1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Lâu lâu mới cao chap mới, nhớ quá thôi. Vẫn biết các bạn phải làm việc vất vả, còn người đọc, nhoáng cái là đọc xong nên rất cảm ơn các bạn.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 81:Là chúng nó tự mình ra
      Editor: Natalie Pham

      Nghe thấy chữ Đàm, Lục Hạo càng tức giận hơn.

      Vốn dĩ, lừa được trái tim của người đẹp,chuẩn bị cùng Đàm Tinh Tinh gặp người lớn hai bên.

      Đàm gia tại Bắc Kinh, vô cùng có thế lực, chỉ cần kết hôn cùng ta, dù hát hay cũng quan trọng.

      Ai ngờ, lúc vui vẻ cầm lễ vật chuẩn bi kỹ càng gặp ta, vừa vào cửa chứng kiến biểu lạnh lùng của ta, mấy lần cố gắng phân trần, nhưng Đàm Tinh Tinh lại cho cái tát cùng sấp ảnh.

      Trong tấm ảnh, chính là thân mật cùng mấy người phụ nữ khác nhau.

      Lục Hạo nghĩ nát óc, cũng thể nào nghĩ ra là đắc tội với người nào, có thể nghĩ đến, chỉ có người chính là Lạc Tiểu Thiến, vì thế tự nhiên suy đoán rằng, chuyện này là do làm ra.

      tiến lên, nâng tay ấn vào tường, "Lạc Tiểu Thiến, cố tình có phải , có phải muốn tôi gặp chuyện may, hận tôi đến mức mong tôi chết có phải ?"

      " sai!" Lạc Tiểu Thiến nâng tay đẩy ra, "Tôi hận đó, là loại cặn bã, xứng đáng!"

      làm sao có thể biết ý là gì, chẳng qua tức giận thuận miệng thế thôi.

      Từ mặt đất nhặt điện thoại của mình lên, đứng thẳng muốn .

      "Đồ kỹ nữ thối tha, đứng lại cho tao!" Lục Hạo lên, giữ chặt lấy , "Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám xen vào việc của tao lần nữa, tao khách khí nữa đâu, mày cẩn thận đấy!"

      có bệnh mới quản chuyện của !

      " lặp lại lần nữa cho tôi, Lục Hạo, nghe tôi đây, bây giờ, trong mắt tôi chỉ là đống phân thôi, đến nhìn tôi còn thấy kinh tởm!" nâng tay,chỉ về phía, "Ngay lập tức cút , nếu tôi khách khí đâu!"

      " khách khí?" Lục Hạo cười lạnh, "Lạc Tiểu Thiến, đừng tưởng mày ngủ qua mấy đêm với đàn ông có thực lực tý là mày nghĩ có thể từ cây ngô bay cao lên thành phượng hoàng nhé, tao cho mày biết, tao có biện pháp đánh mày trở về với hình dạng ban đầu đó!"

      " là đồ khốn khiếp..." Đột nhiên Lạc Tiểu Thiến nâng tay, muốn đánh về phía mặt .

      Chính là, làm sao có thể là đối thủ của chứ, nhanh chóng giữ lấy tay .

      "Dám đánh tao?" Lục Hạo đẩy ngã xuống đất, "Lạc Tiểu Thiến, mày chờ đấy, tao cho mày hối hận!"

      Lạc Tiểu Thiến ngã xuống đất, nhìn thân ảnh của xa, cố hết sức ngồi xuống, cắn môi, cố gắng kiềm chế để nước mắt rơi xuống.

      Trước giờ, thích sinh hận!

      Nếu như phải từng quan tâm như vậy, sao có thể đau như thế này chứ?

      Trước mặt, đôi chân dài từ từ tới, chân đeo đôi giày da cao cấp mang theo gió bụi từ Paris về.

      Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên.

      Ánh sáng chiếu xuống, khuôn mặt Lãnh Tử Mặc tái mét, nhíu mày nhìn .

      " xảy ra chuyện gì!"

      Vì cái gì, mỗi lần nhếch nhát nhất đều bị bắt gặp vậy? !

      "Tôi cẩn thận bị té ngã thôi!"

      cúi mặt thấp xuống, nâng taylau nước mắt , cố chịu vết thương đùi, từ mặt đất đứng lên.

      Lãnh Tử Mặc khom người xuống, ôm ngang người lên, nhanh chân đến ven hè.

      Tài xế sớm giúp mở cửa xe, ôm ngồi ghế sau, ánh mắt nhìn vào nước mắt của , nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Là Lục Hạo làm?"

      Lạc Tiểu Thiến lên tiếng, tự chủ nước mắt rơi xuống.

      Lại là tên đó, đáng chết, là của , sao có thể khóc vì tên con trai khác? !

      " cho khóc!"

      gầm lên giận dữ, bàn tay xoa khuôn mặt , lau hết nước mắt của , làm khuôn mặt cảm thấy hơi đau.

      " nghĩ là tôi muốn sao, tôi muốn khóc, là chúng nó tự mình ra !" Lạc Tiểu Thiến khàn giọng .

      Lãnh Tử Mặc nhăn lại, tay nắm lấy cằm , bá đạo hôn xuống.

      ...

      ...

      Chương 82: Nơi này...
      Editor: Natalie Pham

      Hôn , Lãnh Tử Mặc dùng loại phương thức đặc biệt tuyên bố bản quyền của mình đối với Lạc Tiểu Thiến.

      thích nhìn bộ dáng khóc của , hơn nữa càng thích, thấy khóc vì người đàn ông khác.

      là của , sao có thể đau lòng khóc vì người khác chứ!

      Hương vị của vẫn ngọt ngào như trong ký ức , lúc hôn cũng bất tri bất giác, từ trừng phạt trở thành triền miên, rời khỏi môi , hôn lên mặt , hôn lên từng giọt nước mắt, khóe mắt chưa khô.

      Sau đó, lần nữa rơi lên môi nàng.

      Trong ngực , khi được hôn, trong lòng Lạc Tiểu Thiến vô vùng đau, dường như bị nụ hôn của đốt cháy sạch .

      Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng cũng càng gấp, thân thể theo tự nhiên mềm xuống.

      dây dưa lưỡi , làm cùng nhau nhảy múa, bàn tay từ bên hông rời , qua chiếc áo mỏng vuốt ve lưng , mái tóc dài của , rồi lại trượt xuống, rơi xuống ngực .

      Tuy cách lớp quần áo, nhưng độ ấm bàn vẫn truyền vào.

      Thân thể Lạc Tiểu Thiến khẽ run, hoảng loạn xoay mặt, né tránh nụ hôn của .

      " muốn!"

      Bây giờ còn xe, tuy bị hôn đến mức choáng váng mơ hồ, nhưng vẫn quên vấn đề này.

      " phải bồi thường cho tôi sao ?"

      Lãnh Tử Mặc cho rằng từ chối, nhìn vào mắt , trầm giọng hỏi.

      phải..." Lạc Tiểu Thiến dám nhìn vào , "Ý tôi , nơi này... được!"

      Xe vẫn chạy đường, tài xế vẫn nồi phía trước, có dũng khí đó!

      Chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng của , hàn ý trong mắt dần dần vơi , lập tức lớn tiếng , "quay về giới thành!"

      Tài xế lập tức lên tiếng đáp ứng, rẽ xe vào chỗ ngoặt.

      Lạc Tiểu Thiến hoảng loạn kéo kéo quần áo để che thân thể, muốn di chuyển ngồi sang bên kia, ngồi người , có thể cảm nhận được thay đổi cơ thể .

      " cho động!" ôm eo , trầm giọng ra lệnh, "Nếu , tự mình gánh lấy hậu quả!"

      Giọng của , thể khàn khàn, vang bên taicô, thanh dễ nghe khiến người xúc động.

      Vô nại, chỉ có thể ngồi người .

      Vì phân tán tinh lực của mình, cũng vì thay đổi tâm tình của chút, trong lòng cẩn thân mở miệng, " phải tuần sao, hình như hôm nay chỉ mới 5 ngày thôi mà, làm xong việc rồi à?"

      "Ừ!" Lãnh Tử Mặc ngắm nhìn mấy sợi tóc rơi xuống của , "Xong việc !"

      Lãnh Tử Mặc chưa từng là người điên cuồng vì công việc, nhưng đối với hiệu quả năng suốt làm việc rất để ý.

      Lần này,sắp xếp bảy ngày, hành trình vô cùng kín, nhưng vẫn như cũ, đem toàn bộ hành trình 7 ngày làm xong trong vòng 5 ngày, cuối cùng để Eileen ở lại nơi đó xử lý ít công việc khác, vội vàng trở lại.

      Ngày ấy, còn chưa , xảy ra tình trạng đó.

      Tiểu nha đầu này, đến điểm cũng làm bớt lo!

      Lần này, lại bộ dạng đó, trực tiếp kêu lái xe đến EM, chính là muốn đưa về, lúc gọi điện cho , còn ở ngoài ngã tư, sau khi nghe thấy ít thanh khác thường, ngay lập tức kêu tài xế lái tới trước cửa ngoài của công ty EM.

      "Thuận lợi chứ?" tiếp tục tìm kiếm đề tài.

      Lãnh Tử Mặc kề sát mặt vào tóc , "Ừ!"

      Cảm giác hơi thở của ẹt qua từng sợi tóc của mình, phía sau lưng bắt đầu run lên.


      Chương 83:Làm tốt bổn phận của
      Editor: Natalie Pham

      Đáng chết, ở trước mặt , tóc đều trở lên mẫn cảm.

      "Buổi huấn luyện của chúng tôi kết thúc, ngày mai được nghỉ!" mở miệng lần nữa.

      khí quá ái muội, khiến người ta biết gì, quả lúc này có chút đần độn.

      ràng từ EM đến Giới Thành chỉ có hai đường , sao mãi mà chưa tới vậy?

      đúng, căn bản xe hề di chuyển!

      ngửa mặt lên, nhìn ra ngoài cửa.

      Chỉ thấy ngoài cửa sổ, có vô số chiếc xe ô tô xếp thành đường dài.

      Trời ơi! sao lại tắc đường cơ chứ!

      Lạc Tiểu Thiến khóc ra nước mắt, liền cảm thấy buồn bã, còn phải ngồi trong lòng bao lâu nữa đây? !

      "Ngày nghỉ? !"

      "Đúng vậy." Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, "Huấn luyện kết thúc, ngày kia chúng tôi liền tiến hành buổi tập luyện, rồi ngay sau đó là bán kết ."

      "Rất tốt!" Lãnh Tử Mặc ngửa mặt lên, "Vừa vặn, tôi cũng rảnh hai ngày này..."

      Đáng nhẽ sắp xếp hành trình trong vòng 7 ngày, vì về sớm hơn dự định, như vậy, hai ngày này cần đến công ty.

      ta , hai ngày này ta dỗi là sao?

      Ngay lập tức Lạc Tiểu Thiến dựng đứng lông tơ lên, lẽ nào, ta muốn bên cạnh ta trong 2 ngày này sao?

      thể tưởng tưởng được cả ngày ở chỗ với ta...

      "Có thể dạy ít thanh nhạc." Lãnh Tử Mặc nghiêm mặt nhìn , " chuẩn bị hát bài gì?"

      A?

      Lạc Tiểu Thiến ngẩn ra.

      Hóa ra muốn chỉ dạy , vậy mà cứ tưởng...

      Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến lộ ra vẻ thích thú, là ai, trong giới ca sĩ, từ trước đến giờ chỉ có mấy bài hát, nhưng bài nào cũng là bài kinh điển.

      So với năng lực biểu diễn cùng sáng tác, khả năng thanh nhạc của ta là phi thường, hễ album nào mà trải qua tay , chẳng có chỗ nào là bán hết, người này, có biệt danh là người hướng dẫn hoàng kim.

      Theo lời đồn của giang hồ, chỉ cần ca khúc làm gật đầu, đều trở thành ca khúc thịnh hành và phổ biến nhất, ca sĩ làm gật đầu đều trở thành ngôi sao lớn.

      Nếu như có thể chỉ dạy cho , vậy quá rốt rồi .

      Ánh mắt Lãnh Tử Mặc nhìn qua mặt , thưởng thức biểu cảm từ ngạc nhiên đến vui sướng của , ngay lập tức biết nghĩ gì.

      "Đương nhiên, tôi dạy miễn phí đâu!" mất cơ hội thêm câu.

      Lạc Tiểu Thiến nhất thời cúi đầu xuống.

      biết mà, loại người như , tuyệt đối tùy tiện dạy bảo .

      Hừ, chỉ đạo chỉ đạo !

      Còn mơ tưởng cầu xin, cửa, phải, đến cánh cửa sổ cũng có.

      Thế nào, mắc câu sao? !

      Lãnh Tử Mặc cau mày, "Cũng được, nếu muốn luyện giọng, chúng ta làm cái khác có ý nghĩa hơn vậy."

      "Này sao được..." Lạc Tiểu Thiến ngửa mặt lên, chân chó cười, "ý tôi , sắp đến trận bán kết rồi, tôi phải cố hết sức mình để làm thất vọng, cho nên chúng ta vẫn nên luyện giọng, đại thần, chỉ dạy cho tôi ?"

      "Tôi phải có thù lao đó!" Lãnh Tử Mặc .

      "Có thể có thể, đại thần như , đương nhiên phải được đền đáp!" Hai mắt vụt sáng lên, "... Muốn đền đáp như thế nào?"

      Chỉ cần cùng ta làm cái kia, muốn làm cái gì cũng được.

      nắm lấy cằm , "Tôi muốn , làm tròn bổn phận của mình!"

      Lạc Tiểu Thiến có chút ràng, "Bổn phận của tôi, là cái gì vậy?"

      , chỉ quay mặt, khẽ hôn lên cổ , nhàng gặm cắn.

      Gáy, bị hôn cắn vừa cảm thấy đau vừa tê dại, đột nhiên Lạc Tiểu Thiến hiểu được, bổn phận của là gì.

      cho nhiều tiền như vậy, chính là người phụ nữ của , tính cách phải giống tình nhân vì mà làm tất cả.

      chương 84:Trong lòng ấm áo
      Editor: Natalie Pham

      Chuyện tới tận bây giờ, còn lựa chọn nào nữa sao?

      muốn cái gì phải được cái đó, Lãnh Tử Mặc, chẳng phải là người có lòng tham!

      Ba trăm vạn, cho số tiền khá lớn .

      phải Hứa Hạ , đàn ông thường thích những thứ mới mẻ, chẳng qua bây giờ tạm thời còn cảm thấy mới mẻ, rất nhanh chán ghét thôi, lúc này nên lợi dụng thời gian còn có hứng thú với , tận dụng mọi khả năng để mình có thể trở lên lớn mạnh.

      Trong lòng ngấm ngầm quyết định, lấy dũng khí, đón nhận ánh mắt .

      "Được!"

      Tuy nghĩ như vậy, vẫn có chút lo lắng, nghe mấy người phụ nữ kia muốn cung cấp mấy dịch vụ kia.

      có thể chịu được sao ? !

      Lãnh Tử Mặc buông mắt xuống nhìn nỗ lực của mà muốn bật cười, vì căng thẳng mà biểu cảm khuôn mặt cứng ngắc.

      Biểu cảm này của là sao?

      Chưa thấy chết nên chưa sợ đúng ? !

      "Này..." Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi, "Bây giờ tôi phải làm thế nào?"

      Làm tình nhân, đây là lần đầu tiên của .

      hỏi với thái độ vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng, đôi mắt vô cùng nghiêm trang nhìn , như vậy, giống như con thỏ trắng tự nguyện hiến mình cho con sói.

      Bỗng nhiên tâm tình của Lãnh Tử Mặc bay lên lên lời, nâng tay sờ đầu , dùng chút lực ấn đầu vào ngực mình.

      Chỉ có vậy thôi sao?

      Cũng đúng, bình thường đàn ông rất thích phụ nữ như con chim nép vào người!

      Thế là, Lạc Tiểu Thiến rất ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực , có động.

      Cách áo mỏng, có thể nghe tiếng tim đập và tiếng thở của , chắc hẳn rất hay tập gym, giống mấy công tử gầy yếu khác, mà cảm nhận được mạnh mẽ của các bắp thịt, giống như lồng ngực của cha trong ký ức của , to lớn mà ấm áp, làm người ta cảm thấy rất an tâm.

      Bên ngoài cửa sổ, cuối cùng tắc đường cũng bắt đầu giảm bớt, ô tô từ từ về phía trước.

      Xe hơi lắc lư, Lạc Tiểu Thiến theoo bản năng nắm lấy áp , nhận thấy động tác của , cánh tay Lãnh Tử Mặc ôm chặt thêm.

      Rất nhanh, ô tô đến Giới Thành.

      Nhìn tài xế mở cửa xe, ngay lập tức Lạc Tiểu Thiến từ trong ngực đứng lên, muốn xuống xe.

      Đứng dậy có chút gấp gáp, đầu đập vào mui xe, may mà vật liệu đều là đồ mềm nên đau, nghĩ, lúc xuống xe, chân đập vào đầu cửa xe, đầu liền đập vào đầu gối mà đúng vào vết thương vừa nãy, đau đến ức hít vào ngụm khí lạnh.

      "Sao vậy?" Lãnh Tử Mặc ở sau lưng hỏi.

      " sao!" nhanh chóng đứng thẳng người dậy.

      Lúc mẹ bệnh, tất cả mọi chuyện đều do ghánh vác, dần dần , cũng thành thói quen, cho tới bây giờ vẫn như vậy, dù có bị thượng bị đau, vẫn chịu đựng mình ghánh chịu .

      Hai người cùng nhau lên bậc thang, tuy chỉ mới nấc thang, vết thương ở đùi đau như bị xé rách vậy, vẫn chịu dựng mặt hề thay đổi, cuối cùng hết bậc thang.

      Đưa cái tủ vào thang máy, tài xế biết điều rời , kiên tri lên cùng.

      Nơi ở cao như vậy,dĩ nhiên người khác dễ vào được, thang máy có người, chỉ có Lãnh Tử Mặc cùng Lạc Tiểu Thiến.

      " ăn cơm tối chưa, bằng để tôi chuẩn bị cho ?" chủ động hỏi.

      "Được!" Lãnh Tử Mặc đáp ứng.

      " thích ăn gì?" Lạc Tiểu Thiến thuận miệng hỏi.

      "Sủi cảo!"

      Lạc Tiểu Thiến hận cắn vài đầu lưỡi mình, đúng là vạ vì miệng.

      tìm tình nhân, chứ phải bếp trưởng, còn sủi cảo, có thể làm sao.

      "Tôi.. Tôi biết làm, cái kia... Mì sợi được ?" cúi mặt, giọng hỏi.


      Chương 85:sắc mặt lên tia ấm áp
      Editor: Natalie Pham

      Vốn tưởng gian xảo từ chối, nào ngờ Lãnh Tử Mặc vẫn như cũ chữ.

      "Được!"

      Kỳ , nghĩ phức tạp như tưởng.

      Do hỏi thích ăn món gì, liền món thích mà thôi.

      Vị bạo chúa này, biểu hôm nay coi như cũng tệ lắm.

      Lạc Tiểu Thiến thở phào nhõm.

      Cửa thang máy mở ra, chủ động kéo hành lý ra ngoài, nhưng khi duỗi bàn tay ra lại nắm lấy tay .

      đỏ mặt vội rụt tay trở về, vịn vàothang máy, nhìn ra cửa, lúc này phải ba bước mới đuổi kịp .

      tới cạnh cửa, đột nhiên Lãnh Tử Mặc ở phía trước dừng lại, thu được bước chân của mình liền đụng vào lưng , ngay sau đó, mũi đau xót.

      "Sao lại vậy ?" theo bản năng .

      "Mở cửa!" Lãnh Tử Mặc ở phía trước .

      ràng ở phía trước , lại bắt mở cửa là sao?

      Lạc Tiểu Thiến tự dưng muốn nổi cáu, nhưng lúc này mới thấy tay khác của cầm túi của , mới kịp phản ứng, vội lên, từ trong cổ lấy ra chiếc chìa khóa.

      Chiếc dây chuyền cũng dài, ổ khóa nằm ngay vị trí trung tâm, muốn gỡ chìa khóa xuống phải cúi người để mở khóa.

      Động tác như vậy, có mấy phần trẻ con.

      Lãnh Tử Mặc nhìn lần nữa nhét chiếc chìa khóa vào vạt áo, khóe môi liền cong lên.

      " tắm , tôi nấu mì cho !"

      duỗi tay để tiếp lấy hành lý của , đặt bên cánh cửa, từ trong tủ lấy ra đôi dép lê trong nhà.

      cùng .

      có kinh nghiêm làm tình nhân, bất quá vẫn còn nhớ, lúc mẹ còn sống, nếu cùng cha trở về, đều làm như vậy.

      Lãnh Tử Mặc nhìn bốn phía, chỗ nào cũng được lau chìu sạch ngăn nắp, bên chân , luôn luôn có đôi dép lê kiểu đơn giản, thêm đôi dép màu trắng có hình con thỏ.

      Bên trong có màu trắng và đen, này đôi dép màu trắng, có lỳ do gì bên trong lại thêm màu làm cho có vẻ ấm áp.

      Đổi dép xong, ngay lập tức Lạc Tiểu Thiến vào phòng bếp, Lãnh Tử Mặc vào phòng ngủ để tắm rửa.

      Chờ lúc tắm xong, Lạc Tiểu Thiến nấu xong mỳ và đặt bàn ăn, ngồi ghế, cẩn thận quấn ống quần lên để kiểm tra vết thương.

      Cả đầu gối là mảnh xanh đen, có hai nơi bị trầy da.

      Thấy tới, vội vàng kéo ống quần xuống rồi đứng lên.

      " nấu xongrồi!"

      Chiếc bát làm bằng trắng muốt xinh đẹp, quả cà chua được cát thành lát hình tròn đặt quả trứng, hành lá xanh biếc, mì sợi rất .

      Trong khí có mùi dầu vừng.

      Lãnh Tử Mặc giật mình, biết bao lâu rồi chưa được ăn bữa cơm ở nhà.

      "Rất thơm!" cười hỏi.

      chỉ trả lời có ba chữ, " tắm rửa!"

      Bĩu môi, xoay người lên gác.

      chú ý đến vết thương, hơn nữa cũng chẳng có dũng khí đối mặt với việc sắp xảy ra, tắm rửa rất chậm, cho dù như vậy cũng tránh khỏi việc dội nước qua miệng vết thương, hơi đau.

      Sau khi tắm rửa xong, mặc áo tắm, đến cạnh cửa, lại lần nữa hơi do dự.

      "Còn chưa sấy tóc!"

      Cuối cùng cũng tìm được lý do để kéo dài thời gian, cầm máy sấy để sấy tóc.

      Sấy được lúc, cửa phòng tắm, mở ra.

      xoay mặt lại, thấy Lãnh Tử Mặc tới, vội giải thích, "Tôi xong ngay đây, phải tôi cố tình làm mất thời gian ..."

      Lãnh Tử Mặc câu nào, chỉ tiến lên đến bên cạnh .

      lùi ra phía sau,cho đến khi lùi đến bức tường, thể lùi được nữa.

      Nhưng lại dừng trước bồn rửa mặt, từ kệ lấy bàn chải đánh răng.

      Chương 86: bắt đầu bằng nụ hôn sao
      Editor: Natalie Pham

      Lạc Tiểu Thiến mày cũng là, người ta chỉ đánh răng thôi mà.

      Trong lòng liền cười nhạo bản thân mình, vẫn chưa dám chung sống với , nhanh chóng để máy sấy xuống rồi ra cửa.

      Bước thong thả từ đầu giường đến cuối giường, từ mép giường cho đến ban công... khẩn trương đến nỗi mà hai bàn tay đều toát mồ hôi.

      thanh mở cửa phòng tắm ràng như vậy, trong lòng khẽ run lên, vội xoay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giả vờ nhìn phong cảnh.

      "Lại đây!"

      Lãnh Tử Mặc đến bên giường .

      phải việc này là việc thôi sao, đây cũng phải là lần đầu tiên, cắn răng cái, nhắm mặt lại, liền qua!

      Tự động viên mình, cắn chặt răng, Lạc Tiểu Thiến xoay người, về phía .

      "Ngồi xuống!"

      ra lệnh, theo lời mà làm.

      liền tới, đến trước mặt ngồi xuống, duỗi taycầm lấy cổ chân phải của , toàn bộ lông tơ người Lạc Tiểu Thiến dựng thẳng đứng.

      , làm cái gì vậy? !

      phải mỗi lần đều bắt đầu bằng nụ hôn sao, sau lần này, lại từ chân vậy? !

      Mặc kệ, thích là chuyện .

      Lạc Tiểu Thiến, cắn răng, nhắm mắt lại.

      Bỏ chiếc dép từ chân ra, liền đặt chân lên đùi , Lãnh Tử Mặc cau mày nhìn đầu gối , thấy đầu gối mảng xanh tím cùng mấy vết trầy, nhíu chặt lông mày lại.

      Xoay người, mở hòm thuốc phát ra tiếng cạch.

      Nghe thấy tiếng động này, Lạc Tiểu Thiến giật mình, hoảng loạn mở mắt, nhìn về phía .

      " làm gì vậy? !"

      Nghe đàn ông có sở thích đặc biệt, đó là thích chơi đùa kiểu SM ,muồn còng tay và chân lên, phải muốn chơi kiểu đó đấy chứ...

      Thấy trong tay cầm ít bông lấy từ hòm thuốc ra, Lạc Tiểu Thiến cứng họng.

      Hóa ra là do nghĩ nhiều !

      Dùng bông y tế sát trùng vết thương cho , Lãnh Tử Mặc lấy lọ thuốc xịt màu trắng.

      "Chịu đựng !"

      Phốc!

      Khi lọ thuốc xịt vào vết thương, vô cùng đau và rát, Lạc Tiểu Thiến cắn môi, nhẫn nhịn lên tiếng.

      Dùng băng gạc bao lấy vết thương , buộc rất lưu loát, nhìn tốc độ vậy, phương pháp rất gọn gàng.

      "Cám ơn!"

      Cảm nhận được làm rất cẩn thận, Lạc Tiểu Thiến khách khí tiếng cám ơn.

      Lãnh Tử Mặc thu dọn lại hòm thuốc, đứng lên.

      "Tôi có thể làm cho ta chết!"

      rất bình tĩnh, nhưng ý tứ lại như vậy, vô cùng đáng sợ, dường như trong mắt , Lục Hạo chỉ là con kiến mà thôi.

      "... được..." Lạc Tiểu Thiến vội vàng ngăn cản, " thể!"

      sai, hận , là cặn bã, chính là, tội đáng chết.

      Tất cả nhưng thứ này, sai ở đây là do mắt bị mù, mới người như vậy.

      Huống chi, ở quê còn có gia đình, bố vừa mới qua đời năm trước, chỉ còn lại mỗi mẹ ta, bây giờ còn bệnh, nếu chết, mẹ ra sao?

      " quên được?" Lãnh Tử Mặc nhíu mày.

      " phải!"

      " có!"

      Nếu như như lời , sao có thể vội vàng ngăn cản ?

      "Tôi có chính là có!" đứng lên, "Chuyện của tôi cần lo!"

      ràng muốn quên chuyên này , vì cái gì mà vẫn chịu buông tha, muốn bóc vết thương của ra mới hả dạ sao? !

      " đâu?" Lãnh Tử Mặc bắt lấy cổ tay .

      " rửa bát!" Nàng gầm muốn hất cánh tay ra.

      Người giống thiếu gia như có thể làm cái gì, muốn bát đũa bẩn để đến ngày mai mới thu dọn.

      Đột nhiên Lãnh Tử Mặc có chút muốn cười, biết đầu óc tiểu nha đầu này làm bằng cái gì, tại sao có thể nhảy sang chuyện khác nhanh như vậy?

      "Ngày mai hẵng rửa!"

      thu cánh tay rồi kéo vào ngực, sau đó hôn .

      Từ lúc đến tận bây giờ, suốt năm ngày liền nhờ , bây giờ để rửa mấy cái bát bẩn đó!

      ...

      ...


      Chương 87: lại nghĩ đến ta
      Ediotor: Natalie Pham

      Lãnh Tử Mặc hôn, ôn nhu hôn lên môi .

      Dùng đầu lưỡi nhàng miêu tả lại đôi môi , hôn rất kiên nhẫn.

      hề gấp gáp,ăn được món ngon phải từng bước nấu nướng,để hát bài hát hay phải khéo léo sửa chữa để nó mượt mà, con cũng giống vậy.

      Nụ hôn của , vô cùng tinh tế, quyến luyến hôn lên môi cổ và tai , vô cùng điêu luyện.

      Thân thể Lạc Tiểu Thiến cứng ra, rồi tự nhiên mềm lại, tất cả giác quan đều bị khống chế.

      Tất cả, đều nằm trong khống chế của Lãnh Tử Mặc.

      có biện pháp khống chế cơ thể của , làm cho cơ thể rời suy nghĩ của chính bản thân .

      Cảm thất vạt áo bị kéo ra, áo tắm lỏng lẻo, tay rơi xuống nơi nào đó, hai chân mềm nhũn lại, lần này, đỡ , mà là cả hai cùng ngã xuống giường.

      Dưới người là chiếc giường mềm mại.

      người là hơi thở lạnh cùng thân thể nóng bỏng của .

      Nụ hôn của rời rồi lại rơi xuống tai và môi .

      "Lần này lần cuồi cùng, ngoan ngoãn ở phía tôi tha thứ cho !"

      Ý là sao, là do chịu phối hợp, hay do phát cáu với vì Lục Hạo?

      Lạc Tiểu Thiến có chút khó hiểu, Lãnh Tử Mặc để có cơ hội được suy nghĩ liền hôn xuống, rời đôi môi , lần này, có triền miên trêu đùa, mà là cuồng dã tham lam, nụ hôn này giống như muốn đưa cả người sát nhập vào cơ thể mình vậy.

      Lần này, bị đau.

      từng bước dẫn dắt , chỉ , làm hoàn toàn trầm luân vào thế giới mà khiến từ vui vẻ rồi lại đến thống khổ.

      ...

      ...

      Cho đến khi kết thúc, timcùng hơi thở của Lạc Tiểu Thiến phải lúc sau mới bình ổn lại.

      Bị ôm vào ngực, nhìn kên trần nhà, có chút muốn cười.

      có tư cách gì hận Lục Hạo, phải cũng như .

      Lạc Tiểu Thiến, mày là đứa con hư hỏng!

      Lục Hạo, vốn dĩ chẳng cần làm cái gì, chỉ trong nháy mắt có thể đánh trở về bộ mặt của mình.

      Đột nhiên trần nhà hơi mờ , nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, chảy vào lồng ngực nên hơi man mát.

      Lãnh Tử Mặc nâng taysờ khuôn mặt , chỉ sờ đến mắt là tay đầy nước mắt, khẽ nâng đứng người dậy, nhìn vào mắt , thấy khóc, mắt liền lạnh xuống.

      " nghĩ tới ta!"

      nghi ngờ mà là tức giận ra .

      Lạc Tiểu Thiến gì, chỉnhìn trần nhà, nước mắt như chiếc vòng ngọc châu bị đứt vậy, ngừng được.

      Lãnh Tử Mặc, người đến 10 năm, biết, 10 năm có ý nghĩa như thế nào , 10 năm người, giống như cái gai trong ngực vậy, sớm khắc vào trong lòng, thể nào quên là quên được ngay!

      Lãnh Tử Mặc muốn lau hết nước mắt cho , nhưng thể nào lau hết được.

      tức giận !

      Ngay sau đó, thèm để ý đến nước mắt của nữa, lần nữa cúi người đè ép , hôn cũng điểm dịu dàng mà cắn mút như con thú vậy.

      Lạc Tiểu Thiến lại như người chết, có cảm giác.

      Tâm đau đến cực điểm, chút đau này làm sao có thể làm cảm nhận được? !

      lạnh lùng của càng khiến Lãnh Tử Mặc tức giận, đột nhiên xuyên vào người , cắn môi rồi tuyên bố.

      " là của tôi, tôi!"

      Cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn vào mắt với vẻ mặt áy náy.

      " xin lỗi, Lãnh Tử Mặc!"

      Trừ cha , là người đàn ông đầu tiên đối tốt với , rất biết ơn , chỉ là tính cách của hợp để làm nhân tình.

      Chương 88:ý chiếm hữu cũng mạnh
      Editor: Natalie Pham

      bói, chỉ tham lam điên cuồng chiếm giữ lấy cơ thể .

      lần, lại lần.

      ...

      ...

      Cho đến khi ngất xủi trong lồng ngực .

      Nhìn khuôn mặt ửng hồng của , Lãnh Tử Mặc cau mày.

      Dưới ánh đèn mờ, thân thể tràn đầy những dấu vết do lưu lại.

      Ái muội, mê người, làm người ta đau lòng...

      Kéo qua chăn mỏng che đậy thân thể , đứng lên, tiện tay lấy chiếc áo choàng phủ lên người mình, cầm chiếc điện thoại đầu giường, ấn số điện thoại.

      "Phong tỏa giết Lục Hạo... tôi muốn ta hoàn toàn biến mất trong thế giới giải trí này!"

      Giọng rất lạnh, mỗi chữ đều lộ ra vẻ cực kỳ tức giận.

      ...

      ...

      Lúc Lạc Tiểu Thiến thức dậy, là gần buổi trưa ngày hôm sau.

      Mở to mắt, thấy Lãnh Tử Mặc.

      giường lớn là cảnh vô cùng lộn xộn, cả căn phòng đều tràn ngập mùi vị ám muội.

      Dường như cả người đều đau nhức, may mắn hôm nay là ngày nghỉ, bằng , nghi ngờ, làm sao có thể lực đến công ty EM để luyện tập chứ.

      Người đàn ông này, hôm qua giống như con thú vậy.

      biết, tức giận .

      đáp ứng làm tròn bổn phận của nhân tình tốt, ràng, làm được, đây là trừng phạt của dành cho .

      sờ lên làn môi còn đau, từ từ đứng dậy, mặc chiếc áo tắm rồi vào phòng tắm, hai chân mềm đến mức đứng còn vững, phải vịn vào bồn rửa mặt mới bị ngã.

      Tắm vòi sen là thể, vào đường cùng, chỉ có cách sử dụng bồn tắm lớn của thôi.

      Hi vọng bỏ qua, có khí lực để tắm dưới vòi hoa sen.

      Lúc xả nước, gỡ băng gạc ở đầu gối ra, miệng vết thương tối hôm qua kết thành vẩy màu đỏ sẫm.

      Toàn bộ vết tích cơ thể đều do lưu lại, thậm chí gần chỗ trầy mà Lục Hạo lưu lại còn có mấy dấu răng.

      Lạc Tiểu Thiến cười khổ.

      Người đàn ông này có ý chiếm hữu mạnh bao nhiêu đây?

      Đến vết sẹo cũng chi li tính toán, nên ấu trĩ hay bá đạo đây!

      Nằm trong bồn tắm, mặc cho nước ấm thấm vào cơ thể, dường như cả người vô cùng đau nhức và mệt mỏi, ngâm trong bồn tắm phải đến 30 phút, mới đứng dậy lau khô người rồi thay bộ quần áo ở nhà, thu dọn chiếc khăn trải giường bị chà đạp đêm hôm qua rồi thay cái mới .

      Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, khom người ôm khăn trải giường xuống dưới tầng rồi nhét vào máy giặt.

      Xoay người vào phòng bếp, mở tủ lấy gói mỳăn liền, vì chuẩn bị cho bản thân mình nên chuẩn bị rau hay trứng gì cả.

      lúc sau, nấu xong mỳ, bưng bát đến bàn rồi đặt bát mỳ bàn, còn chưa kịp động đũa, liền thấy tiếng mở cửa của cánh cửa bên cạnh vang lên.

      giật mình xoay đầu lại, thấy Lãnh Tử Mặc cầm mấy mấy bản nhạc tay từ trong phòng ra.

      "..vẫn còn ở nhà sao? !" hoảng loạn từ ghế đứng lên.

      người còn mặc áo tắm, hai mắt còn lộ tơ máu, trong tay còn cầm bản nhạc, tay khác còn cầm điếu thuốc, chẳng lẽ... trong phòng này cả đêm sao?

      Lãnh Tử Mặc nhìn cái, tới, tùy tiện ngồi lên chiếc ghế ngồi, tùy ý ném bản nhắc trong tay đến trước mặt .

      "Luyện tập cái này !"

      Giữa ngón tay còn cầm điếu thuốc bốc lên làn khói màu xanh, đây là mù hương chocolate mà quen thuộc.

      Hóa ra, phải nước hoa, mà là mùi thuốc lá.

      nhàng hít vào hơi, Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ nâng bản nhạc bàn lên.


      Chương 89: mà chọn bài hát
      Editor: Natalie Pham

      bản nhạc đề ba chữ《Bạch Nguyệt Quang》(Ánh trắng sáng tỏ).

      Đây là bài hát về tình của ca sĩ Hong Kong và Đài Loan - Trương Tín Triết, chẳng qua, bản nhạc đầu tiên được điều chỉnh tý, mấy câu viết hoa, ràng được sửa qua.

      "Tôi chọn bài hát..."

      "Hát bài này!" Giọng như ra lệnh .

      "Chính là..." Nhưng bài hát “chưa muộn” được luyện tập mấy ngày hôm nay rồi, tuy cũng rất thích bài này, nhưng hiểu bài “Chưa muộn” kia hơn.

      Lãnh Tử Mặc ngửa mặt lên, " là hát bài này, rời khỏi sân khấu !"

      Tuy tiếp xúc với chưa nhiều, Lạc Tiểu Thiến biết nhất định làm.

      Bây giờ ca hát là nguồn sinh lực suy nhất của , thể mất nó, hơn nữa, muốn chọc giận , thân thể tại của có chút chịu được lửa giận của .

      Thế là, .

      "Được, tôi hát!"

      Để xì gà lên gạt tàn, Lãnh Tử Mặc cầm lấy bát đũa, khách khí bắt đầu ăn.

      Này, đây là bát mỳ của mà!

      Quên , người ta làkim chủ, là đại gia, côđi nấu lại là được.

      " tập đàn !"

      chưa kịp vào phòng bếp lần nữa mở miệng.

      Có phải mới thay đổi cách hành hạ đúng ?

      Lạc Tiểu Thiến cắn răng dừng bước lại, nhìn chiếc bát được ăn gần hết ở trước mặt, mấp máy môi, xoay người vào phòng đàn.

      Trong phòng đàn, khói thuốc lượn lờ.

      Đáng chết ,tới cùng hút bao nhiêu điếu xì gà, chẳng lẽ cả đêm đều hút thuốc ở đây sao?!

      Nặng nề đóng cửa phòng lại, Lạc Tiểu Thiến tức giận ngồi trước đàn dương cầm.

      "Chuyên | chế, bạo | quân..."

      Dù sao cũng nghe thấy, cho nên, côchửi to.

      Chửi xong, dường như tâm tình trở lên thoải mái hơn, lúc này mới tâm có trạng nhìn bản nhạc.

      Bản nhạc này, là tác phẩm của Tùng Bản tuấn – bậc thầy về soạn nhạc, lấy ánh trăng vì linh hồn, như thi như tố, nhìn qua bài hát này có vẻ đơn giản, nhưng lại thẳng vào lòng người, bài hát như vậy, tại sao lại dám sửa chứ? !

      Mang theo mấy phần tò mò, mấy phần nghi ngờ, Lạc Tiểu Thiến để bản nhạc xuống, để hai tay lên bàn phím, dựa theo bản nhạc được sửa, vừa đàn vừa hát.

      "Ánh trăng sang ngời, nơi nào đó trong lòng,

      Sáng như vậy, lại cảm thấy lạnh giá.

      Mỗi người, đều có nỗi đau.

      Muốn cất giấu nó, nhưng lại càng làm nó lộ ra..."

      thay đổi bài hát nhiều, có điều tại mấy thanh câm cao hơi điều chỉnh lại chút, ở giữa thêm đoạn vừa hát vừa đánh đàn dương cầm, tuy nhiên, sau khi chỉnh qua mấy chỗ đơn giản bản bài hát này rất hợp với giọng .

      Lúc đầu còn hoài nghi, sau đó dễ dàng vào cảm xúc của bài hát, hát xong, mặt đầy mặt nước mắt.

      Sao lại chọn bài hát này, muốn khổ sở sao? !

      " cho khóc!"

      Giọng Lãnh Tử Mặc đột nhiên từ cửa phòng truyền tới đây.

      Lạc Tiểu Thiến giật nảy mình, quay đầu nhìn thấy đến trước đàn dương cầm.

      "Chẳng lẽ muốn dùng nước mắt để làm ban giám khảo cảm động sao? Tôi với , sân khấu của công ty Em, thương hại được tồn tại, tôi cần ca sĩ, chứ phải diễn viên, tôi muốn hát, phải muốn khóc, nhạc là cái gì, nhạc chính là tâm hồn, hát để nỗi đau của mình ra, chứ phải khóc, nếu ngay cả điểm ấy chả làm được, có tư cách gì để hát, muốn nổi danh kiếm tiền sao, bằng bây giờ quay trở về giường, học ít phương pháp làm sao để lấy lòng tôi!"

      Giọng chẳng hề cao, nhưng che giấu được tức giận.

      Anhsửa cả đêm là để khóc sao?

      Chương 90: dám cá cược sao
      Editor: Nata lie Pham

      " có tư cách gì mà tôi chả có tư cách để hát, nhạc của sao?" Lạc Tiểu Thiến kích động từ ghế đứng lên, "Tôi cho - Lãnh Tử Mặc, đừng tưởng rằng, là đại thần có thể vung tay múa chânđối tôi, thế giới này mỗi người đều có quyền lợi được hát!"

      "Tốt thôi!" Lãnh Tử Mặc xoay người hướng ngoài cửa, "Tôi cho cơ hội, nếu như lần này có thể qua vòng bán kết tôi nâng đỡ !"

      " cần giúp đơc của , tôi cùng có thể thắng!" Lạc Tiểu Thiến gào lên.

      Lãnh Tử Mặc dừng bước chân lại, quay đầu nhìncô, " xác định?"

      "Vô cùng xác định!" .

      "Tốt!" Lãnh Tử Mặc xoay người, "Tôi mỏi mắt mong chờ!"

      "Lãnh Tử Mặc!" khiêu khích mở miệng, " dám cá cược với tôi ?"

      "Cá cược cái gì?" Trong mắt lên tia hứng thú.

      "Nếu như tôi dựa vào giúp đỡ của mà thắng, phải để tôi tự do và được gây khó dễ Hứa Hạ!" Lạc Tiểu Thiến .

      Khiêu khích ?

      có loại người rất hiếu thắng!

      "Nếu như thua sao?" Hai mắt Lãnh Tử Mặc thu lại.

      "Cái này..." Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi vẫn còn hơi đau, "Tôi làm nhân tình cho đến khi thấy chán thôi!"

      Lãnh Tử Mặc từng bước từng bước tới, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn .

      ràng Lạc Tiểu Thiến vô cùng khí thế, nhưng khi ngửi thấy mùi chocolate người ngày càng gần, theo bản năng lùi về phía sau bước, phía sau là đàn dương cầm, thể lùi được nữa.

      "Tôi cá!" Tay nâng cằm lên, "có điều tôi chỉ có 3 tháng thôi, chỉ cần trong ba tháng này, có thể vượt qua vị trí thứ 2, thắng, nếu như , vậy phải ở bên cạnh tôi đến khi chết, Lạc Tiểu Thiến, dám làm ?"

      Lạc Tiểu Thiến cố gắng đứng thẳng bên cạnh đàn dương cầm và , "Tôi cá!"

      Lãnh Tử Mặc mỉm cười, cười ,nụ cười rất lạnh, "Lạc Tiểu Thiến, tôi chờ thua!"

      "Tôi thăng hạng cho xem!" khoan nhượng .

      cúi mặt xuống, khẽ hôn lên môi , " là của tôi, Lạc Tiểu Thiến, trốn thoát đâu!"

      Xoay người, ra ngoài rồi lên lầu.

      Lạc Tiểu Thiến nghe thấy tiếng bước chân biến mất, lúc này mới thở phà nhõm như trút gánh nặng vậy.

      Ngồi lại ghế dương cầm, lần nữa cầm bản nhạc giá kệ.

      Tuy nguyện ý thừa nhận, lại thể thừa nhận, bài hát này hợp với hơn bài《chưa muộn》, nhất là sau khi sửa.

      Nếu muốn thành công nhất định phải thắng trận đấu này.

      Chỉ là khu vực Bắc Kinh có Thẩm Tâm Di, nghe Hứa Hạ mấy khu vực khác cũng thiếu người tài giỏi, nghĩ gì mà có thể thắng dễ dàng như vậy, bây giờ vũ đạo của so với người khác còn có khoảng cách, muốn lên bằng thực lực, nhất định phải hát tốt.

      Bài hát này là do đưa cho trước khi cá cược, cho nên tính!

      Hừ!

      Trong lòng như vậy nghĩ, lập tức điều chỉnh lại thân thể rồi để bản nhach kệ.

      Còn chưa bắt đầu, chuông cửa liền vang lên.

      Lạc Tiểu Thiến nhíu mày, thể trông cậy vào vi hoàng đế kia mở cửa, đứng dậy đánh giá mình, xác định ăn mặc có chỗ nào là chả thích hợp, mới tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, đứng ngoài cửa là thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục.

      " có chuyện gì ?" Lạc Tiểu Thiến hỏi qua ống điện thoại.

      "Chào , tôi là nhân viên ở phố Hoa, có nhiệm vụ đưa cơm tới đây, đây là đồ ăn sáng của ngài Lãnh, làm phiền mở cửa cho tôi được !" giọng người trẻ tuổi vô cùng khách khí, tác phong làm việc, chủ cần nhìn qua cũng biết được huấn luyện chuyện nghiệp.
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      garan2602, baoyeubaoyeu, Tôm Thỏ16 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Bài edit – Sửa đổi để làm mục lục
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      quỳnhpinky, Phamthanhhuong, Thanhha3 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 91: Cùng tôi lên lầu!
      Editor: Natalie Pham

      "Được! vào !"

      Lạc Tiểu Thiến giúp anhta mở khóa vào.

      lúc sau, tiếng đập cửa vang lên, kéo cửa ra, đồ ăn bên ngoài cửa được tiểu ca lấy từ hộp giữ ấm ra rồi hai tay giữ đưa vào tay .

      "Hoá đơn ở trong túi, mong ngài giữ kỹ!"

      " cầu trả tiền đồ sao?" Lạc Tiểu Thiến tiếp túi giấy.

      " cần, cám ơn chiếu cố của ngài!" Đối phương khách khí chào, xoay người ròi .

      Đề hộp cơm ở bàn, ngửi thấy mùi hương từ bên trong tỏa ra, lại nhìn cái bát đến cả nước sôi Lãnh Tử Mặc cũng để lại, Lạc Tiểu Thiến cau mày, lập tức lấy bữa ăn từ trong túi lấy ra.

      Súp, bánh bao, tất cả đều được cất trong cái hộp trong veo, vừa nhìn thôi nuốt nước bọt.

      Hừ!

      Cái tên này, thế mà đặt cho , đúng là keo kiệt mà!

      Nhìn lầu, nở nụ cười xấu xa, ngay lập tức liền ngồi lên chiếc ghế bên cạnh bàn, mở nắp bát súp ra.

      Bên trong bát súp, có thịt chỉ có quế và ít táo đỏ… thấy thế nào cũng giống như cho phụ nữ uống để tẩm bổ

      Tên biến thái này, có khẩu vị đặc biệt!

      cẩn thận lấy thìa múp rồi đưa vào miệng, ngay lập tức hương vị.

      hổ danh súp do nhà hàng người Hoa nấu, trướckia có nghe Lục Hạo quá, chỗ này đắt muốn chết, bát súp cũng phải mấy trăm tệ, bát súp cùng chiếc bánh bao này để ăn sáng, cũng phải ngàn ?

      Đúng là người có tiền, đến bữa sáng cũng xa hoa như vậy.

      Ngửa mặt nhìn lên tầng, ràng Lạc Tiểu Thiến muốn nhai to.

      Bằng cái gì, ăn của , liền thể ăn củaanh ? !

      Ăn uống no đủ, dọn dẹp bàn ăn, mang bánh bao ít đồ thừa để vào tủ lạnh, lần nữa vào phòng đàn, đóng cửa lại, luyện tập.

      lần lần đàn hát, lúc hát rất nhập tâm, cũng rất nghiêm túc.

      " nhạc là cái gì, nhạc chính là linh hồn của người hát, hát để nỗi đau ra chứ phải để hát..."

      Thi thoảng giọng Lãnh Tử Mặc vang vọng bên tai .

      Từng lần từng lần hát, bắt đầu tìm được cảm giác.

      Sau lần đầu tiên, cho đến cuối cùng, hoàn toàn có thể dung hợp và xử lý bài hát.

      Lần cuối cùng này khóc.

      Đàn xong nốt cuối cùng, từ ghế đứng lên.

      Quay mặt, lại gặp lúc mở cửa ra, chẳng biết từ lúc nào Lãnh Tử Mặc đứng bên cạnh cửa.

      mặc bộ quần áo thể thao màu xám, dường như mới tắm rửa xong, tóc còn chưa lau khô, ngủ giấc, mệt mỏi mặt còn chưa biến mất, đứng cạnh cánh cửa, chỉ mặc bộ quần áo đơn giản và đeo dép lê thôi, như thiên vương mang theo tia sáng ở sân khấu, làm chói mắt người nhìn và làm người ta dám tới gần.

      Nhìncô, Lãnh Tử Mặc chỉ ba chữ.

      "Mì ăn liền!"

      Vừa tỉnh dậy liền muốn ăn, là heo sao ?

      Lạc Tiểu Thiến , tới, từ bên cạnh vòng qua để về phía phòng bếp.

      Chú ý đến bên ngoài, hàng vạn đèn đường bên ngoài cửa sổ được bật lên, bất tri bất giác, luyện tập cả ngày.

      Mở lửa lên, đặt nồi lên , rửa tay bắt đầu chuẩn bị, sau đó liền chú ý đến, cũng đói .

      Nấu nồi mỳ, rồi làm nóng lại hai cái bánh báo, Lạc Tiểu Thiến cũng mang hết đồ ăn thừa sáng nay ra.

      "Tôi ăn đồ thừa !"

      lập tức đẩy bánh bao cùng mấy món ăn đó về phía rồi lấy bát mỳ đối diện .

      Ngồi đối diện nhìn ănhết 3 bát mỳ, Lạc Tiểu Thiến có chút tìn vào mắt mình.

      Cái tên này, bị sao vậy?

      Bữa sáng muốn ăn hơn nghìn tệ, bữa tối chỉ muốn ăn mì ăn liền, hơn nữa còn ăn cách ngon lành nữa chứ? !

      Vẫn nghi hặc, Lãnh Tử Mặc để bát xuống.

      " lên lầu cùng tôi!"

      Lạc Tiểu Thiến thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, ... lẽ lại muốn cái kia? !

      ...

      ...

      Chương 92:tai đỏ kìa
      Editor: Natalie Pham

      Lãnh Tử Mặc nhanh chân xuống thang lầu, nhưng Lạc Tiểu Thiến ngồi ở ghế nhúc nhích.

      "Tôi còn chưa ăn xong."

      "Tôi đợi lầu!" Anhcũng dừng, trực tiếp lên.

      Lạc Tiểu Thiến cúi mặt, uống canh từng ngụm.

      Uống cho đến khi trong bát giọt nào, còn kì kèo mè nheo rửa bát, dọn dẹp phòng bếp, ném rác rưởi... cuối cùng còn lý do để ở lại, mới kéo chịu lên.

      Vừa đẩy cửa phòng ngủ, kết quả thấy ở đây.

      Sân thượng cũng có, chẳng lẽ, tắm, sao lại có tiếng gì?

      Lạc Tiểu Thiến chân nhẹtay bộ dáng như tên trôm rồi đưa tai tiến gần cửa phòng tắm, úp lỗ tai cửa, nghiêng tai lắng nghe.

      Đột nhiên giọng Lãnh Tử Mặc ở phía sau vang lên.

      " nghe cái gì vậy?"

      "Á... , có gì!" Lạc Tiểu Thiến đứng thẳng lên, "Tôimuốn nhà vệ sinh, lại sợ bên trong có người, cho nên..."

      Lãnh Tử Mặc lạnh nhạt liếc cái, " tai đỏ kìa!"

      Chẳng kẽ biết sao, căn bản dối được, mỗi lần dối, ánh mắt né tránh, vành taisẽ đỏ lên.

      chỉ cần nhìn lỗ tai , liền biết, hay giả.

      "A?"

      Lạc Tiểu Thiến nâng tay sờ sờ vành tai, quả nhiên, có chút nóng lên.

      "Tới đây , lãnh phí rất nhiều thời gian rồi !" Lãnh Tử Mặc xoay người, về phía phòng luyện tập.

      Phòng luyện tập?

      Quả nhiên, đêm nay muốn chơi trò thú vị ? !

      Lạc Tiểu Thiến thấp thỏm theo sát vào, nhìn ở phía sau đóng cửa phòng, trong lòng rùng mình cái.

      Lúc này, Lãnh Tử Mặc cũng nâng tay, ấn điều khiển từ xa, thanh mở ra, ngay lập tức nhạc vang lên.

      "Nhảy cho tôi xem!" Anhkhoang tay hạ lệnh.

      Lạc Tiểu Thiến giật mình hai giây, sau đó mới kịp phản ứng,hóa ra muốn nhảy.

      Xem ra, do nghĩ nhiều rồi !

      tới trung tâm căn phòng, bắt chyển động thân thể mình theo tiếng nhạc, từ từ nhảy theo cách mà thầy giáo dậy .

      Bởi vì xem, nên vô cùng khẩn trương, rất nhanh, liền nhảy sai.

      "Dừng!" Lãnh Tử Mặc cau mày đến trước mặt , giơ tay lên làm động tác stop lại, " nhảy, phải cắt rau, nhảy lại!"

      Thế là, bắt đầu lại từ đầu.

      "Dừng lại dừng lại ngừng..." Lãnh Tử Mặc tắt nhạc ,ném điều khiển sang bên, tiện tay cầm thước bằng gỗ ở bộ thanh, cởi dép lêra, chân trần đến bên người , liền lấy chiếc thước chỉ phía sau lưng , "Vốn có ngực, lùi lại , nhô lên, còn đùi đứng thẳng!"

      Tay rất nặng, cách lớp ảo mỏng, vỗ vào lưng rất đau.

      Côtheo lời mà , liền về phía sau lưng , tay vịn chặt bụng , tay khác dùng thước gỗ nâng cằm lên.

      "Nơi này chính là sân khấu, phía dưới là khán giả, là cái gì, ngươi là trung tâm, chính là nữ thân của bọn họ, cho dù chỉ cái nhấc tay hay cái nhấc chân, đều kéo lên tâm trạng của mỗi ngươig..."

      dễ nghe, phải đại thần, phải minh tinh.

      Lạc Tiểu Thiến soi gương bĩu môi.

      Lần đầu tiên lên sân khấu, làm sao có thể so sánh với ạn, cái tên này cầu quá cao .

      Chú ý đến biểu tình của , Lãnh Tử Mặc đỡ lấy bụng rồi tay xuống, vào áo T-shirt của , nắm lấy vật nổi lên trước ngực .

      "Nếu như cảm thấy mình có tư cách làm cái này mỗi ngày ràng nhận thua, cần luyện ..."


      Chương 93: còn muốn tắm bao lâu nữa
      Editor: Natalie Pham

      Ngón tay khiến thân thể run rẩy.

      "Đừng hòng!"

      nhanh chóng lôi tay ra, ném , tiếp tục nhảy.

      Duỗi cánh tay, kéo căng eo, xoay tròn...

      Mỗi động tác, đều gắng hết mình để làm tốt nhất.

      Ai tư cách làm thiên hậu, có thể, nhất định có thể!

      Lãnh Tử Mặc có biểu gì nhưng theo sát từng động tác của , thi thoảng thước gỗ tay hạ xuống, đánh lên vai , đùi, ngang hông.

      "Đùi nâng lên chút... Cổ tay duỗi thẳng... Eo phải thẳng, tại giường, tôi uốn éo được..."

      cố gắng dùng hết sức, mỗi thước, đều là cái đau buốt nhói lên.

      cắn răng, chịu đau, chịu đựng mắng chửi, nhảy hết lần này đến lần khác, mồ hôi đầy người, tóc dính trán. Lúc xoay người cái, liền ngã xuống.

      "Tôi thấy chúng ta vẫn lên tắm rửa!"

      tới, từ cao nhìn .

      cắn răng, lần nữa đứng dậy, từ đầu lại tới.

      ...

      Tùy chỉ nhảy lần rồi lại lầ nữa, số lần thước gỗ tay Lãnh Tử Mặc rơi xuống càng ngày càng ít.

      Cuối cùng cũng làm được động tác xoay tròn, sau khi xoay được hai vòng, khuôn mặt xinh đẹp.

      Nhìn vào kính, tự thếmở ra, hai chân vươn ra, khẽ nhếch càm, xinh đẹpnhư vậy, kiêu ngạonhư vậy.

      Nhìn mình trong gương, Lạc Tiểu Thiến mấy câu tự tin.

      "Tôi làm được rồi!"

      " có lỗi nào!"

      Lãnh Tử Mặc ném thước gỗ sang bên, xoay người ra khỏi phòng luyện tập.

      Lạc Tiểu Thiến ở sau lưng làm mặt hề, lần nữa nhìn mình trong kính, nhàng thở ra, sắc mặt trở lên nghiêm túc.

      "Lạc Tiểu Thiến, cố lên, tao tin tưởng mày có thể làm được !"

      Kỳ , chẳng biết, rốt cuộc Lãnh Tử Mặc cầu cao bao nhiêu.

      Tại Đế Thị, nếu như có thể được Lãnh Tử Mặc câu " có lỗi", đại biểu ca sĩ hay diễn nào đấy thầm trong lòng vui mừng.

      Lãnh Tử Mặc, còn nghiêm khác hơn tưởng tượng của rất nhiều.

      Hít vào hơi, Lạc Tiểu Thiến lại lần nữatập nhảy, lần nhảy này vẫn hoàn hảo như cũ.

      Đến tận bây giờ thể lực của cũng đến cực hạn, ngã xuống đất, thở hổn hển.

      " tắm rửa!"

      Cạnh cửa, chẳng biết từ lúc nào Lãnh Tử Mặc trở về.

      Lạc Tiểu Thiến nhìn sắc mặt , cái gì, chỉ từ mặt đất đứng lên, dùng khăn cổ lau khô mồ hôi, sau đó tắt nhạc, ra khỏi phòng luyện tập, vào phòng ngủ phòng tắm.

      Bồn tắm lớn, được xả nước, hình như thêm ít dầu vào trong nước, trong khí có mùi thơm của hoa lavender.

      Đây là muốn tắm rửa cho tốt rồi hưởng dụng sao?

      Cũng được, dù sao cũng có dự lựa chọn nào cả.

      Cởi hết quần áo xuống, Lạc Tiểu Thiến bước vào bồn tắm lớn, từ từ ngâm mình vào trong nước.

      Tối hôm qua bị gây sức ép lâu như vậy, ban ngày luyện cầm, buổi tối lại luyện múa, bây giờ, mỏi mệt đến cực điểm, muyif hương lavender có tác dụng an thần và dịu đau đớn, ngâm trong nước nóng, thân thể mệt mỏi cũng bớt , thân thể và tinh thần Lạc Tiểu Thiến căng thẳng cũng giảm chút ít, bất tri bất giác, côdựa mình vào trong góc bồn tắm rồi ngủ.

      Cửa phòng tắm, nhàng bị đẩy ra.

      Lãnh Tử Mặc vào.

      " còn muốn tắm bao lâu nữa!"

      Trong bồn tắm lơn, có phản ứng.

      qua, thấy nhắm mắt, Lãnh Tử Mặc nhàng nhíu mày.

      đưa tay qua, muốn gọi dậy, nhưng ánh mắt nhìn thân thể qua dòng nước còn mấy vết mờ mờ, tay dừng giữa trung.

      chương 94:tên này coi như chó sao
      Editor: Natalie Pham

      Mấp máy môi, đứng dậy từ kệ lấy khăn tắm xuống, duỗi tay vào trong nước rồi ôm ra, ngồi bồn cầu, giúp lau khô người, sau đó bế ra khỏi phòng tắm, đặt giường rồi đắp chăn cho .

      Lúc này Lạc Tiểu Thiến cùng Chu công chơi đùa, hồn nhiên biết mình bị thay đổi nơi ngủ.

      Đèn bên giường được mở ra, ánh đền nhu hòa chiếu xuống khuôn măt xinh đẹp của .

      Chiếc vòng cổ bị ướt dính cổ , chiếc chìa khóa ở xương quai hàm của lóe sáng..

      Nâng tay, cởi chiếc vòng cở đấy ra, lạnh lùng xoay người rời , sau lát, lại quay trở về ngồi bên giường, rồi đeo chiếc vòng cổ đó vào cổ .

      Chỉ có điều, sợi dây cước thấy, thay vào đó là viên đá quý màu xanh, sợi dây giống với mấy dây chuyền thông thường khác, rất và tinh vi


      .


      Cộc!


      Lãnh Tử Mặc hơi hơi dùng sức, hai đầu của cái chìa khó kia thắt chặt lại với nhau, sau đó gỡ cái chìa khó này xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, khóe mỗi khẽ nhếch lên


      Đưa bàn tay đưa qua, nâng lên mặt lên, ở hôn cái lên trán , đứng dậy vào phòng tắm để tắm.


      ...


      ...


      Ngày thứ hai, Lạc Tiểu Thiến tỉnh dậy cả giường lớn chỉ có mình .


      Liếc mắt nhìn điện thoại di động ở đầu giường, đứng dậy xuống giường, nhanh chóng đến tủ quần áo để tìm bộ quần áo để mặc, rồi mới ra khỏi phòng.


      khắp nhà tìm vòng, xác định rời , lúc này mới quay trở về phòng để đánh răng rửa mặt.


      bên hát lên bên chủ định, để ý trong gương cổ mình ánh bạc lóe lên, nghi hoặc để bàn chải đánh rắng xuống, đối diện với tấm gương đưa tay lên sờ cổ mình, sau đó, từ trong quần áo túi lấyra chiếc dây chuyền chìa khóa.


      Dây chuyền biết làm bằng vật liệu gì, màu đen có mấy viên đá màu xanh lam được chạm khắc tỉ mỉ, dưới ngon đèn, viên đá đó óng ánh như những vì sao trong đêm.

      Bằng lương tâm , đây chuyền này rất hợp với khẩu vị của Lạc Tiểu Thiến.

      Đương nhiên, trừ , trừ chiếc chìa khóa này ra.

      "Tên này làm cái gì vậy!" Lạc Tiểu Thiến bất mãn nhíu mày.

      Mang sơi dây kia cũng được tối thiểu lúc học còn có thể tháo ra, còn dây chuyền này, tuy biết nó làm bằng cái gì, nhưng bất kể cách chế tạo tỉ mỉ còn chưa kể thiết kế phải bình thường, đều chứng mình rằng chiếc dây chuyền này phải hàng bình thường.

      Thứ mắc như vậy, sao có thể tháo ra chứ!

      Nghĩ như vậy, quyết định tháo nó ra, nhưng lại phát ra là cởi ra được, vì căn bản có chìa khóa.

      Tên chết tiệt này, coi là chó sao, còn tạo ra dây như vậy để xích lại sao? !

      Bên ngoài, điện thoại di động vang, vội chạy tra nghe điện thoại.

      "Lạc Tiểu Thiến phải , tôi là Ngải Lâm, tôi vinh hạnh thông báo cho , thông qua tuyển chọn của công tý EM, xin mời trước mười giờ có mặt ở công ty để diễn tập!"

      50 người trúng tuyển nhưng chỉ có hai mươi người là có thể vào trận bán kết, kết quả trận bán kết, là căn cứ vòng sơ tuyển cùng trận đấu bán kết trong lúc biểu đến tiến hành.


      Lãnh Tử Mặc qua giúp , tất cả những thứ này hoàn toàn đều do bản thân đạt được, dĩ nhiên rất vui mừng.


      "Được, tôi đến đúng giờ!"


      Cúp điện thoại, lần nữa vào phòng vệ sinh, nhìn về tấm gương thử đủ kiểu khác nhau, thậm chí lấy cái túi bóng để tháo đồ ra như cách trong tivi dậy, nhưng vẫnlà khôngcó cách nào lấy dây xích xuống.


      Chương 95: Tin tức xấu
      Editor: Natalie Pham

      Cúp điện thoại, lần nữa vào phòng vệ sinh, nhìn về tấm gương thử đủ phương pháp khác nhau, thậm chí lấy cái túi bóng để tháo đồ ra như cách trong tivi dậy, nhưng vẫn là khôngcó cách nào lấy dây xích xuống.

      Dây chuyền dài ngắn vừa vặn với cổ , muốn tháo nó xuống nhưng thể nào hoàn thành được nhiệm vụ

      Làm nửa ngày, Lạc Tiểu Thiến chỉ khiến cả người toát mồ hôi, liếc mắt nhìn đồng hô ftreo bên, Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ phải tiếp nhận rằng phải mang cái xích cho này đến công ty để luyện tập.

      Đương nhiên, vì ngăn ngừa sợi dây chuyền này lộ ra ngoài và nhận được những cái chú ý cần thiết, chọn cái áo cổ cao.

      Áo trắng, quần bò, giày vải...

      Bởi vì tập luyện, lựa chọn trang phục khá đơn giản và thoải mái, đương nhiên, vì ngăn ngừa những phiền toái cần thiết, mũ trai và kính dâm là những thứ cần thiết thể thiếu được.

      Đeo túi lưng rồi ra ngoài, lúc chờ thang máy, Lạc Tiểu Thiến làm việc đó là gọi điện cho Hứa Hạgọi điện thoại.

      "Quá tốt!" Nghe đượcviệc Hứa Hạ cũng nhậnthông báo tham dự bán kết, rất vui vẻ, "Chúng ta gặp nhau ở công ty nhé!"

      có việc gì bằng việc cùng bạn thân cùng nhau cố gắng càng làm người ta vui vẻ?

      ...

      ...

      Công ty Á Thị là công ty con, công ty đĩa nhạc Noah.

      "citvhủy diễn xuất, tại sao?" Vẻ mặt Lục Hạo hiểu nhìn quản lý Trần Đông, " phải cái này được ràng rồi hay sao, vì sao họ lại hủy chứ?"

      Trần Đông nhún vai, " có biện pháp, đối phương , bọn họ tuyển được người thích hợp hơn."

      "Người thích hợp gì chứ, hưu vượn gì vậy!" Lục Hạo tức giận gào thét, "sao bọn họ có thể vậy chứ..."

      citv chính là truyền hình có tỷ lệ người xem cực cao, lần này, kỷ niệm 10 năng ngày thành lập nên muốn tổ chức tiết mục lớn, biết có thế lực và tiếng ở Hong Kong và Đài Loan, thậm chí còn mời ít người từ Hàn Quốc và Mỹ tới tham gia.

      Như ca sĩ bé, đến dùng tiền đến cả dùng thế lực của gia đình cũng được.

      Trần Đông cùng Lục Hạo mất rất nhiều công, thậm chí phí ít tiền mới có cơ hội được tham gia tiết mục, chính là muốn nhân cơ hội này tuyên truyền làm quên với số người tai to mặt lớn, mấy người này dễ dàng mà gặp được, hủy kiền hủy, làm sao có thể tức giận được

      "Đông tử!" Lục Hạo cam tâm tới, kéo cánh tay Trần Đông, " AnhĐông tử, em cầu , có thể gọi điện cho vị phó đọa diễn kia, liền , chỉ cần có thể cho em lên sân khấu, em... em cho ta năm mươi ngàn tệ!"

      Bất đắc dĩ, Trần Đông lại cầm điện thoại lên để gọi cho vị phó đạo diễn kia.

      "Tôi là Đông tử, , việc này xem, bằng ..."

      chờ xong, đối phương cắt lời , "Đông tử, việc này phải giúp cậu, cho cậu biết, cho cậu hay, đây là ý của đài, cái này, tiền mà cậu đưa cho , giả lại cậu, cũng phải nhắc nhở cậu câu, tên Lục Hạo này, tốt nhất là tránh xa ta ra, bằng kinh nghiệm và phán đoán nhiều năm trong nghề, tên tiểu tử này chắc chắn đắc tội với đại nhân vật nào! có việc rồi, cúp máy đây, khi nào qua bên , mời cậu rượu!"

      " ta thế nào?" thấy Trần Đông cúp điện thoại, Lục Hạo lập tức hỏi han.

      Bên này Trần Đông chưa kịp gì, điện thoại của ta vang lên.

      "Đông tử, cuộc phóng vấn với Lục Hạo trước hết hoãn lại nhé, hai ngày này tôi có hẹn với Hứa Vân!"

      Chương 96:người mà cậu đặc tội phải người mà là thần!
      " Đông tử, ngại quá, radio của chúng ta tạm thời đổi tiết mục, tiết mục của Lục Hạo chỉ có thể hủy"

      "Đông tử, cái này, tôi là《 thiểm hôn 》 của đoàn kịch lão Trần, việc mà tôi với cậu về khách mời, trước hết cứ tạm hoãn lại nhé."

      ...

      Mấy cú điện thoại, dường như chỉ có nội dụng đơn giản.

      Từ đài truyền hình đến báo chí, từ radio đến đoàn kịch... Toàn bộ đều là tin tức hủy bỏ.

      "Lục Hạo!" Để điện thoại di động xuống, Trần Đông nghiêm túc nhìn mặt , "Gần đây cậu có đắc tội với người nào ?"

      "rốt cuộc là sao, , cho em nghe xem nào!" nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trần Đông, trong lòng Lục Hạo dâng lên linh cảm lành.

      Trần Đông ôm cánh tay, "Tất cả cuộc phỏng vấn hay tiết mục của cậu đều bị hủy bỏ !"

      "Cái gì? !" Lục Hạo cơ hồ dám tin vào lỗ mình, "Toàn bộ? đều hủy!"

      "Lục Hạo!" Trần Đông nghiêm túc nhìn , "Cậu cho tôi, rốt cuộc người mà cậu đắc tội là ai?"

      Nếu chỉ hủy hai tiết mục sao, nhưng toàn bộ tiết mục đều bị hủy, cái này rất ràng là muốn gây khó dễ cho Lục Hạo, mà người làm được việc như vậy phải người thường.

      Lúc này, Lục Hạo cũng hơi bình tĩnh lại.

      Nghĩ nghĩ lại, nghĩ mãi ra người mà đắc tội là ai.

      Đàm Tinh Tinh?

      , con bé này rất đơn giản, hơn nữa, tuy bố ta rất có thế lực nhưng có lực ảnh hưởng trong giới giải trí.

      Là ai cơ chứ?

      Suy nghĩ lại, đột nhiên Lục Hạo nghĩ đến người.

      "Nhất định là !"

      ", là ai?" Trần Đông hỏi.

      "Lãnh Tử Mặc!"

      Trần Đông hít vào ngụm khí lạnh, nhìn Luc Hạo, Trần Đông về phía trước rồi vỗ bờ vai , "Huynh đệ, tốt nhất là cậu nên đổi nghề , còn nữa rời xa Bắc Kinh , càng xa càng tốt!"

      Lãnh Tử Mặc là ai, nếu Lục Hạo đắc tội căn bản thể tồn tại trong giới giải trí, mà muốn sống trong thành phố Bắc Kinh cũng khó.

      thẳng ra, nếu ta muốn người nào biến mất, vô cùng đơ giản.

      " Đông tử!" Lục Hạo bắt lấy canh tay , "Chúng ta Á thị cùng Đế Thị như hai nhà, Lãnh Tử Mặc có năng lực lớn như vậy sao?"

      Trần Đông cười , " em, cậu cho rằng, lão đại vì cậu mà gây thù với Đế Thị sao?"

      Giọng của tràn đầy kinh thường.

      Đúng là bộ dáng của Lục Hạo khá đẹp, nhưng đàn ông có dáng dấp xinh đẹp thiếu, dạo này, thiếu niên đẹp trai có tài cũng khá nhiều, cùng lắm, phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ Lục Hạo chỉ là tiểu tam bé mà thôi, người như , Á thị tùy tiện vất cái bình nước khoáng cũng dưỡng ra 2-3 người.

      Chẳng qua gần đây ta ngủ với mấy người phụ nữ có tiền, để thêm tiền tài trợ làm ra hai mv thôi, ngay cả Trần Đông là người kinh doanh, gần đây mới giúp ta thôi, hơn người như ta, trong tay Trần Đông có ít nhất 10 người.

      Người làm kinh tế, tự nhiên biết dùng người, người càng thành công càng có triển vọng.

      Người này tự mình đùa giỡn lại mình, Trần Đông còn nơi nào để ý nữa chứ?

      " Đông tử, Đông tử, đừng gấp gáp!" Lục Hạo mặt dày mày dạn đuổi theo, lần nữa bắt lấy cánh tay , " có thể chỉ đường sáng cho e, em thể chết như vậy được!"

      " đây còn có biện pháp gì nữa?" Trần Đông nhún nhún vai, "Người mà cậu đắc tội phải người bình thường mà là thần! Trừ phi cậu có thể làm Lãnh Tử Mặc buông tha cho cậu, nếu , ngay cả bây giờ cậu có nhận được huy chương vàng của kinh tế cũng chỉ cất vào tủ lạnh chứ hoàn toàn dùng được!"

      Lạc, tiểu, thiến, Mày được lắm!

      Mày hãy chờ đấy !

      Cắn răng, vẻ mặt Lục Hạo hung dữ chạy ra khỏi phòng.

      ...

      ...


      Chương 97:Buổi luyện hát đầy khó khăn
      Editor: Natalie Pham

      Lạc Tiểu Thiến vừa mới bước ra khỏi thang máy, Hứa Hạ là người đầu tiên tiến tới cười chào đón , kéo cùng nhau vào phòng tập.

      "Tiểu Thiến, tớ với cậu!" Hứa Hạ ôm cánh tayLạc Tiểu Thiến, "Với thực lực của cậu dễ dàng có thể vào trận chung kêt, đến lúc đó, cậu hoàn toàn trở thành minh tinh rồi!"

      Lạc Tiểu Thiến cười khẽ , "Tớ làm gì có thực lực chứ, chỉ có cách làm gắng luyện tập thôi!"

      bên, thang máy vừa mới tới Thẩm Tâm Di và mấy người bạn của ta vừa ra, thấy mấy người họ, hừ tiếng rồi cùng mấy người bạn trước.

      "Đắc ý cái gì, cậu thấy , người hầu ta thiếu người kìa, chắc là bị đuổi việc rồi !" Hứa Hạ nghiêng đầu nhìn bóng lưng Thẩm Tâm Di, ôm lấy Lạc Tiểu Thiến về phía phòng luyện tập, "Đúng rồi, cậu chọn bài hát nào chưa?"

      " chọn rồi !" Lạc Tiểu Thiến gật gật đầu.

      Tiếng bước chân vang lên, Đồng Á cùng trẻ tuổi có mái tóc xoăn dài và mặc bộ váy bó sat người tới, thấy các , Lạc Tiểu Thiến cùng Hứa Hạ hướng về phía họ gật đầu chào.

      "Mau vào !" Đồng Á khẽ mỉm cười với họ rồi dẫn đầu vào.

      Trong phòng luyện tập, tất cả học viên đều có mặt đầy đỉ, tụm 5 tụm 3 thảo luận về trận đấu bán kết sắp tới.

      thiếu khuôn mặt quen thuộc và lạ mặt , năm mươi người nhưng chỉ chọn có 20 người, cạnh tranh rất khốc liệt, thấy Đồng Á tới, tất cả học viên đều tập trung lại đây.

      Đồng Á nhàng vỗ tay, ra hiệu mọi người im lặng, "để tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là tiểu thư Lâm Lạc Thi – Tổng thanh tra nhạc của công ty EM, lần này cùng tôi phụ trách buổi luyện tập của mọi người!"

      Mọi người đồng loạt vỗ tay.

      "Ngừng!" Lâm Lạc Thi giơ tay phải lên, cao ngạo nhìn mọi người , "Bây giờ mọi người báo cho tôi bài hát chuẩn bị kỹ càng, sau đó chúng ta xe buýt đến nơi tổ chức để làm quen sân khấu, rút thăm để quyết định trình tự thi đấu, buổi tập luyện chính thức bắt đầu !"

      mở ra văn kiện trong tay ra, "Ai tới trước!"

      "Tôi!" Trong đám người, Thẩm Tâm Di lên tiếng đầu tiên.

      "Khoe mẽ!" Hứa Hạbĩu môi.

      Lâm Lạc Thi nghiêng đầu nhìn Hứa Hạ, có chút vui khi thấy an phận, "Thẩm Tâm Di, đúng , muốn hát bài gì?"

      Thẩm Tâm Di nhìn Hứa Hạ, "Tôi muốn hát bài《chưa muộn》!"

      " được!" Hứa Hạ là người đầu tiên hỏi lại, "Tôi hỏi , cố tình giành bài hát《chưa muộn》mà Tiểu Thiến chuẩn bị rất nhiều ngày qua, làm như vậy phải tình gây khó dễ cho Tiểu Thiến sao?"

      "Hứa Hạ, giảng đạo lý có phải ?" Thẩm Tâm Di khoang hai tay lại, "mọi người đều giống nhau, dựa vào cái gì bắt tôi phải nhường bài hát mà hát chứ, trong khi đó tôi cũng luyện tập lâu như vậy?"

      " ràng cố ý !" Hứa Hạ tiến lên phía trước, "Tại phòng thay đồ tôi hỏi Tiểu Thiến hát bài gì, nghe thấy đúng , sau đó cố tình làm như thế để Tiểu Thiến trở tay kịp, dám phải ?"

      "Tôi cãi nhau với người chả có tý giáo dục nào cả!" Thẩm Tâm Di quay sang nhìn Ngải Lâm, "tiểu thưLạc thi, Tôi chọn bài《chưa muộn》!"

      Lạc Tiểu Thiến vội lên giữ lấy Hứa Hạ, Hứa Hạ hất bàn tay ra, "Tuyệt đối được!"

      Chọn bài hát là điều rất quan trọng trong trận bán kết này, nếu như ra sức vì Lạc Tiểu Thiến, tất cả thời gian mà Lạc Tiểu Thiến luyện tập đều bỏ sao?

      "Đủ rồi, các coi EM là cái gì, là chợ sao ?" Lâm Lạc Thi vui khẽ quát lên, "Người tiếp theo!"

      học viên khác nhanh chóng giơ tay lên, báo bài mà mình chọn.

      Chương 98: nhất định phải thắng kẻ tiểu nhân này
      Editor: Natalie Pham

      Rất nhanh, bản thống kê hoàn thành, Lâm Lạc Thi lạnh nhạt nhìn Hứa Hạ cùng Lạc Tiểu Thiến, lạnh lùng , "Hai người các ngươi đừng với tôi là vẫn chưa chuẩn bị tốt đấy chứ!"

      "Chúng tôi sớm chuẩn bị tốt rồi!" Hứa Hạ lớn tiếng , "Tôi muốn hat bài《 trở về 》!"

      《trở về 》là giọng nam chính trong ban nhạc thể , nếu do nữ biểu diễm điều rất khó khăn vì vực rất lớn nên đây thế nên rất khó.

      Lâm Lạc Thi chưa ghi xuống mà chỉ ngửa mặt lên hỏi, " chắc chắn chứ?"

      Ba chữ, lộ ra mười phần hoài nghi.

      "Chắc chắn!" Hứa Hạ .

      Lâm Lạc Thi nhún vai, viết bài hát xuống, "Lạc Tiểu Thiến?"

      "Tôi hát bài《Bạch Nguyệt Quang》(Ánh trắng sáng tỏ)!" Lạc Tiểu Thiến đáp.

      Lâm Lạc Thi cái gì chỉ đặt bút ghi xuống giấy.

      Thẩm Tâm Diddứng ở bênthấy Lạc Tiểu Thiến chả có nửa điểm gấp gáp gì, khẽ cau mày, con này, bị giành mất ca khúc trình diễn mà chẳng có chút tức giận gì, còn bình tĩnh báo bài hát, chẳng nhẽ, ta sớm có chuẩn bị?

      thể nào, ta chưa hề biết mình có ý định tranh giành bài hát của ta, nhất định ta chỉ trả vờ bình tĩnh, chừng trong lòng vô cùng lo lắng!

      Nghĩ đến điểm này, Thẩm Tâm Di cười lạnh.

      Sau khi nghe thấy tại phòng thay đồ, ngay lập tức trở về nhà để luyện tập bài《chưa muộn》, chính là muốn Lạc Tiểu Thiến trở tay kịp.

      Vị trí quán quân ở Bắc Kinh, là của !

      Tất cả khu vưc Bắc Kinh, Thẩm Tâm Di chỉ coi Lạc Tiểu Thiến là đố thủ có khả năng uy hiếp người của , mấy người khác, căn bản để vào mắt.

      "Tôi nghĩ, mọi người biết luật lệ của trận thi đấu rồi, lần này, trong 20 người chỉ chọn ra 10 người, 10 người này tham gia 10 ngày luyện tập trong phòng kín, sau đó vào chung kết, ba người đứng đầu được xếp với 4 người còn lại, tham trận chung kết của cả nước, người thắng cuộc được rất nhiều lợi ích và hợp đồng trị giá tới ba trăm vạn!" Lâm Lạc Thi ngửa mặt lên, " tại tôi nhắc nhở mọi người người điểm, thứ nhất, tôi cần biết các ngươi có lai lich như thế nào, trước có thành tích như thế nào, tôi muốn cùng các đùa giỡn; thứ hay, bất kể có bất kỳ nguyên nhân, đều được đến muộn về sớm, cứ nghe sắp xếp, đều bị xóa tên!"

      "Được rồi, tất cả gặp nhau ở nơi tổ chức!" Đồng Á nhàng phất tay, sau đó liền cùng Lâm Lạc Thi ra khỏi phòng luyện tập.

      "đáng ghét, chỉ là công ty đĩa nhạc nước ngoài từng hợp tác có hai năm, lại chưa có thành tích nào cả!" Hứa Hạ lập tức bĩu môi.

      "Được rồi, xem cái miệng của cậu kia, cẩn thận chọc vào phiền phức đó, mấy ngày nay, cậu nên khiêm tốn lại chút!" Lạc Tiểu Thiến kéo cánh tay , cùng mấy người khác ra khỏi phòng tập.

      "Tiểu Thiến, cậu muốn hát bài 《Bạch Nguyệt Quang》(Ánh trắng sáng tỏ) sao?" Hứa Hạ vẫn có chút cam tâm.

      Lạc Tiểu Thiến múa bình thường, chọn bài hát lại đực tốt, nhất định ảnh hưởng đến thành tích của , người bạn tốt như tự nhiên thấy lo lắng.

      "Yên tâm !" Lạc Tiểu Thiến hướng về phía an ủi , "Tý nữa cậu nghe rồi biết !"

      "Nhìn bộ dáng này giống như chuẩn bị trước?" Hứa Hạ giơ ngón tay lên, " xấu hổ là chị em của tớ, lần này, cậu nhất định phải thắng kẻ tiểu nhân kia!"

      Lạc Tiểu Thiến cười cười, có lên tiếng.

      Trong lòng kìm được nghĩ đến Lãnh Tử Mặc, nếu phải chủ động giúp chỉnh sửa bào hát, lần này, bị Thẩm Tâm Di giành mất bài hát, lúng túng !


      Chương 99: Rút thăm
      Editor: Natalie Pham

      Xe buýt trở thành viên mạch ba vòng thành phố rồi đến trung tâm biểu diễn.

      Trung tập biểu diễn này của tập đoàm Đế Thị, mười phòng lớn nhất là nơi tổ chức các kiện hay để biểu diễn, bên trong có tổng công hơn sân khấu to , phòng lớn nhất để biểu diễn cũng ở nơi này.

      Bên ngoài đại ảnh, có vô số phóng viên chờ ở nơi này để có cơ hội lấy tin tức, chuẩn bị tất cả tư liệu và hình ảnh, ít học viên vậy tay qua cửa, Lạc Tiểu Thiến nhìn mấy cái máy ảnh nháy có chút khẩn trương.

      Mấy ngày nay nhưng là gặp ít paparazi theo dõi, có chút bận tâm, những phóng viên này sống lại làm quan vì là dân

      Xuống nghe buýt, từng nhóm học viên trực tiếp bị đưa lên sân khấu ở tầng hai phòng 6.

      Lần này vì《 Hoa Hạ thần tượng 》, có thể Đế Thị lấy lại được vốn liếng.

      Khu vực dùng để tổ chức trân bán kết có thể chứa đến 2 ngàn người.

      Bên trong đại sảnh, các nhóm nhân viên bận rộn chuẩn bị tới lui , chuẩn bị bối cảnh cùng với dây cáp và vị trí đặt máy quay...

      Sân khấu rất rộng rãi, nhạc cụ nào cũng có, lần này, tất cả trận thi đấu đều có đội nhạc diễn cùng, tiết mục như vậy rất ít khi có .

      Có người đưa máy phóng đại thanh, Lâm Lạc Thi hắng giọng đứng ở bậc cầu thang.

      "Tất cả mọi người nghe đây, từ hôm nay trở , trước khi đến trận bán kết, chúng ta đều luyện tập ở đây, trừ thời gian buổi tối để nghỉ ngơi cho phép của tôi, ai được rời , tất cả các tiết mục đều có quy đinh cụ thể, ai được phép tiết lộ ra ngoài, bây giờ, mời mọi người đến chỗ nhân viên làm việc để nhận thẻ vào, ra vào chỗ này đều phải dùng thẻ đó!" Lâm Lạc Thi phất phất tay, ngay lập tức có mấy nhân viên bê thùng giấy bên trong có thẻ để mỗi người bốc thăm, "Bây giờ mọi người xếp hàng lĩnh thẻ, sau đó rút thăm, căn cứ vào thẻ được bốc thăm quyết định lân trình diễn!"

      Tất cả mọi người đều xếp hàng đẻ lấy thẻ, rút thăm, đồng thời từ chỗ mấy nhân viên đó biết thêm chi tiết về các tiết mục biểu diễn.

      Hứa Hạ xếp phía trước Lạc Tiểu Thiến, xếp số mười, số trung gian nên coi như tệ.

      Trong trận đấu, người lên đầu tiên là người áp lực nhất, mà đối với khán giả, họ đặt rất nhiều kỳ vòng người thứ 1.

      "Cậu sao!" Hứa Hạ hỏi Lạc Tiểu Thiến.

      Lạc Tiểu Thiến mở tờ giấy, tờ giấy trắng ghi số 1.

      "Số 20 hổ danh là Tâm Di, ông trời luôn muốn cậu ra trận những lúc then chốt!"

      "Chỉ do tôi may mắn thôi!"

      Hứa Hạ nghe thấy thanh của Thẩm Tâm Di cùng mấy người hầu, chỉ tức giân cắn chặt răng.

      " tại, mọi người im lặng chút!" Lâm Lạc Thi mở miệng lần nữa, "Tôi tuyên bố thứ tự trình diễn của mỗi người, đầu tiên là tiết mục tập thể, căn cứ vào tình hình của mỗi người các khác nhau, tổ công tác chúng tôi sắp xếp, 20 người được chia thành 5 đội, để biết thêm chi tiết của tiết ục mmoij người xem nội dung ghi giấy, đó viết rất ràng, nếu như có câu hỏi nào, tất cả mọi người chuẩn bị, 30 phút nữa chúng ta luyện buổi diễn đầu tiên!"

      "Có nhầm hay !" Hứa Hạ nhìn thoáng qua từng tiết mục viết giấy, ngay lập tức hét lên tiếng, "Biết cậu múa giỏi còn xếp cậu vào tổ khiêu vũ cùng Thẩm Tâm Di, cậu vừa nhảy vừa hát, làm sao thể lực có thể bắt kịp được, các này phải cố tình gây khó dễ cho cậu sao?"

      tờ chương trình ghi rất ràng, Hứa Hạ cùng bốn người khác đều có khă năng nhảy múa, Lạc Tiểu Thiến lại bị an bài cùng Thẩm Tâm Di để cùng nhau nhảy và hát.

      Chương100: Namthầntới
      Editor: Natalie Pham


      được!để tớ tìm ta "HứaHạđang muốn tìm LâmLạcThiđể tranh luận trái phải.


      "Khôngcầnđi!"LạcTiểuThiếnvộigiữchặtcô lại, "Trứngchọiđá!"


      Nếunhư ngẫu nhiên rút phải số 1, nhưng tấm tờ tiết mục này ràng chỉ ra là có người cố tình gây khó dễ cho

      .

      LạcTiểuThiếnkhông có quen biết gìLâmLạcThi,dĩ nhiên ta gây khó dễ cho , nếu như đoán nhầm đấy chính là ý của tên LãnhTửMặc.


      HứaHạcũngchắccôcó tranh luận được hay , nhưng chẳng nhẫn tâm nhìn bạn tốt bị ủy khuất, "Bằngkhông, tớ đổi chỗ với cậu?"


      "HứaHạ,cậu xem thường tớ đấy à?"LạcTiểuThiếnhỏilại.


      Có thể múa là sở trường của HứaHạ, đương nhiên LạcTiểuThiếnkhông muốn bạn tốt vì mình mà mất chỗ có thể phát huy hết tài năng.


      "Tớ có ý đó..."


      " phải muốn đổi là đổi được đâu!"


      "Được rồi!"HứaHạcũngbiếtkhônglaychuyểnđượccô, "Khôngquanhệ,cho dù về khoảng nhảy múa cậu hơi kém, nhưng tớ tin tưởng về trình độ hát của cậu ai bằng!"


      LạcTiểuThiếnhướng về phía gật đầu.


      Sau nửa tiếng, tất cả mọi người đều tập hợp, ở dưới đài chuẩn bị sau đó từng người lên sân khấu catwalk lần đấu.


      Bởivìtốihômquaquámệtmỏi,hơnnữalầnđầutiên đứng ở sân khấu có nhiều đèn chiếu,LạcTiểuThiếnkhông thích ứng được,lúc đó múa được phát huy hết.


      ThẩmTâmDinhìn thấy mua sai mấy chỗ, cười kinh miệt.


      Vũ đạo kết thúc, chính là trận đấu chính thức bắt đầu.


      LạcTiểuThiến,là người đầu tiên lên sân khấu.


      Vừa mới múa qua nhảy,hơi thở của còn chưa ổn định.


      Lúc lên sân khấu về phía đàn dương cầm, suýt chút nữa ngã.


      Dướiđài,mộtmảnhcườivang.


      LạcTiểuThiến đứng lên, ngồi bên cạnh đàn dương cầm, nâng tay hạ xuống phím đàn.


      Ngón tay vừa hạ xuống, giai điệu như ánh trăng thanh hoa hoàn mỹgiống nước chảy bắt đầu chảy xuôi.


      "Ánh trăng sáng ngời, nơi nào đó trong lòng,

      Sáng như vậy, lại cảm thấy lạnh giá.

      Mỗi người, đều có nỗi đau.

      Muốn cất giấu nó, nhưng lại càng làm nó lộ ra..."

      Bởi vì chỉ là catwalk, hưởng cũng có mở, giọng hát của cùng với tiếng đàn dương cầm, cứ như vậy trong veo vang lên, như ánh hòa quang màu xanh của Ngân nguyệt, bất tri bất giác nhuộm trắng cả vùng.

      ít công nhân viên dừng công việc lại, nhìn về phía sân khấu.

      sàn nhảy, Hứa Hạ nghe được nước mắt đầy mặt, Thẩm Tâm Dichau mày, lặng lẽ liếc mắt nhìnLâm Lạc Thiở phía xa, nhìn thoáng qua, sau đó hai người nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời tầm mắt.

      "Dừng lại!” giọng đàn ông lạnh lùng vang lên

      Bên dưới sân khấu, đột ngột có người con trai suất .

      Lạc Tiểu Thiến kinh ngạc, ngón tayhạ xuống, ấn phím đúng.

      Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn về phía thanh truyền tới, trong lúc mọi người nhìn kỹ, bóng người cao to lên bậc cấp, bước dài lên sân khấu.

      Người kia mặc bộ âu phục màu xám, tay tùy ý cắm để trong túi quần, khuôn mặt đẹp trai làm điên đảo chúng sinh dưới ánh đèn trong suốt như ngọc.

      Bên dưới sân khấu, học viên, thanh hít hơi.

      "Đó là Lãnh Tử Mặc?"

      "Ông trời của tôi, ta nam thần đến rồi!"

      “Nhịp thứ 3 thứ 4 còn có thứ 5 trong ca khúc, tất cả đều sai rồi!" Lãnh Tử Mặc cau mày nhìn Lạc Tiểu Thiếnmột bên đàn dương cầm, "Đừng tưởng rằng đây là catwalk cũng cần tâm, người ca sĩ chân chính, bất cứ lúc nào cũng phải chú tâm hát!"

      "Làm sao biết tôi hát lòng chứ?" Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, sợ hãi đón nhận ánh mắt của .
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên, Shironeko6 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 101: dựa vào cái gì bảo tôi xuống


      cũng biết, mình hát sai rồi, nhưng mà chuyện này phải trách ai.



      Nếu cố ý sắp xếp vừa nhảy xong phải lên sân khấu hát, hơi thở của sao có thể trở nên ổn định như vậy?



      Lông mày Lãnh Tử Mặc càng nhăn chặt lại.



      Vừa mới ở dưới lầu thông báo đến khảo sát trường, biết diễn tập ở đây, cố ý đến xem, tới, đúng lúc gặp gặp hát sân khấu, kết quả chỉ mới nghe được nửa bài, liền hát sai hai .



      thức suốt đêm sửa bài hát cho , là để giẫm đạp/lãng phí như vậy sao?!



      còn dám hét lên với ?



      Lãnh Tử Mặc đưa tay, chỉ về phía đám đông khán giả dưới sân khấu.



      " xuống!"



      " dựa vào cái gì bắt tôi xuống, đây là sân khấu của tôi!" Lạc Tiểu Thiến đứng yên nhúc nhích, "Tôi còn chưa hát xong mà!"



      Ánh mắt Lãnh Tử Mặc từ cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt , mặt đầy vẻ giận dữ.



      Với trạng thái và cảm xúc của lúc này, có cho hát lại mười lần, cũng thể hát tốt được.



      "Tiểu Thiến!" Hứa Hạ vội vàng xông lên, giữ chặt cánh tay Lạc Tiểu Thiến, hướng về phía Lãnh Tử Mặc trưng ra vẻ mặt tươi cười, vừa lôi vừa kéo Lạc Tiểu Thiến đến góc khuất dưới sân khấu, "Con bé ngốc nghếch này, điên rồi à, biết ta là ai sao, Lãnh Tử Mặc, lão đại/đại ca/ cả Đế thị, mình hôm qua xem tin tức mới biết được, EM cũng do ta đầu tư, sao cậu lại đối đầu với ta!"



      Lạc Tiểu Thiến cắn môi lên tiếng, trong lòng tràn đầy ấm ức thể .



      Hứa Hạ nào biết, vốn đối nghịch với Lãnh Tử Mặc, mà là ta cố ý nhằm vào !



      "Lãnh tổng!" Lúc này, Lâm Lạc Thi cũng kịp phản ứng, cười lên sân khấu, "Khiến chê cười rồi, bọn họ đều là những học viên lần đầu lên sấn khấu diễn, rất bình thường..."



      Lãnh Tử Mặc để ý , chỉ nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Thiến dưới sân khấu cái, xoay người xuống.



      Lâm Lạc Thi vội vàng đưa tiễn, đạo diễn cùng phó đạo diễn bận bịu trong hội trường cũng vui vẻ chạy đến, như sao vây quanh trăng sáng, tiễn rời hội trường đến tận cửa lớn.



      Dưới sân khấu, mặt Thẩm Tâm Di là vẻ hả hê.



      Lần đầu tiên lên sân khấu bị ông chủ mắng, Lạc Tiểu Thiến, tiền đồ của đáng lo ngại!



      lúc sau, Lâm Lạc Thi lần nữa hất cằm trở lại.



      "Người tiếp theo, tiếp tục!"



      ...



      ...



      Chờ đến lúc lần diễn tập thứ tư kết thúc, hơn chín giờ tối, cuối cùng sếp cũng đồng ý thả cho về.



      Lạc Tiểu Thiến đeo giỏ lưng ngồi cùng Hứa Hạ xe buýt, di động trong giỏ vo ve kêu , lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị ràng là số của của Lục Hạo.



      "Ai da!" Hứa Hạ thấy bắt máy, tò mò chồm qua, nhìn đến dãy số kia sắc mặt lập tức thay đổi, đưa tay bấm tắt máy, "Tên đê tiện/hèn hạ này, còn dám gọi cho cậu, đừng để ý đến !"



      Màn hình hiển thị, 25 cuộc gọi nhỡ.



      Lạc Tiểu Thiến, mở nhật ký cuộc gọi ra kiểm tra, vậy nhưng toàn bộ đều là Lục Hạo gọi.



      Ngoài ra, còn có hai tin nhắn, trong đó tin đến từ "Bạo chúa" -------- Lãnh Tử Mặc.



      kiểm tra tin nhắn, đúng là phong cách của ta, chỉ qua loa có tám chữ ------- "Tập luyện xong trở về ngay l!", có điều, lần này thêm dấu chấm than, như là biểu thị tức giận và bực mình của .



      Tin nhắn khác còn lại là chủ cho thuê nhà nhắn lại, bảo đêm nay cần phải về chuyến, có việc gấp.



      Nhìn thấy Lục Hạo lại gọi đến nữa, trực tiếp tắt máy.



      Tiền thuê nhà sớm đóng xong, chủ nhà tìm , biết có việc gì?



      Trong lòng khó hiểu, mắt thấy siêu thị quen thuộc bên ngoài, Lạc Tiểu Thiến vội vàng đứng lên, "Bác tài, phiền bác dừng chút ở ngã tư/giao lộ phía trước!"



      ...


      ...



      Chương 102 : đời này độc nhất là lòng dạ đàn bà


      tạm biệt với Hứa Hạ, Lạc Tiểu Thiến vội vàng xuống xe buýt, từ đây về chỗ trọ xa, Hứa Hạ biết phải về nhà, cũng để ý, chỉ nhắc đường cẩn thận, ngày mai đừng đến trễ.



      Xuống xe, Lạc Tiểu Thiến kéo nón áo khoác trùm lên cao hết mức, nhanh chóng băng qua đường, mạch trở về tiểu khu mình thuê.



      Lên lầu hai, thấy cửa phòng mình chỉ hép khờ, nghi ngờ đẩy cửa ra, liền thấy bà chủ nhà sốt ruột qua lại trong phòng khách , thấy , bà lập tức tiến đến, "Bà của tôi ơi, cuối cùng cũng về, tôi ở đây chờ mấy tiếng đồng hồ rồi!"



      " xin lỗi, hôm nay cháu bận chút việc, dì à, có chuyện gì gấp sao?" Lạc Tiểu Thiến cười hỏi.



      "Tiểu Thiến à, là thế này, con của dì, nghỉ hè từ Mỹ trở về, cho nên căn phòng này dì phải lấy lại!" Chủ nhà lấy từ trong giỏ ra xấp tiền, "Đây là tiền thuê nhà dì trả lại cho cháu, cháu tranh thủ trong vòng hai ngày tìm nơi khác chuyển ."



      "Nhưng mà..." Vẻ mặt Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ/ biết phải làm sao, "Dì à, dì có thể hoãn cho cháu thêm hai ngày nữa , hơn nữa, phải chúng ta cam kết rồi sao, cháu đóng tiền thuê ba tháng, giờ mới ở chưa tới tháng!"



      Sắc mặt bà chủ nhà tốt, đứng lên, "Dì cháu nghe nè , tiền phải dì trả lại cho cháu sao, con dì sáu tháng cuối năm phải về, phòng này phải trang hoàng lại, trang hoàng xong rồi còn phải để thông gió cho tốt, ít nhất phải mấy tháng mới có thể tan hết fomanđêhít, chẳng lẽ, cháu muốn để con dì trở về phải hít khí độc mà thở à..."



      Con bà là người, bộ phải là người sao?



      Trong lòng Lạc Tiểu Thiến tức giận, mặt lại cố bày ra vẻ tươi cười, "Cháu biết, dì là lo lắng cho con mình, nhưng dì cũng nên nghĩ cho cháu chút, dì xem, gấp như vậy cháu biết đâu tìm chỗ trọ mới chứ?"



      "Dì lười chẳng muốn với cháu, tóm lại câu, trong vòng ba ngày, cháu lập tức rời cho dì!" Cũng để Lạc Tiểu Thiến có cơ hội mở miệng, bà chủ nhà xoay người ra cửa.



      Ba ngày, Bắc Kinh lớn như vậy, tìm phòng ở phải dễ dàng, huống hồ còn phải tham gia thi vòng bán kết.



      "Dì ơi!" Lạc Tiểu Thiến đuổi theo ra cửa, chủ nhà xuống lầu, nghe tiếng bước chân bà xa dần, tức giận đến dậm chân, "Có căn nhà rách là giỏi lắm sao, cho bà biết, ngày mai tôi liền chuyển đến Thành Thế!"



      Dĩ nhiên, đây là bừa.



      Tuy rằng Lãnh Tử Mặc muốn đến Thành Thế ở, nhưng vẫn hi vọng, ở Bắc Kinh có nơi thuộc về mình, ngại chật hẹp chỉ cần có thể chứa đủ cái giường là được rồi.



      Ít nhất, nơi đó là của , ở đó có thể ngủ cách thoải mái, yên tâm.



      "Lạc Tiểu Thiến, , tới Thành Thế !"



      Bất ngờ, tiếng ràng của Lục Hạo vang lên.



      Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt, chỉ thấy Lục Hạo cầm lon bia từ lầu xuống, cúc áo ta rời rạc, tóc rối bời, lảo đảo, cả mặt đầy vẻ say khướt, hình như uống ít.



      Nhìn bộ dạng tiều tụy suy sút của , Lạc Tiểu Thiến nhíu mày, xoay người trở vào trong cửa, định nhanh chóng đóng cửa lại, kết quả, chân Lục Hạo cũng kịp với vào chặn lại.



      dùng sức muốn nhanh đóng cửa lại, nhưng làm sao là đối thủ của được, cuối cùng cửa bị đẩy ra, lùi liền mấy bước, suýt ngã.



      "Rốt cục muốn gì ?" Vịn vào tường đứng thẳng người lại, nhíu mày gào lên.



      "Muốn thế nào?" Lục Hạo ba tiếng ném lon bia trong tay xuống đất ngay dưới chân , "Người nên hỏi câu đó là mới phải, Lạc Tiểu Thiến, trước kia nhìn ra, em tàn nhẫn như vậy, trách được, mọi người đều đời này độc nhất là lòng dạ đàn bà, mẹ kiếp, đúng chẳng sai mà..."


      Chương 103: dám đánh tôi


      Lon bia nổ tung, bọt bắn tung tóe đầy người .


      Nhìn Lục Hạo vào cửa, đùng đùng tức giận nhìn mình, Lạc Tiểu Thiến cảm thấy khẩn trương, trong lòng vừa tức vừa đau.


      phải vui vầy với người mới rồi sao, còn hết lần này tới lần khác tìm đến làm gì, nhìn dáng vẻ của chắc là chịu đả kích gì đó, vậy sao, là nơi trút giận của ư?


      " ngay lập tức cút ra ngoài cho tôi, nếu tôi báo cảnh sát!"


      "Báo cảnh sát?" Lục Hạo lảo đảo đến trước mặt , ác độc cười ra tiếng, "Em kiện cái gì, kiện giết người, cướp của hay là cưỡng hiếp?"


      Mùi rượu nồng nặc xông vào mặt, Lạc Tiểu Thiến nhíu mày lui về phía sau, eo đụng vào bàn, bàn chân ma sát qua nền nhà, phát ra tiếng vang chói tai.


      "Lục Hạo, đừng tưởng rằng tôi còn là Lạc Tiểu Thiến trước kia, tôi cho biết, lúc trước là mắt tôi mù, bây giờ, lập tức biến khỏi mắt tôi, tôi vĩnh viễn cũng muốn gặp lại !"


      "Em đương nhiên phải Lạc Tiểu Thiến trước kia!" Lục Hạo híp đôi mắt say lờ đờ nhìn , "Khốn kiếp, bây giờ em là con ả lẳng lơ, con điếm, rẻ tiền, vậy em nghe chút, em bán mình bao nhiêu... Hử..."


      Ánh mắt dừng gương mặt xinh đẹp của , theo bản năng nuốt nước miếng cái, liền đưa tay hướng về phía mặt , "Vốn dĩ còn tưởng rằng em ngay thẳng trong trắng gì, nếu biết thế này, sớm đưa em lên giường!"


      Ba!


      Lạc Tiểu Thiến tát thẳng vào mặt ta, cái tát này, dùng sức cực kỳ mạnh, ngay cả tay cũng /hơi hơi đau.


      " cút ngay, ra ngoài!"


      "Em dám đánh !" Lục Hạo phát bắt được cánh tay , miệng đầy mùi rượu liền hướng tới gần mặt , " cho em biết, Lạc Tiểu Thiến, em để sống tốt, cũng cho em được như vậy, dám... bức chết , hôm nay,ông nội đây liềncắm sừng lên đầu ..."


      Mùi rượu xông vào mặt, nhìn vẻ mặt dữ tợn của ta, Lạc Tiểu Thiến kinh hãi, đẩy ra, xoay người bỏ chạy.


      Lục Hạo dễ dàng tay bắt lấy tay áo , chỉ nghe roẹt tiếng, quần áo của bị dùng tay xé rách, nửa bờ vai trần lập tức lộ ra.


      Bất chấp mọi thứ, Lạc Tiểu Thiến liều mạng chạy ra khỏi cửa, lao xuống lầu, sau khi nghe được tiếng bước chân Lục Hạo đuổi tới, trong lòng hoảng loạn, trượt chân, cả người liền lăn xuống cầu thang.


      người chỗ nào cũng rất đau, chờ đứng dậy, Lục Hạo thất tha thất thểu đuổi tới.


      "Tiểu tiện... Tiện nhân, xem ngươi chạy đâu..."


      "Có ai , cứu mạng với..."


      Lạc Tiểu Thiến nhịn đau, từ mặt đất đứng dậy, bất chấp có bị thương hay , hét to về phía cửa lớn.


      Lục Hạo vung tay bắt được mái tóc dài của , mạnh mẽ vung tay, quăng đến góc cầu thang, đầu đập vào tường, trước mắt Lạc Tiểu Thiến tối sầm, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.


      ...


      ...


      Dưới ánh mặt trời, Lục Hạo ngồi trong sân thể dục, tay ôm guitar, ánh mắt sáng lên nhìn .


      "Tiểu Thiến, chờ kiếm được tiền, mua cho em căn nhà có sân phơi, còn muốn viết cho em ngàn bài tình ca, chờ khi bắt đầu biểu diễn, đứng sân khấu, với mọi người, những ca khúc này của đều là vì mà viết ra, ấy tên là Lạc Tiểu Thiến..."


      Đột nhiên, sắc mặt thay đổi, bỗng cầm guitar, đập vào đầu .


      giơ tay lên, sờ vào đầu đầy máu.


      "Lục Hạo, tại sao, tại sao..."


      "Bởi vì nghèo, vì có tiền, tôi muốn chụp MV, tôi muốn làm live show... có tiền sao..."


      ta cười gằn với , lại lần nữa hướng vung cây guitar bị vấy máu đập xuống.


      Chương 104 : lẽ là lo lắng cho .

      "Đừng!"


      Lạc Tiểu Thiến hét lớn tiếng, đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng.


      "Đừng sợ, tôi ở đây!"


      thanh trầm thấp lập tức rơi vào tai, ánh mắt vẫn chưa khôi phục lại tầm nhìn, người bị áp sát vào trong vòng ôm rộng lớn ấm áp, hương sô la quen thuộc phả vào mặt.


      cần nhìn, cũng biết là Lãnh Tử Mặc.


      Nhìn qua khuỷu tay , có thể thấy bức tường màu xanh nhạt, còn có ít dụng cụ y tế, ở đây chắc là bệnh viện.


      mơ hồ chỉ nhớ Lục Hạo đuổi theo mình, sau đó hình như ngã sấp xuống, sau đó nhớ được, là đưa đến bệnh viện?


      Như vậy Lục Hạo có phải ...


      Trong lòng đột nhiên căng thẳng, đột nhiên giãy thoát ra từ trong ngực .


      Nhìn thấy biểu tình sợ hãi khuôn mặt nhắn, mày Lãnh Tử Mặc lại cau chặt thêm mấy phần.


      "Có phải khỏe ở đâu hay ?"


      Tiếng của thể gọi là dịu dàng, chẳng qua, so với bạo chúa vênh mặt hất hàm sai khiến thường ngày, câu này mềm mỏng hơn rất nhiều.


      "Tôi muốn ở mình lát!" Lạc Tiểu Thiến ôm cánh tay giọng .


      Đúng lúc, điện thoại bàn rung lên, Lãnh Tử Mặc lấy tới, nhìn dãy số màn hình cái, xoay người ra cửa.


      Nhìn rời , cẩn thận giở chăn mỏng người, dùng tay có bị cắm kim tiêm đích thân kéo chiếc quần dành cho bệnh nhân ra, thấy người vẫn là quần lót màu trắng mới thay tối hôm qua, lúc này mới hơi yên tâm.


      Thân thể cũng có gì khác thường, đồ lót cũng còn nguyên vẹn, Lục Hạo... Chắc là có đâu...


      Cửa, bị đẩy ra.


      Nghe tiếng động, bối rối thu lại ánh nhìn, đắp chăn lại ngay ngắn.


      Lãnh Tử Mặc nhìn động tác của , lần nữa đến bên giường, mặt nóng lên, chỉ cúi thấp đầu dám nhìn .


      "Là đưa tôi đến bệnh viện?"


      "Ừ!"


      trả lời, như cũ đơn giản đến tận cùng.


      Người bình thường, trong lúc này, phải giải thích chút chuyện gì xảy ra với sao, làm sao chỉ "Ừ" cái rồi thôi?


      "Vậy tìm thấy tôi ở đâu?" Lạc Tiểu Thiến giọng hỏi, dù sao lúc đó hôn mê, vẫn an tâm.


      Vừa nghĩ đến khả năng thân thể mình bị Lục Hạo chạm qua, thấy ghê tởm.


      Lãnh Tử Mặc từ cao nhìn xuống , ánh mắt lướt qua ngón tay gắt gao nắm chặt chăn, bỗng nhiên hiểu được, lo lắng cái gì.


      " có!"


      có?


      Lạc Tiểu Thiến ràng, " có cái gì?"


      Lãnh Tử Mặc nhíu mày, nhưng cũng tức giận, mà kiên nhẫn giải thích, "Nghe được kêu cứu, tôi lập tức đuổi tới!"


      Lạc Tiểu Thiến ngẩn người ra, sau đó liền phản ứng kịp, là muốn cho biết có bị Lục Hạo xâm phạm.


      Người đàn ông này, quả nhiên là tinh tế, vậy mà liếc mắt cái nhìn ra nghĩ gì.


      Nhưng mà, ta sao lại ở gần nhà ?


      bực mình vênh mặt, " theo dõi tôi?"


      Theo dõi ?


      Mày Lãnh Tử Mặc vừa mới giãn ra lại lần nữa cau chặt, " cho rằng tôi mỗi ngày rảnh quá phát điên sao?"


      Trong tiếng của tràn đầy tức giận.


      ràng trong tay đống công việc, vẫn trước hết chạy về nhà, muốn trích thời gian ra hướng dẫn chút.


      Kết quả sao, trở về nhà còn mở điện thoại, cũng may biết địa chỉ nhà , cũng may lúc ấy vừa đến gần đó, cũng may nghe được tiếng kêu cứu của ... Bằng , hậu quả thể tưởng tượng nổi.


      Vừa nghĩ đến tình huống lúc đó căng thẳng đến thế nào, liền căm giận muốn giết người.


      cũng đúng, làm sao có thể theo dõi , vậy sao lại đến nhà .


      Chẳng lẽ là sợ gặp chuyện may, tìm ?


      Chương 105 : Phạt hôn

      , lo lắng cho ?



      thể nào đâu?!



      Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, dè dặt nhìn sắc mặt chút.



      "... tìm tôi à ?"



      Nếu phải, ta rảnh có việc gì, đến đó ngắm cảnh sao?!



      Lãnh Tử Mặc lặng im lên tiếng.



      "Cảm ơn!"



      Mặc dù có chút vì sao tìm mình, Lạc Tiểu Thiến vẫn lời cảm ơn, rất ràng, nếu phải đến đúng lúc, chắc chắn tiêu rồi.



      Lãnh Tử Mặc nhìn mồ hôi lạnh trán , "Nằm xuống!"



      Đầu còn hơi choáng váng, Lạc Tiểu Thiến ngoan ngoãn nằm xuống gối, liền vào phòng vệ sinh, chỉ chốc lát trong tay cầm chiếc khăn lông trắng ra, giúp lau mặt, "Lật người qua!"



      Lạc Tiểu Thiến còn chưa từ động tác giúp mình lau mặt của mà phục hồi tinh thần lại, "Hả?"



      "Nghiêng người!" Giọng Lãnh Tử Mặc trầm xuống.



      có hơi sức để cãi nhau với , chỉ ngoan ngoãn nghe lời nghiêng người sang bên.



      Chăn khẽ nhúc nhích, sau đó còn có khăn nóng với vào vạt áo sau, chậm rãi lau qua lưng .



      ... giúp kì lưng!



      Da thịt toàn thân Lạc Tiểu Nhiên trong nháy mắt trở nên căng thẳng, khuôn mặt nhắn cũng bắt đầu nóng lên, "Để tôi tự làm..."



      Lãnh Tử Mặc lên tiếng, cánh tay đỡ người lại dùng thêm mấy phần sức, muốn động đậy cũng được.



      nhìn thấy , nhưng tuy là cách khăn lông, vẫn cảm giác được độ mạnh yếu của ngón tay , tim biết sao đập nhanh mấy phần.



      "Xoay qua!"



      Dặn tiếng, lại lần nữa vào phòng vệ sinh, lát đem khăn lông giặt sạch tới.



      "Để tôi tự làm!"



      Lạc Tiểu Thiến đưa tay qua, có can đảm để giúp mình lau phía trước.



      Lần này, Lãnh Tử mặc từ chối, chỉ là đưa khăn lông vào trong tay , thay kéo chăn mỏng xuống, sau đó liền cởi cúc áo bộ đồ bệnh nhân của .



      "..."



      Lạc Tiểu Thiến vừa mới chữ, tay chuyển đến cái nút thứ hai.



      Quần áo bệnh nhân vốn rộng rãi, cúc cùng lại có cài, cởi cúc thứ hai, về cơ bản lộ hết cảnh xuân, lại can ngăn cũng còn ý nghĩa gì.



      Quỷ tha ma bắt, lúc trước chỉ mới nghe ngón tay của đánh đàn tốc độ cực nhanh, nghĩ tới, còn cởi đồ người khác rất thành thạo!



      Nhìn Lãnh Tử Mặc đứng bên giường, chút cũng định tránh , Lạc Tiểu Thiến mặt càng nóng hơn gấp đôi.



      Cắn răng, lấy khăn lông lau qua loa trước ngực hai cái, ngay lập tức ném khăn lông về phía , tay kéo chặt chăn đắp lên che người lại.



      Lãnh Tử Mặc cũng nhiều lời, ném khăn lông lên bàn, vừa nhấc tay giữ được cằm của , người liền nhanh chóng hướng về phía .



      "..."



      Lạc Tiểu Thiến chỉ mới được từ, Lãnh Tử Mặc áp tới như ngọn núi, hôn lên môi của , bá đạo vừa hôn vừa cắn, đầu lưỡi lại hung hăng vươn thẳng vào, dây dưa trong miệng , dùng sức mút lấy.



      Toàn bộ trong lượng cơ thể đè lên người , tay với vào trong chăn luồn vào quần áo bệnh nhân, kiêng nể dùng sức vuốt ve xoa nắn, như vậy, hoàn toàn là dáng vẻ muốn đem xử lý ngay ở trong này.



      "Hôn đến khi thở hồng hộc, đầu gối mềm nhũn, mới dời môi, kéo chăn mỏng ra, cắn cái nặng lên ngực .



      "A!"



      Lạc Tiểu Thiến đau đến thét chói tai.



      "Đây là trừng phạt!" từ ngực ngửa mặt lên, đôi con ngươi đen sâu thẳm nhìn chăm chú, "Lần sau, được chạy loạn!"



      "Tôi cũng có bán cho ..." Lạc Tiểu Thiến thở hổn hển phản bác, nửa, liền nghẹn lại.



      , đúng là bán cho !
      Last edited: 27/9/15
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :