1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ Bình An - Hòa Tiểu Thảo (Trọng Sinh, Cổ Đại HOÀN/eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Trăm phần trăm là a họ Tô r :))))

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37

      Edit: Mc

      Bình An cảm thấy thú vị, thu roi vào trong viện, Thúy Hồng bưng chén canh gà từ phòng bếp ra: "Tức chết nô tỳ, phòng bếp toàn khói lửa, hại nô tỳ phải thông lâu, ma ma nhóm lửa kia thân thể khỏe, ra phố bốc thuốc, cũng gần nửa ngày còn chưa thấy trở lại."

      "Vậy đến dịch quán sát vách mượn bếp lò được sao?" Bình An tức giận .

      "Cũng biết hôm nay là ngày mấy, ở bên đó có rất nhiều quan binh ra ra vào vào, nghe là quân doanh vùng phụ cận, nô tỳ dám chạy sang bên kia."

      Bình An liền cười: "Còn sợ gia tướng bắt à?"

      Thúy Hồng liếc mắt nhìn Bình An, đưa canh gà tay cho nàng: "Chưa gặp qua tiểu thư nhà khác chuyện đứng đắn như vậy."

      Đến buổi trưa, Bình An ăn canh gà và mấy khối bánh bột ngô, thấy Quý phu nhân còn chưa trở lại, Dương thị và Thập Tứ Nương nha môn thăm người nhưng quản còn chưa đáp lời, phía Xích Giang cũng có tin tức, trong lòng khỏi có chút nóng nảy, dịch quán sát vách lại thỉnh thoảng truyền đến hồi tiếng huyên náo, làm cho nàng tâm phiền ý loạn.

      "Thúy Hồng, mới vừa rồi ở Tiền viện nhìn thấy, hóa ra bên cạnh viện của ta có vườn hoa, thấy bên trong có hoa mẫu đơn cũng nở rồi, biết là nhà ai." Bình An đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở ngoài sân tỷ võ vô ý phát ra có cánh hoa kia.

      "Nhà bên cạnh đều có đất trồng những loại này, nhà bình thường trồng chút trái cây để ăn, nhà có tiền trồng chút hoa cỏ để vui đùa." Thúy Hồng cười , ở Kinh Thành dĩ nhiên có loại đất trồng này, mọi người muốn ăn rau quả có thôn trang cung ứng, muốn ngắm hoa cũng có hậu hoa viên riêng biệt.

      " như vậy, mảnh đất trồng mẫu kơn kia thuộc về nhà này sao?" Bình An nhất thời có chút hưng phấn, "Dù sao cũng có việc gì, chúng ta qua nhìn chút, xem bên trong có nhiều chủng loại ngày thường hay gặp ."

      Thúy Hồng nghe Bình An hoa mẫu đơn ở bên kia nở, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, nghĩ vườn hoa ở ngay bên cạnh nhà, liền đồng ý. Hai người chưa được mấy bước tới vườn hoa, là vườn hoa kỳ chỉ là mảnh đất diện tích lớn, mặt trồng mẫu đơn cũng quá nhiều, nhưng là mỗi bụi cây được chăm sóc rất tốt, lúc này là thời kỳ nở hoa, sắc màu rực rỡ đua nhau nở rộ.

      "Oa? !" Ngày thường trong hoa viên Thúy Hồng cũng gặp ít mẫu đơn, nhưng lúc này vẫn bị những chủng loại mẫu đơn khác lạ kia làm kinh diễm, "Cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng thấy qua loại mẫu đơn như vậy, tựa như đóa hoa này, trơn mịn như tơ lụa, mà đóa kia, sáng loáng như ngọc thạch, là đẹp mắt a!"

      Bình An cười cười, chỉ đóa hoa trong đó : "Đóa hoa này gọi là ‘Yên Chi ’ hồng, màu sắc như phấn hồng, trong Ngự Hoa viên của tiền triều từng gieo trồng, truyền rằng các phi tần đều thích dùng ‘Yên Chi hồng’ để làm trang trí kiểu tóc, còn đẹp hơn cả điểm phấn hồng má, bởi vì ‘Yên Chi hồng’ làm nổi bật lên làn da mịn màng, bôi gì mà tự hồng."

      " sao?" Thúy Hồng vừa nghe hứng thú rồi, ngồi chồm hỗm bên cạnh cây mẫu đơn, "Tiểu thư xem, làn da mịn màng như này sao?"

      Bình An ‘xì’ tiếng liền nở nụ cười: "Cây đó gọi là ‘Quý Phi Khấu’, hầu hết là màu trắng tinh khiết. Truyền thuyết có vị Quý Phi dùng nó làm sơn móng tay, bôi lên móng tay sáng loáng như ngọc, chỉ tiếc phải người da trắng thể dùng, chẳng thế giá trị của nó bị hạ thấp xuống."

      "Ồ? Cây này. . . . . ." Bình An đột nhiên bị gốc cây mẫu đơn kỳ lạ hấp dẫn, cây mẫu đơn này hoa mở đặc biệt sum suê, khác với các loại mẫu đơn kia, bởi từ trong ra ngoài nó có ba loại màu sắc hồng vàng trắng, mỗi tầng màu sắc từ đậm đến nhạt lại theo trình tự ràng, tựa như bộ tranh vẽ thuỷ mặc.

      "Cây này gọi là Thập Bát Diễm." giọng nam trầm thấp mà thuần hậu vang lên sau lưng.

      Bình An quay đầu lại, chỉ thấy Tô Bá Hiên bộ y phục thanh sam, vẻ mặt mỉm cười đứng đó, đột nhiên bóng dáng chui ra từ sau lưng , hướng về phía Bình An kinh hô: " là Bình An muội tử? !"

      Bình An thấy người tới cũng hơi kinh ngạc: "Tiểu Thế tử? !"

      Tiểu thế tử dường như còn tin tưởng, hướng về phía sau lưng cách đó xa kêu: "Hoàng tổng binh, tới đây, nhanh tới đây."

      Chỉ thấy Hoàng tổng binh phẫn nộ tới, hành lễ với tiểu thế tử.

      "Hoàng tổng binh, vị nương đánh bại ngươi kia hẳn phải là Bình An muội tử chứ?" Tiểu thế tử trừng lớn cặp mắt trăng lưỡi liềm cực giống Thuận Thân Vương phi hỏi.

      "Hồi thế tử, đúng là vị nương này." Hoàng tổng binh mặt mày xanh lét, trong lòng thầm mắng tên Quán lại kia miệng rộng, chỉ sợ người khác biết đường đường là Tổng binh lại bại trong tay nha đầu, càng làm tức giận chính là mình ràng bị ám toán, nhưng lại mở miệng được chân tướng, bởi vì ngay cả Quán lại còn cười nhạo thua tỷ thí liền kiếm cớ chơi xấu.

      "Ha ha, Hoàng tổng binh cũng coi là kém, có biết vị nương này là người trong phủ nào ?" Tiểu thế tử cười cong ánh mắt, vỗ vỗ vai Hoàng tổng binh, ràng mới mười lăm sáu tuổi lại cứ thích giả bộ thành tiểu đại nhân, "Nàng chính là tướng môn chi hậu (ý chỉ con cháu nhà võ tướng) đấy."

      "Vâng, vâng." Hoàng tổng binh thấy Tô Bá Hiên và Tiểu thế tử đều quen biết với Bình An, đoán chừng tiểu nương này lai lịch bất phàm rồi, " nương, vừa rồi có nhiều chỗ đắc tội, xin lượng thứ."

      "Đại nhân quá lời rồi." Bình An cười cười.

      Lúc này, có danh binh chạy tới vài câu với Hoàng tổng binh, Hoàng tổng binh liền hướng Tô Bá Hiên ôm quyền: "Tướng quân, mạt tướng có số việc phải xử lý, xin được cáo lui trước."

      Thấy Hoàng tổng binh rồi, Bình An mới nhớ tới hướng Tô Bá Hiên thỉnh giáo: "Đúng rồi, mới vừa rồi Hầu Gia cây mẫu đơn này là Thập Bát Diễm, có thể có xuất xứ ?"

      Tô Bá Hiên về phía trước bước, hơi khom lưng lấy mu bàn tay khẽ vuốt cây mẫu đơn kia, : "Nó gọi Thập Bát Diễm là bởi vì nó có mười tám tầng màu sắc, mà thời kỳ nở hoa của nó cũng chỉ có mười tám ngày, mỗi ngày thậm chí từng canh giờ màu sắc cũng đều khác nhau, ra từng tầng màu sắc."

      "Ồ….?" Bình An càng thêm tò mò, "Vẫn là lần đầu tiên ta nghe đến loại mẫu đơn này, làm sao Hầu Gia lại biết loại Thập Bát Diễm này?"


      “Kỳ cây mẫu đơn này chính là do phụ thân ta khi còn sống gieo trồng, vốn trồng ở Nguyên Hóa, nhưng thổ dưỡng ở đó thích hợp cho nó sinh trưởng, mới đưa nó dời tới đây trồng. mỗi lần ngang qua Điền Châu, phụ thân ta đều đến nhìn lần, cây Thập Bát Điền này là cây ông ấy thích nhất.” Bởi vì nó cũng là cây mà mẫu thân khi còn sống thích nhất, những lời này Tô Bá Hiên để trong lòng ra.

      Bình An nghĩ thầm: khó trách Hoàng tổng binh cố ý an bài cho viện này, chính là muốn để lúc tưởng nhớ lại phụ thân bị quấy rầy. vừa nghĩ như vậy, Bình An lại cảm thấy có chút xấu hổ, cảm giác như chiếm đoạt đồ của người ta, liền muốn cáo từ hai người trở về phòng.

      “Bình An, lần này ta theo Bá Hiên ca dẫn binh Nguyên Hóa, ngươi cùng phụ thân đến đó sao?” Tiểu thế tử ‘tha hương ngộ cố tri’ (đến nơi đất khách gặp người bạn cũ), trong lòng cao hứng lên lời.

      “À? Chuyện này ta cũng chưa biết.” Bình An rất muốn nhắc nhở Tiểu thế tử, để cho sớm ngày hồi kinh, bởi vì vài tháng sau Nguyên Hóa bộc phát bệnh dịch, đến lúc đó tình huống khó có thể khống chế, nàng xác định được kiếp trước có phải Tô Bá Hiên cũng gặp nạn trong trận dịch bệnh này hay .

      Trở lại trong viện, vẫn đợi cho đến giờ Dậu, Quý Phu nhân mới trở về, nàng chân trước vừa về, Dương thị và Thập Tứ Nương cũng mặt mày ủ rũ theo vào phòng.

      “Đại tỷ, sao rồi? phu nhân Tri châu thế nào? Có cách nào ?” Dương thị chân còn chưa đứng vững muốn hỏi thăm tình hình, “Nhà giam kia phải nơi cho người ở, giờ mới có ngày, phụ thân nàng gầy hai vòng lớn rồi.” xong liền cùng Thập Tứ Nương lau nước mắt.

      Quý phu nhân uống xong ngụm trà nhuận giọng rồi mới : “Từ phu nhân dẫn ta vài nơi, chỗ Tri châu và Thông Phán đại nhân đều đại khái tình hình bên dưới rồi, nhưng loại này chuyện bình thường nha môn thụ lý, đều giao cho thương hội xử lý, cùng lắm phạt chút tiền bạc là xong. Nhưng phiền toái là lần này liên quan đến quân lương, lúc chuyện xảy ra lại cố tình bị vị Tổng binh bắt gặp, Tổng binh kia mực chắc chắn quân lương bị động tay chân nhất định phải nghiêm trị, răn đe, nếu về sau quân lương trộn gạo cũ nát còn đỡ, nếu trộn cả thuốc độc vào gạo như thế nào. Vốn tốt chỗ Thông Phán đại nhân rồi, tạm thời thả người ra, chờ sau khi tra chân tướng tình lại xử phạt, nhưng người Tổng binh kia nghe được tin tức liền chạy tới sống chết cho phép thả người, bảo Tri châu Đại nhân nhất định phải nghiêm trị, nếu liền báo lên Hầu Gia rồi trình lên Hoàng thượng.”

      “A?” Dương thị vừa nghe còn phải báo lên cho Hoàng thượng, nhất thời carmt hấy trời đất mù mịt, “Vậy phụ thân nàng là ra được a…” xong liền muốn hôn mê bất tỉnh, được Thập Tứ Nương đưa tay đỡ lấy, hai mẹ con ôm nhau khóc thành đoàn.

      Bình An khuyên giải an ủi hai người vừa với Quý phu nhân: “Nương, Định Bắc Hầu tới đây, ở dịch quán sát vách, chúng ta cần qua đó gặp hay ?”

      Quý phu nhân nghe xong ánh mắt sáng lên: “Hầu Gia tới sao? Thế nào sớm, chuyện này phải trực tiếp tìm Hầu Gia, vậy dễ làm hơn nhiều, ca ca con năm trước luyện binh dưới tay , có chút giao tình.”

      Dương thị nghe xong sắc mặt khá hơn chút, trong lòng lại dấy lên tia hy vọng.

      Quý phu nhân lập tức sai người truyền lời muốn đến bái kiến, sau khi Tô Bá Hiên biết liền đích thân đến đây chuyến.

      Nghe Quý phu nhân xong chuyện xảy ra, Tô Bá Hiên cũng tỏ ra rất khó xử, việc thu quân lương giao cho Hoàng tổng binh phụ trách, theo chuyện này mà Hoàng tổng binh cũng sai lầm, vẫn làm việc theo điều lệ, nếu mình mạnh mẽ đoạt lấy quyền lực của để xử lý chuyện này mà , sợ là ảnh hưởng đến lòng quân. Nhưng có thể đề nghị với Hoàng tổng binh xử lí việc này, song đối với dân chúng cũng thể nghiêm khắc như đối với quân đội được.

      Bình An nghe xong liền thầm trong lòng: Hoàng tổng binh nganh bướng như bò vậy, chịu nghe mới là lạ.

      Quả nhiên ngày hôm sau, Hoàng tổng binh nghe theo đề nghị của Tô Bá Hiên, đổi Phùng Ngũ Gia bị tử hình hành bị lưu đày, ngoại trừ lưu đày còn phải phạt ngàn ngân lượng bồi đền hai vạn cân gạo. vốn phải trả nợ, Phùng gia vừa nghe bị phạt ngàn ngân lượng, phản ứng đầu tiên chính là muốn Ngũ Phòng ra ở riêng, để mình Ngũ Phòng chịu khoản tiền phạt lớn này.

      Đại – Tiểu Trương di nương vừa nghe phải lưu đầy, vừa phải gánh khoản tiền phạt rất lớn, đều giả bộ bệnh tránh về nhà mẹ đẻ. Dương thị kéo Thập Tứ Nương và Thập Bát lang chạy tới nhà giam thăm Phùng Ngũ Gia, đưa cho đồ ăn, cuối cùng rưng rưng cho biết tin tức Ngũ Phòng bị ở riêng, Phùng Ngũ Gia như bị sét đánh, ngờ lúc mình gặp khó khăn huynh đệ ruột thịt lại chìa tay giúp đỡ, ngược lại họa vô đơn chí mà phân ra ngoài ở. Khi biết được hai di nương cũng giả bộ bệnh trở về nhà mẹ quan tâm đến ,lúc này Phùng Ngũ Gia mới lôi kéo tay Dương thị khóc lóc nức nở.

      Hoàng tổng binh ngày ngang ngược như trâu mà, chỉ biết cố chấp.” Bình An tức giận bất bình.

      “Chính là sợ ngươi đau lòng khó chịu, nên ta đặc biệt chạy tới với ngươi tiếng.” Tiểu thế tử len lén quan sát Bình An, thấy nàng vẫn bình thường, “Vốn Bá Hiên ca nếu lưu đày bằng để lại Nguyên Hóa hơn, nhưng Hoàng tổng binh muốn đưa đến Bình Nam, Bắc Nam trời đất xa xôi. Ngươi cũng biết Hoàng tổng binh rồi đó, đều nhưng lại .”

      Bình An trợn mắt nhìn, nàng sâu hoài nghi có phải Phùng Ngũ Gia từng đắc tội với Hoàng tổng binh hay .

      Bình An trợn mắt nhìn, nàng sâu hoài nghi có phải Phùng Ngũ Gia từng đắc tội với Hoàng tổng binh hay .

      “Vậy ta phải gặp Hoàng tổng binh, chuyện với chút.” Bình An cười lạnh, rồi với Tiểu thế tử: “Cùng nhau .”

      Tiểu thế tử thích nhất là xem náo nhiệt, biết Hoàng tổng binh từng bại bởi Bình An, liền muốn theo xem Bình An làm xấu mặt như thế nào.

      Tô BÁ Hiên cùng Hoàng tổng binh từ dịch quán ra ngoài, thương lượng chuyện dỡ trại trở về Nguyên Hóa, lại thấy Tiểu thế tử tới hướng về phái Tô BÁ Hiên nháy nháy mắt, : “Bình An muốn gặp Hoàng tổng binh.”

      “Để nàng đến đây .” ra Bình An đến Tô Bá Hiên cũng chuẩn bị gặp nàng lần, vì cái gì khác, chỉ là lập tức trở về Nguyên Hóa, Bình An ở lại Điền Châu cũng lâu nữa phải trở về kinh thành, cho nên biết năm tháng nào mới có thể gặp mặt lần.

      Hoàng tổng binh thấy sắc mặt Bình An được tốt, nhưng vẫn cung kính khẽ gật đầu với nàng.

      “Hoàng tổng binh.” Bình An nhìn , nở nụ cười giảo hoạt, “Ngài phải về Nguyên Hóa à?”

      Hoàng tổng binh có chút được tự nhiên: “Đúng vậy, tiểu thư Bình An, hoan nghênh tới Nguyên Hóa làm khách.”

      “Có phải ngàu quên chuyện gì hay ?’

      Nghe Bình An hỏi như thế, Hoàng tổng binh có chút hồ đồ: “Quên cái gì à?”

      “Quên ngày đó chúng ta tỷ thí, là thua phải có trừng phạt đấy?” Bình An bộ biểu tình muốn ăn vạ.

      Hoàn hảo là Hoàng tổng binh có làn da đen, nhìn ra lúc này đỏ mặt: “Khụ,… đương nhiên nhớ, có chơi có chịu. nếu thua, toàn bộ theo tiểu thư Bình An xử phạt.”

      xử phạt, chỉ cầu xử lại vụ án Phùng gia.” Bình An chợt chuyển nét mặt, biểu tình nghiêm túc. Nàng biết khi Phùng Ngũ Gia bị lưu đày, Dương thị và Thập Tứ Nương nhất định bị liên lụy, chừng hai người đấy con ngây ngốc theo đến nơi ‘thiên viễn chi địa’ (trời đất xa xôi) kia ấy chứ, về sau sống hay còn biết đâu.

      thể!” Hoàng tổng binh cao giọng, “Phán quyết xuống, có khả năng xử lại..”

      “Làm sao mà thể? Vụ án còn chưa kết thúc, vẫn còn chưa có phán quyết cho Ngô gia, muốn rồi? còn nữa, căn cứ theo luật lệ Đại Lương, mặc dù Tri châu thi hành quản chế theo quân đội, nhưng Tổng binh đại nhân hình như quên đây là Điền Châu phải Nguyên Háo, vượt qua quyền hạn của Tri châu mà hành xử phán quyết, có thể bẩm báo lên Hoàng thượng , đến lúc đó bị dính líu là cả phủ Quảng Xuyên đấy.”

      Vẻ mặt của Hoàng tổng binh hồi xanh hồi đen, quả quên điểm này, mà những cái khác tựa hồ cũng xem , tất cả mọi người cho rằng nơi này đều phải dựa vào quân đội, hơn nữa phủ Quảng Xuyên luôn rất được lòng dân, cho nên ngay cả Tri châu cũng vô cùng nể trọng bọn họ.

      Tô Bá Hiên cũng khỏi nhíu mày, trước kia Điền Châu thuộc quyền quản lú của phủ Quảng Xuyên, về sau chiến bình ổn, triều đình liền trù hoạch phân phủ nha với Tri châu ta, nhưng lực ảnh hưởng cùng uy danh của phủ Quảng Xuyên vẫn luôn còn, mọi việc các Tri châu tiền nhiệm đều lấy phủ Quảng Xuyên làm đầu, cho nên tất cả mọi người đều xem để luật lệ mà Bình An kia vào mắt, nơi quân khác cũng xảy ra tình huống giống như phủ Quảng Xuyên, chỉ là tất cả mọi người tự động bỏ quên rồi.

      “Bình An sai, quả là Hoàng tổng binh vượt quyền, bên trong cũng có sơ sót rồi.” Rất nhanh Tô Bá Hiên khôi phục sắc mặt bình tĩnh, trong lòng đột nhiên có ý cười, ngờ Bình An còn biết xem loại sách luật lệ của Đại Lương, cũng đúng, nhớ lần đầu tiên gặp nàng phải là nàng mang theo người quyển ‘Bát trận Tổng Thuật’ à.

      Như Bình An mong muốn, vụ án này Tri châu và Thông Phán cùng hạ xuống phán quyết lần nữa, tội lưu đày của Phùng Ngũ Gia được miễn trừ, nhưng tiền phạt và bồi đền gạo phải đúng thời hạn giao nộp, Ngô gia cũng bị phạt ngàn lượng bạc, thương hội cắt đứt tư cách kinh doanh tiệm gạo của Ngô gia ở Điền Châu.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, miu901, Snow4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38

      Phùng Ngũ Gia từ trong lao ra, trừ Dương thị và Thập Tứ Nương ở ngoài cửa nhà nghênh đón, cầm lá bưởi và chậu than để xua vận đen người , những người khác của Phùng gia đều chưa từng lộ diện. Phùng Ngũ Gia trở lại trong viện liền nhốt mình ở trong phòng, mặc cho ai gọi cũng đáp lại, qua rất lâu mới đẩy cửa ra đến trong viện của lão thái thái.

      Dương thị thấy sắc mặt rất kém sợ gặp phải chuyện may, dẫn theo Thập Tứ Nương vội vàng theo.

      "Nương, các ngươi cứ như vậy phân ta ra ngoài hả?" Phùng Ngũ Gia đến trong viện lão thái thái vừa đúng lúc gặp người của mấy phòng khác đều ở đây, bọn họ thấy Phùng Ngũ Gia tới, trong lòng có chút áy náy cùng chột dạ.

      Lão thái thái ngồi xếp bằng giường La Hán, mình cầm hũ thuốc lào khom lưng ở đó hút, thấy Phùng Ngũ Gia sắc mặt giận dữ chạy tới muốn chất vấn bà, mặt cũng nén được giận: "Lão Ngũ, chúng ta thương lượng chuyện này. Khi đó ngươi ở trong tù lại phải gánh vác khoản bạc bị phạt, mọi người cũng bị dọa sợ, hoảng hốt chạy bừa mới nghĩ đến phân ra ở riêng. giờ nếu ngươi được miễn tai ương lao ngục rồi, ta tự cảm thấy được, nhà này cũng được tốt nữa." Song bà vẫn đau lòng nhi tử, làm sao cũng nhẫn tâm để mình con trai ruột của bà phải gánh món nợ lớn này.

      "Nương? !" Nhị gia ở bên cạnh ra sức nháy mắt với lão thái thái, " phải xong rồi sao, ngày mai mời người của thương hội đến để chứng thực, giấy tờ ta đều chuẩn bị tốt rồi, thu xếp xong hết rồi, người chuyện này. . . . . ."

      "Vậy được." Nhị phu nhân nhíu nhíu mi, liếc mắt nhìn Phùng Ngũ Gia, "Tình cảnh giờ của chúng ta sao gánh nổi hai ngàn lượng bạc kia, sợ là mấy phòng có bán sạch của cải cũng trả nổi khoản nợ này đâu."

      Lão thái thái liền hung hăng nện bình khói lên bàn : "Sao trả được, các ngươi là huynh đệ ruột của , vụ nợ nần của các ngươi mấy năm trước phải là mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp trả nợ hay sao? Sao đến lão Ngũ, các ngươi cũng có ai quan tâm rồi hả? Ta nhặt được à?"

      Nhị phu nhân định với lão thái thái, cảm thấy lôi co với lão thái bà này cũng ổn, liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Tứ phu nhân: "Tứ đệ muội, ngươi ?"

      "Chuyện này. . . . . . Ta nào biết, mọi người thương lượng ." Hiếm khi Tứ phu nhân ‘đồng khí liên chi’ (đồng lòng) với Nhị phu nhân.

      Bởi vì Ngô gia có liên quan nên bị phạt khoản tiền, hơn nữa còn bị thương hội cấm đoán mở tiệm gạo, toàn bộ người nhà đều trút tức giận lên người Tứ Nương, cuộc sống giờ của Tứ Nương ở Ngô gia rất dễ chịu. Về sau Tứ phu nhân mới biết được, Tứ Nương cũng là bị vị di nương trong phòng nàng tính kế, giờ đây nàng như người câm ăn hoàng liên có khổ mà được, vừa đắc tội người nhà mẹ đẻ lại đắc tội người nhà chồng. Tứ phu nhân vì chuyện này mà qua đêm già rất nhiều, đầu lại thêm nhiều sợi tóc bạc, tâm thần vẫn còn hoảng hốt.

      "Hừ." Nhị phu nhân rất vừa mắt bộ dáng vừa gặp chuyện liền hoảng hốt của Tứ phu nhân, đúng là làm được chuyện lớn gì, "Vậy cũng đúng, chuyện này cho cùng chính là nhà chồng của Tứ Nương gây họa, nhắc tới phạt tiền, Tứ Phòng và Ngũ Phòng phải cùng nhau gánh chịu mới đúng."

      "Nhị tẩu, lời này của ngươi cũng đúng rồi." Tứ gia ở bên lập tức phản bác, chỉ sợ dính vào chút quan hệ cùng bị phạt tiền, "Theo như ngươi , vậy trước tiên tính toán ràng từng khoản của Nhị ca ."

      Nhị gia thấy mình bị kéo vào, lập tức giương cung, mấy người tức khắc ầm ĩ can ra được, Đại phòng và Tam Phòng đứng ở bên cách rất xa, muốn tiếp tay làm việc xấu.

      "Đủ rồi! Đừng tranh cãi nữa!" Phùng Ngũ Gia gầm lên giận dữ: "Ở riêng! Phân ra! Ngày mai cứ mời Quan lão gia và thương hội tới làm chứng , Ngũ Phòng ta chia ra mình, phạt tiền mình ta giao nộp, cùng lắm lấy mạng ta ra đền!" _S2+lê+quý+đôn+S2_ xong bỏ lại phòng vẫn còn sững sờ liền ra ngoài cửa, tới cửa thấy Dương thị và Thập Tứ Nương vẻ mặt lo lắng canh giữ ở ngoài phòng, nhất thời trong lòng là tư vị gì, tiến lên dắt tay Dương thị và Thập Tứ Nương : ", ta về nhà thôi."

      Chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng than khóc của lão thái thái: "Ta đây là tạo cái nghiệt gì hả? !"

      Tiểu thế tử và Tô Bá Hiên ở lại Điền Châu đến mấy ngày liền trở về Nguyên Hóa, trước khi , Tiểu thế tử vẫn cảm thấy rất hổ thẹn vì để mình Bình An ở lại chỗ này, nghĩ rằng mình trượng nghĩa, đều là từ Kinh Thành tới, mình Bình An ở chỗ này nhất định rất đơn.

      "Quý đại nhân đến Nguyên Hóa ngươi nhất định phải cùng ông ấy tới nhé." Tiểu thế tử năm lần bảy lượt dặn dò Bình An.

      "Được." Bình An cười trả lời, đột nhiên nhớ tới chuyện mấu chốt, "Ngươi và Hầu Gia ở lại Nguyên Hóa bao lâu?"

      "Cái này khó mà , cha ta để cho ta năm rồi trở lại kinh, bây giờ có chiến , nếu như có ta nhất định muốn ra trận giết địch." xong còn xắn tay áo lên bày ra bộ dáng như chuẩn bị ra trận vậy.

      Trong lòng Bình An vô cùng lo lắng, nhưng lại biết nên thế nào, cũng thể trước cho hai người, vài tháng sau bên kia bộc phát bệnh dịch, nên đến đấy nữa, vậy bọn họ nhất định xem nàng như kẻ ngu.

      Đưa tiễn mấy người Tiểu thế tử , Bình An mới nhớ tới phụ thân ở
      Xích Giang vẫn chưa có chút tin tức nào, lẽ ra ông nên đến Điền Châu rồi, cho dù đến cũng phải gửi phong thư tới, nhưng đến hôm nay gã sai vặt được phái Xích Giang báo tin cũng thấy bóng dáng, hẳn là xảy ra chuyện gì chứ?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Bình An cũng có chút bất an, vội vàng tìm Quý phu nhân hỏi ràng.

      “Người báo tin kia hôm qua trở lại rồi, đợi ở phủ Xích Giang hai ngày cũng thấy mặt cha con, nghe người phía dưới hình như là Tây doanh Yến Sơn.”

      Nghe Quý phu nhân ra bốn chữ “Tây doanh Yến Sơn” , nhất thời Bình có loại dự cảm xấu vô cùng.

      Yến Sơn ở phía tây Xích Giang qua đó chính là địa giới của Trần Quốc Công phủ. Yến Sơn có hai doanh địa Đông – Tây, có trọng binh của Đại Lương canh giữ, tiếp sáp Tây doanh Yến Sơn chính là Trần Quốc Công phủ, hai doanh trại Đông – Tây và Xích Giang vừa vặn hình thành thế tam giác, hơn nữa phía sau có quân coi giữ cửa phủ Quảng Xuyên Nguyên Hóa, khi có chiến bốn phương trợ giúp điều phối quân nhu (người làm hậu cần), gì cản nổi bách chiến bách thắng. Chính vì Yến Sơn cùng Xích Giang tạo thành hai tấm bình phong thiên nhiên, mấy năm nay tuy Trần quốc công phủ giương giương mắt hổ thèm muốn) cũng dám khinh cử uống động (hành động khinh suất), cùng lắm cũng chỉ là khơi mào vài tiểu quốc liên tiếp tới quấy rầy Đại Lương.

      Nhưng Bình An nhớ lại, kiếp trước Trần Quốc Công phủ cuối cùng vẫn hung hãn xé mở lỗ hổng Yến Sơn này, chiếm cứ vị trí có lợi, ngừng đánh thẳng vào Xích Giang với ý đồ chiếm lĩnh địa yếu (chỗ trọng yếu) quân của Đại Lương. Tính ra quá năm, Trần Quốc Công chiếm lĩnh Yến Sơn, tự lập quốc hiệu của mình là Vương Kiến, xâm chiếm với quy mô lớn vào Đại Lương. Mấy năm về sau, tranh đoạt Xích Giang trở thành đại hàng đầu của hai nước Lương – Trần, nổi danh nhất năm Kiến Khang thứ mười bốn chính là chiến dịch Xích Giang.

      Đúng rồi, còn có trận dịch bệnh kia, có thể có quan hệ với Trần Quốc Công phủ hay , ngay lúc đó ở phủ Quảng Xuyên, chính vì tình hình bệnh dịch quá nặng mà quân lính tan rã, thể đúng lúc chạy tới Xích Giang trợ giúp. Nếu có liên quan tới phủ Trần Quốc Công, vậy cái chết của cha ở kiếp trước cũng đơn giản như vậy, lần này hành trình Yến Sơn của người có thể cũng có nguy hiểm hay ?

      Nghĩ đến đây, Bình An vô cùng lo lắng, hận thể lập tức mọc cánh bay thẳng đến Xích Giang.

      “Nương, bằng chúng ta trở về Xích Giang xem chút, con sợ cha gặp nguy hiểm.”

      Nghe Bình An như thế, Quý phu nhân cũng có chút lo lắng, suy nghĩ chút : “Yến Sơn có mười vạn đại quân canh giữ, từ trước cha con quen mang binh đánh giặc, có vấn đề gì lớn, trong quân doanh tin tức cũng chậm, nhất thời phong tỏa thông tin cũng thường hay có. Ta bảo Quán lại phái khoái mã (ngựa tốc hành) Xích Giang hỏi thăm chút, xem đến cùng ra chuyện gì, dù sao vẫn tốt hơn chúng ta lỗ mãng chạy tới.”

      Ban đêm hôm ấy, dịch quán liền phái khoái mã chạy tới xích Giang, giữa trưa ngày thứ hai trở lại, trùng hợp đến nửa đường gặp phải người đưa tin từ Xích Giang phái tới, Quý đại nhân rời Tây doanh Yến Sơn, ít ngày nữa tới Điền Châu. Lúc này Quý phu nhân và Bình An mới thở phào nhõm.

      Ngày hôm đó, Dương thị đến tìm Quý phu nhân: “Đại tỷ, muội muốn thương lượng với tỷ chuyện này.”

      Quý phu nhân cũng nghe chuyện Ngũ Phòng bọn họ bị Phùng gia phân ra sống mình, sau khi lão thái thái thương lượng với mấy phòng khác, phân chút điền sản (ruộng đất) cho bọn họ, viện tại mấy người Dương thị ở cũng chia cho bọn họ để bọn họ tiếp tục ở, còn cho bọn họ hai cửa hàng và xưởng để kinh doanh, ngược lại tiền bạc chia cho Ngũ phòng, chỉ tiền chung đều nợ rồi dư thừa tiền, món nợ này cũng phân cho bọn họ, tránh tăng thêm gánh nặng cho bọn họ. Sáng suốt đều biết , chút nợ nần này sao có thể so với khoản tiền phạt mà Phùng Ngũ Gia phải gánh người, là người Phùng gia sợ bị tăng thêm gánh nặng cho mình mới đúng.

      đợi Dương thị mở miệng, Quý phu nhân đưa ngân phiếu ra, phía ghi ngàn lượng: “Nhà muội mới vừa ra ở riêng, rất nhiều việc cần dùng tiền, trước muội cứ cầm lấy, những thứ khác ta lại nghĩ biện pháp.”

      Dương thị vội vàng từ chối: “Đại tỷ trước chớ vội, nghe muội hết lời .” giờ nàng phân ra sống mình, so với trước kia lại càng có dáng vẻ của nữ chủ nhân rồi.

      nay bọn muội phân nhà, muội cũng muốn ở lại Phùng gia nữa, muội muốn chuyển về quê mình ở Xích Giang, ở đấy thanh tịnh cũng bớt lo.”

      Quý phu nhân vừa nghe liền cười: “Vậy tốt quá, ta lo những thôn trang kia ai quản lý, vừa đúng muội đến đấy giúp ta tay trông nom .”

      Dương thị hơi chút ngượng ngùng: “Lão thái thái chia chút điền sản và cửa hàng cho chúng ta, muội với phụ thân nàng thương lượng, tính toán bán toàn bộ lấy bạc để nộp phạt. Muội tính những thứ này hợp lại có giá trị tầm sáu bảy trăm lượng còn thiếu nhìn ba trăm lượng và hai vạn cân gạo, muộn muốn trước lấy đất đai ở quê để bù vào chỗ bạc còn thiếu, tỷ yên tâm, chờ muội có tiền nhất định bù lại.”

      Quý phu nhân liền nhàng cầm tay Dương thị: “Tam muội, thôn trang ở quê và điền sản vốn là để lại cho muội, việc này ta và Nhị tỷ của muội sơm bàn bạc xong rồi. Nếu là đồ của muội muội thích thế nào liền như thế , cần hỏi ý kiến của bọn ta. Chỉ cần muội được tốt là chúng ta an tâm rồi.”

      Trong mắt Dương thị chớp nước mắt, giọng có chút nghẹn ngào: “Đại tỷ, muội… muội làm cho mình sống tốt.”

      “Vậy…” Sắc mặt Quý phu nhân có chút do dự, “Vậy hai vị di nương trong phòng muội cũng muốn theo à?”

      Dương thị cười lắc lắc đầu: “Phụ thân nàng , nếu thân thể bọn họ tốt, cũng cần theo bôn ba khắp nơi, ở lại trong viện Phùng gia cũng tốt, dù sao các nàng cũng ở quen rồi, cùng chúng ta về nông thôn ngược lại thích ứng được. Phụ thân nàng cũng tìm muội hỏi ý kiến, có muốn đưa Thất Thập Bát Lang theo hay , muội thấy cũng tốt, tiểu hài tử ở quê trời rộng đất rộng, tha hồ cho bọn họ chơi, về sau hàng năm trở lại mấy lần cho bọn gặp bà nội và di nương là được.”

      Lúc này Quý phu nhân mới nở nụ cười, cảm thấy mình có thể yên tâm rồi, hôm nay tam muội phải là Tam muội bị đánh đến sưng mặt sưng mũi như mình nhìn thấy khi vừa đến Điền Châu nữa.

      “Đúng rồi, hai vạn cân gạo kia bọn muội dự định gom góp kiểu gì? Cũng phải là số lượng đâu.” Quý phu nhân lo lắng hỏi.

      “Cha nàng mặt dày ra ngoài mượn gạo, ài, giờ thời kì giáp hạt (lúc còn xanh chưa chín vàng), sợ là khó mượn rồi.”

      Chỉ thấy Bình An từ ngoài vào, cười : “Muốn mượn gạo tìm con nha.” xong móc từ bên hông ra khối kim bài vàng óng, “Con có kim bài lĩnh gạo đấy.”

      Quý phu nhân liền cười: “Ta thế nào lại quên mất cái này.”
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, SnowTôm Thỏ thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ta xem mà cứ bị thiếu 1 đoạn cuối là sao

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :