Vương phi mười ba tuổi (giới thiệu)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Bạch Xương

      Kỳ Bạch Xương New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      1
      Truyện : Vương Phi Mười Ba Tuổi

      Nàng, là thủ lĩnh băng nhóm sát thủ, quyền sanh sát trong tay,luôn làm theo ý mình.

      là đế quốc tuyệt sắc Vương gia, thiết huyết lãnh khốc, uy chấn thiên hạ

      Nàng - sát thủ đại, xuyên , trở thành Vương phi xinh mười ba tuổi

      - cổ đại tuyệt sắc Vương gia, trong phòng tắm ra sức chống lại lợi kiếm khát máu . Ai hàng phục ai? "Bỏ chủ ý đánh ta, nếu đừng trách ta khách khí."

      Loạn thế chìm nổi, thiên hạ này vô cùng có là thiên hạ của nam nhi Phong vân hội tụ, kể xem kiếp này ai làm chủ ....
      Last edited by a moderator: 4/5/15

    2. Kỳ Bạch Xương

      Kỳ Bạch Xương New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      1
      Chương 1: Xuyên qua
      Trời chiều như lửa, cây đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện , gian nhiễm chút bụi trần. “Oanh.” tiếng nổ vang lên. Hoa đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. gian tĩnh mịch. “Tuyệt vời.” nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. “Đó là đương nhiên.” Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. “Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười người, cái người sống.” Tiếng phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, người dính đầy máu. “Thủ lĩnh, hoàn tất.”Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều, vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, chút cũng giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung bay giữa trời hoa đào, thân dày đặc sát khí. Dưới ánh chiều tà, con ngươi đen trong suốt sáng ngời, dường như cáng sâu hơn đen hơn, khiến người khác dám nhìn vào. Miệng đào , hai má phớt hông,lộ ra khuynh thành tuyệt sắc. Nữ nhân duy nhất trong sáu người, Lâm_ thủ lĩnh tổ chức sát thủ Thừa Long, là sát thủ đệ nhất trong giới sát thủ. Lúc này, nghe thấy báo cáo, nhướng mày ngạo nghễ cười, mang theo ngạo thị quần hùng, cuồng vọng cùng tự tin, vung tay lên : “.” Dứt lời xoay người liền hướng phía trước đến. Xa xa, tiếng cảnh báo loáng thoáng truyền đến. Bốn người lập tức theo ở phía sau, chút hoang mang, nhất phái nhàn nhã, thần thái kia quả thực coi rẻ hết thảy. Chiếc xe đen chạy đến, dựng trước mặt mọi người , cửa xe mở ra, nam tử tóc vàng cười nhìn Lâm : “Lão Đại chính là lão Đại,lần này so với những lần khác đều hoàn hảo, thời gian tính toán đích thực là vô cũng chính xác.” “Vô nghĩa, cũng nhìn xem lão đại chúng ta là người thế nào.” Nam tử áo đen vác mình truy kích pháo, trong mắt đều lóe lên kiêu hãnh cùng cảm phục. Lâm dẫn đầu, nghe vậy cuồng vọng cười,Thừa Long_ tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, lão đại như nàng ra tay, chút dấu vết cũng lưu lại, tiêu diệt ba nhà của Lâm Đường, chỉ là việc nhặt . Bước chân qua bậc thềm, Lâm hướng tới cửa xe mở. Từng bước bước ra, dưới chân đột nhiên trơn trượt, đầu liền hướng thẳng cửa xe đánh tới. Lâm khẽ nhíu mày, thân thể trong nháy mắt cư nhiên nghe theo lệnh bản thân, thẳng tắp đánh lên cửa xe, trận đau đầu hoa mắt ập tới, hô hấp bỗng trở nên khó khăn. Tất cả chỉ phát sinh ở khoảng khắc, ý thức cuối cùng biến mất, Lâm mơ hồ cảm giác bản thân dở khóc dở cười, làm thủ lĩnh tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới như nàng. . . . . . Cư nhiên lại đâm vào cửa xe của mình mà chết, quả làm chuyện cười cho thiên hạ,khiến giới sát thủ chê cười. Hoa đào tung bay, thế giới vẫn tiếp tục luân chuyển.

    3. Kỳ Bạch Xương

      Kỳ Bạch Xương New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      1
      Chương 2: Lưu Nguyệt
      Mặt trời rực rỡ,trời cao mây trắng. Nơi đây vốn dĩ là thế giới xa lạ. Trong tiểu viện yên ắng nằm trong Mộ Dung phủ, Mộ Dung Lưu Nguyệt sớm chết nhưng ai phát , đột nhiên mở mắt,ánh mắt sắc lạnh chút cũng còn vẻ yếu đuối trước kia , tản ra sát khí kinh người . Lâm, lúc này là Mộ Dung Lưu Nguyệt chậm rãi đánh giá căn phòng đơn sơ trước mắt, cúi đầu nhìn thân thể của chính mình. Mộ Dung Lưu Nguyệt, nữ nhi thứ ba do vợ lẽ Mộ Dung Đại tướng quân Thiên Thần quốc thọ sinh. Bởi vì thân thể nhu nhược thể tập võ, mà sinh trưởng trong võ tướng thế gia cho nên được sủng , diện mạo chung yếu đuối ,thân cao đến mặt bàn.Nàng sống trong tướng quân phủ sớm mưu tính tranh đoạt nên lại càng bị đối xử bất công ,mới năm tuổi liền bị ném vào cái tiểu viên hoang vắng bên trong Tướng quân phủ , tùy ý tự sinh tự diệt, cho dù là bọn gia nô cũng mặc sức bắt nạt chèn ép nàng như món đồ chơi. À , theo như trí nhớ của khối thân thể này, mấy ngày trước đây, nữ nhân của Ngũ thúc_Mộ Dung Thu vì bất hòa với cha mẹ liền sinh khí dẫn theo đám gia nô chạy đến khi dễ nàng xem như giải tỏa , trước khi lại lại còn đem nàng đẩy mạnh xuống hồ. Thân thể nữ nhi mười ba tuổi này vốn luôn bị cắt xén khẩu phần ăn nên phát triển tốt, nay lại nhiễm phải bệnh thương hàn, mệnh của Mộ Dung Lưu Nguyệt giữ được ,khi tỉnh lại biến thành nàng,đệ nhất sát thủ đại. Khẽ nhắm mắt, Mộ Dung Lưu Nguyệt rất lạnh tĩnh tiếp nhận nguyên bản trí nhớ của Lưu Nguyệt , ánh mắt chậm rãi đảo qua nơi này . Kiếp trước tâm tính được huấn luyện, làm cho nàng bất cứ thời điểm đều có vẻ mặt băng lãnh thần sắc bất động.Ở đại nàng đáng lẽ chết, mà tại nàng vẫn sống, chẳng qua là sống ở thế giới khác mà thôi. Những việc phức tạp ấy xảy ra cuối cùng cũng là vậy hồi , sinh mệnh nếu có thể tiếp tục, nàng phải khiếp sợ lùi bước, mà là hảo hảo sống tiếp. Nếu ông trời cấp nàng lại thêm cơ hội, như vậy nàng đem thể hết bản thân mình cũng như bản thân Mộ Dung Lưu Nguyệt. sâu hít hơi, nàng. . . . . . tại phải Lâm,càng phải là đệ nhất sát thủ kia, mà là Mộ Dung Lưu Nguyệt_ con cháu Mộ Dung gia, người mà họ cho phép có bất kì tiếp xúc với bất kì ai. Lưu Nguyệt nhéo nhéo thân thể,quả thực gầy yếu, nhưng là cái cốt cũng tệ lắm, thân thể phải triển vọng , biết Mộ Dung gia dựa vào cái gì mà phán đoán. Lưu Nguyệt hướng gương đồng đến, dù sao dung mạo Mộ Dung Lưu Nguyệt tốt xấu gì nàng cũng phải xem qua. tơi trước gương đồng, Lưu Nguyệt nhìn lướt người trong gương, khuôn mặt bình thường hoàn toàn có gì nổi bật giữa đám người, hoàn toàn sánh được nhan sắc trước kia của nàng.


      Chương 3 : Tuyệt sắc
      Khẽ nhếch chân mày, trầm mặc trong nháy mắt. Lưu Nguyệt đột nhiên để sát vào gương đồng tinh tế quan sát mặt mình. Có cái gì đó đúng, biểu tình gương mặt nàng vừa thay đổi, thế nhưng bộ mặt của cái cơ thể này vẫn giữ nguyên trạng thái lúc nãy, gương mặt này quả có chuyện . Mặt mày khẽ nhúc nhích, Lưu Nguyệt xoay người bước ra khỏi căn phòng đơn sơ. Nơi này nàng có hạ nhân hầu hạ, chỉ có ma ma tuổi cao, bất quá rại cũng tiện lại nên cáo lão về quê. Nơi này chỉ còn lại mình nàng , muốn làm gì đều phải tự dựa vào mình Bưng chậu nước tiến vào, Lưu Nguyệt đứng trước gương đồng hung hăng rửa mặt. Hình ảnh phản chiếu trong gương làm Lưu Nguyệt chợt cả kinh, tái nhợt. khuôn mặt nhắn đôi mày diệp liễu, mắt đen to thăm thẳm như hồ sâu đáy. Mặt mày cùng với bộ dạng này quả chút bình thường, đây căn bản là là thiên tư quốc sắc, khuynh quốc khuynh thành. Mà điều khiến Lưu Nguyệt khiếp sợ, khuôn mặt này cùng nàng nguyên bản giống nhau như đúc, nếu thân thể này lớn thêm chút nữa, có lẽ nàng sống rất thoải mái. Vuốt lại dung nhan của mình, Lưu Nguyệt nhanh chóng tím kiếm thông tin trong trí nhớ thân thể này. Quả tuyệt sắc như vậy, nếu là lộ ra, Lưu Nguyệt có lẽ phải nhận đối xử như tại,vậy nàng vì cái gì lại phải che lấp dung mạo? “Con ta, con hãy nhớ kỹ, tại con thể tự bảo vệ bản thân, đừng cho bất luận kẻ nào thấy dung mạo kia, ngày con sinh nhật 18 tuổi nương về dẫn con .” Trong chỗ sâu nhất của trí nhớ, vang lên thanh hết sức ôn nhu, đó là nương của Lưu Nguyệt_ Âu Dương Tuyết. Khi Lưu Nguyệt năm tuổi, Mộ Dung tướng quân phủ tuyên bố nương nàng chết . Nhưng Lưu Nguyệt chính là nhớ , nương của nàng quả phải chết,mà là mất tích. Mất tích? Từ này quả thực kì diệu trong trí nhớ của đứa năm tuổi, tuy rằng nhớ rất ràng, nhưng lại dùng đến, “mất tích” nó bao hàm nhiều ý tứ. Nhếch nhếch lông mày, sau khi biết được những thông tin hữu dụng kia, Lưu Nguyệt quyết định tiếp tục để ý tới nữa. Đứng dậy lau lại khuôn mặt. Thực ra vậy cũng sai, nếu có năng lực bảo hộ chính mình, khuôn mặt này chỉ thêm gây họa, chắc chắn đem lại rắc rối cho nàng. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng lạn, trong phòng con người cũng được thay mới. Thời gian trôi qua, thấm thoắt cũng được tháng. Ngày hôm đó,Mộ Dung tướng quân phủ vang lên tiếng ca hát cười đùa khí vô cùng náo nhiệt, nghe là đại thọ sáu mươi của Mộ Dung tướng quân. Trong tướng quân phủ khách khứa đông đúc, quan to quý nhân trong triều đều nhất tề tiến đến chúc mừng, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng phái thái tử điện hạ cùng Tam điện hạ đến chúc thọ, cấp cho Mộ Dung lão tướng quân mở mày mở mặt, càng chứng tỏ Mộ Dung gia là võ tướng đệ nhất gia của Thiên Thần quốc .

    4. Kỳ Bạch Xương

      Kỳ Bạch Xương New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      1
      Chương 4 : Đại thọ
      khí náo nhiệt ngày đại thọ của Mộ Dung phủ dường như mảy may khuấy động gian yên tĩnh của Mộ Dung Lưu Nguyệt. Vốn dĩ ,Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng là kẻ bị Môn Dung gia vứt bỏ, việc của nhà Mộ Dung dĩ nhiên chút cũng liên quan đến nàng. Ngồi ở ngoài phòng, Lưu Nguyệt khẽ nhéo cánh tay .Quả thực thân thể này tố chất cũng tệ qua tháng được nàng khắc khổ huấn luyện cũng tốt lên nhiều, đến mức bị gió thổi bay. Tuy rằng về cả tốc độ lẫn sức lực so với thân thể trước kia của nàng bằng phần mười nhưng dù sao cũng quá bất mãn. Đứng lên hoạt động chút xương vai, Lưu Nguyệt chuẩn bị bắt đầu bài luyện chạy bộ mười vòng nhằm gia tăng thể lực và tốc độ. “Ha hả, quái nhân như ngươi mà cũng dám chạy ra đây phơi nắng, sợ mặt trời bị ngươi dọa chạy mất hay sao?.” Tiếng chanh chua chói tai vang lên cùng với đó là đám cả nam lẫn nữ ăn mặt sặc sỡ như khổng tước cùng nhau kéo tới. Khẽ nhíu mày, Lưu Nguyệt xoay cước bộ hướng về lũ người đến. Cầm đầu là nữ nhân thân khổng tước lục, đầu cắm đầy chu sai, trang điểm rực rỡ càng thêm phần xinh đẹp, nhìn qua cũng có chút tư sắc. Nhưng dù sao gà rừng ẫn là gà rừng dù có trang điểm ăn mặt cách mấy cũng thể hóa thành chim phượng hoàng . Lưu Nguyệt mặt mày lạnh lùng,Mộ Dung Thu kia chính là kẻ hại chết Mộ Dung Lưu Nguyệt. “Phải chăng tự nhìn đức hạnh bản thân lại còn dám ra đây dọa người. Ta quả cũng bị ngươi dọa cho giật mình nha, bít ngươi định chịu trách nhiệm thế nào đây.” Người có khuôn mặt trái xoan phía sau Mộ Dung Thu lên tiếng, vẻ mặt chút hảo ý. Lời vừa ra, xung quanh lập tức đổ đến trận cười vang, loạt ánh mắt hèn mọn nhất tề đều hướng đến Lưu Nguyệt. Người vừa chính là nữ tử của Ngô quản gia, kẻ suốt ngày theo đuôi Mộ Dung Thu,luôn ôm vọng tưởng ngày có thể biến thành phượng hoàng. Nàng ta cũng thường xuyên khi dễ nàng, và cũng là kẻ đồng lõa đẩy nàng xuống nước. Ánh mắt lóe lên tia sát ý, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía đám người vừa tới, mắt đen kia giống như hồ sâu đáy, tưởng như có thể đem hết thảy nhấn chìm vào đó. Vẻ bề ngoài bình tĩnh dường như che dấu loại khí tức, loại khí làm cho khí xung quanh như lắng lại rồi trầm xuống. Trường tiên trong tay bắt đầu vũ động, Mộ Dung Thu nhìn vào mắt Lưu Nguyệt, bất chợt run rẩy, cảm giác đó, ánh mắt đó làm cho nàng bỗng cảm thấy nguy hiểm cùng ớn lạnh . Bình tĩnh nhìn lại, Mộ Dung Thu nhận ra khí tức kia dường như tồn, Lưu Nguyệt vẫn là cái dáng vẻ yếu đuối trước kia. Lửa giận bỗng chốc bùng lên, nàng dù sao cũng là viên minh châu tay đại bá, trong nhà được xem như bảo bối, là đệ nhất mĩ nhân của Thiên Thần quốc, chẳng lẽ lại phải run rẩy trước tiểu nha đầu.Hỏa khí trong người liền bạo phát.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Kỳ Bạch Xương bạn ơi, post truyện trong cùng 1 topic nha.
      Post chương mới vào ô comment bên dưới đó bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :