1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31.

      Thanh Chỉ cung vẫn là Thanh Chỉ cung đó ... vẫn lẻ loi mà to lớn, cánh tay Nhâm Quân Tím có nhiều con rắn , con rắn kia dọa Doãn Thiên Lương giật mình.

      mới bao lớn mà cưới rồi hả?” Nhậm Quân Tử hỏi.

      Doãn Thiên Lương dùng hai ngón tay khoa chân múa tay chút, Nhâm Quân Tử liền há to miệng: “22? ? Ông trời, là may mắn.”

      “Chị , nghĩ bao nhiêu?” Doãn Thiên Lương cười hỏi.

      “Này, cùng ta, Lục Quân Tắc đó thực có cái kia?” Nhâm Quân Tử hỏi.

      có.” Doãn Thiên Lương .

      “Tại sao? Nhâm Quân Tử hỏi.

      “Tôi thích dùng nhà vệ sinh công cộng, tôi cũng thích ngồi xe buýt.” Doãn Thiên Lương .

      “Tôi cũng thích. Ai, tính thế nào mạng của lại tốt hơn tôi, cha Vương gia cấp , gả cho Vương gia cấp hai, Vương gia cấp hai dám bắt nạt , nhưng, có thể kéo dài bao lâu?” Nhâm Quân Tử hỏi.

      “Ít nhất tạm thời tôi rất tốt, lạnh lùng cho chính , tôi xem Hoàng đế đối với hứng thú rất lớn, tự mình cho tôi biết tới gặp ... có thể kéo dài bao lâu ...” Doãn Thiên Lương hỏi, lo lắng càng sâu.

      biết, kéo ngày hay ngày, nếu ta dám đụng tôi, tôi thiến ta.” Nhâm Quân Tử .

      Ách ... rất tốt, rất ác, trong lích sử nhiều Hoàng đế thái giám.

      “Có thể được sao? Thỷ lệ thành công lớn sao?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Đến lúc đó hãy , cùng lắm cá chết lưới rách.” Nhâm Quân Tử .

      sợ liên lụy Nhâm gia.” Doãn Thiên Lương hỏi. Quan hệ đến chỉ cái mạng của ấy.

      Nhâm Quân Tử thở dài, liên lụy Nhâm gia ... Doãn Liệt, tên kia , coi như chạy ta cũng làm gì Nhâm gia ... điều kiện kiên quyết là, có thể chạy trốn hoặc là cho ta lý do để ta thả .

      “Liên lụy tới, yên tâm .” Nhâm Quân Tử : “Rất tốt là Doãn Liệt ngang ngược như vậy.”

      Doãn Thiên Lương nhìn ấy chút: “ phải bảo trọng, mấy ngày nữa tôi , muốn gặp cũng dễ dàng như vậy rồi. giống như tôi giúp gì được cái gì.”

      “Ai ... tự cầu nhiều phúc , cái địa phương sui xẻo này ...” Nhâm Quân Tử .

      Doãn Thiên Lương lại ngồi lát mới .

      Ra khỏi Thanh Chỉ cung Doãn Thiên Lương thở dài, vẫn là xã hội nam nữ bình đẳng tốt. Lại tạm biệt lão thái thái rồi cùng Lục Quân Tắc ra cung. Hai người ngồi đối diện trong xe ngựa, Doãn Thiên Lương nghiêng đầu nhìn rèm, Lục Quân Tắc vẫn là vẻ mặt có biểu cảm.

      “Quận Vương gia, ta ...” còn chưa hết bị Lục Quân Tắc cắt đứt.

      “Sau này gọi phu quân.” Lục Quân Tắc .

      Gọi lão công tương đối dễ nghe hơn? Phu quân ... hơi tê tê.

      Quên , tê tê như vậy còn chưa phải , tránh cho ra bị ngọng.

      “Vừa rồi nàng muốn gì?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Ta muốn hỏi lúc nào rời Kinh thành.” Doãn Thiên Lương .

      “Nhanh.” Lục Quân Tắc .

      Cũng coi như chưa cái gì khác biệt, hai ngày là nhanh, ba bốn ngày cũng là nhanh, bảy tám ngày cũng coi là chậm a ...

      “Hừ.” Doãn Thiên Lương gật đầu cái, có mấy ngày nữa mình lại phải xa ngoài ngàn dặm rồi.

      “Hừ là có ý gì?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Doãn Thiên Lương nhìn ta, đây là chê cười sao?

      “Hừ chính là ta biết.” Doãn Thiên Lương .

      “Hừ.” Lục Quân Tắc cũng hừ.

      Trở lại biệt viện nhà Quận vương thể bái kiến “mẹ chồng”, ánh sáng ở đôi mắt đẹp của Quận Vương phi bay tới bay lui giữa hai người, Doãn Thiên Lương thấp đầu giả bộ chậm lụt nhìn thấy, biết Lục Quân Tắc là vẻ mặt gì.

      Nhìn hơn nửa ngày, Vương phi mói hỏi bọn họ chuyện vào cung thỉnh an, đến buổi trưa dĩ nhiên là muốn điền đầy bụng, ba người ngồi bên cạnh bàn, Doãn Thiên Lương có chút được tự nhiên.

      Lại càng tự tại chuyện ở phía sau đầu đâu, ăn cơm trưa xong, Doãn Thiên Lương suy nghĩ có phải bồi đại mỹ trò chuyện lại đến thời gian thuận tiện uống trà chiều gì đó hay , chỉ nghe Vương phi : “Mấy ngày nay lăn lộn mệt chết lão bà ta, những ngày qua hai người các ngươi cũng nhãn rỗi, trở về phòng nghỉ ngơi chút .”

      Nghỉ ngơi chút nghỉ ngơi chút, còn cố ý tăng thêm mấy chữ “trở về phòng”, chỉ sợ người ta vào vườn hoa “nghỉ ngơi” hay sao.

      Đứng lên cáo từ ra ngoài, Doãn Thiên Lương theo phía sau Lục Quân Tắc, trở về phòng nghỉ ngơi chút, nàng cũng nên bổ sung, ngày hôm qua cũng ngủ ngon.

      Vào phòng, bọn nha hoàn như cùng hẹn nhau lập tức lánh ra ngoài, vẫn còn rất tốt bụng đem cửa và cửa sổ đóng lại. Nhìn Lục Quân Tắc chút thấy ta rất nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh bàn.

      Doãn Thiên Lương cố ý mặt nhăn mày nhó, lầm bầm lầu bầu : “Trong phòng này có mùi vị gì ... Ta xem, vẫn là mở cửa sổ ra tốt hơn.” Vừa vừa đẩy cửa sổ ra, thuận tiện còn chứng kiến bọn nha hoàn băn khoăn bên canh tân phòng, vừa nhìn cửa sổ chợt mở ra lập tức mình cũng làm bộ như vội vội vàng vàng.

      Cơ sở ngầm của Vương phi còn ít, chỉ bất quá ... phải tới tổng cộng có phải rất đông đúc hay ?

      “Trời cũng nóng đóng cửa sổ , nếu nát nghỉ ngơi tiện.” Lục Quân Tắc .

      tiện? Doãn Thiên Lương cười cười: “Quận Vương gia, ta mệt, ngài nếu nghỉ ngơi nghỉ ngơi , ta vừa đúng đến các nơi xem chút.”

      “Hừ.” Lục Quân Tắc đứng dậy: “Trước hầu hạ ta nghỉ ngơi.”

      A. Hầu hạ?
      Last edited by a moderator: 18/5/15
      Huỳnh Thượng Hỷ, Dion, duyenktn19 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32.

      “Ta gọi nha hoàn.” Doãn Thiên Lương .

      Lục Quân Tắc đến bên người , cành tay vừa nhấc thuận tay đóng cửa sổ, hơi thấp đầu nhìn nàng: “ Thời gian ta nghỉ ngơi bị người khác nhìn liền được.”

      Doãn Thiên Lương dịch chuyển lùi về phía sau, khoảng cách gần có chút nguy hiểm. Lục Quân Tắc xoay người tới hướng phía giường, ngồi xuống ở mép giường nghẹo đầu liếc xéo nàng : “Chớ đề phòng ta như phòng cướp, miếng cưỡng nàng, cần làm ra biểu tình này.”

      Sau đó kéo chăn ngã đầu liền ngủ, Doãn Thiên Lương hai mắt len lén nhìn, giống như ngủ say, nhưng ... người này chiếm nửa bên giường, mình làm sao bây giờ? Nhảy vào giữa giường? Vẫn là quên , vạn nhất nhóm nên chút lửa xong rồi.

      Nhưng ra nàng cũng rất muốn bổ sung thêm, xem ra là được, nhàng đẩy cửa ra ngoài, chút hoạt bát chút? Bước , ở kinh thành cái nơi tấc đất tấc vàng này, biệt viện cũng lớn, trong chốc lát xong, ngồi ở lương đình sau hoa viên, dõi mắt nhìn chút đều là hoa tàn, nhìn vắng lặng.

      Bầu trời còn thỉnh thoảng có chim nhạn xếp hàng bay qua, Doãn Thiên Lương liền thở dài, chim nhạn cũng biết về nhà, nàng ngay cả đường ở đâu cũng còn có tìm cứ như vậy đần độn u mê, ga làm người có gia đình rồi.

      Ánh mắt liếc về mấy bóng dáng lén lén lút lút của mấy nha hoàn, Doãn Thiên Lương đảo trắng dã cặp mắt, còn hăng hái nhìn cái gì, còn bằng trở về với cẩm thạch, đến đá cẩm thạch nàng lại nghĩ tới cái vẫn đề, chuyện động phòng như thế nào với mẹ chồng Quận Vương phi cho tốt đây?

      Trở lại phòng, qt còn ngủ, bên trong phòng chỉ có tiếng hít thở vững vàng của ta, Doãn Thiên Lương liền ngồi bên cạnh bàn thỉnh thoảng liếc hai mắt qua, còn tỉnh? Lại vừa suy nghĩ ta tỉnh lại mình thế nào với ta.

      suy nghĩ, giường đá cẩm thạch ngồi dậy, liếc mắt nhìn nàng chút : “Nhìn đủ chưa?”

      Á ... ......

      Doãn Thiên Lương gật đầu cái. Nhìn xem ... phải là khối đá cẩm thạch rất đẹp mắt sao, kéo cái gì?

      Ánh mắt Lục Quân Tắc hơi híp lại: “Tân hôn ngày thứ hai nàng nhìn phu quân đủ rồi, sau này làm sao bây giờ?”

      Quết tâm để cho ta ăn bánh bao bị nghẹn, Doãn Thiên Lương rất muốn cho ta biết: có thể làm sao, thích nhìn thôi ... nhưng nàng thể, quá đả thương tự ái của ngài, hơn nữa vị này còn là Vương gia.

      Lục Quân Tắc cũng đến ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn thẳng vào nàng chuyện, may là da mặt Doãn Thiên Lương dày nếu là những tiểu thư khác cũng có chút gánh được rồi.

      “Quận vương, ngài nhìn cái gì?” Doãn Thiên Lương thể làm gì khác hơn là mở miệng trước, ý đồ phá vỡ cái khí lúng túng này.

      “Nhìn trở lại.” Lục Quân Tắc .

      Dưới đáy bàn Doãn Thiên Lương nắm chặt quả đấm, TNND, người này a, mơ ước vẻ đẹp của nàng trực tiếp ... Nhưng mặt Doãn Thiên Lương vẫn còn bày ra bộ dạng ngây ngô: “A.”

      “Lại có chuyện muốn ?” Lục Quân Tắc .

      “Ừ.” Doãn Thiên Lương còn giản bớt số từ để chuyện.

      “Chuyện động phòng?” Lại hỏi.

      “Ừ.” Doãn Thiên Lương gật đầu.

      “A.” Lục Quân Tắc đơn độc từ.

      Doãn Thiên Lương liền cố ý mở trừng hai mắt nhìn ta, a ... có ý tứ gì? giải quyết chỉ cần biết?

      “Nàng với mẹ.” Lục Quân Tắc .

      Khống chế kích động đem ánh mắt mình trừng đến mức lớn nhất, Doãn Thiên Lương gật đầu cái: “A.”

      Rất may tại ở trong tay có búa, nếu nàng thể đảm bảo đem người đàn ông này đập thành bột phấn. Mình là người phụ nữ, ông chồng mình lại để cho mình chuyện với mẹ chồng nguyện nhân bọn họ thể gì kia, chết ngất.

      Lục Quân Tắc đứng dậy ra ngoài, nhìn bóng lưng của ta Doãn Thiên Lương xem thường. Ông trời ơi, sớm biết thế mình còn bằng gả cho Triển Vọng Phi, tên kia cũng đem loại chuyện khó này giao cho mình? Từng bước sai từng bước sai quả nhiên là thể sửa lại được.

      Đến lúc ăn cơm tối, ánh mắt Quận Vương phi quét tới quét lui giữa hai người, Lục Quân Tắc mắt nhìn thẳng ăn cơm, đối với mẹ nhìn cũng nhìn lại, Doãn Thiên Lương cũng rất trấn tĩnh, phải là sao, nàng vui Quận Vương phi còn có thể ăn nàng thế nào?

      Ăm cơm xong, Quận Vương phi vừa muốn mở miệng liền nghe Doãn Thiên Lương : “Phu nhân, mẹ, Thiên Lương có lời phải với ngài.”

      Quận Vương phi mặt mày nghiêm túc: “Lương nhi, chuyện gì?”

      Đống đá cẩm thạch này có ý tứ muốn , ngồi ngay tahửng uống trà, Doãn Thiên Lương nhìn ta ... cũng biết tránh , biết người nào giáo dục đứa này ...

      “Ừ, chính là ...” Do dự chút, Doãn Thiên Lương quyết định vẫn thẳng, dù sao Doãn Thiên Lương cũng là Quận chúa ngây ngô, còn có chút tình cảm thiếu sót, ra cũng có người cười nàng ... ?

      “Chính là cái gì?” Quận Vương phi liếc mắt nhìn Lục Quân Tắc: “Có phải hay Quận Tắc khi dễ con?”

      có, Quận vương có khi dễ Thiên Lương. Thiên Lương muốn là ...” Khẽ cắn răng, bất cứ giá nào: “Thiên Lương muốn , ca ca tỷ tỷ của mình vẫn chưa đón dâu nên Thiên Lương cũng thể cùng Quận vương viêm phòng.”

      biết có phải là ảo giác hay , nàng hình như thấy khóe miệng Lục Quân Tắc giật giật, nàng hy vọng là do trà nóng ...

      Quận Vương phi , nhìn Doãn Thiên Lương lại nhìn Lục Quân Tắc, hồi lâu : “Ta biết, hai người các con về phòng trước .”

      Cáo lui ra ngoài, Lục Quân Tắc trước, Doãn Thiên Lương ở phía sau, hướng về phía bóng lưng đằng trước nhe răng trợn mắt, vẫn nghĩ là đàn ông cơ, phi, coi như nàng nhìn nhầm người.
      Dion, Huỳnh Thượng Hỷ, PhongVy5 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33.

      Trở về phòng, thời gian còn sớm, vào lúc này mà nằm ngủ có chút được, hơn nữa ... căn bản cũng ngủ được, hay là tìm chuyện gì để làm, chuyện gì thích hợp cho hai người mới tân hôn làm đây?

      Uống trà.

      Uống đến ấm thứ ba, Doãn Thiên Lương uống trôi nữa, ngược lại nhìn người đà ông đối diện uống rất dễ chịu, cái kho khá lớn.

      “Ta mệt mỏi, ngủ trước.” Doãn Thiên Lương . Ngốc tử có chỗ tốt chút chính là có thể bớt đoán tâm tư người khác, muốn làm gì làm.

      “A.” Hai ngày nay Lục Quân Tắc đối với đơn này có vẻ cuồng nhiệt.

      Đứng ở mép giường cân nhắc chút nên nằm ở bên ngoài tốt hơn, rời giường dễ dàng, để nguyên quần áo nằm xuống giường kéo chăn chùm lên đến đầu, Doãn Thiên Lương chốn ở trong chăn đếm dê, vừa để ý đồng tĩnh trong phòng, đúng là ban đêm yên lặng ... tiếng đá cẩm thạch uống nước cũng có.

      Bởi vì trong hang ổ dưỡng khí tương đối ít, hơn nữa đến cổ đại này rất nhiều ngày thành thói quen ngủ sớm, công thêm mấy ngày nay lăn qua lăn lại rất mệt mỏi, cho nên Doãn Thiên Lương rất nhanh ngủ thiếp .

      Trong mộng, Doãn Thiên Lương biến thành người đẹp diêm dúa lẳng lơ trong cái quảng cáo kia, trước mặt là biển rộng xanh thẳm, nàng dùng loại tư thế cực kỳ duyên dáng ôm biển rộng vào trong ngựa, chỉ cảm thấy bụng
      Càng ngày càng trướng…nước biển này khó uống, mặn mặn đắng đắng, hình như nhúc nhích cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong bụng.

      Trước mắt bỗng nhiên có chút lờ mơ, Doãn Thiên Lương dùng sức dụi dụi mắt, lát sau tỉnh lại, đây là tân phòng của nàng, cho nên tỉnh…bởi vì nàng muốn nhà xí, uống nước nhiều cảm giác khó chịu, rón rén ngồi dậy, phát đá cẩm thạch ngủ mặt hướng vào trong, nhìn dáng dấp, ta có mơ biến thành người đẹp.

      Bĩu môi, Doãn Thiên Lương vén chăn lên xuống giường, nha hoàn trực đêm thấy nàng đứng lên bận rộn tới đây giọng hỏi nàng có cái gì phân phó. Doãn Thiên Lương bốn chữ:”Ta muốn ngoài.” Nha hoàn lộ ra biểu tình ngượng ngùng, giọng :”nô tỳ chuẩn bị cái bô.”

      Doãn Thiên Lương lắc đầu, lo lắng hướng về phía này. Mở cửa, đèn lồng ngoài hành lang cũng sáng, có gì dọa người, vòng nhà cầu khỏi có chút cảm khái, nhà có tiền cổ đại đến nhà cầu cũng tráng lệ như vậy, khó trách Lưu Tiểu Trư cùng Vệ Tử Phu ở trong cầu tiêu gì kia, chỗ này phải là người trong nghề ai biết là nhà cầu a…Suy nghĩ mien man giải quyết xong, quả nhiên đêm thu lạnh như nước, rất tốt là tiểu nha hoàn cầm cho nàng quần áo dày hơn.

      Rửa sạch trở về phòng tay chân tới mép giường, phát đá cẩm thạch lật người hướng về phía bên ngoài, ngắm cái rồi thu hồi ánh mắt suy nghĩ chút ngắm cái nữa, đừng ai, người an hem này đúng là rất có hình tượng, so với thanh niên cẩu thả 22 tuổi như nàng ở thời đại kia thành thục hơn nhiều, ai, đây chính là cuộc sống có áp lực lớn tạo thành đây mà, cũng già sớm rồi. Bĩu môi, rón rén hướng mặt ra ngoài nằm xuống, dùng sức bọn chăn lại chuẩn bị ngủ tiếp.

      “Uống nhiều nước?” giọng sau lưng dọa Doãn Thiên Lương giật mình.

      “A.” ra là cố ý chuyển người tới đây chính là vì hù dọa mình.

      “Sau này uống ít .” Lục Quân Tắc .

      “A.” Doãn Thiên Lương lại a

      “Ngủ .” Nghe động tĩnh hẳn là ta xoay người sang chỗ khác rồi.\

      “A” Doãn Thiên Lương trước sau như .

      “Phu nhân, vi phu lấy tên chữ cho nàng như thế nào?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “A.” Lấy tên chữ? nghĩ là ai? Hai ta cùng cấp bậc, lấy tên chữ cho người ta… tôi sớm lấy cho rồi, đá cẩm thạch.

      “Oh a.” Lục Quân Tắc .

      Trong chăn Doãn Thiên Lương nắm chặt quả đấm, bà nội con , a a … mình có là con gà gáy to hay con khỉ lông vàng đâu….đá cẩm thạch. Bất quá , aa aa , mình sau này là Oh a.

      “A.” Trả lại tiếng.

      Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ. Trong lòng Doãn Thiên Lương cười lạnh, tảng đá chết, chờ bắt được cơ hội tôi làm sao chỉnh chết , tạm thời đắc ý trước .

      Đây là sáng sớm ngày tân hôn thứ 2, ngày mai mới là ngày về thăm bố mẹ.

      thỉnh an, yên tĩnh ăn điểm tâm, gặp mẹ chồng, mặt mẹ chồng nhìn nàng, giống như muốn cầu cạnh nàng nhưng lại có ý muốn mở miệng, thấy thế Doãn Thiên Lương có chút cảm giác tội ác, nhưng rất nhanh nàng liền đem mình khuyên tỉnh táo, mẹ chồng là giả bộ, chính là muốn lừa gạt thiếu nữ vị thành niên sinh cháu trai cho bà, nàng mới mắc mưu đâu.

      “Mẹ, ngài thế nào? Sắc mặt thoạt nhìn tốt, có phải thoải mái hay ạ?”Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Lương nhi, ra cũng có gì…Ai, quên , chưa cần , lại gây áp lực cho các con.” Mẹ chồng nàng ca rất tốt, than thở trăm điều đều du dương uyển chuyển.

      “a.” Doãn Thiên Lương thuận theo như con lừa, sợ nhất đúng là bà , là tốt nhất.

      Đoán chừng người đẹp mẹ chồng ngờ tới nàng phản ứng như thế, trong khoảng thời gian ngắn .

      Người đẹp mẹ chồng liền mắt chứa mờ mịt ăn xong điểm tâm, Lục Quân Tắc tìm cớ thư phòng tìm mấy thứ, để mẹ chồng con dâu hai người ngồi lại.

      “Lương nhi, con với mẹ, có phải con thích Quân Tắc, mới muốn cùng Quân Tắc viên phòng?” Người đẹp mẹ chồng hỏi.

      Doãn Thiên Lương lên tiếng.

      “làm vợ rồi lại cùng ta xa lạ, vẫn là làm Tương nhi hồi đó tốt hơn, còn cùng Hạ di đùa giải câu đố.” Người đẹp mẹ chồng , giọng .

      Khi đó, ai biết ngài là mẹ chồng của tôi…Biết tôi giả làm con trai. Bây giờ còn hối hận đây.

      “Tương nhi, con đừng sợ, Quân Tắc mặc dù mặt lạnh nhưng tâm địa tốt, từ từ con biết, mẹ cũng cảm thấy các con xứng đôi mới suy nghĩ biện pháp đêm các con gom thành đôi mà, nếu bây giờ con vẫn tiếp thu được, mẹ cũng ép con và Lục Quân Tắc viên phòng sinh dưỡng hài tử, nhưng, mẹ…vẫn là thích Tương Nhi xinh đẹp hoạt bát đó, được ?” Người đẹp mẹ chồng .

      “Mẹ, Thiên Lương dám.” Xinh đẹp hoạt bát bị lộ. Hoạt bát lúc ấy là sợ nhà các người đem tên ngốc ta bán.
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Dion, Huỳnh Thượng Hỷ, duyenktn18 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34.

      “Ha hả, hóa ra là dám, có chuyện gì, có mẹ ở đây, sau này, bất kể con làm lễ nghi ở trước mặt Quân Tắc như thế nào, ở trước mặt mẹ chps nhiều lễ phép như vậy được ? Ai, ta chỉ sinh được đứa con trai như vậy, thường xuyên giống như cái nũ hút, nếu như con cũng như vậy, ta đây qua ngày có niềm vui thú gì rồi.” Người đẹp mẹ chồng .

      Người đẹp lại giả bộ đáng thương, có niềm vui ... có niềm vui mà ngày ngày mặt mày vẫn hớn hở.

      “A.” Doãn Thiên Lương hướng về phía bà cười ngọt ngào .

      Người đẹp cũng cười, lôi kéo tay của nàng lại bùi ngùi : “Nếu ta có con ruột thịt tốt...”

      Nếu là con ruột thịt của bà bà có chịu đem nàng ta gả cho tảng đá sao? Người khác lại oán thầm .

      Bởi vì là tân hôn tự nhiên có “thời gian nghỉ kết hôn”, Lục Quân Tắc cần vào triều cũng cần xử lý công ngổn ngang, ở nhà hướng về phía hai người phụ nữ, biết ta có cảm giác gì, Doãn Thiên Lương cảm giác giống như ăn trứng gà bị nghẹn ở cổ họng xuống được vậy.

      Có điều, ràng, ăn cơm trưa xong Quận Vương phi cũng có đuổi bọn họ trở về phòng “nghỉ ngơi” ... chính bà có chút mệt mỏi chuồn mất, còn dư lại hai người mắt to trừng đôi mắt ti hí.

      Doãn Thiên Lương duy trì nguyên trạng cách ngồi, phải là so ngồi im sao, cũng tin mình so được với tảng đá, nhưng, buổi sáng ta thư phòng tại sao vào lúc này lại hả? Chẳng lẽ ta cũng “mệt mỏi mệt mỏi” phải về phòng nghỉ ngơi?

      Cũng tốt, , chớ ở trước mặt nàng lắc lư là được.

      Lục Quân Tắc biết có tâm tư gì mà ngồi ngây ngốc ở đó, giống như mọc ở ghế vậy, cũng chuyện uống trà, cứ ngồi như vậy, suy tư sao thỉnh thoảng còn có thể liếc nàng cái.

      Ngoài cửa có người thăm dò, lấy dũng khí tiến vào, Phù Phong Hậu công tử phía trước bái kiến Quận vương.

      Rốt cục cũng có người tới giải cứu hai người đối mặt trải qua cảnh giới yên tĩnh.

      “Cho mời.” Lục Quân Tắc vừa chuyện vừa từ từ đứng dậy. Doãn Thiên Lương cũng thể ngồi, rôt cục có thể tìm nơi mình có thể ở lại, còn có cất bước nghe Lục Quân Tắc : “Phu nhân, nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước .”

      Tôi cũng có tính toán theo .

      “A.” Doãn Thiên Lương liền bước những bước trở về phòng “nghỉ ngơi”.

      Ngủ sao ... Quận chúa ngốc tử nàng mệt nhọc muốn giấc ngủ trưa, tự nhiên muốn bò lên giường nghỉ ngơi rồi.

      Đợi nàng tỉnh lại, trong phòng trwg nàng ra có vật còn sống, ở cửa hình như có người chuyện, nghe chút, hình như là phê phán Doãn Thiên Lương, cái gì? Lớn lên mập mạp? Ngơ ngác? Mắt lớn vô thần? Mặt có chút máu?

      Đây là người nhà ai vậy?

      Miệng toe toét nở nụ cười, chỉ những thứ này? Người thấy mình có dáng vượng tử tiểu bánh bao ? (ý chị ấy mình có dáng dấp nhiều con)

      Hương Châu nhàng đẩy cửa tiến vào thấy nàng bộ mơ màng mới tỉnh liền sửng sốt chút: “Quận chúa, ngài tỉnh?”

      “Ừ.” Doãn Thiên Lương gật đầu cái.

      Hương Châu chần chờ chút : “Quận chúa, các nàng hưu vượn, ngài đừng để trong lòng.

      Doãn Thiên Lương liền mang vẻ mặt hiểu nhìn nàng: “Các nàng? Người nào vậy? gì rồi hả?”

      Hương Châu vội lắc lắc đầu: “Cũng có cái gì, Quận chúa, ngài muốn uống trà sao?”

      uống, khát đâu.” Doãn Thiên Lương , xuống giường để cho Hương Châu sửa sang lại búi tóc có chút lỏng lẻo của mình.

      “Quận chúa, mai là ngày về nhà thăm bố mẹ.” Hương Châu .

      “Ừ.” Doãn Thiên Lương lại gật đầu, thực ăn ngon ở Trạm vương phủ đoán chừng ăn lần cuối cùng như vậy, nỡ, ra suy nghĩ chút, người nhà Trạm vương phủ cũng tốt vô cùng, trừ nữ nhân Doãn Thiên Lăng cùng tỷ muội nàng Ngưng, Tịnh cũng rất tốt, nhất là mẹ Vương phi.

      Ăn xong cơm tối cùng mẹ chồng xinh đẹp chuyện tào lao trong chốc lát, lại nhìn chút Quận vương phủ chuẩn bị lễ vật, người đẹp mẹ chồng liền thúc giục nàng ngủ sớm chút, ngày mai phải dậy sớm.

      Ngủ sớm ... còn sớm hơn so với ngày hôm qua, buổi chiều nàng vừa mới ngủ quá giấc, bây giờ còn ngủ được sao ... Nhưng ngủ phải đối diện Lục Quân Tắc, nàng càng đừng vặn vẹo.

      “Hôm nay Thừa Dục tới từ giã.” Lục Quân Tắc .

      “A.” Cùng mình có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ 18 đến đưa tiễn.

      “Oh a phu nhân, nàng có thái độ gì sao?” Lục Quân Tắc .

      có.” Doãn Thiên Lương . Oh a phu nhân, còn bằng khỉ lông vàng phu nhân đâu.

      “Cũng đúng.” Lục Quân Tắc .

      Hấp thụ dạy dỗ ngày hôm qua, Doãn Thiên Lương uống nước, chuẩn bị trực tiếp nằm, mới vừa bao chặt chẽ, chỉ thấy Lục Quân Tắc bắt đầu cởi quần áo, Doãn Thiên Lương dõi mắt nhìn ta, tác phong cởi mở nha...

      “Nhìn cái gì?” Lục Quân Tắc liếc nàng cái.

      “Huynh ... cởi quần áo?” Còn cởi trước mặt bà ta, tính bày Mỹ Nam kế sao?

      cởi ngủ thế nào?” Kỳ quái liếc nàng cái, tiếp: “Ngày hôm qua muốn , Oh a phu nhân, nàng mặc nhiều như vậy ngủ được thoải mái ?”

      Doãn Thiên Lương gật đầu, dĩ nhiên thoải mái. Giống như xác ướp vậy, chỉ kém ngâm dung dịch ướ xác nữa thôi.

      “Vậy nàng còn mặc?” Vừa thấy kỳ quái nhìn nàng cái.

      Mắt thấy ta cởi chỉ còn mỗi quần áo trong rồi.

      phải Quận vương cũng mặc...” Doãn Thiên Lương , ai cũng tốt so với ai đâu.

      “Sợ hù dọa nàng.” Lục Quân Tắc , sải bước nhanh đến bên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      Dion, Huỳnh Thượng Hỷ, duyenktn19 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35.

      quan hệ, ta sợ.” Tôi chỉ sợ người đẹp lãng phí ánh mắt của tôi.

      “Ta cũng sợ.” Lục Quân Tắc chợt câu như vậy, nhìn Doãn Thiên Lương trừng tròng mắt nhìn ta liền bổ sung: “Bổn vương qua miếm cưỡng nàng, nàng còn sợ gì? Chẳng lẽ sau này đến mùa hạ nàng cũng ngủ như vậy? Mùa hạ ở Thương Ngô rất nóng, cứ như vậy rất nóng.”

      Mùa hè? chừng đến mùa hè cũng ngủ ở đây, đến lúc đó hãy . Nhưng, người ta như vậy, mình là Quận chúa ngây ngô nếu còn xấu hổ tốt.

      “A.” Sau đó vén chăn lên, rón rén cởi quần áo, cởi đến chỉ còn dư lại quần áo trong sau đó lần nữa chiu trở về chăn, đưa lưng về phía Lục Quân Tắc.

      “Oh a phu nhân, nàng định đưa cái gãy cho phu quân nhìn?” Lục Quân Tắc lại hỏi.

      nhảm nhiều như vậy, cầu nhiều như vậy, đứa xui xẻo nhà ai?

      “Thói quen ngủ của ta như vậy.” Doãn Thiên Lương .

      “A.” Lục Quân Tắc phát ra .

      Rốt cục cũng yên lặng. Ngủ giấc còn phiền toái như vậy.

      đếm dê lại nghe Lục Quân Tắc : “ ra , ta có thói quen ngủ phía ngoài.”

      Má nó. Tảng đá chết tiệt, đập phá có phải hay ?

      “A, vây có muốn đổi chỗ hay ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Tốt.” Lục Quân Tắc , đúng là ôm chăn ngồi dậy.

      Lăn qua lăn lại xong rồi, tình trạng bây giờ của hai người chính là mặt đối mặt, Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại, trong long hận hận, an hem, nhóc con, muốn chỉnh tôi , nhớ kỹ cho tôi, tôi đòi lại phải họ Tiêu.

      Mặc dù ngủ thiếp , nhưng trong mơ cũng hoảng hoảng hốt hốt cảm giác như bị quỷ nhìn chằm chằm, ngủ được thoải mái, rất thoải mái. thoải mái tỉnh sớm, mắt vừa mở hé ra mặt người đàn ông dọa tâm nàng đập thình thình, ngắm cái vội vàng nhắm mắt lại, chừng ta giả vờ ngủ, lát lại tán dóc ra chuyện hoang đường gì.

      Lật người lại đem cái gáy để lại cho ta, trong long than thở, cuộc sống này phải là người qua.

      Chợt cả kinh, cánh tay vắt đến ngang hông nàng. cần nghĩ, nhất định là nah vuốt ma quỷ của đá cẩm thạch. Chuyển . Trong chốc lát, chân gác lên đùi nàng.

      Chuyển .

      Trong chốc lát, Doãn Thiên Lương xoay người trở lại đối mặt với ta. Nhóc con, bọn ta khắc chế mình quăng tay quăng chân chính là thói quen ngủ vui vẻ.

      lúc lâu, có tay chân con vật gì khoác lên người nàng nữa. Thoạt nhìn Lục Quân Tắc ngủ vẫn còn hương vị ngọt ngào.

      Giả vờ, nhất định là giả vờ. Doãn Thiên Lương suy nghĩ, bĩu môi, ánh mắt híp lại mà nhìn chằm chằm người đối diện.

      “Tỉnh sớm như vậy?” Lục Quân Tắc chợt mở mắt hỏi.

      “A, lập tức ngủ.” Doãn Thiên Lương xong nhắm mắt lại.

      “Ừ.” Lục Quân Tắc phát để cho Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa khắc chế được tay trái của mình phát quyền ra ngoài, rất tốt, tay bên phải não bên trái khống chế kịp thời ngăn lại hành động lỗ mãng lần này.

      Tỉnh táo chút, đây là đá cẩm thạch ăn no rửng mỡ đùa giỡn vợ mình, ngàn vạn lần được để ta làm cho tức giận đến lộ nguyên hình, nàng có dự cảm, nếu nàng bị lộ nguyên hình sau này thể trải qua nhưng ngày tốt.

      Dây sớm, bọn nha hoàn thấy hai người quần áo lại cởi hết, khỏi sửng sốt chút, giông như bắt được gian tình gì, thời gian trải tóc cho Doãn Thiên Lương, Hương Châu cũng cười híp cả mắt.

      Cười, cười quá mức thế? Các người cười chúng ta có gian tình rồi hả? Bọn ngây thơ.

      Cuối cùng, về nhà thăm bố mẹ rồi. Thấy cửa lớn Trạm vương phủ, Doãn Thiên Lương cảm giác mình vẫn còn muốn nơi này, lúc đầu, ở chỗ này có ai giành cái giường với mình, ngủ cần bị nhìn chằm chằm.

      Doãn Thiên Lăng đón ở cửa, còn là mặt cười có chút nghiệt, Doãn Thiên Lương buồn bực, ngày mùa thu đẹp, dưới ánh mặt trời sao ta nguyên hình đây?

      Doãn Thiên Lăng thân thiết gọi Lục Quân Tắc là “muội phu”, còn hướng nàng cười nham hiểm.

      Vào phủ, đến phòng khách, vợ chồng Trạm vương cùng Ngưng, Tịnh đều ở đây, vừa làm lễ, Trạm vương để cho bọn họ ngồi, từng tầm mắt lại băng khoăn ở người hai người.

      số lời khách sáo, Trạm vương sai người chuẩn bị bàn rượu, Trạm Vương phi có lời muốn với nàng, lôi kéo nàng .

      “Lương nhi, Quân Tắc đối với con ... tốt ?” Trạm Vương phi cười ngắm nàng, nhìn búi tóc tiểu phụ nhân của nàng.

      “Dạ.” Doãn Thiên Lương gật đầu cái, liếc mắt nhìn phòng, đồ cũng thu thập, xem ra bọn họ muốn rời kỏi kinh thành: “Mẹ, ngài và phụ vương phải về Sở Châu sao?”

      Trạm Vương phi cười gật đầu cái: “ bỏ được rồi hả?”

      “Mẹ, vậy con lúc nào có thể trở về nhà?” Doãn Thiên Lương hỏi. Xong rồi xong rồi, trong lòng có chút chua, ánh mắt có chút nóng, ra là món ly biệt này lúc nào cũng có lực sát thương.
      Dion, Huỳnh Thượng Hỷ, PhongVy8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :