1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73: Chỉ sợ em rời khỏi .

      Văn Tịch bê bát cháo lên lầu, rồi đưa cho Tần Mạc.

      Tần Mạc nhìn ta cái, cũng suy nghĩ nhiều, nhận lấy bát cháo khuấy đều lên cho đỡ nóng, sau đó múc thìa thổi nguội đưa lên miệng Duẫn Nặc.

      Nhưng Duẫn Nặc tại nuốt vô, cứ đút vào lại phun ra.

      Tuy nhiên, vẫn kiên trì đút cho đến khi nào nuốt xuống mới thôi.

      Nhưng mời vùa ăn được hai ba miếng, toàn thân Duẫn Nặc liền giật lên đùng đùng, sau đó bất chợt ngồi bật dậy nôn hết ra ngoài.

      Hơn thế nữa, thứ mà nôn ra còn nhuốm cả máu đỏ tươi.

      Máu?

      Sao có thể nôn ra máu chứ?

      Trầm ngâm mấy giây, Tần Mạc liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vãn Tịch: “ Có phải bỏ thứ gì vào trong cháo rồi ?”

      Văn Tịch thèm để ý đến câu hỏi đầy tức giận của , tới cười : “ Nếu ta biết chuyện của chúng ta, giữ lại chẳng khác nào gieo họa, còn bằng…”

      “ Thượng Vãn Tịch, nếu ấy có chuyện gì nhất định phải chết.” Tần Mạc cắn răng nghiến lợi đe dọa, sau đó ôm lấy Duẫn Nặc hôn mê bất tỉnh ở giường lên, vội vàng vọt ra khỏi phòng.

      “ Mạc…”

      Văn Tịch gào thét gọi nhưng đáp lại ta chỉ là tiếng đóng cửa nặng nề.

      ta bước từng bước lảo đảo, ngồi vào ghế, cảm giác tuyệt vọng lập tức ùa đến.

      Biểu vừa rồi của Tần Mạc, chứng tỏ rất lo lắng cho Lục Duẫn Nặc, khó nhìn ra, người kia rồi.

      Làm sao bây giờ?

      người khác, phải làm sao bây giờ đây?



      “Duẫn Nặc, có lệnh của , cho phép em rời , có nghe thấy , Duẫn Nặc.” Tần Mạc vừa bế chạy vừa gọi, sau đó đặt lên xe, lái thẳng tới bệnh viện.

      Cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ khẩn trương như thế này, nhất là nhìn thấy miệng của nôn ra toàn là máu tươi, tim của đau đớn khôn xiết tựa như kim châm lỗ chỗ vậy.

      cực kỳ sợ, sợ đột nhiên cứ như vậy lập tức rời khỏi mình, thể quay về được nữa.

      Duẫn Nặc, tiểu Nặc!

      thầm gọi tên của , cầu xin trời cao chiếu cố đến chút, muốn để cho còn trẻ như vậy phải rời khỏi thế giới tuyệt với đầy màu sắc này.

      Là lỗi của , hết thảy đều là lỗi của .

      Duẫn Nặc, chỉ cần em có thể khỏe lại, muốn làm cái gì cũng có thể.

      Vậy mà, trong lòng mới nghĩ như vậy, đột nhiên, Duẫn Nặc ngồi ở vị trí kế bên tài xế lại chậm rãi mở mắt ra.

      vô lực nằm đó, nhìn người đàn ông lái xe như tên bắn, suy yếu thốt ra mấy chữ: “ Đầu choáng váng lắm, Tần Mạc, dừng xe.”

      Nghe thấy tiếng , Tần Mạc ngoảnh mặt sang nhìn, sau khi xác định thực tỉnh lại liền gấp gáp đạp phanh dừng xe.

      Xe vừa dừng lại, liền nhanh chóng nhào qua ôm lấy hỏi: “Duẫn Nặc, em tỉnh rồi? Em rốt cuộc tỉnh rồi?”

      môi của vẫn còn lưu lại vết máu, đỏ tươi trong chói mắt nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.

      Duẫn Nặc dựa vảo trong ngực , hai mắt mở to : “ Trong cổ họng, giống như ăn phải hạt tiêu vậy, khó chịu.”

      Cổ họng của ?

      Tần Mạc đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi ăn phải bát cháo kia, hoặc cũng có thể là trong cháo bị Vãn Tịch bỏ thuốc độc, cũng bởi vì độ dược này kích thích đến dây thần kinh của , cho nên mới tỉnh lại sao?

      dám khinh suất, chỉ sợ đây là hồi quang phản chiếu, vội vàng để gối đầu lên đùi của mình, tiếp tục lái xe đến bệnh viện.

      “ Tần Mạc” Duẫn Nặc gối lên đùi của , nhìn vẻ mặt lo lắng khẩn trương kia, liền nghẹn ngào hỏi: “ lo lắng cái gì thế?”

      “ Lo sợ em rời khỏi .” vừa lái xe, vừa thành trả lời.

      Duẫn Nặc khẽ cười lên, : “ vậy sao? Nhưng vì cái gì chứ, tôi đâu có địa vị gì ở trong lòng của chứ?”

      “ Em đừng chuyện nữa!” Tần Mạc cúi đầu nhìn tiếp: “ Ngoan ngoãn nằm yên, chỉ cần em kiên cường sống tốt, xin thề, sau này, em muốn làm cái gì cũng đều có thể.”

      liền mỉm cười, nụ cười thê lương làm sao, khẽ hỏi: “ Thế , ly hôn với tôi sao?”


      Chương 74: bởi vì em là vợ của

      Tần Mạc chở Duẫn Nặc đến bệnh viện, sau khi làm các xét nghiệm kiểm tra, bác sĩ liền thông báo tại hoàn toàn bình thường, đúng là kỳ tích.

      Cơ thể như có nguồn sức mạnh tiềm từ từ khôi phục.

      Nằm ở giường bệnh, vừa truyền nước, vừa hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh: “ vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy? , ly hôn với tôi sao?”

      Tần Mạc ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy gò tái nhợt của Duẫn Nặc, lồng ngực buồn bực đè nén đến khó chịu.

      “ Trả lời .”

      Thấy lên tiếng, lại cố hết sức thúc giục.

      “Duẫn Nặc.” đứng dậy, nhìn bằng vẻ cao cao tại thượng, nhưng giữa hai lông mày, lại che dấu được bất đắc dĩ.

      “ Chờ em khỏi bệnh rồi hãy !” bê bát cháo loãng mà y tá vừa đưa tới, múc thìa đưa đến miệng nàng.

      Duẫn Nặc cũng hỏi nữa, đút cái gì, liền ăn cái đó.

      Nhưng điều khiến thể hiểu được chính là, sao lại nhìn thấy tia tình cảm cùng với đau lòng ở trong mắt của người đàn ông này chứ.

      , mà đau lòng sao?

      Trong lúc thống khổ nhất, khó khăn nhất, bị người nhà vứt bỏ, bị người đời thóa mạ , người mà gọi là chồng này lại vẫn ở bên khích lệ, chăm sóc rời.

      Vừa ăn, Duẫn Nặc vừa suy nghĩ tới lời của Lục Tiêu Triết với mình, phải là con ruột ba mẹ, lại kìm được mà rơi nước mắt.

      Tại sao? Tại sao lại để cho biết được này?

      , phải về nhà hỏi cha mẹ cho ra lẽ, phải hỏi xem đến cùng có phải là con ruột của bọn họ hay .

      Rồi đột nhiên nắm tay Tần Mạc, nghẹn ngòa : “ Đưa tôi về nhà, có được hay ?”

      Tần Mạc đặt bát cháo trong tay xuống, rút khăn giấy lau nước mắt cho , rồi đáp: “ Em còn trở về làm gì, bọn họ cũng mở buổi họp báo đoạn tuyệt quan hệ với em rồi.”

      Vừa nghe thế, Duẫn Nặc liền ngây ngẩn cả người.

      Đúng vậy, bây giờ, làm gì còn có tí quan hệ nào với nhà họ Lục chứ.

      Nhưng biết kiếp nạn mà nhà họ Lục phải gánh chịu, mà bây giờ lại phải ngồi im làm gì được sao?

      đâu, coi như đoạt tuyệt quan hệ, cũng phải khiến cho cả và Thượng Vãn Tịch cắt đứt trước.

      Còn cả đứa ở trong bụng của ta nữa, đấy phải là minh chứng tốt nhất sao, chỉ cần làm xét nghiệm có thể biết được chân tường của rồi.

      kịp nghĩ nhiều nữa, Duẫn Nặc liền giật kim truyền mu bàn tay mình ra, đứng dậy muốn , nhưng lại bị Tần Mạc giữ lại.

      “ Em muốn làm gì?”

      gỡ tay ra đáp: “ Tôi phải về nhà, mau tránh ra.”

      “Duẫn Nặc.” tức giận gầm : “ Bây giờ ngay cả còn vửng, về nhà thế nào? Lại nghe lời có phải hay ?”

      Nhìn lo lằng cho mình như vậy biết tại sao lại trở nên ngoan ngoãn thỏa hiệp.

      “ Quay về giường nằm, chờ hết bệnh rồi hãy !” rồi dìu về giường nằm xuống, sau đó kéo chăn lên đắp cho .

      “ Tần Mạc, sao bây giờ lại đối xử với tôi tốt như vậy?” nhịn được bèn hỏi .

      Trong trí nhớ của , người đàn ông này vẫn luôn là người có tâm hồn, bất kể có làm gì, vẫn keo kiệt hề bố thí cho bất cứ nụ cười nào, chứ chi là cẩn thận chiếu cố như vậy.

      “ Em là vợ của .”

      trả lời rất kiên định, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của , vươn tay ra sờ sờ: “ rồi, cố gắng làm người chồng hoàn hảo, có trách nhiệm và nghĩa vụ.”

      Những lời này, nghe ấm tận đáy lòng, nhưng…

      lại lắc đầu, rưng rưng với : “ Ở trong lòng , ra hề có tôi, chẳng qua là…”

      “Duẫn Nặc!” lên tiếng cắt ngang lời của : “ Thời gian có thể thay đổi hết tất cả, ít nhất, tại, ở trong lòng xem em là vợ của mình.”
      Last edited by a moderator: 10/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75 : Còn có ở bên cạnh em

      “Duẫn Nặc!”, lên tiếng cắt ngang lời của :”Thời gian có thể thay đổi hết tất cả, ít nhất, tại ở trong lòng xem em là vợ của mình.”

      tại, xem như là người vợ ?

      Chỉ bây giờ mới có cảm giác đó sao? Vậy trước kia, chưa từng coi là vợ của mình sao?

      Trong lòng Duẫn Nặc thấy rất chua, rất khổ sở, rất chát, trăm vị cùng nhau ập đến, được, cũng thể .

      Tần Mạc lại cầm bát cháo lên đút cho :”Ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh, có chuyện gì, cứ chờ hết bệnh rồi hãy .”

      hà miệng nuốt từng thìa cháo đưa tới, toàn thân lạnh, nhưng tâm giải thích được lại trở nên ấm hơn bao giờ hết.

      Tần Mặc như bây giờ chính là người mà trước khi gả cho vẫn thường khát vọng, hôm nay, quả xem là vợ của mình nhưng lại cao hứng nổi.

      Là bởi vì kiện kia sao?

      thầm nghĩ chắc là đúng rồi.

      “Bác sĩ , nên đưa em ra ngoài hít thở khí trong lành tốt hơn, em ăn nhanh lên, ăn xong dẫn em đến công viên tản bộ.”

      Duẫn Nặc lên tiếp đáp lại, ăn thêm hai miếng nữa, thể nuốt được nữa.

      Tần Mạc để bát xuống, cầm áo khoác ở bên cạnh khoác lên vai của , sau đó đỡ dậy.

      Duẫn Nặc lúc này cũng nhu thuận, được dìu ra khỏi phòng bệnh, đến công viên ở gần đó.

      Chung quanh cũng rất thanh tĩnh, thỉnh thoáng có hai bệnh nhân ngang qua, cây liễu rũ bóng xuống ven hồ, xanh mướt, đung đưa theo gió nhìn rất vui mắt.

      “Ôi chao, kia chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Lục sao?”

      Cách đó xa, đột nhiên truyền đến những tiếng xì xào bàn tán.

      Duẫn Nặc quay đầu lại, chỉ thấy năm ba người bệnh nhân vây lại chỗ, rồi quay ra phía của chỉ chỉ trỏ trỏ.

      “Chính là ta, biết xấu hổ, lại còn phá hỏng hôn lễ của trai mình.”

      “nghe , ta trai của mình đấy.”

      “Ha ha, phải ta cũng mới kết hôn bao lâu sao? Còn người kia, hình như là chồng của ta? Người đàn ông này nhìn qua cũng kém Lục Vân Kỳ bao nhiêu, sao ta lại như thế chứ!”

      “ối dào, chuyện của những nhà hào môn mà, so tưởng tượng của với chúng ta bẩn thỉu hơn nhiều, vợ nhiều chồng cũng rất bình thường, nhưng có điều vị Lục tiểu thư này hình như khẩu vị hơi nặng chút, cho nên mới coi trọng trai của mình hơn.”

      “À, ra là như vậy.”



      Thu hồi ánh mắt, tim của Duẫn Nặc chợt căng thẳng, đau đến khó hịu.

      trai của mình sao? Thế nào mà bản thân lại biết?

      lát sau, liền tỉnh táo lại, lau những giọt lệ nơi đáy mắt, gương mặt phảng phất như đột nhiên biến đổi, kiêu cao hiên ngang đến trước mặt mấy người…bệnh nhân kia.

      “Trí tưởng tượng của mấy người cũng phong phú quá đấy, có cần tôi giới thiệu làm nhà biên kịch, hoặc là viết tiểu thuyết hay ?”

      Mấy người bệnh nhân kia vừa nghe thế, liền khiếp sợ đến xanh cả mặt.

      người bạo gan, khinh thường hất cằm lên :”Bây giờ có cái gì mà còn dám phách lối, hạ tiện đến nỗi ngay cả cha mẹ của mình cũng cần, được thôi, giới thiệu để tôi làm biên kịch , nhất định tôi đem lịch sử vinh quang của viết rất lâm ly, để cho toàn bộ phái nữ thế giới thế giới vì câu chuyện này của mà tung hô ủng hộ, như thế nào?”

      ..”

      Duẫn Nặc giận đến nỗi nên lời.

      Đúng lúc này, Tần Mạc liền lên phái trước, giơ tay tát cho kia cái.

      “Vợ của tôi, còn chưa tới phiên ở chỗ này thuyết giáo về tam tòng tứ đức, muốn chết, con mẹ nó cút ngay lập tức cho tôi.”

      tiếng thét chói tai vang lên, mấy người phụ nữ kia sợ đến tè ra quần.

      vừa bị ăn tát kia, liền ôm mặt hung dữ nhìn chằm chằm Tần Mạc :” lại dám đánh tôi? Ba của tôi chính là thị trưởng, tôi nhất định khiến cho phải hối hận.”

      “Hừ!” Tần Mạc liền cười khẩy, đáp lại:”Vậy còn phải xem người cha làm nhiều việc tội lỗi kia của có giữ được cái mũ ô sa ở đầu hay , còn mau cút .”

      nàng kia bị dọa sợ, chân lập tức mềm nhũn, vội vàng xoay người chạy trốn.

      Sau khi giải quyết xong, Tần Mạc xoay người lại, bước lên trước, ôm Duẫn Nặc vào trong ngực, dịu dàng :”Đừng suy nghĩ nhiều, người khác tin, nhưng tin em, nếu mọi người rời bỏ em vẫn còn có ở bên cạnh em mà.”
      Last edited by a moderator: 11/5/15
      bornthisway011091, lenngkenngcaoduong thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Em nhất định hối hận.

      Còn có ở bên cạnh em.

      Chỉ câu cực kỳ bình thường, nhưng nghe lọt vào tai Duẫn Nặc lại dâng lên nỗi xúc động ra lời.

      Vì tâm trạng rất xúc động, nên cũng để ý đến bất cứ điều gì, đưa hai tay ôm chặt lấy .

      "Tôi biết rằng rất có thể là dối, nhưng mà tôi vẫn kìm lòng được mà cảm động, Tần Mạc, đồng ý với tôi, đừng cấu kết với Vãn Tịch làm hại người nhà của tôi nữa, chúng ta sau này, hảo tụ hảo tán (*), có được hay ?"

      (*) Hảo tụ hảo tán: Gặp mặt hay chia tay cũng đều vui vẻ thoải mái.

      nhìn , trong mắt đều là khẩn cầu, từng giọt nước mắt trong suốt, dần dần lăn xuống gò má tái nhợt, tí tách ngừng.

      thấy thế liền đau lòng, đầu ngón tay thon dài nhàng lau những giọt nước mắt mặt , rồi trầm giọng : " ở trong lòng em lại là người độc ác như vậy sao?"

      vẫn rưng rưng nức nở đáp lại: "Nhưng là như thế, muốn cướp tất cả của nhà họ Lục phải sao?"

      "Duẫn Nặc, em những lời này, có chứng cớ gì ? Em muốn từ chức liền từ chức, em muốn trong lòng chỉ có em, tại trong lòng của , trong tâm trí tất cả đều là em, em còn muốn thế nào nữa? bằng chứng, em đừng cứ gán tội lên người như vậy."

      đột nhiên lạnh mặt, ánh mắt sắc bén trong trẻo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào .

      Duẫn Nặc cũng ngẩng lên nhìn , nhìn thẳng vào ánh mắt toát ra ý chí kiên định, cứng rắn bản thân mình trong sạch kia, liền bật cười, cười đến tang thương.

      "Đúng vậy, tôi có chứng cứ, vì bất cứ chứng cứ gì cũng có, cho nên, mới bị người ta gán cho mắc bệnh thần kinh."

      nghẹn ngào , ngẩng đầu lên nhìn chớp: "Thế có dám tìm Thượng Vãn Tịch với tôi để làm xét nghiệm ADN cho đứa bé ở trong bụng của ta ? Chỉ cần dám, tôi nhất định tin tưởng ."

      Sắc mặt của khi nghe thế lập tức trầm xuống.

      "Đừng có náo loạn vô cớ nữa.", lạnh lùng nhìn , giọng cũng trở nên lạnh như băng: "Em khiến cho cả nhà họ Lục thành bộ dạng như thế này, vẫn còn cam lòng sao? Đừng để cho trai của em phải hận em thấu xương nữa?"

      Duẫn Nặc cam lòng, cắn răng trừng đáp: " dám , bởi vì sợ kết quả đứa bé kia là của mình, đúng ?"

      " thấy em đúng là điên rồi." quay đầu muốn rời khỏi đó, để mặc Duẫn Nặc mình cứng ngắc đứng ở ven hồ, thân thể lảo đảo chực ngã.

      Cũng biết thế nào, Tần Mạc lại đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm Duẫn Nặc cách đó xa.

      Sau đó liền quay trở lại, đưa tay bế ngang lên.

      Duẫn Nặc giải thích được, nhìn chằm chằm hỏi: " muốn làm gì? Thả tôi xuống."

      " cho em biết, cần phí công làm xét nghiệm kiểm tra AND của đứa bé trong bụng của Vãn Tịch và đâu!" bế bổng lên, vừa vừa tiếp: "Bởi vì Vãn Tịch, ra hề mang thai, phải em muốn đuổi ta ra khỏi nhà họ Lục sao? để cho em toại nguyện nhưng Lục Duẫn Nặc em cũng đừng hối hận."

      tà ác nhếch mày lên, nụ cười trong đáy mắt đều là sắc bén độc.

      Duẫn Nặc nhìn biểu tình này của khỏi rợn cả tóc gáy: ", muốn làm cái gì?"

      cúi xuống nhìn đáp: " thừa nhận với cha mẹ của em, rằng Thượng Vãn Tịch chính là người phụ nữ của Tần Mạc , nhưng khi làm như vậy, hậu quả nhất định khiến cho em phải hối hận đấy."

      "Lục Duẫn Nặc, cho em thêm cơ hội nữa, hoặc là trở thành người vợ đích thực của Tần Mạc , hoặc là muốn đến trước mặt cha mẹ em thẳng thắn thừa nhận?"

      Lúc này, dĩ nhiên Duẫn Nặc chỉ chăm chăm nghĩ đến nhà họ Lục, cho dù phải là ruột thịt của bọn họ chăng nữa.

      Vì vậy liền kiên định : "Tôi muốn vạch trần Thượng Vãn Tịch."

      "Được!", cũng rất sảng khoái đáp lại, sau đó ném vào trong xe, lái xe thẳng đến nhà họ Lục.

      Dọc theo đường , Duẫn Nặc vẫn luôn thấy thấp thỏm lo âu, biết tại sao lại rất sợ số chuyện bị đưa ra ánh sáng, nhưng lại thể khống chế được mà muốn vạch trần Thượng Vãn Tịch.

      Nhìn gương mặt trắng bệch đầy vẻ lo âu của , Tần Mạc hiểm cười tiếng nhắc lại: "Em nhất định hối hận."
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      Mạc Y Phong, bornthisway011091caoduong thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77: Tần Mạc thừa nhận.

      Nửa giờ sau, xe của Tần Mạc, vững vàng dừng trước cửa nhà họ Lục.

      Giờ phút này tứ bề bốn bên xung quanh ngôi biệt thự toàn người là người, trước cửa chính là đống kí giả, cùng nhiều dáng giơ bảng hiệu tay, nội dung ở đó chính là cầu nhà họ Lục mau mau trả nợ.

      Nhìn quang cảnh diễn ra trước mắt, Duẫn Nặc gấp gáp muốn xuống xe để hỏi thăm tình hình, nhưng lập tức bị Tần Mạc kéo lại: “Bây giờ em xuống an toàn đâu, chúng ta vào từ cửa sau.”

      xong, Tần Mạc liền quay xe, chỉ chốc lát sau, xe liền ngừng ở cửa sau.

      Lúc xuống xe, Tần Mạc lại nghiên đầu hỏi Duẫn Nặc: “ cho em them cơ hội nữa, muốn thừa nhận chuyện này sao?”

      Duẫn Nặc còn bị cảnh tượng mới vừa rồi làm cho kinh động, sợ ngây người, hiểu bây giờ nhà họ Lục, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều người đứng chắn trước cửa nhà như vậy?

      Lúc phản ứng kịp, liền nhìn Tần Mạc chằm chằm, nhìn vào ánh mắt hắc ám đầy thâm thúy kia của , con tim đột nhiên run rẩy hoảng hốt.

      hiểu, tại sao lại dung giọng điệu như vậy hỏi những lời này, tựa như quyền chủ động tay vậy.

      Tựa như, nếu ra chuyện này, phát sinh chuyện gì đó kinh thiên động địa bằng.

      Bây giờ trong đầu của Duẫn Nặc đều hướng về nhà họ Lục, chỉ muốn đuổi Thượng Vãn Tịch , chỉ muốn để cho trai của mình bình an, còn những thứ khác, có thời gian để suy nghĩ nhiều.

      Ý chí vẫn còn rất kiên định, vì thế trịnh trọng gật đầu đáp: “ vào , phải vạch trần Thượng vãn Tịch ngay trước mặt của cha mẹ tôi đấy!”

      Ánh mắt của Tần Mạc đột nhiên ảm đạm hẳn, cúi đầu, bất đắc dĩ than thầm tiếng, rồi đẩy cửa xe bước xuống.

      suốt đường , cho nhiều cơ hội như vậy,nhưng em lại cứ cố chấp bắt phải , vì thế em thể trách được.

      sải bước, tiến lên phía trước, đẩy cửa sau ra, vào.

      Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà họ Lục.

      Có rất nhiều người ngồi ở đó, mặt ủ mày chau, khí đè nén, phải phất như đại gia đình của họ xảy ra chuyện rất thê thảm.

      Triệu Lục Hoa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Tần Mạc tới, bà liền quýnh lên, vội bước đến kéo tay : “Tần Mạc à, con hãy nhanh chóng nghĩ biện pháp, giúp cả của con , công ty của nhà chúng ta tại bị người ta thu mua, Lục thị sắp phá sản rồi. Con luôn luôn thong minh tài trí, có lẽ cứu vãn được tình thế, con nhất định có biện pháp để cứu Lục thị, con mau mau tìm cách .”

      Thấy Triệu Thục Hoa nóng nảy như thế, Tần Mạc lại hết sức thờ ơ, rút tay của mình ra, nhìn về phía Lục Chấn Thiên vẫn vò đầu bứt tai.

      “Cha, công ty sắp phá sản sao?”

      Lục Chấn Thiên liền ngẩng đầu lên, khổ sở nhìn đáp: “Đúng thế, chuẩn bị phá sản rồi, nếu phải bởi vì con đột nhiên từ chức, cổ phần bị những đồng nghiệp khác phân tán mất, mà Lục thị luân lạc tới bước đường ngày hôm nay.”

      Ông ta lại có chút oán hận nhìn Tần Mạc chằm chằm tiếp: “ tại, tất cả các chủ nợ đòi tiền ở bên ngoài, mà ngân hang lập tức đến đây niêm phong căn nhà này. Tần Mạc, con xem, nhà họ Lục chúng ta chẳng lẽ lại sụp đổ như vậy sao? Cha cực khổ hơn nửa đời người, chẳng lẽ lại bị người ta tiêu diệt, thầm tiến hành thu mua?”

      Tần Mạc mím môi nhìn về phía Vãn Tịch đứng bên cạnh Lục Vân Kỳ.

      nhếch môi cười khẩy, rồi chuyển mắt nhìn ra xung quanh:” Đúng vậy, Lục Chấn Thiên ông cực khổ hơn nửa đời người, bây giờ phát công ty đột nhiên bị người khác thu mua, trong long có thể dễ chịu được sao?”

      câu này của làm cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc, hẹn mà đều quay sang nhìn .

      Nhưng hình như hề quan tâm đến chuyện này, vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Thiên nở nụ cười trầm mà kinh khủng: “Tôi cho ông biết , tin chắc rằng nếu ra ông rất khó có thể tiếp nhận được. Đó chính là bản kế hoạch quyết định sinh tử của nhà họ Lục bị Thượng vãn Tịch sao chép từ trong máy tính của Lục Vân Kỳ rồi đưa ccho công ty đối đầu với Lục thị, cho nên, Lục thị mới bị đứt gánh giữa đường, tụt dốc phanh, thảm hại nặng nề như vậy.”
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78: Hối tiếc kịp


      Nghe Tần Mạc ra những lời kia, tất cả mọi thành viên trong nhà họ Lục liền choáng váng, chẳng khác gì vừa bị đánh đòn cảnh cáo.

      Nhưng người kinh ngạc nhất vẫn là Văn Tịch.

      đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Tần Mạc : “, ở đây nhăng cuội gì đấy?”

      Tần Mạc nhìn về phía ta, đôi mày vẫn nhíu lại như cũ, rồi ra lệnh: “Tới đây.”

      Văn Tịch ngây người, hiểu ý là gì, tại sao lại đột nhiên toạc hết ra ở trước mặt của người nhà họ Lục chứ?

      Chuyện này, phải vẫn còn chưa tới thời gian lộ ra ngoài sao?

      Thấy ta gấp gáp muốn giải thích, Tần Mạc liền kéo ta qua, ở ngay trước mặt Lục Vân Kỳ mà thẳng thắn thừa nhận: “Duẫn Nặc sai đâu, tôi và Văn Tịch có gian tình với nhau.”

      Nghe câu này của , cả người của Lục Vân Kỳ đột nhiên mềm nhũn, tuyệt vọng nhìn về phía Văn Tịch.

      Mà lúc này Văn Tịch lại khiếp đảm thu hồi ánh mắt, quay sang hỏi Tần Mạc: “, muốn làm gì?”

      Tần Mạc lại thèm để ý cười cười, lui về phía sau từng bước, đưa mắt nhìn tất cả mọi người ngồi ở ghếsofa, chỉ trừ Duẫn Nặc cùng với Lục Tiêu Triết.

      Bởi vì tại Lục Tiêu Triết có ở đây, mà Duẫn Nặc lại đứng ở trước cửa sổ cách đó xa.

      Tần Mạc lạnh lùng hất cằm lên, ngoan cười tiếng, rồi quay sang với Lục Chấn Thiên: “Có lẽ ông nhất định nghĩ tới, tất cả mọi chuyện mà Duẫn Nặc trong hôn lễ trước đó, đều là . Văn Tịch đúng là người phụ nữ của tôi, hơn nữa còn do tôi giật dây mới gả cho Lục Vân Kỳ.”

      “Các người, ai cũng ngây thơ cho rằng, Tần Mạc tôi, cưới Duẫn Nặc là bởi vì ấy sao? Tôi cho các người biết, tôi cưới con của ông bà chẳng qua cũng chỉ vì muốn lợi dụng ấy để hủy diệt đại gia đình này mà thôi.”

      ôm hận nhìn Lục Chấn Thiên chằm chằm: “Còn nhớ mười lăm năm trước, ông hại chết mẹ tôi như thế nào ?”

      Lục Chấn Thiên liền cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt mà cứng ngắc.

      Nhiều hơn nữa chính là khiếp sợ, giờ phút này khó mà tin được Tần Mạc lại chính là hung thủ đưa nhà họ Lục đến kết cục ngày hôm nay.

      đúng, mẹ của cậu ta? Mẹ của cậu ta…

      Còn đợi ông gì, Lục Vân Kỳ ở bên cạnh đứng dậy, tiến lên ôm lấy Văn Tịch : “Văn Văn, phải vậy, em cho biết, giống như lời Tần Mạc , em mau .”

      Nếu Tần Mạc cũng thẳng thắn đối mặt Văn Tịch cũng có lý do gì để giấu diếm nữa.

      ta đẩy Lục Vân Kỳ ra, lạnh lùng mà xa cách : “ ấy sai, là tôi lừa bịp chú ý, lén ăn cắp hồ sơ bí mật đưa cho công ty đối thủ.”

      , làm sao có thể? Em là vợ của , sao có thể làm như vậy chứ?”

      ta tin, người phụ nữ mà nhất, lại bởi vì có mục đích mới gả cho mình, ta tin chút nào.

      lát sau, ta lại kích động nắm tay Văn Tịch hỏi: “Vậy còn con của chúng ta sao, đứa bé ở trong bụng của em sao chứ?”

      ra tôi hề mang thai.” ta tiếp tục đẩy Lục Vân Kỳ ra, tới bên cạnh Tần Mạc, đưa tay khoác vào tay của .

      Nhìn thấy vậy, Lục Vân Kỳ lảo đảo đứng vững, trong ngực nghẹn đến khó chịu tài nào thở được nữa, đau đớn ập tới như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua tim.

      Mấy ngày nay, vì chuyện của công ty, ta bận đến sứt đầu bể trán, hề được nghỉ ngơi, tại lại được vợ của mình và em rể có gian tình với nhau, hơn nữa, ta lại còn giả vờ mang thai, sao có thể chịu được.

      Sao có thể chấp nhận được quá phũ phàng này.

      Hai mắt Lục Vân Kỳ đỏ ngầu, đau lòng túm lấy Văn Tịch chất vấn: “Tôi em như vậy, tôi em như vậy, mà tại sao lại phản bội lại tôi, tại sao chứ! A a a a…”

      ta ngửa đầu lên hét to rồi tuyệt vọng vọt ra khỏi nhà họ Lục.

      “Vân Kỳ!” Triệu Thục Hoa lên tiếng gọi con trai lại, nhưng ta hề phản ứng, trực tiếp biến mất.

      Triệu Thục Hoa cũng kích động túm lấy Văn Tịch hung dữ : “Cái đồ tiện nhân này, sao mà lại ác độc như thế, chúng tôi đối xử với tốt như vậy, tại sao lại có thể đối với chúng tôi như thế.”

      Văn Tịch dùng sức đẩy bà ta ra, khiến cho Triệu Thục Hoa ngã chổng chơ ghế, đáp: “Các người rất tốt với tôi? Muốn tốt cho tôi như thế tại sao còn phải tố các cha tôi để ông ấy phải ngồi tù? Tại sao lại ép mẹ tôi đến mức phải nhảy lầu tự vẫn. Lục Chấn Thiên, các người nên xuống địa ngục , hết thảy mấy người nhà họ Lục các người, đều chết mà có chỗ chôn.”
      Last edited by a moderator: 13/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :