Edit: Lynnnng CHƯƠNG 23 Hứa Mịch lấy điện thoại xem giờ, muốn 6h. Bọn họ bắt đầu từ 2h trưa, “ lái xe bốn tiếng rồi. Đợi thêm đoạn rồi nghỉ ngơi, thể lái xe thời gian dài.” Du Ninh Trạch đáp: “Vừa rồi ở đường nghỉ ngơi rồi.” Hứa Mịch: “Được rồi, ra em muốn toilet.” Đây mới là trọng điểm. Du Ninh Trạch nhìn hướng dẫn đường, “Nhịn thêm chút nữa, còn khoảng 15 phút nữa là có thể đến trạm nghỉ.” Hứa Mịch: “Được rồi” trèo ra ghế sau ngồi, lấy túi đồ ăn vặt để lên đùi, lục lọi, đều là khoai tây chiên, hạt dưa, thịt bò viên.v…v…, nhịn được mà than thở, “Sao lại toàn mấy thứ này a, em muốn ăn nó. Biết thế buổi trưa em cầm canh gà bà nội chuẩn bị cho em. Buổi trưa bà nội đưa ấm giữ nhiệt cho , ngại phiền, đường xa còn mang theo canh gà uống, rất hiếm có . Bây giờ nghĩ lại, nghe lời người lớn chịu thiệt. Dù sao xe to như vậy, mang thêm cái ấm giữ nhiệt, chẳng lẽ thiếu chút thịt sao? Hứa Mịch vô cùng hối hận. Du Ninh Trạch chậm lại, “ cầm theo, ấm giữ nhiệt để trong hộp để đồ, em ra đằng sau tìm .” Mắt Hứa Mịch sáng lên, ném túi đồ ăn vặt ra, nhanh chóng trèo ra đằng sau tìm, “ mang lúc nào a, em thế nhưng biết” Du Ninh Trạch : “Bà nội nhân lúc em để ý bảo để vào xe.” “May mắn bà nội biết trước.” Hứa Mịch tìm được ấm giữ nhiệt, cầm lấy, đặt lên đùi, từ từ mở ra, mùi thơm của canh gà cùng ngải cứu bay ra, trong canh còn có trứng gà cùng thịt gà, nhìn thôi cũng làm thèm. cầm lấy thìa để phía ấm giữ nhiệt, múc thìa canh uống vào, độ ấm vừa phải , “ ngon a.” lại múc trứng gà, cắn miếng, nhìn Du Ninh Trạch, “ có ăn ?” Du Ninh Trạch nhìn phía trước, “ cần.” Bởi vì ở đường cao tốc, Hứa Mịch cũng dám trêu , cho nên ngồi ăn, cười, “Em biết cũng muốn ăn, nhưng mà, vẫn là đợi khi nào đến trạm nghỉ lại cho ăn. Ăn nước miếng còn lại của em.” Du Ninh Trạch: “Quá nhẫn tâm.” Đến trạm nghỉ, Hứa Mịch đưa ấm giữ nhiệt cho Du Ninh Trạch, liền xuống xe vào WC. Đợi đến khi lên xe, Du Ninh Trạch ôm ấm giữ nhiệt ăn canh. Hứa Mịch nhìn cái thìa còn nằn yên nắp ấm, cười, “Này, phải còn có cái thìa nữa sao, chê mà dùng thìa có dính nước miếng em sao??” nhỡ vô cùng chú ý đến vệ sinh ẩm thực, lại càng có khả năng dùng chung thìa với người khác. Du Ninh Trạch làm như là đột nhiên nhìn thấy cái thìa kia, để ý mà , “ quên còn có cái thìa nữa.” Vừa rồi thuận tay cầm lấy ấm giữ nhiệt trong tay Hứa Mịch, cảm thấy đói bụng nên trực tiếp ăn luôn. Hứa Mịch cầm cái thìa khác, cong môi, “ sao, ăn nước miếng của vợ cũng có gì dọa người.” Hai người cùng nhau giải quyết canh gà, liền tiếp tục lên đường. Đợi đến khi về đến nhà, sắp chín giờ. Hứa Mịch nằm xuống sofa muốn nhúc nhích, cảm thấy ngồi xe cũng rất tốn sức. đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đồ dùng đơn giản màu sắc đơn điệu, nội thất màu trắng cùng sàn nhà gỗ, tủ kê TV màu trắng lịch , bóng loáng có hạt bụi. Lại nhìn sofa bằng da hình góc cạnh mình nằm. vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đấy. Đúng rồi! Nhân khí! Bàn trà tủ bát, cái gì cũng có, chỉ có ít đồ trang trí được thiết kế qua, hoàn toàn giống là có ‘người ở’. từ sofa đứng lên, vào căn phòng mà vừa rồi Du Ninh Trạch vào, phong cách thiết kế trong phòng cùng ngoài phòng khách khác nhau lắm, đều là màu sắc đơn giản, lấy nội thất màu trắng làm chủ đạo. “Này, bởi vì em đến đây, cho nên mới mua nhà .” Hứa Mịch dựa vào cửa, nhìn Du Ninh Trạch chuyển hành lý của vào ngăn tủ. Du Ninh Trạch quay đầu , “ ở đây hơn hai năm. Sao vậy?” Hứa Mịch giật giật khóe miệng, “Sao lại em lại cảm thấy giống như là vừa mới mua. Cái gì cũng có.” “Em xem xem còn thiếu cái gì, ngày mai mua.” “Thiếu người nhân khí, có thể mua sao.” Du Ninh Trạch bây giờ mới hiểu hàm ý của Hứa Mịch, dọn đồ đạc xong, quay người, “Em đến chính là nhân khí rồi.” Hứa Mịch đảo đảo mắt, gật đầu, “Cũng đúng. Em hới đói, trong phòng bếp có gì ăn sao.” Du Ninh Trạch, “Chúng ta ra ngoài ăn . “ Vốn lúc mới về muốn đưa Hứa Mịch ăn cơm trước, kết quả vì lúc trước ăn canh gà, Hứa Mịch muốn ăn. Hứa Mịch vào phòng bếp, vừa vừa , “Lười ra ngoài, trước xem trong nhà có gì để ăn .” Du Ninh Trạch theo sau Hứa Mịch. vào phòng bếp, ừm, giống như trong tưởng tượng của , phòng bếp cũng sạch hạt bụi giống như là có người ở. Nhà ăn thông với phòng bếp, làm cho căn phòng nhìn qua càng rộng mà sáng hơn. “Dựa vào, ở mình, còn dùng tủ lạnh lớn như vậy.” Hứa Mịch mở ra tủ lạnh hai cửa trước mặt, “Nhiều đồ nhưa vậy. Mấy thứ này ăn tuần cũng ăn hết .” Hoa quả, thịt, đồ ăn vặt, đồ uống, rau củ, toàn bộ được phân loại vô cùng gọn gàng. Du Ninh Trạch nhìn trong tủ lạnh nhiều thứ như vậy cũng kinh ngạc, ngại ngùng cười, “ ra ngày hôm qua bảo dì đến dọn dẹp chút, còn bảo dì xem xem mua thêm gì ăn để vào tủ lạnh. ngờ lại mua nhiều như vậy.” Hứa Mịch liếc nhìn Du Ninh Trạch, “Bảo sao nhìn gọn gàng như vậy chút cũng giống nơi ở của đàn ông.” Du Ninh Trạch , “ ra chỗ cho dù quét dọn, cũng rất sạch .” “Ai tin . Đàn ông các đều giống nhau.” Hứa Mịch nhìn mấy thứ trong tủ lạnh, biết chọn gì .” Du Ninh Trạch cười nhạo , “ giống như em hiểu lắm vậy.” “Vốn cũng rất hiểu” Hứa Mịch lấy quả táo cùng quả thanh long đưa cho Du Ninh Trạch, “Gọt vỏ .”. xong lại từ trong tủ lạnh lấy hai quả chuối tiêu cùng kiwi. Du Ninh Trạch đứng bàn cạnh tủ bát, cúi đầu rũ mắt, môi mỏng hơi mím, mũi cao thẳng, sườn mặt ở dưới ánh đèn lại dịu dàng, ngón tay thon dài khống chế sức, vỏ quả táo từng vòng từng vòng mỏng rơi xuống, nhưng lại có đứt. Hứa Mịch đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy người đàn ông này còn con mẹ nó đẹp trai, “ nghĩ tới biết gọt quả táo như vậy.” “Cái này đơn giản như vậy, em cần nghi ngờ năng lực của .” Du Ninh Trạch gọt quả táo xong, để vào trong đĩa. Hứa Mịch gật đầu, lời sâu sắc vươn tay vỗ vỗ bả vai Du Ninh Trạch, “Hóa ra là em xem . Vậy về sau hễ là gọt vỏ liền giao cho .” cầm quả táo, cắt thành từng miếng , thuận tiện sai , “Cũng gọt vỏ quả thanh long .” “Em muốn làm gì? Du Ninh Trạch vừa gọt vỏ vừa hỏi. Hứa Mịch dừng thái hoa quả lại, nhìn Du Ninh Trạch: “Ăn salad hoa quả chưa?” Du Ninh Trạch lắc đầu, “Chưa từng.” Đàn ông chưa ăn salad hoa quả có thể hiểu được, loại đồ ăn này vốn là phụ nữ thích, “Được rồi. Chẳng lẽ bạn trước của cũng ăn cái này sao.” Hứa Mịch vừa xong liền hối hận. Đây đều là chuyện quá khứ, tự dưng ra làm gì. Đây là việc riêng qua, nên can thiệp. Người đàn ông này cũng phải là đứa ngốc, khẳng định là biết có mối tình nghĩ lại mà kinh, nhưng mà vẫn đều rất quan tâm cho gian, hỏi chuyện trước kia của . Lễ thượng vãng lai, cũng phải lấy phương thức như vậy đối với mới đúng. nhớ tới đêm kết hôn, từ đầu biết làm gì mà lại khiến cho khóc, sau đấy hình như cũng hiểu được ý nghĩa của những giọt nước mắt này, cũng gì, chỉ ôm , nhàng vỗ vai , yên lặng an ủi . Khóc xong, vẫn lo lắng, nếu hỏi nên trả lời như nà. Nhưng mà cái gì cũng hỏi. xem mặt ít, trong đấy cũng có mấy người, ngay từ đầu liền hỏi chuyện tình cảm trước kia, biết từng có người sau, thậm chí có người có còn là xử nữ . Có đôi khi nhịn được mà lo lắng, nếu sau này chồng biết từng có mối tình làm cho biến mình thành bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ, có phản ứng gì. Kết quả, thần vận mệnh đối với sai. Ít ra bây giờ cũng cần lo lắng chồng lôi chuyện này ra mà . Du Ninh Trạch để thanh long gọt vỏ xong vào đĩa, để ý , “Trước khi quen em chưa từng đương, làm sao có thể có bạn .” Hứa Mịch hơi tự nhiên giải thích, “Em nghĩ đàn ông các luôn cần. nhất định phải đương mới có bạn .” Nếu đàn ông cần phương diện đấy, công việc của Trương Mộng ở phụ khoa trong bệnh viện cũng nhiều ‘bệnh nhân’ đến mức như vậy. Du Ninh Trạch nghiêm mặt , “Từ được dạy, cho phép loại việc này.” Hứa Mịch đem toàn bộ hoa quả thái xong đổ vào bát, bĩu môi “Được rôi, biết là chính nhân quân tử rồi.” Du Ninh Trạch híp mắt cười giảo hoạt, “ vốn là chính nhân quân tử.” “Chẳng lẽ từ bé trong giáo dục của , có dạy biết làm người phải khiêm tốn sao.” Hứa Mịch đến tủ lạnh lấy ra muối salad. Du Ninh Trạch đương nhiên , “Từ trong giáo dục của cũng dạy , phải biết thừa nhận .” Khóe miệng Hứa Mịch giật giật, “ biết xấu hổ !!!”
Edit: Lynnnng CHƯƠNG 24 Hứa Mịch bưng salad hoa quả chuẩn bị xong ra bàn ăn, đưa cái dĩa cho Du Ninh Trạch. Du Ninh Trạch nhìn đĩa hoa quả lẫn lộn, hơi ghét bỏ, “Nhìn thế nào cũng thấy…” ho khan hai tiếng. Hứa Mịch trừng , “Em đây tự mình ăn.” xong muốn bê đĩa . Du Ninh Trạch nhanh chóng để hai tay lên đĩa, cười hì hì lấy lòng, “ cũng chưa là ăn” xong liền xiên miếng chuối tiêu ăn vào. Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch “Thế nào?” Du Ninh Trạch lại ăn miếng thanh long, : “Hương vị có hơi lạ.” “ ra trước kia lúc lần đầu tiên em ăn cũng thấy hương vị là lạ. Ăn vài lần phát rất ngon. Nhưng mà có thời gian em ăn salad hoa quả ăn đến muốn nôn luôn.” Thời gian đấy là vì giảm cân, hầu như buổi tối đều ăn cơm, đa số là ăn hoa quả. Hoa quả ăn ngấy, liền đổi biện pháp, ăn salad. Cuối cùng vẫn ăn đến buồn nôn. Hứa Mịch xiên miếng kiwi, “Lâu rồi chưa ăn, mùi vị vẫn ngon.” Du Ninh Trạch, “Ừ, phụ nữ các em đều thích ăn chua chua ngọt ngọt. Chị họ cũng vậy.” “ còn có chị họ sao.” Hứa Mịch hỏi, ngày tổ chức hôn lễ có rất nhiều người, nhưng mà hình như cũng thấy chị họ nào đến, chỉ thấy người em họ đến. Du Ninh Trạch lại ăn miếng chuối tiên, “Ừ. Chị ấy cũng ở thành phố B, hôm tổ chức hôn lễ, vì chị ấy mang thai tiện, cho nên đến tham dự hôn lễ của chúng ta.” “Oa, chị ấy cũng mang thai. Mấy tháng rồi?” Có thể là bởi vì cũng mang thai, cho nên nghe thấy người khác mang thai, Hứa Mịch đều có cảm giác tha hương gặp bạn cũ. “Hình như cũng năm sáu tháng rồi.” Du Ninh Trạch nghĩ nghĩ, chính mình cũng phải hỏi chị họ số thứ cần chú ý khi mang thai mới được. Lúc Hứa Mịch tắm xong ra, Du Ninh Trạch ngồi giường, gõ máy tính được đặt chăn. Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Hứa Mịch cái, tắt máy tính, đem laptop cùng di động tủ đầu giường mang đến cái tủ khác cách xa giường nhất. Hứa Mịch cũng để ý , trực tiếp lên giường, vừa lên liền lăn mấy cái, người ngủ giường 1m8, là thoải mái. Hình như giường của mới 1m5, tuy rằng chỉ kém 30cm, nhưng mà thị giác vẫn khác nhau, hơn nữa lăn cũng thích. Du Ninh Trạch tắt đèn phòng, chỉ để lạt chiếc đèn ngủ đầu giường, vừa quay đầu liền nhìn thấy hình chĩ đại nằm giữa giường. đến bên giường, Hứa Mịch còn nhường chỗ cho , ngược lại tiếp tục bá chiếm giường, với , “Du Ninh Trạch, ngủ như vậy thoải mái. Hay là đêm nay ngủ phòng cho khách .” lâu rồi ngủ giường to 1m8. Dáng ngủ của vốn tốt, rất thích lăn qua lăn lại. Trong nhà chỉ có giường 1m5, cảm thấy rất thích, muốn đổi cái khác, nhưng mà mẹ già ở nhà chịu, gì mà thể làm cho dưỡng thành thói quen này. làm nũng rất lâu mẹ già cũng đồng ý, cuối cùng quyết định, nếu lại triền bà đổi cái giường 1m2 cho . đành phải im lặng chấp nhận. Nghe xong lời Hứa Mịch, Du Ninh Trạch vui, “Vì sao phải ngủ phòng cho khách, muốn ngủ ở đây.” Hứa Mịch bá đạo cho, “Để cho em ngủ mình đêm . Giường to thoải mái. Buổi tối em có thể lăn qua lộn lại.” Du Ninh Trạch giật giật miệng, đây là cái sở thích gì a, “Đêm nay càng phải ngủ ở đây, chẳng may em lăn xuống giường sao.” “ . Dáng ngủ của em rất tốt. Làm sao có thể lăn xuống giường được.” Hứa Mịch làm nũng, “Ngày mai chúng ta ngủ cùng nhau.” “ được.” Du Ninh Trạch đứng cạnh giường nhìn chằm chằm Hứa Mịch, đồng ý, thề sống chết bảo vệ quyền lợi của mình. ra Hứa Mịch cũng chỉ cố ý trêu đùa, cũng phải muốn Du Ninh Trạch chỗ khác ngủ. nhìn thấy bộ dạng này của Du Ninh Trạch, lăn sang bên, cho nửa giường, cười, “ nhìn dáng vẻ của , có giống đứa bé tranh được đồ chơi .” Du Ninh Trạch nhanh chóng chui vào chăn, “Em càng giống.” Hứa Mịch cũng lật chăn chui vào, “ bậy, ràng là giống nhất. xem vừa rồi trừng em, giống như đứa bé.” Du Ninh Trạch tắt đèn đầu giườn, “Đấy là tức giận mới trừng.” nằm xuống ôm lấy Hứa Mịch. “ nhìn thấy.” bắt lấy tay Du Ninh Trạch đặt lưng tay mình “ sờ xem, eo của em có phải thô . Mỗi ngày mẹ em hầm canh cho em uống, đều bổ sung ra thịt rồi.” Du Ninh Trạch theo tay , nhéo nhéo chút thịt bụng , “Liền có chút vậy. thô thô.” Sau đấy tay chạm lên bụng , “Ở đây còn có cục cưng đâu. Em bổ sung đều là cho con bé ăn.” Hứa Mịch nhìn trần nhà, “Em cảm thấy đến lúc đấy eo của em thành thùng nước. To cao vạm vỡ.” có bóng ma với mập mạp. Du Ninh Trạch an ủi , “Sinh đứa bé xong có thể giảm cân lại. Em bây giờ cũng quá gầy.” Hứa Mịch nghĩ nghĩ, “Nếu em biến thành mập mạp 150kg, còn muốn em nữa ?” Du Ninh Trạch từ từ nhắm hai mắt hơi nhíu mày,như là tưởng tượng bộ dạng khi 150kg, sau lúc lâu, “Muốn.” Lời của đàn ông đều thể tin, điểm này Hứa Mịch biết. Nhưng mà thái độ của Du Ninh Trạch còn rất nghiêm túc, vẫn làm cho cảm thấy, người đàn ông có trả lời lấy lệ với . Hứa Mịch giễu cợt , “Như vậy cũng muốn a.” “Ừ.” Đầu Du Ninh Trạch hơi dựa lên hõm vai Hứa Mịch, thanh trong đêm tối có chút . Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhịp nhàng, Hứa Mịch khẽ gọi, “Du Ninh Trạch?” Được rồi, hôm nay cũng mệt mỏi, lái xe lâu như vậy. Vì ban ngày ở xe ngủ nhiều, bây giờ tinh thần Hứa Mịch vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn chút buồn ngủ. nhìn căn phòng tối om lúc lâu, mới nhàng di chuyển, nhàng bỏ tay Du Ninh Trạch đặt eo ra, cố gắng đánh thức Du Ninh Trạch. nhàng dựa vào ánh sáng mờ trog đem lấy dên điện thoại, lại nhàng về giường. Xoát weibo của tất cả bạn bè xong, còn chuyện gì làm, ma xui quỷ khiến thế lên QQ mà lâu lên. Cái QQ này sớm bị vứt bỏ. Toàn bộ bạn bè trong QQ này đều là bạn trung học và đại học của , còn có ít là đồng nghiệp trước ở thành phố B. mở ra mục bạn tốt, người login cũng nhiều. Lúc trước là muốn quả bo quá khứ, bắt đầu lại lần nữa. ra bây giờ nghĩ lại, đây là trốn tránh . Thời gian đúng là có thể chữa khỏi vết thương. Bây giờ quay đầu nhìn lại, phát ra trước kia cũng có gì. Bây giờ, những người đấy đều có cuộc sống của bản thân, cũng có gì bỏ xuống được. Cố gắng sống mới cần quan tâm. khó nghe là, sau khi hết si mê chính là cái hành vi ngu ngốc. Đột nhiên lên cửa sổ tán gẫu,là của Phương Diệc Mông, “Mình dựa vào, là chính chủ sao? Xác chết vùng dậy sao?” Hứa Mịch nghiến răng nghiến lợi gõ chữ, “Chính chủ chết, có việc thiêu tiền.” Phương Diệc Mông: “Mình dựa vào. Hứa a Mịch, vừa rồi mình còn tưởng là mình hoa mắt, ngờ đúng là cậu login a.” Hứa Mịch: “Đây là QQ của mình, mình login phải rất bình thường sao.” Phương Diệc Mông: “Cậu đều tám trăm năm rồi lên cái QQ này, bây giờ cậu lên, đương nhiên là rất bình thường. , bị cái gì kích thích.” Hứa Mịch: “Cút, kích thích em cậu. Cậu mới bị kích thích, cả nhà cậu đều bị kích thích.” Phương Diệc Mông: “Mình có em . Mình muốn cho Đường Tri Ngôn, cậu mắng ấy.” Hứa Mịch: “Cậu mách . Ngực cậu!” Phương Diệc Mông: “Được rồi, ấy có ngực, cậu mắng .” Hứa Mịch: “…” Phương Diệc Mông: “Cậu về thành phố B?” Hứa Mịch: “Đúng vậy.” Phương Diệc Mông: “Dựa vào, lại cho mình biết. Mình còn là nghe Trương Mộng .” Hứa Mịch: “= =” Phương Diệc Mông: “Mình cho cậu biết, mấy hôm trước lúc mình ra ngoài dạo phố còn nhìn thấy Giang Tự. ta còn cùng người phụ nữ, người phụ nữ kia còn ôm đứa bé. Mình còn riêng lên chào hỏi với ta.” Hứa Mịch: “Nga” Phương Diệc Mông: “Cậu người phụ nữ này, sao lại lạnh nhạt như vậy. Làm ơn , cậu đừng lại đần độn được ? Chẳng lẽ còn dư tình chưa hết?” Hứa Mịch: “Mình cho cậu con dao, lập tức tự sát cho mình. Mẹ nó, mình là loại người ngu ngốc sao. sớm buông xuống. Nếu mình sớm tự sát.” Phương Diệc Mông: “Được rồi. Mình sai rồi. Chủ yếu là trước kia cậu làm chút việc điên cuồng tạo thành bóng ma cho mình. Mình muốn ngủ, bên cạnh còn có người như hổ rình mồi. Nếu mình còn ngủ liền bị gia pháp hầu hạ.” Hứa Mịch: “Cút cái đầu cậu ” Hứa Mịch cũng biết là mình ngủ lúc nào. Ngày hôm sau tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn mình . ở giường tìm di động của mình, tìm thấy. Chuyển mắt nhìn chỗ tủ hôm qua Du Ninh Trạch để, quả nhiên, di động linh linh nằm ở đấy. Hứa Mịch hiểu tối hôm qua mình để đấy lúc nào. Di động có tin nhắn. là Du Ninh Trạch gửi, “Ngủ dậy gọi điện thoại cho .”
Edit: Lynnnng CHƯƠNG 25 Hứa Mịch đọc tin nhắn này tưởng là Du Ninh Trạch tìm có chuyện gì, lập tức gọi lại cho . Ai biết Du Ninh Trạch chỉ dặn dò ít việc vặt. Trong phòng bếp có bữa sáng nóng hổi cho , bảo buổi trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều cùng mua ít đồ dùng. Hứa Mịch rửa mặt xong, vào phòng bếp. Trong lồng hấp có bánh bao chiên cùng cháo. Nhìn là biết đây đồ mua về. Hứa Mịch sớm đói bụng, lúc này cầm đũa gắp cái bánh bao chiên cắn miếng, lại vì ăn vội mà bị nóng. nhanh chóng lấy cục đá trong tủ lạnh ngậm. Đầu lưỡi cùng môi nóng rực. Quả nhiên nóng vội ăn được! đeo găng tay, lấy bát cháo ra, cầm thìa khuấy hai lần, làm cho cháo nhanh nguội. Cục đá trong miệng sắp tan, mới nhổ ra, lại ngậm thêm cục, cầm cục chườm cạnh môi. Đợi miệng hết nóng, Hứa Mịch mới vào phòng dọn hành lý, cho quần áo vào tủ, suy nghĩ xem thiếu gì để buổi chiều mua. Dạo vòng quanh nhà, rốt cục Hứa Mịch cũng biết nhà mà chỉ có người đàn ông cũng phải là nhà, hóa ra người phụ nữ rất quan trọng với gia đình. Ở đây trừ nội thất, mấy thứ khác vô cùng ít, hoàn toàn cảm giác được đây là ngôi nhà mà hàng ngày có người ở, ngược lại cảm thấy lạnh lùng. Hứa Mịch lấy di động, viết vào những gì cần mua. Làm xong, nhìn thời gian, gần 12h.Bây giờ còn kịp nấu cơm trưa sao. Du Ninh Trạch là muốn ăn ở nhà hay ra ngoài? Trong lúc Hứa Mịch còn rối rắm, Du Ninh Trạch gọi điện, bảo xuống nhà, sắp đến rồi. Hứa Mịch vừa lên xe, Du Ninh Trạch liền thấy được vết môi , nhíu mày hỏi, “Môi em làm sao vậy?” Hứa Mịch sờ lên môi còn hơi sưng, “Vừa rồi cẩn thận bị bỏng. Nhìn lắm sao?” Lúc nãy chườm đá xong, cũng thấy nóng nữa, chỉ cảm thấy chỗ đấy hơi sưng đau, cũng để ý. Đầu lưỡi cũng bị, nhưng . Du Ninh Trạch tiến gần lại, nâng mặt Hứa Mịch, cẩn thận kiểm tra môi Hứa Mịch, “Sao lại bỏng. Lè lưỡi ra cho xem.” Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch gần sát trước mặt, mày hơi nhăn, trong đôi mắt đen như mực đều là hình bóng , lông mi rất dài vô cùng đẹp. Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch ngẩn người, nhéo nhéo mặt , “Ngẩn người làm gì? Bị bỏng cho choáng váng?” “Lúc sáng ăn bánh bao chiên cẩn thận bị bỏng.” Hứa Mịch trả lời, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra. mới thừa nhận là bản thân vừa rồi bị sắc đẹp của mê hoặc đâu. Du Ninh Trạch tin nổi, “Ăn cái bánh bao mà cũng bị bỏng.” cẩn thận nhìn đầu lưỡi Hứa Mịch, đầu lưỡi sao, có nghiêm trọng như môi. Hứa Mịch cảm thấy hơi dọa người, “Tại vì đói, cho nên ăn vội, thế là bị bỏng. Em lấy cục đá chườm, chính là cảm thấy hơi sưng.” gỡ tay Du Ninh Trạch, quay đầu soi gương, “Em dựa vào! xấu.” môi thế nhưng lại có vết tròn to, hơn nữa môi dưới nhìn qua cũng bị sưng. Du Ninh Trạch đưa Hứa Mịch đến bệnh viện, bác sĩ kê đơn cho ít thuốc bỏng, cũng dặn chú ý số thứ. Lúc sắp ra bệnh viện, đột nhiên Du Ninh Trạch đứng lại, quay đầu hỏi, “Hay là chúng ta tiện đường kiểm tra thai .” Hứa Mịch vốn tay che miệng, nghe vậy, phản xạ có điều kiện buông tay ra, do dự từ chối, “ được. Em bây giờ có mặt mũi gặp người khác.” xong thẳng ra bệnh viện. ra bệnh viện sau, Hứa Mịch quay lại giục Du Ninh Trạch sau , “ nhanh lên.” Nhanh chóng lên xe, cần ở nơi công cộng dọa người a. Du Ninh Trạch nhanh chóng qua Hứa Mịch, có lẽ biết, môi sưng lên chuyện rất buồn cười. Du Ninh Trạch nhìn thấy Hứa Mịch như vậy vẫn nhịn được mà cười. Hứa Mịch nhanh chóng che miệng lại, đến bãi đỗ xe, trừng : “ cho cười.” Du Ninh Trạch cười nữa, “ có cười đâu” Hứa Mịch tức giận: “Đêm nay muốn ngủ dưới sàn sao?” Du Ninh Trạch nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, “Khụ, trước ta ăn cơm trước .” Hứa Mịch cự tuyệt, “ , chúng ta về nhà ăn.” Lên xe, Du Ninh Trạch nổ máy, nhưng lái xe , hơi khó xử với Hứa Mịch, biết nấu ăn.” Hứa Mịch kỳ quái nhìn , “ ai bảo nấu cơm.” Bởi vì bây giờ xe, có người khác nhìn, Hứa Mịch cũng che miệng. Du Ninh Trạch nhìn thấy lại muốn cười. Hứa Mịch uy hiếp, “ thử cười xem” Du Ninh Trạch mím môi, hai lúm đồng tiền ra, trong vẻ đẹp trai lại có nét đáng . Nhưng mà thể che được chuyện cười nhạo ! Du Ninh Trạch nghiêm túc lại dám cười nữa, “ nấu cơm chúng ta ăn cái gì.” Hứa Mịch dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Du Ninh Trạch, “Có phải bị choáng váng ? Đương nhiên là em nấu rồi.” Du Ninh Trạch giật mình, “Em biết nấu ăn?” Hứa Mịch đen mặt, “Nhìn em giống như người biết nấu ăn sao.” Du Ninh Trạch, “ giống người biết nấu ăn.” Cái này thể trách , Hứa Mịch làm cho có cảm giác là người biết nấu ăn. Hơn nữa nhớ lúc trước ở Hứa gia, cũng là mẹ Hứa nấu cơm, đến nhà ông bà Hứa Mịch, lại là bà Hứa Mịch nấu cơm. chưa từng nhìn thấy Hứa Mịch nấu cơm. Hứa Mịch giải thích cho bản thân, “Này, em rất hiền lương thục đức trí tuệ hơn người được chưa. Hơn nữa em cảm thấy muốn có thể xem như là Trù thần rồi. Trình độ nấu ăn là số a, tuy rằng rất nhiều năm rồi em chưa nấu ăn.” Khụ…. Du Ninh Trạch im lặng lái xe ra khỏi bãi đỗ xe. Hứa Mịch vui, “Này, vẻ mặt của đây là sao, nghi ngờ năng lực của em sao.” “Ách…” Mắt Du Ninh Trạch chuyển chuyển lại, vẫn , “ là nhìn thấy được.” Hứa Mịch, “Em rất khiêm tốn.” Du Ninh Trạch: “….” … … … … …. Vốn ước số hiếu thắng trong người Hứa Mịch bị kích phát, muốn làm cho Du Ninh Trạch được mở rộng tầm mắt, nhưng mà ước số lười cùng đói khát đồng thời nảy sinh, cùng hiếu thắng đại chiến ba trăm trận, cuối cùng ước số hiếu thắng chiến thắng. Cuối cùng, Hứa Mịch vẫn để Du Ninh Trạch gọi đồ ăn Quảng Đông về ăn. Bây giờ sắp 1 giờ rưỡi, nếu còn về nấu cơm đến lúc nào mới xong. Chắc phải ba giờ mới được ăn cơm, khi đấy cùng Du Ninh Trạch có khi đều chết đói rồi, Mấy ngày nay đều phải ăn thức ăn thanh đạm, thể ăn đồ dầu mỡ cay mặn, nếu ảnh hưởng đến tiến độ khép lại miệng vết thương. Về hà, Hứa Mịch vào WC, nhìn môi sưng trong gương, kêu to: “Em dựa vào, vì sao lúc bị bỏng sao, bây giờ còn có có bọt nước.” Du Ninh Trạch dọn xong cơm trưa ra, đợi lúc cũng thấy Hứa Mịch ra. Lúc đến nhà vệ sinh, Hứa Mịch còn hối hận với gương. Hứa Mịch đau khổ, từ trong gương nhìn Du Ninh Trạch, “Du Ninh Trạch, làm sao bây giờ, đều nổi bọt nước rồi” Du Ninh Trạch đến cạnh Hứa Mịch, nhìn môi , đúng là có, giải thích, “Bị bỏng là nổi bọt nước. Vừa rồi bác sĩ cũng rồi. Đợi ăn cơm xong, bôi thuốc cho em.” Bụng Hứa Mịch reo lên, “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước. Nhưng mà em như này ăn kiểu gì.” Du Ninh Trạch kéo Hứa Mịch ra, “Chúng ta ăn chậm thôi.” … … … … … Hứa Mịch vô cùng đau buồn, lúc trước thỉnh thoảng bi nóng quá nhiệt miệng, khi đấy cảm thấy vô cùng bi thảm rồi, bây giờ mới phát hóa ra so với bị nhiệt miệng bỏng môi càng khổ hơn. Bây giờ thể ăn đồ nóng, ăn miếng liền đau, chỉ có thể đợi nguội rồi ăn. Du Ninh Trạch nhíu mày, “Làm sao ăn đồ nguội được.” Hứa Mịch xua tay, “ sao, bây giờ cũng phải mùa đông nguội cũng có thể ăn được.” Du Ninh Trạch lo lắng nhìn , “Ăn lúc còn ấm, cũng ăn được sao?” Hứa Mịch: “ được, thể ăn nóng, ăn lần càng nóng hơn.” “Haizzz, đừng dùng vẻ mặt bi thương đấy nhìn em, tuy là em cũng thấy là bản thân rất thê thảm, nhưng mà biểu tình của càng làm em buồn khổ.” Du Ninh Trạch, “ đây là lo lắng, phải bi thương…” Hứa Mịch: “Lo lắng cái lông, nhìn bộ dạng bi thương đấy của người biết còn tưởng là em chết dâu Du Ninh Trạch, “Em hình dung như vậy là rất khoa trương được ?” Hứa Mịch thèm để ý, “Thỉnh thoảng dùng thủ pháp tu từ chút.” Du Ninh Trạch,” đây là phải biểu vui vẻ?” Hứa Mịch dạy , “ phải nóng lạnh, trong bình tĩnh mang theo lo lắng, nhưng mà lo lắng chỉ có thể chiếm 60%, bình tĩnh chiếm 40%. Vừa đúng biểu đạt ra phản ứng của đối với việc này.” Du Ninh Trạch bất đắc dĩ, “…..Bị bỏng thành như vậy, còn có thể . cũng biết em gì.” Hứa Mịch: “Em đây gọi là tiểu cường đánh chết.” Du Ninh Trạch vươn tay sờ trán Hứa Mịch,” Có phải là bị bỏng quá nên hỏng đầu óc rồi.” Hứa Mịch: “…” mới hỏng đầu óc, cả nhà đều hỏng đầu óc. … … … … … … Ban ngày Du Ninh Trạch phải làm, Hứa Mịch ở nhà mình vô cùng nhàm chán. Bởi vì môi như vậy, Hứa Mịch dám ra ngoài. Chỉ có thể ở trong nhà. Cũng may có máy tính, ban ngày Hứa Mịch dựa vào máy tính. Nhưng mà phóng xạ máy tính khá lớ, cũng dám dùng quá lâu. Vốn lúc trước quyết định để cho Dì Lý đến chăm sóc Hứa Mịch, nhưng vì lần trước cãi nhau, Du Ninh Trạch cũng nhắc lại chuyện cho Dì Lý đến chăm sóc Hứa Mịch. Bây giờ Hứa Mịch mình ở nhà, Du Ninh Trạch cũng đau lòng mình nhàm chán, liền với Hứa Mịch, có muốn cho dì Lý sang bên này làm bạn với . Hứa Mịch từ chối. vẫn cảm thấy mình ở nhà thoải mái, ở cùng người quen, vẫn cảm thấy gượng ép, còn bằng ở nhà mình đâu
Edit : Lynnnng CHƯƠNG 26 Thừa dịp mấy ngày ở nhà có việc gì làm, Hứa Mịch bắt đầu tìm việc. cũng phải là Phương Diệc Mông, mang thai được làm. vừa lên mạng tìm vừa chat với bạn QQ. Sau khi đến thành phố B, buổi tối Hứa Mịch thường gọi điện thoại cho mẹ Hứa. Bây giờ môi bị thương, ban ngày lúc nhàm chán cũng thường lên QQ quấy rầy mẹ già. Mẹ Hứa biết môi bị thương thường chuyện này, nhắc nhắc lại nhiều đến nỗi làm cho chỉ muốn tự sát mà tại lỗi với thế giới. Nếu như mà ở nhà, Hứa Mịch sớm tức giận. Vì bây giờ ỏ nhà, ngược lại Hứa Mịch cảm thấy mẹ già nhắc nhắc lại cũng sao cùng lắm nghe cũng được. Quấy rầy lão mẹ xong, Hứa Mịch lại quấy rối Trương Mộng. Hai người mấy chuyện gần đây. Lúc Du Ninh Trạch về nhà Hứa Mịch ‘phấn đầu’ với máy tính. Tầm mắt Hứa Mịch chuyển từ máy tính lên đồng hồ tường, mới hơn 4h, lại nhìn Du Ninh Trạch thay dép, “Sao lại về?” Bình thường Du Ninh Trạch 5h30’ mới tan sở, về nhà cũng gần 6h. Du Ninh Trạch híp mắt cười giảo hoạt, “Thỉnh thoảng về sớm cũng được.” Hứa Mịch hiểu ra, “ ngờ cũng làm chuyện như vậy. Nhưng mà trốn mấy tiếng, bị sếp bắt được chẳng phải là bị sa thải sao?” Lúc trước Hứa Mịch cũng trốn về sớm, nhưng mà đều là vụng trộm, nhiều nhất cũng chỉ sớm hơn 10 phút. Du Ninh Trạch vừa thay dép vừa : “ chính là sếp, cho nên bị sa thải.” Hứa Mịch cười , “Hừ, tôn trọng công việc!” Tuy rằng biết Du Ninh Trạch cụ thể làm nghề gì, nhưng mà lúc trước cũng nghe là quản lý của công ty gì đấy. Du Ninh Trạch , “ làm xong việc sớm, mới về sớm. Cho nên chuyên nghiệp” đánh giá Hứa Mịch mặc quần áo ngủ ngồi sofa ôm máy tính, “Em thay quần áo.Tối nay chúng ta ra ngoài ăn. mua về.” Mấy ngày nay vì môi của Hứa Mịch, hầu như toàn gọi thức ăn về. Bây giờ môi Hứa Mịch đỡ hơn nhiều, sưng nữa, cũng tróc vảy, có thể ra ngoài. biết nằm nhà chán chết rồi. “Tốt quá!” Hứa Mịch buông máy tính, lê dép về phòng ngủ. Hứa Mịch cảm thấy, mấy ngày nay đều là ăn ‘Canh thừa thịt lạnh’, sớm muốn ăn gì nóng hổi mặn mà. cảm thấy giống như là mấy trăm năm chưa được ăn đồ tươi sốt, toàn ăn đồ nguội lạnh, làm cho mất hết khẩu vị. mạnh mẽ đề nghị ăn đồ cay Tứ Xuyên. Nhưng mà bị Du Ninh Trạch cự tuyệt. Du Ninh Trạch xoay tay lái, “Vết thương của em vừa bong da, nên ăn đồ ăn kích thích. Có nhà hàng làm đồ ăn Tân Cương cũng ngon, tối nay chúng ta ăn đồ Tân Cương được ?” Hứa Mịch nhận mệnh, thở dài, “Được rồi. Vì để em sớm đến ngày có thể gặp người” Du Ninh Trach nhớ tới gì đấy, hỏi: “Em muốn tìm việc?” Vừa rồi lúc Hứa Mịch thay quần áo nhìn thấy ở mạng gửi hồ sơ. Hứa Mịch nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, “Đúng vậy. Nhưng mà cũng dễ tìm. Bây giờ rất nhiều công ty đều muốn tuyển nhân viên ổn định, nếu biết sau này muốn xin nghỉ đẻ, cũng muốn thuê .” Đây cũng là chỗ làm đau đầu, gửi mấy phần hồ sơ, đều là chức vị quản lý, nhưng mà đến lúc phỏng vấn, công ty khẳng định hỏi hướng sau này của . Trước kia ở thành phố A tuyển người, công ty có cầu là muốn nhân viên mấy năm sau này mang thai hoặc là loại có gia đình ổn định. đến, phụ nữ có thai vẫn là vẫn bị chỗ làm việc đối xử công bằng. Điều này làm cho Hứa Mịch tức giận. Trước kia bản thân chưa mang thai cũng xúc động như vậy, nhưng mà bây giờ suy bụng ta ra bụng người, tâm tình liền như trước. Du Ninh Trạch biết ý nghĩ của Hứa Mịch, hơi trầm ngâm, “Có muốn đến công ty làm hay ?” Hứa Mịch quay đầu nhìn Du Ninh Trạch, “Công ty cũng tuyển người.” Du Ninh Trạch gật đầu, “Ừm” Hứa Mịch hỏi, “Tuyển chức vụ gì?” “Vậy em muốn tìm việc chức vụ gì?” Tuyển cái chức vụ gì Du Ninh Trạch chưa nghĩ ra. Nhưng mà đến lúc đấy muốn chức vụ gì trực tiếp thêm cái là được rồi. “Bây giờ dám cầu gì, chỉ cầu ổn định. Có khi về sao còn phải nghỉ đẻ, cho nên em nhiều nhất cũng chỉ lại làm việc mấy tháng. Em cũng tính mang thai làm.” Lúc trước nhìn thấy phụ nữ có thai 7,8 tháng vẫn làm, nhìn thấy mà hoảng sợ. Chỉ sợ chú ý đâm vào nhau. Du Ninh Trạch đồng ý, “Ừ, tìm chức vụ thời gian thoải mái là được rồi. Đợi bụng to, lại xin nghỉ đẻ” Hứa Mịch trừng , “ nghe dễ thế. Thoải mái như thế đâu có dễ tìm. Còn có, nếu là lao động giá rẻ, em tình nguyện ở nhà.” Điều này làm cho Du Ninh Trạch càng thêm đồng ý, “Ừm, ở nhà yên tâm dưỡng thai tốt. sợ em chán” “ hay rồi. Nuôi đứa bé cũng dễ dàng, em cũng muốn hỗ trợ kiếm tiền nuôi nhà.” Hứa Mịch . “ mình là đủ rồi, cố gắng kiếm tiền nuôi vợ con. Điều này vẫn làm được.” Du Ninh Trước nhìn phía trước cười . Hứa Mịch, “Em muốn tự mình nuôi mình, mới cần nuôi.” Du Ninh Trạch dừng xe, “Nuôi vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa a.” Hứa Mịch lấy túi chuẩn bị xuống xe , “Chờ em nuôi nổi bản thân nữa, lại dựa vào . Nhưng mà đến lúc đấy đừng cho em dựa vào.” ra Hứa Mịch cảm thấy là phụ nữ phải có công việc của mình, còn muốn có kinh tế của mình.Muốn cái gì cũng phải nhờ vào đàn ông, đến lúc đấy bản thân mất chủ quyền, lại biến thành phụ thuộc vào đàn ông. Lúc trước có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp. Đồng nghiệp kia cũng là thiểm hôn, chẳng qua bọn họ kết giao cũng ít nhất là tháng. Thời gian so với cùng Du Ninh Trạch còn lâu hơn. [ Thiểm hôn: Hôn nhân chớp nhoáng: là danh từ mới, dù về mặt hình thức phải là từ đại nhưng phần lớn mang ý xấu, có ý xem hôn nhân như trò đùa, chưa tìm hiểu đủ đến bên nhau. Vì thế, thể tránh khỏi những vấn đề, khó khăn sâu bên trong, so với hôn nhân bình thường phiêu lưu hơn. ] Đồng nghiệp kia kết hôn xong sinh con liền từ chức ở nhà nuôi con, chồng ấy phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên tất cả kinh tế của ấy đều từ chồng. Bình thường muốn mua gì hoặc làm gì, nếu có chồng duy trì kinh tế, ấy đều làm được. Hơn nữa ấy cũng phải người ở tỉnh, nhà mẹ đẻ cách nhà chồng xa, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, đều phải xin tiền chồng. Nếu chồng ấy đồng ý, ấy ngay cả nhà mẹ để cũng thể về. Hai người cũng vì kinh tế trong nhà bình đẳng cho nên nhiều lần cãi nhau. nhớ có lần rất gay gắt, đồng nghiệp đấy muốn về nhà cũng có tiền về, vẫn là vay tiền . Lúc đấy Hứa Mịch học được bài học, về sau bản thân kết hôn, tuyệt đối phải có kinh tế riêng của bản thân. Khi đấy còn cùng chỗ với Giang Tự, Giang Tự nghe kết luận của xong, còn cười , sau này bọn họ kết hôn, Hứa Mịch muốn như thế nào như thế, ta giống như người đàn ông kia dùng kinh tế hạn chế vợ mình. Bây giờ nghĩ lại, đấy đều là lời đùa. Đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu ở thành phố B gặp Giang Tự, Giang Tự nhìn thấy có phản ứng như thế nào. Cũng là suy nghĩ nhiều, Giang Tự làm sao có phản ứng gì với . ta sớm ước gì rời xa người mập mạp này. Bởi vì lâu rồi Hứa Mịch chưa được ăn đồ nóng sốt, ăn như sói như hổ. Du Ninh Trạch đưa nước cho , “Từ từ ăn. cần vội” Hứa Mịch gặm đĩa gà to, thiếu chút lệ nóng doanh tròng, “ hiểu được đau khổ của người mấy ngày rồi được ăn thức ăn nóng sốt.” Du Ninh Trạch cười nhạo , “Vậy em cũng cần vội như vậy, có ai tranh với em, người biết lại tưởng bình thường cho em ăn cơm” Hứa Mịch xem thường, “ ra là muốn , em giống như dân châu Phi chạy nạn mấy trăm năm chưa được ăn cơm chứ gì. Đừng tưởng là em biết tiếng lòng .” “Cái này em cũng biết” Du Ninh Trạch giả vờ kinh ngạc. “Du Ninh Trạch càng ngày càng đáng đánh đòn” Du Ninh Trạch trừng to mắt, lông mi dưới ánh đèn đổ bóng, khó hiểu, “Phải .” là càng ngày càng thích cãi nhau với Hứa Mịch, mỗi lần cãi nhau hay trêu đùa với Hứa Mịch đều cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái. Tuy rằng thua nhiều thắng ít. Hứa Mịch lười vạch trần . Sau khi ăn no, Hứa Mịch mới phát mình ăn hơi nhiều. ăn nữa, dạ dày thoải mái. “ bảo em ăn chậm lại. Lần sau đói nữa cũng cho ăn nhanh như vậy.” Du Ninh Trạch trách cứ. “Gần đây có công viên, chúng ta qua dạo chút, tiêu hóa thức ăn.” Hứa Mịch kéo cánh tay Du Ninh Trạch, “ công viên còn bằng dạo phố. Cũng tám trăm năm rồi em công viên. Lần cuối cùng công viên cũng là lúc học tiểu học.” Cuối cùng, hai người vào cái trung tâm thương mại gần đấy. Hứa Mịch kéo Du Ninh Trạch vào chỗ đô dùng gia đình, “Nhà chúng ta phải đổi giường. Đổi thành loại 2m. Em thích giường lớn.” Cái từ ‘nhà chúng ta’ ràng lấy lòng Du Ninh Trạch, cười gật đầu, “Được” Đồ dùng thuộc về giường ở chỗ riêng về giường, dạo vòng, Hứa Mịch vừa ý mấy cái, rối rắm quyết định được. “Du Ninh Trạch, xem, là cái màu đen trắng phong cách hoang dã hay là cái đuôi xương cá? Hay là cái giường vải màu cà phê?” Nếu có thể đều mua về tốt rồi, Hứa Mịch im lặng nghĩ. Những cái giường này đều có có chỗ hay riêng, thêm ít tủ để đồ đều làm sắc nhìn tinh xảo, đối với những gì tinh xảo đều có sức miễn dịch. “Em thích cái nào hơn lấy cái đấy.” Du Ninh Trạch . ra Du Ninh Trạch có đặc biệt thích gì, theo giường ngủ chỉ cần thoải mái là được rồi. “Em đều thích a, làm sao bây giờ?” Hứa Mịch ủ rũ. có chướng ngại lựa chọn. Du Ninh Trạch nghĩ, đề nghị: “Nếu mua cái trước, chờ em nằm chán rồi chúng ta lại đổi cái khác.” Hứa Mịch giống như tìm thấy ánh sáng lý tưởng, gật đầu, “Ý kiến hay!” Du Ninh Trạch, “…” chỉ tùy tiện trêu . tưởng tượng sau này mình ngừng đổi giường ngủ, còn phải thưởng thức ít giường có phong cách ‘độc đáo’, đột nhiên cảm giác bi ai. thay đổi vẻ mặt đứng đắn vừa rồi bằng gương mặt đau khổ, “…A Mịch, đùa.” Hứa Mịch hờ nhìn , “Em cũng đùa” Tuy rằng đúng là đều muốn mua về. Nhưng mà đấy là hành động hiếm thấy, mua nhiều giường như vậy làm gì? cũng có sở thích sưu tầm giường. Hơn nữa, nếu để mẹ Hứa biết, chắc chắn bị mắng cho máu chó đầy đầu. Nếu như bị ba Hứa biết, lấy danh nghĩa xa xỉ lãng phí ngây thơ thực tế giam lại, lúc đấy cũng cần sống nữa, trực tiếp tự sát xin lỗi với thế giới là được rồi. Du Ninh Trạch: “…”