1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 23 : Năm mới

      Hôm nay giao thừa, Sở Vô Dực nhận được cái thùng từ người thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang giày da, cùng với cái thùng lần trước lấy ra chocolate giống y hệt, điều này làm cho Vân Thiên Mộng cảm thấy, hai cái thùng này là cùng người đưa.

      Sở Vô Dực yên lặng nhận lấy cái thùng, nhìn người thanh niên kia rời , sau đó im lặng ôm thùng lên gác về phòng. Vân Thiên Mông thấy sắc mặt tiểu chính thái tốt, cũng lên làm phiền, thẳng đến lúc gần tối tiểu chính thái mới ra ngoài, vẻ mặt khôi phục lại như bình thường, đến bên người Vân Thiên Mộng vươn tay ôm vào ngực, tay kia lại đưa cho loại chocolate ăn rất ngon giống lần trước.

      Vân Thiên Mộng cười tủm tỉm nhận lấy, ở mặt Sở Vô Dực cái: “Cảm ơn

      mở ra hộp màu trắng, đầu tiên lấy khối chocolate đưa tới bên miệng Sở Vô Dực: “ , ăn”

      Sở Vô Dực vẫn như trước lắc đầu,: “Mộng nhi, em ăn

      Vân Thiên Mộng sau đó cầm chocolate trong tay đưa cho Sở Vô Đình ngồi bên, Sở Vô Đình đương nhiên là nể mặt ăn vào, vừa ăn vừa : “Vô Dực em là bất công, chocolate ngon như vậy sao lại đưa cho ăn”

      Sở Vô Dực lạnh lùng : “Em nhớ trước kia , nam tử hán đại trượng phu , nên ăn mấy thứ đồ ăn ngọt”

      Sở Vô Đình sắc mặt cứng đờ, nhất thời biết nên gì. Thấy thế, Vân Thiên Mộng cười khanh khách ra tiếng, Sở Vô Đình quả nhiên vẫn có tính giải trí như vậy, biết lại được tiểu chính thái còn hướng họng súng đâm đầu vào.

      Sau đó Vân Thiên Mộng lại lấy viên chocolate đưa cho Sở Vô Nhã, cười tủm tỉm nhìn Sở Vô Nhã ăn vào. Sở Vô Nhã thần sắc cũng với bình thường dịu dàng hơn, với Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi, cảm ơn em”

      Nhóm người tuổi ngồi sô pha chia xong rồi, còn lại mấy viên chocolate đương nhiên là vào bụng Vân Thiên Mộng.

      Đêm giao thừa năm nay đối vớ đêm giao thừa vui vẻ nhất trong hơn hai mươi năm cả kiếp trước lẫn kiếp này, thực cảm nhận được cảm giác cả nhà sum họp, già trẻ lớn bé Sở gia tề tụ lại, ngồi xung quanh bàn tròn ăn cơm, ăn xong mọi người ra phòng khách xem gala chào xuân.

      Năm tám mươi, gala chào xuân là mới chiếu, cho nên tiết mục được tổ chức cũng có vẻ đơn giản, người dẫn chương trình cũng phải tất cả đều được đào tạo, Khó quên đêm nay cũng là bài hát mọi người đều quen thuộc, Vân Thiên Mộng vừa vui vẻ ăn hoa quả vừa nhìn Trương Minh Mẫn cùng tất nhiều ca sĩ trẻ tuổi của Hồng Kông biểu diễn ca khúc Trái tim Trung Quốc của tôi

      Đêm giao thừa rất nhiều người đốt pháp, pháo hoa bảy màu rực rỡ làm lòng Vân Thiên Mộng ngứa ngáy, năn nỉ tiểu chính thái dẫn ra ngoài xem pháo hoa, nghĩ đến Sở Vô Dực mỉm cười với , sau đó ngẩng đầu với Sở Vô Đình: “Chúng ta ra ngoài đốt pháo

      Sở Vô Đình gật đầu đồng ý, sau đó biết từ chỗ nào lôi ra thùng pháo đưa bọn họ ra ngoài đốt.

      Sở Phong lo bọn họ vài đứa ra ngoài đốt pháo, cho Sở Quân Quốc cùng, vì thế hàng năm người mang theo thùng pháo ra bên ngoài Sở gia bắt đầu đốt pháo.

      Vân Thiên Mộng như vậy, tự nhiên là bị cho phép tới gần pháo, đốt pháo chủ yếu là do ba vị nam tính phụ trách, Sở Vô Nhã ở lại bên người trông .

      bầu trời vô số pháo hoa xinh hoa, nở rộ ra hào quang sáng lạng, tiếng pháo vang dội, đại biểu cho năm mới đến.

      *

      Sáng sớm mồng tết, Vân Thiên Mộng bị Sở Vô Dực lay tỉnh, lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó cười với Sở Vô Dực,: “ , năm mới vui vẻ, vạn như như ý, chúc mừng phát tài”

      Sở Vô Dực cười , hơi lộ ra hai cái núm đồng tiền đáng , đôi mắt màu xanh dương mang theo dịu dàng, xoa xoa sợi tóc vì ngủ mà hơi loạn của , “Mộng nhi ngoan, cho em tiền mừng tuổi”

      hơi giật mình nhận tiền lì xì, ngờ tiểu chính thái là học sinh đến trườn cũng có tiền lì xì cho , lập tức nể mặt mà hôn lên mặt Sở Vô Dực vài cái, rất có xu thế lấy nước miếng giúp rửa mặt. Sở Vô Dực tất nhiên là tốt tính tùy ý hôn, chờ mặc quần áo tết xong mới giúp chải tóc dẫn xuống nhà. Vân Thiên Mộng xem tóc được Sở Vô Dực chải vuốt tốt, cảm thấy tiểu chính thái bản lĩnh chải tóc càng ngày càng tốt, bây giờ giúp chải tóc, tương lai nhất định trở thành người chồng tốt.

      Quần áo mới của Vân Thiên Mộng nhìn vô cùng vui vẻ, áo được làm từ tơ lụa màu đỏ, mặt áo dùng thêu Tô Châu thêu ??????????, càng tôn lên màu da trắng nõn, tóc chải thành hai cái sừng, là vô cùng đáng .

      Lúc xuống nhà, phát người Sở gia tụ lại đông đủ, Sở Phong thấy liền cười vẫy lại, nhấc đôi chân ngắn tũn đến trèo lên đùi Sở Phong, hôn lên mặt Sở Phong cái, câu trăm năm cát tường lại câu tiếp câu, làm Sở Phong cười haha, cưng chiều ấn ấn cái mũi của nó: “Cháu cái vật này, đúng là biết làm người ta vui vẻ”

      chớp chớp đôi mắt to, làm nũng : “Gia gia dạy đúng”

      Sở Phong cười hớ hớ lấy cái lì xì đưa vào tay , “Mộng nhi hôm nay xinh đẹp”

      Vân Thiên Mộng cười cười, tiếp tục đến đùi Sở Quân Quốc lừa gạt lì xì, lại vòng, túi tiền Vân Thiên Mộng đầy ắp, để tiền mừng tuổi của người lớn cho.

      Phát tiền mừng tuổi cho bọn sau, mọi người cũng đến phòng khách ăn bánh trẻo.

      Ăn sáng xong, có họ hàng Sở gia đến thăm. Sở gia bây giờ người đứng đầu là Sở Phong, con cái của ông tự nhiên là trực hệ, cái khác như là con cái của trai gì dấy, cho dù là họ hàng, họ hàng bình thường cũng thiếu được lợi nhờ Sở gia, lúc này đến chúc tết tự nhiên là vô cùng nhiệt tình.

      Sở Phong dạy dỗ con cái tự nhiên là sai, nhưng là chú bác dòng bên chưa chắc như vậy.

      Vì dụ như, vị thím ba họ, Lý Thiếu Điềm.

      Vị thím ba họ là vợ của con của em trai Sở Phong, chồng của vị thím họ này đứng thứ ba bên trong em, nên gọi là thím ba họ, bà ta vào cưa chào hỏi với Sở Phong, bước đến bên người Sở Quân Quốc, nhìn thoáng qua ngồi bên cạnh Sở Quân Quốc hỏi: “ cả, Hàn Dĩnh năm nay tới sao?”

      Sở Quân Quốc lãnh đạm lắc đầu, “ đến”

      Thím ba họ nghe vậy cười : “May là đến, bằng đến đây mọi người đều mất vui”

      Vân Thiên Mộng đối với những lời này rất đồng ý, vị Hàn Dĩnh Hàn kia nếu mà đến đây, như vậy đúng là vui.

      Nhưng mà, vị thím ba họ này sau khi xong liền đem lên : “Thế nào, mang theo đứa trẻ như vậy, có phải làm cho quan tâm nhiều hơn ?”
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki5 others thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 24


      Sở Quân Quốc đương nhiên là lắc đầu, “Mộng nhi rất nghe lời” ra, Lý Thiếu Điềm nghĩ cái gì đều biết , trước kia nhìn thấy bốn mươi tuổi còn có con nghĩ đến đem đứa con nhà mình nhận làm con thừa tự cho , lúc ấy lắc đầu cự tuyệt, cho dù muốn nuôi đứa bé cũng nuôi con dòng thứ, nuôi con bọn họ, nhiều chuyện xấu. Lúc đấy bản thân cự tuyệt ta, Lý Thiếu Điềm trong lòng tất nhiên vui, nhìn Mộng nhi vừa mắt cũng là bình thường.

      Nhưng mà Lý Thiếu Điềm nghe thấy vậy, còn thức thời im miệng lại, tu dưỡng tốt hơn vị dì Hàn kia nhiều, bà ta con mình lại đây cùng chơi với Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng chớp mắt nhìn , nhìn Sở Vô Trạch về phía mình, con của cậu ba, năm nay bốn tuổi, tính cách e thẹn.

      Vân Thiên Mộng thỉnh thoảng cũng nghe người lớn chuyện nhắc tới vị ba này, ý đại khái là lòng dạ bà ta cũng ngay thẳng, đỏ mắt với tài phú của Sở gia, luôn nghĩ muốn phần, đối với người như vậy tự nhiên là cảnh giác, cho nên lúc ba chuyện với Sở Quân Quốc cũng tránh ra, nhìn thấy ba gọi con trai bà ta chơi cùng , cần biết trong lòng ba này tính toán gì, con trai bà ta mới bốn tuổi, hẳn là hiểu những chuyện của người lớn, cũng cần phải cố ý nhằm vào đứa bé, cho nên vẫn là cười với Sở Vô Trạch, nhưng cũng gì.

      Nhưng mà Sở Vô Trạch giống như là có hứng thú với , xấu hổ cười cười nhìn hỏi: “Em tên là Vân Thiên Mộng đúng ?”

      chớp chớp mắt, gật đầu.

      “Năm nay em mấy tuổi?” Sở Vô Trạch hỏi tiếp.

      Vân Thiên Mộng giơ ra ba ngón tay trắng mềm.

      “Ba tuổi sao…. Sang năm lên tiểu học, em khi nào đến trường?”

      Vân Thiên Mộng lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng biết.

      “Vậy…” được nửa nhìn thấy Vân Thiên Mộng bị người từ phía sau bế lên, sau đó nhìn thấy Vân Thiên Mộng ngọt ngào kêu người ôm tiếng .

      Thấy cảnh như vậy, Sở Vô Trạch hơi cảm giác đươc Vân Thiên Mộng xinh đẹp như búp bê thích mình, khuôn mặt nhắn có chút đơn.

      Sở Vô Dực thản nhiên đến ôm Vân Thiên Mộng , mọi khi lúc này Vân Thiên Mộng sớm lên giường ngủ trưa, hôm nay sai giờ, sợ mệt, cho nên ôm lên phòng.

      *

      Đợi đến năm giờ, Lâm Dục Phong cùng ông của cùng nhau đến Sở gia chúc tết, mang đến ít quà chúc tết, đồng thời Vân Thiên Mộng phát Lâm Tắc cùng Sở Phong giống như là bàn bạc chuyện gì, còn giống như là liên quan đến , bởi vì lúc bọn họ giọng chuyện, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía , cảm giác này làm cho cảm thấy yên, nhưng mà sau chú ý thấy Sở Phong cười khoát tay, giống như là cự tuyệt chuyện gì, hẳn là, bàn bạc thành công .

      nghĩ vậy.

      Nhìn thấy Lâm Dục Phong bên cạnh mình cười tủm tỉm cùng chơi cờ năm quân, mở miệng hỏi: “ Lâm năm mới thế nào?”

      Lâm Dục Phong gật đầu, “Rất vui, Mộng nhi sao?”

      “Có đồ ăn ngon” trẻ con , sau bĩu môi nhìn mình lại thua ván cờ năm quân, Lâm Dục Phong này quả nhiên nghiệt, đứa trẻ mới mấy tuổi, chơi cờ năm quân thế nhưng so với người lớn này còn lợi hại hơn.

      Liên tục thua ba ván, tâm tình chơi tiếp, buông quân cờ xuống nghĩ tìm cái khác chơi, ai ngờ Lâm Dục Phong kéo tay bé của : “Mộng nhi, Lâm dạy em chơi.”

      lắc đầu, bỗng nhiên tròng mắt chuyển động, lôi kéo Sở Vô Dực bên cạnh : “ , tới chơi cờ cùng Lâm

      Sở Vô Dực đương nhiên là thoải mái đồng ý.

      Lần này, người buồn bực thành lâm Dục Phong.

      Chơi thua năm ván, lần này xem như là hoàn toàn báo thù cho Vân Thiên Mộng, khuôn mặt Lâm Dục Phong đều nhanh nhăn lại thành mướp đắng, nhưng cũng càng chịu thua, Vân Thiên Mộng thấy vậy, cười khanh khách thành tiếng, Lâm Dục Phong bất đắc dĩ nhìn , “Em liền thích nhìn xấu mặt như thế”

      Vân Thiên Mộng tâm tình tốt làm cái mặt quỷ, Lâm Dục Phong chịu đả kích như vậy nhìn qua vẫn rất đáng , gương mặt nghiệt trắng nõn, bây giờ nhăn lại giống như bánh bao, làm cho người ta nhìn thấy muốn miếng ăn luôn, nghĩ vậy, tâm tình của rất tốt.

      *

      Tết lịch ở trong tiếng cười đùa dần dần trôi qua, nhóm người lớn cũng khôi phục lại cuộc sống bận rộn, thời tiết ấm lại, thời điểm mùa xuân đến, Sở Vô Dực cảm thấy Vân Thiên Mộng nhận thức gần hết chữ Trung Quốc, quyết định bắt đầu dạy tiếng .

      Phương pháp dạy của Sở Vô dực buồn chán giống như thầy giáo ở kiếp trước, bình thường phân tích ít truyện cổ tích tiếng cho , làm cho cảm thấy hóa ra học tiếng cũng có thể là chuyện vui vẻ như vậy, nhưng mà xét thấy tiểu chính thái năm nay thi trung học, cũng quấy rầy nhiều, thường hay tỏ vẻ chính mình tự học.

      Chuyện nhà trẻ cũng như vậy mà dừng lại, Sở Phong quyết định năm nay cho ô ở nhà học năm, tháng chín sang năm học năm tiểu học, dựa theo tuổi của , xem như là học sớm.

      Vân Thiên Mộng đương nhiên là phản đối, cho nên Sở Phong cũng bắt đầu dạy ít kiến thức khác, như là toán học cũng dạy cho ít, vì thế cuộc sống của càng phong phú.

      Thời gian nhoáng cái mà qua, chớp mắt cũng sắp đến ngày tiểu chính thái thi trung học. Nhưng mà Sở Vô Dực được chuyển thẳng lên trung học , cho nên ngày thi trung học cũng cần khẩn trương, vẫn như trước có thời dạy tiếng , chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của .

      Nhưng mà bạn học Sở Vô Đình lại may mắn như vậy, được chuyển thẳng lên trường quân nhưng lại bị đưa bộ đội rèn luyện, nghe đến mấy ngày trước khai giảng được về.

      Sở Vô Nhã chớp mắt cũng lên tới cao nhị, học tập cũng căng thẳng hơn.

      Những người khác của Sở gia cũng như trước bận rộn làm việc, theo tình huống Sở gia, cho dù tình hình chính trị thay đổi, địa vị Sở gia cũng bị dao động nhiều.

      Mà trong thời gian gần năm này, Vân Thiên Mông xem như chính thức dung nhập vào cuộc sống Sở gia, đem Sở gia trở thành nhà của mình, Sở Quân Quốc cũng càng ngày càng đem trở thành con ruột của mình, có ngày nghỉ, còn đưa chơi, trêu đùa , dung túng cho chơi xấu, càng ngày càng có dáng dấp người cha hiền.

      Mà Sở Phong cũng có bộ dạng người ông hiền lành, đối với Sở Vô Dực vô cùng nuông chiều, cũng bức bách theo chính trị hay thương giới, cũng bức nhận phần gánh nặng của Sở gia, đối với quyết định của Sở Vô Dực ông đều tỏ vẻ duy trì điều kiện, giống như là dùng tất cả khả năng mà mình có thể nuông chiều thương người cháu ngoại này. Nhưng mà, Vân Thiên Mộng đến đây được thời gian dài như vậy, vẫn chưa từng nghe qua tin tức về mẹ của Sở Vô Dực, những thứ liền quan đến bà giống như là bị cấm kị, tiếu chính thái chưa bao giờ về bố mẹ mình, điều này làm cho cảm thấy cha mẹ tiểu chính thái có khả năng gặp việc may.

      Ý nghĩ này làm cho đau lòng Sở Vô Dực còn tuổi mà lại mang theo thành thục cùng mặt nạ lạnh lùng.
      Last edited: 22/5/15
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki5 others thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Sr mọi người, mình up nhầm chương 25 thành 24. Mình sửa lại rồi :)

      Chương 25 : Lại đến khu vui chơi

      Tháng bảy là lúc thời tiết nóng bức, ở niên đại này điều hòa còn chưa được phát minh ra, cho nên Vân Thiên Mộng chỉ có thể ngồi quạt điện, uể oải mà nằm lên bàn học, than thở muốn học.


      Sở Vô Dực đau lòng nhìn bộ dạng của , nghĩ nghĩ từ trong tủ lạnh lấy ra chén đá bào cho giải khát trong thời tiết này, Thượng hải năm tám mươi cũng nóng như kiếp trước của , cho nên cũng chỉ có vài ngày nóng nhất là khó chịu, còn lại cũng bình thường, Vân Thiên Mộng vừa dùng thìa ăn đá bào, vừa hỏi Sở Vô Dực: “ sau này muốn làm nghề gì?”


      Sở Vô Dực cúi đầu suy nghĩ lúc, sau hỏi : “Mộng nhi thích nghề gì?”


      suy nghĩ lúc, bản thân kiếp trước thích làm nghề gì đâu?


      Lúc còn thích hoàng tử, hy vọng có hoàng tử cứu khỏi nhi viện, dần dần trưởng thành, hiểu được hoàng tử chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích, làm sau, cảm thấy chỉ cần công việc hợp có lương cao đều là nghề tốt.


      Nhưng mà tại là tiểu loli, tuy rằng là thân loli tâm ngự tỷ, nhưng mà vẫn có quyền lợi tính trẻ con, vì thế : “Em thích hoàng tử”


      Sở Vô Dực nghe được trả lời trẻ con, đôi mắt xanh dương càng ôn nhu, giọng : “Vậy sau này xem như hoàng tử của Mộng nhi”


      Vân Thiên Mộng nghe vậy lập tức hớn hở ôm cổ tiểu chính thái hôn cái, “ tốt”


      Sở Vô Dực thuận thế ôm , đem ôm ngồi vào trong ngực, hỏi: “Mộng nhi sau này muốn làm gì?”


      chớp chớp mắt nhìn, “Mộng nhi đương nhiên muốn làm công chúa, công chúa bạch tuyết”


      Sở Vô Dực bật cười, “Mộng nhi, em đọc nhiều truyện cổ tích quá rồi” tới đây, dừng lát “Mộng nhi nếu muốn làm công, hết sức giúp em”


      Những lời này lại làm cho Vân Thiên Mộng vô cùng thân thiết hôn vài cái.


      Sau, Sở Vô Dực hơi do dự hỏi: “Mộng nhi, nếu, sau này em có cơ hội ra nước ngoài du học, em có đồng ý hay ?”


      “Ra nước ngoài? vì sao đến ra nước ngoài? muốn ra nước ngoài sao?”


      Sở Vô Dực cúi mắt, “Nếu sau này muốn ra nước ngoài thời gian, Mộng nhi có đồng ý ra nước ngoài du học cùng ?”


      Vân Thiên Mộng khó nghĩ, du lịch nước ngoài cái gì phản đối, nhưng mà nếu du học nước ngoài, vẫn hơi do dự, tiểu chính thái hỏi như vậy, có thể thấy được tỷ lệ sau này ra nước ngoài là rất lớn, tiểu chính thái hẳn là con lai Trung – , chẳng lẽ cha ở nước bên kia có chuyện cần sau này lớn lên để ý?


      biết chuyện này, nhưng mà nếu tiểu chính thái ra nước ngoài thời gian muốn cùng , rất khó từ chối, là tiểu chính thái đưa đến Sở gia, cho cuộc sống hạnh phúc, huống chi bình thường đối với che chở thương chiều chuộng, đối với tốt ngay cả Sở Phong đều phải ghen tị, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, có lý do gì để từ chối, tiểu chính thái muốn cùng ra nước ngoài ở thời gian, học, làm việc, tin tưởng Sở Vô Dực cho là ở nước ngoài cũng chăm sóc tốt cho .


      Cho nên với Sở Vô Dực: “ nếu muốn ra nước ngoài thời gian rồi trở lại, Mộng nhi đồng ý cùng


      Sở Vô Dực vươn tay dịu dàng vuốt tóc , đem thân thể nhỏnhắn của ôm vào trong lòng, có lẽ ở trong nước được vài năm nữa, có số việc cần về xử lý, trước kia cảm thấy học hết trung học học tiếp cũng có việc gì, nhưng là bây giờ bắt đầu cảm thấy, nếu nước , nhất định luyến tiếc Mộng nhi. Nhưng mà Mộng nhi còn như vậy, cho dù học xong trung học, Mộng nhi cũng mới sáu bảy tuổi, làm sao có thể nhẫn tâm đem còn như vậy đến nước yên bình kia , nhưng mà Mộng nhi có lòng cùng nước rất cảm động rồi, vẫn là đứng ở trong nước tốt hơn, có Sở gia bảo vệ , cũng yên tâm hơn, còn nước , cũng ở lâu, tin rằng lúc trở về Mộng nhi hẳn là còn chưa đến mười tuổi


      *


      Theo lịch từng tờ từng tờ bị xé xuống, mùa hè nóng bừa cũng dần dần qua, Sở Vô Đình quả nhiên ở trước khai giảng ba ngày về nhà, nghỉ ngơi hồi phục chút rồi chuẩn bị khai giảng, làn da đều phơi nắng thành màu đồng, Sở Vô Đình đúng là cường tráng hơn nhiều, thấy quân huấn là rèn luyện con người, trước kia là chàng trai mới lớn cởi mở bây giờ cũng trầm ổn hơn rồi, nhưng là tính cách sáng sủa cũng bớt , vừa ăn vừa cùng mấy người bọn họ vừa oán giận cha của mình đem làm con ruột mà đối xử, quan tâm gì liền ném vào căn cứ quân , còn cha người làm ăn sao hiểu được vất vả của việc bộ đội.


      Nhưng mà Sở Vô Đình cũng chỉ oán giận hai câu giảm bớt bất mãn mà thôi, vào lúc khai giảng vẫn ngoan ngoãn mang theo hành lý trường quân đội.


      Mùa thu mát mẻ dần đến, thoát khỏi mùa hè nóng bức, Vân Thiên Mộng cũng muốn công viên Cẩm Giang chơi, nhưng mà lần này đưa là Sở Quân Quốc, tiểu chính thái cuối tuần Bắc Kinh tham gia cuộc thi vật lý, mà Sở Vô Nhã cũng vì việc học mà thể tranh thủ thời gian rảnh ở lại trường học học bù, chỉ có Sở Quân Quốc ngày nghỉ cuối tuần trở lại Sở gia đưa chơi. Sở Quân Quốc cũng phải là lần đầu tiên đưa chơi, trước kia Sở Quân Quốc cũng đưa đến quân khu, đưa xem huấn luyện tân binh, làm cho kiến thức xe tăng, xe thiết giáp cùng các loại vật tư quân dụng, cho chơi quên trời quên đất.


      Cho nên lần này Sở Quân Quốc đưa chơi cũng thấy gì là lạ, chính là nghĩ tới lại oan gia ngõ hẹp gặp phải vị Hàn . đến Hàn này, chỉở ngày Quốc tế Lao động gặp Hàn này, cũng nhìn thấy Liễu Nguyệt, Hàn Dĩnh đến, Sở Gia vẫn như trước lạnh nhạt đối với bà ta, Hàn Dĩnh ngồi lại từ buổi sáng đến buổi chiều, đến khi thể lại mặt dày ở lại nữa mới rời .


      Nhưng mà ra ngoài chơi vẫn cần nghĩ tới những người đó làm ảnh hưởng tâm tình tốt hơn, nhân viên công tác giúp cài dây sau, ngồi yên xe đẩy, chơi xe đẩy vô cùng trẻ con, nhưng mà có lẽ hôm nay vận khí của được tốt lắm, xe đẩy chưa được vài lần thế nhưng bị xe khác đâm.


      Lúc này, lập tức cảm thấy ầm cái, thân mình nhắn bị theo quán tính kéo ngã vào tay lái, cảm giác chính mình bị đâm, Sở Quân Quốc đứng bên thấy thế lập tức chạy tới xem tình huống của , bế từ trong xe ra, thân thiết hỏi: “Mộng nhi, có bị đâm bị thương ở đâu ?”


      Vân Thiên Mộng lúc này cảm giác chỗ bị đâm hơi đau, nhưng là so với vừa rồi đỡ hơn nhiều, nhưng mà Sở Quân Quốc nếu quan tâm như vậy hay là làm nũng chút, làm nũng nhưng là quyền lợi của loli thôi.


      chu môi đỏ : “Bác cả, hơi đau, vì sao có xe đẩy đâm vào cháu?”

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 26 : Tống Thiên Gia
      Sở Quân Quốc tự nhiên là cảm thấy tức giận với chuyện Vân Thiên Mộng bị đâm, mắt lạnh nhìn về phía chiếc xe đẩy đâm phải Vân Thiên Mộng, lại phát người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi chạy tới bên chiếc xe đẩy, vẻ mặt hơi bối rối ôm cậu bé tầm sáu tuổi từ trong xe ra, miệng liên tục hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu thế nào, có bị thương ở đâu ?” Cậu bé lúc này chính là cười nghịch ngợm, nhìn đến người phụ nữ còn : “Vú Trương, vú vội gì chứ? Cháu là nam tử hán đại trượng phu bị đâm chút có làm sao, này chơi vui như vậy, sao vú lại ôm cháu ra chứ?”

      Vị vú Trương kia nghe vậy vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tiểu tổ tông của tôi, tôi giấu thiếu gia đưa cậu ra ngoài chơi tốt rồi, nếu tôi lại làm cho cậu bị thương, vú Trương này bát cơm cũng có nữa”

      Bé trai kia bĩu môi, “ , có người biết”

      Nhìn đến cảnh này, Vân Thiên Mộng cũng hiểu được người đâm vẫn là vị tiểu thiếu gia. Gương mặt đúng là có chút tuấn, chính là tuổi còn quá , chưa trưởng thành. Nhìn da mỏng thịt mềm, chắc là từ cẩm y ngọc thực, tính cách có chút tốt, đâm phải người khác cũng biết xin lỗi.

      Sở Quân Quốc thấy hai người kia tự quyết định, mặt lạnh xuống hỏi: “Đâm phải người khác, cũng biết hỏi chút sao?”

      Cậu bé kia nghe vậy quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Mộng được Sở Quân Quốc bế, chớp chớp ánh mắt xinh đẹp : “Em đáng , đâm phải em sao?”

      Vân Thiên Mộng vỗ vỗ cánh tay Sở Quân Quốc ý bảo thả mình xuống, đợi xuống dưới sau, đến bên người cậu bé : “Chính là em bị đâm, bị đâm rất đau, sao lại có thể chơi như vậy?”

      Cậu bé vẻ mặt mang ý cười như trước: “ là nam tử hán, đương nhiên là sợ đau. Em em nhìn đáng như vậy, đương nhiên là yếu ớt”

      Vân Thiên Mộng hắc tuyến, đứa này mới mấy tuổi, nam tử hán, còn có thể đùa giỡn bé , Thượng Hải năm tám mươi, khi nào có cậu bé cởi mở như vậy…

      Cậu bé tiếp: “Em , tên là Tống…”

      “Tiểu thiếu gia!” Cậu bé còn chưa hết bị vú Trương ở bên cạnh chen vào, “Thiếu gia , chúng ta giấu thiếu gia ra ngoài đúng, thể lại trêu chọc phiền toái”

      Lúc này Sở Quân Quốc tới bên người Vân Thiên Mộng, hơi đăm chiêu nhìn bé trai kia : “Tống gia Hồng Kông?”

      Lần biến thành vú Trương giật mình,: “Ngài… ngài sao lại…. biết?”

      “Tôi hai ngày trước cùng Tống Cẩm Thiên ba của cậu bé này gặp mặt, nghĩ tới Tống Cẩm Thiên thế nhưng lại dạy con thành cái dạng này.” Sở Quân Quốc lạnh nhạt ,hiển nhiên ý là chỉ cậu bé này ngoan.

      Vú Trương bị làm cho ngượng ngùng, nhưng là cũng có phản bác, chắc là cậu bé này bình thường đúng là ngoan.

      Cậu cũng nghe ra được chút, cái chú lạnh lùng uy nghiêm trước mặt này là quen biết với ba, vì thế cậu hơi sợ, sợ chú này cho ba việc ngày hôm nay, vì thế lo lắng nhìn, bình thường cậu tuy rằng sợ trời sợ đất, nhưng mà vẫn sợ lão ba của mình, lão ba của mình rất đáng sợ, mỗi ngày mang khuôn mặt lạnh lùng , làm cho cậu ở nhà cũng dám cười lớn tiếng.

      Vì thế cậu dám gì.

      Sở Quân Quốc lại tiếp: “Tống gia Hồng Kông ỷ vào chính mình ở Hồng Kông là danh gia vọng tộc, liền dạy đứa như thế sao, đâm vào con của tôi, cũng biết câu xin lỗi” Đứa Sở gia bọn họ, sao có thể cho người ngoài bắt nạt.

      Vú Trương sắc mặt cương lại, tuy vừa rồi là hai chiếc xe đâm vào nhau, nhưng mà bà đứng ở bên cạnh cũng nhìn thấy , là thiếu gia nhà mình lái lung tung mới đâm vào bé kia, đúng ra là phải xin lỗi, huống hồ bé này gia cảnh cũng đơn giản, người lớn nhà người ta ngay tại bên cạnh, mà bà lại chỉ là người hầu, có quyền nhúng tay vào chuyện của ông chủ, cũng có quyền bảo thiếu gia xin lỗi, đành phải đứng ở chỗ này.

      Cậu bé hơi ngập ngừng mở miệng: “Chú à, là cháu đúng, cháu xin lỗi, như vậy, chú có thể …..” tới đây ngữ khí chậm lại, “Có thể cho ba cháu biết là cháu ra ngoài chơi hay …”

      Vân Thiên Mộng nge thấy vậy bật cười khanh khách, như thế nào vừa rồi nhìn cậu bé cười tủm tỉm bộ dạng tốt, bây giờ lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, hóa ra là sợ với người lớn trong nhà, xem ra cậu bé này rất sợ ba cậu.

      Cậu bé nghe thấy tiếng cười của , có chút thẹn quá thành giận lườm cái, nhưng mà vẫn giọng : “Em , xin lỗi, phải là cố ý”

      Vân Thiên Mộng treo lên nụ cười loli ngọt ngào với cậu bé: “ phải nhớ là đâm vào em, rất có lỗi em, về sau muốn tạ lỗi với em, em tha thứ

      Cậu bé gãi gãi đầu, bộ dạng buồn rầu, chắc là hiểu vì sao lại như vậy, nhưng mà nhớ tới ba ba uy nghiêm, vẫn là gật đầu đồng ý.

      Vân Thiên Mộng cũng gì nữa, lại về bên người Sở Quân Quốc, cậu bé này có chút đáng , giống như là đứa trẻ nghe lời như vậy. ra chính mình cũng có chỗ đúng, chú ý tới phía trước có xe lại đây nên cũng phải chịu chút trách nhiệm, hơn chỗ bị đâm cũng đau lắm, nên cũng cần làm cho việc lớn hơn.

      Chẳng qua về bên người Sở Quân Quốc sau cậu bé thế nhưng lại cũng đến, do dự lát rồi : “Em xinh đẹp, tên là Tống Thiên Gia, em tên là gì?”

      Vân Thiên Mộng nhìn cậu, vẫn ra tên mình: “Vân Thiên Mộng” xong khỏi cảm thán giáo dục Hồng Kông cởi mở, đứa còn như vậy tiểu MM xinh đẹp…

      Sở Quân Quốc ôm lấy Vân Thiên Mộng, thản nhiên với cậu bé: “Tôi họ Sở, nếu lần sau cháu lại ngoan trêu chọc con của tôi, Sở gia chúng tôi cũng phải dễ chọc” Lúc lời này, mang theo uy nghiêm của người bề , làm cho Tống Thiên Gia nhớ đến ba ba của mình, trong lòng khỏi thấy sợ hãi.

      Vân Thiên Mộng cao hứng ôm cổ Sở Quân Quốc, tốt quá, Sở Quân Quốc có thể thản nhiên như vậy kiên định thừa nhận mình là con của ông, rất cảm động, rất cảm động… giống như là có ba.

      mặt Sở Quân Quốc hôn vài cái, Sở Quân Quốc lại cười nhìn , cũng dùng trán để lên trán trêu chọc , hình ảnh ba cùng con ấm áp liền xuất trong công viên Cẩm Giang.

      Vân Thiên Mộng rất là happy về đến nhà, nhưng mà Tống Thiên Gia về nhà sau cũng vui vẻ như vậy.

      Hiển nhiên, ba ba mà Tống Thiên Gia rất sợ làm xong việc về nhà, lại phát thấy con trai mình ở nhà, vì thế chuyện cậu vì ham chơi trộm ra ngoài bị lộ…

      Làm Tống Thiên Gia về nhà nhìn thấy ba ba mình mặt lạnh lùng nghiêm túc ngồi sô pha, cậu cảm thấy chính mình thảm.
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki3 others thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 27 : Đàn piano
      Tống Cẩm Thiên sắc mặt đổi nhìn con mình, khí thế giận tự uy làm cho Tống Thiên Gia ngừng chột dạ.

      đâu?” Tống Cẩm Thiên mở miệng hỏi

      Tống Thiên Gia hơi sợ nhìn cha mình cái, giọng : “Cha…con…”

      Vú Trương đứng ở bên thấy thế, hơi do dự mở miệng : “Thiếu gia, thiếu gia chỉ ra ngoài giải buồn, cậu đừng trách móc quá nặng”

      “Vú Trương” Tống Cẩm Thiên chỉ thản nhiên ra ba chữ, Vú Trương ở bên cạnh lập tức dám gì nữa, ra khỏi phòng khách.

      đâu?” Tống Cẩm Thiên hỏi lại lần nữa

      Lần này Tống Thiên Gia dám giấu ra: “Con công viên gần đây chơi lúc”

      Tống Cẩm Thiên nghe xong mặt trầm lại : “Đem gia huấn Tống thị chép lại trăm lần” xong bước .

      Tống Thiên Gia đứng tại chỗ cảm thấy chính mình bi kịch, trăm lần gia huấn Tống thị, nếu chép xong, chắc là cậu hai mươi năm sau có năng lực thành trang hảo hán.

      Nhưng mà hôm nay cảm xúc của cha hình như tốt, cảm thấy bộ dạng giống như có tâm , xử phạt so với bình thường cũng nặng hơn, nếu như là bình thường, cũng chép năm mươi lần, hôm nay cư nhiên lại bảo cậu chép trăm lần, là muốn mạng của cậu mà.

      Tống Cẩm Thiên về phòng từ trong ví tiền lấy ra tấm ảnh, nhìn tấm ảnh lâu, trong tấm ảnh nam nữ hạnh phúc bên nhau, giống như trong nháy mắt là vĩnh viễn.

      Năm đó có năng lực bảo vệ thậm chí vô dụng đến ngay cả chi phí để trang trải cuộc sống hàng ngày cho cũng thể gánh được, bây giờ cuối cùng cũng có thể vì làm chút việc, cũng biến mất tìm thấy.

      còn nhớ năm đó thời điểm bị bắt Hi nhi mang thai, biết bây giờ cùng đứa ở đâu…

      Hi nhi, làm ơn đợi thêm chút nữa, đợt thêm vài năm nữa, chờ có thể hoàn toàn nắm gia tộc trong tay, nhất định đến Thượng Hải tìm cùng đứa của bọn họ, nhất định tìm được mẹ con họ, cho hai mẹ con họ cuộc sống hạnh phúc.

      Tống Cẩm Thiên cảm thấy trong lòng ngừng chờ đợi, cầu nguyện Hi nhi có thể đợi thêm vài năm nữa.

      Nhưng mà, thời gian cũng mà dừng lại.

      *

      Thời gian vẫn trôi qua nhanh, lại cửa ải cuối năm đến gần.

      năm này Vân Thiên Mộng theo Sở Vô Dực học tiếng hiệu quả rệt, mở miệng tiếng hơi có giọng Luân Đôn, đều này làm cho vô cùng vừa lòng, nghĩ đến tương lai học đại học nếu học ngành Tiếng , có tiểu chính thái này dạy ngoài miễn phí, tiếng của muốn tốt cũng khó.

      Nhưng mà tiểu chính thái lên trung học sau bài tập cũng nhiều hơn, tuy rằng vẫn như trước đúng hạn dạy tiếng , dỗ chơi đùa, nhưng mà vẫn có tự mình hiểu lấy quấy rầy , đôi khi thấy tiểu chính thái bài tập nhiều, cũng làm nũng chơi xấu chính mình hôm nay muốn học, làm cho cần tốn tâm tư dạy mình. Sở Vô Dực đối với luôn luôn thương sủng nịch, tuy rằng ngoài miệng hai câu chăm chỉ học tập thể ăn vạ, nhưng mà mỗi lần ăn vạ cũng đều chiều .

      Hôm nay là thứ Bảy, nhưng mà tiểu chính thái cũng rảnh, ở trong thư phòng lại biết là làm bài kiểm tra môn nào, thấy thế xuống nhà thay Sở Vô Dực chuẩn bị ít điểm tâm cùng cốc nước ấm định mang lên.

      Hà tẩu thấy thế, lập tức chạy tới: “Tổ tông của tôi, cháu làm sao mà bê được cái khay này, Hà tẩu bê cho cháu, cháu muốn đem đâu?”

      Vân Thiên Mộng ngượng ngùng cười, biết thân thể đúng là thể bê được nặng như vậy, “Bê lên thư phòng cho

      Hà tẩu gật đầu, lập tức bê khay lên tầng.

      Vân Thiên Mộng theo đằng sau, bước chân trẻ con luôn chậm hơn, chờ đến cửa phòng Hà tẩu muốn đem khay đặt lên bàn học, vừa đặt xuống vừa : “Thiếu gia đúng là có em ngoan, đây là tiểu thư lấy cho cậu, tôi thấy tiểu thư bê được nên thay bé đưa lên, thiếu gia học tập đừng quá mệt mỏi, chú ý thân thể”

      Sở Vô Dực nghe thấy vậy, lập tức nhìn về phía cửa thấy Vân Thiên Mộng đứng chỗ đó, trong mắt xanh phiếm nước sáng bóng, từ ghế đứng lên tới ôm lên Vân Thiên Mộng : “Mộng nhi càng ngày càng hiểu chuyện”

      mỉm cười ngọt ngào, cũng gì.

      Hà tẩu đặt này nọ xuống sau bước ra ngoài, Sở Vô Dực ôm ngồi xuống, đem đặt ở đùi mình, nhàng mà vuốt tóc , gì nhìn trước mặt.

      Vân Thiên Mộng theo tầm mắt nhìn thấy bàn có thư thông báo, cư nhiên là thư thông báo cuộc thi đàn piano dành cho thanh thiếu niên cả nước, tiểu chính thái im lặng nhìn cái này, hay là có chuyện gì?

      hơi nghi hoặc nhìn , nghĩ nghĩ vẫn là hỏi: “ , sao lại gì?”

      Sở Vô Dực trầm mặc lúc mới hỏi: “Mộng nhi, em có thích đàn piano ?”

      “Đàn piano?” suy nghĩ lúc, “Chính là cái thứ mà có thể bắn ra thanh 'tinh tinh' sao? Mộng nhi từng ở chỗ gia gia nhìn thấy ảnh, biết đàn sao?”

      Sở Vô Dực gật đầu

      Vân Thiên Mộng lập tức chỉ thư thông báo bàn : “Vậy muốn tham gia cuộc thi đàn piano sao?”

      Sở Vô Dực hơi cúi đầu xuống nhàng vuốt má , : “Mộng nhi, rất lâu rồi có chạm vào đàn piano.”

      “Thế trước kia đàn sao?”

      Sở Vô Dực gật đầu, sau giọng : “Lúc trước mẹ dạy đàn”

      trợn mắt nhìn, đây là lần đầu tiên tiểu chính thái với về mẹ , hóa ra mẹ biết đàn piano, còn từng dạy cho tiểu chính thái…

      Nhưng mà tiểu chính thái vì sao lâu rồi đàn piano….

      , vì sao lâu rồi đánh đàn?”

      Sở Vô Dực im lặng nửa ngày mới rầu rĩ : “Bởi vì đàn nhớ tới mẹ, đau lòng”

      Những lời này gián tiếp thừa nhận là mẹ của Sở Vô Dực xảy ra chuyện gì, trong lòng Vân Thiên Mộng thương tiếc tiểu chính thái, vì thế : “Vậy cần nhìn thư thông báo cuộc thi đàn piano, nhìn thấy đau lòng”

      “Nhưng mà mẹ hi vọng có thể đàn hay, cho dù tương lai muốn thừa kế gia nghiệp, cũng phải bồi dưỡng thích của bản thân”

      Xem ra mẹ của tiểu chính thái là người có tế bào nghệ thuật, biết làm cho tiểu chính thái sau khi lớn lên bị nhiễm con buôn cùng hơi tiền nhưng vẫn còn giữ lại phần tính lãng mạn của người nghệ thuật, ý tưởng sai, theo như nghĩ, tiểu chính thái lớn lên chắc chắn càng mê người.

      Nếu có thể Vân Thiên Mộng rất muốn gặp bác tư này, tin rằng bà là cái đại mỹ nữ khí chất.

      “Mộng nhi hy vọng đàn sao?” Sở Vô Dực hôn hai má của giọng hỏi.

      đàn piano nhất định rất khí chất” như vậy “Nhưng mà nếu cảm thấy rất đau lòng cần miễn cưỡng” xong, ngáp cái, đến thời gian ngủ trưa, thân thể trẻ con luôn nhanh mệt mỏi.

      Sở Vô Dực thấy thế, ôm về phòng, nhàng đặt lên giường, thay đắp chăn, vỗ sau lưng , dỗ ngủ.

      Đến khi mơ mơ màng màng ngủ rồi, Sở Vô Dực mới nhàng ra, trở lại thư phòng đăm chiêu nhìn thư thông báo cuộc thi.
      Phong Vũ Yên, 139, Diệp Diệp3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :