1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đến phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ 4A- Âu Dương Mặc Tâm

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      Lúc này, hai lão đầu tuổi sắp được hai thế kỉ lại tranh cãi với nhau hệt như trẻ con, mà chủ đề tranh cãi đều do cái mồm dẻo quẹo của cái người họ Kim nào đó.


      Kim Kiền chậm rãi bò từ mặt đất lên, phủi phủi bụi vạt áo, da mặt lại giật giật, cuối cùng nặn ra nụ cười:


      “Phong thái oai hùng của nhị vị sư phụ quả thực giảm so với trước kia!”


      Hai người lập tức ngừng tranh luận, chau mày nhìn Kim Kiền, vẻ mặt vui.


      Kim Kiền ngộ ra, lập tức sửa lại: “Đồ nhi nhất thời lỡ lời, phải là phong thái oai hùng của nhị vị sư phụ hơn hẳn trước kia,...”.


      “Ha ha, còn phải ”, Y Tiên ha hả cười.


      “Hừ, đó là chuyện đương nhiên”, Độc Thánh hừ lạnh tiếng


      Da mặt Kim Kiền lại bất giác giật giật.


      lâu gặp, da mặt hai lão già này là trước sau như ... dày quá !


      “Nhị vị sư phụ lần này đến đây, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”, Kim Kiền điều chỉnh lại da mặt, ôm quyền thi lễ .


      “Vi sư đến thăm đồ đệ, còn cần lý do sao?”, Độc Thánh .


      “Đương nhiên là vi sư lâu gặp đồ nhi, vô cùng thương nhớ, cho nên mới đến thăm”, Y Tiên vuốt râu cười .


      “Nhị vị sư phụ rất đúng, rất đúng. Đồ nhi có sư phụ như thế, còn mong cầu gì hơn!”, Kim Kiền nặn ra bộ mặt tươi cười, nịn nọt .


      Vô cùng thương nhớ, mới đến thăm...


      Hừ, tôi mà tin năm làm người rừng núi kia chẳng phải là phí công vô ích sao.


      Trước lúc , chỉ để tờ giấy, ngay cả nửa văn tiền cũng hề bỏ lại, đủ thấy quyết tâm muốn trục xuất tôi để tôi tự sinh tự diệt của hai người;


      Sau khi rời bặt vô tín, rất có quả quyết cả đời dây dưa gì với nhau;


      Bây giờ đột nhiên lù lù xuất , lại còn dùng thủ đoạn bất nhã như vậy bắt trói người ngay dưới mắt Tiểu Miêu, tựa như muốn giở trò gì đó mà muốn để người khác biết...


      Lẽ nào?!


      Kim Kiền biến sắc


      Chắc phải thấy mình trà trộn vào Khai Phong phủ kiếm ăn cũng khá nên tới để mượn tiền đấy chứ?!


      Như để chứng minh cho suy đoán của Kim Kiền, Y Tiên đột nhiên bước lên bước, vỗ vỗ đầu Kim Kiền, có chút tự đắc : “ ngờ đồ nhi lại có bản lĩnh đến vậy, mấy tháng gặp mà thăng lên làm Tòng hiệu úy lục phẩm, vi sư rất vui mừng”.


      Độc Thánh khoanh tay, lại hừ tiếng đầy quái gở.


      Nhất thời toàn thân Kim Kiền toát mồ hôi lạnh: , lẽ là thấy mình được thăng chức nên đến mượn tiền chứ...


      Chỉ nghe Đại sư phụ tiếp tục : “Độc lão đầu vừa nghe con gia nhập cửa quan, liền đùng đùng nổi giận muốn xách theo sọt độc đến tiêu diệt cái đồ chó săn quan lại con, sau lại nghe thấy đồ nhi là thuộc hạ của Bao đại nhân nên nộ khí mới tiêu tan...”, đến đây, Đại sư phụ còn nhướng nhướng đôi lông mày sặc sợ nhìn Độc Thánh cái, cười , “Sau nữa lại nghe đồ nhi ở Trần Châu phò trợ Bao đại nhân chém An Lạc hầu, giúp Thái Hậu hồi triều, liền lôi vi sư làm mấy viên dược hoàn điều khí bổ người đến thăm con...”.


      “Dược lão đầu, thuốc bổ là người đích thân làm, liên quan gì đến ta?!”, Độc Thánh đột nhiên đề tiếng cắt ngang.


      Y Tiên hí hửng vuốt râu, tiếp nữa.


      Kim Kiền định thần chăm chú nhìn khuôn mặt hiền từ của Đại sư phụ, lại nhìn gương mặt cứng rắn kiêu ngạo của Nhị sư phụ, chỉ thấy sống mũi cay cay, hai mắt ươn ướt.


      Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Kim Kiền là:


      May là mình theo lão Bao, lãnh đạo ‘tứ hữu’: có đạo đức, có văn hóa, có phẩm hạnh, có tác phong, đồng thời ý nghĩ xấu xa độc ác nhảy việc kiếm ăn ở phủ Thái sư bị bóp chết từ trong trứng nước, bằng nhất định mình bị Nhị sư phụ giết...


      Suy nghĩ thứ hai trong đầu Kim Kiền là:


      Mình đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nghĩ xem nhị vị sư phụ là những nhân vật đẳng cấp thế nào chứ, sao có thể thiếu tiền được? Nhìn chất liệu vải cuả bộ đồ trắng mà Đại sư phụ mặc, áo dài đỏ tía của Nhị sư phụ mà xem, cũng giống dáng vẻ của kẻ thiếu tiền...


      Độc Thánh thấy Kim Kiền rũ mắt cúi đầu, quay sang với Y Tiên: “Dược lão đầu, còn đem mấy viên dược hoàn của ngươi ra?!”, lại trừng mắt nhìn Kim Kiền cái, “Gầy như cây tăm vậy, tay cũng có thể xách con lên được, đồ đệ của Độc Thánh ta sao có thể yếu xìu như vậy hả”.


      “Vâng, vâng, vâng, Nhị sư phụ rất đúng, rất đúng”, Kim Kiền lập tức phấn chấn tinh thần, đưa tay nhận túi thuốc Y Tiên đưa qua.


      “Thuốc này ngoài tác dụng bồi bổ,còn là linh dược giải độc, đồ nhi uống vào để phòng ngừa bất trắc”, Y Tiên .


      “Linh dược giải độc?”, Kim Kiền ngẩn ra, “Phòng ngừa bất trắc?”.


      Y Tiên và Độc Thánh liếc nhau cái, lại quay sang nhìn Kim Kiền.


      Y Tiên vẫn khuôn mặt cười cười như vậy, Độc Thánh xưa nay quái dị gàn dở.


      Nhưng Kim Kiền lại thấy khuôn mặt hai người nay toát ra vẻ rất mong chờ.


      Chỉ nghe Độc Thánh hỏi: “Gần đây đồ nhi có gặp chuyện kỳ quái nào ?”


      “Kỳ quái?”, Kim Kiền nheo mắt nhìn Nhị sư phụ, chiếc máy gia tốc về hồi ức trong đầu lập tức hoạt động, việc nửa tháng trước đột nhiên ra, bỗng dự cảm lành từ đâu ập tới.


      “Nếu đến việc kỳ quái...”, Kim Kiền nhìn chằm chằm Độc Thánh, thăm dò hỏi, “Nửa tháng trước bổ khoái của Khai Phong phủ bị trúng độc, thủ pháp hạ độc và Nhị sư phụ... khụ, là giống hệt với thủ pháp của bản môn...”


      Chúa Jesus phù hộ, ngàn vạn lần đừng là tác phẩm của Nhị sư phụ lão nhân gia người!


      “Haizzzz...”, Y Tiên vuốt chòm râu dài, khẽ lắc đầu, “Quả nhiên, quả nhiên.”


      “Hừ, dám tiền đến tận cửa!”, Độc Thánh hừ lạnh tiếng.


      “Hả?”, Kim Kiền thót tim, chỉ thấy dự cảm lành kia bắt đầu le ve lượn vòng quanh đầu mình, “Ý của Nhị sư phụ là...”


      “Đồ nhi à, e là có phiền phức tìm đến cửa rồi”, Y Tiên lời ít ý nhiều.


      (Còn nữa)
      Nhược Vân, honglakthuyvy2711 thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá!!! Mong chờ cuối cùng cũng ra.....iu editor qá trời đất. Tiếp editor ơi

    3. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      @thuyvy2711 mình chỉ type thôi nha bạn. Thanks
      thuyvy2711 thích bài này.

    4. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      “Phiền phức ? Phiền phức gì cơ?”, giọng Kim Kiền có chút biến đổi.


      “Cái đó...”, Y Tiên ngừng lại chút, xoa cằm ngẫm nghĩ, mới tiếp: “Tháng trước, có đám áo đen tìm đến nơi thân của chúng ta, dâng lễ vật và món tiền lớn, muốn mời hai chúng ta xuất sơn chế luyện loại độc dược.:


      “Loại độc dược gì ạ?”, Kim Kiền hỏi.


      “Phương thức chế luyện đó Độc lão đầu xem qua...”, Y Tiên liếc Độc Thánh cái.


      “Thứ đó có thể khiến người khác đánh mất thần trí, lại khống chế tâm trí người khác!”, Độc Thánh .


      Kim Kiền hơi biếc sắc: Sao nghe thế nào cũng thấy quen quen vậy?


      “Đương nhiên là hai chúng ta dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt rồi”, Y Tiên phất tay áo.


      “Cái đám dám để lộ bộ mặt , quang minh chính đại mà đến, tuyệt chẳng phải loại lương thiện gì!”, Độc Thánh bổ sung câu.


      “Sau đó?”, Kim Kiền nhìn hai người, run giọng hỏi tiếp.


      “Sau đó...”, Y Tiên vuốt râu cười, “Mời người thành, tất muốn giết người giệt khẩu”, ngừng chút, Y Tiên lại tiếp: “Điều ngạc nhiên là thủ pháp phóng độc của đám người kia tuy có kém chút nhưng rất giống với Độc lão đầu thời trẻ...”, đến đây, Y Tiên lại liếc Độc Thánh cái, “Có điều, vẫn lọt được vào mắt của Y Tiên ta”.


      “Đó là do hỏa hầu của chúng chưa tới!”, Độc Thánh trầm giọng .


      “Hỏa hầu chưa tới thế nào?”, Y Tiên cười .


      “Siêu sắc thuốc, muốn đánh nhau hả?”, Độc Thánh nheo mắt.


      “Ta sợ ngươi chắc!”, Y Tiên trợn mắt lên.


      “Nhị vị sư phụ!”, Kim Kiền đột nhiên cao giọng hét lên, chen vào giữa hai người, hít sâu hai lượt, mới đè nén được lửa giận xuống, rồi nặn ra vẻ mặt tươi cười : “Thời gian còn dài, nếu nhị vị sư phụ muốn tỉ thí hà tất phải nóng vội như vậy, tiếp tục cho đồ nhi biết chuyện xảy ra sau đó mời là việc cần kíp nay!”.


      “Sau đó...”, Y Tiên liếc Kim Kiền cái, : “Chính là gặp mấy đám áo đen!”.


      “Áo đen?”


      Cảm giác quen thuộc càng lúc càng rệt.


      thần trí, bị người ta khống chế, có chút khó chơi!”, Độc Thánh bổ sung.


      Rất tốt, quá tốt luôn!


      Kim Kiền chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, hai chân nhất thời nhũn ra, chực ngã nhào xuống đất.


      “Đồ nhi?”, hai vị sư phụ trái phải đỡ lấy Kim Kiền, sắc mặt lo lắng hỏi.


      “Con sao...”, Kim Kiền tìm được giọng từ trong cổ họng mình, “Đám người nhị vị sư phụ gặp có phải là xác sống...”.


      “Xác sống?”, hai người nhất thời sửng sốt.


      “Chính là... có chút giống với cương thi.”


      như thế...”, Y Tiên trầm ngâm.


      “Đích thực khá giống”, Độc Thánh gật đầu, “Làm sao đồ nhi biết được?”.


      “Đó là vì...”, Kim Kiền nhắm mắt, run rẩy cất tiếng kể lại lượt chuyện lần trước tìm Thượng Phương bảo kiếm gặp phải đám người áo đen quỷ dị.


      “Đồ nhi là trong lúc vô tình ném ra dược đạn chế ngự được bọn áo đen kia?”, Y Tiên hỏi.


      Kim Kiền yếu ớt gật đầu.


      Độc Thánh và Y Tiên nghe vậy, lập tức cùng đưa mắt nhìn chằm chằm Kim Kiền, hai gương mặt dương dần lên vẻ dương dương tự đắc, dị khẩu đồng thanh :


      hổ là đồ đệ của Y Tiên (Độc Thánh) ta!”


      Ơ hả?


      Kim Kiền ngước lên, có chút khó hiểu.


      Chỉ thấy Y Tiên vẻ mặt vui mừng, gật gù : “Trách nào, trách nào! ra là độc của Độc lão đầu bị đồ nhi giải, cho nên đám người đó mới tìm hai chúng ta xuất sơn tương trợ tiếp tục luyện chế độc dược...”


      Ớ?


      Kim Kiền thình lình trợn tròn hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Đại sư phụ vừa gì? Cái gì mà độc của Nhị sư phụ bị đồ nhi giải được?”.


      Y Tiên vẻ mặt hiền từ ngập tràn ý cười: “Đồ nhi ngoan ơi là đồ nhi ngoan, con cho là giang hồ còn ai có thể chế ra thứ độc quỷ dị tàn nhẫn như vậy?”.


      đoạn, ánh mắt Y Tiên liếc về phía Độc Thánh.


      Mục quang của Kim Kiền cũng đồng thời đưa theo: “Ý của sư phụ là...”.


      Chỉ thất Độc Thánh ngẫng đầu ưỡn ngực, từ tốn : “Độc thuật tuyệt đỉnh khống chế tâm trí người khác, khiến họ đánh mất lý trí, ngoại trừ vi sư, đương nhiên ai có thể tạo ra!”.


      Thân hình Kim Kiền thoáng lảo đảo, hồi lâu nàng mới rặn được câu qua kẽ răng : “Nhị, Nhị sư phụ quả nhiên cao, cao minh...”.


      Độc Thánh nhìn Kim Kiền, khẽ gật đầu, nghĩ chút, lại tiếp: “Có điều, vi sư nhớ loại độc khống chế tâm trí người khác này, vỗn chỉ là thứ đồ chơi làm tăng hứng thú nơi khuê phòng vì sao lại biến thành loại độc tàn nhẫn như vậy nhỉ?”.


      “Thứ đồ chơi tăng hứng thú nơi khuê phòng...”, Kim Kiền cảm thấy dự cảm lành quen thuộc lại dần nhen lên trong đầu, “Lẽ nào là... xuân dược?!”.


      Độc Thánh hừ lạnh tiếng, coi như thừa nhận.


      “Vậy tên của loại xuân dược đó phải là... luc mị chứ?!”


      “Cái gì mà lục mị với hồng mị hả! Độc của vi sư tạo ra sao có thể gọi bằng những cái tên thô tục vậy, tên của loại độc này là ‘Tuyệt thế mười tám kiểu sờ hợp hoan tán’!


      Kim Kiền chỉ thấy dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.


      Trời cao ơi, đất dày hỡi, hay mau mau giáng sấm sét xuống đầu con !

      Bỗng nghe Độc Thánh tiếp tục : "Có thể đem xuân dược luyện chế được đến độ như vậy, đoán chừng kẻ luyện độc kia cũng có vài phần bản lĩnh, cũng coi như làm nhục độc của vi sư".

      "Nhị, nhị sư phụ", Kim Kiền gắng sức xốc tinh thần lên, run giọng hỏi, "Nếu loại độc này là do sư phụ tạo ra, vì sao bây giờ nó lại rơi vào tay kẻ khác?".

      Chỉ thấy Độc thánh chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía chân trời xa xăm, trầm ngâm : "Nhớ tới thuở ban đầu, vi sư thân kì độc, danh chấn giang hồ, hào quang vô hạn..."

      "Khụ, khụ...", Y tiên ho khan hai tiếng.

      Độc thánh ngừng lúc, lại tiếp tục: "Chỉ là thiếu niên hùng khó tránh khỏi tuổi trẻ nông cuồng, bị người mê hoặc, luyện chế loại độc này, còn ngu muội nghe lời nịnh hót, đem đặt cho thứ độc tuyệt thế ấy cái tên biết gọi là gì nhỉ... cái gì mà hoàng mị...."

      "Là lục mị...", Kim Kiền , da mặt giật giật.

      "Là 'tuyệt thế mười tám kiểu sờ hợp hoan tán!'", Độc thánh sa sầm mặt.

      "Vâng, vâng! Là Tuyệt thế mười tám kiểu sờ hợp hoan tán! Nhị sư phụ tiếp , tiếp !, Kim Kiền nặng ra nụ cười.

      Độc thánh sắc mặt bình tĩnh, tiếp: "Lúc ấy vi sư có địa vị rất cao giang hồ, đương nhiên cũng có kẻ ngớt tôn sùng vi sư, vi sư nhất thời hứng chí, tiện tay bỏ lại số thứ chẳng gây ảnh hưởng gì nhiều..."

      ... ảnh hưởng gì nhiều?

      (còn nữa)
      Mai mình type nhiều hơn, hôm nay mệt quá, xin lỗi các bạn!
      Last edited: 8/5/15
      Nhược Vân, thuyvy2711honglak thích bài này.

    5. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      Kim Kiền chỉ cảm thấy đầu như sắp có ngọn lửa bốc lên, nàng nghĩ bụng:


      Tạm thời bàn đến ‘Tuyệt thế cái gì mà tinh linh tán’ sau khi bị người ra thay đổi nâng cấp trở nên kinh khủng thế nào, mà hãy xét đến cái tên nguyên gốc, rồi công dụng, dù sao cũng nên gán cho nó cái mác ‘Gây trở ngại cho kiến thiết nền văn minh tinh thần’, và dù thế nào cũng phải là ‘Gây ảnh hưởng rất lớn” chứ!


      biết Nhị sư phụ tiện tay đem cái đó, khụ, đem ‘Tuyệt thế mười tám kiểu sờ hợp hoan tán’ để lại cho người nào?”, Kim Kiền tiếp tục truy hỏi.


      “...”, Độc Thánh trầm mặc hồi.


      “Nhị sư phụ!”


      Đột nhiên, Độc Thánh phất ông tay áo, tay áo màu tím dị vung lên, đề tiếng : “Nực cười! Vi sư cao hứng để lại cho kẻ nào chính là để lại cho kẻ đó, đâu rảnh rỗi mà nhớ nhất nhất từng kẻ chứ?!”.


      Kim Kiền trợn trắng mắt, biết nên dùng vẻ mặt nào để biểu lộ tình cảm ‘kính ’ đối với Nhị sư phụ của mình.


      “Khụ khụ”, Y Tiên ho khan hai tiếng, tiến lên giải vây : “Độc lão đầu trí nhớ kém, đồ nhi chẳng phải là biết”, ngưng chút lại tiếp, “Tuy biết lai lịch của kẻ dùng độc, nhưng có thể khẳng định kẻ đó tâm thuật bất chính, lòng dạ độc ác. Hai chúng ta trước nghĩ sau suy, cảm thấy việc này vô cùng quỷ dị, cho nên mới đến thăm đồ nhi có bình an hay . tại...”.


      “Xem ra bây giờ, người của Khai Phong phủ trúng độc, chắc hẳn chính là những kẻ đó tìm đến cửa rồi!”, Độc Thánh nheo mắt, trầm .


      “Cho nên...”, lúc này Kim Kiền bắp chân bị chuột rút, còn các ngón tay run bần bật như bị Parkinson, hồi lâu sau mới lẩy bẩy thốt ra vài tiếng: “Bọn chúng biết được quan hệ thầy trò của đồ nhi và nhị vị sư phụ, bèn đến đây để giết người giệt khẩu...”.


      “Hừ! Bọn chúng dám!”, khuôn mặt trắng xanh của Độc Thánh nổi lên luồng sát khí.


      “Chưa hẳn như thế”, Y Tiên trầm ngâm , “Theo như lời đồ nhi , sau cùng rời , đám sát thủ áo đen đó tuy thể giết được ai, nhưng vẫn chịu khống chế của kẻ khác, cho nên đồ nhi chỉ ức chế được độc tính của đám sát thủ áo đen, vẫn chưa hoàn toàn giải được độc tính”, Y Tiên ngưng lúc lại tiếp: “Dựa vào đó mà suy đoán, chắc hẳn bọn chúng cách nào xác định được thân phận của đồ nhi nên mới hạ độc để thăm dò”.


      Nghe đến đây, Kim Kiền cuối cùng cũng thở phào hơi, nhưng câu tiếp theo của Y Tiên lại khiến trái tim của Kim Kiền nhảy tọt lên cuống họng.


      “Nếu bọn chúng biết con là đồ đệ của hai chúng ta, ắt dùng biện pháp vòng vo như thế!”.


      “Đại sư phụ như vậy là sao?”


      Y Tiên nhìn chằm chằm Kim Kiền, chậm rãi : “Nếu để bọn chúng biết được chính xác con là quan môn đệ tử của hai chúng ta....”


      cưỡng ép con tiếp tay cho giặc làm điều xấu, hoặc là giết người để trừ hậu hoạn!”, Độc Thánh tiếp lời.


      Sắc mặt Kim Kiền lập tức trở nên trắng bệch.


      “Đồ nhi chớ có lo lắng, lần này vi sư chuẩn bị rồi mới đến! Ngoại trừ đám linh dược giải độc vừa đưa kia, vi sư còn...”, Y Tiên đột nhiên vén ống tay áo, hai tay vung lên, chỉ trong chớp mắt rút ra mấy chục chiếc ngân châm hàn quang chói lóa, gương mặt đức cao vọng trọng lộ vẻ tươi cười xáp lại gần Kim Kiền, “Chỉ cần vi sư dùng châm pháp mới sáng tạo thi triển người đồ nhi, khẳng định có thể giúp khinh công của đồ nhi tăng tiến, tiến bộ vượt bậc!”.


      Kim Kiền lùi lại bước: “Sao... sao lại phiền tới Đại sư phụ, đồ nhi trở về có thể tùy ý châm vài cái cho chính mình là được rồi...”.


      “Châm pháp của Dược lão đầu hiệu quả quá chậm”, Độc Thánh vén vạt áo, rút từ bên hông ra chiếc lọ sứ, đưa tay móc ra con rết ngo ngoe, đầy chân, toàn than đen kịt, máu nhễu ra từng giọt, từng bước từng bước ép sát lại gần, cười trầm, : “Đây là vua của các loại vu trùng vi sư phải dùng chín chín tám mươi mốt ngày mới luyện ra từ hàng trăm độc vật, chỉ cần đồ nhi ăn nó, liền có thể trở thành thiên hạ độc vật chí tôn, chỉ cần đồ nhi muốn là có thể đem sinh linh khắp thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay!”.


      Kim Kiền ‘lệt xệt, lệt xệt’ lùi dần từng bước, mặt xanh mét như tàu lá: “Nhị, Nhị sư phụ, thánh độc như thế, vẫn nên lưu lại để Nhị sư phụ hưởng dụng hơn...”.


      “Đồ nhi cần khách khí!”, Y Tiên cười , lách tới bên phải Kim Kiền, chụp lấy cánh tay nàng.


      “Mau ăn !”, Độc Thánh lướt cái tiến sát bên trái Kim Kiền, nắm lấy cổ nàng.


      Kim Kiền ngừng thở, con ngươi đỏ quạch đảo lên đảo xuống, giương mắt nhìn đám ‘ngân cham tua tủa như xương rồng’, cộng thêm ‘ con rết nhễu máu uốn éo’ mỗi lúc tiến lại gần, hai mắt nàng nhắm tịt, chỉ có câu để biểu đạt thứ cảm xúc mãnh liệt trào dâng:


      Mình toi mạng rồi!


      “Buông ta ra!”


      Đột nhiên, giọng hồn hậu như thanh của trời vang lên khiến hai người bên cạnh ngừng động tác.


      (còn nữa)
      Nhược Vân, thuyvy2711honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :