1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 58: Đất sụp


      Âu Dương Hiểu Hiểu trông thấy Âu Dương Lạc bị thương nhíu nhíu mày, sau đó xông ra ngoài che chắn cho Âu Dương Lạc.


      thể , đúng là rất trung thành, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên mới được trọng dụng!


      Tề Hiền nhìn Nam Cung Diệu vẫn ung dung tránh ở phía sau hỏi, “Cậu mặc kệ?” Đối với thói quen hễ có việc gì là tránh ở phía sau của Nam Cung Diệu, y chẳng biết gì.


      Nam Cung Diệu vẫn trốn ở phía xa, nhàn nhã bảo, “Mình sợ rắn!”


      "Oa a..." Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo lắc mình tránh khỏi bị đuôi rắn quét trúng, Tề Bảo Bảo phối hợp kêu to tiếng, sợ sệt rúc vào lòng Tề Tu.


      Tề Hiền đứng ở xa bị ảnh hưởng, còn Cổ Ngạn lắc mình sang bên sau đó giơ tay kéo Nam Cung Diệu, giơ chân đá ra ngoài. Lần nào cũng trốn ở phía sau, nào có chuyện tốt như vậy chứ?


      “Cổ Ngạn, cậu là tên khốn kiếp!”


      Nam Cung Diệu ngờ tới Cổ Ngạn đột nhiên có hành động như vậy. Y bị nhào thẳng lên đuôi rắn, may là ôm được cái đuôi, mắng vài câu nhưng cũng buông cái đuôi kia ra. Dẫn đến kết quả cự mãng vung vẫy đuôi khiến Nam Cung Diệu ngừng đu đưa .


      Mắt thấy đuôi rắn sắp quất xuống đất, Tề Bảo Bảo liền vội vàng lấy tay che mắt, giọng hỏi, “ , có cần cứu cậu ta ? Cứ thế mà bị nện xuống nhất định chết rất thê thảm!” Kéo ngón tay ra vừa vặn để lộ con mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu, trong giọng pha lẫn chút hả hê, ràng chính là bộ dạng chờ xem kịch vui.


      Tề Tu thờ ơ bảo, “ cần.” Đương nhiên biết tỏng suy nghĩ trong bụng Tề Bảo Bảo, mang theo cưng chìu sờ sờ đầu , chút quan tâm Nam Cung Diệu có thể bị nện thành bánh thịt hay .


      Nam Cung Diệu nếu như dễ dàng chết như vậy, cũng sống đến tận bây giờ rồi!


      Nắm đúng thời cơ, Cổ Ngạn nhanh chóng vọt tới, cùng lúc ghim hai thanh chủy thủ vào đuôi rắn, hai cánh tay hướng về hai phía ngược nhau dùng sức “Roẹt” cái, hai thanh chủy thủ vẽ vòng tròn dọc theo đuôi rắn. Nếu như phải là độ dài của hai thanh chủy thủ đủ cái đuôi kia chỉ sợ bị đứt rồi. Đuôi rắn bị rạch vòng cũng lặc lè muốn đứt rồi.


      Trong khi Cổ Ngạn dùng sức Nam Cung Diệu kịp thời nhảy ra. Cự mãng bị đau liền màng đến những người khác, nó há mồm táp về phía Cổ Ngạn. Nam Cung Diệu giơ tay kéo Cổ Ngạn, hai người nhất tề thối lui, thoát khỏi công kích của cự mãng.


      Cự mãng bị thương nặng như thế, dưới tấn công của quần chúng, rất nhanh bị giết chết.


      Tề Hiền thấy căn bản có chuyện cho mình làm, nên dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi.


      Nam Cung Diệu muốn tính sổ với Cổ Ngạn thấy Âu Dương Hiểu Hiểu vội vàng chạy tới kéo quan sát từ xuống dưới, lo lắng hỏi, "Diệu, sao chứ?" Khi hỏi vẫn quên trừng Cổ Ngạn, mặt toàn là bất mãn.


      Nam Cung Diệu lãnh đạm , ” có việc gì." Còn Cổ Ngạn lại chẳng đếm xỉa gì tới ta, mắt nhìn chòng chọc vào con cự mãng chết kia, nhìn từ đầu tới đuôi, cặp mắt thoáng sáng lên.


      Trải qua lần giày vò này trời tờ mờ sáng, thân đoàn người đều là oán khí.


      Người của ba đại gia tộc đương nhiên là oán hận bọn người Tề Tu sớm phát nguy hiểm nhưng lại báo cho mọi người, còn Tề Bảo Bảo cũng bất mãn đám người đó bỗng dưng lại dẫn cự mãng tới, thầm ghi nợ trong lòng.


      Tề Bảo Bảo tính toán sau này từ từ tính sổ, mà người của ba đại gia tộc lúc này cũng có tinh lực tìm bọn Tề Tu gây phiền,hơn nữa bọn họ nhiều người chiến đấu lâu đến vậy, ít người chịu đau khổ mới khiến cự mãng bị vài vết thương , mà Cổ Ngạn vừa ra tay thiếu chút nữa rạch cự mãng thành hai khúc. Thực lực như thế, bọn họ cũng có chút kiêng kỵ, huống chi y lại còn am hiểu chế thuốc.


      Đông Phương Duệ và Âu Dương Lạc đều có ý định lôi kéo Cổ Ngạn, còn Tề Mặc lại là bộ dạng bất động thanh sắc, chỉ quan tâm đến thương thế của những người mình mang tới.


      giờ, mọi người tận lực tránh dùng dị năng, vì dị năng nếu phải tu luyện đến giai đoạn cao cấp mỗi khi sử dụng bị suy nhược trong khoảng thời gian, nếu vào đúng lúc đó mà gặp phải nguy hiểm phiền toái rồi. Người có dị năng Lam đảo tuy nhiều nhưng cũng chẳng ít, nhưng người có thể vận dụng thành thạo dị năng e rằng rất hiếm hoi!


      Hơn nữa bây giờ còn ở vùng ngoài, càng tiến gần về phía đỉnh núi nguy hiểm càng tăng, nếu giờ dựa vào dị năng tiếp theo ra sao?


      Đương nhiên, nếu đến lúc tính mạng bị uy hiếp dĩ nhiên quản nhiều như thế, có điều giờ người bị thương đều là người có dị năng, hơn nữa thụ thương cũng nghiêm trọng, đến mức uy hiếp đến tính mạng.


      Chiến đấu với cự mãng ròng rã cả đêm, bây giờ mà lên đường ràng thích hợp, do đó người của ba đại gia tộc vừa nghỉ ngơi vừa lo trị liệu thương thế, còn đám người Tề Tu cũng gấp gáp, phụng bồi bọn họ cùng nhau nghỉ ngơi.


      Tề Bảo Bảo tựa lên đầu gối Tề Tu, than thở, “Aiz . . . Chưa có cơ hội cho cha ra tay rồi!”


      Tề Tu khoác lên vai , tầm mắt rơi vào đỉnh đầu , ánh mắt đó vô cùng ôn nhu. Lần đầu tiên thấy mạo hiểm cũng là loại nhạc thú, trước đây cũng thích mạo hiểm, bởi vì khi gặp được nguy hiểm, tạm thời quên phần nào đó cảm giác mất mát trong lòng.


      biết cảm giác mất mát đó từ đâu mà có, nhưng nó vẫn luôn tồn tại, mãi cho đến khi gặp được , quên phần mất mát kia. Giống như và cảm giác mất mát đó thể nào song song cùng tồn tại, lúc ở bên còn cảm giác đó nữa.


      Đúng vào lúc này, tiếng hầm hè của Nam Cung Diệu truyền đến, “Vì sao mình lại phải lấy cái thứ nước dãi buồn nôn thối hoắc đó chứ?”


      Cổ Ngạn nhét chiếc lọ trong tay vào ngực y, lạnh lùng , “Có bản lĩnh lần sau đừng tìm mình xin thuốc!” Dứt lời, lại lấy ra chiếc lọ khác đưa cho Tề Hiền, để y lấy máu cự mãng.


      Nam Cung Diệu cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Cổ Ngạn tức giận, “Cậu đây là kỳ thị mình! Sao để Tề Hiền lấy nước dãi hả?”


      Đối với cái tính nết có chuyện trốn được trốn, làm chút việc kêu la oai oái của y, Cổ Ngạn và Tề Hiền thành thói quen, cho nên trực tiếp đếm xỉa đến tiếng gào thét của y.


      Tề Hiền rất hăng hái xách lọ lấy máu cự mãng. Phải biết rằng thuốc của Cổ Ngạn rất hữu dụng nha, cũng như ai kia, biết trả ơn!


      Nhìn bộ dạng phẫn uất của Nam Cung Diệu, Âu Dương Hiểu Hiểu mở miệng , “Diệu, để em cho!”


      Biểu cảm biến mất mặt Nam Cung Diệu, y tránh khỏi bàn tay Âu Dương Hiểu Hiểu vươn tới, lạnh lùng thốt lên, “ cần!” Sau đó tâm bất cam tình bất nguyện chạy đến bên cạnh đầu rắn hứng nước bọt.


      Cổ Ngạn vội vàng lột da, da con rắn này đao thương thủng, khi về đưa đến phòng đấu giá của Diêm Môn bán đấu giá, chắc hẳn bán được giá tốt.


      Nếu lúc này người của ba đại gia tộc biết y vào thời khắc này mà còn nghĩ cách kiếm tiền, biết là biểu tình gì đây?


      Tề Bảo Bảo nhìn ba người với ba hành động khác nhau, khỏi cười , “ là lợi dụng triệt để con phết vật này, có cần phải nướng thịt rắn lên ăn nữa hay đây?


      Cổ Ngạn nhét da rắn vào gian tùy thân,nghe thấy lời Tề Bảo Bảo thìhơi nhíu mày, hình như nghĩ đến tính khả thi của việc này, chủ yếu là quan sát thịt rắn này đối với cơ thể con người có ích lợi gì hay .


      Người của ba đại gia tộc nhìn hành động của bọn họ nên lời, chẳng lẽ cho người ta xử lý xác cự mãng? Cái xác kia bọn họ có giữ lại cũng vô dụng, cần gì phải tranh?


      Sắc trời sáng tỏ, sau khi đoàn người nghỉ ngơi khôi phục lại thể lực, liền định tiếp tục sâu vào trong núi, ban ngày dù sao vẫn tốt hơn ban đêm.


      Nhưng vào lúc mọi người chuẩn bị lên đường, biết là ai chạm phải vật gì nên chạm, mặt đất nơi bọn họ đứng bỗng nhiên sụp xuống với tốc độ cực nhanh, khoảnh đất đó “Ầm” tiếng chìm hẳn xuống, căn bản cho người ta thời gian phản ứng.


      Nếu ngự khí có thể rời xa được chỗ này, nhưng Tề Bảo Bảo thực tò mò bên dưới có cái gì, đây là lần thứ hai chứng minh kẻ sợ chết!
      Dunghyt97, linhdiep17, phuongnhat2 others thích bài này.

    2. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 59: Mỹ nhân kế


      Sau khi đất sụp, đập vào mắt mọi người là khoảng tối đen, ngẩng đầu nhìn cũng thấy gì, dường như sau khi đất sụp xuống mặt đất ở nơi đó lại kéo dài thêm, che lấp bầu trời bên .


      Nam Cung Diệu trầm giọng , “Đây là cơ quan do con người thiết lập!”


      vùng đất như Nam Sơn đảo này, rơi vào mê trận do thiên nhiên hình thành tuyệt kỳ quái, nhưng tình hình giờ, ràng phải là kiệt tác của thiên nhiên.


      Người của ba đại gia tộc có chút kích động, lẽ nào đây là nơi có của linh vật? Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng thứ bọn họ muốn tìm chắc hẳn phải ở đỉnh núi, nhưng nghĩ tới gặp phải cơ quan như thế ở chỗ này.


      Đoàn người bật đèn pin mới nhìn thấy nơi bọn họ đứng là đường hầm dưới lòng đất, mặt đất phủ đầy lá cây mục rữa, thảm thực vật, thậm chí là cự mãng sắp phân giải hoàn toàn. Cũng biết cơ quan này được thiết lập như thế nào, toàn bộ mặt đất đột nhiên sụp xuống, nhưng bọn họ tuyệt có cảm giác có luồng lực đánh vào.


      Đường hầm thông thoáng bằng phẳng, mặt đất được lót toàn bằng ngọc thạch thượng hạng, vách chạm trổ đủ loại hoa văn kỳ quái, toát ra hơi thở cổ xưa, tạo cho người ta loại cảm giác thần thánh nhưng lại quỷ dị đầy mâu thuẫn, cứ cách mỗi mét lại có cái túi màu đen, hình như là bao bọc vật gì đó.


      Nam Cung Diệu giơ tay mở cái túi thấy bên trong là viên dạ minh châu lớn bằng cỡ nắm tay. Thấy vậy, đoàn người nhao nhao mở những chiếc túi đen khác, bên trong toàn bộ đều là dạ minh châu với kích cỡ kiểu dáng giống nhau như tạc, thoáng cái đường hầm được chiếu sáng như ban ngày.


      Phía trước mặt là đường hầm kỳ quái, phía sau lưng là bức tường đá, do đó mọi người có lựa chọn khác, chỉ có thể tiến về phía trước. Hơn nữa đoàn người còn cảm thấy có lẽ thứ bọn họ cần tìm ở trong đường hầm này.


      Vừa về phía trước, vừa mở những chiếc túi đen để soi sáng đường . Hình như hễ nơi nào có vách tường là nơi đó có dạ minh châu, cho nên dù bật đèn pin cũng cần phải lo lắng nhìn thấy đường.


      Cuối đường hầm là thạch thất rất lớn, vách thạch thất có hai cách cửa bằng đá ở hai bên trái phải, phía sau cửa đá là phòng ốc được bày biện rất thoải mái, thoạt nhìn vô cùng xa hoa, ngoài ra phát gì thêm.


      Âu Dương Lạc cau mày , “Mọi người tìm kỹ , ở đây nhất định có cơ quan!” Nếu dựng nên nơi như thế này, có khả năng chỉ là vì ngủ nghỉ, làm sao lại chỉ có phòng ốc?


      Thế nhưng, sau khi mọi người tìm kiếm kỹ càng, lại phát được gì, hình như nơi này được xây nên thực chỉ để nghỉ ngơi mà thôi, vừa có đồ vật quý giá, lại cũng chẳng có cơ quan đả thương người.


      Tề Bảo Bảo kéo Tề Tu vào căn phòng, bảo, “Hay là ngủ trước !” Ở đây có giường vừa vặn có thể ngủ say giấc, chuyện tìm đường ra cứ để sau, dù sao cũng sợ chết đói ở trong này, gấp làm gì?


      Nam Cung Diệu cứ như có điều suy nghĩ nhưng lại có biểu gì, lúc này cũng theo Tề Bảo Bảo và Tề Tu vào căn phòng đó. Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau, cũng đành phải theo vào.


      Những người khác chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm thêm lần nữa, nhưng vẫn thu hoạch được gì, cuối cùng đành phải nghi ngơi. Nơi này vừa vặn có bốn căn phòng, bọn người Tề Bảo Bảo chiếm căn, còn ba đại gia tộc mỗi bên căn. Bốn căn phòng được bày biện giống nhau, dù khá lớn nhưng chỉ có chiếc giường.


      Tề Bảo Bảo khách khí nhào tới chiếc giường lớn mềm mại, lăn hai vòng sau đó thực nhắm mắt bắt đầu ngủ. Ba người Nam Cung Diệu nhìn thấy chẳng biết gì, chẳng lẽ lo lắng gặp phải nguy hiểm gì sao? Dù sao nơi này rất quỷ dị.


      Bất quá bọn cũng khỏi bội phục định lực của Tề Bảo Bảo, bởi vì bọn rất ràng Tề Bảo Bảo có khả năng biết chuyện này. Dưới tình huống biết mà còn có thể nhàn nhã như vậy quả thực đáng bội phục, chí ít những tinh của ba đại gia tộc kia làm được.


      Tề Tu cũng nằm xuống giường, sau đó kéo Tề Bảo Bảo vào trong lòng, bộ dạng cũng chẳng hề lo lắng gì.


      Cổ Ngạn nhìn Nam Cung Diệu lại bắt đầu lâm vào trầm tư, nhịn được bèn hỏi, “Rốt cuộc cậu có cách gì ?”


      Nam Cung Diệu cau mày, "Đừng nóng vội, để mình nghĩ !” Trận pháp cơ quan là điểm mạnh của Nam Cung Diệu, bất quá bây giờ còn chưa nhìn ra được gì, trong đầu có thứ gì đó lóe lên nhưng cuối cùng lại bắt được, rốt cuộc là cái gì đây?


      Nam Cung Diệu cau mày rồi lại cau mày, bỗng thốt lên, “Mình thấy mình cần ngủ cái !” Sau đó liền bò lên sô pha ngủ, khiến hai người còn lại á khẩu. Đây là bộ dáng của người nghĩ cách sao?


      Căn phòng bên này rất yên lặng, những phòng khác cũng ồn ào, nhưng người ở bên trong lại hề thoải mái chút nào. Người của ba đại gia tộc dám thả lỏng, thể làm gì khác hơn là thay phiên nhau nghỉ ngơi, ai biết nơi này nguy hiểm có đột nhiên xuất hay . Nếu có người canh phòng, làm sao có thể khiến người ta yên tâm?


      Song cũng có người muốn nghỉ ngơi, tỷ như Âu Dương Hiểu Hiểu.


      Âu Dương Hiểu Hiểu chạy tới tìm Nam Cung Diệu, thấy nghỉ ngơi tiện làm phiền, chỉ ngồi bên cạnh ngắm , biểu tình ôn nhu đến khiến Cổ Ngạn và Tề Hiền nhìn thấy mà buồn nôn, bọn thực rất hiếu kỳ giữa Nam Cung Diệu và Âu Dương Hiểu Hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.


      lát sau lại có hai tới, tìm Cổ Ngạn, tìm Tề Hiền.


      Tề Bảo Bảo giật giật khóe miệng, vui mở mắt ra, có còn để cho người ta ngủ hay đây?


      Vừa nhìn thấy hai kia, Tề Bảo Bảo khỏi hơi ngẩn ra. Hai này chẳng phải trước đó là muốn làm mai cho Cổ Ngạn và Tề Hiền sao? Sao lại trùng hợp thế này?


      Cuối cùng Nam Cung Diệu cũng mở mắt, liếc nhìn hai kia, là của Âu Dương gia, là của Đông Phương gia.


      Thấy tỉnh dậy, Âu Dương Hiểu Hiểu bèn vội vàng tới bên cạnh , giọng , “Diệu, em có lời muốn với .”


      Nam Cung Diệu hơi dựa vào sô pha, giơ tay xoa xoa thái dương, hình như vẫn còn suy nghĩ đến vấn đề cơ quan, ngữ khí rất lãnh đạm, " !"


      Âu Dương Hiểu Hiểu do dự chút, cuối cùng thốt lên, “Có thể ra ngoài ?” Trong giọng mang theo tia cầu xin.

      Nam Cung Diệu nhìn ta cái, bỗng đứng lên ra ngoài khiến Âu Dương Hiểu Hiểu hơi ngây ra, sau đó vội vàng theo.


      Tề Bảo Bảo bĩu môi, sau đó nhìn hai bám lấy Tề Hiền và Cổ Ngạn, cười cười đùa với Tề Tu, “ xem sau chuyến này, có thể có thêm vài người hay đây?”


      Tề Tu hôn lên mặt cái, với giọng đầy chắc chắn, “ !”


      ? Tề Bảo Bảo nhíu mày, chắc chắn? Chưa nghe qua mọi thứ đều có khả năng sao?


      Tề Tu xoa xoa tóc , đột nhiên ngẩng đầu với Tề Hiền và Cổ Ngạn, “ ra ngoài rồi !”


      Tề Hiền và Cổ Ngạn hơi ngây ra, rất ư vô tội ra ngoài. Thực ra từ nãy đến giờ bọn đâu gì, chẳng qua bọn biết nếu bọn còn tiếp tục ở chỗ này, hai kia còn tiếp tục líu ríu.


      Tề Bảo Bảo thấy có trò hay để xem, khỏi có chút buồn bực. Kỳ thực nghĩ cũng biết, đây căn bản là mỹ nhân kế, người đến bắt chuyện là trùng hợp, hai người quá trùng hợp rồi!


      Có điều thực rất vui vẻ xem trò hay, dù sao bị dây dưa chẳng phải Tề Tu nên cũng chẳng để ý!

    3. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 60: Âu Dương Kỳ


      Tề Tu kéo Tề Bảo Bảo nằm xuống trở lại rồi bảo, “Ngủ thêm lát nữa .”


      Tề Bảo Bảo gối đầu lên cánh tay , nhắm mắt lại lẩm bẩm, “Chỉ ngủ đêm thôi mà, em yếu đến vậy đâu.” Những nhiệm vụ mà đảm nhận cơ bản đều là hành động vào ban đêm nên sớm trở thành thói quen, song vì làn da mỹ miều của mình, phải nghỉ ngơi nhiều, thể quá mệt nhọc!


      Tề Tu hôn lên trán cái, khóe miệng khẽ nhếch lên thành độ cong rất , sau đó cũng nhắm mắt lại.


      Lúc này, trong đường hầm, Tề Hiền bị dây dưa đến phiền chịu nổi, rốt cuộc mở miệng chút lưu tình, “Tiểu thư, những câu hỏi này ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng biết trả lời, phải là chỉ số IQ của quá thấp đấy chứ?”


      này vốn dĩ vì muốn tiếp cận Tề Hiền nên đương nhiên tìm đề tài để , nhưng những câu hỏi mà ta đưa ra có chút nhược trí.


      Dẫu sao cũng là con , da mặt mỏng, với lại để có thể đến được Nam Sơn đảo nhất định phải là người được gia tộc coi trọng, nên khá là kiêu ngạo. Bản thân hạ mình để lấy lòng đối phương, nhưng đối phương những cảm kích mà còn những lời quá lưu tình như vậy làm sao ta có thể chịu được?


      Ngay lập tức kia nổi giận đùng đùng lườm Tề Hiền, hừ lạnh tiếng rồi xoay người bỏ .


      Đông Phương Duệ đứng trước cửa thạch thất vừa vặn chứng kiến màn này, khỏi cau mày. ả kia chính là người phái ra, nghĩ tới nhanh như vậy diễn kịch được nữa rồi.


      Qua chuyện lần trước, cảm thấy những thủ hạ của Tề Tu đều đơn giản. Bên cạnh Nam Cung Diệu có Âu Dương Hiểu Hiểu, còn Cổ Ngạn thoạt nhìn quá lãnh khốc, do đó mới chọn Tề Hiền, nhưng nghĩ tới Tề Hiền phải là kẻ hiểu phong tình.


      Xem ra Cổ Ngạn mà cho rằng là lãnh khốc lại dễ đối phó hơn nhiều.


      Mặc dù đa phần là ả Âu Dương gia kia còn Cổ Ngạn có biểu cảm gì, nhưng chí ít y cũng đuổi người, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn có thể gật gật đầu, xem ra lần này tiếp cận sai mục tiêu rồi!


      Thảo nào Âu Dương Lạc lại tranh với , hóa ra là nhìn ra Cổ Ngạn tương đối dễ đối phó.


      “Ngạn, thực là nhẫn tâm mà, lại thấy chết mà cứu!” Âu Dương Kỳ buồn bực nhìn Cổ Ngạn, ràng là rất bất mãn với cuộc đại chiến cùng cự mãng trước đó.


      Âu Dương Kỳ dáng dấp tệ, phải là loại vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình cởi mở lại rất được các chàng trai ưa thích.


      Cổ Ngạn lãnh khốc liếc ta cái, lên tiếng, “ cần tôi cứu.”


      Nghe vậy, Âu Dương Kỳ nhếch môi cười hỏi, “ thế nghĩa là lúc em cần cứu, cứu?”


      “Nếu như có thể cứu được.”


      “Hì, Ngạn, đánh mà. chết mất!” xong liền nhào vào trong lòng Cổ Ngạn, tiện thể giơ tay véo mặt y.


      Cổ Ngạn nhịn được cau mày, nhưng lại né tránh tay của ta, chỉ là trong mắt có chút buồn bực.


      Lúc Nam Cung Diệu và Âu Dương Hiểu Hiểu trở về vừa vặn bắt gặp màn này. Nam Cung Diệu khỏi kinh ngạc trợn to mắt, nhìn lầm đó chứ?


      Trông thấy Nam Cung Diệu và Âu Dương Hiểu Hiểu, Âu Dương Kỳ tiến tới khẽ vào tai Cổ Ngạn, “ phải chú ý cái Âu Dương Hiểu Hiểu kia, gia chủ phái em tới tiếp cận , Âu Dương Hiểu Hiểu khẳng định cũng phải là lòng thích bạn đâu.” Nhanh chóng dặn dò xong, tiện thể hôn lên mặt Cổ Ngạn cái, sau đó xoay người rời , người khác tuyệt đối nhìn ra có gì bất thường.


      Âu Dương Kỳ vẫn luôn ưa Âu Dương Hiểu Hiểu, mặc dù hai người đều thuộc Âu Dương gia, nhưng giao tiếp quá nhiều do đó chẳng thèm chào Âu Dương Hiểu Hiểu mà bỏ luôn.


      Cổ Ngạn nhìn rời , mắt lóe lên như có điều suy nghĩ.


      “Này, hồi hồn !”


      Cổ Ngạn phục hồi lại tinh thần, thấy Âu Dương Hiểu Hiểu cũng rời , Tề Hiền hẳn là vào thạch thất, chỉ còn lại y và Nam Cung Diệu, khỏi mở miệng hỏi, "Âu Dương Hiểu Hiểu và cậu gì thế?”


      “À, ấy Âu Dương Lạc bảo ấy tiếp cận mình.” Đối với chuyện này, Nam Cung Diệu có gì giấu diếm.


      Cổ Ngạn nhíu mày, " ta như vậy sao?"


      Nam Cung Diệu nhìn y hỏi, "Có vấn đề?"


      Cổ Ngạn trầm mặc lúc, sau đó lắc đầu , “ có vấn đề.” xong liền bước lên trước.


      Nam Cung Diệu đuổi kịp bước chân y, mở miệng, “ vừa rồi cũng là người của Âu Dương gia, xem ra Âu Dương Lạc đúng là chút che giấu mục đích của mình.” Trước đó ràng chẳng có hành động gì, bây giờ đột nhiên lại đến dây dưa, kẻ ngu cũng biết là có vấn đề.


      Song Âu Dương Lạc hẳn nên vui mừng vì bảo người quấn lấy Tề Tu, bằng vị đại tiểu thư kia mà nổi bão chịu thấu rồi. Vừa nghĩ đến cái người kia, Nam Cung Diệu khỏi lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hiển nhiên là tiếc nuối vì có trò hay để xem.


      "Ừ." Cổ Ngạn lên tiếng, liền gì thêm.


      Nam Cung Diệu đột nhiên cản đường y hỏi, “ phải cậu thực thích kia chứ?” Mặc dù cảm thấy có khả năng, nhưng Cổ Ngạn cũng phải là người để phụ nữ tùy tiện muốn làm gì làm với y, tình huống nhìn thấy trước đó ràng chính là y mặc cho kia hành động, điều này cũng quá khác thường rồi!


      Thấy Cổ Ngạn phủ nhận, Nam Cung Diệu khỏi cau mày , “ ràng cậu biết ta là người của Âu Dương gia mà!”


      "Nam Cung Diệu, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó!” Cổ Ngạn đẩy ra muốn tiếp, ràng muốn thảo luận vấn đề này với ta nữa.


      Nam Cung Diệu kéo y lại, trầm mặt hỏi, “ phải là cậu chịu được mê hoặc như thế đấy chứ? ả kia chẳng ra sao cả, muốn mặt có mặt, muốn dáng cũng chẳng có dáng . . .”


      Cổ Ngạn bỗng lạnh mặt, trầm giọng thốt lên, “Nam Cung Diệu, cậu quản nhiều quá rồi đó!”


      Nam Cung Diệu hơi ngây ra sau đó hoàn hồn lại, tức giận bảo, “Mình quản nhiều? Cậu nghĩ mình muốn quản cậu sao?” Nam Cung Diệu hầm hầm nhìn Cổ Ngạn nhưng biết nên gì, vì ả kia mà làm mặt lạnh với , tốt mà, đồ trọng sắc khinh bạn!


      Cổ Ngạn hình như cũng cảm thấy thái độ của mình hơi quá, sắc mặt liền dịu đôi chút, “Mình có chừng mực!"


      Nam Cung Diệu nhíu nhíu mày, muốn lại thôi, cuối cùng cũng mở miệng, chỉ bỏ lại câu, “Tóm lại cậu chú ý chút cho mình!” Trong mắt mang theo chút lo lắng, quả thực là thái độ của Cổ Ngạn quá mức dị thường, vốn dĩ lần hành động này rất lo lắng, bây giờ lại càng thể nào yên tâm rồi!


      “Ha ha . . .” tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến, Cổ Ngạn ngẩng đầu nhìn, lãnh khốc hỏi, “Còn có việc?"


      Âu Dương Kỳ bỏ nhưng rồi lại quay trở lại, vừa vặn nhìn thấy màn ban nãy, lúc này nghe được câu hỏi của Cổ Ngạn, bỗng nhào vào trong ngực ôm y. Cổ Ngạn hơi ngây ra, sau đó giơ tay vỗ vỗ lưng , coi như là dỗ dành.


      Nam Cung Diệu giương mắt nhìn hai người, cái này gọi là có chừng mực? Đây ràng chính là bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng rồi, muốn phủi tay mặc kệ, nhưng thực tế vẫn làm mặt lạnh đứng tại chỗ.


      Âu Dương Kỳ buông Cổ Ngạn ra, tươi cười ngẩng đầu, chỉ là khóe mắt có hơi ướt, kéo tay Cổ Ngạn vừa cười vừa , “Yên tâm , tại ai có thể khi dễ em cả!"


      "Ừ." Cổ Ngạn thêm gì, biết quay trở lại nhất định là có chuyện, khỏi hỏi, "Có chuyện tìm sao?”


      Nghe vậy, Âu Dương Kỳ cười tươi mở miệng, “Ngạn, hình như có rất nhiều thuốc tốt, cho em ít phòng thân ! Em bảo đảm cho kẻ khác dùng đâu!” xong liền giơ tay thề, vẻ mặt rất nghiêm túc.


      Cổ Ngạn liếc cái, nhịn được phun ra câu, “Em thề thốt như cơm bữa ấy!” Mặc dù như vậy, nhưng lại móc ra ít thuốc tốt đưa cho .


      Âu Dương Kỳ giật giật khóe miệng, lẽ nào uy tín của kém đến vậy sao? bên vừa kiểm điểm, bên vừa nhét thuốc Cổ Ngạn đưa vào trong túi, buồn rầu , “Nhiều lắm chứa hết, chỉ cần đủ cứu mạng là được!”


      Nam Cung Diệu nhìn thấy liền á khẩu, cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn? Chính là đây! Có khi nào Cổ Ngạn hào phóng với như vậy đâu chứ?

    4. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 61: cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt!


      Đúng lúc này, Tề Hiền từ trong thạch thất ra, nhìn thấy Âu Dương Kỳ cũng để ý nhiều, chỉ nó với Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu, “Thiếu gia có chuyện muốn !" Sau đó liền quay vào.


      Âu Dương Kỳ rất tự giác ôm đống thuốc thu được vẫy vẫy tay với Cổ Ngạn, ngay cả cảm ơn cũng có liền rời .


      Cổ Ngạn vào thạch thất, Nam Cung Diệu thở vắn than dài ở phía sau, nhìn bóng lưng Cổ Ngạn như có điều suy nghĩ.


      Cổ Ngạn bỗng quay đầu nhìn bảo, “Nam Cung Diệu, con người đều thay đổi!” Trong giọng mang theo tia cảm khái.


      Nam Cung Diệu cau mày, có ý gì? Y là muốn trước đây y có hứng thú với phụ nữ, nhưng bây giờ lại có?


      Cổ Ngạn quản nghe có hiểu hay , cũng định giải thích thêm. Nam Cung Diệu nhăn tít mày, trong lòng có chút bực bội, tình cuối cùng thoát khỏi lòng bàn tay rồi!


      Nhìn bọn bước vào phòng, Âu Dương Lạc xuất trước cánh cửa của căn phòng khác, trong mắt lộ ra ý cười, dường như rất hài lòng.


      Đông Phương Duệ trông thấy nụ cười hài lòng mặt y khỏi hừ lạnh tiếng. Lần này cùng Đông Phương gia chỉ có , mà lại còn là ả vô cùng cao ngạo, để ta tiếp cận Tề Hiền vốn chẳng trông mong gì nhiều, tại thất bại cũng nằm trong dự liệu. Chẳng qua là tiện nghi cho Âu Dương Lạc mà thôi, hai ả kia của Âu Dương gia đúng là đơn giản!


      Âu Dương Lạc liếc mắt nhìn ta, cười cười quay trở về phòng. Đông Phương Duệ trầm mặt đứng đó lúc, sau đó về phía căn phòng của Tề gia. Bây giờ phải mượn sức Tề gia, bằng nếu để Âu Dương Lạc lại giành mất nữa, sợ rằng người của Đông Phương gia bị thiệt hại, kể cả !


      Trong căn phòng của bọn người Tề Bảo Bảo, vào lúc này Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn và Tề Hiền ba người quây quần bên nhau, nhìn đóa hoa được khắc tường. Tề Tu cảm thấy hoa văn vách tường có lẽ có điều cổ quái, vốn muốn xem xét, nhưng Tề Bảo Bảo lại đem nhiệm vụ vinh quang này giao cho Nam Cung Diệu, về phần nguyên nhân, là sợ thân ái nhà mệt nhọc nha!


      Nhìn lúc lâu, Nam Cung Diệu hình như nhớ tới cái gì đó, bất thình lình xông ra ngoài. Cổ Ngạn và Tề Hiền cũng theo ra, Nam Cung Diệu chạy đến nơi bọn họ từng rơi xuống, sau đó chậm rãi men theo lối , hết sức chăm chú quan sát những hoa văn kia.


      Cổ Ngạn và Tề Hiền cũng quan sát, mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng lại biết rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào.


      Khi sắp đến gần thạch thất Nam Cung Diệu đột nhiên hơi lung lay, có chút đứng vững. Cổ Ngạn vươn tay đỡ , cau mày hỏi, “Sao thế?” Lẽ nào hoa văn này có điều cổ quái?


      Nam Cung Diệu lắc đầu bảo, “Tinh thần quá mức tập trung nên chóng mặt!” Những hoa văn này, trong tranh có tranh, thậm chí có thể chia làm mấy tầng, nếu như tập trung tinh thần, rất khó thấy .


      Đóa hoa được khắc trong phòng cũng xuất trong thạch thất, nếu đoán lầm trong ba căn phòng còn lại cũng có.


      Nhìn Nam Cung Diệu lộ ra vẻ mặt dùng não quá độ biết Tề Bảo Bảo dự đoán trước chính xác dường nào, đây quả thực là việc mệt chết người mà!


      Đúng vào lúc này, Tề Bảo Bảo và Tề Tu, còn có người của ba đại gia tộc đều bước ra ngoài. Tề Bảo Bảo trông thấy Nam Cung Diệu liền hỏi, “Tìm đến tận đây rồi à?”


      Nam Cung Diệu sửng sốt nhìn , trong giây lát liền hiểu ra. Hóa ra sớm phát , ràng là bắt lao động khổ sai mà!


      Nam Cung Diệu khóc ra nước mắt, bị người ta bóc lột sức lao động đó nha!


      Những hoa văn vách đường hầm sau khi nhìn xuyên qua từng lớp phát giống hệt như đóa hoa trong phòng, cộng thêm năm đóa hoa trong thạch thất và những căn phòng khác, tổng cộng có 12 đóa.


      May mà bọn họ nhiều người, Nam Cung Diệu chỉ ra nơi khắc 12 đóa hoa, cứ mỗi đóa người đứng, sau đó mọi người cùng nhau cố sức đẩy.


      "Răng rắc răng rắc..." Tiếng cơ quan chuyển động vang lên vô cùng ràng, sau hồi lâu, lại nghe thấy tiếng “Cạch”.


      Tiếp đó, Nam Cung Diệu á khẩu. Bởi vì sau khi cơ quan chuyển động xuất nguy hiểm gì, nhưng cũng phát được lối ra, chỉ là mỗi đóa hoa ứng với cánh cửa đá, giờ đây cửa đá được mở ra, bên trong đều là phòng ngủ được bày biện hệt như bốn căn phòng trước.


      Nam Cung Diệu 囧, bận rộn nửa ngày kết quả là tìm thêm vài căn phòng thôi sao?


      Tề Bảo Bảo gật gật đầu, thấp giọng , “Cái cơ quan này tệ! Nhất định phải có mười hai người mới có thể mở, có mười hai người, vậy bốn phòng tất nhiên đủ, kẻ nào tạo ra cơ quan này đúng là am hiểu lòng người, đây phải là sợ chúng ta đủ phòng, nghỉ ngơi tốt sao?”


      “Ha ha . . .” Đông Phương Duệ đứng bên cạnh nên nghe rất ràng lời của , khỏi cười , "Tề tiểu thư sai, người tạo ra cơ quan này quả thực am hiểu lòng người!"


      Nghe thấy thế, Tề Bảo Bảo nhíu mày, mặc dù Đông Phương Duệ có dáng vẻ tiểu chính thái đáng , nhưng tính tình lại chẳng đáng chút nào, giờ lại bày ra bộ dạng ôn hòa ràng là có ý đồ mà!


      Tề Tu đột nhiên giơ tay ôm eo Tề Bảo Bảo, cúi đầu hôn lên môi , trầm giọng bảo, “Quay về nghỉ ngơi thôi!” Sau đó ôm Tề Bảo Bảo xoay người hướng về phía căn phòng của mình trước đó.


      Tề Bảo Bảo quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đông Phương Duệ, lại nhìn nhìn gương mặt có biểu cảm của Tề Tu, bỗng cúi đầu bật cười.


      Tề Tu ôm tiến vào phòng, ấn vào cơ quan cạnh cửa, cánh cửa đá liền khép lại. Bây giờ nhiều phòng như thế dĩ nhiên để người ta tới quấy rầy nữa.


      Nhìn nét mặt sa sầm rét lạnh của Tề Tu, Tề Bảo Bảo rụt rụt cổ, mở miệng cách đầy e dè, “Cha, người sao thế?” Nhưng trong mắt lại che giấu được ý cười, hóa ra thân ái nhà chính là vại dấm chua lớn nha!


      Tề Tu thuận thế đè lên cánh cửa đá, cau mày , “ cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt!"


      Tề Bảo Bảo duỗi tay đẩy đẩy , vẻ mặt vô tội, "Người ta nào có.” Đông Phương Duệ cũng phải là thứ tốt lành gì, hoàn toàn có hứng thú cũng có trêu chọc gã ta nha!


      Tề Tu biết tỏng bản lĩnh giả vờ ngây ngốc của , chuyện thông bèn dứt khoát cúi đầu hôn .


      Tề Bảo Bảo vừa tránh môi vừa hàm hàm hồ hồ phân trần, “ phải do em trêu chọc mà, chỉ có thể trách bọn Nam Cung Diệu khoe khoang quá mức. Đông Phương Duệ ràng là nhắm vào bọn , chẳng qua thấy em ngu ngốc nên mới ra tay từ chỗ của em thôi.” luôn khiêm tốn, làm sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt được chứ?


      cũng đúng là vậy, được Đông Phương Duệ phái ra sử dụng mỹ nhân kế với Tề Hiền thất bại, y liền muốn đánh quan hệ tốt với Tề Mặc. Nhưng Tề Mặc há lại là kẻ dễ đối phó như vậy? Cuối cùng Đông Phương Duệ chỉ có thể đánh chủ ý lên đám người Tề Tu.


      Mặc dù Tề Tu cũng coi như là người của Tề gia, nhưng những ngày này mọi người đều nhìn thấy hết sức ràng, Tề Mặc và Tề Tu đều tự làm theo ý mình.


      Tề Mặc mang theo khá nhiều người, hiển nhiên cần lo lắng quá mức. Còn Tề Tu mặc dù chỉ mang theo ba người nhưng ba người này hình như hề đơn giản, tại tính ra yếu nhất là Đông Phương gia. Âu Dương Lạc lôi kéo được Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn, nếu như muốn nhân chuyến này ra tay với Đông Phương gia, chỉ sợ Tề Mặc can dự vào, đến lúc đó Đông Phương gia thực gặp nguy hiểm rồi. vẫn biết Âu Dương Lạc là kẻ có dã tâm bừng bừng, cho nên tuyệt đối phải là buồn lo vô cớ!
      Dunghyt97, quỳnhpinkylinhdiep17 thích bài này.

    5. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      @Ishtar ơi, chỉ mình làm mục lục với. Làm 2 3 lần mà hok đc thế này? Hu hu
      quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :