Chương 6: Ngọc thạch ( hạ )
Edit: Lục Nặc
Beta: Cindy
Trời mưa rất lớn, tí ta tí tách, mưa cuối mùa xuân đầu mùa hạ có vị chát của đất.
Bọt nước từ mặt ô nhè từng đợt từng đợt chảy xuống dưới, lướt qua trước mắtnàng. Toàn bộ gian dường như bị chia thành hai phần, gian bên trong ô và thế giới ầm ĩ bên ngoài.
Tạ Trường Đình hít sâu hơi. Khí lạnh chui vào phổi. Nàng khoát tay ngăn lạinha hoàn cách đó xa: "Tuyết Ban, làm việc của ngươi . xem Quỳnh Hoa Các còn có đồ gì bỏ quên ".
mặt nha hoàn tên là Tuyết Ban lên vẻ khó xử. Hiển nhiên là lòng quan tâm, lo lắng cho nàng. Nhưng lại dám với Tạ Trường Đình, nàng cũng cái gì, bước nhanhchạy tới Quỳnh Hoa Các.
Lúc này Tạ Trường Đình mới xoay người lại, nhìn Phù Chỉ.
Hai đường lông mày nàng tinh tế , mảnh, dường như dài đến bên trong tóc mai. Được vẽ bằng con ốc màu xanh đen, chỉ có trong cung mới thường được sử dụng, trong dân gian vẫn dùng loại truyền thống là than để vẽ lông mày. Loại này phẩm chất kém, gặp nước bị nhòe, mưa rơi lông mày đen thành khối, được tốt. Mà nàng lại phải. Trời sinh Bạch Ngọc mỹ nhân, có bất kỳtrang sức gì, dường như mỗi nét bút đều sớm được trời xanh cẩn thận mài dũa qua, trơn bóng tinh tế nên lời.
Nàng giơ tay ngăn lại nước chảy vào trong cổ áo. mặt cũng cười thong dong: "Lời này của Tướng quân, thiếp thân hiểu. Ba người bọn họ chết như thế nào, trong kinh thành phải sớm loan truyền rồi sao. Lúc ngài gặp ta, khẳng định cũng có người qua với ngài. có gì giấu giếm ngài , còn cần gì phải hỏi lại?"
Trong chốc lát,Phù Chỉ đáp lại lời nàng. Nàng quá khôn khéo, lời ra khỏi miệng, đều phải cẩn thận cân nhắc. Bác bỏ câu này, phía sau tất nhiên còn có xe chờ.
trầm ngâm chốc lát, nghiêng ô,dắt nàng lên cửa hiên, cho đến khi xung quanh dần dần ít người, mới cười : "Phu nhân thực coi trọng nha hoàn kia của người".
Nàng căn bản biết muốn chuyện gì với nàng, cho nên trước bước, đuổi Tuyết Ban . Biết càng ít càng an toàn, đương nhiên nàng hiểu được đạo lý này.
"Nha đầu Tuyết Ban này từ khổ, cha mẹ mất sớm. Sau đó bị Thẩm gia thu dưỡng, sống được vài ngày tốt, Bội Chi lại ". Đây là lần đầu tiên nàng nhắc đến vị hôn phu chết Thẩm Bội Chi của nàng. Dường như có chút buồn bã, mờ mịt nhìn màn mưa mông lung. Đường xanh, tường xám, "Từ đó nàng theo ta, tuy rằng chịu khổ. Mà ta cũng như người chết, theo ta, có thể có hi vọng gì?"
"Phu nhân quá lời." Dưới đáy lòng cười lạnh cái. Nàng cũng tự cho mình là người chết -- làm nữ nhân, nàng đứng ở đỉnh cao của đời người. Muốn khắc ai liền khắc người đó, muốn ai chết người đó nhất định chết. Chính là Đình Úy tự thẩm phạm nhân, cũng phải điều tra trước mới có thể chém, nào có được sảng khoái như nàng!
"Người đừng kéo chủ đề xa." mặt biến sắc, , "Lời vừa rồi chúng ta còn chưa xong – người cho ta biết, ba người bọn họ, rốt cuộc là chết như thế nào? Ta chỉ quan tâm chuyện này. Người đối với nha hoàn kia thương xót thế nào cũng có quan hệ gì ."
dùng Tuyết Ban uy hiếp nàng – dù thể động được nàng nhưng cái mạng của nha hoàn nho , vẫn là khó ra tay lắm.
Quả nhiên, Tạ Trường Đình nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh rốt cục có chút biến hóa.
lát sau nàng mới buông lỏng, cười tiếng: "Ngài hỏi nhiều như vậy, thiếp thân biết trả lời thế nào? Nếu ngài quan tâm vị biểu huynh kia của ngài, cho ngài ra cũng phải là thể, quả là từ vách núi rơi xuống mà chết. Cách làm người của ngài cũng biết , ỷ thế hiếp người, phong lưu thành tánh. Đến bây giờ mới chết... Coi như kiếp trước tích phúc "
Nàng trắng trợn như vậy ra, chút cũng che giấu chán ghét đối với Phù Tuấn Thần.
Nàng bỏ cái mặt nạ Tạ phu nhân kia, dịu dàng, hiền hoà, khoan dung kia... Đó căn bản phải nàng.
Phù Chỉ khỏi cứng lại, truy hỏi, "Lý do?"
"Lý do?" Nàng quay đầu , vén tóc mai, giọng bình thản, "Có phải ngài hiểu sai ý rồi . Phù Tuấn Thần từ vách núi rơi xuống mà chết. Ngựa hoảng loạn, lao xuống vách núi. Xe ngựa của cũng được chắc chắn, lại biết. khi bị xóc nảy, càng xe lập tức gãy. Sau đó, đó xe ngựa cũng rơi xuống vỡ nát, lúc ấy nếu cẩn thận tìm, còn đó có thể thấy được càng xe bị người ta động tay động chân. Đáng tiếc tại tra được bằng chứng. Quản gia Nghênh Phúc nhìn vật nhớ lại chuyện cũ, lại đau lòng, nên đem xe ngựa thiêu thành tro rồi".
Nàng cười , bộ dạng vô cùng sợ hãi : "Ngài cảm thấy chuyện này có thể có liên quan gì đến thiếp thân".
Đây là cuộc mưu sát chê vào đâu được. Đôi mắt của hơi nheo lại -- nàng vì chuyện này mà trù tính bao lâu? Hơn năm trước Nghênh Phúc đến Phù phủ. Là nàng thu mua Nghênh Phúc, hay làNghênh Phúc căn bản chính là người nàng an bài?
Mà còn có việc là hợp tình hợp lý , "Khi đó người ở xe, phải ?"
"Đương nhiên." Bộ dạng nàng nghe lời cười, "Mạng của thiếp thân đáng giá. Nhưng tại, còn chưa thể chết được."
Nàng vươn tay ra, từng giọt mưa rơi xuống dầy đặc như tơ, rơivào lòng bàn tay nàng. Nàng vòng vo, "Ta biết ngài điều tra việc này, sau đó nhất định đến Bàng sơn. Bàng sơn cao như vậy, ngài nghĩ ra nếu cần bámtay vào rễ cây, làm thế nào có thể xuống tới đáy cốc".
gật gật đầu: " tay người có thương tích"
"Biện pháp luôn luôn là do con người nghĩ ra." Nàng nở nụ cười. Từ đầu đến cuối giống như là chuyện của người khác, "Trừ bỏ tay, những bộ phận khác người cũng có thể thừa sức làm. Ví dụ như... Quỳ gối lên sườn núi, dùng đầu gối từng chút leo xuống"
nghe thấy vậy khỏi kinh sợ -- lại nhớ tới lúc Giản vương đến phúng viếng, để nàng hành lễ lúc lâu. Khi đứng dậy bộ dáng của nàng liền có chút đứng vững. Khi đó chỉ cho rằng thân thể nàng yếu ớt, hành lễ chốc lát chịu nổi.
"Ngươi tội gì phải làm như vậy" Sau lát, thở dài, "Mặc dù ngươi giết bọn họ, Thẩm đại nhân cũng thể sống lại. Lại đem mình dính vào, đáng giá sao?"
Lúc này cũng là đến phiên nàng kinh ngạc, thình lình ngẩng đầu nhìn , nghi ngờ chính mình nghe lầm – sao có thể biết.
Phù Chỉ cười khổ lắc lắc đầu, động cơ của nàng rất khó đoán, tột cùng là vì sao hai năm trước muốn giết Thẩm Bội Chi, sau đó lại liên tục giết chết hai tình nhân. Nếu cẩn thận tìm tòi nguyên do cái chết của hai người này, phát ra hai người kia chết đều do ngoài ý muốn. Mà Thẩm Bội Chi lại giống vậy, cái chết của , phải do Tạ Trường Đình thiết kế.
Giả sửphu thê bọn họ cảm tình rất tốt, Thẩm Bội Chi chết donguyên nhân khác. Như vậy chuyện nàng giết người sau này cũng có thể giải thích.
Nàng báo thù cho Thẩm Bội Chi.
Thẩm Bội Chi chết hai năm trước là bản án do Thái Thường tự xử án, Minh Đường án (Minh Đường là nơi quản lý sao chiếu mệnh và lịch pháp ở cổ đại). Thẩm Bội Chi bị buộc tội cấu kết cùng quan viên Minh Đường, ý đồ mưu phản. Nhất thời khiến mặt rồng tức giận, nhưng bản án lớn này lại được kết thúc cách qua loa. Rốt cuộc điều tra được cái gì trừ Hoàng Đế ai biết. Kết cục đó chỉ là Triều đình tuyên bố với bên ngoài, truy cứu bè đảng còn sót lại, bắt hai người chủ mưu vào ngục xử tử. Trong đó người là Trưởng quan Minh Đường, người khác cũng là người dưới trướng Thừ Tướng, Thẩm Bội Chi.
Vụ việc này vô cùng kì quái. Cho dù là năm đó, cũng có nhiều người đó là do nội bộ quan viên tranh đấu tạo thành án oan. Mà bản thân Hoàng Đế lại giữ kín như bưng, tự nhiên ai dám liều lĩnh cầu tình. Rốt cuộcThẩm Bội Chi chỉ là vật hi sinh, dần dần mờ nhạt trong tầm mắt người khác.
Nhưng hai năm trở lại đây, liên tiếp có hai người có liên quan với Minh Đường án lần lượt chết . người là Thái Thường tự Trác Mễ; còn người kia, chính là Phù Tuấn Thần.
Trời lại lớn mưa hơn, rơi xuống đá xanh dưới chân, tung tóe như châu như ngọc. Phù Chỉ quay đầu nhìn nàng, "Ta khuyên phu nhân câu, Minh Đường án liên lụy quá sâu, kết cục sớm , người cần gì phải cố chấp. Sau này nếu người còn làm như vậy, mặc dù ta tố giác người, nhưng sớm hay muộn cũng có người tìm được sơ hở của người. Người chỉ sống đời thôi, thù cũng tốt tình cũng thế, sớm hay muộn đều phải buông xuống."
"Hay cho câu thù cũng tốt tình cũng thế. Tướng quân nghĩ thiếp thân cùng ngài những lời này, là vì cái gì?" Nàng nâng lên mi mắt, khe khẽ nở nụ cười, "Chẳng lẽ là lòng ta thể buông xuống, đợi ngài tới khuyên giải ta sao?"
"Ta dám ra miệng, như vậy nhất định nắm chắc, để ngài ra ngoài"
nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn nàng: "Người có ý tứ gì?"
Nàng lại cười. Ánh sáng xuyên qua ô mặt vẽ hoa, chiếu lên sườn mặt của nàng. Giống như chia nhỏkhuôn mặt của nàng. Trong khắc kia, có ảo giác khuôn mặt dối trá dịu dàng của nàng, bất cứ lúc nào đều vỡ vụn, giống như bong ra từng mảng. Hồi lâu, mới nghe nàng .
"Quan ấn của Phù Tuấn Thần ở trong tay ta"
Phù Chỉ đầu tiên là ngẩn ra, theo sau gần như là bật cười – lúc ấy tìm ra quan ấn, bất đắc dĩ mới phải làm giả, trả lại cho Triều đình. Quan ấn này biết rơi ở đâu cũng sao, nhưng cố tình lại mất mà do nàng cầm.
giờ chỉ cần nàng đem thứ này ra, phạm vào tội khi quân.
"Người lấy nó làm cái gì?" bị nàng chọc giận nở nụ cười, "Muốn uy hiếp ta sao? Hay còn muốn tính toán chuyện gì?"
Nàng cũng chỉ cười cười, trả lời. Có tính toán chuyện khác hay cũng quan trọng. chỉ cần trong tay nàng có nhược điểm này của , uy hiếp được , như vậy là đủ rồi.
Hai người đường thêm gì nữa, trở về mái hiên hành lang Phù phủ. Tuyết Ban chuẩn bị xe tốt, lại đây đỡ Tạ Trường Đình. Khi nàng lên xe đầu gối hơi run run, hiển nhiên là thời tiết ẩm ướtlàm cho vết thương cũ tái phát.
Tạ Trường Đình thèm để ý. Lên xe xong quay đầu lại, cúi đầu chào , "Phù tướng quân, thiếp thân cáo từ ." Dường nhưnhững lời vừa rồi đều là giấc mộng, bị tiếng mưa phá tan, lưu lại dấu vết.