vì sao thổ lộ với a, ta từ cửa sổ ở nhà có thể nhìn đến siêu thị của chúng ta. ta nhìn hơn năm, sớm thích . Cho nên hôm nay hành có hơi quá đáng nhưng có thể thấy Giản Chính Dương thích , có thể bớt lo lắng nha.”

      Bạch Tiểu Thỏ khóe miệng run rẩy, “Lạc Ca, ràng đổi nghề .”

      Cùng lúc đó áo Lạc Ca bị người nắm kéo ra sau, sau đó Giản Chính Dương lạnh lùng : “Cách xa ấy chút.”

      “Thực thô lỗ.” Lạc Ca bất mãn sửa sang lại quần áo, đồng tình nhìn Tiểu Thỏ, “Thấy được chưa, dục chiếm hữu mười phần, chúc may mắn.”

      Bạch Tiểu Thỏ:……

      Chống lại con ngươi có tình cảm của , Bạch Tiểu Thỏ cười gượng hai tiếng, ý bảo đến ngồi bên cạnh cần đứng ở đây, kết quả cũng nhúc nhích.

      Vào lúc biết nên làm gì, Giản Chính Dương lại đột nhiên hạ thắt lưng, “Muốn tôi đến bên cạnh ngồi cũng được, hôn tôi chút.”

      Ách…… Bạch Tiểu Thỏ nhìn Lạc Ca xem náo nhiệt, mặt có chút hồng, “Giản tiên sinh, tôi còn phải bạn do đó mời nghiêm chỉnh chút.”

      Giản Chính Dương trả lời là trực tiếp kéo cổ Bạch Tiểu Thỏ qua, chuẩn xác tìm được môi của hôn nồng nhiệt, đàn ông ở phương diện này quả nhiên là học cũng biết, Bạch Tiểu Thỏ ràng cảm giác được tiến bộ của Giản Chính Dương.

      Lạc Ca ở bên cạnh nhìn xem có chút kích động, thầm cảm thán tuổi trẻ là tốt, quyết định tối nay tan tầm về nhà cũng muốn cùng bà xã hảo hảo thân thiết phen.

      Giản Chính Dương hôn Bạch Tiểu Thỏ đến khi sắp tắt thở mới nguyện buông ra, thấy hai gò má nổi màu phấn hồng, cảm giác rất có thành tựu, liền bình tĩnh trở lại góc ăn đại bạch thỏ của mình.

      Ân, ấy là Bạch Tiểu Thỏ, ăn đại bạch thỏ, giống như là ăn , vì ý tưởng này, Giản Chính Dương quyết định ăn nhiều đại bạch thỏ.

      Bạch Tiểu Thỏ chống đỡ đôi chân mềm nhũn, có chút khóc ra nước mắt, đây là chuyện gì a, đột nhiên bị chiếm tiện nghi, lần thứ nhất lần thứ hai lại còn lần thứ ba.

      Bực nhất là tên Lạc Ca hỗn đản, nhìn thấy bị khi dễ cũng chạy đến giúp.



      Được rồi, lúc này Bạch Tiểu Thỏ quên Lạc Ca hoàn toàn phải đối thủ của người ta, cho dù tiến lên cũng chỉ có bị đánh mà thôi.

      Hoàn hảo là kế tiếp Giản Chính Dương vẫn động tĩnh gì, Bạch Tiểu Thỏ chậm rãi trầm tĩnh lại, ngơ ngác ngồi ở quầy thu ngân, nghĩ sau khi tan tầm nhất định phải hảo hảo trao đổi với Giản Chính Dương chút, nhất định phải đem phiền toái này giải quyết triệt để.

      Vào lúc còn nghĩ ra biện pháp nào, chuông cửa rêu lên ‘Hoan nghênh quang lâm’, có khách hàng tới cửa, Bạch Tiểu Thỏ vội vàng lấy lại tinh thần……



      —Hết chương 4—
      KhaiDoanh_347, Chris, Thanh Nhã2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 005: Bộc lộ bản tính

      Edit: Nguyệt Sắc

      Vào cửa là nữ khách hàng trẻ tuổi có ánh mắt rất tốt, liếc mắt cái liền thấy được Giản Chính Dương sáng sủa ngồi ở góc, nhìn đến khuôn mặt ngũ quan xuất sắc trong mắt lên tia kinh diễm.

      Bạch Tiểu Thỏ nhìn theo ánh mắt của nữ khách hàng hiểu vì sao trong lòng căng thẳng.

      Nữ khách hàng cầm hộp mỳ ăn liền, chọn xong mọi thứ liền đưa Bạch Tiểu Thỏ giúp mình chế mì rồi trực tiếp hướng Giản Chính Dương đến.

      Bạch Tiểu Thỏ vội vàng giúp khách hàng chế mì ăn liền, trong lòng thực mâu thuẫn, cùng lúc muốn thoát khỏi cuộc gặp gỡ kì lạ này, cùng lúc lại muốn trẻ kia cứ như vậy tiếp cận Giản Chính Dương.

      “Hi, có thể ngồi ở đây sao?” phong tình vạn chủng đến bên cạnh Giản Chính Dương, chỉ cái ghế dựa khác hỏi.

      Giản Chính Dương cầm lấy đại bạch thỏ của mình đứng dậy, “ ngồi .”

      cứng đờ, nghĩ tới Giản Chính Dương nể mặt như vậy, bất quá bình thường khó gặp được cực phẩm nên muốn buông tha, lập tức đứng lên.

      “Tôi gọi là Grazy, muốn cùng kết giao bằng hữu, nếu ngại nên xưng hô với thế nào đây?”

      “Tôi muốn cùng kết giao bằng hữu.” Giản Chính Dương thản nhiên , trực tiếp hướng quầy thu ngân đến.

      “Vì sao?” Grazy nghĩ dễ dàng buông tha, thấy hướng quầy thu ngân đến, nhìn Bạch Tiểu Thỏ, toát ra địch ý, “Đây là bạn của ?”

      phải, tôi hôm nay cũng là mới gặp ấy.” Bạch Tiểu Thỏ giành trước trả lời, “Mỹ nữ mì của xong rồi đây.”

      Bởi vì Bạch Tiểu Thỏ phải, làm cho sắc mặt Grazy lại tốt lên, “Cám ơn, giúp tôi để bàn kia được rồi.”

      “Tốt.” Bạch Tiểu Thỏ nghĩ rằng may mắn Giản Chính Dương chuyện, bằng cũng biết thế nào.

      “Soái ca, cần như vậy……” Grazy muốn tới gần Giản Chính Dương, tay còn chưa đụng tới quần áo của bị bắt lấy, hé ra khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi, hơn nữa rất tức giận, thoạt nhìn dọa người, cơ hồ lời rít qua kẽ răng.



      “Tôi thực thích người khác chạm vào tôi.”

      “A ~” Grazy nhất thời đau phải kêu lên.

      Bạch Tiểu Thỏ há hốc mồm, thích người khác chạm vào ta, vậy khi nãy ta liều chết ôm mình như vậy tính là chuyện gì?

      Nghe được Grazy kêu thảm thiết, sợ gặp chuyện may, Bạch Tiểu Thỏ vội vàng xông lên, “Mau buông tay, động thủ với phụ nữ sao tính là đàn ông a, buông tay, buông tay.”

      Thấy Bạch Tiểu Thỏ hướng lại đây, Giản Chính Dương nghe lời buông tay, nhưng lạnh lùng trừng mắt với Grazy.

      Chưa từng có người đàn ông nào đối xử hung hăng với mình như vậy, Grazy cũng tức giận, “ thích thích, động thủ làm gì a, nghĩ chính mình bộ dạng tuấn tú rất giỏi a, tính tình tệ như vậy, cẩn thận về sau tìm thấy vợ.”

      xong thấy Giản Chính Dương mặt càng đen, tựa hồ tùy thời đều có thể động thủ, sợ tới mức vội vàng chạy , ngay cả đồ của mình cũng quên mang.

      Bạch Tiểu Thỏ vội vàng kêu , “Mỹ nữ đồ của ~”

      “Ách……” Đem khách hàng dọa rồi, Bạch Tiểu Thỏ sắc mặt tốt lắm, quay đầu trừng Giản Chính Dương, “ vì sao động thủ?”

      “Tôi chán ghét người khác chạm vào tôi.”

      Bạch Tiểu Thỏ vừa nghe, nhìn thấy mình lôi kéo tay Giản Chính Dương, khóe miệng run rẩy chút, “Tôi tại chạm vào , thế nào có phản ứng?”

      Giản Chính Dương , “ giống với người khác.”

      “Tôi vì sao giống với người khác?” Bạch Tiểu Thỏ cảm thấy giả vờ liền hỏi, “Tôi làm sao giống với người khác? Nếu chán ghét con , tôi phải con sao? Nếu chán ghét người khác, tôi phải người khác sao?”

      Giản Chính Dương nhìn Bạch Tiểu Thỏ, thần sắc có chút , “ hy vọng khác chạm vào tôi sao?”

      “Tôi……” Bạch Tiểu Thỏ lời cứ tắc lại trong miệng, “Tôi với có quan hệ gì, tôi hi vọng hay liên quan gì ?”

      “Tôi rồi, muốn làm vợ của tôi.” Giản Chính Dương sắc mặt giống như lại đen chút, “Tôi được làm được, hôm nay bỏ qua, lần sau nếu với người khác tôi và có quan hệ gì đừng trách tôi.”

      còn muốn đánh tôi a?”

      “Tôi đánh .”

      “Tôi đây sợ .” Bạch Tiểu Thỏ đắc ý cười, chỉ cần đánh là được.

      Giản Chính Dương hừ lạnh tiếng, tuy rằng tôi đánh nhưng có rất nhiều phương pháp khác có thể khiến khuất phục, đến lúc đó nhất định phải thừa nhận a.

      Bởi vì mỳ ăn liền Grazy trả tiền, cho nên Giản Chính Dương thực ghét bỏ, dùng đôi mắt như nhìn rác mà nhìn mỳ ăn liền, đối với Bạch Tiểu Thỏ , “Đem mỳ ăn liền bỏ .”



      “Vì sao muốn bỏ?” Bạch Tiểu Thỏ bất mãn, “Lại có ăn qua, Lạc Ca, nơi này có chén mỳ ăn liền, có muốn ăn hay ?”

      “Ăn a, vừa vặn có chút đói bụng.” Lạc Ca vội vàng chạy tới cầm mỳ lên ăn.

      Thấy thế, Giản Chính Dương hề tới gần Lạc Ca, ta với rác giống nhau.

      Ánh mắt như vậy cho Bạch Tiểu Thỏ thực mất hứng, “Nếu cảm thấy nhìn quen, có thể ra ngoài, cần đứng ở nơi này.”

      Giản Chính Dương ngẫm lại chính mình thích việc vừa rồi, vạn nhất lại có khách hàng giống kia đến, nhàm chán, phát hỏa a, dù sao cũng biết khi nào Tiểu Thỏ tan tầm.

      “Hảo, chờ tan tầm tôi lại đến tìm .”

      Bạch Tiểu Thỏ nhíu mày, nhất định giải quyết lần, vì thế gật gật đầu, “Hảo.”

      Phải rời khỏi, Giản Chính Dương còn quên ăn chút đậu hủ, tuy rằng biết sỗ sàng là ý gì, nhưng đem hành vi sỗ sàng của mình như được chấp nhận hoàn toàn.

      Bạch Tiểu Thỏ bị ôm ấp thân thiết liền đứng chết lặng, dù sao phản kháng cũng được, bằng theo để hôn rồi biến mất .

      Dù sao hôn qua rồi, cũng khác nhau là mấy, Bạch Tiểu Thỏ nhớ trước kia xem qua câu: Cuộc sống tựa như cưỡng gian, nếu thể phản kháng, hãy hưởng thụ .

      sửa chút, phi lễ chính là cưỡng gian, nếu thể phản kháng, phải hưởng thụ .

      Bạch Tiểu Thỏ mềm mại đối với Giản Chính Dương mà loại khẳng định, vì thế sau khi hôn nồng nhiệt hồi mới thỏa mãn rời . Trước khi còn quên đưa tiền túi đại bạch thỏ cho Bạch Tiểu Thỏ.

      Vừa về nhà lâu, bà Giản liền cho đại bạch thỏ nãi đường, nhìn ngồi ở sô pha ăn đại bạch thỏ, bà Giản sửng sốt chút.

      “Tiểu Dương con phải có đại bạch thỏ sao?”

      “Đúng vậy, con ra ngoài mua.” Giản Chính Dương .

      “Con ra ngoài mua ?” Bà Giản có chút tin nhìn con, “Mua ở nơi nào?”

      “Đối diện.” Giản Chính Dương chỉ vào siêu thị.

      Bà Giản thực kích động nhìn con, con muốn xuất môn, bà chỉ có thể liên tục gật đầu.

      “Hảo, hảo, hảo……”

      Giản Chính Dương nhìn mẹ, đột nhiên thầm nghĩ, “Mẹ, con muốn nuôi Tiểu Thỏ tử

      (con thỏ )

      .”

      “Nuôi Tiểu Thỏ tử?” Bà Giản sớm hình thành thói quen chấp nhận con hết thảy, “Tốt, thẩm mỹ viện của mẹ có khách hàng là chủ tiệm thú cưng, nơi đó hẳn có Tiểu Thỏ tử, ngày mai con cùng mẹ lựa, thế nào?”

      cần, mẹ giúp con mua về , con muốn màu trắng, thuần trắng Tiểu Thỏ tử.” Ban ngày ra ngoài, đối với Giản Chính Dương mà chuyện xa xôi.

      Bà Giản hổ là hiểu biết con, “Nếu , ngày mai chúng ta buổi tối cũng được, trễ chút có người, được ? Con muốn nuôi Tiểu Thỏ tử, chính mình chọn mới thấy thích a.”

      Chỉ cần con có thể ra khỏi nhà, mặc kệ là thời điểm nào đều có thể, làm cho con nhiều chút chừng ngày nào đó tốt hơn, bà thể dụng tâm lương khổ

      (trong lòng lo lắng mà suy nghĩ)

      .

      Đáng tiếc Giản Chính Dương cũng mặc kệ mẹ dụng tâm lương khổ, “ cần, mẹ giúp con mua trở về là được rồi.”

      Bà Giản muốn khuyên con thêm chút, nhưng là Giản Chính Dương bắt đầu phát giận, “Con con cần ra ngoài, mẹ nghe được sao, có phiền hay a!”

      Bà sợ tới mức liên tục gật đầu, “Hảo, hảo, ra ngoài ra ngoài, mẹ ngày mai mua cho con.”

      Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bà Giản là người phụ nữ mạnh mẽ, ở trước mặt con, chút cứng rắn cũng có.

      “Mẹ có chuyện gì làm .” Cảm thấy mẹ có chuyện gì nữa, Giản Chính Dương lại bắt đầu đuổi người.

      Bà Giản sớm quen với tính tình của , liền đứng dậy, “Mẹ trước, có việc liền gọi điện thoại cho mẹ biết ?”

      biết.”



      —Hết chương 5—

      Chương 006: Tiến hành theo đuổi

      Edit: Nguyệt Sắc

      Còn vài phút là đến giờ tan tầm, Bạch Tiểu Thỏ nhìn thấy Giản Chính Dương xuất ở cửa siêu thị, muốn tiến vào vội vàng trước bước, cũng tiếng với Tiểu Bân và Lạc Ca.

      “Di, Tiểu Thỏ sao nhanh như vậy a?” Tiểu Bân so với Tiểu Thỏ lớn hơn tuổi, là nam sinh sáng sủa.

      muốn nhìn thấy người nào đó.” Lạc Ca thản nhiên câu, hoàn hảo Tiểu Bân có chút cận thị, mang kính mắt nên thấy thân ảnh bên ngoài, bằng thế nào cũng phải nháo chút.

      “Lạc Ca, hài hước như vậy từ khi nào ?” Tiểu Bân quả nhiên thấy tình cảnh ngoài cửa, cười cười, “Tôi suất như vậy, Tiểu Thỏ làm sao có thể trốn tôi.”

      “Cậu suất, suất bằng tôi sao?” Lạc Ca vui đùa, nghĩ rằng tối hôm nay Giản Chính Dương mới là thực suất, có điểm bá đạo, cũng biết là phúc hay là họa của Tiểu Thỏ.

      “Phốc ~” Tiểu Bân bật cười, “Lạc Ca biết là hài hước như vậy.”

      “Tất nhiên……”

      Trong nhà Lạc Ca cùng Tiểu Bân vui đùa, ngoài cửa Tiểu Thỏ đến bên cạnh Giản Chính Dương, nhìn xem siêu thị phía sau, lại nhìn tiểu khu phía trước, chỉa chỉa cửa lớn tiểu khu ở bên cạnh.


      “Chúng ta nơi đó .”

      “Hảo.” Giản Chính Dương có ý kiến.

      Hai người mặt đối mặt, Bạch Tiểu Thỏ đột nhiên biết chính mình nên như thế nào, “Khụ, Giản tiên sinh……”

      “Chính Dương.”

      “Ân?”

      “Bảo tôi Chính Dương hoặc là Dương, Tiểu Thỏ.” Giản Chính Dương nghiêm trang sửa đúng.

      cần .” Tiểu Thỏ cười gượng, nhìn ánh mắt Giản Chính Dương ánh mắt, vội vàng sửa miệng, “Chính Dương.”

      Đối với người xa lạ mới gặp lần đầu gọi tên có chút là lạ, bất quá, vì muốn nhanh chóng giải quyết tình, vẫn là cần để ý đến việc này.

      “Ách, nhà của như thế nào ở tại khu này a?” Nghĩ nghĩ biết nên như thế nào mở miệng, Bạch Tiểu Thỏ thuận miệng hỏi.

      “Ngay tại khu này.” Bạch Tiểu Thỏ nhìn theo tay chỉ, đối diện cửa siêu thị, nghĩ đến Lạc Ca mỗi ngày đều nhìn lén mình, loại cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng.

      “Muốn hay đến nhà tôi ngồi chơi?”

      “A, cần cần.” Bạch Tiểu Thỏ liên tục lắc đầu, cũng phải vì đối phương có bộ dạng xinh đẹp lại thích mình mà chủ động hiến thân.

      “Nha.” Giản Chính Dương bởi vì Bạch Tiểu Thỏ muốn lên ngồi có chút mất mát, “Nhà của tôi chỉ có người, về sau muốn đến cứ tự nhiên, điện thoại của đâu?”

      “Nơi này.” Tiểu Thỏ theo bản năng lấy ra điện thoại của mình, bị lấy qua, đưa vào chuỗi dãy số.

      Giản Chính Dương mặt chút thay đổi đưa trả lại cho Tiểu Thỏ, cứ như vậy si ngốc nhìn , Tiểu Thỏ, là càng xem càng đẹp.

      Tiểu Thỏ có chút chịu nổi ánh mắt nóng rực kia của Giản Chính Dương, “Khụ, giản…… Ách, Chính Dương, chúng ta chuyện, về việc thích tôi, cái kia, tôi cám ơn , nhưng tôi cảm thấy chúng ta hiểu biết về nhau lắm, cảm tình là chuyện còn nghiêm túc là chuyện, thể tùy tiện cùng nhau bằng về sau vẫn là chia tay, cho nên, tôi cảm thấy tôi tạm thời thể cùng chỗ.”

      “……”

      có nghe được tôi ?” Giản Chính Dương có phản ứng, Tiểu Thỏ khỏi hỏi tiếng.

      “Tôi đồng ý.”

      “Cái gì?” Tiểu Thỏ có chút há hốc mồm.

      Giản Chính Dương liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ cái, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, tựa hồ tùy thời điểm có thể đem Tiểu Thỏ ăn , cảm giác này ngay lần đầu tiên gặp Tiểu Thỏ có. Hơn nữa sau khi sờ, bế, hôn qua Tiểu Thỏ cảm giác này ngày càng mãnh liệt. Hai mươi mấy năm qua phản ứng sinh lý mãnh liệt này vẫn là lần đầu tiên có, Tiểu Thọ kháng cự lại làm cho thể xác và tinh thần của bị khảo nghiệm lớn.


      Bị ánh mắt của Giản Chính Dương nhìn như vậy thoải mái, trực giác được rất nguy hiểm, Tiểu Thỏ đột nhiên đẩy Giản Chính Dương ra cuống cuồng chạy, “ đồng ý cũng phải đồng ý, tôi cùng chỗ.”

      Giản Chính Dương có phòng bị bị đẩy ra từng bước, nhìn thân ảnh Tiểu Thỏ, nhanh chóng đuổi theo mà chậm rì rì theo phía sau, muốn biết ở nơi nào.

      Bạch Tiểu Thỏ chạy trong chốc lát, cảm thấy phía sau có ai đuổi theo nhưng khi quay đầu lại lập tức nhìn thấy Giản Chính Dương đứng cách mình chưa đến mười thước, sợ tới mức xoay người bỏ chạy tiếp.

      Tiểu Thỏ là chạy tốt, tuy chạy ngừng nhưng lại phát ra mình chạy rất chậm, mặc kệ như thế nào, Giản Chính Dương vẫn luôn cách khoảng mười thước như vậy, nhưng ràng chạy mà chỉ chậm rì rì a.

      Trở lại tiểu khu, tại phòng bảo vệ cố ý dặn dò nhân viên bảo vệ cho người phía sau tiến vào. Nhận được đảm bảo của bảo vệ, Tiểu Thỏ yên tâm về nhà.

      Giản Chính Dương từ phía sau lên, định tiến vào tiểu khu nhưng bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, “ phải người ở tiểu khu thể vào.”

      Giản Chính Dương mặt nhăn nhíu mày, “Tìm bà xã có thể vào chứ?”

      “Bà xã?” Bảo vệ nhìn Giản Chính Dương từ đầu đến chân, thấy bộ dáng suất như vậy, tuy rằng chỉ mặc đồ đơn giản nhưng nhìn tốt lắm, giống lưu manh, cũng giống người có mưu gì.

      “Bà xã cậu là ai?”

      vừa mới vào, Bạch Tiểu Thỏ.”

      Bạch Tiểu Thỏ bình thường rất lễ phép, nhìn thấy bảo vệ cửa đều chào hỏi, vừa vặn bảo vệ cửa biết được tên , nghe vậy trừng lớn ánh mắt, “ ấy là vợ cậu? ấy chưa kết hôn a.”

      Giản Chính Dương chu miệng, “Đúng vậy, ấy muốn gả cho tôi, toi phải là theo đuổi ấy sao?”

      “Nha, nguyên lai là như vậy a.” Bảo vệ nhất thời hiểu hết, nghĩ tới Tiểu Thỏ lại được người như vậy theo đuổi nhưng lại đáp ứng, muốn hiểu bé này nghĩ như thế nào, thích nam nhân bộ dáng suất thế này sao?

      “Nhưng Tiểu Thỏ dặn là cho cậu vào a.”

      “Vậy có thể cho tôi biết ấy ở dãy nào ?”

      Giản Chính Dương cũng tính vào, dù sao ngày mai ấy còn làm, sợ thấy được.

      Thấy Giản Chính Dương tuấn tú, lịch , bảo vệ cửa đồng tình, “ ấy ở nhà 6 dãy 201.”

      “Cám ơn.” Giản Chính Dương nhìn tiểu khu, còn thấy thân ảnh Tiểu Thỏ liền xoay người rời . Bảo vệ cửa nhìn thân ảnh mà cảm thán.

      “Tuổi trẻ tốt.”


      Về nhà, Tiểu Thỏ còn có chút bất an, biết bảo vệ cửa có thể hay ngăn lại Giản Chính Dương, bởi vì đột nhiên nhớ tới Giản Chính Dương khinh miệt Lạc Ca rằng Lạc Ca phải đối thủ của . Bảo vệ hơn sáu mươi, nếu bị đánh ra sao, bất an.

      Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ do dự chút, vội vàng ra cửa xem, xem chút thể yên tâm được.

      xuống lầu, tới cửa, gặp nhà bảo vệ thanh tĩnh, ngoài cửa cũng có người đứng, lúc này mới an tâm.

      Nhưng là ngày mai mình còn phải làm, biết Giản Chính Dương có tìm đến hay , là phiền toái. cảm giác việc này trôi qua dễ dàng như vậy, chẳng lẽ phải đổi chỗ làm sao? cần a, thích công việc này.

      Cứ nghĩ mơ hồ như vậy mà đến cửa nhà, cho tay vào túi bỗng nhiên cả người cứng lại. Vừa rồi khi vào nhà, đem chìa khóa để bàn, lúc nãy vội vàng ra quên mang theo, làm sao bây giờ?



      —Hết chương 6—
      KhaiDoanh_347, Chris, Thanh Nhã3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :