MỘNG ĐẾ - Night

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. night1591

      night1591 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      [​IMG]
      MỘNG ĐẾ

      Sáng tác :
      Night
      Thể loại : Ngôn Tình , xuyên
      Tình trạng : sáng tác

      Giới Thiệu

      Sau hôn lễ của Bạch Dạ Nguyệt và Tiêu Lăng Tuấn , máy bay tuần trăng mật gặp cố khiến cả hai người đều xuyên về cổ đại , niên đại thuộc lịch sử . Nhập thân người là hoàng đế , người là tuyệt sắc sát thủ .

      Hoàng cung minh tranh ám đấu khiến con người thay đổi , tính cách dần dung nhập với chủ thể . Quyền lực trong tay khó bảo trụ tư tưởng . Liệu tình có còn hay ? Ai dám bảo con người thay đổi đối với quyền lợi trước mắt ?

      Rốt cuộc là hạnh phúc hay bi kịch ?

    2. night1591

      night1591 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      CHƯƠNG 1 : Xuyên

      nhau 8 năm , đến lúc đơm hoa kết trái , hôm nay chính là hôn lễ của Bạch Dạ Nguyệt và Tiêu Lăng Tuấn . Nhìn vào gương , trong gương là dâu xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ , Bạch Dạ Nguyệt cũng cảm thấy quá hạnh phúc như người ta vẫn , với nàng đây có lẽ là chuyện hiển nhiên đến .

      Nàng cùng với Lăng Tuấn vốn là thanh mai trúc mã từ thời học , cả hai học chung lại gần nhà nhau , tự dưng thân thiết hơn . Nàng vốn khá xinh đẹp lại thông minh nên được phong làm hoa khôi trường trung học . Tiêu Lăng Tuấn là hội trưởng hội học sinh , bề ngoài tuấn lãng cùng với tính cách lạnh lùng khiến rất nhiều nữ sinh ôm mộng về . Ngày ấy , Tiêu Lăng Tuấn cầm bó hoa đến trước mặt nàng bảo nàng làm bạn , nàng cũng nghĩ nhiều liền đồng ý . Với nàng , việc này cũng có gì bài xích , trước nay luôn cùng nàng chỗ nên chuyện này cũng hợp tình hợp lý . Trai tài sắc là đôi trời sinh , cả hai gia đình cũng khá thân nhau nên đều rất vui mừng cho đôi trẻ . Đến nay 8 năm , nàng trở thành 1 bác sĩ của bệnh viện lớn , còn chính là ông chủ công ty đa quốc gia . Cả hai đều ổn định nghiệp đến lúc chính thức ở cạnh nhau . Nàng đều cảm thấy tất cả chỉ là chuyện đương nhiên .

      Mỉm cười nhàng , nàng theo phù dâu là bạn thân thiết dắt ra sảnh đường . Nhìn phía trước , Tiêu Lăng Tuấn trong bộ vest trắng đứng chờ nàng . Nhìn đến người trong lòng bước vào , tim chợt đập mạnh chút , điều chỉnh lại tâm tình kích động nhận lấy tay nàng đưa tới . Hôn lễ chính thức bắt đầu .

      Hôn lễ xong , Tiêu Lăng Tuấn cùng Bạch Dạ Nguyệt trực tiếp từ lễ đường ra đến sân bay để bắt đầu tuần trăng mật . Hai người họ đều bận rộn công việc nên kì nghỉ có nhiều , họ đều phải tranh thủ chút . Nơi họ đến chính là đảo Hawaii , nơi tuyệt đẹp và lý tưởng để làm tuần trăng mật . ai biết được chính chuyến này , hai người họ trở về …

      Lên máy bay , tâm tình của Bạch Dạ Nguyệt khó có được lúc thả lỏng như vậy , vì chuẩn bị cho kì nghỉ này mà suốt năm nay nàng nghỉ phép lại tăng ca để có thêm ngày nghỉ , nàng chuẩn bị kì nghỉ ngơi đúng nghĩa . Máy bay cất cánh bao lâu nàng bắt đầu buồn ngủ , dựa vào bên cạnh chồng nàng – chính là Tiêu Lăng Tuấn , nghĩ nhiều liền chìm vào giấc ngủ . Tiêu Lăng Tuấn nhìn vợ dựa vào có chút thỏa mãn , nhàng điều chỉnh lại tư thế cho nàng thoải mái rồi tự mình đeo headphone nghe chút nhạc nhắm mắt thư giãn .

      Trong lúc mơ mơ màng màng , Bạch Dạ Nguyệt cảm thấy 1 trận choáng váng , tiếng la hét khắp nơi , nàng cảm thấy thực khó hô hấp , muốn mở mắt ra xem đầu nặng trĩu khiến mắt nàng thể mở lên được , trước khi hoàn toàn mất ý thức , trong đầu nàng chỉ có câu … “Máy bay xảy ra chuyện ! Tiêu Lăng Tuấn …”

      Dần dần lấy lại ý thức , mảng mờ mịt choáng váng , loạt hình ảnh chạy nhanh qua đầu khiến Bạch Dạ Nguyệt đau buốt đầu . Ráng lược bỏ hết mớ hình ảnh hỗn độn kia qua bên , nhớ lại chuyện gì xảy ra , nàng liền nhớ tình huống trước khi ngất , tiếng la hét , các thanh hỗn độn xuyên qua…Tiêu Lăng Tuấn …đúng rồi , máy bay xảy ra chuyện ! “ Lăng Tuấn ! Lăng Tuấn!”- nàng thều thào 2 tiếng , mắt vẫn nâng lên nỗi .

      “Nguyệt ! Nguyệt ! Là em sao ?” – thanh trầm thấp từ tính gọi tên nàng , vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến nàng nhíu nhíu mi , là ai ? Ai gọi nàng ? Lăng Tuấn sao ? Cố gắng lấy lại sức , nàng mờ mịt nâng mắt. Vừa chỉnh lại tiêu cự mắt nhìn mọi vật , Bạch Dạ Nguyệt liền giật mình , đây phải bệnh viện ? – câu hỏi đầu tiên liền lên trong tâm trí nàng , quang cảnh xung quanh sao có chút cổ điển ? Đúng vậy , cổ , có ánh sáng chiếu vào khiến có thể nhìn thấy mọi vật hẳn là ban ngày , nhưng sao nhìn có vẻ giống những căn phòng nàng thấy phim cổ trang vậy ?

      “Nguyệt ! Bạch Dạ Nguyệt ! Là em phải ?” –Giọng nam trầm lại vang lên kéo Bạch Dạ Nguyệt từ trong suy nghĩ trở lại . Nàng giật mình nhìn qua theo hướng giọng đến . nhìn thôi , nhìn đến liền khiến nàng hoảng hốt , trước mắt là thiếu niên tầm 16 17 tuổi , mặc bộ cổ trang màu vàng kim , tuy dáng vẻ có phần chật vật nhưng dung mạo kia quả rất suất thêm nữa có phần uy nghiêm cùng lạnh lùng , so ra có phần quen mắt , nhìn có chút giống Lăng Tuấn …Khoan ! Giống sao? “Lăng Tuấn?”- nàng nhíu mi hỏi có phần chắc chắn .

      Thiếu niên nghe gọi liền nhào lại ôm nàng vào lòng khẽ thốt lên : “ Tốt quá ! Tốt quá ! Em ở đây rồi !” . Bạch Dạ Nguyệt cảm thấy đầu mình lại ong ong , khó khăn đẩy người kia ra lấy lại bình tĩnh , mới hỏi : “Lăng Tuấn , là sao? Xảy ra chuyện gì ? Sao lại thế này ? Đây là đâu? Chúng ta phải máy bay sao ?” . Thiếu niên nhìn nàng nhíu mày chút rồi kéo nàng vào lòng , Bạch Dạ Nguyệt quen người lạ chạm vào mình mặc dù người này có thể là chồng nàng nhưng tại nàng vẫn chưa thể tin được nên có phần bài xích , nhích thân thể ra khỏi lòng người nọ chút .

      Tiêu Lăng Tuấn thấy nàng bài xích như vậy có chút cười khổ , chính cũng biết làm sao lại thế này , lúc máy bay có cố , ôm nàng vào lòng rồi ngất , đến khi tỉnh lại cũng hoảng hốt 1 hồi lâu , những kí ức của thân thể này lần lượt trở lại hòa vào trong , vốn Tiêu Lăng Tuấn là người rất thông minh nên gộp các kiện lại cũng dần hiểu ra vấn đề , tuy vậy vẫn khiến khó có thể chấp nhận được này đến khi nghe người bên cạnh gọi tên , mới giật mình mang theo 1 tia hi vọng nàng cũng trọng sinh giống như , nên mới gọi thử tên nàng như thế .

      “Nguyệt ! Em bình tĩnh nghe , chuyện này có phần khó tin nhưng…Aizz ! Máy bay chúng ta gặp nạn , có dưỡng khí , mọi người hoảng loạn , có lẽ phi cơ bị hỏng …có lẽ…có lẽ chúng ta chết rồi. Khi tỉnh lại ở đây . cùng thân thể này với trí nhớ hòa nhập , chúng ta trọng sinh vào thân thể người khác , em nhận được kí ức của thân thể em trọng sinh vào sao?” – Tiêu Lăng Tuấn nhàng với Bạch Dạ Nguyệt , muốn làm nàng sợ hãi .

      Bạch Dạ Nguyệt tâm tình vừa bình tĩnh lại rối loạn , nàng nhắm mắt nhớ lại các hình ảnh lên lúc vừa tỉnh lại , các hình ảnh hỗn độn xoay quanh khiến nàng ôm đầu , nét mặt đau đớn ra .

      Tiêu Lăng Tuấn nhìn người mặt đồ đen trước mặt còn mang mạng che mặt màu đen biểu tình thống khổ , đành lòng liền ôm nàng vào lòng an ủi : “ sao ! sao ! Đừng nghĩ nữa, đừng sợ, có đây rồi ! bảo vệ em! Từ từ chấp nhận ! Ông trời cho chúng ta cơ hội trọng sinh cùng nhau phải tốt rồi sao !”

      hồi đau đớn qua , Bạch Dạ Nguyệt mới bình tâm lại , nhìn vào người thiếu niên trước mặt , tuy xa lạ nhưng có phần thân thiết , nàng gật đầu , bấy giờ mới chú ý lại chính mình , nhìn toàn thân bộ đồ đen bó sát , thân hình có vẻ còn , tầm 15 tuổi , nhưng đường cong cơ thể có , khá hoàn hảo lại chính là phải thân thể chính nàng 26 tuổi , nàng dần chấp nhận mình trọng sinh rồi . Như chợt nhớ , nàng quay lại hỏi Tiêu Lăng Tuấn : “Lăng Tuấn ! Nãy vừa kí ức hòa nhập với thân thể ? Vậy nhập vào ai? Đây là đâu?”

      Cảm thấy người Lăng Tuấn chợt căng thẳng chút rồi nhìn nàng : “ Thân thể này là hoàng đế của Lăng Quốc , tên gọi Lăng Tịch Vân , 17 tuổi , làm hoàng đế 4 năm . Triều đại này thể biết được , có lẽ tồn tại trong lịch sử của chúng ta , còn về phần chúng ta có lẽ là ở…”

      “Hoàng thượng ! Hoàng thượng ! Người ở đâu ? Các ngươi mau tìm , cả hoàng cung chỉ còn chổ này chưa tìm thôi!”- Tiêu Lăng Tuấn chưa xong bên ngoài truyền đến thanh rất nhiều người đến .

      Sốc lại tâm trạng chút , Tiêu Lăng Tuấn rất nhanh xoay chuyển , liền cởi áo choàng bao lấy Bạch Dạ Nguyệt ôm nàng lên khiến nàng hoảng hốt giãy dụa . “Nguyệt ! Em đừng nhúc nhích ! Chút giải thích !”- bỏ 1 câu bên tai Bạch Dạ Nguyệt rồi hướng ra ngoài gọi với người bên ngoài : “Trẫm ở đây ! Các ngươi tiến vào !” .

      Tiến vào là người thân hình uy vũ , mặc giáp cầm kiếm , nhìn thấy người trong phòng liền quỳ xuống hô : “ Hoàng Thượng ! Thần hộ giá bất lực ! Khiến Hoàng Thượng chịu thương ! Thần xin người ban cho cái chết để đền tội !”- xong liền cầm kiếm nâng lên trước mặt , bộ dáng chịu chết .

      Liếc người quỳ , Tiêu Lăng Tuấn nhíu mày : “Lâm tướng quân đứng lên ! phải ta vẫn bình an đứng đây sao ? Tội chết có thể miễn nhưng vẫn phải chịu phạt ! Phạt ngươi năm bổng lộc cùng 20 trượng ! Đứng lên hình bộ nhận phạt ! Bãi giá hồi cung !”- xong cũng nhìn lại Lâm tướng quân trực tiếp bế Bạch Dạ Nguyệt rời .

    3. night1591

      night1591 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      CHƯƠNG 2: Hoàng đế và sát thủ

      vòng khá lâu , Bạch Dạ Nguyệt mới được thả xuống , dưới lưng là tấm đệm êm , Tiêu Lăng Tuấn kéo áo choàng ra , Bạch Dạ Nguyệt mới nhìn được khung cảnh chung quanh chút . Đây là căn phòng rộng lớn vô cùng , xung quanh đều dát vàng chói mắt , mọi đồ vật đều được trang trí cách xa xỉ nhất , mà nàng nằm 1 chiếc giường rất rộng và rất êm .

      Nhìn nàng ngơ ngác chút , Tiêu Lăng Tuấn nhếch miệng tạo thành độ cong đẹp mắt , có ý tốt giải thích cho nàng : “ Đây là tẩm cung của hoàng đế ! Giờ là phòng riêng của và em !”, xong chờ nàng phản ứng lại , đem bộ đồ hướng đến người Bạch Dạ Nguyệt : “ Em vào sau tấm bình phong kia thay đồ rửa mặt ! Xong lại đây giải thích những chuyện em muốn hỏi !” –tay hướng đến tấm bình phong trong vách chỉ .

      Bạch Dạ Nguyệt ù ù cạc cạc theo lời Tiêu Lăng Tuấn đến sau tấm bình phong , chuẩn bị rửa mặt mới phát chính mình mang mạng che mặt . Tháo xuống khăn che , nhìn vào trong chậu nước lờ mờ lên gương mặt . Tuy hình ảnh ràng và khó thấy nhưng Bạch Dạ Nguyệt cũng khó nhìn ra gương mặt thanh tú của thân thể này , mắt to , mũi cao thẳng , môi , mặt trái xoan xinh đẹp , có thẹo , mụn , tàng nhang . Sờ sờ mặt thấy nhẵn mịn nàng cũng thở phào. Làm con ai chẳng cái đẹp , thấy mang mạng che nàng còn nghĩ có lẽ khuân mặt có khi dọa người . Giờ thấy có vấn đề gì mới an ủi đôi chút . Nàng nhàng rửa mặt rồi thay quần áo .

      Nhìn mớ quần áo phức tạp nàng khẽ nhăn mày , cũng may trước đây nàng có tham gia đoàn kịch lúc học trong trường nên cố gắng chút vẫn có thể mặc được mớ quần áo phức tạp như này .

      Thay xong xuôi hết cảm thấy ổn thỏa nàng mới bước ra , cảm thán đồ mặc nhiều lớp như thế nhưng lại thấy nóng , có phần thoải mái , đúng là lụa tốt .

      Vừa lúc Tiêu Lăng Tuấn từ phòng bên ngoài bước vào , chắc là cũng vừa thay đồ sửa soạn lại chút . Nàng liền hướng tới , mỉm cười nhàng như bình thường lúc trước nàng vẫn hay thế .

      Tiêu Lăng Tuấn đúng như nàng đoán , sau khi đưa đồ cho Bạch Dạ Nguyệt thay cũng ra ngoài rửa mặt thay lại đồ cùng phân phó cung nhân số việc rồi trở vào phòng xem Bạch Dạ Nguyệt . Vào phòng ngẩn đầu lên nhìn thấy nàng từ sau bình phong ra hướng lại mỉm cười , chính là đầu tiên Tiêu Lăng Tuấn đâm ra ngây dại , nháy mắt kinh diễm ra ràng nhìn nàng , tim đập mạnh , chăm chú nhìn nàng . Khuân mặt trái xoan xinh đẹp , làn da như mỹ ngọc , mũi cao thon dài , môi hồng , mắt tròn to , mày ngài , …thân hình uyển chuyển , thướt tha xinh đẹp , có 3 phần giống nhan sắc của nàng lúc trước , 7 phần làm hoàn hảo nét đẹp ấy lên mức vô cùng hoàn mỹ vô song …chính là câu “Khuynh quốc khuynh thành , quốc sắc thiên hương” . Trước đây nhan sắc nàng vốn rất xinh đẹp khiến đau đầu tìm cách chặt mấy chục cái đuôi theo nàng , giờ trọng sinh ngờ nàng lại đẹp hơn , đẹp đến mức khiến người ta điên cuồng cướp đoạt , nhìn nàng mỉm cười làm cả căn phòng sáng lên , cái gì xa hoa , cái gì vàng kim đều bằng nụ cười của nàng ,khiến chỉ muốn ôm nàng giấu nàng vào người , để ai thấy nàng , vọng tưởng người nàng . Nàng , vốn chính là của .

      Bạch Dạ Nguyệt nhìn như vậy khác thường liền lấy làm lạ , nhìn tới nhìn lui , hình như nàng có mặc đồ ngược a~ . Bạch Dạ Nguyệt là người rất thông minh nhưng lại vô cùng bảo thủ cùng trì độn trong tình cảm , nên kiếp trước vốn rất nhiều nam sinh theo đuổi nàng nhưng nàng biết đến , đều bị Tiêu Lăng Tuấn thầm chặt bỏ hết , khiến cho chỉ có luôn xuất trong mắt nàng , làm cho nàng nghĩ ở cạnh , gả cho là chuyện hiển nhiên . Bởi vì vốn bảo thủ nên dù nhau tận 8 năm nàng và Tiêu Lăng Tuấn chỉ đến mức nắm tay và hôn , luôn trân trọng nàng như bảo bối tay , bảo trụ nàng cho đến khi nàng gả cho .

      loay hoay xem xem mình mặc sai cái gì mà Tiêu Lăng Tuấn đứng chết trân đằng kia nhìn , chợt bị vòng tay ôm lấy , Bạch Dạ Nguyệt giật mình nhảy ra , đẩy người kia ra . “Nguyệt! Chúng ta là vợ chồng ! Em ngại cái gì nữa ? Chúng ta vừa chết sống lại , cho ôm chút !” – giọng nam trầm thấp lên tiếng lại kéo nàng vào lòng .

      Giãy dụa chút cũng ra nàng cố gắng bình tâm lại , ngẩng đầu nhìn lên , quả là 1 soái ca nha , gương mặt tuấn lãng có nét giống Tiêu Lăng Tuấn kiếp trước , lại thêm mấy phần uy nghiêm cùng lạnh lùng , đáy mắt mang chút ôn nhu cùng giọng từ tính , còn có mùi hương nam nhân xa lạ xoay quoanh . Nàng hơi nhăn nhó “ Lăng Tuấn ! Thân thể mới của , em quen !”

      Bất đắc dĩ buông nàng ra , cảm thấy trận mất mát , vẫn cố chấp kéo tay nàng lên giường ngồi xuống . “ mau em nghe , tình huống tại là làm sao ?” – Bạch Dạ Nguyệt kiên nhẫn dò hỏi .

      Thở dài cái , Tiêu Lăng Tuấn nhìn nàng rồi trầm giọng : “Như lúc nãy , chúng ta trọng sinh rồi . chính là hoàng đế Lăng quốc , tại đây có 4 quốc gia lớn và khá nhiều tiểu quốc xoay quanh , 4 quốc gia gồm : Lăng quốc, Kim quốc , Chu quốc và Kinh quốc . 4 quốc gia đều hùng mạnh ngang nhau , luôn cạnh tranh nhau , muốn thôn tính lẫn nhau . Tuy vậy nhưng tại vẫn chưa phát động chiến tranh , xã hội còn là thái bình thịnh thế , năm nay là năm Nguyên Thân thứ 7 . Hoàng đê Kim quốc là Kim Xa vương , Chu quốc là Chu Thiên Vạn làm hoàng đế còn Kinh quốc chính là Kinh Diễn thân vương nắm quyền thay cho hoàng đế Kinh Văn vừa tròn 3 tuổi . Triều đại này vốn tồn tại trong lịch sử , có lẽ chúng ta trọng sinh , xuyên về quá khứ .”

      Nghe Tiêu Lăng Tuấn xong , bất giác mắt Bạch Dạ Nguyệt nhòe , nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống , nàng chết sao ? đến nơi xa lạ sao ? Bất giác thầm ra tiếng : “ Ba mẹ , mọi người phải làm sao đây ? Họ đau lòng lắm !”

      lau nước mắt khuân mặt tuyệt mỹ kia , lòng đau . Ôn nhu an ủi nàng : “Nguyệt ! Nếu họ biết chúng ta còn sống hẳn vui vẻ , còn có hai cùng chị ba lo lắng cho họ . Chúng ta nếu trời cho cơ hội sống lại hẳn là nên sống tốt để phụ lòng mọi người phải sao? Huống chi…còn có bên cạnh em !”

      Lau nước mắt , Bạch Dạ Nguyệt còn cố chấp nữa , nàng dần dần chấp nhận hoàn cảnh mới này , Lăng Tuấn đúng , nàng được sống lại phải sống tốt khiến cha mẹ đau lòng , cầu phúc cho họ . Còn có , nàng độc , nàng còn có Lăng Tuấn bên cạnh , hẳn cũng rất đau lòng nhưng vẫn cứng rắn an ủi nàng đó sao .

      Điều chỉnh lại tâm tình tốt . Suy nghĩ lúc , nàng nhìn Tiêu Lăng Tuấn hỏi : “ trí nhớ của thân thể kia hòa nhập với ? Sao em nhận được ký ức của thân thể này ? Chúng ta tỉnh lại bên cạnh nhau , vậy hẳn biết em là ai ?”

      Tiêu Lăng Tuấn nhìn nàng , ngập ngừng , muốn lại thôi . Thấy thế , Bạch Dạ Nguyệt cảm thấy kì quái , thúc giục : “ , có chuyện gì khó sao?”

      Ngập ngừng hồi lâu , nhắm mắt hạ quyết tâm , cắn môi thốt ra : “ Em….em chính là…là…sát thủ được phái tới giết hoàng đế .”

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @night1591 truyện đã dừng lâu quá, em nên post để hoàn, sau 1 tuần nếu em post tiếp chị ban nick em nhé!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :