1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngốc nghếch và Phúc hắc: Hoan hỉ tiểu oan gia - Mèo Quên Hô Hấp

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 3: Đôi oan gia (3)
      Nhưng là chỉ cần Trầm Mặc Trần theo mẹ của rời , Đào Tử liền khóc đến tê tâm liệt phế, kinh thiên động địa, cho đến khi mệt mỏi, buồn ngủ, mới chịu buông tha.

      Mẹ Đào Tử còn cách nào, chỉ đành mỗi ngày đến nhà của Nguyệt Vi hỏi mượn Trầm Mặc Trần lát.


      Ngược lại Nguyệt Vi vô cùng vui mừng, bên kéo Trầm Mặc Trần, bên liên tục dụ dỗ ý định lừa ra ngoài, “ mau, Trần Trần, theo mẹ vợ đến nhìn vợ con .”

      Trầm Mặc Trần buồn bực ngẩng đầu, hỏi Nguyệt Vi: “Mẹ vợ là gì?”

      Nguyệt Vi cười tủm tỉm trả lời: “Chính là mẹ của Đào Tử.”

      “A.” Trầm Mặc Trần gật đầu, ngoan ngoãn nắm tay của mẹ Đào Tử, theo, dù sao ở nhà Đào Tử cái gì cũng có, tuy rằng bộ dạng của đứa bé kia có xấu chút, nhưng mà điều đó cũng có ảnh hưởng gì đến là được rồi.


      Thường xuyên qua lại, hàng xóm láng giềng ai ai cũng biết chuyện này, khi nhìn thấy mẹ Đào Tử nắm tay Trầm Mặc Trần, lại bắt đầu đùa giỡn : “Ơ, mẹ Đào Tử, lại đón con rể nữa à.”

      Mẹ Đào Tử mỉm cười, nắm chặt tay của Trầm Mặc Trần, thầm nghĩ trong lòng, chả cần biết sau này có phải con rể hay , chỉ cần có thể trị được tiểu ma vương Đào Tử là được.

      Đúng vậy, Đào Tử là tiểu ma vương.

      tháng lại tháng trôi qua.

      Đào Tử chậm rãi biết ngồi, biết .

      Chỉ cần thứ mà có thể đụng đến, lấy được, hoặc là vỡ thành nhiều mảnh, hoặc là bị cắn đến nhìn ra được nguyên trạng của nó, hoặc là phía đông mảnh phía tây mảnh.


      Lúc mẹ Đào Tử dẫn Trầm Mặc Trần qua, Đào Tử dùng hai cái răng cửa của chiến đấu với cái chén inox của ba mình.

      Vừa thấy mẹ mình dẫn theo Trầm Mặc Trần vào cửa, chân và tay của Đào Tử khẽ lật cái, vững vàng tạo thành tư thế bò mặt đất, bò thẳng về phía Trầm Mặc Trần, vừa bò vừa cười: “Chồng...... Chồng......”

      Đúng, đây là bi kịch khác của nhà Đào Tử.

      Những đứa trẻ khác lúc bắt đầu biết đều kêu mẹ, ba, còn kêu bà nội.

      Chỉ có Đào Tử, tiếng thứ nhất lại là “Chồng.”

      Ngay từ đầu, ba Đào Tử còn nghĩ rằng con mình kêu la tùy ý, luyện tập cổ họng chút, nhưng càng về sau liền phát , chỉ khi có Trầm Mặc Trần, mới hướng về ngừng kêu lên: “Chồng...... Chồng......”

      Chẳng lẽ......

      Cuối cùng ba Đào Tử đau thương đến rơi nước mắt, mọi người đều con lớn giữ được, còn con nhà ông, còn chưa có lớn, muốn lòng dạ ở người của chồng nó.

      Đương nhiên, lúc việc này xảy ra, Trầm Mặc Trần còn chưa đủ ba tuổi, vẫn chưa biết từ chồng này có ý nghĩa là gì, nếu biết được, dựa vào tính cách của Trầm Mặc Trần, khẳng định ngay tức khắc nhào vào bóp chết Đào Tử.

      Mẹ Đào Tử bất đắc dĩ thở dài, nhìn Trầm Mặc Trần ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, và Đào Tử vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm , tia sợ hãi lại nổi lên.

      Chỉ có lúc Trầm Mặc Trần ở đây, Đào Tử mới có thể biểu đứa bé điềm đạm nho nhã, cười đến vô cùng thục nữ lại thêm vài phần ngại ngùng, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, làm cho Nguyệt Vi mở miệng khen ngừng, hiểu chuyện, điềm đạm nho nhã, nhu thuận, cỡ nào ...... Làm cho người khác thương .

      Những thứ đó đều là giả! Giả!

      Mẹ Đào Tử trong lòng ngừng giận dữ gào thét, cần bị lừa gạt bởi lớp ngụy trang của con dâu!! Đó là tiểu ma vương chọc phá nơi nơi, Chỉ có diện mạo của !

      Chờ chút...... Con dâu?

      Mẹ Đào Tử kinh ngạc, ngờ bản thân mình bất tri bất giác, đem hai đứa trẻ ghép thành đôi.
      Last edited: 2/5/15
      ThiênMinh, Nhitocngan, Iluvkiwi22 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      aiz, chương này dễ thương thế :ex10: từ đầu tiên lại là "chồng" cơ đấy, tội nghiệp ông bố bị con bỏ qua bên :v :v :v
      là hóng hớt chuyện hai bạn chẻ về sau quá mừ
      lovesu thích bài này.

    3. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 4: Đôi oan gia (4)

      Ba của Trầm Mặc Trần tuy rằng còn trẻ, nhưng là giáo sư đại học, khoa nghiên cứu là lịch sử Trung Quốc, tuy rằng nghiên cứu lịch sử, nhưng tư tưởng của ông chút cũng cổ hủ, thậm chí còn có những suy nghĩ mà người thời đại cũ có, tư tưởng rất tiến bộ.

      Nếu , lúc trước Nguyệt Vi với ông về việc đến nhà Đào Tử đưa sính lễ, ông cũng vỗ đùi đồng ý.

      Theo lời của ông, đây vừa là việc kế thừa truyền thống, vừa là hành động làm người khác kinh sợ.

      Kế thừa truyền thống chính là chỉ việc đính hôn cho hai đứa , ông cũng phải người đầu tiên trong lịch sử, cũng phải là người cuối cùng.

      Hành động làm người khác kinh sợ ý chỉ, ông cảm thấy trẻ em nếu muốn sớm, vậy phải sớm chút, đợi đến lúc mười tuổi, kia còn có thể gọi là sớm sao, những vị hoàng đế trong lịch sử lúc tám tuổi cưới vợ.

      Như thế, dưới ủng hộ của ba Trầm Mặc Trần, Trầm Mặc Trần ở trong tình huống hay biết, bị bán. Đương nhiên, còn có người bị bán khác là Tô Đào.

      Đợi cho đến lúc Trầm Mặc Trần bốn tuổi, Đào Tử được hai tuổi, trưởng thành thành đứa bé biết biết , mỗi ngày theo ở phía sau Trầm Mặc Trần, tiếng ngọng ngịu kêu : “Chồng...... Chồng......”

      “Chồng ơi đợi em với......”

      “Chồng ơi có ăn cái này ?”

      “Chồng ơi em đói bụng......”

      Trầm Mặc Trần trừng mắt nhìn Đào Tử với đôi mắt đen láy to tròn, khuôn mặt tròn trĩnh, dính chặt ở người của mình lấy ta đẩy ra chút tạo khoảng cách, cất tiếng trẻ con lên hỏi: “Em có biết từ chồng là có ý gì sao, em có biết chồng là dùng để làm gì ?”

      Đào Tử cắn ngón tay cái, đôi mắt mộng nước đảo qua đảo lại, nhớ đến hình ảnh tình chàng ý thiếp ngày hôm qua của ba mẹ mình khi ngồi ghế sofa ở phòng khách, lập tức vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc : “Em biết, chồng chính là dùng để hôn!!”

      Vừa mới dứt lời, liền bổ nhào về phía trước của Trầm Mặc Trần, lời nào nâng mặt của lên, ở khuôn mặt trắng nõn của hôn cái, tiếng “bẹp”, còn rất vang.

      Khuôn mặt của Trầm Mặc Trần đen lên, đứng ở tại chỗ sững người hồi lâu, rốt cục được lời nào xoay về phía nhà của mình.

      “Chồng ơi, muốn đâu?”

      Trả lời tiếng “Rầm” đóng cửa vang dội.

      Đào Tử đứng ở tại chỗ, cắn ngón tay, nghiêng đầu, nhớ kỹ chút, chính mình vừa rồi có phải hay làm sai? Ba và mẹ đều hôn môi, lại hôn má, có lẽ vì chuyện này mà Trầm Mặc Trần vui.

      Sau khi có kết luận, Đào Tử vỗ vỗ hai tay, vui vẻ về nhà , được rồi, chỉ có thể đợi cho đến lúc gặp lại Trầm Mặc Trần, lại hôn lần nữa là được.


      Chính là, Đào Tử đợi rất nhiều ngày, đều có nhìn thấy Trầm Mặc Trần, tò mò, liền thừa dịp trước khi Nguyệt Vi làm, giữ chặt váy của bà hỏi: “Mẹ nuôi ơi, chồng đâu rồi?”

      Nguyệt Vi cúi đầu nhìn Đào Tử, vẻ mặt cười tủm tỉm trả lời: “Trần Trần nhà trẻ, vừa mới khai giảng, nhà trẻ là nơi học cách thích ứng với cuộc sống xã hội, phải ở đó ngày.”

      Nhà trẻ? Đó là dùng để làm gì?

      Đào Tử buông tay, chậm rãi về nhà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thể hiểu, cho nên cũng tiếp tục suy nghĩ nữa, dù sao nơi nào có chồng, cũng phải .

      Buổi tối mẹ Đào Tử tan tầm về nhà, liền nhìn Đào Tử nghiêm trang ngồi ở chiếc ghế đẩu , ở trong sân chờ bà, khi nhìn đến thân ảnh của bà, khuôn mặt bỗng bừng sáng lên.


      Chương 5: Đôi oan gia (5)

      “Đào Tử, con ngồi ở trong sân làm gì vậy?” Mẹ Đào Tử để xe dựa vào tường sân, sau đó về phía nắm lấy bàn tay bé trắng noãn, dắt vào nhà.

      “Mẹ, con cũng muốn nhà trẻ.” Đào Tử nâng khuôn mặt tròn trịa mềm mềm lên, nghiêm túc nhìn bà.


      “Con?” Mẹ Đào Tử khỏi bật cười, “Con chỉ mới hai tuổi, quá , nhà trẻ nhận con.”

      “Mặc kệ, con muốn .”

      “Vì sao?”


      “Bởi vì chồng cũng , con muốn cùng chỗ với chồng.” Đôi mắt to tròn mộng nước của Đào Tử léo lên vẻ kiên định, vẻ mặt mẹ thể đồng ý nhìn mẹ của mình.

      Mẹ Đào Tử lại lần có cảm giác con lớn giữ được.

      Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Đào Tử bàn bạc với ba Đào Tử, vẫn cảm thấy tuổi của Đào Tử quá , nếu nhà trẻ thể tự chăm sóc cho mình được, chờ thêm năm nữa rồi hẵn .

      Nhưng là Đào Tử chết sống chịu, thấy bọn họ đồng ý, lại bắt đầu “Oa oa” khóc to lên.

      Lần này khóc, quả thực là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ.

      Làm cho hàng xóm xung quanh đều chạy đến vây xem, còn tưởng rằng hai vợ chồng bọn họ ngược đãi Đào Tử.


      Vợ chồng Nguyệt Vi nghe thấy tiếng khóc, cũng mau chóng chạy đến nhà Đào Tử, vốn định khuyên ngăn, nghĩ đến khi nghe xong nguyên nhân lại thể cười khổ.

      Giáo sư Trầm sờ sờ đầu, suy tư nửa ngày, rốt cục cũng đưa ra phương án giải quyết: “Hiệu trưởng nhà trẻ đó tôi có quen, chờ ngày mai làm, đến hỏi thử, xem có thể hay dựa vào quan hệ, nghĩ biện pháp cho Đào Tử đến học.”

      Được bảo đảm của giáo sư Trầm, Đào Tử rốt cục ngừng khóc, với tay lấy khăn mặt lau nước mắt, đến bàn cơm bưng chén cơm lên chuẩn bị ăn cơm chiều, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn ông hỏi: “Cha nuôi, cho cha lừa gạt trẻ con a.”

      Giáo sư Trầm dở khóc dở cười, liên tục thề: “Lừa ai cũng dám lừa con dâu tương lai.”

      Ngày hôm sau, lúc giáo sư Trầm làm, Đào Tử cố ý dậy sớm, ra sân, đứng ở trước cửa nhà của Trầm Mặc Trần, vẻ mặt mong đợi nhìn giáo sư Trầm dắt chiếc xe đạp ra ngoài, cũng câu nào.


      Giáo sư Trầm bị nhìn chằm chằm như vậy có biện pháp, chỉ còn cách xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cam đoan : “Cha nuôi nhất định đem hết khả năng của mình để con được nhà trẻ.”

      Được bảo đảm của ông, Đào Tử vô cùng vui vẻ tránh qua bên, đứng cản đường nữa.


      cần , hiệu trưởng nhà trẻ đó vốn đồng ý, dù sao đứa hai tuổi còn quá , muốn đến nhà trẻ của bọn họ, thấp nhất cũng phải ba tuổi, nhưng là giáo sư Trầm lại dựa vào cái lưỡi dài ba tấc xương của mình, dùng hết logic, cuối cùng lấy danh nghĩa là con dâu của mình đến áp chế hiệu trưởng,lúc này hiệu trưởng mới miễn cưỡng đồng ý cho Đào Tử vào lớp nhất.

      Lúc đó, Trầm Mặc Trần ở trong lớp hết sức chuyên chú cầm bút vẽ vẽ, thích cùng những đứa trẻ khác chuyện, cũng thích ca hát nhảy múa với giáo, thích chuyện, thích cười, làm cho giáo hoài nghi đứa trẻ này có phải bị chứng tự bế hay .

      Nhưng mà, may mắn, khi Đào Tử đến, cuối cùng làm cho giáo của Trầm Mặc Trần cảm thấy, đứa này vẫn là đứa trẻ bình thương cũng có vui có buồn.

      Ngày đầu tiên Đào Tử đến nhà trẻ, liền trực tiếp chạy đến lớp học của Trầm Mặc Trần.
      Last edited: 5/5/15
      ThiênMinh, ly sắc, Nhược Vân15 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      bây giờ con 2 tuổi là con lớn giữ được rồi :yoyo38: đào tử vui quá mất, biết nhóc trần trần có cảm tưởng gì khi thấy đào tử, hờ hờ:yoyo36:
      aiz, hi vọng tiến triển theo hướng tốt, chớ đừng có lớn lên vì thấy bám người mà a hai ghét bỏ, đên khi chị tìm người khác theo lại là được đâu a :yoyo15:

      cố lên nhé nàng editor ✿♥‿♥✿
      Last edited: 20/6/15
      lovesu thích bài này.

    5. Lục Nặc

      Lục Nặc Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,832
      tui thích thể loại từ hồi bé xíu thế này ^o^ siêu dễ thương
      lovesu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :