1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      THỨ NỮ SONG SINH
      [​IMG]

      Tác giả: Nguyệt Quân Hề

      Converter: ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật

      Editor: Tiểu Mập Mạp

      Thể loại: Trùng sinh, sủng, dốc lòng báo thù.

      Nguồn edit: Sưu tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Làm eBook: Mic



      Giới thiệu


      Hai tỷ muội song sinh được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của hai di nương khác nhau, xuất giá cùng lúc, danh chấn Cẩm Thành. Tỷ tỷ tài tình tuyệt diễm, muội muội dịu dàng như ngọc, tỷ tỷ gả cho Thế tử gia phủ Xương Ấp Hầu tuấn mỹ, muội muội gả cho Quận Vương gia kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

      Đều Tướng gia có phúc, ai ngờ tại đêm động phòng hoa chúc, tân nương bị tráo đổi. Sấm sét giữa trời quang, tỷ tỷ trở thành Quận Vương phi được người người ca ngợi, nàng lại trở thành sao chổi bị Hầu phủ chán ghét, vứt bỏ.

      Thành thân ba năm, bất hạnh con, bị buộc làm thiếp. Chuyện này cũng tính, thế nhưng lại loạn luân cùng tiểu thúc?? Thông dâm với nam nhân khác? tờ hưu thư đập thẳng vào mặt nàng, trong lòng bị tổn thương? ly rượu độc, tưới xuống sầu lo, kết thúc nốt quãng đời còn lại?

      ! Hưu thư, nàng có thể nhận, còn nhận chút do dự, phu quân như vậy có cũng chẳng sao! Rượu độc, nàng thể uống, uống rồi trở thành oan hồn chịu oan ức, nàng vẫn còn oan khuất lớn chưa được giải!

      Thế nhưng, nha hoàn thiếp thân lại rót rượu độc cho nàng?? Tỷ tỷ song sinh mỉm cười dẫm lên thân thể nàng, rắc cốt thuỷ lên người nàng? Nàng nhìn lầm sao?

      ra, tất cả đều là thân tỷ tỷ của nàng giở trò: Dung nhan bị phá huỷ, đích mẫu chết thảm, di nương thăng chức, lên nhầm kiệu hoa, ba năm con, loạn luân thông dâm, hưu thư rượu độc…

      Những gì tốt đẹp lúc trước đều là giả dối.

      Vì cái gì đây? Vì dung mạo giống nhau, tỷ tỷ thể khiến người thân vui vẻ nhưng nàng lại có thể. Dung mạo giống nhau, tỷ tỷ phải gả cho Thế tử Hầu gia tính tình nóng nảy, còn nàng được gả cho Quận Vương gia thân phận tôn quý. Dung mạo giống nhau, hậu viện của tỷ tỷ cơ thiếp thành đàn thế nhưng nàng lại được phu quân độc sủng. Ai có thể cam tâm? Ghen ghét che mờ đôi mắt!!

      Dịch Cẩn Ninh thống hận nở nụ cười, nhẫn chịu đựng đau nhức do rượu độc mang đến, nhìn đôi chân mình dần dần tan chảy bởi cốt thuỷ, nàng thề độc: Nếu có kiếp sau, những gì phải chịu trong cuộc đời này, ta hoàn trả gấp trăm, gấp nghìn lần!!

      Sau khi tỉnh dậy nàng trọng sinh, thay đổi từ dịu dàng trở thành sắc bén quyết tuyệt. Di nương độc ác, nàng càng ác độc; thân tỷ giả nhân giả nghĩa, nàng càng giả nhân giả nghĩa; thứ muội xảo trá, nàng càng gian dối. Đến đây, xem thử ai diễn trò giỏi hơn ai! Nhưng còn có người diễn trò giỏi hơn cả nàng ấy chính là phu quân nửa ngốc nghếch nửa mù loà của nàng, vậy … cùng nhau diễn thôi.

      Chơi đùa xoay chuyển triều đình, trừng trị lẳng lơ, diệt trừ tai hoạ, bắt lấy con sâu làm rầu nồi canh!

      Bị hại, cam chịu thất thế, tra manh mối, vạch trần bí mật động trời.

      Đôi phu thê hóng khoáng, tàn nhẫn đuổi giết, quét sạch tình địch, nhìn ta nắm giữ giang sơn!

      Song, khi mọi chuyện vào dĩ vãng, biết từ đâu xuất muội muội song sinh muốn cướp đoạt phu quân của nàng, hậu vị của nàng, còn rằng nàng ta mới là Dịch Cẩn Ninh thực

      Đoạn trích đặc sắc:

      Mỹ nam lẳng lơ trèo tường, nàng rút thang chỉ vào lỗ chó ở góc tường: “Ngươi chỉ thích hợp ra ngoài từ đó mà thôi!”

      Thái hậu tứ hôn, nàng sảng khoái tiếp chỉ: “ phải chỉ là kẻ nửa ngu nửa mù thôi sao? Ta gả!”

      Xuất giá cùng ngày với thân tỷ, nàng hề lo lắng, thầm nghĩ: “Tỷ muốn hoán đổi phu quân với ta sao, ta thành toàn cho tỷ!”

      Đêm động phòng hoa chúc, nàng hung dữ đánh phu quân mình trận, độc chiếm giường lớn: “Vào chuồng chó, được ngủ giường của ta!”

      Đối thoại đặc sắc:

      Trong thư phòng, mỗ Vương Gia nhắm mắt vẽ tranh, Vương phi vào : “A, sao lại nhắm mắt vẽ?”

      Mỗ Vương gia mở mắt, trong đôi mắt loé lên tia sáng: “Ta là người mù!”

      Mỗ Vương phi tiến lên, chỉ vào bức tranh mĩ nhân nghịch mèo: “Sao da người lại có màu xanh lục, vuốt mèo lại thành tay người?”

      Mỗ Vương gia híp mắt nhìn nàng: “Ta là kẻ ngu!”

      Mỗ thị vệ ở bên cười trộm, làn da màu xanh lục chính là gương mặt khi tức giận của Vương phi, còn con mèo kia… khụ khụ… chính là Vương phi có móng sắc!

      Khi lưu lạc, bị đuổi giết vô cùng thê thảm, trong sơn động mờ tối, mỗ nữ nắm chặt tay mỗ nam: “Tướng công, chàng xem ở đây có dã thú ?”

      Vẻ mặt mỗ nam lạnh nhạt , an ủi: “Đừng sợ, nếu có dã thú ta bắt nó, lột da làm nệm giường cho nàng, cắt thịt để bồi bổ nàng!”

      Mỗ nữ liếm đôi môi khô khốc: “Tướng công, ta đói rồi, có gì ăn ?”

      Mỗ nam nhìn xung quanh, nhổ rễ cỏ đưa cho nàng: “Tạm ăn chay trước , chờ dã thú đến đây ta lại ăn mặn!”

      Mỗ nữ nhai rễ cỏ, lệ nóng doanh tròng: “Tướng công, chàng tốt!”

      Mỗ nam ngẩng đầu vỗ ngực: “Đại trượng phu há có thể để thê tử đói bụng?”

      Thể loại: Trùng sinh, sủng, dốc lòng báo thù.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 21/2/16
      cucdai, tart_trung, DingDingDong17 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tại gia bất tòng phụ

      Chương 1: Độc hoá cốt (1)

      Mùa đông, Tây Việt, Thái Hoà năm thứ hai mươi ba, phủ Xương Ấp Hầu.

      Trận tuyết đầu mùa vừa qua, trong khí lạnh lẽo mang theo từng bông tuyết bay lất phất, mắt thấy trận bão tuyết thứ hai sắp đến. Bất chợt, mặt đất trắng xoá xuất vài dấu chân, hai thiếu nữ mặc y phục dày chân giày da, từng bước nặng nề dẫm lên mặt đất phủ đầy tuyết phát ra thanh lạo xạo, đủ thấy hôm nay lạnh đến mức nào.

      Hai thiếu nữ cùng tới trước cửa phòng chứa củi, ngừng chà xát tay. Nữ tử phía trước ăn vận phục sức khá đơn giản, xem chừng là thị nữ. Nàng ta thô bạo đẩy cửa ra, dìu nữ tử phía sau vào trong, sau đó “rầm” tiếng, cánh cửa bị đóng sập lại.

      Trong phòng chứa củi có thiếu nữ gầy gò nằm mặt đất, áo mỏng quấn chặt thành đống, trong khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, gió lạnh mang theo bông tuyết bay vào khiến nàng run rẩy trận, lập tức ôm lấy cơ thể để sưởi ấm, cặp mắt trống rỗng vô lực nhìn người tới có chút kích động, đôi môi khô nứt khẽ run rẩy.

      “Tỷ tỷ?”

      Người tới gỡ mũ trùm đầu xuống để lộ ra khuôn mặt mỹ lệ, nhìn kỹ phát gương mặt của nàng ta và người nằm dưới đất kia giống hệt nhau. sai, nàng ta chính là Dịch Cẩn An, tỷ tỷ song sinh của Dịch Cẩn Ninh. Sau khi Tam di nương sinh hạ tỷ muội các nàng liền nhiễm phong hàn, bệnh dậy nổi, lâu sau hương tiêu ngọc vẫn. Đích mẫu vì đôi chân tàn phế của trưởng tử Dịch Cẩn Hồng nên vào từ đường chuyên tâm cầu phúc cho con trai, quyền lực trong nhà rơi vào tay Nhị di nương, Thừa tướng quản chuyện hậu viện, toàn bộ đều do tay Nhị di nương giải quyết, nếu xảy ra chuyện lớn gì đừng đến làm phiền ông. Mà hai tỷ muội các nàng lại được chia ra, do Nhị di nương và Tứ di nương nhận nuôi dưới gối.

      Dịch Cẩn An bọc cơ thể mình trong áo choàng lông cáo tuyết, cười lạnh nhìn Dịch Cẩn Ninh, thoải mái thở phào hơi, vẻ mặt kia như là cuối cùng nàng ta cũng cởi bỏ được nỗi lòng tích tụ nhiều năm.

      “Muội muội, chúc mừng muội cuối cùng cũng được vứt bỏ rồi!”

      Giọng nàng ta lạnh nhạt chút tình cảm, hất đầu gọi thị nữ bên cạnh lấy ra tờ giấy. Tờ giấy bị ném qua, lạnh như băng đập thẳng vào mặt Dịch Cẩn Ninh. Giấy trắng mực đen, hai chữ hưu thư rồng bay phượng múa, chói mắt kinh tâm.

      Dịch Cẩn Ninh vươn tay trái chồng chất vết thương khó khăn nhặt lên, nàng nhìn lướt qua, trong mắt gợn sóng, nàng cắn vài cái xé nát tờ giấy, hất những mảnh giấy vụn lên cao, sau đó chúng rơi xuống, thực hả giận! Nàng cười đến xinh đẹp, nước mắt sớm khóc cạn, nàng vốn định dùng tay xé nhưng tay phải bị đánh gãy từ lâu, thể cử động.

      “Hưu thư, ta nhận!”

      Toàn bộ vết thương người đều do ta ban tặng, dù có hưu thư nàng cũng đâu khác chi khí phụ, xé có làm sao. Dịch Cẩn Ninh nhìn Dịch Cẩn An, ngực phập phồng khó nén lửa giận ngày dâng cao, giống như lò lửa đến lúc nổ tung.

      “Tại sao? Ngươi là thân tỷ tỷ của ta! Vì sao lại đối xử với ta như vậy?”

      Ba năm trước, tỷ muội hai người cùng nhau xuất giá khiến bao nhiêu danh môn quý viện ghen tị đến đỏ cả mắt. Nhưng trong đêm động phòng hoa chúc, khi cõi lòng nàng tràn ngập niềm hân hoan chờ phu quân vén khăn hỉ, nhưng người tới lại là tỷ phu vốn nên cùng thân tỷ động phòng mới phải, tức cười, tức cười biết bao khi lang quân nhận ra nàng, đến lúc giải thích ràng, càng che chở nàng hơn. Nàng còn nhớ , lúc đó phu quân với nàng rằng:

      “Ninh Nhi, lên nhầm kiệu hoa phải lỗi của nàng, có thể cùng nàng trở thành phu thê chính là phúc phận của ta, ta cầu còn kịp, sao có thể trách nàng đây!!”

      Sai rồi, sai lầm rồi, phải lên nhầm kiệu hoa mà là tỷ tỷ vì muốn gả cho Quận Vương nên mua chuộc hỉ nương để hỉ nương đỡ nàng ta lên kiệu hoa của Hầu phủ. Cùng gả, người sai phải nàng, mà là thân tỷ của nàng; cùng gả, người hối hận là nàng, hối hận vì ban đầu xuất giá cùng ngày với tỷ tỷ; cùng gả, bị tổn thương là nàng, tổn thương trái tim của nàng, phá huỷ hi vọng của nàng; cùng gả, huỷ cả cuộc đời, hết thảy đều mất , thế nhưng tất cả lại trở thành trò cười.

      Dịch Cẩn Ninh lạnh lùng trừng mắt nhìn Dịch Cẩn An, đúng, nàng trở thành trò cười. Di nương của Tướng phủ cười nhạo nàng, phu quân và cơ thiếp cười nhạo nàng, mẹ chồng cũng cười nhạo nàng, cả Cẩm Thành đều coi nàng như trò cười. Chuỵện cũ rành rành trước mắt, nghĩ lại mà đau lòng, nhưng cũng gần ngay trước mắt.

      Gả vào Hầu phủ chưa được năm, phu quân của nàng chỉ trời thề thốt cả đời chỉ đối tốt với mình nàng lại lần lượt đón từng mỹ thiếp, thiếu nữ xinh đẹp vào phủ, lời thề trong đêm động phòng hoa chúc tan biến qua từng ngày. Khi vui đùa trong đám hoa thơm cỏ lạ mẹ chồng chỉ cây dâu mắng cây hoè cưới con gà mái biết đẻ trứng, ta có biết nàng đau lòng xiết bao? Nhưng là ba năm, suốt ba năm ròng rã số lần đến phòng nàng ít lại càng ít hơn, bảo nàng làm sao có thể sinh con đây? Mẹ chồng căm ghét nàng thể sinh con, giáng nàng từ vị trí chính thê xuống làm tiểu thiếp. Nàng khóc lóc cầu xin, nếu quả thể sinh con nàng rời , song ta hề để ý tới van xin khổ sở của nàng.

      “Ngươi sinh là người của Hầu phủ, chết cũng là quỷ của Hầu phủ!” Lời khiển trách ác độc, từng câu tuyệt tình chút nể mặt, bức nàng đến bờ vực của sụp đổ.

      Mấy tháng trước, nàng vẫn chưa sa sút tinh thần đến vậy, ít nhất cũng bị giam vào phòng chứa củi. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, tiểu thúc uống say như chết, mơ tưởng chiếm đoạt thân thể của nàng lại bị hạ nhân phát liền trở mặt vu oan nàng quyến rũ. Ngay cả cơ hội giải thích ta cũng cho nàng, cứ thế nhốt nàng vào phòng chứa củi, cho ăn uống, hỏi ấm lạnh, mặc nàng tự sinh tự diệt. Nếu phải có nha hoàn tốt bụng đưa cơm cho nàng, chỉ sợ bây giờ nàng sớm chỉ còn bộ xương khô.

      May mắn, đến đại thọ lần thứ năm mươi của Xương Ấp Hầu nàng mới có cơ hội thoát khỏi phòng chứa củi, nhìn thấy ánh mặt trời, ngờ đại nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ lại lừa nàng vào căn phòng đơn. Nàng vẫn nhớ nụ cười thô bỉ của tỷ phu khi ấy.

      “Dịch Cẩn Ninh, nàng theo ta , dù sao tỷ muội nàng cũng giống nhau, ta coi nàng như Dịch Cẩn An là được rồi! đúng, nàng vốn nên là người của ta!”

      Khi Quận Vương nặng nề đè nàng dưới thân ta, thô bạo xé rách y phục của nàng, nàng liều mình giãy giụa kêu cứu nhưng chỉ lôi ra được đám người chỉ chỉ chỏ chỏ, phu quân nàng chẳng những lời an ủi nàng, khiển trách hành vi vô lại của Quận Vương còn mắng chửi nàng là đồ dâm phụ, khiến Hầu phủ hổ thẹn, sau khi đánh nàng gần chết lại ném nàng vào phòng chứa củi.
      tart_trung, Bạch Phụng, huyenlaw684 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Độc hoá cốt (2)

      chỉ có người của Hầu phủ muốn gặp nàng, ngay cả người thân của nàng cũng tránh nàng như tránh rắn rết, sợ nàng làm dơ bẩn cổng phủ Thừa Tướng. Nàng vụng trộm trốn khỏi phòng củi chạy về Tướng phủ xin giúp đỡ thấy cánh cổng chính của Tướng phủ đóng chặt, nàng khóc khàn giọng nhưng cuối cùng gã sai vặt của Tướng phủ lén lút báo tin cho Hầu phủ, bắt nàng trở lại phòng chứa củi.

      Hết thảy đều là tỷ tỷ song sinh tặng nàng. Nàng sờ trán, phía vết sẹo to bằng ngón tay cái, đến nay vẫn chưa biến mất, mỗi lần chải tóc đều phải kéo đoạn tóc vừa dày vừa nặng che cái trán trơn bóng, đây là vào hôm cập kê bị cháu họ của Nhị di nương đẩy vào trong núi giả làm bị thương, vết sẹo vốn có thể lành lặn như cũ nhưng vì dùng cao tiêu sẹo do tỷ tỷ có lòng tốt đưa nên thể khôi phục lại được. Nàng lại sờ bụng, nơi đó vẫn bằng phẳng có gì bất thường, chỉ có thuốc vô sinh lót bụng, dù có trăm nam nhân cũng thể có đứa bé, thuốc vô sinh này hẳn là chén thuốc tỷ tỷ tự tay nấu khi nàng bị thương hàn chưa khỏi. Nàng im lặng cười, cảm thấy uất ức nữa, bởi vì sớm chết lặng.

      Dịch Cẩn Ninh vẫn còn chìm đắm trong đau đớn khi xưa, cửa lại bị đẩy ra kêu két tiếng. nha hoàn bưng ly rượu tới mang theo chút gió tuyết, chóp mũi hơi đỏ, nàng ta khẽ gật đầu với Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An xoay lưng về phía Dịch Cẩn Ninh nên thể thấy vẻ mặt.

      “Đây là rượu độc phu nhân Xương Ấp Hầu ban cho ngươi.”

      Nha hoàn cúi đầu, thanh khẽ run. Nàng ta chính là thị nữ thiếp thân của Dịch Cẩn Ninh, nhưng biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, muốn chết phải trả giá lớn. Nàng ta lẩm nhẩm kinh văn hi vọng hoá giải oán hận của tiểu thư người mình, đừng để sau khi chết ám lên người nàng ta.

      “Tiễn nàng lên đường !”

      Câu tàn nhẫn quấn quýt trong khí lâu tiêu tán, ngoan độc tràn đầy màng nhĩ của Dịch Cẩn Ninh, nàng có thể nghe thấy lời phát ra từ trong miệng tỷ tỷ hay , vô tình như vậy, lạnh lẽo như vậy bảo người khác sao mà chịu đựng?

      cho ta biết vì sao? Vì sao tỷ lại đối xử với ta như vậy?” Lòng của nàng bị níu chặt, nơi ấy rất đau tựa như có hàng ngàn thanh kiếm đâm thằng vào trong ngực nàng, chảy máu.

      Dịch Cẩn An xoay người lại, trong đôi mắt lạnh lẽo toát ra hận ý khôn cùng.

      “Tại sao ư? Bởi vì dung mạo giống nhau, ta thể khiến người thân thích, thế nhưng ngươi lại làm được; dung mạo giống nhau ta phải gả cho Thế tử Hầu Gia tính khí nóng nảy còn ngươi lại được gả cho Quận Vương gia thân phận tôn quý; dung mạo giống nhau, phu quân ta thê thiếp thành đàn, ngươi lại được phu quân độc sủng ái… Ta cam lòng!”

      cam lòng? Là ghen tị che mờ tầm mắt!

      Đôi mắt Dịch Cẩn An chợt trở nên hiểm, sát ý nồng đậm.

      “Bắt đầu !”

      Dứt lời, nha hoàn kia hung ác đè tay nàng lại, nâng ly rượu độc lên trút mạnh xuống, mặc dù suy yếu nhưng Dịch Cẩn Ninh vẫn còn sức chống cự.

      “Tiểu Mai, còn mau giúp đỡ!”

      thanh quát lớn khiến Tiểu Mai niệm kinh phục hồi lại tinh thần, chân tay hoảng loạn đè lại hai tay Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh hung dữ trừng mắt nhìn khiến nàng ta suýt ngã xuống đất. Ánh mắt tiểu thư như Tu La đến từ địa ngục.

      “Muốn chết à, ngươi tới rót rượu!” Nha hoàn kia bưng rượu đưa cho nàng ta, còn bản thân cố gắng đè tay Dịch Cẩn Ninh: “Nhanh lên, rót hết!”

      Toàn bộ ly rượu độc đổ vào trong miệng Dịch Cẩn Ninh, Tiểu Mai còn dùng sức bóp cổ họng nàng để nàng nuốt xuống. Nếu làm tuyệt thể quay đầu.

      Trong bụng quặn đau từng trận, giữa mùa đông, trán Dịch Cẩn Ninh rịn ra từng tầng mồ hôi. là đau, đau quá, đây là chết ư? Ha, ra chết cũng đơn giản!

      “A!” Đau đớn kịch liệt khiến nàng đánh mất ranh giới cuối cùng, vứt bỏ chút tôn nghiêm còn sót lại. Nàng muốn kêu, nàng muốn khóc. Nhưng đau quá! Đau đớn thân thể hoà hợp với đau đớn nơi đáy lòng, nàng thể chịu đựng được tra tấn, phá huỷ trái tim này nữa.

      Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, trước mặt nàng Dịch Cẩn An run rẩy lấy bình tinh xảo từ trong ngực ra.

      “Ngươi thể chết dễ dàng như vậy được, tuy độc này phát tác nhanh nhưng khiến ngươi mất mạng tại chỗ, để ngươi tận mắt nhìn xem bản thân mình biến dạng có cảm giác gì! Ai bảo ta đây muốn nhìn thấy gương mặt này của ngươi chứ, ngay cả thân thể ngươi ta cũng muốn thấy! Ngươi biết ? Mỗi khi ta thấy gương mặt giống ta như đúc này, ta liền nhớ tới ngày thành thân Quận Vương gọi tên ngươi, ghê tởm!”

      “Hoá cốt thuỷ!” Đột nhiên Dịch Cẩn Ninh gọi cũng kêu đau nữa, nàng mất cảm giác đau rồi. Nàng ta cảm thấy ghê tởm? Nàng ta còn có tư cách để ghê tởm sao?

      “Ngươi ngu xuẩn!” Sau đó nàng ta cười châm chọc.

      Vẩy hoá cốt thuỷ lên người, từng tia vẩy từ lòng bàn chân lên, hai chân bắt đầu biến mât, mùi hôi thối của xác chết bị mục rữa toả ta, hai tiểu nha hoàn vội vàng bịt mũi. Dịch Cẩn An thoải mái cười, cười đến mức điên cuồng ngang ngược, cười đến mức cả người phát run. Thiêu đốt , ăn mòn , tạm biệt, muội muội của ta!

      Dịch Cẩn Ninh tận mắt chứng kiến hai chân mình dần dần biến mất, sau đó là bắp chân, sau đó, có sau đó. Tại khoảnh khắc ý thức vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nàng hung ác thề: Nếu có kiếp sau, những gì ta chịu trong kiếp này nhất định hoàn trả ngươi gấp trăm ngàn lần.

      Ý thức tiêu tán, người mất, thi cốt cũng còn.
      - Hết chương 1 -
      tart_trung, Bạch Phụng, hoadaoanh9 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Trùng sinh (1)

      Nếu có kiếp sau, những gì ta chịu trong kiếp này nhất định hoàn trả ngươi gấp trăm ngàn lần!!!

      Cơn ác mộng quấn quýt khiến Dịch Cẩn Ninh chợt bừng tỉnh mở to mắt, đáy lòng lạnh lẽo, nàng theo bản năng nhìn hai chân mình, vẫn còn đó. Nhìn tay trái, bóng loáng nhẵn nhụi, trơn mềm như ngọc, có những vết thương chồng chất lên nhau. Nàng lại cẩn thận nâng tay phải lên, có thể cử động, bị gãy. Vì vui mừng quá đỗi nên động tác quá mạnh làm kinh động đến nha hoàn thêu thùa bên ngọn đèn dầu.

      Tiểu Đào buông bức thêu trong tay xuống, cười ngọt ngào: “Tiểu thư, người tỉnh rồi sao, ngủ thêm chút nữa , trời vẫn chưa sáng đâu!”

      Dịch Cẩn Ninh cấu vào đùi mình cái mạnh, rất đau, phải là mộng. Nàng mở to mắt, thể tin được, mình sống lại ư? phải chứ? Chiếc màn mới treo này chính là màn Vân Yên nàng thích, rèm che và đồ trang trí trong phòng là đồ mới mua, nha hoàn thiếp thân tập trung thêu thùa, đây chẳng phải là tái lại tình cảnh nàng cập kê năm đó ư?

      Nàng nhớ rất , nha hoàn Tiểu Đào vì có xung đột với tỷ tỷ nên bị bán , gả cho Trương Quân cuồng bạo ngược, lâu sau đó chết dưới roi da của gã chồng ác độc. Mà Tiểu Đào trước mắt vẫn sống sờ sờ ngồi trước mặt nàng! Trong mắt dần dần phiếm sương mù, nàng xin lỗi Tiểu Đào, người thực bảo vệ che chở nàng, nàng nên làm thế nào để đền bù đây?

      “Tiểu Đào.” thanh nàng nghẹn ngào.

      Tiểu Đào bị nước mắt của nàng doạ cho sợ hết hồn: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Đừng làm em sợ!” Tiểu thư rất lương thiện, đánh chửi nô tài, nô tỳ bọn họ, dạy họ được tự ti, được coi thường mình, càng để bọn họ tự xưng là nô tỳ. như đại tiểu thư, bên ngoài dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước nhưng kỳ thực tâm địa độc ác. Lần trước bởi vì nàng cẩn thận làm đổ thuốc của tiểu thư liền bị nàng ấy hung ác đánh ba mươi đại bản, đến giờ phía sau vẫn còn cảm giác đau đớn.

      sao, ta chỉ vui mừng thôi!” Vui mừng vì cái gì? Vui mừng vì có thể sống lại lần nữa, vui mừng vì Tiểu Đào còn vui vẻ đứng trước mặt nàng, vui mừng vì rốt cuộc cũng có cơ hội tự tay giết chết kẻ thù để những người hại nàng nợ máu phải trả bằng máu, nàng từng thề rằng: Nếu có kiếp sau, những gì ta chịu trong kiếp này nhất định hoàn trả ngươi gấp trăm ngàn lần!!!

      Đúng vậy, tiểu thư đến tuổi cập kê rồi, đương nhiên là vui mừng. Tiểu Đào thu dọn kim chỉ trong tay xong, đưa chiếc hà bao xinh đẹp qua cho nàng, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

      “Tiểu thư, em là nha hoàn nên có nhiều tiền mua này nọ làm lễ vật cập kê cho người, hà bao này, người nhận !”

      Nước mắt làm nhoè mắt nàng, kiếp trước cũng vậy, nàng vẫn luôn cất kĩ hà bao Tiểu Đào tặng nàng cho đến khi bị kẻ xấu trộm mất.

      Trong lần tham gia tiệc rượu mỗi năm lần, vì thời tiết nóng bức nên nàng chỉ mặc quần lụa Vân Yên mỏng, đeo vài món trang sức đơn giản, vừa khéo hợp với hà bao Tiểu Đào thêu cho nàng. Bỗng có người vội vàng qua đụng phải người nàng, sau đó hà bao biến mất. Khi tiệc rượu gần kết thúc, gã nam nhân dáng vẻ hèn mọn cầm hà bao của nàng đây là nàng đưa tín vật đính ước cho , quỳ gối van xin Dịch lão phu nhân gả nàng cho . Người kia là con thứ của Lễ Bộ Thị Lang, quần là áo lượt vô cùng xấc láo, cả ngày chỉ biết lưu luyến nơi bướm hoa, sao nàng có thể gả cho tên nam nhân như vậy, sao nàng có thể gả chứ? Nhưng chữ Ninh đượ thêu hà bao khiến nàng thể thoát khỏi hiềm nghi, thiếu chút nữa bị gả cho kẻ vô sỉ bại hoại này.

      Lại tiếp lần, sóng gió về chuyện hà bao qua, nàng bị nhiễm phong hàn, Tiểu Đào vì xung đột với tỷ tỷ nên bị đánh mắng, nàng ta còn nhẫn tâm bán Tiểu Đào cho tên Trương Quân cặn bã.

      Cả người Dịch Cẩn Ninh lạnh lẽo run rẩy, trong lòng nỗi buồn dâng lên, lần tiếp nữa nàng gặp được Quận Vương Mạc Dật Hiên. Quận Vương hai, ba lần giải quyết chuyện này chứng minh trong sạch của nàng, chứng minh nàng vô tội. Từ đó về sau Quận Vương thường lui tới Tướng phủ làm khách, lâu sau hai nhà nghị hôn. Khi ấy tỷ tỷ nghị hôn trước nàng nhưng ngày thành thân lại chọn cùng ngày. Có lẽ là khi đó tỷ tỷ lên kế hoạch trộm long tráo phượng!

      Người người đều Tướng gia có phúc lớn, hai nữ nhi đồng thời xuất giá, lại đều gả cho vương công quý tộc gia thế hiển hách, hâm mộ thôi.

      Ghen tị muốn chết? Dịch Cẩn Ninh cười lạnh, người ta nào biết nỗi khổ của nàng? Dáng dấp hai tỷ muội giống nhau, dù người nào gả cho ai cũng quan trọng? Nàng thực hối hận, tại sao chỉ vì nhất thời cảm kích mà gả cho Mạc Dật Diên? Vì sao lúc đầu lại muốn xuất giá cùng ngày với tỷ tỷ? Vì sao lúc đầu thấy khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của hỉ nương lại hỏi ràng?

      Thôi, đều qua rồi, những chuyện khi đó tuyệt xảy ra lần nữa! Nàng lau nước mắt, nhận hà bao: “Tiểu Đào, ta rất thích lễ vật của ngươi!”

      Phàm là Tiểu Đào đưa, dù chỉ là thứ nhặt nàng cũng cất giữ như cất bảo vật.

      Trong lòng Tiểu Đào tràn ngập vui mừng, lôi kéo nàng ríu rít ngừng, lát lại hỏi tiểu thư cập kê có căng thẳng , lát sau lại hỏi sau khi tiểu thư cập kê gả cho phu quân như thế nào, lát nữa lại chốc nữa có rất nhiều quý nhân đến, tiểu thư phải chú ý lễ tiết, chớ để thất lễ. Nàng nhất nhất nghe từng thứ, chăm chú nhớ kỹ. Tiểu Đào, cuộc đời này ta đối xử với ngươi như vậy nữa.

      Qua hồi lâu, đại nha hoàn Tiểu Mai vừa cười vừa bưng chậu nước vào, chưa thấy người nghe thấy tiếng, đầu tiên là trêu ghẹo Tiểu Đào:

      phải ngươi muốn gả đấy chứ?”

      Vừa nghe giọng này cả người Dịch Cẩn Ninh lập tức căng thẳng. Nàng nhớ giọng kia cả đời, dẫu thế nào cũng quên, ngay cả muốn quên cũng quên được. Đó chính là nữ nhân ác độc đè ép nàng, rót rượu độc cho nàng, nữ nhân đó từng bóp chặt cổ họng nàng để nàng nuốt rượu độc, thị nữ thiếp thân nàng thích nhất. Ha ha, nực cười làm sao. Nàng thực hối hận từ đầu bán nàng ta, hối hận lúc trước bất chấp hết thảy che chở giúp đỡ nàng ta, nàng thực hối hận!

      Khẽ căn răng, hối hận tràn ngập trong lòng, nếu ông trời để nàng sống lại, nàng phụ lòng ông trời kỳ vọng vào nàng. Nếu nàng ta còn dám xuất trước mặt nàng, vậy đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt. Nàng, còn là nàng trước kia nữa rồi.

      Cố gắng để thanh của mình trở nên mềm mại, thu hồi lại cảm xúc, Dịch Cẩn Ninh mỉm cười : “Cả hai người các ngươi đều muốn gả ?”

      Tiểu Mai mắc cỡ đỏ bừng mặt, bưng chậu nước đặt lên giá, thấm ướt khăn lông rồi vắt khô để nàng lau mặt. Tiểu Đào cũng xấu hổ cúi đầu hầu hạ nàng mặc quần áo, chải đầu trang điểm. Dịch Cẩn Ninh nâng tay sờ lên trán, nơi này có vết sẹo, trong mắt nàng thoáng qua tia bất thường, chẳng bao lâu nữa nơi này có thôi. , tuyệt để nó lại xuất nữa.
      tart_trung, Bạch Phụng, huyenlaw686 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Trùng sinh (2)

      Hai nha hoàn cẩn thận trang điểm cho nàng, trong gương đồng mờ nhạt hiển mỹ nhân xinh đẹp. Áo váy màu trắng nhạt kéo dài tới đất, eo thon dùng dây lụa Yên Vân thắt lại càng làm lộ vòng eo đầy nắm tay, giữa tóc cài chiếc trâm san hô Bát Bảo, lại cài vào thêm chiếc nữa, chầm chậm đong đưa, khuôn mặt như đoá phù dung. Dung nhan diễm lệ gì sánh được, đôi mắt phượng nghiêm nghị sinh uy, mái tóc đen chải thành hoa kế, hoa mỹ khoan thai, ngón tay nhắn tựa như hạt châu , sáng bóng như tuyết, giữa tóc mái trước trán bông hoa mai như dấu chu sa loá mắt.

      “Tiểu thư xinh đẹp!” Hai nha cùng cùng tấm tắc khen ngợi.

      Dịch Cẩn Ninh nhìn mình trong gương, thiếu nữ trong gương vô cùng xinh đẹp, trang phục giống hệt kiếp trước. Nàng biết, thân tỷ song sinh của mình tại Cúc Uyển sát vách cũng ăn mặc xinh đẹp gì sánh được. Dung mạo hai người giống nhau nhưng giống nhau về phong thái, người dịu dàng như ngọc, người kiêu căng như phượng, quả là hai người khác nhau nhưng đều hấp dẫn vô số ánh nhìn.

      Nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn người trong nhà bắt đầu chuẩn bị rồi. Thời gian cũng còn sớm nữa, nên ra ngoài chào hỏi. Quả nhiên người còn chưa ra khỏi phòng thấy mấy ma ma quản lắc mông qua đây.

      thôi.” Dịch Cẩn Ninh tiếng, cả đoàn người vây quanh nàng cùng đến đại sảnh.

      Phép tắc của Kê lễ rất đa dạng, chia làm nghênh tân, tựu vị, khai lễ, kê giả tựu vị, tân quán, sơ gia, nhất bái, nhị gia, nhị bái, tam gia, tam bái, trí lễ, tiếu tử, tự kê giả, linh huấn, kê giả ấp tạ* rồi mới kết thúc buổi lễ. Trong đó tam gia tam bái khiến hai người cập kê choáng váng đầu óc, Dịch Cẩn Ninh may mắn, kí ức của kiếp trước vẫn còn như mới nên nàng nắm lễ tiết cực chắc, gây ra sai lầm nào. Dịch Cẩn An ngược lại, trừ choáng váng đầu óc vẫn là choáng váng đầu óc, liên tiếp mắc sai lầm trong từng phân đoạn, mất hết thể diện. Khách khứa luôn miệng khen ngợi Dịch Cẩn Ninh hiểu chuyện thủ lễ khiến Dịch Cẩn An giận đến mức nghiến răng muốn cắn người. Dịch Cẩn Ninh cười, bây giờ kịch hay mới bắt đầu! (Kê lễ và các nghi thức, đây là lễ trưởng thành của con người Hán thời xưa.)

      Nghi lễ hoàn thành, Tướng phủ sắp xếp tiệc rượu, khách và chủ cùng nhau vui vẻ. Thừa Tướng Dịch Trường Hoa và phu nhân Thừa Tướng An Mộng Nhi cùng vài di nương đều ra khuôn mặt tươi cười.

      Dịch Trường Hoa vui vẻ vì nữ nhi cập kê có thể gả , bây giờ có nhiều khách khứa như vậy cho ông lựa chọn đương nhiên ông vui đến mức cười khép được miệng. Phu nhân Thừa Tướng vì nữ nhi trưởng thành, bà là đích mẫu tất nhiên vui mừng. Nhị di nương vui mừng vì nữ nhi nuôi dưỡng dưới gối dáng người kiều hơn hoa, cao quý vô song, tương lai được nhờ, còn nữ nhi ruột thịt của bà Dịch Cẩn Uyển vẫn chưa tới mười tuổi, đường còn dài thể trông cậy. Tứ di nương cười đến mi phi sắc vũ mang theo nữ nhi Dịch Cẩn Dung sắp đến tuổi cập kê, hai tiểu thư trong phủ cập kê, mẹ con mấy người cũng được thơm lây, cái này tính, phu nhân Tướng quân Uy Chấn coi trọng Dung Nhi của bà, muốn tuyển làm con dâu, bà có thể vui mừng sao? Mặc dù Dịch Cẩn Ninh được nuôi dưỡng dưới tên của bà nhưng cũng phải ruột thịt. Ngũ di nương ôm con trai Dịch Cẩn Tuyên, nữ nhi Dịch Cẩn Nghi năm tuổi đứng bên cạnh bà, vẻ mặt vui mừng, trong Tướng phủ địa vị cao nhất là Đại phu nhân, nắm quyền là Nhị di nương, còn bà chính là người được sủng ái nhất, bà vào phủ chưa tới năm, sáu năm có hai người con, trong đó có đứa là con trai, cuối cùng hạ thấp địa vị của Nhị di nương xuống.

      buổi lễ cập kê định hôn cho hai nữ nhi, là Dịch Cẩn An, là Dịch Cẩn Dung. Dịch Trường Hoa vừa mới được thăng chức lên làm Thừa Tướng nên địa vị vẫn chưa vững chắc, vậy nên khi có thể lôi kéo quyền lực đương nhiên ông bằng lòng gả nữ nhi vào hầu môn.

      Lúc này hôn của Dịch Cẩn An và Thế tử Xương Ấp Hầu lại bàn đến chuyện huỷ bỏ, nàng ta vốn hài lòng với Thế tử Xương Ấp Hầu nhưng sau đó biết nghe được ở đâu rằng tính tình Thế tử nóng nảy nên sống chết muốn gả, chuyện này để sau hãy . Mà Dịch Cẩn Ninh, vốn muốn gả nàng cho con thứ của phủ An Dật Hầu nhưng nàng bĩu môi đồng ý, ai ép nàng, dù sao cũng mới cập kê. Phấn chấn nhiệt tình vẫn chưa mất hết, mọi người ăn uống vui vẻ, chút vui này liền cứ thế bỏ qua.

      Dịch Cẩn Ninh nhìn cảnh tượng vui vẻ trái ngược hẳn với bộ mặt trái của những người kia, cảm thấy bản thân mình hợp. Nghi lễ vừa kết thúc nàng liền rời khỏi nơi này. Dịch Trường An vô ý liếc mắt nhìn, nàng lạnh lùng nhìn lại chút sau đó thu lại sắc sảo, cúi chào ông rồi dẫn nha hoàn về viện của mình. Dịch Trường Hoa kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

      ăn uống vui mừng, biết người nào mượn rượu đùa bỡn hét lên câu: “Nghe tài nghệ của hai vị tiểu thư của quý phủ rất tuyệt vời, nếu chúng ta đến đây để chúng ta mở mang tầm mắt, nhìn xem có thực thần kì như lời đồn đãi hay .”

      Nghe đồn hai vị tiểu thư của Tướng phủ tài giỏi vô song, biết; nghe đồn hai vị tiểu thư của Tướng phủ ba tuổi làm thơ, năm tuổi làm văn, bảy tuổi cầm kỹ vượt qua cả phu nhân Tướng phủ cầm kỹ trác tuyệt; nghe đồn hai vị tiểu thư của Tướng phủ tâm ý tương thông, người gặp chuyện may, người còn lại cũng thể bình an vô .

      Những lời kia chỉ là lời đồn, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới biết được chân tướng của . Rốt cuộc là như thế nào?

      Khách khứa có mặt nghe vậy cũng ồn ào hẳn lên, kêu gọi hai vị tiểu thư ra đây biểu diễn. Ban nãy đống nghi lễ, hết quỳ lại lạy, còn vài người trong số họ vẫn chưa thấy dung mạo của hai vị tiểu thư.

      Vừa rời khỏi đại sảnh, Dịch Cẩn Ninh bị những thứ lễ nghi lúc mới bắt đầu khiến đầu óc như muốn nổ tung, khó khăn lắm mới có cơ hội trở về nghỉ ngơi lại bị gọi trở lại nên trong lòng rất buồn bực, xụ mặt lẩm bẩm với nha hoàn đến gọi nàng: “Có để người khác yên ổn đây?”

      Những chuyện trong lời đồn kia đều phải là , tỷ như tỷ tỷ và nàng tâm ý tương thông, người gặp chuyện may, người còn lại cũng bình yên vô . Nếu quả như vậy, vậy vì sao kiếp trước nàng chết rồi mà tỷ tỷ vẫn là người cười đến cuối cùng? Nếu có cũng là rất lâu trước kia, đại khái khoảng bảy, tám tuổi, tỷ tỷ bị thương ở tay, tay nàng cũng đau nhức theo, nàng nhớ đó là lần duy nhất nàng và tỷ tỷ bổn mạng tương liên.

      Tiểu Đào kiên nhẫn bĩu môi ý tiểu thư đừng để ý tới những người rảnh rỗi ấy. Còn Tiểu Mai lại hưng phấn khác thường, nắm tay nàng : “Tiểu thư, ngài nhất định phải , chỉ lát thôi, để bọn họ nhìn bản lĩnh của tiểu thư.”

      Dịch Cẩn Ninh dấu vết rút tay ra, giọng có phần lạnh lùng: “Bản tiểu thư !” xong liền thẳng về Trúc Uyển, Tiểu Đào vội vàng theo, Tiểu Mai sửng sốt lúc rồi cũng chạy tới.

      chưa được mấy bước bỗng giọng mềm mại quyến rũ khiến người khác hận thấu xương truyền đến.

      “Muội muội định đâu vậy!”
      - Hết chương 2 -
      tart_trung, Bạch Phụng, Winter8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :