1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu danh môn nuôi từ nhỏ - Dạ Nguyệt Vị Minh (127) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 019: Có tin tức

      Yên tĩnh, đè nén đến có cách nào hô hấp được.

      Bốn phía tối tăm trầm lắng đến khôn cùng, Diệp Cẩn Niên cố gắng mở to hai mắt để nhìn tất cả cảnh trước mắt, nhưng lại đều uổng công.

      Là mơ sao? Là giấc mộng thôi.

      Diệp Cẩn Niên ngừng lặp lại trong lòng, nhưng dù biết chỉ là giấc mộng, lại vẫn có cách tỉnh lại.

      Lúc này, tất cả bốn xung quanh đều trở nên sáng tỏ, Diệp Cẩn Niên thích ứng được nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa phát trước mắt lên, chính là biệt thự nhà Nam Cung nơi từng sống hai năm.

      Tầng biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ghế sofa trong phòng khách có hai người phụ nữ ngồi, cúi thấp đầu ngừng khóc thút thít, điềm đạm đáng ; nhìn mình giễu cợt, vẻ mặt cay nghiệt.

      Hai khuôn mặt rất quen thuộc, Diệp Cẩn Niên cố gắng nhưng vẫn thể nhớ nổi rút cuộc họ là ai.

      nghe thấy, vẫn nghe thấy gì cả!

      Diệp Cẩn Niên có chút lo lắng nhìn miệng bọn họ ngừng đóng mở, biết họ chuyện, nhưng thế giới của mình lại vẫn như cũ hề có tiếng động, căn bản là chẳng nghe thấy được họ gì.

      bụng đột nhiên truyền đến cỗ cảm giác kỳ lạ, Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhìn, phát bụng của mình đội lên cao, y hệt bộ dáng khi mang thai em bé.

      Tay Diệp Cẩn Niên đặt lên vuốt nhè chiếc bụng to lớn của mình, trong lòng bị loại có tên là xúc động lấp kín. quay đầu nhìn về nơi cách đó xa, đứng ở đó là người đàn ông quay lưng lại với mình, bóng lưng quen thuộc đến khác thường.

      Áo sơ mi trắng sạch , tay trái cắm trong túi quần, tay phải tự do buông thõng xuống bên, xa cách lại lạnh lùng.

      Đột nhiên, xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, đôi môi mỏng tàn nhẫn khạc ra hai chữ lạnh lẽo, giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng bổ về phía , Diệp Cẩn Niên ý thức bảo vệ bụng của mình.

      "Bỏ --"

      " được!" Diệp Cẩn Niên từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, bốn phía mảnh trắng xóa rọi vào trong mắt .

      Là bệnh viện, đây quả nhiên là giấc mộng.

      Diệp Cẩn Niên bình phục thở hổn hển, cơ thể cứng ngắc muốn hoạt động, lại phát lúc này tay mình bị người cầm chặt.

      "Ưmh. . . Em tỉnh rồi?"

      Thiệu Mục Ân bị đánh thức dụi mắt bò từ giường dậy, ánh mắt sáng lên quét qua Diệp Cẩn Niên, ngay sau đó lại ghét bỏ hất tay ra, "Ngu hết biết, càng ngày càng yếu ớt."

      " trai còn muốn em ở lại chờ ông nội tỉnh, kết quả ông nội chưa tỉnh, em gục xuống rồi, làm hại chúng ta chỉ chăm sóc ông nội, còn phải cùng dối cho em……"

      Mặc dù lời là oán trách, nhưng lại rất dễ phát ra trong đó có kèm theo vui sướng.

      "Tôi ngủ bao lâu rồi?" Diệp Cẩn Niên ra sức lắc lắc cái đầu có chút hỗn loạn hỏi, giọng mang theo chút khàn khàn do lâu mở miệng.

      nhớ lại lúc bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Nam Cung Minh Húc và Sở Nhược ôm hôn nhau trước giường bệnh của mình, sau đó để cho Nam Cung Minh Húc phát ra , Lâm Thụy kéo nép vào vách tường.

      Tiếp đó, hình như nghe thấy tiếng chuông báo động cho bác sĩ vang lên, hình như Nam Cung Minh Húc có gọi tên của mình. . .

      Ngực bị bóp nghẹt, lông mày Diệp Cẩn Niên cau chặt lại.

      "Suốt cả ngày." Thiệu Mục Ân trả lời, sau đó nhìn nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ của Diệp Cẩn Niên, trong mắt mang theo vẻ lo lắng: "Niên Nhạc Nhạc, em có chỗ nào thoải mái sao?"

      xong, đưa tay lên kiểm tra trán Diệp Cẩn Niên.

      Diệp Cẩn Niên ý thức né tránh bàn tay duỗi ra của cậu, nhìn cánh tay Thiệu nhị thiếu gia vẫn còn lơ lửng giữa trung, khuôn mặt nhắn với khuynh hướng sắp có lũ bất ngờ xảy đến, vội vàng : "Tôi muốn được yên tĩnh."

      "Này! Niên Nhạc Nhạc. . ." Thiệu Mục Ân vui nhăn mày lại, mới rống lên được mấy từ, lại nhìn thấy ánh mắt thỉnh cầu của Diệp Cẩn Niên, cuối cùng bĩu môi: "Ông nội tỉnh rồi, đến chỗ ông, chờ em khỏe lại, nhớ lấp liếm cho bọn ."

      xong, ra ngoài.

      Theo tiếng cửa phòng đóng, Diệp Cẩn Niên vội vã nhảy từ giường xuống, kém rèm cửa sổ lại, tiện tay tắt đèn tường , cả căn phòng trở thành vùng tối tăm.

      Làm xong tất cả những việc này,Diệp Cẩn Niên lại nằm trở lại giường, nhắm mắt, dùng chăn che mình kín mít.

      vất vả, nhịn được vất vả.

      Tất cả những điều trong giấc mộng vẫn ngừng lặp lại trong đầu , lớp ngụy trang kiên cường rút cuộc vào giờ phút này hoàn toàn sụp đổ trong bóng tối.

      Diệp Cẩn Niên cắn chặt môi, lại vẫn thể đè nén được tiếng khóc bật ra.

      Trong mơ, đứng từ góc độ của khán giả xem những việc qua của Diệp Cẩn Niên, thấy và Nam Cung Minh Húc gặp nhau, quen biết, thích nhau. . .

      Trong mơ, thấy mình vừa xa lạ vừa quen thuộc dần dần hãm sâu vào tình mê đắm, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa được chùn bước) theo sau lưng Nam Cung Minh Húc, bỏ kiêu ngạo của chính mình.

      Trong mơ, thấy người đàn ông tuấn mỹ kia vẫn như cũ, người luôn luôn mang theo vẻ lạnh lùng ánh nắng mặt trời cũng xuyên qua được, con ngươi màu nâu trong cặp mắt, lạnh lùng trống trải, từ đầu đến cuối đều hề có hình bóng của .

      Đoạn cuối cùng trong giấc mơ, trở lại cái đêm đó, quay đầu giữa lúc cực kỳ yếu ớt, dùng hai chữ kết liễu cuộc hôn nhân duy trì hai năm.

      Bỏ .

      Tay Diệp Cẩn Niên hung hăng túm chặt cái bụng bằng phẳng của mình, có cỗ đau thương tuyệt vọng từ nơi đó trào lên.

      Đó phải là giấc mộng hư ảo, tất cả những điều trong giấc mộng đều chân trải qua, nước mắt từ trong vành mắt ngừng chảy ra, chút ở bên sườn mặt hòa vào chăn trong.

      lần cuối, lần cuối ở nơi đây, tiếc thương cho bản thân mình từng ngu xuẩn, làm lễ truy điệu cho sinh mạng từng chờ mong.

      Thời gian trôi qua từng giờ, tiếng nức nở trong chăn càng lúc càng trở nên dần, cuối cùng hóa thành tiếng.

      Cửa phòng bệnh bị đôi tay chậm rãi đẩy ra, bóng dáng thon dài từ từ tiến vào.

      Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, Diệp Cẩn Niên trong cơn vô tri vô giác còn hơi sức để mở mắt ra xem rút cuộc đó là ai nữa, chỉ biết cái chăn đầu từ từ được vén lên, hô hấp bị đèn nén trở nên thông thoáng.

      tiếng thở dài thấp truyền đến bên tai, Diệp Cẩn Niên cảm thấy mình được điều chỉnh nằm ngay ngắn sang tư thế thoải mái, ấn đường vặn chặt được người đó dịu dàng mơn trớn, nhiệt độ từ đầu ngón tay người đó truyền đến, khiến cho rất an tâm.

      Rốt cuộc, trong cơn buồn ngủ cực độ, Diệp Cẩn Niên ngủ say.

      Tỉnh lại lần nữa, rèm cửa sổ trong phòng bị kéo sang hai bên, Chú Vu ngồi bên giường mỉm cười nhìn .

      "Tiểu thư Nhạc Nhạc tỉnh rồi, dậy ăn chút gì ." Nhìn thấy Diệp Cẩn Niên tỉnh lại, Chú Vu vội vàng cầm cặp lồng cơm bàn mở ra, mùi cơm chín lập tức lan tỏa khắp phòng bệnh.

      "Chú Vu, cháu đói." Giọng Diệp Cẩn Niên nghẹn lại ở cuống họng, lắc đầu từ chối.

      "Vẫn là đại thiếu gia hiểu tiểu thư." Chú Vu cưng chiều đặt cặp lồng cơm xuống, nụ cười khuôn mặt càng lớn: "Đại thiếu gia sớm biết tiểu thư như vậy, lúc gần cố tình dặn tôi đưa cái này cho tiểu thư, bảo phải ăn cơm mới cho dùng."

      xong, đưa thứ đó đến trước mặt Diệp Cẩn Niên.

      Diệp Cẩn Niên sững người, thứ chú Vú cầm trong tay chính là cái Laptop nhất định ngày nào cũng dùng, Thiệu Tư Hữu lại mang nó đến cho ?

      Giật mình nhớ ra, ngày hôm qua thế nhưng thói quen mỗi ngày gửi cho chị email bị gián đoạn, Diệp Cẩn Niên vội vàng bật máy tính lên, cấp tốc sâu vào hòm thư, cũng quên nhận chén cơm chú Vu đưa tới.

      "Bíp bíp --"

      Máy tính đột nhiên phát ra hai tiếng bíp, tay cầm đũa của Diệp Cẩn Niên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, cỗ vui sướng như điên ngay lập tức trào lên trong lòng .
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 020: Long

      Người ta thường vui quá hóa buồn, như thế ngược lại chính là buồn quá hóa vui, Diệp Cẩn Niên cho rằng, những lời này hoàn toàn hợp lý.

      Khi con trỏ chuột nhấp vào email chớp lóe, Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy, lo lắng, đè ép đỉnh điểm của ngày hôm qua, bị mấy chữ hồi đáp ngắn gọn này xua tan hoàn toàn.

      Niềm vui sướng khổng lồ tràn đầy lồng ngực, mũi lại bắt đầu cay cay.

      Chị. . .

      Ngày hôm qua, hốc mắt bị nước mắt gột rửa, bây giờ lại bị nước mắt thấm ướt mang theo nỗi thương chan chát, sướng vui.

      Từ ngày trùng sinh cho đến nay, đây là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên biểu đạt nỗi vui sướng cùng thỏa mãn từ trong nội tâm. Trải qua thời gian dài bặt vô tín, từ đầu đến cuối đều dám suy đoán trước kết quả có thể xảy ra, tình nguyện ôm phần hy vọng mong manh để chờ đợi.

      Giờ đây, phần lo lắng đó rốt cuộc có thể rũ bỏ rồi.

      tốt, mọi người vẫn còn sống.

      "Tiểu thư Nhạc Nhạc?" Giọng chú Vu truyền đến bên tai, có chút lo lắng hỏi: "Tiểu thư Nhạc Nhạc, có chỗ nào thoải mái ư, tại sao lại khóc?"

      Diệp Cẩn Niên vội vàng lắc đầu, vừa nhanh chóng lau nước mắt nơi khóe mắt, vừa chỉnh đốn lại tâm trạng vô cùng kích động của mình, dương lên nụ cười vô cùng rạng rỡ với chu Vu: "Chú Vu, cháu rất khỏe."

      rất tốt, có gì tốt hơn lúc này.

      khẳng định.

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      Ăn cơm xong, Diệp Cẩn Niên theo Chú Vu tới phòng bệnh của Thiệu Thiên Ngạo.

      giường bệnh, Thiệu Thiên Ngạo vẫn ngủ say, khuôn mặt tình trạng bệnh giảm ít, Thiệu Tư Hữu có ở đây, hẳn quay lại Thiệu thị rồi.

      Lúc này Lâm Thụy trao đổi gì đó với bác sĩ, nghe thấy tiếng động ở cửa, hai người hẹn mà cùng quay sang nhìn.

      "Tiểu thư Nhạc Nhạc?" Lâm Thụy treo tấm biển cười, giọng cũng cao, ràng là sợ đánh thức Thiệu Ngạo Thiên ngủ giường dậy.

      Diệp Cẩn Niên giương mắt quét qua vị bác sĩ cầm bệnh án tay, ràng vị bác sĩ này phải là vị bác sĩ điều trị chính diễn trò cùng với Lâm Vũ Phỉ trong phòng bệnh lần trước, ông có đôi mắt màu xanh da trời, thâm thúy mỹ lệ, nhìn có chút kỹ lưỡng.

      "Vị này là bác sĩ lúc ở nước ngoài của ông cụ Thiệu, Thành Y." Lâm Thụy cười giới thiệu: "Tư Hữu cố ý mời ấy, thân thể ông cụ Thiệu, trước giờ đều do ấy chịu trách nhiệm."

      Diệp Cẩn Niên biết, với tính cách của Thiệu Tư Hữu, thể để cho vị bác sĩ dễ bị mua chuộc trông nom thân thể ông cụ Thiệu, mời bác sĩ của Thiệu Thiên Ngạo từ nước ngoài về, đích thực là phương pháp có lợi nhất đối với bệnh tình của Thiệu Thiên Ngạo.

      Nghĩ tới Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên cảm thấy gương mặt có chút nóng ran lên, người khiến cho an tâm lúc đần độn ở trong phòng đó, ngoài Thiệu Tư Hữu ra, nghĩ ra được còn có người nào khác nữa.

      là lần thứ hai, bản thân thảm hại đều bị Thiệu Tư Hữu bắt gặp.

      "Rất vui được gặp , Niên tiểu thư." Thành Y cười chào hỏi, thấy Diệp Cẩn Niên có chút tập trung, để tâm quay đầu với Lâm Thụy: “ Như đã xác ̣nh, phải chờ tới khi ông cụ qua khỏi đợt này mới trở về nước được, vậy nên trước tiên tôi phải chuẩn bị chương trình chăm sóc trong một tháng này đã.”

      “Được, vất vả cho rồi.” Lâm Thụy gật đầu, sau đó bảo chú Vũ tiễn Thành Y ra cửa.

      Bọn họ rời , trong phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh lại.

      “ Xem ra tam trạng của tiểu thư Nhạc Nhạc tệ, có chuyện gì xảy ra sao?” Lâm Thụy dựa vào ghế sofa thong dong hỏi, mặc dù giọng nói đã ép tới mức thấp, nhưng sự nhạo báng trong đó vẫn truyền vào lỗ trai Diệp Cẩn Niên sót chút nào.

      “ Bệnh tình của ông nội có chuyển biến tốt, Nhạc Nhạc đương nhiên phải vui rồi.” Diệp Cẩn Niên ngẩng mặt, giống như ngây ngô trả lời, ngay sau đó tới ngồi xuống một bên ghế sofa.

      Chuyện vui dĩ nhiên có rồi.

      Diệp Cẩn Niên nghĩ đến email phúc đáp máy vi tính vừa rồi, tuy chỉ là mấy chữ ngắn ngủn, những cũng đủ khiến cho mừng như điên.

      Chỉ có điều, cái cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư, đúng là chẳng tốt đẹp gì, đôi mắt của Lâm Thụy, thật sự sắc nhọn, nhạy bén khiến cho Diệp Cẩn Niên liền muốn khoét luôn mắt hắn ra.

      “ Vậy sao.” Lâm Thụy cũng thức thời hỏi thêm gì nữa, tiếp đó chuyển sang đề tài khác: “ Còn khoảng một tháng nữa là tới sinh nhật ông cụ Thiệu, ý của Tư Hữu là qua sinh nhật lần này, sẽ đưa ông cụ trở về nước tiếp tục điều dưỡng.”

      “ Ồ.” Diệp Cẩn Niên trả lời thản niên.

      Đối với quyết ̣nh này của Diệp Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên cũng chẳng cảm thấy kỳ quái, ỉ như nếu lúc trước biết, câu nói của Lâm Thụy phải là nói đùa, với tính cách của ông cụ Thiệu Lão, rất có thể sẽ làm như vậy.

      “ Có biện pháp ngăn cản ?” Diệp Cẩn Niên hơi nhíu lông mày hỏi, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm tốt để rời khỏi Kỳ Lâm.

      có.” Lâm Thụy buông thõng tay, cười ra vẻ nghiền ngẫm.

      Đối với đáp án trong dự liệu, Diệp Cẩn Niên xuề xòa. Với tên Lâm Thụy này, đã sớm biết nên ôm bất kỳ hy họng gì rồi.

      Từ đây đến lúc đó, có một số việc phải xử lý tốt luôn mới được.

      “ Vậy thì tôi đành phải đòi món nợ xem kịch lần trước rồi.” Diệp Cẩn Niên chậm rãi nói.

      *

      “ Đây là nhà bạn ?” Xe từ từ chạy vào một khu chung cư nhỏ chẳng đáng để mắt tới, Lâm Thụy nghi ngờ nhìn Diệp Cẩn Niên nói.

      “ Chẳng ai cùng lúc đưa vé xem diễn kịch, lại còn phải truy hỏi tới cái vé đó là do nhà máy sản xuất giấy nào làm ra cả.” Diệp Cẩn Niên tinh nghịch nháy mắt với Lâm Thụy, đẩy cửa xe ra: “ Đưa đến đây là được rồi, xem như đã thanh toán xong.”

      Nói xong, cũng quay đầu lại, bước nhanh vào bên trong.

      Sau lưng, trong mắt Lâm Thụy thoáng một tia sáng thật nhanh, quan sát bốn phía một vòng xong, khởi động xe rời .

      Nghe tiếng xe đã xa, Diệp Cẩn Niên quay đầu cười cưới.

      Cái chung cư nhìn có vẻ bình thường đến bình thường, nhưng thực tế, từ giây phút xe của bọn họ đến gần lối vào, thì đã bị hàng N đôi mắt chú ý rồi, từ chủ sở hữu của chiếc xe, người bên trong xe, thông tin về người bên trong xe, tất cả đã bị người ta nắm giữ.

      Nếu như có Lâm Thụy, với thân phận thiếu gia của nhà họ Lâm chống đỡ, bằng thân phận của Diệp Cẩn Niên hiện tại, e rằng rất khó để vào nơi đây.

      Một năm trước bôn ba ngược xuôi vì tập đoàn Nam Cung, Diệp Cẩn Niên cũng là vô tình biết được nơi này.

      Nhìn bốn phía có vẻ an tĩnh, trong góc tối lại an bài ít vệ sĩ, trang trí vách tường là những bụi hoa dây quấn quít vào nhau, ẩn sau phía dưới được trang bị thiết bị điện áp cao thế, chỉ còn chờ người phía sau hậu đài điều khiển công tắc thôi.

      Ai có thể ngờ được, một nơi bình thường như thế, lại chính là chỗ ở của ‘ Ẩn Long’.!

      Đầu giờ chiều có một cơn mưa nhỏ. Trong khí mang theo sự ẩm ướt, trong lành.

      Diệp Cẩn Niên nhàm chán tới lui trong khu chung cư nhỏ, chờ có người tự chủ động ra hỏi mình.

      Tin tức xuất hiện ở đây, hẳn đã được báo lên tầng cho Ẩn Long rồi, tiếp theo cũng chỉ có thể xem, người kia có tâm trạng gặp hay thôi.

      Thằng cha Long Việt này…

      Trong đầu hiện lên một khuôn mặt kiêu căng , hung hãn, Diệp Cẩn Niên khẽ cười, đúng là khó nói đây.

      “ Xin hỏi, tìm ai?”

      Diệp Cẩn Niên dạo quanh vườn hoa trong chung cư lần thứ ba, một giọng nói từ sau lưng truyền đến.
      Last edited: 15/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 021: Tại sao chết

      Đây phải lần đầu Diệp Cẩn Niên đến ‘ Long’, nhưng nhất định là lần đầu tiên ‘hưởng thụ’ cách đãi ngộ như vậy.

      Sau khi xác nhận danh tính của Diệp Cẩn Niên, người vừa tới dùng cái khăn đen bịt mắt Diệp Cẩn Niên lại, hai người hai bên, trái phải dắt , vào ‘ Long’.

      Chỉ e rằng, do chưa từng chiêu đãi khách đến ít tuổi như Diệp Cẩn Niên, hai bàn tay to siết hai bả vai mảnh khảnh của Diệp Cẩn Niên, tường chừng như sắp nhấc cả người Diệp Cẩn Niên lên, thay vì hai người này dẫn Diệp Cẩn Niên , bằng bọn họ hợp sức xốc Diệp Cẩn Niên .

      Màn tra tấn như thế diễn ra được mười phút cuối cùng cũng tuyên cáo kết thúc, Diệp Cẩn Niên xoa xoa bả vai bị bọn họ giữ đến đau nhức, thở ra hơi dài.

      Cái khăn đen mắt được người ta tháo ra, Diệp Cẩn Niên từ từ mở mắt, sau khi thích ứng được với ánh sáng xung quanh, phát lúc này bọn họ đứng ở bên ngoài chiếc cửa kính màu đen, ánh mắt có cách nào xuyên vào được bên này, nhìn ràng tình huống bên trong, nhưng người ở bên trong lại có thể dễ dàng quan sát tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài cửa.

      "Xin chờ chút."

      Đầu bức tường hoa văn hắt ra tia sáng rất , quét qua cổ áo người đàn ông dễ phát ra được, vài giây sau, cửa kính màu đen từ từ mở ra.

      Tất cả trước mắt liền trở nên rộng mở trong sáng.

      Có ai ngờ được, bên trong chung cư có vẻ ngoài bình thường như thế, lại giấu công trình kiến trúc lộng lẫy phá lệ như vậy?

      Thềm của căn phòng rất cao, đèn thủy tinh trang trí trần nhà lóng lánh chói mắt, cùng với đèn vách tường xa hoa phối hợp hòa lẫn, làm cho toàn bộ phòng khách sáng như ban ngày.

      Bốn góc phòng khách có bốn chiếc cột đá màu trắng đứng sừng sững phân biệt, phía bên có chạm trổ vật tổ hình rồng trắng, đó là dấu hiệu riêng của tổ chức ‘ Long’.



      Nếu như quan sát kỹ còn có thể phát , bốn chiếc cửa sổ hình vòng tròn ở bốn phía của phòng khách ra cũng chỉ là để trang trí cho căn phòng, tại chính là buổi trưa, thế nhưng lại hề có chút ánh sáng mặt trời nào chiếu vào.

      Bởi vì nơi đây, là cơ quan đầu nào của ‘ Long’, thực vương quốc dưới lòng đất.

      Ánh mắt Diệp Cẩn Niên quét theo hai hàng ghế trống được sắp xếp chỉnh tề, cuối cùng dừng ở người cậu thiếu niên nhắm mắt giả vờ ngủ say chiếc ghế dài ở vị trí đầu não.

      Tất cả mọi nơi trong phòng khách, chỉ có duy nhất chỗ của là nơi bị ánh sáng bao trùm, người cậu thiếu niên là bộ quần áo màu đen thoải mái, cùng với tông nền xám xịt phía sau tôn nhau lên, dường như muốn làm cho tan biến hòa vào trong bóng tối.

      Tư thế ngủ của cậu thiến niên lười biếng mà tùy ý, nước da trắng, đẹp đẽ có chút tì vết nào, lông mi dài ở mặt tạo thành hai bóng râm nửa hình tròn, đôi môi mỏng treo hình vòng cung hờ hững, trước cái nhìn soi mói của Diệp Cẩn Niên, cặp mắt kia từ từ mở ra, nhàn nhạt quét về phía , đôi môi đỏ tươi cong lên, giọng lành lạnh như ngọc.

      "Chào mừng tới ‘ Long’, Niên tiểu thư."

      Long Việt, thế hệ đương gia mới của Long.

      Trong ấn tượng về người thiếu niên này, từng phách lối mà tùy hứng, so với người trước mặt, hoàn toàn khác biệt.

      Làm người thừa kế của Long, Diệp Cẩn Niên sớm nghĩ ra, Long Việt tuyệt đối chỉ có vài mặt mình nhìn thấy, chỉ có điều, chính mắt nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm biến ảo khôn lường như vậy, vẫn có chút thích ứng lắm.

      Tỉnh bơ di dời tầm mắt của mình, năm trước, Diệp Cẩn Niên từng tận mắt nhìn thấy Long Việt xử trí nhìn chằm chằm, lúc này đây, cũng muốn mình rước lấy những phiền toái cần thiết.

      “Niên Nhạc Nhạc, mười ba tuổi, con nuôi của tập đoàn Thiệu thị, người thừa kế hợp pháp đầu tiên của Niên thị. Cha là tổng giám đốc tiền nhiệm của Niên thị, mẹ là…” Long Việt vuốt vuốt cái thẻ trong tay, túy ý đọc tư liệu gia cảnh trước đó của Niên Nhạc Nhạc, giọng lên xuống đều đều đến khi đọc dến thân phận mẹ của Niên Nhạc Nhạc đột nhiên dừng lại, giương mắt bắt đầu quan sát Diệp Cẩn Niên.

      Mặc người bộ đồng phục học sinh trường Y Nhĩ, dáng người nhắn, ngũ quan tinh xảo đáng , trong đôi mắt lại hoàn toàn có nét ngây thơ, non nớt mà ở độ tuổi này nên có.

      tới đây, Thiệu Tư Hữu có biết ?”

      biết, tới nơi đây là quyết định của bản thân tôi, liên quan đến nhà họ Thiệu.” Diệp Cẩn Niên lắc đầu, ngay say đó hỏi ngược lại: “Nếu như có nhà họ Thiệu làm hậu thuẫn, tôi liền thể giao dịch được với Long ư?”

      “Niên tiểu thư đùa rồi, coi như có nhà họ Thiệu làm chỗ dựa, cũng thế, rất có tư cách giao dịch với Long.” Từ chiếc ghế, cậu thiếu niên chậm rãi ngồi dậy, gõ gõ mảnh giấy tay, sau đó lại bắn tầm mắt lên người Diệp Cẩn Niên lần nữa, “ , Niên tiểu thư muốn có được gì từ nơi này của ‘ Long’?”

      “Chưa cần tới tôi muốn có được cái gì.” Giọng Diệp Cẩn Niên rất chậm, cố gắng giảm bớt non nớt trong giọng của mình xuống mức thấp nhất, “Giao dịch công bằng, tôi tới Long là muốn đòi ‘tiền nhuận bút’, trước đó cung cấp thông tin cho tòa soạn Phong Lâm.”

      “Tiền nhuận bút?” Long Việt nghiêng đầu, suy xét vài giây, ngón tay thon dài đặt mi tâm nhàng xẹt qua, ngay sau đó bật ra tiếng cười với Diệp Cẩn Niên: “ ra là .”

      “Là gọi điện đến nhắc tòa soạn Phong Lâm kiểm tra màn hình giám sát ở sân bay, thu thập bằng chứng ngoại tình của Nam Cung Minh Húc.” Long Việt đưa chiếc thẻ cầm trong tay cho người phía sau, tay chụp lên tay vịn của ghế: “Chuyện này đích thực là rất có ích cho Phong Lâm, nhưng mà Niên tiểu thư phải hiểu điều, sau khi báo đăng tin này ra, Nam Cung Minh Húc vì chỉ trích của dư luận là suôn sẻ tiếp quản được tập đoàn Diệp thị, kết quả như thế đối với nhà họ Thiệu – thân là đối thủ cạnh tranh mà , hình như giúp đỡ rất nhiều. Nhìn từ góc độ này, chúng ta nên coi như là đôi bên đều được lợi.”

      “Cung cấp tin tức này cho tòa soạn Phong Lâm, đơn giản chỉ là giao dịch cá nhân tôi với Long, lợi ích của tập đoàn Thiệu thị cũng phải lý do để tôi làm chuyện đó, nếu như ‘ Long’ cảm thấy chuyện này có lợi cho Thiệu thị, có thể tự mình tìm đến Thiệu thị đòi báo đáp.” Diệp Cẩn Niên xong, từ trong ngực lấy ra mảnh giấy, đưa cho người đứng bên cạnh mang đến cho người kia.

      “Lùi bước mà , nếu như nhất định phải đem tôi và Thiệu thị nhập thành làm , việc lúc trước được coi Long và Thiệu thị hai phe đều có lợi, thế nên sau đây tôi hi vọng Long có thể giúp tôi làm hai chuyện, ngoài ra cũng đồng thời chỉ có thể làm cho nó thành giao dịch hai bên đều có lợi, hơn nữa, Long giống như là phía đắc lợi nhất.”

      “Có hứng thú.” Long Việt khẽ cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Cẩn Niên xem kỹ hơn phần, cặp mắt nhanh chóng lướt qua tờ giấy lần nữa, “Đối phương sử dụng máy chủ proxy nặc danh cao, tra ra chỉ sợ có chút phiền toái, kỳ hạn là bao lâu.”

      tháng, trong vòng tháng, tôi phải biết được đáp án.” Đối với việc Long Việt đáp ứng mình, Diệp Cẩn Niên cũng hề bất ngờ, nhưng thời gian của còn nhiều, nếu đúng như lời Lâm Thụy , ông cụ Thiệu mang mình cùng, trong vòng tháng, nhất định phải xác định được vị trí của chị .

      “Được.” Long Việt đưa hai tay ngược về phía sau, tựa người lên lưng ghế, có chút hào hứng nhìn Diệp Cẩn Niên với thân hình nhắn phía dưới, “Tôi có thể nhận lời khiến cho lần này hai bên đều thu được lợi, nhưng nhìn lại số vấn đề, vẫn cần giải thích nghi hoặc giúp tôi, tôi rất tò mò… , tại sao chết?”
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 022: Phát mới

      , tại sao chết.

      Khi Long Việt hỏi đến vấn đề này, Diệp Cẩn Niên vô cùng khiếp sợ, gần như cho rằng, Long Việt phát ra thân phận của mình.

      Nhưng mà, rất dễ nhận ra, đây chỉ là hiểu lầm của Diệp Cẩn Niên, bởi vì câu kế tiếp của Long Việt rất nhanh cho biết đáp án.

      "Niên tiểu thư còn nhớ tháng trước ở tầng thượng của trường học Y Nhĩ, mình trải qua chuyện gì ?"

      tháng trước tầng thượng?

      Diệp Cẩn Niên đương nhiên quên, thời điểm lần đầu dùng thân thể của Niên Nhạc Nhạc mở mắt ra, vị trí ở chính là tầng thượng của trường học Y Nhĩ, mà thời gian, cũng vừa đúng tháng.

      Long Việt tất nhiên tự dưng mà hỏi, rút cuộc tháng trước tầng thượng xảy ra chuyện gì, Diệp Cẩn Niên có suy đoán từ lâu rồi, hơn nữa trước đó Lâm Thụy còn cho xem đoạn vi deo bị người ta ghi lại ở trong trường…

      "Là Long làm?" Diệp Cẩn Niên nheo mắt, quá trình trải nghiệm đó thuộc về Niên Nhạc Nhạc, nhưng kết quả lại là thuộc về mình.

      " phải, đâu phải ai cũng có tư cách trở thành người thuê Long chúng tôi làm giao dịch." Long Việt lắc đầu cái, trong mắt thoáng qua tia khinh thường, ngay sau đó nhìn Diệp Cẩn Niên nghiền ngẫm:

      "Tôi vẫn cho rằng, địa vị đặc biệt của Niên tiểu thư ở nhà họ Thiệu dẫn tới họa sát thân cho mình, nhưng bây giờ xem ra, ngoài việc Thiệu Thiên Ngạo quá cưng chiều ra, bản thân Niên tiểu thư cũng rất dễ khiến cho người ta cảm thấy bị uy hiếp."

      "Có lẽ tôi nên coi những lời này là khích lệ mình." Diệp Cẩn Niên cong cong môi tượng trưng. Tuy là hỏi như vậy, nhưng thực tế cũng cho cái chết của Niên Nhạc Nhạc là bút tích của Long, dựa vào thực lực của Long về các phương diện, hoàn toàn có đủ năng lực để cải biến đoạn video clip được màn hình giám sát ghi lại mà để lại bất kỳ dấu vết nào, tuyệt nhiên thể có loại sai sót rệt như vậy để cho phát ra được.

      Nhưng mà cái tư cách Long Việt mặt Diệp Cẩn Niên lộ ra chút nghi ngờ: "Nhà họ Lâm có nhà họ Thiệu làm hậu thuẫn, ở thành phố Kỳ Lâm cũng phải hoàn toàn có thực lực."

      "Oh, Niên tiểu thư muốn tìm ra chân tướng từ trong miệng của tôi sao?" Long Việt cười , sau đó chậm rãi lắc đầu: " Long có đạo đức của mình, cho dù làm ăn thành, cũng vẫn như vậy bán tin tức của người thuê mình ra ngoài."

      Từ trong Long ra, thời gian vẫn còn rất sớm, nếu bỏ học chiêu bài, Diệp Cẩn Niên phải đợi đến giờ tan học mới quay trở lại bệnh viện vậy.

      Hơi ảo não xoa xoa bả vai có chút đau đớn của mình, ra khỏi Long, tình huống lại giống như lúc vào, bị cảm giác như vậy theo khiến cho Diệp Cẩn Niên có cỗ kích động muốn phát điên.

      Trong khí hòa lẫn tư vị ướt át của bùn đất, mây đen tan hết, ánh mặt trời chiều ấm mà hanh, đường, người đường so với lúc ra khỏi nhà nhiều hơn ít.

      Câu của Long Việt lại gợi lên nghi vấn trong lòng Diệp Cẩn Niên, rút cuộc, nguyên nhân cái chết của Niên Nhạc Nhạc là gì.

      Tính đến lúc này xem ra, Lâm Vũ Phỉ là người đứng đầu danh sách tình nghi, ta nhất định có động cơ để làm chuyện này.

      Người ta thường , mạo do tâm sinh (tâm tư tạo ra vẻ bề ngoài), nhưng tại sao những người Diệp Cẩn Niên gặp, vẻ bề ngoài đều nhu nhược sao lại có thể giấu lòng dạ lạnh lung, cứng rắn như vậy?

      Lâm Vũ Phỉ là người như thế, Sở Nhược… cũng thế.

      Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, ánh mắt chẳng có mục đích quét qua từng cái tủ kính trong từng cửa hàng bên đường, hàng hóa rực rỡ muôn màu theo bước chân chậm rãi của , từng cái rọi vào trong tầm mắt.

      Đột nhiên, bước chân Diệp Cẩn Niên khựng lại trước nhà hàng, ánh mắt như ngừng lại cánh cửa sổ thủy tinh bên cạnh, hoặc là , bị bong chiếc xe Ferrari màu đỏ cửa sổ thủy tinh hấp dẫn.

      mở cửa xe để ngồi vào, người là chiếc váy dài màu trắng trang nhã, dáng người thon thả, tóc dài xõa vai, đôi mắt suối nước nhu nhược nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó, người lộ ra khí chất mỏng manh, nhu mì, khiến cho người ta thương tiếc.

      Là Sở Nhược!

      Đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, quả nhiên nên người khác ở sau lưng. Diệp Cẩn Niên nghĩ.

      Lúc này xe của Sở Nhược dừng con ngõ của khu phố, vị trí cũng dễ thấy, nếu như phải Diệp Cẩn Niên nhàm chán tìm thú vui các cửa sổ kính thủy tinh, phát ra được ta.

      Diệp Cẩn Niên nhăn nhăn lông mày, trong giờ làm việc, Sợ Nhược dừng xe trong con ngõ bị che khuất này làm gì.

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngọn gió ~*~

      Nghĩ vậy, Diệp Cẩn Niên xoay người vào nhà hàng, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

      Sau khi Sở Nhược trở vào trong xe, ra ngoài nữa, mấy phút sau, lại thấy chiếc xe thể thao màu bạc vào con ngõ đó, lái qua bên xe của Sở Nhược.

      Đó cũng chẳng phải là hình ảnh có giá trị gì, nhưng ngay sau khi hai chiếc xe song song với nhau, đột nhiên từ trong xe Sở Nhược có vật gì đó được ném ra ngoài, nhanh chóng rơi vào trong chiếc xe thể thao màu bạc.

      Diệp Cẩn Niên vội vàng ngồi thẳng người lại, tốc độ quá nhanh, kịp nhìn thứ ném cho người kia đích thị là cái gì.

      Sau đó, Sở Nhược lái xe rời , chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại cách đó xa.

      Thời gian dần dần trôi qua, nửa tiếng sau, cửa chiếc xe thể thao màu bạc được mở, người đàn ông tóc vàng mặc đồ đen ra, tay buông thõng ở bên người, tay khác cầm điện thoại áp vào tai, dựa vào xe gọi điện thoại.

      Cự ly tính là gần, Diệp Cẩn Niên chỉ có thể cố ép nhìn tướng mạo của người kia, xem là rất tuấn tú, nhưng lại mang theo cỗ ngang ngược, phóng túng.

      Diệp Cẩn Niên khẳng định chưa bao giờ nhìn thấy người đó trong tập đoàn Nam Cung, người tồn tại cảm giác quá mạnh như vậy, thể chú ý được.

      Đúng lúc này, người kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, trong mắt lóe ra tia sắc lạnh khiến lòng Diệp Cẩn Niien hãi hùng.

      đôi mắt rất lạnh!

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho~*~

      Diệp Cẩn Niên ý thức cụp mắt lẩn tránh ánh mắt của người kia.

      Nhà họ Diệp cật lực chuyển sang giới bạch đạo được nhiều năm, nhưng đối với khởi nghiệp từ hắc đạo của nhà họ Diệp mà , căn bản thể cắt đứt hoàn toàn với giới hắc đạo, Diệp Cẩn Niên thuở nghe quen tai, nhìn quen mắt cha, chị lời luôn đôi với hành động, thế nhưng vẫn bị lạnh lẽo trong đôi mắt kia làm cho chấn động.

      Bản năng nhắc nhở Diệp Cẩn Niên, đó là nhân vật vô cùng nguy hiểm.

      Thế nhưng nhân vật như vậy, sao lại có mối quan hệ với Sở Nhược?

      Tay Diệp Cẩn Niên cầm ly nước vô thức dùng sức, vẫn nhớ thân phận của Sở Nhược, là trẻ mồ côi.

      Nam Cung Minh Húc từng với , cha mẹ Sở Nhược mất sớm, để lại di sản rất có giá trị cho Sở Nhược, năm trước, sau khi ta cứu Nam Cung Minh Húc, do có hậu thuẫn cũng có thân phận, Nam Cung Minh Húc lo ta vì chuyện này mà liên lụy, cho nên mới dẫn ta về thành phố Kỳ Lâm.

      Cũng đúng, ngay cả người tình cũng có thể thành ân nhân, huống hồ thân thế của Sở Nhược lại như thế? nên nghĩ ra từ sớm, phải sao.

      Ngẩng đầu lên lần nữa, nơi chiếc xe thể thao vửa đỗ giờ trống , người đàn ông nguy hiểm kia chẳng biết biến đâu mất.

      Sau hồi khôi phục tâm tình hỗn độn, phức tạp, Diệp Cẩn Niên giương mắt nhìn đồng hồ đến lúc nên quay về bệnh viện.

      Vì vậy, tính tiền ra khỏi nhà hàng đó.

      Nhanh chóng rời , Diệp Cẩn Niên hề phát , cùng lúc ra khỏi nhà hàng, trong căn phòng được bao riêng của nhà hàng, người chậm rãi ra con ngươi màu nâu thủy chung truy tìm bóng dáng của Diệp Cẩn Niên, thoáng qua tia sáng thâm trầm.
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: Tiệc mừng thọ sóng gió

      Thời gian tháng trôi qua rất nhanh, rút cuộc cũng tới buổi tiệc mừng thọ 70 tuổi của ông cụ Thiệu.

      Được coi là dòng họ tôn quý mới xuất ở thành phố Kì Lâm, nhà họ Thiệu tổ chức bữa tiệc mừng thọ này, hầu như toàn bộ những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Kì Lâm, chỉ cần có thể có được chỗ nơi bàn tiệc, đều có mặt.

      Nơi tổ chức bữa tiệc được an bài trong ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu ở vùng ngoại ô thành phố Kì Lâm, khác hẳn với phong cách cổ xưa khiêm tốn của nơi ở chính, ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô này của nhà họ Thiệu, có thể mảnh sắc vàng tráng lệ.

      Quanh đài phun nước nhân tạo được lát đá cẩm thạch, những dòng nước mát từ trong bụng cá phun ra, làm nổi bật hình dáng cá heo khắp bốn xung quanh đài phun nước, kèm với diễn tấu Piano tao nhã, ánh đèn chiếu xạ xuống màu sắc biến đổi ngừng.

      chiếc bàn dài sang trọng được bày những món điểm tâm dụ người, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, tiếng tiếng cười ngớt truyền ra, phu nhân của những nhân vật nổi tiếng đều tụ tập tại chỗ.

      Thiệu Tư Hữu toàn thân tây trang màu trắng, nụ cười đúng mực treo bên, đóng vai nhân vật chủ nhân, thuận buồm xuôi gió xã giao với các vị khách mời.

      Kim đồng hồ chỉ đúng 6h, vùng tối được chiếu sáng, tất cả mọi người đều ngưng chuyện, cùng với ban nhạc bắt đầu cho tiếng nhạc vang lên, Thiệu Thiên Ngạo với khí sắc hồng hào, trong trang phục sang trọng, đồng hành cùng với hai người Thiệu Mục Ân và Diệp Cẩn Niên, từ cầu thang chậm rãi xuống.

      Thiệu Mục Ân người là bộ lễ phục màu đen, khuôn mặt nhắn ngày thường luôn căng thẳng giờ phút này đỏ bừng, đôi mắt sáng trong suốt.

      Diệp Cẩn Niên người là chiếc váy màu xanh lam đơn vai đối xứng, vạt váy có nếp uốn xoay tròn như bọt nước, đơn giản, thanh lịch lại tràn đầy năng động, đôi mắt như đá hắc diệu thạch lẳng lặng nhìn những vị khách mời phía dưới ngừng lời chúc phúc.

      đôi kim đồng ngọc nữ như vậy tự nhiên thu hút được rất nhiều chú ý của khách mời, cùng với những tiếng bàn luận về thân phận của bọn họ, lời chúc phúc cùng với những tiếng vỗ tay cũng đồng loạt vang lên.


      "Ông Thiệu, sinh nhật vui vẻ."

      Cắt bánh ngọt, chúc mừng… Sau loạt tiết mục xong, Nam Cung Minh Húc tới trước mặt Thiệu Thiên Ngạo, bờ môi mỏng kéo ra độ cong hời hợt, cung kính .

      Thân là đối thủ cạnh tranh kiêm đối tác của nhà họ Thiệu, Nam Cung Minh Húc đương nhiên thể vắng mặt trong trường hợp này, cảm giác có tồn tại mạnh mẽ, lạnh lùng của Nam Cung Minh Húc, cũng khiến cho Diệp Cẩn Niên vừa ra, chú ý tới đám người đứng sau , nhưng lại có chút tò mò, lần này bạn cùng với , cũng phải là Sở Nhược.

      "Minh Húc chớp mắt lớn như vậy rồi, xem ra ta già được nha...." Thiệu Thiên Ngạo cười sang sảng vỗ vỗ vai Nam Cung Minh Húc: "Cũng phải là người ngoài, ở đây phải câu nệ."

      "Vâng, chỉ là cháu cần phải chạy về bệnh viện, cháu yên tâm về Niên Niên." Nam Cung Minh Húc lễ phép , tiếng vừa dứt liền bắt gặp tia giễu cợt vừa lóe sáng tắt ngay trong mắt Diệp Cẩn Niên, nhịn được chuyển ánh mắt đặt lên người Diệp Cẩn Niên, "Niên tiểu thư, lâu gặp."

      Hôm nay Niên Nhạc Nhạc rất đặc biệt, khác hẳn với hồn nhiên, ngây thơ trong bệnh viện lần trước, bộ lễ phục màu xanh lam đơn giản mà sang trọng, tóc được cuốn sang bên, vài lọn tóc rũ xuống rất có trật tự, đôi mắt sáng lấp lánh, trong suốt, cái cằm khẽ nâng lên, đôi môi hồng cong cong, khi giơ tay nhấc chân lộ ra cỗ trang nhã tự nhiên.

      như vậy, khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng đến nàng tiên cá dưới biển trong truyện cổ tích, trang nhã, cao quý, lại thông minh xinh đẹp.

      Loại khí chất này cũng phải chỉ trải qua mấy tháng tập luyện là có thể được, bất luận là Niên Nhạc Nhạc trước mắt, hay là Niên Nhạc Nhạc gặp trong bệnh viện lúc trước, cùng với những thu thập của đến những miêu tả trong tư liệu, đều khác xa trời vực.

      biết tại sao, đột nhiên Nam Cung Minh Húc lại nghĩ tới Diệp Cẩn Niên vẫn nằm giường bệnh.

      Trong ấn tượng về Diệp Cẩn Niên, sống lưng luôn luôn thẳng tắp, dáng luôn khoan thai, vững vàng, ngay cả trong cái đêm rời khỏi nhà Nam Cung, cũng hề nhìn thấy chút thảm hại nào của , đó là loại khí chất cao quý cùng kiêu hãnh bẩm sinh. Cảm giác đối với Niên Nhạc Nhạc trước mắt, rất giống.

      “Sao vậy, Nhạc Nhạc biết Minh Húc?” Thiệu Thiên Ngạo nghi ngờ nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, Nhạc Nhạc rất ít tiếp xúc với người ngoài, nếu như gặp qua Nam Cung Minh Húc, vậy hẳn là lần đến bệnh viện Ái thăm Diệp Cẩn Niên trước đó rồi.

      Diệp Cẩn Niên cũng vội vàng trở lời ngay, mà ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Nam Cung Minh Húc, đầu hơi nghẹo sang bên, giống như cố gắng tự hỏi.

      Đúng lúc này, chú Vu trong tay cầm tấm thiệp vội từ bên ngoài vào, cúi người câu gì đó vào tai Thiệu Thiên Ngạo, Thiệu Thiên Ngạo nhăn nhăn lông mày, nhận tấm thiệp mở ra, sắc mặt lập tức biến đổi.

      Ngay sau đó vội vàng dặn dò Thiệu Tư Hữu vài câu, mặt lộ ra vẻ mỏi mệt, với chú Vu vào phòng nghỉ.

      Thiệu Thiên Ngạo rời , khiến cho ít người trong hội trường bữa tiệc đều ngưng luôn cuộc chuyện, ánh mắt đuổi theo người được chúc thọ hôm nay.

      Lúc này, trong cặp mắt to đen nhánh của Diệp Cẩn Niên đột nhiên thoáng qua tia sáng, đôi tay bé hồn nhiên vỗ vào nhau, reo lên: “Tôi nhớ ra rồi, là cái trong bức ảnh đó!”

      Theo tiếng trẻ con ngây thơ reo lên, rất nhiều ánh mắt đều bị hấp dẫn về đó.

      Nam Cung Minh Húc hơi cau mày, lần trước lĩnh giáo qua lợi hại của bé này lần rồi, bây giờ tình huống như vậy, thích hợp ở lại lâu, vì vậy lên tiếng cáo từ: “Nếu ông Thiệu nghỉ, tôi còn có việc ...”

      là cái lên báo với chị Sở Nhược!” đợi Nam Cung Minh Húc xong, giọng thánh thót của Diệp Cẩn Niên lại vang lên lần nữa.

      Trong đại sảnh náo động.

      Ở thành phố Kì Lâm, tòa soạn báo Phong Lâm có thể được coi là tòa soạn báo số , trước đó Nam Cung Minh Húc được đăng lên trang đầu, có thể là mọi người đều biết, chỉ là việc qua hơn tháng, rất nhiều người bắt đầu lãng quên.

      Lúc này, Diệp Cẩn Niên cố tình nhắc tới, đa số khách khứa ở đây đều nhớ lại bài báo giật gân cách đây tháng, tới tấp đưa ánh mắt về phía người bạn cùng Nam Cung Minh Húc trước đó, tự hỏi ta với người ảnh chụp có phải là .

      Khinh thường, giễu cợt, rẻ rúng... Các loại ánh mắt dị dạng từ bống phía bắn tới, các vị khách xôn xao bàn luận đề tài trọng tâm, rất nhanh đạt tới được nhất trí.

      Sắc mặt Nam Cung Minh Húc vô cùng khó coi, lại ngại giờ ở bữa tiệc mừng thọ của Thiệu Thiên Ngạo nên thể phát tác, đành phải ngấm ngầm chịu đựng.

      Mà Diệp Cẩn Niên nhìn cảnh tượng tay mình thúc đẩy thành, có chút tiếc rẻ. đáng tiếc, bạn của Nam Cung Minh Húc hôm nay lại phải là Sở Nhược.

      Chỉ có điều, hiệu quả cũng coi như là đạt tới, nghe gần đây thành viên hội đồng quản trị của Diệp Thị bởi vì bài báo đưa tấm ảnh kia lên mà biểu tình nghiêm trọng, như thế cũng xem như là giúp cha và chị tranh thủ thời gian.

      Có chút đắc ý giương lên nụ cười, tâm tình Diệp Cẩn Niên tốt, đột nhiên phát Thiệu Tư Hữu bên cạnh mình hình như rất lâu chưa có lên tiếng, khỏi xoay đầu về phía .

      Mà lúc này lực chú ý của Thiệu Tư Hữu cũng đặt ở trong hội trường bữa tiệc, mà đưa ánh mắt về phía phòng nghỉ của Thiệu Thiên Ngạo.

      xảy ra chuyện gì sao?

      Diệp Cẩn Niên nhớ lại biểu lúc nãy của Diệp Thiên Ngạo, đích thực là có chút bình thường.

      “Tiểu thư Nhạc Nhạc, ông cụ mời vào trong phòng nghỉ lát.” lúc sau, chú Vu có chút chần chừ bước tới, với Diệp Cẩn Niên.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :