Chương 9. Đừng hi vọng tôi gửi phân tiền Đúng như Cố Tuyết Thần dự liệu, sau khi Cố Hinh Nhã và Tống Dịch Minh rời , vấn đề thứ nhất ba ba thân ái của hỏi chính là con rể mới xuất trong hôn lễ ngày hôm qua sao cùng . “ ấy có chuyện bận rộn.” Mặc dù câu này ra có sức thuyết phục nhưng là câu trả lời duy nhất Cố Tuyết Thần có thể nghĩ đến. cũng biết, chuyện này chỉ vài chữ thể lừa gạt ba ba. Nhưng mà tiền thuê chú rể tạm thời trong hai giờ đồng hồ thu lại được chín con số, đừng là hai tiếng đồng hồ, coi như chỉ chiếm dụng của ta mười phút đồng hồ, cũng thuê được. “Ngoãn ngoãn với ba, có phải con sớm biết chuyện Hinh Nhã cùng Dịch Minh?” Đừng nhìn Cố Hoài Viễn cả ngày nằm giường bệnh, chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, chuyện cũng đừng thoát khỏi đôi mắt của ông. “Có biết hay cũng quan hệ, dù sao cho tới bây giờ con cũng thích Tống Dịch Minh. Con đáp ứng gả cho ta chỉ muốn cho ba an tâm.” Cố Tuyết Thần vừa vừa liếc nhìn ghi chép bệnh án, ràng có chút yên lòng. “Nếu như con muốn gả có thể với ba. Ba trước tiên là ba của con, sau đó mới là chủ tịch Hội đồng quản trị của Cố thị, hạnh phúc của con và tương lai của Cố gia, cái gì nặng cái gì , chẳng lẽ còn muốn chính miệng ba cho con biết sao?” Ai mới là bảo bối trong trái tim Cố Hoài Viễn, chỉ câu đơn giản đầu tiên có thể thấy được. Con của người vợ kết tóc, đúng là giống nhau. “Chuyện qua con cũng muốn nhắc lại, bây giờ con rất hạnh phúc, ba chỉ cần an tâm dưỡng bệnh. Chuyện của công ty mình con xử lý hết, cũng có người nghe, vẫn phải cần ba trở về chủ trì đại cục.” Cố Tuyết Thần kéo cuộc chuyện lên công ty, cái vấn đề này có thể tạm thời kéo qua. Đáng tiếc, đánh giá thấp mức độ coi trọng của ba đối với việc hạnh phúc chung thân đại của —— “Hạnh phúc hay hạnh phúc, miệng chứng minh được, ba muốn tận mắt thấy mới yên tâm.” Ý của Cố Hoài Viễn vô cùng ràng: Cho dù cậu ta có bận rộn cỡ nào, con phải dẫn cậu ta đến gặp ba ngay lập tức! Trước khi đến, Cố Tuyết Thần dự liệu đối mặt với tình trạng như vậy. Tiếc là, chuyện xảy ra nhưng còn chưa nghĩ ra đối sách. Chẳng lẽ.... phải thẳng thắn cho ba biết, hôn lễ tối qua chỉ là vở kịch đặc sắc? mặt con tràn ngập do dự và rối rắm, vừa nhìn là biết chuyện này đơn giản, Cố Hoài Viễn đành lòng ép quá gấp, “Dù bận rộn thế nào, vẫn có thể tranh thủ thời gian hai câu với ba chứ?” Gọi điện thoại đúng . Cái người hiểm xảo trá đó dù đáng hận, nhưng mà cũng thông tình đạt lý, chỉ cần thiện ý nhờ cậy ta, chuyện này ta cũng nguyện ý giúp. Dưới ánh mắt hàm ý và mong đợi của ba, Cố Tuyết Thần có lựa chọn khác. Rất nhanh điện thoại được thông, trong tai nghe truyền đến giọng nam trầm thấp, “Cố Tuyết Thần?” Nghe giọng điệu này dường như thể tin được Cố Tuyết Thần chủ động gọi đến. Nhưng kỳ , người hiểm xảo trá nào đó vẫn cầm điện thoại trong tay, căn bản là đợi cuộc điện thoại này. “ tại có rảnh ? Tôi... Ba ba muốn chuyện với .” Cố Tuyết Thần đặc biệt ngừng hai giây sau từ “Tôi”, phải là muốn nhắc nhở lúc đến chào hỏi gọi thẳng là ba ba sao. Cái chi tiết này tránh khỏi thính giác nhạy bén của Dung Thành Kiêu, rất bình tĩnh ý thức được, cuộc mua bán lại đưa tới cửa, “ muốn tôi bao lâu?”. Được thế buông tha người, chiếm tiện nghi lớn như vậy, mấy phút cũng muốn tính toán chi li. “Xem vào thời gian rảnh rỗi của .” Ba vẫn ở bên cạnh vểnh tai nghe, Cố Tuyết Thần cũng dám hướng ta nổi giận. “Hiểu.” Sau khi xong, Dung Thành Kiêu cố ý hắng giọng cái, bộ dạng tính toán tốt lợi dụng mấy phút. Lời ăn ý, hiệp nghị đạt thành, Cố Tuyết Thần ngoan ngoãn lấy điện thoại di động đặt vào trong tay ba, “ tại ấy có rảnh rỗi.” Giọng trong điện thoại đột nhiên đổi thành giọng đàn ông trầm thấp lộ vài phần tang thương, Dung Thành Kiêu rất nhanh bước vào trạng thái, “Ngài khỏe.” Mặc dù trước đó Cố Tuyết Thần nhắc nhở , nhưng tiếng ba ba muốn gọi ra miệng dễ dàng như vậy. mặt bởi vì còn chưa biết thái độ của Cố Hoài Viễn, mặc khác, xưng hô này đối với mà quá mức xa lạ, cũng là nguyên nhân trọng yếu. “Ngày thứ hai sau khi kết hôn, mình con tới thăm tôi, tôi có thể tốt chỗ nào?” Cố Hoài Viễn có địa vị bây giờ, đương nhiên phải ăn chay mà lớn lên. Con gả cho người ta, thế nhưng ngay cả con rể cũng thấy mặt, khẩu khí sợ rằng dễ thuận như vậy. “Xin lỗi, phải là con muốn gặp ngài, chẳng qua là có chút chuyện còn chưa xử lý xong.” xong câu đó, Dung Thành Kiêu đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ chủ nhiệm, chỉ cần về phía trước mười mấy thước là có thể đến phòng bệnh của Cố Hoài Viễn. Khoảng cách ngắn như vậy, đôi chân dài của cần tới mười giây đồng hồ là có thể tới. Nhưng mà muốn nhanh như vậy xuất , bước cũng cực kỳ chậm. Sáng sớm hôm nay dọa lần, lại thêm lần nữa, biết trái tim của có chịu được . “Chuyện gì khẩn cấp như vậy, còn quan trọng hơn cả bố vợ?” Trong giọng của Cố Hoài Viễn lộ vài phần tức giân, phải cướp người trong hôn lễ, lời thề sắt son là có thể cho Tuyết Thần hạnh phúc, tại người thấy, là có chuyện gì xảy ra? “Con vừa mới gặp bác sĩ Tiếu, hỏi thăm chút chuyện bệnh tình của ngài, thuận tiện thương lượng với ngài ấy tìm số chuyện gia nước ngoài hội chuẩn lần nữa cho ngài.” Cho dù cảm thấy “bố vợ” cũng tức giận, nhưng Dung Thành Kiêu vẫn trấn định. Người có ý định kín đáo, kế hoạch chu toàn, bất cứ lúc nào cũng thong dong vội vã như vậy. Cố Tuyết Thần luôn ở bên cạnh cẩn thận quan sát phản ứng của ba, theo lý mà , thấy chân mày của ba dần buông lỏng, cũng phải cảm thấy vui vẻ mới đúng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong lòng lại khẩn trương và bất an, cảm giác trong điện thoại Dung Thành Kiêu chỉ chào hỏi đơn giản với ba. Cố Tuyết Thần còn chưa kịp trong khí yên tĩnh suy nghĩ bị tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, đứng ở cửa lại là ta! Biết ngay, trực giác nhạy bén của sai! Người này, chính là lấy kinh sợ và ngoài ý muốn của làm thú vui! Bị hù sợ (phải là tức chính xác hơn), Cố Tuyết Thần chậm lụt, hồi lâu phản ứng, ba nóng nảy, “Suy nghĩ cái gì, còn mau mở cửa cho nó!” Lúc này Cố Tuyết Thần mới phản ứng, vội vàng tiến lên mở cửa cho ta, “Sao lại tới đây?” Bởi vì đưa lưng về phía ba, nên hung hăng trừng mắt nhìn ta cố kỵ. Ánh mắt kia như , “Kịch vui này chính nhận, đừng hy vọng tôi trả phân tiền!” Mặc dù bị trừng rất thảm, Dung Thành Kiêu vẫn vẻ mặt hòa khí, “ xin lỗi, bởi vì có số việc xác định, trước đó cho em.” “ cần giải thích nhiều với nó, con làm nhiều cũng vì bệnh của ba, nó có thể hiểu được.” Mặc dù vừa rồi trò chuyện tới hai phút nhưng đủ để Cố Hoài Viễn tiếp nhận con rể “từ trời rơi xuống” này. Mặc dù đưa lưng về phía giường bệnh nhưng vẫn có thể cảm giác được trong giọng của ba chứa vui vẻ. Nhưng chỉ là câu nén vui vẻ này khiến Cố Tuyết Thần hoàn toàn bối rối: Vì bệnh của ba? Đây cũng là vở kịch? Con hồ ly hiểm xảo trá này, rốt cuộc còn muốn cho bao nhiêu kinh sợ mới coi là đủ? --------------- @Ishtar update dùm ta nhé