1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trêu chọc tướng quân – Mã Kì Đóa (Full Đa Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.4
      Edit: Meggie2010


      "Đan nhi."

      Mộ Tinh Đan chuyển mắt. Thịnh Hạo Nhiên vẫn chưa cởi bỏ quân giáp, bóng dáng vẫn cao ngất như cũ nhưng lại có chút tang thương, mặt mang nụ cười mệt mỏi vào trong phòng nàng.

      "Tướng quân đại nhân tìm ta có việc sao?" Nàng quay đầu, để cho nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng.

      nhíu nhíu mày, biết mình làm gì chọc cho nàng tức giận, "Đan nhi, từ hai ngày trước nàng cũng quan tâm đến ta, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn giận ta sao?"

      "Ta làm gì có tư cách để tức giận!" Nàng cười lạnh, "Tướng quân đại nhân của chúng ta minh thần dũng, làm gì có chuyện loại người hạ đẳng như ta dám tức giận."

      Nàng lãnh ngôn lãnh ngữ châm chọc khiến nhịn được cũng giận tái mặt, "Đan nhi, ta sủng nàng , có nghĩa là ta có thể dễ dàng tha thứ việc nàng cố tình gây ." rất lo lắng nếu như sau này xuất chinh, tính tình nàng như vậy, làm thế nào chung sống với mẫu thân.

      Nhưng hiển nhiên là hai người đối với ý tứ từng câu hiểu lầm khá lớn.

      "Oh! Đúng rồi, đương nhiên là ta cố tình gây ." Nàng khoa trương xoay đầu lại, sau đó dùng nụ cười châm chọc nhìn , "Dù sao ta cũng phải là tiểu thư khuê các tay Thịnh lão phu nhân bồi dưỡng ra, mà chỉ là nữ hầu rượu lên được mặt bàn mà thôi!"

      "Nàng ghen sao? Hay là oán trách nương ta hôm nay làm nàng tức giận?" Thịnh Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn sắc mặt cay nghiệt giống như xưa của nàng, "Đừng như vậy, ta thích nàng những lời như vậy."

      " thích? thích cái gì? Lại thích những thứ gì ở ta?" Mộ Tinh Đan trực tiếp nhìn chằm chằm, "Ta rồi ta thích ngươi, nhưng mà ta cũng nếu như có ngày ngươi phụ ta, ta nhất định cưỡng cầu mà rời ngươi sao?"

      Tâm rét lạnh, nghiêm túc nhìn nàng, "Ta cũng phụ nàng."

      Cũng phụ ta? Ha ha! nực cười!

      Nàng cười, cuồng vọng mà thê lương, thậm chí đến mức khóe mắt cũng cười ra nước mắt, sau đó đứng thẳng người nhìn , từng chữ từng câu chậm rãi , "Thịnh, Hạo, Nhiên, ngươi muốn lấy nữ nhân khác, ngươi còn dám ngươi phụ ta?"

      "Lúc nãy ta chuyện với Như Yên, nàng biết --" ta quyết tâm lấy nàng vào cửa.

      “Biết cái gì? Biết có một nữ nhân biết xấu hổ như ta ngăn cản trước mặt nàng? Biết rồi, nàng sẽ khoan dung đại lượng bao dung ta?” Nàng mặt lạnh lui từng bước, “Thịnh Hạo Nhiên, trước tiên sao ngươi hỏi ta một chút ta có khoan dung độ lượng như nàng hay ? Mộ Tinh Đan ta là ai? Ta còn chưa lưu lạc đến mức cùng người ̣ng thị nhất phu, biết tự ái dương dương tự đắc.”

      Nàng cao ngạo. Tình của nàng phải duy nhất mà trọn vẹn. Nếu hắn thật sự nàng đủ sâu, hắn nên hiểu điểm này.

      “Nàng--” hắn cau mày muốn giải thích, lại bất thình lình bị thanh hốt hoảng của lão quản gia cắt đứt.

      “Tướng quân, hai trăm dặm có tín hiệu bốc cháy, Liễu phó tướng thỉnh ngài khẩn cấp trở về doanh trại để lãnh binh!”

      Kèn lệnh xuất chinh vang dội trong đêm tối thúc giục hắn, nhưng hắn lại an tâm nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt đứng ở một bên nhìn hắn.

      Cuối cùng, ống tay áo của hắn rung lên, “Chờ ta trở về nói tiếp.”

      Lão quản gia cũng vội vã theo sau hắn ra ngoài.

      Cửa cũng đóng lại sau khi bọn hắn rời , Mộ Tinh Đan tê liệt ngồi bên mép giườn, nghe từng tiếng kèn vang lên, thời gian trôi nến đỏ bàn càng ngày càng ngắn, những giọt lệ đỏ tươi tan ra nở đầy đất.

      Dọn dẹp hành lý, Mộ Tinh Đan im lặng nhìn Lưu Tinh đứng ở một bên nói một lời.

      “Chủ tử, ngươi muốn thật sao?”

      “Ta cho là ta đã truyền lệnh chúng ta thu thập xong hành lý liền chạy lấy người.”

      “Nhưng chủ tử… Chúng ta biết rõ ràng thành này tới nửa tháng thì sẽ bị quân ̣ch công phá.” Lưu Tinh trầm giọng nhắc nhở.

      Dừng lại động tác dọn dẹp bọc quần áo, Mộ Tinh Đan nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cứ coi như nguồn tin tức có thể tin cậy, vấn đề là, có ai sẽ tin tưởng lời nói của hai nữ tử yếu đuối chúng ta? Càng cần phải nói, chủ quân biên thành đã lấy tốc độ cực nhanh được ngoài ngàn dặm trong thành trừ người già, phụ nữ, trẻ nhỏ, cũng chỉ có năm trăm binh lực hộ thành. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào hai người chúng ta có thể ngăn cản được trăm vạn đại quân?”

      Từ sau khi hắn lãnh binh xuất chinh, nàng liền tính toán rời biên thành. Mà Lưu Tinh rất nhanh liền chuẩn bị thỏa đáng chuyện họ ra khỏi thành. ngờ Lưu Tinh đột nhiên nhận được mật báo của Tam Sắc lâu, nói ngoài thành báo nguy chỉ là kế điệu hổ ly sơn, còn đại quân chân chính thì lén lút di chuyển đến biên thành.

      Dĩ nhiên, Lưu Tinh biết chỉ bằng lời nói một phía của bọn họ, ́ch xác là cách nào lấy được tín nhiệm của quần chúng. Nhưng chẳng lẽ sẽ phải nhìn dân chúng vô tộ ở biên thành này chết giữa trận chiến công thành như vậy sao?

      “Chủ tử, chẳng lẽ hề có nửa điểm phương pháp nào sao?” Đồng dạng thân là con dân của Phi Phượng vương triều, nàng thật sự đành lòng thấy chiến hỏa liên lụy tới dân chúng.

      Biện pháp? Biện pháp tự nhiên là có, nhưng là… Mộ Tinh Đan nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, suy nghĩ nhẹ nhàng bay ra.

      , là có thể quên lãng sao? Nếu chiến tranh bùng nổ trong biên thành, suốt ngày nàng sẽ quan tâm tình hình chiến đấu ở nơi này sao? Sẽ lo lắng hắn có thể bởi vì thủ thành bất lực mà bị trách tội sao?

      Giữa hoảng hốt, tranh chấp của hai người mấy đêm trước lại hiện lên trong đầu, nàng cười khổ. Có lẽ ngay cả tranh chấp kia cũng tính là gì, chỉ có thể coi như nàng “́ tình gây sự” thôi.

      Nhưng đều quan trọng, nếu nàng đã quyết ̣nh muốn rời .

      “Chủ tử?” Lưu Tinh thúc giục đáp án của nàng.

      “Tình huống khẩn cấp, ta muốn ngươi lẻn vào quân doanh báo cho Liễu Chính phụ trách thủ thành, tên bán đứng quân tình đáng chết ấy chính là Chu Quan, muốn hắn (Liễu Chính) trước tiên bắt hắn (Chu Quan) lại, tránh cho hắn tiếp tục tiếc lộ bất kỳ tình báo nào cho quân ̣ch, sau đó nội dung sự việc còn lại ta sẽ đến nói trực tiếp với hắn, mời hắn tự mình đến phủ tướng quân một chuyến.”

      “Mặt khác, ta nhớ Sơ Bạch ở phương Đông tới sáu ngày lộ trình nữa sẽ tới đây. Thời gian trước tin tức truyền đến, hình như Bình Lục cũng đến vùng phụ cận thảo nguyên. Ngươi khởi động mạng lưới tình báo của Tam Sắc lâu, chia ra mang mỗi phong thư ta đưa cho các nàng, làm cho các nàng chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất. Nếu hai chúng ta thủ được, ba người, bốn người cùng nhau thủ, ta cũng tin thủ được.” Nàng tích lạc nói một chuỗi, khiến Lưu Tinh vừa nghe vừa lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

      “Dạ, chủ tử! Ta lập tức làm ngay.” Lưu Tinh lấy tốc độ thật nhanh rời .

      Mộ Tinh Đan nhìn hành lý dọn dẹp một nửa, thở dài lần nữa lấy từng món đồ trong hành lý, thả lại chỗ cũ.

      Cứ như vậy ! Bảo vệ thành này, thay hắn làm một chuyện cuối cùng, cũng coi như là mình làm công đức vậy!
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1
      Edit: Meggie2010


      Trong doanh trại cách biên thành trăm dặm, vài con khoái mã lần lượt chạy vào, tiếp đó mấy tên tiêu binh (lính trinh sát) nhanh chóng chạy vào chủ trướng báo cáo tin tức mới nhất vừa thăm dò được.

      "Tướng quân, Thiên Kình vương quân hạ trại cách doanh trại của chúng ta mười dặm, đoán chừng tổng cộng có ba ngàn binh lực."

      "Tướng quân, hướng biên thành hình như có quân đội di chuyển, theo dự đoán nhân số ước chừng khoảng hai ngàn."

      Thịnh Hạo Nhiên ngồi ghế chủ vị vừa cùng với các tướng lĩnh khác nghiên cứu binh đồ vừa nghe báo cáo quân tình khẩn cấp.

      "Chiến lược lần này của Thiên Kình vương quân hình như khác trước rất nhiều." Thịnh Hạo Nhiên cau mày, nghĩ ra mục đích của quân địch.

      Từ trước đến giờ Thiên Kình vương quân có thói quen đồng thời tiến công, lần này trước tiên lại chỉ dùng ba ngàn binh lực để tiến công, đây là điểm đầu tiên khiến cho người ta nghi ngờ. Thứ hai, mọi khi trừ biên thành bọn họ chỉ tiến công mấy thành lớn tương đối giàu có và đông đúc, song lần này lại tiến công thành binh lực mạnh mà giá trị cũng cao này.

      Liễu Nghĩa còn sắc mặt cà lơ phất phơ như thường ngày nữa, nghiêm mặt lên tiếng, "Tướng quân, ta tổng cảm thấy lần tiến công này của bọn họ dường như có mưu đồ khác."

      Lời khiến các tướng lĩnh khác cũng phụ họa theo, nhưng ai cũng đoán ra được ý đồ của quân địch.

      Thịnh Hạo Nhiên nhìn binh đồ, cảm thấy cũng đúng gật đầu cái, " sai, phương thức công kích của Thiên Kình vương quân quả thực làm cho người ta cảm thấy khả nghi, tuy nhiên giả thiết hành động công kích thành này chỉ để gây chú ý của chúng ta 3000 đại quân tựa hồ cũng hơi thái quá."

      Giữa lúc mọi người vì suy đoán tâm ý của quân địch tâm ý mà lâm vào khổ tư (suy nghĩ cách khó khăn), tiểu binh đột nhiên xông tới, cuống quít quỳ xuống bẩm báo.

      "Tướng quân, có tin báo khẩn cấp."

      "."

      " ra ba ngàn tên Thiên Kình vương quân hạ trại đóng quân kia nhanh chóng nhổ trại rời ."

      Tiểu binh vừa xong, các vị tướng quân xôn xao trận, thể tin được sau khi tiến hành công thành mãnh liệt vài lần, Thiên Kình vương quân vậy mà rút lui vảo lúc này!

      dự cảm chẳng lành đánh úp tới trái tim Thịnh Hạo Nhiên, dồn dập dò hỏi: “ Bọn họ rút lui về hướng nào?”

      Tiểu binh ấp úng trả lời, “ Tướng quân, bởi vì… Bởi vì sắc trời mờ tối, cho nên chỉ dò được tin tức Thiên Kình vương quân vừa triệt binh đến đây bẩm báo, rút lui hướng nào …”

      Thịnh Hạo Nhiên mặt lạnh, nhanh hạ lệnh, “ Tiếp tục thăm dò, ta muốn biết họ rút lui về hướng nào, nhanh !”

      Tiểu binh lĩnh mệnh lui xuống.

      Liễu nghĩa ngồi bên cạnh khó hiểu nhìn sắc mặt của trầm xuống, bất an hỏi “ Tướng quân, sao vậy?”

      “ Chúng ta có khả năng trúng kế điệu hổ ly sơn của quân định!” cắn răng nghiến lợi , bởi vì lo lắng mà tim càng đập nhanh.

      Nếu đây là , như vậy quân thủ thành, dân chúng, còn có mẫu thân và Đan nhu vẫn còn lưu lại trong biên thành, tất cả đều lâm vào trong nguy hiểm!

      Liễu nghĩa kinh hô, “ Kế điệu hổ ly sơn? Tướng quân, ngươi muốn là, bọn họ lấy ba ngàn đại quân làm mồi nhử, dụ chúng ta xuất binh, ra mục tiêu muốn tấn công cũng phải nơi này?”

      Này cũng quá khoa trương, rốt cuộc tên điên nào dám dụng binh như thế? Dùng ba ngàn đại quân làm mồi nhử, vậy cơ hổ là nửa binh lực của bọn họ!

      sai, hơn nữa nếu ta đoán lầm, tại bọn họ dùng hai ngàn binh lực còn lại để tấn công biên thành. Còn ba ngàn binh lực kia cũng chuẩn bị trở về tiến đánh biên thành. Chờ chúng ta nhận được tin tức, quay trở về phòng thủ biên thành, sợ rằng biên thành sớm ---“ có cách nào tiếp được nữa.

      Sắc mặt của tất cả các tướng quân có mặt đều đồng thời tái xanh, chỉ sợ giống như lời tướng quân , đoàn người toàn bộ đứng ngồi yên chờ tiêu binh truyền đến tin tức mới nhất lần nữa.

      Khoảng chừng qua khắc, rốt cuộc tiểu binh cũng chạy vào bên trong trướng lần nữa, truyền đến tin tức khiến Thịnh Hạo Nhiên và đám người đau xót.

      “ Tướng quân, ba ngàn binh lực di chuyển về phía biên thành!”

      Quả nhiên, sắc mặt mọi người trầm xuống, đồng thời đều đứng dậy, đáy lòng thầm kêu tiếng hỏng bét.

      Chỉ sau vài ngày bọn người Thịnh Hạo Nhiên hiểu được mưu kế của địch nhân, đêm kia hai ngàn binh lực của Thiên Kình vương quân đến trước biên thành, cũng bắt đầu tiến hành công thành.

      “ Tịnh nương, Liễu phó tường muốn ta nhanh chóng báo lại, dân chúng bắt đầu rút lui vào bên trong thành theo lộ tuyến vạch ra. Mặt khác, các loại vật liệu, Trạm nương cũng điều động xong.” tên tiểu binh thở hổn hển báo cáo.

      Mím môi, Mộ Tinh Đan nghe từng trận pháo vang từ ngoài cửa thành truyền tới, trong lòng khẽ run, nhưng nàng cho phép mình biểu ra bất cứ tia mềm yếu nào, hít sâu hơi, nàng bình tĩnh hạ lệnh, “ Ta biết rồi, ngươi trở về báo cho Liễu phó tuống biết, cứ dựa theo kế hoạch, phài bộ phận binh lực theo dân chúng lui vào bên trong thành trước, bộ phận khác bọc hậu theo thứ tự khởi động cơ quan Liễu nương bồ trí.”

      “ Vâng.” Tiểu binh mặt mang cung kính đáp, trong lòng toàn bộ đều là kính nể.

      Ngay từ đầu, bọ họ vốn tin tình báo mà nàng , nhưng sau khi thám báo mà Liễu Phó tường phái ra mang về tin tức quân địch đích xác hướng về biên thành, khắp thành liền động. Sau đó nàng lại đề xuất mấy sách lược càng thêm minh chứng nàng có lòng giúp dân chúng biên thành bảo vệ gia viên. Từ đó, từ Liễu phó tướng cho tới binh lính thông thường ai nghe theo chỉ huy của nàng.

      Ngay đêm đó, dân chúng biên thành chiếu theo chỉ thị của quân thủ thành theo thứ tự trốn vào nội thành. Mà Liễu Chình suất lĩnh binh lực còn lại vừa thủ vừa lui, đường đốt lên các bẫy rập mà Liễu Bình Lục thiết lập, bên ngoài thành dẫn phát luồng song nổ tung.

      Sau khi xác định phần lớn dân chúng trốn vào nội thành, Mộ Tinh Đan cường tiếu đưa tiễn hai vị bạn tốt công giúp tay. Lúc chuẩn bị chạy trốn lại phát Thịnh mẫu cùng Hứa Như Yên đáng lẽ ra nên sớm chạy trồn theo lão quản gia thế nhưng bởi vì bị trẹo chân mà chống tường chậm rì rì tới.

      Mộ Tinh Đan vội vàng xông lên trước, đỡ cậy Thịnh mẫu gần như sắp bất động, “ Bị trẹo chân rồi sao? Quản gia đâu? Những hạ nhân khác đâu?”

      Thịnh mẫu vừa thấy là nàng, vung tay lên muốn để nàng đỡ, thẳng thở hổn hển, từ từ bước lên phía trước.

      Tình thế khẩn trương, Thịnh mẫu vẫn còn ở đây cậy mạnh với nàng, Mộ Tinh Đan nhịn được mở miệng thấp giọng khiển trách. “ Thịnh phu nhân, đừng ở thời điểm binh hoang mã loạn này làm khó dễ ta, cho dù chán ghét ta thế nào nữa, trước tiên phải trốn vào nội thành rồi hãy .”

      xong,quay đầu lại thấy Hứa Như Yên cũng cần đỡ, nàng vội vàng giao phó, “ Lưu Tinh, ngươi đỡ Như Yên nương nhanh vào trong nội thành .”
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Friendangel2727thuyvy2711 thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi!!!

    4. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Thanks nhiều nhé ^^

    5. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Thanks nhiều nhé ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :