1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quỷ Diện Vương Gia Độc Sủng Phi - Vân Khuynh Diêu (15) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: cùng nàng còn trẻ.

      Lúc đó Vân Tương Tích vần là tiểu oa nữ 3 tuổi, thế nhưng lại có linh hồn trưởng thành là nàng, ghét nhất chính là động chút là khóc như trẻ con.

      Mà khi đó Quân Thần Lạc còn chưa lãnh khốc như nay, cũng chỉ là tiểu hài tử 7 tuổi, với lại Uyển hoàng hậu vừa mới tạ thế lâu. Tiểu Thần Lạc thương tâm gần chết liền đến rừng cây ở ngoại ô gào khóc mình, lại như con chó con thầm bi thương.

      Mà Vân Tương Tích bởi vì mẫu thân bị Thế gia tộc bắt lại thể làm gì, liền ở chỗ này phát tiết, xem mảng cỏ bị phá quang liền biết nàng có bao nhiêu phẫn nộ, mặt lại nghe được tiếng khóc của tiểu Thần Lạc, làm cho buồn bực mất tập trung, phẫn nộ nàng như con sư tử vọt ra, cước liền đạp đến người tiểu Thần Lạc, nhìn thấy tiểu Thần Lạc bị đạp ngã xuống đất vẫn ngây người ra, nàng cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại tới đạp thêm hai phát mới bỏ qua.

      “Khóc, khóc, chỉ biết khóc, khóc có cái gì tốt, ầm ĩ chết mất.” thanh non nớt có vẻ tức đến nổ phổi.

      Mà tiểu Thần Lạc bị đạp ngã xuống đất đến nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn quên cả khóc, chỉ ngơ ngác nhìn tiểu Tương Tích.

      “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua mỹ nữ a.” Tiểu Tương Tích bất nhã lườm cái, động tác như thế do tiểu nãi oa làm tới nhưng vạn phần đáng .

      Tiểu Thần Lạc nhìn tiểu Tương Tích hề nháy mắt, chỉ cảm thấy tiểu nương này đáng , người lợi hại như vậy, đều có thể đem đạp xuống, thích nàng, mẫu hậu cũng thích nàng. Nghĩ đến mẫu hậu, đôi mắt sáng ngời của lại ảm đạm , khuôn mặt nhăn nhó khổ sở.

      Tiểu Tương Tích nhìn thấy lại muốn khóc, liền cảnh cáo : “Ta cho ngươi biết, cho phép ngươi khóc nữa, lại khóc, cẩn thận ta đánh ngươi.” xong giơ giơ quả đấm .

      Tiểu Thần Lạc nghe như thế, nước mắt lại càng chảy ra nhiều, nhưng lại phát sinh chút nào thanh, nước mắt theo vết sẹo khuôn mặt chảy xuống, càng khiến cho điềm đạm đáng .

      “Ngươi, ngươi đừng khóc a, ta đánh ngươi còn được sao?” Tiểu Tương Tích có chút luống cuống tay chân.

      “Oa------”

      Tay mập mạp nhàng xoa xoa nước mắt của , miệng hôn cái tại vết sẹo mặt tiểu Thần Lạc “ sao, cái này xấu, ngươi đừng khóc.” Nàng cho rằng bởi vì vết sẹo mặt mà khổ sở, liền an ủi như thế.

      “Ngươi cảm thấy xấu sao? Các huynh đệ của ta đều gọi ta là ‘Người quái dị’”

      “Ân ân, xấu, ngươi là tiểu hài tử xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.”

      “Ta tin tưởng ngươi, ta tên Quân Thần Lạc, ngươi tên là gì?”

      “Ta tên Vân Tương Tích, ngươi khóc là bởi vi vết sẹo mặt sao?”

      phải, mẫu hậu của ta tạ thế, ta rất nhớ nàng.” Nàng đột nhiên hiểu được tại sao lại khổ sở.

      “Ta nghe , người chết rồi biến thành ngôi sao đó, mẫu hậu ngươi nhất định cũng biến thành ngôi sao, nàng ở trời nhìn ngươi đấy.”

      sao? Cái kia, ngôi sao nào mới là mẫu hậu của ta?”

      “Ân, ngôi sao sáng nhất bẩu trời buổi tối.” Nhìn mặt trời giữa bầu trời, tiểu hài tử mong rằng buổi tối nhanh đến chút.

      “A Lạc, mẫu thân của ta bị người ta bắt , thế nhưng ngươi xem, ta đều có khóc nga, ta phải nhanh chóng lớn lên, đem mẫu thân cứu trở về, ta có phải là rất dũng cảm? Thế nên, A Lạc, ngươi cũng phải dũng cảm, đừng quên, mẫu hậu ngươi trời xem ngươi đó.”

      “Tương Tích, ta ràng, ngươi dũng cảm, ta cũng phải nhanh lên chút lớn lên, chờ ta lớn rồi, ta liền bảo vệ ngươi, cho người ta bắt nạt ngươi, ta còn muốn giúp ngươi cứu mẫu thân, có được ?”

      “Được, A Lạc, ngươi chuyện phải giữ lời, đến đây, chúng ta ngoéo tay nào.”

      Bầu trời sáng sủa sau giờ Ngọ, hai tiểu hài tử ngoéo tay hứa hẹn vĩnh cửu.

      Cho dù sau đó chưa từng gặp lại nàng, Quân Thần Lạc vẫn như cũ tuân thủ hứa hẹn, nỗ lực trở nên mạnh mẽ, chỉ vì để cho nàng có khoảng trời riêng, mặc nàng tự tại bay lượn.

      Mà Vân Tương Tích đối với chuyện này lại như gió lướt qua còn dấu vết, nàng chỉ là muốn cho tỉnh lại, nghĩ muốn hồi báo cái gì, mà lời hứa hẹn cũng bị nàng xem là lời của trẻ con, lâu, nàng liền quên.

      Nàng lúc này thực biết cái hứa hẹn này, tuân thủ đời, dốc hết sức lực của , hết thảy.
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 12: Tần Nguyệt Như khiêu khích

      Sáng sớm ngày hôm sau

      "Vương gia, sớm như này, ngài muốn đâu?" A Giáp , thời gian này vương gia nên thư phòng sao? Làm sao lại muốn ra ngoài phủ.

      "A Giáp, cái đồ đầu gỗ ngu ngốc này, vương gia còn có thể đâu được ngoài việc thăm Vân tiểu thư chứ." A Ất mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      "Ân?" ánh mắt nhàng bay tới, làm A Ất sợ tới mức lập tức câm miệng dám . Nương của ta a, vương gia lại muốn chỉnh , làm sao lại có thể quên mất ngày trước, quản được miệng mình đây. Nhớ tới lần trước lén lút cùng A Giáp xấu Vương gia, kết quả bị vương gia nghe thấy, liền bị vương gia che võ công ném tới thanh lâu, để cái nhóm nữ nhân như hổ như sói dằn vặt ba ngày, may mà ngoan cường chống lại, lúc này mới bảo vệ được thuần khiết. Quân Thần Lạc đem ném tới thanh lâu, nguyên nhân gì khác, bởi vì A Ất hoài nghi Quân Thần Lạc — dậy... (ps: lịch sử phấn đấu khổ sở của A Ất có ở ngoại truyện.)

      Lần trước nữa chính mình lười biếng, đem tình đều giao cho A Giáp làm, kết quả mạc danh kỳ diệu ăn phải đồ ăn bị bỏ thêm gì đó, cùng nhà xí
      phấn đấu cả đêm, ngày kế hai chân đều mềm nhũn.

      Từ chút ví dụ, tới thực bày ra trước mắt, A Ất nghiệm ra cái kết luận, chính là làm chuyện xấu xa cũng thể kéo theo A Giáp, đừng nhìn bộ dạng ngốc lăng, kỳ thực chính là cái phúc hắc hỗn đản, đều là đả kích con tim bé yếu đuối của .

      trấn quốc Tướng quân phủ, còn mau đuổi theo?”

      “Vâng, vâng.” A Ất nơm nớp lo sợ đáp, suy nghĩ lúc nhất định phải lấy lòng thần tượng, nếu như thần tượng hỗ trợ cầu xin, chính mình liền cần lo lắng. Lập tức vui vẻ theo.

      Mà Vân Tương Tích hôm nay lại phá lệ có ngủ nướng, phải nàng vốn dĩ là ngủ, nàng làm sao cũng nghĩ ra Quân Thần Lạc là cái tiểu quỷ lúc còn , chênh lệch này cũng lớn quá rồi đó?

      Mà cả đêm ngủ hậu quả chính là nàng có đôi mắt gấu trúc lớn.

      “Tiểu thư, tiểu thư, người có nghe lời ta hay đây?” Lộng Hạo đều muốn tức chết rồi, bản thân mình nửa ngày, tiểu thư câu đều thèm nghe.

      “A? Ngươi cái gì?” Vân Tương Tích phục hồi tâm tình lại, vội vàng hỏi.

      “Lạc vương gia đến rồi, ở… Tiểu thư, người đâu? Người còn rửa mặt a a a a a a.” Lộng Họa ngửa mặt lên trời hô to, trong lòng lệ rơi đầy mặt. “Tiểu thư, ta còn chưa hết ngươi liền chạy mất tăm, cũng quá thèm để ý ta, ta hận ngươi”, cắn cắn ngón tay , lệ rơi đầy mặt.

      “A Lạc, ngươi làm sao đến rồi?” Quân Thần Lạc đến làm cho Vân Tương Tích thể kiềm chế được mừng rỡ trong lòng.

      “Vật , ta nhớ ngươi.” Nhìn giai nhân dày dặc vành mắt đen, tất cả đều là đau lòng. “Làm sao, tối hôm qua ngủ ngon sao?”

      “Còn phải là ngươi, ràng khi còn bé khả ái như vậy, làm sao tại thay đổi nhiều như vậy.” Vân Tương Tích tự chủ dẫn theo tia hờn dỗi.

      Nữ nhi kiều mỵ làm lòng Quân Thần Lạc ngứa ngáy, tiến lên đem Vân Tương Tích ôm vào trong lòng, trong lồng ngực xuất ra trầm thấp tiếng cười. “Được, đều là ta sai, hại vật mất ngủ.”

      “Khụ, khụ.” Trấn Nhạc tự tại ho khan cái, thực là nữ nhi lớn rồi đều được a. Tích Nhi tiến vào liền thèm nhìn người cha là này a. Vân Trấn Nhạc trong lòng khỏi cũng rơi lệ đầy mặt.

      “Cha, ta rửa mặt.” Đẩy Quân Thần Lạc ra vội vã chạy ra ngoài.

      Thực biết câu này của nàng làm cho hai nam nhân ở lại vừa buồn vừa vui.

      Buồn chính là Vân Trấn Nhạc, nữ nhi còn rửa mặt liền sốt ruột ra gặp phu quân tương lai, cái này xem ra là khẩn cấp nha.

      Vui đương nhiên là Quân Thần Lạc, Tương Tích như thế sốt ruột tới gặp , có phải là nàng cũng rất nhớ .

      Vân Tương Tích lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, thân quần áo trắng thuần, bao vây cơ thể mềm mại, lại như ánh trăng tiên tử hạ phàm trần.

      “Cha, ta cùng A Lạc ra ngoài,” kéo ống tay áo Quân Thần Lạc liền ra phủ.

      Chỉ còn lại Vân Trấn Nhạc ở tiền thính hô to “Nữ nhi lớn thể giữ.”

      Lại Quân Thần Lạc cùng Vân Tương Tích ra cửa phủ, muốn ngoại ô đạp thanh du ngoạn, liền đụng tới khách hàng mời mà đến.

      “U, ta là ai đó, nguyên lai là ‘Lạc vương phi’ a.” Chủ nhân của thanh này chính là nữ nhân tại Bách hoa yến hãm hại Vân Tương Tích - Tần Nguyệt Như.

      Tuy rằng Lạc vương đáng sợ, nàng cũng rất sợ , thế nhưng ngày hôm nay nàng là cùng Nghĩa vương cùng ra đến, phải biết Nghĩa vương nhưng là nhi tử của Đỉnh quý phi - tứ phi đứng đầu, là người mạnh mẽ nhất trong việc cạnh tranh bước lên ngôi vị Hoàng đế, nàng liền tin Lạc vương dám đem nàng làm gì.


      ”Ta tưởng là chó nhà ai ra đường sủa loạn, nguyên lai là Nghĩa vương gia ngài gia a, có điều chó này gặp người liền cắn, tật xấu này được, vạn nhất ngày nào đó cắn phải người nên cắn… Nghĩa vương gia ngài nên làm cái gì bây giờ?” Vân Tương Tích tựa như cười mà phải cười nhìn Nghĩa vương - Quân Thần Nghĩa.

      “Tương Tích, nếu như nhìn chướng mắt, giết chết là được, con chó mà thôi. Nghĩa vương nhặt đến cùng ngươi tính toán.” Quân Thần Lạc nhàn nhạt liếc nhìn hai người trước mặt chút, ta thèm quản ngươi là ai, làm cho Vật mất hứng, giết tha.

      “Ngũ đệ, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ nhân, ngươi đây là muốn cùng ta đối nghịch?”

      Tần Nguyệt Như mặt hết xanh lại tím, ả là cẩu? Thế nhưng trước mặt mấy người thân phận đều cao hơn ả quá nhiều, ả chỉ là Lại bộ Thị lang Tần Hồ chi nữ, mà người là Tướng quân chi nữ, hai người kia là vương gia, đều phải là người ả có thể trêu chọc được, vốn tưởng rằng Nghĩa vương che chở nàng, nghĩ tới… Cho dù tức giận vạn phần, cũng thể nhẫn nhịn.

      Trong lúc nhất thời, hai nhóm người, giương cung bạt kiếm.
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quỷ diện vương gia

      Type: Phương Linh Cơ


      Chương 13: Kết cục của Nghĩa vương

      “Nghĩa vương vậy là có ý gì? Chúng ta như thế nào cùng ngươi đối địch, chỉ là con chó ngươi nuôi dưỡng này, ta cùng A Lạc thực thích. Nghĩa vương bởi vì con chó cùng chúng ta đối địch , đương nhiên, nếu như Nghĩa vương thực luyến tiếc con chó này, nghĩ đến tràng oanh oanh liệt liệt nhân thú luyến, ta cùng A Lạc cũng làm người xấu kia chia rẽ nhân duyên tốt này.” Vân Tương Tích thiêu mi cười khẽ.

      Cái kia tựa như cười mà cười biểu tăng thêm tia xinh đẹp lười biếng, khiến người ta khỏi trầm luân.

      Nhìn thấy Quân Thần Nghĩa ánh mắt sững sờ, Quân Thần Lạc trực giác lửa giận công tâm, rất muốn đào hai mắt của , vật của mà tên kia có thể mơ ước sao? Song quyền nắm chặt, móng tay đều lún vào lòng bàn tay.

      “Nghĩa vương.” Hai chữ đều là từ trong hàm răng rít ra.

      Quân Thần Nghĩa khỏi rung mình cái, dòng nước lạnh xẹt qua lưng , làm cả kinh, lập tức phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ cái người biến dị này diễm phúc lớn, có điều, nữ nhân này mê người a, nếu có thể đem nàng chiếm làm của riêng, ngẫm lại đều cảm thấy hưng phấn.

      Quân Thần Lạc tất nhiên là biết ý nghĩ hạ lưu của Quân Thần Nghĩa, nếu giết trăm tám mươi lần, làm sao mà phải bận tâm thân phận của .

      “Có điều là con chó, Vân tiểu thư nếu như thích, theo lời ngươi xử lí là được, có điều, chó này cũng là chó của Nghĩa vương phủ, ngươi xem…” Lời này chính là , này nhân ngươi tùy tiện xử trí, thế nhưng phải cho điểm ưu đãi, nếu cũng chịu thiệt, muốn Nghĩa vương cũng phải cái gì kẻ tầm thường, người có thể cùng thái tử tranh ngôi vị hoàng đế, như thế nào đơn giản.

      “Vương gia, ngươi thể như thế đối với ta, ngươi thể a.” Tần Nguyệt Như nhất thời có chút bối rối, muốn, nàng muốn rơi vào trong tay bọn họ, rơi vào trong tay bọn họ chắc chắn có kết quả tốt.

      “Vương gia, xem tình cảm trước đây giữa chúng ta, ngài bỏ qua cho ta , đừng đem ta giao cho bọn họ, vương gia, cầu ngài, vương gia.” Tần Nguyệt Như bi thương khóc lóc, nàng sai rồi, nàng nên khiêu khích Vân Tương Tích, cái ý niệm này chợt lóe lên, kèm theo là thù hận nồng đậm, nếu như nàng ngày hôm nay chết, nàng nhất định bỏ qua cho bọn họ, nàng gấp trăm ngàn lần trả lại.

      “Bốp.” Nghĩa vương tàn nhẫn vung tay tát Tần Nguyệt Như.

      “Tiện nhân, ta cho phép ngươi chuyện sao?” Cặp mắt sắc bén tràn đầy hung tàn.

      “Vương gia, ta sai rồi, xin lỗi, xin lỗi.”

      Vân Tương Tích mặt mày kiên nhẫn nổi nữa, thực là xem thường Nghĩa vương, dám cùng A Lạc trực tiếp va chạm, liền phát tiết lửa giận lên nữ nhân, tuy nàng cũng đồng tình Tần Nguyệt Như, nhìn bọn họ chó cắn chó miệng lông, nàng cũng vui vẻ, thế nhưng ai có thời gian cùng bọn họ ở nơi này a, nàng còn muốn cùng A Lạc hẹn hò đây, thực là mất hứng.

      “Được rồi. Nghĩa vương muốn dạy cho nhà mình, xin mời về nhà quản giáo . Tương Tích, chúng ta .” Nhìn ra Vân Tương Tích kiên nhẫn, Quân Thần Lạc liền kéo nàng .

      Quân Thần Nghĩa kéo lại Vân Tương Tích cánh tay, ở bên tai Vân Tương Tích : “Nữ nhân, ngươi nhất định thuộc về ta.”

      Quân Thần Lạc bay lên đạp cước, ở giữa ngực Quân Thần Nghĩa, làm Quân Thần Nghĩa miệng phun máu tươi, mà Vân Tương Tích lại cấp tốc tung ra bao thuốc bột. Lôi kéo Quân Thần Lạc rời xa chút.

      “Đừng tiếp tục để ta nhìn thấy ngươi, cút.” Quân Thần Lạc đè áp lửa giận, nếu phải là Vân Tương Tích lôi kéo , chỉ sợ cùng Nghĩa vương chết thôi.

      “A Lạc, chúng ta thôi.” Hai người này mới rời khỏi đất thị phi này.

      Muốn Vân Tương Tích hạ cái độc dược gì, đương nhiên là độc làm cho nam nhân hận nhất, dược khiến người ta dựng được, dám đùa giỡn nàng, vậy để cho độc dược của nàng giác ngộ, hơn nữa này độc dược ngoại trừ nàng người nào có thể giải, thể Tương Tích, ngươi tà ác.

      Rất nhanh, hai người liền quên đoạn này việc, thực biết, chính là lúc này nhất thời bất cẩn, suýt nữa để bọn họ mất đời chí bảo.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quỷ diện

      Chương 14: Tình địch


      “Tương Tích, ngươi rời khỏi ta.” Quân Thần Lạc ôm Vân Tương Tích chặt, sợ chỉ cần vừa buông lỏng, nữ nhân trong ngực biến mất còn tăm hơi, thể có nàng.

      Nam nhân này a, cẩn thận từng li từng tí rồi lại hết sức sợ hãi cho nàng, đừng rời bỏ , tự tin đến vậy sao? Nguyên lai cũng phải vạn năng, cũng có chuyện để sợ nha. Nhưng là, nàng như thế nào rời khỏi , có thể trước đây vẫn có lòng trung thành, luôn cảm thấy hoàn toàn hợp với thời đại này, mà từ sau khi gặp , nàng liền còn loại cảm giác đó, giống như nàng đến cái thời đại này chỉ là vì , như vậy, nàng làm sao có thể rời .

      “A Lạc, đừng lo lắng, ta rời xa ngươi, chỉ cần ngươi phản bội ta, ta mãi mãi cũng rời khỏi ngươi.” Phản bội là điểm tối kỵ của nàng, chỉ cần chạm vào điểm tối kỵ đó là được, như vậy đều dễ chuyện, còn nếu như chạm vào điều tối kỵ đó, là kết cục chết thôi. Nàng xưa nay đều là loại người có thù tất báo, đặt lòng thông cảm lên cái người phản bội nàng.

      “Tương Tích, ta phản bội ngươi, thà phụ hết người trong thiên hạ, đời này cũng quyết phụ ngươi.” Quân Thần Lạc trịnh trọng đặt lời thề.

      viên thuốc nhét vào trong miệng Vân Tương Tích, Vân Tương Tích biết y thuật, tự biết là cái gì, liền nuốt xuống.

      Đồng tâm cổ độc, tên như ý nghĩa, chính là vĩnh viễn kết đồng tâm, sau khi hai người cùng ăn viên thuốc vào, chỉ cần có người sinh tâm tư phản bội, đau đến muốn sống, phảng phất vạn trùng xuyên tâm, mà nếu như hai người tương thân tương ái, đồng tâm cổ độc chính là thuốc hay đại bổ. Mà loại dược này còn có cái tên rất dễ nghe “ đời kiếp đôi người”.

      Chỉ có điều, loại dược này rất hiếm, mà người ăn dược này vào lại càng hiếm, đa phần là nữ tử uy nam tử ăn, nếu chung tình phải chịu đựng nỗi đau xuyên tim. Có điều, nàng cũng nghĩ tới là A Lạc cho nàng ăn dược này.

      “Tương Tích, ta ngươi, rất ham muốn được . Ngàn vạn nên rời bỏ ta, ta nhịn được kéo ngươi cùng xuống địa ngục, ta chính là chết cũng tách ra khỏi ngươi.”

      “Đương nhiên, chúng ta có chết cũng tách ra.” Nét mặt tươi cười như hoa. Vân Tương Tích nhón chân lên tới gần môi hung hăng cắn cái.

      “A, ta quên ngươi mang mặt nạ, đau răng.” Nàng nhăn nhăn khuôn mặt bánh bao, nàng đau.

      “Vậy ta gỡ xuống được ?” Quân Thần Lạc có chút do dự, nhìn diện mạo của , nàng có thể hay bị dọa? có thể hay chán ghét ?

      “A Lạc, ta muốn nhìn ngươi.” Hết thảy lo lắng đều có, nàng sớm muộn đều thấy phải sao? Coi như nàng ghét bỏ , cũng buông tay. nhàng tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng thê thảm.

      Nhìn thấy gương mặt đó, Vân Tương Tích ngừng được đau lòng, lệ theo khóe mắt trượt xuống, nhàng xoa xoa mặt , nước mắt mãnh liệt rơi xuống.

      “Tương Tích, ngươi đừng khóc, đừng khóc.” Chính nhìn thấy mặt đều cảm thấy buồn nôn, là dọa đến Tương Tích . Sát nước mắt của nàng, trong mắt tất cả đều là u.

      “A Lạc, độc của ngươi ta chữa khỏi được, tin tưởng ta.” Thánh huyết tiên nàng có, coi như là dùng mệnh hái, nàng cũng phải chữa khỏi cho .

      “A Lạc, ta ngại vết tích mặt ngươi, ta chỉ cần ngươi ta là được rồi.” Nàng nhàng đến gần hôn vết thương của .

      Nụ hôn ôn nhu rơi vào khuôn mặt che kín vết thương của Quân Thần Lạc, Quân Thần Lạc chỉ cảm thấy dòng nước ấm truyền vào trái tim. Đây là bảo bối của , bảo bối của cả đời .

      Trong mắt chợt thấy ẩm ướt, ôm lấy nàng chặt, dùng hết toàn bộ khí lực, ôm ấp thế giới của

      Đời này nhất định phụ nàng.


      Chương 15


      “Thái y, Nghĩa nhi thế nào rồi?” Dĩnh quý phi cuống quýt hỏi. Nghĩa nhi tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì, nửa đời sau của nàng đều dựa vào , nếu như có chuyện, nàng phải làm sao bây giờ, Hoàng hậu cùng thái tử khi đắc thế, chắc chắn bỏ qua cho nàng, đến thời điểm… Nghĩ tới đây khỏi rùng mình.

      “Khởi bẩm nương nương, nội thương của Nghĩa vương tĩnh dưỡng nửa tháng liền có thể khỏi hẳn, có điều…” Thái y có chút muốn lại thôi.

      “Có điều làm sao?” Dĩnh quý phi lo lắng, thái y làm sao cứ ấp a ấp úng, làm nàng lo lắng muốn chết a.

      “Có điều, có điều, vương gia khả năng dựng được.” Thái y nhắm mắt xong, đây là bị nguy hiểm tới tính mạng nha, biết cái bí mật này, nếu như bất hòa đứng cùng phía với Dĩnh quý phi, sợ là bị giết người diệt khẩu .

      “Ngươi, ngươi cái gì?” , Nghĩa nhi sao. Dĩnh quý phi giống như bị dọa đến, suýt nữa đứng được.

      “Nương nương, ngài có sao chứ? Việc cấp bách của chúng ta là nên tìm tới thần y cứu trị vương gia, như lão thần xem, vương gia đây là bị hạ độc, cũng phải là bị bệnh.” Trần thái y ý này chính là ta cùng ngươi là nhóm, nương nương ngươi cần giết ta diệt khẩu.

      Này Dĩnh quý phi hổ là trong tứ phi thịnh sủng trong hậu cung, chỉ trong nháy mắt liền trấn định lại, lời của Trần thái y hàm ý tứ nàng cũng nghe ràng, tất nhiên là làm cái việc vất vả mà có kết quả tốt, thêm cái đồng minh đều có lợi hơn là thêm kẻ địch.

      “Trần thái y đúng lắm, việc tìm kiếm thần y Bổn cung liền giao cho ngươi. Hoàng thượng còn đợi Bổn cung, Bổn cung trước hết hồi cung.” Trong lòng thầm nghĩ, Nay Nghĩa nhi là vô dụng, dĩ nhiên bị hạ độc.

      “Vâng, lão Trần làm việc này.”

      “Đúng rồi, Nguyệt Như, theo ta lúc.”

      Nhắc tới Tần Nguyệt Như cùng Dĩnh quý phi đúng là có chút quan hệ. Mẫu thân Tần Nguyệt Như là cháu họ của Dĩnh quý phi, nếu , chỉ dựa vào thân phận Tần Nguyệt Như Nghĩa vương sao lại cùng chỗ với nàng. Mà nàng cũng chính là ỷ vào cái thân phận này mới dám khiêu khích Vân Tương Tích, nào biết trộm gà xong còn mất nắm gạo, ngược lại làm cho nàng ràng, trong mắt Nghĩa vương nàng chả là cái thá gì.

      “Nương nương, ngài tìm thần nữ?” mặt mang theo nụ cười, kèm theo đó là vài tia nghi hoặc, ý là tại sao lại muốn tìm nàng.

      “Nghe ngươi cùng Nghĩa nhi đường phố đụng phải Lạc vương!”

      Tần Nguyệt Như khỏi hoảng hốt, nếu như bị Dĩnh quý phi biết việc này nguyên nhân là do nàng, cái kia nàng…

      “Bẩm nương nương, ngày hôm nay xác thực đụng tới Lạc vương cùng Vân tiểu thư.” Nàng cẩn thận từng li từng tí trả lời.

      “Xảy ra chuyện gì?” Nghe ngữ khí của nàng nàng liền biết việc này cùng Lạc vương tránh khỏi có quan hệ.

      “Lạc vương cùng Nghĩa vương lời hợp, ta liền nhìn thấy Lạc vương đạp cước ở ngực Nghĩa vương, mà Vân tiểu thư biết cho Nghĩa vương gắn cái gì, sau đó Nghĩa vương liền như vậy. Nương nương, thần nữ lúc đó quá sợ sệt, thần nữ…” liền thút thít khóc lên.

      “Được rồi, khóc cái gì mà khóc. Nghĩa nhi còn chưa có chết đâu.” Dĩnh quý phi nhìn nàng khóc đến phiền lòng, nhưng nghi ngờ có , nàng cũng nghe việc Nghĩa vương cùng Lạc vương đường phát sinh chuyện, huống hồ chính là mượn Tần Nguyệt Như mấy cái lá gan, nàng cũng dám lừa nàng. Cũng biết, Tần Nguyệt Như sớm quyết định chủ ý muốn trả thù, người bị thù hận choáng váng đầu óc lại có cái gì dám đây.

      “Quân Thần Lạc, Vân Tương Tích, ta bỏ qua cho các ngươi.” Nếu như Nghĩa nhi giải được độc, vậy nhất định vô duyên với ngôi vị hoàng đế, Hoàng thượng để cho người cách nào sinh sôi dòng dõi làm người kế vị, mà giấc mộng làm thái hậu của nàng cũng vỡ tan. thể, nàng tuyệt đối để xảy ra chuyện như vậy, nắm chặt quyền, móng tay lún vào lòng bàn tay, tất cả đều là thù hận.

      “Nguyệt Như, ngày mai Bổn cung để Nghĩa nhi lập ngươi làm trắc phi.” thể để cho người khác biết Nghĩa nhi dựng được, mà Tần Nguyệt Như chính là bia đỡ đạn tốt nhất.

      “Thần nữ tạ ơn Quý phi nương nương.” Đôi mắt cụp xuống chứa tràn ngập thù hận.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Halong-ngocChris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Aries293linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :