1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 53: Đạn Chỉ thần công(1) bách phát bách trúng(2)

      Editor: LimCa

      (1)Đạn Chỉ thần công: là chỉ pháp võ công do Hoàng Dược Sư trong tác phẩm võ hiệp của Kim Dung sáng tạo, đó là dùng 1 hòn sỏi , lấy ngón cái và ngón trỏ bắn , thủ pháp rất nhanh nhưng uy lực rất ghê gớm.

      (2)Bách phát bách trúng: bách có nghĩa là trăm => trăm phát trăm trúng.

      Vượt qua mấy đoạn cua quẹo, dọc theo đường , rốt cuộc họ cũng dừng trước mặt gian phòng ốc.

      Cửa phòng mở rộng ra, loáng thoáng có thể nghe tiếng khóc của trẻ con.

      Trong phòng trang hoàng sai biệt nhiều so với phong cách đại sảnh, điểm khác biệt duy nhất là căn phòng này toàn mùi sữa thơm.

      Hai tỳ nữ bưng sữa vào, thấy bà vú lập tức hỏi "Tiểu thiếu gia vẫn còn khóc sao? Nếu cứ tiếp tục khóc giọng có thể mất hay ?"

      Đứa bé vô cùng yếu ớt, nếu nó được bảo vệ thoả đáng tương lai sau khi lớn lên có thể tạo ra ảnh hưởng nhất định.

      Tịch Tích Chi nằm ở cửa, đôi mắt xanh lam tròn vo xoay chuyển, đầu ghé vào bên trong nhìn quanh. Đứa trẻ nằm ở trong ngực bà vú, kêu gào tâm tê phế liệt, khuôn mặt nhắn giàn giụa nước mắt. Hắc khí lan tới khuỷu tay của nó, nửa cái cánh tay đều bị nhuộm đen bởi tà khí. Người bình thường dĩ nhiên nhìn thấy chỉ có Tịch Tích Chi nàng mới có tài có thể quan sát ràng.

      Nếu lắc tay đeo vào cổ tay người trưởng thành hắc khí còn xâm nhập mạnh mẽ đến vậy. Nhưng đứa trẻ còn có chút sức lực chống cự chỉ có thể mặc cho tà khí xâm lấn.

      Bà vú bưng chén sữa, đút cho đứa trẻ uống..., "Tiểu thiếu gia ngài đừng khóc, uống chút sữa, uống xong rồi khóc."

      Đứa trẻ chút nào cảm kích, rung đùi đắc ý uống khiến sữa văng tung tóe lên toàn thân bà vú.

      Tịch Tích Chi yên lặng nhìn, trong đầu tự hỏi làm thế nào dẫn bà vú cùng tỳ nữ ra ngoài, sau đó lén lút vào, rút lắc tay ra. Bất đắc dĩ bà vú đành lắc đầu, đứa bé cũng phải do đói bụng, bất kể mọi ngươi dụ dỗ ra sao, nó đều nghe theo mà cứ khóc.

      Tính mạng con người bị uy hiếp cũng làm ra phản ứng theo bản năng. Giống như đứa trẻ, mặc dù nó thể chuyện nhưng lại có thể gào khóc dẫn tới chú ý của người khác.

      Tiếng khóc non nớt quanh quẩn bên tai, Tịch Tích Chi dậm chân, nhìn thấy hòn đá lộn xôn bên cạnh bồn hoa, nàng liền chạy tới nhặt lên. Xem ra phải dùng hết mọi cách, trước kia nàng uống trộm rượu ngon của sư phụ, nàng dùng ít chiêu ‘ giương đông kích tây ’(3).
      (3)Giương đông kích tây: trong 36 kế quân của Trung quốc cổ đại, nghĩa là vờ đánh hướng nhưng thực chất là đánh hướng ngược lại. Ở đây ý chỉ đánh lạc hướng, đánh lừa.

      Hai móng vuốt đẩy hơn mười cục đá chuyển dần dần qua cửa.

      Tịch Tích Chi nhanh chóng tóm lấy viên bắn về phía tỳ nữ.

      Tỳ nữ đau đến kêu ‘ai da’ tiếng, xoa cái mông đau, lập tức nghĩ đến cái gì, kéo lấy cánh tay tỳ nữ khác, "Du tỷ, tỷ xem trong phòng này có phải có thứ gì sạch hay ? Đột nhiên cái mông muội bị bắn phải, chắc chắn tiểu thiếu gia nhìn thấy gì đó mới có thể mực cứ khóc thế."

      Tỳ nữ còn lại lườm nàng kia cái, "Tỷ thấy muội cả ngày đoán mò nghi thần nghi quỷ, đời này nơi nào có quỷ. Nếu có , muội kêu ra cho tỷ xem chút."

      Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, thoáng nụ cười xấu xa, ai đời có quỷ? Chẳng qua các ngươi nhìn thấy thôi. Nàng lại nhặt lên viên đá khác, ném qua hướng nàng ta.

      đùi đột nhiên bị cái gì bắn vào, tỳ nữ dừng chuyện, nhưng nghĩ đến chuyện ma quỷ mà quay đầu nhìn bốn phía.

      " có người mà? Sao bắp đùi lại bị thương chứ." Tỳ nữ vuốt vuốt chân, nghi ngờ .

      Bà vú mắng: "Hai người các ngươi đứng ở đấy mò mẫm làm gì, còn qua đây nghĩ biện pháp. Đợi lát nữa Hữu Tướng đại nhân trở lại, ngài nhìn thấy tiểu thiếu gia vẫn còn khóc, ta xem các ngươi giải thích thế nào."

      Bà vú tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đặc biệt kiêng kỵ những chuyện kia. Con người đến tuổi nhất định luôn có chút mê tín. Mới vừa rồi bà nghe thấy lời thầm của hai tỳ nữ, trong lòng bà thấy bất mãn.

      Hai tỳ nữ dám tiếp tục , mới vừa bước được bước, chuẩn bị qua cùng dỗ tiểu thiếu gia cùng bà vú. Ai ngờ cái mông của hai người đồng thời bị bắn phải. . . . . .

      Tỳ nữ tin chuyện ma quỷ lúc này xoay người, nhìn về phía tỳ nữ lùn hơn với mình cái đầu, hung dữ mắng: "Vương Vi, ngươi cho rằng Lý Du Nhi ta dễ lừa gạt vậy sao? Vừa rồi ngươi đánh mông ta phải ?"

      Trong phòng chỉ có ba người, bà vú cách xa bọn họ nên tự nhiên thể nào đánh nàng, khả năng duy nhất đó là Vương Vi vừa ăn cướp vừa la làng.

      Tỳ nữ nọ uất ức chảy nước mắt, " phải là muội, phải là muội. . . . . . Cái mông của muội cũng bị đập mà." Mới vừa xong, bắp đùi đột nhiên lại đau, Vương Vi che bắp đùi, "Lại đến, lại đến rồi! Muội rồi gian phòng này bất thường, tỷ còn tin! Nhất định có vật kì quái gì đó trêu cợt chúng ta!"

      ‘ Vật kì quái ’ được đến lại cầm thêm hòn đá bắn về phía Lý Du Nhi. Vì đầu nàng nên chỉ cần trốn phía sau cửa là ai nhìn thấy được. Bây giờ nàng hả hê đắc ý vì Đạn Chỉ thần công bách phát bách trúng của mình.

      Cái mông Lý Du Nhi lại bị đánh, nhìn về phía Vương Vi. Vương Vi đứng đối diện nàng, nàng ta đưa mông và lưng về phía nàng, nàng ta căn bản thể ra tay.

      Trong phòng có ba người, ai cũng phải vậy nhất định có người khác.

      Xem xét bốn phía, Lý Du Nhi nhìn thấy mấy viên đá đất, căm hận : "Ta muốn nhìn xem ai tác quái, có bản lãnh ra, chớ núp núp."

      Nàng nhặt viên đá lên, nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cả người Vương Vi được tự nhiên, lại muốn ở lại trong phòng, nhìn thấy Lý Du Nhi chạy ra ngoài càng cảm thấy gian phòng bất thường, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

      Tịch Tích Chi dựa vào thân thể bé, nhảy vào trong bụi hoa, trong nháy mắt bụi hoa rậm rạp chằng chịt che mất bóng dáng của nàng.

      Hai tỳ nữ chạy qua bên người nàng, từ từ xa cho đến khi thấy được bóng dáng, Tịch Tích Chi mới lần nữa ra.

      "Hai đứa hầu này vô dụng, chờ Hữu Tướng đại nhân hỏi đến, ta cáo trạng các ngươi." Bà vú tự tăng thêm can đảm cho mình, ôm đứa trẻ ngừng dỗ dỗ.

      Tiếng khóc đứa trẻ liên tục dứt, từng đợt từng đợt vang lên bên trong căn phòng.

      Bà vú sợ đó là giả, từng giọt mồ hôi lạnh rơi trán bà sớm tiết lộ tâm tư của bà.

      Lại làm chiêu cũ, Tịch Tích Chi lấy hòn đá đầu tiên bắn vào người bà ta, sau đó thân thể nho dùng sức xô cửa. Cửa phòng phát ra tiếng vang kẽo kẹt. . . . . .

      Bà vú sợ hết hồn, xoa mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía cửa. Chẳng lẽ chân tướng đúng như lời Vương Vi , phòng này có gì bất thường sao? Càng nghĩ càng sợ, bà vú đứt quãng, "Là ai. . . . . . Là ai giở trò giả thần giả quỷ, ra cho ta, đợi lát nữa ta mà bắt được để quản gia trừng trị ngươi nên đời.”

      Bà vú ôm đứa trẻ sợ đến phát run cả người, tuy sợ nhưng lại muốn tìm hiểu kĩ. Bà cất bước, rụt đầu, từng bước đến phía cửa.

      Thấy cá cắn câu, Tịch Tích Chi nhanh chóng núp kỹ.

      Chờ bà vú ra, ngoài cửa phòng bóng người.

      Chung quanh tĩnh lặng tia động, nhưng càng yên tĩnh càng khiến người ta sợ. Bà vú vừa vỗ lồng ngực của mình, vừa an ủi bản thân : "Ban ngày ban mặt chỗ nào có quỷ, đừng tự hù dọa mình, bình tĩnh. . . . . . bình tĩnh."

      Bà ôm đứa trẻ, lại vào ngồi trong phòng, đặt đứa trẻ lên giường, đắp kín chăn bông cho nó. Bà vú vốn là người rất nhát gan, trải qua việc lúc nãy, con ngươi ngừng quét bốn phía.

      Tịch Tích Chi lại vọt tới cửa lần nữa, cửa phòng vang lên ‘kẽo kẹt’ ngừng. Nàng cầm mấy hòn đá còn lại ném toàn bộ vào phòng, lực ném mạnh hơn trước mấy lần, bà vú bị hòn đá đập ngay chính giữa, bị dọa sợ hét lên.

      "Có. . . . . . Có quỷ . . . . . ." Bà vú hô to, vội vàng chạy ra bên ngoài.

      Tịch Tích Chi ra từ sau cửa phòng, cười gian ‘xèo xèo’. Nàng nghênh ngang vào phòng, nhảy bật lên giường đứa trẻ.

      Có lẽ do cả người con chồn có chứa đựng Linh Khí của trời đất, tiếng khóc đứa trẻ dần dần , đôi mắt linh động nhìn thẳng vào con vật như quả cầu trắng đáng .
      Trâu, ruatapchay90, Phương Lăng3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 54: Ngươi biết trẫm bao che cho?

      Editor: LimCa

      Móng vuốt con chồn khoát lên mu bàn tay đứa bé, kêu ‘chít chít’ hai tiếng muốn bảo nó đừng khóc.

      Đứa trẻ sao nghe hiểu được ý Tịch Tích Chi biểu đạt, nhưng lại rất thích động vật đáng . Nó chớp mắt nhìn con vật tròn tròn màu trắng, nháy mắt chảy ra nước mắt, bộ dáng nó đáng khiến Tịch Tích Chi thấy thương tiếc.

      dám làm chậm trễ thời gian hơn nữa, hai móng vuốt của Tịch Tích Chi tóm lấy lắc tay Phỉ Thúy, cẩn thận dùng sức kéo ra ngoài. Nhưng lắc tay giống như mọc rễ tay, nàng kéo ra nhưng nó dịch chuyển.

      Tịch Tích Chi mất rất nhiều sức, nhưng lắc tay xê dịch tý nào.

      Tịch Tích Chi chết lặng người nhìn lắc tay, miệng lại nhải mắng chửi hồi.

      Nếu nàng có tu vi kiếp trước lý nào lại để mặc chiếc lắc tay làm hại người. Tịch Tích Chi chịu thua, hai móng vuốt vừa lôi kéo vừa dùng linh khí rót vào chiếc lắc đối đầu với nó.

      Tin tưởng vững chắc ý nghĩ tà ác thể thắng chính nghĩa, Tịch Tích Chi cắn chặt răng, dùng linh khí đánh lui hắc khí quấn lấy đứa trẻ buông. Mặc dù tu vi Tịch Tích Chi cao, nhưng thân thể này có linh khí cực kỳ tinh khiết. So với người tu tiên tầm thường, nàng hiểu biết rất về linh khí. Độ tinh khiết của mỗi tia linh khí gấp mười lần so với người khác hấp thu.

      Đối kháng lúc lâu khiến Tịch Tích Chi cảm thấy có phần quá sức, nhiều lần thiếu chút nữa bị tà khí cắn trả lại.

      Ngắn ngủi nén nhang lại làm Tịch Tích Chi cảm giác như qua thời gian dài dằng dặc.

      tiếng ‘lách cách’ vang lên, chiếc lắc tay rốt cuộc buông ra cổ tay đứa bé. Tịch Tích Chi mệt mỏi thở dài hơi, nhanh chóng kéo lắc tay, thuận lợi rút ra khỏi tay đứa bé.

      Đứa bé nức nở mấy tiếng rồi dừng lại tiếng khóc. Sắc mặt nó vô cùng tái nhợt, đôi môi đỏ mọng mất màu từ lâu.

      Tịch Tích Chi tụ khí vào đan điền, trong cơ thể còn lưu phần tư linh khí. Hai chân nàng hung hăng đạp lắc tay, nếu phải vì cái lắc tay này thân linh khí của nàng cũng bị vét sách. Muốn linh khí khôi phục lần nữa, ít nhất phải chờ hai ba ngày. Nghĩ đến, Tịch Tích Chi lại cảm thấy tức giận.

      Tuy nàng lấy lắc tay ra khỏi cổ tay đứa bé nhưng tà khí xâm nhập vào trong cơ thể nó vì thế mà biến mất.

      Người ta ‘cứu người cứu cho chót, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên’. Tịch Tích Chi lại ngồi xổm xuống, móng vuốt cầm ngón tay béo múp của nó, đưa từng luồng linh khí vào để tinh lọc xua đuổi tà khí trong cơ thể đứa bé.

      Quá trình này chống đối dễ dàng hơn nhiều so với cái lắc.

      Vào lúc nàng sắp làm xong, ngoài cửa truyền đến thanh hỏng hốt, "Hữu Tướng đại nhân, . . . . . . có quỷ, vừa rồi có rất nhiều viên đá tự nhiên bay đến đập vào người nô tì, cửa còn ngừng kêu kẽo kẹt."

      " bậy, lão phu là mệnh quan triều đình, có ma quỷ quái nào dám vào phủ ta quấy rối." Lưu Phó Thanh Tâm nghĩ đến cháu trai, nâng ống tay áo chạy ào vào phòng.

      theo sau lưng ông còn hơn mười người, trong đó cũng có An Hoằng Hàn.

      Trong nháy mắt bọn họ bước vào cửa phòng, lập tức nhìn thấy đứa trẻ cùng con chồn nằm giường.

      Lưu Phó Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh tới. An Hoằng Hàn nhanh hơn bước chân vượt trước, người khác nhìn ra khác thường của con chồn , chẳng lẽ sống lâu ngày cùng con chồn còn nhìn ra?

      Thân thể Vân chồn khẽ run rẩy, vẻ mặt mệt mỏi, vùng lông quanh trán đều bị mồ hôi thấm ướt.

      Tịch Tích Chi truyền xong luồng linh khí cuối cùng, nghĩ muốn trốn nhưng quá muộn. Thân thể nàng chậm rãi dịch chuyển sang bên phải, móng vuốt nhanh chóng bắt được lắc tay nhằm giấu nó.

      Cái lắc này mà rơi vào dân gian nhất định gặp phải sóng gió, chỉ có ở bên cạnh nàng mới có thể yên tâm vô .

      "Chuyện gì xảy ra?" An Hoằng Hàn để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ôm lấy con chồn . dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn còn chồn trong lòng, nhìn thấy cái lắc tay móng vuốt nó.

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi hao phí quá nhiều linh khí nên có phần mệt mỏi, kêu với An Hoằng Hàn hai tiếng liền an tĩnh lại.

      Số linh khí mà nàng khổ sở tu luyện giờ hao phí thừa tia nào, mấy ngày nữa nàng phải chăm chỉ tu luyện hơn để sớm khôi phục linh khí.

      "Tiểu. . . . . . Tiểu thiếu gia đừng khóc." Bà vú giật mình hô to.

      giường đứa trẻ lại khôi phục thần thái, khuôn mặt nhắn trở nên sống động, thỉnh thoảng cười ‘ha ha’.

      Đuôi mắt Lưu Phó Thanh nhìn thấy chiếc lắc tay cổ tay đứa bé thấy, nhưng ông dám truy cứu, hay các khác thông minh như Hữu Tướng ông nghĩ đến số chuyện.

      "Lâm nhi khóc là tốt rồi, cháu ngoan của ông." Lưu Phó Thanh ôm đứa bé, ngừng khẽ vuốt lưng nó, vui mừng cười cong khóe miệng.

      Ống tay áo của An Hoằng Hàn nhàng phất động, phủ lên nửa người con chồn , vừa vặn che cái lắc tay mà nó nắm.

      thế nào đây cũng là lễ vật người khác tặng, nếu lấy trước mặt nhiều người khi Tả Tưởng biết nhấc lên hồi sóng gió.

      Đứa trẻ ‘hi hi’ cười hướng con chồn , vươn tay muốn sờ nó. Đáng tiếc khoảng cách quá xa với lại có vị Đế Vương nào đó đứng tỏa ra khí thế nghiêm nghị khiến đứa trẻ thực được mong muốn như ý mình.

      Thấy cháu trai ngừng khóc, trái tim Lưu Phó Thanh treo lơ lửng hạ xuống, "Nếu còn chuyện khác mời tất cả các vị trở lại tiếp tục uống rượu dùng bữa thôi. Ban ngày ban mặt nào có quỷ thần gì xuất , theo lão phu, tất cả là do bà vú già nên mắt mờ sinh ra ảo giác."

      Bà vú mở miệng phản bác, "Nhưng Vương Vi cùng Lý Du Nhi cũng nhìn thấy. . . . . ."

      Bà vừa mới thấy Hữu Tướng đại nhân trừng mắt về phía bà. Suy cho cùng bà cũng chỉ là người làm của phủ Thừa Tướng đại nhân, nhìn thấy Hữu Tướng ra hiệu liền ngay lập tức ngậm miệng.

      Dù sao chuyện vừa rồi hề dối trá, đến giờ, bà vẫn cảm thấy đau khắp người.

      Tịch Tích Chi giả bộ liên quan đến mình, ngồi vắt giò yên lặng xem vẻ mặt của bà vú và Lưu Phó Thanh. Dù sao chuyện cần làm, nàng đều làm xong rồi. Hôm nay nàng mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ, ngáp cái, Tịch Tích Chi cầm ống tay áo An Hoằng Hàn lên, lén chui vào trong đó rồi nằm trong ngực để ngủ, nàng muốn dựa vào giấc ngủ để khôi phục thể lực.

      An Hoằng Hàn cảm thấy trong ngực có nhiều hơn con vật, dùng sức vỗ sống lưng con chồn . Con chồn này bắt đầu hiểu được bao che cho nó sao?

      Chiếc lắc tay vô cùng lạnh lẽo giống như loại Ngọc Thạch... Cái lạnh ngấm vào trong tay như hàn khí mà băng đá phát ra.

      An Hoằng Hàn nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống con chồn , có lẽ con chồn này muốn chiếc lắc tay phải vì thích nó.

      Tịch Tích Chi cũng lo lắng chiếc lắc làm hại đến An Hoằng Hàn bởi vì là cửu ngũ chí tôn(1), bất kỳ vật tà ma nào cũng phải nhượng bộ lui binh. An Hoằng Hàn là chân long thiên tử(2) được trời cao che chở, khí Thiên Tử vây khắp người, loại khí tức này là khắc tinh của những thứ vật tà ma.

      (1)Cửu ngũ chí tôn: ý chỉ bậc đế vương có nguồn gốc từ trong quẻ bói Kinh dịch ở trung quốc cổ.
      (2)Chân long thiên tử: là rồng là con của trời

      Hễ có ma đến gần hao tổn nguyên khí(3) của bản thân.

      (3)Nguyên khí: là sức sống, sinh lực.

      cách khác, nếu phải do Tịch Tích Chi tu tiên cũng thể sống bên cạnh An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi ngáy o o, gối đầu lên cánh tay An Hoằng Hàn, khuôn mặt, hai mắt nhắm nghiền, chóp mũi truyền ra hơi thở vững vàng.

      An Hoằng Hàn vốn còn muốn mang con chồn dạo xung quanh nhưng xem bộ dạng này của nó chỉ có thể bỏ ý nghĩ đấy. Dù sao còn rất nhiều cơ hội xuất cung về sau, cũng vội nhất thời.

      "Hữu Tướng, trẫm hồi cung trước." Đứng ở bên cạnh Lưu Phó Thanh, An Hoằng Hàn giọng .

      Lưu Phó Thanh vốn tính toán giữ lại, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại phát ra, chỉ nhả ra câu: "Cung tiễn bệ hạ."
      Trâu, ruatapchay90, Sữa Chua7 others thích bài này.

    3. Sữa Chua

      Sữa Chua Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      793
      Truyện hay quá :))) tiếp nàng

    4. Sữa Chua

      Sữa Chua Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      793
      Truyện hay quá :))) tiếp nàng

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 55: Người cố ý, người nghe có lòng

      Editor: LimCa

      Bước chân An Hoằng Hàn gấp gáp ra ngoài phủ Thừa Tướng, lập tức nhìn thấy Lâm Ân còn quỳ ở tại chỗ, lạnh lùng liếc mắt nhìn, : "Hồi cung."

      Lâm Ân đấm đấm vào hai đầu gối phải quỳ đến ê ẩm, đáp lại : "Tuân lệnh bệ hạ."

      Ông vốn rằng bệ hạ ăn xong cơm tối mới hồi cung, ngờ bây giờ mới qua hai canh giờ, bệ hạ ra đây. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Lâm Ân nhìn thấy con chồn nằm yên ngủ trong ngực bệ hạ, trong đầu ông đột nhiên hiểu ra.

      Điện Bàn Long, ánh sáng chiếu như ban ngày, tất cả cung nữ thái giám đều rút khỏi nội điện, đứng trông chừng ở phía ngoài.

      Trong đại điện rộng lớn chỉ còn có hai người và con chồn.

      An Hoằng Hàn cầm chiếc lắc Phỉ Thúy trong tay, quan sát quan sát lại. Chiếc lắc Phỉ Thúy tầm thường sao có thể lạnh lẽo thế này? Điều làm nghi ngờ giải thích được là đeo chiếc lắc tay khiến có cảm giác thoải.

      Chẳng lẽ đây chính là trực giác vương giả trời sinh.

      "Lâm Ân, ngươi cầm." An Hoằng Hàn đưa chiếc lắc tay cho Lâm Ân.

      Lâm Ân khúm núm nhận lấy, nghi ngờ nhìn mấy lần, phải là chiếc lắc được tạo thành từ Phỉ Thúy sao? Trong hoàng cung, đồ vật như thế này nhiều kể xiết.

      "Có cảm giác gì?" Ngón tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, An Hoằng Hàn dò hỏi.

      Lâm Ân như sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng(1), mơ hồ , "Nô tài xem chất lượng chuỗi Phỉ Thúy này rất trong, bóng loáng, là món đồ trang sức đẹp."

      (1)Nguyên văn câu này là “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

      Giọng An Hoằng Hàn nhanh chóng trở nên u ám, "Trẫm có hỏi ngươi điều đó, trẫm hỏi ngươi cầm trong tay có cảm giác gì?"

      Lâm Ân sỡ hãi, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, "Bẩm bệ hạ, nô tài có cảm giác gì, chiếc lắc Phỉ Thúy này bình thường đến mức thể bình thường hơn được nữa."

      Bình thường?

      Trong đầu An Hoằng Hàn nắm bắt được hai chữ mấu chốt của Lâm Ân, lạnh lùng nhếch miệng cười cợt. Nếu nó bình thường cái lạnh thấu xương trong đó giải thích như thế nào?

      Nhìn vẻ mặt Lâm Ân giống dối trá, An Hoằng Hàn phân phó Lâm An, : "Đưa chiếc lắc tay cho trẫm."

      Xem ra Lâm Ân cảm nhận được điểm khác thường của chiếc lắc tay. . . . . .

      "Vâng, bệ hạ." Lâm Ân lau mồ hôi lạnh trán, định đưa chiếc lắc cho bệ hạ, lại ngạc nhiên phát ra chiếc lắc dính vào lòng bàn tay ông dù kéo thế nào cũng ra.

      Phát ra điểm khác thường, Lâm Ân sợ hãi hét lên, "Bệ. . . . . . Bệ hạ. . . . . . lấy ra được."

      Hình như có thứ gì đó đâm vào da, mới vừa rồi ông còn phát ra, cho đến khi nhấc chiếc lắc ra tay mới cảm thấy đau.

      An Hoằng Hàn nâng lên chút hứng thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào chiếc lắc tay. Vì con chồn còn nằm ngủ đùi nên cũng đến mà kêu Lâm Ân lại gần bàn.

      Vẻ mặt Lâm Ân hốt hoảng đặt tay lên bàn, "Bệ hạ, chiếc lắc tay này rốt cuộc có vấn đề gì?"

      Trước kia, ông gặp qua chuyện lạ kiểu này nên lần đầu tiên gặp, ông sợ hãi liên tục toát mồ hôi lạnh.

      An Hoằng Hàn bình tĩnh lạnh nhạt phân phó Lâm Ân thử rút ra mấy lần, nhưng bất kể Lâm Ân dùng sức mạnh lớn đến đâu, chiếc lắc tay vẫn chút dịch chuyển.

      "Trẫm tới thử xem." Khi ngón tay An Hoằng Hàn đến gần chiếc lắc, nó dường như gặp phải vật đe dọa, sợ hãi run run lên, lách cách buông bàn tay Lâm Ân ra.

      "Thú vị. . . . . . Thú vị. . . . . ." An Hoằng Hàn liền hai tiếng, lật lật lại chiếc lắc tay. ra là như vậy, khó trách phản ứng khi đó của con chồn lớn thế, bất chấp ngăn cản đều muốn lao ra cướp chiếc lắc.

      Lâm Ân bưng bàn tay đau đớn rã rời, nâng lên nhìn, bề ngoài có bất kỳ vết thương nào nhưng lại đau đến nỗi ông phải cắn chặt răng.

      "Nếu ngươi khó chịu Thái Y Viện để thái y xem cho ngươi." An Hoằng Hàn ném chiếc lắc lên bàn, tùy ý về hướng Lâm Ân.

      Chuyện này quá lớn, Lâm Ân cũng muốn biết nhiều hơn. Hơn nữa lòng bàn tay Lâm Ân giống như bị đốt cháy khét, nóng rực làm ông phải lêu vài lần, nghe được phân phó của bệ hạ lập tức ra ngoài điện Bàn Long.

      Biết con chồn lâu tỉnh lại, An Hoằng Hàn mang tấu chương ra phê duyệt để giết thời gian.

      Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt mặt trời lặn phía tây.

      Sau khi Tịch Tích Chi ngủ đủ, nàng lật người, chổng bụng lên trời, móng vuốt che miệng ngáp hai cái. Yếu ớt mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc phía . Đột nhiên nghĩ đến cái gì, con chồn rướn cổ lên, nhìn bốn phía xung quanh.

      " cần nhìn, chúng ta trở lại hoàng cung." Nhìn thấy con chồn ủ rủ cúi đầu, An Hoằng Hàn liền đoán được suy nghĩ trong lòng nó.

      Chít chít. . . . . . hài lòng kêu lên, nàng vất vả mới được xuất cung lần, lại chơi được bao lau phải trở về hoàng cung. Con chồn cắn hai móng vuốt, ngừng lầu bầu.

      "Đừng có dùng ánh mắt trách cứ nhìn trẫm, là ai đột nhiên ngủ ngon khi ở trong phủ Thừa tướng? Trẫm còn tính toán trước tiên đến lầu Phụng Tiên ăn món đặc sản ở chỗ đó, ngờ đều bị nhà ngươi phá rối." An Hoằng Hàn cố ý thất vọng thở dài, dường như còn đau lòng hơn so với con chồn .

      Người cố ý, người nghe có lòng. Tịch Tích Chi hối hận đến xanh cả ruột, nghe lầu Phụng Tiên là tửu lâu đệ nhất ở Kinh Đô, bên trong tiểu nhị đều là nam nhân tuấn mỹ, đồ ăn những làm ngon mà càng vừa miệng, có tiếng nhiều năm rồi.

      Chít chít. . . . . . Bây giờ chúng ta , chừng còn có thể ăn được bữa cơm tối. Tịch Tích Chi vỗ vào bụng của mình, ý bảo bọn họ khẩn trương xuất cung.

      An Hoằng Hàn bị nó chọc cười, khóe miệng nâng lên thoáng nở nụ cười, "Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn ngon, trẫm là vua nước phải tự làm gương thể lãng phí lương thực mà dân chúng vất vả khổ sở trồng được."

      Viện cớ! Tất cả đều viện cớ!

      Nếu sợ lãng phí tại sao mỗi lần dùng bữa thức ăn đều ít hơn ba mươi món! Hơn nữa còn là thịt cá, tổ yến vây cá.

      " lạc đề nữa, ngươi giải thích cho trẫm xem chuyện chiếc lắc tay này là thế nào?" Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng xù lông của con chồn , tâm tình An Hoằng Hàn liền đặc biệt thoải mái. Thấy dáng vẻ con chồn thở phì phò, rất muốn ôm nó vào trong ngực để chà đạp.

      Ngón tay khẽ vuốt bộ lông con chồn , thỉnh thoảng nhịn được xoa bóp phần thịt non của con chồn mũm mĩm.

      Vừa nhắc tới chiếc lắc tay, Tịch Tích Chi liền bực mình hồi. Nàng nhìn thấy chiếc lắc tay đặt ở bàn, nhảy lên đạp cho nó mấy phát. Linh khí nàng vất vả khổ sở lắng đọng được, tại còn thừa tia nào nữa.

      Con chồn ngừng lải nhải kêu, kể nguyên nhân cho An Hoằng Hàn, giải thích nửa ngày, nàng mới nhớ tới An Hoằng Hàn nghe hiểu ngôn ngữ của mình.

      Ủ rủ ngồi bệt ở bàn, móng vuốt Tịch Tích Chi lắc chiếc lắc tay, biết nên bắt đầu từ chỗ nào.

      ☆, Chương 56: Biết rất nhiều bí mật

      Editor: LimCa

      An Hoằng Hàn giống như ý thức được điều đó, cau mày, , "Trẫm hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được."

      Suy xét lúc, dường như chỉ có biện pháp đấy, Tịch Tích Chi bèn gật đầu với .

      "Bên trong chiếc lắc này có cất giấu gì đó?" Giọng An Hoằng Hàn chứa đựng từ tính quay quanh bên tai Tịch Tiếc Chi.

      Lắc tay có chứa tà khí, cách khác phải là tà khí bị cất giấu ở bên trong?

      Tịch Tích Chi trịnh trọng gật đầu.

      "Có hại đối với thân thể con người?"

      Tịch Tích Chi tiếp tục gật đầu.

      "Chỉ có ngươi và trẫm mới cảm nhận được?" Với phản ứng vừa rồi của Lâm Ân chiếc lắc tay này trong mắt bọn họ căn bản có bất kì chỗ khác thường. Nhưng mà khi An Hoằng Hàn cầm chiếc lắc tay liền cảm nhận được tia tà khí trong đó.

      Đổi lại là ai khác có chút tu vi hoặc người trời sinh có cặp mắt Dương cũng có thể nhìn thấy điểm khác thường của chiếc lắc tay.

      Tịch Tích Chi nghĩ, lắc đầu, kêu ‘chít chít’ đống lời.

      An Hoằng Hàn nào nghe hiểu được ý nó kêu nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng giải thích của nó cũng đoán được mấy phần, "Trừ trẫm cùng ngươi còn có những người khác có thể cảm nhận được, chỉ là loại người đó rất ít?"

      Lần này, Tịch Tích Chi gật đầu.

      An Hoằng Hàn giữ ngôi vua nhiều năm, trước kia tranh đoạt ngôi vị hoàng đế từng có vài huynh trưởng, hoàng đệ mời vu sư(1) đến giúp họ bí mật hành hạ đối phương. Ngày trước, An Hoằng Hàn cũng tin quỷ thần, do thứ đổ đó như có như , còn bằng dùng thủ đoạn của bản thân tự tranh giành càng thêm hiệu quả. Cho nên đến khi gặp loại chuyện này, An Hoằng Hàn mới tin vài phần.

      (1)Vu sư: kiểu như chức nghiệp phù thủy, chuyên yểm bùa, nguyền rủa, ….

      An Hoằng Hàn hiểu đại khái chân tướng việc, từ trước đến giờ, Tả Tướng luôn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngờ đến cả chiêu này cũng nghĩ ra. Chắc chắc, chiếc lắc này có người cố ý thêm vật gì đó vào trong nhằm giết hại cháu trai Hữu Tướng.

      An Hoằng Hàn cảm thấy hứng thú với tranh đấu gay gắt giữa hai vị Thừa tướng. Nhưng trong Kinh Đô có Vu Sư lại làm khiến An Hoằng Hàn để ý.

      Con người có pháp thuật vô cùng ít ỏi, được chia làm hai kiểu, kiểu là người có phẩm chất cao quý, có tín ngưỡng riêng của bản thân, thường là các hòa thượng và đạo sĩ; kiểu khác là người có nhân phẩm thấp kém, chuyên giúp tàn sát người khác chính là Vu Sư.

      Hai kiểu người này tu luyện pháp thuật, có khác biệt rất lớn. Kiểu người trước coi nhiệm vụ lấy việc giúp đời làm niềm vui. Nhưng trong đa số kiểu người đó, người có được pháp thuật thường là cao tăng đắc đạo. Còn kiểu người sau vì tiền tài, họ chuyên làm chuyện hại người lợi mình.

      Nhìn sắc mặt của An Hoằng Hàn trở nên nặng nề, Tịch Tích Chi thức thời ngậm miệng, kêu loạn ‘chít chít’.

      Cách lúc lâu, An Hoằng Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, hô, "Ảnh Vệ."

      thanh vang lên lớn nhưng lời vừa khỏi miệng, nháy mắt ngoài cửa sổ, hai bóng đen nhanh chóng vọt thân vào phòng.

      Hai nam tử mặc áo choàng màu đen quỳ gối xuống dưới đất, hành lễ : "Tham kiến bệ hạ."

      Tịch Tích Chi quay thân thể mũm mĩm lại, nhìn chằm chằm hai Ảnh Vệ trước mặt. Đây là lần thứ hai nàng gặp bọn họ, Tịch Tích Chi đối với hai từ ‘ Ảnh Vệ ’ vẫn rất tò mò. Nếu sau khi An Hoằng Hàn kêu Ảnh Vệ liền xuất chẳng phải đối thoại giữa nàng và cũng bị bọn họ nghe được sao?

      "Hai người các ngươi mang theo mười Ảnh Vệ nữa, bí mật quan sát tình hình trong phủ Tả Thừa Tướng, nhớ đừng làm người khác phát được. Mặt khác, các ngươi điều tra xem trước khi Tả Tướng , dẫn theo những người nào Phong Châu."

      Tuy pháp thuật Vu Sư đủ để uy hiếp đến an toàn của An Hoằng Hàn. Nhưng nếu Tả Tướng cầu Vu Sư đối phó với nhiều đại thần trong triều chuyện này trở nên khó xử lý. Tốt nhất Tư Đồ Phi Du có tâm tư đó, nếu cho dù ông ta là người có tài An Hoằng Hàn nhất định chặt đầu ông ta.

      "Tuân lệnh bệ hạ." Ảnh Vệ nhận nhiệm vụ xong liền tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Ánh mắt Tịch Tích Chi vẫn chớp nhìn chăm chú theo.

      "Bọn họ rồi, ngươi còn nhìn cái gì?" An Hoằng Hàn rất bất mãn với việc con chồn nhìn chằm chằm người khác, nhíu lông mày, mạnh mẽ quay đầu con chồn lại.

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi ra nghi hoặc của bản thân, hết chỉ miệng mình lại chỉ miệng An Hoằng Hàn.

      Tịch Tích Chi càng lúc càng cảm thấy việc giao tiếp giữa hai người có vấn đề, sợ An Hoằng Hàn hiểu ý của nàng, nàng nghĩ hết cách dùng cả động tác khoa tay múa chân.

      "Ngươi lo lắng đối thoại giữa chúng ta bị bọn biết truyền ra ngoài?" Ngón tay An Hoằng Hàn vỗ về chơi đùa bộ lông con chồn , có thể cảm nhận được bộ lông xù hòa tan lạnh giá trong lòng mình.

      Thấy An Hoằng Hàn cuối cùng hiểu, Tịch Tích Chi gật mạnh đầu cái.

      "Đừng lo chuyện ấy, cả cuộc đời của chín mươi chín Ảnh Vệ chỉ trung tâm với Đế Vương triều đại đương thời. Từ lúc bắt đầu khi bọn họ tiếp nhận huấn luyện bí mật, tiếp xúc người nào khác ngoài Đế Vương. Hơn nữa, bọn họ ăn tâm đan từ , cách ba tháng phải dùng thuốc giải ngân tâm đan lần để kéo dài tính mạng."

      Ngân Tâm Đan là bí dược trong hoàng thất. Trừ Dược Sư luyện chế dược những người khác chưa từng gặp qua phương thuốc Ngân Tâm Đan. Loại đan dược này ít nhiều tạo thành đảm bảo cho Ảnh Vệ trung thành.

      Sau khi Tịch Tích Chi nghe thế, trong lòng cảm thấy đồng tình với bọn họ. Cả đời đám Ảnh Vệ có phải rất đáng buồn hay ? đời chỉ có thể sống cuộc sống trong chỗ tối, mặc cho Đế Vương sai khiến.

      An Hoằng Hàn phân phó thái giám truyền lệnh, dùng xong bữa ăn, liền ôm con chồn tắm, tẩy sạch thân toàn bụi, sau đó nằm ngủ long sàng.

      Ánh trăng Hoa xuyên thấu qua ô cửa sổ mở rộng, từng luồng sáng chiếu lên sàn nhà tạo ra những dấu ấn màu bạc. Đèn lồng treo bên ngoài hành lang, phát ra thứ ánh sáng màu vàng yếu ớt, ánh lửa chớp lóe.

      Đêm tối đen như mực, xung quanh hoàn toàn vắng lặng.

      Con chồn vốn ngủ, đột nhiên mở cặp mắt màu xanh thẳm ra, lặng lẽ vén lên chăn bông, leo ra khỏi cạnh người An Hoằng Hàn. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy An Hoằng Hàn ngủ say, Tịch Tích Chi vươn người nhảy lên, vững vàng tiếp đất.

      Nàng tung tăng chạy ra ngoài điện, phải hao hết sức lực toàn thân mới đẩy ra khe hở ở cửa chính đủ để nàng qua khe hở. Bên ngoài mười mấy thị vệ gác đêm, Tịch Tích Chi khẽ bước chân, rón ra rón rén chui ra ngoài.

      Ỷ vào thân thể bé , Tịch Tích Chi chạy nhanh ra ngoài, lao ra khỏi điện Bàn Long.

      Nàng biết rằng, lúc nàng vừa rời khỏi, người giường sớm mở mắt..

      Tất cả hành động kỳ quái của con chồn đều bị An Hoằng Hàn thu vào đáy mắt, nửa ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa chính, nở nụ cười nhạt dễ phát . Càng ngày càng trở nên thú vị. . . . . .

      con chồn chỉ hiểu tiếng người nào có công việc gì mà bận rộn như vậy? Trong chiếc lắc tay có tà khí, nó biết. Người nào có thể nhìn thấy tà khí, nó cũng biết. Hơn nữa lúc trả lời vấn đề, con chồn chút nào phải suy tính hay do dự, dường như trả lời những vấn đề này rất dễ dàng đối với nó.

      Con chồn mới chỉ được sinh mấy tháng, cho dù thông minh những chuyện này thể cần thầy dạy cũng biết. An Hoằng Hàn lấy cái áo khoác phủ thêm lên người, làm kinh động bất luận kẻ nào, im hơi lặng tiếng từ cửa sổ biến mất ở trong đêm đen.

      Biết càng nhiều bí mật hoàng cung, Tịch Tích Chi càng cảm giác an toàn. thẳng ra, bây giờ nàng sống phụ thuộc vào An Hoằng Hàn. Nếu đến ngày An Hoằng Hàn còn hứng thứ nàng nữa Tịch Tích Chi nàng cũng còn đường sống để .

      Trong thân thể nàng chút linh khí bảo vệ, muốn lấy tính mạng nàng dễ như trở bàn tay. Trong hoàng cung, linh khí trong ao Thanh Nguyên là dư thừa nhất, cho nên thừa dịp đêm tối, Tịch Tích Chi chạy chậm con đường đến thẳng ao Thanh Nguyên để sớm tu luyện. giờ khôi phục lại linh khí mới là chuyện tình cấp thiết nhất.

      ☆, Chương 57: việc bị bại lộ

      Editor: LimCa

      Lần trước nàng vào thanh nguyên trì rất dễ dàng là do thái giám trông chừng lỏng lẻo. Tịch Tích Chi núp trong bóng tối, lén lút chạy đến cạnh bụi tre, nhìn về phía cổng ao Thanh Nguyên.

      Hai thái giám đứng phải trái canh cửa chính, thỉnh thoảng tay đưa vỗ miệng ngáp.

      Trừ chỗ ngoài cổng chính có treo chiếc đèn lồng chiếu sáng những chỗ khác đều tối đen như mực.

      Tịch Tích Chi nhặt hòn đá lên, ném hướng ngược lại nơi nàng đứng, hòn đá vừa vặn đập xuống chỗ đối diện bụi tre. Bụi tre lao xao lay động . . . . . .

      Tinh thần hai thái giám run lên, "Có động tĩnh, qua xem."

      Trời ban đêm đen thui, bụi trúc bên kia tia ánh sáng. Hai thám giám ai dám mình qua, người trước người theo sau xách đèn lồng từ từ đến kiểm tra.

      Thừa dịp bọn họ để ý, Tịch Tích Chi hưng phấn dùng hết sức chạy như bay vào ao Thanh Nguyên. Nàng vừa bước vào ao Thanh Nguyên liền cảm thấy cả người linh hoạt gấp bội, từng tia linh khí vây quanh cơ thể nàng.

      Có thể do linh khí toàn thân bị vét cạn nên Tịch Tích Chi càng thêm nhạy cảm với những tia linh khí. Từng tia linh khí như hình quanh tròn xung người nàng. Càng tới gần ao, linh khí càng trở nên tinh khiết tràn đầy.

      Tịch Tích Chi vui sướng hít sâu hai hơi, bộ dáng hưởng thụ đến gần ao nước nhìn. Ánh trăng phản chiếu mặt ao tỏa ra từng gợn sóng ánh sáng màu bạc, cá Phượng Kim Lân vẫy đuôi càng nhìn càng thấy lấp lánh ánh sáng trăng làm tăng thêm phần xinh đẹp.

      Ngồi ở bãi cỏ xanh, Tịch Tích Chi tụ khí vào đan điền, thả lỏng toàn thân hấp thu linh khí vào cơ thể.

      Linh khí dưới ao nước đột nhiên thay đổi phương hướng, bộ phận lớn mạnh mẽ lao tới chỗ con chồn . Bằng ánh mắt người thường thể nhìn thấy, từng tia từng tia chui vào thân thể Tịch Tích Chi.

      Mỗi khi tu luyện, Tịch Tích Chi đều rất chuyên tâm. Dù bốn phía gió thổi cỏ lay động cũng liên quan gì tới nàng.

      An Hoằng Hàn mặc người chiếc áo khoác màu xanh dương, mang theo bất kỳ thái giám thị vệ, theo sau con chồn tới cổng ao Thanh Nguyên. An Hoằng Hàn phải người tu tiên, nhưng cũng từng tiếp xúc qua vài hòa thượng đạo sĩ. Dù nhiều hay ít, cũng có chút hiểu về chuyện đó.

      Nhìn thấy hành động khác thường của con chồn , An Hoằng Hàn tự giễu cười mỉa, thế nhưng mình lại chẳng hay biết gì lâu như vậy. Khó trách con chồn nghe hiểu được tiếng người, ra nó là sớm mở ra Linh Khiếu(1).

      (1)Linh Khiếu: ý là có ý thức, biết suy nghĩ, được hiểu là mở mang về đầu óc, trí tuệ, biết nhận thức.

      Hai thái giám dọc theo bụi tre tìm vòng thu được tin tức gì, vừa định quay trở lại tiếp tục canh giữ cổng ao nhìn thấy bóng người từ xa đến.

      "Xem ngươi còn tránh đâu, đêm khuya mò mẫm dám chạy đến đây dạo! Ngươi là người chỗ nào mà dám đến ao Thanh Nguyên. Cẩn thận ta báo tổng quản Lâm làm theo luật lệ chém đầu ngươi." Thái giám chuyện có chút tức giận, vội vả chạy đến hướng đó.

      tên thái giám khác dụi dụi mắt, kêu lên, "Tham kiến bệ hạ."

      Hai đầu gối quỳ bụp xuống đất, sợ đến tóc thẳng dựng đứng. kéo lấy tên thái giám kia, ấn cùng hành lễ.

      An Hoằng Hàn chậm rãi dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng như có thể đóng băng mọi thứ trong nháy mắt. Vì chuyện con chồn gạt , tối nay tâm tình vốn tốt, lúc này thậm chí có người dám đụng vào đầu đao, An Hoằng Hàn ngược lại về phía thái giám kia, "Muốn đầu trẫm? Lá gan đó."

      Đồng thời, An Hoằng Hàn bất ngờ lấy khí thế sét đánh kịp bịt tai nhắc chân đạp mạnh vào đùi tên thái giám.

      An Hoằng Hàn là người từng tập võ, hơn nữa võ công cao vô cùng, cước này có ý giữ lại đường sống, trực tiếp đạp tên kia cách xa phía ngoài bốn, năm mét.

      Thái giám đụng vào bụi tre làm cây trúc lắc lư lay động, thanh sàn sạt vang lên.

      Thái giám phụt ra ngụm máu tươi ở tại chỗ, co quắp người mấy cái, cuối cùng dừng giãy giụa.

      Tên thái giám còn lại bị dọa sợ dám thở mạnh, e sợ bệ hạ tức giận đạp ta phát nữa.

      An Hoằng Hàn lạnh lùng quét mắt về phía ta, nhìn cái rồi xoa ngươi tiếp về phía ao Thanh Nguyên.

      Thái giám chảy mồ hôi đầy đầu, vội vàng phải nhìn tên thái giám kia, ngón tay tìm tòi hô hấp của , sợ hãi lảo đảo lui về sau hai bước. Chết rồi. . . . . .

      Theo con đường quen thuộc tiến vào ao Thanh Nguyên, An Hoằng Hàn đứng cách đó xa, nhìn con chồn toàn thân là bộ lông màu trắng bạc chuyên tâm ngồi xếp bằng, đứng yên lặng phát ra thanh nào.

      Vì sao ao Thanh nguyên tồn tại, phải đơn giản như suy nghĩ của mọi người. An Hoằng Hàn là Đế Vương nên biết bố cục hoàng cung như lòng bàn tay. Chuyện người khác biết nhưng lại biết được, ví dụ như linh khí ao Thanh Nguyên vượt xa những nơi khác.

      Nếu phải ao Thanh Nguyên xây dựng ở tại hoàng cung chỗ tu luyện tốt lại phong thủy này sớm bị ma quỷ quái chiếm giữ.

      Ban đêm yên tĩnh, gió mát hây hây thổi, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng côn trùng kêu vang đánh vỡ tĩnh lặng đêm tối.

      An Hoằng Hàn lên tiếng quấy rầy, con chồn tu luyện bao lâu, liền đứng tại chỗ bấy lâu, từ đầu tới cuối, chưa từng thay đổi tư thế giống như pho tượng đá được điêu khắc.

      biết qua bao lâu, chân trời dần dần lên, con chồn đắm chìm trong tu luyện, bộ lông chợt run rẩy động đậy, thở dài hơi, mệt mỏi vươn lưng.

      "Rốt cuộc tu luyện đủ rồi?" An Hoằng Hàn nâng chân, chậm rãi bước đến gần.

      Tịch Tích Chi bỗng chốc run khắp người, cho rằng mình nghe nhầm, rung rung lỗ tai.

      "Trẫm hỏi ngươi tu luyện đủ rồi?"

      thanh lạnh lẽo vang lên lần nữa, lần này Tịch Tích Chi dám khẳng định trăm phần trăm là thanh An Hoằng Hàn. Hoảng sợ nhanh chóng xoay người lại, Tịch Tích Chi run rẩy nhìn về An Hoằng Hàn đứng phía sau nàng.

      An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm con chồn từ cao xuống, gương mặt tuấn tú cương nghị giống như băng tuyết đóng băng.

      "Từ trước đến giờ lời trẫm nhắc lại đến lần thứ ba." An Hoằng Hàn giống như khi bình thường, vừa nhìn thấy con chồn liền khom lưng ôm lấy nàng.

      khác biệt này khiến trong lòng Tịch Tích Chi sợ hãi. .

      Tịch Tích Chi ngốc đến nỗi cứng rắn đối chọi với An Hoằng Hàn, nàng gật đầu kêu ‘chít chít’. . . . [Tu luyện đủ rồi].

      Nàng có biểu lúng túng sau khi bị bại lộ, mà trong lòng nàng chỉ nghĩ làm sao để bình ổn lại lửa giận của An Hoằng Hàn.

      Nàng muốn lưu lạc đến kết cục như bọn thái giám cung nữ trước đây.

      Tịch Tịch Chi chạy đến cọ xát vào ống quần An Hoằng Hàn, biểu dáng vẻ gần gũi với người.

      An Hoằng Hàn thờ ơ, cúi đầu nhìn nàng, hỏi "Ngươi bắt đầu tu luyện từ lúc nào? Có người chỉ dạy hay ?"

      Theo được biết, con chồn này mới lớn có mấy tháng. Mà trong thời gian ngắn ngủi này, nó có thể đột phá mở ra Linh Khiếu nghe hiểu tiếng người thiên phú hẳn là hơn người hoặc phải có chỉ dạy của cao nhân(2)?

      (2)Cao nhân: người tài, có tài trí hơn người.

      Kỳ thực suy đoán của An Hoằng Hàn lệch lạc, bởi Tịch Tích Chi nhờ mang theo trí nhớ kiếp trước cho nên mới có thể nghe hiểu ngôn ngữ của nhân loại. Về phần vị cao nhân vị sư phụ của Tịch Tích Chi đại khái có thể coi là nửa cao nhân.

      Tịch Tích Chi sợ An Hoằng Hàn hiểu, móng vuốt nâng lên hai ngón. . . . . .

      " tu luyện hai tháng? Chính là bắt đầu từ ngày ngươi vào cung liền bắt đầu tu luyện?" Xem ra sơ sót, vậy mà phát ra khác thường của con chồn .

      "Người nào dạy ngươi?" An Hoằng Hàn khá hiếu kỳ với việc này, bởi cao nhân cư trong dân gian rất nhiều, khó có thể gặp được người.

      Nếu có thể lôi kéo cao nhân đó phục vụ cho quốc gia chuyện vô cùng có lợi.

      Đáng tiếc cuối cùng tính toán của An Hoằng Hàn thể nào thực được vì vị cao nhân kia sống ở thế giới này.
      B.Cat, windlove_9693Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :