Chương 6.4
Edit: Meggie2010
"Đan nhi."
Mộ Tinh Đan chuyển mắt. Thịnh Hạo Nhiên vẫn chưa cởi bỏ quân giáp, bóng dáng vẫn cao ngất như cũ nhưng lại có chút tang thương, mặt mang nụ cười mệt mỏi vào trong phòng nàng.
"Tướng quân đại nhân tìm ta có việc sao?" Nàng quay đầu, để cho nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng.
nhíu nhíu mày, biết mình làm gì chọc cho nàng tức giận, "Đan nhi, từ hai ngày trước nàng cũng quan tâm đến ta, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn giận ta sao?"
"Ta làm gì có tư cách để tức giận!" Nàng cười lạnh, "Tướng quân đại nhân của chúng ta minh thần dũng, làm gì có chuyện loại người hạ đẳng như ta dám tức giận."
Nàng lãnh ngôn lãnh ngữ châm chọc khiến nhịn được cũng giận tái mặt, "Đan nhi, ta sủng nàng , có nghĩa là ta có thể dễ dàng tha thứ việc nàng cố tình gây ." rất lo lắng nếu như sau này xuất chinh, tính tình nàng như vậy, làm thế nào chung sống với mẫu thân.
Nhưng hiển nhiên là hai người đối với ý tứ từng câu có hiểu lầm khá lớn.
"Oh! Đúng rồi, đương nhiên là ta cố tình gây ." Nàng khoa trương xoay đầu lại, sau đó dùng nụ cười châm chọc nhìn , "Dù sao ta cũng phải là tiểu thư khuê các tay Thịnh lão phu nhân bồi dưỡng ra, mà chỉ là nữ hầu rượu lên được mặt bàn mà thôi!"
"Nàng ghen sao? Hay là oán trách nương ta hôm nay làm nàng tức giận?" Thịnh Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn sắc mặt cay nghiệt giống như xưa của nàng, "Đừng như vậy, ta thích nàng những lời như vậy."
" thích? thích cái gì? Lại thích những thứ gì ở ta?" Mộ Tinh Đan trực tiếp nhìn chằm chằm, "Ta rồi ta thích ngươi, nhưng mà ta cũng nếu như có ngày ngươi phụ ta, ta nhất định cưỡng cầu mà rời ngươi sao?"
Tâm rét lạnh, nghiêm túc nhìn nàng, "Ta cũng phụ nàng."
Cũng phụ ta? Ha ha! nực cười!
Nàng cười, cuồng vọng mà thê lương, thậm chí đến mức khóe mắt cũng cười ra nước mắt, sau đó đứng thẳng người nhìn , từng chữ từng câu chậm rãi , "Thịnh, Hạo, Nhiên, ngươi muốn lấy nữ nhân khác, ngươi còn dám ngươi phụ ta?"
"Lúc nãy ta chuyện với Như Yên, nàng biết --" ta quyết tâm lấy nàng vào cửa.
“Biết cái gì? Biết có một nữ nhân biết xấu hổ như ta ngăn cản trước mặt nàng? Biết rồi, nàng sẽ khoan dung đại lượng bao dung ta?” Nàng mặt lạnh lui từng bước, “Thịnh Hạo Nhiên, trước tiên sao ngươi hỏi ta một chút ta có khoan dung độ lượng như nàng hay ? Mộ Tinh Đan ta là ai? Ta còn chưa lưu lạc đến mức cùng người ̣ng thị nhất phu, biết tự ái dương dương tự đắc.”
Nàng cao ngạo. Tình của nàng phải duy nhất mà trọn vẹn. Nếu hắn thật sự nàng đủ sâu, hắn nên hiểu điểm này.
“Nàng--” hắn cau mày muốn giải thích, lại bất thình lình bị thanh hốt hoảng của lão quản gia cắt đứt.
“Tướng quân, hai trăm dặm có tín hiệu bốc cháy, Liễu phó tướng thỉnh ngài khẩn cấp trở về doanh trại để lãnh binh!”
Kèn lệnh xuất chinh vang dội trong đêm tối thúc giục hắn, nhưng hắn lại an tâm nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt đứng ở một bên nhìn hắn.
Cuối cùng, ống tay áo của hắn rung lên, “Chờ ta trở về nói tiếp.”
Lão quản gia cũng vội vã theo sau hắn ra ngoài.
Cửa cũng đóng lại sau khi bọn hắn rời , Mộ Tinh Đan tê liệt ngồi bên mép giườn, nghe từng tiếng kèn vang lên, thời gian trôi nến đỏ bàn càng ngày càng ngắn, những giọt lệ đỏ tươi tan ra nở đầy đất.
Dọn dẹp hành lý, Mộ Tinh Đan im lặng nhìn Lưu Tinh đứng ở một bên nói một lời.
“Chủ tử, ngươi muốn thật sao?”
“Ta cho là ta đã truyền lệnh chúng ta thu thập xong hành lý liền chạy lấy người.”
“Nhưng chủ tử… Chúng ta biết rõ ràng thành này tới nửa tháng thì sẽ bị quân ̣ch công phá.” Lưu Tinh trầm giọng nhắc nhở.
Dừng lại động tác dọn dẹp bọc quần áo, Mộ Tinh Đan nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cứ coi như nguồn tin tức có thể tin cậy, vấn đề là, có ai sẽ tin tưởng lời nói của hai nữ tử yếu đuối chúng ta? Càng cần phải nói, chủ quân biên thành đã lấy tốc độ cực nhanh được ngoài ngàn dặm trong thành trừ người già, phụ nữ, trẻ nhỏ, cũng chỉ có năm trăm binh lực hộ thành. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào hai người chúng ta có thể ngăn cản được trăm vạn đại quân?”
Từ sau khi hắn lãnh binh xuất chinh, nàng liền tính toán rời biên thành. Mà Lưu Tinh rất nhanh liền chuẩn bị thỏa đáng chuyện họ ra khỏi thành. ngờ Lưu Tinh đột nhiên nhận được mật báo của Tam Sắc lâu, nói ngoài thành báo nguy chỉ là kế điệu hổ ly sơn, còn đại quân chân chính thì lén lút di chuyển đến biên thành.
Dĩ nhiên, Lưu Tinh biết chỉ bằng lời nói một phía của bọn họ, ́ch xác là cách nào lấy được tín nhiệm của quần chúng. Nhưng chẳng lẽ sẽ phải nhìn dân chúng vô tộ ở biên thành này chết giữa trận chiến công thành như vậy sao?
“Chủ tử, chẳng lẽ hề có nửa điểm phương pháp nào sao?” Đồng dạng thân là con dân của Phi Phượng vương triều, nàng thật sự đành lòng thấy chiến hỏa liên lụy tới dân chúng.
Biện pháp? Biện pháp tự nhiên là có, nhưng là… Mộ Tinh Đan nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, suy nghĩ nhẹ nhàng bay ra.
, là có thể quên lãng sao? Nếu chiến tranh bùng nổ trong biên thành, suốt ngày nàng sẽ quan tâm tình hình chiến đấu ở nơi này sao? Sẽ lo lắng hắn có thể bởi vì thủ thành bất lực mà bị trách tội sao?
Giữa hoảng hốt, tranh chấp của hai người mấy đêm trước lại hiện lên trong đầu, nàng cười khổ. Có lẽ ngay cả tranh chấp kia cũng tính là gì, chỉ có thể coi như nàng “́ tình gây sự” thôi.
Nhưng đều quan trọng, nếu nàng đã quyết ̣nh muốn rời .
“Chủ tử?” Lưu Tinh thúc giục đáp án của nàng.
“Tình huống khẩn cấp, ta muốn ngươi lẻn vào quân doanh báo cho Liễu Chính phụ trách thủ thành, tên bán đứng quân tình đáng chết ấy chính là Chu Quan, muốn hắn (Liễu Chính) trước tiên bắt hắn (Chu Quan) lại, tránh cho hắn tiếp tục tiếc lộ bất kỳ tình báo nào cho quân ̣ch, sau đó nội dung sự việc còn lại ta sẽ đến nói trực tiếp với hắn, mời hắn tự mình đến phủ tướng quân một chuyến.”
“Mặt khác, ta nhớ Sơ Bạch ở phương Đông tới sáu ngày lộ trình nữa sẽ tới đây. Thời gian trước tin tức truyền đến, hình như Bình Lục cũng đến vùng phụ cận thảo nguyên. Ngươi khởi động mạng lưới tình báo của Tam Sắc lâu, chia ra mang mỗi phong thư ta đưa cho các nàng, làm cho các nàng chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất. Nếu hai chúng ta thủ được, ba người, bốn người cùng nhau thủ, ta cũng tin thủ được.” Nàng tích lạc nói một chuỗi, khiến Lưu Tinh vừa nghe vừa lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
“Dạ, chủ tử! Ta lập tức làm ngay.” Lưu Tinh lấy tốc độ thật nhanh rời .
Mộ Tinh Đan nhìn hành lý dọn dẹp một nửa, thở dài lần nữa lấy từng món đồ trong hành lý, thả lại chỗ cũ.
Cứ như vậy ! Bảo vệ thành này, thay hắn làm một chuyện cuối cùng, cũng coi như là mình làm công đức vậy!
Last edited by a moderator: 15/5/15
Friendangel2727 thích bài này.