1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      21, Cẩu Cẩu, may mắn may mắn . . .

      Lúc đó Tô Nhiên suy nghĩ, vì sao lại phải vất vả như vậy, vì sao lại muốn sống trong khu nhà cao cấp, danh tiếng, địa vị, quyền thế, nếu như có thể, chỉ muốn có mảnh ruộng tốt, gian nhà lá, sau đó nuôi con chó con, được ngắm trời chiều, trồng đủ loại cây.

      Bị người ta có chí hướng cũng tốt thôi, bị người mắng có tiền đồ cũng được, dù sao con người lúc còn sống cũng sống được vài chục năm, miệng cười thường mở ra quá khứ, sau đó hai mắt nhắm lại, còn thấy ai nữa! cuộc sống thoải mái, đơn giản như vậy, mình lại lựa chọn những ngày tháng cực khổ, buộc chính bản thân mình làm những việc mà ngay cả bản thân cũng thích

      Tô Nhiên phải thích giao tiếp với người khác, nhưng bởi vì muốn gia đình mình giàu có hơn, để để cho bà ngoại và dì nhìn mẹ cách thương hại : "Ba đứa con của mẹ con lại nghèo nhất, con cho mẹ mấy ngàn tệ, con lấy lại , coi như cho Nhiên Nhiên nộp học phí, hoặc là mua chút đồ ăn ngon."

      Loại thương hại này đả kích lòng tự ái của Tô Nhiên, bởi vì loại thương hại này bao hàm cả ý nghĩ mẹ đủ sức nuôi gia đình, bao hàm loại tình thân "Xem thường", rồi còn bao gồm quan tâm có cách nào cự tuyệt, nhưng mà loại quan tâm này khiến người ta rất đau lòng, tức giận và phát điên.

      Mỗi lần đến thời điểm này, Tô Nhiên cũng cố gắng kiềm chế lại oán hận trong lòng, sau đó cười với bà ngoại: "Bà ngoại, bà cầm , con thiếu tiền đâu ạ."

      vô cùng kiên quyết, nhưng lại bị câu của dì chận trở lại: "Sau này lớn lên, có tiền, lúc đó đền ơn cho bà ngoại."

      còn lý do cự tuyệt, mà lòng tự trọng cũng cho phép khóc lóc om sòm.

      Sau đó bà ngoại và các dì cao giọng trò chuyện, mà mẹ bắt đầu bận rộn, quét sân, nấu cơm, trông những đứa trẻ còn , mà Tô Nhiên ở trong đám đông cười ảm đạm.

      ra cần những điều thương tiếc như thế này, dì và bà ngoại tốt, có thể nhìn thấy, cũng ghi ở trong lòng, sau khi lớn lên tuyệt đối quên, số tiền này, cầm, rộn lòng!

      Cho nên, sau khi trọng sinh vẫn cố gắng hết sức.

      Cố gắng thay đổi tình cảnh nhà mình, cố gắng thay đổi chính mình, cố gắng thay đổi Tần Trạch, để tất cả mọi người hạnh phúc hơn, cuộc sống tươi đẹp hơn, nhưng mà cuộc đời có rất nhiều việc, phải mình cứ cố gắng làm được, chẳng hạn như, tình cảm của Tần Trạch đối với bản thân.

      Cho dù Tô Nhiên biết, tất cả mọi chuyện thể vội vàng, chậm rãi chờ đợi, ngày hoa nở, nhưng mà Tần Trạch càng ngày càng xuất sắc, trở nên sợ, trở nên vội vàng, muốn làm cho Tần Trạch ngay lập tức lòng mình, bất kể có bao nhiêu xinh đẹp tài giỏi xuất , trong mắt cậu, chỉ thích mình "Thích đến mức mất hồn, có chút ngốc".

      Mấy ngày nay, Tô Nhiên vẫn luôn luôn u ám, tuy có số ý kiến với lớp phụ đạo, nhưng lại để tâm, thái độ đối với Tần Trạch cũng mặn nhạt .

      Văn Phương và Lý Yến nhìn ra Tô Nhiên có điểm gì đó thích hợp, nhưng lại ăn ý mở miệng, họ vẫn cùng Tô Nhiên, ăn cơm, trêu đùa, nhìn những hoa khôi và hot boy trong trường.

      Nhưng mà, thái độ vơi Tần Trạch bằng trước kia, điều này khiến cho Tần Trạch rất buồn bực.

      Cũng khỏi suy đoán lung tung.

      Chẳng lẽ là vì mình đánh người Tô Nhiên thích nhất Từ Hải Dương, cho nên giận mình, trời ơi, Tô Nhiên coi trọng nhất là người nghĩa khí, thể nào vì như vậy mà giận mình được!

      Vậy. . . . . . Còn có lý do gì nữa sao, khiến Tô Nhiên lại đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, trước vẫn luôn mỉm cười ngọt ngào với mình cơ mà.

      Tần trạch đầu còn vài cọng tóc, bị hành hạ đến tan tác ~~ buổi tối nằm giường, vẫn còn nhìn chiếc khăn và bao tay Tô Nhiên đan cho mình than thở, haz, ngày mai lại là ngày buồn bực!

      Ngày qua ngay bỗng chốc đến tháng tư, cảnh xuân rực rỡ, chim hót hoa thơm, vạn vật phủ thêm màu xanh hoa cỏ, cả vùng đất được thay môt màu áo mới, mà tâm trạng của Tô Nhiên vẫn còn ở trong trạng thái ngủ đông, hồi phục giống như vạn vật.

      Mà tâm trạng của Tần Trạch càng ngày càng kém, cả người trầm xuống, ngay đến cả Tiểu Hoàng cũng vô tình bị cậu áp đến mức trầm theo, ép tới mức thở nổi, rất nhiều bạn học, muốn làm quen, cũng bị ánh mắt giống như sói đói đó dọa sợ phải nhượng bộ lui binh, haz ~

      Tần Trạch, Tần Trạch, nóng nảy lo lắng, làm cái gì cũng vừa ý, ánh mắt cậu nhìn Tô Nhiên, hình như trở nên buồn bã .

      Văn Phương và Lý Yến nhìn thấy vậy, trong lòng rốt cuộc xả được cơn giận, cái tên ngốc kia, cuối cùng bị dày vò rồi, đối với cậu ta quá tốt, đúng là cứ như Tô Nhiên nhà chúng ta nợ cậu ta vậy!

      Vì vậy Tô Nhiên lại cố ý chiến tranh lạnh, mà Tần Trạch giống như là sói đói cuồng bạo. . . . . Thi giữa kỳ kết thúc!

      Thi giữa kỳ, thứ tự xếp hạng có gì thay đổi, Tô Nhiên lần này tiến bộ hơn, rốt cuộc nhảy lên vị trí thứ nhất. Mà Tần trạch lại đành phải đứng sau Từ Hải Dương Chi, nhưng mà hai người vẫn đứng trong top 10.

      Khi Kim Hữu Nhân tuyên bố thành tích, cũng có phản ứng gì nhiều, nhưng lại mỉm cười đối với ba người, tỏ vẻ chúc mừng.

      Văn Phương và Lý Yến thậm chí cũng lời chúc mừng, ở bên miễn cưỡng ngáp cái, coi như là đáp lại. Hai người bạn này xấu quá ~~

      Còn các bạn học khác lại vô cùng bình tĩnh.

      Thành tích này ở trong dự liệu của mọi người, tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên.

      Mà Tô Nhiên và Tần Trạch vẫn "Chiến tranh lạnh", cũng trong thời gian thi giữa kỳ năm nhất trung học đó, khu dạy học phụ đạo của Tô Nhiên cũng được xây dựng lên.

      Lớp phụ đạo nằm ở đối diện trường tiểu học, trường trung học Minh Tú cũng cách đó xa, đặt tên là lớp phụ đạo "Cẩm tú", cái tên này này cũng có nguồn gốc gì lớn, chính là Tô Nhiên chỉ thuận miệng , và Triệu Xuân vừa nghe, cảm thấy rất được, hai lời, sử dụng luôn.

      Cẩm tú ( về sau lớp phụ đạo gọi là Cẩm tú ) bắt đầu hoạt động, chủ yếu chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất là tập trung vào việc quản lý học sinh tiểu học, bởi vì người lớn buổi ngày phải làm, có thời gian dạy kèm cho những đứa bé, vì vậy liền đem những đứa bé đó đến gửi, muốn Cẩm Tú chăm sóc hộ.

      Công tác ở bộ phận này, là làm điểm tâm chiều cho bọn , cơm tối, còn đốc thúc việc làm bài tập, kiểm tra, giảng giải, bình thường chia làm hai loại đó là phụ đạo bình thường và phụ đạo đặc biệt. lớp phụ đạo bình thường thời gian cố định là 6 giờ tối, chủ yếu những đứa bé lớp 1,2, số lượng bài tập ít, hơn nữa phụ huynh thường đón sớm. Mà lớp phụ đạo đặc biệt lại bắt đầu vào lúc 8 giờ tối, học sinh làm xong bài tập ở nhà xong, luyện tập thêm chút, tiếp tục tập trung tiến hành ôn luyện. bộ phận này nhận được khá hiều học sinh đăng ký, có khoảng 50 đứa bé.

      phần khác còn lại là nhằm vào những ngày nghỉ của học sinh trung học, toán học, ngữ, ngữ văn, khoa học, bốn môn, mà Tô Nhiên lại còn là cố vấn.

      Tuyển Giáo viên, là vấn đề.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      may là ở năm 2003 này, nhà nước đối với việc quản lý các giáo viên vẫn còn lỏng, lúc này các giáo viên trong trường vẫn có thể làm công việc khác ở ngoài , mà tiền lương Cẩm Tú trả cho mỗi giáo viên lại tồi, nên cũng tuyển được 5 giáo viên tiểu học, mỗi thầy kèm cho mười đứa bé, Triệu Xuân và bà ngoại, bà nội cũng giúp tay, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, cũng xem như khá ổn.

      Ngày nghỉ mời mấy thầy giáo dạy ở trường trung học, những giáo viên này lúc đầu nghe Tô Nhiên chỉ huy, dù sao Tô Nhiên cũng chỉ là học sinh, nhưng sau khi biết "Tô Nhiên" chính là học sinh suất sắc trong trường Minh Tú, hơn nữa bị Tô Nhiên cố gắng thuyết phục và ràng kế hoạch của nàng mọi người đều đồng ý, đều cam tâm tình nguyện làm theo.

      Sau khi giáo viên dạy học cho học sinh trung học cũng chuẩn bị xong, việc tuyển học sinh dễ dàng hơn nhiều.

      Rất nhanh nhóm học sinh đầu tiên đến đăng ký, khoảng 30 đứa bé, mặc dù vẫn còn ít, nhưng mà Triệu Xuân và Tô Nhiên cũng nản lòng, bởi vì điều này so với dự đoán của hai người tốt hơn nhiều.

      Để lấy được lòng tin mọi người , Tô Nhiên đặc biệt thúc đẩy ôn tập trong thời gian cuộc thi chuyển cấp, bởi vì danh tiếng bên ngoài của , cho nên học sinh đăng ký học rất nhiều, nhưng số học sinh tuyển thực chỉ có 300 người, sau này có người muốn đăng ký, nhưng bởi vì số học sinh quá nhiều, nên Cẩm Tú nhận thêm nữa, ngờ như vậy ngược lại danh tiếng của Cẩm Tú lại tăng vọt, vật hiếm mới quý, Cẩm Tú ngừng việc thu nhận học sinh, khiến cho số người có tiền rất thất vọng, vì tuyển sinh đúng thời điểm học sinh sắp thi tuyển cấp nên đúng như dự đoán trước, lệ phí Cẩm Tú thu cũng tăng lên dần, khiến Triệu Xuân kiếm được rất nhiều tiền.

      Sau khi toàn bộ mọi thứ ở Cẩm Tú vào ổn định, Tô Nhiên để cho mẹ quản lý, nàng đến lớp vào đúng hai khóa vào ngày thứ bảy và chủ nhật, thời gian còn lại vẫn đến cung thiếu niên luyện tập Violin, luyện được hơn nửa năm rồi, cũng sắp đến ngày thi, để thành thạo Violin rất khó luyện, Tô Nhiên ngoại trừ việc học tập phần lớn thời gian đều vùi đầu vào việc luyện tâp đàn Violin.

      Thỉnh thoảng lại đến nhà bà nội lần, đột nhiên nghe được thấy ông bác của ( chính là trai của ông Tô Nhiên) A Hoàng sinh chó con được mấy tháng rồi, Tô Nhiên mới kích động chạy tới nhìn.

      May Mắn dễ thương của , muốn đến xem chú chó này lát.

      Vừa nhìn thấy chú chó tròn vo lảo đảo lại nền xi măng trước nhà ông bác cách thích thú, nó có màu đen dùng cái mũi mềm mại của mình ngửi mấy cây cỏ đuôi chó mọc lên giữa khe hở xi măng.

      Hắc hắc, chú chó màu đen này của nhà trước đây tên là May Mắn(Kiếp trước ấy ạ))) , ra nó cũng phải đen toàn bộ, mà trước bụng và giữa trán có màu trắng, sau khi lớn lên, màu đen sẫm đó còn có lẫn ít long màu vàng, mà đôi mắt đen láy lại biến thành màu trà, lỗ tai dựng rất cao, phần lông lưng hơi cứng, nhưng đám lông đuôi lại rất mềm mại, vuốt rất thoải mái.

      Màu đen, màu đen, ha, tìm được rồi, chính chú chó này.

      Lúc này May Mắn, rất , hai tay là có thể bế nó lên được, đôi mắt nho , có chút tò mò nhìn Tô Nhiên.

      Rất đáng ! Tô Nhiên sờ sờ lỗ tai nho của May Mắn, sau đó gãi gãi cằm của nó, may mắn thoải mái ư hử mấy tiếng, sau đó nhàng, nhàng liếm tay Tô Nhiên cái, rồi vui sướng dao động cái đuôi của mình.

      Tô Nhiên rất vui, ghé mặt mình tới gần, liều mạng cọ cọ cọ vào đầu nó, hu hu, May Mắn, có thể gặp lại được mày tốt.

      May Mắn mất vào kỳ nghỉ đông năm thứ nhất đại học của Tô Nhiên, phải tự nhiên chết, mà là bị mấy người trộm cho trong thôn cho ăn bã thuốc.

      Nghe cha , May Mắn liều mạng cố gắng đến hơi thở cuối cùng để về, đợi đến khi trở về nhà, nó kêu ư ử tiếng rồi mới , sau đó ánh mắt nó xám ngắt, bốn chân cũng cứng ngắc, trong miệng hộc ra bọt màu trắng, ràng nó vô cùng vất vả, nhưng vẫn cố gắng tắt thể, nhất định đợi đến khi cha trở về, mới bằng lòng rời , tất cả tình cảnh đó khiến cho người đàn ông như Tô Tường cũng đỏ cả mắt, Triệu Xuân thậm chí thề sau này bao giờ nuôi chó nữa.

      rất lo lắng! lo lắng!

      May Mắn, chú chó tốt, mày có biết tại sao lúc đầu tao lại đặt cho mày cái tên tầm thường như vậy ?

      phải hi vọng mày mang đến cho gia đình chúng ta Đại Cát Đại Lợi, mà chỉ muốn cho mày có thể biến nguy thành an, bình yên tránh thoát mỗi lần gặp tai họa, nhưng mà. . . . . .

      May Mắn, nhóc ngoan của mẹ, lại cùng mẹ sống lần nữa đời nhé, bằng lòng ?

      Tô Nhiên, đem May Mắn đặt ở trước mặt A Hoàng, sau đó bản thân lui về sau cách đó đoạn.

      May Mắn, cho mày cơ hội lựa chọn, chính mày hãy lựa chọn cho kỹ?

      May Mắn, trước tiên ở dưới bụng A Hoàng lăn mấy vòng, mà Tô Nhiên cũng vội, chậm rãi chờ, dường như nếu May Mắn đến, đứng lên.

      Cuối cùng, sau khi May Mắn chơi đùa mệt, phát Tô Nhiên sắp hóa thành tượng đá, nó nghiêng cái đầu , rồi le đầu lưỡi hồng hồng ra nghiêm túc, rất nghiêm túc nhìn Tô Nhiên.

      Nhìn thấy vậy trong lòng Tô Nhiên hơi lưu luyến, được rồi, được rồi, nhóc con, tao lừa gạt mày thôi, nếu mày đến đây, tao cũng chờ đến lúc mày đến!

      Đột nhiên, nhóc con kia, lắc lắc bốn cái chân , chạy như điên vào trong lòng Tô Nhiên, quá vui mừng khiến Tô Nhiên ngã ngữa ra sau.

      Ôi, cái mông của tao.

      Nhóc con ở trong lòng Tô Nhiên, trợn tròn mắt, lè lưỡi, phe phẩy cái đuôi của mình.

      Hắc! hình như mày rất đắc ý!
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      oi....yeu be May Man qua di :yoyo45:
      xixon thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Mẹ, sóng gió mang thai. . .

      Triệu Xuân là người thích động vật, bởi vì bà đặc biệt thích sạch , mà nếu có động vật làm cho nhà loạn lên. Ba Tô và Tô Nhiên lại vô cùng thích động vật bất kể là mèo hay chó, ngay cả con gà con vịt cũng rất thích.

      Mọi người thường , Tô Nhiên là phiên bản của Tô Tường, bất kể là vẻ bề ngoài, hình thể hay tính cách.

      Khi Tô Nhiên ôm May Mắn về nhà, Triệu Xuân ở nhà trong tính toán sổ sách trong ngày, mà ba Tô ở trong xưởng dệt, đến tối thứ bảy và chủ nhật mới về nhà cho nên lúc này ở nhà.

      "Mẹ chó nhà bác cả có thể bắt về nuôi được rồi, con muốn nuôi con.” Tô Nhiên nhàng với Triệu Xuân hết sức chăm chú.

      có chút thấp thỏm, biết mẹ phản đối kịch liệt như thế nào đây? Nhưng bất kể mẹ có phản đối như thế nào cũng quyết tâm muốn nuôi.

      "À, vậy con bắt con về nhà , như vậy cũng có thể trong nhà cho chúng ta." Triệu Xuân cũng ngẩng đầu lên mà trả lời.

      Ặc, Tô Nhiên đem tất cả những lời mình chuẩn bị sẵn để phản bác lại nuốt trở về, kinh ngạc thôi!

      "Mẹ, con nghe lầm chứ, mẹ lại có thể trực tiếp đồng ý như vậy." Khó có thể tin.

      Triệu Xuân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên giữa đống sổ sách: "Cái con bé này. . . . . ." Mới vừa muốn tiếp, ánh mắt lướt qua đôi mắt đen lung liếng của May Mắn, le cái lưỡi hồng hồng ra nhìn về phía bà~

      Sau đó mặt của của bà vui vẻ như gió xuân, cười rực rỡ giống như hoa hướng dương.

      "Nhiên Nhiên, con làm việc gì càng ngày càng nhanh nhẹn đó, muốn nuôi con chó con bắt con chó về, nhìn dáng vẻ rất thông minh con đặt tên cho nó chưa?" Triệu Xuân trong giọng cũng mang theo vui vẻ hớn hở.

      Được rồi, được rồi, mẹ, mẹ kiếm được nhiều tiền lãi nên rất vui vẻ, tại hỏi mẹ cái gì, bà cũng đều đồng ý.

      Tô Nhiên cũng vui vẻ thoải mái, tiết kiệm bao nhiêu hơi sức để thuyết phục.

      "May Mắn, con hi vọng nó đại cát đại lợi, luôn luôn bình an sống khi già rụng hết răng, đứng tiện, ánh mắt cũng mờ thấy , đời sau của nó lại tiếp tục bảo vệ nhà của chúng ta an khang!" May mắn thuận lợi, hắc hắc, đặt cái tên hay, nhưng lại bao hàm bao nhiêu tâm ý của .

      "Ừ, cái tên rất hay, nó ăn cơm chưa? Con ra sau nhà tìm cái tô, cho nó ăn chút." Triệu Xuân dặn dò.

      "Azzz." Tô Nhiên ôm May Mắn, đặt nó ở trong nhà kho ở sân trước, ở chỗ trống, trải cái bao tải, sau đó cẩn thận nhàng đặt nó lên. Nhóc con này sợ hãi đè bụng mình sát đất, bốn chân duỗi hình chữ đại nằm đất, cái mũi căng lên, dám động.

      Nhìn thấy Tô Nhiên muốn , lo lắng thu chân của mình lại, muốn cùng ra ngoài, nhưng bởi vì nơi này xa lạ nên ngã cái rất đau, khiến Tô Nhiên rất đau lòng.

      Vội vàng đến ôm lấy May Mắn, cùng dẫn nó lấy cơm.

      Chờ đến lúc lấy cơm xong, lần nữa trở lại chỗ vừa nãy, cún con, bởi vì ngửi thấy được mùi thơm của cơm, cả khuôn mặt tiến đến gần tô cơm, bẹp bẹp bắt đầu ăn.

      Tô Nhiên nhìn dáng vẻ dễ thương của May mắn, chân giống như là mọc rể vậy, muốn nữa.

      Sờ đầu cái, gãi gãi nhột, nhéo lỗ tai, kéo kéo cái đuôi.

      Tại sao lại có sinh vật đáng như vậy tồn tại thế giới này, mặc dù May Mắn là chó bình thường nhất trong những chú chó bình thường, nhưng Tô Nhiên lại cảm thấy vật thể trước mắt, là chú chó đáng nhất thế giới.

      "May Mắn, mày đáng ~~" Tô Nhiên đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại May Mắn, hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua.

      Cho đến khi Triệu Xuân mặt đen lại: "Tô Nhiên, con tắm ngủ , cũng 9 giờ rồi, còn chưa ngủ ngày mai còn phải dạy học nữa!"

      Tô Nhiên giật mình, tha thứ cho , sợ nhất là mẹ, kiếp trước và kiếp này cũng có gì thay đổi.

      Từng bước quay đầu lại cùng May Mắn lưu luyến chia tay, May Mắn "U hử" gào thét, khiến trong lòng Tô Nhiên lại đau đớn

      "Mẹ, nếu cho May Mắn ngủ trong nhà nhé." đành lòng ! đành lòng!

      Triệu Xuân vẻ mặt hung dữ: " được!"

      Nhìn thái độ cứng rắn của Triệu Xuân, Tô Nhiên đành khuất phục, May Mắn ~~

      Nửa đêm, May Mắn rên rỉ càng lúc càng thê thảm hơn, Tô Nhiên nằm ở giường trằn trọc trở mình, nhóc con! Rời xa mẹ, đến gia đình xa lạ ngày đầu tiên chắc chắn rất sợ hãi.

      Tô Nhiên len lén rời giường, nhàng mở cửa phòng của mình, hi vọng quấy rầy mẹ.

      Mới vừa mở cửa, Tô Nhiên nhìn thấy phòng của mẹ vẫn sáng đèn, bên trong còn có thanh chuyện "Sột sột soạt soạt". Đột nhiên đoạn trò chuyện truyền vào tai Tô Nhiên , nhất thời dừng bước.

      "A Tường, tháng này cái kia của em chưa tối, có thể hay ?" Triệu Xuân giọng có chút lo lắng lại có chút mong đợi.

      "Kế hoạch hoá gia đình cho phép! Nhiên Nhiên mặc dù 13 tuổi, vượt quá xa khả năng có thể sinh đứa thứ hai 8 tuổi, nhưng chúng ta nếu vượt kế hoạch sinh đẻ sợ được làm giấy khai sinh, nếu có, sợ giữ lại được." Triệu Xuân giọng trở nên sa sút.

      ". . . . . ."

      thanh phía sau càng lúc càng , Tô Nhiên cố dùng sức để lắng nghe cũng nghe được chữ nào nữa.
      Last edited by a moderator: 21/4/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tô Nhiên lén xuống dưới lầu, mở cửa, ôm lấy May Mắn yếu ớt kêu, suy nghĩ lại mọi chuyện: bây giờ là mùng nửa năm sau, cuối tháng tư, mẹ và cha bàn luận chuyện này. . . . . . Có phải là chuyện kia hay ?

      Chuyện kia, Tô Nhiên có ấn tượng, năm đó, giờ phút này mẹ của bị sinh non, nghe bà nội lần đó tất cả đều là lỗi của , vốn dĩ cha và mẹ quyết định sinh em bởi vì nhưng mà biết chế độ như thế nào, đồng ý hay đồng ý cho phép sinh con, cho nên tìm bà nội nhờ hỏi chủ nhiệm phụ nữ, đương nhiên chỉ là bóng gió mà thôi!

      Mà bà nội lại là người đặc biệt thẳng, dối.

      Đến chỗ chủ nhiệm phụ nữ, liền hỏi chủ nhiệm: "À, chủ nhiệm, Triệu Xuân nhà chúng tôi muốn tối tới hỏi chút, nếu mang thai, có thể làm giấy khai sinh cho con . . . . . . phải Triệu Xuân nhà tôi đâu, chủ nhiệm, bà cần suy nghĩ nhiều đâu ~"

      Vì vậy chủ nhiệm đương nhiên suy nghĩ nhiều, ba lần bốn lượt tới báo cho cha, nếu sinh ra là tuân theo kế hoạch hoá gia đình ~ nếu sinh ra vi phạm quy định của quốc gia ~~ phạt
      [​IMG]
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :