1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đến phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ 4A- Âu Dương Mặc Tâm

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      “Rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy?!”, đương triều Thiên tử giận dữ .


      “Thuộc hạ dám vọng ngôn”, Triển Chiêu tiếp tục cúi đầu thưa.


      “Hừ, dám vọng ngôn?! Sợ là Triển hộ vệ dám nhiều!”, giọng nhàn nhạt vang lên, chính là Bàng Thái sư.


      “Thái sư vì sao lại như vậy?”, vua Nhân Tông hỏi.


      Bàng Thái sư khom người ôm quyền, vô cùng cung kính thưa: “Khởi bẩm Thánh thượng, thần tuy phải người trong giang hồ nhưng cũng biết giang hồ có những kẻ có thể bản lĩnh đột nhập hoàng cung đại nội lấy trộm bảo vật chỉ đếm được đầu ngón tay, dõi mắt khắp thiên hạ, tuyệt quá ba đến năm người. Mà theo như thần được biết, trùng hợp thay Triển hộ vệ lại có quen hai kẻ trong số ấy, kẻ có tên là ‘Nhất Chi Mai’, kẻ còn lại tên ‘Bách Hoa công tử’, tại sao Triển hộ vệ lại nguyện ý ? Lẽ nào là cố ý bao che?”


      “Triển hộ vệ, những lời này của Thái sư có đúng ?”, giọng vua Nhân Tông vô cùng tức giận.


      Triển Chiêu nhấc vạt áo quỳ chân xuống, ôm quyền đáp: “Khởi bẩm Thánh thượng, hai người này đích thực có bản lĩnh đột nhập vào cung trộm bảo vật, nhưng tại có bằng chứng xác thực...”.


      “Cái gì bằng chứng?!”, Bàng Thái sư giọng the thé, “Nay Thái hậu thân trúng kỳ độc, nguy kịch chỉ trong sớm chiều, hy vọng duy nhất là Thanh Long châu, giờ này khắc này, phàm là kẻ tình nghi đều phải tróc nã về quy án để truy ra tung tích của Thanh Long châu về mới là thượng sách”.


      “Bàng thái sư vậy là sai rồi!”, Bao đại nhân bước lên, “ tại bằng chứng, sao có thể tùy tiện bắt người, xằng bậy như thế quốc pháp đặt ở chỗ nào?”.


      Bàng thái sư nhướng mày, lạnh lùng : “Lẽ nào ngài quan tâm đến an nguy của Thái hậu?”.


      “Đủ rồi!”, vua Nhân Tông trầm giọng quát, đỡ trán ra lệnh : “Bao Chửng nghe chỉ, trẫm lệnh cho ngươi trong... Công Tôn tiên sinh độc của Thái hậu còn có thể cầm cự được mấy ngày?”.


      “Khởi bẩm Thánh thượng, quá mười ngày”, Công Tôn tiên sinh vội đáp.


      Nhân Tông sắc mặc càng thêm trắng, tiếp tục : “Bao Chửng, trẫm lệnh cho Khai Phong phủ nội trong bảy ngày phải tróc nã hai kẻ kia về truy án, tìm lại Thanh Long châu, nếu dám chậm trễ, lập tức chém đầu tha!”.


      “Thần ... tiếp chỉ!”, Bao đại nhân chỉ đành khom người quỳ xuống tiếp chỉ, Triển Chiêu, Kim Kiền, Công Tôn tiên sinh cũng đồng thời quỳ xuống.


      Bàng thái sư nhếch mép, đôi mắt tam giác đảo vòng, thình lình bước lên tâu: “Khởi bẩm Thánh thượng, thần muốn thượng tấu!”.


      Nhân Tông liếc Bàng thái sư cái, chầm chậm khép mắt, mệt mỏi : “Thái sư còn có lời gì muốn ?”.


      Bàng thái sư nhướng đôi lông mày chổi sể: “Thần nghe Triển hộ vệ có giao tình khá sâu với hai tên tiểu tặc giang hồ kia, thần sợ rằng có kẻ vì chuyện tư...”, đến đây, Bàng thái sư hơi ngừng mọt cái, tiếp: “Thần xin tiến cử hiền tài, trợ giúp Triển hộ vệ tay, để sớm ngày tìm được Thanh Long châu, giải độc cho Thái hậu.”.


      Chúng nhân Khai Phong phủ vừa nghe, nhất thời trong lòng lạnh .


      Kim Kiền thầm kêu hay rồi, nghĩ bụng: Trong lúc nước sôi lửa bỏng này mà lão cua già có lòng tốt tiến cử người hiền sao? Xì! Nhất định là tìm kẻ đến gây phiền phức, ngáng chân có! Lão Bao, ngàn vạn lần ngài đừng để lão cua già kia thực được ý đồ đấy!\


      Kim Kiền vừa nghĩ đến đây, nghe Bao đại nhân đề tiếng : “Thánh thượng, việc tìm Thanh Long châu dưới Khai Phong phủ nhất định dốc toàn lực, cần phải phiền Thái sư nhọc lòng...”


      “Thánh thượng!”, Bàng thái sư đột nhiên xen ngang, “Tìm Thanh Long châu, thời gian rất cấp bách, lại là việc vô cùng quan trọng, thêm người là thêm phần trợ giúp, thần chính vì nghĩ cho Thái hậu, chỉ mong Thanh Long châu có thể tìm về sớm ngày nào là Thái hậu sớm khỏe lại ngày ấy!”.


      Bao đại nhân vừa mở miệng lại bị vua Nhân Tông cắt ngang: “Lời của Thái sư cũng có lý, biết Thái sư muốn tiến cử người nào?”.


      “Phó chỉ huy sứ cấm quân Hoàng Can.”


      Những lời này vừa thốt ra, Kim Kiền nghe Viên chỉ huy sứ bên cạnh hít vào hơi khí lạnh.


      Chợt nghe vua Nhân Tông hỏi: “Hoàng Can? Cũng được, chọn !”.


      Bàng Thái sư lập tức quỳ xuống hô: “Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.


      Vua Nhân Tông gật gật đầu, thần sắc mệt mỏi : “Chư vị ái khanh đều lui xuống nghỉ , trẫm phải hồi cung thăm Thái hậu...”, dứt lời liền rảo bước rời .


      Chúng nhân quỳ mặt đất đều lục tục đứng dậy, sắc mặt có chút u ám, ngoại trừ Bàng thái sư sau khi đứng lên liền khệnh khạng đến bên cạnh Bao đại nhân: “Bao đại nhân, Hoàng chỉ huy sứ là người được Thánh Thượng khâm điểm, Khai Phong phủ các người phải chiếu cố nhiều hơn đó”.


      Bao đại nhân ôm quyền: “Bàng thái sư xin hãy an lòng!”.


      Bàng thái sư cười khẩy cái, phất tay áo rời .


      Chúng nhân Khai Phong phủ cũng nối gót rời khỏi Tinh Chẩn lâu.


      Vừa được hai bước thấy Viên chỉ huy sứ rảo bước lên, kéo Triển Chiêu : “Triển đại nhân, Hoàng Can là kẻ cố chấp bảo thủ, thù vặt cũng báo, ngài... phải lưu ý nhiều hơn mới được”.


      Triển Chiêu nghe mà sửng sốt rồi lập tức gật gật đầu.


      Kim Kiền ở bên cạnh nghe được rất , kìm được mở miệng hỏi: “Người này lai lịch như thế nào, lại có thể nhọc đến Bàng thái sư tiến cử?”


      Viên chỉ huy sứ thở dài đáp: “Nghe mợ của là bà con xa của Bàng thái sư...”.


      Kim Kiền thầm trợn trắng mắt: “Hiểu rồi, hiểu rồi!!”.


      Quả nhiên là quan hệ cạp váy!


      Quan hệ cạp váy: từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ bám váy vợ con, lợi dụng hôn nhân hoặc quan hệ với phụ nữ để mưu cầu lợi lộc


      (Còn nữa) type xong phần này muốn đập Bàng Thái sư thấy sợ luôn!!!
      Nhược Vân thích bài này.

    2. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      Chúng nhân vội vã quay về phủ nha, thẳng tới khách sảnh, triệu Vương Triệu, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đợi lệnh ở ngoài.


      Vừa ngồi xuống, Bao đại nhân thẳng vào vấn đề : “Triển đại nhân, việc ở Tinh Chẩn lâu ngươi nghĩ là kẻ nào làm?”.


      Triển Chiêu ôm quyền: “Đại nhan, xem thủ pháp cũng như kỹ nghệ ra tay quả thực rất giống thủ pháp của Nhất Chi Mai hoặc Bách Hoa công tử, nhưng thuộc hạ tìm kiếm khắp Tinh Chẩn lâu cũng hề phát ra ký hiệu bông mai bằng phấn trắng mà hai người họ vẫn dùng, cho nên, thuộc hạ cũng dám chắc”.


      Bao đại nhân nhíu mày, lại quay sang Công Tôn tiên sinh: “Công Tôn tiên sinh, độc mà Thái hậu trúng phải, tiên sinh thấy thế nào?”.


      “Đại nhân, độc mà Thái hậu trúng quả thực bình sinh học trò mới gặp lần đầu, độc tính kỳ lạ, mạch tượng quái dị, học trò và các quan thái y của Thái y viện sau khi nghiên cứu thương lượng đều cho rằng chỉ có Thanh Long châu mới có thể giải được”.


      Bao đại nhân thở dài tiếng: “Thời hạn chỉ có bảy ngày, án này nên bắt đầu như thế nào đây?”.


      Công Tôn tiên sinh trầm ngâm lát rồi lên tiếng: “Đại nhân, theo ý học trò, kẻ trộm châu tuyệt phải mưu cầu của cải thông thường, mà nhắm vào chính Thanh Long châu”.


      “Công Tôn tiên sinh vì sao lại vậy?”.


      “Châu báu trong Tinh Chẩn lâu nhiều vô kể, trong đó hiếm những báu vật vô giá, nhưng tên đạo tặc này tránh thoát được tầng tầng lớp lớp lính canh đột nhập vào bảo khố, vất vả phí sức như vậy lại chỉ lấy viên Thanh Long châu, những bảo vật khác chẳng hề động đến, đủ thấy tuyệt phải vì của cải mà tới”.


      Chúng nhân đều gật đầu tán đồng.


      Kim Kiền càng bội phục, thầm nghĩ:


      Công Tôn Trúc Tử quả nhiên cao kiến, nếu là mình cứ theo như tính tình, mất công vất vả đột nhập vào bảo khố, sao có thể chỉ vừa lòng với thứ cần trộm mà về, tối thiểu cũng phải cầm theo bảy, tám món mới đủ, còn tên trộm kia thấy tiền mà chẳng sáng mắt, quả thực hiếm thấy, lẽ nào lại là Robin Hood người Hán cổ đại?


      Lại nghe Công Tôn tiên sinh tiếp tục phân tích: “kẻ này chỉ trộm Thanh Long châu, sợ rằng chỉ có mục đích...”.


      “Ý của Công Tôn tiên sinh là... để giải độc?”, Bao đại nhân hỏi.


      Công Tôn tiên sinh gật đầu: “Hơn nữa phải giải độc thông thường, mà là thiên hạ kỳ độc. Đại nhân xin hãy lệnh cho các châu huyện cả nước điều tra xem gần đây có ai trúng kỳ độc thể trị, cấp cấp báo về, có thể có đầu mối”.


      Bao đại nhân gật đầu : “Việc này phải phiền Công Tôn tiên sinh lập tức khởi thảo”.


      Công Tôn tiên sinh gật đầu tiếp tục: “Vả lại, tại Nhất Chi Mai và Bách Mai công tử là nghi phạm số , thể điều tra, cho dù hai người này phải kẻ trộm Thanh Long châu dựa vào thân phận vua trộm giang hồ của họ cũng có thể nghe ngóng được tin tức gì đó, cho nên, tìm kiếm tung tích của hai người này cũng là cách”.


      Bao đại nhân vuốt râu, thình lình đề tiếng: “Vương Triều, Mã Hán đâu?!”.


      Vương Triều, Mã Hán lập tức đẩy cửa bước vào, ôm quyền : “Có thuộc hạ!”.


      “Hai người các ngươi lập tức bố trí người thăm dò tung tích của Nhất Chi Mai và Bách Hoa công tử, nếu có tin tức phải tức tốc báo về”.


      “Thuộc hạ tuân lệnh”.


      Triển Chiêu nhìn hai người Vương, Mã rời , nhíu mày cất tiếng: “Công Tôn tiên sinh sắp xếp rất tỉ mỉ kín kẽ, nhưng thời hạn chỉ có bảy ngày, liệu rằng có kịp...”.


      Công Tôn tiên sinh gật đầu: “Triển hộ vệ rất phải, cho nên tại hạ cũng muốn mời Triển hộ vệ truyền tin tức ra giang hồ, nếu có người trong giang hồ trúng kỳ độc, xin hãy báo về Khai Phong phủ, chỉ cần như thế là có sơ sót gì nữa”.


      Triển Chiêu ôm quyền: “Thuộc hạ tuân lệnh”.


      Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân đồng thời gật đầu, liếc nhau cái, lại cùng đưa mắt nhìn Kim Kiền.


      Kim Kiền chỉ thấy ánh mắt sáng rực chíu chíu bắn thẳng vào mình của Công Tôn tiên sinh phía đối diện, kìm được rụt cổ lại, cúi đầu : “Chẳng hay Công Tôn tiên sinh có gì giao phó...”.


      “Kim hiệu úy”, Công Tôn tiên sinh đột nhiên đề tiếng, làm cho Kim Kiền giật nảy mình.


      “Độc mà Thái hậu trúng phải, so với độc Lý bổ đầu trúng nửa tháng trước có ba phần tương tự”, Công Tôn tiên sinh chậm rãi lên tiếng, sau đó lời nào nữa, chỉ yên lặng nhìn chăm chăm Kim Kiền.


      Kim Kiền nghe xong nhất thời kinh sợ, thầm nghĩ: Độc mà Thái hậu và Lý bổ đầu trúng có ba phần tương tự, độc của Lý bổ đầu trúng lại có tám phần tương tự với đạn độc của mình, tính theo tỉ lệ , độc của Thái hậu và của mình há chẳng phải là có 8/3, , đúng, là 3/8 phần giống nhau... Ặc, thế chính là rất giống nhau rồi.


      Nghĩ đến đây, Kim Kiền khỏi rét run toàn thân, lập bập nửa ngày mới thốt ra được câu: “Ý của Công Tôn tiên sinh là...”.


      “Kim hiệu úy, đạn độc bình thường ngươi vẫn dùng...”, Bao đại nhân chậm rãi cất tiếng.


      Kim Kiền nghe mà kinh hãi, chân mềm nhũn, phịch tiếng liền quỳ sụp xuống, thống thiết kêu lên: “Đại, đại nhân, chuyện của Thái hậu và thuộc hạ tuyệt có quan hệ, nếu có nửa lời dối trá, thuộc hạ xin chịu sét đánh, ngũ mã phân thây, xương cốt nát vụn hóa thành tro bụi...”.


      “Đại nhân”, đột nhiên, giọng vang lên cắt ngang phần sau những lời tâm huyết từ tận đáy lòng của Kim Kiền. Chỉ thấy Triển Chiêu bỗng vén áo quỳ xuông, ôm quyền khẩn thiết lên tiếng: “Kim hiệu úy tuyệt đối phải kẻ hại độc hại người!”.


      Kim Kiền hai mắt trợn tròn như bi ve nhìn Triển Chiêu, mồm cũng há hốc, run run hồi lâu, sửng sốt nên lời.


      Trời ơi, Tiểu Miêu đại nhân, tôi vừa mới biểu thị lòng trung thành được nửa, ngài liền nhảy ra chọc cho gậy, thế là thế nào?!


      “Triển hộ vệ, Kim hiệu úy...”, gương mặt đen xì của Bao đại nhân lên ý cười hiếm thấy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Bản phủ chỉ lo, nếu có kẻ biết được điểm này gây bất lợi cho Kim hiệu úy, cho nên mới nhắc nhở Kim hiệu úy mấy ngày gần đây khi dùng đạn độc phải cân nhắc lưu tâm nhiều hơn.”.


      Công tôn tiên sinh thở dài : “Con người của Kim hiệu úy chúng ta đương nhiên biết , hai người hà tất phải như vậy”.
      (Còn nữa)
      Nhược Vân thích bài này.

    3. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      “Hả?”, Kim Kiền kinh ngạc ngẩng lên nhìn Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, chỉ thấy hai người đều mang vẻ mặt tín nhiệm, hoàn toàn có nửa điểm nghi ngờ, lại nhìn Triển Chiêu với thần sắc như bừng tỉnh, lúc này Kim Kiền mới hoàn hồn, khỏi có chút cảm khái, vội cúi đầu ôm quyền : “Thuộc hạ đa tạ đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân quan tâm.”


      Bao đại nhân gật đầu: “Hai người các ngươi lui xuống trước ”.


      Hai người Triển, Kim ôm quyền lui xuống.


      Ra cửa lớn khách sảnh, Triển Chiêu chăm chú nhìn Kim Kiền, trầm giọng : “Kim hiệu úy, số đạn độc kia mấy ngày tới chớ nên dùng”.


      “Thuộc hạ tuân lệnh”, Kim Kiền vội đáp ứng.


      Đến khi Triển Chiêu xa, Kim Kiền mới đưa tay lên lau mồ hôi lạnh ở đầy cổ.


      Ôi trời ơi, ôi mẹ ơi, thói quen của cái lão Công Tôn tiên sinh nửa câu giữ lại nửa câu này thực ra chẳng ra làm sao cả, có thể dọa chết người sống. Có điều, lại, độc mà Thái hậu trúng phải chắc chắn có liên quan đến mình... Còn với Nhị sư phụ... hẳn là cũng có quan hệ gì... và... chậc, chắc có liên quan gì đến đám áo đen mà hôm nay Nhị sư phụ đấy chứ...


      ngày đêm kế tiếp, dưới Khai Phong phủ ngủ, nghỉ, bận rộn tối tăm mặt mày, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh bao quát, khởi thảo công văn, tứ đại hiệu úy và Triển Chiêu ra ngoài điều tra tin tức, còn Kim Kiền bị túm qua phụ trách buộc cuộn thư vào chân chim bồ câu, thả bồ câu đưa tin, tất cả đều bận tới độ sứt đầu mẻ trán, mất ăn mất ngủ.


      Khó khăn lắm mới thả xong con bồ câu cuối cùng của Khai Phong phủ, Kim Kiền định chợp mắt chút để nạp lại năng lượng, có điều mới chỉ là nghĩ thôi, còn chưa hành động, lại bị Bao đại nhân truyền tới khách sảnh, là có chuyện cần thương lượng.


      Vậy nên, chúng nhân lại vội vội vàng vàng chạy tới khách sảnh, gót chân còn chưa đứng vững, liền nghe bên ngoài cửa có người truyền báo: “Bàng thái sư, Hoàng chỉ huy sứ đến...”


      Chỉ thấy Bàng thái sư ưỡn cái bụng tròn ỏng lắc lư tiến vào, nối gót theo sau là người vẫn trang phục cấm quân.


      “Bao đại nhân, lão phu quấy quả rồi”, Bàng thái sư ôm quyền.


      “Cấm quân phó chỉ huy sứ Hoàng Can bái kiến Bao đại nhân”, người sau lưng Bàng thái sư cũng thi lễ .


      Bao đại nhân đáp lễ: “Bàng thái sư, Hoàng chỉ huy sứ cần đa lễ, mời ngồi”.


      Ba người cũng ngồi xuống, lúc này chúng nhân mới nhìn diện mạo của Hoàng chỉ huy sứ.


      Người này thân hình thẳng tắp, sắc mặt trắng nõn, trán bè, cằm vuông, chân mày xếch lên, mũi to mồm rộng, ngũ quan cũng coi như đoan chính, chỉ là giữa mi tâm giấu khí chất tàn bạo, độc ác, khiến cho người nhìn có chút thoải mái..


      “Bao đại nhân, thời hạn bảy ngày qua ngày rồi, Thanh Long châu có tin tức gì ?”, Bàng thái sư mở miệng trước.


      “Nhọc Thái sư hao tổn tâm trí”, Bao đại nhân , “Đáng tiếc tại chưa có tin tức gì”.


      Đôi lông mày chổi sể của Bàng thái sư nhướn lên: “Bao đại nhân, chuyện này có liên quan đến tính mạng Thái hậu, thể qua loa tắc trách được!”.


      “Thái sư rất phải, Bao Chửng xin ghi nhớ”.


      biết có tung tích gì của Nhất Chi Mai và Bách Hoa công tử chưa?”.


      “Vẫn chưa có tung tích gì”.


      Bàng thái sư hừ lạnh tiếng: “Chắc phải Bao đại nhân lừa gạt lão phu đấy chứ!”.


      Bao đại nhân nâng mắt lên nhìn: “Thái sư sao lại ra những lời đó?”.


      Bàng thái sư nhếch mép, liếc Hoàng Can bên cạnh.


      Hoàng Can liếc Triển Chiêu cái, lạnh lùng lên tiếng: “Người người giang hồ đều biết Triển đại nhân có quan hệ tệ với hai người kia, nay lại biết tung tích của họ, chẳng phải nực cười lắm sao?!”.


      Chúng nhân Khai Phong phủ nghe xong đều biến sắc.


      Kim Kiền lại càng kinh ngạc:


      Chậc chậc, quả nhiên là họ hàng xa nhà Bàng thái sư, thực rất to gan lớn mật! Dám dùng ngữ khí xấc xược hăm dọa như thế với Tiểu Miêu, nếu để đám fan hâm mộ của Tiểu Miêu nghe thấy, lão huynh đây thể lăn lộn ở thành Đông Kinh này nữa đâu.


      Triển Chiêu ôm quyền : “Giao tình giữa Triển mỗ cùng Nhất Chi Mai và Bách Hoa công tử chỉ như bào nước gặp nhau, gì đến quan hệ tệ, biết tung tích hai người họ là điều đương nhiên”.


      Bàng thái sư trợn trừng đôi mắt tam giác: “Bao đại nhân chớ quên, Hoàng chỉ huy sứ được đích thân Hoàng thượng hạ chỉ điều tra tìm kiếm Thanh Long châu, nếu Bao đại nhân báo cáo đúng thực, e là thích hợp lắm đâu?!”.


      Bao đại nhân trừng mắt: “Bàng thái sư, Bao Chửng câu nào cũng là , Thái sư nếu tin, có thể thượng tấu lên Thánh Thượng!”, đến đây Bao đại nhân liền đứng phắt dậy, lớn tiếng: “ tại dưới Khai Phong phủ đều dốc toàn lực điều tra tung tích Thanh Long châu, thể tiếp đón Thái sư chu toàn, Thái sư xin hãy về cho”.


      “Bao Chửng ngươi!”, Bàng thái sư đứng phắt dậy, trợn mắt thở phì phò nhìn bd.


      “Trương Long, Triệu Hổ, tiễn Thái sư hồi phủ”, Bao đại nhân sắc mặt sa sầm.


      “Thuộc hạ tuân lệnh”, Trương Long, Triệu Hổ bước lên .


      “Được, được, được, được lắm! Bao Hắc Tử ngươi, lão phu nhất định tham tấu ngươi bản trước mặt Hoàng thượng!”, Bàng thái sư nghiến răng, phất tay áo rời .
      (Còn nữa)
      Nhược Vânthuyvy2711 thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      cảm ơn editor!!

    5. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      “Bao đại nhân”, Hoàng Can cũng đứng lên, sắc mặt có chút khó coi, “Hoàng Can xin cáo lui trước, nếu Bao đại nhân có tin tức gì, xin đừng quên báo cho Hoàng Can tiếng”, đoạn liền xoay người rời .


      Triệu Hổ nhìn bóng lưng hai người giận đến thở phì phì : “Mới sáng sớm đến gây rối!”.


      Công Tôn tiên sinh lắc đầu : “Chỉ là tới thăm dò tin tức, xem ra bên Bàng thái sư cũng có chút tin tức nào”.


      Trong khách sảnh tĩnh lặng mảnh.


      “Phủ chúng ta có tin tức gì ?”, Bao đại nhân hỏi.


      Lại là mảnh trầm mặc.


      Bao đại nhân thở dài tiếng: “Được rồi, lui xuống cả ”.


      Chúng nhân sắc mặt u ám, cùng thi lễ lui xuống, tiếp tục chia nhau thăm dò tin tức.


      Kim Kiền tách ra khỏi mọi người, bồn chồn lòng vòng mấy lượt quanh phủ, cuối cùng vẫn là chạy tới ngồi cạnh bên chuồng chim bồ câu mới yên tâm phần nào.


      Có điều ngồi xổm được lúc, Kim Kiền lại thấy nóng ruột như đứng đống lửa ngồi đống than, lại nhảy lên nhìn lượt khắp chuồng chim bồ câu, vẫn chưa thấy con chim nào trở về, nhất thời ủ rũ, trừng mắt nhìn chuồng chim trống , lẩm bẩm:


      “Đám bồ câu lười biếng các ngươi, bình thường trong phủ đều cho các ngươi ăn sung ở sướng, chảng phải là nuôi chim ngàn ngày dùng chim giờ sao? Nhưng nom bây giờ xem, mấy chục con chim chia nhau bay gần ngày đêm rồi, sao ngay cả cọng lông cũng chưa thấy quay trở lại hả?! Hừ, hừ, cho các ngươi biết, tốt nhất là các ngươi nên thức thời chút, dốc sức ra mà làm việc, bằng , ta nhất định đem các ngươi làm món chim quay đánh chén bữa!”.


      Lời chưa dứt, Kim Kiền liền cảm thấy trước mặt bóng đen lóe lên, bịch tiếng, con chim quay vàng ruộm từ trời rơi xuống, vừa vặn rơi đúng vào tay mình.


      “Tiểu Kim, cần ngươi nướng, ngay đây có sẵn rồi!”.


      giọng đùa cợt truyền tới, Kim Kiền thuận theo tiếng ngoảnh đầu nhìn thấy người nhảy từ tường xuống, vạt áo trắng như tuyết tung bay, mái tóc đen mượt phất phơ, mỉm cười lộ hàm răng trắng đều, sáng lấp lánh, đứng trước Kim Kiền, phạch tiếng mở quạt ra, nhướng mày quan sát vẻ mặt kinh ngạc của Kim Kiền phen, rồi cười : “Sao thế? Tiểu Kim có vừa lòng với quà gặp mặt của Bạch Ngũ gia ?”.


      “Bạch, Bạch Bạch Bạch Ngọc Đường!”, Kim Kiền kinh hãi kêu lên.


      Bạch Ngọc Đường gõ đầu quạt vào trán Kim Kiền: “Mấy ngày gặp, Tiểu Kim to gan hơn nhiều đấy, hôm nay lại dám gọi thẳng tên của Bạch Ngũ gia”.


      Kim Kiền cả kinh, lúc này mới ý thức được do giật mình bản thân gọi thẳng tên họ của Bạch Ngọc Đường, liền vội híp mắt nặn ra nụ cười lấy lòng, nịnh bợ : “ Chỉ là Kim Kiền ngờ mấy ngày gặp mà phong tư cao ngạo, trung can nghĩa đảm, hùng tâm tiêu sái của Bạch Ngũ gia hơn hẳn trước đây, nhất thời tán thán kiềm được nên mới quên mất quy củ, Bạch Ngũ gia xin đừng trách, xin đừng trách!”.


      Bạch Ngọc Đường híp đôi mắt hoa đào, xem ra rất hưởng thụ đối với mấy câu đầy mùi ‘rắm ngựa’ của Kim Kiền, gật gù : “Miệng lưỡi của Tiểu Kim cũng trơn tru hơn rồi đó!”.


      “Bạch Ngũ gia khen nhầm rồi”, Kim Kiền nịnh bợ đáp, “ biết Bạch Ngũ gia hôm nay hạ cố đến Khai Phong phủ có chuyện quan trọng gì?”.


      “Chuyện quan trọng có”, Bạch Ngọc Đường nhướn mày cười , “Chỉ là mấy ngày gần đay ta phát bầu trời thành Biện Lương vô cớ xuất rất nhiều chim bồ câu, rảnh rỗi có chuyện gì làm liền thuận tay tóm vài con làm món chim quay, đặc biệt cầm đến cho Tiểu Kim nếm thử đổi bữa”.


      “Đa tạ Bạch...”, giọng đột nhiên biến điệu, “Bồ, bồ câu?!, còn là bắt bầu trời thành Biện Lương?!”, Kim Kiền biến sắc, vội cúi đầu giơ con chim quay trong tay lên, kiểm tra tỉ mỉ, thoạt nhìn tưởng sao, nhưng lại khiến cho Kim Kiền kinh hãi, thiếu chút nữa ngất luôn. Chân con chim quay kia còn buộc ống đồng, mặt ngoài nhiều ít khắc đúng ba chữ : Khai Phong phủ, chính là con bồ câu đưa thư mà Kim Kiền thả trước đó.


      “Bạch, Bạch Ngũ gia, biết ngài thuận tay bắt, bắt bao nhiêu con rồi?”, Kim Kiền trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, da mặt giật giật .


      “Chỉ có ba mươi mấy con thôi”, Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt, ung dung đáp.


      Kim Kiền đầu như bị thiết chùy giáng cho cú, hai mắt tóe sao.


      Hay cho con chuột bạch , bồ câu đưa tin của Khai Phong phủ chỉ có sáu mươi mấy con, thuận tay bắt về nướng mất nửa, thảo nào mình ở đây trông mòn con mắt cũng thấy nửa con chim nào quay lại, tất cả đều bị con chuột bạch xơi sạch rồi!


      “Tiểu Kim? Tiểu Kim?!”, Bạch Ngọc Đường ngó sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng của Kim Kiền, lại lấy cán quạt gõ gõ vào đầu Kim Kiền, “Tiểu Kim sao sắc mặt lại giống mấy thôn dân Bạch Ngũ gia gặp đường đến đây thế? Chắc phải cũng nhiễm phải bệnh lạ như bọn họ chứ?”.


      “Bạch, Bạch Ngũ gia, tôi, tôi,tôi mắc bệnh lại, tôi chỉ là...”, da mặt Kim Kiền rúm ró, nàng giải thích, nhưng mới nỏi được nửa câu đột nhiên khựng lại, trong đầu như có tia chớp lóe lên, liền túm lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường, gấp giọng hỏi: “Có phải Bạch Ngũ gia vừa mới nhìn thấy có người mắc bệnh lạ ?”.


      Bạch Ngọc Đường nào ngờ Kim Kiền lại có thân thủ như thế, sau thoáng sửng sốt liền tìm cách tránh thoát, nhưng làm cách nào cũng giằng được cổ áo ra khỏi bàn tay Kim Kiền, chỉ đành ngửa về sau, giải thích: “Ngũ gia ta xác thực gặp cả thôn nhiễm bệnh lạ, sắc mặt vừa xanh vừa trắng...”.


      “Còn có bệnh trạnh gì nữa ?”, Kim Kiền sấn lên trước túm mạnh, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường gấp giọng hỏi.


      “Còn, còn có...”, Bạch Ngọc Đường bị Kim Kiền trừng mắt lạnh cả người, thân hình càng ngửa ra sau hơn nữa, hơi nghiêng đầu : “Nghe mạch tượng có chút quái dị...”.


      “Còn gì nữa?”.


      “Nghe dược liệu quý trong các y quán lân cận đều vô duyên vô cớ biến mất...”.


      Đôi mắt của Kim Kiền sáng rực lên, suy nghĩ bay vèo vèo trong đầu:


      Người thôn đột nhiên mắc bệnh lạ, mạch tượng quỷ dị, dược liệu quý vô cớ biến mất... Ba dữ kiện này chẳng phải chính là điều kiện cần để Thanh Long châu và Nhất Chi Mai xuất sao? là trời phụ lòng người, con chuột bạch này thực chẳng phải nuốt ba mươi mấy con chim bồ câu đưa thư, rốt cuộc cũng đưa đến tin tức hữu dụng như vậy, các huynh đệ chim bồ câu của Khai Phong phủ ở dưới cửu tuyền mà biết được hẳn ngậm cười nơi chín suối.


      (còn nữa)
      Nhược Vânthuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :