1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu danh môn nuôi từ nhỏ - Dạ Nguyệt Vị Minh (127) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 024: Người thân của Niên Nhạc Nhạc

      Bóng đêm thẫm dần, trong biệt thự nhà họ Thiệu bữa tiệc vẫn tiếp diễn.

      ", Chú Vu cho em vào." Thiệu Mục Ân vui, lông mày xoắn lại, vừa mới gạt đám khách mời ra tới bên cạnh Thiệu Tư Hữu, con ngươi đen kịt vẫn nhìn về phía cửa phòng nghỉ chưa hết hy vọng.

      "Người thân của Nhạc Nhạc đến đây thăm ấy, có việc gì đâu." Thiệu Tư Hữu vỗ vỗ đầu Thiệu Mục Ân trấn an, nụ cười mặt vẫn như trước, trong con ngươi đen dịu dàng xẹt qua tia lo lắng, rất nhanh biến mất trong những tiếng hỏi han của khách khứa.

      So với ồn ào náo nhiệt bên ngoài phòng nghỉ, bên trong phòng nghỉ, lại yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

      Diệp Cẩn Niên được Chú Vu đưa tới cửa phòng nghỉ, vừa đẩy cửa ra cảm nhận được bầu khí khác thường bên trong.

      "Nhạc Nhạc, qua đây ngồi ." Thiệu Thiên Ngạo thân sang trọng ngồi chiếc ghế sofa, khuôn mặt bình thường vẫn hòa ái, thương giờ tràn đầy nghiêm túc, vẫy tay với Diệp Cẩn Niên.

      Cùng lúc đó, hai người mặc đồ đen ngồi ghế sofa phía đối diện cũng đồng thời đứng dậy, đều chuyển tầm mắt sang người Diệp Cẩn Niên, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu rệt.

      "Dạ." Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn đáp lại, chậm rãi đến ngồi xuống bên cạnh Thiệu Thiên Ngạo, ánh mắt quét qua tấm thiệp vừa rồi khiến cho Thiệu Thiên Ngạo trở nên khác thường, đại thể là cũng na ná như những tấm thiệp phát mời khách khứa, chỉ có điều ở góc dưới bên phải có khối hoa văn màu đen, có chút giống…

      Diệp Cẩn Niên nhíu nhíu mày, vật tổ này nhìn rất quen, hình như trông thấy ở đâu đó.

      "Nhạc Nhạc, đây là người ông ngoại cháu phái tới thăm cháu." Thiệu Thiên Ngạo trầm giọng giới thiệu.

      "Chào tiểu thư." Hai người phía đối diện làm nghi lễ chuẩn mực đối với Diệp Cẩn Niên xong, người áo đen trong đó đưa cái hộp quà vẫn cầm trong tay về phía Diệp Cẩn Niên: "Kẻ dưới lần này tới đây, ngoài việc chuyển quà mừng sinh nhật ông Thiệu, còn có món quà khác nữa, là chủ nhân bảo kẻ dưới giao tận tay cho tiểu thư."

      Diệp Cẩn Niên mở lớn hai mắt vẫn đưa tay ra nhận, mà quay đầu sang dè dặt nhìn Thiệu Thiên Ngạo, cho đến khi thấy ông gật đầu ngầm cho phép, mới lặng lẽ đón nhận.

      Hành động như thế khiến cho hai người đàn ông phía đối diện đều nhăn mày, đối với hành động này, ràng lộ ra bất mãn.

      "Rất cảm ơn nhà họ Thiệu, nhiều năm qua chăm sóc tiểu thư nhà chúng tôi." Hai người liếc nhau cái, lại ngồi trở về ghế sofa, người trong đó .

      Tuy ngoài miệng cám ơn, nhưng khẩu khí mạnh mẽ rất khó làm cho người ta tin tưởng vào thành ý trong đó, thậm chí còn che giấu nổi có chút trách móc bên trong.

      "Bệnh tình Nhạc Nhạc vừa thuyên giảm, vẫn còn chưa quen gặp mặt người lạ." Thiệu Thiên Ngạo đương nhiên nghe ra giọng điệu minh bao ám biếm (bên ngoài khen ngợi nhưng bên trong lại ngấm ngầm châm biếm), nét mặt cũng dần dần trầm xuống, "Hơn nữa, vẫn còn chưa tới thời gian giao ước."

      "Điều này là đương nhiền rồi. Dựa theo tình huống bây giờ mà , môi trường này tương đối thích hợp với tiểu thư, chúng tôi cũng chưa vội đón tiểu thư về." người mặc đồ đen trong đó , giọng điệu coi là có bao nhiêu cung kính, nhưng ánh mắt quét qua Diệp Cẩn Niên, ràng đầy kính nể.

      Diệp Cẩn Niên im lặng ngồi bên, mang theo vẻ khéo léo, đáng đóng vô cùng tốt vai .

      Đây là lần đầu tiên thấy Thiệu Thiên Ngạo lộ ra nét mặt nghiêm túc như vậy, ở bên cạnh Niên Nhạc Nhạc, ông chưa bao giờ có vẻ hầm hậm giận dữ giống như lúc này.

      Mà hai người đối diện kia... Là người của ông ngoại Niên Nhạc Nhạc?

      Về mẹ của Niên Nhạc Nhạc, trong tài liệu Lâm Thụy đứa cho Diệp Cẩn Niên chỉ sơ lược, mà người của nhà họ Thiệu, cũng chưa bao giờ nhắc tới trước mặt Diệp Cẩn Niên.

      Diệp Cẩn Niên từng dạo cho rằng, có lẽ là do Niên phu nhân mất sớm cũng chẳng có điểm đặc biệt gì.

      Nhưng bây giờ xem ra, phải là vì bà đặc biệt mà hoàn toàn ngược lại, thân phận của bà e là quá đặc biệt.

      Hai người đối diện, người có cỗ mùi vị mà Diệp Cẩn Niên rất quen thuộc, đó là mùi vị chém giết cùng mùi máu tanh tưởi dần dần lắng đọng xuống, là mùi vị đến từ thế lực đen tối.

      Phán đoán được như vậy, là do từ ở nhà họ Diệp, Diệp Cẩn Niên tích lũy được loại bản năng sinh tồn, có thiên tính có thể phân biệt đồng loại.

      Diệp Cẩn Niên bừng tỉnh nhớ lại, lúc ở Long khi Long Việt đọc đến đoạn tư liệu về mẹ của Niên Nhạc Nhạc ném cho ánh mắt quái dị...

      “Chủ nhân căn dặn, muốn bọn kẻ dưới chứng kiến xem món quà này có hợp ý tiểu thư hay .” Thấy Diệp Cẩn Niien nhận cái hộp nhưng vẫn mở ra, người mặc đồ đên phía đối diện .

      Lần này Diệp Cẩn Niên có chút khôn ngoan, tiếp tục hỏi dò ý tứ của Thiệu Thiên Ngạo nữa, mà tự chủ động mở chiếc hộp ra.

      Nắp hộp từ từ bị kéo ra, thứ bên trong xuất trước mắt mọi người, chân mày Thiệu Thiên Ngạo càng nhíu chặt hơn, mà Diệp Cẩn Niên hai mắt lại tỏa sáng.

      Đó là khẩu súng lục màu bạc mới hiệu ji-wurezha, ràng được cải tiến thành khẩu súng tinh vi xinh đẹp, cho dù là bàn tay Niên Nhạc Nhạc xinh xắn, bé như vậy, cầm vào cũng cảm thấy khó khăn.

      Diệp Sóc và Diệp Cẩn Nhiên dậy Diệp Cẩn Niên dùng súng từ rất sớm, nhưng mà đối với xuất thân của Diệp Cẩn Niên, nhà Nam Cung có nhiều kiêng kỵ, cho nên từ sau khi gả cho Nam Cung Minh Húc, đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên cầm súng. Trong máu, cỗ cảm giác quen thuộc cuộn trào, khiến cho vô thức đưa tay cầm chặt hơn.

      “Xem ra, tiểu thư rất hài lòng về món quà này.” Phía đối diện, hai người mặc đồ đen nhìn nhau trao đổi ý kiến, cùng lúc ra những lời này, người trong đó đứng dậy đến gần Diệp Cẩn Niên, khi ngẩng đầu lên nhìn sang, người đột nhiên tản mát ra cỗ tàn bạo.

      Diệp Cẩn Niên cảm nhận ràng cỗ lực áp bức mạnh mẽ đánh úp vào mình, dưới ảnh hưởng của lực áp bức như vậy, cho dù là người trưởng thành bình thường nhận được, chỉ e rằng cũng phải cảm thấy kinh hãi.

      Nhưng mà, Diệp Cẩn Niên là ai chứ?

      Môi trường sinh sống từ , định đoạt cho , ở trong cảnh áp lực trước mặt, chẳng những bởi vì nó mà cảm thấy khó sống, thậm chí, còn có loại cảm giác thân thiết lâu lắm gặp. phản ứng vô thức như vậy, khiến cho hai người mặc đồ đen phía đối diện đều thở phải nhõm trong lòng.

      “Tốt, tốt, hổ là con của tiểu thư!” lát sau, người mặc đồ đên cười sảng khoái thu cỗ áp bức khắp người lại, hài lòng nhìn bộ dáng thần thái tự nhiên của Diệp Cẩn Niên, lớn tiếng.

      “Ông Thiệu, ông chăm sóc tiểu thư của chúng tôi rất tốt.” Lần này, hai người nhìn về phía Thiệu Thiên Ngạo, cảm kích trong ánh mắt cùng giọng thành khẩn hơn rất nhiều.

      Mà câu kế tiếp của hai người, lại làm cho sắc mặt vốn vui của Thiệu Thiện Ngạo càng trở nên u ám, sa sầm hơn.

      “Xin cho phép chúng tôi được thay mặt chủ nhân, cảm ơn ông vì tất cả những điều làm cho ấy. Tôi nghĩ, có lẽ ông cũng còn nghi ngờ, tiểu thư có tố chất của người thừa kế.

      ***

      Tiệc mừng thọ vẫn chưa kết thúc, dưới dẫn dắt của chú Vu, hai người mặc đồ đen ra khỏi nhà họ Thiệu, cũng giống hệt như lúc bọn họ đến, im hơi lặng tiếng.

      Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, Diệp Cẩn Niên và Thiệu Thiên Ngạo, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hít thở của nhau.

      Diệp Cẩn Niên cúi thấp đầu, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Thiệu Thiên Ngạo nhìn mình như cũ. Trong tay vẫn cầm nguyên khẩu súng màu bạc, khẩu súng lạnh lẽo được nắm trong tay, lại có ảo giác bị thiêu đốt.

      nghỉ ngơi thôi.” Hồi lâu sau, Thiệu Thiên Ngạo từ ghế salon từ từ đứng dậy, giống như thường tình xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên, sau đó kéo cửa ra ngoài. Cùng với những tiếng ồn ào bên ngoài truyền vào bên trong phòng theo động tác mở cửa của ông, Diệp Cẩn Niên mơ hồ nghe thấy tiếng ông than thở:

      “Ông ngược lại, hy vọng, cháu mãi mãi có cái loại tố chất đó...”
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 025: Huấn luyện

      Tiệc mừng thọ kết thúc, Diệp Cẩn Niên cảm thấy tình hình lại khôi phục giống như lúc trước, Thiệu Thiên Ngạo vẫn thương như cũ, cứ như tiếng thở dài nặng nề mà phức tạp hôm đó, chỉ là ảo giác của .

      Thay đổi duy nhất chính là, dưới đề nghị của Thiệu Thiên Ngạo, mỗi ngày sau khi tan học Diệp Cẩn Niên được tăng thêm khóa học -- cùng với Thiệu Mục Ân đến lớp Taekwondo của Thiệu Thị, học kỹ năng tự vệ.

      Diệp Cẩn Niên còn nhớ , hai tháng trước lúc mình vừa trọng sinh vào thân thể Niên Nhạc Nhạc, bởi vì ‘ cẩn thận’ đụng chân bị thương, nhà họ Thiệu chẳng những huy động mọi người xin phép nghỉ học cho , mà ngay cả gian sinh hoạt cũng bị hạn chế lại, chỉ ở giường.

      Nhưng mà bây giờ, Thiệu Thiên Ngạo lại chủ động nêu ra, muốn tham gia lớp huấn luyện tự vệ, điều này làm cho Diệp Cẩn Niên cảm nhận ràng, mặt ngoài yên bình, nhưng có rất nhiều thứ vô hình bắt đầu thay đổi.

      "Niên Nhạc Nhạc, tốt nhất em cứ ngốc hơn chút nữa ." Trong phòng nghỉ của lớp Taekwondo, khuôn mặt nhắn của Thiệu Mục Ân vì vừa mới huấn luyện xong mà trở nên cực kỳ đỏ, vẻ mặt tràn đầy chán ghét nhìn Diệp Cẩn Niên.

      Huấn luyện vừa mới kết thúc, Thiệu Mục Ân và Diệp Cẩn Niên cùng ngồi ghế mây trong phòng nghỉ, Thành Y được Thiệu Tư Hữu đưa về nước để đặc biệt chăm sóc cơ thể cho Thiệu Thiên Ngạo, hôm nay lại biến thành bác sĩ chuyên trách của Diệp Cẩn Niên, lúc này đây nửa ngồi mép của chiếc ghế mây, giúp Diệp Cẩn Niên thoa thuốc lên cánh tay.

      Mấy ngày huấn luyện trôi qua, người Diệp Cẩn Niên để lại ít dấu vết bầm tím. Cũng phải nội dung huấn luyện nhà họ Thiệu an bài có cường độ cao, so với bài huấn luyện đặc biệt trước đây Diệp Cẩn Nhiên an bài cho Diệp Cẩn Niên, những nội dung này của nhà họ Thiệu căn bản đáng nhắc tới, nhưng Diệp Cẩn Niên cảm thấy, điều này đối với Niên Nhạc Nhạc luôn được chiều mà , lại là nhiệm vụ rất khó hoàn thành.


      Cho nên, lúc huấn luyện Diệp Cẩn Niên liền cố tình chịu chút tổn thương, để cho người ngoài miễn nghi ngờ. Vì vậy, da thịt vô cùng mịn màng của Niên Nhạc Nhạc dưới cố ý của Diệp Cẩn Niên, lúc này thoạt nhìn thực có chút thê thảm.

      "Ngu hết biết." Mặc dù Thiệu Mục Ân trong miệng cằn nhằn, nhưng dưới điệu bộ giả vờ uất ức của Diệp Cẩn Niên, liền cầm cánh tay kia của lên, học theo bộ dáng của Thành Y, bôi thuốc cho Diệp Cẩn Niên. Bộ dáng thận trọng khiến trong đáy mắt Diệp Cẩn Niên tràn đầy ý cười.

      Hơn hai tháng ở chung, đối với bộ dáng kì quái thường xuyên của tiểu thiếu gia nhà họ Thiệu, bắt đầu miễn dịch.

      " phải ông nội muốn trở về nước ngoài dưỡng bệnh ư? Sao đột nhiên lại nghĩ ra việc cho em luyện tập cái này?" Bôi thuốc xong, Thiệu Mục Ân nghi ngờ, khuôn mặt nhắn nhăn lại hỏi.

      Diệp Cẩn Niên lắc đầu, đây cũng là điều khiến tò mò. Tiệc mừng thọ kết thúc, nhưng Thiệu Thiên Ngạo lại hề đả động đến chuyện trở về điều dưỡng, mà việc đầu tiên là sắp xếp cho đến đây huấn luyện.

      "Tổng giám đốc Thiệu và ông cụ Thiệu trao đổi qua, nhưng ông cụ Thiệu lại đồng ý." Thành Y vừa thu dọn thuốc bôi ngoài da ở dưới đất, vừa trả lời.

      Diệp Cẩn Niên gật đầu cái, cẩn thận kéo từ từ tay áo xuống, chợt trong đầu lóe sáng, lấy chiếc điện thoại di động vẫn luôn mang theo người ở trong túi ra. Quả nhiên, phát tin nhắn chưa đọc.

      “Đồ có, qua lấy . —Long.”

      Diệp Cẩn Niên xem xong, có chút buồn cười xóa tin nhắn . Đây là tin nhắn của Long Việt, nếu định thời gian là tháng, nhất định thông báo kết quả vào ngày cuối cùng của kỳ hạn, muốn trái tim người ta treo lơ lửng đủ ba mươi ngày, tuyệt đối trước.

      Nhưng mà, cũng vừa đúng lúc, còn có chuyện khác muốn nhờ Long Việt giúp tay, đến lúc đó đoán chừng lại phải tốn phen miệng lưỡi nữa.

      Nghĩ tới đây, Diệp Cẩn Niên cong cong môi, chút để ý ngẩng đầu lên, dư trời chiều theo cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng nghỉ, rải xuống đất đầy sắc vàng óng ánh.

      Bác sĩ Thành Y thu dọn xong số thuốc bôi ngoài da ở đất, vừa đúng lúc này chậm rãi đứng dậy, hình ảnh này đập vào trong mắt Diệp Cẩn Niên, khỏi nheo mắt lại.

      Hoàng hôn tới gần, ánh nắng sau lưng Thành Y dát lên vầng sáng màu vàng nhạt, làm khuôn mặt trở nên mơ hồ, nhưng toàn bộ đường nét bên ngoài của lại được phác thảo càng thêm khắc sâu, cảnh tượng bắt đầu chầm chậm chồng chéo lên trong đầu Diệp Cẩn Niên.

      Diệp Cẩn Niên đột nhiên nghĩ, nếu đôi mắt màu xanh da trời trong suốt, với con ngươi dịu dàng trước mắt, có thể có thểm chút đá vụn như loại lạnh lẽo, nếu khuôn mặt góc cạnh tuấn, dịu dàng trước mắt, có thể có thêm chút lạnh lùng, thờ ơ, vậy cảm giác người này...

      “Bác sĩ Thành Y có chị em gì ?” Bị chính ý nghĩ bất thình lình của mình làm cho hoảng sợ, chưa suy nghĩ kỹ, câu hỏi của Diệp Cẩn Niên được thốt ra.

      Thành Y hơi sững người, ngay sau đó cười ôn hòa, đáp lại, “Trong nhà có người em , tuổi cùng khoảng chừng tiểu thư Nhạc Nhạc.”

      “Này, Niên Nhạc Nhạc, em hỏi cái đó làm gì?” Cảm thấy mình bị lạnh nhạt, khuôn mặt nhắn của Thiệu Mục Ân chìm xuống, vui hỏi.

      có việc gì.” Diệp Cẩn Niên tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt khuếch đại khiến cho có chút hoang mang lâu, cuối cùng lắc đầu cái trả lời.

      Vừa rồi trong tích tắc, khuôn mặt của Thành Y giống với hình ảnh người trong trí nhớ, khiến Diệp Cẩn Niên bất giác này sinh liên tưởng, cảm thấy nếu như tổng thể Thành Y có thêm chút thay đổi, có điểm giống với người đàn ông nguy hiểm gặp Sở Nhước ngày hôm đó, nhưng mà, giờ quan sát kỹ lại, lại cảm thấy hai người phải rất giống.

      thôi, hết giờ nghỉ rồi.” Thấy Diệp Cẩn Niên thu hồi lực chú ý ở mặt Thành Y lại, Thiệu Mục Ân cũng truy hỏi nữa, đứng lên kéo cánh tay Diệp Cẩn Niên, “Nửa giờ nữa là có thể về nhà rồi.”

      “Được.” Diệp Cẩn Niên gật đầu cái.

      Ở nước ngoài, Thành Y phụ trách chăm sóc cơ thể cho Thiệu Thiên Ngạo, nhà họ Thiệu phải rất lai lịch của .

      Có lẽ mình đa nghi thôi, Diệp Cẩn Niên nghĩ.

      Trở lại sân huấn luyện, Diệp Cẩn Niên nhìn thấy huấn luyện viên đứng ở chỗ cửa sổ chuyện với người, thấy Diệp Cẩn Niên và Thiệu Mục Ân vào, hai người liền dừng .

      Trong ánh hoàng hôn chiều, Thiệu Tư Hữu mắc chiếc áo sơ mi lanh màu kem, từ từ quay đầu, động tác tao nhã mà từ tốn, lịch , khuôn mặt dịu dàng treo nụ cười thản nhiên.

      , sao lại đến đây hả?” Thiệu Mục Ân kéo tay Diệp Cẩn Niên bước nhanh đến, vẻ mặt bất ngờ.

      “Chú Vu ở nhà giúp ông nội thu dọn hành lý, qua đón các em về.” Giọng trầm ấm của Thiệu Tư Hữu vang lên, ánh mắt nhìn về phsia Diệp Cẩn Niên: “Vừa rồi, huấn luyện viên khen Nhạc Nhạc thông minh.”

      ấy thông minh?” Thiệu Mục Ân kinh ngạc nhìn nhìn huấn luyện viên, lại quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên, quên bày ra bộ mặt ghét bỏ.

      “Vừa mới bắt đầu huấn luyện, bị thương là điều khó tránh khỏi, dù sao ông cụ Thiệu cũng có cầu là học cấp tốc.”

      Thấy Thiệu Mục Ân ràng tán đồng cách của mình, huấn luyện viên giải thích: “Cơ thể Niên Niên tiểu thư có tốc độ phản ứng, ứng biến rất nhanh, nếu như phải là từng trải qua lớp huấn luyện chuyên nghiệp, vậy chỉ có thể , thiên phú của ấy quá tốt, khả năng tự vệ khá nổi trội.”

      Thiên phú ư? Diệp Cẩn Niên thầm bĩu môi, có trời mới biết lúc mới đầu được huấn luyện theo cách ma quỷ của chị, khiến cho người chị luôn luôn mạnh mẽ hít phải bao nhiêu khí tức, nếu như phải bất chấp để kiên nhẫn, có thể trở thành nỗi tủi nhục lớn nhất trong mấy đời của nhà họ Diệp.

      Nhưng mà giờ cũng phải là thời điểm tốt để nhớ lại chuyện cũ, Diệp Cẩn Niên len lén liếc nhìn khuôn mặt của Thiệu Tư Hữu, lại phát đôi mắt dịu dàng của cũng mang theo nụ cười thản nhiên nhìn mình.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 026: Bị tập kích

      "Hôm nay Nhạc Nhạc có vui ?" Thiệu Tư Hữu giống như chẳng hề để ý đến những lời như thiên phú từ miệng huấn luyện viên , bàn tay lạnh lẽo đặt lên đầu Diệp Cẩn Niên, nhàng vuốt vuốt, giọng vẫn trầm ấm, dịu dàng trước sau như .

      "Có." Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu cái, bên tai mơ hồ có chút nóng ran lên, hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, tỉnh rụi đem đầu né khỏi bàn tay Thiệu Tư Hữu.

      "Vui?" Thiệu Mục Ân đứng ở bên, đồng tình đôi mắt đen nhánh lập tức nhìn sang, ngón tay thử chọc chọc vào cánh tay bị thương của Diệp Cẩn Niên, vẻ mặt hoài nghi hỏi: "Vừa rồi phải em còn kêu đau?"

      Đứa bé chết giẫm, cậu chọc mới đau đó.

      Diệp Cẩn Niên thầm mắng, mắt trợn trừng lên, có trời mới biết đứa bé thối tha này có phải là cố ý hay , ngón tay lại chọc trúng vào chỗ bầm tím của .

      Thiệu Tư Hữu nghe thấy câu của Thiệu Mục Ân, lông mày xinh đẹp nhăn chặt, kéo tay Diệp Cẩn Niên, cẩn thận xắn tay áo của lên, quả nhiên nhìn thấy cánh tay lại có thêm mấy vết bầm tím mới, thuốc mỡ trong suốt được thoa đó vẫn còn chưa kịp khô, vì vậy, chuyển tầm mắt dò hỏi về phía Thành Y vừa theo tới sau đó.

      "Chỉ là vết bầm tím do va chạm tạo nên, có gì đáng ngại cả." Thành Y vội kết quả.

      "…" biết tại sao, trước cái nhìn lom lom dịu dàng của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên luôn có loại cảm giác bị người ta nhìn thấu, khỏi cúi gằm mặt xuống.

      " thôi." lúc Diệp Cẩn Niên cho là Thiệu Tư Hữu thêm gì đó, Thiệu Tư Hữu dịu dàng sửa sang lại quần áo cho , kéo tay Diệp Cẩn Niên : "Bài học hôm nay đến đây thôi, về nhà nào."

      Sau khi lên xe, Thiệu Tư Hữu cũng gì thêm nữa, Thiệu Mục Ân mặc dù luôn mạnh miệng mình sao, nhưng dù gì tuổi cũng còn , trải qua mấy tiếng huấn luyện, vừa lên xe ngủ gật, chưa được mấy phút cậu bé con ngủ thiếp .

      Diệp Cẩn Niên im lặng ngồi ở phía sau, hiểu sao đột nhiên có loại cảm giác chột dạ như mình làm làm gì sai, cảm thấy ánh mắt Thiệu Tư Hữu thi thoảng nhìn về phía mình qua kính xe, đôi mắt to đen chuyển tầm mắt nhìn loạn sang xung quanh, nhất quyết dám nhìn lại.

      40 phút sau, Thiệu Tư Hữu từ từ lái xe vào biệt thự nhà họ Thiệu,. Chú Vu chờ sẵn ở cửa từ sớm, xe vừa mới dừng liền tiến lên chào hỏi, đón Thiệu Mục Ân ngủ say trong tay Thành Y vào trong lòng, ôm vào biệt thự.

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      "Nhạc Nhạc." Diệp Cẩn Niên định vào trong, giọng Thiệu Tư Hữu từ phía sau vang lên.

      "Còn đau ?" Giọng dịu dàng như cũ.

      Diệp Cẩn Niên vội vàng lắc đầu cái.

      "Nơi đây là nhà của Nhạc Nhạc, ở chỗ này, Nhạc Nhạc cần phải quá miễn cưỡng, càng cần phải quá ‘khổ cực’."

      Thiệu Tư Hữu bình tĩnh xong câu này, sau đó giống như thường ngày kéo tay Diệp Cẩn Niên cùng vào trong biệt thự. Nhưng Diệp Cẩn Niên cảm thấy, hôm nay Thiệu Tư Hữu giống như thường, ví dụ như lúc này, kéo tay của so với ngày thường dùng lực nhiều lắm.

      Trải qua mấy ngày huấn luyện, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, Thiệu Thiên Ngạo đều theo lệ thường mà kiểm tra xem Diệp Cẩn Hiên có thêm vết thương nào mới hay . Mỗi khi ông cụ Thiệu nhìn thấy Diệp Cẩn Niên lại xuất thêm mấy vết bầm tím, gương mặt đen đến dọa người.

      Đây là hình ảnh thường thấy của mấy ngày qua, mặc dù trong cả quá trình này, Thiệu Thiên Ngạo trong miệng luôn luôn ngừng oán giận, ngừng quở trách sai sót của huấn luyện viên Taekwondo, nhưng trong dự liệu, từ đầu đến cuối ông đều muốn Diệp Cẩn Niên thôi tham gia luyện tập nữa.

      Đợi đến khi ông cụ Thiệu đau lòng xong, Diệp Cẩn Niên được cấp phép trở về phòng nghỉ, lúc đó bóng đêm trầm lắng rồi.

      Mãi đến lúc kéo lê thân thể đau nhức nằm vật xuống chiếc giường lớn, Diệp Cẩn Niên mới chợt giật mình nhớ lại, bình thường Thiệu Tư Hữu kiên nhẫn ở cùng với mình nghe ông cụ càu nhàu, nhưng hôm nay hình như rời khỏi nơi đó từ rất sớm, trở về phòng nghỉ ngơi.

      Có chút kỳ quái đây.

      Bị mệt mỏi vây hãm, trước khi hoàn toàn lâm vào giấc ngủ, trong đầu Diệp Cẩn Niên mơ mơ hồ hồ nảy ra nghi ngờ, hôm nay Thiệu Tư Hữu, hình như ... Có chút tức giận?

      *

      Đến chủ nhật, thành phố Kì Lâm sau mấy ngày mưa dầm dề liên tục, rút cuộc cũng chuyển sang quang đãng, ánh mặt trời sáng chiếu lên người ấm áp. Bầu khí được nước mưa gột rửa trở nên trong lành.

      Kể từ sau buổi tiệc mừng thọ của ông cụ Thiệu, ngày chủ nhật liền bắt đầu thăng cấp trở thành ngày được sắp xếp căng thẳng nhất của Diệp Cẩn Niên. Buổi sáng, phải theo Thiệu Mục Ân đến lớp Taekwondo để tham gia huấn luyện, buổi chiều, phải đến tập đoàn Thiệu Thị tiếp tục làm quen với các nghiệp vụ cơ bản.

      Tóm lại, sao còn được làm chuyện gì nữa.

      “ Gần đây tâm trạng của ông cụ tốt lên ít, bởi vì tiểu thư Nhạc Nhạc mấy ngày nay tiến bộ rất nhiều. ” Chú Vu đón Diệp Cẩn Niên từ lớp Taekwondo lên xe, đầu tiên nhìn từ xuống dưới đánh giá lượt, sau đó vừa lái xe vừa cười .

      Diệp Cẩn Niên cũng cười đáp lại. Chú Vu tiến bộ, ra chính là, từ sau lần trước Thiệu Tư Hữu ‘ tức giận ’ đến nay, lúc tham gia huấn luyện, số lần bị thương so với lúc trước ràng ít hơn rất nhiều. ra đây cũng là lẽ thường, cũng phải là thích tự làm khổ mình, có thể Niên Nhạc Nhạc trải qua mấy ngày cọ sát ban đầu, đương nhiên cần phải cố ý tự làm bị thương mình nữa.

      Xe dừng trước cửa tập đoàn Thiệu Thị, Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn chào tạm biệt chú Vu. Cho đến khi bóng dáng Diệp Cẩn Niên biến mất ở phía cửa chính, Chú Vu mới khởi động máy rời .

      20 phút sau, Diệp Cẩn Niên vốn nên ở trong cao ốc Thiệu Thị học tập nghiệp vụ, lại xuống từ chiếc xe taxi, xuất ở khu phố buôn bán gần “ Long ”.

      Từ lúc Long Việt gửi tin báo cho tính đến nay gần tuần rồi, Diệp Cẩn Niên cứ mãi bận rộn thể phân thân ra được, thể làm gì khác hơn hôm nay đành phải lập kế hoạch ‘ Kim thiền thoát xác ’ ( lặng lẽ chuồn mất )

      Nghĩ đến hôm nay có thể biết được địa chỉ của chị từ ‘ Long ’, ràng bước chân của Diệp Cẩn Niên có chút thể chờ được.

      Khoảng cách ‘ Long ’ càng gần, trong lòng Diệp Cẩn Niên càng thấp thỏm, lòng bàn tay cũng cảm thấy có chút dinh dính.

      Quá mức khẩn trương khiens cho Diệp Cẩn Niên để ý đến tình hình xung quanh, tới lui, đột nhiên sau lưng bị người ta đẩy mạnh về phía trước, trong tình huống nhất thời hề đề phòng, cơ thể Diệp Cẩn Niên tự chủ được ngã về phía trước, người sau lưng cũng theo đó ngã lên người .

      Bùm ~~~

      Đúng lúc đó, từ chiếc cửa sổ kính của cửa hàng Diệp Cẩn Niên chuẩn bị ngang qua, cùng với tiếng ‘ loảng xoảng ’ vỡ tan tành do bị va chạm phải, mảnh vụn rơi tứ tung.

      Người xung quanh đó, ràng cũng đều bị tình huống bất thình lình này làm cho sợ hãi, trong mớ hỗn loạn ở khoảng cánh khá gần này, mấy thi nhau thét lên mấy tiếng hét chói tai.

      Có người muốn giết !

      Cùng lúc với tiếng vỡ vụn của cửa sổ thủy tinh, Diệp Cẩn Niên cũng nhanh chóng phản ứng kịp, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Lúc này, người phía sau nằm đè lên người Diệp Cẩn Niên, nhanh chóng túm chặt hông của , dùng sức lướt sang bên.

      Phù ----

      Bụi đất bay tứ tung, nơi Diệp Cẩn Niên vừa nằm xuống, mấy viên đạn bay xẹt qua để lại dấu vết!
      Last edited: 22/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 027: ngừng đuổi giết

      Bàn tay đặt ngang hông Diệp Cẩn Niên dùng sức ôm lấy , nhào lộn tránh né những viên đạn liên tiếp biết từ đâu tấn công tới. Sau mỗi lần di chuyển, tại vị trí trước đó khắc, đều để lại dấu vết của đạn quét qua.

      "Reng --"

      Tiếng chuông báo động vang lên từ cửa hàng bên đường có cửa sổ thủy tinh bị tấn công làm vỡ nát, tiếng chuông chói tai hòa với những tiếng thét kinh hãi của người đường quanh đó, vang vọng bầu trời của khu phố buôn bán.

      Đúng lúc đó, sát thủ núp ở chỗ tối cũng dừng đợt bắn lại, lợi dùng thời khắc chớp nhoáng này, chủ nhân bàn tay to lớn đặt ngang hông Diệp Cẩn Niên chợt kéo từ mặt đất dậy, nhanh chóng lao vội vào con hẻm khuất cách đó vài bước.

      Tiếng thét kinh hãi, tiếng bước chân chạy trốn dần dần bình ổn, mấy phút sau, đường phố náo nhiệt trở thành bóng người, chỉ có tiếng chuông báo động chói tai của cửa hàng vẫn kêu to như cũ.

      Vừa rồi bị cỗ lực mạnh kéo , cùng lúc bị lôi vào con hẻm , Diệp Cẩn Niên bị va vào lồng ngực ấm áp, lúc này, người đầy nhếch nhác, khắp nơi mặt đều là bụi, vùi trong ngực người nọ thở phì phò, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, trong đôi mắt đen nhánh lại có trấn tĩnh khác thường.

      Cách bức tường của con hẻm , xa xa, có thể nghe thấy được tiếng còi cảnh sát truyền đến.

      Lại lúc sau, hô hấp dần dần bình ổn, Diệp Cẩn Niên dè dặt dương mắt lên, nhìn về người phía trước ôm lấy mình, ngay lập tức đụng phải đôi mắt màu đen dịu dàng bị vẻ lạnh lùng thay thế.

      "…"

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      Ngay lúc người bị nhào về phía trước, Diệp Cẩn Niên đoán ra được chủ nhân của đôi tay sau lưng là ai. Đối với vòng tay ấm áp này, cũng xa lạ gì.

      Thiệu Tư Hữu cũng đáp lại tiếng gọi của Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt luôn luôn dịu dàng, giờ phút này lạnh lùng nhiều hơn lúc thường, từ từ nới lỏng bàn tay nắm ở bên hông Diệp Cẩn Niên, kéo ra phía sau, tiếp đó hơi đua người ra ngoài, thăm dò tình hình.

      "Cẩn thận!" Diệp Cẩn Niên vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

      Kết quả là, cũng có theo dự đoán - đạn bắn về phía này.

      Sau mấy lần thử liên tục, Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu cùng thở phào nhõm, nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng ngày càng đến gần, nghĩ rằng người trong bóng tối rút lui.

      "Có bị thương ?" Xác định tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Thiệu Tư Hữu chuyển tầm mắt lên người Diệp Cẩn Niên, lúc quét qua lòng bàn tay bị trầy xước do trượt chân quét mặt đất, ánh mắt hơi chìm xuống. Tiếp đó, bàn tay to kéo Diệp Cẩn Niên đến trước người, thận trọng kiểm tra.

      Nghe thấy câu hỏi của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên cũng muốn phối hợp hơi vận động cơ thể có chút cứng ngắc của mình, ngay sau đó liền cảm thấy nơi cổ chân truyền đến từng trận co rút đau đớn.

      Nhớ lại màn vừa rồi, Diệp Cẩn Niên nghĩ, hẳn là lúc Thiệu Tư Hữu ôm nhào lộn, đụng phải lề đường xi măng bên đường.

      Có chút ảo não thở ra hơi, cơ thể của bé Niên Nhạc Nhạc này, rèn luyện lâu như vậy, sao vẫn còn yếu ớt như thế chứ.

      “ Chỗ này đau? ” Thấy sắc mặt của Diệp Cẩn Niên có chút tái nhợt, theo tầm mắt của , Thiệu Tư Hữu nhìn xuống, vừa vừa cúi người đặt tay lên mắt cá chân .

      Vừa khe khẽ chạm vào liền trận kim châm muối xát, Diệp Cẩn Niên bất giác khẽ rên lên tiếng.

      Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu lông mày, xem ra hẳn bị trật chân rồi.

      Lúc này, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hỏi han của cảnh sát được truyền tới từ nơi xa, chờ đợi thêm nữa, chỉ e là bị cảnh sát phát thôi.

      Vì vậy, Thiệu Tư Hữu khom người ôm ngang người Diệp Cẩn Niên lên, nhanh chóng về hẻm phố bên kia.

      *

      Tại sao lại có người đột nhiên tập kích mình? Tại sao Thiệu Tư Hữu lại vừa vặn xuất ở đây? Tại sao ...

      Xe Thiệu Tư Hữu đỗ ở nơi khác con phố buôn bán, cho đến khi Diệp Cẩn Niên bị Thiệu Tư Hữu ôm lên xe, trong lòng, đống vấn đề tồn tại khiến lo lắng tăng lên gấp đôi, nhưng lời đến khóe miệng vẫn bị lý trí quyết định nuốt toàn bộ vào trong.

      Bởi vì so với những nghi vấn này, lúc này Diệp Cẩn Niên càng sợ Thiệu Tư Hữu hỏi tại sao lại xuất ở nơi đó hơn.

      Xe chạy về hướng bệnh viện Ái , Diệp Cẩn Niên nhàng kéo ống quần lên, mắt cá chân bên phải sưng lên to, thử chạm chạm thăm dò, đau quá.

      Cúi đầu, Diệp Cẩn Niên nhìn trộm Thiệu Tư Hữu bên cạnh vẫn gì. Cũng là khuôn mặt tuấn vô đối, chỉ có điều, dịu dàng, ưu nhã ngày thường bị trút bỏ, sắc mặt căng thẳng, trong tròng mắt đen, u nhiều hơn mấy phần, đôi môi mỏng cũng mím chặt thành đường.

      Thiệu Tư Hữu như vậy, khiến Diệp Cẩn Niên có chút luống cuống.

      ... ”

      Diệp Cẩn Niên vừa định lên tiếng, Thiệu Tư Hữu chợt đánh tay lái, chiếc xe dạt sang bên cạnh, Diệp Cẩn Niên có chuẩn bị, người nhào về phía Thiệu Tư Hữu.

      Đúng lúc đó, bên tai vang lên tiếng đạn chói tai xẹt qua sườn xe.

      Từ người Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên vội vàng bò dậy nhìn về phía sau, xuyên qua cửa kính phía sau, có thể nhìn thấy hai chiếc xe ô tô màu đen theo sát xe mình.

      “ Nằm sấp xuống! ”

      Cùng với tiếng khiển trách trầm thấp của Thiệu Tư Hữu, đầu Diệp Cẩn Niên bị bàn tay to dùng sức đè xuống, bên tai là tiếng bấm điện thoại:

      “ Tiểu Văn, tôi gặp chút phiền toái, hãy cho người qua đây tiếp ứng. ”

      Nhưng mà, làm sao tới kịp đây!

      Lời vừa dứt, ‘ bùm ’ tiếng, cửa kính phía sau liền bị viên đạn bắn tới. Tiếp đó, lại có mấy viên đạn rít gào lướt qua sườn xe.

      Liên tục vượt qua mấy đèn đỏ, phía sau hai chiếc xe vẫn theo như hình với bóng, những có cách nào thoát khỏi, những có cách nào thoát khỏi, mà dần dần, khoảng cách càng có xu thế gần hơn.

      Ánh mắt Diệp Cẩn Niên khẽ động, chợt thoát khỏi bàn tay to lớn của Thiệu Tư Hữu, từ trong túi, rút ra khẩu súng lục mà hai người mặc đồ đen đưa cho trước đó, cấp tốc nhấn súng.

      Bùm ---

      Chưa kịp nhìn mình có bắn trúng hay , Diệp Cẩn Niên bị cánh tay mạnh mẽ kéo qua, cùng lúc đó bên tai truyền đến tiếng rên đau của Thiệu Tư Hữu, trong xe, mùi máu tanh nhàn nhạt dần dần lan tỏa.

      Thấy cánh tay Thiệu Tư Hữu rướm máu, Diệp Cẩn Niên cũng dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn gục xuống ghế, nhưng vẫn cảm thấy được lực công kích phía sau lưng dường như ít chút. Hẳn là bắn trúng rồi.

      Trong tình huống này, chạy tới bệnh viện Ái hoặc công ty Thiệu Thị đều làm được rồi, xe trong nội thành nhiều vô số, làm cản trở tốc độ của bọn họ, cuối cùng rất có thể trở thành con thú bị vây hãm. Nghĩ vậy, trong mắt Diệp Cẩn Niên thoáng qua tia do dự.

      “ Nhạc Nhạc tới đây. ” Thiệu Tư Hữu đột nhiên lên tiếng, mắt vẫn như cũ, nhìn chằm chằm đường phía trước, vươn tay về phía Diệp Cẩn Niên.

      Diệp Cẩn Niên lập tức hiểu ra ý của , ngay sau đó hai mắt trợn to, nhưng vẫn động đậy.

      Thiệu Tư Hữu, ấy...

      “ Tới đây! ” Giọng cương quyết của Thiệu Tư Hữu vang lên lần nữa, bên trong ràng chứa nóng nảy, bàn tay to khua khua về phía Diệp Cẩn Niên. Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi, lần này do dự bắt lấy, mượn lực của tay đó, thân thể nho trèo lên người Thiệu Tư Hữu, ngồi vào lòng , hơi thở nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi, hòa với mùi tanh của máu, lại mang đến cho cỗ sức lực khiến an lòng.

      “ Em biết nơi. ” Diệp Cẩn Niên đẩy đẩy cái tay xích chặt tay mình, giương mắt, cùng với tiếng mở lời của cũng từ từ biến mất.
      Last edited: 22/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 028: Nhà tổ của nhà họ Diệp
      Mây đen rải lên bầu trời vốn trong xanh, mưa lại bắt đầu rơi rả rích.

      Dọc theo hai bên đường quốc lộ trong nội thành, cây cối xanh tươi sau khi được nước mưa tưới tắm có vẻ vô cùng xanh biếc, sáng ngời, những cành lá theo đó cũng lắc lư. Chỉ có điều, cảnh sắc như vậy, nhưng lại chẳng có ai có tâm tư để thưởng thức.

      Hai chiếc xe, trước sau chạy như bay đường lớn, chiếc xe phía trước, cửa sổ kính vỡ nát hoàn toàn, hai bên xe cũng có rất nhiều vết trầy xước, ngừng dạt sang hai bên để tránh đòn công kích của chiếc xe phía sau. Gió thổi qua những chỗ bị vỡ nát vào bên trong, từ xa xa nhìn vào, có thể mơ hồ nhìn thấy người ngồi ở chỗ tay lái, mái tóc đen bị gió thổi tung lên.

      Cảnh vật xung quanh nhanh chóng thụt lùi, tốc độ xe cực nhanh khiến cho tất cả cảnh vật bên ngoài đều trở nên mơ hồ. Gió lạnh cuốn theo nước mưa hắt vào mái tóc dính ướt vì mồ hôi, mang theo cỗ giá lạnh của cuối thu. Đôi mắt đen nhánh của Diệp Cẩn Niên lẳng lặng nhìn chằm chằm phía trước, ở chỗ cần quẹo, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở, tay đè lên miệng vết thương tay Thiệu Tư Hữu.

      "Phía trước 50 mét, chậm lại quẹo phải." Đôi môi hồng mất huyết sắc, chậm rãi mở ra.

      Thiệu Tư Hữu liếc nhìn hàng cây phía bên phải đường, hàng rào cây xanh chi chít, cao cao, căn bản nhìn thấy khe hở.

      Theo vị trí Diệp Cẩn Niên , có lối rẽ ở giữa bị cành lá sum sê che khuất, phải quan sát cẩn thận mới có thể phát ra.

      Thi thoảng, cành lá sum sê lại luồn vào trong xe qua cửa sổ bị vỡ nát. Từ trong lòng Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên hơi rướn người lên, chặn bọn chúng lại để làm cản trở tầm nhìn của .

      Con đường rất hẹp, chỉ vừa đủ chứa chiếc xe qua, lại chạy hồi, phía trước xuất rừng bạch dương, ven đường có tấm bia đá bắt mắt, ánh mắt Thiệu Tư Hữu lóe sáng, tấm bia đá được chạm khắc hoa văn màu vàng, tuyên cáo ràng quyền sở hữu nơi đây.

      Qua chỗ ngoặt, có thể mơ hồ nhìn thấy phía cuối rừng cây, tòa nhà mang phong cách retro Châu Âu đứng sừng sững, tường vây cao cao được chạm trổ hoa văn nồi lõm chỉnh tề, cổng sắt được chạm trổ hoa văn rỗng, những vết loang lổ tỏ tồn tại lâu đời, xuyên tầm mắt qua đó có thể nhìn thấy đài phun nước hình tròn bên trong và cách đó xa là mái vòm màu trắng của ngôi biệt thự cổ kính.

      "Tới rồi." Diệp Cẩn Niên đảo mắt qua gương nhìn chiếc xe ô tô màu đen đuổi theo tới, ngón tay chỉ vào chiếc cổng sắt của tòa nhà: "Đâm vào!"

      Ánh mắt Thiệu Tư Hữu lóe lên cái, làm theo chút do dự.

      Cổng sắt loang lổ bị lực tác động lớn khóa bật ra, cùng lúc đó tiếng chuông báo động sắc nét ở khắp nơi trong tòa nhà vang vọng, chói tai, to và ràng.

      Bùm bùm--!

      Trong nháy chiếc chiếc xe xông vào, ánh mắt Diệp Cẩn Niên lợi hại quan sát bốn phía vòng, tinh chuẩn (tinh thông + chuẩn xác) nhấn cò súng vào hai miệng phát xạ được đặt bí mật dưới mái hiên, ngay sau đó liền xoay người ôm chặt hông Thiệu Tư Hữu, dùng sức đẩy cửa xe ra.

      "Nhảy!" Hai người theo đà quay cuồng mấy vòng mặt đất, theo vòng lăn của bọn họ, mặt đất lưu lại dấu vết từng đợt từng đợt tia phát xạ tập kích qua.

      Khói trắng bốc lên từ hai miệng phát xạ bị Diệp Cẩn Niên bắn trúng, dưới phát xạ tính là dày đặc, hai người nhào lộn vài vòng, mãi đến khi tới gần bồn hoa bên dưới tường đá, toàn bộ công kích mới dừng lại.

      Lúc này, bên ngoài tường đá đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang, Diệp Cẩn Niên giương mắt nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cổng sắt có thể nhìn thấy cách đó xa, khói đen bốc lên nghi ngút.

      xong. Diệp Cẩn Niên thở ra hơi dài. Tấm bia đá vừa rồi kia là ranh giới của thế lực, trong tình huống bình thường, những chiếc xe cùng người đường cẩn thận vượt qua ranh giới đó cũng gặp phải nguy hiểm gì, chỉ có người nào chạm vào chỗ hiểm, hiệu quả mới khác hoàn toàn.

      cùng lúc để cho Thiệu Tư Hữu đụng cho cổng mở, toàn bộ chương báo động khẩn cấp ở khu vực phòng hộ vang lên, tất cả những người vi phạm bên ngoài đều bị kẻ công kích, thể tha thứ.

      Chuông báo động dần dần bình ổn, Thiệu Tư Hữu như có điều suy nghĩ, đưa mắt về phía cách đó xa, chiếc xe của minh mất kiểm soát đâm vào nền đá cẩm thạch chỗ đài phun nước, ở khu vực xung quanh chịu công kích của xạ tuyến, cố thể là trăm ngàn vết thương, mà bọn họ sở dĩ bị trầy da rất , nguyên nhân chính là nhờ Diệp Cẩm Niên nhảy ra khỏi xe trước hai phát súng kia...

      theo em” Diệp Cẩm Niên hít hơi, ánh mắt dừng cánh tay bị loang lổ bởi vết máu, mặt lưu lại vẻ nhếch nhác , bụi bẩn do bị quay cuồng ít. Nhịn xuống cơn đau lòng nát dạ từ mắt cá chân truyền đến, Diệp Cẩn Niên từ đất đứng dậy, đưa tay định kéo Thiệu Tư Hữu vào trong , lại bị Thiệu Tư Hữu giữa bả vai lại.

      cõng em qua đó “

      cần, miệng vết thương của phải được xử lí ngay lập tức, như thế mới nhanh được “ đợi Thiệu Tư Hữu trả lời , Diệp Cẩm Niên khập khễnh dọc theo bồn hoa về phía trước.

      Phát xạ khí thông qua cảm ứng nhiệt đọ cơ thể để xác định mục tiêu, hai miệng phát xạ vừa bị phá hủy, ở góc độ này, khu vực cảm ứng của hai miệng phát xạ vừa may bị phá hủy.

      Nhưng cũng chỉ là tạm thời an toàn, nơi này, lực lượng cach phòng đều được thao túng từ xa qua máy tính, giám bảo đảm , ở đầu máy tính bên kia , người chị mất tích bên kia có thể kịp thời sửa chữa chỗ sơ hở này hay .

      Xuyên qua vườn hoa, Diệp Cẩm Niên thông thạo qua mấy khúc cua, dẫn Thiệu Tư Hữu vào bên trong biệt thự từ cửa phụ.

      Dễ nhận thấy quá lâu chưa có người ở, bên trong biệt thự có tư vị của bụi băm, cỗ trống trải lâu.

      Đỡ Thiệu Tư Hữu qua bên ngồi xuống xong, Diệp Cẩm Niên quen thuộc chạy lên phòng lưu trữ tầng tìm được hòm thuốc màu trắng, những loại thuốc trong đó hết hạn từ lâu, cũng may băng gạc... Còn có thể dùng được. có thể cảm nhân được tầm mắt của Thiệu Tư Hữu theo sát mình , Niên Nhạc Nhạc – dứa bé bị mắc chứng bệnh tự kỉ, làm sao có thể tựu mình làm ra những việc làm, hành động khác thường như vậy, cho dù ai cũng tò mò, huống chi Thiệu Tư Hữu lại thông minh lanh lợi như con hồ ly tinh .

      Chỉ có điều, Thiệu Tư Hữu hỏi, đương nhiên Diệp Cẩm Niên cũng chủ động .

      Dùng kéo cắt tay áo của Thiệu Tư Hữu , lần lượt khủ độc dao và nhíp, mở miệng vết thương ra chút , đưa cái nhíp vào sâu kẹp viên đạn .

      Cả quá trình động tác Diệp Cẩm Niên thuần thục mà chuẩn, theo tiêng rên đau của Thiệu Tư Hữu , Diệp Cẩm Niên dùng nhíp kẹp được viên đạn ra sau khi khử trùng , nhanh chóng đặt băng gặc lên miệng vết thương của để cầm máu.

      Khi tất cả mọi việc xong, thần kinh thắt chặt của Diệp Cẩm Niên cuối cùng cũng được buông lỏng chút, Thiệu Tư Hữu thở dốc kịch liệt , mồ hôi lạnh trán ngừng chảy xuống hai bên má, cố gắng bình ổn lại cơn đau cùng việc mất máu dẫn đến từng trận choáng váng .

      Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở của hai người truyền đến.

      hồi chuông vang lên, Thiệu Tư Hữu đưa tay trái bị thương vào trong túi, nhấn nút trả lời điên thoại di động.

      “ Lâm Thụy...” Giọng Thiệu Tư Hữu vẫn ôn hòa trước sau như , nhưng Diệp Cẩm Niên có thể thấy , khi những lời này, những ngón tay cầm điện thoại nổi lên gân xanh: “ Tôi sao... Nhạc Nhạc cùng với tôi ...”

      Diệp Cẩm Niên về phía , đón lấy điên thoại Thiệu Tư Hữu cố dữ trong tay , thay thế tay , cầm nó áp sát vào tai .

      “ Ừ, an toàn, yên tâm...” Thiệu Tư Hữu nhìn Diệp Cẩm Niên cái tiếp tục bình thản .

      gạt được ông nội...” Nhắc tới ông cụ Thiệu, khóe miệng Thiệu Tư Hữu giật giật có chút bất đắc dĩ , dặn dò: “ Tạm thời đừng để cho ông nội biết, trước tiên diều tra lai lịch của những người này...”

      “ Phải trở về nếu ông nội lo lắng. Ừ, se bị hỏng, bây giờ chúng tôi...” Tiếng dừng lại , Thiệu Tư Hữu ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩm Niên, thấy ràng tia do dự trong đôi mắt, vì vậy tiếp : “ Cậu cần qua đây...? “

      “Chúng ta ở nhà tổ của nhà họ Diệp ... “ Đúng lúc đó , Diệp Cẩm Niên hít sâu 1 hơi , giọng khẽ run run cắt đứt lời của Thiệu Tư Hữu


      Chương 29: Kề cận bên nhau

      Mưa dần dần, bầu trời vẫn mảnh xám xịt như trước, khiến cho tâm trạng người ta cũng chìm xuống theo nó.

      Biệt thự tổ tiên của nhà họ Diệp, phía sau có bụi cỏ dại mọc dải đất trống, thỉnh thoảng có vài cọng hoa màu đỏ xen lẫn vào trong, vô cùng bắt mắt, nơi cuối cùng của mảnh đất trống, có căn nhà có mái vòm màu trắng.

      Bà chủ của nhà họ Diệp, mẹ của Diệp Cẩn Niên an nghỉ ở nơi này.

      Trong trí nhớ của Diệp Cẩn Niên, mỗi năm, cha đều tự tay trồng từng hàng, từng hàng dài hoa mẫu đơn mà mẹ thích, mỗi khi có gió lướt qua biển hoa từng mảng sóng lăn tăn cuồn cuộn nổi lên, vô cùng đẹp mắt.

      Nơi này cách xa ồn ào, huyên náo của trần thế, tồn tại của những bông hoa kia, từng là náo nhiệt duy nhất của chốn này.

      Nhưng bây giờ, phần náo nhiệt im bặt ngừng lại, chỉ còn mảnh đơn, thê lương. Diệp Cẩn Niên biết, có những bông hoa tươi làm bạn, mẹ của có cảm thấy đơn lạnh lẽo hay . Còn lúc này, lại vô cùng nhớ nhung náo nhiệt của biển hoa trong ký ức đó.

      Khi Thiệu Tư Hữu kết thúc cuộc gọi với Lâm Thụy, từ trong biệt thự ra, đập vào mắt chính là màn này.

      Cơ thể nho của Diệp Cẩn Niên cuộn tròn bậc thềm ở nơi cửa biệt thự, quần áo người bị nước mưa làm ướt nhẹp, ánh mắt xuyên qua màn mưa lẳng lặng nhìn về phía căn nhà xa xa, vẻ mặt có chút mất hồn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong ánh mắt mang theo chút thất thần tưởng nhớ chuyện cũ cùng với nỗi ưu thương nhàn nhạt.

      Niên Nhạc Nhạc như vậy, đối với Thiệu Tư Hữu mà xa lạ, hay đúng hơn, kể từ sau lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn sân thượng mấy tháng trước đó, Nhạc Nhạc liền còn là bé mà từng hiểu biết nữa.

      người có quá nhiều điều bí lý giải được, khi ngây ngô, khi ranh mãnh; có thể thông minh dùng vài ba câu bác bỏ được hãm hại của Lâm Vũ Phỉ đối với mình, lúc huấn luyện, lại còn cẩn thận, cố tình ngụy tạo bị thương.

      giây trước, kiên cường dũng cảm khiến thán phục, giây tiếp theo, lại yếu đuối, bất lực khiến đau lòng.

      Mà Thiệu Tư Hữu thể thừa nhận, Niên Nhạc Nhạc thay đổi nhiều như vậy, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt , để cho kìm được muốn quan tâm, lo lắng.

      Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Diệp Cẩn Niên từ từ quay đầu, vẻ thất thần trong mắt rút , trong tay vẫn siết chặt bông hồng.

      "Nhạc Nhạc, Lâm Thụy đến rồi," Ánh mắt Thiệu Tư Hữu quét qua tay Diệp Cẩn Niên, cẩn thận đỡ từ đất dậy, đề nghị: " cõng em ."

      Tuy đề nghị, nhưng hành động cũng hoàn thành xong trước đó.

      cuộn tròn mặt đất lâu, đột ngột đứng dậy như vậy, cho dù lực đạo nhàng cũng làm tác động đến mắt cá chân trái bị thương, tình trạng như vậy, quả thể lại được, Diệp Cẩn Niên nhìn Thiệu Tư Hữu ngồi xổm trước mặt mình, nghe lời leo lên lưng .

      Bả vai Thiệu Tư Hữu còn dày rộng hơn tưởng tượng, thơm mát từ cơ thể quanh quẩn trong mũi , Diệp Cẩn Niên hơi đỏ mặt, ngoài cha ra, đây là lần đầu tiên được đàn ông cõng lưng.

      Rời khỏi nhà họ Diệp, cũng phải về con đường Thiệu Tư Hữu lài xe lúc trước, mà là chỗ khác, được Diệp Cẩn Niên chỉ Lâm Thụy qua điện thoại.

      Nhà tổ tiên chứng kiến vinh nhục, hưng suy của nhà họ Diệp, dĩ nhiên nó chỉ có đường ra. Diệp Cẩn Niên cắt ngang cuộc chuyện giữa Thiệu Tư Hữu và Lâm Thụy, ra điểm khác.

      Nơi này của nhà họ Diệp chưa có người nào biết, giấu được Thiệu Tư Hữu cần phải giấu, Diệp Cẩn Niên cũng thừa nhận , Thiệu Tư Hữu là người tiết lộ bí mật, nhưng mà , những người khác được .

      Mà thông minh , lanh lợi như Thiệu Tư Hữu, lúc Diệp Cẩn Niên vừa ra chỗ của bọn họ, cũng hiểu ra ý rồi.

      Từ núi xuống, sắc trời tối dần, ở khoảng cách rất xa thấy Lâm Thụy lo lắng, dựa vào xe chờ đợi, nhìn thấy họ liền bước nhanh ra đón, cho đến khi xác định bọn họ có gì đáng ngại xong, Lâm Thụy mới thở phào nhõm, nhướng mi theo thói quen, trong giọng mang theo chút căng thẳng được nới lỏng: " Hai vị, lên núi vui ?"

      " Cũng tệ lắm" Đối với chế diễu của Lâm Thụy, Thiệu Tư Hữu chỉ thản nhiên đáp lại câu, sau đó cẩn thận đặt Diệp Cẩn Niên vào trong xe, tiếp theo mình cũng ngồi vào.

      Nhận được lạnh nhạt của bạn tốt, Lâm Thụy cũng phật ý, vừa ngồi vào chỗ tay lái khởi động xe, vừa tra hỏi: " Cậu ném xe của cậu đâu mà tìm theo định vị nửa ngày thấy?"

      Diệp Cẩn Niên vốn nhắm mắt ngủ ở phía sau, nghe thấy câu của Lâm Thụy, lông mày khẽ nhíu nhíu, xung quanh nhà họ Diệp được lắp thiết bị quấy nhiễu tín hiệu, đương nhiên dễ tìm ra rồi.

      " Bị đuổi theo sít sao, bỏ rồi" Giọng của Thiệu Tư Hữu vang lên bên tai.

      " Vậy sao" Nghe ra thiếu kiên nhẫn trong câu của Thiệu Tư Hữu , nghiễm nhiên là muốn tiếp tục đề tài này nữa, qua gương, Lâm Thụy nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn nhắm mắt như có điều gì suy nghĩ, lẩm bẩm trong miệng câu, tiếp đó thôi hỏi nữa.

      Trong xe dần dần yên tĩnh lại, trải qua cả buổi chiều bị lăn qua lăn lại, lúc này, Diệp Cẩn Niên ngoài nơi mắt cá chân truyền đến từng đợt đau đớn, căng thẳng qua, người giống như dàng tan xác, đau nhức khó nhịu.

      vào thành, ánh đèn ngũ sắc xuyên qua cửa xe chiếu vào, khiến cho lòng người sau cơn hoạn nạ có chút ấm áp, Diệp Cẩn Niên buồn ngủ, trong lúc mơ hồ nghe thấy giọng của Thiệu Tư Hữu: " Cậu điều tra ra nhanh chút , trước mắt tạm thời Niên Nhạc Nhạc ra khỏi nhà, ngày mai câu nghĩ cách ứng phó với ông cụ..."

      " Tôi ứng phó? Cậu cũng nghĩ xem ông cụ nhà cậu lanh lời như thé nào..." Nghe thấy câu của Thiệu Tư Hữu, Lâm Thụy tuy vẻ mặt bất mãn, nhưng vẫn đáp ứng, sau đó đề nghị: " Trước tiên cậu đến bệnh viện xử lý vết thương quá"

      " cần phiền phức, về công ti trước, cậu giúp tôi xử lý, tiện thể tôi thay quần áo khác luôn, dễ gì ông cụ chịu chuyển về nước để điều dưỡng, để ông biết được, e rằng lại muốn hoãn lại..."

      " Câu đúng là coi trọng tôi... tôi là bác sĩ tâm lí, cũng phải là bác sĩ đa khoa" Lâm Thụy bĩu môi , tiếp đó có chút lo lắng, nhìn xuyên qua gương về phía sau, mới vừa rồi thấy sắc mặt của Thiệu Tư Hữu bình thường , giò nghe giọng cũng khàn khàn khác thường. Nghĩ vậy tốc độ xe càng tăng nhanh.

      " Người tài vất vả..." Khóe miệng Thiệu Tư Hữu khẽ giật mệt mỏi " Nhân tiên, nhìn qua cho Nhạc Nhạc chút, ấy bị trật chân từ lúc trưa "

      "Èo ơi - bóc lột nha" Lâm Thụy lập tức kháng kị gõ hai cái vào tay lái, chiếc xe lắc lư ổn định.

      " Ưmh" Vốn ngủ rất yên ổn, lúc này đột nhiên bị đong đưa, Diệp Cẩn Niên nhăn mày lại, lông mi dài ngừng động đậy, run rẩy, phát ra tiếng ưm bát mãn.

      Thiệu Tư Hữu vội vàng điều chỉnh cơ thể nhắn của Diệp Cẩn Niên về phía mình, vào trong lồng ngực, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, bàn tay vỗ lên lưng trấn an, cho đến khi dần dần ngủ say mới từ từ dừng lại.

      " Tôi đúng là thiếu nợ hai người" Nhận được ánh mắt của Thiệu Tư Hữu gửi đến, Lâm Thụy buồn bực than thở câu, nhìn hình ảnh hai người cận kề bên nhau phía sau xe, khóe môi khẽ giương lên.
      Last edited: 23/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :