1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Viên Thừa Liệt xưa nay luôn thương hương tiếc ngọc, lòng vô cùng phẫn nộ.



      Buổi sáng Mộ Dung Tuyết thường ăn mặn, chỉ gắp vài sợi mì buông đũa, chờ Bùi Giản cơm no rượu say cho mình câu trả lời vừa ý.



      Nhưng Bùi Giản vô lương tâm lại quẹt miệng, nghiêm túc : "Ta thể cưới muội, tuy muội là biểu muội của ta, nhưng ta vẫn luôn xem muội là muội muội ruột, muội hiểu ?"



      Nàng gật gật đầu: "Muội hiểu."



      Bùi Giản liếc mắt, "Muội hiểu con chim ấy."



      Mộ Dung Tuyết lại gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc đáp: "Chim muội cũng hiểu."



      Bùi Giản nghẹn lời ôm đầu: "Ta thể đưa muội trốn , cữu cữu đánh gãy chân ta mất."



      "Vậy huynh trơ mắt nhìn muội rơi vào hố lửa sao?"



      "Tuyển tú chưa chắc chọn trúng muội mà."



      Mộ Dung Tuyết trừng đôi mắt sáng như minh châu, càng nghiêm túc hơn: "Nhất định chọn trúng muội, muội đẹp thế này kia mà."



      Sau lưng truyền đến tiếng cười thấp kìm nén. Mộ Dung Tuyết định dùng mắt phóng đao, nhưng vừa quay đầu lại thấy là nam nhân phong tư thanh nhã kia, mặt bất giác ửng hồng.



      Nàng quay đầu giọng : "Huynh lấy muội , tất cả của Mộ Dung gia là của huynh, chúng ta là thân thích, phù sa chảy ruộng ngoài."



      "Đừng, cứ để chảy hết , đừng cho ta."



      "Chúng ta là thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư mà."



      "Đừng, ta thân với muội lắm đâu."



      "Huynh xem, huynh vậy là khách sáo rồi. Lúc nhà xí, lần nào cũng là muội đưa giấy cho huynh mà, huynh quên rồi sao?"



      Bùi Giản nhảy dựng: "Còn nhắc nữa ta trở mặt với muội đó."



      Viên Thừa Liệt lắng tai nghe cách thú vị, bỗng trước mắt xoẹt qua bóng người, thiếu niên kia vù cái chui ra ngoài. Tiếp đó, thiếu nữ xách tay nải đuổi theo.



      Sáng sớm bên Hoán Hoa khê, liễu như khói nước như mây, thân ảnh thiếu nữ kia như tia nắng xuân rực rỡ, nhưng tiếc là cảnh xuân hơi hỗn loạn, nàng tay xách váy, tay huơ tay nải, hề có phong độ hét lên: "Bắt trộm! Bắt lấy , hậu tạ mười lượng bạc!"



      Viên Thừa Liệt bất giác ngẩn ra, hai người này chẳng phải là biểu huynh muội sao? Sao chớp mắt biểu ca thành trộm rồi? Còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng người bên cạnh khẽ động, Gia Luật Ngạn đuổi theo. Viên Thừa Liệt cũng vội theo sau.



      Hai người đuổi theo sao, nhưng các ám vệ nấp cũng bị kinh động, bao vây hai bên đường.



      Mấy khách nhân ăn điểm tâm trong Tửu lâu cũng chạy ra.



      Gia Luật Ngạn và Viên Thừa Liệt đều có võ công, đuổi theo người đương nhiên rất nhàng, phía trước là năm ám vệ chỉnh tề cản đường, phía sau có Gia Luật Ngạn và Viên Thừa Liệt đuổi theo, trái phải vô cùng ăn ý cản người lại.



      Bùi Giản tức tối trợn mắt, vịn vào gốc liễu thở dốc.



      "Ăn trộm. Đưa lên quan phủ." Viên Thừa Liệt xắn tay áo định đánh người, từ đầu vừa mắt Bùi Giản rồi.



      Mộ Dung Tuyết đuổi đến nơi vội : "Đừng đưa lên quan."



      Gia Luật Ngạn quay đầu nhìn nàng hỏi: " trộm gì của ?"



      Mộ Dung Tuyết ôm ngực thở dốc, thốt ra hai chữ: "Tình cảm."



      Viên Thừa Liệt nhịn được phì tiếng. Ngay cả năm ám vệ da mặt cứng đờ cũng co giật mấy cái.



      Gia Luật Ngạn bỗng có cảm giác bị người ta trêu chọc, sa sầm sắc mặt, chìa bàn tay thon dài ra, dùng gương mặt vô cùng phong nhã ra câu vô cùng dung tục: "Bạc hậu tạ."



      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra nhìn , tim bỗng đập nhanh nhịp, giống mặt đất bị đông cứng bỗng bị nứt vỡ, từng làn gió xuân ùa vào, nàng dường như nhìn thấy tim mình trong chớp mắt bỗng nhú lên vô số mầm xanh. Bí mật ai biết này khiến nàng mặt đỏ tim đập.



      "Đa tạ hai vị trượng nghĩa tương trợ, Mộ Dung Tuyết vô cùng cảm kích." Nàng lời giữ lấy lời, đưa ra mười lượng bạc. Gò má ửng hồng còn kiều diễm hơn cả hoa hải đường. Viên Thừa Liệt lòng thầm đọc tên nàng, Mộ Dung Tuyết, chỉ cảm thấy vô cùng dịu dàng quyến rũ, rất hợp với thanh tú đáng của nàng.



      Gia Luật Ngạn hề khách sáo nhận lấy bạc giao cho Viên Thừa Liệt rồi cười : " cần khách sáo."



      cười đẹp vô cùng, xuân sắc của Giang Nam đều sánh bằng sóng mắt nhàn nhạt của . Nàng bỗng có cảm giác tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt[3], dịu dàng trong lòng bỗng như được khơi dậy, khí thế cuồn cuộn như sóng xuân. Lần đầu tiên trong đời nàng xuất cảm giác tim đập mất khống chế, lẽ nào đây chính là vừa gặp ? Nàng lấy dũng khí hỏi: "Dám hỏi đại danh của công tử?"



      [3. Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt. Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt.



      Thanh Ngọc Án, thơ Tân Khí Tật, Dạ Ngọc Minh dịch.]



      Gia Luật Ngạn cười nhạt: "Tại hạ tên Diệp Luật[4]."



      [4. Diệp Luật và Gia Luật đồng .]



      Diệp Luật, Mộ Dung Tuyết thầm đọc cái tên này, chỉ cảm thấy như có dòng nước mát ngọt ngào chảy trong miệng, thấm vào đến tận tâm can.



      "Đa tạ Diệp công tử. Nếu Diệp công tử chê, Mộ Dung Tuyết muốn kết bằng hữu với Diệp công tử." xong nàng lại hận thể cắn đứt lưỡi mình , a a a, nữ nhân quan trọng nhất là phải giữ kẽ, giữ kẽ.



      Gia Luật Ngạn gật đầu: "Vô cùng vinh hạnh, Diệp mỗ thích nhất là kết bằng hữu với người hào phóng như Mộ Dung nương đây, hẹn ngày gặp lại."



      "Hẹn ngày gặp lại." Mộ Dung Tuyết đỏ mặt từ biệt , vừa vừa thầm ảo não, tại sao nàng lại hẹn ngày gặp lại chứ, phải hỏi ở đâu để đến nhà bái tạ, sau đó... Nhưng mà nếu chủ động như vậy có khiến xem thường ? Có cho rằng nàng là nữ nhân lẳng lơ lỗ mãng ?



      Nhìn theo bóng giai nhân, Viên Thừa Liệt chậm rãi : "Vương gia, ngài lấy tiền của ấy sao? Nếu để người ta biết thân phận của ngài chẳng phải có hơi..." Hai chữ "mất mặt" trôi đến đầu lưỡi lại bị nuốt xuống.



      Gia Luật Ngạn nhàn nhạt nhìn : "Dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền chẳng bao giờ mất mặt hết."



      Viên Thừa Liệt: "......"

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4

      Khéo quá hóa vụng






      Bùi Giản bước lên Nguyệt Nha kiều, sống chết chịu theo Mộ Dung Tuyết về. ôm sư tử đá đầu khóc lóc : "A Tuyết, cữu cữu muốn có nữ tế[1] ở rể, nhưng Bùi gia chỉ có mình ta là con trai, ta được đâu, cầu xin muội tha cho ta . Nếu muội sợ bị chọn trúng cứ mau chóng tìm phu quân là được rồi."




      [1. Nữ tế: Con rể.]




      "Huynh thấy chết cứu, chẳng trượng nghĩa gì cả." Mộ Dung Tuyết tức giận phồng mang trợn má, thời gian ngắn ngủi đâu tìm phu tế[2] thích hợp đây, hơn nữa còn phải là nam nhân cam nguyện ở rể nữa.




      [2. Phu tế: Chồng.]




      Bùi Giản cười he he : "Muội vừa xấu người vừa xấu nết, nhất định bị chọn đâu, yên tâm ."




      Câu này rất khiến người ta tức giận, nàng tự cho rằng tuy mình đủ dịu dàng, nhưng tuyệt đối phải là loại nữ nhân vừa xấu người vừa xấu nết, bị phỉ báng như vậy khiến tự tôn của nàng vô cùng bị tổn hại.




      "Huynh ." Nàng giậm chân, quay người tức tối xuống cầu, quay đầu mà vứt lại câu: "Huynh lấy muội hối hận cả đời." xong còn hứ tiếng to.




      Viên Thừa Liệt và Gia Luật Ngạn vừa hay ngang, nghe thấy câu này đều nhịn được mà mỉm cười.




      Mộ Dung Tuyết về đến Hồi Xuân y quán, cởi Bách điểu quần ra, thay bộ y phục thường ngày màu xanh. Hôm nay muốn bỏ trốn cùng Bùi Giản, bởi vậy đặc biệt mặc y phục đáng giá nhất, cài trang sức đáng giá nhất của nàng, ngân phiếu cũng đem đầy đủ, nhưng lại sống chết chịu, còn khiến nàng khi mất mười lượng bạc, khiến người ta ảo não.




      Tên Bùi đầu to này, chờ sau này hối hận đến xoắn ruột , hứ.




      Nàng tiện tay lấy chiếc khăn trong khung thêu, dùng kéo cắt mấy lỗ rồi xé ra làm hai, sau đó lại xé cái nữa.




      Đinh Hương nghe thấy thanh này là biết ngay tiểu thư hôm nay tâm trạng tốt lắm.




      Vị đại tiểu thư của Hồi Xuân y quán này có sở thích kỳ quái, lúc tâm trạng tốt rất thích xé vải, phát tiết xong rồi sau cơn mưa trời lại sáng, quả nhiên, theo tấm khăn bị xé thành nhiều sợi vải mảnh, gương mặt Mộ Dung tiểu thư cũng khôi phục dung nhan kiều như đào lý.




      Nha hoàn Bội Lan quen việc thạo đường thu dọn hết sợi vải để làm đế giày.




      Đinh Hương lập tức bưng lên chén nước mơ ấm.




      Mộ Dung Tuyết chưa từng ăn mì thịt bò vào buổi sáng, lúc này cảm thấy miệng hơi ngấy, vừa thấy nước mơ lập tức cười tươi rói.




      Uống hết nước mơ, nàng lười nhác vươn vai, giống như con mèo ngáp, nhàng : "Ta ngủ bù giấc ."




      Để chuẩn bị cho chuyến bỏ trốn sáng nay, trời còn chưa sáng nàng thức dậy, bôn ba cả buổi, lúc này mệt mỏi vô cùng.




      Đến lúc dùng cơm trưa Mộ Dung Tuyết mới tỉnh, còn chưa xuống giường nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.




      Đinh Hương thở dốc : "Tiểu thư, đại hay rồi."




      "Chuyện gì?" Mộ Dung Tuyết ngồi bật dậy, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là, có phải chọn trúng ta rồi .




      "Có nam nhân đến muốn lão gia chẩn bệnh, A Thái lão gia phủ Tô Châu vẫn chưa về, nam nhân đó bèn cuống lên, xem ra là muốn gây chuyện đó."




      Mộ Dung Tuyết vội vã xuống lầu bước ra phía trước, Hồi Xuân y quán là tòa nhà lớn ba gian, phía trước là hàng sáu cánh cửa thông đến nơi dùng để chẩn bệnh, hai gian phía sau là nơi ở của Mộ Dung gia.




      Mộ Dung Lân là danh y nổi tiếng gần xa, Hồi Xuân y quán trước nay luôn chật cứng người, rất nhiều bệnh nhân bên ngoài mộ danh mà đến. Bình thường sáu cánh cửa trước mặt luôn đông đúc, nhưng vì đầu tháng này Mộ Dung Lân được Tri phủ Tô Châu phái người đến mời xem bệnh nên thời gian này Hồi Xuân y quán mới hiếm khi được yên tĩnh thế này.




      Mộ Dung Tuyết bước chân vào Chẩn y đường, phát tình cảnh trước mắt còn nghiêm trọng hơn Đinh Hương nhiều, thanh niên thân hình cao ráo đạp chân lên bụng A Thái, người giúp việc của Chẩn y đường!




      Nhãi nhép phương nào dám đến đây làm loạn, Mộ Dung Tuyết tức giận lấy chiếc chày giã thuốc bàn, vù tiếng chào hỏi vai nam nhân kia.




      Nam nhân dường như có mắt sau gáy, xoay tay nắm lấy chày giã thuốc của nàng.




      Hai người nhìn nhau rồi cùng ngẩn ra.




      Viên Thừa Liệt lập tức nhấc chân, mặt đỏ bừng cười khan tiếng: "Mộ Dung nương."




      Mộ Dung Tuyết nghi hoặc nhìn : "Huynh đến xem bệnh sao?" Nhìn bộ dạng dồi dào sinh lực này cũng đâu giống có bệnh, còn có thể đánh người nữa. Viên Thừa Liệt ngượng ngùng : "Là Diệp công tử bị bệnh, tiêu chảy."




      A Thái bò dậy từ dưới đất, phủi phủi mông : "Vừa rồi có vẻ nghiêm trọng lắm, còn tưởng là bệnh sắp chết nữa chứ."




      Vừa rồi Viên Thừa Liệt lòng như lửa đốt mời đại phu, nhưng Mộ Dung Lân lại có nhà, A Thái cũng buồn ngó ngàng đến . Hai người lời qua tiếng lại xảy ra xung đột động tay động chân.




      Vừa nghe Gia Luật Ngạn bị bệnh, Mộ Dung Tuyết bỗng kìm được mà thầm hân hoan thích thú, quá tốt rồi, đây chẳng phải là thời cơ tốt trời ban để gặp lại sao? Lại nghe là tiêu chảy, nàng càng mừng rỡ hơn. "Ta cùng huynh xem thử nhé."
      Tôm Thỏ, bornthisway011091Trâu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chút bệnh vặt này nàng vẫn có thể trị, tuy còn kém xa thần y diệu thủ của cha nàng, nhưng cảm mạo phong hàn tiêu chảy thành vấn đề.




      Viên Thừa Liệt đương nhiên cầu còn được, tưởng con của thần y chắc y thuật cũng tệ, nếu biết Mộ Dung Tuyết ngay cả phần công lực của cha nàng cũng có, chỉ e hối hận đến xoắn ruột thôi.




      Mộ Dung Tuyết bảo A Thái chuẩn bị hòm thuốc, rồi đưa Bội Lan Đinh Hương và A Thái cùng Viên Thừa Liệt ra khỏi Hồi Xuân y quán.




      Dọc đường giả vờ trò chuyện, Mộ Dung Tuyết nghe ngóng được Diệp Luật là nhân sĩ Kinh thành, gia cảnh sung túc, còn chưa có thê tử, hơn nữa quan trọng nhất là phụ mẫu đều mất, đây chẳng phải là nhân tuyển ở rể thích hợp vô cùng sao, nàng mừng đến mức lòng sục sôi, dọc đường cười tươi như hoa nở, khiến Viên Thừa Liệt nhìn đến hoa cả mắt.




      Viên Thừa Liệt đưa mấy người đến ngoài tòa nhà, Mộ Dung Tuyết bỗng thấy quen thuộc cách kỳ lạ, nghĩ lại thấy đây chẳng phải là tòa nhà riêng của Huyện lệnh Tần Chi Ngang sao? Tiểu viện này gọi là Cúc viên, mỗi năm vào thu ông đều mời phụ thân Mộ Dung Lân của nàng đến thưởng cúc. Lẽ nào Diệp Luật là thân thích hay bằng hữu của Tần Chi Ngang?




      Mang nghi hoặc bước vào, Viên Thừa Liệt đưa Mộ Dung Tuyết đến căn phòng phía sau, ở cửa có hai thanh niên canh giữ, dáng vẻ đều rất khôi ngô, lẽ nào là thị vệ của ? Xem ra đích thực là công tử thế gia xuất thân rất tốt.




      Mộ Dung Tuyết để A Thái và Bội Lan ở bên ngoài, chỉ đưa Đinh Hương vào trong.




      Gia Luật Ngạn nửa dựa chiếc sạp trước cửa sổ, tay cầm cuốn sách, xuân quang phiêu dật, người tựa trong tranh. Đôi mày tuấn thần khí kia, chiếc cằm hoàn mỹ kia, còn có ngón tay thon dài trắng trẻo kia, điểm nào lộ ra thần vận phong lưu khiến người ta xao động.




      Nàng vừa kích động vừa hưng phấn, còn có chút bất an và xấu hổ, đứng đờ người trước cửa nhìn , tim lại kìm được mà đập thình thịch.




      Viên Thừa Liệt cười hi hi : "Công tử, đại phu đến rồi."




      Gia Luật Ngạn ngước mắt lên khẽ ngẩn ra: "Sao lại là ?"




      "Cha tôi phủ Tô Châu rồi, bệnh tiêu chảy vặt này tôi biết trị." Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, chỉ vào hòm thuốc vai Đinh Hương, bày ra bộ dạng tràn đầy tự tin.




      Gia Luật Ngạn nhíu mày, lòng ra ấy là con của Mộ Dung Lân, chả trách ăn mặc hào nhoáng như vậy, Mộ Dung Lân kia là danh y nổi danh gần xa, phí chẩn bệnh đắt đỏ kinh người, gia cảnh vô cùng sung túc, ngay cả Huyện lệnh cũng rất thân thiết với ông ta.




      " cũng biết y thuật sao?"




      Mộ Dung Tuyết chu miệng, có hơi bất mãn với nghi ngờ của , "Năm tuổi tôi có thể nhận biết được hơn hai mươi loại dược thảo rồi đó. Công tử chưa từng nghe đến từ Gia học uyên nguyên[3] sao?"




      [3. Dòng dõi học nghiệp uyên thâm.]




      Đinh Hương thầm , nhưng đến nay tiểu thư cũng chỉ miễn cưỡng nhận biết được năm mươi loại thôi mà, từ "Gia học uyên nguyên" này thể vơ đũa cả nắm như vậy đâu.




      Mộ Dung Tuyết bước đến bên sạp của Gia Luật Ngạn, mời mà tự ngồi xuống, bày ra bộ dạng thần y : "Đưa tay cho tôi."




      Gia Luật Ngạn nhìn nàng, ngập ngừng trong chốc lát rồi mới chìa tay ra.




      Mộ Dung Tuyết đặt tay ngọc thon thon lên, còn chưa bắt được mạch tim nàng đập loạn.




      Tay đẹp quá, thon dài trắng trẻo nhưng hề thấy yếu đuối, lòng bàn tay còn hơi chai, lẽ nào biết võ công? Nàng lập tức liên tưởng đến dáng vẻ khi múa kiếm, mãn đường hoa say ba ngàn khách, nhất kiếm sương hàn bốn mươi châu[4], phong lưu phóng khoáng dường nào.




      [4. Hoa túy tam thiên khách: Mãn đường hoa bí tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn tứ thập châu.]




      "Mộ Dung nương, bắt mạch mất bao lâu?" Gia Luật Ngạn nhàn nhạt hỏi câu. Nàng chìm đắm trong ảo tưởng, bị giọng đột ngột của làm giật mình, lập tức chột dạ đỏ mặt.




      Nàng nghiêm mặt : "Thè lưỡi ra ."




      qua quít thè lưỡi ra.




      Nàng nhìn đầu lưỡi , lòng lại giật thót, giống như bị cách liếm cái, má bỗng có cảm giác tê tê mềm mềm, thôi rồi, trúng ma chướng của rồi. Nàng vội vã tránh ánh nhìn của , nếu dáng vẻ thần y vất vả dựng lên này bị ánh mắt của xô đổ hết.




      "Công tử ăn gì?"




      "Há cảo thủy tinh." Mấy ngày trước đều ăn trong Cúc viên, chưa từng có vấn đề gì, chỉ có há cảo thủy tinh ăn sáng nay là đáng ngờ nhất.




      "Ăn bao nhiêu?"




      " xửng."




      Mộ Dung Tuyết phì cười, "Vậy chắc chiều nay Diệp công tử mệt lắm."




      Sắc mặt Gia Luật Ngạn khẽ sầm xuống. Viên Thừa Liệt bất giác toát mồ hôi lạnh, nương sao lại dám cười nhạo Vương gia nhà chúng tôi vậy.




      Mộ Dung Tuyết hoàn toàn cảm thấy lời đùa của mình có chỗ nào thỏa mà tiếp tục : "Há cảo thủy tinh kia làm từ da lợn đông và gạch cua, bình thường bụng công tử yếu ớt, mới đến đây hợp thủy thổ, khiến bụng quen nên mới như vậy."




      Gia Luật Ngạn lạnh lùng : "Sao biết bụng ta yếu ớt?"




      Từ "Yếu ớt" này dùng cho nam nhân như khiến rất vui. Bình thường thích nhất chính là người khác vì dung mạo hơn người của mà nhìn bằng con mắt khác, Mộ Dung Tuyết vô tình phạm vào đại kỵ của .




      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc đáp: "Đương nhiên là thông qua bắt mạch chẩn đoán mà biết." Đoán cũng đoán ra được mà, Viên Thừa Liệt nhà người ta chẳng có vấn đề gì hết, chỉ mỗi công tử tiêu chảy, đương nhiên là thường ngày ăn uống tỉ mỉ quá mức, bụng dạ yếu ớt, chịu được dầu mỡ mà ra.




      Gia Luật Ngạn còn muốn , đột nhiên bụng lại quặn đau, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng. nhà xí trước mặt giai nhân, vô cùng quẫn bách, nhưng cũng đâu còn cách nào, những chuyện này đâu thể nhịn được. Ra khỏi nhà xí, đảo vòng trong bụi cúc để bay bớt mùi, lúc này mới nghiêm mặt trở về phòng. vô cùng mất mặt.




      Mộ Dung Tuyết chu đáo : "Nhà tôi sắc thuốc tiện hơn, chút nữa sắc thuốc xong ta cho A Thái mang đến." xong lục trong hòm thuốc ra bình thuốc viên và hộp thuốc cao đưa cho , ngắn gọn hàm súc dặn dò: "Cái này để uống, cái này để bôi."




      Bôi? Gia Luật Ngạn nhíu mày, nhất thời chưa phản ứng lại được.




      Viên Thừa Liệt hỏi thay chủ nhân: "Bôi ở đâu?"




      Mộ Dung Tuyết đáp, mặt đỏ bừng, cười ngọt ngào : "Công tử dưỡng bệnh , ngày mai tôi lại đến." xong bèn đưa Đinh Hương .




      Gia Luật Ngạn thấy sắc mặt nàng, lúc này mới hiểu ra, sắc mặt lập tức cứng lại, ánh mắt sầm xuống.




      Viên Thừa Liệt chậm hiểu, vẫn đuổi theo hỏi: "Bôi ở đâu?"




      Đinh Hương giậm chân, nghiến răng : "Đau chỗ nào bôi chỗ đó."




      Lúc này Viên Thừa Liệt mới hiểu ra, muốn cười nhưng dám cười, nhịn đến run người.




      Tiễn Mộ Dung Tuyết , Viên Thừa Liệt ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy Chiêu Dương vương trầm mặt, bốp tiếng đập cuốn sách trong tay lên chiếc bàn sạp, cằm giật giật.




      Viên Thừa Liệt vô cùng đồng tình, Vương gia phong thần lỗi lạc từng này tuổi rồi, chưa bao giờ mất mặt trước nữ nhân như vậy, lúc này nghĩ cũng biết trong lòng bức bối dường nào...
      Tôm Thỏ, bornthisway011091Trâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5

      Túy ông chi ý [1]





      [1. Túy ông say chẳng phải vì rượu. Ý tứ nằm ở mặt này mà nằm ở mặt khác.]




      Rời khỏi Cúc viên, Mộ Dung Tuyết lập tức hỏi: "Đinh Hương, vừa rồi dáng vẻ của ta có phải rất có phong phạm danh y ?"




      "Đương nhiên rồi."




      Mộ Dung Tuyết cắn môi, chắc chắn hỏi Bội Lan, "Nghe nam nhân rất thích nữ nhân quá giỏi giang, Bội Lan, muội vừa rồi có phải biểu của ta hơi quá giỏi giang rồi ?"




      ", tiểu thư biểu vừa đẹp."




      Hai quân sư trái phải cổ vũ cho nàng, khiến nàng tràn đầy tự tin, trong phút chốc lấy lại toàn bộ tinh thần.




      Bước lên Nguyệt Nha kiều, nước dưới Hoán Hoa khê róc rách chảy qua, gió thổi nhành dương liễu đong đưa, lòng nàng như say như mê.




      chỉ đẹp mà cũng rất giữ lễ, cho dù ngồi gần như vậy cũng hề vì sắc đẹp của nàng mà nhìn nàng thêm vài lần, cho thấy phải là nam nhân háo sắc. Tuy nàng tự phụ mình xinh đẹp, nhưng cũng hi vọng nam nhân thích mình chỉ vì gương mặt này thôi, nàng càng hi vọng nam nhân đó nội tâm của nàng hơn.




      Nàng cảm thấy Gia Luật Ngạn phải là nam nhân phù phiếm, rất có giáo dục, khí vũ bất phàm, nếu như cố vạch lá tìm sâu, tìm chút khuyết điểm, đó là có hơi tiền, hôm đó giúp nàng đuổi theo Bùi Giản, đòi nàng mười lượng bạc. Nhưng mà "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo[2]", lấy cách đường đường chính chính, lại càng thể lỗi lạc. Dù sao nàng cũng có tiền, chỉ cần là người nàng thích, đừng là dốc hết gia sản, cho dù là tất cả của nàng nàng cũng cho được. Tiền tài vốn là vật ngoài thân, nàng chưa từng xem trọng.




      [2. Quân tử chỉ lấy tài vật chính đáng, lấy tài vật bất nghĩa.]




      Nàng tràn đầy vui sướng trở về y quán, chính tay bốc thuốc, rồi lại chính tay sắc thuốc. A Thái và Bội Lan giành làm nhưng nàng chịu, cứ phải đích thân làm bằng được. Xưa nay nàng quen được chiều chuộng, lúc sắc thuốc bị khói hun chảy nước mắt, nhưng thích người, cho dù khổ cực vẫn thấy ngọt ngào.




      Nửa canh giờ sau, A Thái xách ấm thuốc, mang theo dặn dò ân cần của nàng đưa đến Cúc viên.




      Sau khi Viên Thừa Liệt nếm thử mới bưng lên cho Gia Luật Ngạn.




      Gia Luật Ngạn lưỡng lự trong chốc lát mới miễn cưỡng uống.




      Viên Thừa Liệt lại đổ trong bình ra bảy viên thuốc, cười giả lả : "Vương gia, Mộ Dung nương sợ Vương gia tiêu chảy mất nước, đặc biệt dặn dò phải uống bảy viên thuốc này."




      Gia Luật Ngạn hừ tiếng, "Để đó ."




      Coi bộ định uống rồi. Viên Thừa Liệt cũng còn cách nào. Vị chủ nhân này thường ngày đối với chuyện ăn uống vô cùng kén chọn, có thể sảng khoái uống hết chén thuốc quý hóa lắm rồi.




      Nếu Mộ Dung Tuyết phải là con của thần y Mộ Dung Lân, bất luận thế nào Gia Luật Ngạn cũng uống thuốc do nàng kê. Vốn hi vọng gì vào y thuật của nàng, nào ngờ hiệu quả lại tốt bất ngờ, đến nửa đêm còn tiêu chảy nữa.




      Mộ Dung Tuyết mới sáng sớm thức dậy nấu nồi cháo , đặt trong chiếc hộp tinh tế, đích thân đưa đến Cúc viên. Người bệnh cần nhất chính là quan tâm chu đáo, huống hồ lại xa quê đến đây nên càng cần quan tâm này hơn. Dọc đường nàng cứ suy tính thiệt hơn, vừa mong thuốc đến bệnh , để có thể bình phục ngay lập tức, vừa mong bệnh thêm mấy ngày, để mình có thêm cơ hội tiếp cận .




      Phân vân suốt dọc đường đến Cúc viên, gặp được Viên Thừa Liệt nàng bèn hỏi: "Diệp đại ca đỡ chút nào chưa?"




      " khỏi rồi, đa tạ Mộ Dung nương."




      " cần đâu." Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, "Tôi chính tay nấu cháo mang đến, để Diệp đại ca ăn cho bụng."




      "Vậy còn gì bằng nữa." Viên Thừa Liệt đưa nàng vào phòng, lòng nghĩ, nương lương thiện chu đáo dịu dàng đáng . Mộ Dung Tuyết cũng tự cho rằng là vậy, bởi vậy dọc đường đến đây tưởng tượng rằng Gia Luật Ngạn nhìn thấy mình nở nụ cười dịu dàng cảm kích, thậm chí ánh mắt còn chan chứa tình cảm, nào ngờ khi nàng vào phòng, gương mặt nàng nhìn thấy còn lạnh lùng hơn cả lần đầu gặp gỡ.




      Đương nhiên, nàng vốn biết hộp thuốc cao "chu đáo tỉ mỉ quan tâm chăm sóc" hôm qua khiến Chiêu Dương vương bực bội dường nào. Nàng vốn có ý tốt, chỉ tiếc hiểu biết về nam nhân quá ít, cũng vốn lý giải được rằng thế gian còn có loại nam nhân như vậy, thà chịu khổ đến chết cũng phải giữ thể diện.




      "Đây là cháo do chính tay tôi nấu." Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng đưa hộp thức ăn lên, Gia Luật Ngạn lại hề có ý đón nhận, nhàn nhạt : "Đa tạ Mộ Dung nương, xin hỏi phí chẩn bệnh hôm qua là bao nhiêu?"




      Thái độ lạnh nhạt chuyện công làm theo phép công của Gia Luật Ngạn khiến Mộ Dung Tuyết hơi tổn thương. Lòng nàng tưởng đây là giai thoại phong lưu mỹ nhân cứu hùng, sau đó hùng lấy thân báo đáp, nào ngờ diễn biến của tình lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng của nàng.




      "Diệp đại ca cần khách sáo." Để thân mật hơn, nàng tự ý đổi "Công tử" thành "Đại ca".




      ngờ Gia Luật Ngạn lại vô cùng xa cách : "Y quán xem bệnh lý nào lại thu phí, Thừa Liệt, lấy bạc cho Mộ Dung nương."




      Mộ Dung Tuyết thấy làm , bèn thu lại nụ cười hỏi: "Công tử muốn trả phí sao?"




      "Đương nhiên."




      Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc : "Phí là ba vạn lượng."




      "Ba vạn?" Gia Luật Ngạn gấp chiếc quạt trong tay lại, sau đó cười cười.




      Viên Thừa Liệt thầm kêu hay, tính tình của Gia Luật Ngạn hơn ai hết, thông thường trước khi nổi nóng đều cười cười như vậy.




      "Tại sao lại đắt như vậy?" Gia Luật Ngạn nhíu mắt, nhìn thiếu nữ kiều diễm như hoa trước mặt, lòng thầm cười lạnh, bổn vương từng tuổi này rồi nhưng chưa từng bị ai lừa phỉnh hết, là to gan.




      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc hỏi: "Diệp đại ca có biết Tam bảo của huyện Nghi ?"

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đinh Hương và Bội Lan đều ngẩn ra, hai người đều là người bản địa, sao chưa từng nghe đến Tam bảo của huyện Nghi gì hết vậy?




      Gia Luật Ngạn vỗ vỗ chiếc quạt trong lòng bàn tay: "Mong được nghe ."




      " là há cảo thủy tinh của Nhất Vị tửu lâu, mỹ vị tuyệt luân. Hai là thần y Mộ Dung Lân, diệu thủ hồi xuân, ba là nương của huyện Nghi, nghi thất nghi gia[3]."




      [3. Lời chúc khi kết hôn, ý chỉ gia đình hòa thuận.]




      Thân là nương huyện Nghi của Hồi Xuân y quán, Bội Lan và Đinh Hương nhìn nhau, biểu lộ tán đồng với tổng kết của Mộ Dung Tuyết. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ba vạn phí chẩn bệnh đâu?




      Gia Luật Ngạn cũng có nghi vấn như vậy.




      Tiếp đó, cái miệng như hoa hải đường của Mộ Dung Tuyết giòn giã hồi những lời ngoài sức tưởng tượng.




      "Công tử ăn há cảo thủy tinh của Nhất Vị tửu lâu, được nương của huyện Nghi chẩn trị, còn tôi, vừa hay là đại phu của Hồi Xuân y quán. Vì là Tam bảo của huyện Nghi nên phí chẩn bệnh của công tử giá ba vạn lượng." Nàng ngượng miệng xong, tự mình cũng vô cùng bội phục linh hoạt ứng biến của mình.




      Đinh Hương càng bội phục hơn: Tiểu thư, biết ăn ốc màng lý lẽ, hổ là con ruột của lão gia, bản lĩnh kê giá trời này đúng là hậu sinh khả úy.




      Gia Luật Ngạn nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt : "Rất tiếc, ta có ba vạn lượng bạc." Bộ dạng qua quýt, vân đạm phong khinh[4] của hoàn toàn giống như thiếu người ta ba vạn lượng mà lại giống như có người thiếu ba vạn lượng hơn.




      [4. Vân đạm phong khinh: đạm bạc như mây, điềm nhiên như gió.]




      Mộ Dung Tuyết chính là chờ câu này, lập tức híp mắt cười nhìn : "Chỉ cần huynh đồng ý chuyện tôi lấy xu nào."




      "Chuyện gì?" Gia Luật Ngạn mặt mỉm cười, nhưng lòng lại mài dao, nhìn khắp triều đình, ngoài đương kim Thánh thượng, ai dám uy hiếp .




      Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: "Mời Diệp đại ca và Viên đại ca trưa mai đến Y quán ăn một bữa cơm."




      "Nếu ta sao?"




      "Nếu Diệp đại ca đến." Mộ Dung Tuyết cắn đôi môi đào, lòng quyết tâm vứt chuyện giữ kẽ lại đằng sau, biết ngượng : "Huynh đến hối hận cả đời." xong, nàng nhân lúc cái nóng mặt còn chưa khiến má đỏ lên, nhanh chóng chuồn .




      Câu này nghe hơi quen tai, Gia Luật Ngạn bỗng nhớ lại lúc Nguyệt Nha kiều, nàng cũng từng với Bùi Giản câu tương tự, sắc mặt bỗng sầm xuống. Nàng coi là cái gì?




      Mộ Dung Tuyết mời ăn cơm, Viên Thừa Liệt vô cùng muốn , nhưng nếu Gia Luật Ngạn cũng thể đơn độc đến chỗ hẹn, vậy là ân cần hỏi: "Ngày mai Vương gia có ?" Trong Kinh thành người mời Chiêu Dương vương ăn cơm đông như biển, xưa nay dễ đến nhà, để tránh truyền đến tai Hoàng đế rồi nảy sinh nghi kị.




      ", tại sao ." Gia Luật Ngạn cười cười, nhưng trong mắt chút ấm áp.




      Viên Thừa Liệt theo Gia Luật Ngạn mười mấy năm, vừa nhìn là biết nổi giận, nhưng lại đoán được tại sao giận. giai nhân xinh đẹp đáng như vậy mời ăn cơm, ràng là chuyện phong nhã, tại sao lại vui?




      Trưa hôm sau, Gia Luật Ngạn đưa Viên Thừa Liệt đến Hồi Xuân y quán.




      A Thái vừa thấy bèn vội đưa hai người vào trong.




      Dinh thự của Mộ Dung gia là đình viện theo phong cách Giang Nam điển hình, tường trắng ngói xanh, lành lang gấp khúc, trong vườn trồng đủ các loại hoa cỏ.




      Đinh Hương chờ ở cửa từ sớm, thấy Gia Luật Ngạn bèn dẫn ra phía sau.




      Nội đình càng yên tĩnh hơn, mấy gốc hoa lê nở rộ cành như những bông tuyết.




      khúc "Cao sơn lưu thủy" réo rắt bay ra từ đình viện vắng lặng thoang thoảng hương đưa, trong ánh nắng xuân, thiếu nữ thân bạch y ngồi bên cửa sổ gảy đàn, ánh nắng nghiêng nghiêng, đẹp như tranh vẽ.




      "Tiểu thư, Diệp công tử đến rồi."




      Tiếng đàn chợt dừng, Mộ Dung Tuyết yểu điệu đứng dậy đưa mắt cười.




      Dường như khoảnh khắc tươi thắm nhất của tuổi mười sáu này chính là vì mà đẹp đẽ như vậy.




      Gia Luật Ngạn khẽ nhíu mắt, có lẽ là cảnh xuân quá rực rỡ, tâm thần bỗng hỗn loạn trong chốc lát.




      Nàng mặc bộ y phục trắng phiêu dật thanh nhã, váy dài tay rộng, càng khiến thân hình thêm kiều thướt tha, thon thả duyên dáng, eo thắt sợi dây làm từ mã não đỏ, mỗi hạt đều tròn bóng như châu ngọc, màu sắc tươi sáng, ở giữa nạm miếng bạch ngọc hình khuyên, khắc hình hoa tịnh đế. Hai màu trắng đỏ tôn lên vẻ đầy đặn mượt mà, rực rỡ động lòng, yểu điệu như đóa sen ngọc trắng.




      "Mời Diệp đại ca vào trong." Mộ Dung Tuyết ra cửa nghênh đón, trong lúc hành động, mùi hương ngọt ngào tươi mát nhàng theo gió bay đến.




      Gia Luật Ngạn bước qua bục cửa, chỉ thấy trong sảnh thanh nhã sạch , ở giữa treo bức "Giang tuyết độc điếu đồ[5]". Giàn hoa bên cạnh trồng Hải đường và Phật thủ, vô cùng tươi tốt.




      [5. Tranh mình câu cá sông băng.]




      Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: "Cơm chuẩn bị xong rồi, mời Diệp đại ca và Viên đại ca cùng ngồi."




      Gia Luật Ngạn đảo mắt, lúc này mới thấy chiếc bàn tử đàn trong sảnh bày đầy thức ăn, dùng loạt nắp cùng màu trắng đậy lại. Mộ Dung Tuyết phẩy tay, hai tiểu nha hoàn Bạch Chỉ, Phù Dung lập tức bưng lò lửa dưới bàn , Đinh Hương, Bội Lan đồng loạt mở nắp các dĩa thức ăn bàn ra, mười hai món ăn màu sắc rực rỡ lập tức đập vào mắt.




      Gia Luật Ngạn cơm ngon áo đẹp hai mươi bốn năm, từng thấy vô số sơn hào hải vị, nhưng mấy món ăn trước mặt lại độc đáo cách bất ngờ, khiến mắt sáng lên. Mùi vị thế nào biết, nhưng chữ "Sắc" đầu tiên trong "Sắc Hương Vị" đạt đến đỉnh cao.




      Mỗi món ăn đều chú trọng đến việc phối màu, chỉ có món củ sen trắng là có phụ liệu, nhưng lại cất công bày biện, chiếc dĩa sứ màu xanh điểm xuyết mấy lá cỏ đồng tiền, còn có đóa sen, giống như bức tranh phong cảnh hồ sen thu .




      Mộ Dung Tuyết nhìn tác phẩm đắc ý của mình, lòng đầy kỳ vọng : "Mời Diệp đại ca nếm thử món ăn chính tay tôi làm."




      "Chính tay làm?" Gia Luật Ngạn vô cùng bất ngờ, nhìn nàng từ xuống dưới, bộ dạng kiều thướt tha, y phục nhuốm bụi trần này, có thế nào cũng thấy liên quan gì với nhà bếp.




      "Phải, tin huynh hỏi Đinh Hương Bội Lan ." Mộ Dung Tuyết cố gắng cười khiêm tốn chút, khổ nỗi mười sáu năm nay, Mộ Dung Lân nâng niu nàng như trứng mỏng, hận thể khen con mình như tiên nữ trời, trong mắt ông, ai thông minh xinh đẹp bằng con mình, Mộ Dung Tuyết từ nghe tán dương quen tai, ngay cả trong từng sợi tóc cũng tràn đầy tự tin, muốn nàng cười ôn tồn khiêm tốn quá khó.




      Tóm lại, nụ cười của nàng tự tin đến mức khiến người ta nhịn được mà đả kích.




      Bất hạnh thay, vị trước mặt nàng đây, học nhiều hiểu rộng, tính tình kén chọn, lại còn là người thích đả kích người khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :