Vật hi sinh tu chân ký - Nhu Nạo Khinh Mạn (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Truyện hay quá, mong chap tiếp của bạn, biết đường còn xảy ra chuyện gì nữa
      lovesu thích bài này.

    2. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 21
      Editor: lovesu
      Đoàn xe tiếp tục lên đường, Tô Hạo và Hàn Bảo có việc gì, trong lòng tất cả mọi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn. Tô Ngưng Mi, Tô Hạo, Hàn Bảo, Tưởng Nhật và Tưởng Nguyệt đều vô cùng mệt, đặc biệt là Tô Ngưng Mi và Tưởng Nguyệt ngày đêm ngủ, Tô Ngưng Mi bởi vì có ở trong gian tu luyện, cho nên cùng người bình thường giống nhau cũng có cảm giác buồn ngủ.

      Hai chiếc xe do cậu cả của Tô Ngưng Mi- Tô Quốc Khánh và cậu út Tô Quốc Văn lái, còn những người khác nghỉ ngơi.

      Tô Ngưng Mi mệt mỏi, ngã ghế xe về phía sau chút, nằm ở đó nghỉ ngơi. Ngủ được hai ba tiếng liền tỉnh lại, đoạn đường trở nên gập ghềnh. Bởi vì tận thế đột nhiên đến, quốc lộ cũng là mảnh hỗn loạn, có vài chiếc xe ngã trái ngã phải làm thành vật cản quốc lộ, cho nên phải gọi người xuống xe để dọn dẹp con đường. Hơn nữa ở xung quanh quốc lộ cũng vài làng mạc , bên trong có vài con zombie du đãng chạy đến quốc lộ, xe chạy càng thêm chậm chạp.


      Đến lúc giữa trưa thiếu úy Ngô Thần ra lệnh ở tại chỗ nghỉ ngơi tiếng, mọi người ăn thịt, nghỉ ngơi nửa tiếng liền tiếp tục khởi hành.

      Từ thành phố W đến thành phố G phải được qua thành phố C, khoảng đến năm giờ chiều chỉ còn có bốn năm mươi km nữa đến thành phố C. Khu vực thành thị zombie rất nhiều, buổi tối chắc chắn có khả năng tiếp tục lái xe, chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai chạy ngang qua thành phố C bằng quốc lộ 106.

      Thành phố C là thành phố thiên nhiên, xung quanh có núi có sông, phong cảnh xinh đẹp, Tô Ngưng Mi biết vẻ xinh đẹp này chỉ là bề ngoài bên trong có khả năng cất dấu mối nguy hiểm vô vùng lớn.

      Xem ngọn núi lớn ở phía xa xa, Tô Ngưng Mi nhíu mày, hi vọng buổi tối có thú biến dị xuất .

      được ngày xe, đám người ở phía sau đều khổ nổi, giờ phút này đều xuống xe bắt đầu hoạt động, Tô Ngưng Mi thu hồi tầm mắt, vội vàng nấu đồ ăn, vốn đường đều vô cùng vất vả, cũng nghĩ ngược đãi dạ dày của mình. Tìm lấy vài khối đá tạo thành cái đế, nhặt ít củi về đốt lên, lại kêu Hàn Bảo đổ nước đầy vào nồi, đám người xung quanh nhìn thấy dị năng của Hàn Bảo đều vô cùng hâm mộ.

      Trong gian Tô Ngưng Mi có rất nhiều thức ăn, nhưng dám lấy ra làm đồ ăn, chỉ có thể lấy ít gạo từ bao gạo ở xe rồi thêm vào đó chút tương thịt để nấu cháo thịt.


      Ăn uống no đủ, lúc bấy giờ màn đêm buông xuống, vẫn như cũ mọi người thay phiên nhau gác đêm, vì Tô Hạo và Hàn Bảo bị thương nên thể gác đêm, Tưởng Nhật và Tưởng Nguyệt gác nửa đêm đầu, Tô Ngưng Mi gác nửa đêm sau cho đến sáng. Ở xe Tô Ngưng Mi cũng ngủ, uống ít nước linh dịch pha loãng nhắm mắt lại tu luyện, đến lúc nửa đêm sau cho đến sáng bị Tưởng Nhật và Tưởng Nguyệt đánh thức, lúc này Tô Ngưng Mi mới ôm túi ngủ nhảy lên nóc xe.

      Mặt trời dần dần dâng lên, đêm bình an.

      Sau khi ăn điểm tâm, mọi người lại tiếp tục khởi hành.


      Mười mấy tiếng sau, mọi người đến thành phố C bằng quốc lộ 106, lần này thành phố C tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nguyên bản số người hơn ba trăm nay chỉ còn lại khoảng trăm.

      Mọi người mới đến thành phố C mặc dù có zombie nhưng tất cả đều lựa chọn tránh né, sau lại gặp con mèo biến dị làm trễ nãi thời gian của đoàn người, nghĩ tới lại bị đàn zombie cấp 1 vây quanh, trải qua nhiều gian khổ mới có thể giải quyết được con mèo biến dị và thoát khỏi đàn zombie. Zombie ở thành phố C rất nhiều, chờ đoàn người ra khỏi thành phố C là ba bốn giờ chiều.


      Trong khi đó đám người Tô Ngưng Mi, ngồi ở trong xe Jeep là Tô Quốc Mai và Mục Tiểu Nghiên đều bị zombie cào trúng bị thương, giờ phút này hai người đó sắc mặt trắng bệch nằm ở trong xe, Tô Vũ nhìn Tô Ngưng Mi ánh mắt càng chứa đựng thêm phẫn nộ.

      Đám quân đội mà Ngô Thần mang theo cơ hồ chết hết nửa, còn tổn thất hai dị năng giả, bị ép buộc phải buông tha cho chiếc xe quân đội, nhưng mà hai người già và đứa trẻ kia lại được bảo vệ vô vùng tốt, làm cho bọn họ bị thương gì.

      Tô Ngưng Mi nhìn dì út và em họ Mục Tiểu Nghiên, hai tiếng kể từ khi hai người bị zombie cào bị thương. Tình huống của hai người tốt, sắc mặt bắt đầu xanh xao, hốc mắt cũng có chút hãm xuống, móng tay bắt đầu biến thành màu đen, miệng vết thương bắt đầu xuất mủ. Tô Vũ hung tợn nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi, “Đều là bởi vì chị, đều là tại chị, nếu dì út và em họ cũng trở thành như bây giờ, nếu phải vì tới tìm chị, chúng tôi chắc chắn sống tốt ở nhà......”

      Tô Ngưng Mi bị Tô Vũ quấy rầy, cười lạnh, “ sống tốt ở nhà? cho là chỉ bằng mình họ Tô Hạo có thể giải quyết vấn đề thức ăn cho sao? Đừng ngây thơ như vậy, nếu bây giờ còn ở nhà, chắc chắn đói chết. Còn có, mau chóng tránh ra, tôi muốn giúp bọn họ rửa sạch miệng vết thương, đừng ngồi ở trong này cản trở!” Tô Ngưng Mi xong đưa tay vào ba lô từ trong gian lấy ra hai bình linh dịch pha loãng. Này hai bình linh dịch pha loãng này nồng độ linh dịch rất cao.


      Dùng nửa bình để rửa sạch miệng vết thương còn nửa bình cho hai người họ uống. Lúc này, cửa sổ xe vang lên tiếng cộc cộc, Tô Ngưng Mi quay đầu liền nhìn thấy, là thiếu úy Ngô Thần, kéo cửa sổ xuống, đưa đầu ra ngoài chút, “Chuyện gì? ”

      Ngô Thần thoạt nhìn rất mệt mỏi, cũng rất chật vật, thân đầy vết máu, chỉ chỉ Tô Quốc Mai và Mục Tiểu Nghiên ở trong xe, “Hai người bọn họ bị zombie cắn, tốt nhất nên giết bọn họ , bằng người nhà của có nguy hiểm.”

      Tô Vũ thét chói tai, “Tô Ngưng Mi nếu dám đụng đến dì út và em họ, tôi nhất định cùng liều mạng.”

      Tô Ngưng Mi mắt lạnh như băng nhìn cái, “Câm miệng, xuống xe cho tôi!” Tô Vũ mím môi, tức giận trừng mắt nhìn Tô Ngưng Mi chính là vẫn xuống. Tô Ngưng Mi lười nhiều với ta, phen mở ra cửa xe, đẩy ta xuống, làm cho Tô Vũ hét lên tiếng, Tô Ngưng Mi nhìn Chu Thu Tâm ở bên cạnh mình trầm tư: “Dì cả, có con ở đây chăm sóc dì út và em họ là được, dì qua bên kia nghỉ ngơi chút .”

      Chu Thu Tâm trong lòng cũng biết chính mình chỉ là người thường, ở trong này cũng giúp được gì, gật đầu xuống xe. Lúc này Tô Ngưng Mi mới nhìn Ngô Thần ở bên ngoài, mở miệng : “Thiếu úy Ngô, bị zombie cào trúng có khả năng trở thành thức tỉnh giả, tôi tại là đụng đến bọn họ.” nhớ được tình tiết của truyện, sau khi Trình Dung có được gian từng dùng linh dịch cứu nam chính khi ta bị zombie cào trúng, thậm chí nam chính bởi vì vậy mà thức tỉnh thêm dị năng, chữa khỏi! Hơn nữa trong tiểu thuyết Mục Tiểu Nghiên cũng là dị năng giả hệ chữa khỏi, toàn bộ căn cứ chỉ có nam chính và Mục Tiểu Nghiên có dị năng chữa khỏi, bởi vậy khắp nơi chèn ép Tô gia, cuối cùng làm cho Tô gia diệt vong.


      Ngô Thần cười khổ, “Tô tiểu thư, tỷ lệ sau khi bị zombie cào trúng trở thành thức tỉnh giả quá thấp, trong mấy vạn người cũng nhất định có , tôi nhìn vẫn nên buông tha . Mời giải quyết bọn họ, tôi là vì an toàn của tất cả mọi người ở đây.”

      Tô Ngưng Mi phất phất tay, lười ở cùng tranh cãi, ngã ghế ngồi về phía sau cài dây an toàn cố định Tô Quốc Mai và Mục Tiểu Nghiên ở chỗ ngồi, “Chỉ có thể như vậy, nếu bọn họ trở thành zombie tôi nhất định giải quyết bọn họ.” xong quơ quơ cao dao Thụy Sĩ trong tay, “Thiếu úy Ngô cũng biết tôi là năng lực thức tỉnh giả, hơn nữa rất mạnh, cho nên cứ yên tâm .”

      Nhìn thoáng qua hai người ở xe sắc mặt tái xanh lại, hốc mắt hãm sâu, Ngô Thần lắc lắc đầu thêm gì nữa cất bước .

      Tô Vũ còn đứng ở tại chỗ dùng sức trừng mắt nhìn Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi mặc kệ , đem cửa sổ xe kéo xuống, lại khóa cửa xe lại.

      P/s: Định lễ tặng mọi người hai chương nhưng máy tính hư tới bây giờ mới sửa được mất hết dữ liệu:031::018:


      Last edited: 4/5/15
      Abby, phuongvutyty, fujjko6 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ui nhọ qué......thanks nhá......fiting....TV này chẳng làm gì được cứ ra vẻ tui khinh..
      lovesu thích bài này.

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      á, chờ nàng lâu quá rồi

    5. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 22
      Editor: lovesu

      Ngô Thần bị ép buộc vứt bỏ chiếc xe quân đội, toàn bộ thức ăn đều ở chiếc xe quân đội bị vứt bỏ đó, giờ phút này ta xem xét tình hình xung quanh, chuẩn bị mang theo cấp dưới tìm chút thức ăn. Xung quanh quốc lộ có vài sơn thôn , chẳng qua là ở vùng lân cận đều là những ngọn núi lớn, sợ núi có động vật biến dị, Ngô Thần do dự biết nên kiếm thức ăn hay nên chịu đói hai ngày.

      Từ buổi sáng lúc ăn vài miếng lót bụng cho đến bây giờ vẫn chưa có gì vô bụng, lại chiến đấu hăng hái cả ngày, ai ai cũng đói đến hai mắt sáng lên, cho dù tại đường thông, muốn đến căn cứ thành phố G cũng cần ít nhất vài tiếng. Nếu tiếp tục gặp phải nguy hiểm gì, chỉ sợ thời gian lại bị kéo dài ra, quan trọng hơn nữa nếu đụng phải nguy hiểm mà chưa được ăn no, bọn họ khẳng định thể chống đỡ được, cho nên chỉ còn cách kiếm thức ăn.

      Ngô Thần thống kê lại chút, còn lại hai mươi ba binh lính, mười ba người đến các sơn thôn ở vùng lân cận kiếm thức ăn, còn lại mười người ở lại bảo vệ hai người già và đứa kia.

      Đoàn người Tô Ngưng Mi có số thức tỉnh giả nhiều nhất, có tới năm người, Ngô Thần chạy tới hỏi bọn Hàn Bảo có muốn cùng thu thập vật tư hay , Hàn Bảo có chút do dự, đồ ăn của bọn họ tuy rằng đủ để cho mọi người kiên trì đến căn cứ, nhưng đồ ăn đều là càng nhiều càng tốt. Trong lúc do dự, Tô Ngưng Mi từ cửa sổ xe nghiêng đầu ra nhìn Ngô Thần : “Ngô thiếu úy, thức ăn của chúng tôi còn đủ, , hôm nay mệt mỏi cả ngày, mọi người đều cần phải nghỉ ngơi, thử hỏi những người ở phía sau, xem bọn họ có muốn cùng hay .”

      Ngô Thần tuy rằng tiếc nuối, nhưng thể miễn cưỡng hai người, gật đầu, về phía đoàn người ở phía sau. Ở phía sau gần như chỉ còn lại hai mươi chiếc xe, thức tỉnh giả cũng chỉ có ba người. Có đồ ăn chịu , sợ gặp nguy hiểm, có đồ ăn cùng với Ngô Thần, ba người thức tỉnh giả kia cũng theo.

      Hàn Bảo nhìn bóng lưng của đám người về phía cửa núi, hơi có chút tiếc nuối. Tô Ngưng Mi nhìn thấy dáng vẻ của , cười : “Bảo Nhi, thức ăn của chúng ta cũng đủ để đến căn cứ, hôm nay lại mệt mỏi cả ngày, nếu cùng bọn họ thu thập vật tư gặp phải nguy hiểm, dưới tình trạng mệt mỏi vô lực như tại em có thể tưởng tượng được hậu quả, cho nên cần hâm mộ bọn họ, bây giờ mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi chút .”

      Hôm nay chiến đấu đều là bọn Hàn Bảo, tinh thần lực trong cơ thể dùng hết sau lại dùng tinh hạch bổ sung liền tiếp tục gia nhập chiến đấu, mọi người đều mệt đến rã rời.

      Tô Quốc Khánh, Chu Thu Tâm vội vàng nhóm lửa nấu cơm, nghe vậy, cười : “Đúng vậy, Bảo Nhi, hôm nay bọn con mệt muốn chết rồi, mau nhanh chóng nghỉ ngơi, chờ thức ăn được nấu xong gọi các con.”

      Bọn Hàn Bảo cũng phản đối, hôm nay quả mệt kinh khủng, liền leo lên chiếc xe Benz nghỉ ngơi.

      Tô Ngưng Mi kéo cửa sổ xe xuống nhìn về phía dì út và em họ được cố định ghế xe, sắc mặt của hai người hình như khôi phục lại chút, miệng vết thương cũng xuất mủ, vết sưng đỏ cũng biến mất. Tô Ngưng Mi từ trong gian lấy ra bình linh dịch pha loãng đút cho hai người uống, cứ cách mười phút lại cho hai người uống ít linh dịch pha loãng. Sau tiếng, sắc mặt của Tô Quốc Mai và Mục Tiểu Nghiên khôi phục lại màu hồng nhuận, hốc mắt cũng trở lại bình thường, miệng vết thương cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, Tô Quốc Mai rên lên tiếng, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Tô Ngưng Mi liền ngơ ngác lúc, “Tiểu Mi, dì...... Dì phải bị zombie còn trúng bị thương sao? Này...... Có chuyện gì xảy ra?”

      Tô Ngưng Mi thấy vậy trong lòng liền thở phào nhõm, cuối cùng cũng có thể yên tâm, giúp đỡ mở dây an toàn ra,“Dì út, dì có việc gì.”

      “Dì sao?” Khuôn mặt của Tô Quốc Mai lên vẻ vui mừng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Mục Tiểu Nghiên ở bên cạnh, lấy tay lây Mục Tiểu Nghiên còn ngủ say, “Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên con thế nào rồi? Tiểu Mi, Tiểu Nghiên có việc gì .”

      Tô Quốc Mai bị dọa sợ hãi, cũng may Mục Tiểu Nghiên nhíu mày cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thấy Tô Quốc Mai, mạnh mẽ nhào vào trong lòng của bà khóc lớn lên, “Ô...... Mẹ, đáng sợ, con rất sợ, ô ô, mẹ......”

      “Được rồi, Tiểu Nghiên ngoan, đừng khóc, có việc gì, mọi chuyện đều qua hết rồi.” Tô Ngưng Mi vỗ vỗ bả vai của Mục Tiểu Nghiên, thay tiểu nha đầu mở dây an toàn người ra . Lại nhớ tới cái gì, kéo Tô Quốc Mai lau nước mắt, “Dì út, dì có cảm thấy có cái gì khác ? Có cảm giác gì đặc biệt ?”

      Tô Quốc Mai ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Tô Ngưng Mi,“Có cảm thấy có cái gì khác ? Giống như có cái gì khác......” , Tô Quốc Mai bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, thể tin được đưa tay quơ quơ trong khí, lại dùng sức chớp mắt, “Này...... Đây là có chuyện gì xảy ra?”

      Tô Ngưng Mi trong lòng khẽ động, “Dì út, dì nhìn thấy cái gì?”

      “Dì...... Dì nhìn thấy gian, Tiểu Mi chuyện gì xảy ra?” Tô Quốc Mai cảm thấy khó có thể tin được, lại duỗi tay sờ gian chỉ có mình nhìn thấy được.

      ra là dị năng gian, trong lòng Tô Ngưng Mi mừng rỡ, cười : “Dì út, chúc mừng dì thức tỉnh dị năng gian, về sau dì chính là dị năng giả.” xong lại quay đầu nhìn về phía Mục Tiểu Nghiên, cười : “Tiểu Nghiên, em có cảm thấy người có địa phương nào đặc biệt ? Em xem mẹ thức tỉnh dị năng gian, Tiểu Nghiên khẳng định cũng có thể thức tỉnh dị năng.”

      Mục Tiểu Nghiên ngẩng đầu, bất an liếc mắt nhìn Tô Ngưng Mi cái, sau đó lấy hết dũng khí đưa tay bao trùm miệng vết thương cổ tay của Tô Quốc Mai, thế nhưng miệng vết thương lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được chậm rãi khép lại. Tô Ngưng Mi nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, Tô Quốc Mai lại mở to hai mắt nhìn.

      Tô Quốc Mai lắp bắp nhìn về phía Tô Ngưng Mi, “Tiểu Mi, có chuyện gì xảy ra?”

      Tô Ngưng Mi cười : “Dì út, sau khi bị zombie cào trúng hay cắn bị thương có khả năng trở thành dị năng giả, dì và Tiểu Nghiên đều vượt qua phát bệnh, đương nhiên dị năng thức tỉnh. Chẳng qua dì út, dị năng gian của dì có thể để cho người ngoài biết, nhưng dị năng chữa khỏi của Tiểu Nghiên chỉ có thể cho người nhà, đối với người ngoài nhất định phải giấu có biết hay ?”

      , bên ngoài liền vang lên tiếng của Chu Thu Tâm, “Tiểu Mi, trước xuống ăn cơm con.”

      “Dì út chúng ta trước xuống ăn cơm, đợi lát nữa liền đem tin tốt này cho mọi người.”

      Tô Ngưng Mi lôi kéo Tô Quốc Mai và Mục Tiểu Nghiên xuống xe, mọi người nhìn thấy hai người tỉnh lại, vô cùng mừng rỡ, ngay cả Tô Vũ sắc mặt cũng dịu ít, ôm cổ Mục Tiểu Nghiên, “Tiểu Nghiên, em rốt cục cũng tỉnh, vừa rồi làm chị rất sợ hãi.”

      Mục Tiểu Nghiên nở nụ cười tươi, sờ sờ mặt của Tô Vũ,“Chị Vũ yên tâm, em sao.”

      Tô Vũ liền cười lên, lôi kéo Mục Tiểu Nghiên đến bên cạnh nồi, múc chén cháo thịt đưa cho Mục Tiểu Nghiên, “Nhanh ăn , đủ chị múc thêm.” Mục Tiểu Nghiên nhu thuận gật đầu, nâng lên chén cháo, từ từ ăn.

      Ăn xong, Tô Ngưng Mi kêu mọi người lên xe Benz, đóng cửa xe và cửa sổ xe lại, với mọi người việc Tô Quốc Mai và Mục Tiểu Nghiên thức tỉnh dị năng. Tất cả mọi người vui sướng, Tô Ngưng Mi lại : “Dị năng gian của dì út có thể để cho người ngoài biết, nhưng dị năng chữa khỏi của Tiểu Nghiên tuyệt đối thể cho người ngoài, dị năng chữa khỏi của Tiểu Nghiên vô cùng hiếm, nếu để cho người khác biết, khẳng định cướp Tiểu Nghiên, cho nên chuyện này nhất định phải giữ bí mật.” Dị năng gian trong căn cứ có vài người, tính là gì, trước mắt dị năng chữa khỏi khả năng chỉ có mình Tiểu Nghiên, vì vậy tuyệt đối thể bại lộ ra ngoài.

      Mọi người đều biết đến tính nghiêm trọng của việc này, gật gật đầu, cam đoan đem chuyện này để lộ ra ngoài.

      Sau đó Tô Ngưng Mi từ trong ba lô lấy ra ít tinh hạch đưa cho Tô Quốc Mai và Mục Tiểu Nghiên, đem cách tu luyện dị năng cho hai người, chẳng qua lại dặn tại hai người thể tu luyện. Tu luyện nhất định phải chuyên tâm, thể phân tâm, bằng có nguy hiểm, cho nên với hai người khi nào đến căn cứ rồi mới bắt đầu tu luyện.

      , bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng hét của mọi người, Tô Ngưng Mi kéo cửa sổ xe xuống nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch, miệng cũng oán hận mắng câu, “Chết tiệt!”

      “Sao lại thế này?” Mọi người đều nhìn ra ngoài, sắc mặt cũng thay đổi.

      Tô Ngưng Mi mau chóng đẩy Tô Hạo, Tưởng Nguyệt xuống, chính mình cũng theo đó nhảy xuống xe. Tiếp theo nhìn Hàn Bảo và Tưởng Nhật ở bên trong cùng : “Hai em nhanh chóng lái xe về phía trước, chờ mọi việc xử lý xong bọn chị lái xe đuổi theo mọi người.”

      Tô Ngưng Mi thế nào cũng có nghĩ đến, đều cố ý tránh bọn Trình Dung, như thế nào cuối cùng vẫn gặp được.

      Cách đó xa cửa núi, dẫn đầu phía trước chính là nhóm người của Trình Dung và Ngô Thần, theo phía sau là con mãng xà lớn và đám zombie, chạy tới phía , khoảng cách rất gần. Tô Ngưng Mi vốn định lái xe cùng mọi người chạy , nhưng con mãng xà này tốc độ quá nhanh, nếu tất cả cùng lên xe chạy , khẳng định người cũng qua được. Hơn nữa trong nội dung tác phẩm chính là lần này Hàn Bảo bị đàn zombie vây quanh ......

      Con mãng xà lớn kia rất nhanh đuổi kịp vài người, đuôi rắn vung lên số người bị đánh chết đến mơ hồ nhìn máu thịt.

      Hàn Bảo cũng biết tầm quan trọng của người Tô gia đối với Tô Ngưng Mi, cắn răng cái liền khởi động xe, lại nghĩ đến đám người đó và con mãng xà lớn trong nháy mắt cũng chạy đến quốc lộ. Con mãng xà màu đen lớn thấy chiếc xe khởi động liền vung đuôi lên quất tới, xe trong tình thế nguy hiểm né qua bên, con mãng xà màu đen nhìn thấy xe tránh được, lại vung đuôi đánh qua. Tô Ngưng Mi cắn răng, rút ra thanh đao, chạy về phía con mãng xà màu đen, nhanh chóng nhảy lên đuôi rắn, dùng toàn bộ khí lực lấy thanh đao chém vào đuôi rắn. Cũng nghĩ đến thanh đao chỉ tạo ra vết thương đuôi rắn, nhưng như thế cũng đủ để con mãng xà đen tức giận, tiếp tục đuổi theo xe của Hàn Bảo, ngược lại tấn công Tô Ngưng Mi đuôi của nó.

      Đuôi của con mãng xà đen này còn lớn hơn thân của nó, cao đến mấy chục thước, vảy người vô cùng cứng rắn, nước miếng ở trong miệng lại có độc, nếu dính trúng, chỉ có xxoo mới có thể giải được.

      Hàn Bảo lái xe xa, đám người phía sau cũng lật đật trèo lên xe, muốn lái xe thoát khỏi nơi này. Con mãng xà màu đen nóng nảy vung đuôi, hi vọng có thể đem những nhân loại bé này ngã chết. Mắt nhìn thấy đuôi rắn muốn vung trúng trong những chiếc xe, Tô Ngưng Mi giảm tốc độ lại, thuận thế lăn vòng, vẫn như trước bởi vì phản lực bả vai của truyền đến đau nhức.

      Con mãng xà đen nóng nảy tiếp tục vung đuôi, những chiếc xe xung quanh vung trúng bay lên, những người muốn lái xe chạy trốn đều bị ảnh hưởng, xe bị đánh bay lên, đảo mắt chết mười mấy người.

      Tô Ngưng Mi nhanh chóng đứng dậy liếc mắt nhìn bọ Trình Dung cái, Trình Dung vô cùng chật vật, Vu Hạo Tĩnh, Trâu Bái cũng kém bao nhiêu, Khang Tiểu Tĩnh, Tôn Văn Ninh là thảm nhất, người đều là vết thương. nhìn thấy người của Trần gia và Trình Văn Quân, vậy chắc hẳn bọn họ tránh ở nơi nào đó. Đám người theo Ngô Thần ra ngoài tìm thức ăn cũng ít nửa.

      P/s: Chương sau na9 hùng cứu mỹ nhân :yoyo53:
      Tôm Thỏ, Abby, HY LAC8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :