1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Tiểu độc phi khuynh thành

      Tác giả: Bình quả đích trùng tử

      Edit: LanhThienNhi255



      Giới thiệu:

      Nàng là đích nữ Bàng gia,được gả nhập làm Tấn vương phi.
      10 tháng mang thai đến ngày sinh lại bị sát hại bỏ mạng.
      Năm năm ân ái sánh bằng ngôi vị hoàng đế,nhi tử chưa chào đời cùng bản thân nàng ở nơi hoàng tuyền.
      Trùng sinh tại 7 năm trước
      Nàng rốt cục cũng hiểu được kiếp trước mình chỉ là vật thế thân cho cái bẫy hoàng đế.
      Giết người đền mạng,thiếu nợ trả tiền.
      Kiếp trước vì hoàng quyền mà bỏ mạng,kiếp này ta đùa giỡn trong tay.
      Bàng Lạc Tuyết thề với trời,muốn những kẻ hại nàng phải trả giá gấp trăm nghìn lần.
      Kiếp trước khi nhục nàng,kiếp này nàng giẫm đạp dưới chân.
      Thứ thiếp tâm cơ,lão thái thái tính tình cổ quái,chúng tỷ muội bắt nạt nàng vui đùa trả lại.
      Nàng từng bước trù tính,cuộc đời này la do nàng quyết định.​
      Last edited by a moderator: 25/10/16
      shakugan012, Dion, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Chân tướng Vào ban đêm, trong Tấn vương phủ khí vui mừng, pháo hoa bắn sáng cả khoảng trời. Tối nay chính là ngày Tấn vương cưới đại tiểu thư Bàng gia, các vương công quý tộc tranh nhau chúc mừng thái tử cưới được đệ nhất giai nhân.

      Bên trong đại sảnh, tân lang quần áo hỉ đỏ thẫm phong trần tuấn lãng, vui mừng cùng mọi người chúc phúc khi cưới đệ nhất tài nữ của kinh thành.

      khí náo nhiệt, nhộn nhịp. nha hoàn cố chen vào giữa đám người đến bên Tấn vương cúi đầu vào tai cái gì đó, Tấn vương sắc mặt hơi biến, kiên nhẫn đem nha hoàn kia đuổi ra, vẻ mặt lập tức khôi phục ý cười. Hướng tới mọi người nâng chén: “Bổn vương kiếp này may mắn có thể gặp được nữ tử ta , có thể lấy làm vợ, quả là kiếp ba đời mới được, bổn vương nhất định đối đãi tốt với nàng, đến cùng cạn chén này!”

      Tấn vương phen thổ lộ nhất thời mọi người ùa nhau chúc mừng “Ông trời hợp tác cho đôi trai tài sắc, thần tiên quyến nữ” tiếng ca ngợi dứt bên tai.

      Trong đại sảnh nồng nàn tình chàng ý thiếp, náo nhiệt vui mừng. Trong Tấn vương phủ tại nơi nào đó lại là quang cảnh khác…

      “Ngọc Nhi… Vương gia đâu?Vương gia vì sao còn chưa đến?” Nằm giường Lạc Tuyết gian nan nắm chặt bàn tay, thầm nhẫn thống khổ, sắc mặt trặng bệnh nhìn đến đằng sau hướng cửa nha hoàn chạy vào. Trừ bỏ gian tối tăm cùng với tiếng vui mừng từ đại sảnh truyền tới, chỉ có căn phòng ảm đạm thê lương. Bàng Lạc Tuyết tự giễu nở nụ cười, trận lại trận đau đớn sớm tra tấn nàng đến mệt mỏi thể xác và tinh thần.

      “A…a..” Cơn đau bụng sắp sinh lại lần nữa ập đến khiến Lạc Tuyết kêu thành tiếng, hai tay nắm chặt lấy chăn, nhìn đến bụng cao rồi lại nhìn ra ngoài của tối đen, nàng hoàn toàn thất vọng rồi. biết nàng hôm nay đến ngày sinh lại thờ ơ, ngay cả xem cũng nguyện ý liếc cái.

      “Vương phi, trước vẫn là đem tiểu vương gia sinh hạ rồi sau! Chung quy tiểu vương gia vẫn là cốt nhục tình thân, như thế nào Vương gia có vô tình cũng đối xử tử tế với người.” Ngọc Nhi vội vàng .

      Mạng Vương phi khổ, vương gia sâu sắc, bảy năm bên nhau lại bằng nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc khác. Nay ngày sinh của tiểu thưtới, Vương gia cũng an bài cho bà đỡ, các nàng đều mười bốn, mười năm tuổi đầu, là đến bước đường cùng rồi.

      Bàng Lạc Tuyết hé ra tia cười khổ, đối xử tử tế nàng. đối xử tử tế với nàng chính là cho nàng tự sinh, đem nàng giam cầm ở nơi khác rồi cùng tỷ tỷ nàng thành thân.Đây là lời hứa hẹn suốt kiếp rời sao?

      “Đến đây, đến đây, Vương phi ở nơi nào, Vương gia phân phó lão thân đến dỡ đẻ giúp Vương phi.” bà đỡ đến bên cạnh còn có hai thị vệ theo sau. Bàng Lạc Tuyết trong lòng vui vẻ, đúng là vẫn còn luyến tiếc đứa .

      Bàng Lạc Tuyết cố sức hạ thấp người : “Phiền toái bà đỡ, ngày sau ta hậu tạ thỏa đáng”.

      “Vương phi gì vậy, lão thân đều là nghe theovương gia phân phó. Mau, các ngươi nhà bếp đun nước ấm, nhanh chút . Vương phi vỡ ối, để trễ kịp.”

      Ngọc Nhi ngay lập tức tiến lên giúp nàng.

      “Ai, ô, ô… muội muội, ngươi có khỏe , nguyên lai sinh đứa thống khổ như vậy a”. nữ tử mặc áo hỉ đỏ thẫm được tỳ nữ nâng đỡ, khẽ bước lắc mông đến, khóe miệng gợi lên chút khinh thường trong ánh mắt lại lộ ra đắc ý.

      Lạc Tuyết thân thể ngẩn ra, trong lòng lại thê lương, nghe thanh này nàng liền biết người tới là ai. Nàng đến nơi này làm gì, giờ phút này phải là ở cùng vương gia động phòng hoa chúc, tình nồng mật ý sao? Đây là Tỷ tỷ thân của nàng, người đến phải ai khác chính là Bàng Lạc Vũ.

      Bàng Lạc Vũ đến bên giường, cảm giác Lạc Tuyết trong mắt có hận ý cùng cam lòng. Lạc Vũ càng kiên nể gì khoe ra thắng lợi: “Muội muội xem ra tình trạng của ngươi cũng tốt a, vừa rồi ta còn suy nghĩ, ta cùng với vương gia thành thân muốn được muội muội tiếng chúc phúc, chung quy là đợi đến. Nhưng muội muội sinh đứa vẫn là đại hàng đầu, tỷ tỷ tự mình cầu Vương đến thăm ngươi. Muội muội Lạc Tuyết khuê phòng của ngươi khác biệt, tỷ tỷ ta lần đầu tiên tới liền coi trọng, cũng may đêm tân hôn vương gia đau lòng ta, muội muội trách tỷ dùng giường của ngươi ”.

      “Ngươi chỉ là muốn giường của ta !” Bàng Lạc Tuyết cực kỳ giận dữ, trong cơ thể độc tố ngấm dần vào cơ thể, Lạc Tuyết biết nếu sinh hạ đứa , đứa bé này nhất định bị độc tố xâm nhập vì thế ngữ khí nàng khẩn cầu: “Tỷ tỷ cầu xin ngươi, ngươi rộng lương buông tha đứa bé này.”

      “Ha ha ha ha ha ha … Muội muội đứa này tỷ tỷ có phúc thay ngươi nuôi dưỡng đâu, ta cùng vương gia vợ chồng hòa hợp sớm muộn gì cũng có đứa , tỷ tỷ sợ muội đường đến hoàng tuyền tịch mịch, vẫn là mang theo nghiệp chướng này cùng , đường có người bầu bạn. Ha ha xem ra muội muội sắc mặt sợ là kiên trì được bao lâu, bằng tỷ tỷ giúp ngươi?”

      Bàng Lạc Vũ đem Ngọc Nhi đuổi ra khỏi phòng ngủ, hai tay bóp chặt cổ Bàng Lạc Tuyết ánh mắt dữ tợn: “Ngươi có biết hay , ta chờ đợi ngày này bao lâu rồi. ràng ta cùng với vương gia quen nhau trước, thương nhau trước nhưng lại thể ở bên nhau. Vương gia vì nghiệp lớn nhẫn. Ngươi là đích nữ hưởng thụ hết sủng ái của phụ thân, để được giúp đỡ của phụ thân, ta thể giúp tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ. Sử dụng kế li gián tình cảm cùng tướng quân ca ca, ha ha, ngươi nghĩ tới Nam Cung Trạch bạn thanh mai trúc mã của ngươi bị ta tiếp cận bức lấy ta, ta từng bước dùng tính mạng của ngươi bức bách đem sức lực phục vụ vương gia, thẳng đến khi chết trận vẫn còn nghĩ tới ngươi, muội muội ngươi thực là may mắn. Biết phụ thân vì sao có nhìn tới ngươi , bởi vì vội vàng diễn nốt cảnh thương tâm với mẫu thân ngươi, muội muội ngươi còn chưa biết sao, a ui đúng cũng là mẫu thân của ta mà, bất qua rất nhanh nàng cũng theo ngươi. Để có thể toại nguyện gả cho vương gia, ta thường xuyên ở bên cạnh ngươi chậm dãi hạ độc mẫu thân ngươi a, muội muội, ánh mắt ngươi trừng lớn như vậy là sao, là mẫu thân ngươi đoạt địa vị mẫu thân ta, bất quá cũng vì nàng sinh ra là thiên kim quốc công phủ. Sinh ra bộ dáng mị. Muội muội ngươi cần phải gấp, tất nhanh ngươi có thể cùng với mẫu thân ngươi gặp lại. Ha ha ha…”

      Bàng Lạc Vũ hai tay dùng sức, ánh mắt Bàng Lạc Tuyết dần tan rã, mê nhìn giữa trung thấy mẫu thân cười từ ái với mình, Nam Cung ca ca thân ảnh đơn, đột nhiên Lạc Tuyết phun ngụm máu tươi ra “Ta Bàng Lạc Tuyết, thành quỷ cũng tha cho các ngươi!”

      Nghe tiếng cười Lạc Vũ vang vọng bên tai, hết thảy toàn bộ hận thù ngưng tụ chỗ, trong lòng sôi trào, nàng thề nếu có kiếp sau chắc chắn nàng băm thây vạn đoạn bọn họ.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      lovenovel, AnAn, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Hoàng tuyền tái sinh.

      Edit: LanhThienNhi255

      Bờ sông vong tuyên khắp mọi nơi đều là hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu. Bàng Lạc Tuyết trong mắt chứa đầy cừa hận, nàng ngắm nhìn đài có tấm gương lóe sáng rực rỡ. Bàng Lạc Tuyết đường giẫm lên màu đỏ cánh hoa bỉ ngạn đến tấm gương kia.Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ:" Bà bà cấp cho người qua đường chén canh,ngẫm lại là Mạnh bà cùng canh Mạnh bà uống vào liền có thể quên kiếp này,nàng cúi đầu sờ lên phần bụng bằng phẳng nơi đứa mất.Trong lòng tràn ngập hận ý ,, ta thể nào quên, ta nhất định phải để cho bọn họ trả giá đại giới".

      Thân hình Mạnh Bà cong xuống bưng chén canh cấp cho Bàng Lạc Tuyết, trong mắt hận thù hóa thành huyết lệ vào trong canh,nàng ngửa đầu uống cạn sạch. vậy qua cầu Nại Hà tới vãng sinh, nàng nhất định thể quên, nhất định thể.

      "Ai, bé a, qua cầu Nại Hà về phiá tay trái cần quay đầu lại". Phía sau truyền đến tiếng thở dài của Mạnh bà, bên trái mảnh mơ hồ cũng có lộ chỉ có khắp nơi tràn ngập sương mù, tối tăm mù mịt.

      "Bà bà, ngươi vì sao lại chỉ dẫn nương kia vào đường tái sinh?" Hắc vô thường và Bạch vô thường tò mò hỏi.

      “Đều là oan nghiệt, nương này người hận ý quá mạnh mẽ,huyết lệ vào canh, nàng thể quên được kiếp trước.Ta nhìn thấy vọng hương kính sáng lên, có lẽ có kỳ duyên". Nàng biết bao lâu rồi,sương mù như có sức sống tỏa sáng từng bước chỉ dẫn ta đến...

      Bàng Lạc Tuyết đầu đau như muốn nứt ra, mở to mắt chỉ thấy ánh mặt trời chói chang. Ngẩng đầu nhìn lại,nơi này phải là khuê phòng trước khi ta xuất giá hay sao. Nàng vội vàng lấy gương đồng ra soi, khi nhìn thấy chính mình trong gương khiến nàng khỏi giật mình, này đồ trang sức người ràng ở tuổi cập kê.

      bộ thêu tinh sảo đặt bàn,nghiễm nhiên thêu được hơn phân nửa, đôi mẫu đơn hé nở, nhớ ngày đó Bàng Lạc Vũ chính nhờ bức thêu này khiến hoàng hậu trong lòng vui vẻ và được trở thành đệ nhất tài nữ. Hóa ra là ta của bảy năm về trước, a tỷ tỷ, a tỷ tỷ, biết kiếp này ngươi có còn mạng để hưởng thụ danh hiệu đệ nhất tài nữ nữa ? Trong lòng Bàng Lạc Tuyết cười hiểm.

      "Muội muội,ngươi có ở đây ?" Bàng Lạc Vũ tay cầm cay quạt tròn phe phẩy, tươi cười tiến lại. thể Bàng Lạc Vũ ở tuổi cập kê, trang phục bó sát lộ ra dáng người yểu điệu. đầu cài hoa mai càng làm nổi lên
      Làn da tuyết rắng, trâm cài Lưu Tô óng ánh phản chiếu dưới ánh mặt trời tạo ra ánh sáng bảy màu bắt mắt.

      Bàng Lạc Tuyết hít sâu hơi cố gắng áp chế hận ý từa đáy lòng, Bàng Lạc Vũ cứ chờ đấy, ta vội. Đôi môi khẽ cười, tiến lên kéo tay Bàng Lạc Vũ nũng nịu :

      “Tỷ tỷ hôm nay như thế nào lại có thời gian đến nơi này của muội, hôm qua ở đình viện hoa nở vừa khéo mẫu thân lại đến, muội quấn quýt lấy mẫu thân vẽ bức họa, kết quả mẫu thân chịu nên muội liền thêu cho mẫu thân xem trình độ của muội có tiến bộ hay .” Dứt lời Bàng Lạc Tuyết cầm lấy bức tranh thêu đưa cho Bàng Lạc Vũ xem.

      Quả nhiên khi Bàng Lạc Vũ nhìn đến bức tranh thêu, trong nháy mắt sắc mặt cứng ngoắc, trong mắt ghen tị chợt lóe lên. Nguyên lai tỷ tỷ ngươi đối tốt với ta luôn có ác ý, là ta trước kia vẫn có phát ra, ngươi diễn đúng là rất tốt mà. Nếu mệnh trời cho ta sống lại, kiếp này ta nhất định cho các ngươi nếm thử những thống khổ mà ta từng chịu. Nghĩ đến đây Bàng Lạc Tuyết nhu thuận ngẩng đầu cười lộ ra tính trẻ con trước Bàng Lạc Vũ : “Tỷ tỷ cảm thấy thế nào, biết mẫu thân có thích , đến lúc đấy tỷ tỷ cần phải lời hay giúp ta đấy nhé.”

      “Quả nhiên là xinh đẹp, Tuyết nhi kĩ thuật thêu của ngươi được thừa hưởng từ mẫu thân, mẫu thân nhìn thấy rất vui mừng, kĩ thuật thêu của ngươi tốt như vậy tỷ tỷ ta đây cũng bằng phần của ngươi, bức thêu xinh đẹp như vậy sao muội đưa trước cho tỷ nhìn xem. Có chỗ gì ổn tỷ chỉ muội sửa, nếu bức thêu có chỗ hoàn hảo mẫu thân cũng thích.” Bàng Lạc Vũ ánh mắt chân thành nhìn .

      Hừ, ngươi còn nghĩ ta là Bàng Lạc Tuyết đơn thuần trước kia sao, ngươi đơn giản là muốn lấy bức thêu này tham gia Mẫu Đơn yến, đúng rồi Mẫu Đơn yến, ngươi muốn thành danh ta thân làm muội muội nhất định phải giúp ngươi phen, nhàng gật đầu.

      “Vậy làm phiền tỷ tỷ, muội thêu xong chắc chắn đưa cho tỷ trước, đa tạ tỷ tỷ.”

      Bang Lạc Vũ nhàng cười kéo tay : “Hôm nay tỷ muốn cùng muội thỉnh an mẫu thân, chúng ta mau .”

      “Tỷ tỷ rất đúng, muội cũng muốn đây, thân thể mẫu thân mấy ngày gần đây khó chịu, chúng ta mau chút thôi.”

      “Đúng vậy, gần đây thân thể mẫu thân tốt, ta đặc biệt sai nha hoàn làm canh tẩm bổ cho mẫu thân, chúng ta nhanh thôi, nếu canh nguội mất công hiệu.”

      A, canh bổ sao, đúng là ngươi ngày trước dùng canh bổ mới làm hại mẫu thân ta nằm triền miên giường bệnh, thế cho nên quốc công phù mới bị mẹ con các ngươi giấu diếm, mẫu thân ta bị các ngươi hại chết mà ta lại ngu ngốc tin tưởng giúp đỡ các ngươi. Trong chốc lát phải tìm biện pháp đem chuyện canh bổ cho mẫu thân mới được. Bàng Lạc Tuyết cúi đầu suy tư nghĩ.

      đường cùng Bàng Lạc Vũ đến đình viện Cẩm Tú các, Cẩm Tú các hổ là chỗ tốt, quả nhiên ánh mặt trời đầy đủ, mặc dù là tháng tư nhưng vẫn có chút lạnh. Bao quanh đình viện đều là mẫu đơn và thược dược đua nhau nở rộ, Lạc Tuyết đưa bàn tay trắng nõn hái đóa hoa mẫu đơn cầm trong tay thưởng thức. Những đóa hoa này đều do Dương thị và phụ thân cùng nhau tạo nên, có thể thấy ân ái của bọn họ, vài vị di nương cũng muốn được chia sẻ sủng ái của phu quân dành cho Dương thị.

      “Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đến đây, mau chút tiến vào phu nhân chờ nhị vị tiểu thư.” Nàng cùng Bàng Lạc Vũ tiến vào cửa. Mẫu thân ngồi ở giường, vẻ mặt có chút mệt mỏi, đầu đội dải tự đai, khoác bên ngoài là áo choàng nhũ kim thêu chút hoa lan, bên cạnh nha hoàn đưa tới bát canh gừng. Ngẩng đầu nhìn thấy các nàng vào khuôn mặt có điểm tươi cười.

      “Bái kiến mẫu thân.” Nàng với Bàng Lạc Vũ cùng nhau hành lễ.

      “Hôm nay như thế nào Tuyết nhi lại cùng tỷ tỷ, các ngươi ăn mặc đơn bạc mau tới đây sưởi ấm.” xong tiếp đón các nàng vào.

      “Tuyế nhi phải sợ phiền toái sao, cầm ấm lô đến đây bằng đến bên mẫu thân ấm áp hơn nhiều”. Nàng cười hì hì .

      Mẫu thân sờ đầu nàng cười : “Ngươi như vậy lại nghĩ chiếm tiện nghi của ta, mấy hôm trước đòi ta vẽ tranh hôm nay lại đến đòi ta sưởi ấm, là khi dễ ta mà”. Mặc dù vậy nhưng tay lại lôi kéo tay nàng đặt vào ấm lô, nàng chui đầu vào ngực Dương thị làm nũng, xong nàng tự hứa với lòng mình kiếp này nhất định phải bảo vệ mẫu thân tốt.

      “Mẫu thân ngày hôm nay cảm thấy thân thể tốt chứ, Vũ nhi dựa theo lời chỉ dẫn của thái y làm canh bổ cho người”.

      “Vũ nhi lo lắng nhiều rồi, thái y thân thể ta có chút khỏe, có việc gì to tát cả, nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể tốt lên, để các ngươi lo lắng rồi.”

      “Nhớ mẫu thân có bình hoa màu lam, nữ nhi cố ý hái đóa hoa mẫu đơn tới tặng mẫu thân”. Dứt lời nàng liền nhảy xuống giường đến bên lọ hải đường cắm vào đóa hoa.

      “Đóa hoa mẫu đơn này xin đẹp nhưng cũng đừng quên bức tranh thêu của ngươi”.

      Bàng Lạc Tuyết nhìn đến dư quang trong mắt Bàng Lạc Vũ khi nghe đến bức tranh thêu mẫu đơn, mặt vui sướng chợt lóe rồi biến mất, cũng tốt khiến cho ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cùng thêu mẫu đơn. Dương thị vẻ mặt cưng chiều, sủng nịch lúc này vương mụ cũng hết lời khen ngợi.

      “Mẫu thân cứ ở đây , Tuyết nhi tự mình mang qua cho mẫu thân”. Nàng xoay người bưng chén thuốc lên, bên cạnh vừa vặn đụng tới đóa mẫu đơn đột nhiên có con sâu vừa vặn lọt vào trong bát. Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ bát trong tay rơi mặt đất vỡ nát. Trong lòng trận đắc ý, mặt lại lộ ra bộ biểu tình muốn khóc “Tỷ tỷ, ta… ta… ta phải cố ý.”

      Dương thị nhìn thấy gương mặt nhắn đỏ bừng sắp khóc lập tức đau lòng : “Tay ngươi có bị bỏng , mau mau tới cho mẫu thân xem, ngươi ha, hái hoa cũng nhìn ra có sâu”.

      “Muội muội có việc gì là tốt rồi, cũng có gì to tát, canh ta hầm lại là được, chính là làm phiền mẫu thân chờ lát.” Bàng Lạc Vũ dịu dàng cười .

      Bàng Lạc Tuyết xem nàng vẻ mặt cam lòng lại muốn nhẫn làm bộ như hào phóng, trong lòng là thống khoái.

      bằng tỷ tỷ đem phương thuốc này đưa cho vương mụ mụ, ta cũng học về sau ta ở Cẩm Tú các hầm dược là được cần tỷ tỷ phải khó nhọc mang tới, tỷ tỷ ngươi đúng ?”

      Bàng Lạc Tuyết cười hết sức vô hại, mẫu thân bên cạnh trêu ghẹo “Ngươi còn biết đau lòng cho tỷ tỷ ngươi, cũng tốt về sau ngươi ở chỗ này cũng cần mệt tỷ tỷ ngươi, đúng rồi lão thái thái dâng hương trở về, sớm chút đứng lên thỉnh an, chớ để mất quy củ”. Bàng Lạc Tuyết hơi dẩu miệng bất quá cuối cùng cũng có lý do quang minh chính đại để lưu lại.

      “Vậy Vũ nhi về Thính Vũ hiên trước, nếu muội muội muốn học hầm canh ta đem phương thuốc đến đưa cho muội.” Bàng Lạc Vũ nhàng thi lễ mang theo nha hoàn rời .
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      lovenovel, AnAn, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Chén thuốc

      Bàng Lạc Tuyết lo như thế nào cùng mẫu thân về chuyện của Bàng Lạc Vũ, dù sao có chứng cớ ràng mẫu thân tin. phen biểu tình rối rắm, hai tay chống má khuôn mặt nhắn trắng noãn nhăn thành bánh bao,…tuy việc nặng đời, nhưng dù sao bất quá vẻ ngoài của nàng chỉ là nha đầu mười ba tuổi bộ dáng phấn điêu mặt ngài, rất giống Dương thị, hai mắt to, lông mi lại dài, vóc người dù chưa trưởng thành phen tư thái, gương mặt trẻ con bầu bĩnh, cái miệng nhắn càng giống trái đào rất là đáng . Dương thị xem biểu tình nàng rối rắm cực kỳ còn tưởng rằng nàng học thuộc lòng cuốn sách ngày hôm qua, chính là rối rắm như thế nào cũng làm nũng cọ qua cọ lại trong lòng mẫu thân. ‘Phốc’ tiếng Dương thị cười thoải mái.

      “Tuyết nhi chính là nghĩ ngày hôm qua, thầy giáo có dạy cuốn sách nhưng thể nhớ được, có phải con vẫn còn suy nghĩ làm như thế nào để đánh lừa mẫu thân, có phải ?” Dương thị vẻ mặt xem kịch vui đùa .

      Bàng Lạc Tuyết ở trong lòng trở mình cái, con rất khó khăn để tìm cách bảo vệ mẫu thân, người còn tại nơi này trêu đùa con, Lạc Tuyết đơn giản xoay người ôm thắt lưng Dương thị, cười ngọt ngào “Mẫu thân lại đùa người con, hôm qua Tuyết nhi có cố gắng học thuộc lòng, nhưng con muốn để cho phụ thân nghe, cho mẫu thân ngài nghe”.

      Dương thị biết nha đầu kia lại muốn làm nũng quốc công gia, nàng nát ngụm. nhàng vỗ vào tay : “Mấy ngày nữa, hoàng hậu nương nương mở hội Mẫu đơn yến, Vũ nhi muốn cập kê, cũng đến tuổi lập gia thất. Tuy là thứ nữ, nhưng dẫu sao chăm sóc nuôi dưỡng từ bên cạnh, tự nhiên cũng thương như với nữ nhi của mình, việc này nên cùng với Vương di nương bàn bạc, dù sao cũng là mẹ đẻ của Vũ nhi. Hoàng hậu nương tới dự mẫu đơn yến, mẫu thân ở đây có hai tờ giấy, ngươi có thể cùng tỷ tỷ nhìn xem các quy tắc trong cung, nếu ngươi muốn, nương liền thay ngươi tìm cách để con trở về. Tiếp qua tháng ngươi cùng ca ca trở về đây, ngươi- tiểu lưu manh này cuối cùng cũng có người trông nom”.

      “ Mẫu thân, con tự nhiên muốn theo tỷ tỷ cùng , người trêu ghẹo ta, Tuyết nhi liền để ý tới người. Ca ca trở về, Tuyết nhi nhất định ngoan”. Nhớ ngày đó, khi trước Bàng lạc Tuyết nghe ca ca khuyên nhủ, cố chấp gả ra. Ca ca đồng ý cửa hôn này, liền ra ngài săn bắn, mắc trúng bẫy mà chết, nghĩ đến truyện này cũng đơn giản như vậy. Trời cao nếu làm cho nàng - Bàng Lạc Tuyết sống lại, nàng nhất định phải bảo vệ những người thân của mình. Vừa nghĩ đến điểm này, mặt đất có con mèo tuyết trắng nhảy đến, đây phải là Tiểu Phúc Tử sao, vừa định ôm nó chút, ai ngờ nó nhàng lướt qua Bàng Lạc Tuyết chạy đến chỗ canh dược bị đổ mặt đất liếm, Bàng Lạc Tuyết ánh mắt bỗng chốc trở lên thâm sâu. Hướng mẫu thân ủy khuất : “ Trước kia Tiểu Phúc Tử vừa thấy con đến liền theo con chơi đùa, tại bị chén canh cuốn hút, có thể thấy được canh tỷ tỷ ‘hạ*dược’, Tuyết nhi rất đau lòng a”. Dứt lời Bàng Lạc Tuyết ủy khuất nâng lên khuôn mặt nhắn cấp cho mẫu thân xem.

      “ Nào có ai như ngươi có đạo lý như vậy, Tiểu Phúc Tử là ca ca ngươi tặng cho ta. đến cũng lạ, bát canh này rất đắng, có gì ngon, phỏng trừng là đói bụng, Tiểu Ngọc lấy con cá cho Tiểu Phúc ăn”.

      là lạ, Phúc Tử thế nhưng ngửi thấy mùi con cá kia, chuyên tâm liếm chén canh bổ, mẫu thân Dương Thị cũng hiểu được có chuyện bình thường, dù sao nàng cũng từng sinh sống lớn lên tại đình viện rộng lớn này, phía sau rộng lớn có nhiều việc xấu xa tất nhiên là biết ít bí mật. Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn mẫu thân, sắc mặt nháy mắt có chút bi thương, ai - cho cùng, đều là người trong gia đình, cùng được nuôi nấng. Chính mình tự tay nuôi lớn vậy mà hóa ra là loài sói lang! Lòng người khó dò.

      “Tiểu Ngọc, đem Phúc Tủ ôm qua bên, Lục Phù dọn chén canh kia để lại cho ta. tại ta thấy thoải mái, cấp Vương Thái y đến chuẩn mạnh”.

      bao lâu, Vương Thái y liền tới, sau lúc chuẩn mạch, thái y mở ra toa thuốc: “ Phu nhân, thân thể điều độ, phần lớn là do thể lực hao tổn, lão phu kê đơn thuốc, phu nhân uống theo đơn thuốc này điều dưỡng, ít ngày nữa khỏi hẳn, mong rằng phu nhân cần quá sức mệt nhọc”.

      “Làm phiền thái y, bất quá, ta bây giờ có chuyện muốn làm phiền thái y, mong rằng thái y hỗ trợ”.

      “Phu nhân, cứ đừng ngại”.

      “Tiểu Ngọc, bưng canh dược vào đây, kỳ cũng có gì nghiêm trọng, biết thái y có thể xem chén thuốc này có tăng thêm thảo dược tác dụng gì , hướng lão thái y lãnh giáo phần.”

      Dứt lời, thái y đứng lên, nhàng bưng lên chén thuốc ngửi, nhíu mày, tựa hồ có đúng, lại duỗi ngón tay chạm vào nếm thử. Nếu thái y biết chén thuốc này nhặt từ mặt đất lên, lại bị con Phúc Tử liếm qua, nhất định tức giận đến giơ chân.

      “Canh này là chén thuốc bổ thân – an thần rất tốt”. Nghe đến điều này, giữa lông mày mẫu thân buông lỏng, thở phào cái. “Bất quá...”

      “Bất quá cái gì, thái y cứ đừng ngại”.

      “Canh này được bỏ thêm thảo dược Ngũ vị tử, còn có chút Chu sa cùng Thử vĩ thảo. Ba vị này, tuy rằng phân lượng cực , vẫn là thể gạt được đầu lưỡi lão phu. Ngũ vị tử, Chu sa có tác dụng an thần, nhưng hai vị này dùng thể đặt ở cùng nhau trong thời gian dài sử dụng, thuốc từ từ tích lũy, cho đến đêm thể ngủ say, hồi hộp ưu tư, chậm rãi hao hết tinh khí con người, mà Thử vĩ thảo có tác dụng làm cho người ta nghiện, ngày uống liền khiến hoảng sợ hụt hơi, có tinh thần và thể lực, mệt mỏi chân tay”.

      Dương Thị nghe đến việc này, khỏi lạnh tâm, vẻ mặt càng thêm đơn, nhưng lại miễn cưỡng cười vui : “Vất vả cho thái y rồi, mong rằng thái y, chớ đem tình ngày hôm nay cho người khác biết”.

      “Việc này hiển nhiên, hôm nay lão phu chẳng qua là bắt mạch cho phu nhân, phu nhân quá sức mệt nhọc, nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt rồi.”

      Dương Thị hơi gật gật đầu, đối với Vương mụ mụ : “Đưa thái y ra ngoài, sổ sách lấy năm trăm lượng cấp cho Vương Thái y”.

      “Đa tạ phu nhân”.

      Trong phòng chỉ còn Bàng Lạc Tuyết cùng Dương Thị, Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn đến Dương Thị tròng mắt trong suốt, nâng lên cánh tay lau nước mắt cho nàng.

      “Lúc đấy ca ca ngươi hai tuổi, Vũ nhi mới sinh ra, như vậy chút. Vương di nương thân thể tốt, cho nên lão gia ôm qua đây để cho ta nuôi nấng, lúc ấy còn chưa có Tuyết nhi, ta liền đem nàng trở thành cốt nhục của bản thân để thương, đến tận khi có Tuyết nhi. Nhưng là nương tự thấy mình có nửa phần bạc đãi nàng, ngươi có nàng đều có, đối đãi như chính nữ, mẫu thân chưa từng đem nàng đối đãi như thứ xuất. Ai...” xong, nước mắt rốt cuộc cũng trì hoãn được.

      “Mẫu thân có đúng hay cũng thể tha cho nàng ấy, là nàng tâm tư độc ác giống như mẹ đẻ của nàng, nếu Bàng Lạc Vũ này tốt, mẫu thân hiển nhiên cũng phải đề phòng, hôm nay nếu phải có Phúc Tử, sợ rằng mẫu thân bị người hại, còn chính mình biết điều đó. Mẫu thân còn có ta, còn có ca ca, mẫu thân đáng vì loại người này rơi nước mắt. Tuyết nhi ghen tị a...”. Bàng Lạc Tuyết làm nũng, nháy chớp chớp đôi mắt đáng . Dương Thị rốt cuộc cũng nở nụ cười.

      “Vậy Mẫu Đơn yến, Tuyết nhi còn muốn cùng nàng , mẫu thân cảm giác thấy có chút yên lòng.”

      “Hiển nhiên muốn , nàng ta muốn hại con, cũng phải nhìn xem nàng ta có bản lĩnh đó , con sao phải sợ nàng”.

      “Tiểu Tuyết Nhi của ta, thiên hạ bé của ta, suy nghĩ của con bây giờ cũng tỉ mỉ hơn rồi. Hôm nay việc này ngươi chớ để phụ thân biết được, đại trạch ở chỗ sâu, chuyện tình cũng có đơn giản như vậy, mẫu thân muốn ngươi nghe lời, nên tìm hiểu, có hiểu ?”.

      “Tuyết Nhi tự nhiên hiểu , cũng mong mẫu thân có thể cẩn thận với nàng, nên gần gũi, Tuyết Nhi tại ghen tị đó nha”.

      Dương Thị hiểu ý cười: “Hài tử ngốc, mẫu thân đương nhiên hiểu được, cái kia Vương di nương chỉ sợ cũng thoát khỏi quan hệ, nếu nàng làm thế nào lại biết sử dụng nhiều loại thảo dược như vậy. Hừ, mấy năm nay xem nàng vẫn luôn luôn cố chấp, nàng ta từ muội tử lên làm thiếp thất, nay lại muốn vọng tưởng đứng lên vị trí đương gia chủ mẫu. Việc này mẫu thân đều có dự tính, ngươi vẫn là lên xem học như thế nào chứ”.

      Nhất thời khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết nhăn thành bánh bao, xong rồi, cuốn kinh thư kia còn chưa có xem qua, nàng chớp mắt: “Thời gian đến buổi tối còn sớm, hôm nay chắc chắn học thuộc hết, mẫu thân nhất định được coi thường con”. Nàng nhàng thi lễ lui ra ngoài, tới cửa nghe được tiếng thở dài của mẫu thân. ai muốn tổn thương người thân mình, nhưng lòng người khó dò, tâm niệm ác độc. Bàng Lạc Vũ, kiếp này ta nhất định cho ngươi như ý. Bàng Lạc Tuyết xoay người ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      lovenovel, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Thính Vũ hiên
      Edit: LanhThienNhi255


      Bàng Lạc Vũ được nha hoàn đỡ đường đến bên trong Thính Vũ hiên, liền nhìn thấy Vương di nương cùng nha hoàn Hỉ nhi ở trong viện. Trong lòng có suy tính liền hướng Tụng Chi nháy mắt.


      “Các ngươi đều hết ra ngoài , nơi này có ta hầu hạ là được rồi.”


      “ Dạ”


      Nha hoàn đều hết, vào cửa quả nhiên thấy Vương di nương, Vương di mặc bộ váy hồng thêu những nhánh cỏ màu vàng kim, bên ngoài khoác vải mỏng trắng thuần, cùng đôi hài l.q.d uyên ương, lộ ra dáng người uyển chuyển, chút cũng giống phu nhân sắp ba mươi.


      “Hừ, chén dược tốt, lại bị cái tiểu tiện nhân làm cho đổ mất, quả nhiên ta phải con ruột, chỉ biết sủng ái nha đầu kia, sớm muộn gì có ngày nhất định phải cho bà ấy sống bằng chết.”



      Vương di nương nhíu nhíu mày bực mình : “Vũ nhi, mẫu thân phải dạy con gì sao, phải nhẫn nại, chờ Dương thị kia nằm giường bệnh, nơi này còn phải do nương định đoạt, nắm quyền trong tay sao, đến lúc đó con muốn cái gì liền có cái đó, d.d.l.q.d cho dù con muốn vị trí đích nữ của nha đầu Tuyết nhi kia cũng khó, đúng rồi, lúc dược kia đưa cho Dương thị uống, lúc nãy nương có cho người cho thêm ít thỏa dược khác vào, con…”



      “Đủ rồi, còn chuẩn bị những dược thảo làm gì nữa, hôm nay tiện nha đầu Tuyết nhi kia vô ý đánh đổ chén thuốc của con, còn muốn học sắc thuốc, về sau thuốc sắc ở Cẩm Tú các, làm thế nào có thể hạ độc được nữa, nương, khi nào chúng ta mới có thể nắm giữ Quốc công phủ.” Bàng Lạc Vũ kiên nhẫn đánh gãy lời than thở .



      “Trước mắt chính là yến hội Mẫu Đơn, nữ nhi muốn cập kê, thân là thứ nữ, chỉ có Bàng Lạc Tuyết là đích nữ được sủng ái, Nam Cung ca ca từ trước đến nay chỉ thích Bàng Lạc Tuyết, ta làm sao có thể can tâm đây. ràng dì con là phi tử, mẫu thân chẳng lẽ có cách nào đoạt vị trí đại phu nhân sao?”



      Vẻ mặt Vương di nương giống như cam lòng, nhìn Bàng Lạc Vũ trổ mã so với chính mình còn xinh đẹp hơn ba phần, làm sao có thể động tâm tư. Ngẫm lại chính mình xuất thân Hầu phủ, nhà mẹ đẻ bà ta chẳng qua chỉ là đại phu nhân Quốc công phủ, còn mình lại có muội muội được Sùng Dương đế cưng chiều lên làm phi, làm như thế nào được vị trí đại phu nhân này? Phu nhân tướng quân nho nàng còn xem ở trong mắt, Sùng Dương đế tuổi già, con d.d.l.q.d cùng nữ nhi xứng đôi, đáng tiếc thân phận nữ nhi là thứ xuất, lão gia lại cưng chiều Bàng Lạc Tuyết kia, đại phu nhân và lại cùng là thanh mai trúc mã, vốn định chén dược độc chết nàng, làm cho nàng mắc bệnh, chính mình liền có thể nắm giữ quyền lợi chủ mẫu. tại bị nha đầu kia quấy rối, quả là vận may cho ngươi, xem ra phải trù tính lại. Nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của nữ nhi, cưng chiều lắc đầu.



      “Tướng quân kia tất nhiên là tốt, chẳng lẽ có nam nhân nào so với tốt hơn sao? Con là nữ nhi duy nhất của nương, nương tính toán thỏa đáng cho con, Mẫu Đơn yến các vị vương gia cũng tham gia. Chỉ cần con có thể đứng thứ nhất trong Mẫu Đơn yến, người nam nhân nào lại bị động tâm vì con, mau để nương nhìn xem con chuẩn bị bức tranh thêu Mẫu Đơn yến tới đâu rồi. Mẫu Đơn là thứ hoàng hậu nương nương thích nhất, nương là nhờ hỏi dì con mới tìm được thứ hoàng hậu thích nhất, bức tranh Mẫu Đơn tươi đẹp, con nhất định được thua kém, nên uổng phí cực khổ của nương.



      “Còn thêu tranh Mẫu Đơn tươi đẹp gì nữa, hôm nay thấy Bàng Lạc Tuyết vậy mà thêu Mẫu Đơn mới đúng là kinh diễm, làm con gọi bà ta lâu là nương như vậy, lại nửa điểm kĩ thuật thêu cũng truyền thụ cho con.” xong cầm cây kéo cắt nát bức tranh thêu.



      “Con làm cái gì vậy, con cái nha đầu ngốc, nếu nàng gọi con là tỷ tỷ, con đương nhiên có thể thường xuyên cùng nàng lãnh giáo, thực nàng thêu tốt liền nhất định là của nàng sao. Ngươi cũng nghĩ, nên chịu đựng tính khí sao, tương lai quốc công phủ này chưa chắc là của mấy người đó.”



      Hai mẹ con nhìn nhau cười, quả nhiên ngoan độc là di chuyền.


      “Bàng Lạc Tuyết tuổi còn mà kĩ thuật thêu lại xuất chúng như thế, nhất định phải lợi dụng tốt, nếu Bàng Lạc Tuyết muốn học sắc thuốc, ngày mai con liền đem phương thuốc cho nàng, chỉ tiếc lại thể cho độc dược vào để đại phu nhân bồi bổ thân thể tốt, mẫu thân cần phải tính toán biện pháp mới, dù sao hôn nhân cũng do đại phu nhân làm chủ, nếu nàng ta muốn tùy ý gả con , nữ nhi cũng có biện pháp, chỉ có thể tại đây treo cổ trong Thính Vũ hiên, cũng muốn bị mẹ con các nàng làm nhục.”



      Vương di nương nhướng mày, vỗ về mái tóc dài đen nhánh của Bàng Lạc Vũ : “Con đây là phải trách mẫu thân của con sao, mẫu thân chỉ có nữ nhi là con, suy tính cho con cho ai, chỉ tiếc có con trai, nếu ta nhất định sớm cùng bà ta tranh cao thấp, làm gì phải cúi đầu phục tùng. Nương nhất định làm cho con thua kém ai trong Mẫu Đơn yến, chỉ làm cho đại phu nhân kiêng kị, thể tùy ý gả con ra ngoài, cũng làm cho cha con biết, d.d.l.q.d con mới là trưởng nữ, lại xuất sắc như vậy, lại xinh đẹp như thế nào. Tâm tư cha của con nương đương nhiên biết , từ luôn cưng chiều Bàng Lạc Tuyết, lại thỉnh nhũ mẫu trong cung dạy nàng, đơn giản là để ý địa vị sau này. Chỉ tiếc đại phu nhân lòng muốn nữ nhi gả cho người môn đăng hộ đối, hề nghĩ sâu xa như vậy.”



      Trong lòng Bàng Lạc Vũ cả kinh, phụ thân quả nhiên bất công, đều do mình phải là đích nữ, nếu Bàng Lạc Vũ nàng trở thành hoàng hậu, chính mình chẳng phải là cả đời đều được sống trong vinh hoa phú quý hay sao. Người tàn nhẫn đứng vững, Bàng Lạc Tuyết, ngươi đừng trách tỷ tỷ ta ngoan độc, đều là ngươi bức ta.



      “Nương, người nhất định phải giúp con, con muốn cả đời bị cái nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia giẫm nát dưới lòng bàn chân, có nàng sống thêm ngày, con cảm thấy ghen tức như dao cắt vào tâm, tuy rằng nàng còn chưa cập kê, nhưng bộ dáng bắt đầu muốn là mỹ nhân, nhất định kém hơn con. Đến lúc đó, con càng có nơi sống yên ổn.”



      “Người trước người sau, con vẫn là tỷ tỷ của nàng, lại gần gũi từ cùng nhau, trước kia đối tốt như thế nào với nàng, tại càng phải đối với nàng như thế đó, mới có thể để cho nàng nhận ra, thanh thản ổn định trở thành bàn đạp cho con. Cái vị trí kia sau này, nữ nhi của ta chắc chắn ngồi được.” Vẻ mặt Vương di nương ngoan độc, nghiến răng nghiến lợi .



      “Đúng rồi, buổi tối cha con đến, con cần phải ăn mặc đẹp, phải tự mình cân nhắc, về sau thể để phụ thân lòng dạ thương nàng, phải cắt đứt. Mới làm tiêu tan hi vọng của họ.”


      “Nương, người yên tâm, dù sao cũng chỉ là cái nha đầu mười ba tuổi, lừa gạt nàng rất dễ dàng. Con được, nàng, Bàng Lạc Tuyết cũng đừng hòng được, cho dù tướng quân ca ca thích con, con cũng cho nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia tiện nghi. Việc này người yên tâm , con đương nhiên nhở kỷ, mẫu thân người cũng phải tìm cách đem quyền lợi gia chủ về tay. Mẫu thân người cũng được nhân từ, bà ta ở ngày, người cũng được phụ thân sủng ái, nữ nhi càng có hi vọng đến vị trí đích nữ kia.”



      “Việc này nương đương nhiên ràng, thời thế thay đổi, dì con đưa tới rất nhiều vật hiếm, vừa rồi mới đưa đến, con chọn lựa vài thứ, mẫu thân còn có việc, trước về Thường Thanh các, con cũng phải chịu thua kém, Mẫu Đơn yến tuyệt đối thể có gì sơ xuất.”


      “Nữ nhi biết, cung tiễn mẫu thân.”


      “Tụng chi, mang đồ Vương di nương vừa đến đây, bổn tiểu thư muốn xem những thứ xinh đẹp kia, xem dì thưởng cho những thứ gì.”



      Tụng chi liền bê lại hộp châu báu, bên trong có đồ trang sức, viên đá quý màu đỏ, màu đỏ như máu phần tạp chất cũng có, trông rất đẹp mắt. chuỗi vòng từ mười tám viên ngọc bích trân châu xuyên thành, tất cả đều kết hợp tỉ mỉ, quả tinh xảo, cuối cùng là hộp gỗ đen, mở ra quả là tinh xảo dị thường, trâm cài tóc phượng màu vàng, trong miệng phượng ngậm chuỗi bảo thạch xinh, bảo thạch tràn đầy ánh sáng. Tại Mẫu Đơn yến nếu mang theo trâm này nhất định xinh đẹp lấn áp quần phương. Nghĩ đến đây, Bàng Lạc Vũ lộ ra chút mỉm cười.
      Last edited by a moderator: 19/12/15
      AnAnthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :