Chương 7 : Thiên Trọng. Edit: vivanxinh. Beta: Cindy Tuyết Ban buông mành, xe ngựa chạy lộc cộc đường dài. Tạ Trường Đình dựa khuôn mặt nhắn lên gối, im lặng nhắm mắt biết suy nghĩ gì. Vẻ mặt nàng có chút mệt mỏi. lúc sau, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàng thành trước mắt, phủ đệ quyền quý san sát, mái hiên lơm lớp nối tiếp nhau, ánh nắng phản chiếu nhàn nhạt vết nước mưa mùa hạ đọng lại. Nguy nga, lộng lẫy nhưng chút sức sống. “Phu nhân làm sao vậy? Mệt lắm sao?” Trong xe ngoài Tạ Đình Trường và Tuyết Ban còn có bé trai khoảng mười tuổi, mặc áo ngắn màu xanh ngọc, lanh lợi đáng . Tạ Trường Đình lời nào, Tuyết Ban lại thể chuyện, cậu ngồi vò đầu bứt tai hồi, rốt cuộc nhịn được mở miệng. Đôi mắt to đầy lo lắng nhìn Tạ Trường Đình. Lúc này Tạ Trường Đình mới thu hồi ánh mắt, cười ôn hòa:“ có việc gì, chỉ là đêm qua ngủ muộn.” Lại hỏi cậu, “Tuyết Nghê, mấy ngày nay có ta ở nhà, chữ luyện như thế nào?” Khuôn mặt nhắn của thiếu niên tên Tuyết Nghê liền suy sụp: “Còn như thế nào, vẫn, vẫn luyện ạ…” Tạ Đình Trường sao có thể bị chút ngón tròấy lừa, vẫy vẫy bảo cậu ngồi cạnh mình, mỉm cười : “ , trở về ta hỏi tiên sinh của con.” Mặt Tuyết Nghê mày biến sắc, lời nào. Tạ Trường Đình đưa tay tháo búi tóc đỉnh đầu cậu, vừa dùng năm ngón tay làm lược, túm lại tóc, vừa hỏi: “Ai chải đầu cho con? Giống nhưngười điên.” “Ninh Tử chải.” Ninh Tử là tiểu nhị ở Thiên Trọng, vẫn còn nên thường cùng Tuyết Nghê chơi đùa. Tuyết Nghê dừng chút, lại : “Phu nhân với tỷ tỷ ở nhà, có người chải đầu cho con.” “Ủy khuất con.” Tạ Trường Đình thay cậu gài trâm lên tóc. Bé trai ở tuổi này nghịch ngợm nhưng chú ý sạch có bộ dáng thiếu niên trong sáng, ngây thơ. Tạ Trường Đình nhìn cậu, khỏi mỉm cười. Chuyện luyện chữ, cậu thích cũng sao. Tuyết Nghê và Tuyết Ban là hai tỷ đệ. Hai người lúc trước đều là người hầu Thẩm phủ, sau khi Thầm Bội Chi mất luôn theo nàng. Cảnh ngộ hai chị em đều đáng thương, nhất là Tuyết Ban bình thường thể chuyện, trước kia vẫn hay bị mọi người bắt nạt. Nguyện vọng lớn nhất của họ là bình an sống qua ngày. Bây giờ hai người theo nàng làm ở Thiên Trọng tuy mệt, nhưng vẫn mang ơn đội nghĩa với nàng như cũ. Nhớ lại, nụ cười nàng mang theo chua xót, lúc này đến bản thân nàng còn lo nổi, những người bên cạnh nên làm sao? Tạ Trường Đình xuất thần, Tuyết Ban ngồi đối diện nàng, trong ánh mắt khỏi thêm tầng lo lắng. Nhưng nàng có cách nào chuyện, đành đưa tay vẫy vẫy Tuyết Nghê, ý bảo đệ đệ đến ngồi bên cạnh. Tuyết Nghê lại nhìn thấy, dựa vào người Tạ Trường Đình, nhớ đến việc: “Đúng rồi, vài ngày trước có người đến tiệm chúng ta. phô trương nha, Phương chưởng quầy đó là Vương gia, sợ con gây chuyện nên cho con ra ngoài.” Ánh mắt Tạ Trường Đình hơi sững lại: “Vương gia nào?” Tuyết Nghê nghiêng đầu lo nghĩ: “ biết, Phương chưởng quầy đuổi con ra phía sau. Nhưng con nhìn trộm qua khe cửa, nhìn thấy ca ca rất xinh đẹp, cao hơn Ninh Tử rất nhiều…” Đương triều ở kinh thành chỉ có hai Vương gia. là con của Thái Hậu, Giản vương Ngũ Tấn Ý, người khác là con của An quý phi, Tương vương Ngũ Tấn Lương. Trái ngược với Giản vương, Tương vương quyền thế ngất trời, được hoàng thượng tín nhiệm, thống lĩnh vệ quân trông coi cổng thành. Nghe Tuyết Nghê miêu tả, chắc phải là người sau. “Là Giản vương.” Nàng giọng buông câu, lại biết nhớ tới điều gì, khuôn mặt lộ vẻ buồn bã. Thời gian Giản vương tới Thiên Trọng tơ trang là trước khi tới Phù phủ. Bàng Sơn về lập tức tìm nàng, nhưng trong tơ trang thấy, mới Phù phủ. Tình hình trong tiệm, Tạ Đình Trường nắm nhất, chưởng quầy và tiểu nhị đều là người tin được, phần lớn đều là nô bộc của Thẩm Bội Chi do nàng giữ lại. Cho nên nàng thực lo lắng Giản vương điều tra được gì từ tơ trang. Thả lỏng tâm tình, nàng hỏi Tuyết Nghê: “Vương gia đến tiệm chúng ta làm gì?” “Đến tiệm chúng ta còn để làm gì được? Đương nhiên là chọn vải may xiêm y!” Tuyết Nghê chớp chớp mắt, lại : “Nhưng nghe Phương chưởng quầy , Vương gia cũng kỳ quái. Xem cũng chưa xem, kêu gói mấy bộ may sẵn, rồi luôn. Vương gia quả là người có tiền. Vậy chắc y phục trong nhà ngài ấy chất như núi…” Tạ Đình Trường nhéo mặt Tuyết Nghê, cười : “Vương gia có là người thế nào, chỉ sợ cả đời con cũng chẳng dễ dàng nhìn thấy. Nhưng nếu con về cố gắng học tập, tương lai đỗ đạt, còn có hy vọng.” Tuyết Nghê thấy nàng quay trở lại chủ đề cũ, mất hứng quay sang vùi đầu đùi nàng lời nào. Tạ Trường Đình nhìn cậu, khỏi cười cười, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng. Nàng đối xử với Tuyết Nghê như con đẻ. Xe ngựa chạy qua mặt đường lầy lội, rung lắc đong lung lay. Cơn đau ở đầu gối lại nổi lên, bàn tay qua lớp y phục nắm chặt lấy làn váy, miễn cưỡng đè nén run rẩy. Tuyết Nghê nằm đùi nàng, buồn ngủ, lúc này mơ mơ màng màng mở mắt: “…Phu nhân vì sao chân run vậy, con đè người nặng ạ.” mặt Tạ Trường Đình lộ nét cười, đầu ngón tay như càng đâm sâu vào lòng bàn tay: “ có, ngủ .” Tuyết Nghê kêu tiếng, trong xe lại an tĩnh trở lại. Tạ Trường Đình nghĩ đứa ngủ, nhưng chỉ trong chốc lát lại nghe nó giọng hỏi: “ Nghe Tuấn Thần thúc thúc chết, phải ạ? Tạ Trường Đình ngẩn ra, trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc lâu sau mới đáp phải. Tuyết Nghê bắt chước bộ dạng người lớn, thở dài. Thực ra cậu rất thích Phù Tuấn Thần, dù mới chỉ gặp qua lần. Lúc đó đến Thiên Trọng lúc Tạ Trường Đình bận việc, Phù Tuấn Thần ngồi yên, liền dẫn Tuyết Nghê chơi. dẫn cậu dạo chợ, ăn quà vặt. Tuyết Nghê gần quên bộ dáng , chỉ nhớ nắm tay mình, bàn tay to lớn. Người tốt, nhưng vẫn như vậy chết ? Tuyết Nghê nhớ tới nhóm nữ thêu rảnh rỗi huyên thuyên về chuyện này. Do dự lúc, vẫn hỏi: “Phu nhân, các nàng Tuấn Thần thúc thúc là người khắc chết… Khắc chết là thế nào? Người hại chết thúc ấy sao?” Cậu còn chưa xong, vẻ mặt của Tuyết Ban ở đối diện đột nhiên biến sắc, vội xua tay bảo cậu đừng nữa. Tạ Trường Đình lắc lắc đầu: “ sao”. Vén tóc mai bên thái dương Tuyết Nghê, nàng trả lời, lại hỏi: “Nếu ta hại chết thúc ấy,con có sợ ?” Tuyết Nghê chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ngây người ngẩn ngơ: “ thể nào, phu nhân sao có thể muốn hại chết Tuấn Thần thúc thúc… Hại chết người là bị giam vào đại lao a…” Lời trẻ con vô tư nhưng khiến Tạ Trường Đình hơi run sợ. lúc lâu sau mới : “Phải, giả sử ngày đó đến, con và tỷ tỷ con tránh khỏi liên lụy. Tỷ tỷ con thể chuyện, con phải bảo vệ tỷ ấy, hiểu chưa?” Tuyết Nghê khỏi choáng váng, điều phu nhân vừa giống như giả thiết kết quả chắc chắn, nhất định xảy ra. Cậu khỏi lo lắng: “A, đến lúc đó nên làm sao bây giờ?” “Con cứ những người đó là do ta hại chết. Con và tỷ tỷ biết nội tình, ta chỉ gì với các con mà còn thường xuyên đánh mắng, ngược đãi các con…” Nàng còn chưa xong, Tuyết Ban lộ vẻ mặt đồng ý, vội vàng xua xua tay. Tạ Trường Đình để ý, tiếp: “Các con từ đầu đến cuối đều là người Thẩm phủ. Nếu có người hỏi, hãy bảo Phương chưởng quầy lấy khế ước bán thân của các con cho bọn xem. Nhớ kỹ chưa?” Nàng xong cười cười, lại nhéo nhéo mặt Tuyết Nghê. Tuyết Nghê còn quá , thể phân biệt nàng hay đùa, chỉ mơ hồ nửa hiểu nửa gật đầu. bao lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa Thiên Trọng tơ trang. Tuyết Ban vén mành lên, mới biết mưa tạnh từ lúc nào. “Phu nhân trở về!” Ninh Tử quét dọn trước cửa, thấy nàng bước xuống xe, vô cùng vui mừng hô tiếng. Tạ Đình Trường cười đáp lại. Lúc này trước cửa có bóng người trung niên cao gầy bước ra, chính là Phương chưởng quầy. mặt có chút lo lắng, miệng nở nụ cười nhưng vẫn lộ vẻ gấp gáp. Đợi nàng bước vào cửa, mới bước lên, : “Phu nhân, vài ngày trước Giản vương đến đây. Người có nhà, chúng nô tài đành tiếp đón, may mà xảy ra chuyện gì.” Tạ Trường Đình gật gật đầu, nàng biết. Phương chưởng quầy loay hoay sắp xếp lại vật chiêu tài tiến bảo ( chắc dạng như mèo vẫy tiền của Nhật) quầy, giọng : “Còn có chuyện này. Khi Vương gia ở trong tiệm, nha đầu quét tước ở hậu viện bắt gặp thằng nhóc. Nàng ta quát ngăn lại lập tức bỏ chạy. Sau đó khi Vương gia , nô tài khỏi bận tâm, nên cho nha đầu ấy nấp ở cạnh cửa lén nhìn, nàng ta chính là người của Vương gia…” Tạ Trường Đình hơi nhíu mày, nhưng gì thêm, dặn dò vài câu liền vào nhà phía sau. Thiên Trọng vốn là cái viện hẹp mà dài, phía trước gần phố xá sầm uất, trong nội viện lại an tĩnh tiếng động. Nàng cho hạ nhân lui xuống hết, còn mình ngồi xuống trước bàn trang điểm. Khuôn mặt nàng lên trong gương tái nhợt, màu đồng mờ mờ mơ hồ như xa như gần, nhưng hề có chút sức sống, giống như bóng ma lang thang. Nàng cảm thấy hơi khó thở, cảm giác gần giống như sợ hãi mà hẳn là vậy. Nàng cố hết sức hít thở, đứng lên xoay người ra cửa. Trong góc viện có gian phòng , nàng đẩy cửa mở ra. Bên trong thanh tĩnh lạnh lẽo, có đặt cái bàn dài, bàn có bài vị đen như mực. Nàng quỳ xuống trước bài vị, tựa vào góc bàn. “Bội Chi, Phù Tuấn Thần cũng chết…” Nàng lẩm bẩm, “Huynh dưới suối vàng có thấy ? Họ Trác chết, Phù Tuấn Thần cũng chết. Huynh đừng sốt ruột, còn lại hai người, ta tự tay tiễn bọn chúng …” “Ta giết bọn chúng, giống như chúng… từng làm vậy với huynh.” Trong phòng vắng lặng, chỉ có tiếng nàng rì rầm, giống như mê. Linh bài lạnh lẽo phía , giống như hố đen đáy, chằm chằm nhìn nàng. Nhưng chỉ có như vậy nàng mới có thể tìm được chút an ổn trong lòng. Mặc dù ngay cả bộ dáng của , nàng còn nhớ . Sau khi chết, nàng chuyện với còn nhiều hơn cả so với lúc còn sống. Nàng là hơi rối loạn, muốn nhớ lại khuôn mặt Thẩm Bội Chi, nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, chỉ có màu máu đỏ dày đặc. Máu Phù Tuấn Thần, máu họ Trác kia. Nàng cứ như vậy, chuyện ngừng với linh bài, giống như làm vậy mới có cảm giác là mình còn sống. Thẩm Bội Chi có nghe được hay , cũng quan trọng. Nàng chỉ cần chỗ để phát tiết, giống như làm vậy có thể khiến hình ảnh đẫm máu kia cách xa mình chút. Ngoài , đời này chẳng còn có người nào để nàng có thể thổ lộ mọi chuyện. Cứ như vậy qua bao lâu. Trong viện vang lên tiếng bước chân bình bịch, nàng giật mình kinh sợ, vội vàng đứng dậy. Ngoài cửa có tiếng Ninh Tử bẩm báo : “Phu nhân, vị phu nhân Thượng Thư trước kia lại tới nữa. Mời người qua chuyện ạ!” Nàng lên tiếng: “Được rồi, ta ra ngay.” Ninh Tử vâng dạ ra. Tạ Trường Đình quay lại phòng, thay quần áo. Sắc mặt hơi khó coi, nàng trang điểm chút phấn son, cho khuôn mặt có chút sức sống. Nàng hít hơi, nhìn vào gương cười. Trong gương, khuôn mặt cũng nở nụ cười. Chỉ trong chớp mắt, ra dung nhan thanh khiết, rực rỡ như hoa đào.
Chương 8 : Dâng hương (thượng) Edit: vivanxinh. Beta: Cindy. Lâm phu nhân ngồi ngay ngắn trong phòng khách uống trà. Đầu nàng cài cây trâm vàng khảm ngọc, đeo khuyên tai hình đôi đồi mồi nạm hồng bảo, cả người toát lên vẻ quý phái sang trọng. Lâm thượng thư là thiếu gia phủ Tam công Thượng thư, xuất thân của nàng cũng cao quý kém. Nhưng ngồi mình đợi hồi lâu,nàng vẫn lộ vẻ mất kiên nhẫn, chứng tỏ rất coi trọng Tạ Trường Đình. Rèm cửa trước mặt vừa vén lên, Tạ Trường Đình liền vào, nàng lập tức dứng dậy, cười chào. “Tỷ sợ muội vẫn bận rộn.” Lâm phu nhân chào hỏi, tay khoác tay nàng, “Năm nay thời tiết nóng sớm, quần áo mùa hè sớm có mẫu mới. Tỷ vừa đến chỗ muội quả thực muốn hoa mắt, có cái cổ áo nhìn xa như đường hoa thêu màu lục, nhìn gần mới là nạm ngọc phỉ thúy, tinh xảo!” Tạ Trường Đình cũng cười: “Tỷ phải đến để chê cười muội chứ? Có thứ đồ tốt gì mà tỷ chưa từng gặp qua đâu, còn đến đây khen ngợi muội.” Nàng cực kì hiểu chuyện vậy, Lâm phu nhân nghe vào tai, đương nhiên vô cùng thoải mái. Giọng điệu khỏi thân thiết thêm vài phần: “Chúng ta chuyện này nữa, mình tỷ tới là đặc biệt đến cảm ơn muội. Chuyện lần trước, nếu nhờ muội, biết trở thành trở thành trò cười gì cho thiên hạ rồi!” Lâm phu nhân có tiểu thư. Chuyện vài ngày trước là nàng dẫn Lâm tiểu thư tới Thiên Trọng may mấy bộ đồ mới, trong đó có hai bộ áo ngắn váy dài. Lâm phu nhân có chút , biết đây là kiểu của phụ nữ có chồng mặc, nương nhà mình mặc vào có thích hợp . Về sau Tạ Trường Đình biết, tự ý đổi thành hai cáiváy mỏng thêu hoa giống như sông Tương, tận tay đưa đến cửa. Khi Lâm phu nhân biết ngọn nguồn liền may mắn, đối với bà chủ Tạ Trường Đình cẩn thận, tỉ mỉ lại càng đặc biệt có thiện cảm. Tạ Trường Đình ấm ấp cười , cầm cốc trà lên, hướng Lâm phu nhân mời : “Tỷ khách khí quá rồi.” Lúc đưa quần áo cho Lâm phu nhân vẫn là trong kì tang Phù phủ, nàng ra ngoài dễ dàng, còn mạo hiểm để Phù Chỉ phát , đương nhiên là dụng tâm phải chỉ đơn giản như vậy. Vòng vo vài câu chuyện, mặt nàng biến sắc, ung dung hỏi: “Lại , Tử Nương cũng đến tuổi, còn chưa có mối hôn nào ư?” Tử Nương chính là Lâm tiểu thư. Nhắc đến chuyện này, Lâm phu nhân thở dài thườn thượt: “Đừng nhắc đến nàng, nhắc đến chuyện này lại làm tỷ tức giận. sớm đính ước, là tiểu công tử Tướng phủ. , hôn này là nhà họ coi trọng nhà tỷ. Nhưng nàng đồng ý, hôm nay làm loạn ngày mai lại ầm ĩ, khiến hai ngày trước lão gia nhà tỷ bị nàng làm tức giận đến bệnh.” Tạ Trường Đình thở dài tiếng tỏ vẻ đồng tình: “Tiểu thư còn , tỷ đều là muốn tốt cho tiểu thư, trong lòng nàng sao có thể hiểu?” “Nàng đúng là vẫn hiểu .” Lâm phu nhân tính cách thẳng thắn, những lời Tạ Trường Đình đều là lời trong đáy lòng nàng, nên nàng phát ra chút bất thường. “Ai, muội xem, đứa này rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Ta hồi còn trẻ, nhắc đến chuyện hôn , cha mẹ là , hai là hai, giống nàng bây giờ. Tạ phu nhân, nếu … muội có thể thay tỷ khuyên nhủ nàng ? Muội là người hiểu chuyện, lại trẻ tuổi, chừng nàng có thể nghe lời muội.” Ánh mắt Tạ Trường Đình khẽ động, ý cười tràn ra khóe môi, nhưng lại cự tuyệt: “Muội cũng biết nên thế nào, lại khiến tỷ thêm phiền phức.” “Sao có thể thêm phiền được. Nếu muội đồng ý, tỷ cầu cũng kịp!” Nàng càng từ chối, Lâm phu nhân càng sốt ruột, vội kéo tay Tạ Trường Đình: “ , muội khuyên nhủ Tử Nương giúp tỷ, giờ tỷ chẳng còncách gì nữa. Như vậy , hai ngày nữa, tỷ đưa nàng lên chùa dâng hương làm lễ tạ thần, muội cùng . Đến lúc đó, tỷđưa xe tới đón muội.” Lúc này Tạ Trường Đình lại tỏ vẻ khó xử như lúc đầu: “Muội bừa vậy mà....nếu tỷ thấy được vậy muội đành thử lần. Tóm lại là cố hết sức thôi.” Thấy nàng đồng ý, Lâm phu nhân mới hài lòng. Lại mấy câu chuyện vui, trước khi còn khuyên nàng: “Chuyện của muội, tỷ cũng nghe . Người tốt nhân duyên thường suông sẻ… Muội cũng đừng khổ sở, mấy hôm nữa trước mặt Bồ Tát cầu xin, sau này nhất định được tái giá cho người tốt hơn.” Tạ Trường Đình nghe vậy mỉm cười: “Muội như vậy, sao còn mong tái giá được nữa. Chỉ mong an an ổn ổn sống nốt nửa đời còn lại, cũng tốt rồi.” Nàng tin phật. Ngay từ đầu, trong trí nhớ nàng, mẫu thân luôn lễ phật. Trong gian phòng u, mùi nhang rẻ tiền quẩn quanh, khuôn mặt tượng Phật ngồi cao mờ nhạt…Những hình ảnh đó ám ảnh toàn bộ thời thơ ấu của nàng. Mẫu thân nàng phải thương nàng, nhưng lại rất yếu đuối, khi chịu ủy khuất, ngoài ôm nàng yên lặng rơi lệ, chỉ biết cả ngày tụng kinh niệm phật. Dường như làm vậy có thể khiến bà giảm bớt nỗi thống khổ. Nhưng thực ra lại hề có. Cuối cùng vào mùa đông, mẫu thân nàng bệnh chết trong căn phòng phỏ ẩm ướt, lạnh lẽo ở Tạ gia. Bồ Tát của bà thể cứu bà, cũng cứu giúp được con của bà. Cuối cùng, người cứu nàng ra khỏi Tạ gia là Thẩm Bội Chi. Khi đó, nàng quyết định dùng cả phần đời còn lại của mình để ở bên . thể ngờ nổi, thời gian bầu bạn ngắn ngủi, cũng rời bỏ nàng mà . Lúc đó, nàng nhận ra có thần phật nào có thể giúp nàng. Nàng sống ở đời này chỉ có thể dựa vào chính mình. Sau khi Lâm phu nhân , Tạ Trường Đình kêu Phương chưởng quầy lại: “Trong tiệm chúng ta có bộquần áo nạm ngọc phỉ thúy, ngươi cho người gói lại, đưa tới phủ Lâm thượng thư. Hai ngày sau, xe ngựa phủ Thượng Thư đúng hẹn tới đón Tạ Trường Đình. Chùa ở phía Đông thành, hơi xa nên muốn về trong ngày, phải xuất phát sớm. May mà hàng năm Lâm phu nhân vẫn cúng tế cho chùa, trong phòng khách hậu đường có để lại gian phòng yên tĩnh, chuyên để người đến cúng bái nghỉ chân. đường, Tạ Trường Đình cùng xe với Lâm phu nhân. Đến khi tới cửa chùa, xuống xe, nàng mới gặp được Lâm tiểu thư. Lâm tiểu thư mặc bộ áo váy cổ nạm ngọc phỉ thúy, váy thêu hoa mà Tạ Trường Đình chọn. Ở xe nàng sợ nóng, chân váy kéo cao lên đoạn, dùng dải lụa lưng buộc lại. Lâm phu nhân vừa thấy vội quát lớn: “Tử Nương, ở bên ngoài lại nổi điên gì thế. chút quy củ cũng có!” Lâm Tử Thư thể cãi lời mẫu thân, bĩu môi buông váy xuống, lớp váy bên ngoài nhăn nhúm, thể duỗi xuống ngay được. Nàng bị mẫu thân mắng, nên chào Tạ Trường Đình cách tình nguyện. Tạ Trường Đình nở nụ cười : “Ta cũng được xem là trưởng bối của người, Lâm tiểu thư cần gượng ép như vậy.” Lâm Tử Thư nhìn nàng, khỏi nghĩ tới những tin đồn phố, ngày trước chỉ biết là nàng nổi tiếng khắc phu, mà nghĩ rằng nàng trẻ tuổi như vậy. Tuổi tác hai nàng quả thực hơn kém là mấy. Ba người vào phía trong. Trong chùa, cây cổ thụ mọc che trời, thiền viện gian lại gian, thỉnh thoảng có thầy tu ra vào, lại càng toát lên vẻ yên tĩnh. Chú tiểu dẫn bọn họ đến trước Bảo Điện. Lần này Lâm phu nhân đến lễ tạ thần, cũng là muốn làm công đức, nên vào trong cùng chủ trì chuyện. Trong chốc lát, bên tấm bia công đức bằng cẩm thạch cạnh bờ ao chỉ còn lại hai nương. Lâm Tử Thư vẫn còn tò mò về nàng, thỉnh thoảng lại lén nhìn trộm. Tạ Trường Đình phát ra, quay sang nhìn nàng cười ôn hòa, lập tức bước lại gần. Nàng rút dải lụa tơ tằm khuỷu tay Lâm Tử Thư ra, thay Lâm Tử Thư vuốt thẳng gấu váy. Nàng vòng dải lụa qua nếp nhăn váy, nới lỏng đoạn, sau đó vòng lên thắt lưng, đem dải lụa tơ tằm kết thành đoàn hoa. Như vậy chỉ che khuất được nếp nhăn váy nàng, mà thoạt nhìn còn sống động hơn so với ban đầu, thắt lưng váy được buộc cao, lại cũng thuận tiện hơn. Lâm Tử Thư có chút kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Tạ Đình Trường lúc mới lên tiếng cảm ơn, “Tạ phu nhân quả thực khéo tay.” Nàng xong cười rộ lên, tiến lên khoác tay Tạ Trường Đình, “, chúng ta ra phía sau ngắm cảnh. Phía trong chùa ta tới nhiều lần, trong gác chuông có tiểu hòa thượng gõ chuông, ta biết , có thể lấy được chút điểm tâm chay cho chúng ta.” Mẹ nào con nấy, mẹ con Lâm gia tính tình đều có vẻ đơn giản thẳng thắn. Tạ Trường Đình mỉm cười, để nàng kéo ra phía sau Bảo Điện. đường, Lâm Tử Thư dằn được lòng,hỏi: “Tạ phu nhân, nghe mọi người người… khắc chết người, là sao?” Thấy Tạ Trường Đình nhíu mày, Lâm Tử Thư vội thêm: “Người cần nghĩ tới chuyện qua. Ta chỉ là muốn hỏi người chút… Làm thế nào để…Cha mẹ ta muốn ta lập gia đình, ta muốn gả , nếu ta cũng có mệnh khắc phu tốt quá!” Lúc này, Tạ Trường Đình thể nhịn được, phì cười: “Con còn nên hiểu, conthấy đó là chuyện tốt sao?” Vẻ mặt Lâm Tử Thư thoáng ảm đạm: “Quên , người ta cũng biết. Mẹ ta muốn đem ta gả ra ngoài, mấy ngày nay dì đều tới khuyên ta đủ kiểu…Ta biết là bà ấy muốn tốt cho ta. , ra phải ta chán ghét tiểu công tử Tướng phủ, ta gặp bao giờ đâu. Ta chỉ cảm thấy quá nhanh, lập gia đình sớm như vậy, rồi sinh con, cả đời chỉ có như vậy.” Lâm Tử Thư năm nay mười bảy, thể là quá sớm. Bây giờ nhiều con của thế gia vọng tộc chỉ đến tuổi mười lăm, cập kê liền định hôn ước. Chẳng biết có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện, nhưng các nàng ấy cũng có lựa chọn nào khác. Tạ Trường Đình thở dài, quả thực nàng thể tưởng tượng làm sao để có thể sống cả đời với nam nhân xa lạ. Nhưng cũng may vận mệnh như thế với nàng chưa có bắt đầu cũng kết thúc. Hai người bộ về phía trước lúc, thấy ven đường lát đá cẩm thạch có mấy cụm hoa bồ công lông xù. Bình thường Lâm Tử Thư ở nhà chịu quản giáo chặt chẽ của cha mẹ, có muốn nghịch ngợm cũng được, vì cho là thiếu đoan trang. Lúc này, nàng nhịn được reo tiếng, ngồi xổm xuống hái hai đóa, rồi đưa đóa cho Tạ Trường Đình. Đúng lúc này, các nàng chợt nghe thấy sau lưng có giọng the thé : “Các ngươi là ai? Dám cản đường của phu nhân ta?” Ở bên kia đường cẩm thạch, ngay khúc quanh, có hai người chậm rãi đến. Người phía trước là phu nhân xinh đẹp quý phái, dáng vẻ đoan trang, thân thể hơi đẫy đà. Người vừa mới là nha hoàn phía sau, quần áo cũng toát lên vẻ danh giá, mặt nhịn đầy kiêu căng xấc láo. Bị nha hoàn bày cho vẻ mặt, đây là chuyện rất sỉ nhục, Lâm Tử Thư làm sao chịu được ủy khuất như vậy, tức giận : “Các ngươi là ai?” Nha hoàn đó hừ lạnh tiếng, định gì đó bị vị phu nhân quát bảo ngừng lại: “Tử Bình, bao tuổi rồi mà chuyện gì cũng tranh đoạt.” Dứt lời bà nhìn Lâm Tử Thư, cười xin lỗi: “Nha hoàn có phép tắc. Ta nhìn nương rất quen, mạo muội hỏi câu người là tiểu thư nhà ai?” Vị này quả là vị phu nhân rộng lượng, Lâm Tử Thư có chút ngơ ngác, chưa kịp mở miệng. Lúc này, Lâm phu nhân cũng từ Bảo Điện ra, vội chạy tới, nhìn thấy nữ nhi và người đối diện, lập tức cả kinh: “Thừa tướng phu nhân!” Hóa ra Lâm gia và Tướng phủ định hôn ước, hai đứa hai nhà được gặp mặt, nhưng các bậc phụ mẫu gặp qua. Vị Thừa tướng phu nhân này tính tình nóng vội, sớm hỏi thăm được hôm nay Lâm phu nhân muốn dẫn nữ nhi dâng hương, nên vội vàng tới nhìn xem con dâu. Lần này bị nhận ra, bà hơi ngượng ngùng: “Đây là Tử Nương à, thảo nào ta nhìn thấy rất quen!” Bà xong, liền đem vòng ngọc màu xanh biển tay, tự mình đeo lên tay Lâm Tử Thư. Lâm Tử Thư kinh ngạc vì tình thế xoay chuyển quá nhanh: “Người… Người đồ quý trọng thế này, làm sao con nhận được…” Thừa tướng phu nhân càng nhìn càng vừa lòng, cười : “Sớm muộn gì cũng là người nhà, còn quý với quý làm gì.” Lâm phu nhân cũng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh (được thích mà kinh sợ). Hai bà thông gia đều vui vẻ, hàn huyên vài câu. Lúc này, Thừa tướng phu nhân mới quay sang, đánh giá Tạ Trường Đình, “…Vị này là?” Tạ Trường Đình cong cong khóe môi, lộ ra nụ cười yếu ớt, mi mắt khẽ rũ xuống: “Thiếp thân Tạ thị, bái kiến phu nhân.”
Chương 09: Dâng hương ( trung ) Edit: Lục Nặc. Beta: Cindy Sắc mặt thừa tướng phu nhân có chút mờ mịt, hiển nhiên là hiểu tại sao lại nhảy ra Tạ thị. Sau lúc lâu mới chợt nhớ ra: "Tạ thị Giang Ninh?" Tạ Trường Đình khẽ gật đầu: "Vâng" Tạ thị ở Giang Ninh là vọng tộc (dòng họ có danh vọng lớn), mặc dù Thừa tướng phu nhân biết người Tạ gia, nhưng có nghe qua. Lập tức cười hiền lành với Tạ Trường Đình, hàn huyên vài câu. Lúc này, nha hoàn Tử Bình ở bên hừ tiếng nở nụ cười: " trăm nghe bằng thấy, vị này chính là Tạ phu nhân sao!" Ba chữ "Tạ phu nhân" nghe rất chói tai. Hơn nữa giọng điệu kia khó có thể làm người khác nghĩ ngợi gì. Thừa tướng phu nhân hơi ngẩn ra: "Vị này chính là..." "Chính là Tạ phu nhân của Thiên Trọng Tơ!" Tử Bình liếc mắt nhìn Tạ Trường Đình cái -- chuyện của nàng, ở trong thành Trường An sớm phải chuyện bí mật gì. Con dâu chưa qua cửa cùng nữ nhân như vậy trộn lẫn cùng chỗ, trong lòng Thừa tướng phu nhân khó tránh khỏi có loại cảm giác thoải mái khó thành lời. Ánh mắt nhìn Tạ Trường Đình, tự chủ được mang theo chút lạnh nhạt. Lâm phu nhân thấy tình hình ổn, vội vội vàng vàng bước lên với Thừa tướng phu nhân: " vất vả đến đây chuyến. Vừa rồi cùng chủ trì chuyện, còn đến hàng năm ngài bố thí cho chùanhiều nhất! Ngài thiện tâm như vậy, Tử Nương nhà chúng ta có phúc phận". Lời này Thừa tướng phu nhân nghevào tai thập phần dễ chịu. Hầu như nữ quyến trong những gia tộc lớn đều tin Bồ Tát, bố thí chùa chiền trở thành phong trào. Được khen như vậy, Thừa tướng phu nhân cũng còn để ý tới Tạ Trường Đình. Cùng Lâm phu nhân về phật pháp, về phía Bảo điện. Lâm phu nhân vừa , vừa quay đầu lại, chuyển ánh mắt ý bảo Lâm Tử Thư đuổi theo. Lâm Tử Thư cắn chặt răng, vẫn là kéo Tạ Trường Đình: "Chúng ta đến phía sau dạo . Trong Bảo Điện đều là hòa thượng, có cái gì đẹp mắt!" Nàng là người thẳng thắn, rất thích Tạ Trường Đình, quen nhìn thái độ của chủ tớ Thừa tướng phu nhân với Tạ Trường Đình. Nhất là Tử Bình, nha hoàn mà thôi, làm sắc mặt như vậy để cho ai xem? Thừa tướng phu nhân nhìn lại đây, vẻ mặt có chút vui. Tạ Trường Đình là người hiểu biết, khe khẽ : "Lâm tiểu thư mau theo mẫu thân người thôi." Nàng dùng cái từ "Người", cố ý kéo xa khoảng cách với Lâm Tử Thư. Hai vị trưởng bối đều rất hài lòng. Tạ Trường Đình lẳng lặng nhìn mấy người họ xa, ánh mắt tĩnh mịch, ai biết nàng nghĩ cái gì. Cái loại tĩnh mịch này, giống như tất cả đều đập vào mắt, nhưng thứ gì có thể vào trong lòng-- người khác mắt lạnh cùng chế nhạo, nàng sớm chịu nhiều lắm. Nàng thể nhẫn, cũng phải nhẫn. Bởi vì nàng chỉ có cơ hội lần. Từng bước nàng cũng thể sai. Cho nên khuất nhục thế này, có tính là cái gì. Nàng xoay người đến Thiền Viện phía sau. Gió mát thổi xào xạc, lầu các, tiếng chuông vang lên, tiếng vọng sâu dài. Trong chùa yên tĩnh, lầu các Quan vắng lặng, đầy trang nghiêm. Các tiểu sa di trong Quan các thấy có người bước vào, liền tới hỏi nàng có muốn cúng tế hay – hương án có sổ ghi chép cúng tế, số lượng cúng tế của khách hành hương đều được ghi lại đầy đủ bên trong. Thường thường trước khi xuống núi, mọi người đem tiền cúng tế đến đây. Nàng xoay người, mượn bút của tiểu sa di, viết vài nét bút lên . Tiếp theo, liền quỳ xuống trước hương án. Bình thường khi khách hành hương cúng tế, đều phải quỳ lạy trước tượng phật bày tỏ thành tâm. Thời gian dài hay ngắn tùy mọi người, bình thường nhóm nữ quyến trong những gia tộc lớn, khó tránh khỏi thân thể mềm mại da thịt quý, quỳ ngắn ngủn trong chốc lát cũng là đủ rồi, trước mặt Bồ Tát có thành ý là được. Nàng lại như vậy, quỳ lúc đứng lên. Miệng cũng cầu nguyện, nhưng nhìn kim quang mình Phật, hai tay tạo thành hình chữ thập, im lặng . Cứ như vậy biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân xào xạc. Trong Quan các mặc dù vắng lặng, muốn Tĩnh thất phía sau là phải qua đường này-- đây chính là nguyên nhân nàng quỳ ở trong này. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ vang lên, đó phải do nữ tử phát ra. Nàng khỏi hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ratrước cửa. Ở trong này lâu, đôi mắt thích ứng được với bóng tối. Chỉ nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa nhoáng lên cái, lại thấy , người vào tới bên trong. Là hai người, người dẫn theo người khác. "Phù tướng quân mời bên này, sau Quan các, chính là Tĩnh thất -- " Nàng nghe thấy xưng hô này, khỏi ngẩn ra, khẽ nâng mắt. Đúng lúc ấy Phù Chỉ cũng nhìn qua, tầm mắt chạm nhau trong khí lạnh lẽo, đều có chút ngoài ý muốn. Nàng quỳ lâu, hai chân có chút run, nhưng vẫn rất nghiêm chỉnh quy củ, nhìn qua có loại cảnh đẹp ý vui nên lời. Phù Chỉ đánh giá nàng, cái liếc mắt kia ràng chứa rất nhiều thứ, kinh ngạc, khó hiểu, nghi kỵ... Nhưng rất nhanh thu hồi tầm mắt. Phảng phất như có gì, qua người nàng, nhấc chân vòng qua tượng phật vào phía sau. Tạ Trường Đình cũng cúi đầu xuống – vì sao lại ở chỗ này, nàng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trong lòng còn có tia nghi hoặc mơ hồ. Hoàng hôn dần dần phủ xuống, Lâm phu nhân và Thừa tướng phu nhân ra khỏi Bảo điện, cùng nhau về phía Tĩnh thất. Trước đây, chỉ có lúc nghị thân Lâm phu nhân mới gặp Thừa tướng phu nhân lần, hôm nay chuyện hồi, thấy vị này là mẹ chồng tốt khó có được. Nửa đời sau của Tử Nương nhất định suôn sẻ, làm mẫu thân trong lòng bà rất cao hứng. Hai người vừa chuyện, vừa qua Quan các, mới sải bước vào, liền nhìn thấy bóng người quỳ trước tượng phật. Ở bên trong hơi tối, Lâm phu nhân thể nhìn ràng được nên thiếu chút nữa kêu lên. Thừa tướng phu nhân lại vỗ vỗ vai, ngăn bà lại. Sau đó nhìn người kia, thân hình gầy yếu, váy dài càng làm bóng lưng thêm cao ngất. phải Tạ Trường Đình là người nào. Lâm phu nhân lấy sổ ghi người cúng tế hương án xuống, tùy tiệnlật lật. Lật đến trang có ghi Tạ Trường Đình cúng tế, lập tức ngẩn ra. Thiên Trọng tơ rất lớn, chuyện này ai cũng có thể nhìn thấy được, nhưng đau khổ của Tạ Trường Đình ai có thể hiểu được. Lâm phu nhân có chút giao tình với nàng, trong lòng cũng hiểu được. mình nàng quản lý cửa hàng lớn như vậy, tính toán tỉ mỉ bao lâu, mới có quang vinh ngày hôm nay. Chỗ phải dùng tiền nhiều lắm, mà tiền thu vào thực tế có hạn, sao nàng có thể lần cúng tế nhiều như vậy? Đẩy sổ ghi chép người cúng tế tới trước mặt Thừa tướng phu nhân, kêu bà nhìn xem. Sắc mặt Thừa tướng phu nhân cũng hơi có thay đổi, lúc nhìn Tạ Trường Đình, trong mắt có nhiều hơn phần thương hại. Nàng cũng bạc mệnh... Thừa tướng phu nhân lần tràng hạt mắt phượng tay, bắt đầu niệm Phật, Thừa tướng phu nhân tin tưởng bản thân cũng có chút Phật duyên. Cuộc đời Tạ Trường Đình nhấp nhô, làm cho bà sinh ra phần thương tiếc. Cảm khái với vận mệnh của nàng, cũng có loại ưu việt từ cao nhìn xuống. Nàng tới phía trước, đỡ lấy khuỷu tay Tạ Trường Đình, khuyên nhủ: "Ngươi thành tâm, Bồ Tát tự nhiên phù hộ ngươi. đất lạnh, quỳ lâu cẩn thận thân thể". Tạ Trường Đình quay sang, gương mặt tái nhợt. Cố gắng nở nụ cười, giọng : "Cảm tạphu nhân quan tâm. Ta sao, quỳ chút đứng lên". Trong lòng Thừa tướng phu nhân hơi chút xúc động, bất mãn đối với nàng sớm tiêu tan. Vẻ mặt ôn hoà : "Vậy ngươi qua bên kia nghỉ ngơi chút , chúng ta dùng cơm bố thí trong Tĩnh thất. Trong chùa quy củ nghiêm ngặt, quá giờ còn". Tạ Trường Đình mỉm cười, gật đầu nhìn bà lời cảm tạ. Thừa tướng phu nhân và Lâm phu nhân về phía Tĩnh thất. Đợi hai người đều xa, người ngoài cửa mới dậm chân chạy đến. Tạ Trường Đình nhìn lại, quả nhiên là Lâm Tử Thư. Cười cười kéo tay nàng: "Ta ở bên ngoài đều nghe thấy hết, biết chắc chắn ngươi quỳ tê chân rồi, từ từ hãy . Có bánh cọ chay ở đây, ta miếng cũng dám ăn, giữ lại cho ngươi lót bụng ! Ngươi có ăn hay ? Hay muốn ăn cơm trước!" Nàng đỡ Tạ Trường Đình dậy, miệng cũng nhàn rỗi -- nàng bị bắt ở bên người hai vị trưởng bối, nghẹn hỏng rồi. Còn liên tiếp mọi thứ trong Bảo Điện. Bỗng nhiên dừng chút, dáng vẻ có chút chần chờ. Tạ Trường Đình hỏi nàng: "Làm sao vậy?" "Tạ phu nhân, ngươi quỳ ở Quan các lâu như vậy, có thấy người nào qua ?" Tạ Trường Đình trải qua buổi trưa lần này giống như trong chảo nóng, hai cái đùi đến bây giờ vẫn hơi đau, nào có tâm tư nhìn người. Trong trí nhớ, ngoài gặp Phù Chỉ có ai khác. Nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Lâm Tử Thư, trong lòng cảm thấy ổn, vô số suy đoán lướt qua trong đầu trong nháy mắt. mặt lại mang theo tươi cười: "Người ra vào ít. Chỉ có điều biết, có thể làm cho Tử Nương của chúng ta xem trọng là người nào?" Giọng của nàng nhàng. Lâm Tử Thư nghe xong có chút xấu hổ, mặt đỏ lên: "Loại chuyện này có thể lung tung sao". Nàng cắn môi dưới, đè thấp giọng , "Ta ở trong Bảo Điện từ xa xa nhìn thoáng qua, qua từ hồ Công Đức. giống trong sách xưanói 'Ngọc sơn thượng hành, quang chiếu rọi nhân'! Hồi trước có người khen hai huynh trưởng của ta tuấn tú lịch , nhưng hôm nay mới biết đó đại khái đều là lời khen tặng thôi, được nửa của !" *Ngọc sơn thượng hành, quang chiếu rọi nhân: như ngọc ở núi, cả người tỏa ánh hào quang. Tạ Trường Đình nghe xong, lòng trầm xuống, cửa hôn giữa Lâm Tử Thư và Tướng phủ, là nàng cực lực thúc đẩy. Hao tổn tâm cơ cùng quan hệ thân thiết với Lâm phu nhân, muốn kéo quan hệ với Thừa tướng phủ. Trước mắt vất vả mới qua được cửa của Thừa tướng phu, thế mà lại xảy ra sai sót, Lâm Tử Thư lại xem trọng Phù Chỉ. Lâm Tử Thư trong tuổi lớn, mối tình đầu chính là lúc nhiệt huyết nhất, chỉ sợ khó mà khuyên giải. Nàng biết Phù Chỉ có hôn phối hay , hình như là có – chuyện này khó lại càng thêm khó. Tạ Trường Đình có nhiều thủ đoạn, mặc kệ là lấy lòng Lâm phu nhân hay là Thừa tướng phu nhân, cũng qua bốn chữ "hợp ý vừa lòng" mà thôi. Nhưng chuyện trước mắt lại giống, trong khoảng thời gian ngắn nàng nghĩ ra chủ ý đặc biệt nào có thể dùng được. Chỉ có thể ậm ờ khuyên: "Nhìn từ xa hẳn ràng, để ý nhiều như vậy làm gì... Còn nữa, ngươi xem, nam nhân đứng đắn có mấy người đến chùa bái phật? Sao có thể so sánh với phụ thân ngươi và hai huynh trưởng chứ? chừng người nọ là kẻ chơi bời lêu lổng cũng nên, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa thôi". Nàng biết Phù Chỉ đến chùa làm cái gì. Trong lòng cảm thấy thực phiền, tự chủ được đem càng ngày càng thể tả. ngoài việc phá hỏng chuyện của nàng còn có thể làm cái gì. "Tiểu thư, Tạ phu nhân, hai người mau đến đây". Đảo mắt đếnTĩnh thất. Nha hoàn cầm theo đèn lồng chờ, thấy hai người tới, gấp gáp nghênh đón, "Hai vị phu nhân chờ hai người. Chuẩn bị dùng cơm rồi". Lâm Tử Thư bất mãn đáp tiếng -- từ bé nàng lớn lên trong nhà cao cửa rộng, có tỷ muội cùng tuổi, khó có thể gặp được người có thể tâm . nghĩ tới đối với loại chuyện này Tạ Trường Đình lại có thái độ lạnh nhạt, cũng hùa theo nàng. Bước chân khỏi chậm chạp, cả người cũng hoạt bát như trước, quy củ vào trong, hành lễ với mẫu thân cùng Thừa tướng phu nhân. Tạ Trường Đình bước chậm bước, còn thiếu câu nhắc nhở chưa ra miệng. Chuyện của Phù Chỉ, trăm ngàn lần đừng trước mặt Thừa tướng phu nhân.