Trí Khương ~ Đê mê - Trà Mê ( H++++)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Đê mê
      [​IMG]
      nguồn : /http/*******.com
      số chương : chưa
      tình trạng : còn tiếp
      lịch post : 7c / tuần
      Văn án​
      *Thượng*
      Ngọn đèn cam tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong phòng, chiếu lên chiếc giường lớn màu lam lay động kịch liệt, rèm cửa đỏ sậm phơ phất ngang phòng, cùng tiếng đàn bà thở gấp và tiếng đàn ông gầm gừ, kích thích nhục cảm con người ta.

      giường hơi nghiêng đầu, khiến mái tóc uốn dài đến eo như hải tảo của quấn lấy người đàn ông, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, cái miệng gấp gáp thở ra hơi thở mê loạn. Vừa qua kích thích ái ân dài, tiếng rên rỉ của chỉ còn mong manh như con mèo gọi bạn tình: “A…ưm…a…” Cho dù là thế, người đàn ông thúc mạnh liên tục người vẫn chịu đựng nổi, bảo bối của dù biểu thế nào, trong mắt đều là tuyệt nhất.

      cảm thấy thủy huyệt của càng lúc càng thít chặt, như có hàng nghìn vạn cái miệng hút vào bộ vị mẫn cảm nhất của , chút lại chút, có vẻ thực dịu dàng nhưng lực sát thương cực mạnh, phát tiết lần nhưng vẫn cảm thấy muốn bắn lần nữa, nhưng lại muốn giao tinh hoa ra sớm như vậy, còn muốn xem thêm bộ dạng mê loạn của bảo bối .

      Thế là chậm lại nhịp đẩy, chậm rãi chuyển mình, lấy loại tốc độ hồn điên phách đảo xoay trong thủy huyệt của , khiến bất mãn trong thế giới khoái lạc, mở đôi mắt đong nước ra, dẩu môi: “Phàm… Đừng, đừng thế… Em khó chịu mà… A, cho em …~”

      Người đàn ông giọng cười, an ủi : “Bảo bối, nhẫn nhịn chút, giúp em mà, cam đoan so với giờ còn thích hơn!” xong, còn thăm dò từng chỗ trong tiểu huyệt của , thúc vào mạnh mẽ ban đầu trở thành dày vò tinh tế, côn thịt chỉ có tiến vào rút ra, xoay tròn trong tiểu huyệt. Đột nhiên, ấn chỗ trong trí nhớ, đến nơi thoáng có chút thịt hơi cương lại, người dưới thân “A…” tiếng ngẩng cao đầu, nâng thân mình lên, động huyệt càng thêm thít chặt vào nơi mẫn cảm của , miệng hơi nhếch, xem ra tìm đúng chỗ rồi.

      Thế là, hai tay nắm chặt bộ ngực , chuyên tâm chơi đùa cặp nhũ trong tay, cảnh này khiến ban đầu hữu khí vô lực cũng trở nên kích động hẳn lên, hiểu rằng cái tên “đáng ghét” này muốn làm bậy. Tuy rằng biết ý đồ của , nhưng mỗi lần thế này khoái cảm lại nhiều tả xiết.

      “A…Phàm, đáng ghét… Đừng… Ừm… Em chịu nổi… Ưm, được.”

      “Bảo bối ngoan, chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”

      Tiểu huyệt gắt gao riết lấy côn thịt người đàn ông, nơi đó chỗ hạ thân còn chảy ra dòng mật dịch trong suốt, dịch dây ra đầy người họ, chậm rãi thấm xuống thành màu lam sẫn giường, khí căng đầy hơi thở dâm loạn ái muội của bọn họ. cảm thấy ý thứ của mình toàn bộ đều dồn xuống nơi dưới thân kia, cảm giác đó là kích thích, khi đỉnh mượt mà của người đàn ông ma sát vào, toàn bộ huyệt đều tê rần run rẩy, khiến nhũn cả người. Mà khi người đàn ông lui khỏi, lại khẩn trương chờ lần thứ hai đâm tới, huyệt khẩu ngừng co rút của giữ lấy thứ cường tráng của tàn sát bừa bãi trong cơ thể chính mình.

      “A…Ừm… Phàm, thoải mái… Thoải mái quá… Ừm, lại nữa .”

      bé nóng vội, thoải mái đến thế sao? Chúng ta nhanh hơn nữa được ?”

      “Ừm…Ừm…” ý loạn tình mê chẳng còn để ý người đàn ông gì nữa, thả lỏng thân thể, hai chân dài thon thả trắng nõn dang rộng hết mức, hai tay bất giác nắm lấy drap giường, đuổi theo cảm quan của chính mình, chuyên tâm hưởng thụ khoái cảm dục tiên dục tử người đàn ông đem lại.

      Người đàn ông nhẫn nữa, nắm chặt lấy vòng eo của , ra sức đâm vào, mỗi lần đều đẩy hết côn thịt vào tiểu huyệt, hướng tới nơi làm người ta điên cuồng kia, kích thích kịch liệt da thịt , rồi lại hung hăng rút ra, cứ như thế mãi, “lách chách”, trong phòng tràn ngập tiếng thân thể ái ân, hơn nữa còn có tiếng rên rỉ mê người của :

      “Ừm..Phàm, giỏi quá… Sướng quá, lần nữa…”

      Người đàn ông lại tâm ngứa khó nhịn, đảo vòng, rút ra toàn bộ, rồi lại lỗ mãng cắm vào. lần lại lần, như đóng cọc vậy.

      siết chặt nắm tay, hét lên chói tai: “Ừm… Mạnh nữa, em thoải mái quá… Sâu thêm nữa… Ừm.”

      bị đè nặng bởi kích tình, chỉ có thể nằm đó nhận người đàn ông đâm mạnh vào, sống chết như giao cả vào tay , tiểu huyệt kiều mị cũng càng lúc càng nhanh co rút lại, như tham lam rút lấy tinh hoa của , khiến lưng tê dại từng đợt, tiểu tinh này dường như còn thấy chưa đủ, mỗi lần cắm vào, đều phố hợp nâng người lên, đồng thời đè ép nam căn của .

      gầm lên khàn khàn: “ tinh này, chặt như thế, ai mà chịu được, bảo bối ngoan, thả lỏng nào… Nhé…”

      vẫn mặc kệ, vẫn theo đuổi cảm quan của mình khiến cho trận ân ái càng thêm kịch liệt. Đâm vào độ mấy chục lần như thế, đột nhiên của thấy đỉnh của hung hăng đâm sâu vào hoa tâm, liền nhịn được bối rối, tựa hồ muốn khuây khỏa nhưng lại luyến tiếc tê dại triền miên thế này.

      duỗi thẳng hai chân, kiều gọi: “A…Phàm, mau, tới … A, thích quá… A…”

      Người đàn ông nghe xong càng khiến cho quái vật kia tiến sát vào, đâm mạnh vào vường hoa kia, hoàn toàn khảm nhập vào trong nhụy hoa.

      “A a a… Tới rồi…”

      Đến cao trảo, ngửa cổ, bị kích thích đến thành lời, cảm thụ côn thịt của trong , trước mắt như lên pháo hoa, bảo huyệt như phát điên hút chặt lất nam căn, cong ngón chân chìm vào thiên đường khoái lạc.

      Tuy giao hoan nhiều lần, người đàn ông vẫn chịu nổi áp lực như thế, thoáng cử động chút, rồi thô bạo bắn ra trong cơ thể . Chậm rãi cúi xuống, hôn lên cái miệng nhắn gấp gáp thở của , cẩn thận nhấc mình lên, ghé vào người ổn định hơi thở chính mình.
      * hạ*
      sau khi qua cao trào, sắc mặt hồng hào, ánh mắt mê ly, thân thể yếu mềm, bộ ngực còn cứng lại trong khí, ràng là còn chưa phục hồi lại tinh thần, trong dư vị sau cao trào còn cảm thấy được cái tê dại khoái cảm khi nãy. Cảm giác mất hồn muốn chết đấy khiến mê muội tới mức hồi lâu sau mới ý thức “hung khí” của vẫn còn lại trong cơ thể , hờn hỗi nhàng đẩy cái đầu tóc đen cạnh mình: “Đáng ghét, còn ở trong nữa, ra mà.”

      Người đàn ông cười thầm, bàn tay to vuốt ve eo : “Sao thế, vừa cao trào xong. Khó chịu à?”

      “Hừ, ràng biết mà còn hỏi người ta.”

      “Đúng, biết, tiểu bảo bối lúc lên đỉnh cực kì xinh đẹp, ràng chịu nổi mà còn hút chặt như thế, là muốn rút hết của đó sao?”

      Đối thoại trơ trẽn như thế là đỏ bừng mặt, muốn đứng lên tắm rửa cái, lại ngại côn thịt của người đàn ông nằm nàng nên được, thẹn quá hóa giận: “Thiệt là nhàm chán, lần nào cũng hỏi người ta như thế, chán à?”

      Hiển nhiên, biểu của như thế lại khiến tâm tình người đàn ông càng tốt, rút khỏi cơ thể , vuốt ve tiểu huyệt mềm mại của , liếm vành tai , dùng giọng thỏa mãn trầm thấp mà : “Đúng thế, nhàm chán vậy đấy. Vừa rồi em có nghe thấy , khi ra khỏi tiểu huyệt của em hình như có tiếng vang, nghe như là phản đối, hay lại vào lần nữa, cho em thích lần nữa nhé?” xong còn vuốt ve ám chỉ hạ thể .

      lâm phải đại địch như thế, giãy dụa muốn đứng lên, lại nhìn thấy Dịch Dương thân tây trang thẳng thớm, hiển nhiên đứng ở đó hồi lâu, nhận ra đối thoại của bọn họ đều lọt vào tai , khỏi bối rối vô cùng. Người đàn ông làm chuyện xấu thế mà lại thản nhiên: “À, về rồi hả?”

      “Đúng thế, tôi biết rồi nhé, các người thừa dịp tôi vắng mặt…” Người đàn ông tràn ngập nam tính dương cương thế mà lại có chút u oán, chưa xong lách mình vào phòng tắm cạnh đó, chốc sau truyền ra tiếng tắm rửa. Cái vị giường kia cười thấu hiểu, đứng dậy cầm khăn mềm lau hạ thể của , thấy hộ trơn bóng còn lấm tấm bọt dịch, mà tiểu huyệt tinh kia thế mà lại còn khép vào mở ra, chậm rãi phun ra nuốt vào tinh dịch của , ánh mắt người đàn ông khỏi tối sầm lại, gian nan nuốt nướt miếng, như bị dụ hoặc vươn ngón giữa đâm vào tiểu huyệt, khai thông ra càng nhiều tinh dịch.

      Trí Khương còn chưa kịp phản ứng, bị lực giữ chặt, nhìn lại, thấy người đàn ông vừa tắm xong sắc dục sung mãn gắt gao nhìn vào đóa kiều hoa. hào phóng cười, chuyển mình ra phía sau , nhàng nâng ngồi dậy, tay luồn dưới nách , xoa nắn cặp thỏ trắng, người đàn ông phía trước thở hào hển gấp gáp, nâng hai chân lên, để thứ sung mãn của mình lên bắp đùi , mò mẫm tiểu hạch bên trong, khiến cố há miệng thở gấp, tiếp đó kiên định nhấn ngón giữa vào, thuận theo tinh dịch người trước để lại mà xoay vòng bên trong, đưa đẩy. thấy dục vọng vừa mới bình ổn lại bị kích thích, người phía sau thư thái chăm sóc bộ ngực cũng siết tay, từng dòng mật dịch ngọt ngấy chảy ra theo ngón tay, khiến người đàn ông phía trước lại thêm dục hỏa tăng vọt. Kích tình thể ngăn lại lần nữa được trình diễn dưới rèm đỏ. khẽ nhắm đôi mắt, hồi tưởng lại khi mình gặp bọn họ, lúc ấy hẳn chẳng hề ngờ tới tình cảnh ba người tại ?
      Truyện toàn thịt , rất sắc
      Các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!
      Last edited: 5/5/15
      Dion, hikari2088, JupiterGalileo9 others thích bài này.

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 1: Vô tình gặp gỡ
      Trí Khương, mười sáu tuổi, là con . Ba Trí cảm thấy cái họ nhà mình rất cá tính, nghe rất chi là trí tuệ, mẹ Trí sinh ra con , hy vọng nó có thể xinh đẹp được như mình. Thế nên chỉ có độc nhất chữ Khương, phía là chữ “mỹ”, phía dưới là chữ “nữ”, hợp lại chính là “mỹ nữ”. Họ Trí, nên sợ con có sắc mà não bị ngắn. Hai bậc phụ huynh là vừa lòng cái tên này. Nhưng bé Trí Khương nghĩ thế, mà thấy cái tên này rất giống tên bé trai, chẳng hay xíu nào. Càng lớn, Trí Khương cũng chẳng thèm quan tâm nữa, , dù thích cũng là tên mình.

      Ba Trí được công ty phái tới thành phố khác để phát triển việc làm ăn. Thế là ba Trí đem cả nhà theo luôn. Mẹ Trí là giáo viên ngoại ngữ, nhưng cũng dịch sách nữa. Trí Khương được nuôi dạy rất tốt, đầu óc cũng tồi, trước kia học cà lơ phất phơ cũng có thể vào top trong trường, mẹ Trí cảm thấy trường học như thế cũng được tốt lắm, thành phố này có trường học rất tinh ở khu nhà quý tộc, hơn nữa còn có cả bậc đại học ở đó. Trí Khương phải đến trường này để học, bởi vì ngôi trường này điều kiện phần cứng rất tuyệt, tỉ lệ thi đậu đại học cũng rất cao. Thế nên, ba mẹ tìm người quen, xin cho Trí Khương thi vào cấp ba của trường.

      Đối với ngôi trường mới này, Trí Khương rất thích. Tuy rằng là trường quý tộc, nhưng khí vẫn rất tốt, hiệu trưởng già cực kì muốn các hành vi xấu làm ảnh hưởng thanh danh trường học, nên nội quy rất cứng nhắc với nhiều quy định, bao hồm học sinh đến trường phải mặc đồng phục y như nhau, đến căn tin dùng cơm giống nhau, thành tích tốt trong kì thi lưu ban hoặc thi lại. Hơn nữa Trí Khương thích phong cách giáo dục ở đây, kỷ luật trong lớp cũng tốt lắm, so với trường học của trước kia cũng khác mấy, liền vui vẻ học tập kết bạn.

      “Trí Khương, Trí Khương!”

      “Ai thế?”

      là, gọi cậu cả nửa ngày, nghĩ cái gì thế hửm?” Toàn Vũ cực kì bất mãn .

      “Ha ha, ngại quá, thất thần đấy mà.” Trí Khương đành ha ha, “Sao thế? Có chuyện gì?”

      “Ừm, Tiểu Khương Khương, câu thích nam sinh động hay tĩnh?”

      “Gì? Là sao?” Nam sinh động, chẳng lẽ là xác chết à?

      “Là thế này, tớ nghe các nữ sinh phân phe, nếu thích loại hình nam sinh năng động sôi nổi, theo phe Dịch Dương, còn nếu thích trầm tĩnh, theo phe Dực Phàm. Cậu theo phe nào? Cậu biết hai soái ca đấy chứ, đừng có biết đấy nhá!”

      “A, là như thế đấy hả… Chẹp, đói quá…” Lúc này Trí Khương chỉ muốn đổi cái chủ đề này, giỡn chắc, làm sao biết hai tôn thần thần đó cho được, tuần lễ đầu tiên vừa tới vô tình gặp họ, bản tính nữ sinh mách bảo nàng loại chuyện này cần phải khoe khoang làm gì, cho nên che giấu hành vi, cho người khác quan hệ của với bọn họ ra cũng tồi. Nhưng mà, đời này nào có nhiều “vô tình” như thế chứ, sao nhà của hai người đó lại vừa khéo cách nhà chỉ quảng trường? Sao đến hàng tạp hóa cũng vừa khéo chọn cùng loại đồ uống? Sao mỗi lần ngang sân bóng rổ bóng của Dịch Dương lại lăn tới ngay chân ? Sao mỗi lần ngang phòng nhạc lại nghe thấy tiếng piano Dực Phàm đánh trong đó?

      Đương nhiên là trùng hợp, nhưng để sau, có lẽ Trí Khương “ngốc bẩm sinh” hiểu được đâu.
      Hết chương 1
      OMG sắc quá:dead::dead:
      Dion, hikari2088, Mizuki4 others thích bài này.

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 2: Dực Phàm cùng Dịch Dương
      Phàm là trường học bình thường, thiếu hoa khôi giảng đường, tương tự, trường quý tộc cũng ngoại lệ. nay trẻ em phần lớn đều có gen tốt, ngoại hình đẹp chỗ nào cũng có, trường quý tộc cũng hề ngoại lệ luôn. Nhưng mà, hai soái ca phong vân của trường học, dù là Dịch Dương hay Dực Phàm cũng chưa bao giờ có tên bảng xếp hạng, bởi vì hai người bọn họ là nhóm riêng lẻ, fanclub muốn xếp họ chung với những nhân vật tầm thường khác, nên họ bảng đó. Trưởng bối hai nhà bọn họ rất thân thiết, bọn họ từ cùng nhau nghịch bùn, cùng nhau trộm xe hóng gió, cùng đánh nhau. Tuy rằng đặc điểm của hai người gần như bất đồng, nhưng tổ hợp tĩnh động như thế lại có lực sát thương rất lớn.

      Bọn họ khi ở trong trường tựa như hình với bóng, khó tránh lời ra tiếng vào, khiến ít người hoài nghi tính thủ hướng của bọn họ. Vốn hai người cũng có bạn thân thiết nào, huống hồ tới người , hơn nữa bọn học còn “Mạnh rời Tiêu, Tiêu rời Mạnh.” [Đến tột cùng ai cách được ai?], bị đồn đãi như thế cũng bình thường, được họ nhìn cái thôi cũng khiến fanclub mặt đỏ tim đập. Hai người ở trạng thái giằng co mười bảy năm đó, lúc này an vị trong phòng khách Khương gia chơi điện tử.

      “Hai người các , chơi lâu như thế, chỉ biết sai em bưng trà đưa nước, mấy tự gặm lương tâm mình hết rồi hay sao vậy?”

      “Ngoan, cho thêm xíu đá vô trà chanh .” Dịch Dương nâng móng vuốt xoa xoa đầu Trí Khương, vò loạn đầu tóc xoăn của . “ sắp thắng thằng nhãi này rồi, xong chơi với em.”

      “Hứ, em thèm vào…”

      Trí Khương thừa dịp này vụng trộm nhìn mặt Dịch Dương, mắt mí, cái mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi nhếch lên, aiz… khiến người ta ghen tị mà. này cũng là thanh tú quá , sao da cũng đẹp đến thế, phải mỗi ngày đều phơi nắng à. Hửm? Sao tao tên gia hỏa này đỏ vậy, game có gì kích động à? Trí Khương nghi hoặc nhìn màn hình game, ràng vẫn bình thường mà. Đứng dậy đổ nước, nên bỏ lỡ cảnh Dực Phàm “K.O” Dịch Dương, Dịch Dương ràng chiếm thế thượng phong lại bị bại dưới tay Dực Phàm.

      Dịch Dương ngượng ngùng buông tay chơi game ra, liếc xéo Dực Phàm, được đáp lại bằng ánh mắt “Ai biểu cậu lơ đãng, đáng kiếp.” Từ mấy ngày nay, cứ mỗi lần nhận ra, và Trí Khương đều “vô tình gặp” ở nơi nào đó. Nhớ lại buổi sáng hôm đó, Dịch Dương luôn có cảm giác ngọt ngào cùng xao xuyến.

      Trí Khương vừa vào trường, bị sóng tóc cuộn như hải tảo của , làn da trắng nõn, cái miệng chúm chím cười hấp dẫn, gặp qua ít mỹ nữ rồi, thừa nhận Trí Khương phải là mỹ nữ hạng nhất, nhưng ánh mắt của , tựa hồ có thể khiến người ta nhìn thấy hi vọng, khỏi suy tư về này. làm hành động mà tới cũng tin được – bỏ Dực Phàm lại mình, đuổi theo này. nhìn thấy vào cửa hàng tạp hóa, đứng trước tủ lạnh, cũng bất giác vào, giống như thực muốn mua đồ vậy.

      Trí Khương cũng chú ý bên cạnh có người đứng, tự cầm lấy chai nước lại, vừa đụng tới cái chai, lại bị bàn tay bên cạnh giành trước. Trí Khương kinh ngạc ngẩng đầu, phát chai nước bị tên đẹp trai như ánh dương này giành trước. Trí Khương cũng để ý chút nào, lần nữa cầm thêm chai, giành của chạy lấy người. Tuy rằng chưa câu, nhưng Dịch Dương cảm thấy đó đúng với mắt xanh của mình, khiến như bị phóng điện, tới khi lấy lại tinh thần xa. Dịch Dương mạnh mẽ ý thức được chuyện gì xảy ra, ném chai nước kia, đuổi theo. Tiếp đó, theo trí nhớ của bạn học Trí Khương, người hề quen biết lại đùa kiểu lưu manh, mặt dày mày dạn nẫng đồ uống tay , bảo là mình mang tiền. Đoạt chai nước thôi còn chưa đủ, còn cố ý muốn đuổi về nhà, là lấy tiền hộ tống bù tiền nước, Trí Khương cũng thiếu tiền mua chai nước, nhưng lại chẳng lay chuyển được , đành phải tùy ý thôi. Ai ngờ thỏa hiệp khi đó, lại giống như keo siêu dính, gỡ thế nào cũng xong. Học trong trường ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, cửu nhi cửu chi, tên đẹp trai này lại được nước lấn tới. Mà ba mẹ Trí Khương cũng thực thích , chưa ngăn cấm bao giờ.

      Trí Khương ràng lắm tâm ý của Dịch Dương, Dịch Dương nhưng lại rất ràng. biết mình thích rồi, bằng sao lại mong đến trường như thế, sao lại luôn chờ đường để chặn lại, sao buổi tối mơ thấy lại tự mỉm cười thế này. Còn nhớ buổi tối nọ, trong mơ màng, cảm thấy toàn thân mình nóng, nhất là chỗ mẫn cảm nam tính, khó khăn mở mắt ra, kinh dị phát nữ thần của , khỏa thân khóa người . như bị mê hoặc, nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại của , lại chậm rãi hướng lên ôm lấy đôi gò đầy đặn của , há miệng ngậm lấy đầu nhũ của , xoa nắn kiều nhũ, khiến cúi đầu thở gấp, thở hắt ra giật mình ngồi dậy, hơi gập chân lại, đem thân thể mềm mại của khóa giữa hai chân và ngực .

      Nơi mẫn cảm giữa hai chân nhàng để lên nam căn của , đỉnh ngực đào nhàng đụng chạm ngực , đường cong thân thể nàng dán vào khiến mạch máu căng phồng. Dịch dương buông vú ra, ôm chặt lấy , tìm được đôi môi hé mở, khát khao mút vào mật dịch của . Ban đầu chỉ là liếm môi , dần dần đón ý hùa theo biến thành cắn mút kịch liệt, cắn rồi lại cắn, Dịch Dương kéo người ra, phát khuôn mặt nhắn của đỏ hồng như uống rượu, ánh mắt trong veo như thế, môi có phần sưng đỏ, cái lưỡi nghịch ngợm lại còn vươn ra liếm liếm môi. Dịch Dương rốt cục nhịn được, lại hung hăng hôn xuống. kiên định mở khớp hàm ra, dùng lưỡi đẩy vào trong khiêu khích miệng , vuốt ve cái lưỡi linh hoạt, lại dụ dỗ đem đầu lưỡi vói vào miệng mình, dùng sức mút, phát ra thanh “lách chách”, thân thể mềm mại trong tay nhịn được vặn vẹo, đưa hai bầu ngực đến trước mặt . Dịch Dương vất vả ổn định tâm thần chấm dứt cái hôn này, huynh đệ của mình đều bị làm cương lên rồi, nhưng vừa thấy đến đầu nhũ sáng loáng trước mặt, vẫn khống chế được cúi đầu, ngậm lấy đỉnh đào nho của , trong nháy mắt kia, như nghe được tiếng kêu cao vút của công chúa lòng “A…”. Tiếng kêu này khiến hưng phấn cực kì, tay liên tục xoa bên vú, lại dùng lưỡi đùa giỡn với bên kia. Mỹ nữ kiều mị lại càng thêm rên rỉ. đòi mạng người ta mà, thế nhưng lại đẩy ra, cười mị chậm rãi cúi đầu, hôn xuống hạ thể của , đường ướt sũng. Dịch Dương thể tin được thiên đường đổ xuống đầu , nhưng mà thần trí lại đột nhiên tỉnh lại.

      đột nhiên mở to mắt, xuyên qua rèm cửa sổ, nhìn thấy trời gần tản sáng. Tay sờ sờ huynh đệ của mình, quả hiên lại cương, buổi sáng thứ mấy vì mơ thấy trong lòng mình mà thế này rồi. Bất đắc dĩ thở dài, lấy ra ảnh chụp dưới gối đầu, nhìn chăm chú miệng cười của , lại lần nữa tự an ủi với ảnh. hi vọng thứ ma sát chính mình là bàn tay bé của .

      Dịch Dương trong cơn khoái cảm tự an ủi và tưởng tượng của mình, hề phát cửa phòng bị lặng lẽ mở ra. Đợi đến khi cuối cùng gầm tên rồi bắn ra, mới phát Dực Phàm đứng trước cửa phòng. Lúc này muốn che giấu cũng muộn, bất quá cũng chẳng buồn che giấu cái gì, nam sinh thời kì trưởng thành thủ dâm là rất bình thường. Bất quá ánh mắt của Dực Phàm lại nhìn chăm chú hướng khác, Dịch Dương lúc này mới nhớ ảnh chụp của Trí Khương vẫn còn trong tay mình, vừa rồi tiếng gầm lúc cao trào cũng nghe thấy được. Thế là… Dực Phàm hẳn cũng biết rồi nhỉ. Dịch Dương cũng muốn giải thích gì, chỉ nhìn thẳng Dực Phàm.
      Hết chương 2
      hikari2088, Mizuki, Jin2923 others thích bài này.

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 3 : Buổi sáng đáng xấu hổ
      “Cậu thích ấy à?”

      Ngay lúc Dịch Dương nghĩ Dực Phàm còn muốn im lặng lâu nữa, Dực Phàm lại ném ra trái bom này, khiến hoảng loạn hồi, chờ đến khi phản ứng lại được mặt đỏ bừng.

      Dực Phàm thú vị nhìn tên em cùng lớn lên, là kiện tướng thể dục thể thao thế mà lại đỏ mặt giống như nữ sinh thế. chờ Dịch Dương tiêu hóa xong, lại tiếp tục quăng ra trái bom thứ hai.

      “Cái ảnh này của cậu ánh sáng tốt, cười tươi, ánh mắt cũng chẳng biểu cảm gì, kiểu này mà cũng khiến cậu có cảm giác được hả?”

      “Cậu được bậy, tớ cảm thấy đẹp lắm. Nhìn rất sáng sủa!”

      “Hừ, đây cho cậu, thế nào mới là ảnh đẹp.”

      xong, Dực Phàm lấy trong túi tiền ra mấy tấm ảnh, nhân vậy chính vẫn là Trí Khương, chỉ là, sao nhỉ, so với tấm ảnh của càng khiến người ta có cảm giác dục vọng. cười duyên dáng dưới tán cây bạch quả, lá vàng rụng dính vào mái tóc xoăn của , làm nổi bật khí chất của . Xuyên qua cravat carô, áo sơmi có phần mỏng manh, Dịch Dương tựa hồ có thể nhìn đến cặp ngực phập phồng, bên trong váy màu xanh hải quân, suối nguồn khoái hoạt bị che giấu… Ngừng, ngừng.

      “Chờ chút, cậu sao lại có ảnh của nha đầu kia?” Còn đẹp như thế nữa!

      “Thế nào, so với của cậu tốt hơn nhiều hửm?”

      “Cậu cũng chụp hình?”

      “Tớ biết cậu thèm mà, tấm này có thể tặng cậu. Sao thế? Còn chưa đủ à, chẹp, tớ còn rất nhiều.” xong lại lấy ra vài tấm nữa từ ví, có hờn dỗi, ngẩn người, đứng, ngồi, ghé vào bàn ngủ, còn mặc đồ thể dục nữa?

      Xem ra tên Dịch Dương này phản ứng vẫn chậm hơn mình nửa nhịp. Dực Phàm gì, hai tay chắp sau lưng ra khỏi nhà Dịch Dương. Người thân với Dực Phàm đều biết, tiểu tử này như thợ săn vậy, chỉ cần là con mồi nhắm, hiếm khi nào lọt lưới lắm. Tuy rằng còn năm nữa mới tới tuổi vào đại học, nhưng trường quý tộc cho tư cách nhập học. Nhân tài thế này đối với bậc đại học mà khác gì hổ thêm cánh, việc làm ăn nhà bọn họ giao hết vào tay là hoàn toàn đúng đắn, tuổi còn trẻ có kỹ năng đàm phán thường trường rồi. Ba Dực mẹ Dực nhìn thấy con giỏi giang thế cũng bớt lo, sớm sắp xếp du lịch vòng quanh thế giới, giao hơn phân nửa tập đoàn cho quản lý, đồng thời còn để lại căn nhà lộng lẫy cho .

      Dực Phàm qua hệ thống bảo vệ nhà, thay dép lê, xuyên qua phòng khách bóng người, nặng nề ngã lên giường lớn trong phòng mình. Dực Phàm biết ràng mình muốn cái gì, từ lúc Dịch Dương còn mông lung đấu tranh tình cảm, xác định này là người muốn, đó là loại cảm giác thể , có lẽ chính là cái gọi là cảm giác “ được vì sao tốt, chỉ là dừng được” . Quyết định xong, giả bộ lơ đãng hỏi thăm tin tức của Trí Khương, bao gồm việc thích uống nước ngọt có gas, thích uống trà sữa pha, thích ngồi dựa vào cửa sổ nhà ăn, thậm chí là cup 70B nữa (cái này có thể nhìn ra). đương nhiên cũng biết Dịch Dương thích , tuy rằng bọn họ từ thân thiết, cũng nghĩ tới quan hệ huynh đệ cùng chia sẻ , nhưng nếu phải chọn, cũng chẳng muốn cạnh tranh với Dịch Dương.

      “Cương sáng sớm”, Dực Phàm làm sao biết được, cũng thường xuyên ảo tưởng bảo bối của trần như nhộng, cặp đùi mê người kẹp chặt lấy thắt lưng , phối hợp luật động với , còn chủ động đem hai gò thỏ trắng nảy lên đưa đến tay , miệng . Thời kì thiếu niên trưởng thành luôn có mùi tình dục, trong mộg của Dực Phàm, Trí Khương chính là nữ mê hoặc lòng người. mặc nội y khêu gợi, lại trưng ra vẻ mặt thanh thuần lõi đời quyến rũ . ngồi bên người khi đàn dương cầm, vói tay vào quần áo , vuốt ve cơ ngực của , nghịch hai nụ thù du của , lại kéo tay xuống, nhéo nhéo cái bụng tinh tráng của , xuống chút nữa, xuống, kéo thắt lưng ra, cách lớp quần lót khiêu khích dục vọng của , thừa dịp hoảng loạn mà ghé vào tai thở dốc, vươn cái lưỡi mềm mại liếm ốc tai của . Tiếp theo lại ngồi , hai chân cũng an phận tiếp tục đùa côn thịt sưng tấy của , đến khi chịu được nữa, đứng lên cầm lấy eo , để chân đặt hai bên sườn , khiêu khích đâm về phía . nhàng rên rỉ, lộ ra cái cổ thiên nga trắng nõn mặc lưu lại dấu hôn loang lổ. gấp gáp cởi quần dài, quần lón, dùng đỉnh to như trứng gà ma sát đóa hoa của . càng kêu vang, như mời mọc .

      Nhưng mặc kệ tiến hành thế nào, trong mộng vẫn hề có cách nào tiến vào được tiểu huyệt mất hồn kia, mỗi lần tỉnh lại, đều vô cùng ảo não thầm oán mình sao sớm như thế tỉnh. Mà nay gặp được trường hợp tự an ủi của Dịch Dương, khiến ý thức được việc định vị con mồi cũng đủ lâu rồi, nếu nhanh tay bị tên khác nẫng mất. Quyết được chủ ý này rồi, vị thợ săn này mắt như phát ra tia sáng. Vừa rồi ở nhà Dịch Dương chỉ là hành động ngây thơ, đơn giản chỉ muốn cho tình địch đòn phủ đầu nho , nhưng kế tiếp, nhất định phải khiến bảo bối động tâm, hưởng thụ sủng ái của .
      hikari2088, Mizuki, naughtygirl_353 others thích bài này.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 4
      Rất nhanh, Dực Phàm biết đến cảm giác thất bại. lại lần nữa bất giác gào thét tên Dịch Dương: ta Dịch Dương, tôi bỏ xe thể thao của mình, mỗi ngày vì Tiểu Khương Khương thân ái cùng nhau đến trường, cậu vì cái gì mà giữa đường đều nhảy ra hả? Tôi lấy vô số cớ dụ Khương Khương đường khác, thế sao cậu lại hồn bất tán xuất thế hử?! Cậu biết tôi thích bạo lực, lại cố tình khoe cơ bắp trong tiết thể dục, sao tôi chịu cho nổi! Tôi mua cho ấy nước có gas, cậu biết khẩu vị của ấy mà lại mua chai nước thiệt bự, cậu làm như bảo bối là trâu hả? Muốn làm ấy chết hả? Cậu biết bảo bối học vất vả thôi, lúc nào cũng gây rối ấy, cái tên tiểu tử biết xấu hổ nhà cậy cứ xuất ngoài lớp của ấy mãi, cậu sao tôi có thể ? Nhưng cậu có biết thành động vật quý hiếm bị chiêm ngưỡng mất tự nhiên thế nào ? Cậu não nhưng ông đây có nhá, cùng lắm tôi sang nhà bảo bối, tránh được ôn thần cậu thôi.

      Toại được nhân nguyện, Dực Phàm ở nhà Trí Khương lại lần nữa nhịn được phát điên trong lòng: Tôi tới chậm bước hả? Sao nó lại ngồi trong phòng khách em của tôi? Còn trông thân mật như thế? Ba mẹ Khương Khương ơi, các người thấy ý đồ của tên sắc lang này sao? bị ăn tới còn xương luôn đó! Hai vị sao đánh nó ra ngoài ? Còn có, cậu sao dám lấy ly của bảo bối mà uống nước hả, còn uống cùng chỗ nữa chứ?

      được, còn như vậy nữa, Dực Phàm hít sâu hơi, bảo bối rất nguy hiểm. Dùng hai giây bình ổn lửa giận, treo lên nụ cười hồ ly, Dực Phàm rất lễ phép chào hỏi hai vị phụ huynh trong nhà, tiến vào phòng khách, lặng lẽ gia nhập hai người kia, thèm quan tâm tới cái trợn mắt của Dịch Dương, đưa bánh ngọt cầm lên. Thừa dịp Trí Khương sang bếp lấy đĩa, quay đầu:

      “Động tác nhanh nha.”

      “Đó là đương nhiên, giống ai đó luôn thầm, tớ là phái hành động.”

      “Nhưng phụ huynh hình như thích bộ dạng của cậu?”

      “Ha, vậy thích cậu chắc? Dù sao tại ấy cũng bài xích tớ, tớ còn có cơ hội.”

      Trí Khương ở bếp tự nhiên nghe được bọn họ chuyện, nhưng gần đây hành động của hai người cũng đủ khiến lòng nghi ngờ. Trí Khương chưa bao giờ, nhưng cũng nghĩ họ chỉ muốn làm bạn đơn thuần với , trước kia chị em trong lớp khi đương, bạn trai đến chở bọn họ về, mua đồ ăn cho bạn , rất phù hợp với biểu tại của bọn họ. Nhưng mà đương, phải chỉ mỗi tâm tình thôi, còn có những động thái ngọt ngào nữa, đối với hành vi quy phạm này của bọn họ, cũng hoàn toàn giống. Trí Khương cũng phải là bảo thủ, giáo dục trong nhà cũng quá giáo điều, có người trong lòng có thể đương thôi. Mấy ngày nay trước khi ngủ, cũng lo lắng vấn đề này, nếu thích người trong bọn họ, vậy quen, nhưng khi Trí Khương muốn chọn trong hai, lại phát Dịch Dương chơi bóng rổ ngoài nắng rất tuấn tú, Dực Phàm ngồi trong nhà chơi dương cầm cũng tồi. Nhưng Trí Khương cũng ràng chính mình vẫn chưa có gì gọi là động tâm, cảm giác của đối với bọn họ, cũng chưa tính là bạn, hẳn chỉ là bạn học hay đàn thôi, hơn nữa làm sao có thể đồng thời thích hai người cơ chứ? bị hàng ngàn người phanh thây đó. Hơn nữa hai người bọn họ cũng mang bộ dạng muốn cùng đương, có thể chỉ là tự mình đa tình mà thôi. Nếu là chính mình suy nghĩ quá nhiều, vậy phiền não gì chứ, cứ thoải mái làm bạn phải được rồi sao? Trí Khương ngốc nghếch à, lẽ quên mất nam nữ trước khi đương còn có giai đoạn khác gọi là “theo đuổi” sao?

      Nếu Dịch Dương và Dực Phàm biết trong cái đầu heo của nàng là loại tư tưởng này, nhất định đấm ngực giậm chân, kêu la chiến lược sai lầm. Nhưng mà họ có khả năng biết, nên tinh lực tại dùng để phân cao thấp với nhau. So với Dịch Dương nhe răng nhếch miệng, Dực Phàm có vẻ vân đạm phong khinh nhiều lắm, nhưng trong lòng cũng chẳng bình tĩnh gì. đối với đại đa số việc đều thực tự tin, duy độc chuyện tình cảm lại bằng , bởi vì biết tình cảm hầu hết đều dính dáng tới lý trí, hơn nữa đối thủ lại là em tốt cùng lớn lên từ , rất ràng tác phong làm người và mị lực của nó, dù có hơi bốc đồng, ngây thơ, đôi khi còn vô tâm vô tính, nhưng chỉ cần nó nhận thức chuẩn được tình gì, có thể làm rất tốt. Bốn ba Dịch hi vọng kế thừa nghiệp luật sư tổ truyền, nhưng tiểu tử này lại thích làm thẩm phán pháp luật này nọ, tiếp quản gia sản mà cố tình đầu tư vào nghiệp IT. Dịch Dương cao ngạo lại muốn làm lập trình viên nho làm công cho người khác, học tập kĩ thuật IT rồi dùng quan hệ của nhà mình, mở công ty , chiêu mộ rất nhiều đàn ưu tú trong lãnh vực IT của trường quý tộc về mình, môn quy của công ty kinh doanh cũng rất thoải mái linh động. Hơn thế nữa, vì thường xuyên vận động nên làn da có màu lúa mạch khỏe khoắn như ánh mặt trời khiến ít thiếu phụ, đàn em điên cuồng. Đối thủ như thế đáng sợ, khéo là, bọn họ đều cố chấp như nhau, đặt ra mục tiêu là nhất định phải thành công. Nếu đổi thành người khác, Dực Phàm ra có thể đùa giỡn thủ đoạn, nhưng đối mặt với em tốt lại được. Dực Phàm sợ thua, lại cam lòng thoái nhượng.

      Đâu chỉ mình Dực Phàm tính toán, Dịch Dương cũng tin tưởng mình như thế, chỉ hận thể đánh nó cảnh cáo nó tránh xa bảo bối chút. Hai người cứ như thế, đến tận khi họ đạt thành hiệp nghị đầu tiên…

      Sau đó, Dịch Dương cùng Trí Khương đến trường, có thể tự do chi phối thời gian lên lớp buổi sáng và thời gian ăn trưa, Dực Phàm phục trách buổi chiều và thời gian hoạt động ngoại khóa, cùng với Trí Khương tan học về nhà. Khi Trí Khương ở trong nhà, nếu có lý do gì được . Cuồi tuần mỗi người được chi phối ngày. Cuộc của Trí Khương đáng thương bị chia thành hai phần dưới tình huống thể nào cảm kích nổi.
      Dion, hikari2088, Phương Lăng8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.