Chương 29: Tâm huyết vẽ tranh "Nghe Hoàng Thượng phát hỏa trận ở Nguyệt cung của Kỳ quý phi rồi sang Lưu Vân cung của Hiền phi tiếp tục trút giận về những chuyện ồn ào trong hậu cung. Thấy bảo, Hoàng Thượng lớn tiếng giáo huấn tới mức tất cả thái giám và cung nữ trong cung của Kỳ quý phi đều nghe thấy. Vân Kiều, ngươi có biết chuyện này ?" Diệp Linh Sương cúi đầu, tay vẫn lật sách, quay sang Vân Kiều đứng ở bên cạnh hỏi. Vân Kiều đứng yên lặng, thấy chủ tử lên tiếng hỏi, liền chậm rãi trả lời: "Nương nương, việc này phải là giả, trong mấy ngày liền hậu cung liên tục xảy ra chuyện, mà chuyện nào cũng lan truyền nhanh chóng khắp hậu cung nên giấu nổi Hoàng Thượng." "Vậy sao, chẳng lẽ Hoàng Thượng thấy bây giờ mới quản những chuyện này là quá muộn sao, loại tình này trong hậu cung đâu có thiếu?" Diệp Linh Sương buồn cười , tay nàng lật sách nhanh hơn chút, cũng biết rốt cuộc là đọc sách hay suy nghĩ chuyện gì khác. Vân Kiều cúi đầu gì thêm, nàng cũng dám . Chủ tử đúng, trong hậu cung ngẫu nhiên có cung nữ hay thái giám chết phải là chuyện có gì đáng ngạc nhiên, trước kia Hoàng Thượng đều là nhắm mắt mở mắt, lần này hiểu sao lại quản chuyện này. Vân Kiều thấy mực trong nghiên được mài tốt liền quay đầu nhìn chủ tử nhà mình, cười : "Nương nương, mực được mài xong, giấy Tuyên Thành cũng chuẩn bị tốt." Diệp Linh Sương buông quyển sách tay xuống, đến bên tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, lẳng lặng nhìn nửa ngày, giống như suy nghĩ cái gì, lại nhìn ra ngoài cửa, khỏi nhíu mày hỏi, "Mặc Nguyệt cùng Bội Hoàn được lúc, sao tới bây giờ còn chưa trở lại?" "Chắc đường có chuyện gì nên các nàng mới chậm trễ." Vân Kiều thấp giọng lên tiếng, miệng vậy nhưng trong lòng cũng dám khẳng định. "Chỉ mượn có mấy loại màu vẽ thôi mà, sao lại lâu như vậy." Diệp Linh Sương kéo môi cười nhưng người lại tỏa ra vài phần lãnh ý khó thấy, chậm rãi : "Nghe Tôn Dung Hoa ở Đan Linh cung vẽ tranh rất đẹp, nức tiếng trong cung mà Đan Linh cung và Trường Nhạc cung rất gần nhau, ta chỉ muốn mượn vài loại màu vẽ, sao sai người lâu như vậy vẫn chưa về chẳng nhẽ nàng ta tiếc ít màu vẽ đó sao?" Thêm lúc nữa, Mặc Nguyệt cùng Bội Hoàn mới cầm mấy màu vẽ trở lại, Mặc Nguyệt đem túi chứa bột màu cẩn thận để bàn. " để cho nương nương đợi lâu." Mặc Nguyệt vội vàng trả lời. "Sao lâu như vậy, phải là Tôn dung hoa gây khó dễ cho các ngươi chứ?" Diệp Linh Sương lấy bột màu vẽ ra tỉ mỉ nhìn, lại liếc mắt hỏi Mặc Nguyệt cùng Bội Hoàn. " ra Tôn dung hoa nương nương có làm khó bọn nô tỳ, chỉ là Tôn dung hoa nương nương vui khi bị người khác quấy rầy, hơn nữa Tôn dung hoa nương nương vừa nghe nương nương muốn mượn bột màu để vẽ tranh liền có chút vui, nàng lâu nàng cũng chưa có vẽ tranh nên cần phải chờ tầm canh giờ để nàng sai bọn hạ nhân tìm bột màu. Nô tỳ cùng Mặc Nguyệt tỷ tỷ liền đứng chờ bên ngoài, chính vì vậy tới bây giờ bọn nô tỳ mới trở về." Bội Hoàn nhanh miệng , nhớ tới Tôn dung hoa kia thể ra mặt là muốn cho mượn, còn có bọn hạ nhân của nàng ta chậm rì rì tìm này nọ mặt bực bội, mày cũng nhíu lại. "Đợi lâu như vậy cũng vất vả, nghỉ ngơi lát ." Diệp Linh Sương cười , đem mấy loại bột màu kia để lại bàn. Nàng dùng đầu ngón tay chấm chút vào bột màu xanh lá cây, dùng tay vê vê chút. Bột màu đỏ cùng bột màu xanh lá cây đều còn rất tơi, trong đó còn có mấy sợ lông từ đầu bút vẽ rơi lẫn vào, vừa thấy cũng biết mới dùng quá lâu, Tôn dung hoa dối buồn cười, chỉ là vật ngoài thân mà thôi, so sánh nó với cái mạng của nàng ta khác nhau trời vực. Mặc Nguyệt cùng Bội Hoàn vừa rồi đứng chờ lâu ở cung của Tôn dung hoa nương nương, nghe chủ tử xong tâm tình mới thả lỏng đứng sang bên, sau đó đứng nhìn chăm chú tờ giấy Tuyên Thành trước mặt chủ tử, chờ xem chủ tử vẽ tranh. Vân Kiều mang mấy loại bột màu trộn với nước, tỉ mỉ trộn đều, sau đó lần lượt xếp lên bàn. "Nương nương, đều chuẩn bị tốt." Vân Kiều xong liền lùi ra phía sau bước . Diệp Linh Sương cầm lấy bút lông, đầu tiên ở mặt giấy đưa bút vài cái, sau đó liền dùng màu nước tiếp tục đưa vài nét bút, chỉ chốc lát sau xuất hình dáng bông sen, rồi hoa sen càng lúc càng lên nét, Diệp Linh Sương cẩn thận tô màu khiến cho hoa sen càng thêm lung linh rực rỡ. "Nương nương họa vô cùng tốt." Bội Hoàn thốt lên. "Hoa sen này rất giống sen trắng trong hồ gần Thúy Hà điện, chỉ khác nhau là bông sen này được tô màu đỏ mà biến thành hồng liên." Vân Kiều tinh tế đánh giá lúc lâu, mới . " phải nương nương vẽ chính là bạch liên ở hồ gần Thúy Hà điện sao." Mặc Nguyệt cười , ngày trước ở Thúy Hà điện, nàng thường xuyên cùng chủ tử tới hồ sen ngồi nên vừa bức họa vừa hoàn thành nàng liền mắt nhìn cái liền đoán ra. "Các ngươi thấy giống sao?" Diệp Linh Sương hỏi lại, đợi mấy người đáp, lại tỉ mỉ đưa thêm vài nét bút khiến hoa sen kia càng thêm rực rỡ, sau đó nhàng thổi thổi mấy cái, rồi mới để bút xuống. "Nương nương họa giống, trước kia nô tỳ biết nương nương lại có thể vẽ đẹp tới như vậy." Mặc Nguyệt kinh ngạc . Diệp Linh Sương mỉm cười, "Thân là nữ nhi của Trấn Quan Đại tướng quân, sao có thể chỉ biết khoa chân múa tay. Tuy nữ tử tài đó là đức, nhưng là người nam nhân nào lại thích nữ tử đa tài đa nghệ." Thấy mấy nha hoàn nhìn chằm chằm bức họa kia, liền lắc đầu : "Đừng nhìn nữa, ta cũng có chút họa kỹ. Đem bút mang rửa, số bột màu còn lại gửi trả Đan Linh cung ." "Lần này để mình nô tỳ là đủ rồi." Bội Hoàn cười , bưng nghiên mực lên ra cửa. Mặc Nguyệt cùng Vân Kiều đem bút lông rửa sạch rồi mới cất lại giá bút bàn. "Chờ bức tranh này khô cất ." Diệp Linh Sương vừa xoay xoay cổ tay của mình vừa , ánh mắt vô tình nhìn thấy chút màu xanh bị rớt sàn dưới chân bàn, trong mắt tia tinh quang đột nhiên lóe lên. Loại bột màu xanh này rất khó rửa sạch, xem ra lưu lại mặt sàn thời gian. Hoàng Thượng gần đây chắc chắn bận việc gì, bằng ở Lê Lạc viên có thể nhìn thấy ... Bên này Diệp Linh Sương mới nhắc tới , Lý Phúc Thăng liền mang theo khẩu dụ của Hoàng Thượng đến làm cho Diệp Linh Sương khỏi hoài nghi, có hay Hoàng Thượng nghe thấy được mình oán giận, mới đúng lúc như vậy mà xuất . "Hinh tần nương nương, người nên chuẩn bị phen ." Lý Phúc Thăng trước khi cười , còn dựa theo lệ để lại giỏ cánh hoa nhài mà chỉ có nữ tử ở bậc tần vị trở lên mới được dùng để tắm. Diệp Linh Sương tùy ý lấy đóa hoa đưa lên mũi ngửi, mùi quả thực rất nồng. Để đóa hoa trong tay lại giở hoa, quay sang Mặc Nguyệt vẻ mặt đầy kinh hỉ thản nhiên : " phòng bếp với Lý mama chuẩn bị bữa tối sớm chút, ăn tối xong còn phải tắm rửa." "Nô tỳ xin ngay." Mặc Nguyệt vội , cơ hồ là chạy khỏi phòng tới phòng bếp bên cạnh chính điện Trường Nhạc cung, phòng bếp này vốn do người đứng đầu Trường Nhạc cung quản lý và sử dụng, nhưng do chính điện Trường Nhạc cung vẫn bỏ , mà tại nàng có phẩm vị cao nhất ở đây nên Lý mama quản lý phòng bếp liền tạm thời nghe nàng phân phó, Tiết công công ở phòng bếp cũng có trù nghệ cao, làm đồ ăn rất ngon. Hoàng Thượng lâm hạnh phi tần, những phi tần được lâm hạnh tự động né tránh, cửa điện cũng đóng chặt, điều này cũng coi như là quy củ bất thành văn ở hậu cung, nhưng cửa điện của tất cả các sườn điện đều giống hệt nhau, mà Đại Yến Đế lâu ngày chưa bước chân tới Trường Nhạc cung, nếu phải thấy nữ tử mặc váy hồng nhạt đứng ở trước cửa điện nghênh đón, nhầm cũng là khả năng có thể xảy ra. "Thiếp cung nghênh Hoàng Thượng." Diệp Linh Sương cúi đầu hành lễ, cười sáng lạn. "Để Ái phi đợi lâu." Đại Yến Đế cười , tiến lên đỡ lấy dáng người mảnh mai kia, cầm lấy tay nàng, hai người cùng vào sườn điện. " Trong khoảng thời gian này ái phi ở đây quen chưa?" Đại Yến Đế thuận miệng hỏi, vốn là muốn tìm chỗ ngồi xuống, nhưng thấy nhuyễn tháp chính mình lần trước đưa tới, mày khỏi giương lên, ngồi xuống tháp. Thấy Đại Yến Đế bỏ tay mình ra, ngồi xuống nhuyễn tháp kia, mặt Diệp Linh Sương lộ vẻ vui, theo tới bên cạnh ngồi xuống. Mày Đại Yến Đế lại tiếp tục nhíu lại, rồi bật cười, đưa tay kéo nàng ôm vào trong ngực, thấy trong mắt nàng có vài tia hờn giận, liền cốc lên đầu nàng cái, "Ở trước mặt trẫm cũng dám phụng phịu, lá gan ái phi cũng lớn." "Hoàng Thượng mất hứng, thiếp làm sao cao hứng được?" Diệp Linh Sương vươn tay chỉ đôi mày nhíu lại của Đại Yến Đế. Đại Yến Đế cười khẽ, "Trẫm có mất hứng." "Hoàng Thượng đừng vội lừa thiếp, Hoàng Thượng hờn giận hay vui đều viết ở mặt." Diệp Linh Sương cười chỉ mặt mình nhưng lại nhìn mặt . Nghe lời này, Đại Yến Đế biết vui hay là giận, chỉ thở dài hỏi: " ràng như vậy?" Diệp Linh Sương vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, thiếp liếc mắt cái liền nhìn ra." Thấy mày vẫn nhíu chặt, Diệp Linh Sương vươn tay tới gần khuôn mặt kia, thấy chỉ mỉm cười nhìn nàng, hề cự tuyệt, mới lớn mật đưa tay lên phía mày của , sau đó nhàng xoa xoa, ôn nhu hỏi: " tại Hoàng Thượng thấy đỡ nhiều chưa?" Đại Yến Đế nhìn nàng lâu, đột nhiên cười khẽ, "Bàn tay của ái phi là thần kỳ, làm như vậy liền tốt hơn rất nhiều." đem bàn tay mềm mại trắng như ngọc nắm trong tay, cúi đầu cẩn thận đánh giá phen, khen ngợi : "Vừa thon lại vừa dài, trắng nõn nà như bạch ngọc, đáng nhìn." Diệp Linh Sương mặc đánh giá, mặt mang ý cười, "Hoàng Thượng nếu thích vậy thường xuyên tới nhìn ." Bỗng dưng Đại Yến Đế giật mình cái, sau đó cười to thành tiếng, "Ngươi là nha đầu quỷ quyệt, khiêm tốn chút nào, trẫm khen ngươi hai câu, ngươi được đằng chân lân đằng đầu." "Hoàng Thượng mở đường làm sao thiếp dám ." Diệp Linh Sương cười trả lời. "Ái phi đừng nhúc nhích!" Đại Yến Đế đột nhiên , nhìn khuôn mặt tươi cười cách chăm chú, rồi lắc đầu, " phải như thế, ái phi cười lại cái." Diệp Linh Sương kỳ quái liếc cái, lại cười cái lộ ra khuôn mặt tươi cười, cười đến mức mặt cứng đờ, có chút oán trách nhìn , Đại Yến Đế lúc này mới lấy lại tinh thần, giơ ngón trỏ lên, ở gương mặt nàng nhàng chọc chọc, cười : "Trẫm mới phát , ái phi khi cười rộ lên lại có hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn trông như như thu hút mọi ánh mắt." "Hoàng Thượng, thiếp chỉ khi nhìn thấy Hoàng Thượng mới cười như vậy, làm gì có ai khác có thể nhìn thấy chứ." Diệp Linh Sương có chút đắc ý nhìn . " sao?" Đại Yến Đế vuốt ve chỗ lúm đồng tiền ra, dường như có chút thích, cười hỏi. "Đúng vậy vì khi thiếp nhìn Hoàng Thượng lúc đó là lúc thiếp vui vẻ nhất, chỉ có lúc vui vẻ mà cười mới có thể lộ ra lúm đồng tiền này, giống như lúc này vậy." Diệp Linh Sương cẩn thận giải thích, dứt lời, lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn, lúm đồng tiền má dường như sau xuống thêm vài phần. Đại Yến Đế cúi đầu, tại lúm đồng tiền kia hôn cái, lập tức lúm đồng tiền thấy đâu, Diệp Linh Sương đỏ mặt. " có." Đại Yến Đế có chút tiếc hận . "Hoàng Thượng, ngươi mới vừa rồi bắt thiếp cười liên tục, thiếp làm sao cười được, hơn nữa cười lâu như vậy mặt cứng lại rồi." Diệp Linh Sương bất mãn trừng mắt liếc cái, rồi tiếp tục hờn giận : "Chẳng lẽ nếu toàn thân thiếp đều là lúm đồng tiền Hoàng Thượng mới thích?" "Toàn thân? Ha ha... Làm sao có thể, cho dù như vậy toàn thân của ái phi chỗ nào trẫm cũng thích." Thấy tiểu nữ nhân mất hứng, Đại Yến Đế liền ôm lấy nàng đến giường, làm nữ tử trong lòng xấu hổ đỏ mặt. " Hôm nay ái phi dùng hoa nhài tắm rửa?" Đại Yến Đế ghé sát vào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng ngửi ngửi, hỏi. "Đúng vậy, đây là theo lệ trong cung, về sau thiếp có thể dùng hoa nhài để tắm ?" "Tất nhiên là có thể..." Hai người thêm vài câu rồi như ruộng hạn gặp mưa, đồng xanh thêm nước tưới, tấm màn mỏng manh che cảnh xuân vô hạn.
Chương 30: Ngư diễn Hồng Liên (Cá ngắm sen hồng) phen kích tình qua , Diệp Linh Sương vô cùng thân thiết tựa đầu vai của Đại Yến Đế, vụng trộm nâng mắt nhìn cái, thấy nhắm mắt chuẩn bị ngủ, liền cũng nhắm mắt chuẩn bị ngủ theo. "Ái phi muốn gì sao?" Đại Yến Đế bỗng nhiên lên tiếng, đem đôi mắt vừa nhắm lại của Diệp Linh Sương liền mở to đầy kinh ngạc. lúc sau, thanh nặng nề cất lên, "Bẩm Hoàng Thượng, có." Đại Yến Đế chậm rãi mở mắt nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhắn bởi vì vừa vận động mà đỏ ửng trông vô cùng đẹp mắt, thanh nhàng , "Ái phi có chuyện gì cứ thẳng." Diệp Linh Sương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là câu, bộ dáng muốn lại thôi làm cho Đại Yến Đế có chút vui. Hai người liền thêm gì nữa, chậm rãi vào mộng đẹp. Dường như buổi tối ngủ ngon nên ngày hôm sau Diệp Linh Sương tỉnh dậy rất sớm, phỏng đoán cũng sắp đến giờ Đại Yến Đế vào triều liền lay thức dậy. Đại Yến Đế vươn vai duỗi chân, nhìn nữ tử trước mắt bận rộn giúp thay quần áo, thấy khuôn mặt nhắn phấn nộn có chút nhợt nhạt, khỏi thở dài trong lòng, tâm trạng có chút thất vọng khó thành lời. "Hoàng Thượng thong thả." Diệp Linh Sương cúi người hành lễ, thái độ nàng cung kính khiến sắc mặt Đại Yến Đế trầm xuống vài phần. Thản nhiên ừ tiếng, Đại Yến Đế ra cửa đại điện, sắp ra tới cửa ánh mắt lại bị vệt màu xanh lục dưới chân bàn hấp dẫn, vì thế dừng lại, xoay người tới bên cạnh bàn. "Đây là... dùng bột màu lục vẽ tranh?" Đại Yến Đế hơi cúi người nhìn xuống. Diệp Linh Sương vội vàng qua, ánh mắt thoáng sợ hãi, "Lúc trước thiếp vẽ tranh chắc cẩn thận làm rớt xuống, xin Hoàng Thượng chớ trách, đợi lát nữa thiếp sai nha hoàn tẩy rửa sạch ." Đột nhiên Đại Yến Đế có vài phần hứng trí, quay đầu nhìn sang nữ tử có chút sợ hãi, con mắt đen óng lúc này bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn, nhìn rất đẹp mắt, "Ái phi cũng biết vẽ tranh? Lúc trước sao trẫm phát ra điều này?" Đại Yến Đế cười hỏi. "Hoàng Thượng cũng có hỏi thiếp, tự nhiên Hoàng Thượng biết." Diệp Linh Sương cười trả lời, khi câu này dường như tâm trạng có chút nặng nề, làm cho Đại Yến Đế có chút khó hiểu. Đằng nào cũng thức dậy sớm, vào triều sớm cũng chẳng để làm gì, Đại Yến Đế hứng thú dạt dào , "Trẫm muốn xem tranh ái phi vẽ." "Thần thiếp tuân mệnh, thiếp cầu còn được." Diệp Linh Sương mày liễu giương lên, trong vui sướng mang theo vài phần tự tin, lập tức tới bên chiếc bình sứ Thanh Hoa đựng rất nhiều cuộn tranh, lấy ra cuộn. Đem bức hoạ cuộn tròn vui mừng bày ở bàn, khi bức tranh được mở ra, bông hồng liên bên lá xanh xuất , Diệp Linh Sương quay đầu nhìn sang nam tử đứng bên cạnh, nở cười , "Hoàng Thượng cảm thấy thiếp vẽ như thế nào?" Đại Yến Đế thấy khuôn mặt nhắn mới vừa rồi trông rất nặng nề giờ phút này lại trở nên đầy sức sống khỏi kéo khóe môi, tinh tế xem xét bức tranh, trong đôi mắt hẹp dài xẹt qua tia kinh diễm, tán thưởng : "Trẫm biết ái phi vẽ hoa sen lại giống như vậy, vẽ rất tốt." "Thiếp cũng biết mình vẽ rất tốt." Diệp Linh Sương cười , có thêm lời khen này của Đại Yến Đế khiến cho sắc mặt nàng càng thêm vui vẻ. Đại Yến Đế hơi hơi lắc đầu, tiểu nữ nhân này rất dễ thỏa mãn, nghĩ nàng lại đắc ý vênh váo như vậy, liền tươi cười : "Vẽ rất tốt, nhưng vẫn còn thiếu chút thần sắc trong tranh." Diệp Linh Sương đột nhiên quay đầu nhìn , giống như đợi tiếp tục chỉ điểm. Đại Yến Đế cười khẽ, đưa ngón tay ấn lên trán nàng, "Còn mang nghiên mực cho trẫm." Đôi mắt Diệp Linh Sương sáng ngời, lập tức sai người chuẩn bị, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, thần sắc bỗng dưng tối sầm lại, rầu rĩ : "Thiếp có bột màu để vẽ tranh. Khi vẽ Hồng Liên này, thiếp sai nha hoàn sang Đan Linh cung của Tôn dung hoa mượn." Đại Yến Đế hơi nhíu mày, Tôn dung hoa của Đan Linh cung quả có tiếng về hội họa, quên mất nha đầu kia phẩm cấp rất thấp, thể tùy ý phủ Nội Vụ lấy những thứ mình cần." sao, trẫm sai Lý Phúc Thăng tới phủ Nội Vụ lấy tới đây ít bột màu." Đại Yến Đế cười . " sao? Thần thiếp tạ ơn Hoàng Thượng." Diệp Linh Sương vội vàng hành lễ tạ ơn, vẻ mặt vui sướng. "Chỉ là chút bột màu để vẽ tranh thôi mà, sao nàng lại vui vẻ như vậy?" Đại Yến Đế đỡ nàng đứng dậy, khó hiểu nhìn khuôn mặt nhắn đầy vui sướng của nàng. "Hoàng Thượng biết đâu." Diệp Linh Sương nặng nề , "Hỏi người khác mượn này nọ... Tóm lại bằng có đồ của chính mình để dùng." Tuy rằng Diệp Linh Sương cái gì, nhưng Đại Yến Đế cũng đoán được vài phần, nghĩ đến tiểu nữ nhân này chắc chắn khi sang Đan Linh cung phải chịu ủy khuất ít. Nhưng những việc vặt vãnh như thế ở hậu cung muốn quản nhiều, chính vì vậy cũng gì nữa. "Lúc trước ái phi là vì việc này mà vui?" Lông mày Đại Yến Đế nhíu lại, đột ngột hỏi câu như vậy. Diệp Linh Sương hờn dỗi trừng mắt liếc cái, "Tất nhiên phải. Lòng dạ thiếp nào có hẹp hòi như thế, chính là thiếp muốn hỏi xin Hoàng Thượng ít bột màu, nhưng lại cảm thấy có chút khó mở miệng thôi." Mày kiếm của Đại Yến Đế giương lên, "Chỉ là ít bột màu thôi mà, trẫm lại luyến tiếc sao?" Diệp Linh Sương hơi đỏ mặt, thẹn thùng : " Chính là thiếp thích cảm giác cứ phải hỏi Hoàng Thượng xin này xin nọ." "Nha đầu này... Trẫm biết nên nàng như thế nào..." Sắc mặt Đại Yến Đế nhìn ra vui buồn hay tức giận, lất tay hung hăng gõ vài cái lên đầu nàng, làm cho Diệp Linh Sương bị đau phải ôm lấy đầu. "Nghe đây." Đại Yến Đế thấp giọng trách mắng, "Trẫm chưa thấy nữ nhân nào như nàng, chỉ vì việc như vậy liền rầu rĩ vui, giấu ở trong lòng bị nghẹn đấy. Vàng bạc châu báu trẫm còn đưa nàng, lại tiếc nàng chút bột màu vẽ tranh sao?" "Thiếp biết sai rồi, Hoàng Thượng chớ trách." Diệp Linh Sương có chút ủy khuất nhìn , vần giữ nguyên tư thế ôm đầu. Thấy tức giận, khỏi cúi đầu hỏi, "Hoàng Thượng tức giận sao?" "Trẫm tức giận." Đại Yến Đế thở dài . "Vậy tốt rồi." Diệp Linh Sương nháy mắt nhoẻn miệng cười. Đại Yến Đế còn muốn mở miệng ra cái gì, chọt nghe thấy Lý Phúc Thăng đứng bên ngoài cửa ho vài tiếng, khỏi nhướng mày, nhìn nữ tử trước mặt : "Bây giờ trẫm phải vào triều, trong khi chờ trẫm quay lại ái phi dùng bữa sáng ?" "Thiếp chờ Hoàng Thượng quay lại." Diệp Linh Sương cười , sau đó vội vàng quét mắt nhìn trang phục người Đại Yến Đế từ đầu tới chân, thấy mọi thứ chỉnh tề, liền cười : "Hoàng Thượng mau ." Thấy nàng cười sáng lạn lại lộ ra núm đồng tiền như như , Đại Yến Đế đột nhiên cúi người hôn lên đó, hôn bên trái rồi lại hôn bên phải, sau đó cũng chờ nữ tử trước mặt phản ứng lại liền nhàn nhã bước , nữ tử phía sau lưng khóe miệng keo lên nụ cười . hề biết phía sau Diệp Linh Sương đưa tay xoa xoa chỗ hôn, nở nụ cười yếu ớt, chính là ý cười kia có chút ý vị sâu xa. Dùng bữa sáng xong, Diệp Linh Sương liền sai Tiết công công ở phòng bếp làm ít điểm tâm, lúc sau bàn bày lên ít bánh Như Ý và ít kẹo đường chưng lạc trông rất ngon, chỉ nhìn muốn ăn. Khi Đại Yến Đế đến Trường Nhạc cung cũng gần tới trưa, Diệp Linh Sương ngồi dài tháp cảm thấy nhàm chán, liền cầm lấy khối đường chưng lạc lên, cắn miếng, Đại Yến Đế để Lý Phúc Thăng thống báo tiếng, Diệp Linh Sương vội vàng dùng khăn lau qua khóe miệng, nhưng Đại Yến Đế tới cũng nhanh, đem màn này thu vào mắt. "Thiếp biết tội." Diệp Linh Sương vội vàng cúi đầu , khóe miệng vẫn còn dính lại vài mảnh vụn kẹo đường, vừa làm việc xấu mặt còn lưu lại dấu vết mặt là có chỗ nào mà chui xuống. Đại Yến Đế sớm nhìn thấy điểm tâm bàn, khỏi thấp giọng cười ra tiếng, "Ái phi ăn vụng điểm tâm bị trẫm bắt gặp, có tội gì sao." "Thiếp biết Hoàng Thượng muốn tới nên sai người làm chút điểm tâm để Hoàng Thượng thưởng thức, chính là thiếp nhịn được liền ăn trước miếng, thiếp... có tội." Diệp Linh Sương cúi đầu . "Ha ha... Ái phi biết sai có thể sửa, lòng trẫm thấy được an ủi rồi." Đại Yến Đế cười đến thoải mái, đưa tay lấy khối đường chưng lạc cắn miếng rồi thả lại đĩa bàn, khối đường đặt xuống vừa vặn ở ngay bên cạnh khối đường lúc trước Hinh tần vừa ăn. Ánh mắt thoáng tia vui vẻ, nhìn khối đường kia mơ hồ có thể thấy vài dấu răng làm cho Đại Yến Đế có chút buồn cười. "Hoàng Thượng thích món đường chưng lạc này?" Diệp Linh Sương hình như có chút kinh ngạc. "Rất ngọt." Đại Yến Đế chỉ hai chữ. thích đồ ngọt. "Thiếp hiểu được." Diệp Linh Sương hơi có chút thất vọng, Đại Yến Đế liền nhìn nàng cười : " Phần tâm ý này của ái phi trẫm nhận, đừng có buồn khiến trẫm lại buồn theo." Vừa nghe lời này, Diệp Linh Sương liền yên tâm mà nở nụ cười, lại đem bức tranh vẽ hồng liên mở ra đặt bàn, "Hoàng Thượng muốn chỉ điểm cho thiếp, thiếp rất mong chờ." Đại Yến Đế gật đầu, cười : "Trẫm từ trước tới nay đều nhất ngôn cửu đỉnh, đáp ứng ái phi nuốt lời." xong, Đại Yến Đế để cho Lý Phúc Thăng đứng ngoài cửa điện tiến vào. Lý Phúc Thăng sớm chuẩn bị tốt đủ loại bột màu bê sẵn tay đứng bên ngoài, nghe thấy Hoàng Thượng phân phó, liền lập tức đem tất cả bột màu xếp đầy bàn làm cho Diệp Linh Sương tròn mắt kinh ngạc. Thấy mặt nàng lộ vẻ ngạc nhiên, Đại Yến Đế chỉ lắc đầu cười khẽ. Đợi Lý Phúc Thăng đem bột màu chuẩn bị tốt, Đại Yến Đế cầm lấy bút lông mà Lý Phúc Thăng chuẩn bị, chấm màu vẽ rồi đưa vài nét bút. Chỉ vài nét ít ỏi, bức tranh bỗng trở nên có thần, cuối cùng, bên dưới lá sen xanh vẽ thêm hai chú cá vàng, thoạt nhìn bức tranh trở nên sinh động lạ thường. "Ngư diễn Hồng Liên (Cá ngắm sen hồng)! Hoàng Thượng lợi hại, thiếp bội phục người." Hai mắt Diệp Linh Sương tỏa sáng nhìn chằm chằm bức họa kia, thể kìm nén loại tình cảm vui sướng kính nể. Thấy nữ tử bên cạnh thần thái sáng láng, Đại Yến Đế hé miệng cười, chỉ là bức họa thôi mà, tiểu nữ nhân này liền vui vẻ thành như vậy? Quả nhiên là rất dễ dàng thỏa mãn."Vui mừng thế sao?" Đại Yến Đế đặt bút xuống, hướng nàng cười hỏi. "Thiếp rất thích, đây là của thiếp, cho Hoàng Thượng lấy ." Mắt Diệp Linh Sương mở lớn, che người trước bức tranh, như sợ người khác đoạt thứ trân bảo. " được? Ái phi cho trẫm lấy, trẫm càng muốn lấy." Bình thường Đại Yến Đế rất thích cùng nàng đối nghịch, thấy đôi mắt đen trợn tròn lên tâm tình liền thấy rất tốt, "Lý Phúc Thăng?" "Nô tài đây ạ." Lý Phúc Thăng đứng bên liền tiến lại vài bước. "Đem bức tranh này mang , sau đó ——" Đại Yến Đế cố ý quét mắt nhìn khuôn mặt nhắn đầy buồn bực của Diệp Linh Sương, gian ý trong mắt càng sâu, "Mang để trong điện của Hinh tần." Diệp Linh Sương cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, nhìn sang vẻ mặt trêu tức người khác của Đại Yến Đế, thấp giọng : "Hoàng Thượng, người trêu đùa thiếp!" "Ha ha... Trẫm thích nhìn bộ dáng trừng mắt của ái phi mà..." Đại Yến Đế cười vang . Đại Yến Đế gần đây có vẻ bận rộn, sau khi vẽ tranh xong chỉ ở lại Trường Nhạc cung lúc liền trở về Thương Loan điện bắt đầu phê duyệt tấu chương. Lý Phúc Thăng đem bức tranh ‘ngư diễn hồng liên’ đưa đến trong điện của Diệp Linh Sương thấy Hinh tần đem bức họa cẩn thận treo chính giữa phòng, mới mỉm cười rời khỏi Trường Nhạc cung. "Như thế nào?" Đại Yến Đế vừa xem tấu chương vừa thuận miệng hỏi. Mới từ Trường Nhạc cung trở về Lý Phúc Thăng tự nhiên biết hỏi cái gì, liền cúi đầu trả lời: "Hinh tần rất là thích, còn bắt bọn nô tài treo bức tranh vách tường ở chính giữa điện." "Vậy sao?" Đại Yến Đế chỉ khẽ nhướn mày, ngay lập tức lại trở lại bình thường. Đợi cho Lý Phúc Thăng lui ra, liền tiếp tục cúi đầu xem tấu chương, chính là nét bút khi phê duyệt tấu chương kia nhanh hơn vài phần.
nhâu nhâu mới thấy bạn xuất @Moonlight à hihihi có chương mới làm mình zui tóa, thanks @Moonlight nhé