[Xuyên không - Trọng sinh] Thực cốt quân sủng: Tu La hoàng hậu của Diêm Đế (C19) - Bạch Thiếu Thiếu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ha mi

      Ha mi Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      82
      chúc mừng nàng có tin vui, hy vng5 sớm dc đọc chap mới
      Âu Dương Nhan thích bài này.

    2. Dương Linh

      Dương Linh Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      38
      chúc mừng tỷ nha, mà buồn quá truyện hay như vầy mà phải bỏ ngang xương giữa chừng:062::062::062: thôi đành vậy, hi vọng tỷ được mẹ tròn con vuông.....
      Âu Dương Nhan thích bài này.

    3. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Cung hi cung hi:cute::cute::cute:

    4. Âu Dương Nhan

      Âu Dương Nhan Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      969
      Chương 19: KẾ THÀNH


      Edit: Nhan Nhan


      Khi chung trà được tỳ nữ mang đến trước mặt của Nhan Cánh Lạc, Nhan Như Ngọc khỏi liếc nhìn về phía Diệp Ngữ Lan trao đổi ánh mắt.


      Diệp Ngữ Lan ra hiệu cho Nhan Như Ngọc yên tâm, tất cả được bà an bài thoả đáng.


      Nhan Cánh Lạc giả vờ như thấy được ám hiệu của hai mẹ con Nhan Như Ngọc, trong lòng cười lạnh. Trò mèo này mà cũng muốn qua mắt được nàng sao?


      Nhớ lại mấy lời của Bàn nương lúc trước, hai mẹ con Nhan Như Ngọc muốn hạ thuốc nàng, muốn biến nàng thành con ngốc lại thể ra tay với người trong viện của nàng. Trong lúc gấp gáp, Bàn nương nghĩ ra kế sách vẽ đường cho hưu chạy, với hai mẹ con Diệp Ngữ Lan mời nàng đến đây lấy lí do kêu nàng cùng với Nhan Như Ngọc đến tham dự buổi tiệc sinh thần của Linh quận chúa mà hạ dược vào trà của nàng.


      Thuốc là của Bàn nương đưa cho hai mẹ con Diệp Ngữ Lan là thuốc biến ngốc của cung chủ Vô Ảnh Cung chế ra. ngờ Diệp Ngữ Lan vừa nghe là thuốc bí truyền giang hồ vội vội vàng vàng muốn mua, khiến cho Bàn nương lừa được số tiền lớn của bà ta.


      Diệp Ngữ Lan người đàn bà này, ra tay đủ ngoan đủ độc lại biết chừa đường lui cho mình, làm việc biết tính toán trước sau, chỉ biết bất chấp thủ đoạn. Trong mắt của Nhan Như Ngọc xem bà ta như thần thánh, còn trong mắt của Nhan Cánh Lạc, bà ta chỉ giống con ngựa non háu đá, biết lượng sức.


      Cho dù được người đời mệnh danh là Độc y tiên tử, nhưng Nhan Cánh Lạc nàng hạ độc là lấy mạng người, chứ phải thứ nửa vời chỉ biến người bình thường thành kẻ ngốc. Huống chi, nàng chưa bao giờ để phế phẩm của mình lưu ra ngoài. Thuốc mà Bàn nương đưa cho bọn họ chẳng qua chỉ là loại thuốc giả say mà thôi, khiến cho người uốn vào thần trí minh mẩn như say rượu, qua hai canh giờ liền hết tác dụng.


      Chỉ lượng như vậy có thể lừa được ngàn lượng, lời như vậy, cớ sao bán.


      Nhan Cánh Lạc đưa tay cầm lấy chung trà mà tỳ nữ đưa tới, cẩn thận đưa lên môi, hành động của nàng vừa chậm lại vừa ưu nhã, trong mắt người khác cử chỉ đúng mực của thiên kim tiểu thư được dạy dỗ tốt, thế nhưng, giờ trong lòng hai mẹ con Diệp Ngữ Lan và Nhan Như Ngọc chỉ ao ước nàng nhanh nhanh chút uống hết ly trà.


      Chung trà đưa đến bên môi của Nhan Cánh Lạc, nước trà vàng óng ánh sắp vươn đến bờ môi căng mọng của Nhan Cánh Lạc, tâm tình khẩn trương của hai mẹ con Diệp Ngữ Lan càng căng thẳng, khi nhìn thấy Nhan Cánh Lạc chuẩn bị nhấp vào ngụm trà nàng dừng động tác.


      Hành động đó khiến cho hai mẹ con Diệp Ngữ Lan tức đến phát điên. Suýt nữa thành công rồi.


      Nhan Cánh Lạc nhếch khoé môi, nhìn biểu tình thất vọng của mẹ con Diệp Ngữ Lan,tâm trạng đặc biệt vui vẻ, nàng "Nhị nương, trà này là trà Long Tỉnh sao? Mùi nồng!"


      Diệp Ngữ Lan lấy làm khó chịu, nghe Nhan Cánh Lạc đến với giọng hài lòng lại càng bực bội, " Nhan Cánh Lạc, ngươi có ý gì? Chỗ của ta chỉ có loại trà này, ngươi thích đừng uốn!"


      Diệp Ngữ Lan lời vừa ra muốn tự tát cho mình bạt tay. như vậy chẳng phải đem tiền của bà đổ sông đổ bể sao? Bao nhiêu thuốc đều dồn hết vào ly trà đó, nếu như con tiểu tiện nhân đó uốn chẳng phải phí công bà sao?


      Diệp Ngữ Lan nhanh chóng ra hiệu cho Nhan Như Ngọc, bắt nó uốn bằng mọi cách.

      Nhan Như Ngọc nghe Diệp Ngữ Lan tức giận trong lòng thầm lo lắng, thấy bà ra hiệu cho mình, ngay lập tức đứng lên, mỉm cười dịu dàng , "Tam muội, trà này đúng là trà Long Tỉnh, hôm qua ở bên viện của cha phân phó đem qua đây, mẫu thân là coi trọng muội mới đem trà này ra thiết đãi, muội muội đừng chê mà."


      Giọng Nhan Như Ngọc nhàng, lại thanh thuý khiến cho người nghe dễ chịu, thế nhưng ngôn từ ra lại mang tính khoe khoang, lại vừa khinh miệt. Khoe khoang đây là Nhan Huỳnh Lân coi trọng Diệp Ngữ Lan, có thứ tốt gì cũng đều cho mẹ con bọn họ ít, ý tứ khinh miệt lại càng ràng, phải chê nàng ít học sao lại quê mùa sao? Ngay cả Long Tĩnh cũng biết uốn.


      Nhan Cánh Lạc làm sao lại nghe ra lời châm chọc như vậy? Khi dễ nàng sao? sao, nàng có ca ca là phú ông nha, cứ việc dựa hơi phú ông mà diệu võ dương oai, ca ca nàng nàng có gì cả, chỉ có dư tiền thôi. Muốn khoe sao? Khoé môi Nhan Cánh Lạc khẽ nhếch, nàng đặt chung trà tay xuống bàn, nhìn Nhan Như Ngọc cũng như Diệp Ngữ Lan, bàn tay vân vê chiếc vòng ngọc tay, thuỳ hạ mắt, nhàng " Lam Phượng, hôm qua ca ca có đem đến cân Bích Loa Xuân, ta thích hương vị nhàng đó hơn, em trở về viện đem ít đến đây cho ta uốn . Long Tĩnh này quá nặng, cũng quá nồng, ta thích."


      Lam Phượng đứng sau Nhan Cánh Lạc nảy giờ chỉ đứng bên xem kịch vui, lúc này nghe Nhan Cánh Lạc phân phó trong lòng cũng cười muốn rớt răng. Khoe khoang nha. Tiểu thư, chúng ta rất có tiền nhưng người cũng đừng khoe khoang như vậy nha, hù người ta xanh hết mật gan rồi.
      Lam Phượng nhịn cười, cúi đầu thi lễ "Vâng" tiếng rồi nhanh chóng rời . Nàng sắp chịu đựng nổi rồi, phải tìm góc để cười ra tiếng mới được. Nhịn nữa nội thương nha.


      Nhan Như Ngọc và Diệp Ngữ Lan nghe Nhan Cánh Lạc cũng biến sắc. Bích Loa Xuân? Đùa sao? lạng trà Bích Loa Xuân cũng đáng giá hơn vạn lượng hoàng kim, là cống phẩm trong cung, mỗi năm cũng chỉ có mấy cân, làm sao Nhan Thành Thái tiền như mạng kia có thể cho nó lần cân trà? Càng nghĩ, Nhan Như Ngọc và Diệp Ngữ Lan càng ghen ghét. Ghen tị hận trong lòng cũng sắp đến đỉnh điểm.


      Nhan Như Ngọc thấy tình hình nếu tiếp tục, việc hạ thuốc thất bại, nén xuống tâm tình ghen tị, nàng , "Tam muội, đến đây rồi sao có thể uốn chung trà ở đây được? Coi như muội thích uốn cúng nể mặt nhị nương mà nhấp ngụm được ?"


      Nhan Cánh Lạc liếc nhìn Nhan Như Ngọc, lại nhìn sang Diệp Ngữ Lan vẫn còn ra vẻ tức giận bên làm ra vẻ bất đắt dĩ , " Được rồi, nhị nương cũng đừng tức giận, chẳng qua chỉ là ngụm trà thôi, ta uốn nột chút cũng được."


      Lời ra nghe như là bất đắt dĩ, nhưng trong mắt Nhan Cánh Lạc toàn là giễu cợt dễ thấy. đùa, nàng uốn, vở kịch này làm sao tiếp tục nha?


      Đưa tay nhấc lên chung trà, nàng dùng ống tay áo rộng che lại chung trà, sau đó vờ nghiêng đầu giống như hành động uốn trà, sau đó nhàng bỏ chung trà xuống, lấy ra khăn tay chấm chấm khoé môi. "Như vậy, nhị nương hài lòng chưa?"


      Diệp Ngữ Lan thấy Nhan Cánh Lạc uốn trà, tâm tình có thể là vui sướng muốn chết. Sau đó nghe Nhan Cánh Lạc hỏi lại giả vờ miễn cưỡng , "Hừ, như vậy còn được."


      Nhan Cánh Lạc lại định mở miệng chuyện, bỗng nhiên lại giống như choáng váng, nàng lắc lắc đầu cho tĩnh táo đầu óc, lại hỏi, "Nhị nương hôm nay mời con đến, phải chỉ để uốn trà chứ?"


      Diệp Ngữ Lan thấy Nhan Cánh Lạc có vẻ chếnh choáng, thần trí có chút minh mẫn, thầm nghĩ có lẽ thuốc của bà có tác dụng, liền hừ lạnh khinh thường , " Mấy ngày nữa Ngọc nhi được mời dự sinh thần của quận chúa Linh , hôm đó ngươi cùng ."


      Nhan Cánh Lạc lại có vẻ khó hiểu, nghiêng đầu hỏi, " Vì sao phải ? muốn." Vừa vừa dẫu môi, biểu như đứa bướng bỉnh, khiến cho Nhan Như Ngọc và Diệp Ngữ Lan nhìn vào cũng có chút giật mình.


      Nhan Như Ngọc nhếch khoé môi , " Muội muốn cũng phải , hôm đó Thuý Liễu của ta xin phép về thăm mẫu thân bị bệnh trở lại, hôm đó muội theo giúp ta."


      Nhan Cánh Lạc trong lòng thầm mắng, muốn hạ bệ nàng làm tỳ nữ? Đâu có dễ như vậy. Nàng lại nhíu mày , "Nhưng ta thân phận gì? Ta là đích nữ nha, ngươi chỉ là con của bình thê, thân phận thấp kém, sao lại muốn ta ôm cầm giúp ngươi? có thể thống."


      Nhan Như Ngọc nghe vậy lại bùng lên cơn tức, nhưng nhìn thần trí của Nhan Cánh Lạc ràng, mở miệng chuyện cũng uyển chuyển đâm chọt như lúc vừa mới đến, nàng biết, thuốc phát tác rồi, nàng chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này mà nhàng dụ dỗ. "Muội muội ngoan, mấy ngày nay thân thể ta khoẻ lắm. Hôm đó là sinh thần của quận chúa ta lại thể , lẻ muội muốn ta mang thân thể yếu ớt này mà ôm cây cầm to đùng đến đứng vững sao?" Giọng đáng thương, mang theo chút cầu xin nhìn về phía Nhan Cánh Lạc.


      Nhan Cánh Lạc nhìn đôi mắt to linh động chan chứa nước như chực trào ra ngoài, trong lòng buồn nôn biết bao nhiêu lần, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ áy náy thương cảm , " Được rồi được rồi, ta giúp ngươi ôm cầm là được. Ngươi yếu đuối nha. Nhớ lúc ta còn ở am ni , khi đó ngày gánh hơn mười gánh nước còn có hề hấn gì đâu."


      Giọng lẩm bẩm chuyện lúc trước, Nhan Như Ngọc nghe Nhan Cánh Lạc cái gì, có lẽ là chuyện lúc trước của nó, nàng quan tâm. Bây giờ mục đích đạt được, nhanh chóng tiễn nó cho khuất mắt.


      "Ngươi đồng ý với Ngọc Nhi rồi trở về chuẩn bị , hôm đó ta cho người qua viện của ngươi để đón. Cứ như vậy ." Diệp Ngữ Lan thấy kế hoạch thành công, cũng cần khách khí với con tiểu tiện nhân này nữa, nhanh chóng đuổi nó cho rãnh nợ.


      Nhan Cánh Lạc nghe lệnh trục khách, cũng gì, đứng lên ra ngoài. Vừa tới cửa, nacng quay đầu lại nhìn Nhan Như Ngọc cái đầy thâm ý, sau đó quay đầu thẳng ra cửa.


      Thânh ảnh Nhan Cánh Lạc vừa khuất, hai mẹ con Nhan Như Ngọc và Diệp Ngữ Lan luền thở ra hơi. nhan. Như Ngọc còn vui mừng đến nổi cười ra tiếng, "Mẫu thân, con tiện nhân đó biến ngốc. Ha ha ha....thuốc của mẹ đúng là hiệu nghiệm a!"


      Diệp Ngữ Lan cũng dấu nổi vui mừng, trong mắt toàn đầy đắc ý , " Dĩ nhiên, mẫu thân ra tay con còn yên tâm sao? Nó biến ngốc rồi, hôm đó con cứ mặc sức chà đạp. Ha ha ha...."

      ********


      Bên kia trong tiểu viện của Diệp Ngữ Lan, hai mẹ con bọn họ vui vẻ vì đạt được mục đích, bên này Nhan Cánh Lạc cũng vui vẻ dứt. Chỉ ít biểu như vậy cũng khiến cho hai mẹ con bọn họ tin sái cổ, ngu ngốc như vậy sao?


      Trò hay còn ở sau màn kìa. Ta xem ngày đó ai cười ai khóc đây Nhan Như Ngọc a~

      Nhan Cánh Lạc vui vẻ từ viện của Diệp Ngữ Lan trở về, đường về cũng che dấu niềm vui, gương mặt lúc nào cũng cười cười khiến cho vết sẹo mặt lại càng dữ tợn. Mấy hạ nhân tình cờ gặp nàng đường cũng dám đến gần, chỉ biết trốn xa xa mà xì xầm.

      "Nhìn kìa Tiểu Lam, tam tiểu thư xấu như vậy lại còn cười như con ngốc a. Chẳng trách lão gia thích nàng." nô tì giọng , thái độ vô cùng khinh miệt.

      "Suỵt, Tiểu Hồng ngươi mau câm mồm, nếu để tam tiểu thư nghe người còn sống nổi sao? Dù sao tam tiểu thư cũng là đích nữ của thừa tướng đó!" Tì nữ Tiểu Lam kế bên vội vàng ngăn lại giọng điệu khinh miệt của tiểu tì Tiểu Hồng bên cạnh.

      Đợi cho hai tỳ nữ kia xa, Nhan Cánh Lạc mới quay đầu lại nhìn bóng dáng của hai người kia. Khoé môi cũng chậm rãi nổi lên nụ cười hiểm. Xem ra phủ thừa tướng cũng sạch gì, chuột bọ nhiều nha. biết nàng ta là cao thủ của ai phái đến nằm vùng đây?


      Xem ra nên nhanh chóng giải quyết số việc rồi rời khỏi cái nơi này mới được a.



      PS: để các bạn đợi lâu, có lỗi a~!!!
      tú cầu, Chris, PhongVy8 others thích bài này.

    5. Dương Linh

      Dương Linh Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      38
      uổng công chờ đợi mấy tháng ròng, muốn biết Cánh Lạc làm gì tiếp theo đây
      Âu Dương Nhan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :