1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quỷ Diện Vương Gia Độc Sủng Phi - Vân Khuynh Diêu (15) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tên truyện : Quỷ Diện Vương Gia Độc Sủng Phi

      Tác giả : Vân Khuynh Diêu

      Thể loại : Cổ đại- Xuyên

      Convert : thuongminh (tangthuvien)

      Edit : Gấu Bé Bỏng


      Giới thiệu:

      là vương gia có diện mạo như ma quỷ, người người nghe đến đều biến sắc, nữ tử thấy chỉ mong kịp trốn tránh.

      Nàng, y thuật tuyệt luân, là Thiên Kim Tướng Quân kinh tài tuyệt diễm, là Thiên chi kiêu nữ được nhận ngàn vạn sủng ái.

      Khi Ma quỷ va vào Tinh Linh, khi vương đối đầu vương, là chinh phục hay vẫn là trầm luân

      câu "Thiên hạ rộng lớn, chỉ muốn cầm tay nàng, đời này, phụ Như Lai phụ khanh" nàng cam nguyện sa vào bên trong võng tình của , cùng đồng thời sát phạt thiên hạ

      Thái Tử quay về gây xích mích tình cảm vợ chồng, nàng : "Nếu Phu quân ta là Ma, ta nguyện thành Ma "

      Khi tất cả mọi chuyện hạ màn kết thúc, mọi người mới phát , bọn họ chỉ muốn rời thế tục, vì chính mình lưu nhất phiến mạnh khỏe trời nắng mà thôi.

      Đoạn ngắn nhất:

      "Vương gia tốt " lão quản gia hoang mang hoảng loạn từ đằng xa chạy tới

      "Vội vã gấp gáp cái gì, có chuyện gì?"

      "Vương phi Nghĩa vương phủ "

      "Sao sớm, A Giáp, mang ngàn thiết kỵ bảo vệ Vương phi "

      "Vâng!" A Giáp lĩnh mệnh, cấp tốc rời .

      "Vương..... vương gia, Vương phi cầm bao độc dược Nghĩa vương phủ làm thí nghiệm thuốc, ngài ngăn cản sao?"

      "Ngăn cản, làm sao ngăn cản chứ nhưng cứ chờ vương phi chơi đủ rồi hãy ngăn cản, đừng quấy rầy hứng thú của Vương phi". Lão quản gia nhất thời biết gì, chỉ biết ngửa đầu nhìn trời.

      "Đúng rồi, Phúc quản gia, lấy chiếc xe ngựa đến , chờ sau khi vương phi chơi mệt rồi, hảo hảo ngồi xe ngựa trở về "

      .

      Đoạn ngắn nhị:

      "Phu quân, ta chuẩn bị dược thiện cho ngươi, sau khi ăn xong, lại tắm thuốc "

      "Nương tử, vi phu tốt đẹp " Vân Tương Tích gì, ai có thể nghĩ tới thiết huyết lãnh khốc Lạc vương gia dĩ nhiên sợ khổ.

      "Phu quân, ngươi ngoan a, ta lấy đường cùng mứt hoa quả cho ngươi"

      Quân Thần Lạc vẻ mặt đau khổ đem dược uống xong, nhìn Vân Tương Tích đầy mắt thương tiếc, hai tay liền đem nàng ôm ở trong lồng ngực tràn đầy ấm áp.

      Nha đầu ngốc, phải ta sợ khổ, chỉ là muốn ngươi đau lòng ta chút, cho ta nhiều thêm chút ấm áp mà thôi, ôn nhu dật mãn nhất thất.

      Đoạn ngắn tam:

      "Vương gia, hài tử trong bụng Vương phi làm sao , chỉ là thân thể vương phi quá yếu, cần cẩn thận nhiều hơn, nếu dẫn tới sẩy thai" .Đỗ thái y nơm nớp lo sợ , phải nhát gan, thực là vị Gia trước mặt này đáng sợ , sờ sờ đầu còn ở cổ, liền thở phào nhõm.

      "A Giáp, ngươi lưu lại bảo vệ vương phi, A Ất, theo ta "

      đêm, Thượng thư phủ chịu khổ diệt môn, Dĩnh quý phi phơi thây nơi hoang dã, tử trạng cực kỳ thảm.

      Trong kinh đồn đãi, trước khi phủ Thượng thư bị diệt môn, Lạc vương gia chỉ câu: "Thương tổn thê tử của ta, tất bị trừng phạt lại gấp trăm lần "​
      linhdiep17, AnAn, lion30122 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Tứ hôn

      Giữa mùa hạ sáu tháng, hoa sen trong hồ nở rộ, thực là đáp lại câu kia "Tiếp thiên lá sen vô cùng bích, ánh nhật hoa sen khác hồng" .Gió hây hây,trong tiểu đình bên cạnh ao sen, có bốn cái nữ tử đứng ở bên cạnh chiếc nhuyễn giường, giường mềm là thiếu nữ nằm như tiểu mèo lười, chỉ thấy thiếu nữ có khuôn mặt diễm lệ kiêu dương, nhưng càng thu hút chú ý của người khác là đôi mắt tinh khiết như lưu ly, sóng mắt lưu chuyển liền như có luồng phong tình, làm cho cả mọi người có vẻ linh động lên, phảng phất như Tinh Linh hoa sen trong hồ.

      "Tiểu thư, lão gia phái người đến thúc ba lần , ngài mau dậy " Lộng Cầm thực là rất phục tiểu thư, ràng vừa mới rời giường lâu, làm sao lại liền nằm xuống , nàng tiểu thư này a, thực là lười quá mức.

      "Lộng Cầm, ngươi cần ầm ĩ , ta ngủ tiếp chút nữa thôi, buồn ngủ quá nga" dứt lời, lại xoay người ngủ thiếp .

      "Tiểu thư, rời — giường — " cần phải nghĩ nữa, dám như vậy chuyện với Vân Tương Tích, ngoại trừ Lộng Kỳ còn ai dám làm thế.

      "Lộng Kỳ, ngươi dựa vào việc tiểu thư sủng ngươi, mọi người chúng ta đều dám vậy, đúng ! " Lộng Thư chua chua .

      "Được rồi được rồi, ta là dậy là được thôi đúng , mỗi ngày trình diễn như thế các ngươi thấy cũ sao mà vẫn diễn được, đúng rồi, Phụ thân gọi ta có việc gì vậy?"

      "Tiểu thư, ngươi tới chẳng phải biết sao, nhanh lên chút , hình như là gọi tiểu thư tiếp thánh chỉ đó." Lộng Họa nhàng , cũng nên bị bề ngoài Lộng Họa lừa gạt nha, nhìn ôn nhu như nước, kỳ thực bốn tỳ nữ bên người Vân Tương Tích đều là Tướng quân phụ thân cố ý huấn luyện đến để bảo vệ nàng.

      Năm người liền vội tới tiền thính.

      "Phụ thân, người tìm con sao?" Vân Tương Tích nhào vào trong lòng Vân Trấn Nhạc.

      "Hồ đồ, chút dáng vẻ tiểu thư đại gia khuê tú đều có." nhìn qua tưởng là răn dạy nàng, nhưng thần tình bên trong nào có tia trách cứ, trong đôi mắt cũng tràn đầy sủng nịch.

      "Vâng, Tích Nhi biết sai rồi" Vân Tương Tích nâng lên thân thể, hai mắt bất nhã lườm cái.

      "Còn ra mắt Thuận công công "

      "Thuận công công, hữu lễ ."

      " được được, này đúng là chiết sát nô tài mà" Vân Tương Tích lại bất nhã lườm cái, sao sớm , thấy lễ xong mới được, dối trá.

      "Nếu tiểu thư đến rồi, tạp gia liền tuyên chỉ."

      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Trấn Quốc tướng quân Vân Trấn Nhạc chi nữ Vân Tương Tích chính là đại gia khuê tú , lại tinh thông cầm kỳ thư họa, có thể kinh tài tuyệt luân, nay tứ hôn cho Lạc vương làm Vương Phi, sau ba tháng thành hôn, khâm thử.

      "Vân tướng quân, tiếp chỉ , tạp gia còn muốn hồi cung phục mệnh" Thuận công công cố ý nhìn tới Vân Trấn Nhạc sắc mặt tái nhợt.

      "Vi thần tuân chỉ, tạ chủ long ân."

      Nhìn Thuận công công rời , Vân Trấn Nhạc ngã ngồi ở ghế tựa trong lòng hận thể xé nát thánh chỉ trong tay. Ở Nam Việt quốc này có nữ tử nào muốn gả cho Lạc vương gia tàn bạo khát máu chứ, tâm Vân Trấn Nhạc nhất thời rơi xuống đến đáy vực.

      "Tích Nhi, cha tiến cung cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, yên tâm, cha để cho ngươi gả cho Lạc vương" xong muốn đứng dậy ra ngoài.

      "Ta Phụ thân ngươi đừng vội a, ngươi chính là có tìm Hoàng thượng cũng đồng ý thu hồi thánh chỉ, Hoàng đế lão tử đây là kiêng kỵ binh quyền trong tay cha, dựa vào lý do này thu hồi binh quyền đó."

      "Tích Nhi, binh quyền còn liền còn, cha chỉ cần ngươi hạnh phúc, bình an."

      "Vậy còn Nương? có binh quyền Cha lấy cái gì chống lại những lão bất tử của Thế gia tộc kia."

      Trong Tướng Quân phủ đều là lão nhân tận trung với Vân Trấn Nhạc, đối với Tướng quân phu nhân, bọn họ cũng biết ít.

      Nhất thời, trong thính phòng là mảnh trầm mặc.
      Halong-ngoc, linhdiep17, AnAn2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Lôi Ý Tương

      tới Vân phu nhân liền thể chút về đại lục này , cái thời đại này, thuộc về bất kỳ triều đại nào của Trung Quốc cổ đại, tuy đồng dạng là cổ kính, nhưng cũng tồn tại trong lịch sử mà bản thân Vân Tương Tích nhớ được, sai, Vân Tương Tích thuộc về triều đại này, nàng là bởi vì bị mưu sát mà xuyên qua.

      Thiên hạ ngày nay, tam quốc thế chân vạc, phương bắc có Dực Bắc quốc, tuy quanh năm lạnh giá, nhưng lại có binh cường mã tráng, là quốc gia binh lực cường quốc; phía nam có Nam Việt quốc, khí hậu ấm áp, sản vật phong phú, là quốc gia kinh tế đại quốc; mà tái ngoại thảo nguyên có Du Quốc, trâu ngựa dê thành đàn, là quốc gia chăn nuôi đại quốc.

      Cùng tam đại quốc tồn tại danh xưng còn có bảy đại Thế gia tộc, bọn họ chưa bao giờ để ý việc ở thế giới phàm tục, nhưng quyền lực lại vượt lên cả hoàng quyền, chia ra làm Kim gia, Mộc gia, Thủy gia, Hỏa gia, Thổ gia, Lôi gia cùng Phong gia, mà mẫu thân của Vân Tương Tích chính là Lôi gia đại tiểu thư — Lôi Ý Tương

      Mười lăm năm trước, Lôi Ý Tương mới có 16 tuổi, vì né tránh Mộc- Lôi hai nhà thông gia, lén lút trốn nhà chạy , tại Lôi Ý Tương chưa từng tới thế giới bên ngoài, tâm tư lại đơn thuần, vừa mới trốn ra ngoài liền đụng phải hái hoa tặc giang hồ, Lôi Ý Tương tuy có võ nghệ phòng thân rất tốt, nhưng chưa va chạm nhiều, liền bị ám hại suýt mất thuần khiết, ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này Vân Trấn Nhạc vừa thắng trận trở về ngang qua nơi đây, cứu Lôi Ý Tương, lại biết được Lôi Ý Tương thân mình đào hôn đến đây, lòng sinh thương tiếc, liền giữ nàng lại mang theo bên người, hai người sớm chiều ở chung, tình cảm nảy sinh, hết thảy đều nước chảy thành sông, hai người kết làm vợ chồng, tân hôn sinh hoạt như mật bên trong điều dầu, tới năm liền mang thai , nhưng mà tiệc vui chóng tàn, khi Vân Tương Tích 3 tuổi Mộc - Lôi hai nhà rốt cuộc tìm được Lôi Ý Tương trốn nhà nhiều năm, ngay lúc đó Vân Trấn Nhạc chỉ là tiểu tiểu phó tướng nhoi, làm sao có thể địch nổi Thế gia tộc nắm giữ mấy trăm năm lịch sử, cuối cùng Lôi Ý Tương bị tóm trở lại, mà từ đó, mục tiêu duy nhất của Vân Trấn Nhạc là cứu ra thê tử của mình.

      Điều này cũng giải thích tại sao Vân Trấn Nhạc lại chú trọng binh quyền đến vậy.

      "Phụ thân, chúng ta phải cứu ra mỹ nhân mẫu thân, phải chỉ là gả cho Lạc vương sao, ta gả là được rồi "

      "Tích Nhi, cha tuy rằng muốn cứu ra mẹ ngươi, nhưng cũng oan ức ngươi, ngươi yên tâm, binh quyền còn còn, chúng ta nghĩ biện pháp khác là tốt rồi." Thê tử tất nhiên trọng yếu, thế nhưng nữ nhi cũng đồng dạng trọng yếu, vì cứu thê tử mà làm ra chuyện thương tổn nữ nhi

      "Cha, ngươi yên tâm, Lạc vương tuy rằng thanh danh tốt, thế nhưng gả cho nữ nhi cũng cần ứng phó những cái kia 'Hoa hoa thảo thảo', ta ngược lại cảm thấy ra gả cho lại là cái lựa chọn tồi đây, cha, ta là người có thể để người ta bắt nạt hay sao?" Vân Tương Tích tự tin nở nụ cười, trong nháy mắt nụ cười như phảng phất ánh mặt trời chói mắt.

      "Tích Nhi, ngươi nghe cha . . . ."

      "Ai nha, cha a, ngươi tin tưởng ta là được rồi, có được hay nào?"

      Nhìn thấy nữ nhi tự tin như thế, cũng có chút tin tưởng nữ nhi xử lý tốt, ngược lại cũng cần phải nhiều lời nữa , thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, tùy theo ý nàng thôi.

      "Cha, ngài tốt nhất , ngài yên tâm, ta nhất định hạnh phúc, ta còn muốn cứu mẫu thân, người nhà cùng chung đoàn tụ sum vầy "

      Nàng cả đời này căn bản có ý định lập gia đình, cho dù nàng xuyên qua khi đến là tiểu nữ tử vừa ra đời, nàng cha mẹ người thân, nhưng cũng đối với cái thời đại này hề có chút lòng trung thành, huống hồ nàng ngóng trông chính là đời kiếp đôi người, ở cái thời đại nam tôn nữ ti dị thế này, ai có thể hứa với nàng điều đó đây? Coi như có người như vậy, nhưng nàng lại có bệnh thích sạch , nam nhân bị người khác dùng qua nàng cảm thấy bẩn, ai có thể thủ thân như ngọc chờ nàng đây?

      Chương 3 : Lần thứ nhất gặp gỡ

      "Lộng Thư, ta muốn ăn Tây Hồ thố ngư của Nhạc Dương lầu, Cua Đồng hấp, gan ngỗng xào, sườn xào chua ngọt..." cần nghĩ nhiều, tham ăn như vậy chính là Đại tiểu thư Vân Tương Tích của chúng ta.

      "Tiểu thư của ta, ngày hôm nay ngài bất luận thế nào cũng phải ra ngoài phủ dạo chút, mỗi ngày ngủ như thế làm thế nào mới tốt, tiểu thư, phải ta ngài, ngài xem bản thân ngài, trừ ăn ra chính là ngủ, chưa kể liền thao túng ngài phá thảo dược, trong kinh thành này làm gì có vị tiểu thư giống như ngài..."

      ", tại liền , ngày hôm nay ai muốn cho ta ra ngoài phủ , ta liền cùng nổi nóng." Vân Tương Tích rời khỏi nhuyễn giường liền ra ngoài, nhìn tới mấy cái tiểu nữ hài kia cười trộm, ai, ai giống như nàng, ràng nàng mới là tiểu thư, còn phải nghe nha hoàn, khổ rồi.

      Ai bảo các nàng là tâm vì muốn tốt cho nàng đây, đánh cũng đánh được, mắng lại nỡ lòng mắng, vẫn là ngoan ngoãn cùng các nàng ra ngoài dạo chút , Vân Tương Tích bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Mấy người tới Nhạc Dương lầu trước tiên, chỉ thấy Nhạc Dương lầu có ba tầng, bán tọa lạc ở bên Tây Hồ, mặt hồ còn có thuyền hoa liên kết với lâu, mỗi khi tới ngày mười lăm mỗi tháng đem thuyền hoa của lâu đến giữa hồ, còn có thanh quan của Mãn Hương Lâu hát xướng, buổi tối còn có thể ngắm cảnh ngắm trăng ngắm mỹ nhân, thực phen hưởng thụ đặc biệt, nhưng thuyền lầu này phải là người bình thường có thể đến, phải quan to quý nhân thể vào, vì vậy nên có thể thượng đến thuyền lầu này trở thành là tượng trưng cho thân phận.

      "Tiểu nhị, lầu ba liễu gian còn có vị trí sao?"

      "Có, mấy vị mời tới bên này."

      Điếm tiểu nhị này cũng là người nghe lời đoán ý người, nhìn trang phục mấy người liền có thể nhìn ra là người bất phàm, bên cạnh tứ vị nương ràng lấy vị đứng giữa kia làm chủ, mà cái chính là thân là nha hoàn, các nàng mặc người cũng là tơ lụa tốt nhất mười lượng bạc thước, phải biết mười lượng bạc đó là sinh hoạt phí nửa năm của gia đình bình thường.

      Mấy người này chính là năm người Vân Tương Tích.

      Lầu ba, liễu gian

      " biết mấy vị muốn ăn chút gì?"

      "Tây Hồ thố ngư, sườn xào chua ngọt, bạo xào gan ngỗng, Cua Đồng hấp, cánh gà kho... Được rồi, liền những thứ này , đúng rồi, đem lên ấm trà Long Tĩnh tốt nhất" Lộng Thư xong cũng ném cho tiểu nhị lượng bạc, coi như là khen thưởng

      "Được rồi, lập tức liền có" điếm tiểu nhị vui sướng hài lòng cầm bạc xuống lầu truyền món ăn đến.

      Vân Tương Tích buồn bực ngán ngẩm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, này liễu gian là cái phòng riêng cuối cùng, xuyên thấu qua cửa sổ liền có thể nhìn thấy hàng cây liễu bờ, bởi vậy mệnh danh là liễu gian, dưới nước trong hồ thỉnh thoảng con cá quẫy nước, là vẻ đẹp phong cảnh chưa từng có.

      "Khách quan, đây là món ăn của ngài, thỉnh dùng chậm" tiểu nhị đặt xuống món ăn liền thức thời rời

      "Mau ăn, mau ăn, ăn xong rồi trở về ngủ" bốn cái nha hoàn biết phải gì, tiểu thư thực là heo

      Đột nhiên, ánh mắt sắc bén bắn nhìn thẳng đến Vân Tương Tích, Vân Tương Tích mẫn cảm quay đầu lại nhìn tới, ngoại trừ cây liễu phất phơ, có thứ gì khác, chẳng lẽ là mình cảm giác sai rồi? Vân Tương Tích giải thích được, lại lắc lắc đầu, xem ra là giấc ngủ đủ, cảm giác đều trì độn.

      Việc này tựa như làn gió vi thổi qua vậy, để lại điểm gợn sóng, nàng lại biết, đây là lần thứ nhất gặp gỡ Lạc Vương

      "Vân Tương Tích" Quân Thần Lạc nhàng thầm, chỉ mong ngươi có thể cho ta kinh hỉ

      Mà lúc này Vân Tương Tích nhưng gió cuốn mây tan dùng cơm nước xong, lôi kéo Cầm, Kỳ, Thư, Họa tứ đại tỳ nữ vội vã trở về Tướng quân phủ, mệt chết nàng , biết nàng thiếu ngủ nghiêm trọng a, tối hôm qua luyện chế độc dược đến tận hừng đông mới ngủ, ngày hôm nay lại bị lôi ra ngoài, đều cho ngủ, xong rồi, được ngủ nữa nàng chính là người thứ nhất của Nam Việt Quốc chết vì thiếu ngủ , a, buồn ngủ

      Trở lại trong phủ, nằm xuống liền ngủ...

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Đặt gạch
      Hóng hớt :yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Độc phát

      "A" Quân Thần Lạc rên lên tiếng, thân thể thống khổ cuộn tròn lại chỗ.

      "Tiêu thần y, ngươi nhanh lên chút, độc của vương gia lại phát tác " A Giáp nhấc cổ áo Tiêu Trúc vội vã chạy tới phòng của Quân Thần Lạc.

      " ràng ngày phát độc tháng này còn chưa tới, làm sao lại sớm phát tác?" A Giáp nghĩ mãi mà ra, mà lúc này cũng có quá nhiều thời gian cho suy nghĩ.

      "Vương gia thân thể yếu quá, tại độc tố khống chế được, giờ thong thả khuếch tán trong tâm mạch, chỉ có thể chống đỡ năm , nếu như lại tìm được thuốc giải, chính là Đại La thần tiên cũng thể cứu được"

      Tiêu Trúc vừa vừa nhanh chóng thi châm, tuy thể giải trừ độc tố, nhưng cũng có thể giảm bớt thống khổ, mồ hôi trán liên tục xuống, mà tâm cũng chầm chậm chìm xuống, thời gian của vương gia còn nhiều.

      Mà Quân Thần Lạc nằm giường, mặt nạ hàng năm đeo mặt tháo xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt đáng sợ, khuôn mặt lộ ra, cái mũi trở thành đường ranh giới, từ mũi trở lên, vết thương trải rộng, có nhiều chỗ phát sinh thối rữa, mà giờ thêm trúng độc nên mới có màu xanh đen, khiến người ta liếc mắt nhìn đều cảm thấy buồn nôn, mà từ mũi trở xuống lại hoàn mỹ mà cường tráng, môi mỏng khiêu gợi mím chặt, mà từ đôi môi mỏng cùng chiếc cằm hoàn hảo liền có thể thấy được dung mạo của vốn dĩ có bao nhiêu tuấn lãng.

      Nhưng lúc này người giường thống khổ giãy dụa, dung mạo vốn bị hủy càng ra dữ tợn, duyên cớ lại thêm chút cảm giác đáng sợ.

      "Tiêu thần y, còn biện pháp nào khác sao? Người năm đó hạ độc hại vương gia đến nay cũng có tìm được,bắt được mấy kẻ kia........cũng chỉ là người chết thay mà thôi, manh mối hoàn toàn đứt đoạn mất, chúng ta..." A Giáp thanh đều nghẹn ngào run rẩy , từ nhi, là vương gia thu nhận giúp đỡ , lại sai người giáo dục , có thể có vương gia ngày nay, vương gia đối với hăn, liền giống như phụ mẫu tái sinh, bây giờ nghe được vương gia chỉ còn thời gian năm, làm sao có thể thống khổ.

      "Ai, ta cũng có cách nào , trừ phi có thể tìm tới thần dược Thánh huyết liên trong truyền thuyết, thế nhưng cái kia cũng chỉ là truyền thuyết, cũng ai biết là hay giả."

      "Mặc kệ hay giả, đều phải thử chút, có hi vọng là tốt rồi, vậy ta tìm, Tiêu thần y, vương gia liền phiền phức ngài" xong cũng trì hoãn, vội vội vàng vàng ra ngoài.

      "Chỉ mong ngươi , hi vọng có thể tìm thấy." gian lặng im chỉ còn lại tiếng thở dài.

      Nhìn Quân Thần Lạc mê man ngủ thiếp , mặt mũi dữ tợn khôi phục lại yên lặng, Tiêu Trúc ở vết từng vết thương mặt rạch đường để máu độc chảy ra, tại, chỉ có thể lấy phương pháp này để ức chế độc tố lan tràn, cũng chỉ có thể làm đến vậy.

      từng chịu ơn của tiền hoàng hậu - Uyển Hoàng Hậu, vậy mà bây giờ thể cứu được con trai duy nhất của Uyển hoàng hậu, khỏi cũng biết trong lòng Tiêu Trúc có bao nhiêu khó chịu

      Mà tại Vân tướng quân phủ lúc này, Vân Tương Tích mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, biết tại sao, Vân Tương Tích có chút buồn bực trong lòng, loại tâm tình này phải lần đầu tiên xuất , chỉ có luyện chế dược liệu mới có thể khiến nàng thoát khỏi loại này buồn bực, giống như từ nơi sâu xa có người cho nàng muốn nỗ lực học y thuật, nếu như chăm chú học nàng nhất định hối hận, mà nàng từ xưa tới nay bao giờ làm chuyện để mình hối hận, cho nên tuy nàng lười biếng, nhưng y thuật chưa bao giờ xuống dốc.

      Vân Tương Tích tới dược thất, chuyên tâm luyện chế dược liệu, tâm trạng buồn bực cũng dần bình tĩnh lại.

      Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, soi sáng góc phòng.

      Mà tại nơi ánh trăng soi tới, đóa hoa sen trong góc phòng ra tầng ánh sáng màu bạc, tỏa ra ánh sáng lung linh, xa hoa, cực kỳ thánh khiết...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :