1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Con dâu danh môn nuôi từ nhỏ - Dạ Nguyệt Vị Minh (127) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 014: Quà gặp mặt

      Lúc Tiếu Văn đánh xe về đến biệt thự nhà họ Thiệu, trời tối đen.

      Diệp Cẩn Niên đẩy cửa xe, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua tầng mây chiếu thẳng xuống, cơn gió đêm mát mẻ thổi vào mặt, làm sảng khoái nheo mắt lại.

      "Niên Nhạc Nhạc, em còn biết trở lại!"

      giọng non nớt hàm chứa tức giận vang lên chất vấn, phá vỡ hoàn toàn khung cảnh ấm áp này, Diệp Cẩn Niên cực kì muốn mở hai mắt, nhìn về phía tạp phát ra. Chỉ thấy tiểu thiếu gia Mục Ân lúc này đứng dưới ánh đèn nơi cửa chính, thở phì phò nhìn .

      "Niên Nhạc Nhạc, tại sao gọi điện em bắt máy?"

      Điện thoại? Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu nghĩ lại, oh, hẳn nó vẫn còn nằm trong thùng rác ở bệnh viện, trước khi ném , quên tắt máy.

      "Đần hết biết." Thiệu Mục Ân thấy Diệp Cẩn Niên lời nào, lông mày càng nhăn chặt, nhanh chóng tới bên cạnh , kéo tay vào trong biệt thự."Đều đợi em đó."

      Tay mát.

      Đột nhiên bị bàn tay lạnh cóng của Thiệu Mục Ân cầm, theo bản năng Diệp Cẩn Niên giãy dụa, nhưng trước ánh mắt hung tợn của Thiệu Mục Ân, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

      Thôi được, hôm nay tâm trạng tốt, chấp nhặt với trẻ con.

      "Rút cuộc, tiểu thư Nhạc Nhạc cũng về rồi," vừa được mấy bước, chú Vu cười khanh khách từ bên trong ra chào đón, "Nhị thiếu gia cứ khăng khăng đứng ở ngoài cửa chờ về, cũng mấy tiếng đồng hồ rồi."

      "Ai tôi đợi ta!" Khuôn mặt Thiệu Mục Ân vụt hồng, lớn tiếng phản bác, sau đó vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt với Diệp Cẩn Niên: "Tôi bởi vì muốn đói bụng, tự mãn ít thôi."

      xong, hung hăng hất tay Diệp Cẩn Niên ra, chạy vào bên trong.

      "Oh, tiểu thiếu gia rất lo lắng cho tiểu thư đấy." Chú Vu buồn cười nhìn theo bóng lưng Thiệu Mục Ân chạy , lắc đầu bất đắc dĩ, quay sang Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt phúc hậu tràn đầy ý cười:

      "Tiểu thư Nhạc Nhạc cũng mau vào . Ông cụ cứ khăng khăng đợi về mới dọn cơm, Lâm thiếu gia và Lâm tiểu thư cũng ở trong trò chuyện với ông."

      Diệp Cẩn Niên gật đầu cái, cũng cùng nhìn về hướng Thiệu Mục Ân, nụ cười lan tràn khuôn mặt

      Gió đêm mát mẻ thổi vào lòng bàn tay, làm cho Diệp Cẩn Niên nhớ tới bàn tay lạnh lẽo của Thiệu Mục Ân, dần dần biến thành cỗ ấm áp chảy vào trong lòng.

      Cảm giác được người ta coi trọng, tốt.

      "Lúc thư ký Tiếu đưa tiểu thư trở về có gặp đại thiếu gia ?" Diệp Cẩn Niên vào bên trong, từ sau lưng truyền đến tiếng của chú Vu và Tiếu Văn.

      " có, tổng giám đốc cũng đến bệnh viện Ái sao?"

      "Đúng vậy, ông cụ yên tâm về tiểu thư, bảo đại thiếu gia qua đón ấy, tính ra cũng gần ba tiếng rồi, có lẽ đón hụt hai người…”

      Ba tiếng trước?

      Bước chân vào trong của Diệp Cẩn Niên dần dần chậm lại, lúc đó và Tiêu Văn hẳn vẫn còn trong bệnh viện Ai , nhưng lại hề đụng phải Thiệu Tư Hữu.

      Diệp Cẩn Niên nhéo nhéo lông mày, có loại dự cảm tốt.

      “Nhạc Nhạc, em về rồi.”

      Trong biệt thự, Lâm Thụy và ông cụ Thiệu ngồi bên cạnh bàn chơi cờ, Thiệu Mục Ân vào trước đứng ở bên cạnh, Lâm Vũ Phi ngồi bàng quang ở bên, thấy Diệp Cẩn Niên vào, vội vàng mỉm cười đứng lên chào hỏi, ánh mắt nhìn về nơi cửa phía sau Diệp Cẩn Niên, sau đó thu lại trong mắt tràn đầy thất vọng.

      “Hừ”.

      đợi Diệp Cẩn Niên phản ứng, Thiệu Mục Ân đứng ở bên liền hừ nặng nề tiếng bằng giọng mũi, hoàn toàn để ý đến iệc Lâm Vũ Phi có thể nghe được hay , khuôn mặt nho chút nào che giấu chán ghét.

      Quả nhiên, mặt Lâm Vũ Phi nhanh chóng thoáng qua tia khó chịu.

      “Bảo bối Nhạc Nhạc, sao cháu lại trở về có mình?”

      Nghe thấy động tĩnh, Thiệu Thiên Ngạo từ bàn cờ lưu luyến ngẩng đầu lên, nhìn nhìn về phía sau Niên Nhạc Nhạc, vui nhăn mày hỏi.

      “Đại thiếu gia vừa mới gọi điện, trong công ty tạm thời có chuyện, về trễ chút.” Theo phía sau Diệp Cẩn Niên và Tiếu Văn, chú Vu cũng từ bên ngoài vào, vôi vã trả lời thay.

      “Tôi bảo nó đến bệnh viện đưa dâu của nó về, nó lại chạy đến công ty làm gì?” Thiệu Thiên Ngạo lập tức trừng mắt, giọng càng vui.

      ra trước đó tổng giám đốc đến bệnh viện đón tiểu thư Nhạc Nhạc, xong rồi mới trở về công ty.” Tiếu Văn vội vàng giải thích, đồng thời len lén nhảy mắt với Diệp Cẩn Niên.

      “Thế còn tạm được.” Thiệu Thiên Ngạo miễn cưỡng gật đầu chấp nhận, đưa tay kéo Diệp Cẩn Niên ngồi xuống bên cạnh xong, ánh mắt lại trở về bên bàn cờ, giục Lâm Thụy phía đối diện:”Tiểu tử họ Lâm, cháu nhanh lên chút, đừng có chậm rì rì làm chậm trễ bữa tối của bảo bối Nhạc Nhạc nhà chúng tôi.”

      Thấy Thiệu Thiên Ngạo truy cứu nữa, hai người Tiếu Văn và chú Vu đều thở phào nhõm, may mà ông cụ là người rất mê cờ.

      “Hôm nay Nhạc Nhạc hẳn mệt muốn chết rồi, ông Thiệu lại khăng khăng đợi vể mới dùng cơm, để tôi thông báo với nhà bếp tiếng.” Lúc này, sắc mặt Lâm Vũ Phi từ lúng túng ban nãy dần dần dịu , ta mỉm cười với Diệp Cẩn Niên.

      Chỉ có điều, giọng đó Diệp Cẩn Niên nghe vào tai, cứ cảm thấy giống như giọng điệu người chủ nhà mới có.

      Cho đến khi bóng lưng Lâm Vũ Phi biến mất ở cửa phòng bếp, Diệp Cẩn Niên mới chậm rãi thu hồi tầm mặt vẫn thủy chung theo.

      Vừa rồi, khi Thiệu Thiên Ngạo nhắc tới mối quan hệ của Thiệu Tư Hữu và mình, thấy cơ thể Lâm Vũ Phi cứng đơ, trong nháy mắt thoảng nhanh qua tia ghen tị, sau đó lại biến thành bộ dáng hiền dịu, khéo léo.

      Biểu của Lâm Vũ Phi như vậy, lại khiến cho Diệp Cẩn Niên nhớ lại số chuyện bị lãng quên.

      Hình như gần đây để ý quá mức đến chuyện của tập đoàn Nam Cung, mà lơ là tất cả những chuyện bên cạnh.

      Diệp Cẩn Niên nghĩ.

      Bữa tối xong, Thiệu Tư Hữu vẫn chưa trở về, sau khi hai em nhà họ Lâm cáo từ, ông cụ Thiệu bởi vì hôm nay quá mệt, nên trở về phòng nghỉ ngơi từ sớm, Diệp Cẩn Niên cũng trở về phòng, bắt đầu làm ‘bài tập’ hàng ngày vẫn làm – lên mạng.

      Bật máy tính lên, Diệp Cẩn Niên báo tin cho chị Diệp Cẩn Nhiên về số phòng bệnh của ‘mình’ ở bệnh viện Ái cùng với thông tin tập đoàn Nam Cung chuẩn bị ký kết hợp đồng với Thiệu Thị.

      Mặc dù Diệp Cẩn Niên biết , chút tin tức của đối với người chị vạn năn của mình, cơ bản chẳng được tính là thông tin hữu ích gì, nhưng mỗi ngày gửu cho chị email, gần đây trở thành thói quen của Diệp Cẩn Niên rồi.

      Về chuyện Nam Cung Minh Húc thay mặt điều hành Diệp Thị, kể từ khi tập đoàn Nam Cung tự triệu tập cuộc họp báo đến nay, dư luận bắt đầu nghiêng theo hướng ủng hộ, các bình luận mạng về hành động này của Nam Cung Minh Húc, từ chật vấn ban đầu phát triển sang hướng khác.

      Ánh mắt Diệp Cẩn Niên quét qua những lời tang bốc trang web, nụ cười bên môi càng lúc càng rang.

      Muốn dùng dư luận gây áp lực để ép các thành viên trong hội đồng quản trị của Diệp thị vào khuôn khổ, đây chính là nguyên nhân ta ở trong bệnh viện làm ra vẻ thâm tình, khắc cốt ghi tâm sao? đúng là lý do khiến cho người ta đủ thất vọng.

      vậy, mời cứ hưởng thụ cho tốt khúc dạo đầu yên tĩnh của cơn bão táp này . Nam Cung Minh Húc, quà gặp mặt của tôi, gửi đến sau.
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 015: Xem diễn trò

      Sau giờ trưa chủ nhật, trời quang nắng ráo bóng mây, Diệp Cẩn Niên ngồi chiếc ghế mây có đệm dựa đọc sách, thi thoảng ánh mắt lại nhìn về phía hai người chém giết nhau kịch liệt bàn cờ cách đó xa.

      Hình như kể từ sau khi ở bệnh viện trở về, số lần Lâm Thụy tới nhà họ Thiệu càng ngày càng tăng, mỗi lần đều là tiếp ông cụ Thiệu đánh cờ, nhưng lại thường gây cho Diệp Cẩn Niên có cảm giác nụ cười trong mắt có vấn đề.

      "Hôm nay tâm trạng ông cụ tốt." Chú Vu xuất trước mắt với khuôn mặt hiền hậu, vừa vừa đưa ly nước trái cây qua.

      "Cám ơn chú Vu." Diệp Cẩn Niên ngẩng mặt cảm ơn, nhận lấy ly nước đặt lên bàn.

      Thực ra, thích những loại nước trái cây ngọt quá mức đến ngấy này, đây là mùi vị Niên Nhạc Nhạc từng thích.

      Trong khoảng thời gian gần đây, Diệp Cẩn Niên ngừng thay đổi Niên Nhạc Nhạc theo tuần tự trong ấn tượng của mọi người, từ tính cách đến thói quen, đặc biệt là về phương diện tính cách, từ lúc ban đầu chỉ là cái gật đầu, lắc đầu, mỉm cười, đến bây giờ thi thoảng ra vài từ, cố gắng để cho bọn họ tiếp nhận dần dần thay đổi của Niên Nhạc Nhạc, mà cảm thấy đột ngột.

      "Xem ra tâm trạng của tiểu thư Nhạc Nhạc hôm nay cũng tệ lắm."

      Vừa kết thúc ván cờ, Lâm Thụy liền tươi cười đến, ngồi vào chỗ đối diện với Diệp Cẩn Niên, hỏi gì cầm luôn ly nước trái cây Diệp Cẩn Niên chưa động tay uống cạn.

      "Nhưng mà dường như có chút yên." Đặt cái ly trở về bàn, Lâm Thụy nhìn Diệp Cần Niên cười như cười, hơi nhíu mày: "Sốt ruột, bất an, hưng phấn, chờ đợi, ừmh, xem ra là kết hợp của nhiều thể mâu thuẫn với nhau."

      "Bệnh nghề nghiệp?" Chú Vu tiếp chuyện Thiệu Thiên Ngạo ở phía xa, Diệp Cẩn Niên cũng chẳng phải ngụy trang trước mặt , học theo bộ dáng của Lâm Thụy, nhíu mày hỏi ngược lại.

      "Cứ coi như vậy ." Lâm Thụy để ý đến lời của Diệp Cẩn Niên, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo lên nhau, giọng lại thả ra thấp: "Vừa rồi có mấy học sinh trong trường Y Nhĩ hỏi thăm tình hình của , hình như bên Thiệu Thị cũng có người chộn rộn lên, có lẽ đem tới hứng thú cho những người khác."

      Hứng thú?

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      Niên Nhạc Nhạc với tư cách là con nuôi thần bí của nhà họ Thiệu, người cảm thấy hứng thú với , e rằng cho tới bây giờ cũng hề ít, chỉ có điều, chuyện đó được Lâm Thụy trịnh trọng ra như vậy, người trong miệng , vừa nghĩ biết —— Nam Cung Minh Húc.

      Diệp Cẩn Niên cũng cho rằng, chỉ dựa vào mấy câu hãm hại Sở Nhược ở trong bệnh viện lần trước, là có thể đủ làm tan rã tín nhiệm của Nam Cung Minh Húc đối với Sở Nhược, chỉ cần nó tạo ra được chút xíu dao động thôi cũng đủ rồi.

      Loại tín nhiệm này, sợ nhất là xuất vết nứt, khi phát sinh vấn đề, trong tín nhiệm xuất vết nứt, cũng đủ khiến cho người ta mất phán đoán.

      Dao động càng nhiều, vết nứt lại càng lớn.

      Nghĩ tới đây, Diệp Cẩn Niên lơ đãng nhìn về phía cửa.

      "Hình như tiểu thư Nhạc Nhạc có chút yên lòng…" Lâm Thụy cũng nhìn về phía cửa chính của biệt thự, ngay sau đó lộ ra nét mặt bừng tỉnh: "Chẳng
      trách, hôn nay vốn là ngày Thiệu Tư Hữu nên dẫn đến công ty, nhưng mà nghe ông cụ , hình như bị hủy bỏ?”

      Tin tức nhận được đúng là nhanh.

      Diệp Cẩn Niên nhéo nhéo lông mày, đột nhiên ánh mắt khẽ động, nhìn về phía Lâm Thụy:

      “Hay là, nhàm chán có hứng thú theo tôi xem vở kịch ?”

      *

      ràng gần đây Diệp Cẩn Niên thường xuyên xuất ở Thiệu Thị nên mọi người đều biết, vừa mới vào cửa chính của Thiệu Thị có người tự động tiến lên, dẫn tới thang máy dành riêng cho Thiệu Tư Hữu.

      “Mấy lần cùng với , xem ra Thiệu Tư Hữu đối xử với cũng tệ.” Lâm Thụy thong thả phía sau tiến vào thang máy, chờ cửa đóng lại mới .

      tệ ư? Diệp Cẩn Niên nghĩ lại, hình như hai lần gần đây tới Thiệu Thị, đều bị đưa thẳng tới phòng làm việc của Thiệu Tư Hữu, ngẩn ngơ cả ngày, ưu việt duy nhất là ai trong Thiệu Thị nhận ra – con nuôi bảo bối của nhà họ Thiệu, Niên Nhạc Nhạc.

      Như thế cũng là thu hoạch đâu nhỉ, ít ra sau này có thể dễ dàng thu thập tư liệu, mà bị người khác gây khó dễ.

      “Tiểu thư Nhạc Nhạc?” Cửa thang máy vừa mở ra, thấy Tiếu Văn đứng ở bên ngoài với vẻ mặt kinh ngạc, phía sau là Lâm Vũ Phỉ tay cầm xấp tài liệu: “Hôm nay tổng giám đốc có hợp đồng quan trọng cần đàm đạo, tiểu thư Nhạc Nhạc sao lại cũng tới đây?”

      “Nhạc Nhạc ở nhà thấy buồn chán nên đưa ấy tới đây chơi.” Lâm Thụy cười đáp, lời vừa dứt, liền nhận được ánh mắt tràn đầy oán giận từ Lâm Vũ Phỉ, đành phải hậm hực khẽ vê vê mũi.

      Gay rồi, thế nhưng lại quên mất đứa em làm cho phải đau đầu.

      “Vậy trước tiên tiểu thư Nhạc Nhạc vào trong phòng làm việc của tôi chờ lúc , giờ tổng giám đốc trong phòng họp, có lẽ rất nhanh thôi kết thúc.” Tiếu Văn nghĩ nghĩ lúc, đề nghị.

      Diệp Cẩn Niên lắc đầu từ chối, bàn chân bước , trực tiếp ngồi ở ghế chỗ cửa phòng họp, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, oh, hình như sắp tới giờ rồi.

      Quả nhiên, nửa tiếng sau, từ thang máy truyền đến tiếng mở cửa, bóng từ bên trong lao vội ra, về phía phòng họp.

      Người này Diệp Cẩn Niên cũng xa lạ gì, là thư ký của Nam Cung Minh Húc, Giang Minh.

      Mấy phút sau cửa phòng họp mở ra, hồi tiếng bước chân dồn dập từ phía đó truyền đến.

      Diệp Cần Niên nghiêng đầu nhìn sang, dẫn đầu là Nam Cung Minh Húc lúc này sắc mặt u đến dọa người, chân mày xoắn thành đống, đôi môi mỏng hung hăng mím lại thành đường, trong đôi mắt nâu cuồn cuộn cơn tức giận.

      Nối gót theo sau Nam Cung Minh Húc, Giang Minh cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      Sở Nhược người là bộ đồ công sở sáng màu, ràng cũng hiểu tình hình lắm, mặt lên vẻ nghi ngờ, theo phía sau cùng.

      Theo xuất của mấy người bọn họ, Diệp Cẩn Niên và Lâm Thụy cũng từ ghế đứng dậy.

      “Đinh--”

      Cửa thang máy lại mở ra lần nữa.

      Nam Cung Minh Húc định vào, bước chân đột nhiên dừng lại, cảm giác được đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Niên bên kia.

      Chỉ thấy có dáng người nhắn đứng cách đó xa, quay mặt về phía mình, người là chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, khuôn mặt nhắn ngây thơ động lòng người, đôi mắt to đen nhánh trong vắt sáng lấp lánh, khóe môi cong cong, hai tay chắp sau lưng, cười nhàng nhìn mình.

      Niên Nhạc Nhạc nhà họ Thiệu?

      Nam Cung Minh Húc siết chặt lông mày, kể từ ngày đó ở bệnh viện, trong lòng luôn luôn tồn tại vài nghi vấn đối với bé này, chỉ có điều, ràng lúc này phải là thời điểm tốt để truy cứu, còn nhiều thời gian.

      Nghĩ như vậy, người cũng bước nhanh vào thang máy.

      “Đây chính là kịch hay mà ?” Lâm Thụy tới trước cửa sổ sát đất, thò người ra nhìn xuống dưới, lát sau, bóng dáng của ba người Nam Cung Minh Húc xuất ở trước cửa cao ốc Thiệu Thị.

      Đúng lúc này, bốn phía của cao ốc biết từ đâu mà đột nhiên xuất đám ký giả, vây quanh ba người Nam Cung Minh Húc, gây nên cảnh hỗn loạn.

      Mặc dù những ký giả này truy hỏi vấn đề gì, nhưng từ biểu của Nam Cung Minh Húc xem ra, nhất định là vấn đề khiến cho tâm trạng chẳng tốt đẹp gì.

      Oh, thú vị đây.

      Khóe môi Lâm Thụy cong lên, dựa lưng vào tường xem với đầy hứng thú, lúc này, bàn tay bé chợt đưa tới trước mặt , chặn lại tầm mắt ngóng trông cảnh kế tiếp.

      Ai? Lâm Thụy có chút khó chịu liền quay đầu lại nhìn, đối mặt với là khuôn mặt với nụ cười vô tội của Diệp Cẩn Niên.

      “Xem diễn trò cũng cần phải có vé vào cửa chứ.”
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 016: Nam Cung Minh Húc tức giận

      Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung.

      Màn hình TV nhấp nháy! Hình ảnh phát chính là cảnh xảy ra buổi chiều trước cửa cao ốc Thiệu Thị.

      "Tổng giám đốc Nam Cung, năm trước ngài mất tích mấy tháng, sáng nay tờ báo giải trí Phong Lâm công bố những tấm ảnh được chụp ra từ màn hình giám sát ở sân bay, cùng ngài trở về là mặc bộ đồ công sở màu xanh dương, xin hỏi, ngài và ấy là quan hệ như thế nào….."

      "Tổng giám đốc Nam Cung, ngài và này cùng nhau nhập cảnh, điều đó phải chăng có nghĩa, năm trước đây ngài mất tích, đều là cùng với ấy…."

      "Tổng giám đốc Nam Cung, có người đó chính là tiểu thư Sở Nhược - trợ lý tổng giám đốc bên cạnh ngài, đối với vấn đề này, ngài có gì để …"

      "Tổng giám đốc Nam Cung, năm trước phu nhân tổng giám đốc Diệp Cẩn Niên ban đêm ra ngoài xảy ra tai nạn ô tô, có phải cũng liên quan đến xuất của này…."

      "Tổng giám đốc Nam Cung. . ."

      màn hình, từng vấn đề sắc bén được đưa ra, khiến cho sắc mặt Nam Cung Minh Húc càng ngày càng khó coi, tay buông thõng ở bên người từ từ nắm chặt, trong đôi mắt màu nâu nổi lên cơn bão táp to lớn.

      Mà đứng bên cạnh , Sở Nhược hiển nhiên cũng bị màn này dọa cho sợ, run rẩy trốn ở sau lưng Nam Cung Minh Húc, vẻ mặt biết phải làm sao.

      Cảnh tượng con chim nép vào người ta như vậy, đương nhiên đám ký giả bỏ qua, đều nhao nhao nhấn nút chụp ảnh liên hồi, ghi lại màn vô cùng có giá này.

      "Bùm --"

      Theo thanh vĩ đại, ly thủy tinh hung hăng đập nát màn hình Tivi có đoạn video clip chuyển đổi, màn hình mảnh hoa tuyết, ánh huỳnh quang chợp chờn ngừng chiếu vào khuôn mặt được phóng đại, tức giận đến méo mó của Nam Cung Minh Húc.

      ~*~ Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~

      sàn nhà, mấy tờ báo giải trí bị ném ngổn ngang, lộ ra tấm ảnh được phóng đại ngay trang đầu.

      Đây là tấm ảnh được chụp ra từ màn hình giám sát ở sân bay, trong ảnh nam nữ tay trong tay xuất ở sân bay, người đàn ông tuấn vô đối, vẻ mặt lạnh lùng, xinh xắn nhu mì, tươi cười dịu dàng.

      Chính là Nam Cung Minh Húc và Sở Nhược!

      Góc bên phải còn được tô điểm bằng dòng chữ màu xanh to lớn, ràng bắt mắt --

      ‘Cuồng dại với tổng giám đốc tận lực trong bệnh viện, là lòng hay chỉ làm bộ!’

      "Chết tiệt." Nam Cung Minh Húc lạnh lùng nhìn chằm chằm tờ báo đất, đáy mắt mảnh hung ác nham hiểm.

      "Cốc cốc cốc…" Theo tiếng gõ cửa rất , bóng dáng vào, đặt xấp tài liệu lên bàn.

      "Tổng giám đốc, đây là toàn bộ tư liệu của nhật báo Phong Lâm." Ánh mắt Khương Minh quét qua mảnh hỗn độn đất, bình tĩnh dùng cơ thể che khuất tờ báo khiến cho tất cả thành hỗn loạn.

      "Nhật, báo, Phong, Lâm……." Nam Cung Minh Húc nghiến răng gằn từng chữ , khuôn mặt u ám, ngón tay thon dài di chuyển tập tài liệu vì tức giận vô cùng mà kìm được run rẩy.

      "Nhật báo Phong Lâm nổi lên từ năm trước, bối cảnh hùng hậu, xem như là nhánh của Long." Khương Minh tổng kết vắn tắt thông tin mình nắm được.

      Nhà họ Long từng thời hiển hách ở Kỳ Lâm, từ lúc chủ nhân của nhà họ Long ở , rất hiếm khi xuất trong thương giới, nhưng thế lực được bồi đắp từ nhiều năm trước đó cũng thể khinh thường được, ‘ Long’ còn là tên gọi khác của thế lực nhà họ Long.

      "Ngôn từ của nhật báo Phong Lâm sắc bén trước sau như , cũng sợ đắc tội đến giới quyền quý, thường xuyên vạch trần số mặt đen tối muốn người khác biết, năm trước công ty chúng ta cũng từng bị cuốn vào đó lần, trong khoảng thời gian ấy, tổng giám đốc ngài… Ngài có ở trong nước, là phu nhân ra mặt điều đình." Khương Minh hơi ngập ngừng, liếc nhìn sắc mặt của Nam Cung Minh Húc.

      "Niên Niên?" Nghe thấy tên Diệp Cẩn Niên, Nam Cung Minh Húc từ trong tập tài liệu ngẩng đầu lên, biểu cảm mặt có chút biến hoá nho .

      “ Vâng, phu nhân tổng giám đóc chạy bôn ba suốt hai tháng từ Long tới nhật báo Phong Lâm, hết lòng hết sức, cuối cùng vượt qua được nguy cơ, từ đó về sau, bản tin của Phong Lâm cũng xuất tên tuổi tập đoàn Nam Cung nữa.”

      Nghĩ đến Diệp Cẩn Niên, mặt Khương Minh mang theo vài phần kính phục, Nam Cung Minh Húc rời năm tháng, tận mắt nhìn thấy người phụ nữ có vẻ nhu nhược ấy, mình chèo chống tập đoàn Nam Cung, kiên trì cùng quyết đoán đó, khiến cho cảm thấy kinh nể và thưởng thức tự trong đáy lòng.

      Chỉ tiếc, người phụ nữ như vậy, thế nhưng lúc này chỉ có thể nằm trong bệnh viện, sống vô tri vô giác qua ngày nhờ vào những thiết bị lạnh ngắt.

      “ Nếu như phu nhân có thể tỉnh lại, chuyện tốt rồi...” Bất giác, Khương Minh thở dài cái, lại thấy sắc mặt Nam Cung Minh Húc biến đổi nhanh chóng, lập tức thu giọng lại.

      Nam Cung Minh Húc trả lời, bàn tay nắm tờ báo, khớp sương bởi vì dùng sức mà có chút phiếm xanh.

      “ Bệnh viện vừa gọi điện thoại đến, tình trạng của phu nhân tốt, ngài mệt mỏi cả ngày, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi chút, đừng qua đấy nữa.” Khương Minh thấy luôn mặt Nam Cung Minh Húc lộ ra vẻ mệt mỏi, đề nghị.

      Nam Cung Minh Húc uể oải nhắm mắt lại, thân thể ngả về phía sau đầu tựa vào lưng ghế, lắc đầu chầm chậm nhưng kiên định.

      Khương Minh biết tính cố chấp của , cũng khogn khuyên giải nữa, thu dọn qua loa chút, đóng cửa ra ngoài.

      Rất lâu sau, tỏng phòng làm việc an tĩnh vang lên tiếng than thở thấp.

      “ Diệp Cẩn Niên...”

      Lúc Thiệu Tư Hữu quay lại phòng làm việc, Lâm Thuỵ ngồi ghế sofa xem báo, lại nhìn thấy bóng dáng Diệp Cẩn Hiên đâu.

      tìm ai.”

      Lâm Thuỵ ngẩng đầu, đặt ngang tờ báo lên đùi, biết nhưng vẫn cố tình hỏi, sau đó chỉ chỉ về phía phòng nghỉ.

      Tấm ảnh nét chụp từ màn hình giám sát ở sân bay tờ báo giọi vào mắt Thiệu Tư Hữu, ánh mắt Thiệu Tư Hữu khẽ động, ngay sau đó liền xoay người về phía phòng nghỉ, từ sau lưng truyền đến giọng giễu cợt của Lâm Thuỵ: “ Mới có vài tuần thôi, cậu dã có ý thức làm chồng của người ta rồi.”

      “ Nhạc Nhạc chỉ là đứa bé.” Thiệu Tư Hữu khẽ cau mày, cũng quay đầu lại , tiếng ra rất , ràng sợ đánh thức người bên trong.

      ấy là đứa bé?” Lâm Thuỵ lập tức trừng lớn hai mắt, giọng chỉ cao hơn chút thôi, sau đó bị ánh mắt cảnh cáo của Thiệu Tư Hữu, thức thời ngậm miêng lại.

      Nghe người ta khuyên được ăn cơm no, thụ giáo Thiệu Tư Hữu này, vậy đủ nghĩa khí làm bạn bè của cậu ta rồi. Lâm Thuỵ nghĩ như vậy, lời trong miệng liền biến thành: “ sai, Niên Nhạc Nhạc là đứa bé.”

      Đúng vậy, Niên Nhạc Nhạc là đứa bé, nhưng đứa bé này chưa chắc là Niên Nhạc Nhạc.

      Thiệu Tư Hữu cũng chẳng để ý tới nét mặt muôn màu của Lâm Thuỵ, đẩy cửa phòng nghỉ ra, khuôn mặt ngủ chút phòng bị đập vào trong mắt.

      Niên Nhạc Nhạc ngủ say, như búp bê tinh xảo, cơ thể nhắn cuộn chiếc giường rộng lớn, tóc mái rủ xuống, lông mi run lên run xuống theo hô hấp, giống như con bươm bướm muốn vỗ cánh bay, khoé môi cong cong, vẻ mặt say ngủ chìm trong giấc mộng đẹp giống như thiên sứ lưu lạc xuống trần gian.

      Thiệu Tư Hữu đứng lúc ở cửa ra vào, đến điều chỉnh đèn tường cho tối .

      thanh rất kinh động đến người trong giấc mộng, lông mi Diệp Cẩn Niên rung rung hai cái, mắt từ từ hé mở, mang theo vẻ mơ hồ chưa tỉnh.

      tỉnh rồi hả?” Thiệu Tư Hữu mỉm cười hỏi.

      “ Hả?” Diệp Cẩn Niên dụi mắt, mơ màng nhìn bốn phía, bộ dáng hết sức ngây thơ khiến ngườ ta thương .

      Ý cười trong mắt Thiệu Tư Hữu càng đậm. Niên Nhạc Nhạc từng, cảm giác về sống rất thấp, mặc dù có tất cả chiều của mọi người, nhưng vẻ mặt vẫn chỉ đần độn như cũ. Khóc hay cười, cũng rất khó nhìn thấy.

      Nhưng biết bắt đầu từ khi nào, nha đầu này trở nên sống động, nếu như trước đây, chiều chuộng Niên Nhạc Nhạc bởi vì nỗi áy náy đối với kiện đó, bây giờ, lại là thích xuất phát từ trong tâm

      “ Về nhà sao?” Diệp Cẩn Niên ngẩng mặt lên hỏi, trong lòng có chút hơi cáu, mãi đến khi Thiệu Tư Hữu đến gần như vậy mới nhận ra được, nếu dể chị biết được điều này, nhất định bị ghét bỏ.

      “ Còn phải đợi thêm lát nữa,” Thiệu Tư Hữu cưng chiều xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên, định gì đó, liền bị hồi chuông điện thoại di động cắt đứt.

      “ Alo...” Mỉm cười nhận điện thoại, đến khi nghe tiếng của đối phương, sắc mặt Thiêu Tư Hữu đột nhiên biến đổi.
      Last edited: 10/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 017: Dẫn đến nghi ngờ

      Trăng vừa nhô lên, theo thanh to lớn của tiếng thắng xe, chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa bệnh viện Ái , từ bên trong xe, bóng dáng của bốn người, ba lớn lo lắng, vội vã lao ra.

      "Tổng giám đốc Thiệu, mời qua bên này." có người chờ sẵn ở cửa bệnh viện, nhìn thấy Thiệu Tư Hữu lập tức nghênh đón, dẫn bọn vào bên trong.

      khuôn mặt tuấn mỹ của Thiệu Tư Hữu còn trông thấy vẻ điềm đạm, ưu nhã trước sau như , kéo Diệp Cẩn Niên vội vã theo sau người kia, em nhà họ Lâm cũng lẽo đẽo theo sau.

      "Đại thiếu gia!" Chú Vu vẫn luôn nôn nóng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn thấy đám người Thiệu Tư Hữu vội vàng gọi, cùng lúc đó, bóng dáng nho chợt tiến lên nhào vào trong lòng Thiệu Tư Hữu.

      "Tình hình như thế nào?" Thiệu Tư Hữu tay ôm Thiệu Mục Ân run rẩy ngớt trong lòng, vỗ vỗ lưng trấn an cậu, tay vẫn như cũ, giữ Diệp Cẩn Niên, bình tĩnh hỏi.

      Chỉ có bị nắm trong tay Diệp Cẩn Niên mới biết, cái tay cầm kia dùng bao nhiêu sức, giờ đây, người đàn ông này có bao nhiêu khẩn trương.

      "Vẫn còn trong phòng cấp cứu. Ông cụ muốn trở về phòng nghỉ ngơi chút, kết quả khi tôi mang hoa quả lên, mới phát ông bị ngã xuống đất. . ." Chú Vu lau lau mồ hôi đầu, mặt đều là áy náy: "Tôi nên phát ra từ sớm, gần đây ông cụ ăn rất ít, cũng rất hay bị mệt mỏi…."

      Nghe thấy lời của Chú Vu, đầu Thiệu Mục Ân càng dùng sức chôn chặt vào ngực Thiệu Tư Hữu, hai tay víu chặt hông của , bả vai run rẩy ngừng.

      Từ đầu đến cuối, ánh mắt Thiệu Tư Hữu vẫn dán chặt lên chiếc đèn đỏ cửa phòng cấp cứu, đôi môi mỏng dùng sức mím lại, cho đến khi ống tay áo bị kéo kéo, mới từ từ thu hồi tầm mắt.

      " có chuyện gì đâu." Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn Thiệu Tư Hữu, trong đôi mắt tràn đầy kiên định. Mặc dù thời gian chung đụng dài, nhưng Diệp Cẩn Niên xem ông cụ luôn thương là ông nội để đối đãi. Nhất định có việc gì, Diệp Cẩn Niên nhắc lại với chính mình.

      Thiệu Tư Hữu gì, chỉ nắm chặt tay Diệp Cẩn Niên lần nữa.

      Lúc này, trước cửa phòng phòng giải phẫu đèn đỏ tắt.

      "Bác sĩ, thế nào rồi?" Mấy người nhanh chóng vây quanh, chú Vu vội vàng lên tiếng hỏi đầu tiên.

      "Đưa tới rất kịp thời, bệnh nhân được chuyển qua phòng bệnh, xin cứ yên tâm."

      Nghe thấy bác sĩ như vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhõm.

      "Về bệnh tình của ông cụ Thiệu, sau đây mời tổng giám đốc Thiệu qua phòng làm việc của tôi chút." Bác sĩ điều trị chính sau đó .

      "Được." Thiệu Tư Hữu gật đầu, kéo Thiệu Mục Ân từ trong lòng ra, đưa đến bên cạnh chú Vu, lúc này Thiệu Mục Ân thôi còn nức nở nữa, mắt đỏ bừng, đầu rũ xuống thấp.

      "Chú Vu, cám ơn." Tiếng cám ơn này, Thiệu Tư Hữu khẩn thiết mà chân thành tha thiết, nếu như có Chú Vu, e rằng giờ phút này Thiệu Ngạo Thiên sống hay chết rất khó biết được.

      "Chăm sóc ông cụ là trách nhiệm của tôi, đại thiếu gia quá lời rồi." Chú Vu giọng mũi rất nặng, sau đó kéo tay Thiệu Mục Ân giục: "Đại thiếu gia mau nghe xem bác sĩ thế nào , tôi dẫn tiểu thiếu gia đến phòng bệnh."

      Thiệu Tư Hữu gật đầu, xoay người nhìn thoáng qua Lâm Thụy, sau khi nhận được ánh mắt cứ yên tâm từ , kéo Diệp Cẩn Niên cùng theo bác sĩ rời .

      Trong phòng làm việc của bệnh viện Ái , Thiệu Tư Hữu ngồi ở trước bàn làm việc của bác sĩ, Diệp Cẩn Niên ngồi yên ổn ở bên cạnh , vẻ mặt khôn khéo. Mời vừa bị Thiệu Tư Hữu nắm chặt tay, bây giờ bắt đầu căng đau, Diệp Cẩn Niên vừa ngầm bực cơ thể mình yếu ớt như vậy, vừa len lén xoa tay dưới gầm bàn.

      Đứng bên cạnh bàn làm việc của bác sĩ, là Lâm Vũ Phỉ cố tình theo tới, lúc này vẻ mặt khẩn thiết nhìn bác sĩ.

      ‘’Tổng giám đốc Thiệu, tình hình tại của ông cụ Thiệu cơ bản ổn định lại, nhưng theo ý kiến của tôi, nên đưa ông cụ trở về nước ngoài để điều dưỡng ‘’Bác sĩ điều trị chính thẳng vào vấn đề.

      ‘’Lý do là gì?’’ Lúc này Thiệu Tư Hữu khôi phục lại ưu nhã trước sau như , hai tay đan chéo đăth đầu gối, ánh mắt sáng ngời.

      ‘’Ông cụ có thể đau ốm triền miên từ năm này qua năm khác, chắc chắn bệnh viện ở nước ngoài cũng trải qua thời gian dài cọ sát mới tìm ra được phương pháp điều dưỡng hợp lý. Mặc dù ở Ái chúng tôi cũng có thể tiến hành theo tuần tự tìm được bước đột phá như vậy, nhưng ông cụ cơ thể già, phải trải qua lần cọ sát thứ hai, tôt cho cơ thể.’’

      Thiệu Tư Hữu trả lời, các ngón tay từ từ gõ vào nhau theo nhịp điệu, như bắt đầu suy tính lời đề nghị của bác sĩ.

      ‘’Như vậy xem ra trở về nước ngoài để điều dưỡng cách nhanh nhất và hiệu quả nhất rồi.’’Ánh mắt Lâm Vũ Phỉ giống như lơ đãng quét qua khuôn mặt Diệp Cẩn Niên, nhìn từ chỗ đứng của ta, vừa vặn có thể khiến cho Thiệu Tư Hữu thấy được tia trách cứ ràng trong mắt ta.

      ‘’Đúng như vậy.’’ Bác sĩ gật đầu’’chắc chắn tình trạng thân thể ông cụ Thiệu trước đó như thế nào, mọi người quá ràng.’’

      ‘’Vâng, mặc dù tôi được tận mắt nhìn thấy tình trạng của ông Thiệu trước khi trở về nước, nhưng nghe , cơ thể của ông Thiệu rất khoẻ mạnh….

      ‘’Cho nên tôi đề nghị, vẫn nên điều trị ở nước ngoài nơi vẫn điều trị là tốt nhất, đương nhiên, đây chỉ là đề nghị, nếu như tổng giám đốc Thiệu khăng khăng, bệnh viện Ái cũng có gắng làm tốt nhất…’’

      Quá ràng ư, Diệp Cẩn Niên nghe lý do thoái thác kẻ tung người hứng , lông mi rũ xuống che đậy u trong mắt.

      Tuy nhà họ Lâm thế lực lớn như nhà họ Thiệu, nhưng bản lĩnh mua chuộc bác sĩ vẫn có được, lí do thoái thác lúc này, cộng với ánh mắt lơ đãng thi thoảng ném tới của Lâm Vũ Phỉ, ràng chính là ra hiệu ngầm ông cụ Thiệu này lần đột ngột trở về nước nên bệnh tình mới nặng . Thiệu Thiên Ngạo cố tình trở về nước là vì biết được tình trạng của nnn có chuyển biến tốt, vì vậy dẫn dắt cho Thiệu Tư Hữu vẫn luôn hiếu thuận chán ghét mình.
      ''Chị và chú bác sĩ có quan hệ tốt.'' Diệp Cẩn Niên chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Phỉ, vẻ mặt vô tội lên tiếng. Nếu là bình thường, có lẽ Diệp Cẩn Niên chẳng muốn so đo, nhưng lần này được.
      Nếu như bệnh tình của Thiệu Thiên Ngạo là tình huống đột phát, vậy Lâm Vũ Phỉ thông đồng với bác sĩ từ lúc nào đây? Trong lúc tất cả mọi người lòng đều nóng như lửa đốt vì bệnh tình của ông cụ Thiệu, ta lại lên kế hoach hãm hại người khác!
      Nếu như bệnh tình của Thiệu Thiên Ngạo phải là tình huống đột phát, có thẻ Lâm Vũ Phỉ giống như biết trước được mới an bài xong bác sĩ, nguyên nhân này có thểnnghĩ tới.
      Nếu Diệp Cẩn Niên xem Thiệu Thiên Ngạo làm người thân để đối đãi, bất luận là loại nào, cũng thể tha thứ được.
      ''Sao cơ?'' Lâm Vũ Phỉ bị câu hỏi của Diệp Cẩn Niên làm cho sững sờ, ngay sau đó nực cười lắc đầu, mặt mang theo vẻ cưng chiều dối trá.''Sao biết được chứ, NHạc Nhạc hiểu lầm rồi''

      'Nhưng mà, hai người chuyện rất vui vẻ nha.'' Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu, đôi mắt to chớp chớp, sau đó quay đầu vẻ mặt đầy ngờ vực nhìn Thiệu Tư Hữu. từng lấy thân phận đối lập để tiếp xúc qua, Diệp Cẩn Niên có thể hiểu , người đàn ông ưu nhã có vẻ ngoài vô hại này, có cơ trí, thâm trầm như thế nào.
      Chỉ có điều, khi quay đầu đối mặt với ánh mắt bắt đầu khởi động dòng chảy ngầm đó của Thiệu Tư Hữu.Diệp Cẩn Niên chợt giật mình ý thức được, chính mình vừa rồi có biểu chưa suy nghĩ sâu xa, với khoảng cách của nnn có chướng ngại về tâm lý, biếnhoá rất lớn rồi.
      Quả nhiên, tầm mắt Thiệu Tư Hữu dừng lại rất lâu mặt Diệp Cẩn Niên, lâu đến lòng bàn tay Diệp Cẩn Niên dần dần ướt đẫm mồ hôi.
      ''Ừ'' Rốt cuộc, sau khi im lặng trong khoảng thời gian dài, khoé môi Thiệu Tư Hữu gợi lên đường cong hoàn mỹ, bàn tay xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên, giọng trong trẻo, dịu dàng như cũ.'' cảm thấy, Nhạc Nhạc rất thông minh.''
      câu hai nghĩa, trong lòng Diệp Cẩn Niên bỗng dưng căng thẳng, sắc mặt Lâm Vũ Phỉ cũng còn giọt máu nào.


      Chương 018: Gặp lại ở bệnh viện

      Diệp Cẩn Niên cảm thấy, đúng là càng nhiều tuổi càng dại mà.

      Biết rất Thiệu Tư Hữu là loại người thông minh lanh lợi, phúc hắc (bụng dạ đen tối), khoác lên mình cái vẻ ngoài vô hại, vẫn mực cho rằng bị chút tài mọn của Lâm Vũ Phỉ lừa bịp, nhưng lại quên mất, thông minh của người này, cũng có thể sử dụng chính bản thân mình?

      Cái gọi là tự gây nghiệt thể sống, đại khái là như vậy.

      Sau khi Lâm Vũ Phỉ từ phòng làm việc của bác sĩ ra, sắc mặt trắng bệch, vừa vặn cơ thể khỏe được quản gia nhà họ Lâm đón , còn Diệp Cẩn Niên bi thương, vì câu của Thiệu Tư Hữu ‘ông nội tỉnh dậy hy vọng được nhìn thấy Nhạc Nhạc bên cạnh mình’, mà bị ở lại trong bệnh viện.

      Ở lại trong bệnh viện nha, Diệp Cẩn Niên nhớ tới vừa rồi ở trong phòng bệnh, Thiệu Tư Hữu vẻ mặt vẫn như cũ, thay bàn tay trước đó bị cầm nổi đỏ lên, ánh mắt lộ ra ý cười cưng chiều, nơi sống lưng lại ngừng lạnh.

      Thiệu Tư Hữu là ai chứ? Hai mươi mốt tuổi trở về nước gây dựng lại Thiệu thị, hai mươi ba tuổi ở bàn đàm phán, tinh , chèn ép cho Diệp Cẩn Niên dẫn dắt tập đoàn Nam Cung có cách nào phản kích. Với tính cách của , tuyệt nhiên có khả năng lơ là chuyện mình nhiều đến khác thường vừa rồi, lại còn cứ cố tình làm ra vẻ điềm nhiên như có việc gì, khiến cho nỗi bất an trong lòng Diệp Cẩn Niên lên đến đỉnh điểm.

      Tư vị này, quả thực chẳng tốt đẹp gì.

      Vì vậy, thừa lúc Thiệu Tư Hữu tiễn chú Vu và Thiệu Mục Ân ra ngoài, Diệp Cẩn Niên nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa được chùn bước), chuồn .

      Cái được gọi là chuồn đó, mãi cho đến khi Diệp Cẩn Niên ra ngoài rồi mới phát ra, nơi mình có thể được, ít đến thảm thương.

      Chỉ có điều, dạo ở bên ngoài, dù sao cũng tốt hơn ở trong phòng bệnh đối mặt với Thiệu Tư Hữu. Diệp Cẩn Niên nghĩ.

      Đêm khuya, người vắng, tối tăm.

      Trong hành lang bệnh viện Ái , Diệp Cẩn Niên ngồi nhàm chán ghế, liền theo vách tường mục đích, bóng dáng bị đèn tường kéo dài ra.

      Mới được vài bước, sau lưng chợt truyền đến tiếng bước chân, trong màn đêm yên tĩnh nghe đặc biệt ràng, tiếp đó là giọng tràn đầy chế giễu của tên vô lương nào đó:

      "Nửa đêm tản bộ trong bệnh viện, tiểu thư Nhạc Nhạc có sở thích đặc biệt."

      Cách đó xa, Lâm Thụy tựa người vào tường, qua bả vai, nhìn thấy Diệp Cẩn Niên nghe được quay đầu nhìn sang, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhún nhún vai: "Tư Hữu yên tâm, bảo tôi theo."

      Diệp Cẩn Niên gì, xoay người tiếp tục chậm rãi bước , họa từ miệng mà ra, nhớ kỹ rồi.

      "Tôi rất hiếu kỳ, tiểu thư Nhạc Nhạc muốn cứ như thế trong bệnh viện đến khi trời sáng sao?" Lâm Thụy thấy Diệp Cẩn Niên để ý tới mình, bước nhanh mấy bước đến gần , theo sau lưng Diệp Cẩn Niên, "Phải biết, trốn tránh cũng phải là biện pháp tốt đẹp gì."

      " biết?" Bước chân Diệp Cẩn Niên hơi dừng lại, quay đầu đưa mắt về phía Lâm Thụy, trong lòng suy nghĩ liệu có phải Thiệu Tư Hữu đề cập chuyện gì với người bạn xấu này.

      " biết." Lâm Thụy buông lỏng tay, sau đó cười rộ lên: "Nhưng mà, nếu như tiểu thư Nhạc Nhạc muốn biết điều gì, chi bằng lấy ‘vé vào cửa’ tôi nợ xem vở kịch vui trước đó ra trao đổi , tôi hỏi thăm giúp ?"
      trở về từ phòng làm việc của bác sĩ, đứa em khiến cho người ta nhức đầu kia, thế nhưng lại chủ động trở về nhà, Tư Hữu lại phá lệ, chú Vu để nnn ở trong bệnh viện cùng chăm sóc.
      bình thường, xem ra có chuyện gì xảy ra ki ở đây rồi.
      Quả nhiên là như vậy, Diệp Cẩn Niên quyết định dứt khoát để ý đến cái người phiền phức chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn sau lưng kia nữa, tiếp tục về phía trước. Đối với loại người từ đầu đến cuối cứ ôm trong lòng tư tưởng xem kịch vui này, cũng nên có kỳ vọng gì, huống hồ, còn là trai của lvp.
      Lâm Thuỵ cũng so đo việc Diệp Cẩn Niên lại để ý đến mình lần nữa, thoải mái nhàn nhã tiép tục lẽo đẽo theo sau có mục đích gì, trong hành lang an tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.
      Diệp Cẩn Niên lại dừng bước lần nữa, bởi vì bị hồi tiếng nức nở thu hút, ngẩng đầu lên mới phát , mình vô thức dừng trước cửa phòng bệnh của mình.
      Lần này, cửa phòng bệnh khép chặt, qua kẽ hở có thể nhìn thấy ràng'mình' nằm giường bệnh.
      Trong phòng bật đèn, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ thuỷ tinh vào, chiếu lên giường bệnh để lộ ra khuôn mặt mà Diệp Cẩn Niên vô cùng quen thuộc, sắc mặt bình thản như vậy, giống như chỉ ngủ say, chứ phải khúc gỗ có linh hồn.
      tầm mắt từ người'mình' di dời , Diệp Cẩn Niên đảo mắt nhìn sang phía bên cạnh giường bệnh, cảnh diễn ra, khiến cho cơn bão táp trong đáy mắt fcn ngay tức khắc đông lại.
      giường bệnh, Nam Cung Minh Húc đưa lưng về phía cánh cửa, lúc này đây, bên hông bị đôi tay trắng mịn vòng quanh chặt, từ trong ngực mơ hồ lộ ra bả vai gầy gò, nhắn và yếu ớt, theo tiếng nức nở dứt cũng ngừng run rẩy.
      ở cự ly tính là gần, Diệp Cẩn Niên nghe thấy bọn họ gì, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được có tiếng của đàn ông vang lên.
      Rất lâu sau, người nọ tè trong lòng Nam Cung Minh Húc ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng lộ ra khuôn mặt kiều, lê hoa đẫm mưa, răng môi rung rung ngừng gì đó, bộ dáng đầy điềm đạm đáng .
      Là Sở Nhược!
      Nam Cung Minh Húc nghiêng mặt sang đáp lại vài câu với Sở Nhược, từ fóc đọ của Diệp Cẩn Niên, chỉ có thể nhìn thấy, khoé môi lạnh lùng của hình như hơi cong lên, sau đó...Sở Nhược đột nhiên kiểng chân, vội vã cùng run rẩy hôn lên môi người đàn ông.

      Cánh cửa của ký ức'bang' tiếng, đột nhiên bị đẩy ra, trong đầu Diệp Cẩn Niên lên hình ảnh đêm hôm đó ở trong biệt thự nhà nam cung, lúc lòng tràn trề vui mừng đẩy cửa phòng ngủ nhìn thấy màn dơ bẩn này.
      Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, hai gương mặt vô cùng quen thuộc lộ ra, thanh ái muội mà mị loạn, khiến cho cõi lòng tan nát muốn chết của thầm...
      Hận, rất hận!
      Lúc trước là nỗi tuyệt vọng ngập đầu tràn đầy trời đất,hôm nay hoàn toàn chuyển biến thành nỗi căm hận ăn mòn xương cốt, xâm chiếm trái tim, giống như đám lửa cháy hừng hực trong lồng ngựcDiệp Cẩn Niên.
      Nam Cung Minh Húc!
      Làm sao dám, làm sao dam!
      Làm sao dám hại tôi thành cái dạng như vậy rồi, lại vẫn còn ở trước giường bệnh của tôi, trình diễn màn nhơ nhớp, ghê tởm đến như vậy!
      Nhìn chằm chằm hai người trong phòng bệnh, Diệp Cẩn Niên cảm thấy lửa giận trong lồng ngực dường như muốn phun ra, mùi tanh tanh nhàn nhạt từ trong cổ họng va chạm vào nhau.
      Quá mức chuyên chú, chú ý thấy, Diệp Cẩn Niên nằm giường trong phòng bệnh, giờ phút này còn vẻ bình thản vừa rồi nữa, mồ hôi trán ngừng chảy ra, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy cam chịu, khổ sở.
      Người trong phòng giống như chợtcảm nhận được điều gì đó. Nam Cung Minh Húc đột nhiên dẩy Sở Nhược trước người ra, quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.
      ''Nguy rồi'' vừa theo phía sau Diệp Cẩn Niên, ômtư tưởng chờ xem chuyện, Lâm Thuỵ bực thầm than tiếng, hoàn toàn còn cảm thấy biểu cảm chút để ý mới vừa rồi của nữa, xông lên trước mấy bước, cấp tốc kéo Diệp Cẩn Niên cơ thể vô thức tiến gần vào phòng bệnh, thân thể hai người cùng lách sang vách tường bên trái cửa phòng bệnh, thoát khỏi phát giác của Nam Cung Minh Húc.
      ''Nguy hiểm quá.'' Lâm Thuỵ thở phào hơi, vừa muốn mở miệng gì đó, liền bị cắt ngang bởi chuông báo động cho bác sĩ đột ngột vang lên mãnh liệt tự trong phòng bệnh.
      ''Reng..''
      ''Niên niên''
      Cùng lúc đó. trong phòng bệnh truyền ra tiếng gọi nôn nóng thuộc về Nam Cung Minh Húc, bên ngoài cửa, Diệp Cẩn Niên bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm.
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Tội cho DCN quá
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :