1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chi nông tâm

      [​IMG]

      Tác giả: Cá Trong Nước Đá

      Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình cổ đại

      Độ dài: mưanhỏ nha. để khi mưanhỏ ghi ^^

      Edit:muanhobaybay

      Bìa: @_NamY_

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu

      Tử Lan biết tại sao nàng lại may mắn như vậy.

      lần lại lần cơ hội.

      Nàng thông minh, cũng có dã tâm, chỉ muốn sống mỗi ngày tốt.

      Nếu kiếp trước chuyển kiếp thành người luôn phấn đấu nhưng kết quả lại tốt, vì thế đời này, Tử Lan chỉ muốn tìm người chân thành.

      Hạnh phúc bình thường, cuộc sống có tình ngọt ngào như mật.

      Chàng chàng thiếp thiếp, biến đổi nhiều lần, bao nhiêu, nhiệt như lửa, đem khối đất mềm, chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Đem hai thứ đánh nát, dùng nước điều hòa, lần nữa chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Chàng trong bùn, có thiếp, thiếp trong bùn có chàng, thiếp với chàng sinh cùng chăn, chết cùng quách (quách = quan tài) (Đoạn này mưa nho hiểu nghĩa lắm, nên chém thui.  )

      Đây có thể coi là bộ truyện thứ 4 mưa edit. Nhưng lại là bộ thứ 2 mưa đặt gạch và kết thúc nó.

      Những bộ truyện mưa chọn phần lớn là nhàng. Nhiều khi mưa đọc được những bộ truyện đau tới khắc cốt ghi tâm, như vạn tiễn xuyên tim, nước mắt chảy dài mà cơn đau vẫn ỉ...

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 12/4/16
      qh2qa06, Thanhhha, phamnhi1131177111 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1: Chuyển kiếp trọng sinh
      Editor: muanhobaybay

      1.1

      Tử Lan nhìn chằm chằm gian phòng có chút quen thuộc, lâu sau mới lấy lại tinh thần, nàng nhớ , nàng đốt lửa tự vẫn, ràng cảm nhận được ngọn lửa đả thương cùng đau đớn, giờ sao lại xuất ở đây? Tử Lan tự giễu, nàng chắc hẳn vẫn rơi vào kết cục bi thảm khi chuyển kiếp, uổng phí trời cao trả lại cho nàng Bàn tay vàng, cho nàng cái gian, nhưng cuối cùng vẫn trở thành như vậy…

      “Tử Lan tỷ tỷ, tỷ tỉnh?” tiểu nha đầu mặt tròn vo cao hứng nhìn Tử Lan.

      Tiểu nha đầu này rất quen thuộc, Tử Lan nhắm mắt lại, suy nghĩ lát, mới nhớ ra, tiểu nha đầu này tựa hồ ở cùng phòng nàng lúc nàng ở Chương phủ, gọi là Bích Diệp? Tiểu nha đầu ở Chương phủ… Tử Lan chợt mở to hai mắt, nhìn bàn tay bé còn thịt….

      “Tỷ ngủ bị hồ đồ rồi, hôm nay là bao nhiêu?” Đưa tay ngắt mình cái, Tử Lan bị đau súyt chút nữa là rơi nước mắt, sau đó tiểu nha đầu nhìn nàng nghi hoặc.

      Tiểu nha đầu suy nghĩ lát: “Ngày 11 tháng 9.”

      “Còn năm?” Tử Lan lại hỏi.

      Tiểu nha đầu cau mày nhìn Tử Lan, kinh ngạc hỏi: “Long Khánh năm thứ hai mươi ba, Tử Lan tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ mệt đến nỗi bị ngu chứ? Còn có chút thời gian, hôm qua chúc thọ lão thái thái, thiếu gia vẫn còn ngủ, đóan chừng rời giường sớm, tỷ nghỉ thêm chút .”

      Long Khánh năm thứ hai mươi ba, 11 tháng 9? Tử Lan lập tức cầm lên bộ y phục mặc lên, sau đó : “ cần đâu, tỷ tỉnh rồi.”

      Tiểu nha đầu nhìn Tử Lan có chuyện gì, sau đó thu thập chút rồi ra ngòai, cùng là nhị đẳng nha đầu, còn là nha đầu còn nhiều chuyện phải làm đây.

      Mặc quần áo tử tế, Tử Lan nhìn thời gian vẫn còn sớm, ngồi ở giường bắt đầu tính tóan, hôm nay chính là ngày Chương gia bị giam vào đại lao, như vậy nữ nhân kia còn chưa đem đệ đệ tráo đổi với Chương Vân Kiệt, đệ đệ còn sống, như vậy mình còn kịp…

      Tử Lan vươn tay nhìn cái bớt cổ tay phải, sau đó cầm lên rổ châm tuyến, lấy ra cây kim, châm vào đầu ngón tay áp út…

      Đem giọt máu chảy lên cái bớt, Tử Lan nhìn cái bớt lên ánh sáng hồng, cười… Có gian này tồn tại, nàng có thể cứu đệ đệ, đời trước thể cứu sống đệ đệ là đau đớn lớn nhất trong lòng Tử Lan, nàng đáp ứng mẫu thân, nàng nhất định chiếu cố đệ đệ, để cho trưởng thành, kết quả vẫn bị nữ nhân kia tráo đổi đệ đệ với Chương Vân Kiệt, Chương lão gia sợ đệ đệ khóc nháo làm người khác hòai nghi, cố tình bịt chết đệ đệ.

      Nàng tử hầu hạ Chương Vân Kiệt, coi như đệ đệ mà đối đãi, sau khi đệ đệ chết , mặc dù đau khổ nhưng cũng giận chó đánh mèo lên Chương Vân Kiệt, thậm chí sau đó sống nương tựa lẫn nhau, nàng cũng sinh ra thân tình với , coi như thân nhân duy nhất mà đối đãi, nhưng quay đầu lại… Vì mà nàng phải chịu bao nhiêu khổ, kết quả khi phát đạt rồi, lại ghét bỏ nàng vì trước kia để chịu khổ, ghét bỏ nàng cho cưới vợ bé, ghet bỏ nàng vì nàng chịu làm ngoại thất (tình nhân bên ngòai) của lão Vương gia hơn năm mươi tuổi…


      Nghĩ tới đây, Tử Lan chịu được, trái tim lạnh buốt, rốt cuộc phải là ruột thịt, nhớ ngày đó đệ đệ nàng rất ngoan, rất hiểu chuyện. Nhưng sao lại gặp phải lũ mặt người dạ thú như vậy chứ? Kể ra Chương Vân Kiệt cũng ngu, Chương gia vì kết bè với Hoàng đảng tranh quyền, cuối cùng rơi vào kết cục trở thành tội phạm bị giết và tịch thu gia sản, nhưng mà còn chưa có chết…

      Chương 1.2
      Editor: muanhobaybay

      Nghĩ đến đệ đệ, Tử Lan vội vàng xuống giường, gặp đệ đệ.

      Ra cửa đụng phải Tống ma ma, Tử Lan vội chào hỏi, đệ đệ Tiểu Lâm đêm qua bị nhiễm phong hàn, xin phép mama cho qua xem. Được Tống mama cho phép, Tử Lan trở lại gian phòng đem tất cả tài sản đồ vật của bản thân bỏ vào gian, sau đó chạy tìm đệ đệ.

      “Phụ thân, hôm nay Tiểu Lâm khá hơn chưa?” Tử Lan mở cửa nhìn phụ thân.

      Thạch Hữu Lương liếc nhìn nữ nhi : “Đêm qua còn nháo, sau nửa đêm tốt hơn nhiều rồi, mới ngủ bao lâu, giờ ta nấu thuốc cho .”

      “Vậy là tốt rồi.” Tử Lan thở phào nhõm, suy nghĩ chút, : “Phụ thân, người hôm nay có ra ngòai mua gì ? Nếu người ra ngòai, mua cho con chút châm tuyến, có vài loại chỉ màu hết rồi, và con muốn ăn đường sao hạt dẻ của nhà lão Vương, phụ thân mua cho con ít được ?”

      “Nha đầu tham ăn, hôm nay ta phải phố đông, nhà lão Vương lại ở phố tây, châm tuyến lại ở phố bắc, con nha! Cố tình tạo việc cho phụ thân sao?” Thạch Hữu Lương cười cười nữ nhi, nhưng tức giận, bởi vì nữ nhi từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện, cho nên trong lòng hề bất mãn.

      Thấy phản ứng cửa Thạch Hữu Lương, Tử Lan thở phào nhõm, như vậy khi Thạch Hữu Lương ở bên ngòai có việc, sau khi đóng cửa phủ, thể chịu vào tù cùng mọi người. Nhưng nàng lại có thẻ thông hành ra khỏi phủ, làm sao đây, Tử Lan nghĩ tới cười : “Con vào xem đệ đệ chút, phụ thân, người giúp con nha. A! Đúng rồi, con làm cho người mấy bộ đồ và đôi giày mới, con cực khổ mới làm xong, sao thấy phụ thân mặc vậy, sau này con làm cho người nữa nha?”

      “Biết rồi, biết rồi.” Thạch Hữu Lương cười đáp ứng.

      Tử Lan vào nhà liếc nhìn dì (mẹ kế) trong lòng đau đớn, óan hận, chính là nàng ta tráo đổi đệ đệ với Chương Vân Kiệt, ràng đệ đệ có vóc dáng và độ tuổi xấp xỉ Chương Vân Kiệt, nhưng mà… Tại sao lấy người khác để tráo đổi? Sao phải là Nhị Lăng nhà Cố ma ma? Tuy nghĩ như vậy, nhưng làm thế cũng có đức, chỉ là sau đó Nhị Lăng ngu ngốc hồ nháo, cuối cùng vẫn bị đánh chết đấy thôi? Huống chi Cố ma ma còn có tình cảm với phu nhân nhiều hơn Tống thị.

      “Trở lại sao?” Tống thị gật đầu với Tử Lan.

      Tử Lan cũng đáp tiếng: “Dạ.”

      Chương 1.3
      Editor: muanhobaybay

      Tống thị là bà vú của Vân Kiệt, nàng hướng về Vân Kiệt có thể hiểu, nhưng Tiểu Lâm lớn hơn Vân Kiệt tuổi, lúc đầu mẫu thân chết vì khó sinh, mình nên đáp ứng sau này chiếu cố tốt đệ đệ, kết quả… Nàng cũng thích Tống thị này,mẫu thân mới chết ba tháng, Chương phu nhân liền gả nàng cho phụ thân, phụ thân ban đầu chẳng qua là quản thôn trang, sau bởi vì Tống thị bị triệu hồi về Chương phủ làm việc, trong nhà này cũng tốt, nhưng khi Tống thị sinh nữ nhi của nàng, nàng lại vội vàng chiếu cố Vân Kiệt, kết quả chiếu cố tốt, nàng ta hết lần này tới lần khác đem lỗi đẩy lên người Tiểu Lâm, buốn cười, Tiểu Lâm mới hai tuổi, tại sao có thể chăm sóc tốt đứa trẻ khác đây?

      “Ta phải xem thiếu gia ở trong phòng, ngươi cũng nhanh lên chút, chịu khó. Chờ Cẩm Sách được đưa , ngươi cố gắng tranh đua chuyến, có lẽ thành đại nha hoàn.” Bây giờ thái độ cửa Tống thị với Tử Lan vẫn rất hòa ái, ra biểu của Tống thị với nàng và Tiểu Lâm rất tốt, nếu phải sau này đường chạy trốn, nàng bị bệnh nặng, lầm bầm lầu bầu, có lẽ cho là nàng lòng, nghĩ nữa, chỉ muốn nhìn đệ đệ chút.

      “Biết, con lập tức , hôm qua đại thọ lão thái thái, thiếu gia chơi quá muộn, hôm nay đóan chừng dậy muộn.” Tử Lan đè nén bất mãn trong lòng, trả lời.

      Tống thị gật đầu, liền đứng dậy ra cửa. Lúc này Tử Lan mới vào nội thất nhìn đệ đệ. Tử Lan khóe mắt chứa lệ, đưa tay chạm vào khuôn mặt của đệ đệ, còn ấm áp… Lập tức lệ rơi xuống…

      Nàng là người của tam thế, chỉ có đời thứ hai có phụ mẫu thương sủng ái nàng. Đời thứ nhất, nàng là nhi, vừa sinh ra liền bị bỏ rơi, sau đó vì bị thất tình, du lịch gặp núi lở mà chết. Đời thứ hai nàng mang theo trí nhớ, thành Tử Lan, từ tấm bé trong nhà vẫn nghèo khó, nhưng được phụ mẫu hết mực sủng ái, đặc biệt là mẫu thân, luôn vô điều kiện thương nàng, cho nàng an tâm ở lại chốn cổ đại này, sau vì khó sinh đệ đệ mà chết, phụ thân lại bị chủ thử chỉ lấy Tống thị, vào Chương gia trở thành tỳ nữ của Chương Vân Kiệt, nhưng Chương Vân Kiệt là đứa bé, mặc dù điêu ngóa, nhưng nàng cũng trải qua dễ dàng, sau đó khi Chương gia bị bỏ tù, trước khi bị bỏ tù Tống thị tráo đổi đệ đệ và Chương Vân Kiệt, cuối cùng cả nhà Chương gia bị tịch thu gia sản và giết kẻ phạm tội, khi đó nàng mới biết ở phòng giam cách vách hài tử mà Tống thị ôm phải đệ đệ. Nhưng mà việc đến nước này, phụ thân vẫn mang theo mình, Tống thị và Chương Vân Kiệt trở về cố hương…

      Cuối cùng đường , Tống thị bị bệnh chết, sau khi ông bà qua đời, bá thúc trở mặt vô tình, phụ thân buồn bực mà chết, nàng tình cờ cắt vào tay, giọt máu rơi vào cái bớt, liền phát ra gian, hai người mới có thể áo cơm lo bình an lớn lên, cuối cùng bị ngoại tổ mẫu muội phu tìm được,cũng cho nàng thân phận tiểu thư, Chương Vân Kiệt mới có thể đọc sách tập võ, cuối cùng dùng tên của Tiểu Lâm thi khoa cử thành công vào triều làm quan.

      Tử Lan thừa nhận nàng thông minh, có mắt nhìn người, chỉ vì Chương Vân Kiệt kêu vài tiếng tỷ tỷ, lòng dạ liền mềm nhũn, thậm chí vì Chương Vân Kiệt, mà gả cho nam nhân khẩu phật tâm xà, sau Chương Vân Kiệt biết nàng được hoàng tử nhìn trúng, lại ủng hộ trượng phu nàng cưới vợ bé, đáng hận ban đầu nàng lại tưởng lòng muốn tốt cho nàng. Kết quả vì nàng muốn làm ngoại thất của lão Vương gia, liền trở mặt vô tình…

      Nghĩ tới đây Tử Lan nén được hận ý, nàng nghĩ đến nàng vẫn có thể sống lại lần nữa, mặc dù tiếc nuối thể trọng sinh lúc mẫu thân vẫn còn sống, nhưng mà lúc này đệ đệ vẫn còn sống. Bất kể như thế nào, lần này nàng nhất định bảo vệ đệ đệ. Về phần Chương Vân Kiệt, đời này đừng có nghĩ dùng danh phận đệ đệ để mà thóat thân. Đồng thời nàng cũng thanh tỉnh cho Chương Vân Kiệt chuyện nàng có gian, nếu như bị biết, gian của nàng có thể làm cho người bách độc bất xâm, bách bệnh vô tồn ( có bệnh tật), chắc hối hận lắm đây.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      huyenlaw68, Nhược Vân, thuyt2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.1: Cứu đệ đệ
      Editor: muanhobaybay

      Sau khi Thạch Hữu Lương đem bát thuốc để lên bàn, dặn dò Tử Lan đôi câu, sau đó liền rời , Tử Lan đóng cửa lại, đem tất cả tài sản tiền bạc thu vào gian, lúc này trong gian trừ ao sen, có cái gì khác, cẩn thận đánh thức đệ đệ, cho ăn chút điểm tâm, dụ dỗ uống thuốc, thuốc này có tác dụng gây ngủ, Tiểu Lâm uống thuốc xong, Tử Lan chơi cùng lát, mới ngủ say, dùng chăn cẩn thận quấn quanh , Tử Lan đưa vào gian, thuận tiện lấy những đồ đáng tiền cho vào đó. Lúc này mới đóng cửa rời , Tử Lan phòng thiếu gia trước, thuận tiện qua phòng bếp lấy đồ ăn.

      “Tử Lan tỷ tỷ, tỷ đến rồi? Tiểu Lâm khá hơn chút nào chưa?” Chương Vân Kiệt mới vừa luyện chữ xong, liền thấy Tử Lan, dừng chút, sau đó nâng lên khuôn mặt tươi cười, ân cần hỏi han.

      Trong trí nhớ, Tử Lan chưa từng thấy qua khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà như vậy của Chương Vân Kiệt, trong trí nhớ luôn nghiêm mặt, nếu thi giả cười, nhàng nhắm mắt lại, Tử Lan giọng : “Tốt hơn nhiều rồi. còn nóng nữa, mới vừa rồi ta nhìn uống thuốc, lại ngủ rồi.”

      “Vậy tốt.” Chương Vân Kiệt cười híp mắt : “Chỗ ta cũng còn nhiều việc lắm, dù sao còn có các bà vú rồi nha hòan, hay là tỷ cứ chăm sóc Tiểu Lâm .”

      “Vâng. Cảm ơn thiếu gia.” Tử Lan từ chối, tại nàng cũng biết nên đối mặt với Chương Vân Kiệt thế nào, hơn nữa còn chút việc cần hòan thành, nàng còn muốn tìm chút dược,thảo dược, còn chút đồ phải dọn dẹp lại. Thời gian cũng còn sớm…. Hơn nữa nàng cũng biết chung sống với Chương Vân Kiệt thế nào, hơn mười năm nương tựa lẫn nhau, bao sâu, hận cũng sâu bất nhiêu.

      Chỉ lúc, Tử Lan cất xong hết thảy những thứ cần dọn dẹp, lại vào thư phòng Chương gia xách rương sách, dĩ nhiên đây là những bộ sách bình thường, cũng phải là bản đơn lẻ số lượng có hạn, ai để ý. Cũng may Tử Lan biết chữ, Chương Vân Kiệt liền cho nàng vào thư phòng tìm sách. Làm xong hết thảy, Tử Lan lặng lẽ trốn vào gian.

      Quả nhiên như Tử Lan đóan, nàng mới vừa vào gian lâu, liền nghe tin tức quan binh bao vây Chương gia, ở trong gian Tử Lan có thể nhìn thấy hết thảy phát sinh ở bên ngòai, nàng lẳng lặng nhìn người nhà Chương gia thanh cao nhưng lúc này cũng hốt hỏang lo sợ…

      “Xong rồi, xong rồi… Tòan bộ xong rồi.”

      “Ta muốn chết, ta muốn chết…”

      “Tại sao có thể như vậy?”

      “Tại sao Đại gia lại có thể cùng Đại hòang tử hành thích Hoàng thượng? Việc này thể nào, thể nào?”

      “Phu quân, bọn làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

      "Hoàng thượng, chúng ta bị oan, chúng ta bị oan . . . Chương gia chúng ta có tạo phản a…!"
      ….

      Chương 2.2
      Editor: muanhobaybay

      Chương gia bị quan binh bao vây chặt chẽ, nhất thời mọi người đều bàng hoàng, tất cả nha hoàn tôi tớ đều rối loạn. Nhìn những chủ tử ngày ngày cao cao tại thượng, tại có ngạo mạn thường ngày, hề cam tâm, có xin khoan dung, có khóc thút thít, có tức giận mắng, có ngất . . . nhóm người biết chuyện gì xảy ra. Cho đến lâu sau này, Tử Lan mới biết Đại hoàng tử làm phản căn bản là chuyện xảy ra, chẳng qua là hoàng quyền thay đổi, và có người thất bại mà thôi. Chương gia căn bản thể sửa án, bởi vì người kế vị là Lục hoàng tử, cũng chính là Khánh Phong đế sau này, tay đưa đến kết quả. Còn nhớ ban đầu Chương Vân Kiệt tra ra hết thảy, loại đau khổ này, cam lòng gào thét. . . . . . Đồng thời Tử Lan có chút may mắn, Tứ thiếu phu nhân Chương gia- Lý thị, cũng chính là chủ nhân của cả nhà nàng, tuy là hệ chính, nhưng rốt cuộc phía có huynh, dưới có đệ đệ được cưng chìu, nhưng lại chẳng có quyền thế gì, phụ thân cũng để ý. Cũng may mắn Lý thị tính tình dịu dàng, có ý định đoạt quyền.

      “Thu Thực, ngươi có thấy Tiểu Lâm nhà ta ?” Hốt hoảng trong đám người, Tử Lan nhìn thấy mẹ kế Tống thị hỏi thăm tin tức nàng và đệ đệ.

      " thấy.. . thấy . . . Tống má má rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta sao chứ?" Nha hòan bị Tống thị kéo lại tên là Thực Thu lắc đầu cái, sau đó hoảng sợ hỏi Tống thị.

      chết được.” Tống thị tức giận xong, lại hỏi: “Ngươi có thấy Tử Lan đâu ?”

      Thu Thực lại lắc đầu, Tống thị liền đem nàng đẩy ra, lại vội vàng tìm.

      Nhìn Tống thị như con ruồi đầu chạy khắp nơi hỏi thăm tung tích nàng cùng Tiểu Lâm, Tử Lan cũng hảo tâm cho là nàng quan tâm bọn họ. Nàng nhớ Tống thị trước khi chết, rất óan hận đệ đệ! Là nàng biết chết, nhưng vẫn dùng đệ đệ tráo đổi với
      Chương Vân Kiệt, thậm chí che giấu mọi người, cho đến sau khi cứu nàng cùng phụ thân mới biết đệ đệ tử vong.

      Chỉ chốc lát sau, Tử Lan thấy Tứ thiếu phu nhân Lý thị chính là mẫu thân của Chương Vân Kiệt, và bà vú Cố thị ôm người có vóc dáng giống Chương Vân Kiệt tới chính đường, Tử Lan thở dài cái, bởi vì Cố thị là nhũ mẫu của Lý thị, cho nên hàng năm sống ở Lý gia làm bạn với chủ nhân, mà trượng phu của nàng có tiểu thiếp ở bên ngoài, cũng sinh hài tử, ba năm trước nhi tử của Cố thị ra ngòai, gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết, lưu lại tôn tử ngu dại (tôn tử: cháu trai), Cố thị về tới nhà, thấy trượng phu cùng tiểu thiếp ngồi quanh bàn cơm, trói tôn tử, tức giận vô cùng, sau đó khóc lóc cầu xin Lý thị giúp nàng bán trượng phu cùng tiểu thiếp và mấy đứa con của bọn họ, mang tôn tử đến Chương gia, để Cố thị tự chiếu cố . Lúc ấy, chuyện này rất oanh động, Tống thị đắc ý với phụ thân, phải nhớ ân tình của nàng, nếu vong ân phụ nghĩa, nếu dẫm vào vết xe đổ của trượng phu Cố thị.

      Tử Lan nhìn là biết Cố thị đem nhi tử của mình cống hiến, chính vì giữ được mạng của Chương Vân Kiệt, đây chính là khác biệt giữa gia đinh tôi tớ và chủ tử, gia đình tôi tớ tuyệt đối trung thành với chủ tử. Mà người thân của tôi tớ, như phụ thân, trước kia hưởng thụ cảm giác tự do, cho nên rất khó dung nhập vào, Lý gia có đại ân với phụ thân, phụ thân hồi báo, trung thành với bọn họ, nhưng tuyệt đối, ở trong đại nạn mà hy sinh con mình, mạo hiểm tánh mạng cả nhà, cứu người, nếu có thể chỉ là chờ sau khi bọn họ bị chém, nhặt xác giúp họ thôi.

      Qua lúc lâu, chờ cho quan binh kiểm lại nhân số, Tử Lan mới mặc quần áo tử tế cho Thạch Lâm, ôm từ góc ra.

      “Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?” Thạch Lâm bị tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai, mà thức tỉnh, sau khi tỉnh lại thấy đám người hỗn loạn, theo bản năng, Thạch Lâm dựa vào trong ngực Tử Lan.

      Tử Lan ôm chặt, đưa cho hăn khối điểm tâm, sau đó : “Tiểu Lâm ngoan, phải nắm chặt tay tỷ buông nha, nếu thấy tỷ tỷ nữa đâu, biết ?”

      Tử Lan chưa bao giờ nặng với Tiểu Lâm, Thạch Lâm vừa nghe liền bị dọa sợ, đôi mắt đẫm lệ nắm chặt tay Tử Lan. Tử Lan theo các nha hòan cấp trung.

      Tử Lan cùng đệ đệ xen lẫn trong bầy tôi tớ cấp trung, nhìn trong ngực Cố thị ôm hài tử, Tống thị theo sát nàng, hài tử kia mặc người là trang phục của người làm… Thấy vậy, Tử Lan thở phào nhõm, nàng phát , cho dù đời trước bị Chương Vân Kiệt hại chết, nàng vẫn như cũ vì có thể thóat khỏi nhà tù mà cao hứng.

      Chương 2.3
      Editor: muanhobaybay

      Cúi đầu, Tử Lan kéo đệ đệ nghe theo quan sai đọc tên theo danh sách. Tử Lan cảm thấy chút may mắn, nàng chỉ là nhị đẳng nha hòan, đại nha hòan Chương gia chỉ có khoảng ba bốn mươi người, nhị đẳng nha hòan lại có hơn cả trăm, với nàng thoạt nhìn bình thường nên cũng gây thu hút. Thạch Lâm hơn sáu tuổi, nhưng do sinh non, mà gầy hơn so với những đứa cùng trang lứa, cho nên cũng ai tách họ ra. Vì thế Thạch Lâm và Tử Lan vẫn đứng chỗ với nhau.

      Hoàng tử làm phản, Chương gia chỉ là nhà bên ngoại của sườn phi được Đại hoàng tử sủng ái thôi, Đại hoàng tử có chính phi, bốn sườn phi, ba thứ phi, mấy người thị thiếp… Cho nên Chương gia tương đối thảm là vì Chương sườn phi từ trước tới nay được cưng chiều, Chương gia lại qua lại thân mật với Đại hoàng tử, cho nên trừ nhà mẫu thân của hoàng tử phi bị giam ở ngòai, cũng chỉ có Chương gia bị giam cả nhà.

      Chương gia có gần nghìn người làm, cho nên nhà giam ở kinh thành đầy úp là người. Tử Lan cùng đệ đệ ngây người trong tù năm ngày, liền bị kéo ra ngòai, các nàng chỉ là nô tỳ râu ria bị bán trước. Năm ngày này Tử Lan vẫn cẩn thận bảo vệ đệ đệ, ôm đệ đệ vào lòng, ngồi ở trong góc, thức ăn nhà giam cũng ngon miệng, huống chi phòng giam có tới ba bốn mươi người, đại gia chỉ có thể ngồi, nằm cũng có chỗ, khắp nơi đều là người, bởi vì Thạch Lâm còn bị bệnh, Tử Lan dỗ dành , thỉnh thoảng lại ôm dựa lưng vào vách tường, cho chút cái ăn, Tử Lan vô cùng cẩn thận, cho nên ai phát ra. Năm ngày qua , thỉnh thoảng Tử Lan cho ăn, trong nhà giam còn có nước cháo lạnh băng, bệnh của Thạch Lâm cũng bị nặng thêm.

      sợ hãi giống như người khác, Tử Lan lần giả bộ sợ hãi, kiếp trước ở trong tù phụ thân có thể cứu cả nhà bọn họ ra ngoài, lại , đời này phụ thân bị bỏ tù. Đem đệ đệ ôm chặt, Tử Lan cảm thấy thỏa mãn, mình thay đổi hết thảy, phải sao?

      Thạch Lâm vẫn nắm chặt tay tỷ tỷ buống, cộng thêm Tử lan và Thạch Lâm đều gấy yếu, bình thường, cho nên có nhiều người chú ý. Ngày đó bán , Tử Lan nhìn thấy phụ thân ở trong đám người phía xa, tảng đá lớn trong lòng cũng rớt xuống.

      Hết chương 2.
      Last edited by a moderator: 20/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Last edited: 20/10/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1: Được tự do

      Editor: muanhobaybay

      Kiếp trước, Thạch Hữu Lương vừa trở lại phủ liền có quan binh bao vây Chương gia, đời này, bởi vì Tử Lan biết trước, để cho đường lâu thêm chút, cho nên lúc trở lại, Chương phủ bị bao vây. Cho nên cũng bị giam, chờ thời điểm tin tức phát mại (bán tôi tớ), Thạch Hữu Lương chuẩn bị xong, bị phái tới thôn trang thu hoạch, kết quả vừa trở về, thê tử và nhi nữ nhi tử bị giam trong ngục.

      Thạch Hữu Lương thân ăn mặc nhà nông, ngục tốt nhìn chỉ rùng mình cái, chỉ bảo chuẩn bị tiền tự chuộc thân, nếu bán đào đá. Thạch Hữu Lương sảng khóai đáp ứng, tốn ít ngân lượng, mới mua chuộc được ngục tốt, chỉ bị bỏ tù, mà còn được tự do, cũng bị coi là trốn nô.

      May mắn Thạch Hữu Lương chỉ là nô tài râu ría, tuy là chọn mua quản , nhưng chỉ là quản lý của khu nhà Lý thị mua. Cho nên mới thóat thân dễ dàng như vậy.

      Thạch Hữu Lương cảm thấy may mắn vì nữ nhi bảo mình mua đường sao hạt dẻ và ít châm tuyến, cho có đủ thời gian chuẩn bị, khi ở trong đám người nhìn toàn bộ người lớn của Chương gia bị bắt giam lại, thậm chí nhìn thấy đoàn nha hòan có nhi nữ, khẩn trương muốn chết. Cũng may vẫn còn tia lý trí, xông lên phía trước.

      Mấy năm nay làm quản cũng có chút tiền, vì bị người trong phủ biết, Thạch Hữu Lương vẫn đem tiền gửi ở Ngân hàng tư nhân, năm năm quá, tích được gần trăm lượng bạc, bởi vì thuộc về hành động tự thú, cộng thêm chút quan hệ, Thạch Hữu Lương được tự do cũng chỉ mất hơn hai mươi hai lượng.

      Vóc người Tử Lan gầy, cộng thêm trang phục cố ý mặc, Thạch Lâm lại càng thêm gầy, hai người trong đám người cũng nổi bật, nhưng hai nàng lại là gia đình tôi tớ của Chương gia, sợ lộ ra ngoài, con bị người khác mua , Thạch Hữu Lương tự hứa phải mua được, liền vội chạy tới, mua các nàng, mặc dù là hai đứa bé, nhưng Thạch Hữu Lương lại có biểu vội vàng, làm cho tốn mười hai lượng bạc mới chuộc được bọn họ ra.

      Ôm con , Thạch Hữu Lương vô cùng kích động, mấy ngày nay ăn ngon ngủ yên, đều lo lắng cho hai đứa .

      “Chờ chuộc Nhị nương, chúng ta liền rời .” Cầm văn thư, Thạch Hữu Lương thương tâm rất nhiều, cũng có chút kích động, hai mươi mốt năm, rốt cục được tự do… đáng tiếc mẫu thân của bọn lại được nhìn thấy.

      Tử Lan thích Tống thị, nhưng bây giờ Tống thị vẫn là thê tử của Thạch Hữu Lương, vừa nghĩ tới việc Tống thị muốn hi sinh đệ đệ, trong lòng Tử Lan vẫn rất hận, vì vậy bên tai phụ thân, nàng cẩn thận nghe được Tống thị muốn tráo đổi Thạch Lâm với Chương Vân Kiệt.

      “Phụ thân, con nghe thấy Chương đại thúc chuyện Chương gia bây giờ chạy trời khỏi nắng, tất cả mọi người bị chém đầu, cho nên rất sợ, liền lén giấu đệ đệ , sau con lại thấy Cố má má ôm kẻ nào đó vào phòng thiếu gia, sau đó Lâm quản mọi người đều là tôi tớ, cùng lắm là bị bán, cũng phải chết, lúc này mới mang theo Tiểu Lâm ra ngòai.” Tử Lan nghẹn ngào bên tai phụ thân.

      Chương 3.2

      Editor: muanhobaybay

      Quả nhiên nghe tới tin tức đó, mặt Thạch Hữu Lương trầm xuống. Mặc dù là của hồi môn của Lý thị, nhưng phải là gia đình tôi tớ của Lý gia, vẫn cố gắng kiếm tiền, mong chuộc thân sớm chút, trung thành với Lý thị, thậm chí có thể hi sinh tính mạng, nhưng hai đứa bé thể. Chương gia phạm vào tội gì, những ngày qua biết , phản bội Lý thị, nhưng cũng phải là ngu trung. vĩ đại tới trình độ vì chủ mà hi sinh con mình.

      Tống thị vẫn nhìn vừa mắt, Thạch Hữu Lương biết, là người có thê tử, lại có hai đứa bé, hơn nữa đầu óc lại đần độn, nhưng Lý thị muốn nắm giữ hai đưa bé, an tâm dùng , mới đem nhị đẳng nha hòan của Lý thị gả cho , cũng điều vào làm tại đại viện Chương gia, so với minh tranh ám đấu bên trong, ra Thạch Hữu Lương vẫn thích làm việc ở thôn trang hơn, biết mình thông minh, trước nghe nhạc phụ chưa qua đời , nếu muốn leo lên cao, đầu tiên lòng dạ phải ác độc, nhưng mà điểm này, Thạch Hữu Lương biết, làm được, có cách nào nhìn người ta biến mất. Sau khi vào Chương gia, nhìn mọi việc nguyện vọng chuộc thân của càng thêm mãnh liệt.

      Lý gia có ân với Thạch Hữu Lương, Thạch Hữu Lương suy nghĩ hai ngày, đến ngày thứ chín chuộc Tống thị và Cố thị, còn có hài tử bọn họ ôm ra ngòai. Bất kể thế nào Tống thị cũng là thê tử của , cứu nàng khiến người khác máu lạnh, coi như vì danh tiếng hai đứa bé, thể cứu nàng. Về phần cứu Cố thị cũng Chương Vân Kiệt, coi như mình trả ân Lý gia.

      Tống thị hơi có vẻ thùy mị, giá tiền cũng nhiều nhất, Cố thị là bà vú của Lý thị, từ nhìn Lý thị lớn lên, vì Lý thị, nàng tráo đổi để cứu Chương Vân Kiệt, đứa kia phải người làm của Chương gia. Cố thị bốn mươi, mặc dù được bảo dưỡng tốt, nhưng vẫn là già rồi. Mua hai người cũng bao nhiêu tiền.

      Các nàng vừa ra ngòai, Thạch Hữu Lương liền kéo Tống thị, chuẩn bị rời . Nào biết được, đột nhiên Cố thị lôi kéo Chương Vân Kiệt, quỳ mặt đất, cầu xin Thạch Hữu Lương chứa chấp. Cố thị hy sinh tôn tử, có chỗ đặt thân, có tiền, tại chỉ có thể đổ thừa lên Thạch Hữu Lương.

      Cứu Chương Vân Kiệt cùng Cố thị ra ngòai, Thạch Hữu Lương cảm thấy vì ân tình với Lý thị rồi, cho nên nghĩ đến mang theo Cố thị cùng Chương Vân Kiệt , thậm chí còn định mang theo Tống thị vô tâm kìa. Nhưng là nhìn Cố thị quỳ mặt đất cầu xin, cũng Chương Vân kiệt mờ mịt luống cuống, Thạch Hữu Lương quả đủ cứng rắn.

      Tử Lan thở dài, nhìn thần sắc giãn ra của phụ thân, biết là phụ thân còn nghĩ tới ân nghĩa của Lý gia.

      Có tổng cộng trăm lẻ bảy lượng bạc, Thạch Hữu Lương chuộc mọi người tốn gần năm mươi hai lượng, xem bệnh cho Thạch llâm tốn năm lượng bạc, người Thạch Hữu Lương giờ chỉ có năm mươi bốn lượng bạc, tốn mgười bốn mua xe ngựa, Thạch Hữu Lương chuẩn bị về cố hương.

      Trước khi Tử Lan lặng lẽ kéo phụ thân tới hậu viện Chương gia, lôi ra đồ nàng dấu riêng .

      Vỗ vỗ đầu nữ nhi, nhìn những gì đáng tiền đều bị nữ nhi mang , tâm tình càng thoải mái, trong nhà dù có gì nhiều đáng tiền, nhưng những năm này, Tống thị cũng nhận được ít khen thưởng, đổi thành tiền được bốn mươi ba lượng, tay có tiền, trong lòng hoảng hốt, Thạch Hữu Lương có cho Tống thị mấy thứ đồ này, đổi được bốn mươi ba lượng.

      Chương 3.3

      Editor: muanhobaybay

      Về Tử Lan, trong phòng nàng cũng có thứ gì, chỉ có chút y phục, cùng mấy trang phục nha hòan CHương gia phát, trang sức đeo tay, cùng với tiền tiêu hàng tháng, và chút tiền đựợc thưởng.

      Tú kỹ (kĩ thuật thêu) của Tử Lan được truyền từ mẫu thân nàng, bà ngoại từng có gia tộc lớn, nhưng gia tộc bị tuột dốc, muội muội bị ngã bệnh liền vì mua thuốc mà bán mình làm tiểu thiếp người ta, liền ở trong viện sau, cuối cùng bị chính thất bán , cũng may bà ngoại có tay tú kỹ xuất sắc, bị tú lâu mua , bà ngoại từng là tú nữ nổi danh, bởi bà thêu cực kỳ tinh sảo, bởi vì vô cùng xuất sắc, liền bị ép buộc lợi hại, cho nên mắt nhanh bị thương, cuối cùng là ông ngoại chuộc ra, ông ngoại vì chuộc bà, mà dốc hết vốn liếng, thậm chí còn tự bán mình vào Lý gia, sau khi bà ngoại ra ngòai, rất cảm động, vì vậy gả cho ông ngoại.

      Sau đó hai người ở trong tiểu thôn trang của Lý gia sống qua ngày. Bọn họ chỉ có nữ nhi, bà ngoại liền đem tú kỹ truyền lại cho mẫu thân, khi còn bé, cũng là bà ngoại tay dậy nàng, nàng vốn là người chuyển thế, đỗi với phục chế lịch sử rất là thích, cho nên học rất nhanh, cho đến năm chín tuổi, bà ngoại qua đời, nàng học được rất nhiều, cũng nắm giữ được những tinh túy mà bà ngọai truyền cho, chỉ thiếu cái lịch lãm mà thôi. Với lại, đời thứ nhất của Tử Lan là học hội họa, tài nghệ chưa đủ, dùng dạng hoa mới mẻ thay thế, mặc dù Tử Lan có châm tuyến bên ngừơi cho tới khi mười hai tuổi, nhưng nàng còn phải cảm tạ Lý thị ban thưởng, bởi chính nàng đều thuộc về Lý thị.

      ra bà ngoại qua đời, nguyên nhân chủ yếu nhất là do mẫu thân vì khó sinh mà chết, con bà chưa chết được trăm ngày, Lý thị chỉ hôn cho con rể. Ngoại tôn nữ và ngoại tôn tử lại bị nhận vào đại viện Chương gia, cuối cùng vì buồn bực mà chết, sau đó nửa năm ông ngoại cũng qua đời.

      Tử Lan còn nhớ , sau khi bà ngoại qua đời, ông ngoại giao cho nàng cái rương, bên trong có giá y tinh sảo, còn có gối đầu, chăn, cùng với vài bộ y phục của hài tử, giày … Thậm chí còn có chuỗi vòng tay Phật châu tổ truyền, cũng là băng chứng quen biết với tỷ muội của bà ngoại.

      Bà ngoại trôi qua cuộc đời cực kỳ đau khổ, nhưng bà ai oán, bà từng với Tử Lan rằng bà rất hạnh phúc, bởi vì có ông ngoại chân thành chăm sóc, chẳng qua là bà vi phạm tổ tiên La gia, di huấn rằng nữ nhi được làm thiếp, cho nên biết muội muội luôn tìm bà.

      Đời trước, chính ông ngoại kà người đầu tiên lấy được Phật châu, cuối cùng nghĩ tới có thể bà ngoại sống ở Chương gia, sau mới tìm được bà. Thấy những thứ đồ này, Tử Lan khóc thất thanh, cũng may sớm phát ra gian, giống kiếp trước mất những thứ đồ này, Tử Lan thấy may mắn, những tú phẩm này là khi mắt bà mới bị tật, vì Tử Lan mà thêu lên, bà ở trong lòng Tử Lan chính là bảo vật vô giá.

      Về phần biểu tiểu thư, gia nhập nhà quan, Tử Lan còn ảo tưởng, loại nghiêm chỉnh, tiểu thư nhất định có thể tìm được hai người, bởi vù bà dì qua đời, ông ngoại cũng chỉ quan tâm mình phần, huống chi ông ngoại tuổi tác cao, còn có tôn tử tôn nữ sao đủ tâm đây. Mình cần gì tìm tự nhiên đây? Cả đời an an ổn ổn sống, chưa chắc kém cẩm y ngọc thực mà phải tranh đấu. Nếu như có thể tìm cách cứu bà dì mình, chỉ có biểu cữu Thám hoa, những thứ khác Tử Lan muốn suy nghĩ nhiều.

      Hết chương 3
      Last edited: 20/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :