1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không cho trả lại ông xã - Lục Phong Tranh (Full đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3

      nên cảm thấy hạnh phúc chết được, nếu cũng nên cảm động đến rơi nước mắt, nhưng biết tại sao, hôm nay lại muốn chú tâm vào những việc vặt, muốn xoi mói ông chồng hoàn mỹ của mình.

      , lòng thích sao?

      Trong lòng sao?

      Nếu lòng thích, vậy sao biết, căn bản cần nước hoa...

      Nước hoa mua cho trong hai năm qua, chưa dùng lần nào.

      Truyền thông luôn có thể nhạy cảm ngửi được cơ hội thương trường, tại sao có thể nhạy bén.

      Có lẽ, phải là nhạy bén mà chưa từng tâm để ý.

      Dung Dĩ Ân cảm thấy ngực trái đau đớn, sợ mình bị những cảm xúc xấu cắn nuốt, vội vàng suy nghĩ nữa, trốn vào phòng tắm vui vẻ rửa mặt, sau đó nằm xuống giường lớn.

      "Dung Dĩ Ân, nên nghĩ, cái gì cũng nên nghĩ."

      Dung Dĩ Ân ngủ, vừa tỉnh nhìn đồng hồ thấy gần ba rưỡi.

      Nên thế nào đây, có đôi khi cảm thấy Bách Mộ Khắc là người đàn ông luôn lạnh lùng khiến người khác dám đến gần, nhưng quan hệ vợ chồng lại chưa từng thiếu.

      muốn , mấy giờ sau còn phải chủ trì hội nghị quan trọng.

      ghét nhất là người đúng giờ! Thư phòng làm việc đến hơn nửa đêm, Bách Mộ Khắc vẫn hề buồn ngủ, nhưng ngày mai lại có hội nghị quan trọng, vì để mình tỉnh táo đứng trong phòng họp, cần ngủ, cho dù nửa tiếng cũng tốt hơn cứ ở đây điên cuồng làm việc.

      dừng công việc lại, ra khỏi thư phòng.

      Khi đứng ở bên giường ngủ lớn, nhìn thấy cái giường bị vợ chiếm.

      phải xoay trái xoay phải, tư thế ngủ đáng sợ chiếm lấy giường, mà cơ thể co rúc, có chút tủi thân nhưng lại quyến luyến rúc đầu vào gối ngủ của , nhưng cơ thể lại vẫn nằm ở vị trí của mình, nghiêng người nằm xéo.

      biết tại sao, Dung Dĩ Ân như vậy nhưng trong mắt của lại cảm thấy rất yếu đuối, trong lòng dâng lên cảm xúc biết tên.

      Ánh mắt nhìn dọc theo cơ thể của ... chân dài lộ ra khỏi váy ngủ, rất đẹp... Con mắt được thưởng thức no đủ.

      Đủ rồi, bây giờ phải là lúc thưởng thức, mà nên nghĩ cách dời cơ thể của vợ mơ mơ màng màng lại đúng vị trí mà quấy rầy giấc ngủ của .

      Nhìn lâu, Bách Mộ Khắc nhíu mày, có cách nào.

      Hai ý nghĩ luôn giằng co trong đầu , làm, làm? Hai ý nghĩ hoàn toàn bất đồng giằng co trong đầu , cuối cùng, quỳ chân lên giường, mắt nâu nhìn .

      Đẩy tóc dài che mặt ra, vỗ lên mặt , "Dĩ Ân, em ngủ ở chỗ rồi."

      Nghe thấy giọng của , mơ mơ màng màng mở mắt ra.

      "Xích qua bên kia chút."

      "Uhm.." Trả lời cách mơ hồ.

      Nhưng khi xoay người nhường chỗ, lại giữ vai lại, đúng.. chính là giữ lại.

      "Đợi tý rồi ngủ tiếp." Giọng khàn khàn vang lên.

      biết chuyện gì xảy ra, lại cảm nhận được bàn tay xoa đùi mình...

      muốn .

      Nếu như đủ tỉnh táo, nên cự tuyệt, nhưng đủ tỉnh táo như lại biết muốn gì.

      cảm giác mình rất mâu thuẫn.

      Chính giây phút chần chờ ngắn ngủi này đánh mất cơ hội cự tuyệt, bàn tay ai đó hề kiêng kỵ thăm dò vào giữa đùi , mặc sức xoa nắn chỗ nhạy cảm của .

      là người đàn ông đầu tiên của , là sức nặng đàn ông duy nhất mà thừa nhận, chuyện nam nữ cũng là từng bước dẫn dắt, từng bước chỉ dạy học tập.

      Người đàn ông này còn hiểu cơ thể hơn chính bản thân , biết từng nhược điểm, biết cách khơi dậy ngọc lửa trong người , cơ thể bị đụng chạm, cái tên lý trí trong đầu liền gãy tan tành, ngoan ngoãn thừa nhận trêu chọc và xâm chiếm của , kháng cự nữa để mặc cho lửa dục mạnh mẽ chiếm lấy toàn cơ thể , khống chế giác quan của .

      Cho, lại cho, hòa trộn lại với nhau

      làm cho khoái cảm tăng vọt, để căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng rên rỉ và thở dốc.

      Mặc kệ chuyện như vậy xảy ra bao nhiêu lần, luôn cảm thấy vô dụng, giống như mình thuộc về mình nữa, chỉ có thể tiếp nhận đùa nghịch của , run rẩy nhảy múa theo .

      nhấc lông mi, tầm mắt sương mù nhìn về phía người tạo ra tất cả những điều này.

      Khuôn mặt đẹp trai vẫn bình tĩnh như thường, giống như những chuyện thân mật mệt nhọc này rung chuyển được trầm ổn và tỉnh táo của , thậm chí tiếng thở dốc của cũng nắm trong lòng bàn tay, giống như , mỗi lần đều cảm thấy mình sắp thở nổi, càng cố hít lượng khí lớn cảm thấy trong phổi mình thiếu dưỡng khí, mọi lúc cũng có thể chết thể hô hấp.

      muốn khóc, ngay cả lúc này cũng quá tỉnh táo, muốn nhìn thấy chút nào, bởi vì so với mất khống chế của tỉnh táo của khiến cảm thấy mình bị nắm trong tay, là món đồ chơi bị đặt dưới thân, chứ phải vợ .

      nên cho tỉnh táo, thứ cần nhất là tỉnh táo của .

      Cơ thể bị đoạt lấy là vui thích nhưng lại có cảm giác trống rỗng, trái tim trống rỗng, đau đớn, khiến có ý nghĩ đưa tay ra bắt được , giống như bắt được, có thể kéo cùng trầm luân với mình nhưng lại chụp hụt, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa chạm được đến , vừa vội vừa bất an, hai tay lại bị vững vàng giữ chặt, mạnh mẽ đặt ở hai bên cơ thể.

      Ôm được sao? Giang hai tay ôm lấy được sao? Tại sao lại muốn khống chế hai tay , cho chạm vào ? thích đụng vào sao?

      “Mộ Khắc…” đáng thương kêu lên.

      Câu mềm mại, kia lại đụng đến cảm xúc giấu sâu trong lòng muốn ai biết, dục vọng suýt nữa tràn đầy mắt, cảm xúc bị khuấy đảo khiến chột dạ, dám phóng túng, quyết định nhanh chóng kết thúc mọi thứ ở đây, bởi vì sợ tỉnh táo của mình tan rã trước mặt .

      rời khỏi người , nắm chặt eo xoay lưng lại, lần nữa tiến vào, lần lại lần, cho đến khi khoái cảm chưa từng có đột kích.

      Cuối cùng họ tách ra trái phải nằm về đúng vị trí của mình.

      lúc lâu sau, bên tai vang lên giọng tỉnh táo của .

      “Ngày mai cần chuẩn bị bữa sáng cho .”

      Nhất thời cao hứng quấy rầy giấc ngủ của , thể làm gì khác hơn là hi sinh bữa ăn sáng của để bù lại giấc ngủ cho .

      “Ừ.” nhắm mắt lại, mặc cho cảm xúc trống rỗng tàn sát bừa bãi cơ thể mình.

      Đợi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của , cầm được nước mắt, mặc nó tuôn rơi.

      hiểu , cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu, thứ muốn phải là vui vẻ nhất thời, mà muốn thương tiếc , ôm , làm cơ thể run rẩy vẫn giữ được dư vị của , cần chính là cái ôm của , cái gì cũng cần phải , càng cần cái đặc xá là phải nấu bữa sáng!

      Chỉ cần có thể cho cảm giác được thương, cho dù chỉ chút, đừng là bữa sáng, cho dù muốn lên núi đao xuống biển lửa cũng được.

      từng thử nhích gần đến lồng ngực , khát vọng được dựa vào người , thế nhưng lại lẩn tránh, giống như bây giờ, sau khi nhiệt liệt triền miên để mặc mình đối diện với đêm tối.

      Có lẽ, phải thích ôm, mà là đối tượng ôm, Dung Dĩ Ân tuyệt vọng nghĩ.

      phải người cam chịu và hay suy nghĩ lung tung, mà thương , bị buộc phải cưới , giống như những gì trong đêm tân hôn.

      Biết nhau đến tháng, người lớn hai bên gia đình ép họ kết hôn, ngày đó e lệ đối mặt với người chồng mấy quen thuộc.

      uống rượu say, đôi mắt nâu trong suốt, hai con mắt sắc bén nhìn , nghe thấy những lời như thế này.

      “Ông nội , ai cưới em, người đó chính là người thừa kế tập đoàn Bách Thị… Cám ơn em đồng ý lấy , Dung Dĩ Ân, cám ơn. bạc đãi em, cũng tin cuộc hôn nhân này kinh doanh tốt… người chồng hoàn mỹnhất, cám ơn em… Đừng nghĩ phá hư cuộc sống hoàn mỹ của , người nào cũng đừng nghĩ…”

      Trong miệng ràng vừa cám ơn, nhưng cảm thấy được lòng biết ơn chân thành của , thậm chí cảm thấy vô cùng bực mình.

      Bởi vì, ông nội dùng điều kiện uy hiếp mới thể cưới cũng phải lòng thích , xuất của làm rối loạn cuộc sống hoàn mỹ của , là biết tự lượng sức mình với cao đến người đàn ông này, nên thích .

      Nhưng ngay cả như vậy, giọng của vẫn rất lãnh đạm, hoàn toàn giữ được tỉnh táo. Điều này làm cho thắc mắc, sao có thể làm được, người lại có thể đem tâm tình của mình giấu sâu như vậy? cứ cố chấp phải duy trì cuộc sống cho là hoàn mỹ đó sao?

      Nhìn chồng ngủ say bên cạnh…

      ràng khoảng cách gần như vậy nhưng lại cảm thấy gần ngay trước mắt xa tận chân trời.

      Có lẽ cũng bởi vì thương, cho nên sợ là khoảng cách chỉ có bàn tay, bọn họ đều thể nào vượt qua.

      Hiểu được điều này Dung Dĩ Ân cảm giác mình sắp thở nổi, mặc lại đồ ngủ bị cởi ra, lảo đảo xuống giường, vào phòng thay đồ.

      ra thương người nhưng người lại đau khổ đến vậy.

      Trong lòng , luôn luôn có…

      thế giới này quả có cái gọi là vừa thấy , chỉ cần trong nháy mắt liền quyết định giao tình cảm của mình ra.

      Vốn là Dung Dĩ Ân tin vào điền này, cho đến khi gặp Bách Mộ Khắc…

      còn nhớ , trái tim đập mãnh liệt, tình cảm mãnh liệt như dời núi lấp biển mà đến, có cách nào khống chế.

      Dung Dĩ Ân mất ngủ, trong đầu toàn là hình dáng của Bách Mộ Khắc, giống như phụ nữ hồi xuân, cả ngày đều nhớ nhung gương mặt lãnh khốc của .

      Khi mở miệng hỏi có đồng ý lấy , liền nghĩ ngợi gì mà gật đầu đồng ý, bởi vì thích người đàn ông này, muốn trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của cho dù để xứng đôi với người hoàn mỹ như phải tốn ít tâm lực ( tâm tư và sức lực ), cũng cố gắng trong hai năm qua vẫn nỗ lực đóng vai.

      Nhưng mà, tối nay, cảm thấy mình bị đánh bại…

      có bạc đãi , thực tế, Bách Mộ Khắc vì mà làm rất nhiều chuyện, đối xử với rất tốt.

      Những gì người chồng nên làm, đều làm, thậm chí những việc cần làm đều thay sắp xếp hết tất cả. chỉ giải quyết nguy cơ tài chính của khách sạn suối nước nóng nhà mẹ đẻ , còn phái đội ngũ nhân viên đến kinh doanh khách sạn đó, đưa em trai của ra nước ngoài học, vì mà lo cho cuộc sống nhà mẹ đẻ , thỉnh thoảng ứng phó với người mẹ kế tham lam của . Hơn nữa mỗi ngày còn cố gắng làm việc để sống trong cuộc sống cẩm y ngọc thực lo ăn lo mặc.

      Có lẽ có biện pháp luôn ở bên , nhưng chiếu cố những người bên nhà vợ rất thỏa đáng, kết hôn hai năm cho đến bây giờ cũng chưa từng mắng , lần to tiếng cũng chưa, trong lòng rất , đời này tìm được người chồng nào hoàn mỹ như Bách Mộ Khắc.

      Nhưng cũng , , người chồng hoàn mỹ như vậy, tại sao trái tim lại vô cùng đơn, trong lòng thấy trống rỗng.

      Tim, trống rỗng, ngồi ở trước bàn trang điểm, ngay cả đèn cũng mở, cứ như vậy mình đối diện với căn phòng tối om. Dung Dĩ Ân cảm giác như mình bị vứt bỏ.

      Đây phải cuộc sống hôn nhân mà muốn.

      Cuộc sống giàu có lo ngại gì, vợ chồng tôn trọng nhau như khách, người cũng được , ngay cả đứa bé mình mang thai mười tháng sinh ra cũng được tự mình chăm sóc… Nếu hôn nhân được để ý cẩn thận như vậy, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mới có thể hạnh phúc, muốn, bởi vì đây phải , là miễn cưỡng mới có.

      Hôn nhân chân chính, hạnh phúc chân chính, phải giống như học trưởng Tề Lăng và Tinh Tinh.

      Có lẽ có tranh chấp, có lẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng khi họ đối mặt với nhau, giây trước mới tranh cãi ầm ĩ, giây sau trở thành chỗ dựa tin cậy nhất của đối phương.

      Ngăn kéo đầy nước hoa có thể thanh lý, nhưng buồn bực trong lòng lại thể thanh lý…

      Ngừng tổn thương, hình như đây là biện pháp duy nhất…

      Vừa tốt cho lại tốt cho Bách Mộ Khắc, cần thay gánh vác những trách nhiệm thuộc về kia, cũng có thể bỏ lớp thủy tinh khiến mình nhìn thấy mà chạm đến được.

      Có nhiều thứ, phải chỉ cần cố gắng là có thể đạt được kết quả. Đó chính là tình cảm.

      Hai năm rồi, hết lòng tuân thủ lời hứa có bạc đãi , bây giờ là lúc nên nhận mọi thứ trong cuộc hôn nhân này, để Bách Mộ Khắc gặp cái xui xẻo này.

      Chẳng qua là, nhìn hình đứa bé trước bàn trang điểm lại muốn khóc.

      Xin lỗi, là người mẹ ra gì, ràng nên để bọn bên mình, nuôi dạy chúng, sắm vai người vợ giàu có biết điều, hysinh thân tình của mình và đứa bé.

      Nhà họ Bách giao con trai cho , mặc kệ có là con dâu nhà họ Bách hay , phải , “Dung Dĩ Ân” chưa từng được nhà họ Bách chân chính thừa nhận, ông nội bà nội đối xử với rất tốt, nhưng những người khác chẳng qua là chỉ dung nạp , sợ rằng trong những người này có cả chồng .

      Nếu như tồn tại của người phải dựa vào người khác dung nạp, vậy là đáng buồn.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Haruka.Me0, Trà Superemilia thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4

      Xin lỗi, con trai, mẹ cách nào tiếp tục lừa gạt chính mình, mẹ rất ra gì, xin lỗi....

      vùi mặt vào hai lòng bàn tay, len lén khóc.

      Sau khi khóc, tất cả đều sáng suốt, nên làm như thế nào, biết rất .

      Tỉnh lại, bên cạnh trống , ra giường lành lạnh, Dung Dĩ Ân đáng lẽ ngủ bên cạnh rời giường lâu rồi.

      Bách Mộ Khắc cũng nghĩ nhiều, giống như trước đây xuống giường rửa mặt, sau đó quay lại phòng thay quần áo, Dung Dĩ Ân chuẩn bị sẵn đồ cho nào là áo sơ mi, quần tây, cà vạt, áo vest, tất cả đều được đặt may riêng rất vừa người, hoàn toàn chê vào đâu được.

      Trời sanh cá tính sai khiến, có thói quen gần gũi với người khác, nhưng mà, , cũng ghét gần gũi, nhìn thấy vì mình mà thu xếp cuộc sống, nấu món ăn, lấy bộ quần áo, rót ly trà...

      Nhưng trong lòng vẫn đặc biệt bình tĩnh.

      Lúc Bách Mộ Khắc đẩy cửa phòng ra, mùi thơm của thức ăn liền xông vào mũi..

      Tròng mắt đen lên tia nghi ngờ mà người khác khó phát được, phải với , hôm nay cần chuẩn bị bữa sáng cho , tại sao vẫn làm?

      Lát sau, che miệng lại, khóe miệng khẽ nhếch. Ngoại trừ ra ai biết cười? biết tại sao phải che giấu như vậy. Xem ra, người quá tỉnh táo có đôi khi cũng lạnh nhạt tình bĩnh như vẻ ngoài.

      Bị mùi thức ăn trêu chọc, cơn đói bụng nổi lên.

      Ăn cơm, là chuyện của mấy ngày trước rồi, ngồi trong khoang máy bay, ăn những bữa ăn bình thường của hãng hàng , mặc dù trang trí rất đẹp mắt, nhưng mùi vị lại bằng nửa của những món ăn do Dung Dĩ Ân nấu.

      thích quyết định của mình, ràng trước khi kết hôn, chỉ có mấy món có vẻ thiếu dinh dưỡng, sau khi cưới hai người ở riêng, bên nhà lớn bên kia còn vội vàng phái nữ đầu bếp đến đây, chính là vì sợ cái miệng kén ăn mà bị đói chết.

      nghĩ tới sau hai năm, tài nấu nướng của tiến bộ ít, thỉnh thoảng về nhà lớn trổ tài, ông nội và bà nội tán dương dứt.

      Bách Mộ Khắc mong đợi, đến bàn ăn.

      Nghe thấy tiếng bước chân, đứng trước máy nướng bánh quay đầu lại cười yếu ớt, "Chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng."

      "Cho em thêm phút." báo trước thời gian.

      Lát sau, máy nướng bánh vang lên, thuần thục lấy ra, quét lớp bơ, rồi mang thịt xông khói, trứng chiên, khoai tây nướng muối, xà lách trộn dầu giấm mà chuẩn bị trước đó đều dọn ra bàn.

      "Nước trái cây hay cà phê?"

      "Cà phê"

      lấy cà phê bột ra, bỏ vào máy pha cà phê, nhấn nút, lâu sau, ly cà phê thơm phức đặt trước mặt Bách Mộ Khắc.

      "Cảm ơn. Ngồi xuống cùng ăn ."

      "Ừ." tự rót cho mình ly nước cam.

      bàn ăn, rất yên tĩnh.

      Bách Mộ Khắc ăn gần xong mới phát hình như khẩu vị Dung Dĩ Ân tốt, bữa sáng ăn nửa, ăn hồi lâu, cũng thấy thức ăn trong mâm bớt .

      nhìn cái.

      Cảm giác vẻ mặt tốt lắm, có thể so tối qua ngủ muộn sáng lại dậy sớm, sắc mặt hồng hào như trước đây. thích dáng vẻ hai má hồng hào của , như vậy rất đẹp, giống như...

      Theo bản năng trong đầu nhớ đến những đêm vui thích kia, khuôn mặt dưới thân , ánh mắt mê ly, trong nháy mắt đó, những điều đó làm Bách Mộ Khắc hoảng hốt...

      Tiếng chuông của đồng hồ treo tường làm Bách Mộ Khắc hồi hồn, suy nghĩ lung tung nữa, giả bộ có chuyện gì nắm chặt đồ ăn tay, chuyên chú ăn sáng.

      "Mộ Khắc, trước khi làm, có thể cho em ít thời gian ? Em có chút chuyện muốn với . lâu đâu, năm phút là được." Dung Dĩ Ân can đảm xin ít thời gian của .

      thông qua thư ký Kim, nhắc đến ước hẹn mấy ngày trước, chỉ muốn trước khi ra ngoài cho năm phút.

      hiểu nhìn về phía khuôn mặt cầu khẩn của .

      Chuyện gì? phải muốn với chuyện chia lợi nhuận của khách sạn suối nước nóng chứ? Mấy ngày qua công tác, thư ký Kim có liên lạc với , nghe mẹ vợ ngày ngày gọi điện hỏi thăm thư ký Kim, náo loạn phen nhưng cũng lớn . phải cũng bị người nhà quấy nhiễu đến mức chịu được, cho nên định với chứ?

      có cách, đều khai báo mọi chuyện bên nhà mẹ đẻ với , nhưng mà, nghe chuyện, nhưng nên làm thế nào có dự tính, chuyện liên quan đến kinh doanh, người nào cũng thể chi phối , cho dù là vợ .

      "Có thể." Đồng ý nhưng đồng thời Bách Mộ Khắc cũng chú ý tới ánh mắt sưng tấy của , hình như khóc.

      khóc sao? Lúc nào?

      đúng, nhìn cũng mày ủ mặt ê, cũng phải người chồng hà khắc ngày ăn được bữa sáng của vợ tức giận, nhiều lắm là buổi trưa ăn nhiều chút, bổ sung vào phần còn thiếu của buổi sáng, cần miễn cưỡng hy sinh giấc ngủ của mình.

      Nhưng mà, sao lại để ý rồi cảm thấy thoải mái như vậy? Chẳng lẽ, ?

      Bách Mộ Khắc xua đuổi cảm giác khó hiểu đó , muốn tiếp tục nghiên cứu tâm ý lúc này của mình, vốn định gì đó, cuối cùng cái gì cũng , yên tĩnh ăn sáng.

      có chuyện gì, dù sao đợi làm là có thể ngủ tiếp, chỉ làm nghĩa vụ của người vợ, có gì đâu. ép mình nên quá để ý đến đôi mắt sưng húp kia.

      Sau khi dùng xong bữa sáng, trước khi làm hết sức tuân thủ lời hứa, cho thời gian.

      "Là mẹ vợ muốn em với chuyện phân chia lợi nhuận của khác sạn sao?"

      Ngồi ghế sofa trong phòng khách, mở miệng hỏi trước.

      Đôi mắt đẹp trừng lớn… Qúa đề cao chuyện chia lợi nhuận của khách sạn kia rồi.

      Bách Mộ Khắc đọc những ý nghĩ đó trong mắt , điều này khiến cho cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn gọn gàng dứt khoát ra kết luận của mình…

      “Về việc chia lợi nhuận của khách sạn suối nước nóng, bởi vì liên quan đến quyền lợi của các cổ đông khác, giấy trắng mực đen, cũng phải mình là được, nếu như mẹ vợ cảm thấy tiền sinh hoạt phí thiếu, mỗi tháng cho bà thêm năm mươi ngàn, nhưng hãy với bà cũng dừng lại, cũng đừng uổng phí tâm lực về chuyện này nữa, có thừa kế khách sạn suối nước nóng nhà mẹ kế em, điều này bà cứ yên tâm.” dừng giây hết tất cả những điều này.

      Thêm năm mươi ngàn?

      Những lời này của Bách Mộ Khắc càng khiến Dung Dĩ Ân mở lớn mắt, giây sau có xấu hổ đến nỗi dám ngẩng đầu lên.

      Sau khi xấu hổ, tức giận, vô cùng tức giận!

      Lại từ khi lấy Bách Mộ Khắc, mẹ kế giống như thấy cái cây hái ra tiền, thường cứ cách thời gian tìm đến cửa sinh , động cơ có gì khác ngoài muốn lấy thêm ít tiền của nhà họ Bách, hoàn toàn để ý đến cảm nhận của .

      Mẹ kế biết, trong hai năm qua bởi vì bà ta mà suýt nữa ngẩng đầu lên được trong nhà chồng, chỉ cần mẹ kế ầm ĩ, liền giống như bị đẩy vào vực sâu, mỗi lần đều vất vả, trăm cay nghìn đắng mới bò lên được, mẹ kế lại đến ầm ĩ, lại bị đẩy xuống vực lần nữa, điều này cứ tuần hoàn có điểm dừng.

      Khách sạn của nhà kinh doanh từ thua lỗ thành lời là dựa vào giúp đỡ của Bách Mộ Khắc, em trai đến Mỹ du học trong nhà cũng mất xu, tất cả đều do Bách Mộ Khắc chi trả, đừng đến tiền sinh hoạt hàng tháng của nhà mẹ đẻ cũng dựa vào tay của Bách Mộ Khắc, mẹ kế biết cảm ơn thôi, sao còn dám vô liêm sỉ cầu lấy thêm lợi nhuận của khách sạn.

      Tham lam giống như cái động đáy, làm cảm thấy người con này phải gả ra ngoài mà là bị bán, có bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu.

      Nếu như cuộc hôn nhân này là đầu tư, cưới nhất định là lần đầu tư thất bại đầu tiên của Bách Mộ Khắc.

      Bọn họ nên ly hôn, hơn nữa còn càng nhanh càng tốt.

      Nhắm hai mắt lại, nặng nề thở ra hơi, “Xin lỗi, em biết chuyện này, cám ơn cho em biết. Hơn nữa nên cho thêm bà ấy năm mươi ngàn… , phải là xu cũng nên cho, bà ấy chết đói. Số tiền kia cầm làm từ thiện cón có ý nghĩa hơn là cho bà ấy.” Giọng của khẽ run, nhưng vẫn kiên quyết .

      Nghe thấy giọng run run của phải là dạng người dài dòng lề mề, nhưng càng thấy tỏ ra kiên cường tự nhiên ngực cảm thấy khó chịu.

      muốn với , ở trước mặt cần phải như vậy, có thể cần tỏ ra mình kiên cường, nhưng muốn lại thôi, khi mở miệng cũng là: “ biết rồi, xử lý.”

      Thôi, ai cũng vậy, chỉ cần tin tưởng có thể xử lý tốt mọi chuyện là được rồi.

      Còn tưởng rằng với chuyện này, ngờ lại biết gì cả, ngược lại kết quả lại khiến khó chịu.

      Nhưng nếu chuyện này, định với chuyện gì?

      Còn buồn bực giây sau công bố đáp án.

      “Xin lỗi, luôn phải xử lý mọi chuyện phức tạp thay em, sau này như vậy nữa.” Dung Dĩ Ân khổ sở những lời này.

      Nhìn như vậy, ngực rất đau, rất muốn với , sao đâu, có chuyện gì…

      Nhưng , là người tỉnh táo nên rất quan tâm đến vấn đề dịu dàng, biết biểu nó như thế nào, đối với việc đóng vai tỉnh táo dễ hơn là làm người dịu dàng.

      “Cuối cùng em muốn với chuyện gì?”

      ngẩng đầu lên, hề chớp mắt nhìn Bách Mộ Khắc , “Em muốn ly hôn.”

      Ly hôn?

      Người đàn ôn hoàn toàn ngu luôn.

      Giống như tiếng sấm, hung hăng đánh lên đầu của , lâu sau, cũng có phản ứng.

      vất vả mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm, đôi mắt trắng đen ràng của đầy kiên quyết mà trước nay chưa từng có, phát , chứ hề giỡn.

      cố gắng kiềm chế bộ ngực dậy sóng, dùng hết tất cả mọi cách mình phải tỉnh táo, ánh mắt thâm trầm nhìn , lát sau, bình tĩnh : “Hôm nay phải ngày cá tháng tư đúng ?”

      “Đây phải trò đùa ngày cá tháng tư.”

      “Lý do.”

      “Mệt mỏi.”

      lại mệt mỏi, cho rằng hôn nhân là cái gì, chẳng qua là mặc cái áo cưới xinh đẹp tổ cử hành hôn lễ, lên giường ân ái sinh con? Hay là, cho rằng hôn nhân là cuộc leo núi, câu mệt mỏi có thể nghỉ leo nữa?

      Đó là hứa hẹn với thần thánh! Thần thánh, cho chà đạp lên chúng.

      Cho dù Bách Mộ Khắc từ tiếp nhận giáo dục rất tốt, nhưng nghe thấy câu trả lời có trách nhiệm như vậy, cũng muốn chửi tục lớn.

      Nhưng mà nhịn.

      Tỉnh táo và hoàn mỹ cho phép mất khống chế như vậy.

      “Lý do này được.” đanh giọng phản bác.

      muốn tiếp tục đợi trong cái khí ngột ngạt này. Bách Mộ Khắc theo bản năng muốn , mới nghĩ như vậy cơ thể đứng lên.

      “Vậy cho em biết lý do gì mới đồng ý ly hôn?” Dung Dĩ Ân hiếm khi làm người gây như vậy.

      Buồn cười, là muốn ly hôn, lý do đương nhiên là phải tự nghĩ, thế mà còn biết xấu hổ hỏi ngược lại .

      cho em thời gian ngày để từ từ suy nghĩ.” Cũng quay đầu lại, lấy áo khoác và cặp tài liệu liền ra cửa.

      “Bách Mộ Khắc, em ?” Dung Dĩ Ân lớn tiếng hỏi, “… chút thôi… có ?” Những lời cuối cùng giống như với chính mình, giọng cũng ràng lắm.

      Vấn đề đột nhiên xuất , khiến dừng nước, lâu, Bách Mộ Khắc cũng chỉ bước tiếp chứ gì.

      muốn nghĩ đến vấn đề này. Sau khi kết hôn, bao giờ… nghĩ đến nữa, cũng cần có hay , bởi vì chính là vợ , là mẹ của con , là bạn trong cuộc sống sau này cảu , đối với phần trách nhiệm thần thánh.

      Có lẽ từ đầu họ nhau, nhưng có nghĩa cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này, điều hành tập đoàn to như vậy cũng làm khó được , duy trì cuộc hôn nhân này có khó gì khó chứ.

      tràn đầy tự tin, kết quả hoàn toàn tan vỡ.

      Thậm chí còn biết mình sai ở đâu.

      Trầm mặc của đánh vỡ tia hi vọng cuối cùng của Dung Dĩ Ân, lắc đầu cười chua sót.

      rất tốt là người chồng hoàn mỹ, có thể cho em mọi thứ, nhưng lại thể cho em tình , người chồng mình thể cho mình hạnh phúc, thứ em cần là người chồng lòng em, hiểu ?” Dung Dĩ Ân ra hi vọng của bản thân.

      Sao hi vọng người đàn ông lòng chứ? Nếu lấy . Chẳng qua là, tốn thời gian hai năm mới xác định được Bách Mộ Khắc phải là người kia.
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Haruka.Me0, hoadaoanh, Trâu3 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá!!! tiếp editor ơi :yoyo44::yoyo44:

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4

      Xin lỗi, con trai, mẹ cách nào tiếp tục lừa gạt chính mình, mẹ rất ra gì, xin lỗi....

      vùi mặt vào hai lòng bàn tay, len lén khóc.

      Sau khi khóc, tất cả đều sáng suốt, nên làm như thế nào, biết rất .

      Tỉnh lại, bên cạnh trống , ra giường lành lạnh, Dung Dĩ Ân đáng lẽ ngủ bên cạnh rời giường lâu rồi.

      Bách Mộ Khắc cũng nghĩ nhiều, giống như trước đây xuống giường rửa mặt, sau đó quay lại phòng thay quần áo, Dung Dĩ Ân chuẩn bị sẵn đồ cho nào là áo sơ mi, quần tây, cà vạt, áo vest, tất cả đều được đặt may riêng rất vừa người, hoàn toàn chê vào đâu được.

      Trời sanh cá tính sai khiến, có thói quen gần gũi với người khác, nhưng mà, , cũng ghét gần gũi, nhìn thấy vì mình mà thu xếp cuộc sống, nấu món ăn, lấy bộ quần áo, rót ly trà...

      Nhưng trong lòng vẫn đặc biệt bình tĩnh.

      Lúc Bách Mộ Khắc đẩy cửa phòng ra, mùi thơm của thức ăn liền xông vào mũi..

      Tròng mắt đen lên tia nghi ngờ mà người khác khó phát được, phải với , hôm nay cần chuẩn bị bữa sáng cho , tại sao vẫn làm?

      Lát sau, che miệng lại, khóe miệng khẽ nhếch. Ngoại trừ ra ai biết cười? biết tại sao phải che giấu như vậy. Xem ra, người quá tỉnh táo có đôi khi cũng lạnh nhạt tình bĩnh như vẻ ngoài.

      Bị mùi thức ăn trêu chọc, cơn đói bụng nổi lên.

      Ăn cơm, là chuyện của mấy ngày trước rồi, ngồi trong khoang máy bay, ăn những bữa ăn bình thường của hãng hàng , mặc dù trang trí rất đẹp mắt, nhưng mùi vị lại bằng nửa của những món ăn do Dung Dĩ Ân nấu.

      thích quyết định của mình, ràng trước khi kết hôn, chỉ có mấy món có vẻ thiếu dinh dưỡng, sau khi cưới hai người ở riêng, bên nhà lớn bên kia còn vội vàng phái nữ đầu bếp đến đây, chính là vì sợ cái miệng kén ăn mà bị đói chết.

      nghĩ tới sau hai năm, tài nấu nướng của tiến bộ ít, thỉnh thoảng về nhà lớn trổ tài, ông nội và bà nội tán dương dứt.

      Bách Mộ Khắc mong đợi, đến bàn ăn.

      Nghe thấy tiếng bước chân, đứng trước máy nướng bánh quay đầu lại cười yếu ớt, "Chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng."

      "Cho em thêm phút." báo trước thời gian.

      Lát sau, máy nướng bánh vang lên, thuần thục lấy ra, quét lớp bơ, rồi mang thịt xông khói, trứng chiên, khoai tây nướng muối, xà lách trộn dầu giấm mà chuẩn bị trước đó đều dọn ra bàn.

      "Nước trái cây hay cà phê?"

      "Cà phê"

      lấy cà phê bột ra, bỏ vào máy pha cà phê, nhấn nút, lâu sau, ly cà phê thơm phức đặt trước mặt Bách Mộ Khắc.

      "Cảm ơn. Ngồi xuống cùng ăn ."

      "Ừ." tự rót cho mình ly nước cam.

      bàn ăn, rất yên tĩnh.

      Bách Mộ Khắc ăn gần xong mới phát hình như khẩu vị Dung Dĩ Ân tốt, bữa sáng ăn nửa, ăn hồi lâu, cũng thấy thức ăn trong mâm bớt .

      nhìn cái.

      Cảm giác vẻ mặt tốt lắm, có thể so tối qua ngủ muộn sáng lại dậy sớm, sắc mặt hồng hào như trước đây. thích dáng vẻ hai má hồng hào của , như vậy rất đẹp, giống như...

      Theo bản năng trong đầu nhớ đến những đêm vui thích kia, khuôn mặt dưới thân , ánh mắt mê ly, trong nháy mắt đó, những điều đó làm Bách Mộ Khắc hoảng hốt...

      Tiếng chuông của đồng hồ treo tường làm Bách Mộ Khắc hồi hồn, suy nghĩ lung tung nữa, giả bộ có chuyện gì nắm chặt đồ ăn tay, chuyên chú ăn sáng.

      "Mộ Khắc, trước khi làm, có thể cho em ít thời gian ? Em có chút chuyện muốn với . lâu đâu, năm phút là được." Dung Dĩ Ân can đảm xin ít thời gian của .

      thông qua thư ký Kim, nhắc đến ước hẹn mấy ngày trước, chỉ muốn trước khi ra ngoài cho năm phút.

      hiểu nhìn về phía khuôn mặt cầu khẩn của .

      Chuyện gì? phải muốn với chuyện chia lợi nhuận của khách sạn suối nước nóng chứ? Mấy ngày qua công tác, thư ký Kim có liên lạc với , nghe mẹ vợ ngày ngày gọi điện hỏi thăm thư ký Kim, náo loạn phen nhưng cũng lớn . phải cũng bị người nhà quấy nhiễu đến mức chịu được, cho nên định với chứ?

      có cách, đều khai báo mọi chuyện bên nhà mẹ đẻ với , nhưng mà, nghe chuyện, nhưng nên làm thế nào có dự tính, chuyện liên quan đến kinh doanh, người nào cũng thể chi phối , cho dù là vợ .

      "Có thể." Đồng ý nhưng đồng thời Bách Mộ Khắc cũng chú ý tới ánh mắt sưng tấy của , hình như khóc.

      khóc sao? Lúc nào?

      đúng, nhìn cũng mày ủ mặt ê, cũng phải người chồng hà khắc ngày ăn được bữa sáng của vợ tức giận, nhiều lắm là buổi trưa ăn nhiều chút, bổ sung vào phần còn thiếu của buổi sáng, cần miễn cưỡng hy sinh giấc ngủ của mình.

      Nhưng mà, sao lại để ý rồi cảm thấy thoải mái như vậy? Chẳng lẽ, ?

      Bách Mộ Khắc xua đuổi cảm giác khó hiểu đó , muốn tiếp tục nghiên cứu tâm ý lúc này của mình, vốn định gì đó, cuối cùng cái gì cũng , yên tĩnh ăn sáng.

      có chuyện gì, dù sao đợi làm là có thể ngủ tiếp, chỉ làm nghĩa vụ của người vợ, có gì đâu. ép mình nên quá để ý đến đôi mắt sưng húp kia.

      Sau khi dùng xong bữa sáng, trước khi làm hết sức tuân thủ lời hứa, cho thời gian.

      "Là mẹ vợ muốn em với chuyện phân chia lợi nhuận của khác sạn sao?" Ngồi ghế sofa trong phòng khách, mở miệng hỏi trước.

      Đôi mắt đẹp trừng lớn... Quá đề cao chuyện chia lợi nhuận của khách sạn kia rồi.

      Bách Mộ Khắc đọc những ý nghĩ đó trong mắt , điều này khiến cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn gọn gàng dứt khoát ra kết luận của mình...

      "Về việc chia lợi nhuận của khách sạn suối nước nóng, bởi vì liên quan đến quyền lợi của các cổ đông khác, giấy trắng mực đen, cũng phải mình là được, nếu như mẹ vợ cảm thấy tiền sinh hoạt phí thiếu, mỗi tháng cho bà thêm năm mươi ngàn, nhưng hãy với bà cũng dừng lại, cũng đừng uổng phí tâm lực về chuyện này nữa, có thừa kế khách sạn suối nước nóng nhà mẹ kế em, điều này bà cứ yên tâm." dừng giây hết tất cả những điều này.

      Thêm năm mươi ngàn?

      Những lời này của Bách Mộ Khắc càng khiến Dung Dĩ Ân mở lớn mắt, giây sau xấu hổ đến nỗi dám ngẩng đầu lên.

      Sau khi xấu hổ, tức giận, vô cùng tức giận!

      Lại từ khi lấy Bách Mộ Khắc, mẹ kế giống như thấy cái cây hái ra tiền, thường chứ cách thời gian tìm đến cửa sinh , động cơ có gì khác ngoài muốn lấy thêm ít tiền của nhà họ Bách, hoàn toàn để ý đến cảm nhận của .

      Mẹ kế biết, trong hai năm qua bởi vì bà ta mà suýt nữa ngẩng đầu lên được trong nhà chồng, chỉ cần mẹ kế ầm ĩ, liền giống như bị đẩy vào vực sâu, mỗi lần đều vất vả, trăm cay nghìn đắng mới bò lên được, mẹ kế lại đến ầm ĩ, lại bị đẩy xuống vực lần nữa, điều này cứ tuần hoàn có điểm dừng.

      Khách sạn của nhà kinh doanh từ thua lỗ thành lời là dựa vào giúp đỡ của Bách Mộ Khắc, em trai đến Mỹ du học trong nhà cũng mất xu, tất cả đều do Bách Mộ Khắc chi trả, đừng đến tiền sinh hoạt hàng tháng của nhà mẹ đẻ cũng dựa vào tay của Bách Mộ Khắc, mẹ kế biết cảm ơn thôi, sao còn dám vô liêm sỉ cầu lấy thêm lợi nhuận của khách sạn.

      Tham lam giống như cái động đáy, làm cảm thấy người con này phải gả ra ngoài mà là bị bán, có bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu.

      Nếu như cuộc hôn nhân này là đầu tư, cưới nhất định là lần đầu tư thất bại đầu tiên của Bách Mộ Khắc.

      Bọn họ nên ly hôn, hơn nữa còn càng nhanh càng tốt.

      Nhắm hai mắt lại, nặng nề thở ra hơi, "Xin lỗi, em biết chuyện này, cám ơn cho em biết. Hơn nữa nên cho thêm bà ấy năm mươi ngàn... , phải là xu cũng nên cho, bà ấy chết đói. Số tiền kia cầm làm từ thiện còn có ý nghĩa hơn là cho bà ấy." Giọng của khẽ run, nhưng vẫn kiên quyết .

      Nghe thấy giọng run run của ... phải là dạng người dài dòng lề mề, nhưng càng thấy tỏ ra kiên cường tự nhiên ngực cảm thấy khó chịu.

      muốn với , ở trước mặt cần phải như vậy, có thể cần tỏ ra mình kiên cường, nhưng muốn lại thôi, khi mở miệng cũng là: " biết rồi, xử lý."

      Thôi, gì cũng vậy, chỉ cần tin tưởng có thể xử lý tốt mọi chuyện là được rồi.

      Còn tưởng rằng với chuyện này, ngờ lại biết gì cả, ngược lại kết quả lại khiến khó chịu.

      Nhưng nếu chuyện này, định với chuyện gì?

      Còn buồn bực giây sau công bố đáp án.

      "Xin lỗi, luôn phải xử lý mọi chuyện phức tạp thay em, sau này như vậy nữa." Dung Dĩ Ân khổ sở những lời này.

      Nhìn như vậy, ngực rất đau, rất muốn với , sao đâu, có chuyện gì...

      Nhưng , là người tỉnh táo nên rất quan tâm đến vấn đề dịu dàng, biết phải biểu nó như thế nào, đối với việc đóng vai tỉnh táo dễ hơn là làm người dịu dàng.

      "Cuối cùng em muốn với chuyện gì?"

      ngẩng đầu lên, hề chớp mắt nhìn Bách Mộ Khắc , "Em muốn ly hôn."

      Ly hôn?

      Người đàn ông hoàn toàn ngu luôn.

      Giống như tiếng sấm, hung hăng đánh lên đầu Bách Mộ Khắc, đánh tan ba hồn bảy phách của , lâu sau, cũng có phản ứng.

      vất vả mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm, đôi mắt trắng đen ràng của đầy kiên quyết mà trước nay chưa từng có, phát , chứ hề giỡn.

      có gắng kiềm chế bộ ngực dậy sóng, dùng hết tất cả mọi cách mình phải tỉnh táo, ánh mắt thâm trầm nhìn , lát sau, bình tĩnh : "Hôm nay phải ngày cá tháng tư đúng ?"

      "Đây phải trò đùa ngày cá tháng tư."

      "Lý do."

      "Mệt mỏi."

      lại mệt mỏi, cho rằng hôn nhân là cái gì, chẳng qua là mặc cái áo cưới xinh đẹp cử hành hôn lễ, lên giường ân ái sinh con? Hay là, cho rằng hôn nhân là cuộc leo núi, câu mệt mỏi có thể nghỉ leo nữa?

      Đó là hứa hẹn với thần thánh! Thần thánh, cho chà đạp lên chúng.

      Cho dù Bách Mộ Khắc từ tiếp nhận giáo dục rất tốt, nhưng nghe thấy câu trả lời có trách nhiệm như vậy, cũng muốn chửi tục lớn.

      Nhưng mà nhịn.

      Tỉnh táo và hoàn mỹ cho phép mất khống chế như vậy.

      "Lý do này được." đanh giọng phản bác.

      muốn tiếp tục đợi trong cái khí ngột ngạt này. Bách Mộ Khắc theo bản năng muốn , mới nghĩ như vậy cơ thể đứng lên.

      "Vậy cho em biết lý do gì mới đồng ý ly hôn?" Dung Dĩ Ân hiếm khi làm người gây như vậy.

      Buồn cười, là muốn ly hôn, lý do đương nhiên là phải tự nghĩ, thế mà còn biết xấu hổ hỏi ngược lại .

      " cho em thời gian ngày để từ từ suy nghĩ." Cũng quay đầu lại, lấy áo khoác và cặp tài liệu liền ra cửa.

      "Bách Mộ Khắc, em ?" Dung Dĩ Ân lớn tiếng hỏi, "... chút thôi... có ?" Những lời cuối cùng giống như với chính mình, giọng cũng ràng lắm.

      Vấn đề đột nhiên xuất , khiến dừng bước, lâu, Bách Mộ Khắc cũng chỉ bước tiếp chứ gì.

      muốn nghĩ đến vấn đề này. Sau khi kết hôn, bao giờ... nghĩ đến nữa, cũng cần có hay , bởi vì chính là vợ , là mẹ của con , là bạn trong cuộc sống sau này của , đối với phần trách nhiệm thần thánh.

      Có lẽ từ đầu họ nhau, nhưng có nghĩa cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này, điều hành tập đoàn to như vậy cũng làm khó được , duy trì cuộc hôn nhân này có khó gì khó chứ.

      tràn đầy tự tin, kết quả hoàn toàn tan vỡ.

      Thậm chí còn biết mình sai ở đâu.

      Trầm mặc của đánh vỡ tia hi vọng cuối cùng của Dung Dĩ Ân, lắc đầu cười chua sót.

      " rất tốt là người chồng hoàn mỹ, có thể cho em mọi thứ, nhưng lại thể cho em tình , người chồng mình thể cho mình hạnh phúc, thứ em cần là người chồng lòng em, hiểu ?” Dung Dĩ Ân ra hi vọng của bản thân.

      Sao hy vọng người đàn ông lòng chứ? Nếu lấy . Chẳng qua là, tốn thời gian hai năm mới xác định được Bách Mộ Khắc phải là người kia.


      Chương 5

      từng nghĩ đến, chỉ cần chút thôi cũng đủ rồi, thích chút, quan tâm chút, vậy là đủ rồi, tuy người này là người hoàn mỹ trong mắt người ngoài nhưng ngay cả chút xíu tình cảm cũng cho .

      Càng đợi ở bên cạnh , càng cảm thấy đơn, giống như bị hắc ám cắn nuốt.

      Tại sao như vậy chứ? Bọn họ phải là hai người thân mật nhất sao? Tại sao người đàn ông đáng lẽ ra còn phải thân mật hơn so với cha mẹ ruột lại làm cảm thấy đơn trong cuộc hôn nhân này?

      Cho nên, cần, hơn nữa muốn cũng được...

      Bách Mộ Khắc quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Dung Dĩ Ân.

      Đây là ý gì? phải là tìm thấy nguời đàn ông thương cho nên mới đòi ly hôn chứ?

      Nghĩ đến khả năng này, lửa giận từ ngực chợt bốc lên, Bách Mộ Khắc cảm giác mình bị phản bội, vẻ mặt tỉnh táo lên vẻ tức giận khiến người khác tức giận, nét mặt rất căng thẳng, nhưng kiêu ngạo làm miễn cưỡng nặn ra mấy chữ nhắc nhở từ khẽ răng.

      "Hình như em quên, ngoài làm vợ ra, em còn làm mẹ của hai đứa ."

      Nhưng người mẹ này nhưng cách nào tự chăm sóc con mình! Dung Dĩ Ân bi ai nghĩ.

      Thôi, có số việc vừa bắt đầu là sai lầm, điều bây giờ có thể làm là ngăn chúng lại thể tiếp tục sai lầm nữa.

      "Nhà họ Bách chăm sóc tốt bọn ."

      cần cướp có cướp cũng được, điểm này rất .

      Tốt Dung Dĩ Ân ngày hôm qua còn muốn tôi sắp xếp thời gian, muốn chủ nhật về nhà lớn thăm bọn trẻ, hôm nay cái gì cũng mặc kệ? Ngày hôm qua còn giả bộ là người mẹ hiền trước mặt .

      cũng quá coi thường này rồi.

      Tự ái cho phép hỏi nhiều, cần chút thời gian để tiêu hóa vấn đề ly hôn này.

      Giấu tâm tình của bản thân, ngay chút dấu vết cũng lộ ra mặt, chỉ lộ ra tròng mắt đen khiến người ta sợ hãi, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.

      "Năm phút hết." xong, cũng quay đầu bỏ lại Dung Dĩ Ân rồi làm.

      "Chừng nào cho em câu trả lời chắc chắn?" đuổi theo hỏi .

      Đáng chết, còn muốn nhanh chóng rời khỏi người chồng như , muốn nhanh chóng nhào vào lòng người tình sao?

      nắm chặt cằm , cần biết có đau ...

      Vẻ mặt luôn lạnh lùng lộ ra tia đùa cợt, "Trái cây ngọt cũng phải từ từ, có thể kiềm chế khẩn cấp của mình chút có được ?"

      Dứt lời, lần này quay đầu lại thẳng ra ngoài.

      Đôi mắt Dung Dĩ Ân đầy nước mắt nhìn bóng lưng của ...

      Rất đau, nhưng có thể dũng cảm ở trước mặt người này vung xuống dao chặt đứt cuộc hôn nhân miễn cưỡng này.

      Thích người là chuyện vui sướng, nên rơi nước mắt, chỉ cảm thấy đơn tịch mịch, hôn nhân cũng vậy, phải bề ngoài gió êm sóng lặng là được, có tình cảm làm trụ cột, giống như ngôi nhà đầy nguy cơ, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

      Thà rằng trước khi nó bị sập, ra tay phá hủy tránh cho mình bị chôn sống.

      Tầng ngầm đỗ xe, Bách Mộ Khắc ngồi ở ghế lái chậm chạp có nổ máy.

      Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía khác, đáy mắt lạnh lẽo giống như cánh đồng tuyết mênh mông, hai tay nắm chặt tay lái, bởi vì quá dùng sức mà từ bàn tay đến cẳng tay đều hết gân lên, ngón tay trắng bệch, nhưng lửa giận trong người vẫn giảm bớt thậm chí còn bùng lớn hơn trước.

      Ly hôn... Dung Dĩ Ân lại muốn ly hôn? Đây chính là đánh Bách Mộ Khắc người chồng hoàn mỹ như cái tát.

      Chẳng lẽ, hoàn mỹ như trong tưởng tượng của mình, chỉ thuần túy là người đàn ông quá tự phụ thế rồi tự sinh ra ảo giác?

      Bách Mộ Khắc ngừng tự hỏi, tự kiểm tra lại tất cả hành vi của mình từ trước đến giờ.

      Kết hôn hai năm, tự nhận bao giờ để thiệt thòi, tuyệt đối trung thành với hôn nhân.

      biết mình là người mà người khác chạm tay vào có thể bị bỏng, gia thế, trình độ học vấn, vẻ ngoài hoàn mỹ, trước hôn nhân, có vô số người đẹp mơ mộng có thể trèo lên giường của , dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào dây dưa với , nhưng kể từ sau khi cưới Dung Dĩ Ân, chặt đứt mọi khả năng có thể dây dưa, giữ mình trong sạch, đừng đến việc chăm sóc cho nhà mẹ đẻ của , cho dù thể là chu đáo, nhưng khẳng định làm hết khả năng.

      tận tâm tận lực kinh doanh hôn nhân của họ, mọi thứ cần làm đều làm, vì muốn có cuộc sống giàu sang mà mỗi ngày đều vất vả làm việc, hoàn mỹ của chỉ đặt miệng, người có mắt đều biết, người phụ nữ có thể gả cho , nhất định kiếp trước tu thành chính quả.

      Nếu như thế giới này xếp thứ hai, tuyệt đối người nào dám xưng là thứ nhất, có tin hay , nhưng điều Bách Mộ Khắc làm vì Dung Dĩ Ân, có thể ghi vào sách giáo khoa để làm gương rồi.

      như vậy... tại sao? Tại sao nỗ lực như thế kết quả lại là hai chữ ly hôn? Đầu Dung Dĩ Ân chứa nước sao? Hay điên rồi? Bách Mộ Khắc là người đàn ông có thể dễ dàng bị trả hàng như vậy sao?

      Người đàn ông kia là ai, người đàn ông làm muốn nhanh chòng nhào vào ngực đó có tốt hơn ?

      Đời này Bách Mộ Khắc chưa từng thua, thể chấp nhận được việc trong lòng Dung Dĩ Ân có người đàn ông khác.

      biết mình làm sao rời khỏi căn nhà họ sống chung hai năm. Đôi chân giống như bị đóng đinh, suýt nữa thể động đậy, hoàn toàn dựa vào tự ái, cố gắng chống đỡ cơ thể, mới rời khỏi được căn nhà làm khó chịu.

      Châm chọc là ngay cả lúc này vẫn quên duy trì lạnh lùng trước mặt , duy trì dáng vẻ hoàn mỹ khiến người khác kính sợ, bởi vì thống hận hoàn mỹ.

      Chẳng qua là, duy trì hoàn mỹ như thế nào, cuối cùng phải vẫn còn trốn ở trong xe, yên lặng liếm láp vết thương đâm khi phòng bị.

      Bây giờ phải lúc tâm hoảng ý loạn, muốn làm, còn phải chủ trì hội nghị quan trọng, sau khi ký được hợp đồng có nghĩa là có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ là chồng mà còn là người lãnh đạo của tập đoàn Bách Thị, bất kỳ ai cũng đừng muốn ngăn cản hoàn mỹ của .

      Hít sâu, dùng sức hít sâu, cố gắng quên những điều trong đầu.

      nổ máy, giống như mọi ngày điều khiển tay lái, lái xe ra khỏi tầng hầm, đến tổng bộ của tập đoàn Bách Thị.

      Thân là người lãnh đạo ngày kiếm cả tỷ, mở radio, vừa nghe tin tức buổi sáng vừa nghĩ đến những việc cần xử lý trong ngày, tiếp theo là nhấc điện thoại gọi cho thư ký Kim, giao cho xử lý vài chuyện khẩn cấp, làm cho bản thân giống như mọi ngày vừa lái xe vừa bận rộn, phân tán vấn đề ly hôn, biểu rất thành thạo…

      Nhưng chết tiệt mặc kệ thong dong, cố gắng xua đuổi, hình ảnh Dung Dĩ Ân muốn ly hôn luôn quanh quẩn trong đầu !

      Cái này còn chưa đủ, muốn nhanh chóng rời khỏi , điều đó khiến nghĩ vị trí trong lòng vốn là của bị ai đó cướp mất? Người đó có hoàn mỹ hơn sao? Chăm sóc hơn sao?

      Bách Mộ Khắc nhíu chặt mày rậm, khuôn mặt luôn lạnh lùng nghiêm khắc nay lại trầm, ánh mắt lộ ra tia tức giận…

      “… Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?” Điện thoại trong xe vọng ra tiếng gọi của thư ký Kim.

      Đáng chết, lại thất thần, đây là chuyện quỷ gì chứ?

      Bách Mộ Khắc cực kỳ ảo não, giọng lạnh lùng, “Tôi nhanh đến công ty, gặp mặt rồi .”

      đợi thư ký Kim trả lời, đưa tay tắt điện thoại, còn chưa sửa sang lại tâm tình của mình, bỗng nhiên chiếc xe con từ bên trái lao ra với vận tốc kinh người.

      tránh kịp, đầu xe bị đụng mạnh, mạnh đến nỗi làm xe xoay tròn vài vòng đường, bắt được tay lái dùng hết khả năng để ổn định sườn xe, nguy hiểm phát sinh ngoài ý muốn.

      Bách Mộ Khắc ngồi ghế lái bị hoàn cảnh thình lình này dọa cả người đều là mồ hôi lạnh, muốn cởi dây an toàn xuống xe xem xét, nhưng còn chưa kịp cởi, lực va đập từ phía sau đột kích.

      chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn vang lớn, giây sau cả người liền mất ý thức, rơi vào bóng tối.

      Trong căn phòng toàn màu trắng, cái màu của chết chóc này cho đến bây giờ cũng thích, cảm giác, cảm thấy đó là khuyết điểm, hơn nữa khí trầm lặng, biết người nào có thưởng thức tốt như vậy lại chọn cái màu này.

      Bách Mộ Khắc giễu cợt lắc đầu.

      Ở giữa đặt cái giường, phải là cái giường cao cấp quen thuộc mà là cái giường hẹp nho , bốn phía có khung thép, rất giống như giường bệnh mà bệnh viện hay dùng.

      Bách Mộ Khắc cau mày.

      Rốt cuộc ai thiết kế căn phòng này? Sao lại tao ra thiết kế kém như vậy? Cũng phải nằm viện. Điều này làm cho Bách Mộ Khắc luôn thưởng thức và quan tâm đến giấc ngủ thể chịu nổi, mãnh liệt lắc đầu, hoàn toàn dám khen tặng phong cách thiết kế của gian phòng này.

      Gì, nằm giường chỉ có người, giống như người đàn ông, người cắm đầy ống dẫn, người đó hề nhúc nhích, bên cạnh giường bày rất nhiều dụng cụ y học, màn hình còn xuất điện tâm đồ, kèm theo là tiếng vang có quy luật.

      Giường bệnh?

      thể nào, chẳng lẽ, nơi này đúng là bệnh viện?

      Tại sao lại ở đây? Bây giờ mấy giờ rồi? cúi đầu nhìn đồng hồ cổ tay, gần tám giờ, thể chậm trễ, còn hội nghị quan trọng cần chủ trì, phải nhanh đến phòng làm việc mới được, phải nhanh đến phòng làm việc mới được.

      Cặp tài liệu của đâu? Bách Mộ Khắc tìm khắp phòng cũng thấy. Chết tiệt, bên trong có rất nhiều tài liệu quan trọng, nếu như mất rất phiền toái!

      về phía hộc tủ khác của giường bệnh, chuẩn bị mở ra tìm kiếm, tò mò nổi lên…

      Người đàn ông này là ai? ta xảy ra chuyện gì? Nhìn cả người cắm đầy ống dẫn, giống như bệnh tình . chưa bao giờ vô lễ với người khác như vậy, nhưng giây phút này rất muốn nhìn xem người đàn ông giường là ai.

      Đứng ở bên cạnh giường, từ cao nhìn xuống…

      Tròng mắt đen trừng lớn nhìn chằm chằm người nọ.

      Này, khuôn mặt người đàn ông này… lại giống y đúc!

      Bách Mộ Khắc bị hù sợ, vội vàng mở cái chăn người đàn ông kia ra, nhưng phát bàn tay của mình xuyên qua cơ thể người đó, cái gì cũng cầm được.

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? khiếp sợ nhìn tay mình, tay trong suốt…

      , chỉ tay, ngay cả thân thể cũng trong suốt.

      Bách Mộ Khắc khiếp sợ thôi, đầu óc ngừng tự hỏi. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao lại biến thành như vậy?

      cố gắng nhớ lại, dần dần trí nhớ được ghép lại hoàn chỉnh. nhớ tới Dung Dĩ Ân muốn ly hôn với , nhớ đến thất bại ra khỏi cửa làm, nhớ đến lần đầu tiên chuyện với cấp dưới nhưng lại thất thần, nhớ đến lúc bị đụng xe, cả người và xe xoay tròn vài vòng, mạo hiểm nhưng bị thương chút nào, sau đó… Sau đó hình như có sức ép lao thẳng về phía , sau đó biết gì nữa.

      Trái tim lạnh dần…

      Rất hiển nhiên, cũng tránh được kiếp nạn thứ hai, vết thương vô cùng nghiêm trọng, phải dựa vào dụng cụ để duy trì hô hấp…

      Ghê tởm, tại sao có thể như vậy? Giờ khắc này, bất chấp mọi hoàn mỹ, vung tay đấm mạnh lên tường.

      Trơ mắt nhìn nắm đấm của mình rơi vào mặt tường sau đó xuyên ra ngoài, Bách Mộ Khắc suýt nữa hỏng mất.

      Quá hoang đường, mọi chuyện quá hoang đường! Nếu như nằm ở giường bệnh là thể xác của , như vậy, đứng ở đây chính là… hồn phách của rồi!

      thể cứ nằm như thế, còn trẻ, còn rất nhiều chuyện chưa làm, phải nuôi vợ và con, còn…

      Khi gấp đến độ muốn ôm đầu, cửa phòng bệnh mở ra, nhìn thấy Dung Dĩ Ân vào, đến làm gì? Người phụ nữ muốn ly hôn với còn đến đây làm gì?

      Cũng vì , cũng vì làm yên lòng, mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn thể cứu vãn như vậy! oán hận nhìn người phụ nữ trước mắt.

      Dung Dĩ Ân hoàn toàn để ý tới ánh mắt tức giận của , yên lặng bước đến bên giường bệnh.

      đến làm gì? Tránh xa tôi ra! Tôi lệnh cho tránh xa tôi ra!” Bách Mộ Khắc lạnh lùng gào to.

      Nhìn Dung Dĩ Ân vươn tay về phía giường bệnh, Bách Mộ Khắc vô cùng khẩn trương, phải muốn nhổ ống hô hấp của , trực tiếp đưa lên đường, danh chánh ngôn thuận tìm nơi nương tựa mới, ác như vậy chứ? Dầu gì cũng làm vợ chồng hai năm, cũng chưa từng bạc đãi .

      lúc Bách Mộ Khắc cho rằng mình tận mắt thấy tình người đen tối nhất, lại nghe thấy tiếng nức nở tan nát cõi lòng bật ra từ trong miệng Dung Dĩ Ân, tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của

      “Đây là gì? Nước mắt cá sấu sao?” Trong lòng Bách Mộ Khắc đủ mọi cảm xúc.
      Last edited by a moderator: 12/5/15

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá...tiếp editor ơi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :