1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Tim đập, chạm bên môi . . .

      Sáng sớm, lúc Tần Trạch nhìn thấy Tô Nhiên, Tô Nhiên học bài.

      Khi cậu mang theo đám mây u ám, tính toán yên lặng qua , Tô Nhiên đột nhiên quay đầu, : "Cho cậu, hôm nay sữa tươi ấm, bây giờ mặc dù thời tiết lại bắt đầu nóng, nhưng mà vẫn nên uống đồ ấm có lơih cho dạ dày."

      mặt Tô Nhiên có 5 phần nghiêm chỉnh, 3 phần quyến rũ, còn có 1 phân xấu hổ cuối cùng là 1 phần khó chịu.

      Tần Trạch nhìn vẻ mặt sinh động mặt của Tô Nhiên, nhìn trong lúc vô ý khẽ cong đôi môi lên, còn có ít nũng nịu, trái khống chế được nhảy lên kịch liệt .

      Cậu lập tức cầm lấy sữa tươi, trở lại chỗ ngồi, đợi đến lúc Tô Nhiên quay đầu lại, tim của cậu mới bắt đầu dần dần khôi phục lại bình tĩnh.

      Cậu xoa ngực, rất là kỳ quái lầm bầm lầu bầu: "Chẳng lẽ mình mắc bệnh tim, nếu tại sao lại đập nhanh như vậy chứ?"

      Cầm lấy sách giáo khoa, mắt len lén nhìn về phía lưng Tô Nhiên , sau đó nhếch miệng cười khúc khích: "Tô Nhiên đối với mình hình như có chút nhiệt tình."

      Ngón tay phải hướng về phía lưng Tô Nhiên chọc chọc, tay trái cầm quyển bài tập ngữ, hắc hắc, cậu tính toán lợi dụng cơ hội hỏi bài tập, tiến bước xác nhận, Tô Nhiên đối với mình bớt lạnh nhạt rồi .

      Ngón tay biết nặng chọc sau lưng, Tô Nhiên đau đến nhe răng nhếch miệng, tên ngu ngốc này, biết mình bởi vì luyện võ thuật, sức lực trở nên rất lớn sao?

      cau mày quay đầu, vừa muốn lên tiếng chửi rủa, lại cảm giác vật ấm áp xẹt qua mình.

      Đôi môi…

      Ánh mắt của bỗng nhiên mở lớn, nhìn chằm chằm Tần Trạch, ngây người, thời gian giống như dừng lại vào thời khắc này, chỉ còn lại những cánh hoa đào bay loạn ngoài cửa sổ, gió mát thổi đầy phòng học, chiếc rèm cửa sổ màu trắng của phòng học giống như chú chim tung cánh.

      Tô Nhiên cảm giác được tất cả các giác quan của mình lúc này, trở nên rất nhạy cảm, ngay đến cả những hạt bụi ở trước mắt cũng trở nên ràng, mà đôi môi của bản thân lại lên chút rung động, khiến cho toàn bộ thân thể nàng nóng lên.

      3 giây sau, mặt của hai người cũng trở nên đỏ bừng, Tô Nhiên cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, nhanh chóng xoay người, ngón tay lau môi của mình, cảm giác là nóng, biết là bởi vì toàn thân quá nóng, khiến đầu ngón tay cũng nóng, hay là bởi vì đôi môi quá nóng, khiến cho toàn thân cũng trở nên nóng bỏng.

      Ô ~ Tô Nhiên đầu “Phanh” tiếng, đụng trúng phía bàn học, nhưng là lại cảm thấy đau.

      nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế bản thân bình tĩnh bởi vì trong khoảnh khắc này kích động muốn xoay người lại ăn luôn “Tần mỗ”, haizz, Tô Nhiên, vẫn luôn kiêu ngạo vì bản thân biết kiềm chế? Bời vì đôi môi bị đầu ngón tay chạm qua chút, bắt đầu tan rã, thất bại thảm hại, a a a, Tô Nhiên ơi, chẳng lẽ bản thân lại bị Tần Trạch ăn đến sít sao a?

      Đồng thời, trán Tô Nhiên dựa vào mặt bàn, hai tay vô lực rủ xuống ở hai bên, nhắm mắt lại, đỏ mặt, nỗ lực hạ nhiệt độ của bản thân xuống.

      Mà Tần Trạch ở bàn sau, nhìn chằm chằm ngón tay mình, có vẻ ấm lên.

      Trái tim, giống như lại bắt đầu nhảy kịch liệt, Tần Trạch dùng cánh tay khác che lên lồng ngực của mình, sau đó hung hăng bắt lấy da đầu của mình, giống như quả bóng cao su xì hơi, đầu bốc lên đám khói trắng, nằm bẹp dí ở bàn.

      Lý Yến gì nhìn hai người nằm ở , chịu thèm nhìn đến~

      Ngồi cùng bàn Tần Trạch, Lỗ Tri Nan cũng liếc mắt, có phải những người có thành tích tốt, đều ngu ngốc như vậy chứ?

      Tan giờ học, Tô Nhiên và Lý Yến cùng nhau về nhà.

      Mới vừa tới cửa trường học, Tô Nhiên cảm thấy có cái gì đúng. Làm sao lại nhiều người như vậy?

      Còn giống như có cảnh sát, chẳng lẽ ở trước cửa trường học xảy ra chuyện gì sao?

      Nhưng mà Tô Nhiên cũng để ý lắm, lúc các đến gần mới phát , Triệu Giang Phong đột nhiên đứng ở trước mặt cảnh sát. Thấy các ra ngoài, Triệu Giang Phong cười tiếng rất kỳ lạ, chỉ vào Tô Nhiên Lý Yến : “Chính là các ấy, bắt lại cho tôi!”

      Phía sau mấy cảnh sát vừa nghe thấy Triệu Giang Phong ra lệnh liền bao vây các lại.

      người nhóm cảnh sát với Tô Nhiên và Lý Yến: “Chúng tôi là đội cảnh sát hình cục công an, bây giờ nghi ngờ hai người các liên quan đến vụ án cố ý đả thương người khác, xin theo chúng tôi trở về cục hỗ trợ điều tra!”

      Thế này mà là mời sao, đợi Tô Nhiên và Lý Yến chuyện, còng tay lạnh lẽo còng vào tay hai .

      “Chú tại sao bắt chúng tôi?” Lý Yến vội la lên.

      “Ai chúng tôi bắt ? Hỗ trợ điều tra có hiểu hay ! chuyện cẩn thận chút !” cảnh sát tuổi trẻ trừng mắt với Lý Yến.

      “Hỗ trợ điều tra cần thiết phải mang còng tay chứ?” Tô Nhiên lạnh lùng .

      “Hừ! Chúng tôi làm việc cần dạy, con mẹ nó ít nhảm ! Tôi nghi ngờ là nghi phạm, tôi có quyền mang còng tay!” tên cảnh sát mập quát với Tô Nhiên.

      Hai người đem Tô Nhiên và Lý Yến áp lên xe cảnh sát.

      Mà Tần Trạch muốn về nhà, nhìn thấy cảnh này, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, dường như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.

      Toàn thân cậu run rẩy, có loại cảm giác khó tả trải rộng toàn thân.

      Đúng, cậu sợ!

      Cậu nhìn xe cảnh sát càng chạy càng xa, loại cảm giác sợ hãi này bao phủ lên chỗ yếu ớt nhất trong lòng .

      Đồ khốn kiếp! Triệu Giang Phong, cậu chờ đó cho tôi!

      Tần Trạch bước lên xe đạp, phóng nhanh như phát điên chạy về phía nhà ông cụ, cậu cắn răng, thống hận, tại sao, mình lại có thể yếu như vậy, ràng so với trước kia trở nên mạnh mẽ rất nhiều rất nhiều, lại phát mình cái gì cũng bảo vệ được.

      Tô Nhiên, Tô Nhiên, mặc dù còn chưa biết , tại sao tớ đối với cậu có thể giống như trước, nhưng cậu đối với tớ nhất định là rất đặc biệt! Cho nên… Bất luận kẻ nào cũng được tổn thương cậu!

      Xe cảnh sát chạy đường, chỉ lát sau, nghe thấy thanh của Triệu Giang Phong truyền đến từ buồng lái: “Dương đội trưởng, lát nữa tìm mấy em chăm sóc tốt hai ta chút, mẹ, đánh người của tôi, tôi cho cậu ta nếm tư vị giống như vậy, ha ha!”
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sau đó là thanh của tên mập mạp lúc nãy hét lên với Tô Nhiên: " thành vấn đề, lát nữa đem hai đứa nó vào phòng thẩm vấn, tìm mấy tên trẻ tuổi mặc thường phục vào dạy dỗ chúng nó cho nới lỏng gân cốt, chậc chậc, đáng tiếc, hai bé xinh đẹp!"

      "Hắc hắc, vậy phải cám ơn đội trưởngDương rồi!" Triệu Giang Phong cười .

      "Triệu Giang Phong, cậu đừng quá đắc ý, Kiền gia gia của Tần trạch là thượng tướng, nếu cậu dám động vào Tô Nhiên, cậu nhất định được sống yên đâu."Lý Yến hét lên.

      "Hừ, lão già kia sớm về hưu, tuyên bố mặc kệ chuyện của những người trẻ tuổi, hơn nữa Tần Trạch chẳng qua chỉ là cháu nuôi, ba tôi cũng biết Tần Trạch là người nào! Hắc, Tần Trạch cũng liền chỉ giả bộ tỏ ra uy phong trước mặt bọn mà thôi, gần đây quan hệ giữa ba tôi và công an rất tốt, muốn khiến Tần Trạch đau lòng còn phải quá dễ dàng rồi sao. Nhìn kỹ hai người các chút, dáng dấp cũng tệ, có tư vị của tài nữ…” Triệu Giang Phong liếm liếm miệng mặt lộ ra ràng dâm! Sắc!

      Lý Yến tức giận xì tiếng khinh miệt, Tô Nhiên tỉnh táo quan sát cục diện, biết Triệu Giang Phong nhất định là muốn trả thù chuyện năm ngoái, cậu ta cũng điên rồi, chuyện lâu như vậy rồi, hơn nữa trực tiếp đếm tìm Tần Trạch, mà lại tìm đến Tô Nhiên, như vậy vừa làm nhục Tô Nhiên vừa mạnh mẽ đả kích Tần Trạch, công đôi việc.

      Triệu Giang Phong, cho tới hôm nay mới lộ ra bộ mặt , tính cách của người này đơn giản, nếu như dùng con đường chính đạo, nhất định sau này có tiền đồ. Đáng tiếc…

      Tô Nhiên nháy mắt cho Lý Yến, hai người hiểu nhau nên rất ăn ý khi Lý Yến thấy vậy bỗng chốc hiểu được ý của Tô Nhiên, sau đó cũng chuyện nữa, cố giữ hơi sức, chuẩn bị có cơ hội chạy trốn, có thể tấn công bất ngờ.

      Bên kia vẫn còn tiếp tục.

      “Ở trong đồn công an làm chuyện này tốt lắm đâu?” Tên mập .

      “Có gì được, xảy ra chuyện gì cha tôi chịu trách nhiệm, sợ gì?” Triệu Giang Phong khinh miệt .

      Chỉ lát sau, hai người bị đẩy vào phòng phỏng vấn, người được gọi là Dương đội trưởng mập vào, chỉ vào Lý Yến với tên cảnh sát quèn: “Trước tiên đem bé này dẫn , tìm căn phòng trói lại.”

      Tên cảnh sát kia kéo Lý Yến , Tô Nhiên trước bước chắn ở trước thân .

      “Ôi, kịp đợi đến lượt sao… em, nhưng mà bây giờ còn chưa tới phiên em, em cũng đừng xen vào việc của người khác, nếu ta tức giận lên có thể giết chết em… em có tin hay ?” Tên cảnh sát đó thấy Tô Nhiên dám ngăn cản ta nên uy hiếp .

      đây là chấp pháp phạm pháp! còn xứng làm cảnh sát ư? cảm thấy có lỗi với huy hiệu cảnh sát mũ sao?” Tô Nhiên sợ hãi ra lời chỉ trích.

      “Chấp pháp phạm pháp? Vậy lão tử cho mày biết lão tử chính là luật pháp! Nếu phải Triệu Giang Phong muốn mày, lão tử tại làm thịt mày rồi!” Tên cảnh sát kia la lên.

      “Tôi ở đây đừng hòng động vào bạn ấy!” tại điều duy nhất Tô Nhiên có thể làm chính là liều mạng bảo vệ Lý Yến, Lý Yến bị liên lụy, thể lưu lại trong cuộc đời ấy bóng ma khi bị chà đạp.

      “Mày ngang bướng quá rồi đấy, nhón con thối.” Đội trưởng Dương lên tiếng: “Tiểu Đỗ, cậu giáo huấn ta chút.” Đội trưởng Dương với tên cảnh sát.

      Tiểu Đỗ được đồng ý của đội trưởng Dương, lại càng thêm kiêu ngạo, từ trong ngăn tủ móc ra cây côn cảnh sát, phía còn lóe ra ánh lửa đôm đốp.

      “Chậc chậc, đây chính là cây côn điện áp hai trăm V, đánh ở người khẳng định al2 rất sảng khoái đó!” Tiểu Đỗ cười gian chuẩn bị chích lên người Tô Nhiên.

      “Con mẹ nó cậu ngu quá rồi đấy, đúng là con mẹ nó mới tới!” Đội trưởng Dương mắng, “Nếu như cậu trực tiếp dí lên người ta để lại vết thương bên ngoài da, tiểu Chu, cậu dạy cậu ta !”

      tên cảnh sát vừa đen vừa gầy bước tới, dùng chìa khóa mở bên còng sắt tay Tô Nhiên ra, lại đem nó khóa lại trong chiếc bình thủy tinh chứa đầy nước. đợi Tô Nhiên kịp phản ứng, người tên tiểu Chu đó đem côn điện dí vào trong nước.

      Tô Nhiên lập tức run cái.

      Lý Yến nhìn Tô Nhiên bị giày vò, nước mắt cuộn chảy, Tô Nhiên….

      “Như thế nào, có phải rất sảng khoái !” Tiểu Chu hỏi. Điện côn nếu như trực tiếp đâm lên người lưu lại vết thương bên ngoài da, bây giờ có nước dẫn điện, có thể giày vò, nhưng sau đó lại để lại chứng cứ gì.

      “Hừ!” Tô Nhiên vẻ mặt trắng bệch, quật cường lời nào.

      Tiểu Chu vừa nhìn thấy gương mặt quật cường của Tô Nhiên, trong mắt bốc lên ngọn lửa, lập tức kéo dài thời gian hơn.

      Tô Nhiên chỉ cảm thấy, thân thể giống như có ngàn vạn con kiến cắn cắn vậy, cắn toàn thân, sau đó là cảm giác đau thấu xương.

      Lý Yến “A”, kêu lên tiếng muốn chạy tới, nước mắt thi nhau chảy xuống, nhưng lại bị tên cảnh sát gọi là tiểu Đỗ kia kéo lại.

      “Được rồi! Đừng điều chỉnh nữa nếu chết đó!” Đội trưởng Dương mắng.

      Tô Nhiên xụi lơ nằm ở bể nước, cả người chút hơi sức nào nữa.

      Lý Yến rốt cuộc tránh thoát tay của tiểu Đỗ, vội vội vàng vàng chạy tới bên người Tô Nhiên, khóc rống.

      Lúc Tô Nhiên cảm giác sắp té xỉu đến nơi, cửa phòng thẩm vấn “Bốp” bị đá văng.
      Last edited: 14/5/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24: Tỏ tình, xem như thế . . .

      Sau tiếng nổ, thiếu niên đứng ở trong đám tro bụi, ánh mắt lo lắng lập tức dừng người Tô Nhiên.

      "Tần Trạch!" Đôi mắt Lý Yến đẫm lệ mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Trạch như hung thần xuất trước cửa, vui mừng gọi lớn.

      "Mày là ai, ai cho mày xông vào đây?" Tiểu Chu rống to, tiến lên chặn Tần Trạch lại, Tần Trạch bộc phát khí thế kinh người, áp lực vô hình bao trùm cả cục Công An .

      Động tác Lưu loát, mạnh mẽ công kích, trong nháy mắt, Tiểu Chu nhào đất.

      Mọi người trong cục cảnh sát bắt đầu hoảng loạn, rối rít móc súng lục ra, nhắm ngay Tần trạch, đội trưởng Dương hét lớn: "Lại dám đánh lén cảnh sát, đứng lại cho tôi, được nhúc nhích! Cử động nữa, tôi nổ súng!"

      Tần Trạch coi thường tất cả, đối diện với áp lực của cây súng bị ảnh hưởng chút nào.

      Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng những ngón tay thon dài cẩn thận nhàng vuốt lên mặt của Tô Nhiên, dùng hết hơi sức cố nặn ra khuôn mặt tươi cười: "Tô Nhiên, cậu ổn ?"

      Tô Nhiên dùng sức mở mắt, nhìn vẻ mặt dịu dàng của Tần Trạch gần trong gang tấc, mỉm cười: "Cậu đến rồi!"

      Ừ, Tần trạch tới rồi, vậy việc gì nữa có thể yên tâm ngủ, má ơi, quá mệt rồi!

      Tần Trạch bế ngang Tô Nhiên, nhìn đến mấy người che trước mặt , trong ánh mắt lãnh khốc như phóng ra muôn vàn lưỡi đao: "Tránh ra!"

      Mấy tên cảnh sát cầm súng lục, chỉ vào đầu Tần Trạch, nhưng tự chủ được run rẩy, từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống.

      Đội trưởng Dương nhìn các khớp ngón tay của Tần Trạch, rồi lại nhìn Tiểu Chu nằm bất tỉnh nhân mặt đất, nuốt ngụm nước miếng, tên nhóc này nhiều lắm chỉ là học sinh trung học, vậy mà sao lại có lực bộc phát mạnh mẽ như vậy, quá kinh khủng!

      Thế cục càng ngày càng giằng co, ngoài cửa người mặc cảnh phục vào, là người đàn ông mạnh mẽ cao lớn.

      “Lão Dương! Các cậu làm cái gì ở chỗ này!” thanh nghiêm túc vang lên.

      “Cục phó Khương, chúng tôi tra hỏi mấy phạm nhân ở đây!” đội trưởng Dương toát mồ hôi, bất đắc dĩ đáp.

      “Phạm nhân? Ai cho cậu bắt người?! được được được, trước tiên đem súng để xuống .” Cục trưởng Khương nghiêm nghị quát lớn.

      “Cái này, cái này là Triệu Giang Phong đến tìm đến bọn tôi, muốn chúng tôi bắt người.” Đội trưởng Dương khổ sở , súng lục trong tay vẫn còn giơ lên.

      Phó Cục trưởng Khương vẻ mặt thầm, gật đầu cái. Triệu Giang Phong ông biết, là con trai của người lãnh đạo trực tiếp của ông cục trưởng La, xem ra chuyện dễ làm rồi đây, dù sao hai tên nhóc này ông đều đắc tội được.

      “Buông súng xuống hết cho tôi! Tần Trạch câu có sao ?” người trẻ tuổi bước vào phòng nghiêm nghị quát lớn, sau đó nhìn về phía Tần Trạch quan tâm hỏi.

      “Chú Trương, cháu sao, nhưng mà bạn của cháu ổn chút nào, cháu đưa ấy bệnh viện trước.” Sắc mặt Tần Trạch rất khó coi.

      “Được, câu mau , bên ngoài có xe, Tiểu Lý cháu cũng biết rồi.” Người trẻ tuổi dặn dò, sau đó nhìn lướt qua cục phó Khương.

      “Ha ha, đều buông xuống, đều buông xuống, bí thư Trương tại sao lại có thời gian rảnh rối tới đây vậy?” Gừng Phó cục trưởng ra lệnh tiếng, tất cả mọi người như trút được gánh nặng bỏ súng xuống, thiếu niên này cho bọn cảm giác, tựa như hoành hành cùng thảo nguyên Ngạ Lang, sắc bén mà tàn nhẫn.

      Tần Trạch gật đầu cái, ôm Tô Nhiên, bước nhanh ra khỏi bốt cảnh sát, mà Lý Yến cũng vội vàng theo ra ngoài.

      “Ôi chao, bí thư Trương là! Làm sao lại tự mình lên đây vậy, tôi ngài chờ tôi dưới đó lát tôi xử lý mọi chuyện sao?” Cục trưởng Khương nịnh nọt .

      Bí thư Trương liếc nhìn Tiểu Thu nằm dưới đất, nhóc con này, đúng cậu bé có tố chất, chỉ đặc huấn kỳ nghỉ đông, đạt đến trình độ này, lại có thể quật ngã được người trưởng thành lại là cảnh sát võ trang được huấn luyện, trách được ông cụ coi trọng cậu bé như vậy!

      Nghĩ tới đây, ông xanh mặt xoay người lại, lạnh lùng :”Khương Thành Chí, ông xem lại chuyện tốt mà cục các ông làm ! Tần Trạch, là cháu nuôi của Thành Dương Minh! Hừ, nên coi thưởng thân phận này, ông cụ có cháu trai, chỉ có cháu , tại ông cũ hơn 70 tuổi, có bao nhiêu người đến muốn tạo quan hệ với ông ấy, ông ấy đều cự tuyệt, nhưng là năm trước lại nhận người cháu nuôi này, còn cố ý đưa cậu bé đến căn cứ quân Đông Hải huấn luyện, chính ông ngẫm lại xem, cậu bé có địa vị gì trong lòng ông cụ!”

      Trong lòng Phó cục trưởng run rẩy, đưa tên Triệu Giang Phong và đội trưởng Dương này mắng trăm ngàn lần, bắt người tại sao thông qua đồng ý của ông chứ? Xem ra lần này thảm rồi.

      (Phía dưới có chút rắc rối, có thể trực tiếp nhảy qua, đọc có chút khó hiểu, chỉ cần biết rằng, Thành Dương Minh được trao tặng cấp bậc cao nhất trong quân đội – thượng tướng! Hơn nữa rất coi trọng Tần Trạch)

      Nhà họ Thành cũng phải là gia tộc bình thường. Năm đó cha của Thành Dương Minh và Mao gia gia* là bạn chiến đấu, sau đó bất hạnh bị giết trong chiến tranh Trung Nhật, nên cũng được trao tặng bậc cao nhất trong quan đội là thượng tướng, mà khi đó Thành DƯơng Minh mới được gần 10 tuổi, vì an ủi con mồ côi của chiến sĩ chết trận, Mao gia gia nhận nuôi Thành Dương Minh, mặc dù thể nào chăm sóc được chỉ là danh nghĩa, nhưng cũng coi như có ân tình phụ tử, sau này Thành Dương Minh tạo dựng nghiệp riêng, càng ngày càng xuất sắc, đợi đến khi quốc gia phát triển vững vàng, ông cũng được liệt vào thế hệ có công với nước.

      (*) Mao Trạch Đông

      Quốc gia niệm tình ông cũ lập vô số thành tựu cho quốc gia, khi ông về hưu, trao tặng cấp bậc cao nhất là Thượng tướng (đại tướng) mà con trai duy nhất của ông cụ, làm chủ nhiệm quân cơ ở Giang Nam, bởi vì năm đó ông vẫn luôn chiến đấu ở tiền tuyến, cho nên lúc ông có con trai sắp 30 tuổi, mà lúc con trai ông sinh cháu cũng 30 tuổi cho nên cháu ông 13 tuổi vừa đúng bằng tuổi Tần Trạch.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25, Bất ngờ, gặp phụ huynh . . .

      Khi Triệu Xuân và Tô Tường mở cửa, thấy màn như thế này.

      thiếu niên xa lạ, đem hai bàn tay của cậu ta sờ loạn mặt con của bọn họ, mà con của bọn họ vì bị tên sắc lang đó khinh thường mà nước mắt rơi như mưa.

      Vì thế Tô Tường xúc động, hét lên: "Thằng bé này ở đâu ra, lại dám động tay động chân với con của Tô Tường này vậy." Vừa dứt lời, người đến trước mặt của Tần Trạch, vừa mới đưa nắm tay lên, chuẩn bị cho tên nhóc trước mặt nhìn xem lại hại của mình, nhưng ngờ Tần Trạch lại đẩy thắt lưng Tô Tường, dưới chân quét vòng, trọng tâm cả người Tô Tường vững, chỉ xíu nữa là ngã xuống đất, Tần Trạch dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ Tô Tường đứng vững trở lại.

      Tần Trạch cười thăm hỏi: "Chào ba của Tô Nhiên, cháu là bạn học của Tô Nhiên, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt lúc bác đưa áo mưa đến phòng học cho Tô Nhiên.”

      Tô Nhiên ở giường biết làm sao: “Cha, mẹ, cậu ấy là bạn cùng lớp con, Tần Trạch. Hôm nay vì có cậu ấy con mới được cứu.”

      Mặc dù như vậy, nhưng Tô Tường vẫn vừa mắt Tần Trạch, chẳng nhẽ những điều ông vừa thấy là giả sao.

      Ngược lại Triệu Xuân lại hào phóng hơn rất nhiều, mỉm cười hỏi: “Nhiên Nhiên nhà bác, từ tố chất thân thể rất tốt, lần này là do cẩn thận, lại đụng phải dây điện, cũng may mắn có cháu, aiz, đứa này, đúng là quá sơ ý có chút cẩn thận nào của đáng có cả.”

      Ha ha, Tô Nhiên hơi xấu hổ, đúng là hay quên thứ này thứ kia bình thường cũng cẩn thận.

      Mà lời Triệu Xuân , là do Tô Nhiên dối, suy nghĩ cẩn thận chuyện này chút, những chuyện tốt này vẫn nên giấu tốt hơn. nên làm cho cha mẹ lo lắng, cho nên sau khi vào bệnh viện, bảo Tần Trạch gọi điện cho ba mẹ Tô.

      Tần Trạch đứng bên cạnh mỉm cười, bây giờ cậu buông xuống tâm trong lòng, tại cậu cảm thấy cậu là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

      “Mẹ, mẹ làm chưa vậy?” Tô Nhiên đột nhiên nhắc đến chuyện này, trong lòng có chút căng thẳng.

      Triệu Xuân nở nụ cười thoải mái: “Bệnh viện ở địa phương giúp mẹ làm, cũng kiểm tra qua, mẹ mang thai, bọn họ qua tuần lễ nữa, có thể nhận giấy khai sinh rồi.”

      “Vậy, mẹ mang thai sao?” Tô Nhiên nhìn vẻ mặt vui vẻ của Triệu Xuân, có chút nghi ngờ.

      “Hắc hắc, mẹ con mang thai, nhưng bởi vì mới mang thai có mấy ngày, đến cả bệnh viện lớn cũng mới chỉ tạm thời kiểm tra ra, bệnh viện ở địa phương làm sao có thể kiểm tra ra được.” Tô Tường cười, còn có tâm trạng vui sướng chờ đợi của người làm cha.

      “Ha ha, cha mẹ, quá may mắn rồi, sau này gia đình chúng ta bốn người rồi, nhưng mà chúng ta vẫn nên giấu , chờ nhận được giấy khai sinh, khi đó lại ra ngoài.” Tô Nhiên vẫn cẩn thận nhắc nhở cha mẹ mình bị vui sướng làm choáng váng đầu óc.

      “Được, được, cha mẹ biết.” Triệu Xuân trừng mắt liếc Tô Nhiên, đột nhiên nghĩ đến còn có người bị vắng vẻ nãy giờ, vì vậy lôi kéo cậu ngồi xuống bên cạnh.

      “Cháu tên là Tần Trạch sao, trong nhà những ai?”

      “Cha mẹ làm gì?”

      “Thành tích học tập như thế nào?”

      “Ông bà cháu còn khỏe ? Đối với cháu có tốt

      đầu hai cha con Tô Nhiên toát mồ hôi, đây đâu phải là trò chuyện đâu, ràng điều tra gia đình nhà người ta? Nhưng mà Tần Trạch ở trước mặt mẹ Tô Nhiên rất lễ phép, đối với những câu hỏi của Triệu Xuân, đều trả lời cách ràng, mà Triệu Xuân càng nghe càng vui mừng, đứa này quen biết với ông Kiền, ha ha, có tiền đồ, có tiền đồ.

      Cuối cùng, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, càng ngày càng hợp ý, Triệu Xuân lớn giọng : “Đứa bé này tệ, về sau chăm sóc Tô Nhiên nhà bác nhiều hơn nhé, Tô Nhiên nhà bác rất ngây ngô, về sau cháu chỉ bảo con bé nhé, để cho con bé lanh lợi thêm chút.”

      Mẹ ~ ~ cậu ấy ngốc hơn con đó, có biết vậy? Ai dạy dai đây!

      Mặc dù, Tô Nhiên nghe thấy lời mẹ già cực kỳ khó chiuj, nhưng mà....

      Nhưng vẫn còn may, là Tần Trạch cậu được mẹ tớ chấp nhận rồi! Nhớ đến kiếp trước, mẹ phản đối tớ qua lại với cậu! Do gia cảnh nhà cậu tốt, hơn nữa thi đại học lại trượt, kiểm tra cũng được khá lắm. Thành kiến của mẹ đối với cậu giống như biển khó có thể lấp đầy được.

      Mẹ luôn trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Nhiên rồi : “Mẹ được là được, loại con trai như vậy có gì tốt, học tập bằng con, gia cảnh lại bằng gia đình chúng ta, nếu con gả , chỉ có thể chịu khổ mà thôi!”

      Tô Nhiên kiên quyết phản kháng: “Mẹ, là con người tất nhiên có thời điểm thất bại, lúc cậu ấy thi lên trung học còn đứng top 5 toàn lớp nữa cơ mà, lúc học cao trung còn là học sinh mũi nhọn trong ban nữa!”

      Triệu Xuân nghe vậy lại giận hơn: “Những đứa con trai mà điểm thi lên trung học tốt như vậy, tại sao lúc thi đại học lại trượt, chắc chắn lúc học cao trung chơi bời lêu lổng rất nhiều!”

      “Mẹ! Cậu ấy rất cố gắng học đại học, học ngành kiến trúc thiết kế cũng đạt được nhiều giải thưởng, các cuộc thi hàng năm đều đứng trong Top 5, còn chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khóa đều khen cậu ấy có năng lực, lúc thực tập cũng được ông chủ khen ngợi!”

      “Hừ, có ích lợi gì chứ? Những người học cái đại học kia đều phải là người tốt, thành tích ở lớp học đứng Top 5 có gì đặc biệt hơn người chứ, con tốt nghiệp ở trường đại học lớn trong cả nước, cậu ta chỉ được nhận chứng chỉ tốt nghiệp cấp ba, cái giấy chứng nhận chính quy kia là do mua mà có được thôi!” Triệu Xuân thỏa hiệp!
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tô Nhiên tức giận đến phát hỏa, ra sức đóng sầm cửa lại: "Con chỉ thích cậu ấy thôi, đời này người đối xử với con tốt nhất là cậu ấy, cậu ấy cũng là người thích hợp nhất với con! Mẹ, dù mẹ có như thế nào nữa, con vẫn muốn gả cho cậu ấy."

      Triệu Xuân cảm thấy cứng rắn được gì ngược lại càng khiến con bé tức giận, nên đứng ngoài cửa bắt đầu thuyết phục nhàng: "Nhiên Nhiên, cả cuộc đời của mẹ, cũng bởi vì nghe lời bà ngoại con, cứ nhất định phải gả cho ba con, cho nên bây giờ vẫn nghèo nhất trong ba chị em, để cho mọi người khinh thường, con nên nghe lời mẹ, mẹ cũng vì muốn tốt cho con mà thôi, ngoan, sớm buông tay , đối với con hay với cậu ta đều tốt, nếu , sau này con khổ."

      Tô Nhiên nghe thấy vậy, trực tiếp dùng gối che lỗ tai mình lại, trong lòng đau khổ: Tần Trạch, Tần Trạch, tại sao muốn ở cùng cậu lại khó khăn như vậy, tại sao mẹ lại hiểu cho tình cảm của hai đứa chúng ta, tại sao chúng ta lén lút nhau ba năm, đến năm bốn đại học mới công bố còn gặp nhiều phản đối như vậy, Tần Trạch, tại sao lại mệt mỏi như vậy chứ?

      Tô Nhiên nghĩ tới đây, nhìn lại thái độ của mẹ đối với Tần Trạch, tâm trạng biết vì sao càng thêm chua xót, cuộc sống chính là như vậy ư?

      Có tiền, có tương lai, cái gì cũng có thể được.

      có tiền, có tương lai, con đường phía trước khắp nơi đều là chông gai.

      Az, muốn nghĩ đến nữa, mọi chuyện qua cứ cho qua , bây giờ qua rồi, tất cả mọi việc đều phát triển theo chiều hường tốt đẹp, phải sao?

      Tần Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Nhiên cười dịu dàng với mình, mặt lại kiềm chế được đỏ lên, chọc cho Tô Tường tức giận trừng mắt mấy lần, mà Triệu Xuân lại che miệng cười trộm.

      Buổi tối cứ trôi qua như vậy, hôm sau, bởi vì mới là thứ sáu, cho nên Triệu Xuân và Tần Trạch đến trường học, thuận tiên xin nghĩ cho Tô Nhiên, Kim Hữu Nhân sớm ra chỉ thị ngăn cấm, mà học sinh trong trường Trung học Minh Tú đầu ăn ý bàn luận chuyện này, cho nên lúc Triệu Xuân Tô Nhiên cẩn thận bị điện giật dẫn đến bị thương, phài xin nghỉ ngày, Kim Hữu Nhân cũng kinh ngạc, chỉ là trấn an Triệu Xuân mấy câu, cũng mong ước Tô Nhiên sớm khỏe lại.

      Vì vậy trong ngày này, Tô Nhiên ở lại trong bệnh viện yên tĩnh điều dưỡng thân thể, nhưng mà đến buổi tối lại rất náo nhiệt, trong phòng bệnh của Tô Nhiên chật ních các bạn học kể cả những người quen biết, các học sinh gnhe học sinh gương mẫu của bọn họ nằm viện nên cùng nhau đến thăm bệnh, bỗng chốc bệnh viện giống như biến thành trường học, cực kỳ náo nhiệt.

      Sau đó, bệnh viện phải điều động tới nhân viên an ninh, mới có thể đem những học sinh này đuổi ra ngoài.

      Tô Tường Triệu Xuân, mới thắm thiết cảm nhận được, con bọn họ , , nổi tiếng quá! Nổi tiếng đến mức làm cho người ta xấu hổ!

      Lý Yến và Văn Phương là được Triệu Xuân tự mình dẫn vào, sau đó bà cùng Tô Tường ra ngoài.

      Ba người Tô Nhiên xúm lại về chuyện chấn động lòng người tối qua, Văn Phương nghe xong lập tức hét lên, sau đó lại cảm thán, và đau xót cho Tô Nhiên và Lý Yến, cuối cùng, ôm Tô Nhiên và Lý Yến: “ Xin lỗi, ngày hôm qua mình ở đó cùng các bạn!”

      Lý Yến cùng Tô Nhiên đồng thời : “ Ngốc nghếch cậu tới đó mới là chuyện tốt!”

      xong, ba người đều ngầm hiểu rồi ôm nhau ha ha nở nụ cười.

      Cứ như vậy, sau mấy ngày nằm viện, Tô Nhiên vui vẻ trở lại, bắt đầu học trở lại.

      Vừa vào cổng trường, Tô Nhiên cảm thấy bầu trời hôm nay đặc biệt xanh hơn, lá cây trong trường cũng xanh hơn, và tất cả các bạn học trong trường đều đáng .

      Dọc theo đường , tất cả mọi người đều vui vẻ chào Tô Nhiên, mà Tô Nhiên cũng vui vẻ đáp lại từng người, lúc vào trong lớp, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Tần Trạch, hai người hơi mặt đỏ, sau đó nhàng gật đầu.

      Đêm hôm đó, mặc dù, Tần Trạch thích , nhưng cũng có cảm giác với Tô Nhiên giống những người khác, còn chờ cậu, vậy có thể có thể coi như là tỏ tình nửa rồi.

      Oa ~ thời gian trôi nhanh, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp, Mùa hè, mùa hè mau đến .

      Lúc Tô Nhiên vui sướng, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng thảo luận nho , khiến cho Tô Nhiên dựng lỗ tai lên.

      “ Mọi người nghe chưa, tại nước ta bùng phát loại dịch cảm, rất kịch liệt, hình như có thể gây chết người đó.”

      “ Đúng vậy! tại rễ bản lam trong hiệu thuốc, và thuốc tiêu độc đều bán hết, ngay đến cả tỏi trong chợ giá cũng tăng gấp mấy lần.”

      “ Tớ còn nghe , ở rất nhiều thành phố lớn cho phép người tự tiện ra vào thành phố, những người phát sốt, nhảy mủi đều phải chuyển tới phòng cách ly!”

      “ Cách ly, tại sao lại cách ly?”

      “ Đương nhiên là bởi vì nó truyền nhiễm, bệnh này quá nguy hiểm, lại lan truyền nhanh, chỉ cần tiếp xúc với bệnh nhân, 89% lây bệnh.”

      Nghe thấy lời của những đứa bé này, Tô Nhiên nhíu mày, xem ra dịch SARS bùng phát khắp cả nước rồi! Az haz haz, cũng quên béng mất dịch bệnh này rôi, kỳ nghỉ dài hạn ngày mùng tháng năm chắc chắn được thoải mái rồi~

      Nhưng cũng phải noi rằng đất Giang Nam này đúng là phong thủy bảo địa ( Tốt), bão bão thổi tới, động đất động đất cũng có, khô hạn nạn lụt củng đến phần nó, ngay đến cả SARS, ở thành phố Giang Nam cũng chỉ là con cọp giấy, thấy nó đáng sợ, nhưng lại có ai bởi vì nó mà chết, là dịch SARS này lan truyền đến Giang Nam!

      Cho nên lúc Tô Nhiên nghe thấy mấy đứa bé này chuyện với nhau , vẫn rất bình tĩnh….
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :