CHƯƠNG 24: Edit: KateChou Phan Nghị Chi, con thứ hai của Trung Dũng Hầu gia. Trung Dũng Hầu và phụ thân qua đời của Xương Nhạc quận chúa là đồng đội, các trưởng bối quan hệ thân thiết, hai phủ thường xuyên qua lại, tiểu bối lại tính là quen thuộc. Bởi Thanh Hà vương vì nước hi sinh, mẫu thân cũng ra , Thanh Hà vương phủ chỉ còn lại mình nàng là người duy nhất trong nhà. Hoàng thái hậu thấy nàng đáng thương liền sai người đón nàng vào cung, từ đó sống trong hoàng cung, an phận ở góc, cổng lớn ra khỏi bước, ngoại trừ vài tỷ muội mới quen trong cung cùng vài vị hoàng tử, cũng dễ gặp người ngoài. Quận chúa xác thực đối với Phan Nghị Chi cũng có bao nhiêu ấn tượng, đơn giản là nhớ tới quan hệ trước đây của hai nhà, Phan gia xem như môn đăng hộ đối, lúc này mới muốn chỉ hôn nàng cho . Việc này cũng do đại sư huynh cho Hoa Lục Vu biết, đồng thời đại sư huynh còn Phan nhị gia này tính tình tốt, là người sĩ diện mạnh mẽ. Lai giả bất thiện, trong lòng Hoa Lục Vu có tính toán, liền nâng mày liễu cười , “Vì sao gặp? Làm vậy giống như bản cung còn mặt mũi gặp người khác. Ngươi mời đứng ở ngoài cửa, những người còn lại lui ra, cho phép nghe lén. Ngươi đứng ở bên trong cửa đề phòng tiến vào. Ta muốn xem xem có thể những gì?” Độc Tê Bạch lại có chút kinh ngạc. Quận chúa này làm việc luôn ngoài dự đoán của mọi người, nữ nhân nhu nhược mà Thái Sơn đổ trước mắt mặt cũng đổi sắc, trời sập cũng ngăn cản. Loại bản tính này quả hiếm có. Ngay cả bao nhiêu nam nhân cũng có được trí tuệ khí phách này. Ngay cả cũng khỏi có chút bội phục nàng. Độc Tê Bạch ra ngoài, chỉ chốc lát sau tiến vào, đóng cửa lại thấp giọng , “Quận chúa, người đến rồi!” ô vuông giấy trắng đầu cửa chiếu bóng người, xem ra người tới rất cao. Quận chúa liền thản nhiên , “Phan nhị gia muốn gì, mời . Người trong phòng đều là biết tình hình kín miệng, cũng đừng sợ bọn họ để lộ bí mật.” Bên ngoài trầm mặc nửa ngày, tiếng thở hộc hộc cũng nặng lên, xem ra cảm xúc rất kích động. giọng nam hùng hậu trầm thấp vang lên, , “Quận chúa đừng cảm thấy Phan mỗ chuyện khó nghe! Quận chúa là người kim tôn ngọc quý, bề là Thanh Hà Vương trung trinh hi sinh vì nước, hơn nữa Thanh Hà vương phi si tâm tuẫn táng (chết theo), gia đình trinh tiết trung liệt, Bạch Trúc quốc có ai biết người nào hiểu, lão ấu biết chữ nghe xong cũng muốn giơ ngón tay cái lên. Phan mỗ cũng luôn luôn rất bội phục. nay quận chúa gặp chuyện đó, tuy làm cho người ta thổn thức, nhưng cũng xin quận chúa ngẫm lại vinh quang cả nhà. Nếu chờ vào Đô Thành thẩm tra phán xét, triền miên , huyên náo cho mọi người đều biết, quận chúa bị người ta chỉ trỏ mất thể diện , Thanh Hà vương phủ trái lại cũng bị cả thành chê cười!” Trong phòng Dịch Phong nhất thời biến sắc! Lập tức cúi đầu lời giả vờ buồn bực chuyện với hồ lô. Trong lòng nàng vốn thích vị quận chúa này, nghĩ tới vị hôn phu được ngầm chỉ định lại thẳng thắn sỉ nhục nàng như vậy, trong ngực cũng khó chịu theo, cảm thấy quận chúa này rất đáng thương. Độc Tê Bạch cũng quay đầu nhìn nàng. thấy mặt nàng ba phần kinh ngạc, có thần sắc bị nhục nhã, chỉ nhướn mày hít ngụm khí lạnh, cả nửa ngày mới bật cười, , “Bản cung và Phan nhị gia chưa gặp mặt qua vài lần, ngờ ngài hôm nay đến đây khuyên bản cung tự sát?” “Danh tiết của nữ tử nặng như núi, Phan mỗ cũng là vì tốt cho quận chúa!” Thanh bên ngoài cứng rắn. Quận chúa gật gật đầu, , “Hôm nay ngài nếu như thay hoàng đế bệ hạ ban hạ ý chỉ, bản cung tuân theo. Nếu phải, mời ngài quay về .” “Quận chúa nhẫn nhục sống tạm bợ, sợ làm nhục tổ tiên sao?!” “Lời này trả lại nguyên trạng! Trước tiên đừng cái gì mà nhẫn nhục sống tạm bợ, cho dù là có chuyện như vậy nữa, phủ đệ quốc sư ở nơi nào ngài biết ! Ngài mang đại đao đánh cổng phủ quốc sư, bản cung kính nể ngài! Ngài dũng khí, bắt nạt kẻ yếu, nhưng trái lại muốn bức chết ta, nữ tử tay trói gà chặt, hừ, dự tính là tốt a! Trung Dũng hầu phủ chi bằng đổi thành Nhuyễn Đản (nhuyễn: mềm, đản: trứng) hầu phủ ! May mà bản cung còn chưa gả cho ngài, vừa nhìn biết là loại người bán thê cầu vinh! Độc công tử, mời ngươi tiễn khách! Phan công tử nếu , cứ cầm chổi lớn quét đuổi ra ngoài! là, chuyện với loại người này quả thực bẩn tai bản cung!” Lúc này người mắng người nghe thay đổi bất ngờ khí thế như cầu vồng, người bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, Độc Tê Bạch lưu loát đứng dậy, hai tay ôm quyền, “Xin tuân lệnh quận chúa!” xong liền mở cửa ra, thân ảnh thấp bé chắn trước thanh niên cao khỏe, cười tủm tỉm , “Phan công tử, mời !” Độc Tê Bạch tay trái cầm kiếm, Phan Nghị Chi tức giận đỏ mặt tía tai, nhưng cuối cùng còn biết có chừng mực. Căm giận vung tay áo, mắng, “Tiện nhân! Ngươi lại có người để dựa!” Liền xoay người đùng đùng xuống lầu. Quận chúa bày ra khuôn mặt nhắn nghiêm nghị, phân phó Dịch Phong, “Ngươi lập tức mang đến thùng nước lớn, nhanh!” Dịch Phong kinh ngạc ‘a’ tiếng, chạy như bay ra ngoài. Độc Tê Bạch vào phòng liền dựa tường, xem vị kim quận chúa kim tôn ngọc quý kia tự tay bưng lên thùng nước lớn, mở cửa sổ, nhắm chuẩn thời cơ đổ nước xuống! Bên ngoài chỉ nghe tiếng nước ào ào cùng tiếng hét thảm, nhất thời, tiếng cười của người xung quanh vang lên liên tiếp. “Phải như thế! Tâm địa xấu xa, cho rửa miệng!” Quận chúa đặt thùng nước xuống vịn thắt lưng, đứng tại chỗ cười đến run rẩy cả người. Dịch Phong sợ tới mức che miệng lại, mắt trừng to, qua nửa ngày cũng nhịn được cười khanh khách. khí buồn bực cả phòng, cùng với tiếng cười bay lên dần dần phiêu tán. Đêm khuya, Dịch Phong bưng nước ấm cho quận chúa ngâm chân. Gian phòng của Độc Tê Bạch ở ngay sát bên, cửa khép hờ, trước cửa ánh sáng màu da cam chiếu vào mảnh đất dưới sàn nhà. Dịch Phong tâm vừa động, lặng lẽ đem thùng nước ấm đặt đất, vừa đẩy cửa vào, lại cẩn thận khép cửa. Độc Tê Bạch ngồi trước bàn bát tiên lẳng lặng đọc sách, ngọn đèn chiếu rọi lên sườn mặt yên tĩnh của , đẹp như mĩ đồng. Lông mi dài hơi xoăn, tạo thành cái bóng dày lên da thịt trắng như tuyết, nhìn có vẻ tâm tạp niệm, mí mắt cũng nháy, nhưng lúc Dịch Phong rón ra rón rén đến gần bỗng thản nhiên hỏi, “Quận chúa ngủ chưa?” Dịch Phong đương nhiên biết công tử chuyện với mình, thính lực của công tử nhạy cảm sâu sắc, trong phạm vi mười trượng, cho dù là lá rụng cũng thoát khỏi lỗ tai . Liền rũ tay thấp giọng , “Còn chưa. Đợi ngâm chân, xem vài quyển sách, còn muốn ăn chén canh trứng gà lại ngủ. Đừng nhìn quận chúa vóc người , lượng cơm ăn cũng đâu, ngày ăn đến bốn bữa.” Độc Tê Bạch bật cười, thu quyển sách lại, cảm thấy rất hứng thú hỏi, “À, quận chúa buổi tối xem sách gì?” Dịch Phong nghĩ nghĩ, “Bất kể sách gì cũng xem. Tùy tay lấy được quyển, lập tức mở ào ra, mở ra chỗ nào liền từ chỗ đó xem từng trang xuống. Có lần quận chúa xem chút liền cười, nô tỳ hỏi nàng làm sao vậy, nàng liền chỉ vào sách bên trong ai ai ai cổ hủ quá, ai ai ai rất thông minh. Cùng nô tỳ giải thích về câu chuyện bên trong, bàn luận cũng vô cùng thú vị . Sau đó nhiều nhất xem được quá nửa canh giờ, ánh mắt lờ mờ, có đôi khi trong tay nắm chặt góc sách liền nghiêng mình dựa vào chăn ngủ, tựa như đứa trẻ chưa lớn, nô tỳ liền đem sách nàng cầm , lại nhét người vào trong chăn.” Độc Tê Bạch chuyện, tay chống má yên lặng nghe Dịch Phong . Dịch Phong cẩn thận đánh giá thần sắc của , thầm kinh hãi, liền nhịn được giọng , “Công tử, ngài lại cười rồi!” Độc Tê Bạch ngẩn ra, liền ngồi thẳng lên nhìn nàng. Dịch Phong nhắm mắt , “Tối nay, lúc quận chúa đổ thùng nước lên Phan nhị gia, nô tỳ nhìn thấy ngài cười, nô tỳ từ theo ngài, cũng rất ít khi thấy ngài cười nhàng như vậy. Ngài, có phải có ý với quận chúa ?” “Dịch Phong!” Dịch Phong lập tức im lặng quỳ xuống, tuy run run, nhưng vẫn ngẩng đầu, có chút quật cường, “Công tử, khó gặp được người như vậy, nếu ngài có chút thích nàng, vậy nên sớm tính toán. Vào Đô Thành thể do chúng ta khống chế.” “Trước tiên ngài đừng đuổi nô tỳ ra ngoài! Nô tỳ biết chính mình nhiều chuyện, nhưng công tử ngài năm nay hai lăm, vẫn tiếp tục như vậy, đợi khi Dịch Phong chết cũng có cách nào ăn với lão gia phu nhân ở dưới cửu tuyền giao phó a. Mấy năm nay nô tỳ thờ ơ lạnh nhạt, bất kể là gặp nhiều mĩ nữ, công tử gia mặt ngài cũng đều lạnh như băng, mãi đến hai ngày nay gặp người này, mặt ngài mới có chút cảm giác ấm áp...” Độc Tê Bạch thu hồi tay trái, Dịch Phong bị điểm á huyệt, ngạc nhiên trừng lớn mắt. “Trở về hầu hạ quận chúa nghỉ ngơi. Sau này còn ăn bậy bạ, ngươi làm người câm thôi!” Nhìn thấy tỳ nữ ngu trung kia nghiêng ngả lảo đảo ra ngoài, Độc Tê Bạch day day thái dương, trong ngực có chút phiền não. Chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên lại có tiếng gõ cửa nhè . Độc Tê Bạch nghe thanh kia, liền hiểu thân phận của người bên ngoài. “Thập Thất, chuyện xong chưa?” “Toàn bộ đều nhờ hồng phúc của công tử, Thập Thất làm nhục sứ mệnh, giám hoa khách đứng đầu Hoa Châu được mời đến khách điếm. Thập Thất sợ có bản lĩnh, lúc trước còn thử qua . Tổng cộng tìm mười tám vị nương, trong đó mười vị xử tử, tám vị phụ nhân, người này liếc mắt nhìn, tức khắc phân biệt được, mà lại sai chút nào. Có thể thấy được tin đồn giang hồ giả. Công tử gia tại muốn triệu kiến ?” Độc Tê Bạch thấp giọng , “ cần. Muộn rồi, trước hết ngươi để nghỉ ngơi. Ngày mai xen lẫn vào trong đám hộ vệ, đợi sau khi thấy quận chúa cũng đừng lên tiếng, kết quả thế nào chỉ được phép cho mình bản công tử. Nếu tiết lộ tin tức, lập tức giết tha!”