1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ thiếu tướng thiên tài - Lạc Sắc (Q1-C62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 12

      CHIÊU BINH MÃI MÃ

      Sau khi Lam Hà Sinh nhìn đao pháp của Tần Vi Nhiên còn tiếng nào nữa. Tần Vi Nhiên đuổi tài xế của Tần gia , sau đó nhờ tài xế Lam gia chở ra ngoài, là muốn thừa dịp trước khi , muốn chơi chút. Tài xế Tần gia nghi ngờ gì nữa, trở về.

      Tần Vi Nhiên nhờ tài xế chạy mấy vòng trong nội thành, xác định có ai theo dõi, mới cho tài xế lái ra ngoại thành, đến ngôi miếu thắp hương. Để tài xế chờ ở bên ngoài, Tần Vi Nhiên vào mình, thắp hương xong liền ra hậu viện.

      Do là có hòa thượng dẫn nên cũng có gì cản trở, cảm ơn với hòa thượng rồi bước vào gian phòng.

      Trong phòng có hai người, chính là Vương Mãnh và Vương Lực. Hai người nhìn thấy Tần Vi Nhiên, trong mắt có chút hung phấn.

      Vương Mãnh cười : “Đại tiểu thư, chúng tôi còn tưởng rằng đến.”

      “Nếu tôi đến tìm các người, đương nhiên đến. Ở trong này có khỏe ?”

      “Tốt tốt, chỉ là quá thanh tịnh, hơi thú vị.”

      “Đây là tu thân dưỡng tính. Nhìn hai người hồng hào như vậy, ra bọn họ chiêu đãi cũng tệ, phải ?”

      “Mỗi ngày đều là thức ăn chay, chút thức ăn mặn cũng dính vào, là.”
      Vương Mãnh và Vương Lực ngồi chiếu, trước mặt là cái bàn hình vuông, bàn có vài món chay, còn có củ lạc. Xem ra là rất đạm bạc, chủ yếu là có rượu. Ngày đó, từ rừng mưa trở về, Tần Vi Nhiên nghe Vương Mãnh qua, em họ thường uống vài ly rượu khi có chuyện gì làm.

      là vô cùng đạm bạc.”

      Vương Mãnh gật đầu: “Đại tiểu thư, lần này đến đây có phải là muốn dẫn em chúng tôi ra ngoài ? Hai em chúng tôi có phải theo ?”
      theo tôi? Chỉ sợ là được.”

      Vương Mãnh là Vương Lực đều sửng sốt. Vương Lực nhíu mày: “Đại tiểu thư, ý là sao?”

      Tần Vi Nhiên lập tức trả lời, mà lấy tấm thẻ màu vàng kim đặt bàn: “Đây là thẻ ngân hàng Thụy Sĩ của tôi, bên trong có triệu.”

      (Phong cách đếm tiền của ở đây luôn nha: 1 triệu = 10.000 vạn, nó khác với cách đếm ở Việt Nam ta, nếu theo cách của VN 1 triệu nhân dân tệ là 100 triệu nhân dân tệ)

      Vương Lực mày nhíu càng sâu: “Đại tiểu thư, chúng tôi phải muốn tiền.”

      “Tôi biết. Tiền này cũng phải cho hai người.”

      Vương Mãnh nuốt ngụm nước bọt: “Đại tiểu thư, sợ chúng tôi thấy tiền sáng mắt, gây bất lời cho sao?”

      “Nếu tôi tin hai người, hôm nay tôi đến.”

      Sắc mặt hai em từ từ đỏ lên. Lúc trước bọn họ còn lo lắng Tần Vi Nhiên lừa bọn họ, chút tín nhiệm cũng có. nghĩ tới bé bảy tuổi lại có thể tin tưởng họ như vậy, việc là cho họ cảm thấy có chút xấu hổ.

      Vương Lực cầm lấy thẻ: “Đại tiểu thư, mặc kệ muốn chúng tôi làm gì, cho dù là núi đao biển lửa, chúng tôi cũng nhíu mày.”

      Vương Mãnh gật đầu: “Đúng, chúng tôi vì Đại tiểu thư mà vượt lửa qua song cũng hối tiếc.”

      Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Vượt lửa qua song thí cần. Tôi muốn hai người làm việc rất đơn giản. Giúp tôi mời nhiều quân nhân xuất ngũ đến là được.”

      Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều là khiếp sợ.

      “Hai người cần hỏi tôi muốn tìn quân nhân xuất ngũ làm gì, hai người cứ làm theo tôi là được. Về những chuyện khác, chờ tôi trở lại với hai người sau.”

      “Đại tiểu thư, muốn đau, bao giờ mới về?”

      “Tôi biết bao lâu mới có thể trở về. Tấm thẻ này lien tục duy trì triệu. cách khác, hai người dùng năm ngàn vạn, lập tức có năm ngàn vạn khác được gửi vào, duy trì trạng thái triệu.”

      Vương Lực hiển nhiên là bình tĩnh hơn Vương Mãnh nhiều, gật đầu: “Đại tiểu thư, chúng tôi biết phải làm gì?”

      “Sau khi triệu tập quân nhân xuất ngũ, hai người tìm nơi ở lâu dài, dựa theo phương thức huấn luyện của quân đội mà huấn luyện cho bọn họ. Tôi hy vọng lúc trở về nhìn thấy đám phế vật.”

      “Chúng tôi hiểu được. Đại tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định làm cho thất vọng.”

      “Từ hôm nay trở , tôi phải là Đại tiểu thư của hai người, mà là Vương của hai người. Điều ta muốn, là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho dù tôi muốn hai người chết, hai người cũng được chút do dự!”

      “Dạ…” Hai người há hốc miệng thở dốc, lại biết gọi Tần Vi Nhiên là gì, khỏi dừng lại.

      “Hai người có thể gọi tôi là Quân Vương, Vương của Quân nhân!”

      Hai người khiếp sợ nhìn . Tần Vi Nhiên chỉ là bé bảy tuổi, nhưng mà khí thế người lúc này là làm cho bọn họ sinh ra loại tín ngưỡng. Bọn họ biết, từ giờ khắc này về sau, bọn họ hề sống vì chính mình, mà là vì bé trước mặt, là Quân Vương của bọn họ.

      , Quân Vương!”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, sau đõ cùng Vương Mãnh, Vương Lực thảo luận ý kiến của đối với huấn luyện.

      Vương Mãnh, Vương Lực nghe mà liên tục gật đầu. Bọn họ thể tưởng tượng, loạt ý tưởng này đều hình thành như thế nào. Nếu dựa theo cách thức huấn luyện của Tần Vi Nhiên, hai người bọn họ dám cam đoan, nhất định huấn luyện ra quân đội vô địch. Trải qua cuộc chuyện, Vương Mãnh và Vương Lực càng thêm kiên định muốn theo Tần Vi Nhiên, càng tín nhiệm . Nhưng cũng vì tín nhiệm đó, tương lai, bọn họ nắm giữ trong tay quyền thế và tài phú vô thượng, đây cũng là chuyện mà hai em họ thể ngờ tới.

      Khi Tần Vi Nhiên ra ngoài, tay chắp sau lung, ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt. Đây là bước đầu tiên ở thế giới này. Từng bước về sau, nàng vì chính mình. Tần Vi Nhiên hít sâu ngụm, bước từng bước ra ngoài.
      Xe dừng ở cửa miếu. Tài xế nhìn thấy Tần Vi Nhiên, lập tức giúp mở của xe. Tần Vi Nhiên cũng đâu, trực tiếp trở về Tần gia.

      Ngay khi trở lại Tần gia, Tần Vi Nhiên nhìn thấy bọn người Tần Ngạo Thiên ngồi ở phòng khách chờ .

      Trầm Linh vừa nhìn thấy , liền cười : “Vi Nhiên, sao rồi, ồn ngoại con đồng ý chưa?”
      “Hôm nay con chùa thắp hương, ngày mai là có thể xuất phát.” Tần Vi Nhiên trực tiếp trả lời, nhưng ý tứ vô cùng ràng.

      mặt đám người Tần gia đều lộ ra vẻ vui mừng.

      Tần Vi Nhiên cười : “Vi Nhiên, con quả nhiên làm cho bọn ta thất vọng. Được rồi, con muốn ngày mai xuất phát ngày mai xuất phát. Vậy ngày mai ông nội với con.”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, lên lầu nghỉ ngơi. So với việc giả vờ chuyện với đám người này, tình nguyện ở trong phòng rèn luyện chút còn hơn, tuy biết, bắt đầu từ ngày mài, có rất nhiều cơ hội.

      - - - o0o - - -

      Sắc trời còn tờ mờ sang, Tần Ngạo Thiên mang Tần Vi Nhiên rời khỏi Tần gia, ai lưu luyến tiễn , bọn họ tịnh nguyện ngủ nhiều hơn chút cũng quan tâm đến sống chết của .

      Xe tới quân khu là hướng tới vùng ngoại ô thâm sơn. Khi đến , Tần Vi Nhiên nhìn thấy chiếc máy bay tư nhân.

      Tần Ngạo Thiên với : “Vi Nhiên, nhớ kỹ, ở trong này, con phải Tần Đại tiểu thư, các con giống nhau, biết ?”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, nhìn Tần Ngạo Thiên xuống xe, chuyện với người ở đó vài câu rồi đón xuống xe. Tần Vi Nhiên do dự trức tiếp xuống xe, gì với Tần Ngạo Thiên, theo người ta lên máy bay. Tần Ngạo Thiên đối với việc này cũng thèm để ý.

      Lên máy bay, Tần Vi Nhiên mới biết được “các con” trong lời của Tần Ngạo Thiên là ai. Trong máy bay, trừ bỏ số ít người lớn bên ngoài, những người khác đều là trẻ con, cũng hơn kém bao nhiêu tuổi.

      Sau khi máy bay cất cánh, người đàn ông lúc trước dẫn Tần Vi Nhiên vào lạnh giọng : “Ta là Trưởng quan của các ngươi. Nhớ kỹ, từ hôm nay trở , các ngươi có tên, chỉ có đánh số, các ngươi có bạn bè, chỉ có kẻ thù, hiểu chưa?!”

      “Dạ, Trưởng quan.” Chỉ có số ít người đáp lại. Những ngươi khác đều bị vây trong trạng thái ngây ngốc. Số ít này đương nhiên có Tần Vi Nhiên, ai ràng ý tứ này hơn .
      ruatapchay90, Phương LăngKỷ Tuyết thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 13

      HUẤN LUYỆN TRÍ MẠNG

      “Tiểu thiếu gia, đây là tư liệu cậu muốn.”

      Đoàn xe Porsche xa hoa chạy đường dừng ở ngã tư dẫn đến hàng trăm ánh mắt. Ai cung biết, đoàn xe xa hoa như vậy, bên trong, chỉ có cậu bé mà thôi.

      Nếu Tần Vi Nhiên ở đây, nhất định rất kinh ngạc. Vì đoàn xe kia rất quen thuộc.
      Bên trong xe, cậu bé tiếp nhận tư liệu, khóe môi cười nhạt.

      Tần Vi Nhiên? Quả nhiên là dối cậu. Sau khi rời khỏi rừng mưa, cậu như ma xui quỷ khiến sai người điều tra người tên Kiều Lâm này. Nhưng đáng tiếc, có người tên Kiều Lâm , nhưng có ai là bé kia. Vốn là sau khi biết kết quả này, cậu nên hòa toàn quên người này, coi như là người qua đường là được rồi, nhưng cậu như vậy.

      Hình như là có chần chờ, cậu vè dung mạo bé ra, hợn nữa lại sai thủ hạ lập tức điều tra chiếc Mercedes hôm đó. đến hai ngày, tư liệu của nằm trong tay cậu.

      Tần Đại tiểu thư, ngoài mặt rất bình thường, nhưng Tần gia xem là người nhà. Cậu rất ngạc nhiên, người Tần gia rốt cuộc là vì lý do gì mà chán ghét con cháu của mình như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì mẹ kế kia?

      Càng đọc, cậu bé mày nhíu càng sâu. bé này có thể sống trong gia đình đó mà nhẫn nại lâu như vậy, khẳng định là có nỗi khổ bất đắc dĩ.

      Cuối cùng, cậu bé hừ lạnh tiếng: “ ấy chịu chết.”

      “Tiểu thiếu gia, theo điều tra của chúng tôi, ngày hôm qua, Tần tiểu thư lên máy bay kia, có lẽ hôm nay tới căn cứa đó.”

      “Ván bài cửu tủ nhất sinh, ấy cũng đủ can đảm. Căn cứ kia do ai phụ trách?”

      “Là ông cậu của cậu.”

      “A? Ông cậu trực tiếp phụ trách, xem ra ông cậu đối với căn cứ này có kỳ vọng rất lớn. Chậc chậc, ông cậu là tàn nhẫn. Xem ra tôi phải cho mẹ biết, con dâu của mẹ bước chân vào quan tài rồi.”

      Cậu bé giống như lầu bầu, nhưng vệ sĩ hiểu ý: “Tiểu thiếu gia, có cần goij cho thiếu phu nhân biết ?”

      cần, giúp tôi gọi cho ông cậu!”

      “Dạ, tiểu thiếu gia!” Vệ sĩ lập tức gọi điện thoại, rồi đưa cho cậu bé.

      “Điện thoại rất nhanh có tín hiệu, bên kia truyền tới thanh mệt mỏi: “Alo, ai vậy?”

      “Ông cậu, tối qua ông ngủ ngon sao? Bà mợ cho ông ngủ trong thư phòng à?”

      “Ách, Tô Tô?”

      “Còn có ai gọi ông là ông cậu sao?”

      “Tô Tô, đây là lần đầu tiên con gọi điện cho ông cậu, ông cậu nhớ kỹ ngày này.”

      “Ông cậu, có câu ‘vô bất đăng tam bảo điện’(*).” ((*) có chuyện vào triều)

      “Có chuyện gì con cứ thẳng, ông cậu nhất định giúp con xử lý.”

      “Vậy là tốt rồi. Con muốn về chuyện căn cứ huấn luyện bí mật kia.”

      “Tô Tô, ông biết con cái gì.”

      “Ông cậu, nếu con mở miệng, chắc chắn là tra được, ông cho rằng cần phải dấu diếm con sao? Ông cậu chắc cũng hy vọng con trực tiếp gọi cho bà mợ chứ.”

      “Tiểu tổ tông, ông sợ con rồi. Chuyện này cũng phải ý muốn của ông. Trước khi ông lên vị trí này có căn cứ này rồi, phải muốn diệt là diệt.”

      “Con có bảo ông tiêu diệt.”

      “Ách, vậy ý con là gì? Chẳng lẽ con muốn tham gia? Ông cho con biết, chuyện này tuyệt đối thể được.”

      “Con rảnh tham gia, chỉ là con có người bạn, là đối tượng huấn luyện lần này.”

      “Bạn? Nam hay nữ?”

      “Nữ.”

      “Được, ông lập tức mang người ra.”

      cần. Con chỉ muốn ông cam đoan, ấy còn sống bước ra.”

      thành vấn đề, ông cậu cam đoan trả lại cho con bé vui vẻ.”

      Cậu bé sửng sốt chút, lại lập tức nở nụ cười. Nếu muốn để vui vẻ, sợ là có chút khó khăn.

      ấy tên là Tần Vi Nhiên.”

      “Tên rất dễ nghe, nhất định là tiểu mỹ nữ phải ? Tô Tô à, các con quen biết thế nào? Sao ông nghe Diêu Diêu qua? Mẹ con có biết chuyện này ? Còn nữa, đối phương mấy tuổi? Giả ở đâu? Trong nhà có…”

      Bên kia còn chưa xong, cậu bé lập tức tắt điện thoại, thản nhiên mở miệng: “Về trang viên.”

      “Dạ, tiểu thiếu gia.” Vệ sĩ cung kính đáp lời.

      Đoàn xe quẹo vào con đường kế tiếp, biến mất tại ngã tư.

      - - - o0o - - -

      Cùng lúc đó, Trưởng quan lúc trước dẫn Tần Vi Nhiên lên máy bay nhận được điện thoại, vô cùng khiếp sợ, cư nhiên là Chủ tịch gọi biện, lập tức cung kính nhận điện thoại.
      Đối phương vào thẳng vấn đề: “Đợt huấn luyện lần này có người tên là Tần Vi Nhiên phải ?”

      Trưởng quan sửng sốt chút, : “Đúng vậy, là cháu của Tần Ngạo Thiên.”

      “Tần Ngạo Thiên? Ừ, nếu là người nhà chăm sóc con bé chút, đừng để con bé gặp chuyện may!”

      “Chủ tịch, nhưng chuyện này hợp nguyên tắc.”

      “Lời của tôi chính là nguyên tắc.”

      “Dạ, tôi hiểu được.”

      Chờ đối phương tắt điện thoại, Trưởng quan liền nhíu mày. Tần Vi Nhiên này rốt cuộc là làm sao? Tần Ngạo Thiên ràng với , cần cố kỵ mặt mũi , bây giờ Chủ tịch gọi tới. Chẳng lẽ Tần Ngạo Thiên lo lắng cho cháu mình, lại nhờ bên Chủ tịch? lắc đầu, nhìn về phía bé vẻ mặt lạnh nhạt kia. Nếu sinh mạng gặp nguy hiểm, hẵn liền giúp đỡ chút.

      “Mọi người tập hợp!” cao giọng quát.

      Bọn lập tức chạy lại xếp thành hàng nhưng cũng quá loạn.

      “Từ trái sang phải, bắt đầu đếm số.”

      “1, 2, 3, …, 100.”

      “Rất tôt, từ hôm nay trở , số các ngươi vào đọc chính là chinh của các ngươi.” Ngón tay Trưởng quan gọi Tần Vi Nhiên, “Ngươi, bước ra khỏi hàng!”

      , Trưởng quan.”

      Tư thế tiêu chuẩn của quân nhân làm cho Trưởng quan sửng sốt chút, nhưng nghĩ tới sinh ra trong gia tộc quân , nên đó cũng là bình thường.

      cho ta biết tên của ngươi!”

      “Báo cáo Trưởng quan, số 44!”

      Nghe con số như thế, Trưởng quan nhíu mày, lập tức chút thay đổi, : “Rất tốt! Ta có thể cho các ngươi biết, các ngươi có 100 người, có thể từ trong đây ra chỉ có người. Những người khác, may mắn sống sót ra ngoài, may mắn vĩnh viễn ở lại trong đây. Vận khí ra sao, phải ông trời cho các ngươi, mà là các ngươi phải tự mình giành lấy. Các ngươi phải nhớ kỹ, coi mạng sống là bảo vật duy nhất, hiểu chưa?”

      “Dạ hiểu.” Lúc này, bọn đều nhận biết được tình cảnh của mình, toàn bộ cao giọng đáp lại.”

      “Số 44, mỗi lần huấn luyện, số 44 đều là con số chết. Ta hy vọng ngươi có thể phá vỡ ghi chép này.”

      , Trưởng quan!”

      “Về đơn vị!” Tần Vi Nhiên cúi chào. lập tức về đơn vị, động tác rành mạch lưu loát.
      Trưởng quan lập tức sửng sốt. Động tác tiêu chuẩn như vậy, ngay cả bọn họ có đôi khi cũng cam đoan làm được hoàn mỹ, mà này lại làm được. Có lẽ lần này có kỳ tích xảy ra.

      Tần Vi Nhiên biết kỳ tích có xảy ra hay , chỉ biết, phải trở thành người duy nhất bước ra khỏi đây. Mỗi bước, bỏ qua.
      ruatapchay90, Kỷ TuyếtPhương Lăng thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 14

      CÓ NỮ - VI NHIÊN

      Trong rừng cây thâm sơn, mấy bóng dáng mặc trang phục rằn ri điên cuồng xuyên qua. Bọn họ giống như tìm kiếm thứ gì đó, vừa chạy vừa xem xét.

      “Tôi cảnh cáo các cậu, nhiệm vụ lần này nhất định là tôi thắng. Ai cũng đừng mong giành với tôi.” thanh niên ánh mắt ngoan lệ nhìn mấy người khác giống như bọn họ phải đồng đội, mà là kẻ địch.

      “Số 99, cậu đừng có ở đây điên loạn. Nhiệm vụ lần này, ai thắng ai thua, đó là do bản lĩnh.”

      “Tốt, vậy các cậu dựa vào bản lĩnh .” Dứt lời, thanh niên vừa xong vọt tới chỗ thanh niên kia, tay vừa chuyển động, chủy thủ nằm trong tay .

      Thanh niên kia thấy vậy, hai chân đạp vào thân cây gần đó, mượn lực phóng qua thân cây khác, tránh khỏi công kích.

      “Các người cứ từ từ đánh, chúng tôi trước bước. Số 7, có thấy số 44 ?”

      thấy.” Người lên tiếng là , xem xét chung quanh, nhíu mày trả lời.

      kia rốt cuộc là người phương nào, lần nào cũng là ta thắng. Đây là lần cuối cùng, tuyệt đối thể cho ta thắng.”

      Số 99 nghe vậy, với thiếu niên muốn quyết đấu với : “Bọn họ có lý, số 44 mới là kẻ địch của chúng ta. Có lẽ, chúng ta có thể thành chiến hữu tạm thời.

      “Hừ, vậy xin cậu an phận chút, tôi cũng sợ cậu.

      Hai người tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh đuổi kịp ba người trước mặt.

      Số 99 nhìn thanh niên liên tục gì, : “Số 88, tôi chưa từng nghe cậu lên tiếng, cậu có phải bị câm hay ?”

      Đối phương trả lời.

      Số 7 lên tiếng: “Số 88 mỗi lần nhìn thấy số 44 đều khác biệt. Xem ra cậu ta thể thành chiến hữu tạm thời với chúng ta.”

      “Ha ha… bằng giết , vừa lúc mất đối thủ.”

      “Đồng ý!”

      Bốn người lập tức bao vây số 88.

      Số 88 dừng lại, mắt lạnh nhìn bọn họ: “Các ngươi giết ta được.”

      ra phải bị câm. Giết được hay , biết ngay thôi.”

      Bốn người liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sát ý tàn khốc. Bốn người đông thời lấy đao bên hông ra, công kích số 88.

      Số 88 thấy bốn thanh đao muốn đâm vào thân thể , lại động đậy. Bốn người vừa nghĩ ý đồ sắp thực được, số 88 lại hành động.

      tay để sau lưng, tay kia dùng ngón trỏ và ngón cái, nhàng kẹp lại, khống chế được thanh đao trước mặt. Đồng thời, lưỡi đao phía sau và hai bên hông muốn đâm vào , nghiêng mình tránh thoát, lưỡi đao trong tay giống như bị khống chế, đâm vào trái tim số 7 phía sau. Hai người hai bên kịp thu hồi lực đạo, song song đâm vào đối phương.

      Số 99 sững sờ đứng đó, lúc này mới nhớ đến, bọn họ chưa từng nhìn thấy số 88 ra tay, mà mỗi lần đồng đội của số 88 đều chết hết, ai sống sót. như hiểu được điều gì đó, muốn chạy trốn lại còn kịp nữa.

      Số 88 dùng tay vỗ mạnh vào lưng , thân thể chịu nổi, bay về phía trước. “Phập” tiếng, lưỡi đao đâm vào thịt, trực tiếp xuyên qua thân thể .

      Thi thể bốn người cũng ngã xuống đất mà quỷ dị dựa vào nhau cùng chỗ, máu từ miệng vết thương chảy ra, nhiễm đỏ hoa cỏ đất.

      Số 88 bỗng ngẩng đầu, với cây đại thụ bóng người: “Xuống đây !”

      Cây cối cành lá tươi tốt, căn bản là nhìn thấy ai đó, nhưng mà sau khi nghe số 88 lên tiếng, cây cối hơi động tĩnh, tuy rằng chỉ có chút nhưng vẫn có thể nghe được ràng.

      Người nhảy xuống là , tóc dài cột lên gọn gàng, gương mặt nhắn lớn bằng bàn tay vô cùng ôn nhu, lông mi thanh tú cùng mắt hạnh xinh đẹp càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu điềm tĩnh, chiếc mũi khéo léo, bờ môi đỏ mọng khẽnhếch lên, gợi ra nụ cười nhạt. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cũng với vẻ lãnh khốc vô tình của sát thủ dính dáng gì với nhau, nhưng giờ phút này, người phủ đầy sát ý, ngay cả ngọn gió xung quanh cũng trở nên mãnh liệt.

      muốn giết tôi?” Số 88 mặt chút thay đổi .

      “Bởi vì muốn giết tôi.”

      Số 88 sững sốt, lập tức nở nụ cười: “Nếu đây là trực giác của , là quá chuẩn.”|

      Dứt lời, số 88 cho có chút phản ứng, hai tay cầm dao, mục tiêu là cổ của .

      Nếu là người khác, đao này vụt qua nhất định là có thể mất mạng, bởi vì tốc độ của số 88 quá nhanh, nhanh đến nỗi căn bản có cơ hội né tránh.

      lập tức nhíu mày. Ngay từ đầu chú ý chàng trai này, có nguyên nhân gì khác, đơn giản là ngay từ đầu, đối với tràn ngập sát ý. liên tục nghĩ tùy lúc động thủ, nhưng có.

      Hôm nay là trận chiến cuối cùng, từ đầu đến 100 người, chỉ còn lại mấy người. Bọn họ tiến vào rừng rậm, chưa đến cuối chặn đường, hậu quả vô cùng ràng.

      Bọn họ chết bốn người. cách khác, tại chỉ còn lại hai người bọn họ. Đây là cuộc chiến sinh tử. biết, số 88 nấp mười lăm năm rốt cuộc cũng muốn ra tay.

      Khi lưỡi dao tiếp cận cổ , trong mắt số 88 lên khoái ý, giống như tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc cũng đạt thành.

      Ngay lúc chỉ mành treo chuông, ánh mắt sắc bén nhìn lưỡi dao. Đột nhiên, lưỡi dao dừng lại, có cách nào tới thêm nữa.

      Trong mắt số 88 lên kinh ngạc, thanh lạnh lùng vang lên: “Nghiệt chủng chính là nghiệt chủng.”

      nhíu mày: “ là người của Trầm Linh?”

      ai có thể sai khiến tôi.”

      Số 88 xong, buông chuôi dao, ra quyền đánh vào mặt . ngã người ra sau, chân mượn lực đánh vào khuỷu tay số 88. Số 88 bị đau, nháy mắt nhấc chân, đá vào đùi .

      thét lớn tiếng, thân mình lui về sau, rơi xuống đất, cổ chân giật giật, quát lạnh tiếng, vọt tới.

      Chàng trai ra quyền, hai đầu nắm đấm chạm vào nhau. Hai người đồng thời lui lại. Hai bên đều muốn đổi lấy đối phương vào chỗ chết, nhưng thực lực tương đương, lần nào cũng đấu ngang tay, rất nhanh, hai người đều có vết thương.

      lau vết máu nơi khóe miệng, mắt lạnh nhìn chàng trai: “ rốt cuộc là ai?”

      “Số 88, vì hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ chúng ta phải là kẻ địch sao?”

      “Ánh mắt của cho tôi biết, từ đầu tới cuối mục đích của chỉ có , đó là giết tôi. Nếu mười lăm năm trước, có lẽ có năng lực, nhưng tại, giết tôi được.”

      Chàng trai hừ lạnh tiếng: “Đúng vậy, tôi đối với quân nhân chút hứng thú. Tôi muốn, chính là mạng .”

      Chàng trai lại công kích, nâng tay lên, lạnh giọng quát: “Thu!”

      Nhất thời, số 88 dừng bước, hai tay che cổ, giống như thể hô hấp.

      muốn rời , đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn. nhíu mày nhìn số 88. quá phút đồng hồ, chết, thể làm được gì. che ngực, tiếp tục , từng bước liền đau đến thể thở được. nhìn số 88, té xuống đất, hai chân vô thức giãy dụa, dường như qua giây nữa chết.

      “Phá!” kịp nghĩ nhiều, lên tiếng.

      Số 88 lập tức ho khan mãnh liệt, thở từng ngụm từng ngụm.

      Ngực vẫn đau đớn như cũ, nhưng có thể lại. ôm ngực về phía trước, lại nghe thanh trầm thấp hung ác phía sau.

      “Bây giờ giết tôi, ngày nào đó, tôi giết .”

      dừng bước chút, rồi lại lập tức rời . Đau đớn vẫn như vậy, cũng nghĩ nhiều. Có lẽ mấy ngày nay được nghỉ ngơi tốt, cho nên thân thể có chút suy yếu.
      Last edited: 12/5/15
      ruatapchay90, Kỷ TuyếtPhương Lăng thích bài này.

    4. Kỷ Tuyết

      Kỷ Tuyết Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      26
      tò mò số 88 là ai ghê :yoyo66::yoyo66::yoyo66:

    5. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Kẻ thù của Lam gia sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :