1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gian phu của kiều thê - Bất Quan Phong Nguyệt (c80) Hoàn sắp có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63:

      Edit: Quỳnh_ỉn

      Có quan phủ tham gia, Triệu gia cũng dám thất lễ, chỉ là ăn vào miếng thịt béo, bọn họ làm sao có thể phun ra toàn bộ, ít nhất cũng muốn cắn miếng.

      Cuối cùng Triệu gia trả hơn phân nửa tiền sáu mẫu đất kia của Tô gia, còn lại bọn họ chuẩn bị cấp bài tình thân, thừa dịp ngăn cản Tô Đại Hà đến học đường, vụng trộm đem đến Triệu gia, giấu ở nhà hàng xóm để cho và Triệu thị mẹ con gặp lại nhau.

      Triệu thị sớm nghĩ đến nhi tử, từ bé đến lớn người mà nàng quan tâm nhất chính là đứa con này, nàng ôm Đại Hà vừa khóc vừa cười lúc, mới với nhi tử để cho ở trước mặt cha và gia gia bà nội vài lời hay, làm cho bọn họ mềm lòng, xem trả lại phần lớn số bạc cho phép mình về nhà, còn đặc biệt dặn dò nhất định thể bởi vì chuyện này mà báo quan, bằng Đại Hà ngươi có thể vĩnh viễn gặp lại nương ngươi rồi.

      Dù sao Tô Đại Hà cũng tám chín tuổi, đối với chuyện phát sinh trong nhà mấy ngày nay cũng có thể từ trong miệng của cha và gia gia đoán được chút ít, trong lòng biết đại khái, biết lần này Triệu thị đúng, nhưng vẫn tin mẹ ruột mình lại làm ra chuyện có lương tâm như vậy.

      Nhưng khi vẻ mặt nghiêm túc hỏi Triệu thị làm chuyện kia sao? Nhìn ánh mắt tin tưởng của nhi tử ,Triệu thị câu cũng được, chỉ có thể im lặng gật đầu.

      Tô Đại Hà đầu tiên là quật cường ngửa đầu, cố gắng cho nước mắt rơi xuống, lúc mới hồi phục gì liền quay đầu trở về thôn mình, bất kể Triệu thị gọi như thế nào, cũng quay đầu lại.

      Mặc dù trong lòng có tức giận, nhưng mà Tô Đại Hà vẫn thương mẫu thân, cảm thấy nhất định là nàng bị đám người nhà ông ngoại kia ép mới có thể làm như vậy, hơn nữa với tính cách của mẫu thân nếu bị buộc bất đắc dĩ làm ra loại tình này, sớm ưa gia gia cùng đám người cữu cữu kia rồi, mọi người chỉ biết hết ăn lại nằm, hết ăn lại uống.

      Về đến nhà Tô Đại Hà quỳ dưới đất cầu xin Tô Sở cùng Tô Căn tha cho mẫu thân mình, đây là nương mình, muốn nương trở về làm cơm cho mình.

      Vì thế, Tô Đại Hà khóc hai náo ba uy hiếp đòi thắt cổ cộng thêm Triệu gia đưa tiền tới, còn có Triệu thị viết giấy cam đoan cùng Triệu gia đoạn tuyệt quan hệ, chuyện như vậy mới xong.

      Dù sao Triệu thị cũng là mẹ ruột của Tô Đại Hà, nàng gả vào Tô gia nhiều năm như vậy có công lao cũng có khổ lao, mà Triệu thị thông qua chuyện này cũng nhận được , đó chính là cha ruột đệ đệ ruột, ngay cả trượng phu cũng đáng tin, chỉ có thể dựa vào con mình.

      Nàng bị đuổi về nhà mấy ngày, cha mẹ ruột đối với nàng quan tâm cũng hỏi han, chỉ trách mắng nàng làm việc , còn ngừng ở bên tai nàng than thở, trăm ngàn lần thể để bị bỏ, bằng về sau trong nhà còn phải nuôi thêm người ăn ngồi dồi.

      Triệu thị nghe xong đau lòng rơi lệ, bọn họ cũng thể nghĩ, mình rơi vào hoàn cảnh hôm nay còn phải là mẹ khóc đệ đệ quỳ xuống cầu xin mình thay bọn họ trả nợ tiền đánh bạc hay sao? Nay vấn đề của bọn họ được giải quyết, liền ghét bỏ mình, đây phải là qua cầu rút ván sao!

      Cho nên khi Tô Đại Hà đến Triệu gia đón Triệu thị, nàng liền vội vàng từ trong bếp ra, trực tiếp theo Tô Đại Hà trở về.

      Chỉ là sáu mẫu đất kia của Tô gia trở lại, trong thôn đều là nông dân, rất ít người bán đất, cho nên tìm người mua mấy mẫu đất bán kia để thương lượng chuộc trở về người ta cũng đồng ý.

      Vì thế, Tô gia tại có đất đai, đưa người đến nhà địa chủ làm đầy tớ càng có khả năng, đến Tô Căn lớn tuổi, Tô Sở cũng là quan sai tự do.

      Vương thị nghĩ tới tôn tử đáng thương của mình, do dự mấy ngày rốt cuộc cũng tìm Lô Uyển Chi thương lượng.

      “Uyển Chi, để đại tẩu ngươi đến trấn làm việc , ngươi xem trong cửa hàng các ngươi còn thiếu việc tay chân sao? Có thể cho đại tẩu ngươi đến đó giặt quần áo nấu cơm cũng được, Hà nhi lớn như vậy cũng theo cùng, chúng ta còn có thể nhìn thấy mỗi ngày.” Vương thị vẻ mặt thấp thỏm , hai người già bọn họ cột chặt thắt lưng đem tiền ba mẫu đất của Tô Việt đưa cho Lô Uyển Chi, nhưng vô luận như thế nào Lô Uyển Chi đều từ chối, nàng chỉ bạc này coi như là Tô Việt cùng mình hiếu kính bọn .

      Con dâu làm đến bước này, nàng còn tìm cho nàng ấy thêm phiền toái, nghĩ lại cảm thấy xấu hổ, nhưng vì tôn tử, Vương thị đếm xỉa đến mặt mũi mình rồi.

      Lô Uyển Chi khó xử : “Nương, tất cả người trong cửa hàng đều là nam tử, để cho đại tẩu mình ở cùng đống nam nhân, đừng chúng ta lo lắng danh dự của nàng bị tổn hại, mà đại ca nhất định cũng đồng ý.”

      Nàng khéo léo cự tuyệt, Lô Dũng từng nguyên tắc cơ bản trong buôn bán với mình là dùng người tài đức, loại trừ dùng người thân. Nhất định thể để người thân tham gia vào việc buôn bán, đặc biệt là những người phải người thân thích, đến lúc hai bên đều có lỗi, người thân cũng làm được. Cho nên nàng đối với đề nghị này của bà bà là dứt khoát cự tuyệt.

      Nhưng nhìn mấy nếp nhăn trán Vương thị, cuối cùng nàng cũng có chút đành lòng, huống hồ đối với Đại Hà, mình cũng rất ưa thích, lúc Tô Việt cũng qua với mình, đối với đại ca đại tẩu cần để họ vào trong mắt, nhưng đối với cháu trai cần phải lòng.

      Chỉ cần là chuyện Tô Việt căn dặn, Lô Uyển Chi đều đặt ở trong lòng, cho nên nghĩ đến Đại Hà, nàng trở nên dịu dàng.

      “Nương, người xem như vậy có được ? Nhà giàu ở trấn mướn người cũng ít, đặc biệt là đầu bếp nữ, giặt y phục, quét dọn trạch viên, nếu đại tẩu ở nhà có chuyện gì làm, bằng để nàng và Đại Hà cùng lên trấn tìm công việc làm, như vậy đại ca cũng cần phải chạy qua chạy lại, người nhà đoàn tụ, mấy ngày nữa đệ đệ của con cũng lên thư viện trấn học, đến lúc đó giới thiệu Đại Hà chút, nghe Đại Hà học được, có lẽ học thành vấn đề.” Lô Uyển Chi thương lượng cùng Vương thị.

      Vương thị nghe xong gật đầu: “Hôm nay cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ là Uyển Chi, bọn tới đây nghỉ ngơi ở đâu hả?” Nàng vừa vừa liếc mắt nhìn tứ hợp viên, bên trong còn mấy gian phòng trống.

      Lô Uyển Chi muốn trực tiếp cự tuyệt, nàng muốn cả ngày cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy cùng Triệu thị, nhưng nhìn ý từ của bà bà quá mức ràng: “Nương, xem đại tẩu đến trấn tìm việc ở nơi nào , trấn này cũng khá lớn, hơn nữa chỗ đại ca làm việc cách nơi này của chúng ta cũng gần.”

      Nàng nghĩ rất ràng, quả nhiên Vương thị chép miệng vài cái, cuối cùng gì, sau đó nhờ Lô Uyển Chi hỏi thăm giúp chút xem nhà nào có quyền thế.

      Cuối cùng Lô Uyển Chi còn kéo người làm trong cửa hàng đem việc của Triệu thị an bài thỏa đáng, mẹ người làm kia là quản gia nhị đẳng trong nhà vị quan lớn, cần tìm người giặt y phục, nhìn Triệu thị cũng tệ lắm liền nhận nàng.

      Đương nhiên nhà ông chủ này cách viện của Lô Uyển Chi rất xa, đây là khi nàng ở trong cửa hàng cố ý dặn dò, như vậy Triệu thị thể cùng mình ở chung chỗ.

      Triệu thị sau khi trải qua phong ba bán đất, trước vẫn mắt cao hơn đầu giờ hoàn toàn trở nên cúi đầu đạp mắt, nhìn thấy Lô Uyển Chi cũng khó chịu nữa, chẳng qua là vẫn biết chuyện với nàng như thế nào.

      Nàng như vậy Lô Uyển Chi cảm thấy tốt hơn chút, từ trước đến nay đại tẩu có gì thể cằn nhằn, như vậy là tốt nhất, ngay cả hai người cũng được mấy câu, quan hệ tự nhiên cũng tốt, cũng thường xuyên xảy ra cãi vã nguy hiểm.

      Nhưng bởi vì thư viện ở gần nhà Lô Uyển Chi, Lô Văn Hiên cũng tới thư viện trấn học, nàng thương lượng cùng cha mẹ chồng để cho Tô Đại Hà ở lại cạnh mình, ngày nghỉ lại trở về với cha mẹ .

      Nghe xong đề nghị này Tô Sở lập tức đồng ý, còn vội vàng cảm ơn đệ muội, hai người bọn họ đều bận rộn làm việc, cũng có thời gian chăm sóc đứa bé, mặt khác từ việc lần trước, Tô Sở yên lòng về Triệu thị, thậm chí còn lo lắng Đại Hà ở cùng chỗ với nàng học hư, cho nên rất thích đề nghị này của Lô Uyển Chi.

      Đối với chuyện này hai vợ chồng Tô Căn quá mức vui mừng, như vậy bọn họ có thể mỗi ngày đều nhìn thấy tôn tử, còn có thể cho đứa ăn uống tốt hơn.

      Những thứ chuyện tạp nham này từ từ quyết định sau, bất chi bất giác Lô Uyển Chi mang thai đến trung kỳ (từ tháng tứ 4 đến tháng tứ 6), con trai được năm tháng, mỗi ngày hết bận chuyện trong cửa hàng, buổi tối mình trong phòng, nàng vừa nhàng xoa bụng vừa lẩm bẩm, còn chuyện với đứa bé chưa chào đời, hơn nữa còn là nhớ người kia đến đau lòng.

      Trong nhà xảy ra những chuyện này nàng tin tưởng nếu như Tô Việt biết, cũng đồng ý với việc mình làm, thậm chí còn có thể khen nàng làm tốt, nàng rất nhớ , nhớ bộ dạng nhếch miệng cười xấu xa, nhớ ánh mắt sáng lên của khi tập trung nhìn mình, nhớ tuấn nhan mắt phượng, nhớ vuốt ve than thở, nhớ tất cả của .

      Đem nhớ nhung trải qua thời kì mang thai khó khăn, mỗi khi Lô Uyển Chi khó chịu đều dựa vào ấn tượng đối với Tô Việt mới miễn cưỡng chịu đựng được.

      Tháng hai năm sau, nàng đau bụng sinh suốt ngày đêm, sinh ra đứa mình ngày nhớ đêm mong, là nữ hài nhi, khi bà đỡ cao giọng báo tin mừng người nhà Tô gia đều im lặng, bọn họ muốn nam hài tử, người của Lô gia cũng có chút thất vọng nho , nhưng bọn họ ngay lập tức bị cái tin tức mẹ tròn con vuông làm cho phấn chấn trở lại.

      Nhưng mà Tô Căn cùng Vương thị nhìn đến diện dạo của cháu thập phần giống nhi tử, cũng chầm chậm buông xuống thành kiến trong lòng, hơn nữa ngừng an ủi mình, khuê nữ cũng là con cháu, cứ như vậy bọn họ đối với bé con này thái độ cũng dần dần chuyển biến tốt, đến cuối cùng bị vẻ ngây thơ xinh đẹp của nàng thu phục.
      Lô Uyển Chi gọi đứa bé này là Tô Phán, ngụ ý hết sức ràng, mẫu thân của nàng trong lòng chờ mong cha của nàng trở về.

      Hơi kéo Tô Phán ra, mọi người mới phát ngũ quan của tiểu nương này đều quá giống Tô Việt, đặc biệt là cặp mắt xếch kia, quả thực là như đúc ra từ khuôn.

      Lúc mọi người ở bên trong gọi nhiều tiếng “Phán nhi, Phán nhi”, tiểu nương vừa được bốn tuổi, bản tính của nàng bắt đầu lộ ra, chỉ diện mạo cực giống Tô Việt, mà ngay cả tính nết cũng giống cha nàng, leo cây lấy tổ chim sót thứ gì , chỉ có ôn bài tập viết là chút kiên nhẫn cũng đều có, chứ đừng gì đến cầm kim chỉ thêu thùa, mông cứ như có cái đinh dài, chút cũng ngồi yên, ngay cả tư thế đứng cũng đều giống nhau.

      Nhìn Vương thị lo lắng đến bạc tóc, trong nhà có nương thế này tương lai làm sao gả ra ngoài.

      Mà khi bà bà tức giận Lô Uyển Chi chỉ cười, nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, tiểu hài tử nên như vậy mới kiêng sợ việc gì, cứ ngang ngược như vậy mà sống.

      Chương 64:

      Lô Văn Hiên trưởng thành tham gia thi hương hai lần đều đỗ, chính cũng để ý, bộ có cũng được mà có cũng chẳng sao, chỉ lo lắng Lô Dũng, Tô Việt ở tiền tuyến năm đầu thỉnh thoảng còn gửi thư về, ba năm gần đây hoàn toàn chút tin tức, thậm chí còn tưởng rằng có phải chết sa trường hay .

      chỉ có mình Lô Dũng đoán như vậy, ngay cả cha mẹ đẻ Tô Căn và Vương thị nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc cũng cảm thấy thất vọng, phỏng đoán tiểu nhi tử lần này trở lại.

      Mà Tô Căn lo lắng phong hưu thư mình cất giữ trong hòm khi đến kỳ hạn năm năm có muốn đưa cho Lô Uyển Chi hay .

      nghĩ lúc đưa ra quyết định này, tiểu nhi tử nhà mình tuyệt đối ngờ rằng Lô Uyển Chi mang thai, nay có đứa , có ràng buộc, có thể đem hưu thư này đưa cho Lô Uyển Chi hay .

      Tô Căn đúng là khó xử, nhưng mà vẫn còn thời gian nửa năm cho quyết định.

      Tô Sở đặt mua ngôi nhà ở trấn , tuy rằng chỉ có hai phòng, nhưng cũng đủ cho nhà ba người bọn họ ở, đặc biệt là khi Tô Đại Hà trở về cũng có thể có phòng riêng của mình.

      Đừng nhìn Lô Văn Hiên đọc sách càng ngày càng tốt, ngược lại Tô Đại Hà lại có vài phần điệu bộ của người đọc sách, tiểu tử vừa mới qua mười hai tuổi cố chấp tham gia thi hương, nghĩ tới lại đỗ, bây giờ nhắc đến Tô Đại Hà người Tô gia từ xuống dưới đều cảm thấy vinh dự, người mới mười hai tuổi đỗ cử nhân.

      Vẻ mặt nặng nề của Tô Sở và Triệu thị cũng bởi vì chuyện này mà biến mất, lại làm cho Triệu thị nàng cao quý như lúc đầu, nhưng mà nàng dám đối với người Tô gia hoặc khó mà ra ý tứ như thế nào, gặp mặt đều là ba phần khách khí.

      Tô Căn cả đời này tràn đầy tức giận, đến đời Tô Sở Tô Việt còn tạm được, chỉ là con cháu trưởng thành ít chút, nhà lão đại Tô Sở chỉ có đứa Tô Đại Hà, Tô Việt cũng chỉ có khuê nữ Tô Phán, gộp lại vừa vặn nam nữ đủ cả rồi, nhưng mà trong lòng Tô Căn và Vương thị vẫn có chút cảm giác vui, cái lão nhân gia muốn phải là con cháu đầy đàn sao.

      Nhìn tiểu tử Tô Đại Hà hơn mình bốn tuổi mỗi ngày cùng mình tiến vào học đường cũng thi đỗ, Lô Văn Hiên cũng nóng nảy tức giận, lén lút với Lô Uyển Chi, cũng muốn nhập ngũ, hơn nữa bắt đầu từ năm ngoái trốn cha mẹ lên võ quán trấn học công phu rồi, ban ngày muốn thư viện, căn bản là sau đó võ quán học.

      còn kiêu ngạo với Lô Uyển Chi: “Đại tỷ, ngay cả tổng giáo đầu ở võ quán cũng ta có thiên phú luyện võ, năm này, nửa người trong võ quán phải đối thủ của ta rồi, thời gian bọn họ học cũng lâu hơn ta, nhiều nhất cũng học bảy tám năm rồi, tỷ xem ta có năng khiếu (nguyên văn: thiên phú dị bẩm) ?”

      Trong lòng Lô Uyển Chi cũng muốn người đệ đệ duy nhất này phải gánh vác quá nhiều thứ, đặc biệt là mối thù của cha mẹ mình, nàng chút cũng muốn người nữa mang thêm gánh nặng này lưng, chính nàng khi mới bắt đầu cũng bị ép đến thở được, biết mùi vị trong đó, lại càng muốn Lô Văn Hiên phải chịu đựng những thứ này.

      Cho nên, đối với chuyện đệ đệ học võ, nàng sớm biết, chỉ là mở mắt nhắm mắt cho qua thôi, trong lòng nàng thậm chí còn cao hứng, rốt cuộc nam hài tử duy nhất của Lô gia cũng có thế thoát khỏi thù hận bao phủ, vì chuyện này nàng còn cố ý dặn dò Lô Dũng để chống lại địa vị của kẻ thù trước, cần cho biết gia cừu (cừu hận của gia đình).

      Tuy rằng Lô Dũng rất tán thành, cảm thấy ra có thể khích lệ Lô Văn Hiên học tốt hơn, nhưng Lô Uyển Chi kiên trì, trở lại để phân tích đạo lý với nửa ngày, tại thế cục phía bắc còn chưa có định xuống, triều đình tuyển quan cũng phải chuyện sớm chiều, sau cùng hai người quyết định, chờ sau khi Lô Văn Hiên thông qua thi hội cho biết, nhưng chờ đến Lô Dũng bạc tóc, Lô Văn Hiên vẫn ngay cả thi hương cũng đỗ.

      Trái lại Lô Văn Hiên mỗi ngày hi hi ha ha, thư viện như thường, cũng vụng trộm võ quán, đối với cháu ngoại Tô Phán này là đau lòng, hai người tính tình cũng giống nhau, đều là chịu ngồi yên chỗ, Lô Uyển Chi cảm thấy ràng người đệ đệ này của mình là lớn lên sai lệch mà, làm sao lại chăm chỉ hiếu học như trước đây vậy.

      Cửa hàng dưới quản lý của Lô Uyển Chi, lợi nhuận hàng năm đều tăng, quan trọng nhất là nàng vẫn tin tưởng người làm, đối với phòng thu chi, người làm cùng quản gia đều là lấy tình cảm để đối đãi, hiểu chi dùng bạc, đồng thời sử dụng uy quyền. Hơn nữa còn có Hoa quản gia này giúp đỡ tay, cuộc sống của nàng hết sức thoải mái, dĩ nhiên là lúc nghĩ đến Tô Việt.

      Ngay cả Tiểu Thúy cũng bị sắp xếp gả cho người làm trong cửa hàng, như vậy hai vợ chồng bọn họ làm việc cho Lô Uyển Chi cũng dễ dàng hơn chút, con trai của Tiểu Thúy mới hai tuổi, là bạn chơi cùng của Tô Phán, lại thêm đối tượng cho nàng khi dễ cùng chỉ huy.

      năm đầu xuân này, khi hoa thảo thảo trong sân mới vừa có ngọn, vài ba người đánh giặc ở trấn lục đục trở về.

      Khi nhóm người đầu tiên của Tô gia trở về, liền mấy nhà chạy lại, tuy rằng bọn họ có hai người thiếu chân tay, nhưng người trở về khiến cho bọn họ vui mừng mà khóc rồi, dù sao cùng bọn họ trở về còn có tiểu tử nhà ai tại trận chiến kia bị trúng tên sau cứu được, nam nhân nhà ai bị kỵ binh Thát tử giẫm lên tan xương nát thịt.

      Xác nhận người trong nhà chết ở chiến trường, quan phủ trợ cấp số tiền, đợi người trở về ngày càng nhiều, đồng thời khi nghe tên người chết cũng ngày càng nhiều, người Tô gia cả ngày đều tràn ngập trong khí đau thương, áp lực nặng nề, ngay cả Tô Phán ngày thường thích sôi nổi ríu rít cũng đều cảm giác được loại khí này, buổi tối nàng cùng nương náo loạn mà tự ngủ mình, lại càng khi dễ con trai của Tiểu Thúy đệ đệ Hồ Tử.

      Ngay cả đối với bà nội mình thương nhất, Tô Phán cũng hiếm khi hiểu chuyện im lặng, thậm chí còn có thể đấm chân cho bà nội.

      Lô Uyển Chi biết Tô Việt trước kia cùng Lưu Tứ, A Phúc còn có Lỗ Kính Chi quan hệ tốt, bốn người bọn họ cùng tòng quân, nếu tiền tuyến truyền về tin chiến thắng, trận chiến cũng đánh xong, nàng nghĩ bốn người bọn họ người trở về trước.

      Cho nên mỗi ngày nàng đều tự mình chuyến hoặc phái Tiểu Thúy đến nhà ba người này chuyến, hi vọng có ngày người mở cửa cho mình chính là bọn họ, hoặc là nghe được tin tức người kia trở lại, nhưng chờ đến đầu hạ, cũng thấy bọn trở về.

      Lo lắng trong lòng Tô Căn và Vương thị cũng từ từ trở nên lạnh nhạt, người ở trấn chưa trở về ngoài trừ bị báo vì nước hi sinh càng ngày càng ít, trong lòng bọn họ cũng lo lắng chút nào.

      Cho dù bọn họ thất vọng, cũng dám biểu ra ở trước mặt Lô Uyển Chi, bởi vì bọn họ so với ai khác đều hiểu , đời này người mà Tô Việt quan tâm nhất ngoại trừ cha mẹ còn là Lô Uyển Chi.

      Cho dù nàng nhắc tới tên Tô Việt, nhưng mỗi lần nghe hai người già bọn họ nhắc tới Tô Việt, trong phút chốc ánh mắt của sáng chợt sáng lên, khi nàng sinh con trong miệng luôn kêu hai chữ “Tô Việt”, khi sinh bệnh cũng là hai chữ này.

      Khi nàng buồn nhất, khó khăn nhất hay vui vẻ nhất, nàng đều nhắc đến Tô Việt, hai lão nhân Tô gia cũng lo lắng ngộ nhỡ Tô Việt có mệnh hệ gì, hai lão nhân gia bọn họ có thể chống đỡ nổi, Lô Uyển Chi lại chống đỡ được.

      Mặc kệ mọi người nhìn như thế nào, nghĩ như thế nào, cho rằng như thế nào, trong lòng Lô Uyển Chi tin chắc chuyện, đó chính là Tô Việt nhất định có thể bình an trở về.

      Ngay tại lúc người Tô gia từ thất vọng chuyển thành tuyệt vọng, Lô Uyển Chi vẫn như trước, buổi sáng cửa hàng, giữa trưa ăn xong cơm cùng Tô Phán ngủ trưa chút, buổi chiều dạy hai tiểu oa nhi trong nhà tam tự kinh bách gia tính, mặc dù Hồ Tử chỉ mới hơn hai tuổi, nhưng vô cùng lưu loát, chắc là vì có người nương lợi hại.

      ngày sau giữa trưa kia, tiểu Tô Phán tỉnh dậy trước Lô Uyển Chi, nàng nằm nghiên cứu mẫu thân mình phen, lông mi như thế nào lại dài như vậy, tóc như thế nào lại đen như vậy, cuối cùng ở lại giường được, liền lén lút bò xuống giường, ra ngoài tìm Hồ Tử chơi.

      Ngày thường lúc Lô Uyển Chi ngủ trưa cũng để cho Tiểu Thúy mang theo Hồ Tử ngủ giấc, tiểu hài tử ở tuổi lớn, cần ngủ nhiều, khi có việc gì Tiểu Thủy liền chợp mắt lát, khi có việc lại muốn giải quyết việc trước, trong lòng nàng ràng dù sao mình cũng là hạ nhân.

      ngày kia nàng chợp mắt trong chốc lát liền tỉnh, vừa hay thấy tiểu thư đến trong phòng mình, vội vàng xuống giường: “Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi hả? Phu nhân đâu?”

      Bình thường Tô Phán thích nhất là Thúy di gọi nàng tiểu thư, nàng thích người khác gọi nàng là “Phán nhi”.

      “Thúy di, qua với ngươi bao nhiêu lần, phải gọi ta là Phán nhi! Nương ta còn chưa có tỉnh, ta đến tìm Hồ Tử chơi, chúng ta muốn xem tổ chim cây hòe trong sân.” Tô Phán mặt nghiêm túc , giống như là vị đại nhân, tiểu Thúy ngẩn người ra nhìn, giọng điệu này cùng với lão gia rời nhà năm năm kia khác biệt lắm.

      Đặc biệt là cặp mắt xếch toát ra khí thế kia của nàng, chỉ cùng Tô Việt giống nhau, mà giống hệt như vậy.

      “Tốt! tiểu thư Phán nhi, cây hòe trong viện cao như vậy, ngươi cũng thể leo lên, cái mông bị ngã thành hai cánh hoa đấy!” Tiểu Thúy đầu tiên là cười mơ hồ đáp ứng, nhưng mà đối với chuyện nàng muốn trèo cây này lại kiên quyết phản đối.

      “Thúy di, ngươi gạt người, cái mông vốn chính là hai cánh hoa!” Đôi mắt Tô Phán lóe sáng, cả ngày nàng đều có mưu kế chơi đùa cùng Tô Căn và Vương thị, đối với mẫu thân Lô Uyển Chi lại dám như vậy.

      ngã thành bốn cánh hoa. Nên trăm ngàn lần thể trèo cây, ngươi quên lần trước ngươi trèo cây bị nương ngươi phát đánh lòng bàn tay ngươi sao. Ngươi nếu nghe lời, ta đánh thức nương ngươi.” Tiểu Thúy đe dọa, tuy rằng trong lòng biết đối với Tô Phán bị đánh ba ngày hai bữa mà , những lời này chút tính uy hiếp nào.

      Lúc này Hồ Tử giường tỉnh dậy lẩm bẩm vài tiếng, Tô Phán liền phản bác lại lời của Tiểu Thúy, vội vàng tiến lên kêu: “đệ đệ, đệ đệ” , để cho mau đứng lên chơi.

      Trong sân Tô Phán chỉ có thể leo lên cây hòe cổ thụ kia, nhưng mà nàng cũng chỉ có thể trèo lên nhánh cây cách mặt đất khoảng ba thước, có gì nguy hiểm, cho nên Tiểu Thúy phải đóng cổng sân, mặc cho hai đứa bé .

      Hôm ấy sau giữa trưa Tô Việt đứng dưới ánh mặt trời mở ra cửa viện mình, khi vừa đến cửa trước liền cảm thấy dường như cách mấy đời, lại giống như mình chưa từng rời bao giờ.

      Tâm kinh hoàng đột nhiên bình tĩnh trở lại.

      Mở ra cửa viện, đập vào mắt chính là đôi tiểu oa nhi đùa giỡn, tiểu công nương đứng chống nạnh gào thét cái gì đó với bé trai bên cạnh. Nàng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, quay đầu nhìn cái, Tô Việt khoảnh khắc ấy ngừng hô hấp, dám tin đời này có người giống mình như thế.

      Last edited: 7/6/15
      huyetsacthiensu, AnAnsanone2112 thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Thay gioi thieu coi bo hay ak nha

    3. Hoa Tử Khúc

      Hoa Tử Khúc Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      19
      Ta rất thích truyện này nharrr...nhưng tưởng nó drop rồi, bây giờ nàng edit tiếp làm ta vui qúa trui lun... ́ lên nha nàng...:038:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 65:
      Editor: Quỳnh

      Mà lúc này tiểu nương dậy bảo người cũng nhận ra trong việncó người, nàng quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy nam nhân cao tráng (cao lớn + cường tráng) đứng ở đó, khuôn mặt kích động.

      “Ngươi là ai?” Tô Phán chút sợ hãi, ngày thường nàng quen lỗ mãng, nhìn thấy người lạ chút cũng sợ.

      Nghe đến thanh nữ trang người tiểu nương Tô Việt bình ổn lại hô hấp, sau đó trong lồng ngực kinh hoàng, bước nhanh tới trước mặt Tô Phán: “Ta là chủ nhân nhà này, cho ta biết ngươi tên là gì?”

      Tô Việt nhìn chằm chằm cặp mắt sáng kia ánh mắt dịu dàng hỏi, dám lớn tiếng, sợ hù dọa tiểu hài tử trước mắt.

      “Ta tên là Tô Phán, nương ta gọi ta là Phán nhi, gia gia nãi nãi gọi ta là A Phán, ta thích Phán nhi.” Tô Phán khai báo tên của mình, sau còn quên mình thích gọi thế nào hơn.

      “Phán nhi, cho ta biết ngươi thích cái gì?” Trong lòng Tô Việt đại khái đoán được Tô Phán là khuê nữ của mình, chữ “Phán” này ra nhớ nhung của thê tử đối với mình.

      cao hứng trong mắt đều là lệ quang (nước mắt), giờ phút này cũng gấp đánh thức những người khác trong sân, muốn trước tiên cùng tiểu nương này thân thiết chút, cùng con ruột mình tán gẫu ngày.

      “Ta thích trèo cây, nhảy dây, đánh cung, bắt ếch (nguyên văn là ếch, cơ mà ta chả biết ếch là gì nên để bắt ếch T.T)…. Khi nàng lải nhải đến hai mươi mấy loại, Tiểu Thúy nghe được thanh bên ngoài, đứng dậy nhìn thấy là nam tử da ngăm đen ngồi mặt đất chuyện cùng Tô Phán, thoạt nhìn mặc dù có chút ác ý nào, nhưng mà nàng vẫn kinh ngạc kêu lên tiếng, sau đó liền ra khỏi phòng.

      Lúc này Lô Uyển Chi trong phòng vừa tỉnh lại, nghe được tiếng kêu của Tiểu Thúy mặc y phục vội vàng ra khỏi phòng.

      Khi nàng tới cửa chính, Tô Việt nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu lên, vì thế nàng ngây dại.

      tia ý thức vọt tới nàng vừa vui mừng vừa khiếp sợ, thiếu chút nữa đem nàng ngất , tay run run vịn bên cạnh khung cửa, da ngăm, thân thể cường tráng, khóe mắt còn có vết sẹo.

      Trong mắt Tô Việt cơ bản là Lô Uyển Chi thay đổi cái gì, vẫn giống như năm năm trước uyển chuyển hàm xúc, khóe mắt đuôi mày nhiều thêm chút mùi vị thành thục nhàn nhạt.
      Tô Phán vẫn còn tiếp tục kể ra những đồ nàng thích, nhìn nam nhân trước mặt đứng lên nàng quay đầu nhìn chút, kêu tiếng nương.

      Nhưng mà lúc này, Lô Uyển Chi luôn luôn thương nàng nhất trả lời, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng cái, tiểu nương bi thương, vừa mới dẩu môi nghĩ tới kháng nghị mấy tiếng.

      Chợt nghe thấy nam nhân trước mặt kêu tiếng: “Uyển Chi!” Hai chữ ngắn ngủi này, ra vài năm thâm tình của Tô Việt, gọi hết tên Lô Uyển chi, nước mắt liền chậm rãi trào ra, mà Lô Uyển Chi lúc này sớm khóc thành tiếng, nàng vội vàng chạy qua ôm lấy nam nhân mình ngày nhớ đêm mong.

      Nghẹn ngào gọi: “Tô Việt!”

      Nghe phu nhân gọi tên lão gia, lúc bước tới Tiểu Thúy mới nhận ra người trước mặt chính là lão gia rời nhà tòng quân, năm năm trước bây giờ mới trở về.

      Hai tiểu hai tử đất hoàn toàn ràng tình huống lắm, ngây ngốc nhìn đoàn người trước mặt.

      Chỉ là Hồ Tử vẫn còn , nhìn đến phu nhân thương của mình khóc nức nở, theo bản năng nho “oa” tiếng khóc lên, lúc này khóc sao, Tiểu Thúy ở bên cạnh cũng kích động vui vẻ lau nước mắt. Nhìn mọi người ở trước mặt đều khóc, Tô Phán cũng lo lắng khóc theo.

      Vì vậy, toàn bộ trong viện liền kiêng kỵ gì vang lên hồi tiếng khóc, trong tiếng khóc còn xen lẫn tiếng trẻ con, giống như trong sân mở ra bữa tiệc náo nhiệt.

      Tô Căn và Vương thị rời nhà ra ngoài mua đồ ăn từ xa chợt nghe thấy động tĩnh bên này, hai lão nhân gia cũng để ý trong tay xách đồ ăn, ném qua bên song song chạy qua nhà con, nhịp tim bọn họ lúc lên lúc xuống, cho là trong nhà xảy ra chuyện gì lớn, dù sao trong nhà toàn là phụ nữ và trẻ .

      Đến cửa viện liền nhìn thấy con dâu mình quay về phía cửa, ôm người nam nhân khóc, Vương thị vừa định tức giận liền cảm thấy có cái gì đó thích hợp, con dâu là hạng người gì, trải qua mấy năm tiếp xúc nàng ràng nhất, hiểu lý lẽ có trách nhiệm, khôn khóe kỉ luật, tuyệt đối thể nào quyến rũ nam nhân bên ngoài, hơn nữa còn mang về trong nhà, Tô Căn đằng sau kịp phản ứng, thấp giọng câu: “Chẳng lẽ là A Việt?”

      Vương thị vừa nghe thấy thế liền kìm nén được gọi ra: “A Việt!” Thanh cao lại run rẩy. Nàng vừa gọi vừa chạy về phía Tô Việt.

      Tô Việt nghe được tiếng gọi liền quay người, thấy cha mẹ xuất trước mặt của mình, phù phù tiếng quỳ xuống, vừa rơi nước mắt vừa hướng nhị lão nhân Tô gia dập đầu: “Cha, nương, con trở về!”

      Trong viện người nhà vừa khóc vừa cười náo nhiệt cả nửa ngày, Vương thị mới nhớ kêu Tiểu Thúy đến nhà Tô Sở chuyến, để cho nhà ba người bọn họ tối nay về đây ăn cơm, ăn bữa cơm đoàn viên, năm năm đều có cùng nhau ăn cơm đoàn viên.

      Nhìn Tô Việt bộ dạng phong trần mệt mỏi, cũng biết Tô Việt cũng Lô Uyển Chi có rất nhiều lời muốn , Vương thị liền thu xếp phòng bếp đun nóng nước tắm cho Tô Việt, để cho Tô Căn tiếp tục chơi với hai tiểu hài tử.

      Tô Phán biết người mình vừa mới cùng chuyện chính là người trong miệng nương thương mình, sau đó cha đem mình giơ lên cao, liếc mắt cái, đôi mắt ít khi để lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng, còn có mong ngóng .

      Hồ Tử có cha, cha Hồ Tử thường xuyên đem Hồ Tử giơ lên cao chọc cười, còn có thể để cho Hồ Tử cưỡi cổ xem hoa đăng, mà mình chỉ có thể dắt tay nương, tại mình cũng có cha, cũng có thể được cưng chiều như vậy hay .

      Tô Việt cũng biết tiểu nương mặt mày hân hoan dạng giống mình kia, chính là khuê nữ của mình, vẫn là ngồi vươn hai tay, nhìn về phía Tô Phán, thản nhiên cười, lấy nụ cười hiền lành nhất của mình nhìn nàng.

      Phán nhi ngẩng đầu nhìn nương đứng phía sau chút, chỉ thấy Lô Uyển Chi cho nàng ánh mắt khích lệ, Tô Phán mới từ từ về phía Tô Việt, khi đến trước mặt , Tô Việt chờ được kéo nàng qua gắt gao ôm chặt vào lòng đứng lên.

      ra lồng ngực của cha là như vậy, ấm áp như nương nhưng so với nương kiên định hơn. Tô Phán chỉ bất ngờ chút, liền giọng kêu lên hai chữ: “Phụ thân!”

      Nước mắt Tô Việt vừa thu hồi lại bắt đầu tràn ra, để ý râu ria mặt mình liền hướng qua khuôn mặt của Tô Phán hôn cái: “Phán nhi!”

      Bị đâm ngứa Tô Phán khanh khách cười, lần đầu tiên kêu ra khỏi miệng, vài tiếng “Phụ thân” sau lại gọi tương đối tự nhiên, giống như kêu trăm ngàn lần.

      Cuối cùng Lô Uyển Chi trợn mắt nhìn thẳng lắng nghe, Tô Phán đủ rồi! Khi ngươi gọi ta chỉ chữ “Nương!”, khi gặp cha liền giả bộ dịu dàng thục nữ gọi phụ thân. Chỉ là cho dù như vậy, nàng vẫn đành lòng phá hỏng tình cảnh đoàn viên của cha và con , thậm chí còn lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng).

      Hai cha con ôm nhau chút, Lô Uyển Chi cầm tay nải lưng Tô Việt vào trong phòng, sau đó đến tủ quần áo tìm quần áo cho Tô Việt tắm rửa, nhiều năm này, hàng năm theo mùa nàng đều lưu lại hai bộ quần áo cho Tô Việt, xếp bên cạnh quần áo của mình, giống như từng rời .

      Bởi vì người bên cạnh quá chân , Tô Việt ở trong sân nhận trách nhiệm phụ thân tốt, vậy mà lại dậy Tô Phán đánh cung.

      Vương thị đun xong nước bước ra khỏi phòng bếp nhìn thấy màn này, nhịn được thở dài vài cái, nhớ tới nhi tử hôm nay mới trở về, còn nhiều thời gian, vẫn là từ từ sau , nhưng mà nhất định phải , để hai vợ chồng bọn họ xem, ai nuông chiều con bé, đây là nữ hài tử, cứ như vậy tương lai gả ra ngoài như thế nào.

      Tô Việt mình vào phòng tắm tương liên (kết nối) với phòng ngủ, tắm xong từ trong bồn tắm bước ra ngoài mới nhớ tới có mang quần áo theo, lâu quá có tắm ở nhà, vì thế liền cao giọng hướng cửa sổ gọi: “Uyển Chi.”

      Lúc này ở trong phòng Lô Uyển Chi hai tay ôm y phục của Tô Việt chần chừ có nên tiến vào đưa y phục hay , dù sao cũng giữa ban ngày, nàng làm như vậy được, đặc biệt là ở dưới mắt cha mẹ chồng.

      Nhưng mà nghe Tô Việt gọi to tiếng, nàng ra khỏi phòng quan tâm đến đầu nóng lên, để cho Tiểu Thúy mới vừa trở về mang theo hai tiểu hài tử vào trong phòng chơi, lại dặn dò vợ chồng Tô Căn vừa mua đồ ăn, trở về trong phòng nghỉ ngơi lát, đừng mệt nhọc quá.

      An bài hết mọi thứ nàng mới đẩy cửa phòng tắm ra, vừa thấy việc gì, nàng thở tiếng, Tô Việt cứ trần truồng như vậy đứng trước mặt nàng.

      kiêng nể gì cả, đứng coi ai ra gì, kiêu ngạo tuyên thệ thuộc về nơi này, là chủ nhân của nơi này.

      Lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể nam nhân trần trụi giữa ban ngày, bị giật mình mới là lạ. Tuy rằng hai người chuyện thân mật hơn cũng làm, nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện năm năm trước, người nam nhân trước mặt này làm cho nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa quên thuộc.

      Xa lạ là màu da của , khỏe mạnh hơn; quen thuộc là ánh mắt nóng bỏng của .

      đợi Lô Uyển Chi kịp phản ứng, Tô Việt bước nhanh đến bên người nàng, đưa tay nâng cằm của nàng.

      “Uyển Chi, nhìn ta!” Thanh của ngang ngược hơn so với trước đây, còn có chút sát khí, Lô Uyển Chi nghĩ có lẽ ở chiến trường quen nhìn chuyện sinh tử, đột nhiên cảm thấy nam tử trước mặt còn là nam hài tử năm năm trước của mình, nay trưởng thành là nam tử hán kiên cường, nam tử hán có cơ bắp rắn chắc.

      Lô Uyển Chi mặt đỏ đến mang tai ngẩng đầu lên đối mặt với cặp mắt hàm chứa chiếm đoạt kia của Tô Việt, nàng có chút khẩn trương, hai hàng lông mi dài như bàn chải khống chế được nháy vài cái. Cảm thấy nữ tử mới vừa chạy như bay đến ôm chặt lấy Tô Việt, giống như phải là mình, mình vốn phải là cái bộ dạng kia, mà là e lệ giờ phút này.

      Nhưng mà Tô Việt rảnh để ý ánh mắt nhìn cái gì đó của Lô Uyển Chi người mình, chỉ muốn giờ phút này chỉ muốn Lô Uyển Chi buông xuống toàn thế giới, chỉ nhìn mình, chỉ muốn mình, bởi vì tình trạng của bây giờ, trong mắt trong lòng chỉ có nàng.

      Nửa ép buộc nâng đầu của nàng, Tô Việt cúi xuống ôm lấy Lô Uyển Chi, hôn lên đôi môi thơm ngọt lấp lánh nước kia, người mong nhớ ngày đêm ở trước mặt, thầm nghĩ muốn đem nàng khảm vào trong xương máu mình, miệng cùng đầu lưỡi càng tăng thêm lực đạo, hút, hơi thở gián đoạn.
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66:

      Edit: Quỳnh

      Cảm xúc lâu gặp làm tim Lô Uyển Chi đập rộn lên, ý thức lại bắt đầu mơ hồ, nàng lúc mới đầu còn cự tuyệt: “Đừng, buổi tối. Ngoài cửa còn có người đấy, mọi người đều ở nhà mà!”

      Thế nhưng, cơ thể Tô Việt căng cứng lên khó mà nghe vào lời nàng , chỉ chặn lại miệng phát ra lời cự tuyệt của nàng, còn đem lời từ chối khéo của nàng như vẻ mời chào.

      Có lẽ do khí để hô hấp chợt giảm xuống, nàng chậm dãi xụi lơ trong lòng Tô Việt, tùy ý đôi tay có ma lực của người mình muốn làm gì làm.

      Tô Việt đắc ý nhìn thấy thê tử ý loạn tình mê, hài lòng với những gì mình mang đến cho nàng, xoay người cái đem Lô Uyển Chi vừa mới bị hôn cách nào kiềm chế được bế lên, trực tiếp đặt lên giường thấp bên cạnh.

      Thân thể quá lâu có ai đụng vào nên phi thường mẫm cảm, vô luận là Tô Việt hay là Lô Uyển Chi, đều nhàng run rẩy, hô hấp trở lên nặng nhọc.

      Hai người ở giường thấp rất nhanh liền hoàn toàn phóng ra lần, lần sôi nổi kịch liệt nóng bỏng.

      Sau đó Tô Việt thay đổi nước tắm, ôm Lô Uyển Chi cùng ngồi vào bồn tắm, hai tay ngừng sờ loạn ở người nàng, hồi xoa bóp eo cho nàng, hồi lại đấm lưng cho nàng, mà trong lúc đó vật cứng giữa hai chân có phải hay lại va chạm vào mông của Lô Uyển Chi, làm cho Lô Uyển Chi rên rỉ từng trận.

      Vì thế, giống như thuận nước đẩy thuyền, hai người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật ở bồn tắm, lúc này Tô Việt chút cũng vội, chậm rãi tiến hành theo tuần tự, vừa rồi chỉ lo bổ sung chỗ trống trong lòng, quá mức nóng nảy vội vàng, để cho Lô Uyển Chi nhận được nhiều khoái hoạt, cho nên lần này sử dụng đồng thời cả môi và tay, đôi môi dịu dàng từ phía sau cổ lưng Lô Uyển Chi chiếu cố mọi nơi vô cùng chu đáo, mỗi chỗ đều dây dưa lôi kéo, chỉ vì cũng muốn cho nàng vui thích cực hạn.

      Có lẽ lần này thân thể vui thích quá mức, cuối cùng Lô Uyển Chi lỡ miệng kêu lên tiếng ân, đợi nàng ý thức được thanh quá cao của mình, có muốn che lại cũng kịp nữa rồi.

      Đều tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ hai người trong phòng đều cảm thấy cửu biệt càng hơn tân hôn.

      Nàng hữu khí vô lực hướng về phía Tô Việt đánh vài cái, chỉ là bởi vì sức lực đều bị lấy hết toàn thân cảm giác có chút hư nhuyễn, nắm tay của nàng giống như xoa bóp cho thân thể cường tráng của Tô Việt.

      “Chàng mau đứng lên!” Lô Uyển Chi đỏ mặt giả bộ tức giận .

      Vẻ mặt Tô Việt thỏa mãn chậm chạp ra khỏi bồn tắm, ôm Lô Uyển Chi vẫn còn ở bên trong bồn tắm ra ngoài, thấy nàng toàn thân có chút khí lực , ngay cả đứng cũng vững, Tô Việt dứt khoát làm người tốt đến cùng, đem nàng đặt ở giường thấp, mặc từng kiện y phục cho nàng.

      Lô Uyển Chi vốn muốn cự tuyệt, tuy rằng chuyện thân mật hơn hai người cũng làm, làm rất nhiều lần, nhưng mà để trượng phu mặc y phục cho có lẽ hợp với lẽ thường, nàng hầu hạ Tô Việt thay y phục rửa mặt đó là chuyện bình thường, nhưng để cho Tô Việt hầu hạ nàng, tóm lại trong lòng vẫn cảm thấy được tự nhiên.

      Cho nên nàng chỉ để Tô Việt mặc giúp nàng áo lót, quần áo bên ngoài an vị ở giường , thở dốc cái sau đó tự mình chầm chậm mặc vào.

      “Chàng trước đừng ra, để ta ra ngoài trước.” Lô Uyển Chi nhìn Tô Việt mặc quần áo chỉnh tế chuẩn bị mở cửa phòng vội vàng ngăn lại .

      ràng là tắm, mình chỉ vào đưa y phục, tại nên ở trong phòng là Tô Việt, cái này nếu để cho những người khác ở trong viện nhìn thấy nghĩ như thế nào, cho nên nàng gọi Tô Việt lại, chống đỡ đau nhức của cơ thể vội vàng đến cửa.

      Nở nụ cười: “Nàng cho rằng chúng ta ở trong phòng nửa ngày ra, bọn họ đoán được bên trong xảy ra chuyện gì sao? Chúng ta là vợ chồng, tình nam nữ vốn chính là thiên kinh địa nghĩa (bình thường).” Tô Việt nhướng mày cười nhìn vẻ mặt lo sợ của Lô Uyển Chi.

      Liếc Tô Việt cái, Lô Uyển Chi đỏ mặt oán trách : ” là đợi đến buổi tối, cái người này sao lại gấp như vậy!”

      Tô Việt bị vẻ mặt của nàng chọc cười, bao nhiêu đêm ở quan doanh ngủ được, đều dựa vào hồi ức để sống qua đêm dài đằng đẵng, Lô Uyển Chi trong trí nhớ có mảnh mai, có cười, có khóc, nhưng mà chưa từng nghĩ đến Lô Uyển Chi phẫn nộ, trước đây cũng chưa từng gặp qua, xem ra rời nhà năm năm, chỉ có mình thay đổi, trước mặt cũng thay đổi, mình thay đổi phần nhiều là về thân thể, mà Lô Uyển Chi càng thay đổi về tính tình nhiều hơn.

      Bọn họ mới ra khỏi phòng lâu, hai vợ chồng Tô Sở mang theo Tô Đại Hà đến, huynh đệ ruột gặp nhau tất nhiên là mang theo phen kích động, chỉ có mặt Triệu thị là nhìn ra được biểu tình gì, mấy năm nay nàng ở trấn phần lớn là làm chút việc vặt, cũng được bao nhiêu bạc, sau khi Tô Đại Hà đỗ cử nhân nàng định làm công nữa, mẹ ruột của cử nhân làm sao có thể đến nhà người ta làm hạ nhân. Nàng và Tô Sở cũng muốn lưu lại câu chuyện cho người ngoài. Cho nên hôm nay Triệu thị toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc cho Tô Sở cùng Tô Đại Hà, mỗi ngày ở nhà suy nghĩ cho bọn ăn gì, mặc gì, cũng có chuyện gì.

      Triệu thị vẫn giống như vài năm trước, bao giờ nguyện ý đến thăm bố mẹ chồng, Tô Sở nàng cũng bao giờ chủ động đến nhìn tình huống bên này chút, ngược lại Tô Đại Hà thường xuyên đến, có đôi khi còn ở nơi này, thuận tiện đến thư viện đọc sách.

      Nghe chất tử mới mười ba tuổi của mình đỗ cử nhân, Tô Việt cũng vui mừng ngậm miệng được, vỗ bả vai Tô Đại Hà phì phì khen có tiền đồ.

      Người nhà ăn cơm chiều rất là cao hứng, đặc biệt là bốn nam nhân Tô gia, lúc ăn cơm cũng ngừng thảo luận triều đình hôm nay như thế nào, cục diện triều đình như thế nào sau trận đại thắng lần trước, đương nhiên chủ yếu là Tô Việt và Tô Đại Hà chuyện phiến, Tô Việt đối với chuyện chất tử quan tâm đến quốc gia đại như vậy trong lòng vừa mừng vừa lo.

      Mừng là mấy chục năm qua Tô gia rốt cuộc nhân tài, lo là nhìn chất tử có chí lớn, tương lai nhất định là muốn có thành tựu ở triều đình, vừa vặn bỏ ra bạc lót đường cũng lo lắng, chính là đến những vị trí cao sau, gần vua như gần cọp, vị trí càng cao càng nguy hiểm.

      Nhưng mà nhìn chất tử chỉ mới mười ba tuổi, Tô Việt cảm thấy mình nghĩ có chút quá xa xôi, vẫn là hỏi thăm trước rồi mới tính toán sau .

      “Nhị thúc, con tính tháng sau châu phủ tham gia thi hội, nếu đỗ ba năm sau mới có thể tham gia thi đình, khi đó con cũng trưởng thành rồi, cũng có thể vì triều đình tận lực.” Tô Đại Hà tuy còn nhưng lời vô cùng ràng, đối với tương lai của mình nghĩ rất kĩ rồi.

      Từ vợ chồng Tô Sở có hướng dẫn cái gì, trước khi đến trấn phần lớn là do tiên sinh tư thục miệng đầy nhân nghĩa đạo đức dậy, mà sau khi đến trấn gặp được tiên sinh ở trong triều đắc tội với tiểu nhân mà bị hãm hại lưu lạc đến tận đây, dậy cho học trò càng nhiều đạo lý làm quan hơn, hơn nữa bởi vì thường xuyên ở chỗ này, Lô Uyển đem toàn bộ sách ở trong thư phòng Tô Đại Hà xem lần.

      Sách trong thư phòng Lô Uyển Chi đều là Lô Dũng dựa theo chuyện may năm đó đặt mua, cha ruột Lô Uyển Chi mặc dù là võ tướng, những cũng đam mê đọc sách, sâu sắc theo đạo Khổng Mạnh.

      Cho nên Tô Đại Hà nhìn thấy từ trong thư phòng thúc thúc gia, làm cho nghĩ xa hơn, sâu hơn.

      Mà lúc các nam nhân cao hứng đàm luận chuyện quốc gia đại , mấy người phụ nhân cũng ngồi chung chỗ trò chuyện.

      Vương thị nhịn được : “Mặc dù A Việt có khỏe mạnh hơn chút, nhưng ở bên ngoài nhất định cũng có ăn cái gì ngon, từ ngay mai, Tiểu Thúy ngươi mỗi ngày mua nhiều thịt chút, mua chút sườn giò về hầm cách thủy cho A Việt.”

      Tiểu Thúy ngồi ở bên mép giường nhìn hai tiểu oa nhi chơi đùa bên trong biết.

      Sau đó mẹ chồng nàng dâu ba người đến chuyện đứa , nghĩ đến Tô Đại Hà gần đây bận rộn việc bài vở, Vương thị cũng nhịn được với Triệu thị: “nhà Lão đại, ngươi gần đây phải chiếu cố Đại Hà nhiều chút, đừng để cho chỉ lo đọc sách, thân thể mệt mỏi rồi. Đúng rồi, tiền bạc trong nhà ngươi có đủ dùng ?”

      Nhớ tới gần đây Triệu thị làm việc, Vương thị bắt đầu lo lắng, dù sao cả nhà đều trông cậy vào Tô Sở làm tiên sinh ở phòng kế toàn kia, tháng mười mấy văn tiền, luôn có chút khó khăn. Những năm nay khi cửa hàng bận rộn Tô Căn giúp tay, cho dù là ở bất cứ nơi nào, giúp cái gì, Lô Uyển Chi đều dặn dò phòng thu chi dựa theo tiền công đưa tiền công cho công công, hơn nữa hàng tháng Lô Uyển Chi còn cho bọn bạc dùng trong nhà cũng có thiếu, hai lão nhân gia ăn uống tiết kiệm cũng để dành được chút bạc, nghĩ khi nào lén giúp đỡ lão đại chút.

      Triệu thị vẫn ngồi yên chuyện lúc này mới trở lên hăng hái: “Nương, người yên tâm sau khi Đại Hà trúng cử, chỉ cần là về nhà ăn cơm, con đều vì cải thiện bữa ăn chút, cũng mau tiền công của A Sở đủ dùng, con cần làm trong nhà cũng chống đỡ nổi. Hơn nữa tháng sau Đại Hà cũng có thể theo nha môn lĩnh ít tiền mà.”

      Vẻ mặt nàng kiêu ngạo liếc mắt nhìn Lô Uyển Chi cái, tuy rằng trong lòng nàng thừa nhận, nhưng vẫn đều ghen tỵ với đệ muội này, hâm mộ nàng có cha mẹ lo lắng, khi nàng xuất giá nguyện ý đưa nhiều sính lễ, hâm mộ nàng khi gả cho Tô Việt cũng là người có đầu óc kinh doanh, tuy rằng nàng luôn luôn đối với tiểu thúc tử Tô Việt này chẳng thèm ngó ngàng tới.

      Thậm chí hai năm qua Tô Việt chậm chạp chưa có trở về, trong lòng Triệu thị còn mong Tô Việt chết ở sa trường cũng tốt, như thế để xem Lô Uyển Chi hiền thục bình tĩnh kia mặt có thay đổi cái gì hay , nhìn nàng có còn ở trước mặt mình cả ngày giả bộ tiểu thư khuê các hay .

      Triệu thị chưa từng nghĩ tới, nào có người nào giả bộ sáu bảy năm liền, đó là bản chất như thế.

      Chẳng qua tại rốt cuộc cũng có cái để nàng ở trước mặt đệ muội này hãnh diện ngày, con của mìn trúng cử nhân, tương lai còn có thể đỗ Trạng nguyên trở về, đến lúc đó để cho nhi tử ở trước mặt hoàng đế cầu cho mình cái cáo mệnh phu nhân cũng phải là việc khó, đến lúc đó Lô Uyển Chi kia còn có thể ở trước mặt mình kiêu ngạo được đến đâu? Đến lúc đó thấy mình còn phải quỳ xuống đất hành lễ.

      Nàng nghĩ đến màn kia, nụ cười mặt lại càng ràng, Lô Uyển Chi bị nàng nhìn chằm chằm, còn cười như vậy, có chút sợ hãi, nhịn được hỏi nàng cười cái gì.

      Kỳ hai mắt Triệu thị căn bản đều nhìn ở người Lô Uyển Chi, nghe nàng hỏi như vậy nghi hoặc liếc nhìn nàng cái, liếc đến chỗ hồng vận cổ Lô Uyển Chi, Triệu thị cũng là người từng trải, nghe tiểu thúc tử giờ mùi trở về rồi, nàng tự nhiên hiểu được điều này đại biểu cho cái gì.

      Vừa vặn Lô Uyển Chi hỏi nàng, Triệu thị ra vẻ thẹn thùng dùng khăn tay che miệng: “Ta đệ muội a, cổ ngươi chỗ kia sao lại hồng như vậy?” xong vẻ mặt mập mờ nhìn nàng.
      Last edited by a moderator: 7/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :