1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Đừng trêu chọc tôi, chọc được.


      Vòi sen vẫn xối rửa lên thân thể của .

      Đối với ánh mắt của Cố Tử Thần, Kiều Tịch Hoàn tỏ ra rất bình tĩnh, nghĩ, kỳ cũng để tâm, nếu lúc này cũng có ý định đùa giỡn , :

      “Có phải cảm thấy rất mệt?”

      Sắc mặt của Cố Tử Thần khẽ biến thành đen.

      “Thân thể….xinh đẹp như vậy” Kiều Tịch Hoàn cười, cho dù dưới vòi sen ấm áp hai má vẫn trắng bệch đến dọa người.

      Tối hôm qua bọn họ làm rất nhiều.

      ra đều nhớ ràng.

      Cho nên vết sẹo môi Cố Tử Thần, cả vết bầm cổ, cùng mọi thứ, bọn chúng đều là kiệt tác của .

      Bây giờ xem ra, rất điên cuồng…

      Điên cuồng như vậy….

      Cố Tử Thần sao?.

      ta nằm dưới thân nhúc nhích.

      chạm vào ranh giới cuối cùng của , bởi vì vào thời điểm đó còn chút lý trí, có chút nỡ làm tổn thương .

      Cho dù người đàn ông này rất phiền toái, khiến nhiều khi cũng cảm thấy phiền phức.

      Cố Tử Thần thờ ơ nhìn Kiều Tịch Hoàn, đẩy mạnh xe lăn rời khỏi.

      Cửa phòng tắm bị đóng lại, vang lên thanh dữ dội.

      Tựa hồ nương theo thanh của Cố đại thiếu, cũng tựa hồ như ảo giác.

      Hình như nghe được Cố đại thiếu : “ ngờ giậu đổ bìm leo…”

      tỏ ra, nghe hiểu.

      thích quan tâm đến những chuyện quan trọng với mình, cho nên rất lạnh nhạt nhìn cửa phòng đóng lại.

      Chẳng qua, suy nghĩ, mình lại đâm vào chỗ đau của Cố đại thiếu mất rồi.

      Hơi cúi đầu nhìn thân thể lòa lỗ của bản thân mình, dù cho thân thể trắng nõn có vài vết thương vô cùng thê thảm, nhưng vẫn có cách nào che giấu được dáng người với đường cong hoàn mỹ của .

      báu vật gợi cảm tuyệt mỹ như vậy, Cố đại thiếu lại ăn trôi.

      phải rất mệt sao?!

      ….

      Cố Tử Thần đẩy xe lăn ra ngoài.

      Sắc mặt của rất khó coi, hình như trong thế giới của Kiều Tịch Hoàn, có chút tác dụng.

      Tối qua đều bức mình đến mức như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn phương pháp cực đoan nhất, cuối cùng, cuối cùng, ràng ấy thành công.

      thừa nhận rất kinh ngạc.

      Tối hôm qua kỳ cũng ngủ.

      Trong phòng tắm bất chợt truyền đến tiếng động mãnh liệt, khiến có biện pháp vào giấc ngủ, về phương diện khác, Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc là ai ?!

      Kiều Tịch Hoàn, này rốt cuộc là ai?!

      Trong đôi mắt kiên nghị thi thoảng lóe ra tia cơ trí và ánh mắt sắc bén?. Tất cả những thứ đó, Kiều Tịch Hoàn trước kia thể nào có được.

      Môi của Cố Tử Thần mím chặt

      ngày lộ ra sơ hở!.



      Kiều Tịch Hoàn tắm rửa xong ra, Cố Tử Thần lại vào trong.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của .

      Ngay cả phía sau cổ cũng có vết cào dài, vậy những chỗ khác sao?.

      Hẳn là ít.

      mím môi, phải là ngượng ngùng mà hơi có chút áy náy.

      Trong ấn tượng của làn da của Cố Tử Thần còn trắng nõn và mịn màng hơn so với phụ nữ, tối qua lãng phí “đồ ăn” rồi!.

      Kiều Tịch Hoàn thay bộ quần áo sạch , xoa chút kem dưỡng ẩm rồi trang điểm đơn giản, dùng lược chải mái tóc che chỗ bị thương trán, khiến trông nhanh nhẹn hơn rất nhiều, phát có điểm khác thường.

      Sau khi trang điểm xong, ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu.

      Trong phòng khách, Tề Tuệ Phân ở đây.

      Ngôn Hân Đồng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tề Tuệ Phân.

      Kiều Tịch Hoàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua dáng vẻ của ta, sắc mặt ràng có chút yếu ớt, quần áo vẫn là bộ hôm qua.

      Khóe miệng nhếch lên, bước từng bước tao nhã xuống.

      Càng tới gần, càng có thể nghe thanh trò chuyện của bọn họ.

      Tề Tuệ Phân , trong thanh tràn đầy trách cứ: “Con xem con, đêm về, cho dù có cùng bạn bè uống say hơn, cũng nhờ người ta đưa con về, bây giờ còn ra thể thống gì!. Huống hồ để cho người ngoài biết đường đường là nhị thiếu phu nhân của Cố gia lại qua đêm ở bên ngoài, chẳng phải trở thành trò cười cho giới thượng lưu ?!. Mặt mũi Cố gia của chúng ta cũng đặt nơi nào nữa?”

      “Mẹ, sau này con như thế nữa!. Con thề lần sau bạn bè có tổ chức liên hoan con cũng tham gia. Tối qua con thấy em của chị dâu mới từ nước ngoài về cho nên nhiệt tình chút thôi…”

      “Nhiệt tình, mẹ thấy con nhiệt tình quá mức nên kiếm cớ chơi đùa thôi” Tề Tuệ Phân hoàn toàn nghe giải thích: “Mẹ với con nữa, chính con hãy tự kiểm điểm , mẹ có hẹn làm đẹp.”

      Ném lại câu, Tề Tuệ Phân liền rời khỏi.

      Ngôn Hân Đồng ràng thở phào nhõm.

      Tuy rằng loại hành động này tuân thủ theo nề nếp của Cố gia, nhưng cũng may biểu của mình tệ, Tề Tuệ Phân có nghi ngờ ở bên ngoài làm bậy….

      Làm bậy ?! Nghĩ đến đây sắc mặt của ta đột nhiên biến đen thui, ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng nhìn mình cách đó xa.

      Kiều Tịch Hoàn nhìn qua tinh thần rất tốt, cười như cười nhìn .

      Kiều Tịch Hoàn rất lạnh nhạt về phía ta, mở miệng : “Tối hôm qua vui vẻ ?”

      “Kiều Tịch Hoàn, tối hôm qua về khi nào?”

      “Mẹ , con dâu của Cố gia thể quá 12 giờ đêm, mà tôi là người con dâu hiền.”

      “Làm sao có thể?. Tại sao có thể trở về” Ngôn Hân Đồng tin, nâng cao giọng hỏi.

      “Hử?” Kiều Tịch Hoàn đem ngón tay đặt ở môi: “Có số việc thích hợp, mà mọi người cần phải biết.”

      có ý gì?”

      biết tôi có ý gì mà, em dâu.”

      Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ, lộ ra vẻ mây trôi nước chảy, đôi mắt lại hết sức rét lạnh, chậm rãi phun ra mấy chữ:

      “Tôi chỉ muốn nhắc nhở , có câu gậy ông đập lưng ông.”

      …” Đôi mắt Ngôn Hân Đồng đột nhiên trừng to.

      Cho nên, chuyện tối hôm qua Kiều Tịch Hoàn thoát khỏi liên can.

      “Đừng trêu chọc tôi, chọc được” Kiều Tịch Hoàn xong, xoay người hướng bên cạnh.

      Ngôn Hân Đồng hung hăng xiết chặt ngón tay.

      “Đúng rồi” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xoay người, với Ngôn Hân Đồng: “Tối hôm qua người cùng tôi hô mưa gọi gió là Cố Tử Thần, tin ?”

      Đôi mắt của Ngôn Hân Đồng ngừng lại chút.

      lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhàng, từng bước tới gần.
      Chris, My Lam Lam, bornthisway0110916 others thích bài này.

    2. Tăm Bông

      Tăm Bông Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      17
      truyện quá hay. Ngày càng gay cấn. biết 2 em nam chủ về sau thế nào. hehe

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Đạt được

      Kiều Tịch Hoàn và Ngôn Hân Đồng đồng thời quay đầu, nhìn tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hình như vô hình trung mang theo áp lực nên lời, từng bước, từng bước tới gần.

      Cố Tử Hàn, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lùng, cũng giống như tên của ta.

      Giờ phút này, âu phục màu đen, áo trong màu trắng, khí thế hiên ngang, mang theo chút khí chất lãnh ngạo nên lời. Khiến cho người ta dám tới gần nhưng nhịn được nhìn thêm vài lần, người đàn ông như vậy, cho dù diện mạo có giống với Cố Tử Thần nhưng thể nào so được, ít nhất Cố Tử Thần thể đứng lên.

      Nếu như Cố Tử Thần có thể đứng lên, như thế nào?.

      Trong đầu Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xuất ý nghĩ như vậy.

      nghĩ chắc là thể nào!

      Nhưng mà Cố Tử Hàn trước mặt, quả thực ảnh hưởng đến .

      Kiều Tịch Hoàn mỗi lần đều cảm thấy, khi nhìn thấy người đàn ông này mình nhịn được mặt hồng tim đập, chủ nhân của thân thể này vì sao lại thích ta như vậy, thích đến nỗi thể ngăn cản tiếng tim đập mãnh liệt.

      mím môi, nhìn Ngôn Hân Đồng dùng vẻ mặt lấy lòng, tiêu sái qua: “Tử Hàn, chuẩn bị làm sớm như vậy sao?”

      Cố Tử Hàn tựa hồ dùng khóe mắt liếc nhìn ta cái, gật đầu.

      “Em đưa ra cửa” Ngôn Hân Đồng vội vã .

      cần.”

      “Tử Hàn, giận tối hôm qua cả đêm em về sao?. Em cũng vì em của chị dâu uống hơi nhiều, cũng biết em của chị dâu Dụ Lạc Vi, trông im lặng, lịch thế, nhưng mà khi chơi đùa lại điên cuồng hơn bất cứ ai, lôi kéo em lại để em , em thấy tuổi của con bé còn cho nên chấp nhặt với nó…” Ngôn Hân Đồng lải nhải.

      cần giải thích với tôi, tôi có hứng thú” Cố Tử Hàn ném lại câu rồi nhanh ra cửa.

      Ngôn Hân Đồng trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng của Cố Tử Hàn xa, tức giận đến long trời lở đất, cũng dám phát tác

      “Phốc” Kiều Tịch Hoàn cuối cùng nhịn được, bật cười.

      Hình như ai thấy cảnh tượng như vậy cũng nhịn được bật cười.

      “Kiều Tịch Hoàn, cười cái gì!”

      Ngôn Hân Đồng đem tất cả lửa giận trút lên người : “Dù sao so với gả cho người tàn tật hạ thân bại liệt vẫn tốt hơn nhiều”

      “Em dâu, em lại muốn bị mẹ tát vào mặt à?. Dám xấu cả em như vậy”

      Đôi mắt đẹp của Kiều Tịch Hoàn căng thẳng: “Hơn nữa, đêm qua người hô mưa gọi gió với tôi là Cố Tử Thần.”

      “Kiều Tịch Hoàn, cần uy hiếp tôi.” Cho dù Ngôn Hân Đồng vẫn cứng miệng, nhưng vẫn chột dạ nhìn ngó xung quanh rồi mở miệng : “Tất cả mọi người đều biết Cố Tử Thần có năng lực, tưởng tôi tin tưởng ?!”

      “Tất cả mọi người chưa thử qua, làm sao biết?!. Thôi, nhiều lời vô ích” Kiều Tịch Hoàn cũng muốn quan tâm đến Ngôn Hân Đồng.

      vốn cho là người phụ nữ này cũng có chút bản lĩnh, bây giờ xem ra chỉ là khôn vặt mà thôi, đúng là vẫn còn thiếu kiên nhẫn.

      Kiều Tịch Hoàn xoay người, giẫm lên bậc thềm, trực tiếp ra ngoài.

      Hôm nay nhất định phải bắt Cố Nguyên bán món đồ cổ đó lại cho mình!

      Khi mím môi ra ngoài, chiếc xe màu đen quen thuộc kia vẫn đậu ở chỗ đó,lái xe đứng ở bên xe, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn ra, vội vàng :
      “Đại thiếu phu nhân, đâu, tôi đưa .”
      Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, đảo mắt nhìn qua xe hơi màu đen, xuyên qua nửa kính xe nhìn vào bên trong, Tố Tử Hàn chờ ?!
      mím môi cũng suy nghĩ nhiều, ngồi xuống.
      Xe ra khỏi đại viện Cố gia, dọc đường dều yên ả.
      “Đừng đóng kịch Kiều Tịch Hoàn” Cố Tử Hàn đột nhiên mở miệng .
      Khoé miệng Kiều Tịch Hoàn cong lên.
      Cho nên, Cố Tử Hàn rốt cục cũng nhịn được nữa!
      , rốt cuộc muốn làm gì?” Cố Tử Hàn chuyển ánh mắt, lạnh lùng nhìn .
      Kiều Tịch Hoàn nhìn trả lại ánh mắt của ta.
      Chiết tiệt!. Nhịp tim lại tự giác bắt đầu gia tốc rồi!
      muốn gì cả” Kiều Tịch Hoàn thu hồi tầm mắt, nhìn ngoài cửa sổ xe.
      “Làm nhiều như vậy, phải muốn thu hút chú ý của tôi sao?! Đừng lỡ mất cơ hội này, cầu của tôi, tôi cân nhắc đồng ý” Cố Tử Hàn gặn từng tiếng .
      vậy chăng?”. Khoé miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.
      ” Cố Tử Hàn tự hồ muốn lời vô dụng với .
      “Nếu như tôi tôi muốn , đồng ý sao?” Khoé miệng vẫn mang theo ý cười, nhìn ta.
      Tim đập sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
      Kiều Tịch Hoàn, có thể có chút tiền đồ được ?!
      Sắc mặt Cố Tử Hàn lạnh lẽo, đáy mắt lên nụ cười nhạo, còn lộ ra vẻ khinh thường.
      Hoặc giả, giờ phútnày Cố Tử Hàn cảm thấy, đánh giá cao Kiều Tịch Hoàn.
      Bỗng nhiên bày ra thông tuệ khiến kinh ngạc, nhưng cuối cùng lại theo đuổi cách tục tằng, khiến thể nào chấp nhận được.
      Bên trong xe đột nhiên vô cùng yên tĩnh.
      Dọc đường im lặng gì.
      Cuối cùng, vẫn đáp án.
      Kiều Tịch Hoàn xuống xe, nhìn chiếc xe hơi màu đen rời .
      Cố Tử Hàn.
      Khoé miệng Cố Tử Hàn nhếch lên, nở nụ cười ý vị thâm trường, sau đó xoay người vào công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn.
      Mới vừa tới cửa, tiếp tân nhìn thấy muốn khóc.
      ấy có cần doạ người như thế ?!
      “Kiều tiểu thư, nơi này của chúng tôi tối hôm qua đều bị người ta đập bể, xem vách tường khắp nơi đều là sơn của xã hội đen, hôm nay tâm trạng của ông chủ được tốt, tôi dám quấy rầy ngài ấy.” Nhân viên tiếp tân uỷ khuất .
      Kiều Tịch Hoàn nhìn bốn phía chung quanh chút, quả thực đều là “Rượu mời uống, muốn uống rượu phạt” “Tự giải quyết cho tốt”
      Trong lòng có chút ưu tư, cắn môi, trực tiếp thẳng vào.
      Nhân viên tiếp tân vốn muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng hiểu sao lại vây, cảm thấy, dù sao cũng như thế rồi!
      Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đẩy cửa văn phòng của Cố Nguyên ra.
      Cố Nguyên sắc mặt tốt ngồi ở ghế bàn làm việc, nhíu mày, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
      đừng tức giận!. Gặp phải loại trả thù như thế này, trong lòng chúng ta đều biết là do ai làm!. Nếu bây giờ đêm món đồ cổ đó giao cho bọn họ, bọn họ nghĩ dễ bắt nạt, tốt xấu gì cũng có mất, người đó thể lấy được, mà cũng thể làm gì , dù sao cũng thể giết được.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng .
      “Ngoại trừ những lời này, còn lời nào để nữa ?” Cố Nguyên nhướng mày lên.
      có”
      “Cút.” Sắc mặt của Cố Nguyên trầm xuống.
      càng cáu kỉnh như vậy, tôi càng cảm thấy buồn cười.” Kiều Tịch Hoàn nhếch môi, nở nụ cười, nụ cười hết sức thoải mái.
      Cố Nguyên hung hăng nhìn .
      nhớ đến Hoắc Tiểu Khê, mỗi lần nổi giận dều cười tim phổi như vậy, cười đến trời đất nở hoa, giống như gặp phải chuyện cười tốt nhất thế gian...
      ôm trán.
      Hôm nay nhìn thấy công ty bị người ta có lòng trả thù như thế, cộng thêm vì vậy trong đầu luôn nghĩ đến Hoắc Tiểu Khê, vốn luôn khống chế bản thân nên nghĩ đến độc ác đó, nhưng vẫn bị người ta kích thích sắp suy nhược thần kinh mất rồi.
      Cố Nguyên cầm lấy điện thoại trong tay :
      “Thư ký Văn, vào đây chút.”
      Để điện thoại xuống, ngẩng đầu : “ cùng thư ký Văn lấy bình gốm đó , sau này đừng xuất ở trước mặt tôi nữa.”
      ?”
      Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên hưng phấn, rất muốn tiến lên để ôm lấy người đàn ông này, nhưng lại nghĩ đến hành động của mình có lẽ hơi quá, cho nên bình thản :
      “Bao nhiêu tiền?”
      cần tiền!. Sau này đừng xuất nữa là được!” Cố Nguyên hổn hển .
      Kiều Tịch Hoàn cũng chọc nữa, cười hì hì chuẩn bị rời theo thư ký Văn vừa mới tiến vào, chợt nghĩ đến cái gì đó: “Tôi tặng món quà, đừng cự tuyệt, có lẽ cần đấy.”
      Cố Nguyên nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời .

      luống cuống nắm lấy tóc của mình, vốn cho là người con chỉ biết chọc mình tức giận từ nay về sau biến mất rồi, bây giờ... Quả thực chỉ có hơn chứ kém!
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      Chris, My Lam Lam, AnAn6 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Thuốc tiêu viêm.

      Kiều Tịch Hoàn theo thư ký Văn kho gấy bình gốm ấy xong, đường trở về, ghé tiệm thuốc mua ít thuốc sát trùng, tiêu viêm.

      đen bình gốm ấy đặt vào chỗ cũ, sau khi dặn dò người hầu chút rồi lên lầu hai.

      Cố Tử Thần cũng ra ngoài, nếu ta ở trong phòng của mình, ở trong nhà kính trồng hoa, kỳ nhiều khi hiểu cuộc sống của Cố Tử Thần lắm, nhưng chớp mắt cái lại nghĩ, cuộc sống của người khuyết tật có gì cần hiểu!

      cầm bình thuốc tiêu viêm vào trong phòng, Cố Tử Thần ngồi xe lăn, đọc sách.

      nhìn nhìn chút, phải là tác phẩm hứng thú.

      Nhìn thấy trở về, Cố Tử Thần nhướng mày chút nhưng cũng quan tâm.

      Kiều Tịch Hoàn cũng quen với ánh mắt của Cố Tử Thần, nên nhìn thẳng :

      “Tôi giúp lên giường, hay là tự lên?”

      Đôi mắt của Cố Tử Thần căng thẳng

      “Tôi có ý gì khác, người có rất nhiều vết thương, tôi giúp bôi thuốc tiêu viêm, để tránh chúng làm độc.”

      cần” Cố đại thiếu trực tiếp cự tuyệt. Kiều Tịch Hoàn có chút khó chịu: “Cố đại thiếu gia, đừng phiền như thế có được ?!. Tối hôm qua tôi hôn người như thế, da thịt người , những chỗ cần thấy tôi cũng thấy hết rồi, ngượng cái rắm a!”

      Sắc mặt của Cố Tử Thần thay đổi, trở nên đen hoàn toàn!

      Nhưng mà vành tai ràng hơi phiếm hồng…

      “Tôi đều là . Huống hồ chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó cũng rất bình thường.” Kiều Tịch Hoàn chẳng quan tâm , kéo thân thể của Cố Tử Thần lên giường.

      “Kiều Tịch Hoàn, đủ rồi” Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn liều mạng kéo lên giường, hét lên.

      “Tối qua cũng uy hiếp như vậy, kết quả có ích sao?. Nếu phải tình huống đặc biệt của , tôi cường rồi….Ok. tôi , tự mình lên giường , tôi muốn dùng sức mạnh.” Hai mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng.

      Cố Tử Thần nắm chặt ngón tay, nhưng cuối cùng vẫn nằm lên giường.

      Kiều Tịch Hoàn ngồi quỳ gối bên cạnh , cuốn đồ mặc ở nhà màu trắng của đến chỗ cổ, lộ ra bộ ngực trắng nõn, phía có dấu răng và móng tay dữ tợn, quả thực vô cùng thê thảm.

      “Nơi này là cái gì?” Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, chỉ vào vết sẹo bên ngực phải của .

      Tối hôm qua cẩn thận nhìn, bởi vì bị mất khống chế!

      Có thể nhớ, chỉ là thân thể trắng ngần của !

      “Bớt.” Cố đại thiếu kiên nhẫn .

      Kiều Tịch Hoàn đương nhiên tin.

      Vết bớt lại lớn như vậy?!

      Nhưng Cố Tử Thần này chưa ra ngoài chịu mưa chịu gió làm sao có thể có vết sẹo?! Hay là ta từng trải qua phẫu thuật gì?

      “Rốt cuộc còn muốn nhìn bao lâu?” Cố đại thiếu lại càng bình tĩnh giọng điệu tốt .

      Chết tiệt! Xấu, xấu, đồ xấu xa, nhất định sống độc suốt quãng đời còn lại!

      Kiều Tịch Hoàn mở chai thuốc tiêu viêm, dùng bông băng để lau chùi, kỳ thực xoa thuốc tiêu viêm vào vết thương, nhất định hơi đau chút, nhưng mà Cố đại thiếu trước mặt, ngay cả hừ cũng hừ tiếng, phảng phất như thịt người phải của ta, cho dù có chịu đựng, cơ bắp cũng phải run run chút!

      Cố Tử Thần này, đoán được!

      Sau khi chùi xong những vết thương ở phía trước, tay của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nắm lấy dây lưng quần của , chuẩn bị kéo xuống Cố Tử Thần đột nhiên bắt được tay :

      “Làm cái gì?!”

      Kiều Tịch Hoàn ngượng ngùng nở nụ cười: “Chuẩn bị thoa tinh dầu cho …”

      Cố Tử Thần toát ra hơi lạnh bức người.

      làm thôi, hung dữ cái gì.” Kiều Tịch Hoàn chu miệng, nâng Cố Tử Thần từ giường ngồi dậy, sau đó đưa nước sát trùng và bông băng mới cho , ngồi phía trước đưa lưng về phía , vén áo khoác ngoài của mình lên, cởi bỏ áo ngực, da thịt non mịn và bóng loáng sau lưng bất ngờ bại lộ ra trước mặt :

      “Giúp tôi chùi chút, phía sau lưng tôi chùi tới. nhớ, tôi làm mình bị thương lúc nào.”

      Kiều Tịch Hoàn tự nhiên xong, hoàn toàn hề cảm giác được khác thường của người phía sau.

      Đợi hồi lâu, Cố Tử Thần có bắt tay vào làm, Kiều Tịch Hoàn khó chịu quay đầu nhìn : “Bảo giúp chút việc, có cần nổi cáu như vậy ?”

      Cố Tử Thần để lại dấu vết nuốt ngụm nước bọt: “ coi tôi là đàn ông?”

      “Bằng sao?”

      Kiều Tịch Hoàn kiêng nể hỏi vặn lại.

      Nếu như là đàn ông, tối hôm qua cần gì vất vả như vậy?!

      Cố Tử Thần nở nụ cười ý vị thâm trường, mắt lạnh của , ngón tay thon dài của vẽ bừa bãi lên viên thuốc tiêu viêm, vừa mới tiếp xúc với miệng vết thương của , người nào đó đột nhiên kêu lên:

      “Đau chết được, chút được sao!”

      Cố Tử Thần cũng cảm thấy lá gan của mình đủ lớn, hoặc giả , nhiều năm như vậy, sớm luyện thành thái độ sợ hãi khi xử lý mọi chuyện, nhưng giây vừa rồi, mẹ nó! bị tiếng thét của dọa sợ!

      Ban nãy ràng, bông băng tay còn chưa chạm vào vết thương của . Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy?

      Cố Tử Thần nhẫn nhịn, so đo, tiếp tục lau chùi.

      “Bảo chút, chút, chút, co muốn người khác sống hay a!” Mỗ nữ ngừng la hét.

      “Kiều Tịch Hoàn, tiếp tục hét lần nữa tôi nghe thử xem.” Cố Tử Thần nổi giận, gằn từng tiếng, hung hăng uy hiếp.

      Kiều Tịch Hoàn im lặng giây.

      là người có tính cách phân liệt, người phụ nữ tối hôm qua, hôm nay ngủ dậy dường như biến mất” Cố Tử Thần lạnh lùng .

      châm chọc tối hôm qua tự gieo gió ắt gặp bão sao?! Hay là ta rất thưởng thức hành động tối hôm qua của ?!

      “Tôi chỉ phân tán lực chú ý của mình thôi, đau như vậy, , lần sau cứ thử xem.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc .

      Sắc mặt Cố Tử Thần tốt, liếc mắt nhìn cái.

      Nếu như gào to rống lớn, chính là lúc trời đất rung chuyển rồi.

      vất vả mới lau chùi xong, Kiều Tịch Hoàn đem hộp cấp cứu đem bỏ vào trong ngăn tủ, quay đầu nhìn Cố Tử Thần dùng gương mặt poker ngồi ở chỗ đấy, : “Được rồi, đồ cổ đó tôi mang về rồi.”

      Cố Tử Thần gật đầu.

      có gì muốn hỏi à?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

      thay đổi lớn như vậy, ngay cả người có tâm cơ bình tĩnh như Cố Tử Hàn cũng nhịn được, Cố Tử Thần rốt cuộc có thể nhịn đến mức nào?

      “Đối với có hứng thú.” Cố Tử Thần ném lại câu, rồi đẩy xe lăn ra ngoài.

      Chết tiệt!

      Kiều Tịch Hoàn biết ngay, trong miệng của ta bao giờ được lời gì tốt đẹp!

      nhắm mắt lại, quyết định tốn tâm tư người đàn ông này nữa!

      Lúc đó, cảm thấy Cố Tử Thần, quan trọng!

      Xoay người, trở về phòng của mình, mở ngăn tủ ra, bộ lễ phục màu trắng nhăn nhúm vẫn nằm ở trong tủ, mấp máy môi, ôm bộ lễ phục xuống dưới lầu, tùy tiện tìm người hầu:

      “Đem bộ lễ phục này đến công ty đồ cổ Cổ Vân Sơn giao cho người đàn ông tên Cổ Nguyên. Nếu như ta có hỏi là quà đáp lễ của tôi.”

      “Được, đại thiếu phu nhân.” Người hầu ôm bộ lễ phục, tích cực chạy ra ngoài.

      Cổ Nguyên, có thể tặng cho , là hồi ức kiếp trước của Hoắc Tiểu Khê.

      Đời này…

      Tôi tên Kiều Tịch Hoàn.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Hale205, Chris, My Lam Lam9 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Bữa tối.

      Trong phòng khách của nhà họ Cố

      Giờ cơm tối.

      Cách giáo dục của Cố gia vô cùng tốt.

      Kiều Tịch Hoàn nhớ chuyện kiếp trước của mình, thời điểm ấy, trong nhà chỉ có mình là con nít, điêu ngoa, tùy hứng, sợ trời sợ đất, thích những trò cầm kì thi họa, hay là những trò chơi dã man, chỉ thích chơi đùa, chỉ đơn giản là chơi thôi, thích học hành. Lúc đầu, bố mẹ rất lo lắng cho thành tích của , từ tiểu học đến trung học, thành tích trong lớp đều từ dưới đếm lên, nhưng hiểu sao lần đánh bậy, đánh bạ tham gia cuộc thi Olympic, giành được giải nhất so với những đứa bạn cùng tuổi ở Thượng Hải, chuyện đó nhất thời kinh động toàn thành phố.

      bị bắt tham gia cuộc thi kiểm tra IQ, IQ của đạt 158, rất cao, cùng thời gian đó, nhận được lời mời của câu lạc bộ “Tát Môn” trở thành trong những thành viên có IQ cao. Cũng bởi vì vậy, bố mẹ đối với càng thêm khoan dung, từ đến lớn hầu như có học qua lễ nghi gì cả, cũng may sau này Pháp du học, quen được du học sinh tên là Lý Đại Quốc theo ta học giao tế trong giới thượng lưu, còn học được cách trang điểm hoàn toàn mới, nếu như gặp người đàn ông tên Tề Lăng Phong có lẽ ở nơi đất khách quê người, với Lý Đại Quốc đoạn tình cảm, tình duy mỹ.
      Khóe miệng của cong lên, dòng hỏi tưởng bị tiếng chuyện cắt ngang.

      ngước mắt nhìn Cố Diệu.

      “Nghe hôm nay con đem bình gốm đó về đây?” Cố Diệu hỏi .

      “Dạ, hôm nay con lấy nó từ trong tay của Cổ Nguyên về”

      “Tại sao ta lại đưa cho con?” Cố Diệu hỏi.

      Đồ cổ của công ty Cổ Vân Sơn, phải muốn có là được, mọi người ai cũng biết.

      “Dùng lễ phục dạ hội của Hoắc Tiểu Khê trong cuộc bán đấu giá mấy ngày trước để đổi. Nghe người ta , trước đây, tình cảm giữa Hoắc Tiểu Khê với Cổ Nguyên rất tốt, nên con liền dùng làm điều kiện trao đổi.”

      Kiều Tịch Hoàn mỉm cười: “Tuy rằng giá thành hơi đắt chút, nhưng con cảm thấy cũng đáng giá.”

      Cố Diệu có phần tán thưởng gật đầu, thanh nghe ra cũng rất thoải mái:

      “Bộ lễ phục đó đổi lấy món đồ cổ bố thích nhất, vậy là đáng giá rồi, Kiều Tịch Hoàn con muốn được khen thưởng ?”

      Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi cười trả lời: “ cần đâu ba, đây là chuyện con nên làm, có thể khiến cho trưởng bối vui vẻ chính là việc con dâu nên làm.”

      Cố Diệu nghe Kiều Tịch Hoàn như vậy, tâm tình đương nhiên tốt hơn rất nhiều, ông cảm thấy đứa con dâu nên biết thời thế, ham những lợi ích , đủ khí chất. Trước đây, ông cảm thấy Kiều Tịch Hoàn có khả năng thông minh như vậy, ấn tượng trước đó cũng sâu sắc, suy nghĩ chút rồi :

      “Nếu con cần, bố cũng ép, đúng rồi, trong tay bố vẫn còn vài món đồ cổ, con có rảnh đưa cho Cố Nguyên nhìn xem, loại chuyện tiêu tiền như rác thế này, vẫn nên cẩn thận chút hơn.”

      Ông cũng biết bản thân mình coi tiền như rác sao?

      Kiều Tịch Hoàn thầm cười .

      “Được, ba.”

      “Tử Hàn.” Cố Diệu dời tầm mắt: “Ngày mai con Mỹ ký hợp đồng sao?”

      “Vốn định là ngày mai, nhưng hôm qua con nhận được điện thoại trợ lý của James tiên sinh, James tiên sinh đến Thượng Hải chuyến, nên hợp đồng được ký ở Thượng Hải.”

      “Chuyện này con nên theo sát chút, được để xảy ra sơ suất, nếu uổng phí công sức của Kiều Tịch Hoàn.” Cố Diệu rất nghiêm túc .

      “Được bố.” Cố Tử Hàn gật đầu.

      Đôi mắt ấy trong khoảnh khắc, thậm chí là trong nháy mắt, lướt qua nhìn Kiều Tịch Hoàn.

      Rất có thể là căm giận bởi vì đoạt công lao của ta!

      Khóe miệng hơi cong lên, tỏ vẻ hề áp lực.

      Sau giờ cơm tối, mọi người đều tự trở về phòng mình.

      Kiều Tịch Hoàn ở lại dưới lầu lát, bởi vì Cố Diệu có vài món đồ cổ cần kiểm tra, nên bảo cầm chúng đến nhờ Cổ Nguyên giám định, nhớ tới khuôn mặt của Cổ Nguyên… đúng là phải là chuyện tốt!

      Sắp xếp như thế, đại khái cũng mất tiếng đồng hồ, lên lầu.

      Bước chân vừa mới lên đến lầu hai, nhìn thấy Cố Tử Hàn mặc chiếc áo ngủ hưu nhàn màu đen, có dây thắt lưng buộc lại, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, nhìn qua có phần bướng bỉnh, khí chất có chút cuồng dã nên lời.

      “Chờ tôi?” Kiều Tịch Hoàn hỏi ta.

      “Ba thưởng cho , vì sao lại cần?”

      “Tôi cần những thứ đó, tôi thể với ba là tôi muốn ” Kiều Tịch Hoàn vui đùa .

      Sắc mặt Cố Tử Hàn lại trầm xuống.

      Kiều Tịch Hoàn qua bên người Cố Tử Hàn, gằn từng tiếng : “Tôi chưa bao giờ muốn làm kẻ địch với , chỉ hy vọng trong lúc vô tình có thể liếc nhìn tôi cái.”

      xong, Kiều Tịch Hoàn bước từng bước rời khỏi.

      Khóe miệng mang theo nụ cười dễ phát giác.

      Câu : “Chỉ hy vọng trong lúc lơ đãng có thể liếc nhìn tôi cái” là câu lòng, là tiếng lòng của “Kiều Tịch Hoàn”

      Trở lại phòng, đẩy cửa phòng ra.

      Cố Tử Thần rửa mặt xong, nằm ở giường, tựa hồ chuẩn bị ngủ.

      Kiều Tịch Hoàn cũng muốn quấy rầy đến , rón ra rón rén trèo lên giường của , trong gian mờ nhạt, bỗng nhiên chỉ còn lại thanh hít thở.

      Kỳ , hôm nay là ngày rất mệt mỏi.

      Tối hôm qua đêm ngủ, hôm nay bản thân lại càng thêm mệt mỏi, nhưng dưới tình huống như thế nhắm mắt lại thể bình yên vào giấc ngủ, xoay người, lại cựa mình, lăn lộn khó ngủ…

      “Kiều Tịch Hoàn, có yên hay ?” Tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên bên tai.

      Kiều Tịch Hoàn giật nảy mình: “ la cái rắm a”

      “Nếu còn động đậy nữa cút sang phòng cách vách mà ngủ.”

      “Tôi trêu chọc sao? Tôi chỉ đụng đến bản thân tôi…”

      cũng ảnh hưởng đến tôi rồi!” Sắc mặt của Cố Tử Thần cực kì đen.

      Thân thể ngừng ma sát ở thân thể của .

      Người phụ nữ này biết trời cao đất rộng!.

      “Xấu tính” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng hai mắt, xoay người quay mông về phía , nhúc nhích.

      giam im lặng được khoảng hơn nửa giờ…

      “Cố Tử Thần…”

      “Tối hôm qua để cho ai ngủ, bây giờ còn muốn như vậy?!” Cố Tử Thần vô cùng nóng nảy.

      vất vả lắm mới sắp ngủ được, người phụ nữ này lại tìm cách hành hạ !

      hung dữ cái gì chứ! Tôi muốn hỏi , Cố Tử Hàn có phải đặc biệt nhằm vào hay ?”

      Cố Tử Thần đột nhiên trở nên im lặng.

      Ánh mắt u ám dưới ánh đèn mờ nhạt như như !

      Kiều Tịch Hoàn làm thế nào để phát ra?!


      ~~Hết chương 33~~
      Last edited: 9/5/15
      Chris, My Lam Lam, linhdiep177 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :