1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69: phải con gái ruột nhà họ Lục

      một ai hoan nghênh ?

      Nghe hai nói những lời kia, toàn thân như bị từng cây kim sắc đâm vào, đâm thật sâu khiến lòng của thủng lỗ chỗ thành trăm mảnh.

      Nơi đó thật là đau, đau quá.

      Chuyện này tại sao lại phải trở nên phức tạp như vậy, tại sao chứ?

      Một lát sau, lại nắm tay của Lục Tiêu Triết, mặt tái nhợt, suy vô lực nói: “ hai, em tin ba mẹ thật sự cần em nữa, từ nhỏ đến lớn, em chính là hòn ngọc quý tay càu nhà họ Lục, bọn họ quan tâm đến em, em tin đâu, dẫn em về nhà, dẫn em gặp ba mẹ, có được hay ?”

      “Tiểu nặc…”

      “Có được hay ?”.Duẫn Nặc kích động hỏi hỏi lại, nước mắt cầm được mà rơi xuống như mưa.

      Lục Tiêu Triết đau lòng, muốn đưa tay tới ôm , lại bị gạt ra, ́ gắng khống chế: “ Bọn họ phải hiểu em rõ nhất sao? Tại sao lại cần đến em nữa, em là con gái duy nhất của họ mà, hai, nói cho em biết , tại sao, thật chẳng lẽ là do em làm hỏng hôn lễ của cà,nên thật sự quy kết rằng em ấy sao?”.

      hai, nói cho em biết , nói cho em biết ! Em tin tưởng ba mẹ cần em nữa, em tin, em tin…”

      “Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, em tỉnh táo lại , tỉnh táo một chút có được hay ?”

      bảo em làm sao có thể bình tĩnh được, ba mẹ đã còn cần em nữa, thì bình tĩnh như thế nào được, nếu em ngăn cản, bọn họ chắc chắn mắc mưu, bị Thượng Văn Tịch và Trần Mạc hãm hại, hai, để cho em về nhà , cho em về mà.”

      Nhìn giáng vẻ giãy giụa của Duẫn Mặc, Lục Tiêu Triết mạnh mẽ ôm lấy vai , khan giọng rống lên: “ Lục Duẫn Mặc, em phải là con ruột của cha mẹ đâu, vì thế bọn họ mới cần em nữa, em nghe chưa? Em phải là con ruột của nhà họ Lục đâu.”

      ….

      Ầm ~~~~

      Lục Tiêu Triết vừa dứt lời, cả thế giới trước mắt Duẫn Nặc nhất thời giống như bị oanh tạc, trong nháy mắt lập tức liền nổ tung.

      phài là con ruột của cha me? phài là ruột thịt nhà họ Lục?

      Làm sao có thể?

      tin, mờ mịt nhìn chằm chằm Lục Tiêu Triết: “ gạt em có đúng hay ? Nhất định là gạt em rồi, có đúng ?”

      Thấy cộ lại muốn kích động, Lục Tiêu Triết liền ôm vào lòng, khan khan đau đớn : “ lừa em đâu, chuyện này, lúc 15 tuổi trong lúc vô tình đứng ở cửa phòng của ba mẹ nghe được chính miệng bọn họ

      Bởi vì ông nội vẫn muốn có cháu , mà ba mẹ lại có cách nào, cho nên, ông nội mới bảo ba mẹ đến viện mồ côi xin về nuôi.”

      “Trừ , ba mẹ, ông nội có ai biết em phải là con cháu ruột của nhà hô Lục cả.”

      “ Bởi vì ông nội có chủ trì, cho nên em mới chính là hòn ngọc quý tay nhà họ Lục, chẳng lẽ em cảm giác được sao? Kể từ sau khi ông nội qua đời, cha mẹ cũng rất ít quan tâm đến em, rất ít quản chuyện của em.”

      Duẫn Nặc nghe phân tích liền ngây người, sừng sốt.

      Trong đầu vẫn quanh quẩn câu kia của Lục Tiêu Triết, phải con ruột của ba mẹ, được họ mang về từ viện mồ côi.

      phải là ruột thịt của nhà họ Lục

      Bất quá cũng chỉ là đứa nhi.

      Tại sao?

      Tại sao vào lúc này lại để cho biết ?

      Duẫn Nặc nghẹn ngào, trài tim như bị bóp chặt, như muốn vỡ tung.

      là đau, mặt đau, lòng đau, toàn thân đều đau.

      khó chịu xụi lơ ở trong ngực Lục Tiêu Triết, nước mắt chảy khô, tâm cũng bể nát rồi.

      Cuối cùng, chẳng khác gì bức tượng gỗ ngây ngốc có sinh mạng, cũng nhúc nhích.

      Ông trời ơi, tại sao người lại muốn hành hạ con như vậy?

      Gả cho người đàn ông, ba năm sống trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, nhận lấy biết bao khuất nhục, hành hạ, vất vả mới trọng sinh trở lại, nghĩ tới kết cục lại như thế này, rốt cuộc thân phận của được phơi bày, đúng là quá phũ phàng mà.

      Chung quy lại, lảm gì sai mà tại sao ông trời cứ muốn hành hạ như thế chứ?

      Tại sao?




      CHƯƠNG 70: suýt chút nữa chết!

      Lúc Tần Mạc quay trở lại nhà họ Lục, tìm mãi cũng thấy bong dáng của Duẫn Nặc, lập tức lái xe như bay về nhà của bọn họ, nhưng vẫn thấy đâu cả.

      khỏi có chút lo lắng, phái người ra tìm, dù vậy tìm cả ngày trời cũng có kết quả.

      Cũng biết, lúc này Duẫn Nặc ở “ Nguyệt Hồ Sơn Trang”, tính mạng như chỉ mành treo chuông.

      lien tục hai ngày, ăn uống, cũng chịu nghỉ ngơi, yên tĩnh ngồi ờ giường, ngẩn người ngơ ngác chẳng khác gì tượng gỗ.

      Lục Tiêu Triết thấy thế cực kỳ đau lòng, biết làm sao cho phải, cũng khuyên mấy lần nhưng đều có hiệu quả.

      Cho đến khi Duẫn Nặc ngã ra hôn mê bất tỉnh, mới gấp gấp đưa đến bệnh viện thành phố.

      Bác sĩ sau khi làm mọi xét nghiệm kiểm tra, liền lắc đầu thở dài :” Ý thức của bệnh nhân muốn chết quá mạnh mẽ. chúng tôi cũng chỉ cố gắng hết sức có thể.”

      Nghe người kia như thế,Lục Tiêu Triết liền nóng nảy, túm cổ áo bác sĩ, gay gắt hỏi: “ có ý gì? Muốn em ấy cứu được nữa sao?”

      Bác sĩ liên tiếp gật đầu đáp: “ Bất luận cho ấy uống cái gì, ấy cũng tiếp nhận, tryền đạm cho ấy cũng chỉ có thể duy trì được trong thời gian ngắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể được mấy ngày đâu.”

      Có thể đến mấy ngày sao?

      Duẫn Nặc thể sống quá mấy ngày?

      người sống sờ sờ như thế, sao đột nhiên lại bị bệnh nghiêm trọng đến vậy?

      Lục Tiêu Triết kích động chạy tới bên giường bệnh, nắm lấy tay của , đau lòng rơi nước mắt.

      “Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, con bé ngu ngốc này, hai gọi em đấy, hãy tỉnh lại có được hay ? Tiểu Nặc…”

      xin lỗi, nên cho em biết này, thực nên , sai rồi, em tỉnh lại , mau tỉnh lại có được hay ?”

      “ Lục Duẫn Nặc…”

      gục đầu vào trước ngực , tê tâm liệt phế khẩn cầu

      Nhưng cho dù có gọi thế nao, vẫn muốn mở mắt, toàn thân bất động.

      Ở trong thế giới của giờ quả ai có thể chạm đến, hết thảy đều là tuyệt vọng.

      Hôn nhân, gia đình, tình thân, tất cả đều kết thúc, đều bị phá hủy, vỡ tan tành, như vậy sống tiếp còn có ý gì?

      Thay vì thế để cho trơ mắt nhìn thấy nhà họ Lục thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, bằng rời trước bọn họ bước.

      Đúng vậy, phải rời trước, rời khỏi thế giới lòng người hiểm ác này, rời khỏi tên đàn ông dối trá ác độc đó.

      Nếu như còn có kiếp sau tình nguyện siêu sinh, đầu thai, trở thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp quấn lấy Tần Mạc, để cho cả đời này của ta sống được yên ổn.

      thôi, rời thôi.

      Cha, mẹ, cả, hai, ba…

      Còn có cả Trác Quân.

      Tôi đây, mọi người phải bảo trọng, phải bảo trọng, bảo trọng…

      “Lục Duẫn Nặc”

      Vậy mà, trong lúc Duẫn Nặc chuẩn bị chìm vào trong màn đen tăm tối hắc ám, vẫy tay chào từ biệt người nhà dưới ánh mặt trời bất chợt lại nghe thấy tiếng quát chói tai.

      Đó chính là giọng của Tần Mạc.

      kiền dừng bước, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cái người lạnh lùng vô tình kia.

      ở nhân gian, tào, tiếng gọi sao lại trầm thống réo rắt thảm thiết như vậy.

      Thấy nhúc nhích, liền giận dữ, hung hăng lay người gọi: “ Lục Duẫn Nặc, em tỉnh lại , mau tỉnh lại có được hay ? là Tần Mạc đây, phải em muốn ly hôn với sao? đồng ý với em chỉ cần em tỉnh lại, lập tức ly hôn.”

      Nhìn người con giường có dấu hiệu mất dần sống, tim Tần Mạc như đông cứng lại, lại như bị vũ khí sắc bén sượt qua, tư vị đó khiến cho khó chịu.

      Vừa nhận được điện thoại thông báo nằm trong bệnh viện, vô cùng lo lắng chạy tới, ngờ lại thấy được cảnh tượng này.

      , thể chết dễ dàng như vậy được.

      cho phép của thể chết được.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70


      Lúc Tần Mạc quay trở lại nhà họ Lục, tìm mãi vẫn thấy bóng dáng của Duẫn Nặc, lập tức lái xe như bay về nhà của bọn họ, nhưng vẫn thấy đâu cả.

      khỏi có chút lo lắng, phái người ra tìm, dù vậy tìm cả ngày trời cũng có kết quả.

      Cũng biết, lúc này Duẫn Nặc ở “Nguyệt Hồ sơn trang”, tính mạng như chỉ mành treo chuông.

      liên tục hai ngày, ăn uống, cũng chịu nghỉ ngơi, yên tĩnh ngồi ở giường, ngẩn người ngơ ngác chẳng khác gì tượng gỗ.

      Lục Tiêu Triết thấy thế cực kỳ đau lòng, biết làm sao cho phải, cũng khuyên mấy lần, nhưng đều có hiệu quả.

      Cho đến khi Duẫn Nặc ngã ra hôn mê bất tỉnh, mới gấp gáp đưa đến bệnh viện thành phố.

      Bác sĩ sau khi làm mọi xét nghiệm kiểm tra, liền lắc đầu thở dài : “Ý thức của bệnh nhân muốn chết quá mạnh mẽ, chúng tôi cũng chỉ cố gắng hết sức có thể.”

      Nghe hai người kia như thế, Lục Tiêu Triết liền nóng nảy, túm cổ áo bác sĩ, gay gắt hỏi: “ có ý gì? Muốn em ấy cứu được nữa sao?”

      Bác sĩ liền gật đầu đáp: “Bất luận cho ấy uống cái gì, ấy cũng tiếp nhận, truyền đạm cho ấy cũng chỉ có thể duy trì được trong thời gian ngắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể được mấy ngày đâu.”

      Có thể đến mấy ngày sao?

      Duẫn Nặc thể sống quá mấy ngày?

      người sống sờ sờ như thế, sao đột nhiên lại bị bệnh nghiêm trọng đến vậy?

      Lục Tiêu Triết kích động chạy đến bên giường bệnh, nắm lấy tay của , đau lòng rơi nước mắt.

      “Tiểu Nặc, Tiểu Nặc. Con bé ngu ngốc này, hai gọi em đấy, hãy tỉnh lại có được hay ? Tiểu Nặc…”

      xin lỗi, nên cho em biết này, thực nên , sai rồi, em tỉnh lại , mau tỉnh lại có được hay ?”

      “Lục Duẫn Nặc…”

      gục đầu vào trước ngực của , tê tâm liệt phế khẩn cầu.

      Nhưng cho dù có gọi thế nào, vẫn muốn mở mắt, toàn thân bất động.

      Ở trong thế giới của giờ quả ai có thể chạm đến, hết thảy đều là tuyệt vọng/

      Hôn nhân, gia đình, tình thân, tất cả đều kết thúc, đều bị phá hủy, vỡ tan tành, vậy sống tiếp còn có ý gì?

      Thay vì để cho trơ mắt nhìn thấy nhà họ Lục thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, bằng rời trước bọn họ bước.

      Đúng vậy, phải rời trước, rời khỏi thế giời lòng người hiểm ác này, rời khỏi tên đàn ông dối trá ác độc đó.

      Nếu như còn có kiếp sau, tình nguyện siêu sinh, đầu thai, phải trở thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp quấn lấy Tần Mạc, để cho cả đời này ta được sống yên ổn.

      thôi, rời thôi.

      Cha, mẹ, cả, hai, ba…

      Còn có cả Trác Quân.

      Tôi đây, mọi người phải bảo trọng, bảo trọng…

      “Lục Duẫn Nặc.”

      Vậy mà, trong lúc Duẫn Nặc chuẩn bị chìm vào trong màn đen tăm tối hắc ám, vẫy tay chào từ biệt người nhà dưới ánh mặt trời, bất chợt lại nghe thấy tiếng quát chói tai.

      Đó chính là giọng của Tần Mạc.

      liền dừng bước, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cái người lạnh lùng vô tình kia.

      ở nhân gian, tào, tiếng gọi sao lại trầm thống réo rắt thảm thiết như vậy.

      Thấy nhúc nhích, liền giận dữ hung hăng lay người gọi: “Lục Duẫn Nặc, em tỉnh lại , mau tỉnh lại có được hay ? là Tầm Mạc đây, phải em muốn ly hôn với sao? đồng ý với em chỉ cần em tỉnh lại, lập tức ly hôn.”

      Nhìn người con giường có dấu hiệu mất dần sống, tim Tần Mạc như đông cứng lại, lại như bị vũ khí sắc bén sượt qua, tư vị đó khiến cho khó chịu.

      Vừa nhận được điện thoại, thông báo nằm trong bệnh viện, vô cùng lo lắng chạy tới, ngờ lại thấy được cảnh tượng này.

      , thể chết dễ dàng như vậy.

      cho phép của thể chết được.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      sanone2112, lenngkenngbornthisway011091 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 71: Ông xã, đưa em về nhà

      Tần Mạc ôm Duẫn Nặc gọi mấy tiếng, nhưng chút dấu hiệu sinh mạng cũng có, liền lảo đảo từng bước, ngã ngồi xuống ghế.

      ngờ, lại nghĩ quẩn như vậy, chẳng lẽ cứ im hơi lặng tiếng rời bỏ như thế sao?

      !

      Tần Mạc cam lòng, nắm lấy tay tiếp tục rầm rì: “Lục Duẫn Nạc, phải em muốn ly hôn sao? Được, vậy em với liền ly hôn , Duẫn Nặc!”

      Lục Tiêu Triết ở bên cạnh nghe thấy thế khổ sở cười tiếng, lau nước mắt còn vương mặt, sau đó đứng dậy, túm lấy Tần Mạc hung hăng nện cho quyền.

      Tần Mạc kịp đề phòng, lãnh trọn cú đấm, nhìn Lục Tiêu Triết, khóe môi nở nụ cười rét buốt.

      Cười đến thê lương như vậy, vô lực như vậy, cúi đầu, lời cũng tài nào ra được.

      “Tần Mạc!”, Lục Tiêu Triết tức giận nhìn thẳng vào , phẫn hận nghiến răng : “Cũng vì cậu, bởi vì xuất của cậu, mới hại con bé thay đổi, thảm hại đến nước này, cũng bởi vì cậu, con bé mới luân lạc tới tình cảnh ngày hôm nay, tại mạng sống của em ấy chẳng khác gì chỉ mành trèo chuông lung lay sắp tắt, cũng chỉ vì cậu mà thôi.”

      Lục Tiêu Triết căm phẫn, vừa xong lại muốn đấm cho Tần Mạc đột nhiên, lại thấy Duẫn Nặc nằm giường bệnh rì rầm gọi.

      luôn miệng lẩm bẩm: “Tần Mạc… Tân Mạc…”

      Tần Mạc nghe thấy thế liền nhào tới cầm lấy tay của đáp lại: “ ở đây, Duẫn Nặc , ở đây!”

      vẫn hề mở mắt, sắc mặt tới nhợt, mày chau lại chặt, giống như phải đau khổ tranh đấu điều gì, cả người có chút khí lực nào.

      “Em đau, khó chịu, đừng bỏ em lại, em thể rời xa được, em , ông xã…”

      thào rời rạc, thanh suy yếu phải dán sát tai đến gần sát mới có thể nghe thấy được.

      Vậy mà, lúc Tần Mạc, nghe được thốt ra hai chữ ‘Ông xã’ kia, lòng liền đau sát muối.

      Hai mắt của đỏ ngầu , ngưng mắt nhìn sâu, nơi con tim truyền đến từng cơn đau đớn dứt.

      bỏ em lại đâu!” hôn tay của , hai mắt mờ mịt mông lung, rồi lại tiếp: “Nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn chút gì , có được hay ?”

      bê tới bát cháo loãng đến, cố gắng cẩn thận đút cho , nhưng mới vừa đút vào trong miệng lại khó chịu phun ra.

      Chắc hẳn bây giờ ngay cả nước có khi còn nuốt được, đừng gì là cháo loãng.

      Thấy như vậy, Tần Mạc bó tay còn biện pháp nào, rồi lại nghe thấy : “Về nhà, đưa em về nhà.”

      kinh ngạc đến sững sỡ, đặt bát cháo trong tay xuống, cúi người ôm lấy đáp: “Được, đưa em về nhà, tất cả đều nghe theo em, vợ à, em cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta về nhà thôi.”

      ôm lấy Duẫn Nặc, muốn ra ngoài phòng bệnh, lại bị Lục Tiêu Triết ngăn cản: “ tại con bé như vậy, cậu còn muốn mang nó đâu?”

      Tần Mạc để ý tới chất vấn của Lục Tiêu Triết, vượt qua mặt ra ngoài.

      Đến cửa bệnh viện, người của sớm lái xe đến đứng chờ, ôm Duẫn Nặc lên xe, liền phân phó tài xế chạy thẳng về biệt thự ven biển.

      Vừa đến nhà, lúc xuống xe, liền cởi áo vest của mình ra phủ lên người , rồi sau đó mới bế ra ngoài, vào nhà của bọn họ.

      Có điều vừa bước vào cửa, thấy người giúp việc đến : “Tiên sinh, có vị tiểu thư đến tìm .”

      Tần Mạc bế Duẫn Nặc, ngẩng đầu nhìn ra phòng khách, quả nhiên, người tới phải là ai khác, chính là Thượng Vãn Tịch.

      Sắc mặt của chợt trầm xuống, thậm chí ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn người phụ nữ kia cái, bế Duẫn Nặc thẳng lên lầu.

      “Mạc!”

      Vãn Tịch thấy về liền vội vàng chạy tới, đứng ở sau lưng : “Em tới vì muốn báo cho biết, Lục Chấn Thiên bị bức nhường ghế chủ tịch hội đồng quản trị rồi!”

      Bước chân của Tần Mạc thoáng chậm lại, nhưng chưa đến ba giây, lại bế Duẫn Nặc khỏi tầm mắt của Vãn Tịch.

      Bây giờ dù là bất cứ chuyện gì ở trong mắt của cũng quan trọng bằng người con này.
      Last edited by a moderator: 6/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72: Vĩnh viễn thể tỉnh lại.

      Tần Mạc bế Duẫn Nặc mơ mơ màng màng đặt xuống giường, rồi lấy chăn đắp cho , sau đó phân phó người giúp việc: “Mau , chị mau nấu chút cháo loãng mang tới đây.”

      Người giúp việc cúi người nhận lệnh, rồi vội vàng lui xuống.

      Lúc này Vãn Tịch vừa tới cửa, sau khi xác định Duẫn Nặc hôn mê, thần trí mơ hồ, mới đến bên cạnh Tần Mạc hỏi: “ ta sao vậy?”

      Tần Mạc đáp lại, chỉ dùng khăn nóng nhàng lau những giọt mồ hôi rịn ra trán của , động tác vô cùng cẩn thận chỉ sợ làm đau.

      Vãn Tịch nhìn thấy thế, trong lòng dễ chịu tí nào giật lấy cái khăn trong tay Tần Mạc chất vấn: “Tần Mạc, lúc em bị bệnh, cũng thấy quan tâm em như vậy đâu?”

      Tần Mạc ngồi im, vẫn bất động như cũ, con mắt chỉ chăm chăm khóa chặt ở người Duẫn Nặc, thấy cau chặt mi, thống khổ nỉ non gọi: “Ông xã, ông xã…”

      Lòng đau như cắt, cúi người muốn ôm vào lòng lại bị Vãn Tịch ngăn lại: “ ta bị sao thế? Bị bệnh sao? Bệnh gì nghiêm trọng như vậy?”

      “Tránh ra.” lạnh lùng ra lệnh cho ta.

      Nhưng Vãn Tịch thềm nghe, ngược lại còn nhào tới ôm lấy : “Em muốn cho biết, thực ra em hề có con với Lục Vân Kỳ, chuyện này là do em dối thôi. tại Lục Chấn Thiên bị bức lui vị, bây giờ dưới nhà họ Lục, vô cùng náo loạn, ngay cả Lục Vân Kỳ, cũng ở công ty cả ngày, hề quan tâm gì đến em.”

      “Tần Mạc, em hối hận, vì xem bản thân làm công cụ để báo thù, em hối hận lắm rồi. bây giờ em trở về đây, chúng ta giống như trước đây, thương nhau, sống vui vẻ cùng nhau có được hay ?”

      Tần Mạc vẫn ngồi yên bất động, khó nhìn ra được, giữa hai lông mày của chứa cơn tức giận, tùy thời bộc phát.

      Thấy lạnh lùng lên tiếng, Vãn Tịch vô cùng nóng nảy, đưa sát mặt lại gần muốn hôn .

      Nhưng ngay khi ta mới vừa chạm được vào môi , thế nhưng lại dùng sức đẩy ra.

      “Vãn Tịch, đừng làm cho tôi cảm thấy em là hạ tiện, dâm đãng. Ngoan ngoãn trở về thôi, tôi muốn gặp lại em nữa.”

      Vãn Tịch bị đẩy mạnh ra, trực tiếp ngã ngồi mặt đất.

      ta cắn môi, cố gắng chịu đựng đau đớn để cho nước mắt rơi xuống, muốn mở miệng gì, lại nghe thấy Duẫn Nặc rầm rì khe khẽ.

      “Tần Mạc, em đau lắm, ôm em chặt vào, Tần Mạc…”

      Duẫn Nặc mơ mơ màng màng ở giường lầm rầm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giọng càng thêm suy yếu vô lực.

      Tần Mạc thấy thế vô cùng đau lòng, cúi người xuống, ôm vào trong ngực: “Được, ôm em đây.”

      “Duẫn Nặc, mau mở mắt ra xem chút, và Thượng Vãn Tịch đúng là có chuyện mờ ám, nhất định là em hận chết , nếu như hận như vậy, tốt nhất mau tỉnh lại, sau đó còn sức mà trả thù bọn chứ.”

      “Tiểu Nặc, em có nghe thấy ? Em phải mau tỉnh lại, phải mau khỏe lại, có biết ?”

      “Em là đau, Tần Mạc, thể phản bội em như thế, em hận , em hận …”

      Thấy lộ vẻ thống khổ trách móc, trong lòng khó chịu, bức bối thể tả.

      Loại cảm giác đó phảng phất như trước đó chưa từng có, lại giống như có người đó dùng sức móc trái tim ra, sau đó, để cho lòng trở nên cực kỳ trống rỗng, cho dù có làm gì cũng thể bù đắp được nữa.

      Chỉ có duy nhất ôm như vậy, mới cảm thấy có chút an ủi.

      Bất kể là , hay , bất kể là có thù oán vớ nhà Lục, hay có thù oán gì cả, Lục Doãn Nặc cũng đều vô tội.

      đành lòng tổn thương thêm nữa, chỉ cần nguyện ý, đợi sau khi khỏe lại, chấp nhận ly hôn.

      biết từ khi nào, Vãn Tịch rời khỏ phòng, lúc xuống lầu gặp người giúp việc, ta nhận lấy bát cháo loãng từ trong tay người kia.

      Cũng khó nhìn ra, Tần Mạc có tình cảm với ta.

      Cho nên thay vì để cho Lục Duẫn Nặc khỏe lại tiếp tục tranh giành người đàn ông của mình bằng tại, để cho ta vĩnh viễn thể tỉnh lại được nữa.
      Last edited: 8/5/15
      bornthisway011091Trà Super thích bài này.

    5. lenngkenng

      lenngkenng New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Chuyện có bn chương vậy b

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :