1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40: chút bồi thường!

      Ngôn Hân Đồng nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Tịch Hoàn vui vẻ lên lầu.

      Tề Tuệ Phân ném lại câu: “Lập tức đưa bọn đến trường.” xong, cũng vội việc mà .

      Ngôn Hân Đồng tức giận đến đòi mạng, từ đến lớn được nâng niu ở trong lòng bàn tay, chưa từng chịu qua tức giận như vậy, nhớ tới vừa rồi Kiều Tịch Hoàn diễu võ giương oai, nhớ tới Tề Tuệ Phân trách cứ, cả người kiềm nén lửa giận đến phát run.

      Ngôn Hân Đồng dẫn Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt ra ngoài, dùng chiếc xe già đến bám bui chở bọn chúng học. Càng nghĩ càng tức giận, nếu như Kiều Tịch Hoàn ở trước mặt , ko đâm chết ta phải là Ngôn Hân Đồng!

      Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt mơ hồ biết mẹ tức giận nên dám mở miệng, sau khi Ngôn Hân Đồng đưa 2 đứa đến nhà trẻ lái xe rời .

      treo tai nghe lên, bấm điện thoại.

      “Chị Hân Đồng?” Bên kia là tiếng của Dụ Lạc Vi.

      “Chị nghe , buổi chiều hôm qua em có đến biệt thự Cố gia?” Thu liễm tức giận xong, giọng có chút thân thiết.

      “Vâng.” Bên kia có phần suy sụp.

      “Nghe , mẹ cố tình làm khó dễ em hả?” Ngôn Hân Đồng quan tâm hỏi.

      Bên kia im lặng, chuyện.

      “Thực ra mẹ rất có ấn tượng tốt với em, trước đây vẫn thường xuyên nhắc về em với Tử Tuấn, mẹ em là ngoan. Em hoài nghi vì sao mẹ lại ghét em sao?”

      “Chị Hân Đồng, chị có ý gì?” Dụ Lạc Vi mơ hồ đoán được gì đó, nhưng dám ra.

      “Em có biết, chị luôn luôn thích em, chỉ vì em là em của chị dâu, mà là coi em là chị em tốt. Cho nên có vài lời ra, em ngàn vạn lần đừng khách sáo.”

      “Chị Hân Đồng những lời này mới là khách sáo, có chuyện gì chị cứ thẳng với em .”

      “Chuyện của em và Tử Tuấn, Kiều Tịch Hoàn chắc chắn ở bên trong ra vào, em nghĩ xem, từ khi em vào Kiều gia ta ghen ghét em rồi, tất cả đều bằng em, bây giờ nghĩ cách làm khó dễ em, trả thù em.” Ngôn Hân Đồng : “Hơn nữa quan hệ giữa Kiều Tịch Hoàn và Tử Tuấn cũng được ràng, chị dâu và em chồng…Chị nên lời.”

      vậy chăng?” Dụ Lạc Vi có phần kinh ngạc và có chút hận : “Em biết Kiều Tịch Hoàn có lòng tốt, từ bé luôn đố kị với em, chị ta sợ em gả vào Cố gia chiếm nổi bật của chị ta, chị ta muốn nhìn thấy em sống thoải mái hơn chị ta.”

      “Chị cũng nhắc nhở em với tư cách là bạn bè thôi, có đôi khi đừng quá nhân từ với chị của em, mà nên đề phòng chút.”

      “Ừm, em biết làm thế nào rồi, cảm hơn chị Hân Đồng.”

      có gì, chị còn lái xe, cúp máy đây.”

      “Bye.”

      Ngôn Hân Đồng cúp điện thoại, cũng tin liều mạng lại làm được gì Kiều Tịch Hoàn, môi lại lần nữa cong lên, tiếp tục bấm điện thoại.

      “Có chuyện gì?” Bên kia truyền đến giọng nam tính lạnh lùng.

      “Tử Hàn…” Vừa lên tiếng, Ngôn Hân Đồng khóc huhu

      “Chuyện gì?. mau!. lát nữa còn phải họp.” Nghe tiếng khóc của , bên kia vẫn lạnh lùng như cũ.

      “Ban nãy em bị mẹ mắng vì Kiều Tịch Hoàn.” Ngôn Hân Đồng vẫn khóc sướt mướt:

      “Em có làm gì, nhưng ta lại khắp nơi đều muốn nhắm vào em, em rốt cuộc có chỗ nào đắc tôi với ta, em làm gì khiến ta khó chịu, luôn bị ta thiết kế hãm hại. bao lâu nữa, ta cưỡi lên đầu em mất thôi!”

      Cố Tử Hàn im lặng giây, sau đó : “Về nhà rồi !”

      Sau đó điện thoại bi cắt đứt.

      Khóe miệng Ngôn Hân Đồng cong lên, thu hồi nước mặt ngụy trang.

      thực ra có ngu ngốc, với Cố Tử Hàn chung giường chung gối nhiều năm, Cố Tử Hàn phòng bị cái gì, Cố Tử Hàn cần cái gì đều rất ràng, vào trái tim của người đàn ông được, ít nhất cũng phải biết lòng của ta đặt ở chỗ nào?.

      Ngôn Hân Đồng luôn làm tốt điểm ấy. Bằng thất bại rồi

      lấy tai nghe xuống, quay xe trở về biệt thự nhà họ Ngôn.

      Phải làm, phải làm cho triệt để chút!

      Kiều Tịch Hoàn, chúng ta cứ chờ coi!




      Kiều Tịch Hoàn vừa mới trở về phòng ngủ, điện thoại lại vang lên:

      nhìn màn hình điện thoại rồi bắt máy: “Alo”

      “Kiều Tịch Hoàn!” Bên kia truyền đến giọng nữ tính.

      Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

      Dụ Tĩnh, mẹ ruột của Dụ Lạc Vi, cũng là mẹ kế của .

      Từ khi người đàn bà này tiến vào Kiều gia trở thành ác mộng của Kiều Tịch Hoàn.

      “Ừ” Kiều Tịch Hoàn lên tiếng.

      phải xấu Vi Vi ở trước mặt của Cố phu nhân chứ?”

      “Tôi biết bà gì.” Kiều Tịch Hoàn cần nghĩ cũng biết, chắc chắc là Dụ Lạc Vi vòng vèo, ý là muốn vu cáo cho .

      cần để ý đến cái nhìn của bất kì người nào trong nhà họ Kiều, có ngu xuẩn như chủ nhân của thân thể này!

      “Kiều Tịch Hoàn, bây giờ mày ra tù rồi, tội phạm giết người, rốt cuộc làm thế nào có gan lớn như vậy, dám châm ngòi phá hoại, Kiều Tịch Hoàn, đồ sao chổi, lần trước mày về nhà, nếu nể mặt lão Kiều tao xé họng mày ra rồi, bây giờ còn dám làm trở ngại hạnh phúc của con tao!” Dụ Tĩnh cách ác độc.

      Kiều Tịch Hoàn bị coi thường đến như vậy!

      lạnh lùng cười: “Đáng lẽ lúc trước tôi nghĩ muốn Dụ Lạc Vi gả vào nhà họ Cố, nhưng bà như vậy khiến tôi sực tỉnh, tôi cảm thấy tôi cần phải ngăn cản từ bên trong nha!. Ít nhất tôi trả thù từng chút từng chút những tổn thương mà mẹ con các người mang đến cho tôi. Bây giờ nghĩ lại, lúc tôi còn nợ các người cái gì cả!. Nhưng bà lại tôi chiếm tiện nghi của các người!. Dụ Tĩnh, lúc còn bé bà với tôi như thế nào, bà còn nhớ ?”

      Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, gọi thẳng tên của bà ta, hỏi bà ta.

      Năm đó, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy thỏa mãn vì thi thoảng được Dụ Tĩnh và Dụ Lạc Vi bố thí cho vài bộ quần áo cũ.

      Năm đó, từ năm 8 tuổi, Kiều Tịch Hoàn bắt đầu hy vọng xa vời mình có gia đình hạnh phúc, luôn hy vọng, hy vọng va vời lai biến thành con số ….

      Kiều Tịch Hoàn thê thảm biết bao nhiêu!

      sao!

      cho tôi sống lại trong thân thể này, tôi giúp sống tiêu sái hơn bất kì ai!

      Những đau đớn mà thân thể này từng phải chịu đựng, bắt từng người phải bồi thường!
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep174 others thích bài này.

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Cho chua cai toi chanh va kieu cang. Tu minh hai minh....

    3. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Mog chi KTH se cho bon nguoi do nhieu bai hoc.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41:

      “Mày nghĩ, mày có thể lật chuyển được sao?” Bên tai truyền đến giọng phẫn nộ của Dụ Tĩnh.

      Kiều Tịch Hoàn xoa xoa màng nhĩ có phần hơi đau, chút để ý : “Vậy tôi làm thử lần cho bà xem.”

      xong, trực tiếp cúp điện thoại.

      Người từng sợ bà là Kiều Tịch Hoàn, chứ phải là tôi bây giờ.

      Kiều Tịch Hoàn nhếch khóe miệng, đem điện thoại để ở bên, đúng là gặp quỷ mà, loại tiện nhân như vậy, đến người làm thịt người, đến hai người làm thịt nốt cả hai!

      ….

      Ngôn Hân Đồng đưa Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt đến trường, sau đó từ nhà họ Ngôn trở về là buổi chiều. mới trở về phòng lâu, lần đầu tiên nhìn thấy người cuồng công việc như Cố Tử Hàn cũng về nhà.

      Ngôn Hân Đồng rất hiền lành tiếp nhận túi công văn và áo khoác âu phục của , dịu dàng hỏi: “Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”

      Biết rồi còn hỏi.

      Cố Tử Hàn liếc mắt nhìn cái, ánh mắt rất lạnh, sắc mặt cũng rất lạnh: “ , hôm nay có chuyện gì.”

      Ngôn Hân Đồng treo quần áo của Cố Tử Hàn vào tủ quần áo ngay ngắn, sau đó về hướng của người đàn ông ngồi hút thuốc sofa, tháo cà vạt của ra chút, nút áo ở áo mở ra 3 nút, lồng ngực rắn chắc bên trong như như , hơn nữa dáng vẻ hút thuốc của tùy ý mà tiêu sái, khiến cho khuôn mặt vốn nghiệt càng tăng thêm vẻ mị hoặc nên lời, cũng có thể mang theo vài phần kiêu ngạo.

      “Trong khoảng thời gian này, mẹ đều thiên vị Kiều Tịch Hoàn. Em bị mẹ mắng trước mặt người hầy mấy lần. Em cũng làm cái gì sai, mấy ngày nay, Kiều Tịch Hoàn giống như thay đổi thành người khác, thông minh sắc sảo lại biết cách ăn , khiến cho em bị mẹ hiểu lầm.” Ngôn Hân Đồng , giọng điệu mang theo vài phần tủi thân và ủy khuất.

      Cố Tử Hàn lại hung hăng hút hơi thuốc.

      Biến hóa của Kiều Tịch Hoàn trong khoảng thời gian này, chỉ sợ đơn giản như Ngôn Hân Đồng , đôi mắt màu nâu của căng thẳng, sắc mặt rất khó coi.

      “Tử Hàn, em biết nên chuyện trong nhà với , làm lỡ công việc của , bây giờ Kiều Tịch Hoàn diễu võ dương oai như vậy, biết có phải do cả dạy ta…” Ngôn Hân Đồng nhìn qua vô hại, tiếp tục .

      Ngón tay nắm lấy điếu thuốc của Cố Tử Hàn hơi dùng sức, giọng điệu quả rất lạnh nhạt: “ ta có thể dạy ta cái gì?”

      “Nhất định là trước khi cả…”

      “Đủ rồi.” Cố Tử Hàn trực tiếp ngắt lời , nhìn ra được rất phản cảm với đề tài này.

      Ngôn Hân Đồng cũng thức thời tiếp, sang chuyện khác: “Tử Hàn, ngược lại em có biện pháp có thể chia rẽ cả với Kiều Tịch Hoàn.”

      Cố Tử Hàn liếc mắt nhìn cái.

      “Em biết làm như vậy tốt, nhưng mà thể để cho Kiều Tịch Hoàn cưỡi lên đầu em mãi được, bảo em ích kỉ cũng được.” Ngôn Hân Đồng thẳng ra.

      Thực ra nhiều khi hiểu, việc mà Cố Tử Hàn muốn làm, chưa bao giờ muốn ra, ta cần cái bậc thang, mà rất sẵn lòng làm cái bậc thang ấy.

      “Con riêng của ba em năm nay 22 tuổi. Ông luôn ngóng trông con bé có thể gả vào nhà giàu có. Mấy ngày nay, em dẫn nó đến biệt thự ở vài ngày, đến lúc đó cùng với cả… Em nghe Kiều Tịch Hoàn cả thực tế có thể làm được, chúng ta bị ấy lừa rất nhiều năm.” Ngôn Hân Đồng trực tiếp ra kế hoạch của mình với Cố Tử Hàn.

      Cố Tử Hàn mím môi.

      “Chuyện của phụ nữ các em, đừng bắt nhúng tay vào.”

      xong thẳng vào phòng tắm.

      Ngôn Hân Đồng nhìn bóng lưng của Cố Tử Hàn, hành động như vậy có nghĩa là ấy ngầm đồng ý.

      Nụ cười nơi khóe miệng , càng lúc càng sâu.



      Xế chiều, Kiều Tịch Hoàn đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn.

      chưa vội vào tìm Cổ Nguyên, sợ đắc tội với vị Phật sống đó, cho nên đem những đồ cổ cần giám định đưa cho nhân viên tiếp tân rồi để lại xấp tiền mặt, bỏ lại câu:

      “Bảo ông chủ các người giúp tôi giám định, ba ngày sau tôi đến lấy.” Sau đó xoay người tiêu sái rời .

      Nhân viên tiếp tân nhìn thấy xếp tiền ấy, cả người như hóa đá.

      Kiều Tịch Hoàn rời khỏi công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn, vừa đến cửa gặp phải người phụ nữ.

      Người phụ nữ nhìn thấy ngẩn ra, sau đó khẽ cười cái: “ khéo.”

      “Đúng vậy. cũng đến tìm Cổ Nguyên.” Kiều Tịch Hoàn hỏi , giọng điệu ràng rất quen thuộc.

      Nếu tính luôn cả lần này, bọn họ mới gặp mặt có nha hoàn lần, Diêu Bối Địch biết có phải mình quen thuộc tính cách của trước mặt hay , nhưng cảm thấy xa lạ chút nào, vì vậy cười :

      quen với Cổ Nguyên sao?”

      quen, chỉ mới gặp phu nhân lần mà thôi.”

      “Nghe giọng điệu của giống như người bạn cũ.” Diêu Bối Địch nở nụ cười nhàn nhạt “ nữa, tôi vào đây.”

      “Này.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên giữ chặt .

      Diêu Bối Địch nhìn tay .

      Kiều Tịch Hoàn hiểu Diêu Bối Địch, này, trông rất dịu dàng, nhưng kì thực thích người khác chạm vào mình, ngay cả khi còn là Hoắc Tiểu Khê, thi thoảng trêu ghẹo ấy chút cũng bị ấy đẩy ra.

      Cho nên nếu như phải là tình , Tiêu Dạ làm sao có thể có được ấy!

      Đúng là người đàn ông biết tốt xấu!

      “Để lại số điện thoại cho tôi được ?” Kiều Tịch Hoàn hỏi .

      Diêu Bối Địch khó hiểu nhìn .

      Quan hệ của bọn họ vẫn chưa tốt đến mức này.

      là bạn của Cổ Nguyên, nhưng hình như tôi đắc tội với ta rồi. Tôi muốn thông qua để nhận lỗi với ấy. Ví dụ như có cơ hội mời ta ăn bữa cơm.” Kiều Tịch Hoàn kiếm cớ.

      Diêu Bối Địch suy nghĩ chút, để lại điện thoại cho : “Tôi thể cam đoan có thể giúp hẹn ấy ra được, ấy chỉ từng nghe lời…”

      Diêu Bối Địch ngừng lại chút, rồi sang chuyện khác: “Tôi cố gắng. Tôi trước.”

      “Bye bye.”

      Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Diêu Bối Địch.

      Bạn chơi từ đến lớn, Hoắc Tiểu Khê, Diêu Bối Địch, Cổ Nguyên.

      Bây giờ thiếu người, hẳn bọn họ cảm thấy tiếc nuối phải ?

      rất muốn sống lại phải ?

      xiết chặt ngón tay, tất cả mọi thứ, rốt cuộc do ai tạo thành?

      Tề, Lăng, Phong.

      mãi mãi quên cái tên này. Mãi mãi!
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Chris, My Lam Lam, Thanh Hằng5 others thích bài này.

    5. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      :yoyo52: Hay quá xá nàng ơi moazzz

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :