1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 48: Giả bộ hồ đồ biết gì.

      Niệm Niệm thả người nhảy lên bàn, cũng biết mấy thứ đặt này có tác dụng gì lại chiếm hết tâm tư của chủ nhân nó, bất mãn kêu "Ngao ô..."

      Trang Thư Tình buông bút hoạt động ngón tay chút, "Đói bụng rồi sao? Hay là khát nước?"

      Niệm Niệm làm nũng cọ cọ nàng.

      Trang Thư Tình cười, trong khoảng thời gian này Niệm Niệm đột nhiên trưởng thành rất nhanh, ý tứ biểu đạt càng ngày càng ràng, tiếng kêu cũng dần thay đổi, nàng tại khẳng định đây là con sói con, nhưng lại biết vì sao mà cái đầu của Niệm Niệm vẫn như vậy, chút cũng dài ra.

      "Muốn chơi sao?"

      Niệm Niệm lại cọ cọ nàng, nâng móng vuốt lên cho nàng xem.

      "Lại ra ngoài chạy loạn." Trang Thư Tình ôm lấy Niệm Niệm vò loạn bộ lông trắng bạc người nó, đe doạ "Cẩn thận bị người ta ôm mất."

      Niệm Niệm hừ hừ hai tiếng, bộ dạng kiêu ngạo, lỗ tai giật giật, kêu tiếng, nâng lên chân trước chỉ chỉ cửa viện.

      "Ân, có xe ngựa đến đây sao?" Trang Thư Tình sửng sốt, trước cửa ồn ào.

      Người đến là ai trong lòng Trang Thư Tình cũng có thể đoán được, nhưng bởi vì biết, nàng mới muốn ra ngoài cửa.

      Nàng muốn gặp người kia, cũng biết nên dùng thái độ gì để đối mặt mới thích hợp.

      Nhưng nàng cũng biết đối phương phải người bị quy củ buộc chặt, nàng ra, người ta cũng nhất thiết thể vào được.

      Niệm Niệm nhìn chủ nhân cái, "Ngao ô..."

      Trang Thư Tình thở dài, đứng dậy ra ngoài đại môn, nàng có nhiều điều phải cố kỵ nhưng làm sao có thể chiếm thượng phong trước mặt người kia.

      "Két..."

      Bạch Lhiêm nhìn người mở cửa, ừm, khí sắc rất tốt, tay áo dính chút mực. Là do nàng ở nhà, nên đầu chĩ có đóa quyên hoa màu trắng, mặc thân bạch y. Khiến cho nàng càng thêm thanh lịch.

      "Bạch công tử tới có việc sao?"

      ánh mắt Bạch Chiêm có chút lộ liễu, biết thu liễm, cũng biết là chuyện này có gì đúng, với , chuyện hết thảy đều là đương nhiên, có người nào có thể ép buộc làm việc mình thích.

      "Cái này là thứ nàng muốn làm."

      Đưa cái kéo đựng trong hộp đến trước mặt Trang Thư Tình. Tất nhiên là tinh xảo được so với kéo làm ra ở đại, nhưng dù lớn hay , độ linh hoạt vượt qua ngoài dự đoán của nàng. Lúc trước, đối với kỹ thuật ở thế giới này, nàng căn bản dám ôm nhiều kỳ vọng.

      Khi biết Hướng Tả là người của Bạch Chiêm, nàng liền biết bản vẽ này ở trong tay ai.

      Đây là thứ nàng mực muốn làm cho bằng được. Nàng thể từ chối.

      Sao có thể dụng tâm như vậy a, Trang Thư Tình kém chút tự cho rằng bản thân mình có dung nhan tuyệt thế, khiến đối phương phải kinh diễm.

      "Mấy thứ khác vẫn còn làm, ta biết những thứ này dùng để làm gì, nhưng ta đoán trong tay nàng hẳn là còn có những bản vẽ khác, ta dám ở Hội Nguyên Phủ này ai có thể làm được tốt hơn so với người của ta."

      Trong lòng Trang Thư Tình cũng biết như thế.

      địa phương nho , ốm đau cũng có thể đe doạ đến tính mạng này, nàng tất yếu có chuẩn bị, cả đời này, chắc chắn có chỗ phải dùng đến.

      "Ta trả tiền..."

      "Ta cần." Bạch Chiêm là người thông minh, làm sao có thể nhìn ra mấy thứ này đối với nàng rất quan trọng. Tâm triệt để buông lỏng, : "Những thứ này ta lấy tiền."

      “Vậy..."

      Trang Thư Tình muốn vậy quên , Bạch Chiêm lại cắt lời của nàng."Bất quá có thể dùng thứ khác để trả."

      "Thứ đáng giá để ta để ý nhất chính là ba phần tiền lãi."

      "Bạc, ta chướng mắt."

      Trang Thư Tình thầm nghiến răng, biết này nam nhân này gài bẫy nàng, nhưng nàng lại có cách nào khác để cự tuyệt, loại cảm giác này rất khó chịu.

      "Bạch công tử, mời ."

      " ở đây?"

      "Có gì thể với người khác, trừ phi Bạch công tử biết lời của mình có gì đó ổn."

      Bạch Chiêm gợi lên khóe môi, "Lời như thế nào mới là ổn?"

      "..." Trang Thư Tình cho rằng lấy lời này để bắt bí nàng. Nàng quả cũng thể ở trước nhà của Tú Nhi tỷ, đành phải nhượng bộ: "Công tử chờ chút."

      Bạch Chiêm vừa lòng lui ra phía sau bước. Hai tay vòng lên ngực xem đám người sắp xếp thỏa đáng.

      Sau khi trở ra, Trang Thư Tình thay thân xiêm y màu xanh nhạt, đầu cũng cài thứ gì, nhìn tuy rằng vẫn mộc mạc, nhưng cũng khiến cho người khác liếc mắt biết mình trong thời kì hiếu tang.

      Người để tang thể tiến vào nhà người khác, quy của này, nàng hiểu, nơi này của Tú Nhi tỷ cũng coi như là nửa nhà của nàng, cũng có cố kị gì.

      dùng đến tuấn mã cao lớn ở bên, hai người bộ cách nhau khoảng cách hai bước, Bạch Chiêm phía trước, Trang Thư Tình sau, trước sau đến phố chính, vào trà lâu.

      Nhìn vào nhã gian, Trang Thư Tình cũng có phản đối, lần gặp măt này nàng cũng tình nguyện, nhưng thay vì tránh, chẳng bằng thẳng thắn ra, mình rốt cuộc có cái gì để coi trọng, đến cùng đáy lòng nàng cũng có vài phần tò mò.

      Bạch Chiêm dùng thứ tốt nhất trong quán, đun lá trà trong hộp, nhìn cũng biết, trà này rất khó nhập khẩu, cửa mở ra chút, người ở phía dưới tiến lên hô, "Trà đến."

      Giọng vừa dứt, có người từ dưới ném bao gì đó lên, Bạch Chiêm nhìn cũng thèm nhìn, cúi mặt pha trà, mặt mày như họa.

      người thong dong như vậy, tùy ý như vậy, càng thấy được thân phận bất phàm.

      Nhìn cổ tay tung bay, hương trà dần dần tản ra, tâm Trang Thư Tình dần dần an ổn.

      Hơi nước lượn lờ, Bạch Chiêm nhìn nữ tử trầm tĩnh phía trước, biết nàng năm vừa mới mười bốn, nhưng mỗi lần gặp mặt, đều quên mất số tuổi của nàng, nàng gặp chuyện rất bình tĩnh, giống như tại.

      ràng trong lòng có cảnh giác, ràng đồng ý đối mặt với , nhưng dù có đối mặt giải quyết mọi chuyện cũng chút rụt rè.

      "Có thể cho ta biết, nhưng dùng cụ này có tác dụng gì ?"

      Trang Thư Tình nâng mặt lên, bình thản trả lời, "Mổ bụng người."

      Bạch Chiêm làm sao có thể bị dọa, ngược lại còn gật đầu : " gọn tinh xảo, quả rất thích hợp, còn bao nhiêu nữa?"

      đem theo Niệm Niệm người, ngày thường đều đặt nó vào trong túi Tú Nhi tỷ làm cho nàng, nhưng bây giờ trong túi chỉ có bản vẽ của nàng, hôm nay là đến để đàm phán mua bán, nàng tất nhiên là mang hết toàn bộ.

      Đem túi đặt lên bàn trà, "Toàn bộ đều ở trong này, dối gạt Bạch công tử, ta quả rất muốn làm được những dụng cụ này, biết Bạch công tử muốn dùng điều kiện thế nào để trao đổi."

      "Ta chưa nghĩ ra." Bạch Chiêm thấy Trang Thư Tình nhìn thẳng vào mắt , cảm thấy rất vui vẻ, "Quả chưa nghĩ ra, nàng còn có hai năm hiếu kỳ, ta thể động tâm tư khác. Nhưng trừ việc này ra ta thể nghĩ ra được nàng còn có thứ gì mà ta cần."

      Ý tứ này biểu đạt quá ràng, thậm chí lời ra cũng ngoài dự đoán của Trang Thư Tình, công tử thế gia đùa bỡn con nhà lành. Sau khi chơi xong vứt bỏ, tiểu thuyết phim ảnh đều có, nhưng mà Bạch Chiêm này so với người bình thường lại có thể bỏ ra nhiều công sức như vậy.

      Nàng rất muốn ý tứ cự tuyệt của bản thân, nhưng nàng lại làm được, nàng cần những dụng cụ này, trừ phi tự bản thân người này có thể bỏ cái tâm tư kia, bằng nàng có cái gì cũng thể.

      Cũng may nàng còn có hai năm hiếu kỳ, hai năm sau trước được cái gì, có khi, người ta sớm ném nàng ra sau đầu. Như vậy, có cái gì lại thể đồng ý. Đến lúc đó nàng cứ giả bộ hồ đồ biết.

      "Vậy chờ Bạch công tử nghĩ tốt rồi chúng ta tiếp tục đàm phán tiếp cuộc giao dịch này."

      vất vả mới mang được người ra ngoài, Bạch Chiêm làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội này, đầu óc vừa chuyển liền có chủ ý khác, "Ta nghĩ tốt rồi."

      Nhanh như vậy? Trang Thư Tình có dự cảm tốt."Bạch công tử, mời ."

      "Chuyển ra khỏi ngôi nhà kia, nàng tại buôn bán cũng lời ít bạc, muốn mua ngôi nhà hẳn là khó, nếu như đủ, ba phần tiền lời trong cửa hàng có thể ứng trước cho nàng."

      Nàng mua được.

      Việc buôn bán ở cửa hàng cũ vẫn rất ổn định, mỗi ngày ít nhất cũng có trăm lượng, nhiều nhất cũng có ba bốn trăm lượng bạc, nàng cần phải lo lắng nhiều, sau khi nàng biết được tình, nàng vẫn đồng ý nhận lấy ba phần tiền lãi này, bởi vì nàng biết người ta để chút bạc này vào trong mắt, nàng cũng thể làm cho chuyện trở nên quá khó coi.

      Bạc trong tay nàng tại thực dư giả.

      Nhưng mà."Ta ở nơi nào có liên quan gì tới việc này?"

      " cầu của ta rất đơn giản, đó là có thể tự do ra vào nhà của nàng, hoặc là nàng phải ở nơi để ta có thể tuỳ thời ra vào.”

      "Bạch công tử đem thanh danh của ta đặt ở chỗ nào."

      "Ai dám lắm miệng, ta trực tiếp cắt lưỡi kẻ đó."

      ràng là lời kiêu ngạo vô cùng, nhưng khẩu khí lại vô cùng bình thản, đây là đặc quyền của quý nhân. Mà nàng, tính là cái gì?

      Bối cảnh cách xa như vậy. Lại có trưởng bối nâng đỡ, bên dưới còn có đệ đệ tuổi cần chiếu cố, nàng chính là người dưới đáy xã hội, sống phải cẩn thận chặt chẽ, tận lực trêu chọc phiền toái, dù có bị đánh gãy răng cũng phải ủy khuất mà nuốt xuống, dù cho lần đó kém chút nữa nàng phải nát thây dưới móng ngựa, nhưng có người có thể cho nàng cái công bằng, có nơi nào có thể phân phải trái cho nàng.

      có gì so với việc an ổn mà sống quan trọng hơn.

      " cần lộ ra loại vẻ mặt này." Bạch Chiêm thêm trà cho nàng, bàn tay ở giữa trung miêu tả mặt nàng chút, "Như là muốn khóc nhưng lại có nước mắt."

      "Bởi vì nước mắt cần dùng đến ." Trang Thư Tình cúi đầu uống trà, "Ta đáp ứng với Tú Nhi tỷ chuyển ."

      "Trương Tú Nhi là quả phụ, đệ đệ nàng mười tuổi."

      Trong lòng Trang Thư Tình rên lên tiếng, nàng luôn dùng cuộc sống ở đại mà gán ghép cho nơi này, nhưng mà quên ở đây là cổ đại, cũng quên người ở đây luôn trưởng thành sớm, mười sáu tuổi thành thân cũng là chuyện thường, nếu tính như vậy, các nàng quả thể ở nơi đó lâu hơn.

      Khi đó Trương đại ca dẫn bọn họ đến nơi của Tú Nhi tỷ, cũng là vì nghe nàng muốn tìm người thân, nghĩ tỷ đệ bọn họ cũng ở lại lâu.

      "Ta chỉ có cầu này, nếu nàng đồng ý liền đưa bản vẽ cho ta."

      Loại cầu này nghe qua tuy đơn giản, nhưng là đơn giản sao?

      Trang Thư Tình cười lạnh, đây là ý kiến hay, nàng chỉ là thường dân, lại thường có quý nhân đến cửa, dù cho giữa bọn họ trong sạch có ai tin chứ? Khi chán ngấy trò chơi này, cước liền đem nàng đá văng ra, đến lúc đó sao còn có ai dám tới cầu hôn?

      Đổi thành người khác sợ là tránh kịp, nhưng đối với người hạ quyết tâm thành thân là nàng mà cũng sao cả.

      Về sau thành thân, cũng bớt lo bớt việc.

      "Có thể."

      Ánh mắt Bạch Chiêm sáng ngời, cánh tay duỗi ra đem gói to kia cầm qua, giống như cầm đồ của mình vậy, lấy ra bản vẽ nhìn xơ qua.

      Hình dạng khác nhau, nhưng giống nhau là đều tinh xảo, có thể dựa kết cấu này làm thành vũ khí thử xem.

      "Bạch công tử nếu như có việc gì khác vậy ta liền trở về."

      Bạch Chiêm nhận được cái gói này, đem bản vẽ bên trong lấy ra hết, trả lại gói đồ cho nàng, đứng dậy : " thôi."

      "Ta biết đường." Nhàn nhạt cúi người thi lễ, Trang Thư Tình mở cửa rời , cam tâm tình nguyện chuyển cùng với việc bị buộc chuyển nàng cảm thấy có chút nghẹ khuất như vậy.

      Bất quá nàng cũng có gì khả năng phản bác lời của , giao dịch thành.

      Bạch Chiêm cũng đuổi theo, đến bên cửa sổ, tầm mắt nhìn theo người rời , xác định có người ở sau lưng bảo vệ nàng mới ngồi trở lại.

      Trần Nguyên thần biết quỷ hay từ đâu xông ra , "Công tử."

      "Tình huống bên kia như thế nào."
      Hale205, hargane187, lananhtran5154 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 49: Tự loạn đầu trận tuyến

      Công tử khó có khi chủ động hỏi chuyện , Trần Nguyên nghĩ cũng cần nghĩ lập tức thẳng vào chủ đề chính, "Thuộc hạ vừa vừa nhận được tin tức, Liễu Tứ tiểu thư bị mắc bệnh lạ, tóc đầu bị rụng hết nửa, những đại phu có tiếng ở Hội Nguyên Phủ mời đến toàn bộ nhưng cũng vô dụng."

      Bạch Chiêm tập chung nhìn những bản vẽ, ánh mắt cũng liếc nhìn Trần Nguyên cái, "Nếu như có người giải được hiệu lực của thuốc, chỉ có thể là do Thanh Dương Tử kia vô dụng, hàng tháng mất trắng nhiều bạc như vậy để mua thuốc cho , đến chút chuyện này mà cũng làm được còn nhặt về làm gì."

      Thanh Dương Tử là đạo sĩ, Bạch Chiêm nhặt được ở đường, tất nhiên là Bạnh Chiêm phải là người tốt gì, chẳng qua là do lúc Thanh Dương Tử tỉnh lại cũng vừa khéo lúc qua, bám gắt gao tha, Bạch Chiêm cũng quá để ý, liền mặc theo .

      Sau này mới biết được là do cẩn thận ăn phải thuốc liệt nửa người do chế ra, nếu phải Bạch Chiêm nhặt về, sợ là mệnh cũng còn, càng cần đến chuyện tìm dược liệu để chữa khỏi cho chính mình.

      Nhìn thấy chân của Bạch Chiêm, chút do dự lập tức liền ôm lấy, tính thời gian theo Bạch Chiêm cũng ba năm.

      Liễu phủ.

      Những nha hoàn bà tử hầu hạ trong tiểu viện của Liễu tứ tiểu thư mấy ngày nay đều phải nhón chân mà , sợ rằng chỉ cần phát chút động tĩnh thôi cũng kích thích đến tứ tiểu thư.

      Nhưng dù dù có cẩn thận cuộc sống tại của các nàng cũng thể tốt hơn chút nào, bị đập bằng chén trà vẫn còn , ngay cả đại nha hoàn Minh Nguyệt hầu hạ bên người cũng bị Tứ tiểu thư tìm cớ đánh đập.

      Bên trong phòng, đại phu nhân khẩn trương mở to mắt nhìn đại phu, liên tục hỏi: "Như thế nào? Đây rốt cuộc là bệnh gì?"

      là đổi đại phu thứ năm, nếu như thể tra ra vấn đề ...

      Sáng hôm trước, lúc nhìn thấy nữ nhi bảo bối tỉnh lại nhưng tóc đầu gần như đều bị rụng hết, chỉ còn lơ xơ lại vào lọn. Đại phu nhân liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

      Đại phu nhíu mày nghĩ, rồi lại lắc đầu, "Thân thể tứ tiểu thư rất tốt. Thứ cho lão phu học nghệ chưa tinh, tìm ra được nguyên nhân của vấn đề, mong phu nhân mời người cao minh khác."

      "Cút! Cút! Đều cút hết cho ta!" Liễu tứ tiểu thư bao đầu lại, thời gian chỉ mới vài ngày nàng gầy đến nỗi hai gò má đều hóp vào trong, mắt trợn ra lớn, đại phu sợ tới mức lui về phía sau bước, vội vàng hành lễ cáo lui với đại phu nhân.

      Những ma ma bên người đại phu nhân lập tức lui ra ngoài. Tình huống tiểu thư bất luận là thế nào cũng thể truyền ra ngoài, miệng của tất cả đại phu đều phải được ngăn chặn.

      "Nương, Nương, người cứu con, mau nghĩ biện pháp cứu con, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, làm sao con còn có thể ra ngoài gặp người. bằng con chết ." tinh thần của Liễu tứ tiểu thư hoàn toàn hoảng loạn, nàng ta ngẩng đầu lên khiến cho khăn bao ở đầu rơi xuống, mấy sợi tóc dài ngắn khác nhau tản ra, lộ ra đỉnh đầu ở giữa trống bóng láng, khăn vải còn có lọn tóc bay bay xuống dưới.

      Liễu tứ tiểu thư thấy thế càng thêm uất ức, tựa vào lòng đại phu nhân gào khóc.

      Đại phu nhân phụng bồi bên nàng cũng gạt nước mắt, sắc mặt ảm đạm, giống như dáng vẻ thường ngày người ta gặp bà.

      "Rồi có biện pháp, có biện pháp thôi. Nương nghĩ biện pháp." Vỗ lưng nữ nhi, đại phu nhân nỗ lực khiến bản thân táo lại, đời này của nữ nhi thể bị hủy như vậy. Con của bà còn trẻ như vậy, lại là lúc nghị thân,làm sao có thể... Làm sao có thể...

      Bà chỉ có trai , nếu như chuyện nữ nhi có bệnh lạ bị truyền ra, sợ là bị đàm tiếu, thậm chí có thể ra những lời khó nghe.

      Đúng, nàng thể hoảng. thể loạn.

      Liễu tứ tiểu thư ngẩng đầu lên, vẻ mặt luống cuống."Nương, nương, nếu trị hết làm sao bây giờ, nếu... Nếu tóc rụng hết nhưng bao giờ dài ra nữa làm sao bây giờ, Con... Có phải con chỉ có thể vào am làm ni thôi hay ?"

      " , tóc ai rụng rồi cũng mọc lại, ngay cả những hòa thượng và ni kia cũng phải cạo tóc định kỳ, tóc con tốt hơn nhiều so với bọn , sao có thể bao giờ dài nữa?"

      " giống, con và bọn họ giống, con là bị bệnh, phải cạo tóc như bọn họ." Vừa chuyện, nước mắt vừa chảy xuống, chỉ cần lấy tay xoa chút, tóc rụng đầy tay, "Nương, người xem, như thế này làm sao có thể giống với bọn họ, con bị bệnh, cona bị bệnh, nhưng lại tìm ra nguyên nhân gây bệnh, giống như Liễu tam kia..."

      Liễu tam...

      Liễu tứ tiểu thư đột nhiên dừng tiếng khóc, đầu óc bắt đầu trở nên tỉnh táo lại, nhưng suy đoán trong lòng khiến nàng càng thêm sợ hãi, "Nương, con và Liễu tam là tỷ muội, người con có phải bị bệnh giống như Liễu tam hay ?"

      "U Nhi, con cần nghĩ loạn."

      Liễu tứ tiểu thư lúc này sao còn có thể nghe được những lời khác, "Báo ứng, đây chính là báo ứng, trước kia con ngầm chê cười nàng ta là cái ấm sắc thuốc, nhưng tốt xấu gì dung nhan của nàng cũng có vấn đề, tóc của nàng vẫn còn, nàng ta ra ngoài cũng có bất kì ai nghị luận, chỉ trỏ, còn con sao? Về sau ngay cả cửa cũng thể ra, còn bị những tỷ muội khác ngầm chê cười, giống như những chuyện trước kia con làm với Liễu tam, nương, đây là báo ứng, ha ha, báo ứng!"

      Đại phu nhân ôm cổ nữ nhi của bà sắp điên lên vì sợ hãi, cứng giọng an ủi, "Con đừng đem tình suy diễn như vậy, đại phu đều thân thể con tốt, chỉ là bị rụng tóc mà thôi, chừng là do con ăn phải cái gì mới có thể bị như thế, con đừng tự doạ chính mình, U Nhi, U Nhi, con đừng tự doạ mình a."

      Liễu Trí U lên tiếng khóc lớn, nàng làm việc gì đại gian đại ác, nàng cũng coi mạng người như cỏ rác, bất quá chỉ ngầm sử dụng chút thủ đoạn để mình sống tốt hơn thôi, vì sao lão thiên gia lại đối với nàng như vậy!

      Bên này tuy rằng sống chết giấu giếm, nhưng mỗi ngày đều đổi đại phu vào cửa, sao còn có thể giấu giếm , tin tức Liễu tứ tiểu thư sinh bệnh lạ bị hạ nhân trong nhà ngầm truyền ra ngoài.

      Cũng nhờ có những người “hảo tâm” truyền báo tin tức mà lời đồn đãi này dần dần truyền ra bên ngoài phủ.

      Liễu đại phu nhân dùng sức nắm bái thiếp trong tay, sắc mặt trầm như nước.

      Đại lão gia vừa về nhà, chưa kịp đến chỗ Liểu tiểu thư, "Chuyện gì mà lại gấp như vậy, còn cho những người đó ở ngoài nha môn đón ta? Bệnh của U Nhi nặng hơn sao?"

      Đại phu nhân đem bái thiếp đưa qua, cái gì cũng .

      "Trương phu nhân muốn đến?" Đại lão gia nhất thời thay đổi sắc mặt, "U Nhi thành ra dạng này sao có thể cho người khác nhìn thấy?"

      Đúng vậy, sao có thể để người khác nhìn thấy, đối phương lại là phủ chủ phu nhân, nhưng Liễu gia sao có thể từ chối người ta.

      "Lão gia, người lặng lẽ chuyển U Nhi , tránh chuyện này trước , sau khi bệnh trị khỏi rồi lại tiếp."

      " tại?"

      "Đúng, tại, nhân lúc Trương phu nhân còn chưa tới, nhanh chóng đưa người , bộ dáng này của U Nhi tuyệt đối thể gặp người, bằng cả đời này sợ là bị hủy ."

      Liễu đại lão gia bước chân ra rồi lại quay lại, "Quyên cho Ngận tự ngàn lượng tiền nhan khói, để U Nhi ở đó thời gian ngắn, Trương phu nhân nếu tới U Nhi phải cầu phúc cho người nhà."

      "Vâng, lão gia, ta an bày ngay." Đại phu nhân rốt cục an lòng chút."Ở chỗ của cha có nên..."

      "Trong phủ đều truyền ra chuyện như vậy, nàng cho là cha biết sao?" Liễu đại lão gia hừ tiếng, "Cha chỉ là lười quản thôi. Nếu như truy cứu tới củng chúng cũng thể nào còn đứng ở đây."

      Mặt Đại phu nhân trắng bệch, trong khoảng thời gian này là do nàng làm việc có quy củ, bằng thể nào xuất loại chuyện lớn như vậy, nhưng lúc này có cái gì cũng muộn, chỉ cần U Nhi lộ mặt ra, bên ngoài có truyền ra chuyện gì cũng chỉ là đồn đại, chờ khi U Nhi hết bệnh rồi lời đồn cũng tan biến.

      Đúng, chính là như vậy.

      "Còn đứng ở chỗ này làm gì. Trương phu nhân bao lâu nữa tới cửa ."

      Đại phu nhân hít sâu hơi, chuyện sau để sau này hãy , làm tốt việc trước mắt mới là đúng đắn.

      Liễu Trí U vừa nghe nương muốn đưa mình liền hoảng sợ, "Nương, người mặc kệ con có phải hay ? Người muốn ném con phải ? Liễu tam từ bị bệnh như vậy nhưng đều được xem như bảo bối mà nuôi dưỡng, vì sao mới lượt con liền bị vứt bỏ..."

      Lòng đại phu nhân đau như bị dao cứa, mà con dao này lại do nữ nhi tự tay đâm vào, ôm ngực vừa nóng vừa giận :"Con mê sảng cái gì, nếu như ta phải vì muốn tốt cho con, con còn có thể sao? Bây giờ ở bên ngoài những lời đồn đều lan rộng, Trương phu nhân đưa bái thiếp đến, con cho là bà ấy đến gặp nương sao, là tới để nhìn con đó, về sau con có còn muốn gả cho gia đình tốt ?"

      "Trương phu nhân muốn đến..." Liễu Trí U nháy mắt tỉnh táo lại. cần người khác thúc giục tự mình bắt đầu dọn dẹp, tại nàng thành ra cái dạng này nhất định thể để cho người khác nhìn thấy, nhất định thể.

      " cần lo lắng. Con cứ từ từ, nương phái người chuẩn bị, đại sư trụ trì của Ngận tự vốn có thiện ý, so với mấy đại phu có chút y danh mèo quào kia còn cao minh hơn, nhất định có thể trị tốt cho con."

      Liễu Trí U liên tục gật đầu, nước mắt đều chảy xuống. bộ dáng kia thoạt nhìn thực rất đáng thương, đại phu nhân nhìn thấy vậy, nước mắt cũng rơi theo.

      Đây là nàng nữ nhi mà bà nuôi lớn mười mấy năm a!

      Tiễn Liễu Trí U trước. Chuẩn bị thỏa đáng nghênh đón Trương phu nhân tới cửa, nhưng đến giờ cũng có đợi thấy người đến, chỉ có ma ma bên người Trương phu nhân đến đây đưa lên câu xin lỗi, trong nhà có chuyện ngoài ý muốn chỉ có thể thất ước.

      Đại phu nhân đột nhiên liền hiểu được, chuyện Hội Nguyên Phủ có thể giấu giếm bất luận kẻ nào cũng có khả năng giấu được Trương gia, chuyện U Nhi vừa phỏng chừng sau lưng Trương gia biết, nàng chỉ cần đến đả thảo kinh xà liền có thể biết được đáp án.

      Nếu ?

      Lúc trước U Nhi luôn khiến cho Trương phu nhân thích thôi, được Trương phu nhân kính trọng vài phần, người đến sao có thể lộ mặt ra?

      bị bệnh? Vậy đúng rồi, Trương phu nhân tới thăm tiểu bối, vẫn như trước, thể giấu được.

      Bái thiếp vừa đưa ra, cũng đem tất cả đường lui cắt đứt.

      Mấy ngày tâm thần nặng nề, lại được biết này, đại phu nhân rốt cuộc chống đỡ được, thân mình nghiêng ngả hôn mê bất tỉnh, nguyên phòng lớn nhất thời rối loạn.

      Liễu tam mấy ngày chưa ra ngoài, sau khi biết được tin tức mang theo mấy thứ thuốc bổ, mặc quần áo và áo choàng đặc chế bước vào sân, Đại phu nhân bị bệnh nàng cũng nên để làm tận cái hiếu tâm, phải sao?

      Nàng cũng biết được, những năm gần đây đại bá mẫu ngoài sáng trong tối khiến cho mẫu thân nàng khó khăn bất lực như thế nào nàng đều biết hết, những thế, miệng còn lời ác khí, giờ bị như vậy cũng là báo ứng.

      Những lời đồn đãi truyền khắp toàn thành Trang Thư Tình lại hoàn toàn biết.

      Những căn nhà Trương Thư Thành đề nghị nàng đều thấy vừa lòng, trong thời gian chờ đợi này nàng cũng nhàn rỗi, nàng chế tạo loại thuốc tê, nhưng mà phải thí nghiệm người động vật, là thí nghiệm người bản thân.

      Sau vài ngày, miệng vết thương cánh tay cũng nhiều hơn, nhưng thuốc tê lại hề có chút tiến triển.

      Nàng quả nhiên suy nghĩ quá đơn giản .

      Vừa ăn cơm vừa thất thần, Trang Thư Hàn nhìn nhịn được, huých cánh tay tỷ tỷ chút, nhìn thấy ràng động tác của tỷ tỷ co rúm lại rồi tiếng thở , sắc mặt nhất thời thay đổi, lời muốn ra cũng nuốt về, buông bát đũa xuống nắm lấy tay tỷ tỷ, vén lên đường tay áo.

      Trương Tú Nhi kinh hô ra tiếng, "Đây là có chuyện gì? Thư Tình, muội làm sao có thể bị thương? Bôi thuốc chưa? Xem đại phu chưa?"

      Trang Thư Hàn nghiêm mặt nhìn về phía tỷ tỷ, bộ dáng chờ nàng giải thích.

      đúng là có khí thế của trụ cột gia đình, Trang Thư Tình vỗ vỗ tay , buông tay áo xuống, " cẩn thận làm thương, chỉ làm da bị thương, cũng chảy nhiều máu, bôi thuốc vài ngày rồi, mau tốt thôi, cần lo lắng."

      "Đây là vết thương bị dao cắt, tỷ tỷ đụng phải chỗ nào, mà miệng vết thương lại chỉnh tề như vậy, có khả năng là cẩn thận, mấy ngày nay tỷ tỷ đều ở nhà, cũng ít ra cửa hàng hơn, tất nhiên thể là người khác làm tỷ bị thương, tỷ tỷ, đây là tỷ tự làm mình bị thương có phải ?"
      Last edited: 23/5/15
      Hale205, hargane187, lananhtran5144 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 50: Chuyển nhà, chung sống

      đệ đệ quá mức thông minh có đôi khi cũng phải chuyện tốt, chỉ cần nghĩ muốn cho chuyện im lặng mà qua cũng được, Trang Thư Tình buồn rầu nghĩ, nhưng kiêu ngạo trong lòng cũng càng sâu, đứa thông minh như vậy, là đệ đệ của nàng đó.

      "Tỷ tỷ làm chuyện quan trọng, cho nên mới bị thương, tỷ tỷ cam đoan, về sau ."

      "Đưa thứ tỷ làm cho đệ xem." Những thứ nguy hiểm như vậy sao có thể để tỷ tỷ cầm, Trang Thư Hàn cũng tiếp tục ăn cơm nữa, đứng dậy liền muốn kéo người về phòng, đột nhiên nhớ đến tay tỷ tỷ có thương tích, vậy tay kia biết có bị thương hay , vươn tay cầm lấy áo của nàng nhàng vén lên.

      Trang Thư Tình bất đắc dĩ, nhưng được đệ đệ quan tâm cũng thấy vui vẻ, cười cười an ủi Trương Tú Nhi, theo đệ đệ về phòng.

      "Được rồi được rồi, việc mà thôi, đến mức phải tức giận như vậy."

      "Đây phải việc ." Trang Thư Hàn nghiêm mặt, " người nữ tử sao có thể lưu lại vết thương, dù cho là tỷ muốn lập gia đình cũng thể tự làm đau mình như vậy."

      "Đúng đúng đúng, tỷ tỷ cam đoan về sau làm như vậy, đừng nóng giận, được ?" Trang Thư Tình chớp ánh mắt, nỗ lực khiến bộ dáng của mình giống như đứa trẻ biết sai lầm, nhận lỗi, việc này khiến nàng có chút quen, cũng biết là giả bộ có giống .

      Bất quá thấy thần sắc đệ đệ dịu cũng còn tức giận như vừa rồi.

      "Tỷ, tỷ đem những thứ đó đưa cho đệ, những thứ có thể làm tỷ bị thương được phép giữ lại."

      "..." Nàng nơi nào tìm ra được những thứ này lần nữa chứ!

      "Tỷ tỷ!"

      Tăng thêm ngữ khí khiến Trang Thư Tình thở dài, ấn đệ đệ ngồi xuống, rồi lại ngồi đối diện , vẻ mặt nghiêm túc, "Thư Hàn. trong tay tỷ tỷ có vật gì nguy hiểm, ít nhất tại có."

      Vỗ về miệng viết thương cánh tay, "Miệng vết thương này quả là do tỷ làm ra. Là vì tỷ muốn thí nghiệm loại thuốc, tỷ tỷ tự mình học được chút y dược, còn những chuyện khác, đệ cũng đừng hỏi nhiều, bất quá tỷ tỷ đáp ứng đệ, về sau làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy nữa."

      Trang Thư Hàn suy nghĩ hồi lâu, mỗi ngày đều sớm về trễ. Tỷ tỷ tại lại nhàn rỗi, nên việc tỷ tỷ học được chút tri thức về y dược đương nhiên tin tưởng. Nhưng lại động dao lên bản thân...

      "Thực ?"

      "Nhất định ."

      "Được rồi, vậy đệ miễn cưỡng đồng ý."

      “Ừ." Trang Thư Tình cười, tiểu gia này là, càng ngày càng dài dòng.

      Trang Thư Hàn bị cười đến mất tự nhiên, mặt có chút nóng, bỏ qua bên đứng dậy : " ăn cơm trước."

      Trương Tú Nhi nhướng người lên nhìn. Thấy hai tỷ đệ trước sau quay trở lại, khí cũng còn khẩn trương như trước, liền cảm thấy yên lòng, xới đầy hai chén cơm đưa cho hai người, cười : "Mau tới đây ăn, đồ ăn đều nguội."

      Sáng sớm ngày kế, Trương Thư Thành đến chỗ của Trương Tú Nhi.

      Lúc trước biết thế nào với Tú Nhi tỷ chuyện chuyển nhà, nhưng dù sao đó cũng là chuyện phải làm, Trương Thư Thành biết nàng có cầu chuyển nhà. Đến đây khẳng định tìm được nơi thích hợp, dù sao chuyển nhà cũng thể vụng trộm chuyển .

      Sau đó còn biết Tú Nhi tỷ thương tâm như thế nào.

      Gọi Trương Tú Nhi bận việc lại, Trang Thư Tình nửa câu vô nghĩa."Tú Nhi tỷ, muội tính chuyển ."

      Trương Tú Nhi phản ứng có chút vượt qua đoán trước của nàng, thở dài hơi : "Muội trong lòng ta cũng đoán được, việc buôn bán của cả hai cửa hàng đều tốt, thuộc hạ lại có rất nhiều người làm việc, nơi này của ta quả thể ở lại lâu dài. Cũng còn cách nào khác."

      Tuy rằng lý do này với Trang Thư Tình mà cũng phải vấn đề chính, nhưng nàng cũng phủ nhận." Mấy tháng nay Thư Hàn cao hơn rất nhiều, đệ ấy ở nơi này sợ là đưa tới cho Tú Nhi tỷ nhiều thị phi, Trương đại ca hẳn là cũng có lo lắng như vậy."

      Trương Thư Thành gì, trầm mặc coi như đồng ý.

      "Làm khó muội luôn phải suy nghĩ chu đáo mọi chuyện." Trương Tú Nhi vỗ vỗ tay nàng, "Yên tâm chuyển , cần lo lắng cho tỷ, mỗi ngày đều có rất nhiều tỷ muội phụng bồi ta, so với lúc trước lẳng lặng mà sống qua ngày tốt hơn rất nhiều, dù sao ta cũng làm ở cửa hàng của muội, sợ thể thấy được muội."

      Thái độ Tú Nhi tỷ khiến Trang Thư Tình tâm an ít, lúc trước là nàng suy nghĩ chu toàn, cho người ta nhiều hứa hẹn như vậy, thế mà mới chưa bao lâu thất hứa, việc này đối với người coi trọng lời hứa như nàng giống như tự đánh bản thân mình bạt tai.

      "Muội và Thư Hàn nếu có rảnh qua thăm tỷ."

      "Tốt, muội phải nhớ kỹ lời này đó." Hốc mắt Trương Tú Nhi ửng đỏ, "Hẹn người ta đến xem nhà nhanh , ta cũng phải làm nữa."

      Tòa nhà này rất hợp tâm ý nàng, giá cả trong phạm vi có thể tiếp thu, Trang Thư Tình thống khoái thanh toán bạc.

      Trương Thư Thành cầm lên phần kế ước của mình, nhìn vị nương chưa trưởng thành trước mắt này có thể thoải mái mà lấy ra số bạc có thể khiến cho gia đình nghèo sống qua đời áo cơm lo như vậy, cẩm thấy may mắn là mình chưa có bất kỳ tâm tư nào với nàng.

      phải đối phương tốt, mà là nàng quá tốt.

      Trong khoảng thời gian ngắn nàng lại có thể làm được chuyện như vậy, người a, có mấy ai làm được như nàng?Nhưng nàng chẳng những có thể làm được, mà còn có thể làm rất tốt.

      Người như vậy, với tới, cũng thể nào thuộc về .

      "Từ khi đến Hội Nguyên Phủ phiền toái Trương đại ca ít, đa tạ ."

      Trương Thư Thành giơ giơ ngân phiếu trong tay lên, "Muốn tạ cũng ta tạ, muội phiền toái mỗi việc ta đều có lợi, phiền toái như vậy ta còn chê ít."

      Trang Thư Tình cười, quay đầu nhìn tòa nhà, nơi này, sau này là nhà nàng, là gia đình của nàng và Thư Hàn, chờ đến khi Thư Hàn trưởng thành, đến thời điểm thành thân nàng mua chỗ khác làm tân phòng cho bọn họ, nơi này, là nơi để nàng sống đến già.

      Nhân dịp trường học cho nghỉ ngày, hai tỷ đệ lặng yên tiếng động chuyển đến nhà mới, Trương Thư Thành giúp đánh xe, qua lại hai chuyến cũng quá mệt mỏi.

      Cũng thể ở lâu bên ngoài, Trang Thư Tình lưu Trương Tú Nhi lại cùng nhau ăn bữa cơm tân gia.

      Nhà mới tuy rằng là ở ngoại thành, nhưng lại giống như chỗ của Trương Tú Nhi, nhà ở phía nam cũng tương đối sạch , nơi này cách nội thànhkhông xa, mặc kệ phương diện lại hay chỗ ở đều rất hợp tâm ý nàng.

      Trang Thư Tình là tính ở nơi này cả đời, cho nên những việc này nàng đều rất để bụng.

      Những thứ hợp tâm ý đều thay mới toàn bộ, nhưng những thứ thay đổi cũng nhiều, chủ nhân lúc trước của căn nhà này rất dụng tâm bố trí, phần lớn những đồ vật trong nhà đều có thể lưu lại, Trang Thư Tình cũng phải người quá thực dụng, nên cũng để ý nhiều.

      Dàn xếp xong ngày thứ hai, nhà mới của nàng liền nghênh đón người dự kiến trước.

      Đem những thứ Trang Thư Tình cần đều làm tốt đưa tới cho nàng, Bạch Chiêm tùy ý nhìn, rất vừa lòng những thứ trong phòng có thay đồi nhiều, hiển nhiên ngôi nhà này rất hợp tâm ý nàng, cũng uổng công tìm toàn bộ những căn nhà ở Hội Nguyên Phủ, rồi Trần Nguyên mua lại ba nơi, cuối cùng cũng có tính sai.

      " mua thêm hạ nhân sao?"

      Đương nhiên là muốn, căn nhà này tuy rằng thiết kế khéo léo nhưng lại chia ra hai phần trước và sau, hai nơi đều rất rộng, nếu như có người quản lý việc gì nàng cũng cần làm , nhưng mà...

      Nghịch nghịch những dụng cụ phẫu thuật quen thuốc đến cực điểm kia, Trang Thư Tình thích muốn buông tay, cũng giúp cho nàng tìm lại cảm giác quen thuộc khi sử dụng, Trang Thư Tình mở mắt ra, "Ta muốn mua thêm người khác."

      Đây chính là ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng .

      "Ta cũng cho người đến." Bạch Chiêm sờ sờ mũi cũng biện giải cho mình, khó có lúc cảm thấy có chút ngượng ngùng, là do Trang Thư Tình đoán đúng ý nghĩ của a.

      An toàn là vấn đề lớn, sao có thể yên tâm giao cho người khác.

      "Nếu thực như vậy tốt." Trang Thư Tình nhìn thấu người này, dứt khoát nghĩ nhiều nữa, nàng cũng tin, nàng cho biết chỗ nàng mua người, sao đột nhiên lại có thể bị nhét người vào.

      "Những thứ này đều có thể làm được hết sao?"

      "Có mấy thứ có chút khó, nhưng vấn đề hẳn cũng lớn." điều người võ quốc, dù có vấn đề cũng thành vấn đề.

      Đề tài quyết định xong, cả hai người đều trầm mặc .

      Trang Thư Tình biết cái gì, dù sao lúc trước hai người cũng thoải mái, nàng đối với người này có chút bài xích, Bạch Chiêm còn biết nàng có vấn đề gì, người đều ở trước mắt, còn có vấn đề gì? an tâm.

      Bất quá cũng nhìn ra được đối phương được tự nhiên, liền chủ động mở miệng, "Nàng..."

      "Ngươi..."

      Đồng thời mở miệng hai người nhìn nhau, tâm tình Bạch Chiêm rất tốt "Nàng ."

      Trang Thư Tình suy nghĩ chút, rồi hỏi, "Bạch công tử có biết đại phu nào ở Hội Nguyên Phủ có y thuật tốt nhất ?"

      Bạch Chiêm cả kinh, nhanh chóng ngồi thẳng người, quan tâm đến lễ nghĩa tiến lên lôi kéo nàng, xem trái xem phải, "Chỗ nào thoải mái? Là nơi nào... Hay là có chuyện gì?"

      Lôi kéo chút, tay áo Trang Thư Tình bị vén lên, vừa khéo lộ ra mấy chỗ vết thương, Bạch Chiêm nhíu mày đẩy tay áo lên, miệng vết thương chung quanh đều lộ ra.

      Do bôi thuốc vài ngày nên miệng vết thương khép lại, nhưng muốn vết thương lập tức biến mất là chuyện thể.

      Bạch Chiêm gắt gao nhìn chằm chằm Trang Thư Tình, gằn từng chữ hỏi, "Sao! Lại! Như! Vậy!"

      Trang Thư Tình muốn thu tay, nhưng lại bị tay đối phương kìm lại, nàng vừa đau, vừa muốn thu tay lại.

      Nhất thời nàng cũng có chút giận, "Bạch công tử, đây là chuyện riêng của ta, có liên quan đến công tử."

      Lời này phải lần đầu tiên Bạch Chiêm nghe được, nhưng mỗi lần nghe đều cảm thấy tức giận, nhất là lúc này, tính cách vô pháp vô thiên liền lập tức nổi lên, "Vậy lập tức trở thành có quan hệ như thế nào?"

      Trang Thư Tình mạnh mẽ ngẩng đầu, phát nam nhân này , hơn nữa còn có dấu hiệu lập tức thực , nếu như gặp phiền toái với người này, nàng tuyệt đối thể lí lẽ, chỉ có mang ô danh lưng.

      Gần như cần cân nhắc, Trang Thư Tình liền lựa chọn, "Ta ."

      Bạch Chiêm bất động, chuyện, chỉ nhìn nàng.

      "Ta điều chế loại thuốc, chỉ có thể thử nghiệm lên bản thân mới có thể biết được thuốc có tác dụng hay ."

      "Cho nên vết thương này là tự nàng làm ra." Bạch Chiêm khẳng định, mắt chuyển qua chỗ vết thương, liền nghĩ, "Nàng phải đại phu, việc này phải chuyện nàng phải làm."

      Trang Thư Tình lúc này nổi giận, "Bạch công tử, ta nên làm cái gì, nên làm cái gì cũng tới phiên ngài quyết định, cho dù ta phải đại phu, ta cũng có thể trở thành đại phu!"

      Nhìn nàng phẫn nộ mà ánh mắt càng thêm sâu thẳm, Bạch Chiêm có chút bị cuốn hút, cũng quên mất mình tức giận, "Nàng muốn làm đại phu?"

      Cảm giác được người cầm tay nàng còn khẩn trương như lúc trước, Trang Thư Tình mạnh mẽ thu hồi tay lại vòng ra sau lưng, nhưng vẫn nhận thấy xúc cảm tay vẫn chưa biến mất, được tự nhiên cọ cọ lên áo, "Chưa từng nghĩ tới, cũng muốn nghĩ."

      Bạch Chiêm nhìn nàng hồi, "Nàng muốn điều chế loại thuốc gì?"
      Hale205, hargane187, lananhtran5147 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 51: Lợi dụng hay bị lợi dụng?

      Thân phận của Bạch Chiêm đơn giản, Trang Thư Tình phải người mù, tất nhiên là nhìn ra được, người như vậy có thể tiếp xúc được là quá xa vời so với người bình thường như nàng, địa vị, đặc quyền giai cấp, là thứ nàng thể sánh bằng, cho nên nàng mới có thể hỏi về chuyện đại phu với .

      Sở trường của nàng phải điều chế thuốc, tự mình làm ra nàng có khả năng đó, mà phải mượn lực ở ngoài...

      Bạch Chiêm là người duy nhất nàng có thể nghĩ đến.

      Trang Thư Tình lúc này mới phát , nàng theo bản năng lựa chon như vậy, bởi vì từng giúp nàng vài lần, nên ở trong lòng nàng, có vị trí giống với người thường?

      Hay là , bởi vì có trợ giúp, nàng liền nổi lên tâm tư lợi dụng ?

      Trang Thư Tình mím môi, cần gì quản tại sao, có thể giải quyết vấn đề này mới là chuyện quan trọng nàng cần làm, dù là lợi dụng như thế nào?

      Thế giới này, người và người đều phải lợi dụng và bị lợi dụng sao? Chậc, việc gì nàng phải nghĩ những chuyện liên quan, trước mắt, việc Liễu Tam mới quan trọng hơn cả.

      Hít sâu hơi, Trang Thư Tình chống lại tầm mắt Bạch Chiêm, bởi vì quá mức dùng sức mà có chút khí thế bức nhân.

      "Ta cần loại dược liệu có thể khiến người ta mất tri giác, dù có lấy dao cắt thịt người, cũng cảm thấy đau, người sử dụng có thể mất tri giác trong thời gian dài, nhưng điều kiện là thương hại đến đối phương."

      Bạch Chiêm nhíu mày, đề tài này Thanh Dương Tử hẳn là rất thích.

      "Theo ta hồi phủ."

      "Lý do."

      "Trừ ta ra nàng muốn người khác có thể tự do ra vào nơi này?"

      Dù sao ta cũng chưa từng hoan nghênh ngươi đến, Trang Thư Tình ở trong lòng thầm, nhưng có do dự nhiều, thu thập số thứ liền rời theo Bạch Chiêm.

      Nếu như nàng hiểu sai lời của Bạch Chiêm hẳn là biết người có thể giúp nàng.

      Chỉ mong là nàng đoán sai.

      Nàng chút ngoài ý khi thấy Bạch phủ ở trong nội thành.

      Chỉ là chuyện ngoài ý muốn với nàng còn nhiều hơn như vậy.

      có bảng hiệu, bước tiến vào đại môn, nàng liền nhìn thấy bên trong có mấy người đánh nhau đến mây bay nước chảy, càng xem càng náo nhiệt. Lại nhìn về phía bên cạnh chút, thấy hai người bên kia cũng đánh nhau, cạnh đó còn có bàn ba người ngồi phẩm trà, cũng có người đánh cờ.

      Bạch phủ này so với Bạch phủ trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác nhau, nếu như biết vị trước mắt này là quý nhân, nàng lập tức cho rằng đây là cứ điểm của môn phái trong giang hồ mới đúng.

      Nhưng mặc kệ là những người này làm việc gì, khi nhìn thấy Bạch Chiêm đều dừng tay thi lễ, suy nghĩ của nàng liền trở lại.

      Nàng quay đầu. Cho nên thấy được nhưng người phía sau vẻ mặt hứng thú dạt dào cho nhau cái ánh mắt, bọn họ đều tham gia ván bài này. Nếu như công tử dẫn người về nhà, vậy hẳn là có kết quả .

      Trần Nguyên bước nhanh đến nghênh đón, ngầm trừng mắt nhìn đám người xem náo nhiệt mà biết sợ là gì này, "Công tử, Trang tiểu thư."

      Trang Thư Tình cũng dám nhận lễ của . Thối lui nửa bước tránh ra, nhàn nhạt vén áo thi lễ, " dám nhận lễ của quản gia."

      Trần Nguyên lại nào dám chịu lễ của nàng, vội đổi đề tài khác, "Công tử có gì phân phó."

      "Gọi Thanh Dương Tử lại đây."

      "Vâng."

      Bạch Chiêm mang theo người về chính viện ngồi xuống.

      Nơi này an tĩnh hơn, hạ nhân tới lui đều rất nhàng, nha hoàn lại vạt áo cũng đung đưa nửa phần, so sánh với nơi này, Liễu phủ mà nàng từng qua ràng là kém cỏi hơn bậc.

      Nghĩ đến Liễu phủ Trang Thư Tình liền nghĩ đến Liễu tam tiểu thư bị bệnh tật tra tấn.

      Nàng là bác sĩ. Đời trước nàng bỏ ra phần ba quãng đời nghiên cứu trong ngành, dù cho thay đổi thân xác cũng có cách nào thay đồi được này.

      ràng biết bệnh nhân bị bệnh gì, ràng mình có thể trị. Nhưng bởi vì những nguyên nhân khác mà thể trị bệnh cho họ, nàng làm được.

      thân thể khỏe mạnh ai mà muốn, nào có ai lại muốn mình phải chịu đau đớn, nhưng vẫn có người phải thừa nhận nỗi đau ấy, giống như Liễu tam, thân thể phải chịu đựng dày vò mười mấy năm nay.

      Nàng thậm chí suy nghĩ. Chỉ cần những thứ này được chuẩn bị đầy đủ xong tất cả, sợ nàng bị người khác lên án. Chỉ cần người bệnh tin nàng, nàng nguyện ý tiếp tục cầm dao phẫu thuật.

      Nàng chưa bao giờ coi việc cứu vớt thế nhân làm nhiệm vụ của mình, nàng chỉ là cảm thấy thể chịu được khi nhìn thấy người khác phải chịu tra tấn vì bệnh tật.

      Trước đó lâu nàng còn vốn chỉ định chuẩn bị cho cuộc sống bình thản sau này của bản thân, mặc kệ người khác có như thế nào, nàng chỉ vì nàng, vì người thân của nàng, nếu phải bị ép buộc nàng cũng tới hiểm cảnh.

      Còn tại bây giờ? Con người a, trời sinh quả là mâu thuẫn?

      " nghĩ cái gì?" Bạch Chiêm đem trà đổ vào chén đưa tới tay Trang Thư Tình.

      Ở trong phòng an tĩnh, nhìn thấy màn như vậy khiến cho khoé mắt những hạ nhân mình kia đều cảm thấy rùng mình, trà của công tử, dù có là lão gia tử cũng ít khi mới có thể uống được! vị trước mắt này, sợ là trở thành nữ chủ nhân của Bạch phủ, nhìn thái độ của công tử, bọn họ tất nhiên phải càng thêm cung kính mới được.

      Bị hương trà thơm nồng vây quanh, chút bài xích trong lòng Trang Thư Tình rút rất nhiều, tầng bảo hộ mình kia cũng bất tri bất giác có tia buông lỏng.

      "Người nhàn rỗi nên nghĩ nhiều, có nghĩ gì thêm cũng vô dụng, chờ tình xảy ra trước mắt, những điều nghĩ dù nhiều hơn nữa cũng trở nên tưởng."

      Bạch Chiêm mẫn cảm cảm giác được nàng thả lỏng, mặt mày vô ý thức mang theo chút ý cười yếu ớt, "Vậy cần nghĩ nữa, trời cũng thể sụp xuống được."

      Đúng vậy, Trời cũng thể nào sụp xuống được.

      Trang Thư Tình uống ngụm trà, hương trà quấn quanh đầu lưỡi khiến tâm tình nàng càng thêm thả lỏng.

      "Công tử, Thanh Dương Tử đến ."

      " vào chuyện."

      Trần Nguyên giương mắt nhìn hai người, so với bộ dáng đối trọi gay gắt lúc trước tại tốt hơn rất nhiều, thấp thỏm trong lòng cũng liền buông xuống.

      Thanh Dương Tử thân áo choàng đạo sĩ như trước, nhưng mà nhìn chiếc áo này là bẩn thể nào nhìn được.

      Thấy công tử nhíu mày, Trần Nguyên cười khổ, người chuẩn bị để tên này tắm rửa sạch rồi hãy đến gặp công tử, nhưng gia hoả này sống chết chịu, chậm trễ công tử, khiến cho Trần Nguyên thực hận thể trực tiếp đánh người hôn mê rồi ném vào nước.

      "Trừ nhà xí, bảy ngày nay ra khỏi phòng ."

      Thanh Dương Tử tuyệt cảm thấy việc này có cái gì đúng, bị người của hiệu thuốc bắt được nên tâm tình của tốt, nghe thấy Trần Nguyên như vậy lập tức liền phản bác, "Bảy ngày tính cái gì, tháng di chuyển cũng có gì ngạc nhiên."

      Thấy tự nhiên như vậy, da mặt Trần Nguyên hung hăng co rút, lười phản ứng lại , có bản lĩnh trêu chọc công tử .

      Thanh Dương Tử dám sao? Đương nhiên là dám, thái độ lúc đối với Bạch Chiêm liền lập tức liền thay đổi, cười đến mười phần nịnh nọt, "Công tử, ngài tìm ta có việc sao? Có phải còn muốn lấy thêm loại thuốc rụng..."

      "Khụ..." Trần Nguyên vội đánh gãy lời của .

      Thanh Dương Tử nháy mắt mấy cái. Lời này thể ? Bộ dáng hiểu ra gật đầu, "Công tử ngài muốn loại thuốc khác? Chỉ cần ngài , dù cho ta có cũng có thể luyện ra cho ngài."

      Trang Thư Tình bật cười. Nàng thích người thẳng thắn.

      "Vị công tử này..."

      "Ta gọi là Thanh Dương Tử."

      Tươi cười của Trang Thư Tình càng sâu , "Thanh Dương Tử, ngươi có loại dược có thể khiến người khác mất tri giác hay ? Dù có động dao ở người, hay cho dù có chảy máu cũng cảm thấy đau đớn."

      "Có, rất dễ, ngươi muốn sao?"

      " phải cho kẻ thù dùng." Trang Thư Tình đem cầu của thuốc này nhất nhất ra.

      Tóc Thanh Dương Tử bị vò bừa đến lộn xộn, "Chưa có thử qua loại thuốc này, chắc là khó lắm. Ta thử xem."

      xong liền thực cao hứng chạy mất, Trần Nguyên ở bên ngoài. Ở trong Bạch phủ này, có thể dọa người nhất chính là gia hỏa này! Cố tình ở trước mặt Trang tiểu thư lại…, mong là công tử sau khi quay đầu trong cơn tức giận đừng có đem Thanh Dương Tử rút gân lột da .

      Lúc này Trần Nguyên lại liệu sai lầm rồi.

      Thấy vẻ mặt Trang Thư Tình so với lúc nãy còn vui vẻ hơn, Bạch Chiêm tại càng thêm cao hứng, nghĩ về sau có phải nên thường xuyên đem Thanh Dương Tử theo hay . Có thể khiến Thư Tình cười coi như là có tác dụng, dù sao cũng so với việc cả ngày ở trong hiệu thuốc lãng phí dược liệu còn tốt hơn rất nhiều.

      "Thanh Dương Tử là đại phu sao?"

      " chính là đạo sĩ, những thứ khác học được, nhưng lại có được tay nghề luyện được tuyệt đỉnh, ngươi muốn có loại dược gì chỉ cần tìm , đều có thể làm ra được, nhưng thuốc làm đều lung tung lôn xộn, nhiều khi chính còn ăn lầm thuốc của chính mình."

      Từ Bạch Chiêm mà biết chút chuyện của Thanh Dương Tử, Trang Thư Tình đối với tin tưởng hơn mấy phần. chuyến này đến Bạch phủ cũng coi như là có ích.

      Trần Nguyên liếc mắt nhìn công tử, trong lòng cảm thán, công tử cẩn thận, công tử rất ôn nhu, công tử cười có thể khiến người khác đui mù...

      Đảo mắt là giữa tháng mười hai, tuyết trắng bay tán loạn, cách cuối năm ngày càng gần.

      Trang Thư Tình mua hai nam ba nữ, nam nhân lớn tuổi môt chút gọi là Chu Thất, từ giờ là người gác cổng. đứa chín tuổi làm thư đồng cho Thư Hàn, đặt tên cho là Nguyệt Minh. phụ nhân ba mươi tuổi làm nương tử quản việc trong nhà, đôi tỷ muội mười lăm tuổi tên là Bảo Châu và Nam Châu phụ trách dọn dẹp quét tước trong nhà.

      Sau khi có thêm những người này, chuyện trong nhà cũng cần Trang Thư Tình nhúng tay vào, nhưng mà nàng cũng quen được người khác hầu hạ, chuyện trong nhà mình có thể tự làm được nàng đều làm.

      Mấy ngày nay Trang Thư Hàn rốt cục phải sử dụng xe ngựa, phải vì bản thân mình.

      Tiên sinh đột nhiên đề cập với là muốn mời tỷ tỷ đến để chút chuyện, tất nhiên dám gạt tỷ tỷ, chỉ là do biết tiên sinh muốn chuyện gì, từ ngày hôm qua bắt đầu cân nhắc, đến bây giờ cũng ngừng cân nhắc, trong lòng càng thêm yên.

      Trang Thư Tình nhìn thấy bộ dáng đứng ngồi yên của mà buồn cười, " làm việc gì sai trái, sợ quỷ gõ cửa, bộ dạng này của đệ phải làm ra chuyện xấu gì rồi chứ?"

      "Đương nhiên là có."

      "Vậy sao từ nãy đến giờ ta thấy đệ trong lòng yên." Vén rèm lên nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài cửa sổ, ngữ khí Trang Thư Tình dìu dịu, " thời điểm khó nhất đều trải qua, tại chúng ta có nhà của mình, trong cửa hàng mỗi ngày đều có tiền thu, bạc trong tay tỷ tỷ cũng đủ để đệ học về sau, còn có thể có việc gì vượt qua được, điều cần thiết là phải an tâm hơn."

      Trang Thư Hàn nghe vậy tâm liền buông xuống, việc duy nhất sợ, chính là trong lúc mình vô ý làm ra chuyện sai gì khiến cho tỷ tỷ thương tâm.

      Trần phu tử nhìn tỷ đệ hai người, tay chỉ vị tỷ tỷ.

      "Mời Trang tiểu thư tới là do lão hủ có việc muốn thương lượng, có chỗ nào chu toàn xin tiểu thư chớ trách."

      "Tiên sinh cần như vậy, có việc chỉ giáo Thư Tình xin cứ ."

      Vuốt vuốt chòm râu, Trần phu tử đem mấy bản án thư bàn đưa qua, "Đây là những đề thi lão hủ từng xem qua, mặc kệ là dụng từ dùng câu hay là lập ý giải đề, sai lầm ta có thể tìm ra đều rất ít, đây là những đề mà lão hủ tự mình đưa ra cho Thư Hàn, hoàn toàn phải bạn bè cùng lứa tuổi có thể so sánh với ."

      Trần phu tử rất chậm, như là vừa nghĩ vừa , "Lão hủ ở trong vòng tròn văn nhân này lăn lộn cả đời, người thông minh gặp qua đếm hết, nhưng thông minh lại có được quyết tâm như thế rất là hiếm thấy, Trang tiểu thư, lão hủ thể câu này, Thư Hàn là mầm non tốt, khó có được xưa nay, lão hủ muốn nhận người này làm đệ tử, nhưng..."

      Cười khổ lắc đầu, " dối gạt Trang tiểu thư, ý niệm này lão hủ ở trong lòng suy nghĩ rất lâu, cho đến hôm nay cũng chưa có hạ được quyết tâm này, phải Thư Hàn học tốt, mà là lão hủ lo lắng bản thân mình thể dạy những thứ tốt nhất cho ."

      Mỗi câu đều là khen ngợi, nhưng Trang Thư Tình có lộ ra nửa phần vui mừng, nàng chỉ sợ sau này chuyển biến lớn, chuyện như vậy nàng gặp cũng ít.

      "Trần tiên sinh có chuyện ngại cứ thẳng."
      Hale205, hargane187, lananhtran5157 others thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ông thầy giáo cứ thích vòng vo, rốt cục là chuyện gì vậy?
      lananhtran51 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :