Chương 4 (H )
“Bạch học trưởng…” Tôi vội vàng chạy, vọt vào trong lòng nam tử, ngẩng đầu nhìn , ngọt ngào cười. Nam tử tuấn tú, thân áo trắng tựa như tiên tử, ôn nhu kéo tôi ra khỏi lồng ngực , khẽ véo mũi tôi, khóe miệng cong lên tao nhã
“ tại còn gọi Bạch học trưởng?” Mắt tôi lại bắn sát khí ra bốn phía, ôn nhu nhìn tôi. “Ân…Kỳ.” Tôi cúi đầu tránh ánh mắt của . “Tuy rằng tại là bạn trai em nhưng là em thích gọi học trưởng ~. Như vậy vừa thân thiết lại đáng , xem, phải trong những bộ truyện tranh luôn gọi như vậy sao?”
, tôi rất thích manga, nhưng là… “ vậy, em chính là tác giả mới là ?” nhàng . “ Nó hội tụ hoạ phong tình sắc mà tình dục, H mỗi lần đều vừa đủ, hơn nữa đều là…Học trưởng, cái già nha, sao có khả năng, em cũng phải tác giả!” Tôi siết chặt nắm tay, nhìn bằng ánh mắt kiên định cho thấy mình chỉ là thích!
Bạch học trưởng, cho dù nghĩ em như vậy, cũng cần phải ra a, em hy vọng có thể mang hình tượng thanh thuần đáng trong lòng …Nội tâm của tôi hò hét.
bạc môi ấm áp dừng môi của tôi mang mùi tự nhiên thơm mát. Tôi tựa như bị mê hoặc, mở đôi môi mọng, cắn môi , vươn cái lưỡi thơm tho nhàng mà liếm, hảo mềm ngon miệng a.
“Oanh~!!” tia sét đánh xuống gọi tâm chí tôi trở lại, tại là khuân viên trường học, nhất định phải chú ý hình tượng. Tôi vội vàng đẩy ra,làm bộ dạng ủy khuất như tiểu bạch thỏ. khẽ thở dài cái, kéo tôi, hướng phòng học tới. Dọc đương gặp ít ánh mắt tràn đầy địch ý đều bị tôi cúi thấp đầu vờ như nhìn thấy.
Bạch Kỳ là hội trưởng của trường học, mắt phượng sắc sảo, phảng phất đẹp như tranh thanh lệ xuất trần, thân áo trắng nghênh ngang mà , phong tình vạn chủng rất là phong hoa tuyệt đại. nam nhân có phong thái như vậy, địa vị lại cao, phía sau nhất định ít fan hâm mộ.
Tôi cũng là người mê truyện tranh, thích những ảo tưởng của nữ sinh. Bất quá bộ dạng bình thường, cũng hoạt bát sáng sủa, quá xinh đẹp. Uưu điểm lớn nhất phải tự mình tìm hiểu lấy. Cho nên trong 3 năm học, việc tôi làm được nhiều nhất chính là đứng từ nơi bí mật gần nhất, xa xa liếc nhìn .
“ suy nghĩ cái gì vậy? Bộ dạng xuất thần như đều quên ..” Cự vật trong tiểu huyệt bất mãn, luận động nhanh hơn. “…Ân…” Nhịn được rên rỉ theo môi đỏ mọng phun ra. “Xem ra là đủ cố gắng..” đặt chân tôi lên vai, cự vật dũng mãnh thẳng tiến rút ra, hung hăng ma sát hoa tâm. “Em mệt mỏi quá..đừng……muốn…” rất mệt, toàn thân mềm nhũn nhưng lại bị trêu chọc mền nhũn, hoa huyệt ngừng đóng mở, thầm nghĩ dùng sức cắn quy đầu của , hung hăng hút.
Hết chương 4